Siêu Nhiên Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
381387410-256-k478684.jpg

Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!
Tác giả: Violusarina
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một thế giới đổ nát.

Một bầu trời sụp đổ.

Kẻ Diệt Thế giáng xuống, mọi thứ đều tận diệt.

Đó là một câu chuyện, nơi diễn ra, bắt đầu và kết thúc.

Chính những kẻ từ bỏ, mới không cần tồn tại.

Ghi đè ký ức thành công, lại lần nữa mở mắt.

Dù kết quả ra sao, lần này tôi nhất định phải sống!

- À mà...Luciel, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?

- Bất cứ những gì em muốn Lilia...

- Vậy thì, gì cũng được nha.

- ...

Bún xào thịt nướng?

- Không đâu, ăn hoài ngán lắm.

- Mafuri?

- Dầu mỡ lắm...

- Lẩu?

- ...

Ăn lẩu vào buổi sáng?

Anh có bệnh sao?

- ...​
 
Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!
Mở đầu: Ta sẽ trở về! Ta sẽ cứu tất cả chúng ta!!


Trong một vụ nổ kinh khủng, tôi bị hất bay ra thật xa, rơi mạnh vào mặt đất, đến mức phải văng đi mấy lần, sau đó mới có thể dừng lại khi va vào một vách đá lớn.[Tích tích tích...

Chủ nhân, hệ thống chiến đấu số 9 đã hoàn toàn hư hỏng.

Cơ hội thắng của ngài chỉ còn lại 1%.

Xin người hãy nhanh chóng rời khỏi đây ngay!]- Rời đi?

Chúng ta sẽ đi đâu chứ?Đỡ cơ thể nặng nhọc đứng dậy khỏi mặt đất.Tôi còn chẳng dám nhìn khung cảnh xung quanh của mình vào lúc này.Mọi thứ đã kết thúc rồi, mọi thứ, kể cả cái thế giới này.Ầm!Trong một bộ giáp đen tuyền, hắn, Kẻ Diệt Thế đã đến.- Ngươi không chạy sao?Bằng một giọng hời hợt, giống như nhìn một con mồi không còn lối thoát vậy, hắn hỏi tôi.- ...

Ta?

Chạy đi đâu chứ?Tôi cảm thấy khá mỉa mai trước câu hỏi hắn.Nhưng sau đó không nhanh không chậm, đưa tay phải siết chặt lại trong không khí, để triệu hồi ra một thanh kiếm từ bộ giáp công nghệ siêu cấp Reluver mà mình đang mặc trên người.- Ngươi nói đúng.

Dù sao thì ngươi có đi đến đâu.

Thì thế giới này đã sớm hủy diệt rồi.- Tại sao!?Nghe lời lẽ hời hợt từ Kẻ Diệt Thế, tôi không thể khó hiểu mà gào lên với hắn ta.- Tại sao ngươi lại làm vậy!?Từ trước, tất cả chúng tôi đều biết đến gã đàn ông trước mắt này như là một Kẻ Diệt Thế.

Nhưng mà bởi vì nhiệm vụ, cũng như sự thù hận, chúng tôi đều chưa bao giờ hỏi hắn tại sao lại làm vậy, tại sao lại hủy diệt hết mọi thứ trên thế giới này.

Cho đến vào lúc này, khi chỉ còn lại mỗi tôi vẫn còn chống lại hắn ta.

Tôi bây giờ mới cảm thấy không hiểu.

Rốt cuộc là vì sao, vì cái gì để khiến cho một kẻ mạnh như hắn lại quay lưng với cả thế giới, cả những kẻ trung thành với hắn mà đẩy tất cả đến cái gọi là Diệt Thế.

Giống như cái danh mà hắn tự đặt cho mình vậy.- Tại sao à...Nghe câu hỏi của tôi, không biết vì lý do gì, trong đôi mắt vô hồn kia của hắn, lại đột nhiên trở nên mơ hồ.- Có lẽ là...tất cả các ngươi đều không nên tồn tại chăng?Hắn nói vừa dứt lời, đôi mắt vô hồn của hắn giây trước còn ngó đi nơi khác đã nhìn lại phía tôi, mang theo một áp lực vô cùng lớn.Nhưng rồi sau đó, hắn lại không làm gì cả, mà chỉ tỏ ra mơ hồ ngồi xuống mặt đất.- Điều đó thật nực cười!

Người có sức mạnh như ngươi, đáng ra phải là những người hùng bảo vệ!

Chống lại cái ác, chứ không phải đưa thế giới đến diệt vong thế này!

Nên đừng có nói với ta như thể ngươi chỉ cảm thấy việc giết chóc như lẽ hiển nhiên!!- Ngươi nói cũng phải...Ngay lập tức, Kẻ Diệt Thế ấy vậy mà lại đồng ý với ý kiến của tôi.Nhưng kể cả như vậy, nó chỉ khiến cho tôi cảm thấy càng giận dữ hơn mà thôi.Vì sau tất cả, người nói ra những lời nhất trí đó lại chính là kẻ hủy diệt đi hết tất thẩy mọi thứ.Từ những người vô tội, cho đến người thân và bạn bè của tôi.- Nhưng, ta tìm không thấy em ấy.

Hoặc...là bây giờ có lẽ đã tìm ra được rồi.Một cách mơ hồ, Kẻ Diệt Thế nhìn thẳng vào tôi mà nói ra những lời khó hiểu.- Lilia, em trốn thật là sâu quá đó.Nở một nụ cười trông đầy vẻ mệt mỏi, Kẻ Diệt Thế cứ vậy mà nhìn tôi nói.

Nó không chỉ khiến tôi cảm thấy ớn lạnh; ớn lạnh với nụ cười từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ thể hiện ra kia, đồng thời cũng là vì hắn chính là đang nhìn mình, hoặc có thể đang nhìn một thứ khác bên trong cơ thể tôi, xuyên qua cả bộ giáp, lẫn thân thể này.- Bọn chúng coi chúng ta như cỏ rác.

Coi chúng ta như rác rưởi.

Sau đó lại cướp em khỏi tay của ta.

Vì sao ta lại không được phép giết chết bọn chúng chứ, Lilia?- ...Điều này...Nhìn dáng vẻ kia của Kẻ Diệt Thế nhìn mình.Dù không muốn hiểu, nhưng tôi vẫn chợt nhận ra một điều gì đó bên trong cơ thể của mình.Kẻ Diệt Thế có bộ dạng trẻ như thế kia, nhưng đó chỉ là vì sức mạnh của hắn quá lớn mà thôi.Trên thực tế, tên này rất có thể đã tồn tại hàng trăm năm về trước rồi.Chỉ là cho đến bây giờ, sau khi không biết vì sao lại bị kích thích, cho nên mới bùng nổ như hiện tại và tiêu diệt toàn bộ cả thế giới.Và rất có thể là vì...- Luân hồi chuyển thế sao?Bỏ đi sự căm hận của mình trước đó, tôi cố chấn an mình để hỏi rõ về việc Kẻ Diệt Thế đang nói.- ...Hắn không trả lời tôi, chỉ im lặng một lúc rồi hít sâu vào ngửa mặt lên nhìn trời.- Trả lời ta đi, là ngươi đang tìm linh hồn của ta!?- ...Thấy hắn không đáp lại, dù cố gắng trấn áp cơn giận dữ, tôi vẫn không thể nhẫn nhịn được mà gầm lên.Bởi vì sao tất cả, tôi có cảm giác mình nhất định sẽ tìm được cách giải quyết trong chuyện này, nếu như có thể nghe được lời xác nhận từ miệng của hắn.Sau đó, hắn vẫn giữ im lặng mà đứng dậy.- Nhưng mà, sau tất cả, ngươi cũng không phải là em ấy.Không biết trước câu hỏi của tôi, tôi có chọc giận hắn hay không.Nhưng mà khi hắn đứng dậy, từ đôi mắt cho đến khí thế.Tôi có thể nhận ra, khi tôi đặt câu hỏi kia, hắn vậy mà lại chuyển về bộ dạng lạnh lẽo trước đó, với đôi mắt sẽ biến mọi thứ trở về với cát bụi.- Có lẽ...mọi thứ nên kết thúc ở đây.

Sự nhớ nhung của ta và cả...cái thế giới ảm đạm không còn gì này nữa.Vừa nói, hắn vừa đưa tay về phía tôi, trong khi giải phóng ra một lượng lớn sức mạnh hủy diệt, sau đó thì tích tụ chúng lại thành một quả cầu nhỏ chỉ bằng quả bóng bàn.Nhưng nó chỉ nhỏ thế thôi, cũng đủ khiến cho hệ thống cảnh báo nguy hiểm bên trong bộ giáp của tôi kêu lên liên tục, cùng với việc hiện ra mức độ năng lượng mà thứ kia đang mang.Nó thật sự đáng sợ và khủng bố.Bởi vì sao tất cả, trước đây hắn cũng làm nhiều lần tương tự với những nơi mà hắn đi qua.Chỉ cần một quả cầu nhỏ như thế thôi.

Nó cũng đủ khiến cho một thành phố, thậm chí là cả một quốc gia bị xoá sổ chỉ trong một phát.- Đợi đã!Biết số phận của mình sẽ ra sao trước viên cầu năng lượng kia trong tay Kẻ Diệt Thế bay về phía mình.

Tôi không thể không ngăn hành động của hắn lại.

Bởi vì ngay lúc này đây, tôi vẫn còn nhiều điều muốn xác nhận với hắn ta.- Ta có thể thay đổi mọi thứ.

Ta chỉ cần ngươi xác nhận một việc.

Liệu rằng nếu Lilia còn sống.

Ngươi sẽ không huỷ diệt thế giới này?- ...Có lẽ là bị lời lẽ của tôi đánh động, gương mặt của Kẻ Diệt Thế trong thoáng chóc nhiếu lại, nhưng rồi nhanh chóng trở nên lạnh lùng như cũ.- ...Nhiêu đó có lẽ là đủ rồi.Thấy phản ứng do dự đó của Kẻ Diệt Thế.Dù rất không muốn, nhưng tôi cảm thấy việc mình lựa chọn kế hoạch trước đó với mọi người Kevin, dường như vẫn có một rủi ro quá lớn, lại chính là một phương pháp chính xác.Luân hồi chuyển thế.Đúng, chính là nó.

Thứ tôi vừa để cập đối với Kẻ Diệt Thế.Bởi vì sao tất cả, chúng tôi thừa biết dù có gộp hết sức mạnh bây giờ của toàn bộ thế giới, có lẽ cũng sẽ không thể tiêu diệt được Kẻ Diệt Thế.Cho nên thay vào đó, chúng tôi đã nghĩ ra một phương pháp dự phòng, chính là tiêu diệt hắn ở ngay trong quá khứ, thông qua một phương pháp gọi là Luân Hồi Chuyển Thế.Nói đơn giản thì nó cũng giống với việc du hành thời gian.Nhưng khác ở chỗ, chính là thay vì vấp phải những nghịch lý sẽ gặp phải.Chúng tôi sẽ lựa chọn một phương pháp phù hơn gọi là Luân Hồi Chuyển Thế.Một phương pháp gần giống với du hành thời gian, nhưng khác ở điểm chính là việc đưa ý thức của mình trở về một thời điểm thích hợp trong quá khứ, dựa trên ký ức của linh hồn mà nhớ lại các sự kiện ở tương lai.Dựa trên các lý thuyết mà chúng tôi đưa ra.Thì đây là một phương pháp rất có khả năng sẽ thành công và không phải vấp vào các lý thuyết nghịch lý về thời gian; nơi chúng tôi tại sao lại trở về quá khứ, khi sự kiện để chúng tôi về lại không diễn ra, vì đã giải quyết được Kẻ Diệt Thế.Và với phương pháp này, thứ mà chúng tôi đưa về quá khứ không phải là tôi hiện tại.Càng không phải là tôi trong tương lai này, mà chỉ là những ký ức, giống như một giấc mơ báo mộng vậy.Điều này sẽ khiến cho tôi ở trong một khoảng quá khứ nào đó cảm thấy có linh cảm.Sau đó từ đó sẽ sửa lại mọi thứ tồi tệ diễn ra.Đúng vậy, nó chính là thứ dựa trên lý thuyết phân nhánh.Khi một dòng thời gian trong quá khứ bị thay đổi, những chuỗi sự kiện theo đó cũng sẽ thay đổi theo và hướng theo một hiện thực khác.Có lẽ với phương pháp này, tôi ở cái hiện thực kia sẽ chỉ là hai người xa lạ.Nhưng vậy thì sao kia chứ.Mỗi khi chúng tôi nhìn lại cái thế giới đang bên bờ hủy diệt này.Mỗi khi bại trận trước Kẻ Diệt Thế và bỏ trốn chẳng thể lấy một chút thắng lợi.Đã từ lâu lắm rồi, chúng tôi đã sớm cảm thấy tuyệt vọng.Nên khi biết có thể sửa lại mọi thứ, thậm chí là cứu vớt được một hiện thực khác, nơi chúng tôi sẽ ngăn chặn được Kẻ Diệt Thế.Thay vì cảm thấy ghen tị, chúng tôi chỉ có cảm giác như mình nên làm như thế.Nên sau tất cả các suy tính và tính toán.Người được chọn phù hợp cho việc này, không ngờ lại trở thành tôi, người có trong tay thứ công nghệ của nền văn minh cấp 7.Một loại cấp độ nằm ở vĩ độ khác của vũ trụ này, vô tình được tôi nhặt được, và cũng đủ mạnh để kích hoạt lên khả năng truyền tải ký ức về quá khứ kia.Phương pháp thật ra cũng không có gì phức tạp cả.Chỉ cần lợi dụng một lượng năng lượng lớn đến từ lõi của bộ giáp.

Sau đó thì...Thiết nghĩ, đó có lẽ cũng là lý do vì sao, tôi người cuối cùng còn sống sót trên thế giới này vẫn chưa thực hiện điều đó.Bởi vì một khi kích hoạt điều đó, đem toàn bộ năng lượng của lõi bộ giáp Reluver sử dụng và phát nổ.Sau đó lại dựa vào sự xé rách và đau đớn của linh hồn, ghi đè ký ức này về quá khứ, tại một nơi nào đó sẽ được lựa chọn thông qua một thiết bị tôi vẫn đang giữ bên trong không gian dữ đồ của bộ giáp.Thì năng lượng nó tạo ra sẽ đủ lớn đem cả nguyên cái hành tinh này hủy diệt.Việc đó thì chẳng phải không khác với Kẻ Diệt Thế đâu kia chứ.Cho nên nó mới làm cho tôi phải do dự đến hiện tại.

Tới cả giây phút cuối cùng và chợt tìm ra được một thông tin quan trọng nhất để xoay chuyển tình thế, của phương pháp chỉ được coi là 50/50 trước đó.

Vì sau tất cả, thông tin về Kẻ Diệt Thế từ khi hắn xuất hiện cho đến bây giờ vẫn là quá bí ẩn.Tôi vẫn chưa dám chắc mình nên ghi đè ký ức của mình vào bản thân nào trong quá khứ.Bởi vì, tôi chỉ có một cơ hội.

Nếu như lựa chọn quá gần, tôi rất có thể không phải là đối thủ với Kẻ Diệt Thế vì hắn là bất bại, trước mọi sức mạnh và vũ khí tại thế giới này.Còn quá sớm, tôi sợ là mình còn không thể sống đủ lâu mà tìm ra Kẻ Diệt Thế, trước khi hắn có được sức mạnh hủy diệt kia.Càng tệ hơn nữa, tôi rất có khả năng chỉ là một người yếu ớt ở kiếp nào đó.

Như vậy, dù có ký ức của tôi bây giờ.

Khi đó chưa chắc là tôi có thể trừ được hậu hoạ lớn như Kẻ Diệt Thế.Nhưng, nếu như tôi lại là một người quen của Kẻ Diệt Thế, lại là lý do khiến hắn ta trở nên thế kia, thì ngược lại lại khác.Đúng vậy, ngay khi biết được tin tức kia từ hắn, tôi lại chợt nhận ra một cơ hội nắm chắc hơn tất cả những lý thuyết chúng tôi tính ra trước đó.- Hãy cho ta thời gian chính xác!!- ...- Chỉ cần ngươi cho ta biết!

Ta sẽ sửa đổi lại mọi thứ!

Kẻ Diệt Thế!

Ta sẽ trở về!

Ta sẽ cứu tất cả chúng ta!!
 
Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!
Chương 1: Kết quả.


Ta biết việc tu hành của ta có vấn đề.

Khiến cho cảm xúc mất hết.

Nhưng mà...làm ơn, ta à.

Đây là siêu phẩm đó.

Làm tốt, làm tốt, làm ơn.

Đừng có tạo ra sai sót!!===- Aaaaaaa!!!

Sao các ngươi dám!!!Là ai đang hét lên vậy?Sao cơ thể của mình lại khó chịu như vậy?Ngực của mình...nó đau quá...Là ai...là ai vì sao lại đau khổ đến vậy...Trong mơ màng và cơn đau giữa ngực, tôi hé mở đôi mắt của mình ra, yếu ớt nhìn về phía của âm thanh của tiếng hét mang đầy sự phẩn nộ kia.Trước tầm mắt của tôi.Khi tôi nhìn đến, ở nơi đó chỉ còn lan tràng lấy từng đợt sóng khí màu đen xám.Nhìn kỹ hơn vào bên trong, tôi nhận ra người đang toả ra nó chính là đến từ một cậu nhóc.Bộ dạng của tên nhóc đó.

Nó trông chỉ mới mười, mười mấy tuổi mà thôi.Nhưng cái năng lực mà nó đang thể hiện ra kia, không biết tại sao vào lúc này, lại khiến cho tôi cảm giác có hơi khiếp sợ.- ...Sao lại...ư...Đang bị làm cho khiếp sợ từ sức mạnh mà tên nhóc kia toả ra, không biết thế nào, trong đầu tôi bỗng nhiên vang lên những giọng nói như máy móc.[Quá trình đồng bộ 99,99%.][Quá trình đồng bộ 100%.][Quá trình đồng bộ hoàn tất.][Phát hiện ra người sở hữu gặp nguy hiểm đến tính mạng.][Đang quét, đang quét...][Chương trình tự khắc phục tình huống bắt đầu đưa ra phương án...][Phương án thứ nhất thất bại.][Phương án thứ hai thất bại.][Phương án thứ ba...]...[Phương án thứ hai mươi hai khả thi.][Bắt đầu quá trình khắc phục.][Chương trình hồi phục sinh học bắt đầu.][Quá trình thất bại.][Cảnh báo, năng lượng thiếu thốn, yêu cầu bổ sung.][Cảnh báo, năng lượng thiếu thốn, yêu cầu bổ sung.]...[Cảnh báo, quá trình hồi phục sinh học thất bại.][Phương án thứ hai mươi hai thất bại.][Phương án thứ hai mươi ba khả thi.][Bắt đầu quá trình cấy ghép tim nhân tạo tạm thời cho người sở hữu.][Quá trình cấy ghép thành công.][Cảnh báo, năng lượng thiếu thốn, yêu cầu bổ sung.][Cảnh báo, năng lượng thiếu thốn, yêu cầu bổ sung.][Cảnh báo, năng lượng thiếu thốn, yêu cầu bổ sung.]...[Cảnh báo không khả thi.][Kích hoạt hệ thống nhân tính hoá.][Chủ nhân...][Cảnh báo, năng lượng thiếu thốn, yêu cầu bổ sung.][Quá trình nhân tính hoá lỗi.][Lỗi...][Lỗi...][Xác nhận vấn đề.][Tổn thương nghiêm trọng từ quá trình xuyên toa thời không.][Khởi động chức năng tự chữa trị.][Khởi động thất bại.][Cảnh báo, năng lượng thiếu thốn, yêu cầu bổ sung.]...Ban đầu chỉ là cái quá trình động bộ gì đó.Nhưng rồi càng về sau, nó lại bỗng nhiên trở thành những điều tôi không thể hiểu nổi.Dần dần, tôi cảm thấy được rõ sự yếu đi bên trong cơ thể mình.Nhưng ngay khi tôi cứ tưởng là mình chết rồi, bỗng trái tim giống như không còn đập nữa của mình lại vang lên từng nhịp một.- Hít.Theo nhịp tim bắt đầu vang lên.

Tôi không thể không hít sâu vào một hơi, trước khi có rất nhiều hình ảnh, giống như ký ức dần lan tràng vào bên trong não bộ.Đợi đến khi nhận ra, thì tôi không biết từ lúc nào đã tự ngồi lên, rồi hướng về phía của cậu nhóc đang như muốn phát điên lên bên ngoài kia mà gọi.- Luciel.- ...Giống như là bị tiếng gọi của tôi đánh thức.

Cậu nhóc giây trước đó còn đang muốn phát điên, thì giây sau đó liền hướng ánh mắt đang chảy hai hàng lệ về phía tôi mà tỏ ra vẻ mừng rỡ.- Lilia!- Đi, rời khỏi nơi này, nhanh lên.Mặc cho cậu nhóc có thể hiện ra sao.

Tôi bây giờ chỉ chú ý đến những thứ thiết bị không người lái đang bay lơ lửng trên đầu.

Nên để tránh việc bất trắc xảy ra, tôi liền hướng về phía Luciel mà yếu ớt hối thúc.Luciel nghe tôi nói.

Cậu nhóc trong thoáng chóc đã tỏ ra do dự.

Nhưng ánh mắt khi rơi vào những người máy vừa bị nó nghiền nát khi tức giận, lại nhìn về phía bầu trời những thiết bị không người lái.

Thì nó cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Rồi sau đó, nó lao về phía tôi, một cách mau chóng, đem tôi bế lên và chạy thật nhanh rời khỏi nơi này.- Lilia, vết thương của em?- Tạm thời...tạm thời không có vấn đề gì...Luciel không nói thì thôi, giờ khi được nhắc, tôi chỉ cảm thấy giữa ngực của mình thật đau đớn.

Thậm chí nếu như cảm nhận rõ, tôi còn thấy được trái tim khoẻ mạnh của mình trước đây.

Bây giờ thậm chí còn không thể hoạt động được một cách bình thường.

Mà giống như, có thứ gì đó đang bao quanh nó, giúp nó tạm thời hoạt động, duy trì sự sống cho tôi.

Chứ nếu không, tôi chỉ sợ trong giây phút trước đó, mình có lẽ đã chết rồi.Và điều đó, cũng dẫn đến cho tôi một chuyện không ngờ đến, chính là bộ dạng yếu ớt lúc này.

Đồng thời cả rất nhiều sự quẫy nhiễu bên trong đầu nữa, âm thanh máy móc, ký ức hỗn loạn, những cơn đau...Tôi chỉ có ba từ để diễn tả thôi, rất khó chịu.- Luciel nghe em nói.

Dù có chuyện gì đi nữa, cũng phải mang em rời khỏi đây.

Giữ cho em sống.

Anh hiểu không?Trong sự mơ hồ dần của ý thức.

Tôi không dám nhiều lời, mà nhanh chóng chiếu theo ý muốn trong não nói với Luciel.

Mặc cho tôi không biết tại sao.

Nhưng, tôi lúc này lại có cảm giác nếu là Luciel, thì cậu nhóc này chắc chắn sẽ có thể.Sau đó...Tôi cũng không còn giữ được ý thức của mình nữa.Đợi khi nói hết những gì vội vàng nói rồi.

Ý thức của tôi sau đó chỉ còn lại một vùng tối.

Khi mà, bởi vì vết thương giữa ngực nó đã khiến cho tôi gần như không thể giữ được tỉnh táo mà ngất đi.===Trong lúc mất ý thức.Tôi giống như mơ về một giấc mơ kỳ lạ nào đó vậy.Không, đó không phải là giấc mơ, mà giống như chân thật hơn.===- Anh ngốc quá Luciel, đây là bầu trời bầu trời đó.

Không giống như cái chúng ta thấy được ở đấu trường đâu.- ...- Thích ghê, nếu như có thể rời khỏi nơi này, chúng ta có thể nhìn thấy nó rồi.Nhìn vào một quyển sách, được vẽ một bầu trời và mây trắng, tôi tỏ ra thích thú khi giới thiệu về nó cho Luciel, người trước đó còn không biết nó khác nhau như thế nào với bầu trời ảo mà chúng tôi hay thấy được ở đấu trường.===- ...Hức...hức...Tôi nhìn cô bé đang nức nở ở trước mặt mình, cùng những giọt máu lăng dài trên khoé miệng của nó.

Lại nhìn xuống bên dưới người của cô bé, nơi đang bị tay của tôi xuyên đi qua.- Làm tốt lắm L-202.

Nhưng việc ngươi cứ mãi không thể đạt được cấp độ 4.

Nó khiến cho ta cảm thấy hơi lo lắng đấy.

Phải rồi, có lẽ, lần sau người chết chính là ngươi chăng?- ...===- L-202.Tôi quay đầu, nhìn lại về phía một cô bé dễ thương, sở hữu một mái tóc vàng kim, cùng đôi mắt tương tự, đang gọi mình.- Tôi có việc này muốn nói với cô.

Đi theo tôi.===- Bỏ trốn?

Nhưng mà, nhưng vậy thì nguy hiểm lắm.Tôi kinh ngạc, sợ hãi và cũng như cảm thấy như trong đầu của mình có một thế giới mới được mơ ra khi nghe tóc vàng, hay S-178 nói vậy.- Có thể, tin tôi L-202.

Chúng ta có thể...===- ...

Rời đi...L-202...Nhìn bàn tay đã nhuống đầy máu, lại nhìn về phía S-178 nằm dưới mặt đất yếu ớt nhìn mình.

Từ khi được tạo ra cho đến bây giờ.

Đây là lần đầu tiên, việc giết một ai đó với tôi, lại làm cho tôi cảm thấy sợ sệt như vậy...- L-202?

Ngươi bị thương sao?- Không, không có ạ.Quay lại nhìn người đàn ông giám sát mình.

Thay vì tỏ ra bộ dạng hoang mang trước đó, tôi nở ra nụ cười như không có chuyện gì.

Sau một cái vẫy tay cho máu động trên đó rơi hết xuống đất.

Lại như thường ngày, tôi thản nhiên vô tư đi qua người của người đàn ông ra khỏi cái nơi làm cho mình chán ghét này.===- D-104 anh yếu quá rồi đó.Nhìn đứa bé tội nghiệp đang ngồi trên mặt đất, trên người đầy thương tích, nó chỉ khiến cho tôi cảm thấy thở dài.- Anh là D, không phải sao?

Làm sao lại trông không giống như những người khác vậy?- ...

Anh xin lỗi.

Nhưng anh rất sợ...===- D-104?Tôi nhìn cậu nhóc có số hiệu cận 100 phía trước mặt của mình hiếu kỳ.

Rõ là được tạo ra trước đây cách tôi rất lâu.

Nhưng cùng là D, lại còn đứng trước rất nhiều D khác, anh ta lại chỉ mới có sức mạnh ở cấp 3.Bây giờ thậm chí còn tệ đến mức, phải ghép chung đội với tôi người khá yếu ở Vermir này, để trở thành thử thách cho những người mạnh hơn khác.- Không, không đúng.

Làm sao tên này có thể sống được đến giờ?Tôi nhìn về phía người đàn ông giám sát của mình, Kiliya.Ông ta nhìn tôi, không nói gì, mà tay phải lại chỉ chỉ vào cái đầu của mình.===- Hà...hà...là tên thứ 13 rồi...Nhìn đứa trẻ đầy máu dần mất đi sự sống bên dưới đất, tôi không khỏi nở ra nụ cười mừng rỡ trên môi.Đây là lần thứ 13 rồi, lần thứ 13 tôi được đưa ra như là thử thách cho người có sức mạnh vượt trội hơn mình, giống như con tốt thí vậy.Nhưng tất nhiên, nếu con tốt thí không có khả năng chiến đấu mạnh thì nó sẽ không được gọi là thử thách.

Nên trong 13 cuộc chiến này, tôi cũng không có chiến đấu một mình mà cùng D-104 làm điều đó.Ban đầu tôi có hơi chán ghét kẻ ngán chân mình này.

Nhưng giờ nhìn lại những gì anh ta nhắc nhở trong khi chiến đấu.

Tôi cảm thấy, có anh ta, giống như mình vừa được sống lại cuộc đời lần hai vậy.===- D-104, D-104.

Hay là chúng ta lấy một cái tên đi.Đi trên hành lang dài trước khi cuộc chiến sống còn lại lần nữa được diễn ra.

Kẻ địch của chúng tôi lần này rất mạnh.

Nên để tránh chỉ nhớ nhau thông qua số hiệu.

Lần này tôi cố bắt chuyện với D-104 về việc sẽ cho nhau một cái tên.- Trong một quyển sách em đọc qua.

Thì anh biết mình giống ai không D-104?

Luciel Avandors.

Là một kẻ mưu mô quỷ quyệt tuy nhìn có vẻ yếu, nhưng lại là Ma Vương khó đối phó nhất đó.

Vậy nên, từ giờ em sẽ gọi anh là Luciel nhé, D-104?- ...- Trời ạ, lại cái vẻ mặt đó.

Được rồi.

Vì anh là Ma Vương rồi, thì cũng nên có một vị Anh Hùng nhỉ?

Tự giới thiệu, em sẽ là Anh Hùng!

Anh Hùng Lilia Friren.

Cũng không biết bao nhiêu lâu rồi, tôi lại có thể giới thiệu cái tên của mình một lần nữa.

Tuy trong lòng rất vui vì điều đó.

Nhưng không hiểu sao, khi nhớ về cô ấy, trong lòng tôi lần nữa lại dấy lên sự phiền muộn.Một vật thí nghiệm, tôi đáng ra nên được tạo ra, sau đó chết đi với mục đích cống hiến cho tổ chức cho đến hơi thở cuối cùng.

Nhưng không biết vì sao.

Từ cái ngày mà cô gái ấy đến và nói với tôi về việc rời khỏi đây.

Bất tri bất giác, tôi lại cảm thấy sợ hãi khi phải chết.- Có lẽ lần này còn sống, em sẽ cho anh thấy vài thứ thú vị...===- Luciel, nếu không rời đi.

Lần tới, chúng ta rất có thể đối mặt, chính là những người có cấp 4 đấy.

Anh có chắc không muốn đi không?

Với sức mạnh của em, cùng trí tuệ của anh.

Chúng ta có thể làm được!- ...Lại không muốn nói chuyện à...- Nếu vậy, em đi một mình đấy.

Anh đừng có ở lại mà khóc.===- Cẩn thận!!!Tại sao...tại sao mình lại làm vậy chứ!Nhìn thanh kiếm xuyên qua giữa người mình từ một con người máy chiến đấu, tôi không biết là tại sao mình lại làm như vậy, nhưng ngay bây giờ đây, tôi lại đứng chắn trước người của Luciel, khi anh ta trong khi chạy trốn lại bất cẩn bị phát hiện ra.- ...

Không...không Lilia!!!Bịch bịch...A...Tôi bị vứt đi.Đây chính là cái cảm giác giống họ sao?Nhìn con người máy vứt mình đi giống như một bịch rác, nó làm tôi thật nhớ lại những người trước đây mình từng giết chết.Họ có lẽ cũng giống như tôi bây giờ, cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cũng vô lực trước số phận định trước từ giây phút này.Luciel...hãy sống sót...===- Vì sao?Kiliya nhìn tôi, không nói gì sau đó thì quay lưng lại rời khỏi căn phòng của chúng tôi.- Không gì cả.Bước đến cửa, Kiliya dừng lại một nhịp nói.- Ta chỉ chưa từng thấy ai có can đảm như cháu mà thôi.- V-Vậy sao, cảm ơn nha!Vậy là thành công rồi?

10 giờ tối hai ngày sau...===Ngồi thu mình thờ thẩn trong một góc.Tôi bình thường bởi vì không có gì để làm sau những giờ huấn luyện và học hỏi, sẽ cảm thấy rất chẳng biết nên làm gì cả, sẽ tự thu mình lại ở góc phòng trong trạng thái chờ đợi.Tôi đã luôn trải qua cuộc sống như vậy, từ ngày được tạo ra cho đến bây giờ.Cho đến khi Kiliya, người giám sát của tôi, hôm nay lại đưa đến cho tôi một quyển sách dày.

Một quyển sách từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ được thấy qua trong quá trình học hỏi của mình.- Cầm lấy.

Đọc hết nó, cái gì không hiểu thì hỏi ta.===- Ma Vương là gì?- Kẻ xấu.- Con bò là gì?- Một sinh vật sống, ăn được.- Nhà thờ là gì?- Cái nơi chết tiệt.- Tại sao nhiều người lại cầu xin nó?- ...

Vì họ sẽ tìm được sự an ủi từ nơi đó.- ...

Anh Hùng là gì?- Người chống lại cái ác, ta nghĩ vậy.

Một kẻ tự cho mình là đúng, đi cứu rỗi người lung tung.- Vậy sao cô ấy lại được tung hô và khen thưởng?- Vì đó là nhân vật chính.- Nhân vật chính là gì?- Con của tác giả.- ?

- Bởi vì tác giả muốn vậy, nên đó sẽ là nhân vật chính.- ...- Ta không phải tác giả, ta không biết, đừng nhìn ta với ánh mắt đó.- ...- Không còn gì nữa thì ta đi.- Vậy...kẻ yếu sẽ tiếp tục sống sót, câu này là sao?===- Lilia, ta tin tưởng ở cháu.Đặt tay lên vai tôi, Kiliya, người bây giờ khắp nơi đều toàn máu, dùng một ánh mắt nghiêm trọng nhìn tôi, thế nhưng trên môi vẫn nở ra một nụ cười.- Ta chỉ có thể đưa hai đứa đến đây thôi.

Bản đồ cháu cũng nhìn được rồi phải chứ.

Đi đi...hãy rời khỏi đây.

Tìm kiếm nơi cháu thuộc về, bầu trời mà cháu luôn ao ước thấy được và trở thành nhân vật chính trong câu chuyện mà cháu muốn trở thành.

Lilia, đi!

Đi nhanh lên!!- ...Trước lởi của Kiliya, tôi lập tức chạy đi một khoảng.

Nhưng sau đó, tôi đã quay lại nhìn bóng người đàn ông đó một lần cuối, sau đó mới mang theo Luciel mà tiếp tục chạy.

Đáng ra, tôi không nên do dự.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi hiện tại, khi nhìn đến cái bóng người cao lớn của Kiliya, tôi lại cảm thấy rất nhói.===- Cho ta biết, cho ta biết Kẻ Diệt Thế!!

Đó là thời điểm nào!!!Trong cơn giận dữ, tôi lao về phía Kẻ Diệt Thế, nắm chặt lấy hai tay hắn với toàn bộ năng lượng của bộ giáp, sắp sửa được bộc phá trong một lần.

Đây không phải chỉ là để tôi thực hiện kế hoạch, mà còn là cả để giải quyết mối thù giữa tôi và tên khốn nạn cần phải bị tiêu diệt tại hiện thực này.Cho nên vào giây phút cuối cùng, trong sự dao động của Kẻ Diệt Thế trước lời lẽ của mình.

Tôi đã gần như đánh cược.

Đánh cược hắn sẽ vì một chút mong muốn cuối cùng còn sót lại của mình, trước ý định của tôi mà cung cấp cho tôi thông tin cần thiết.Và việc tôi đánh cược đã không sai...- 12 tháng 10 năm 1299, 11 giờ 23 phút tối.

Theo lịch thống nhất kỷ nguyên Luva.- !!!??Không phải là mấy trăm năm!?Tôi nghe Kẻ Diệt Thế mơ hồ đưa ra thông tin thì không biết sao, trong lòng lại bất giác cảm thấy lo lắng.

Bởi vì sau tất cả, Lịch thống nhất kỷ nguyên Luva, so với kỷ nguyên Sirs hiện tại tôi đang sống, nó không chỉ cách nhau mỗi mấy trăm năm!

Mỗi kỷ nguyên theo tôi biết sẽ kéo dài 2000 năm.

Thời điểm mà tôi đang sống cũng là năm 1782, kỷ nguyên Sirs.Bây giờ nếu ghi đè ký ức của tôi về thời điểm Kẻ Diệt Thế thì cũng phải vượt qua hơn ngàn năm mới được.Như vậy...việc này nằm ngoài dự đoán của họ rồi.Nhưng mà...mình còn lựa chọn sao?

Dù cho không hoàn toàn thành công, vậy thì mình còn lựa chọn sao?Reluver, giúp ta, điều chỉnh thời gian về móc chính xác mà hắn nói![Thời gian đã được thiết lập.

Chủ nhân, tôi mong là...]Bùm!!!!!!!!!!!!!!
 
Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!
Chương 2: Kỷ nguyên Luva


Bíp...cạch cạch...bíp...cạch cạch...bíp...Tôi hoảng sợ mở toang đôi mắt của mình ra.Khung cảnh này, mùi vị này...Mình thoát rồi?

Không đúng, là mình thành công rồi?Trong đầu tôi, ký ức vẫn đang có phần hỗn loạn.

Nhưng nếu nhìn nhận nó một cách kỹ càng vào lúc này, tôi có thể dễ dàng hiểu được lý do của nó vì sao mà lại như vậy.Theo lý thuyết...mình sẽ không hoàn toàn có nhận thức mới đúng.

Nhưng mà, xem ra ngoài những phần bị mơ hồ đi kia, mình vẫn có đủ ký ức và trí nhớ để giữ lại một phần của bản ngã.Tôi thầm nghĩ, sau đó bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh mình vào lúc này.Quả nhiên là mình tin tưởng không sai.Nhìn một vòng, tôi phát hiện ra giờ phút này mình dường như là ở bên trong một phòng bệnh.

Còn là kiểu phòng bệnh dành riêng cho một người, được trang bị khá nhiều thiết bị duy trì sự sống lỗi thời, hoặc có thể ở thời đại nay nó chính là như vậy, hiện đại nhất rồi.Kỷ nguyên Luva, nếu như tôi nhớ không nhầm.

Thế giới này có vẻ còn trong quá trình đang khám phá vũ trụ.

Vẫn chưa đạt đến cấp độ thuộc địa hoá và hấp thụ năng lượng từ các hằng tinh.Nếu như là ở kỷ nguyên Sirs, tôi dám khẳng định mình sẽ không nằm ở đây thế này, mà là đang ở bên trong một buồng tái sinh khi tỉnh lại rồi.Dù sao ở bên trong, những vết thương dù có nặng đến mức mất đi bộ phận.

Chỉ cần là vẫn còn chưa chết quá 24h đều có thể dễ dàng phục hồi và tái tạo lại các tế bào bị thiếu hụt; mang người gần như là chết, sống sót lại một lần nữa, chỉ trong vài phút.Nhưng mà...Tôi mơ màn đưa cánh tay vẫn đang cắm óng truyền dịch lên phía trước mặt.Trong ký ức của tôi.

Lần cuối tôi nhớ mình thấy được, nó sẽ không trông thon và dài như thế này.Tôi nhớ rằng, nó đang lý ra phải là một bàn tay nhỏ nhắn mới phải.Bởi vì thân xác này, tính theo số tuổi trong ký ức và năm được tạo ra, nó cũng chỉ mới 9 tuổi mà thôi.9 tuổi, đây là cái tuổi sẽ không lý nào có cái bàn tay trông như của người lớn này được.- ...Đừng nói với mình.Hoảng sợ khi nghĩ đến một chuyện không tốt diễn ra, tôi mặc cho cơ thể này chỉ mới tỉnh lại sau hôn mê mà ngồi bật dậy.Sau đó, dựa theo bản năng, tôi bắt đầu tìm kiếm bất cứ thứ gì phản chiếu được trong căn phòng này.Nhìn quanh nó một lần, tôi phát hiện ra nơi này có một phòng vệ sinh.Nên sau đó, tôi cũng không dám chậm trễ lấy một chút, vội vàng giật cái óng tiêm truyền dịch trên tay mình ra, đưa đôi chân xuống giường với ý định lao về phía đó.Nhưng khi tôi định làm vậy.Đôi chân chỉ mới vừa đặt xuống mặt đất, tôi liền cảm nhận thấy được một sự vô lực truyền lên từ nó.Không những không bước được bước nào khi xuống khỏi giường.Mà sau đấy, tôi còn vì cảm giác yếu ớt truyền khắp cơ thể này làm cho ngã nhào về phía trước.

Với việc những sợi dây khác đang dính lên cơ thể tôi đều bị kéo đứt ra.Thậm chí, có một cái máy bởi vì cú té của tôi, nó còn bị làm cho đi theo rớt xuống mặt đất.Khi chiếc máy đó ngã xuống đất và phát ra một tiếng ầm vang đội.Ngay tức thì, giống như là có gì đó không tốt diễn ra vậy.Căn phòng bệnh này của tôi bỗng nhiên vang lên liên tục những tiếng cảnh báo.Trước khi tôi kịp nhận ra chuyện mình vừa làm có hậu quả gì.

Thì từ bên ngoài, cánh cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra một cách mạnh bạo.

Theo sau đó, những người với những chiếc áo trắng giống của bác sĩ cũng lao vào trong.

Sắc mặt họ đều thể hiện ra một vẻ không tốt, nhưng sau đó thì đột ngột tỏ ra kinh ngạc vì thấy tôi đang té dưới mặt đất và nhìn lên bọn họ, cũng là với một cảm xúc tương tự.- Thật...thật sự là...- Mau, đi báo tin này cho ngài Luciel ngay đi!!Luciel?Bị kinh ngạc bởi những người mặc đồ bác sĩ xông vào căn phòng này, nhưng khi nghe có một người trong số họ nhắc đến cái tên Luciel, nó không khỏi khiến cho tôi phải ngạc nhiên mà chú ý đến chi tiết này.Luciel?

Là Luciel mình biết sao?Tôi lo lắng mà nghĩ thầm.

Bởi vì sợ sau lần ngất đi kia khi được Luciel bế lên.

Tôi sợ bản thân đã không còn là cô bé mình lựa chọn ghi đè ký ức lên kia nữa, mà lại chuyển sang một người khác.

Như vậy thì, đó thật sự đúng là nguy to rồi.Nhưng vào lúc này đây, khi những người kia nhắc đến tên của Luciel, và có vẻ như chuyện của tôi lúc này có quan hệ đến người đó, thì tôi mới cảm thấy nhẹ nhỏm đi một chút.Nhưng dù vậy, tôi vẫn còn cảm thấy lo sợ, vì còn chưa hiểu lắm chuyện gì đang diễn ra với cơ thể vào lúc này.Nhưng, còn chưa kịp để tôi mở miệng hỏiThì từ bên phía những người mặc áo bác sĩ, một cô gái giống như là y tá đã vội vàng chạy đến chỗ tôi và hoảng sợ với số lượng máu đang chảy, mà nói ra hết những thông tin tôi cần biết để hiểu rõ tình hình của mình hiện tại.- Nhanh, chuẩn bị cho tôi bông và thuốc khử trùng.

Trời ạ, tiểu thư, cô rốt cuộc là đang làm cái gì vậy.

Tôi biết cô đang rất hoảng sợ.

Nhưng mà, cô chính là một người vừa hôn mê 5 năm đấy biết không?

Làm thế quái nào mà cô lại có thể ngã xuống giường sau khi tỉnh lại từng đó năm chứ!?- 5 năm?

Cô nói, tôi hôn mê 5 năm?Tôi trợn tròn mắt hỏi ngược lại cô y tá.

Người khi này đang tỏ ra lo lắng khi cố cầm máu và khử trùng cho vết kim tiêm chảy máu do tôi rút óng truyền dịch ra trước đó.- Đúng vậy, 5 năm rồi.

Tính từ lúc mà tôi chăm sóc cho cô.

Mà cô còn nhớ rõ chuyện gì trước khi diễn ra năm đó không?Như muốn kiểm tra tôi, cô y tá làm xong việc cầm máu cho tôi, thì nhìn tôi mà hỏi với giọng thăm dò.Nghe câu hỏi đó, trong một thoáng nghĩ ngợi, tôi đã vô thức nhìn xuống trước ngực của mình, nơi bây giờ có vẻ lớn lên hơn trước khá nhiều, và đang được che đậy lại bởi một lớp áo bệnh nhân kín đáo.- Phải, cô giống như bị thứ gì đó tấn công, sâu đến tận tim.

Thật khó tin khi cô có thể sống sót và chỉ chìm vào hôn mê.Cô y tá nói.

Có vẻ từ cái nhìn của tôi, cô ấy cũng biết chuyện gì đó nên mới ra vẻ cảm thán thế kia khi nhắc đến chuyện thân thể tôi.- Cho phép tôi, được chứ?Sau lời cảm thán của cô y tá, một người đàn ông mặc đồ bác sĩ đã tiến đến chỗ tôi, rồi lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ.Không đợi tôi có đồng ý không, người đàn ông này đã đem chiếc đèn pin kia soi vào mắt của tôi.Từ mắt này qua mắt bên kia, sau đó gật đầu nhẹ mấy cái.- Xem ra thật sự không có việc gì.

Cô Marin, trước đỡ cô ấy lên giường lại đi.Xong việc với tôi, người đàn ông bác sĩ kia lập tức quay sang phía cô y tá mà nói.- Được, tôi biết rồi.Nghe những lời kia, cô y tá Marin liền gật đầu đồng ý.

Sau đó thì làm theo lời của người đàn ông bác sĩ, đem tôi đỡ dậy từ mặt đất.Nếu là khoẻ mạnh, tôi chắc chắn sẽ không để cho ai đó có thể tùy tiện đụng vào người của mình thế này.Nhưng trước tình hình hiện tại và còn có nhiều thứ tôi vẫn chưa tiếp thu được lắm.

Nên vì thế, tôi bây giờ chỉ còn biết để mặc bản thân cho những người ở đây giúp đỡ trước.Sau đó, đợi đến khi vừa được đỡ lên giường, tôi liền đưa tay chụp lấy tay của cô ý tá Marin.- Có thể, có thể giúp tôi tìm một thứ gì phản chiếu không?

Tôi muốn xem xem bộ dạng của mình vào lúc này.Trước lời khẩn cầu của tôi.Cô y tá tỏ vẻ nghĩ ngợi.Sau một lúc, thì cô ấy lấy bên trong túi mình ra một thứ có hình chữ nhật.Tôi nghĩ là mình biết thứ này, khi trông khá giống một loại thiết bị có tên là điện thoại di động, tôi từng nhớ có biết qua về nó khi tìm hiểu qua một lần vì tò mò.Nếu tôi nhớ không nhầm, thì nó có một phần giống với DiA; thiết bị thông minh ba chiều thường được sử dụng ở thế giới của tôi.

Điểm khác biệt, thì có lẽ là ít chức năng với thô sơ hơn, khi còn là một vật sử dụng cách phản chiếu hình ảnh thông qua một chiếc màn hình vật lý và bị giới hạn bởi năng lượng lưu trữ, cũng như khả năng xử lý của nó.Về sau thì tôi nhớ nó sẽ được thay thế nhanh chóng bằng những chiếc kính có tên là Maras.

Nhưng xem ra, ở cái thời đại tôi ghi đè ký ức đến này, thứ công nghệ kia vẫn chưa được tạo ra.

Hoặc là nó không được phổ biến thì phải.Sau khi móc cái thiết bị điện thoại di động kia ra xong, cô ý tá như tôi biết về công dụng của nó, liền đứng ra khỏi giường tôi một khoảng và thao tác trên màn hình.Đợi đến cô ấy trông có vẻ ưng ý, thì mới đưa chiếc điện thoại với cái màn hình, nơi đang hiện ra với hình ảnh của một cô bé, có độ tuổi rơi vào đâu đó 14~15 tuổi cho tôi xem.Đó là một cô bé có mái tóc màu trắng sáng, đôi mắt đỏ như màu của máu vậy, kết hợp với một làn da trắng, cùng mắt mũi miệng đều tinh xảo.Tôi chỉ có thể có một câu để cảm thán về nó, khi thấy đó chính là mình mà thôi.Thật xinh xắn, đây là mình sao?Nhìn cô bé trưởng thành hơn rất nhiều so với bản thân trước đây, tôi có chút cảm thấy khó tin.

Sau đó thì, như nhận ra cái gì đó, tôi cũng không nhịn được nở nụ cười.Nhưng mà, nói vậy không phải là mình thành công rồi sao!?Nâng chiếc điện thoại lên cao, tôi nhìn bản thân phản chiếu thông qua bức hình được chụp lại.

Không chỉ là mừng rỡ không thôi, mà tôi còn muốn reo hò lên vào lúc này, nhưng lại phải kiềm chế đi.Bởi vì sao tất cả, nếu như tôi hét lên, vậy thì tôi sợ là mình sẽ bị hiểu lầm chính là kẻ thần kinh mất.Còn lý do vì sao tôi lại mừng rỡ như vậy.

Một phần tất nhiên là vì kế hoạch của tôi thành công rồi chứ sao nữa.

Dù kiếp này là con gái, nhưng tôi không thể không cảm thán một câu.

Đó chính là vạn vật vô thường.

Để có thể thay đổi tương lai, tôi đúng là không còn cách nào khác phải trở nên như thế này.Ngoài ra thì, ngoài việc kế hoạch vĩ đại kia thành công.

Trong lòng của tôi bây giờ, còn nhiều hơn một cảm xúc nữa, đó chính là cảm xúc của tôi ở kiếp này, được sinh ra và lớn lên như một vật thí nghiệm.

Thật tuyệt vời.

Dù không biết Luciel đã làm như thế nào vào hôm ấy.

Nhưng việc tôi giao niềm tin vào cậu ta đã thành công thật rồi này.

Không chỉ không chết giống như trong lịch sử, mà tôi còn có thể thoát khỏi được Vermir, cái căn cứ thí nghiệm đó và sống ở thế giới bên ngoài đến tận 5 năm!

Dù hôn mê đi nữa...

Thì 5 năm qua...đó thật sự là một dấu hiệu hết sức tốt lành!Sau đó, trong sự vui vẻ, tôi bắt đầu hỏi cô y tá Marin về những chuyện xảy ra trong những năm qua.Marin có vẻ biết khá ít về chuyện của tôi, cũng như tại sao tôi lại hôn mê và được chăm sóc ở đây.Thứ cô ấy biết về tôi cũng chỉ là vào 5 năm trước, cô ấy nhận việc chăm sóc cho tôi như một bệnh nhân thực vật mà thôi.Còn về người mà cô ấy gọi là ngài Luciel, cũng là Luciel mà tôi biết ấy, thì chính là người đã trả tiền cho cô ấy chăm sóc tôi.Trong lời của cô ấy thì, giống như sau khi thoát khỏi căn cứ thí nghiệm Vermir, Luciel dù có mang theo gánh nặng là tôi, thì vẫn có được một cuộc sống rất khá.Không chỉ thế, bây giờ cậu ta còn trở thành chủ tịch của một tập đoàn dược phẩm.

Nơi mà khi y tá Marin nhắc đến, tôi có thể thấy rõ được sự ngưởng mộ phát ra từ bên teong đôi mắt của cổ.Hỏi về nó, cô ấy liền cho tôi biết thì đó là một tập đoàn rất lớn, rất lớn, còn thuộc dạng đi đầu xu thế, điều chế ra được một thứ dung dịch gọi là Gramis.

Một loại nước thuốc có thể cho phép người uống nó đẩy mạnh quá trình phát triển năng lực của bản thân.

Cho dù có phải là một đứa trẻ năm sáu tuổi đi nữa, chỉ cần có tiền và uống thứ thuốc kia, cho dù không cần luyện tập thì việc có thể đạt được sức mạnh ở cấp 4 là chuyện rất dễ dàng.Nghe đến chuyện này, đừng bảo là tôi của bây giờ, hay là tôi có kiến thức của tương lai, thì tôi cũng chỉ còn lại một cảm xúc mà thôi, đó chính là bị sốc.Một thứ nước thuốc có thể khiến một đứa trẻ 6 tuổi có được năng lực cấp 4.

Nó giống như là đang phủ nhận chính tôi vậy.

Không, cả tôi ở tương lai cũng như thế.

Bởi vì khác với kỷ nguyên Luva, kỷ nguyên Sirs mà tôi tương lai sống là một thế giới đã sớm bị cạn kiệt tài nguyên.

Nếu như ở kỷ nguyên Luva, người có sức mạnh lớn nhất là ở cấp 11, thậm chí là 12 trong truyền thuyết, đều có thể xuất hiện rất nhiều.Thì ở kỷ nguyên Sirs mà tôi biết kia.

Ở đó dù cho những kẻ thiên tài như tôi có chăm chỉ luyện tập thế nào đi nữa, giới hạn sức mạnh thật sự chỉ dừng lại ở cấp 10.

Nếu như muốn mạnh hơn, chúng tôi chỉ có thể trông cậy vào những loại công nghệ.

Nhưng đó cũng chỉ là vật ngoài thân, giống bộ giáp siêu cấp Reluver vậy.

Nó chính là sản phẩm đến từ vĩ độ khác, nên khi mang nó vào, tôi ở thế tương lai cũng coi như là một người mạnh mẽ có sức mạnh ở cấp 12.Nhưng nếu như nhớ lại chuyện tôi phải đối mặt với Kẻ Diệt Thế, hay chính là Luciel ở tương lai kia.

Tôi chợt cảm thấy, việc mình có thể mạnh lên cấp 12 nhờ vào công nghệ kỹ thuật tiên tiến.

Không ngờ có vẻ lại thua xa một người thật sự đạt được cấp đó thông qua việc tăng cấp, lại cách biệt đến như vậy.Tại sao tôi lại xác nhận được chuyện đó ở Luciel sao?Nếu như trước đây, tôi có lẽ còn không thể xác định được làm sao một người như Luciel lại có thể đạt được cấp độ đó.Cũng chỉ đoán là hắn ta nhận được một may mắn nào đó, nên mới có thể ở mấy trăm năm trước thăng cấp đến cấp 12.Nhưng giờ, khi ghi đè ký ức về quá khứ này, tôi mới thay bản thân ở tương lai kia hiểu rõ là vì sao.Vì dù sao, đây cũng là kỷ nguyên Luva Nơi mà trong quá khứ, từng có một thời điểm bị một chiều không gian khác mạnh mẽ hơn xâm lấn.Nó khiến cho cả thế giới đều xuất hiện những khe nứt thời không, thứ được gọi với cái tên là Bí Cảnh.Nếu như tôi nhớ không nhầm từ ký ức tôi có ở tương lai.Cái gọi là Bí Cảnh này sẽ dẫn con người ở bên đây đến một thế giới khác, nơi mà phải chạm tráng với những con quái vật hung dữ vượt khỏi những cấp độ giới hạn mạnh nhất trước đó của kỷ nguyên Luva, và đồng thời cũng thả cho chúng ra khỏi nơi đó để tấn công thế giới này.Nếu tôi nhớ không lầm trước khi Bí Cảnh xuất hiện, sức mạnh của con người cùng lắm chỉ đạt đến cấp 7 thôi thì phải.Sau đó, bởi vì bị uy hiếp, nên con người kỷ nguyên này mới bắt đầu thúc đẩy giới hạn của bản thân và mạnh lên.Trong đó, tôi nhớ không lầm cũng có một phần liên quan đến các Bí Cảnh, thứ có thể cho con người ở thế giới chúng tôi những loại vật phẩm với khả năng thúc đẩy nhanh tốc độ tăng tiến tự nhiên.Kiểu giống như tôi vậy, tạo vật thí nghiệm được sinh ra để có thể nhanh chóng mạnh lên và vượt trội hơn những con người bình thường khác thông qua kết hợp gen.Tôi đáng ra phải có tiềm năng mạnh lên nhanh hơn bất cứ con người bình thường nào khác.

Hoặc có lẽ là giống với các thí nghiệm L khác, 8~9 tuổi liền đạt đến cấp 4.

Vượt xa bất cứ cấp độ tăng tiến sức mạnh nào của con người bình thường ở hiện tại và cả tương lai của tôi kia.Nhưng kể cả vậy, nếu như xét về việc tăng tiến sức mạnh giữa các vật thí nghiệm là tôi, và người có thể sử dụng thứ thuốc giúp tăng mau chóng cấp độ kia.

Có thể thấy, việc tôi luyện tập cực khổ và gần như bị ép đến tuyệt cảnh hết lần này đến lần khác, cũng sẽ không so sánh lại được.Đây rõ ràng là một ưu thế vượt bật của kỷ nguyên Luva.Khiến cho bất cứ ai ở tương kia, chỉ nghe về nó cũng cảm thấy ngưởng mộ.

Và bây giờ, tôi lại được nghe nó khi Luciel, kẻ từng hủy diệt tương lai ở thực tại kia lại là người đi đầu điều chế ra nó.

Tin này, nó thật sự khiến cho tôi sốc, đồng thời cũng làm cho tôi hiểu lên một vấn đề về mình và Luciel.Tôi không thật sự biết rõ mình rốt cuộc là sao được sinh ra.

Nhưng theo tôi biết từ những gì học và hiểu được ở căn cứ thí Vermir, tôi giống như cũng không phải con người hoàn toàn.

Mà là được lai tạo ra, nhờ kết hợp với gen của sinh vật bên trong Bí Cảnh.

Luciel cũng vậy, nên đó cũng là lý do vì sao cái tên nhóc này, ở tương lai kia lại mạnh đến như vậy.Sức mạnh hắc ám và ăn mòn, kết hợp với sức mạnh tuyệt đối của cấp 12 trong truyền thuyết.

Như chỉ là người thường và kết hợp với công nghệ ở kiếp đó để miễn cưỡng đạt cấp 12.

Quả thật, tôi và những người đồng đội khác của mình cùng nhau đối mặt cũng đánh không lại quả nhiên là điều không thể tránh khỏi.Nhưng giờ thì khác.Luciel là vật thí nghiệm mới mạnh như vậy, mình cũng thế.

Không phải nếu như ở quá khứ này, kết hợp cùng những phương pháp chiến đấu ở tương lai.

Không phải là mình sẽ mạnh đến mức có thể chống lại hắn ta ở tương lai nếu như hắn lại lần nữa phát điên sao?Đây là một suy nghĩ tốt, nhưng không thực tế.Tôi thừa nhận như vậy là bởi sau khi gặp Luciel sau đó, tôi mới chợt nhận ra một sự thật là.

Có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.

Trên thực tế dù là quá khứ, hay tương lai.

Luciel được sinh ra, không phải là để những người như tôi có thể nghĩ đến chuyện muốn giết là giết.Đây còn chưa kể đến, khi còn ở Vermir, mỗi lần chiến đấu với vật thí nghiệm D, tôi đều chưa bao giờ một lần cảm nhận thấy việc mình có thể áp đảo với năng lực của mình, dù là cùng cấp độ chứ đừng bảo là đến khi Luciel xuất hiện.

Cái sức mạnh đó của hắn hiện tại, nó cũng đã bỏ xa tôi và cái thế giới này mất rồi.

Mà đấy, đây cũng chỉ khoảng thời điểm thế giới này dần bắt đầu đi vào thời điểm tăng tiến sức mạnh vượt bật mà thôi.Bằng việc bây giờ Luciel đã mang theo sức mạnh thống trị.

Thiết nghĩ, một kẻ nhỏ bé trong quá khứ như tôi, vẫn nên là kiếm một cách khác...
 
Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!
Chương 3: Mọi chuyện giờ đã khác


Trò chuyện với y tá Marin một hồi lâu.Trong cả quá trình này, không chỉ có mỗi tôi là đang hỏi đối phương.Mà ngược lại, để khảo sát sức khoẻ của tôi.

Một vài bác sĩ trong bệnh viện, cả quá trình này cũng hỏi tôi rất nhiều thứ về bản thân.

Đa số cũng là về sức khoẻ, sau đó họ cũng cho tôi biết ngược lại về sức mạnh của mình.Đại khái thì sau lần bị thương kia, cơ thể rơi vào hôn mê của tôi đã liên tục tự chữa trị.

Y học hiện tại vẫn chưa tiên tiến đến mức có thể chữa lành trái tim cho tôi.

Nên là khi họ biết trái tim của tôi đang tự phục hồi khi đang hôn mê.

Họ cũng không dám nghĩ đến phương pháp nào khác để giúp tôi, người ở trạng thái rất yếu để thay thế nó.

Nên là, sau khi nói rõ nó với Luciel, người trong suốt 5 năm qua vẫn luôn cung cấp tiền điều trị cho tôi.

Họ đã thống nhất lên một phương pháp điều trị lâu dài, để tôi, người đang tự hồi phục vết thương chắc chắn phải chết, sẽ tự mình hồi phục, kết hợp với các liệu pháp duy trì cơ thể bên ngoài cho đến khi tự tỉnh lại.Đối với bọn họ, việc tôi tỉnh lại từ trước cho đến giờ vẫn không phải là khả thi.

Vì khi tôi được đưa đến tay họ và được điều trị.

Thì bản thân tôi đã gần như là người chết.

Nhịp tim rồi cả cơ thể, hầu như là sắp sụp đổ đến nơi.Nhưng bởi vì Luciel cho họ quá nhiều tiền, nên bọn họ mới phải ra sức tiếp tục duy trì sự sống cho tôi, trong khi đợi chờ sự tiến bộ của công nghệ y học.Chỉ là...còn chưa đợi được, thì tôi, người hôn mê 5 năm, sau khi tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh của mình, từ một người có sức mạnh cấp 3, giờ chỉ còn cấp 0, tưởng như là không tỉnh lại nữa.

Bây giờ lại đột ngột thức giấc sau từng đó năm tháng.Đối với bọn họ thì nó giống như kỳ tích vậy.

Hết tân bốc, rồi lại cảm thán cơ thể tôi đặc biệt.

Khi đáng lẽ, nếu là một người tương tự bị thương nặng như vậy.

Họ có lẽ đã không còn sống rồi, chứ đừng bảo là chỉ chìm sâu vào hôn mê 5 năm như tôi mà thôi.Mười lăm tuổi cấp 0 à...Có lẽ là vì tư tưởng trước đây của mình khi được dạy ở Vermir, cũng có lẽ là vì tôi tương lai kia là một người quá nổi bật.Tôi bây giờ khi được xác nhận là nhận phải quá trình thoái hoá sức mạnh do không luyện tập suốt 5 năm, thì cảm thấy có chút gì đó hục hẫn và phiền lòng.- Đúng rồi, về Luciel, anh ta bây giờ đang ở cấp mấy?Cạch.Khi tôi hỏi đến câu này, cánh cửa của căn phòng bệnh đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng mở cửa.

Lúc tôi đưa mắt đến và nhìn xem.

Tôi đã suýt bị làm cho bất ngờ, khi thấy người đi vào là một thanh niên có một mái tóc đen xám nổi bật.

Trong ký ức của tôi, chỉ có hai người.

À không, phải là một chứ.

Là một người đáng sợ ở tương lai và một người có khí chất trông rất điềm tĩnh ở ngay trước mắt này là sở hữu mái tóc đó.- Chào ngài, ngài Avandors.- Xin chào.

- Ngài Luciel đây là kết quả kiểm tra của tiểu thư Friren.Tôi đã nhìn Luciel không chớp mắt khi cậu ta bước vào, nhìn cậu ta được những người ở đây tỏ vẻ kính cẩn, lại nhìn một trong số họ đưa cho cậu ta một bản số liệu vừa thu thập từ tôi, cho đến khi cậu ta đến gần và dùng ánh mắt quan sát nhìn tôi khi dừng bước lại kế bên giường.Oa...mới đó đã lớn thành vầy rồi sao!Thiết nghĩ, tôi bây giờ cảm thấy mình khá là ngưởng mộ Luciel từ ký ức của bản thân.

Nhưng mà khi nghĩ đến việc, Luciel ở tương lai kia là một kẻ hủy diệt tất cả, thì sau đó tôi lại cảm thấy có chút lo lắng.Không không không.

Tương lai kia cũng đã xác nhận, chỉ cần mình bây giờ không chết.

Luciel có khả năng cao sẽ không phát điên.

Nhưng mà...nếu mình không chết, chuyện gì sẽ xảy ra.- Luciel, có phải là em bỏ qua rất nhiều điều không?Tỏ ra một vẻ tò mò nhìn Luciel trong thích thú, tôi hỏi.Luciel nhìn tôi, rồi nhìn bảng số liệu.

Không biết sao, nhưng cậu ta lại không nói gì, mà chỉ đưa tay phất phất ra hiệu với những người ở đây.Bọn họ thấy như thế, cũng rất nhanh chóng hiểu ra, sau đó thì chỉ thấy họ lần lượt cúi người và xin phép để rời đi.Đợi đến khi tất cả rời đi xong, sắc mặt Luciel khi này mới thay đổi mà thở ra.Tôi không biết là người thanh niên này đang nghĩ gì.Nhưng sau khi thở ra xong, cậu ta bỗng nhiên ngồi lên phía bên cạnh giường của tôi, đưa tay lên xoa đầu tôi, rồi mới bắt đầu nói.- Rất nhiều, và cũng chào mừng em trở lại Lilia.- ...Bị xoa đầu, tôi cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn vẫn là tò mò quan sát kỹ Luciel.- Bây giờ anh là cấp mấy rồi?- Cấp 8.- Cấp 8?Trừng lớn mắt, tôi tỏ ra kinh ngạc với sự tiến triển vượt bật này của Luciel.

Kể cả là có ký ức của tương lai, thì 18 tuổi có thể đạt được sức mạnh lớn như vậy.

Còn là dạng bỏ qua lý thuyết cấp độ ở thời điểm hiện tại.

Không biết sao, nhưng tôi cảm thấy thật ghen tị.- Đừng vội lo lắng.

Sau này rồi em sẽ biết lý do vì sao anh tăng cấp nhanh vậy thôi.

5 năm, có nhiều thứ đã trôi qua.

Em đã bỏ lỡ rất nhiều điều đấy Lilia.- ...Nghe những lời an ủi này đến từ Luciel, không biết sao, nhưng tôi lại cảm thấy Luciel, tên nhóc này rõ ràng trong cái tương lai đáng sợ kia, cũng không đáng sợ đến vậy.Vậy nên, tôi đã đáp lại Luciel bằng một nụ cười nhẹ.

Sau đó, tôi đưa mắt của mình ra phía bên ngoài cửa sổ kính của căn phòng bệnh thoáng đãng này.- Đó là bầu trời thật đúng không?- Ừm.- Kia là gì?Tôi chỉ vào một con chim.- Một con Luvin.Luciel đáp.- Vậy là chúng ta đã thành công đúng không?Như kiềm chế sự vui sướng trong lòng, tôi cố nghiêm túc nhìn về phía Luciel với ánh mắt đầy vẻ mong đợi câu trả lời.Có lẽ là biết cảm xúc của tôi lúc này, nên Luciel đã đứng dậy khỏi giường.Sau đó, cũng nhìn tôi lại với vẻ nghiêm túc.- Đúng vậy, chúng ta đã thành công.

Chúng ta đã thoát khỏi nơi đó rồi Lilia.- C-Có phải là em nên nhảy lên vui sướng vào lúc này không?Bằng một giọng kiềm chế sự kích động tôi hỏi.- Anh nghĩ là em nên nghỉ...Nhưng không đợi cho Luciel cẩn thân khuyên nhủ.Tôi đã đưa hai tay lên thật cao làm một tư thế hình chữ V chiến thắng.- Yeah!!

Yeah!!!

Thoát ra, thoát ra được rồi!!

Luciel!

Chúng ta thành công!

Thành công rồi!!!Dù rất là vui mừng, nhưng không biết sao khi những ký ức mà đối với tôi chỉ như mới trôi qua không lâu trước đây xuất hiện, tôi đã không kiềm được nước mắt mà bắt đầu nức nở.- Thành công rồi...hức...thành công rồi...nhưng mà Luciel, Kiliya, ông ấy, ông ấy sẽ không thấy được cảnh này nữa.

Còn cả S-178.

Cô ấy cũng không thấy cảnh này.

Luciel, chúng ta đã thoát rồi, tự do rồi...đúng không?- ...Khi được tôi khóc sướt mướt hỏi, Luciel thay vì lại trả lời tôi ngay.

Cậu ta lần này chỉ im lặng, sau đó thì hít một hơi thật sâu, tiến gần tôi.

Ban đầu, cậu ta giống như định làm gì đó, nhưng rồi dừng lại, đưa cái bảng số liệu đang cầm, đập nhẹ lên đầu tôi một cái.- Nghỉ ngơi cho tốt.

Chuyện này diễn ra cũng lâu lắm rồi.

Em bây giờ có khóc tiếc thương cũng không có tác dụng gì.

Điều bây giờ em nên làm.

Đó là biết gì không?

Hay nhớ lại những lời của ông ấy trước khi chia tay đi Lilia.

Không phải là ông ấy bảo em hãy sống cho thật tốt sao?- Không có, anh nói xạo.

Ông ấy không nói thế.Tôi phản bác lời Luciel, bởi vì vẫn còn nhớ lời mà Kiliya nói, nó không có bất cứ lời nào khi nói ra như vậy cả.

Nhưng mà sau khi nói xong, tôi tự nhiên cảm thấy mình có phần hơi ấu trĩ.

Khi mà, nhờ vào ký ức của tôi khác, tôi cảm giác mình giống như vừa mới rồi hơi quá thẳng thắng.

Không hề nhận ra, mấy lời Kiliya nói, rõ ràng ông ấy nói, chính là ý Luciel vừa mới nói ra để an ủi tôi.- Phải vậy không?- ...

Đúng là gần giống thế.Có chút cố chấp, tôi không muốn thừa nhận lời của mình mà nói.

Bởi vì sao khi nói xong, trong thoáng chóc tôi đã biểu hiện ra vẻ do dự.

Nên vì lẽ đó, Luciel mới bắt được mà hỏi lấy.

Nên là...đừng nói gì cả, tôi sẽ không thừa nhận mình thua với Luciel vào lúc này...- Trước đây, em chưa bao giờ khóc cả.- ...Lời của Luciel làm tôi nhớ lại những chuỗi ngày còn bên trong phòng thí nghiện.

Khi đó, tôi không phải là chưa bao giờ khóc qua.

Dù là sinh vật được thí nghiệm ra, nhưng tôi vẫn có phần lớn là của con người.

Nên cho dù cho có một bản năng mạnh mẽ khác trong cơ thể này giúp tôi sinh tồn qua nhiều điều kiện khắc nghiệt nhất bên trong Verimir.

Tôi cũng đã từng khóc, thậm chí là nhiều đằng khác.Lần đầu tôi khóc theo trí nhớ của mình.

Đó là khi bị bỏ lại bên trong một khu rừng mô phỏng với những con thú dữ, sau đó chứng kiến những vật thí nghiệm khác bị săn và giết chết trước mặt.Đừng nói chỉ là khóc thôi, mà là cả những cơn sợ hãi, ám ảnh tôi không biết bao nhiêu đêm liền sau đó nữa.

Nhưng khi càng trải qua nhiều chuyện sinh tử hơn.

Bị ép đến mức không thể khóc, không thể lùi lại và không thể bỏ chạy.

Tôi mới dần cảm thấy việc khóc đã trở thành chuyện vô nghĩa.

Làm như vậy, cũng sẽ chẳng có ai đến giúp đỡ hay cứu mình, tôi mới dần không còn khóc một lần nào nữa sau từng đó năm.Nhưng bây giờ khác rồi.

Sau khi biết mình cuối cùng cũng thoát khỏi Vermir, thoát khỏi lưỡi hái của thần chết luôn đang treo trên đầu chờ bổ xuống một ngày nào đó.

Giống như có một bức tường trong tôi sụp đổ vậy, kể cả khi có ký từ tương lai kế thừa đến thân xác này.

Tôi vẫn không thể phũ nhận được một việc là, mình vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn sẽ phải có những cảm xúc vụn vỡ và vui mừng đến mức phải khóc lên.Đúng vậy, vụn vỡ chính là việc phải nhớ lại ông chú Kiliya, người vì tôi chỉ nói ra một câu, có thể giúp bọn cháu rời khỏi nơi này được không, mà không tiếc mạng sống.S-178, bước vào cuộc đời thầm lặn của tôi và cho tôi một ý thức về sự tự do.

Nhưng kết cuộc, lại là bị chính tôi ra tay giết chết chỉ vì muốn được sống sót.Vui mừng, thì chính là việc sau toàn bộ những gì trải qua đó, tôi và Luciel cuối cùng cũng thành công.

Rời khỏi Vermir và không biết rõ thế nào, Luciel vẫn có thể mang theo tôi, cùng tồn tại đến hôm nay sau từng đó năm.Những điều này, nó đã trở thành sự góp phần cho những cảm xúc mà tôi có của hiện tại.

Vừa buồn bã, nhưng cũng thật vui mừng khi bản thân có thể sống sót.- Kể cho em biết đi Luciel.Chùi lấy nước mắt ở khoé mi, tôi hít một hơi sâu để kìm lại nước mũi chảy ra, hỏi về phía Luciel.- Về những gì anh trải qua trong suốt 5 năm qua.

Sau khi em ngất đi, chuyện gì đã diễn ra, làm sao chúng ta có thể sống sót vào lúc đó và ở đây vào lúc này?

Sau tất cả những chuyện được biết ở hiện tại, thứ làm tôi muốn biết nhất vào lúc này chính là những gì Luciel đã trải qua khi đem tôi rời đi.Trước câu hỏi của tôi, Luciel không đáp lại ngay, mà thay vào im lặng trong một thoáng chóc, trước khi ánh mắt như nhớ lại kia của mình, hướng ra phía cửa kính bên ngoài.Sau đó, cậu ta đi đến giường tôi, ngồi xuống, đặt bản số liệu về sức khoẻ của tôi sang một bên, rồi hoài niệm mà nói.- Như chú Kiliya nói.

Vermir thật sự là một chiến hạm hải dương rộng lớn...Luciel kể lại.Sau khi bế được tôi trong tình trạng hôn mê rời đi.

Dựa vào trí nhớ về bản đồ mà chú Kiliya cho.

Luciel đã mang tôi rời đi đến nơi có những chiếc thuyền, dùng để rời khỏi Vermir.Kế hoạch đó ban đầu sẽ là tôi, chú Kiliya và Luciel sẽ thành công đến nơi đó rồi cùng nhau rời đi, khi trộm được một chiếc thuyền siêu tốc.Kể cả khi không có chú Kiliya, trong trường hợp chú ấy bị thương.

Đúng vậy, trong kế hoạch, chú ấy chỉ bảo là mình bị thương.

Nhưng trên thực tế, có lẽ người chú chỉ là chăm sóc tôi từ bé này lại đã chuẩn bị tinh thần trước cho việc hi sinh rồi.

Nên là thay vì cứ để chuyện bất trắc diễn ra, chú ấy cũng phổ cập cho chúng tôi về việc điều khiển thuyền một lần.Với những kiến thức mà chúng tôi có được trong quá trình đạo tạo, việc học hỏi nhanh, và ghi nhớ những kiến thức cần thiết mới ngược lại cũng không khó.

Tuy chưa tiếp xúc và thực hành, tôi và Luciel vẫn tự tin có thể làm theo hướng dẫn đợi khởi động một con thuyền.

Sau đó, mọi thứ chỉ cần tùy cơ ứng biến theo bản năng, giống với những gì đã trải qua khi phải chiến đấu và sinh tồn là được.Nhưng trên thực tế, nó lại khác xa vậy.Đúng là Luciel có thể như kế hoạch mang tôi đến chỗ của những con thuyền siêu tốc theo kế hoạch của chú Kiliya.Nhưng có vẻ như khi việc chúng tôi muốn bỏ trốn bị bại lộ.

Những kẻ đứng phía sau chuyện này cũng đã lường trước được việc chúng tôi sẽ trốn thoát thế nào.

Nên khi Luciel mang tôi đến được vị trí thuyền siêu tốc, thì ở đó đã được tập hơn một lượng người máy có sức chiến đấu ở cấp 3.Thậm chí, còn có 10 con có sức mạnh cấp 4, để chống lại sự bùng nổ của Luciel khi đó, được anh ta xác nhận là sau khi tôi gần như sắp chết vào giây phút kia, anh ta đã vượt qua ranh giới khó nhất của những vật thí nghiệm như chúng tôi ở Vermir, chính là cấp 4.Ở Vermir, để cho chúng tôi, những vật thí nghiệm có thể thoát được khỏi tình trạng, chẳng biết khi nào sẽ phải chết trong khi đang chiến đấu lại các vật thí nghiệm khác, thì chỉ có hai cách mà thôi.Một chính là chết, đúng vậy, chết rồi thì sẽ chẳng cần phải chiến đấu đến chết nữa.Hai chính là phải cần thúc ép hết toàn bộ tiềm năng để trong quá trình chiến đấu có thể tăng cấp sức mạnh lên cấp 4.Chỉ có cấp 4, chúng tôi sau đó mới có thể tách rời khỏi việc bị dồn ép chiến đấu trong sinh tử, chỉ có cấp 4 chúng tôi mới có thể được tổ chức coi trọng và trở thành một chiến binh của họ.Nhưng mà, đó cũng chỉ là những gì tôi được biết về việc mình lên cấp 4 được thì sẽ như nào tiếp theo.

Chứ trên thực tế, tôi hoàn toàn không rõ sau khi mình thăng cấp sức mạnh, sau đó bản thân sẽ được tổ chức tiếp tục làm cái gì nữa.Bởi vì sau tất cả, tôi khi ở Vermir, không tự tin mình có thể đạt được cấp 4 trước khi chết.

Nếu không, tôi cũng sẽ không sợ chết như thế và phải gấp rút nghĩ cách trốn thoát.Nhưng, để có thể thăng lên cấp 4.

Nó cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Theo tôi được biết, từ khi tổ chức được hình thành và tôi cùng những lứa vật thí nghiệm được tạo ra, số lượng lên đến hàng ngàn, thậm chí là chục ngàn thì chỉ có vài chục trong đó là sẽ đạt được cấp 4.

Trong khi đó phần lớn đều đã chết trong các cuộc chiến, số còn lại thì vẫn đang trong quá trình thí nghiệm này, để những kẻ tạo ra chúng tôi có thể thu thập được nhiều thông tin nhất về sự phát triển trước cấp 4 của các tạo vật thí nghiệm.Nếu để tôi so sánh thì, từ ký ức của bản thân tôi của tương lai.

Tôi có thể khẳng định rằng, sức mạnh của một vật thí nghiệm cấp 4 như tôi, so với một con người bình thường, thậm chí là người tài giỏi ở thế giới bên ngoài, nó không đơn giản chỉ là cách một chút.Nếu như so sánh, thì nó cũng phải tương đương 1 chọi với 100.

Không phải chỉ riêng việc sức chiến đấu hơn hẳn, mà còn là khả năng hồi phục và dự trữ năng lượng của chúng tôi.

Có lẽ là vì có gen của những sinh vật bên kia Bí Cảnh, chúng tôi đều có mức dự trữ và hồi phục năng lượng lớn hơn người bình thường rất nhiều.

Dẫn đến khi nổ ra chiến đấu, chỉ cần không vượt cấp, thì việc chúng tôi có thể lấy ít chọi nhiều gần như chỉ giống ăn một bữa.

Không có mấy cảm giác áp lực.Nhưng theo tôi nghĩ là vậy, còn Luciel khi nói lại bản thân khi phải chiến đấu với 10 con người máy cấp 4 kia lại khác.Luciel vừa nói vừa nhiếu mày, khi anh ta nhận ra việc những con người máy kia có thể sử dụng năng lực của những vật thí nghiệm cấp 4.Ranh giới giữa cấp 3 và cấp 4 chính là có thể giải phóng được sức mạnh của mình ra ngoài.Ở cấp 3.

Với năng lực tôi và Luciel, cũng tương ứng là thiêu đốt và tái sinh, hay như tôi từng nhắc đến trước đây, Luciel là hắc ám và ăn mòn.Đây là năng lực của tôi và Luciel, cũng là năng lực chung của vật thí nghiệm L và vật thí nghiệm D.Trước cấp 4, thì để sử dụng được năng lực của mình, tôi và Luciel đều phải tiếp cận mục tiêu, chạm vào được đối phương mới có thể sử dụng khả năng.Thì ở cấp 4, đây là cái ranh giới lớn nhất của con người ở thế giới này.

Khi chỉ có đạt đến cấp độ này, một người bình thường chỉ có một chút sức mạnh, mới có thể trở nên vượt trội và thần thánh hơn.

Khi chỉ cần một cái vẫy tay, hay là hét lớn, cũng có thể giải phóng ra một lượng lớn năng lượng tấn công mục tiêu mình mong muốn.Dựa trên sự phát triển của tôi và Luciel.Thì khi đạt được cấp 4, tôi sẽ có khả năng phóng lửa ra từ cơ thể và có thể tiếp xúc với lửa mà không sợ nóng với năng lực tái sinh.Với Luciel, anh ta sẽ có khả năng hấp thụ năng lượng và giải phóng ra sức mạnh ăn mòn đối với mọi vật chất.

Hai năng lực mà ở cấp 3, anh ta còn không thể phát huy hoàn toàn khả năng.

Khi một cái chỉ giúp anh ta chịu đòn tốt hơn, cái còn lại thì quá yếu khi cận chiến, nếu đánh với những vật thí nghiệm khác có tốc độ và phòng ngự như S-178 tôi từng giết.Vật thí nghiệm S.

Đây chính là vật thí nghiệm được đánh giá cao nhất tại Vermir, khi được sinh ra với khả năng kháng vật lý và năng lượng cao.Tuy không có sức mạnh giải phóng, nhưng vật thí nghiệm S có năng lực tương tự như một cổ máy chiến đấu và sẽ ổn định từ trước cấp 3 hay là lên cấp 4.Trước cấp 4 thì đã mạnh rồi, lên đến cấp 4 thì những khả năng này còn mạnh hơn nữa.

Đến mức có thể coi như bất bại trước toàn bộ những năng lực khác.Tôi có thể giết được S-178, có lẽ nói không phải là tôi mạnh hơn cô ấy.

Mà là bởi vì...vào những giây phút cuối cùng khi cả hai giao chiến, S-178 không biết sao lại từ bỏ chống cự.

Để tôi, người đáng lẽ phải thua vào hôm đó lại có thể tung ra một đòn chí mạng vào giữa ngực cổ.Vậy nên, khi bây giờ nghe Luciel bảo phải chiến đấu với những con người máy có khả năng chiến đấu của những vật thí nghiệm cấp 4 khác, tôi liền có thể hiểu ra được kết quả.Vừa mang theo tôi, lại còn bị 10 người máy có khả năng chiến đấu cấp 4 của những vật thí nghiệm bên trong Vermir nhắm đến.Luciel nói rằng mình không hề có cơ hội thắng nào.Không chỉ bị đè đánh, mà anh ta còn phải hết lần này tới lần khác suýt chết mới chạy trốn được khi mang theo tôi.Để rồi khi nhận ra cách trốn thoát khỏi Vermir.Anh ta và tôi đã cùng nhau ở bên dưới mặt biển lạnh lẽo.
 
Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!
Chương 4: Tên của tôi sẽ là Lilia Friren


- Mệnh lệnh.

Giết chết đối phương.Bằng một giọng lạnh băng, chú Kiliya với tôi về nhiệm vụ lần này trong cuộc đối chiến.

Không phải đánh đến khi đối phương mất khả năng chiến đấu không thôi, mà lại thêm một lần nữa, là cuộc chiến giết chóc.Dạo gần đây, tôi không rõ là ra sao.

Nhưng tôi luôn có cảm giác, dường như việc giết chóc đang trở nên thường xuyên hơn.

Trong khi tháng trước, tôi chỉ bị bắt buộc làm như vậy hai lần.

Tháng này, nó lại đột ngột tăng lên thành bốn lần.- Đối thủ?Dù trong lòng cảm thấy không vui vẻ với nó, nhưng bên ngoài tôi vẫn lạnh giọng, hỏi chú Kiliya, người đang cầm chiếc máy tính bảng có nhiệm vụ của tôi lần này, do bên trên đưa xuống.- S-178.

- ...Nghe chú Kiliya nói, trong lòng tôi trong thoáng chóc bị xao động.

Nhưng nó không lớn, vì tôi ngay lập tức kiềm chế lại, lạnh lẽo nhìn về phía khu rừng nhân tạo được tạo ra bên ngoài đấu trường.- Sợ sao?Chú Kiliya hỏi.Sau khi im lặng một lúc, tôi lắc đầu sau đó nhìn chú ấy.- Cháu sẽ không thua.Nói rồi, tôi hướng từng bước đi về phía khu rừng.

Trong đầu, những suy nghĩ phức tạp dần bỏ đi, thay vào đó, lựa chọn quan sát xung quanh và dàn trải ra một biện pháp chiến đấu khi phải đánh với vật thí nghiệm S.- Sức mạnh, chống chịu...Thầm nghĩ, tôi cảm thấy tỉ lệ mình có thể thắng là gần như chẳng có mấy.

Nhưng hai chữ từ bỏ, từ trước đến giờ không có trong suy nghĩ của tôi.

Bởi vì nếu như từ bỏ, tại nơi này, nó chỉ đồng nghĩa với hai chữ mà thôi.

Cái chết.Bước vào sân và suy nghĩ đối sách chưa được bao lâu.Thì từ phía đối diện, còn không để tôi tìm được, S-178 đã nhảy qua những thân cây, nhanh chóng đứng trước mặt tôi chỉ trong chưa đến một phút, từ khi tôi bước vào sân đấu.Quả nhiên là phong cách chiến đấu của vật thí nghiệm S.Tôi thầm than bởi vì không ngờ mình lại bị tìm ra nhanh như vậy.Nhất là còn bởi vật thí nghiệm S, có khả năng cận chiến và tay đôi mạnh mẽ, vượt xa khỏi khả năng tái tạo và thiêu đốt của vật thí nghiệm L như tôi rất nhiều.Theo lối chiến đấu thông thường.

Tôi cũng rất hay đánh cận chiến nhờ vào năng lực của bản thân.

Nhưng đối diện với vật thí nghiệm S thì lại khác.

Việc chiến đấu trực diện với họ mà không lên bất cứ kế hoạch nào, như vậy thì chả khác gì tìm chết cả.Cho nên, ngay bây giờ, khi thấy S-178 tìm ra mình nhanh như thế kia, trong lòng tôi cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, vội vào tư thế chiến đấu, với hai để vào thế thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành lưỡi đao mà kết liễu đối phương.

Chân phải bước ra sau, hơi khom người, tay thì mở để hờ như thế thủ.Trong khi đó, đối diện tôi, S-178 lại chẳng cần làm gì cả.Bản thân vật thí nghiệm S đã sẵn sinh ra như là một cô máy chiến đấu rồi.Nên khi được dạy bảo, thứ cô ấy biết cũng chỉ là cách chiến đấu cuồng bạo nhất, cùng sức mạnh áp đảo kẻ địch là được.Thành ra, tư thế đứng thẳng của S-178 bây giờ cũng chính là cách mà cô ấy sẵn sàng chiến đấu rồi.Nhìn nhau được vài giây, tôi vẫn chưa biết làm thế nào để đánh thắng S.

Nhưng vẫn theo bản năng muốn thử, liền lao về phía của cô ấy, với tay phải đã bộc bên trong một ngọn lửa đỏ như máu nóng rực.Tôi định xuyên qua lớp phòng thủ yếu nhất trên cơ thể của con người là cổ.

Muốn cắt vỡ động mạch ở đấy, để cho dù có là vật thí nghiệm S, cũng sẽ không thể chống đỡ được.Nhưng...Khi tay tôi gần tiếp cận cổ của S-178, cô gái này chỉ nghiên đầu nhẹ một cái, để cánh tay tôi xẹt đi qua.Thấy cảnh đó, tôi liền biết việc thăm dò của mình đã thất bại.Tôi chỉ kịp đổi tư thế né, thì bụng đã bị một sức mạnh áp đảo đạp bay về sau, như một quả banh.Lăn trên đất vài vòng, tôi theo lực mà bật dậy trong sự khó chịu ở bụng.Dù cho có khả năng tái tạo, thì với năng lực ở cấp 3, tôi cũng không phải nói muốn khỏi là khỏi trong chớp mắt được, vẫn phải cần thời gian và nó sẽ tốn vài giây.Nhưng vài giây trong một cuộc chiến sinh tử sao?Nghe nó thật là mỉa mai và nực cười.Tôi vừa đứng dậy thì S-178 đã lao đến rồi.Vẫn là chiêu thức thường thấy của vật thí nghiệm S.

S-178 theo thế lao đến sau khi dậm lấy đà, liền đưa chân phải hướng thẳng về phía tôi mà nghiên người đá thẳng.Với việc phải mất thế do bị đánh bật ra.Trước cú đạp này của S-178, tôi gần như không có một cơ hội phòng thủ.Ngực trực tiếp cứ như vậy bị đạp gãy mấy cái xương lao mạnh về phía cái cây ở sau.Mạnh quá...Tôi thừa biết các vật thí nghiệm S mạnh.

Nhưng những người trước còn cho tôi chút cơ hội để đánh vài đòn ngang tay.

Còn S-178, đây hoàn toàn là áp đảo mất rồi.Thậm chí, khi đánh tôi văng đi xong, cổ còn không xem tôi như là đối thủ với ánh mắt và hành động không thèm truy kích kia.- L-202.

Cô sợ không?

Sợ cái chết không?Bằng một giọng lạnh lẽo hời hợt, S-178 không tiến đến tiếp tục tấn công mà lại hỏi.Nhờ câu hỏi này của S-178.

Trong khi tôi tỏ ra do dự với nó, thì năng lực tái tạo của tôi đã tự động kích hoạt, để tôi người bị đạp gãy mấy cái xương ở ngực, nhanh chóng đứng dậy từ phía thân cây mà lau đi vết máu rỉ ra ở khoé miệng.- Sợ thì sao?

Nó sẽ giúp tôi không chết ư?Tôi đáp lại lời của S-178 một cách mỉa mai.

Ánh mắt chiến ý dâng lên nhìn cô ấy, sau khi vừa bị sỉ nhục bởi cách coi thường kia.Trước khi trả lời cho câu mỉa mai của tôi, S-178 đã lắc đầu rồi vô hồn hướng mắt về phía đâu đó.- Cô biết không L-202.

Có lẽ tôi đã sai.- ...Tôi khó hiểu nhìn S-178 nói ra những lời kia, nhưng sau đó chớp cơ hội cô ta trở nên kỳ lạ, liền lao đến muốn tìm điểm đột phá nhưng.Trước sự tấn công, S-178 thậm chí còn không nhìn.

Chỉ hời hợt né tránh, sau đó thì lại muốn đạp tôi văng đi.

Nhưng thay vì để điều đó diễn ra.

Tôi chớp lấy thời cơ lúc S-178 đạp vào cơ thể mình, thì liền dùng tay tóm lấy chân cô ta, rồi theo lực nghiên do cú đá tạo thành mà, đáp trả ngược lại khi đạp thẳng vào mặt cô ta.Bị đạp, tôi lần nữa bị đá bay ra xa, lăn lóc trên mặt đất, khó thở ôm bụng đứng dậy.Còn về phía S-178, dù bị đạp vào mặt, thì cô ta cũng chỉ bị thương nhẹ và vẫn giữ dáng đứng của mình và lùi lại một bước.- Cô có phải coi thường tôi quá rồi không S-178?Tức giận khi liên tục bị coi thường, tôi hậm hực.- ...Tôi không biết nói sao, nhưng khi bị tôi hỏi, ánh mắt của S-178 lại trông có vẻ kỳ lạ, như là đang suy nghĩ điều gì.Cho đến một lúc sau, cô ta thế mà lai tiến về phía tôi với thế tấn công.Không như tôi chủ động, S-178 ra tay thì tôi tiếp đó chỉ có thể liên tục bị đè đánh.Sút, đá, đấm, lên gối...S-178 không hề dùng bất cứ kỹ xảo chiến đấu nào.Cô ta chỉ biết dùng cách thức dễ nhất để đánh tôi.Nhưng kỳ lạ ở chỗ, sau khi bị đánh rất nhiều, rất nhiều, đến mức tôi phải tức điên lên, S-178 lại không có vẻ như các cuộc chiến sinh tử khác, có ý định kết liễu tôi.Cho đến một lúc, khi tôi không thể chịu đựng được nữa.Cơn giận bộc phát, tôi quyết định bỏ qua hết mọi tính toán mà lao về phía S-178 với sức mạnh cuồng nộ lớn nhất.- S-178!!!!!!!Tôi dồn hết sức mạnh mình có thể tích tụ vào tay phải, nhiều đến mức nó tạo thành hình thanh đao lửa và hướng về phía ngực S-178 mà đâm.Có thể nói, suốt những phải chiến đấu qua, thì đây có lẽ là lần đầu tiên tôi đẩy sức mạnh của mình đến tận cùng thế này.Dù sao thì cấp 3 có thể dễ dàng đạt được.

Nhưng sức mạnh đủ để phá vỡ giới hạn sinh học, từ người thường hoá thành thực thể mạnh hơn là không dễ dàng.Dù biết cơ thể mình không phải là của người bình thường và mang gen của một loài quái vật thế giới khác.Nhưng, tôi cũng chẳng qua chỉ là một trong số những thí nghiệm tương tự mà thôi.

Thành công hay thất bại, đó vẫn là một điều bí ẩn.Những gì tôi luôn phải trải qua từng ngày khi sống ở đây, đều là nỗi sợ và sự vô cảm.Bởi sau tất cả, thứ tôi giúp tôi luôn kiên trì đến giờ chưa sụp đổ, không phải mạnh lên mà là muốn sống sót.Cho nên...chính vì lẽ đó.Xoẹt!- ...- ...Một tiếng đâm xuyên cực kỳ ngọt.Trong khi tôi còn tức giận, cánh tay của mình không biết từ lúc nào đã xuyên qua cơ thể của S-178.T-Tại sao...Cảm nhận được chuyện này.Bên trong đầu tôi liền bùng nổ lên một cảm xúc khó tin.

Muốn hỏi cho rõ, nhưng miệng bất giác lại không thể mở lời được dù chỉ một chút.Nhưng không đợi tôi kịp hỏi.Hơi thở yếu ớt bên cạnh tôi, S-178 đã lên tiếng cho câu hỏi đó.- L-202...tôi không còn thời gian nữa.- ...- Tôi cảm nhận thấy nó...- ...- X-Xin lỗi...

Tôi không thể rời đi cùng cô...- ...Bịch.Cơ thể S-178 rời khỏi tay tôi, ngã vào mặt đất đầy máu.- Rời đi...L-202...===Cô ấy có lẽ đã quên...- L-202, tôi nghĩ là mình sẽ tự đặt cho mình một cái tên sau khi thoát ra khỏi đây.- ...

Tên?- Đúng vậy, và cô cũng nên làm thế.

- Tên à...nhưng có phải nó quá sớm...- Không không, cô không hiểu.

Tôi đã có dự kiến rồi, cuộc sống đó sẽ thật vui vẻ...tôi sẽ lấy tên là Fiona.

À không, tôi vẫn chưa dự kiến được tên nào hợp với mình, nhưng đó sẽ là một cái tên thật đẹp.Trông cô ấy thật tự hào khi nói về nó nhưng...- Còn tên tôi, tên tôi sẽ là Lilia...Lilia...Feiren...như cái tên của...Tôi còn chưa kịp nói xong, tiếng reo vang của căn cứ đã vang lên, báo hiệu cho chúng tôi biết phải đến giờ rời đi.Có vẻ như là bởi vì trong khi còn suy nghĩ, nên lời lẽ nói ra khá nhỏ.

Âm thanh của tiếng báo hiệu hoàn toàn đã che lấp đi nó trước khi nói xong.Và đồng thời, nó cũng đã làm cho S-178 đang nghĩ ngợi tên cho mình cũng bị làm xao nhãn.- Thôi, chúng ta nói sau đi.

Tôi còn có kế hoạch khác...Nhìn bóng dáng của S-178, đó là lần đầu tiên tôi tự mình xác nhận cho bản thân một cái tên.

Nhưng thấy cô ấy quay người đi, ánh mắt không hề động lại một chút nào lời mình vừa nói, trong lòng tôi không biết sao lại cảm thấy có chút hụt hẫn.Nhưng mà...có lẽ sự hụt hẫn đó còn tệ hơn khi chính S-178 đã quên đi hoàn toàn điều đó...===Ngồi cuộn lấy chân của mình trên chiếc giường trong căn phòng yên tĩnh, tôi nhìn cánh tay mà trước đó không lâu đã lấy mạng của S-178.- Lilia Friren...

Đó là tên của tôi S-178...Tôi lại nhắc đến tên của mình, nhưng lần này, thứ tôi phải dối diện chỉ còn lại khoảng không tĩnh lặng.===Bằng đầu óc của mình.

Tuy rằng kế hoạch của chú Kiliya đã thất bại ngay khi bị phát hiện, Luciel sau đó vẫn có thể nghĩ ra cách để trốn thoát bằng cách lợi dụng sức mạnh của những con người máy có sức mạnh cấp 4.

Cùng với năng lực hấp thụ của hắc ám, Luciel đã không tiếc đem bản thân của mình vào nguy hiểm; có thể bị xé xác bởi sức mạnh giải phóng của những người máy, lợi dụng chúng để phá vỡ bức tường sắt kiên cố của chiếc chiến hạm hải dương khổng lồ.Sau đó, trong khi chỉ còn lại một chút sức lực, anh ta đã mang tôi cùng nhau nhảy xuống biển.Luciel không miêu tả kỹ càng cảm giác khi cả hai cùng nhau nhảy xuống biển.

Chỉ nói, khi đó anh ta đã không còn cách nào khác, chỉ nghĩ được việc đem tôi, người vô cùng yếu ớt cùng nhau nhảy xuống biển.Thật may là, sau khi lên cấp 4, Luciel có thể nhờ vào năng lực hắc ám của mình để ẩn núp.

Nên trong khi còn đang mơ màng khi bị thương nặng, Luciel vẫn có thể mang tôi tránh khỏi sự dò xét của các thiết bị truy quét của Vermir.

Trùng hợp làm sao, khi trốn thoát cùng chú Kiliya cũng là vào ban đêm.

Nên khi Luciel thoát được ra khỏi Vermir, thì với năng lực hắc ám của mình, anh ta hoàn toàn có thể không tốn chút sức nào đưa tôi lặng lẽ trong dòng nước lạnh lẽo mà trốn đi.Thậm chí Luciel còn có nói.

Bởi vì tôi mang theo năng lực thiêu đốt và tái sinh.

Nên trong cả quá trình này, dù chẳng làm gì hết, thì tôi vẫn là người giúp cho cả hai sống sót.

Bởi vì, như là người mang trong mình sức mạnh của lửa, tôi sẽ không bao giờ bị lạnh.

Kể cả nước biển có lạnh lẽo, kể cả khi không tự chủ được vì hôn mê, cơ thể tôi sẽ luôn duy trì nhiệt độ ấm áp của nó.Nên nhờ đó, Luciel mới có thể giữ được ý thức của mình và dùng năng lực của bản thân, đem tôi trong đêm đó lặng lẽ lặn vào nước rời đi thật xa khỏi cuộc vây quét của Vermir.Những ngày sau đó, bởi vì không thể tìm thấy đất liền, Luciel cứ như vậy mang tôi phiêu dạt trên mặt biển.

Là người có sức mạnh cấp 4, Luciel không cần thiết phải ăn uống trong thời gian ngắn, nên anh ta hầu như trong cả quá trình này chỉ ra sức dùng năng lực để ẩn nấp những con cá săn mồi dưới đáy biển.Về phần tôi, tuy như người sắp chết, nhưng cũng là người có năng lực tái sinh, nên Luciel cũng biết là tôi sẽ không dễ chết dù có nhịn đói.

Thế nhưng theo Luciel nói.

Anh ta khi đó cũng rất lo lắng cho tôi.

Nhưng vì tôi nhiều ngày liên tục không tỉnh lại.

Luciel cũng chẳng thể làm gì tốt hơn ngoài lo lắng và gấp rút tìm kiếm đất liền.Nhưng biển cả là quá rộng lớn.

Vermir còn thuộc loại căn cứ bí mật, nên khi rời khỏi nơi đó.

Thứ đợi chúng tôi chỉ có biển cả mênh mong và những nơi hung hiểm nhất.Nên dù cho Luciel có hướng về một phía lướt đi bằng năng lực của mình bao lâu, thứ đợi anh ta chỉ có những cơn giông tố làm cho biển xáo trộn dữ dội.Điều đó khiến cho không thiếu những lần Luciel suýt thì bỏ cuộc.

Nhưng khi nhìn thấy tôi ở trong tay, và biết nếu bị đem về căn cứ, chắc chắn sẽ phải chết.

Anh ta cuối cùng cũng không thể quay đầu, cứ như vậy mà đem tôi nửa lặn dưới nước mà lướt đi.Sau đó, chẳng biết bao lâu.

Khi mở mắt ra trong một lần mất ý thức vì quá mệt mỏi, Luciel đã nhận ra mình đang ở trên một con tàu đánh cá.Bởi vì không thấy được tôi, Luciel suýt chút nữa thì nổi điên và giết hết những người ở đó theo bản năng.Nhưng khi được biết tôi cũng được cứu lên, thì anh ta mới bình tĩnh lại, rồi nhận lấy sự giúp đỡ của những người ngư dân tốt bụng kia.Trước việc được cho ăn và nói cho những điều chưa biết đến, Luciel sau đó mới dần thích nghi được với xã hội mới, sau khi rời khỏi Vermir mà chẳng có chút gì trong tay.Bởi vì thấy Luciel và tôi cần giúp đỡ, nên sau đấy có một người có tuổi trung niên trên thuyền đã tốt bụng cho cả hai một ngôi nhà hoang gần biển để ở tạm, thậm chí còn đem tôi đi bệnh viện để kiểm tra.Nhưng khi phát hiện ra tôi gần như sắp chết, còn rơi vào trạng thái hôn mê, người đó dường như cảm thấy giúp đỡ không được vì chi phí giúp tôi di trì sự sống quá đắt, nên là đã khuyên nhủ Luciel từ bỏ.Tôi có thể sống được như bây giờ thì tất nhiên rồi.Luciel đã không hề nghĩ đến chuyện đó.Anh ta được người đàn ông tên Kay kia cho ở nhờ bên trong một căn nhà gần biển của ông ấy.Bởi vì không đủ tiền viện phí, Luciel cũng chỉ còn biết để tôi ở bên trong mà chăm sóc.Nhưng trớ trêu thay, anh ta lại không biết phải chăm sóc một người sống thực vật như thế nào, nên cả quá trình sau đó tôi đều được vợ của người trung niên, là một người phụ nữ tên Mayra thường xuyên giúp đỡ.Từ ăn uống, vệ sinh đến tắm rửa.Cũng may cơ thể tôi cũng không phải của con người bình thường.Nên dù một tháng, một năm trôi qua, tôi vẫn chỉ giống như là suy yếu và chìm vào giấc ngủ trong mắt những người biết đến tôi mà thôi.Chú Kay hay cô Mayra, cùng lắm chỉ ngạc nhiên.Vì sau tất cả những gì Luciel thể hiện một năm sau đó cũng đủ để làm họ kinh ngạc rồi.Để kiếm đủ tiền cho tôi, Luciel đã lựa chọn cùng với chú Kay đi biển đánh cá.Ban đầu, không có nhiều người nghĩ anh ta sẽ làm tốt, cho đến khi gặp phải quái vật biển chui ra từ một khe nứt và bị anh ta xử chỉ trong một đòn.Sau đó thì, Luciel gần như là trở thành bùa hộ mệnh của cả tàu đánh và cả vùng biển ở đó.Chỉ cần có quái vật đến gần, Luciel liền sẽ được mang đến tiêu diệt và nhận được một khoảng tiền thưởng.Ban đầu, nhiêu đó đối với Luciel đã đủ rồi.Sau một năm thì tôi cũng có thể được đưa vào một cái bệnh viện tốt để điều trị.Nhưng bởi vì chỉ điều trị không thì không có phương pháp giúp tôi tỉnh lại được.Nên sau đó anh ta bắt buộc phải nghĩ đến cách khác để kiềm tiền nhiều hơn, nhiều hơn nữa đến mức có thể giúp tôi mời chuyên gia đến, người trong lời của những bác sĩ khi đó nói với anh ta có thể giúp về tình hình của tôi.Cho nên, thay vì đánh cá và giết những con quái vật nhỏ trên biển để kiếm tiền thưởng.

Sau khi biết đến Bí Cảnh, Luciel đã hoàn toàn bỏ qua lời khuyên ngăn của những người quen ở làng đánh cá, để lao đầu vào đó kiếm ra nhiều tiền hơn từ những đồ vật mang về bên trong.- Nói vậy là.

Sau đó anh tìm được phương pháp chế tạo nước thuốc, cái gì gọi là Gramis?- Ừm.

Luciel gật đầu, cũng không hỏi sao tôi lại biết, chỉ tiếp tục.- Đó chỉ là một lần vô tình mà thôi.

Bởi vì chỉ bán mỗi những đồ vật mang về là không kiếm được đủ tiền, nên anh đã đi nghe ngóng về tác dụng của những loại đồ vật bên trong Bí Cảnh.- Sau đó, anh tạo ra nó?- Không.

Anh không phải là người đầu tiên.

Mà là của Gamors.

Ông ta là người điều chế và bán nó đầu tiên.

Sau đó, anh mới học hỏi nó từ ông ta với cái giá là mang về những đồ tốt hơn trong các Bí Cảnh để tạo ra thuốc tốt hơn.

Mới đầu thì anh và ông ta quen hệ khá tốt, anh cũng có đủ tiền để chuyển em đến đây và trả tiền cho các chuyên gia kiểm tra sâu hơn cho em.

Nhưng cho đến sau này...Tới đây, gương mặt Luciel dần tệ đi khi nhắc đến chuyện giữa cả hai.- Khi ông ta biết anh đang dùng tiền có được để chăm sóc cho em.

Mọi thứ đều thay đổi.

Ông ta muốn biến anh thành một công cụ.

Các khoảng tiền chia cũng dần ít đi, thậm chí...

Ông ta còn muốn đem em ra de doạ anh.

Vậy nên, anh đã khiến ông ta biến mất.- Ồ.Không thấy kinh ngạc lắm, tôi ồ lên một tiếng vời những lời kể của Luciel.Luciel mà tôi biết sẽ không phải là kẻ mưu mô, nên những lời anh ta kể, tôi có thể khẳng định đều là thật.Việc anh ta có giết người hay là không, thì với chúng tôi, chuyện đó thật sự là quá bình thường rồi.- Sau khi ông ta biến mất, anh mới bắt đầu đần chiếm đoạt việc làm ăn của ông ta.

Rồi mới tạo ra một thế lực, trước khi mở rộng kinh doanh như hiện tại.
 
Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!
Chương 5: Gramis


Tôi lẩm nhẩm, tự tính toán một chút sau những gì được nghe từ miệng của Luciel.- Nói vậy, em không phải mới chỉ hôn mê 5 năm, mà đã là 6 năm rồi?Tôi có chút bất ngờ với sự việc này.

Vì theo trong miệng của y tá Marin, tôi chỉ hôn mê có 5 năm theo cô ấy biết.Không đáp trả tôi ngay, Luciel gật đầu một cái, đi qua bên cạnh chiếc tủ kế bên giường, rót một ly nước, mang đến cho tôi rồi mới lên tiếng.- Nhiều thứ đã thay đổi, kể cả việc chúng ta từng trải qua trước đây.

Luciel hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra.- Lilia, có nhiều thứ em sắp sửa phải trải qua đấy, em đã chuẩn bị tinh thần chưa?Không biết sao, tôi có cảm giác khi nói những lời này, Luciel giống như là đang lo lắng.- Anh thay đổi rồi Luciel.Nhận lấy ly nước, nhìn dáng vẻ và biểu cảm của Luciel hiện tại.

Sau sáu năm thì cậu bé mà tôi biết trước đây.

Một người từng nhút nhát, đến chiến đấu cũng làm không được, mà phải dùng mọi cách để sống sót.

Luciel ngày hôm đó bây giờ đã thay đổi rất nhiều rồi.Không chỉ ngoại hình, mà cho đến dáng vẻ quan tâm này.

Đây nào phải cái đứa nhóc nhút nhát mà tôi luôn phải là người đi lo lắng năm đó nữa đâu chứ.Còn nữa, tôi bây giờ lại giống như đang được anh ta lo lắng mới ghê chứ.Nói thẳng ra thì, cái cảm giác được lo lắng thế này, khiến tôi, người luôn phải đi lo cho Luciel, cảm thấy rất lạ lẫm.- Trước đây, lúc nào cũng là em đi lo cho anh, chứ không phải như bây giờ.- Vậy thì, có lẽ từ bây giờ anh sẽ làm điều đó.Một vẻ mặt nghiêm túc, Luciel nói.Nó khiến cho tôi, người nghe được những lời lẽ kia bị làm cho kinh ngạc trong một thoáng, trước khi quan sát kỹ lại Luciel hiện tại.- Quả nhiên, anh thay đổi nhiều quá rồi đó.Tôi cảm thán nói, sau đó thì uống cạn ly nước mà Luciel đưa, rồi đưa lại cái ly rỗng cho anh ta.- Kể ra cũng không như em, ngủ một hơi 6 năm.

Khi tỉnh lại, bản thân chẳng có chút thay đổi nào như năm đó.Vừa nói, tôi vừa hướng ánh mắt ra khỏi khung cửa kính, nơi có không khí thoáng đãng bên ngoài trời.- Luciel, có phải nói, em bây giờ trong rất lỗi thời không?

Hiện tại, thế giới bên ngoài, người ta sống thế nào vậy?Nhìn không khí bên ngoài một lúc, tôi lại quay sang với Luciel tò mò.Luciel không nói gì.

Anh ta tỏ ra nghĩ ngợi một hồi thì ra vẻ khó nói, lên tiếng.- Anh cũng thật sự không biết nên nói với em thế nào.

Có lẽ là, sẽ khác rất xa nơi chúng ta từng sống trước đây.- ...Nghe anh ta nói xong, tôi nhất thời không biết nói gì tiếp.

Im lặng một hồi, tôi bất giác nở một nụ cười.- Vậy sau này, nhờ anh giúp đỡ em rồi.

Luciel nhìn tôi, rồi cũng mỉm cười nhẹ gật đầu nói.- Điều đó là tất nhiên.

Sau này, nếu em muốn cái gì, cứ nói với anh.Sau câu nói đó của Luciel, chúng tôi lại nói rất nhiều chuyện của nhau.

Đại khái nhiều vẫn là ôn chuyện cũ.

Cho đến khi Luciel nhắc về những dự định dành cho tôi.Luciel mong muốn tôi có thể quen với cuộc sống mới này, nên anh ta đã tính sẽ cho tôi đi học sau khi khoẻ lại.Với suy nghĩ của mình, thì anh ta thấy rằng đó là cách tốt nhất để tôi có thể làm quen với thế giới hiện tại.Sợ tôi không biết đi học là gì, Luciel còn cặn kẽ liệt kê từng chi tiết một về cái gọi là đi học, và cấp bậc ở từng lứa tuổi cho tôi nghe.Đối với Luciel, thì việc đi học với tôi sẽ có lợi rất lớn sau từng đó năm hôn mê.

Bởi vì chỉ cần đi học, tôi sẽ biết được nhiều kiến thức về thế giới bây giờ hơn là đơn độc cố tìm hiểu về mọi thứ, khi chưa biết gì nhiều về xã hội bên ngoài cả.Luciel tỏ ra rất lo lắng khi nói về chuyện này.

Như thể, việc này là cái gì đó rất trọng đại vậy.

Thậm chí còn lớn đến mức, anh ta nói rằng sẽ để tôi vào được ngôi trường thật tốt.

Ở đó, anh ta sẽ làm mọi cách để tôi có thể sống thật vui vẻ trước khi thấu hiểu hết mọi thứ bên ngoài.Nghe Luciel bảo như vậy, nó khiến cho tôi người mới tỉnh lại sau sáu năm thật sự bị làm cho khó xử.

Trong ký ức của tôi, cả hai ký ức luôn, thì Luciel không phải là người biết quan tâm người khác thế này.

Nên dù biết sáu năm đã trôi qua, bây giờ nhìn lại cách anh ta quan tâm mình.

Lại nhớ về đứa trẻ cứ lầm lỳ một chỗ, cùng cái người lạnh lẽo có thể giết mình kia.

Tôi cảm thấy thật sự là quá xa lạ rồi.

Tiếp đó, sau khi chúng tôi trò chuyện xong, thời điểm ấy bên ngoài trời cũng đã chiều.Luciel tỏ ra vẫn còn nhiều chuyện muốn nói.

Nhưng khi chiếc điện thoại trong túi quần của anh ta reo lên từng hồi chuông.

Anh ta đem nó ra và đưa lên tai để nghe.

Thì sau đấy, anh ta chỉ có thể để lại những lời tiếc nuối rồi rời đi vì có công việc nghiêm trọng nào đấy cần được giải quyết.Dù sao thì, từ cách anh ta nói chuyện với bên kia, kèm với giọng hấp tấp của đối phương.

Tôi không đợi Luciel nói rõ cho mình, thì cũng tự biết đó là chuyện cấp bách rồi.Đợi Luciel đi khỏi, tôi sau đó ngồi lại tại chỗ trong phòng bệnh chỉ có thể trầm ngâm.- Hà...Tôi thở ra một hơi, rồi tự nhiên cảm thấy có chút hục hẫn.- Sáu năm, mình thật sự bỏ qua rất nhiều thứ ha.Tự nói với mình, tôi tiếp đó lại thở dài thêm một hơi.Mà đúng vào lúc này, cánh cửa của phòng bệnh bỗng vang lên vài tiếng gõ cốc cốc.- Tiểu thư, tôi có thể vào không?Giọng nói này...Nghe giọng nói phát ra từ bên ngoài, tôi nghĩ ngợi một chút thì lên tiếng.- Có thể.Lời tôi vừa dứt, thì sau đó tay nắm cửa liền được vặn xuống với một tiếng cạch vang lên.- Tiểu thư, tôi mang đến cho cô bữa tối và cả Grimos mà ngài Avandors chuẩn bị cho cô.Cánh cửa được mở ra, người đi vào không ai khác chính là cô y tá Marin, người trước đó không lâu tự nhận là mình đã chăm sóc cho tôi suốt năm năm hôn mê ở bệnh viện này.Trên tay của cô ấy bây giờ là một chiếc khay tròn làm từ kim loại.Theo lời của cô ấy khi bước vào.

Tôi nhìn vào chiếc khay có thể thấy trên đó đựng lấy một cái tô không biết đựng gì và một lọ thuốc nhìn như óng nghiệm, có chứa một loại chất lỏng trong suốt màu xanh dương đậm.Khi cô ấy đến gần hơn và hạ cái khay xuống.Tôi mới nhận ra cái tô bên trong đựng chính là cháo.Tất nhiên rồi, người bệnh, còn là người hôn mê sáu năm trời như tôi.

Ngoài cháo ra thì còn có thể ăn gì nữa được ngay chứ.Nhưng, thứ tôi bây giờ quan tâm hơn không phải là tô cháo kia, mà là cái thứ được gọi là Gramis mà cô y tá Marin mang vào theo trên khay hiện tại.Tôi nhìn nó một cách chăm chú.

Cho đến khi, cô y tá Marin thấy thế cũng tỏ ra vẻ ngưởng mộ lên tiếng.- Thật tốt khi là người quen với ngài Avandors.

Tiểu thư không biết đâu.

Đây là Gramis đặc biệt đấy.

Nó là thứ hiện tại kể cả khi có tiền cũng chưa chắc mua được.Cô y tá Marin vừa nói, vừa đặt chiếc khay lên chiếc tủ bên cạnh giường, sau đó cầm lấy cái óng Gramis đưa cho tôi.- Ấy vậy mà, chỉ để tiểu thư có thể hồi phục nhanh chóng.

Ngài Avandors nói lấy là lấy ra mà chẳng có chút do dự nào cả.

Nó làm cho tôi thật ghen tị.Nhận lấy cái óng thuốc Grimos vào tay, tôi nhìn nó một lúc thì đưa mắt nhìn lên cô y tá Marin, người bây giờ đang dùng muỗng quậy lấy tô cháo, với ý định làm cho nó nguội đi.- Cô nói cái này là Grimos đặc biệt sao?- Đúng vậy, cái tôi cho tiểu thư coi trước đó chỉ là hàng bình thường mà thôi.

Nhiều tiền một chút là có thể mua.

Nhưng cái mà cô đang cầm.

Nó có muốn thì không dễ đâu.Y tá Marin nghiêm túc giải thích.- Tác dụng của nó như thế nào?Tôi thắc mắc.

Dù sao thì thứ mình biết về nó cũng chỉ là đẩy nhanh quá trình tăng trưởng sức mạnh mà thôi.

Còn việc nó gia tăng như thế nào, tôi cảm thấy rất tò mò, nhất là khi còn là loại đặc biệt.

Tự nhiên là, tôi cũng rất muốn biết sự khác nhau giữa chúng là gì.- Tác dụng?

Ý tiểu thư là nó với những loại kia tôi nói khác nhau chỗ nào phải không?Hiểu ý tôi, y tá Marin hỏi.

Nghe thế, tôi cũng theo đó gật đầu để cô ấy tiếp tục nói.- Như tôi đã nói trước đó.

Từng loại trong số chúng sẽ có tỉ lệ tăng trưởng sức mạnh khác nhau đúng chứ.

Cấp thấp sẽ là 30%, trung cấp sẽ là 50~60% tùy trường hợp.

Cao cấp sẽ là 70% trở lên và còn tùy loại.

Tất nhiên, sau khi đạt được tỉ lệ tăng trưởng này rồi, mỗi lần tăng thêm một chút tỉ lệ, thì giá cả cũng đã khác nhau rất lớn.

Thế nhưng, dù là loại cao cấp nhất, nó cũng sẽ dừng lại ở mức độ 100%.

Đây là giới hạn cao nhất của phương pháp chế tạo hiện tại mà ngài Avandors tạo ra để phù hợp với thị trường.

Trong khi đó, loại đặc biệt thì khác.

Đây là một phương pháp chế tạo khác, theo tôi biết là vậy.

Mỗi loại trong số chúng đều sẽ vượt qua mức độ 100%.

Có điều...không như những loại thuốc thông dụng kia.

Loại đặc biệt sẽ có thêm vào một loại khả năng chính là gia tăng tiềm lực của người sử dụng.

Giá trị của nó lớn nhất chính là nằm ở điểm này.

Khi thay vì chỉ mỗi tăng 30~100% tốc độ tăng trưởng của người dùng với tiềm lực có sẵn của họ.

Loại đặc biệt sau khi sử dụng, nó sẽ trực tiếp gia tăng thêm tiềm lực của người dùng nó.

Giúp cho một người bình thường, cũng sẽ trở nên đặc biệt, thúc đẩy quá trình tăng trưởng hiệu quả lên rất nhiều lần.Y tá Marin dừng lại một chút, rồi đưa tay chỉ vào óng thuốc trong tay tôi, giọng tràng đầy cảm thán.- Những loại mà tôi từng thâý qua trước đây, chúng đều giúp người dùng nó lập tức tăng gấp 3 đến 5 lần tốc độ tăng trưởng sức mạnh, không tính đến việc sẽ giúp người dùng tăng thêm tiềm lực hay thức tỉnh ra những sức mạnh đặc biệt nào đó.

Chúng đều là vật rất hữu hạn, thậm chí có những loại còn không bầy bán mà phải đấu giá mới mua được.

Có những loại giá trị đều lên đến mấy trăm triệu Dilas.

Về phần cái cô đang cầm.

Tiểu thư, tôi có thể khẳng định luôn.

Nó chắc chắn sẽ không phải là những loại tôi từng thấy qua.

Đây rất có khả năng là một loại vô cùng đặc biệt chưa bao giờ xuất hiện trước đây, chỉ có người sáng tạo nó như ngài Avandors mới biết đến.- Vậy à...- Khoan, đợi đã.Nghe xong y tá Marin nói, tôi không một chút do dự nào liền mở nắp của óng thuốc, sau đó trút hết vào miệng của mình, mặc cho y tá Marin tỏ vẻ hốt hoảng.- Trời ạ tiểu thư, sao cô lại hấp tấp như vậy!Y tá Marin trông có vẻ tức giận khi thấy tôi uống hết cả óng thuốc một cách vội vàng.Với nó, tôi không nói gì cả, chỉ âm thầm cảm nhận tác dụng của thứ thuốc này.Sau khi uống nó, thì có một chuyện đã xảy ra làm tôi phải kinh ngạc.- T-Tiểu thư, sao, sao, thế nào?- ...Cũng nhận ra vẻ kinh ngạc của tôi, y tá Marin hỏi.

Nhưng tôi không trả lời cô ấy, đúng hơn là tôi không thể bởi vì ngay bây giờ, trong đầu tôi đang trở nên rất là hỗn loạn.[Phát hiện nguồn năng lượng thích hợp, yêu cầu được bổ sung.][Phát hiện nguồn năng lượng thích hợp, yêu cầu được bổ sung.][Phát hiện nguồn năng lượng thích hợp, yêu cầu được bổ sung.]...Đây, đây là...Âm thanh máy móc thật quen thuộc.Tuy không như trước đây vậy, nhân tính hoá một chút.Nhưng bây giờ khi nghe thấy nó, tôi không hiểu cảm có cảm giác thật vi diệu."

Chấp nhận yêu cầu".Tôi thầm nghĩ trong đầu theo phản xạ.[Nhận được sự chấp nhận từ người sở hữu.][Quá trình hấp thụ bắt đầu.][Hấp thu hoàn tất.][Quá trình khôi phục hệ thống bắt đầu.][Khôi phục thất bại.][Cảnh báo, năng lượng không đủ, yêu cầu bổ sung.][Cảnh báo, năng lượng không đủ, yêu cầu bổ sung.][Cảnh báo, năng lượng không đủ, yêu cầu bổ sung.]...Không đủ?Tôi tự hỏi, sau đó nhớ ra cái gì đó cũng trở nên trầm ngâm.- Tiểu thư, cô cô nghe tôi nói không vậy?Nhưng sao nó lại ở đây?

Không phải vào lúc mà mình của tương lai quyết định truyền ký ức về quá khứ này, thì đã cho phát nổ lõi của bộ giáp rồi sao?Điều đó khá là khó tin, nhưng bây giờ theo như âm thanh trong đầu tôi đang liên tục vang lên, nó giống như là đang ở trong cơ thể này.Nếu như tôi đoán không nhầm, thì có lẽ là nó đã theo ký ức của tôi ở tương kia, về luôn cả quá khứ hiện tại.Chuyện này nó khiến cho tôi rất hoang mang, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng, khi không ngờ thứ công nghệ cao cấp nằm ngoài vĩ độ thế giới này lại thần kỳ đến như thế.Sau khi cùng tôi kia chết ở tương lai, không những không biến mất mà còn có thể bám theo ký ức truyền về quá khứ này mà theo đến tận đây.Tôi không rõ là nó làm cách nào, nhưng mà...trong cái tình trạng của nó hiện tại khi đòi năng lượng, tôi có cảm giác giống như, nó của hiện tại không phải là đang ở trạng thái tốt lắm."

Tình trạng năng lượng".Tôi thầm nghĩ, sau đó thì một bản nhỏ hệ thống số liệu liền hiện ra trong tầm mắt tôi.[Mức năng lượng: 0.01%.]Mới chỉ nhiêu đây?Tôi có chút choáng váng.

Bởi vì phải biết dù chỉ là óng thuốc nhỏ cỡ ngón cái thôi.

Khi uống vào, tôi cũng có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng khổng lồ chảy vào cơ thể mình từ bên trong.

Là người thường, chắc chắn uống vào có khả năng sẽ chịu không nổi.

Tôi ngược lại khác, Luciel biết điều đó nên anh ta mới đưa cho tôi cái loại này.

Nhưng không ngờ rằng, cả một óng như vậy, khi bị bộ giáp hấp thu hết cũng chỉ có 0.01 % mà thôi.

Khoảng cách để hệ thống của nó hoạt động lại, theo tôi biết vậy mà còn rất xa.Ở tương lai kia, lúc tôi nhặt nó và kích hoạt, thì cũng phải cần tích năng lượng cho nó đủ 1%.

Lúc đó tôi đang ở cấp 6, việc bổ sung cũng không khó.

Nhưng mà bây giờ...Tôi không chỉ mất hết toàn bộ sức mạnh sau khi hôn mê.

Mà cấp độ giống như còn về 0.

Việc có thể kích hoạt lại bộ giáp, ngoài trừ việc uống thuốc ra thì đúng là không còn cách nào khác có thể làm rồi.Chỉ 0.01%...

Nghe có vẻ thứ thuốc này không rẻ.

Luciel có thể cho mình đủ thuốc nếu mình yêu cầu không?

Không.

Mình đang nghĩ cái gì vậy.

Luciel có thể đạt được cấp 8, vậy mình bây giờ sao không thể chứ.

Đúng vậy, trước hoãn lại việc kích hoạt nó đã.

Đợi lên cấp 6 trước có lẽ không muộn.

Vì sau tất cả thì...- Tiểu thư, cô nghe tôi nói không đấy?

Này!- ...Tôi nhìn về phía y tá Marin đang hoảng loạn, tỏ ra vẻ khó hiểu.- Sao?- Sao?

Trời ạ, tiểu thư.

Cô là người chỉ mới tiếp xúc Gramis đấy.

Người bình thường phải uống từ từ để năng lượng của nó thấm vào cơ thể.

Cô sao lại...sao lại uống như vậy!- ...

Tôi có chút im lặng, sau đó thì hỏi lại y tá Marin.- Vậy tôi uống hết có sao không?- Có!

Y tá Marin đáp một cách tức giận, nhưng sau đó thì dừng lại mà nghiêm túc nhìn tôi.- Tiểu thư không có cảm thấy gì sao?- Cảm thấy gì cơ?- Như là đau, hay khó chịu ấy.- Không có.- Không có?- Ừm.- Vậy thì nóng trong người thì sao?- Không có.- ...Nghe xong mấy lời phũ nhận từ tôi, nét mặt y tá Marin càng lúc càng trở nên kỳ lạ, sau đó thì không biết cô ấy nghĩ gì mà vẻ mặt như tỏ ý hiểu ra, trước khi hít sâu một hơi và cầm lấy tô cháo hướng về phía tôi.- Là tôi nghĩ thừa rồi.

Sao ngài Avandors lại không nghĩ đến việc cơ thể tiểu thư hấp thụ như thế nào chứ.

Có lẽ, ngài ấy cũng tính đến việc cơ thể cô rất yếu.

Nên mới tạo ra loại Gramis này.

Xem ra, nó cũng không nhiều năng lượng như loại đặc biệt tôi biết.

Được rồi, lần sau xin tiểu thư đừng có hấp tấp như vậy.

Đây rất có thể là may mắn không phải loại đặc biệt kia.

Chứ nếu không...Y tá Marin làm ra bộ hết sức nghiêm trọng, trong có vẻ hơi de doạ.- Tiểu thư bây giờ đã bị năng lượng mạnh mẽ bên trong nước thuốc làm cho quằng quại rồi.

Nếu mà chuyện đó xảy ra...hầy, tôi nhất định là sẽ bị ngài Avandors và những lãnh đạo trong bệnh viện này trách tội chết mất.- Vậy à...Có lẽ mình không nên nói mình đem toàn bộ năng lượng của nước thuốc cho bộ giáp Reluver hấp thu hết đâu nhỉ?Cũng may là trong người tôi bây giờ có bộ giáp Reluver đấy...chứ nếu không, thật khó có thể diễn tả được tình cảnh của tôi hiện tại, khi nuốt một lần nhiều năng lượng từ cái nước thuốc kia đến vậy.Có lẽ là như y tá Marin nói cũng nên, tôi chắc là sẽ không thể nào chịu nổi nhiều năng lượng như vậy.

Sau đó thì...chắc là sẽ đau đến mức tê dại mất.

Ít nhất thì sẽ không chết, tôi có tự tin đó ở năng lực của mình.
 
Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!
Chương 6: ...


Nên viết thế nào tiếp đây?Có nhiều lựa chọn quá.

Nhưng nếu bắt đầu không đúng, không phải câu chuyện sẽ nhạt đi nhiều sao?Phải phải, nhưng mà, nên bắt đầu thế nào tiếp?Tiếp diễn bệnh viện?

Xây dựng bối cảnh ở đó?Không không, thừa thải, không cần thiết.Vậy nên làm gì trời...Lượt bỏ, tóm tắt vài câu xong vứt đó đi....

N-Nghe cũng hợp lý quá chừng ha...===Sau ngày thức tỉnh hôm đó.Mấy hôm sau, cứ như thường lệ, Luciel sẽ đến thăm tôi vào mỗi buổi sáng, trưa và chiều gần tối, mỗi buổi một lần, đúng vào thời điểm tôi dùng bữa.Sau khi trông thấy tôi ăn xong, dùng thuốc vào cuối ngày anh ta đưa, Luciel sẽ liền rời đi với công việc của mình.Trong khoảng thời gian này, Luciel cũng bắt đầu kể cho tôi rất nhiều thứ, trong đó đa số đều là những gì tôi muốn biết về thế giới bên ngoài.Sợ tôi quá nhàm chán mỗi khi không có ai nói chuyện.Luciel sau ngày thứ ba tôi tỉnh lại, anh ta có mua cho tôi một chiếc điện thoại.Hướng dẫn sơ qua thì tôi liền có thể dùng được.Theo lời anh ta nói, nếu muốn biết điều gì, thì có thể thử tìm kiếm bên trong một trang mạng của thế giới này.

Nó sẽ cho tôi biết tất cả từ những thông tin bên trong thu thập được từ người sử dụng.Dù sao đây cũng là thứ công nghệ khởi nguyên so với kỷ nguyên Sirs, nên khi được hướng dẫn nó sơ qua, với tôi, người có ký ức của tương lai, thì việc sử dụng được nó là dễ như ăn kẹo.Sau đó, nhờ nó thì tôi lại càng biết được nhiều thứ thú vị hơn phía bên ngoài.Như thế giới này lạc hậu so với thế giới ở tương lai mà tôi biết như thế nào.Cách thức nào để con người thế giới này mạnh hơn.Hay như phương tiện mà họ di chuyển, cũng như những loại truyền thông của thế giới này, ca nhạc và phim ảnh.Mấy thứ này tôi đều cảm thấy khá tò mò, vì không rõ ở thời đợi này, mấy thứ như vậy phát triển ra sao.Dù sao thì, có một khoảng thời gian sau kỷ nguyên Luva, chiến tranh đã nổ ra và biến một thời đại gần như chôn vùi bên trong, dẫn đến rất nhiều kiến thức thời điểm này bị biến mất.Nhưng tất nhiên, trong số này tôi vẫn để ý đến tin tức về Luciel nhiều hơn.

Trong sáu năm tôi hôn mê, Luciel hiện tại chỉ mới 18 tuổi đã sở hữu cho mình nguyên một cái tập đoàn vô cùng lớn, có tên là Avandors Friren.Nghe đến cái tên tập đoàn này, nó cũng khiến tôi bất ngờ một chút, khi không ngờ Luciel lại đem cái họ đặt chơi của hai đứa chúng tôi để lập nên tập đoàn cho mình.Tập đoàn này của Luciel dù chỉ mới cất bước được năm năm trở lại đây.

Nhưng mà, danh tiếng của nó trên toàn thế giới thì đã hoàn toàn phũ sóng.Khi nó chính là nơi chiếm thị phần lớn nhất của ngành dược liệu có liên quan đến sự phát triển của con người thế giới này, không riêng gì sản xuất Gramis.Bởi vì sau ba năm bán Gramis, có được tiền và quyền lực từ đó, thì theo thông tin từ những gì tôi biết, Luciel đã mở rộng mảng kinh doanh của mình ra.

Từ một công ty dược phẩm chỉ tập trung vào mỗi Gramis, Luciel đã chuyển sang thâu tóm các nganh nghề khác có liên qua đến việc tăng cường sức mạnh cho con người thế giới này.Như nước uống, các loại thiết bị luyện tập, quần áo, giày dép, trang sức...Rất nhanh từ một tập đoàn mới vừa thành lập, giờ đây tập đoàn mà Luciel mở đã hoàn toàn có thể đứng vững gót ở bảng xếp hạng như tập đoàn lớn nhất thế giới.Đó còn chưa hết khi Luciel còn là người đầu tiên đạt được sức mạnh cấp 8 ở thế giới hiện tại khi mới chỉ 18 tuổi.Trên khắp cõi mạng, người ta tung hô anh ta cứ như mà một vị thánh vậy.Nó khiến cho tôi cảm thấy rất tự hỏi.

Bởi vì nếu như tất cả biết được, việc tương lai Luciel sẽ hủy diệt hết mọi thứ nếu anh ta phát điên, thì những người ngưởng mộ anh ta kia, sẽ có cảm tưởng như thế nào.Nhưng mà, sau khi tra đi xét lại, tôi thấy vẫn là nên làm tốt nhiệm vụ của mình hiện tại sẽ tốt hơn.Tôi vẫn phải sống, à, và cả sửa đổi luôn cái tương lai không mấy tốt đẹp kia của mình nữa.Dù tương lai tôi kia có ra sao, ở kiếp này, tôi vẫn phải sống thật tốt và không để cho bản thân chết một cách oan ức như tôi kia một lần nào nữa.Phải, tôi cũng muốn tận hưởng cuộc sống.Bởi vì sau những gì có được từ tôi tương lai, cả tôi ở kiếp này nữa.Mọi thứ tôi làm dường như chỉ có dốc sức mạnh lên, mạnh lên sau đó thì chết mất xác.Thật không thể tin được!Tôi không thể không thừa nhận, hai đời này của mình sống thật nhàm chán, và tôi bây giờ sẽ không để chuyện đó xảy ra.Tất nhiên, phải bắt đầu từ việc ra khỏi bệnh viện sau đó.Mua sắm, mua sắm, và mua sắm...Từ việc Luciel có thể cho mình bất cứ thứ gì mong muốn.Tôi sau khi khoẻ lại một chút và sau đó rời khỏi bệnh viện, thì liền có thể dùng tiền của Luciel tiêu xài thoả thích vào những thứ mình muốn, từ quần áo hợp thời trang, đến những thứ mình tò mò như các loại phương tiện đi lại của thế giới này.Tuy chúng có hơi ồn một chút, nhưng so với thứ công nghệ dùng năng lượng của thế giới tương lai.

Thì không hiểu sao, tôi cảm thấy chúng thật ngầu.Chỉ là, mấy người mà Luciel cho đi theo trông coi tôi, lại không để tôi tiếp cận chúng.Nếu tôi muốn, thì họ sẽ lái cho tôi và tôi chỉ có thể ngồi hoặc đứng nhìn trong mơ ước.

Uớc mình nhanh chóng lớn thêm chút nữa, thì mấy cái loại như xe hai bánh hay bốn bánh này đều có thể lái thoả thích.Còn giờ, với cái lứa tuổi chỉ 15 hiện tại, tôi chỉ được phép nhìn, nhìn và rên rỉ nhìn.Sau đó thì thứ tôi quan tâm hơn tất thẩy ở thế giới này hiện tại chính là các món ăn ngon.Đúng là kỷ nguyên mà mọi thứ vẫn chưa tiếp cận công nghệ nhân bản tế bào.Những món ăn thế giới này đều được nuôi trồng mà ra, giá cả lại còn rất phải chăng.Không, kể cả khi đắt đi nữa, với tiền Luciel cho phép tôi dùng thì giá trị của chúng lại chẳng có gì đáng để nói cả.Muốn ăn ở đâu, thì tôi đều có thể ăn ở đấy, từ các quán bình dân, cho đến những nơi xa hoa nhất.Có thể nói, so với mấy món sền sệt tôi hay ăn ở Vermir, hay là những món ăn được đóng gói, mùi hương thơm phức ở tương lai kia.

Tôi có thể khẳng định chúng đều không bằng một góc của những món ăn được chế biến từ động thực vật tự nhiên 100% ở đây nữa.Nó khiến cho tôi cảm thấy việc được sống trong một thời đại thế này.

Chẳng khác gì ở thiên đường cả.

Trừ việc, vẫn khá đề phòng chuyện Luciel có khả năng mất khống chế vì việc nào đấy sẽ không còn là cái chết của tôi nữa.===- ?Hôm nay, trong khi đang dùng bữa thử tại một nhà hàng sang trọng, tôi đang lướt điện thoại và đợi món, thì một tin tức mới, đột nhiên hiện ra khiến cho tôi cảm thấy có chút kinh ngạc.- Tiểu thư, chủ tịch hình như ngài ấy ghé qua đây.Cô nói hơi sớm quá luôn rồi đó Arica.Nhìn vào tin tức từ màn hình điện thoại, tôi không biết nên nói thế nào về việc Arica thông báo cho mình cái tin tức, mà bản thân đã biết từ trước đó rồi.Về Arica.

Thì cô ấy chính là người được Luciel thuê như là quản gia trong cái dinh thự to chà bá của mình.

Sau khi tôi đến sống ở đó, cô ấy đã được Luciel phân đến trông coi, bảo vệ và tuân theo mọi yêu cầu của tôi, mỗi khi tôi cần ra ngoài.Độ tuổi của cô ấy thì cũng chỉ mới 28 mà thôi.

Nhưng sức mạnh thì đã cấp 6 rồi.

Ở thời đại này thì nó cũng coi như là vô cùng mạnh.

Chỉ cần những người có cấp 7 hiếm hoi không xuất hiện thì cô ấy coi như vô địch.

Nhưng việc thời đại này hiện tại đang có loại thuốc tăng trưởng sức mạnh mà Luciel điều chế ra.

Thiết nghĩ, sẽ chẳng mất bao lâu nữa, cái sức mạnh nhìn như vô đối ở cấp 6, cấp 7 này, chắc chắn sẽ trở thành hàng đại trà.- Cô có muốn sang đó, chào hỏi không?- Không, tại sao phải làm như thế?Nhìn tin tức đang phát trực tiếp bên trong điện thoại của mình.

Tôi thấy được, Luciel hiện tại đang cùng khách của mình đang ở dưới sảng của nhà hàng.

Trong khi đó, tôi bây giờ đang ở trên tầng hai.

Cũng coi như là tầng cao cấp nhất ở đây.

Không gian sạch sẽ và yên tĩnh, cùng một dàn nhạc đang tấu lên những bài hát du dương và sâu lắng cho các thực khách khi đang thưởng thức món ăn và truyện trò.- Đừng quan tâm nhiều như vậy, tôi nghĩ...xem ra anh Luciel nhà chúng ta sắp trải qua một chuyện thú vị trong cuộc sống rồi.Nhìn vào cô gái xinh đẹp tóc vàng trẻ tuổi đi bên cạnh người đàn ông già nua nhưng phong độ trong màn hình, tôi thầm cảm thấy thích thú với chuyện vừa mới nhận ra này.- ?

Tiểu thư, ý cô là gì?Nghe Arica hỏi.

Tôi liền đưa chiếc điện thoại đang trực tiếp lại quá trình Luciel đi vào nhà hàng này cho cô ấy xem.- Nhìn đi, thấy cô gái xinh đẹp trẻ tuổi này không?

Tôi dám cá luôn, bọn họ khi đến đây hôm này, khẳng định sẽ không chỉ là nói về việc làm ăn đâu.Tôi vui vẻ nói, giọng đầy thích thú khi không biết Luciel, kẻ mà tôi biết ở hai đời này, lúc yêu một người sẽ trở nên như thế nào.

Còn nữa, yêu một người cũng là tốt.

Vì như vậy, anh ta sẽ rất có nhiều khả năng cao, dù có mạnh lên cũng sẽ không phát điên mà biết nói lý lẽ hơn chút không chừng.

Tôi chỉ là truyền ký ức từ tương lai đến quá khứ này.

Nhưng thú thật, khi nhớ lại cái cảnh Luciel đối diện với mình tại tương lai kia.

Cái cảm giác áp đảo không một chút phần thắng đó.

Nó thật khiến cho tôi khó chịu, đồng thời cũng ám ảnh đến bây giờ khi vô tình nghĩ đến.- ?

Arica nhìn vào màn hình, nghe tôi nói thì mặt mày tràng đầy khó hiểu, sau đó nhìn sang tôi.- Tiểu thư...cô thật sự nghĩ, chủ tịch ngài ấy sẽ quan tâm đến vị tiểu thư này sao?- Hả?

Sao tôi biết chứ.Nhìn nét mặt của Arcia, tôi thản nhiên nói.- Nhưng nếu như anh ấy có một người thích, không phải sẽ rất thú vị sao?

Dù sao, cô gái này nhìn cũng khá xinh đẹp mà.

Tôi thích thú suy nghĩ, trong đầu cũng đã bắt đầu tưởng tượng ra cái cảnh Luciel phải e thẹn, ngại ngùng khi hẹn hò với một cô gái lần đầu rồi.- Nhưng mà...Sau lời tôi, Arica tính nói gì đó.

Nhưng lời chưa kịp cất lên, thì một chuyện diễn ra đã khiến cho cô ấy phải dừng lại.

Bởi vì ngay lúc này đây, từ phía của cầu thang dẫn lên tầng hai này, đang có một đám đông đi lên.

Đi ở phía trước là những người cầm những chiếc máy quay.

Mà người đang được quay lại nó thì chắc chắn không phải ai khác rồi, chính là Luciel và một người nổi tiếng được gọi là ngài Vrolicis, cùng cháu gái của ông ta Marina Vrolicis.Vrolicis hình như, nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là họ của một trong năm gia tộc lừng lẫy ở quốc gia mà tôi đang sống hiện tại.

Người đứng đầu của họ Roan Vrolicis cũng là người có sức mạnh đạt đến cấp 7.

Nghe đâu đã sống được 300 năm rồi.

Nhìn dáng vẻ của người đàn ông lớn tuổi, nhưng lại có vóc dáng cường tráng kia.

Tôi có thể nhìn ra được, có vẻ như ông ta chính là người đứng đầu gia tộc Vrolicis mà tôi biết đến thông qua đọc tin tức trên mạng.Dù sao thì việc hợp tác của Luciel và gia tộc Vrolicis mấy hôm nay cũng đang khá sốt.

Không cố ý đi nữa, thì tôi lướt vẫn sẽ dính đến nó.

Đồng thời cũng đọc ra được mấy cái tin tức liên quan, như việc người đứng đầu của gia tộc Vrolicis muốn nhân cơ hội hợp tác này giữa hai bên, để gả con gái trong tộc cho Luciel chẳng hạn.Maria Vrolicis, nếu tôi nhớ không nhầm trong các tin tức mình đọc, thì cô gái này có tuổi ngang ngửa với tôi.

Tiềm năng không tệ, mười hai tuổi thì đã có thể đạt được cấp 4, vượt qua giới hạn của con người bình thường.

Cũng coi như là một thiên tài đối với con người ở thời đại này.

Đi đôi với tiềm năng đó, thân phận của cô gái này trong tộc cũng không thấp, khi là con gái thứ hai của tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Vrolicis, coi như là cháu chắt của cái ông già nắm quyền cao nhất đã đạt đến cấp 7 kia.Một người cấp 7 thì theo tôi biết có thể sống từ 300 đến 400 năm.

Nhìn dáng vẻ của ông lão kia cường tráng, nhưng trên thực thế.

Theo tôi nghĩ, ông ta chắc cũng không con bao nhiêu năm đâu.

Nên mới phải lấy cái bộ mặt của mình ra ngoài để làm bình phong cho đứa chắt của mình thế kia cùng Luciel, người biết đến gần như là một vị thánh với đầy đủ những kỳ tích liên tục thể hiện ra trong thời đại này.- Đợi, đợi đã, hãy đợi tôi một chút.- Xin lỗi ngài, nhưng bây giờ nhà hàng chúng tôi không thể tiếp khách khi chưa đặt bàn được.- Ai, ai nói là chúng tôi không có bàn.

Xin đợi tôi một lát, vị tiểu thư này.- ?Không hiểu chuyện gì, nhưng giống như có ai đó vừa bắt chuyện với tôi.

Nên theo bản năng, tôi chuyển ánh nhìn của mình từ phía Luciel và những người gia gộc Vrolicis sang phía đó.Người bắt chuyện với tôi là một người đàn ông trung niên, tóc tai gọn gàn, ăn mặc lịch sự, nhìn giống như một doanh nhân thành đạt vậy.Sau khi thấy tôi chú ý đến, người đàn ông liền nở ra một nụ cười, rồi tiến đến chỗ tôi cùng một tấm danh thiếp.- Giới thiệu với tiểu thư một chút, tôi là giám đốc công ty xây dựng Mijila.

Tôi không biết là, tiểu thư có thể nhường lại chiếc bàn này cho tôi và những người ở đây được không?Sau khi tự giới thiệu, đúng hơn là cho tôi biết thân phận, thì người đàn ông bắt đầu đưa ra ý định của mình.Nghe ông ta nói xong, tôi liền nhìn tầm thẻ, sau đó nhìn ông ta, trước khi quan sát những người ăn mặc như đi dự một bữa tiệc ở phía sau.- Tất nhiên, tất nhiên là tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền mà cô đặt bàn ở đây.

Gấp đôi, không, gấp ba thì thế nào?Giống như sợ tôi từ chối vậy, người đàn ông tiếp tục nói, thậm chí là sau đó còn bàn đến điều kiện.

Nhưng mà...- Tiểu thư, có cần tôi xử lý bọn họ không?Arica cúi người xuống, nhỏ giọng vào tai tôi với vẻ hỏi ý.Từ giọng của cô ấy, tôi có thể nghe ra được sự khó chịu bên trong.Thế nhưng, thay vì dự định làm thế, tôi chỉ mỉm cười với tất cả rồi lên tiếng.- Nhường thì tôi không thể nhường, vì tôi đang đói.

Nhưng nếu mọi người muốn, chỗ trống vẫn còn.

Mọi người có thể tự nhiên.- ...Người đàn ông trung niên thẩn ra một chút, sau đó nghi ngờ nhìn về phía của Arica, trước khi quay lại về phía của nhân viên phục vụ trước đó có ý định đuổi ông ta và những người quen của mình đi.- Cậu nghe rồi chứ, người quen người quen.- Nhưng...- Đây đây, được chứ?Giống như cảm thấy nhân viên nhà hàng quá dây dưa, người đàn ông trung niên liên móc trong túi ra vài tờ tiền mệnh giá cao nhất, rồi dí nó vào tay người nhân viên.Thấy nó, người nhân viên kia còn lật mặt nhanh hơn cả lật sách, liền cười cười cúi người tỏ vẻ hiểu ý.- Vậy mời ngài và các vị ạ.

Tôi sẽ cho nhân viên chuẩn bị thêm ghế, mong các vị đợi một chút.- Vậy mau lên một chút.

- Vâng, mong ngài đợi một chút.
 
Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!
Chương 7


Nên viết thế nào tiếp đây?Có nhiều lựa chọn quá.

Nhưng nếu bắt đầu không đúng, không phải câu chuyện sẽ nhạt đi nhiều sao?Phải phải, nhưng mà, nên bắt đầu thế nào tiếp?Tiếp diễn bệnh viện?

Xây dựng bối cảnh ở đó?Không không, thừa thải, không cần thiết.Vậy nên làm gì trời...Lượt bỏ, tóm tắt vài câu xong vứt đó đi....

N-Nghe cũng hợp lý quá chừng ha...===Sau ngày thức tỉnh hôm đó.Mấy hôm sau, cứ như thường lệ, Luciel sẽ đến thăm tôi vào mỗi buổi sáng, trưa và chiều gần tối, mỗi buổi một lần, đúng vào thời điểm tôi dùng bữa.Sau khi trông thấy tôi ăn xong, dùng thuốc vào cuối ngày anh ta đưa, Luciel sẽ liền rời đi với công việc của mình.Trong khoảng thời gian này, Luciel cũng bắt đầu kể cho tôi rất nhiều thứ, trong đó đa số đều là những gì tôi muốn biết về thế giới bên ngoài.Sợ tôi quá nhàm chán mỗi khi không có ai nói chuyện.Luciel sau ngày thứ ba tôi tỉnh lại, anh ta có mua cho tôi một chiếc điện thoại.Hướng dẫn sơ qua thì tôi liền có thể dùng được.Theo lời anh ta nói, nếu muốn biết điều gì, thì có thể thử tìm kiếm bên trong một trang mạng của thế giới này.

Nó sẽ cho tôi biết tất cả từ những thông tin bên trong thu thập được từ người sử dụng.Dù sao đây cũng là thứ công nghệ khởi nguyên so với kỷ nguyên Sirs, nên khi được hướng dẫn nó sơ qua, với tôi, người có ký ức của tương lai, thì việc sử dụng được nó là dễ như ăn kẹo.Sau đó, nhờ nó thì tôi lại càng biết được nhiều thứ thú vị hơn phía bên ngoài.Như thế giới này lạc hậu so với thế giới ở tương lai mà tôi biết như thế nào.Cách thức nào để con người thế giới này mạnh hơn.Hay như phương tiện mà họ di chuyển, cũng như những loại truyền thông của thế giới này, ca nhạc và phim ảnh.Mấy thứ này tôi đều cảm thấy khá tò mò, vì không rõ ở thời đợi này, mấy thứ như vậy phát triển ra sao.Dù sao thì, có một khoảng thời gian sau kỷ nguyên Luva, chiến tranh đã nổ ra và biến một thời đại gần như chôn vùi bên trong, dẫn đến rất nhiều kiến thức thời điểm này bị biến mất.Nhưng tất nhiên, trong số này tôi vẫn để ý đến tin tức về Luciel nhiều hơn.

Trong sáu năm tôi hôn mê, Luciel hiện tại chỉ mới 18 tuổi đã sở hữu cho mình nguyên một cái tập đoàn vô cùng lớn, có tên là Avandors Friren.Nghe đến cái tên tập đoàn này, nó cũng khiến tôi bất ngờ một chút, khi không ngờ Luciel lại đem cái họ đặt chơi của hai đứa chúng tôi để lập nên tập đoàn cho mình.Tập đoàn này của Luciel dù chỉ mới cất bước được năm năm trở lại đây.

Nhưng mà, danh tiếng của nó trên toàn thế giới thì đã hoàn toàn phũ sóng.Khi nó chính là nơi chiếm thị phần lớn nhất của ngành dược liệu có liên quan đến sự phát triển của con người thế giới này, không riêng gì sản xuất Gramis.Bởi vì sau ba năm bán Gramis, có được tiền và quyền lực từ đó, thì theo thông tin từ những gì tôi biết, Luciel đã mở rộng mảng kinh doanh của mình ra.

Từ một công ty dược phẩm chỉ tập trung vào mỗi Gramis, Luciel đã chuyển sang thâu tóm các nganh nghề khác có liên qua đến việc tăng cường sức mạnh cho con người thế giới này.Như nước uống, các loại thiết bị luyện tập, quần áo, giày dép, trang sức...Rất nhanh từ một tập đoàn mới vừa thành lập, giờ đây tập đoàn mà Luciel mở đã hoàn toàn có thể đứng vững gót ở bảng xếp hạng như tập đoàn lớn nhất thế giới.Đó còn chưa hết khi Luciel còn là người đầu tiên đạt được sức mạnh cấp 8 ở thế giới hiện tại khi mới chỉ 18 tuổi.Trên khắp cõi mạng, người ta tung hô anh ta cứ như mà một vị thánh vậy.Nó khiến cho tôi cảm thấy rất tự hỏi.

Bởi vì nếu như tất cả biết được, việc tương lai Luciel sẽ hủy diệt hết mọi thứ nếu anh ta phát điên, thì những người ngưởng mộ anh ta kia, sẽ có cảm tưởng như thế nào.Nhưng mà, sau khi tra đi xét lại, tôi thấy vẫn là nên làm tốt nhiệm vụ của mình hiện tại sẽ tốt hơn.Tôi vẫn phải sống, à, và cả sửa đổi luôn cái tương lai không mấy tốt đẹp kia của mình nữa.Dù tương lai tôi kia có ra sao, ở kiếp này, tôi vẫn phải sống thật tốt và không để cho bản thân chết một cách oan ức như tôi kia một lần nào nữa.Phải, tôi cũng muốn tận hưởng cuộc sống.Bởi vì sau những gì có được từ tôi tương lai, cả tôi ở kiếp này nữa.Mọi thứ tôi làm dường như chỉ có dốc sức mạnh lên, mạnh lên sau đó thì chết mất xác.Thật không thể tin được!Tôi không thể không thừa nhận, hai đời này của mình sống thật nhàm chán, và tôi bây giờ sẽ không để chuyện đó xảy ra.Tất nhiên, phải bắt đầu từ việc ra khỏi bệnh viện sau đó.Mua sắm, mua sắm, và mua sắm...Từ việc Luciel có thể cho mình bất cứ thứ gì mong muốn.Tôi sau khi khoẻ lại một chút và sau đó rời khỏi bệnh viện, thì liền có thể dùng tiền của Luciel tiêu xài thoả thích vào những thứ mình muốn, từ quần áo hợp thời trang, đến những thứ mình tò mò như các loại phương tiện đi lại của thế giới này.Tuy chúng có hơi ồn một chút, nhưng so với thứ công nghệ dùng năng lượng của thế giới tương lai.

Thì không hiểu sao, tôi cảm thấy chúng thật ngầu.Chỉ là, mấy người mà Luciel cho đi theo trông coi tôi, lại không để tôi tiếp cận chúng.Nếu tôi muốn, thì họ sẽ lái cho tôi và tôi chỉ có thể ngồi hoặc đứng nhìn trong mơ ước.

Uớc mình nhanh chóng lớn thêm chút nữa, thì mấy cái loại như xe hai bánh hay bốn bánh này đều có thể lái thoả thích.Còn giờ, với cái lứa tuổi chỉ 15 hiện tại, tôi chỉ được phép nhìn, nhìn và rên rỉ nhìn.Sau đó thì thứ tôi quan tâm hơn tất thẩy ở thế giới này hiện tại chính là các món ăn ngon.Đúng là kỷ nguyên mà mọi thứ vẫn chưa tiếp cận công nghệ nhân bản tế bào.Những món ăn thế giới này đều được nuôi trồng mà ra, giá cả lại còn rất phải chăng.Không, kể cả khi đắt đi nữa, với tiền Luciel cho phép tôi dùng thì giá trị của chúng lại chẳng có gì đáng để nói cả.Muốn ăn ở đâu, thì tôi đều có thể ăn ở đấy, từ các quán bình dân, cho đến những nơi xa hoa nhất.Có thể nói, so với mấy món sền sệt tôi hay ăn ở Vermir, hay là những món ăn được đóng gói, mùi hương thơm phức ở tương lai kia.

Tôi có thể khẳng định chúng đều không bằng một góc của những món ăn được chế biến từ động thực vật tự nhiên 100% ở đây nữa.Nó khiến cho tôi cảm thấy việc được sống trong một thời đại thế này.

Chẳng khác gì ở thiên đường cả.

Trừ việc, vẫn khá đề phòng chuyện Luciel có khả năng mất khống chế vì việc nào đấy sẽ không còn là cái chết của tôi nữa.===- ?Hôm nay, trong khi đang dùng bữa thử tại một nhà hàng sang trọng, tôi đang lướt điện thoại và đợi món, thì một tin tức mới, đột nhiên hiện ra khiến cho tôi cảm thấy có chút kinh ngạc.- Tiểu thư, chủ tịch hình như ngài ấy ghé qua đây.Cô nói hơi sớm quá luôn rồi đó Arica.Nhìn vào tin tức từ màn hình điện thoại, tôi không biết nên nói thế nào về việc Arica thông báo cho mình cái tin tức, mà bản thân đã biết từ trước đó rồi.Về Arica.

Thì cô ấy chính là người được Luciel thuê như là quản gia trong cái dinh thự to chà bá của mình.

Sau khi tôi đến sống ở đó, cô ấy đã được Luciel phân đến trông coi, bảo vệ và tuân theo mọi yêu cầu của tôi, mỗi khi tôi cần ra ngoài.Độ tuổi của cô ấy thì cũng chỉ mới 28 mà thôi.

Nhưng sức mạnh thì đã cấp 6 rồi.

Ở thời đại này thì nó cũng coi như là vô cùng mạnh.

Chỉ cần những người có cấp 7 hiếm hoi không xuất hiện thì cô ấy coi như vô địch.

Nhưng việc thời đại này hiện tại đang có loại thuốc tăng trưởng sức mạnh mà Luciel điều chế ra.

Thiết nghĩ, sẽ chẳng mất bao lâu nữa, cái sức mạnh nhìn như vô đối ở cấp 6, cấp 7 này, chắc chắn sẽ trở thành hàng đại trà.- Cô có muốn sang đó, chào hỏi không?- Không, tại sao phải làm như thế?Nhìn tin tức đang phát trực tiếp bên trong điện thoại của mình.

Tôi thấy được, Luciel hiện tại đang cùng khách của mình đang ở dưới sảng của nhà hàng.

Trong khi đó, tôi bây giờ đang ở trên tầng hai.

Cũng coi như là tầng cao cấp nhất ở đây.

Không gian sạch sẽ và yên tĩnh, cùng một dàn nhạc đang tấu lên những bài hát du dương và sâu lắng cho các thực khách khi đang thưởng thức món ăn và truyện trò.- Đừng quan tâm nhiều như vậy, tôi nghĩ...xem ra anh Luciel nhà chúng ta sắp trải qua một chuyện thú vị trong cuộc sống rồi.Nhìn vào cô gái xinh đẹp tóc vàng trẻ tuổi đi bên cạnh người đàn ông già nua nhưng phong độ trong màn hình, tôi thầm cảm thấy thích thú với chuyện vừa mới nhận ra này.- ?

Tiểu thư, ý cô là gì?Nghe Arica hỏi.

Tôi liền đưa chiếc điện thoại đang trực tiếp lại quá trình Luciel đi vào nhà hàng này cho cô ấy xem.- Nhìn đi, thấy cô gái xinh đẹp trẻ tuổi này không?

Tôi dám cá luôn, bọn họ khi đến đây hôm này, khẳng định sẽ không chỉ là nói về việc làm ăn đâu.Tôi vui vẻ nói, giọng đầy thích thú khi không biết Luciel, kẻ mà tôi biết ở hai đời này, lúc yêu một người sẽ trở nên như thế nào.

Còn nữa, yêu một người cũng là tốt.

Vì như vậy, anh ta sẽ rất có nhiều khả năng cao, dù có mạnh lên cũng sẽ không phát điên mà biết nói lý lẽ hơn chút không chừng.

Tôi chỉ là truyền ký ức từ tương lai đến quá khứ này.

Nhưng thú thật, khi nhớ lại cái cảnh Luciel đối diện với mình tại tương lai kia.

Cái cảm giác áp đảo không một chút phần thắng đó.

Nó thật khiến cho tôi khó chịu, đồng thời cũng ám ảnh đến bây giờ khi vô tình nghĩ đến.- ?

Arica nhìn vào màn hình, nghe tôi nói thì mặt mày tràng đầy khó hiểu, sau đó nhìn sang tôi.- Tiểu thư...cô thật sự nghĩ, chủ tịch ngài ấy sẽ quan tâm đến vị tiểu thư này sao?- Hả?

Sao tôi biết chứ.Nhìn nét mặt của Arcia, tôi thản nhiên nói.- Nhưng nếu như anh ấy có một người thích, không phải sẽ rất thú vị sao?

Dù sao, cô gái này nhìn cũng khá xinh đẹp mà.

Tôi thích thú suy nghĩ, trong đầu cũng đã bắt đầu tưởng tượng ra cái cảnh Luciel phải e thẹn, ngại ngùng khi hẹn hò với một cô gái lần đầu rồi.- Nhưng mà...Sau lời tôi, Arica tính nói gì đó.

Nhưng lời chưa kịp cất lên, thì một chuyện diễn ra đã khiến cho cô ấy phải dừng lại.

Bởi vì ngay lúc này đây, từ phía của cầu thang dẫn lên tầng hai này, đang có một đám đông đi lên.

Đi ở phía trước là những người cầm những chiếc máy quay.

Mà người đang được quay lại nó thì chắc chắn không phải ai khác rồi, chính là Luciel và một người nổi tiếng được gọi là ngài Vrolicis, cùng cháu gái của ông ta Maria Vrolicis.Vrolicis hình như, nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là họ của một trong năm gia tộc lừng lẫy ở quốc gia mà tôi đang sống hiện tại.

Người đứng đầu của họ Roan Vrolicis cũng là người có sức mạnh đạt đến cấp 7.

Nghe đâu đã sống được 300 năm rồi.

Nhìn dáng vẻ của người đàn ông lớn tuổi, nhưng lại có vóc dáng cường tráng kia.

Tôi có thể nhìn ra được, có vẻ như ông ta chính là người đứng đầu gia tộc Vrolicis mà tôi biết đến thông qua đọc tin tức trên mạng.Dù sao thì việc hợp tác của Luciel và gia tộc Vrolicis mấy hôm nay cũng đang khá sốt.

Không cố ý đi nữa, thì tôi lướt vẫn sẽ dính đến nó.

Đồng thời cũng đọc ra được mấy cái tin tức liên quan, như việc người đứng đầu của gia tộc Vrolicis muốn nhân cơ hội hợp tác này giữa hai bên, để gả con gái trong tộc cho Luciel chẳng hạn.Maria Vrolicis, nếu tôi nhớ không nhầm trong các tin tức mình đọc, thì cô gái này có tuổi ngang ngửa với tôi.

Tiềm năng không tệ, mười hai tuổi thì đã có thể đạt được cấp 4, vượt qua giới hạn của con người bình thường.

Cũng coi như là một thiên tài đối với con người ở thời đại này.

Đi đôi với tiềm năng đó, thân phận của cô gái này trong tộc cũng không thấp, khi là con gái thứ hai của tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Vrolicis, coi như là cháu chắt của cái ông già nắm quyền cao nhất đã đạt đến cấp 7 kia.Một người cấp 7 thì theo tôi biết có thể sống từ 300 đến 400 năm.

Nhìn dáng vẻ của ông lão kia cường tráng, nhưng trên thực thế.

Theo tôi nghĩ, ông ta chắc cũng không con bao nhiêu năm đâu.

Nên mới phải lấy cái bộ mặt của mình ra ngoài để làm bình phong cho đứa chắt của mình thế kia cùng Luciel, người biết đến gần như là một vị thánh với đầy đủ những kỳ tích liên tục thể hiện ra trong thời đại này.- Đợi, đợi đã, hãy đợi tôi một chút.- Xin lỗi ngài, nhưng bây giờ nhà hàng chúng tôi không thể tiếp khách khi chưa đặt bàn được.- Ai, ai nói là chúng tôi không có bàn.

Xin đợi tôi một lát, vị tiểu thư này.- ?Không hiểu chuyện gì, nhưng giống như có ai đó vừa bắt chuyện với tôi.

Nên theo bản năng, tôi chuyển ánh nhìn của mình từ phía Luciel và những người gia gộc Vrolicis sang phía đó.Người bắt chuyện với tôi là một người đàn ông trung niên, tóc tai gọn gàn, ăn mặc lịch sự, nhìn giống như một doanh nhân thành đạt vậy.Sau khi thấy tôi chú ý đến, người đàn ông liền nở ra một nụ cười, rồi tiến đến chỗ tôi cùng một tấm danh thiếp.- Giới thiệu với tiểu thư một chút, tôi là giám đốc công ty xây dựng Mijila.

Tôi không biết là, tiểu thư có thể nhường lại chiếc bàn này cho tôi và những người ở đây được không?Sau khi tự giới thiệu, đúng hơn là cho tôi biết thân phận, thì người đàn ông bắt đầu đưa ra ý định của mình.Nghe ông ta nói xong, tôi liền nhìn tầm thẻ, sau đó nhìn ông ta, trước khi quan sát những người ăn mặc như đi dự một bữa tiệc ở phía sau.- Tất nhiên, tất nhiên là tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền mà cô đặt bàn ở đây.

Gấp đôi, không, gấp ba thì thế nào?Giống như sợ tôi từ chối vậy, người đàn ông tiếp tục nói, thậm chí là sau đó còn bàn đến điều kiện.

Nhưng mà...- Tiểu thư, có cần tôi xử lý bọn họ không?Arica cúi người xuống, nhỏ giọng vào tai tôi với vẻ hỏi ý.Từ giọng của cô ấy, tôi có thể nghe ra được sự khó chịu bên trong.Thế nhưng, thay vì dự định làm thế, tôi chỉ mỉm cười với tất cả rồi lên tiếng.- Nhường thì tôi không thể nhường, vì tôi đang đói.

Nhưng nếu mọi người muốn, chỗ trống vẫn còn.

Mọi người có thể tự nhiên.- ...Người đàn ông trung niên thẩn ra một chút, sau đó nghi ngờ nhìn về phía của Arica, trước khi quay lại về phía của nhân viên phục vụ trước đó có ý định đuổi ông ta và những người quen của mình đi.- Cậu nghe rồi chứ, người quen người quen.- Nhưng...- Đây đây, được chứ?Giống như cảm thấy nhân viên nhà hàng quá dây dưa, người đàn ông trung niên liên móc trong túi ra vài tờ tiền mệnh giá cao nhất, rồi dí nó vào tay người nhân viên.Thấy nó, người nhân viên kia còn lật mặt nhanh hơn cả lật sách, liền cười cười cúi người tỏ vẻ hiểu ý.- Vậy mời ngài và các vị ạ.

Tôi sẽ cho nhân viên chuẩn bị thêm ghế, mong các vị đợi một chút.- Vậy mau lên một chút.

- Vâng, mong ngài đợi một chút.
 
Tôi Sẽ Không Lại Lần Nữa Chết Đâu!
Chương 8


Núp phía sau chậu cây phong cảnh trong nhà, đợi khi Luciel từ bên ngoài cửa chính đi vào với trợ lý của mình, tôi không một chút chân chừ, liền nhào ra khỏi nơi ẩn nấp, nhảy lên muốn như trước kia, xoay người tung một cú đá nhưng.- !!???Khi làm thế, tôi bỗng bối rối vì nhận ra cơ thể mình bây giờ không thể nào làm được một động tác khó như đá cao, chứ đừng nói là xoay người trên không trung.Cho nên, thay vì thành công như dự tính, tán vào mặt Luciel một cú, tôi lại bị khự lại trên không trung với cú xoay người và tư thế ngửa người, sẽ nhanh chạm vào mặt đất.Nhưng cứ tưởng việc đó sẽ xảy ra, thì ngay khi tôi sẵn sàng chịu cơn đau đến gần, Luciel, người mà tôi định đá cho một cú, ngay lúc này lại đỡ lấy lưng tôi, bế tôi trên không cùng một vẻ mặt lo lắng.- Lilia, em định làm gì vậy?Luciel nói hệt như anh ta chẳng biết chuyện gì vậy.Thấy nó, tôi không thể nhịn được mà sẵn tư thế được bế khoanh tay, ghét bỏ nhìn anh ta.- Việc anh làm, anh còn muốn hỏi?- ...Nghe tôi nói, Luciel không biết là nghĩ gì, nhưng anh ta đã im lặng mà né tránh ánh mắt, sau đó thì thở dài một hơi.- Là lỗi của anh.- Sao nữa?- Lần sau anh sẽ không làm như vậy nữa.- Sao nữa?- Nếu anh làm, anh sẽ bị đá mông, như vậy được không?- Tạm chấp nhận.Thấy Luciel thành khẩn như thế, tôi không chấp nhặt nữa mà rời khỏi tay anh ta, sau đó dùng ánh mắt tò mò mà nhìn lên.- Vậy chuyện đó là sao?Việc tôi hỏi Luciel, chính là sự kiện diễn ra ở nhà ăn trước đó.

Khi anh ta, người được đề nghị một mối hôn sự, lại không chút do dự mà tự chối với một lý do hết sức bình thường, chính là cảm thấy bản thân vẫn còn rất trẻ, vẫn chưa muốn yêu đương.- Chuyện đó?Tỏ vẻ như không biết gì, Luciel vưa hỏi lại tôi, vừa cởi cà vạt và chiếc áo khoác của của mình ra, và đưa nó cho Arica, người đang nghiêm chỉnh đứng kế bên như mọi ngày, chờ đợi nhận lấy chúng.- Đúng, là chuyện anh từ chối vị tiểu thư gia tộc Vrolicis ấy.Tôi không biết chủ đề này có khó khăn gì với Luciel không, nhưng anh ta đã nhiếu mày một cái suy ngẫm, rồi mới lên tiếng.- Ý em là việc gia tộc Vrolicis muốn tìm cách móc nối với quyền lực của anh, để đề cao gia trị của mình à?- Không, cái em nói là chuyện tình cảm mà.Tôi vừa dứt lời, Luciel liền thở ra một hơi dài, đưa tay lên xoa đầu tôi như một đứa trẻ.

Dù là một đứa trẻ với ký ức của thân thể này thật, nhưng tôi vẫn không thể chịu được cách đối xử không đúng lúc này của Luciel mà vội hất tay anh ta ra khỏi đầu mình.- Anh có ý gì?Rất bất mãn với hành động của Luciel, tôi hỏi.- Ray, anh trước đi giải quyết công việc đi.- Được rồi chủ tịch.

Chúc ngài và tiểu thư có một buổi tối vui vẻ.Không đáp lại lời tôi, Luciel quay sang phía trợ lý của mình mà nhắn nhủ.

Sau đó thì người đó chỉ đáp lại một cách lịch sự mà rời đi, để lại tôi, người bây giờ đang rất không vui vẻ bộ dạng hơi hợt của Luciel và cách anh ta coi tôi như một đứa trẻ trước đó.- Anh bây giờ đang tự hỏi, mình có nên bảo Arica, chọn lọc thông tin lành mạnh cho em hay không đây.Thở dài một hơi, Luciel nói.- ???Nghe nó, tôi tự nhiên cảm thấy bối rối ra mặt, giống như mình đang bị coi thường vậy.- Luciel, em đánh anh được không?Siết chặt tay, tôi chỉ muốn đấm ngay vào mặt Luciel vào hiện tại.

Nhưng nghĩ một chút, khi Luciel bây giờ là người có sức mạnh cấp 8.

Nó thật khó để tôi, một đứa ở cấp 0 như tôi làm anh ta cảm thấy đau.Đúng vậy, là cấp 0.Nói sao nhỉ?

Nhớ chuyện trước đó tôi trải qua trong bệnh viện sau khi uống một lọ thuốc Gramis được đưa bởi Luciel không.Đúng, tôi dự định sẽ thôi việc dùng nó để nạp năng lượng cho bộ giáp Reluver.

Nhưng không biết sao, từ cái lúc mà tôi cho phép nó, thì việc nạp năng lượng đó lại không hề dừng lại.

Cho nên, ngay bây giờ đây, khi tôi muốn nâng lên sức mạnh của mình, việc đó là gần như không thể.Theo dự tính để nó có thể nạp đủ năng lực để khởi động trở lại, thì nó cũng ít nhất mất hơn 3 tháng.

Hiện tại, tôi cũng chỉ mới uống thuốc được có 1 tháng à.

Nên việc có thể khôi phục được như trước kia là không dễ dàng.Đã vậy, cái thứ thuốc này còn không thể sản xuất hàng loạt.

Lọ trước kia Luciel đưa chẳng qua là hàng dùng thử, muốn xem xem có phù hợp với tôi mà không.

Sau đó khi thấy tôi không thể tăng sức mạnh anh ta liền đổi cho tôi mấy loại mới.

Có điều nó còn tệ hơn cả loại cũ, nên sau đó tôi liền nói với Luciel làm lại loại cũ, với mấy lời chấn an như, tôi biết trạng thái của mình thế nào và thứ thuốc đó có tác dụng, tác dụng tốt hơn những loại còn lại.Thật tốt là khi đó có nghi vấn, nhưng vẫn tin vào sự chắc chắn của tôi mà lại chế tạo tiếp loại mà trước đó tôi uống qua.

Chỉ có điều là, như đã nói, nó không thể sản xuất hàng loạt và mỗi ngày cũng chỉ chiếc xuất được một óng như vậy.

Thế là, dù biết việc kích hoạt được bộ giáp sẽ kéo dài chuyện tôi có thể tăng cường sức mạnh, tôi cũng chỉ có thể nhịn xuống trong một chút bực bội.Và giờ thì thật tốt, tôi thậm chí còn không thể đánh được Luciel chỉ vì cơ thể anh ta quá cứng, so với người bình thường, thậm chí là vượt xa những người cấp 3 tôi từng chiến đấu trước đây.Sắt thép?

Không không, hồi còn cấp 3, tôi có thể đục nó như đục kẹo, thì làm sao tôi có thể đem ra so sánh với Luciel được.

Anh ta cấp 8 lận đấy, sẽ cứng hơn rất là nhiều.Việc đấm vào đó, chẳng khác gì tự làm thương mình cả.

Nên tôi trước đó tôi mới lựa chọn đá.

Ít nhất đá, trong ký ức tôi có, cách này sẽ đỡ đau hơn việc đấm trực tiếp và bị phản lại rất nhiều.- Lilia, em đừng nghĩ nhiều.

Việc hôn nhân với anh bây giờ, chuyện đó là không thể.Nói, Luciel liền bước về phía trước mà đi.Thấy thế, tôi cũng muốn biết chuyện mà đi theo phía sau tò mò.- Vì sao?- Bây giờ anh mới chỉ 19 thôi.- 19 thì sao?Luciel nhìn tôi, vẻ mặt tỏ ra có hơi miễn cưỡng nói.- Tất nhiên là còn quá sớm.- À...thì ra là vậy.Tôi tự nhiên cũng hiểu một chút về việc này.

Lấy ký ức của tương lai kia mà tôi biết được.

Tuổi Luciel hiện tại trong mắt của thế giới này, xác thực là còn quá trẻ để nói đến chuyện hôn nhân cái gì.

Nhưng mà...- Nhưng mà, nghe thấy ông ta cũng chỉ muốn anh đính hôn, không lẽ việc đính hôn, sau đó yêu đương cũng không được?Dừng lại ở cầu thang lên tầng trên, Luciel vịnh tay vào lang cang, trầm tư một hồi thì lắc đầu.- Không.Nói, Luciel lại bước đi tiếp, tôi cũng theo đó đi sang phần còn lại của bậc thang mà bước song song với anh ta.- Em đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Trong chuyện này, em cũng sẽ không hiểu lý do mà gia tộc Vrolicis muốn làm.

Đó không phải là tình yêu, và anh cũng không thích cô gái đó.- Vậy sao...nghe chán thế.Không đuổi theo Luciel nữa, tôi thất vọng đứng lại tại cầu thang mà nhìn lên phía Luciel, người đang chuẩn bị lên phòng tắm ở trên và sẽ đến phòng của mình sau đó.Qua một lúc nghĩ ngợi thì, tôi bỗng nghĩ đến một chuyện trong lời Luciel, mà cất giọng hỏi lớn với anh ta.- Vậy kiểu người anh thích thế nào?

Để em sau này sẽ tìm cho anh.Luciel dừng bước chân lại, không nói gì cả, chỉ nhìn tôi một hồi thì bước lên phía trên với vẻ như thể mấy lời tôi nói ra, rất là không đáng chú ý vậy.Sau đó, từ phía trên Arica cũng bước xuống và nhìn tôi với vẻ hết nói.- Tiểu thư ơi là tiểu thư.

Nếu như cô không phải là em gái của chủ tịch, có lẽ bây giờ ngài ấy sẽ nổi nóng lên với câu hỏi của cô rồi đó.- Hở?

Tại sao chứ?- Tất nhiên là việc chủ tích ghét bị tiếp cận bởi những cô gái rồi chứ sao?- Còn có chuyện này?-

Sau này tiểu thư sẽ rõ thôi.

Dù sao, ai chẳng thích tiếp cận một người vừa giàu có lại có quyền lực như chủ tịch chứ.- Ừm, có lẽ cũng đúng.Bị tiếp cận nhiều à.

Thiết nghĩ, nó phải rất giống với việc tôi được dạy từ nhỏ về chuyện sẽ thu thập thông tin từ đó không.Nhớ lại những ngày mà chúng tôi, nhưng vật thí nghiệm được thả ra cứ mỗi giờ ăn trưa.

Nó cũng là một phần trong chuyện thí nghiệm và luyện tập này.

Họ không hề mong muốn chúng tôi tiếp cận để thân nhau.Nói xong mấy lời kia, Arica định đi qua tôi xuống lầu, thì cô ấy bỗng quay người lại nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, khi tôi đồng ý với lời của cô ấy.- Tiểu thư, tôi có nên nói là...Arica còn chưa dứt lời của mình, thì từ phía dưới, một người hầu nam đã vội đi đến cầu thang mà lên tiếng cắt ngang.- Cô Arica, ở bên ngoài, tiểu thư gia tộc Vrolicis nói muốn gặp mặt chủ tịch.

Gương mặt của người đó trông có vẻ khá khó xử khi nói ra.Arcia nghe nó thì mặt cũng mau chóng quay lại, nên tôi không thể thấy được biểu cảm của cô ấy.

Nhưng lời của cô ấy nói sau đó, tôi liền nghe ra vẻ không chào đón bên trong.- Nói với cô ấy, nếu như không có hẹn trước thì không thể tùy ý gặp mặt.

Ngài chủ tịch, từ khi nào nói là muốn gặp là gặp rồi?

Kể cả tiểu thư nhà Vrolicis cũng như thế.- Được rồi.Người hầu nam kia định rời đi, nhưng ngay sau đó, giọng của Luciel giống như cách không mà nói, xuất hiện bên trong tai của chúng tôi.- Để cô ấy vào đi.Tôi không nghe ra cảm xúc trong lời của Luciel, nhưng lại có cảm giác giống như khá lạnh nhạt.- Tôi sẽ làm nó thưa chủ tịch.Được nói, người hầu nam trước đó còn tính làm theo lời Arica thì liền thay đổi thái độ, làm ra bộ dạng cung kính trước âm thanh Luciel không rõ đứng ở đâu để nói mà lên tiếng.Sau đó, người hầu nam kia liền rời đi ngay lập tức.

Arica cũng không chậm trễ, bước theo xuống cầu thang để tiến ra cửa nhà, chuẩn bị làm người đón tiếp.Nhìn thấy mọi chuyện như thế, tôi bất giác dâng lên một cảm giác hiếu kỳ bên trong lòng.Ngay lập tức, tôi liền vội chạy về phòng của mình, lục lọi bên trong một hộc tủ, cuối cùng lôi ra cái mặt nạ mà mình mua mấy hôm vừa ra khỏi bệnh viện.Theo dự định của tôi, tôi muốn dùng nó như cách để tránh mặt có người sẽ thấy mình bên trong dinh thự của Luciel.

Và bây giờ thật tốt là, sau từng đo thời gian nghĩ ngợi cách nó sẽ được dùng.

Tôi cuối cùng cũng được lấy nó ra và nâng lên với vẻ phấn khích.- Chỉ là hiếu kỳ, chỉ là hiếu kỳ thôi.Tự nói với mình như vậy, tôi liền mang cái mặt nạ có hình mặt người trắng xoá lên mặt.

Sau đó, rất nhanh, trước khi Luciel tắm xong thì chạy vội xuống lầu.Và với bản tích hiếu động của mình, tôi còn vội đến mức, nghĩ không muốn chậm trễ việc chứng kiến cô tiểu thư Vrolicis kia bước vào cửa chính, mà làm ra một việc hết sức mạo hiểm là trượt trên thành lan can cầu thang.Nếu là trước kia, tôi dám cá rằng đây sẽ chẳng phải là việc gì đáng kể lắm.

Nhưng khi tôi làm vậy và còn bật một cái, trước khi tiếp đất và tiếp đất hơi loạng choạng, thì một vài tiếng hít thở như sợ hãi đã cất lên.Nhìn lại một chút, tôi khi này mới nhận ra phía bên dưới nhà đã đứng đầy người.

Bên trong đó toàn bộ đều là người hầu của dinh thự này.

Chỉ có một cô gái tóc vàng đang được bao quanh bởi họ là không phải.

Và đó cũng không phải ai khác ngoài cô gái tiểu thư gia tộc Vrolicis cả.- Tiểu thư...- Aiya~ Thấy vẻ mặt khó nói của Arica sau việc tôi làm trước đó.

Tôi sau đó, chỉ có thể biết tỏ ra vẻ không biết gì, nhìn qua nhìn lại, rồi mỉm cười đi về phía của cô gái tiểu thư gia tộc Vrolicis kia.- Giới thiệu một chút, tôi là em gái của Luciel, cô là tiểu thư Maria Vrolicis phải không?

Tôi thấy cô trên truyền hình trước đó.

Phải rồi, tôi tên là Lilia.

Người có lẽ chính là người nhắn tin với anh ấy trước đó trong bữa tối giữa hai bên.

Thật ra tôi không cố ý đâu, là anh ấy không biết sao lại tự nhiên không chuyên tâm như vậy ấy.
 
Back
Top Bottom