Đô Thị  Tôi Đói, Anh Nuôi Không?

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczNCSfKgKIuCq5AJ_KehBcDTNx4IyEBdjnKewSFfDf6nLuudx1-mat9796B1F7zCHJ1Qf2yM_ijhYs7tSR0fYXl1wrkMyll0FvOzGBImNbbsooqYB9BOla8fzLz6smyWhXdQOMwZ89cnmskfp6wPL6hz=w215-h322-s-no-gm

Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành một succubus.

Thanh mai trúc mã của tôi lập khế ước chủ–tớ với tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng chịu nuôi tôi lấy một lần.

Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy, thì thầm:

“Thẩm Hoài, em đói…”

Anh ấy lập tức đẩy tôi vào tường, giọng đầy bực dọc:

“Em không biết kiềm chế à? Cứ như dã thú ấy!”

Ngày hôm sau, anh dọn ra ngoài sống riêng, còn tôi bị nhốt lại trong ký túc xá.

Nhưng anh ấy không biết—

Tối hôm đó, người bạn cùng phòng cục súc của anh trở về.

Hắn ngồi xuống giường, vẫy tay gọi tôi.

“Lại đây. Tôi nuôi em.”​
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 1


<b>Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành một succubus.</b>

Thanh mai trúc mã của tôi lập khế ước chủ–tớ với tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng chịu nuôi tôi lấy một lần.

Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy, thì thầm:

“Thẩm Hoài, em đói…”

Anh ấy lập tức đẩy tôi vào tường, giọng đầy bực dọc:

“Em không biết kiềm chế à? Cứ như dã thú ấy!”

Ngày hôm sau, anh dọn ra ngoài sống riêng, còn tôi bị nhốt lại trong ký túc xá.

Nhưng anh ấy không biết—

Tối hôm đó, người bạn cùng phòng cục súc của anh trở về.

Hắn ngồi xuống giường, vẫy tay gọi tôi.

“Lại đây. Tôi nuôi em.”

1

Đói.

Đói đến mức sắp mất đi ý thức.

Thậm chí tiếng mở khóa cửa, tôi cũng không nghe thấy.

Tôi co ro trên giường Thẩm Hoài, ôm chặt chiếc áo anh ấy trong lòng, điên cuồng hít mùi hương còn sót lại.

Rèm giường bị giật mạnh ra.

“Này, Thẩm Hoài, cậu đang làm cái…”

Tôi lùi lại hai bước, vai tựa sát vào tường, cảnh giác nhìn người đó.

Đó là bạn cùng phòng của Thẩm Hoài—Bạc Nghiên.

Nhà hắn rất giàu, tính tình thì rất tệ.

Bạc Nghiên cũng giật mình.

“Gì vậy? Em gái, em là ai thế?”

Hắn thấy tôi không nói gì, liền giúp kéo lại rèm giường, giọng cũng hạ xuống.

“Thật hết chịu nổi, mang người về ký túc xá, Thẩm Hoài.”

Hắn càng đi càng xa, miệng gọi to tên Thẩm Hoài khắp nơi.

Hắn tưởng Thẩm Hoài vẫn còn trong ký túc.

Thật ra Thẩm Hoài đã đi từ lâu rồi.

Anh ấy bỏ tôi lại một mình ở đây.

Bạc Nghiên đi vòng quanh tìm một hồi, không thấy ai, bèn đứng dựa vào cửa, gọi điện cho Thẩm Hoài.

“Tắt máy rồi?” Hắn nhìn về phía tôi, hỏi, “Cái tình huống gì đây?”

Tôi biết Thẩm Hoài đã tắt máy từ lâu.

Vì tôi đã gọi cho anh ấy không biết bao nhiêu lần.

Ban đầu anh ấy từ chối cuộc gọi, sau đó thì tắt luôn điện thoại.

Một lúc sau, Bạc Nghiên quay lại, bất lực đặt tay lên thành giường, gõ nhẹ hai cái.

“Em gái, nói chuyện tí, em có thể ra ngoài ở không?”

Nhưng tôi lại ngửi thấy mùi hương của đồ ăn.

Mùi hương này, tôi chỉ từng ngửi thấy trên người Thẩm Hoài.

Tôi đặt chiếc áo trong tay xuống, từ từ bò ra mép giường.

Qua khe hở của rèm giường, tôi thấy Bạc Nghiên đang đứng bên dưới.

“Theo lý mà nói, tôi là con trai, nên ra ngoài nhường chỗ cho em. Nhưng mà tôi hiện tại không có tiền. Không tiền, nam nữ bình đẳng. Tôi không muốn ngủ ngoài đường, với lại đây là ký túc của tôi, tất cả tại ông già đuổi tôi ra khỏi nhà…”

Tay của Bạc Nghiên, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng.

Tôi từ từ mở miệng.

“A—”

Tôi cắn Bạc Nghiên đau đến mức hắn hét lên.

“Xin lỗi, tôi đói quá.”

Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Bạc Nghiên nắm lấy cổ tay mình, ngẩng lên nhìn tôi, nhíu mày.

“Đói thì đói, nhưng không được cắn tôi.”
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 2


2

Bạc Nghiên ít khi ở ký túc xá, nên chẳng có món ăn vặt nào cả.

Hắn lục lọi trên bàn của Thẩm Hoài, lôi ra một tô mì ăn liền.

“Mì gói, ăn không?”

Tôi ngồi trên ghế, ngẩng lên nhìn hắn, lắc đầu.

“Tôi không ăn thứ này.”

Bạc Nghiên dựa vào cạnh bàn, khoanh tay nhìn tôi, ánh mắt đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Không phải em nói sắp chết đói rồi sao?”

Tôi nhìn hắn một lúc lâu.

“Ăn cái đó không có tác dụng.”

Không được.

Tôi thật sự đói đến mức không chịu nổi nữa rồi.

“Không có tác dụng? Vậy em muốn ăn gì? Bình thường Thẩm Hoài cho em ăn cái gì?”

“Salad trộn hoa mộc tê.”

Bạc Nghiên im lặng vài giây.

“…Gu sang ghê.”

Hắn nhún vai, xoay xoay tô mì bằng một tay, rồi đi lướt qua tôi.

“Em không ăn, tôi ăn.”

Tôi bất ngờ bật dậy, hai tay đè lên vai hắn, đẩy mạnh làm hắn ngã tựa vào tủ.

Bạc Nghiên nhướn mày, giọng đầy kinh ngạc.

“Nhìn thì đáng yêu, mà sức mạnh như quái vật vậy?”

“Không được, tôi phải ăn trước.” Tôi ngẩng lên nhìn hắn, nuốt khan một cái. “Hay là, anh cho tôi hôn một cái đi?”

“Em đang nói cái gì vậy?” Hắn nhìn tôi như không tin vào tai mình.

Tôi không quan tâm hắn ngỡ ngàng, kéo cổ áo hắn xuống và ngẩng lên hôn.

Chỉ vừa chạm vào môi hắn, tôi đã cảm thấy cơ thể mình dễ chịu hơn rất nhiều.

Quả nhiên là thay thế bữa ăn được.

Nhưng ngay sau đó, tôi bị đẩy ra.

“Em làm cái quái gì thế? Không phải em là bạn gái của Thẩm Hoài à?”

Bạc Nghiên một tay đặt lên vai tôi, tay còn lại dùng đầu ngón tay lau miệng.

Hắn càng nghĩ càng tức, ngừng một nhịp, nhìn tôi đầy nghi hoặc.

“Em là bạn gái của hắn à? Hay em là đồ bi3n thái? Mặc áo hoodie, lẻn vào ký túc xá nam, còn cưỡng hôn soái ca nữa. Tôi đúng là xui xẻo cả đời vì thích nhan sắc…”

Hắn đưa tay kéo mũ của tôi xuống, đột nhiên trợn tròn mắt.

“Em là…”

Tôi hoảng hốt buông hắn ra, hai tay che lấy cặp sừng dê trên đầu mình.

Mặt tôi đỏ bừng lên vì xấu hổ và tức giận.

“Anh đã phát hiện ra bí mật của tôi, tôi phải giết anh!”

Tôi bóp cổ Bạc Nghiên, mặt hắn dần chuyển sang đỏ bừng, giọng khàn đặc lại.

Hắn cực kỳ khó khăn thốt ra ba chữ.

“…Dê xinh đẹp?”

“???”

3

Trước đây tôi chỉ là một cô gái bình thường, đi học, thi cử, rồi đỗ đại học.

Nhưng sau khi tôi tròn mười tám tuổi, tôi thức tỉnh thành một succubus.

Chị tôi phải bay từ nước ngoài về, giải thích rằng đây là huyết mạch gia tộc.

Chị còn mang theo một anh chàng tóc vàng mắt xanh, bảo rằng đó là quà trưởng thành của tôi.

Ngay lúc đó, tôi sụp đổ hoàn toàn.

Tôi đã đỗ đại học, thậm chí đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự, giờ chị mới nói tôi không phải con người?

Anh chàng tóc vàng hỏi tôi có muốn hôn một cái không.

“Hả?” Tôi khóc càng lớn hơn.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 3


Đúng lúc đó, Thẩm Hoài đến tìm tôi, tưởng rằng anh chàng kia đang bắt nạt tôi, liền xông vào đánh nhau với hắn.

Tôi và Thẩm Hoài là thanh mai trúc mã.

Từ nhỏ tôi đã không có bố mẹ, ngoài chị tôi ra, chỉ có Thẩm Hoài chơi cùng tôi.

Hôm đó, vào một buổi chiều mùa hè, tôi ngồi bên cạnh Thẩm Hoài.

Tôi kể cho anh ấy nghe bí mật của mình.

Anh ấy cầm túi chườm đá áp lên mặt, cười một cái liền rên đau một tiếng.

“Hứa Chi Vi, hay là em ký hợp đồng với anh đi.”

Một túi đá lạnh được nhét vào tay tôi.

Thẩm Hoài ôm lấy cổ tôi, cúi xuống hôn.

“Anh thích em, thích rất rất nhiều năm rồi.”

Tôi tin rằng, lúc đó Thẩm Hoài thực sự chân thành thích tôi.

Sau đó, chúng tôi cùng thi đỗ vào một trường đại học.

Rồi chuyện đó xảy ra.

Chúng tôi đã lâu không gặp nhau.

Sáng hôm ấy, tôi soi gương và phát hiện trên đầu mình mọc ra hai chiếc sừng nhỏ.

Tôi hét toáng lên, nhưng chị tôi thì rất bình thản.

“Đây chính là hình dạng thật của chúng ta. Điều đó cho thấy em đã quá lâu không ăn gì.”

Tôi lập tức chạy đi tìm Thẩm Hoài.

Ban đầu, anh ấy rất vui, nhưng khi nhìn thấy đôi sừng trên đầu tôi, sắc mặt liền thay đổi.

Tôi nóng lòng muốn kiểm chứng lời chị, liền nhào đến hôn anh ấy.

Quả nhiên, tôi trở lại bình thường.

“Em ổn rồi! Thẩm Hoài, anh xem này.”

Anh ấy dựa vào tường, lạnh lùng đẩy tôi ra: “Cút đi.”

Tôi đứng sững tại chỗ, không biết phải làm gì.

Kể từ ngày đó, thái độ của Thẩm Hoài hoàn toàn thay đổi.

“Đừng lại gần anh nữa, cũng đừng bám theo anh.

“Chúng ta không phải là người yêu. Anh chưa bao giờ nói em là bạn gái của anh.

“Sao em không đi tìm người khác?”

Anh ấy ghét bỏ đặc điểm của tôi, nên không muốn nuôi tôi nữa.

Nhưng anh càng không nuôi, đặc điểm ấy lại càng lộ rõ, và anh lại càng ghét tôi.

Chúng tôi rơi vào vòng luẩn quẩn không hồi kết.

Sau gần một tháng bị Thẩm Hoài trốn tránh, tôi buộc phải trèo vào ký túc xá nam.

Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy.

“Thẩm Hoài, em đói đến mức khó chịu rồi. Anh có thể…”

Thẩm Hoài nắm chặt cổ tay tôi, đẩy tôi vào tường, giọng đầy tức giận.

“Em không thể kiểm soát được sao? Đừng có mà như thú hoang nữa!”

Lưng và khuỷu tay tôi va vào tường, đau đến mức bật kêu nhỏ.

Nước mắt dâng lên trong đáy mắt.

Thẩm Hoài ngồi dậy, nhưng không nói gì, chỉ im lặng.

Anh ấy ngày càng không muốn nói chuyện với tôi.

Tôi yếu ớt kéo tay áo anh ấy: “Thẩm Hoài…”

Tay tôi vừa nắm được vạt áo, đã bị anh rút ra.

“Đủ rồi. Anh ra ngoài ở, đừng theo anh.”

Cửa đóng sầm lại.

Tiếng khóa cửa vang lên.

Anh ấy không muốn tôi tìm đến nữa.

Gió thổi làm rèm cửa bay phần phật.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 4


Anh ấy còn không nhận ra tôi đã trèo cửa sổ vào.

4

Anh ấy cũng không ngờ rằng.

Tối đó, bạn cùng phòng của anh ấy lại quay về.

Tôi quyết định bỏ qua cho Bạc Nghiên.

Một người con trai thích Mỹ Dương Dương, chắc sẽ không xấu xa lắm.

Bạc Nghiên tựa hờ vào cầu thang giường, cổ bị tôi bóp đến đỏ, nhưng hắn chẳng mảy may bận tâm, dáng vẻ lười nhác.

Hắn cầm tấm thẻ sinh viên lên, so sánh với tôi từng chút một.

“Hứa Chi Vi? Là người cứ bám theo Thẩm Hoài đó hả? Quả thật cũng khá giống, chỉ là người đó không có sừng.”

Tôi đập tay hắn, ngăn không cho hắn chạm vào cặp sừng của tôi.

“Anh đã từng đọc truyện cổ tích chưa? Tôi là một công chúa bị nguyền rủa. Nếu đói quá, tôi sẽ biến thành dê. Anh và tôi làm ‘chuyện của người lớn’, tôi sẽ khỏi ngay.”

Tôi nói vậy là có tính toán.

Công chúa bị nguyền rủa nghe vẫn dễ chấp nhận hơn succubus.

Bạc Nghiên không tin lắm mấy lời tào lao của tôi, hoặc có lẽ điều hắn quan tâm không phải chuyện đó.

Hắn nghe tôi nói xong, khẽ nheo mắt lại: “Hóa ra em đói kiểu này.”

Hắn chọc chọc vào trán tôi, rồi ném tấm thẻ sinh viên lên người tôi, hai ba bước trèo lên giường.

“Tự chơi một mình đi. Tôi đeo tai nghe, coi như không thấy gì.”

Rồi hắn quay người, kéo chăn, vừa vặn đối diện với mũi tôi.

“Ơ kìa! Em trèo lên đây làm gì?”

Giường chật hẹp, không gian căng thẳng.

Tôi đưa tay chạm vào môi mình, nuốt khan một cái.

“Anh thơm quá. Tôi muốn hôn thêm nữa, được không?”

Hắn quay đầu sang hướng khác, cố tỏ vẻ tự nhiên: “Đừng có làm loạn.”

Lúc hắn nói, yết hầu sắc nét khẽ chuyển động.

Tôi vừa định đưa tay chạm vào, thì bị hắn giữ chặt lấy tay.

“Em định làm gì?” Giọng anh lạnh tanh.

Tôi tiến lại gần hơn, khẽ ngẩng cằm: “Anh.”

Tai của Bạc Nghiên lập tức đỏ bừng.

Tôi chậm rãi tiến sát lại, anh bị ép đến sát tường, bất đắc dĩ nhắm mắt, rồi lại mở ra nhìn tôi.

“Công chúa Dê Nhỏ, em chắc chắn không phải bạn gái của Thẩm Hoài chứ?”

“Không phải.” Tôi giơ hai ngón tay lên thề.

Bạc Nghiên cụp mắt xuống, nắm lấy tay tôi, từ từ siết chặt.

“Không phải, thì từ giờ trở đi cũng không phải.”

Anh kéo tay tôi, ép xuống giường, cúi đầu hôn tôi một lúc.

Chống khuỷu tay lên giường, anh ngẩng lên nhìn tôi, lười biếng đứng dậy: “Đủ chưa?”

Tôi sờ lên đầu, sừng đã biến mất.

Tôi vòng tay qua cổ anh, mạnh mẽ kéo anh trở lại.

“Chưa đủ.”

Bạc Nghiên giãy giụa định ngồi dậy.

Không được.

Anh cúi đầu, vùi mặt vào chăn, giữ chặt lấy tay tôi, giọng hơi khàn, nghe đầy bất lực.

“Lần đầu gặp nhau, em có thể tôn trọng anh một chút không?”

“Nhưng anh cứ muốn chạy trốn. Với cả…” Tôi cũng thấy tủi thân, “Với cả em vẫn chưa no.”

Anh nhắm mắt, hoàn toàn đầu hàng.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 5


“Anh không chạy, em buông ra trước đã.”

Sau khi xuống giường, Bạc Nghiên bảo tôi chờ.

Không lâu sau, đèn ký túc xá tắt, anh quay lại, tiện tay cởi áo.

Bật đèn pin trên điện thoại, rồi lật úp màn hình xuống giường.

Trong bóng tối, ánh sáng trắng lạnh chiếu lên cơ bụng rắn chắc của anh, ánh sáng chập chờn theo từng chuyển động.

Bạc Nghiên ngồi trên giường, khẽ nhếch môi, ánh mắt ý nhị ra hiệu với tôi.

“Lại đây, anh nuôi em.”

5

“Bạc Nghiên, là cậu về à?”

Có người gõ vào giường của Bạc Nghiên.

Tiếng động làm tôi tỉnh giấc, tôi kéo chăn lên, theo phản xạ cuộn vào lòng ai đó.

Người đó tiện tay ôm lấy eo tôi, một tay vươn ra ngoài giường.

“Đừng ồn, tôi đang ngủ. Đêm qua bị hành đến chết rồi.”

Người kia khựng lại, giọng hơi trầm xuống.

“Cậu về từ lúc nào? Có gặp ai không?”

Tôi lập tức tỉnh táo.

Là Thẩm Hoài đã quay về.

Tôi mở to mắt.

Bắt gặp ánh mắt đầy cảnh cáo của Bạc Nghiên.

“Người nào? Tôi về sáng nay, lúc cậu không ở đây.”

Thẩm Hoài “ồ” một tiếng, bảo chỉ tiện hỏi, rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Qua lớp rèm giường, tôi vẫn thấy được bóng lưng của anh.

Bạc Nghiên đè tôi xuống, dùng tay bịt miệng tôi lại.

Anh rút điện thoại, gõ vài chữ, đưa cho tôi xem.

[Em đang căng thẳng gì? Sợ cậu ta biết em ở giường anh?]

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, vô tình liếc thấy—

Thẩm Hoài cầm điện thoại đứng dậy.

“Bạc Nghiên, không phải cậu nói cậu về từ sáng sao?”

Anh ấy bước lại gần giường của Bạc Nghiên.

“Đêm qua lúc mười hai giờ, cậu gọi điện cho tôi?”

Anh ấy dừng lại, đưa tay kéo rèm giường ra.

Bạc Nghiên tựa lưng vào đầu giường, một tay kéo chăn, vẻ mặt không cảm xúc nhìn anh.

“Chỉ hỏi xem cậu có ở ký túc không, giờ không sao rồi.”

Thẩm Hoài liếc nhìn anh, giọng đầy khó tin.

“Cậu ngủ mà cũng phải… c ởi trần à?”

Tôi nằm cuộn trong chăn, cả người như ngộp thở.

Nghĩ đến cơ thể của Bạc Nghiên ở sát ngay đây…

Vì quá căng thẳng, tôi khẽ động đậy.

Thẩm Hoài nhận ra sự chuyển động, đôi mắt lập tức mở lớn.

Giọng anh đầy kinh ngạc.

“Cậu đang giấu cái quái gì vậy? Trên giường có con gái?”

Xong rồi, bị phát hiện rồi.

Tôi vừa định ngồi dậy.

Bạc Nghiên nhắm mắt, lén ấn đầu tôi xuống, đẩy tôi trở lại chăn.

Giây tiếp theo, anh rút tay ra khỏi chăn.

“Con gái nào chứ? Tôi tự xử lý chuyện riêng, không được à?”

Bạc Nghiên kéo rèm lại, chặn ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Hoài.

“Được thôi, cậu muốn làm gì thì làm.”

Giọng Thẩm Hoài xa dần.

“Tôi đi thư viện đây, hai người mau dọn dẹp.”

Tiếng cửa đóng khẽ vang lên.

Tôi thò đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ bừng, thở hổn hển.

Chưa đầy một phút, chuông điện thoại của tôi bất ngờ reo vang.

Là Thẩm Hoài gọi!

Anh ấy vẫn chưa đi xa, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng chuông qua cánh cửa.

Thẩm Hoài gần như ngay lập tức quay lại.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 6


“Bạc Nghiên, người trên giường cậu là ai? Có phải Hứa Chi Vi không? Cô ấy đang ở giường cậu à?”

6

Anh ấy nắm chặt mép giường, ngón tay dùng lực đến mức tái trắng, giọng nói gấp gáp đầy hoảng hốt.

Tôi cũng không hiểu nổi, Thẩm Hoài đang căng thẳng vì điều gì.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vô duyên reo inh ỏi.

Bạc Nghiên kéo rèm giường ra, lười nhác nhìn anh ấy, rồi chỉ tay xuống sàn.

“Cậu nghĩ gì vậy?”

Thẩm Hoài nhìn theo—

Là điện thoại của tôi, đang nằm dưới ghế của anh ấy.

Thẩm Hoài cúi xuống, nhặt điện thoại lên, giọng đã bình tĩnh lại.

“Xin lỗi, tôi hiểu nhầm. Cô ấy để quên điện thoại.”

Hiểu nhầm sao?

Thật ra là tối qua tôi làm rơi điện thoại lúc cởi áo.

Khi đó đang mải mê, chẳng ai buồn cúi xuống nhặt.

“Thẩm Hoài, cậu làm sao vậy?” Bạc Nghiên nhìn nghiêng mặt anh ấy, cố tình hỏi, “Hứa Chi Vi là ai? Bạn gái cậu à?”

“Không phải, chỉ là một người bạn.” Thẩm Hoài ngừng lại, nhấn mạnh thêm, “Bạn bình thường thôi.”

Anh ấy cất điện thoại vào túi, lần này rời đi rất nhanh.

Tôi chống tay ngồi dậy.

Bạc Nghiên dựa người vào thành giường, khóe môi khẽ nhếch nhìn tôi.

“Dậy rồi à?”

Tôi kéo chăn che cơ thể, ngập ngừng gật đầu.

“Hôm qua cảm ơn anh.”

Nghe vậy, Bạc Nghiên cười nhạt, cơ thể nghiêng hẳn ra ngoài, tay áp nhẹ lên mũi, giọng thờ ơ.

“Được thôi. Lần đầu của tôi, đổi lại được một câu cảm ơn.”

Tôi vừa kéo chăn, vừa chậm rãi dịch người, tay quờ quạng tìm đồ.

Bạc Nghiên thò tay dưới gối, lấy ra áo lót của tôi, hai ngón tay nhấc lên trước mặt tôi.

“Không cần khách sáo, tôi giúp đời thêm một việc tốt.”

Rồi anh lật chăn, xuống giường ngay lập tức.

Tôi kéo chặt rèm giường, bắt đầu thay đồ.

Bạc Nghiên tìm ra một chiếc sơ mi trắng, nhét qua khe rèm.

“Mặc cái này đi. Em mặc hoodie nhìn âm u quá.”

“Em mặc đồ của mình được rồi.”

Bạc Nghiên bất lực thở dài.

“Em bắt tôi phải nói thật sao? Áo của em bị bẩn rồi.”

“À.”

Tiết thứ hai buổi sáng là toán cao cấp.

Giờ giải lao, Thẩm Hoài đến tìm tôi để trả điện thoại.

Tôi mặc sơ mi trắng và chân váy ngắn, tóc dài xõa trước ngực, gió thổi tung bay.

Thẩm Hoài sững sờ: “Em ổn rồi à?”

Tôi cầm lấy điện thoại từ tay anh ấy, khẽ đáp: “Ừm.”

Trước đây tôi luôn bám theo anh ấy, lo sợ bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thú, sống không ra con người.

Thẩm Hoài nhìn bàn tay trống không, thu lại chút cảm xúc dư thừa.

“Nếu em tự giải quyết được rồi, thì đừng ép anh nữa.”

Tôi cúi mắt: “Sau này sẽ không nữa.”

Chúng tôi đứng đó, chẳng biết nói gì thêm.

Cho đến khi Thẩm Hoài lên tiếng không đúng lúc: “Em mặc sơ mi trắng trông rất đẹp.”

Tôi định bảo, đó là áo của bạn cùng phòng anh, nhưng lại không nói ra.

Thẩm Hoài như vô tình nhắc:
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 7


“Áo này là của một thương hiệu khá hiếm, bạn cùng phòng anh rất thích.”

7

Tôi quay đầu nhìn anh, nhưng không đoán được ý anh là gì.

“Em cũng mua, không được à?”

Thẩm Hoài không nói gì nữa.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi chuẩn bị quay lại lớp.

Thẩm Hoài bước lên chặn tôi, tay cầm một tuýp thuốc mỡ.

“Anh mang cho em.” Thẩm Hoài chỉ vào chỗ khuỷu tay tôi, “Tối qua em có phải đập vào đâu không?”

Tôi không nhận, chỉ ngẩng đầu nhìn anh ấy.

“Thẩm Hoài, em từng nói rồi, cơ thể em không giống người bình thường, mấy loại thuốc này không có tác dụng với em.”

Sau khi ở bên Bạc Nghiên, tôi đã không còn vết thương nào nữa.

Thẩm Hoài khựng lại, thu tay về, ném tuýp thuốc vào thùng rác.

Từng chữ một, anh nói: “Là anh quên mất, em không phải là con người.”

Nói xong câu đó, anh bỏ đi.

Tôi nhìn thùng rác.

Nếu là trước đây, tôi sẽ nhặt lại, đuổi theo anh, dỗ dành anh.

Nhưng lần này, chẳng còn lý do gì để nhặt lại nữa.

Việc đầu tiên tôi làm sau khi lấy lại điện thoại là thêm Bạc Nghiên vào WeChat.

Không biết bày tỏ thế nào, tôi chuyển cho anh 500 tệ.

[Có ý gì đây?]
[Em gái, em đùa anh à?]
[500 tệ, em không hài lòng sao?]

Chỉ qua vài dòng tin nhắn, tôi cũng có thể tưởng tượng được giọng điệu của anh.

[Không phải. Lần trước anh bảo không có tiền mà? Em đưa anh tiêu, mua đồ ăn vặt.]

[Hiểu rồi. Vậy thêm 20 nữa, chuyển một thể đi.]

Anh trả lại tôi 500 tệ.

Tôi nhìn điện thoại, cười ngốc nghếch.

Bạn cùng phòng nghiêng người qua, chọc vai tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Chuyện gì đây? Cậu với Thẩm Hoài có tiến triển rồi à?”

Tôi tắt điện thoại, giả vờ chăm chú nghe giảng.

“Không phải Thẩm Hoài, là người khác.”

“Cậu thông suốt rồi? Cuối cùng cũng không theo đuổi Thẩm Hoài nữa? Thảo nào…”

Ánh mắt cô ấy đầy tò mò, như vừa phát hiện ra bí mật gì đó.

“Thảo nào gì?”

“Thảo nào hôm nay cậu mặc sơ mi này. Khụ khụ, là của ‘người khác’ đó à?”

Tôi hơi sững người: “Sao cậu đoán ra?”

Cô ấy nhanh chóng kéo tay áo tôi lên, chỉ vào logo thêu trên đó.

“Thương hiệu này chỉ làm đồ nam thôi.”

Tôi chết lặng hồi lâu.

Thẩm Hoài, anh ấy, có phải cũng biết không?

Nhưng thế cũng tốt.

Có lẽ lần gặp tới, tôi có thể đề nghị giải trừ hợp đồng với anh ấy.

Sau giờ học, dòng người tràn ra từ giảng đường.

Tôi bất ngờ nhìn thấy Bạc Nghiên từ xa.

Anh đi cùng hai, ba nam sinh khác, khiến không ít nữ sinh xung quanh lén nhìn.

Quả nhiên trai đẹp toàn chơi với trai đẹp.

Trong đám đông, Bạc Nghiên vẫn là người nổi bật nhất, dáng cao, chân dài, gương mặt xuất sắc.

Thậm chí có người khẽ cảm thán.

“365 ngày, anh ấy cho tôi mượn chơi hai ngày thì đã sao?”

Hai nữ sinh bước đến bắt chuyện, nhưng bị anh từ chối chỉ bằng vài câu.

Giọng bạn cùng phòng tôi vang lên bên tai.

“Hotboy của khoa Tài chính đây, nghe bảo khó cưa lắm, lần này coi như tận mắt chứng kiến rồi.”

“Cậu nói Bạc Nghiên? Anh ấy kiêu ngạo lắm à?”

Tôi ngớ người, trong mắt tôi anh ấy khá ngoan mà.

Theo phản xạ, tôi nhìn về phía anh.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 8


Cách 50 mét, Bạc Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm đúng ánh mắt tôi.

Tôi vội kéo bạn cùng phòng đi thẳng.

Lần đầu tiên, tôi sống cuộc đời của riêng mình.

Quả đúng như tôi nghĩ, việc “lên giường” hiệu quả hơn hẳn so với chỉ hôn.

Thể lực của Bạc Nghiên quả thực rất tốt.

Nhưng nửa tháng sau, tôi lại đói.

Tôi nằm bò trên giường, nhắn tin cho Bạc Nghiên.

[Em đói rồi, anh ở đâu?]

8

Tôi đợi rất lâu mà không thấy anh trả lời.

Tôi đành gọi điện.

Nhưng người bắt máy lại không phải anh.

“Anh Nghiên, điện thoại của anh kêu này. Gì đây? Mỹ Dương Dương gọi à?”

Tôi nghe mà cạn lời.

Anh đặt cho tôi cái biệt danh gì thế?

Lúc đó, Bạc Nghiên đã cầm lấy điện thoại.

Giọng anh lười nhác, qua sóng điện thoại nghe càng mềm mại:

“Tìm anh? Có việc gì?”

Tôi dùng đầu ngón tay vẽ những hoa văn trên ga giường.

“Bạc Nghiên, em đói rồi.”

“Muốn hẹn anh đi ăn à?” Giọng anh hơi kéo dài ở cuối câu.

Tôi nuốt khan: “Muốn ăn anh.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Gửi địa chỉ cho em.”

Điểm hẹn là một quán bi-a gần trường.

Bạc Nghiên cầm cây cơ, chậm rãi di chuyển đến mép bàn, cúi người xuống, tay đưa về phía trước, nhắm mục tiêu.

Mấy nam sinh xung quanh chăm chú theo dõi.

Nhưng anh chưa kịp đánh, tôi đã nắm lấy cổ tay anh, ép anh xoay người, nửa thân trên bị đè lên bàn bi-a.

Anh vừa định ngẩng đầu, tôi đã cúi xuống hôn anh.

Cây cơ trong tay anh bị trượt, nhanh chóng làm mấy quả bi rơi xuống đất, phát ra tiếng trầm đục.

Cả đám người xung quanh đều sững sờ.

“Vừa nãy vị trí bi là ở đâu, còn ai nhớ không?”

“Đừng lo bi nữa, cậu có phải anh em không! Bạc ca của tôi bị làm sao thế này! Báo cảnh sát đi, mau lên!”

“Tôi cảnh cáo cô, thả Bạc Nghiên ra ngay! Tôi đang quay video đấy!”

Tôi hôn đủ rồi mới chịu buông Bạc Nghiên ra.

Anh ấy như vừa bị giày vò, tóc tai rối bời, bị tôi ép trên bàn, giọng nói phức tạp mà bất lực.

“Em có thể đừng lúc nào cũng gấp gáp thế không? Anh đâu có cấm em hôn.”

Bạc Nghiên đứng thẳng dậy, cúi người nhặt cây cơ bi-a dưới đất, nhìn đống lộn xộn trên bàn.

“Để anh đánh nốt cú này thì có sao đâu?” Anh thở dài chán nản. “Anh đang thắng mà.”

Tôi chần chừ một chút: “Thật ra em biết đánh, để em thắng lại cho anh.”

Tôi đi gọi người tới sắp xếp lại bàn bi.

Một ván mới lại bắt đầu.

Bạc Nghiên để tôi chơi vài lượt trước, chờ khi tỷ số tụt thì anh mới lên.

Tôi từ chối: “Vậy anh sẽ chẳng có cơ hội chơi nữa.”

Bạc Nghiên búng ngón tay khẽ chạm vào trán tôi, thản nhiên bảo: “Con dê nhỏ này cũng biết khoác lác ghê. Đứng bên nhìn anh đi.”

Anh ấy thực sự đánh khá tốt, nhưng dường như hơi căng thẳng, vài lần mắc những lỗi kỳ lạ.

Mấy người bạn của anh cũng nhận ra, thỉnh thoảng thì thầm với nhau rồi liếc nhìn tôi.

Tôi chọn một cây cơ bi-a, bước tới bên cạnh anh: “Để em.”

Một cú đánh dọn sạch bàn.

Cả phòng rơi vào im lặng.

Bạc Nghiên cố tỏ vẻ bình thản.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 9


“Không ngờ em giỏi vậy. Vừa nãy anh đánh có gì sai không?”

“Không có gì sai cả. Chỉ là anh đánh quá màu mè thôi.” Tôi trả lời rất thẳng thắn.

Xung quanh vang lên tiếng cười phá lên.

Bạc Nghiên không nói gì, mặt không cảm xúc đi tính tiền.

Tôi bước tới con hẻm bên cạnh, ném chai nước đã uống hết vào thùng rác.

Quay lại thì thấy Thẩm Hoài.

Tâm trạng tôi chùng xuống ngay lập tức.

Chúng tôi đã gần nửa tháng không gặp nhau.

“Dạo này em bận gì thế?”

“Không có gì, chỉ đi học thôi.”

Khi tôi bước ngang qua Thẩm Hoài, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, khiến tôi dừng bước.

Anh im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng trầm xuống.

“Cơ thể em… có khó chịu gì không?”

Anh ấy biết, trước đây cứ ba ngày năm ngày tôi lại tìm anh, nhưng giờ đã lâu như vậy rồi.

Tôi nhắm mắt, hất tay anh ra.

“Không, em đã biết cách kiểm soát.”

Tôi bước đi thêm vài bước, nhưng Thẩm Hoài kéo tôi lại.

Anh ép tôi vào tường, từ từ cúi đầu xuống nhìn tôi, giọng trầm thấp hơn nữa.

“Em… có cần anh hôn không?”

Tôi tựa vào tường, lạnh lùng ngẩng lên, đối mặt với anh.

“Thẩm Hoài, là em muốn hôn anh, hay anh muốn hôn em?”

Anh do dự một lúc, cúi mắt xuống.

“Cho là anh muốn hôn em đi.”

Tôi nghiêng đầu, cười bất lực.

Thẩm Hoài tưởng rằng tôi ngầm đồng ý, định cúi xuống hôn thì tôi mạnh mẽ đẩy anh ra.

“Nhưng bây giờ, em không muốn hôn anh nữa.”

Thẩm Hoài mím môi thật chặt, nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Tại sao?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Vì sao à? Ai lại đi hôn bạn bè bình thường chứ?”
9

Bạc Nghiên đứng không xa, hai tay đút túi.

“Hứa Chi Vi, lại đây.”

Bên ngoài anh tỏ ra khá ngầu.

Tôi vừa định bước tới chỗ anh, thì Thẩm Hoài chắn trước mặt tôi.

Anh lạnh lùng nói: “Nghe lời vậy à? Em và bạn cùng phòng của anh thân lắm sao?”

“Không thân, cũng giống như anh và em, chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Tôi bước ngang qua anh.

Thẩm Hoài gọi giật lại.

“Hứa Chi Vi, em đủ rồi đấy. Em nghĩ làm vậy vui lắm à? Cậu ta có biết thân phận thật sự của em không?”

Bước chân tôi khựng lại.

Phải rồi, anh ấy sẽ nhìn nhận tôi thế nào nếu biết sự thật?

Giọng Thẩm Hoài vẫn tiếp tục.

“Gần đây không hiểu sao, anh cứ nghĩ về em. Chi Vi, anh cảm thấy mình dường như còn…”

Tôi quay người, ngắt lời anh.

“Thẩm Hoài, chúng ta rảnh thì giải trừ hợp đồng đi.”

Thẩm Hoài sững sờ: “Cái này giải được sao?”

Tôi ngạc nhiên khi nghe trong giọng anh có chút thất vọng.

“Giải được.”

Bạc Nghiên đang đi tới gần.

Tôi quay lại, khẩn cầu Thẩm Hoài: “Làm ơn đừng nói với anh ấy, em xin anh.”

Ánh mắt Thẩm Hoài rạn vỡ, biểu cảm trên gương mặt trở nên lạnh tanh.

“Đừng nói với anh là em thích cậu ta rồi nhé?”

Câu hỏi của anh làm tôi đơ người.

Bạc Nghiên đi tới bên tôi, kéo tôi đi thẳng, giọng đầy oán trách.

“Còn có gì để nói nữa? Nói thêm chút nữa chắc thành bạn tốt luôn rồi.”
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 10


Phía sau, Thẩm Hoài bật cười lạnh.

“Bạc Nghiên, cậu đang giả vờ cái gì đấy?”

Bạc Nghiên dừng bước, quay lại nhìn anh.

“Tôi giả vờ gì cơ?”

Thẩm Hoài ngẩng mặt lên: “Cậu không biết người cô ấy thích là tôi à?”

Bạc Nghiên khẽ cười, giọng thêm phần hờ hững.

“Vậy sao? Thế thì cậu còn sợ cái gì?”

Một câu nhẹ tênh của anh khiến Thẩm Hoài không biết đáp lại.

Anh đứng đó một mình, nhìn chúng tôi rời đi.

Bạc Nghiên đưa tôi về ký túc xá.

Trời càng lúc càng tối, những cột đèn lần lượt sáng lên, chiếu sáng gương mặt của chúng tôi.

Anh dựa lưng vào gốc cây, cúi xuống ôm tôi, hôn thật sâu và dây dưa không dứt.

Tôi đứng không vững, phải nhờ tay anh giữ eo mới không ngã.

Kỹ năng hôn của anh tốt hơn tôi nhiều.

Bạc Nghiên từ từ buông tôi ra, ngón tay lướt qua tóc mái của tôi.

“Một nụ hôn thế này, cầm cự được bao lâu?”

“Ba đến năm ngày.”

Anh suy nghĩ một lúc: “Vậy thì làm ‘chuyện kia’ có thể kéo dài nửa tháng.”

Tôi nhìn anh hồi lâu, lấy hết dũng khí.

“Vậy tối nay anh có muốn ra ngoài ở không?”

Bạc Nghiên lạnh lùng liếc tôi, dùng tay bóp má tôi, tức đến bật cười.

“Em coi anh là công cụ à? Nửa tháng dùng một lần, em còn là người không?”

Bị anh nói trúng, tôi chỉ biết cằn nhằn.

“365 ngày, anh cho em mượn 24 ngày chơi thì sao?”

Bạc Nghiên bất lực.

“…Câu này em học từ đâu thế? Toàn lời lẽ của mấy đứa lưu manh.”

10

Từ hôm ở quán bi-a về, Bạc Nghiên thường xuyên nhắn tin cho tôi.

Nhưng anh nhắn quá nhiều, tôi không thể trả lời hết.

[Ra ngoài xem phim không?]

[Chơi bi-a, đi không?]

[Em đang chơi game à? Anh cũng đang online đây.]

[Không trả lời?]

[Xuống đây hôn đi.]

Tôi trả lời: [Nhận được.]

[…]

[Tối nay muốn đi dạo sân trường không? Nghe nói có người hát.]

[Ra sân trường hôn đi.]

Tôi trả lời: [Nhận được.]

[Ngoài hôn ra, em chẳng thèm để ý đến anh.]

[Công chúa, anh thấy em đang nghịch điện thoại trong thư viện đấy. Còn định giả vờ nữa sao?]

[Anh giận rồi.]

[Thư viện hôn đi.]

Tôi đáp: [Đến ngay.]

Giữa hai dãy kệ sách chật hẹp.

Bạc Nghiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng, ép tôi phải nhìn màn hình tin nhắn của anh.

“Hứa Chi Vi, quan hệ của chúng ta là gì? Đối tác hôn nhau à? Trong đầu em chỉ có hôn thôi sao?”

Anh còn đổi biệt danh của tôi thành “Quỷ đói ham sắc”.

“Không phải, còn có chuyện thuê phòng, nhưng anh không đồng ý.”

Bạc Nghiên buông tay, lạnh lùng liếc tôi, tức đến bật cười.

“Em còn lý lẽ nữa? Dù em chỉ muốn ngủ với anh, em cũng phải bỏ chút gì đó ra chứ.”

Tôi lấy điện thoại, chuẩn bị chuyển khoản.

“Ừm, vậy anh nói xem cần bao nhiêu?”

Bạc Nghiên giật lấy điện thoại của tôi, tắt màn hình, rồi ném trả lại vào tay tôi.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 11


“Không phải chuyện tiền bạc.”

Anh quay người định đi.

Tôi gọi tên anh: “Bạc Nghiên.”

“Gì?” Anh quay đầu nhìn tôi.

“Anh không hôn em nữa à?”

Bạc Nghiên ngập ngừng vài giây: “Không hôn nữa.” Rồi tiếp tục bước đi.

Tôi đứng tại chỗ, chưa đầy một lúc đã thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Ngẩng đầu lên, là Thẩm Hoài.

Anh đặt tay lên giá sách, tiến tới vài bước, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần.

“Chi Vi, chúng ta đã bao lâu không chạm vào nhau rồi? Anh cảm thấy không ổn.”

Anh ôm ngực, người hơi nghiêng về phía trước, nhìn vẫn ổn nhưng khuôn mặt gần như mất hết huyết sắc.

“Thẩm Hoài, anh bị phản phệ hợp đồng rồi.”

Anh ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sự khó tin.

“Hợp đồng chủ-tớ cũng ràng buộc anh. Trước đây không sao vì anh từng chạm vào em.”

Thẩm Hoài kéo tay tôi, ép tôi vào kệ sách, muốn xác nhận sự thật.

Nhưng anh nhanh chóng bị một bàn tay kéo ra, đẩy mạnh xuống đất.

Bạc Nghiên đứng cao hơn nhìn xuống, xoa xoa cổ tay vừa ra tay, ánh mắt đầy lạnh lùng.

“Đang cướp nhà à? Tôi và cô ấy đang cãi nhau, anh liền xuất hiện?”

Thẩm Hoài cúi đầu, cười khổ.

“Là thật. Chỉ cần ở gần cô ấy, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Khi anh ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt ánh lên chút hy vọng.

“Tại sao trước đây em không nói? Nếu em nói, anh sẽ phối hợp.”

“Tôi đã nói.” Tôi ngắt lời anh, “Tôi đã nói rằng nếu không để tôi gần anh, anh cũng sẽ bị tổn thương. Nhưng anh nói gì?”

Thẩm Hoài sực nhớ.

Anh lẩm bẩm: “Tôi nói em chỉ muốn lừa tôi.”

Bạc Nghiên kéo tay tôi, dẫn tôi đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua Thẩm Hoài, anh túm lấy vạt áo tôi.

“Hứa Chi Vi…”

Tôi từng gọi tên anh bằng giọng điệu này, cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi.

Giờ đổi lại góc nhìn, nghe lời khẩn cầu ấy, cảm giác thật khác.

Tôi từng ngón từng ngón gỡ tay anh ra.

“Thẩm Hoài, anh chịu đựng chút đi. Đợi chị tôi về, tôi sẽ nhờ chị giải trừ hợp đồng.”

11

Thẩm Hoài cuối cùng cũng hiểu cảm giác ngày trước của tôi.

Cảm giác bị dày vò đến kiệt quệ, không thể sống bình thường.

Anh ngày ngày tìm tôi.

Từ giảng đường, thư viện đến nhà thi đấu, nơi nào tôi xuất hiện, nơi đó có Thẩm Hoài.

Không chỉ một lần anh cầu xin tôi: “Có thể dành chút thời gian ở riêng với anh không?”

Lần này đến lượt tôi trốn trong ký túc xá.

Thẩm Hoài đứng dưới khu ký túc nữ suốt cả ngày lẫn đêm.

Thỉnh thoảng tôi ra ban công nhìn xuống.

Tâm trí lại quay về buổi chiều mùa hè ấy.

Thẩm Hoài nhờ tôi chườm túi đá lên mặt anh.

Tôi vừa áp lên, anh rít một tiếng, nhưng trong mắt vẫn ánh lên nụ cười.

“Hứa Chi Vi, em không thể nhẹ tay hơn được à?”

Rõ ràng tôi đã dịu dàng hết mức, nhưng anh vẫn thấy không thoải mái.

Sáng hôm sau, tôi đi thi cùng bạn cùng phòng.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 12


Thẩm Hoài bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe.

“Hứa Chi Vi, anh thực sự rất khó chịu, em có thể…” Anh nhìn bạn tôi, giọng nhỏ hẳn, “…em có thể hôn anh không?”

Bạn cùng phòng của tôi đơ người, cầm túi vải lên đánh anh một trận, rồi kéo tôi chạy đi.

Đến giảng đường, phòng thi của tôi ở tầng hai.

Tôi vô tình nhìn xuống dưới, thấy hai nam sinh từng đi chơi bi-a với Bạc Nghiên.

Hóa ra hôm nay khoa Tài chính cũng thi, phòng thi ở tầng một.

Tôi lén lút tới xem danh sách thí sinh, thấy tên Bạc Nghiên cũng ở đó.

Lâu rồi anh không nhắn tin cho tôi.

“Cậu tìm ai vậy?” Một nam sinh đến bắt chuyện.

Tôi chưa kịp trả lời, Bạc Nghiên đã xuất hiện.

Anh liếc nhìn cậu bạn kia: “Tìm tôi. Cậu đi xếp hàng đi.”

Cậu kia cười gượng: “Sao ai cũng tìm cậu thế?”

Bạc Nghiên đút tay vào túi quần, dáng vẻ lười nhác bước về phía trước.

Tôi lặng lẽ đi theo sau lưng anh.

Anh dừng lại nhìn tôi, giọng điệu ngông nghênh: “Làm gì vậy? Em cũng định theo anh vào nhà vệ sinh sao?”

Chưa kịp nói xong, tôi đã kéo anh vào trong.

Trong buồng vệ sinh, tôi bịt chặt miệng Bạc Nghiên, ép anh ngồi xuống nắp bồn cầu.

Ánh mắt anh đầy kinh ngạc, hơi thở gấp gáp, phát ra những âm thanh mơ hồ, như đang phản kháng.

Tôi ngồi lên đùi anh: “Anh cần phải hôn tôi rồi.”

Anh nhìn tôi, cố quay đầu sang hướng khác, trong cổ họng phát ra tiếng hừ lạnh.

“Hừ cũng không được. Tôi thả tay ra, anh không được hét.”

Tôi lại quay mặt anh về phía mình.

Ánh mắt anh lạnh nhạt, tai đã đỏ bừng, trên má còn hằn vết tay tôi.

Sự đối lập giữa vẻ ngoài bình thản và dáng vẻ bị áp bức này làm anh trông cực kỳ quyến rũ.

Tôi nhìn anh, tim đập loạn nhịp.

Xong rồi, lần này tôi không đói, mà là thèm.

Giọng anh khàn hẳn đi: “Xuống khỏi người tôi trước đã.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống: “Ơ, anh có vẻ cũng muốn…”

“Không muốn. Tôi còn ý chí cá nhân.” Bạc Nghiên đẩy tôi ra.

Anh hé cửa nhìn xung quanh, xác nhận không có ai trong nhà vệ sinh, rồi mới quay đầu lại.

“Em ra trước đi. Thi xong, tôi sẽ hôn em.”

Tôi vừa bước ra khỏi buồng, liền gặp Thẩm Hoài.

Lúc này tôi mới nhớ ra, Thẩm Hoài và Bạc Nghiên học cùng chuyên ngành.

Bạc Nghiên đợi một lát, rồi mới từ trong bước ra.

Gương mặt Thẩm Hoài tối sầm lại ngay lập tức.

“Hứa Chi Vi, mấy ngày nay anh cầu xin em chạm vào anh.” Giọng anh run rẩy, “Vậy mà em thà lêu lổng với cậu ta, còn hơn ở bên anh?”

“Anh bình tĩnh lại đi, đừng hành xử như thú hoang nữa.”

Tôi xoay người bỏ đi.

Thẩm Hoài đấm mạnh vào tường, máu rỉ ra từ các kẽ tay, rồi từ từ ngồi xuống.

“Cô ấy không còn thích mình nữa sao? Cô ấy giận mình thật rồi…”
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 13


Bạc Nghiên siết tay ho khẽ, đi ngang qua anh, bỏ lại một câu:

“Tôi không làm chuyện xấu trong nhà vệ sinh với cô ấy.”

12

Buổi thi đã kết thúc từ lâu, nhưng phòng thi của Bạc Nghiên vẫn chưa tan.

Một đám người tụ tập ngoài cửa, nói rằng có thí sinh bị chuyện gì đó.

Tôi chen vào đám đông, cố nhìn vào trong.

Thấy Thẩm Hoài ngồi bệt trước bục giảng, hai tay ôm ngực, môi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

May mà không phải Bạc Nghiên.

Tôi định quay ra chờ thì Thẩm Hoài trông thấy tôi, ánh mắt anh như bắt được cọng rơm cứu mạng.

“Hứa Chi Vi, em đến tìm anh sao? Em vẫn quan tâm anh, tốt quá rồi.”

Anh đột nhiên mỉm cười, với tay nắm mép bàn, định đứng lên.

Nhưng chưa kịp làm gì, Bạc Nghiên đã nộp bài, bước tới chỗ tôi.

“Đợi lâu chưa?”

Tôi nắm tay anh, kéo ra ngoài, hạ giọng nhắc nhở.

“Anh nói rồi đấy, thi xong sẽ hôn tôi.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng Thẩm Hoài đã khựng lại, ánh mắt dõi theo bóng lưng chúng tôi, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

Cửa sau giảng đường thường xuyên đóng kín.

Tôi ngồi trên đùi Bạc Nghiên, vòng tay qua cổ anh, cúi xuống hôn đầy thoải mái.

Anh ngồi trên bậc thang, một tay hờ hững ôm eo tôi, tay kia chống xuống đất phía sau.

“Bạc Nghiên, anh thơm thật đấy.”

Anh véo nhẹ eo tôi: “Hôn thì hôn, đừng nói linh tinh.”

Tôi cúi xuống nhìn anh hồi lâu, tự nhiên đổi chủ đề.

“Gần trường có khách sạn mới mở, anh muốn đến chơi không?”

Anh ngước mắt, ánh nhìn bất lực: “Chơi hay bị chơi, tôi vẫn phân biệt được.”

Tôi chạm vào môi anh: “Nhưng tôi muốn kéo dài thêm nửa tháng.”

Anh cụp mắt, hỏi nhỏ: “Tại sao? Hôn không đủ với em à?”

Câu hỏi của anh khiến tôi ngẩn người.

Đủ, nhưng lại không đủ.

Tôi miễn cưỡng rời khỏi anh, hạ một lời cảnh báo cuối cùng.

“Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, em sẽ không giữ được sự dè dặt này lâu đâu.”

Anh bóp nhẹ mũi tôi, khẽ cười.

“Hứa Chi Vi, vậy thì chờ đi.”

Kỳ nghỉ hè sắp tới gần.

Tôi đã nói với chị mình về việc muốn giải trừ hợp đồng.

Nghe tôi nói, chị cũng tỏ ra tiếc nuối.

“Hồi đó chị không khuyên nên ký, là Thẩm Hoài khăng khăng muốn đấy. Thằng nhóc đó chẳng phải rất thích em sao?”

Chị tôi bảo vệ tôi rất dữ, luôn đứng về phía tôi.

Thế nên tôi không kể với chị chuyện Thẩm Hoài thường cố tình để tôi đói, còn lúc ghét tôi lại bắt tôi thử ăn salad hoa mộc tê.

“Trước đây thích thật, giờ thì không thích nữa.”

Những chuyện như vậy xảy ra ở khắp nơi, chẳng có gì lạ.

13

Lần gặp lại Thẩm Hoài là ở trước cửa thư viện.

Dưới gốc cây quấn dây đèn, ánh sáng lấp lánh tỏa ra rực rỡ.

Thẩm Hoài đứng đó, mặc áo hoodie xanh nhạt, tay cầm một bó hoa dành dành.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 14


“Hứa Chi Vi, anh đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa xin lỗi em. Anh không nên nhốt em trong ký túc. Xin lỗi em.”

“Biết rồi.” Tôi không nhận bó hoa anh đưa.

Thẩm Hoài cũng không tức giận, gương mặt trắng bệch gượng gạo nở một nụ cười.

“Em đừng tránh anh. Anh kiểm soát được rồi. Giờ anh cũng đau lắm, nhưng anh sẽ không chạm vào em nữa.”

Trong tai nghe là giọng nói quen thuộc của Bạc Nghiên, trầm ấm mà trêu chọc.

“Nghe giọng là biết bạn cùng phòng của tôi lại đi tìm em rồi?”

Gần đây tôi thường giữ liên lạc với Bạc Nghiên qua cuộc gọi thoại.

Cả hai đều không làm phiền nhau, chỉ khi nào nhớ đến mới trò chuyện vài câu.

Tôi bước về hướng ký túc xá, Thẩm Hoài lẽo đẽo theo sau.

“Chi Vi, em nên tránh xa Bạc Nghiên đi. Anh ta không phải người tốt.”

Bạc Nghiên bật cười khẽ qua tai nghe.

Anh ấy nghe thấy tất cả.

“Hứa Chi Vi, không được tắt máy. Tôi muốn nghe xem anh ta nói xấu tôi thế nào.”

Rốt cuộc, tôi trở thành người hòa giải.

“Anh ấy không tốt ở điểm nào?”

Thẩm Hoài đi song song bên tôi, bước chân chậm rãi điều chỉnh theo tốc độ của tôi.

“Anh ta đưa con gái về ký túc làm bậy. Như thế chưa đủ tệ à?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, chẳng lẽ anh không biết hôm đó người đó là tôi?

“Anh nghĩ, anh ta thích những cô gái đó sao? Một người tùy tiện như vậy, sao em có thể dính dáng đến anh ta?”

Tôi đột ngột dừng lại, giữ một khoảng cách nhỏ giữa chúng tôi, ánh mắt giao nhau.

“Thẩm Hoài, thật ra anh biết hết, đúng không?”

Anh nhìn vào mắt tôi, giọng khẽ run.

“Anh không biết. Anh chẳng biết gì cả.” Anh cười gượng gạo, nụ cười như muốn khóc, “Anh chỉ là… là anh sai rồi… Anh không biết em đã khổ sở đến thế.”

Anh dừng lại một chút, dùng tay lau mắt.

“Anh không nên nhốt em trong ký túc, càng không nên tắt máy và bỏ lỡ cuộc gọi của em.”

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ, nhưng tôi biết anh đang khóc.

Thẩm Hoài cố gắng khóc một cách không quá đau thương, gắng nuốt xuống sự tủi thân đang dâng lên.

“Hứa Chi Vi, anh không phải không thích em. Anh chỉ cần thời gian để chấp nhận. Em có thể trở lại bên anh không? Anh sẽ không làm tổn thương em nữa.”

Anh cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi khẽ né tránh.

“Thẩm Hoài, anh không cần như vậy. Hợp đồng của chúng ta sẽ sớm được giải trừ thôi.”

Đôi mắt anh rưng rưng, nhưng miệng lại nở nụ cười đầy châm biếm, bờ vai run rẩy theo từng tiếng cười lẫn tiếng khóc.

“Hứa Chi Vi, em không còn tin anh nữa sao? Những ngày qua anh đã rất khổ sở, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện giải trừ hợp đồng. Anh chỉ muốn em quay lại yêu anh, như trước đây.”
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 15


Anh vừa khóc vừa cười, ánh mắt chằm chằm khóa lấy tôi.

“Em thích anh mà, đúng không? Em chỉ từng thích mỗi mình anh, chưa từng thích cậu ta, đúng không?”

Tôi nhìn Thẩm Hoài đang khao khát một câu trả lời, nhưng trong đầu lại nghĩ đến một người khác.

Lúc này tôi mới nhận ra, Bạc Nghiên đã ngắt cuộc gọi.

“Hứa Chi Vi, em nghe anh nói không đấy!”

Thẩm Hoài bỗng trở nên kích động, kéo mạnh tôi vào lòng, gần như điên cuồng.

“Trước đây, mỗi khi em cần, em đều tìm anh. Em sẽ nhớ đến anh.”

Anh ôm chặt eo tôi, cúi đầu xuống định cưỡng hôn.

Tôi còn chưa kịp đẩy anh ra, thì Thẩm Hoài đã bị một cú đá mạnh làm ngã nhào, lăn vài mét ra phía trước.

Bạc Nghiên thu chân lại, chậm rãi bước tới đứng bên cạnh tôi.

“Dù tôi có tệ thế nào, tôi cũng chưa bao giờ ép buộc cô ấy.”

Ánh đèn đường chớp tắt không ngừng.

Thẩm Hoài chống tay đứng dậy, lảo đảo một lúc rồi đứng thẳng người.

“Vậy chắc tiêu chuẩn đạo đức của chúng ta không giống nhau.” Anh lau máu nơi khóe môi, giọng đầy mỉa mai, “Ít nhất tôi không ngủ với bạn gái của bạn cùng phòng. Tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu ngủ ngon không?”

Tôi giận đến mức muốn xông tới đá anh, nhưng Bạc Nghiên nhẹ nhàng ngăn lại.

“Đừng quan tâm, anh ta đang nhắm vào tôi.”

Bạc Nghiên đối mặt trực tiếp với Thẩm Hoài.

“Cô ấy không phải bạn gái anh. Tôi đã hỏi cả cô ấy lẫn anh rồi.”

“Em ấy nói không, là cậu tin ngay? Bạc Nghiên, cậu nghĩ tôi ngu à? Cậu dám nói lúc đó cậu chắc chắn 100% không? Dám nói cậu chưa từng nghĩ, ngay cả khi em ấy là bạn gái tôi, cậu cũng sẽ cướp không?”

Bạc Nghiên nhìn anh một lúc, không nói gì.

Thẩm Hoài nắm lấy cổ áo anh, kéo cả hai sát lại nhau hơn.

“Cậu nghĩ tôi không biết cậu sao? Cậu biết tôi định mang điện thoại trả em ấy, nên cố ý để em ấy mặc áo của cậu. Sao cậu có thể trơ trẽn như vậy?”

14

Bạc Nghiên không đẩy anh ra, chỉ để mặc anh nắm lấy cổ áo, đôi mắt lạnh nhạt nhìn xuống.

“Tôi với cô ấy đều tự nguyện. Anh lấy tư cách gì để nói tôi?”

Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng cười khẽ của Bạc Nghiên vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Thẩm Hoài, sáng hôm đó anh đã đoán được cô ấy ở trên giường tôi, nhưng sao lúc đó anh không dám nói ra? Khi tôi hỏi anh Hứa Chi Vi có phải bạn gái anh không, anh biết em ấy nghe thấy, sao anh không nói là phải? Vì anh hối hận rồi. Anh vừa hối hận, vừa khó chịu, lại không dám thừa nhận sự thật! Anh giả vờ không biết, rồi còn giả vờ sâu sắc nữa sao?”

Thẩm Hoài như bị nói trúng tim đen, lực trên tay dần buông lỏng.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 16


Bạc Nghiên nắm lấy cổ tay anh, đẩy nhẹ, khiến anh lùi về sau vài bước.

Anh cúi xuống chỉnh lại cổ áo, khẽ chậc lưỡi: “Giờ anh muốn quay lại? Nằm mơ đi.”

Thẩm Hoài đứng sững rất lâu, như đang suy nghĩ, rồi cuối cùng nhìn tôi với ánh mắt kiên định.

“Hứa Chi Vi, anh sai rồi. Anh biết mình sai rồi.”

Vừa nói, anh vừa tiến lại gần, như muốn chứng minh lòng mình.

“Anh không quan tâm em với cậu ta đã thế nào. Sau này, nếu em muốn tìm cậu ta chơi, anh cũng chấp nhận. Chỉ cần em còn quan tâm đ ến anh. Anh thật sự rất thích em, chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ rời xa anh.”

Bạc Nghiên bật cười chế giễu.

“Anh chấp nhận, nhưng tôi thì không.”

Anh bước về phía tôi, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, giọng nói đầy bất cần.

“Em chẳng phải bảo, gần trường có khách sạn mới mở, muốn dẫn tôi đi chơi sao?”

“Bây giờ ạ?” Tôi không chắc ý anh là gì.

Bạc Nghiên liếc Thẩm Hoài.

“Sao? Giờ em không rảnh à?”

Thẩm Hoài siết chặt nắm đấm, ánh mắt như muốn thiêu đốt Bạc Nghiên, đôi mắt đỏ ngầu.

“Cậu định dẫn cô ấy đi thuê phòng bây giờ? Bạc Nghiên, cậu còn là con người không!”

Bạc Nghiên hoàn toàn không để ý đến anh ta.

Anh đút một tay vào túi quần, bước lên trước, tay còn lại vỗ nhẹ lên vai tôi.

“Cơ hội hiếm có đấy.”

Ánh mắt Thẩm Hoài đầy đau khổ, nước mắt lăn dài trên khóe mắt khi anh nhìn tôi.

“Đừng đi với cậu ta. Anh cầu xin em, có thể đưa anh đến bệnh viện được không?”

Tôi nhìn anh, rồi lại nhìn bóng lưng của Bạc Nghiên, vội vã ném lại một câu.

“Tự bắt xe đi.”

Tôi nhanh chóng đuổi kịp Bạc Nghiên.

Anh khoác khuỷu tay lên vai tôi, nghiêng đầu nhìn tôi, cười nhếch cằm.

“Nhớ mua cho tôi chai nước, chửi người mà khát khô cổ rồi.”

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Quay đầu lại, tôi thấy Thẩm Hoài đang khập khiễng đuổi theo, nhưng chẳng mấy chốc, anh đã bị bỏ lại phía sau.

Tôi nằm trên giường khách sạn, trùm chăn kín người, chỉ lộ ra cái đầu.

Bạc Nghiên bước ra từ phòng tắm, quấn một chiếc khăn tắm trắng ngang hông, tay cầm khăn lau tóc một cách tùy tiện.

Tôi nhìn chằm chằm vào vóc dáng anh: vai rộng, eo thon, cơ bụng rõ ràng, cánh tay săn chắc.

Không kìm được, tôi nuốt nước bọt.

Bạc Nghiên đã ngồi xuống bên cạnh tôi, hai ngón tay lướt nhẹ qua trán tôi.

“Tỉnh lại đi.”

Tôi chớp mắt: “Có cần tắt đèn không?”

Anh nắm lấy tay tôi.

“Khoan đã. Trước khi làm gì, em phải nói rõ, chúng ta là gì của nhau?”

“Lên cấp thành đối tác trên giường rồi à?”

Anh đặt tay tôi vào lòng bàn tay anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e mu bàn tay tôi.

“Em từng nghĩ đến việc có bạn trai chưa?”

Khi nói câu đó, anh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chậm rãi đối diện với tôi.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 17


Tôi ngập ngừng rút tay ra.

“Thân phận thật sự của em, anh sẽ ghét nó.”

“Tôi cũng có chuyện chưa nói thật với em.” Anh ngừng lại, giọng hơi trầm xuống. “Lần đầu gặp, để không bị em bóp ch ết, tôi mới nói em là Mỹ Dương Dương.”

Anh cười khẽ: “Thật ra tôi nhận ra rồi. Nhưng tôi nghĩ con gái chắc thích được gọi như thế.”

Tôi ngạc nhiên ngồi dậy: “Vậy là anh biết em là…”

Chưa nói hết câu, anh đã nhếch môi, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt đầy tự tin.

“Tôi biết em là ai. Chẳng phải vì em như vậy mà em luôn muốn hôn tôi sao?”

“Thế mà anh không thấy phiền à?”

“Phiền gì chứ? Em chẳng qua là thỉnh thoảng mọc hai cái sừng, sức khỏe hơi trâu một chút, không dính lấy tôi thì không chịu nổi…”

Anh nhìn tôi, nở nụ cười bất lực, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

“Chẳng khác gì những cô gái bình thường cả.”

Tôi sững sờ nhìn anh, rồi từ từ bật cười.

Anh thực sự nghĩ vậy.

“Bạc Nghiên, vậy chúng ta yêu nhau đi.”

Tôi lao vào vòng tay anh, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

“Hứa Chi Vi, sao em lại khóc vậy? Thôi tối nay đừng ngủ với tôi nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tôi lập tức ngẩng lên, lau khô nước mắt.

“Không được, phải ngủ chứ. Sắp nghỉ hè rồi.”

“Được.”

Anh cười ranh mãnh như một con cáo.

Lần này tôi không để anh tắt đèn.

Vì tôi muốn nhìn thấy anh.

Anh có gương mặt khiến người khác thoải mái khi ngắm nhìn.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi, anh rút một tờ giấy lau qua loa, rồi mất kiên nhẫn mà dừng lại.

Một tay anh vuốt tóc ra sau, tay kia với lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường.

Điện thoại của tôi.

Màn hình hiển thị đã bị cúp máy rất nhiều lần, nhưng vẫn liên tục rung chuông.

“Anh có thôi đi không đấy? Gọi mãi, không biết chúng tôi đang bận sao?”

Giọng Thẩm Hoài qua điện thoại rất bình tĩnh: “Bạc Nghiên, đưa máy cho cô ấy.”

Tôi vẫn nằm trên giường, cầm lấy điện thoại: “A lô? Anh nói đi.”

Ánh mắt tôi liếc xuống Bạc Nghiên.

Góc nghiêng của anh thực sự rất đẹp.

Từ góc độ này nhìn xuống, sống mũi và đôi môi của anh hoàn hảo đến mức khó tả.

Thẩm Hoài nói: “Hứa Chi Vi, anh bị xe đâm rồi.”

Tôi siết chặt điện thoại, nước mắt chực trào, giọng nghèn nghẹn.

“Bạc Nghiên, đừng mà.” Tôi cúi đầu nhìn anh.

Anh ngước mắt lên, khuỷu tay chống trên giường, nhướng mày nhìn tôi.

“Nghe anh ta nói chuyện cho rõ đi.”

Thẩm Hoài im lặng một lúc, như thể không nghe thấy gì, rồi tiếp tục:

“Em có thể đến thăm anh không?”

Tôi thở dài.

“Thẩm Hoài, anh làm vậy để làm gì?”

Giọng Thẩm Hoài chứa đầy cay đắng xen lẫn nụ cười khổ.

“Em đến đi, đến nhìn anh một lần thôi, chuyện đó khó đến vậy sao? Nếu sợ anh làm gì, thì để cậu ta đi cùng em cũng được.”

Bạc Nghiên nghe xong thì xoa trán, chẳng còn hứng thú gì nữa.

“Thôi được rồi, đi đi, tôi chịu hết nổi rồi.”
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 18


Giọng Thẩm Hoài ngay lập tức dâng trào, cảm xúc kích động hơn hẳn.

“Bạc Nghiên, cậu định dẫn cô ấy qua thật sao? Tôi gửi địa chỉ cho cậu nhé?”

Bạc Nghiên đáp hờ hững: “Gửi đi.” Anh vừa định xuống giường, thì tôi đã dùng chân kéo anh lại.

“Anh còn chưa làm xong với tôi mà.”

Bạc Nghiên bị tôi giữ lại.

“Chưa xong thì không được đi đâu.” Tôi cảnh cáo, vỗ nhẹ lên má anh.

Bạc Nghiên ngẩng cằm nhìn tôi, ánh mắt khó đoán, yết hầu di chuyển rõ rệt.

Anh cầm điện thoại, chậm rãi mở miệng.

“Chờ tôi… khoảng một tiếng rưỡi nữa nhé. Tôi sẽ đưa cô ấy qua. Bye.”

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Hoài gần như phát điên.

“Không phải cậu định nói nửa tiếng thôi sao? Cậu cái đồ khốn nạn…”

Bạc Nghiên cúp máy không chút do dự.

“Tôi có phải đã chiều anh ta quá rồi không?”

Anh cúi đầu nhìn tôi, môi nở nụ cười.

“Chúng ta tranh thủ thời gian thôi.”

15

Sau đó, Bạc Nghiên chờ tôi ở hành lang bệnh viện.

Tôi ngồi cạnh giường bệnh, nhìn Thẩm Hoài.

“Chỉ vì muốn phá hỏng buổi tối của chúng tôi, anh cố tình để xe tông vào mình, thú vị lắm sao?”

Thẩm Hoài nằm yếu ớt trên giường bệnh, chân trái bó bột được treo lên, tay cắm kim truyền dịch.

Anh không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ nhìn tôi lạnh lùng:

“Em đến muộn. Tôi đợi hai tiếng mười bảy phút hai mốt giây. Em thích cậu ta đến vậy sao?”

“Tôi chỉ là không thích anh nữa thôi.”

Tôi đứng dậy.

“Chị tôi sắp tới rồi, chúng ta giải trừ hợp đồng, thế là xong.”

Thẩm Hoài cười lạnh.

“Tại sao? Chúng ta đã ký hợp đồng chủ-tớ, chỉ tôi mới có thể nuôi em. Gần một năm rồi, dù em khó chịu đến mức nào, cuối cùng em vẫn tìm đến tôi! Tại sao cậu ta cũng có thể?”

Anh càng nói càng kích động, làm kim truyền trên tay lệch đi mà không hề nhận ra.

Tôi trả lời anh một cách bình tĩnh.

“Bởi vì anh chưa từng làm gì với tôi cả, nên hợp đồng không đủ mạnh.

“Dù tôi đau đớn đến đâu, vẫn tìm anh vì tôi từng thích anh. Anh còn nhớ không? Lúc ký hợp đồng, anh đã hứa với chị tôi rằng, bất cứ khi nào tôi cần, anh sẽ xuất hiện.

“Nhưng anh không làm được, Thẩm Hoài.

“Đêm đó tôi đói đến sắp chết, và Bạc Nghiên lại là một người phù hợp. Chị tôi nói, ngay cả khi chúng ta sắp chết, chỉ cần có một chàng trai tốt là có thể sống sót. Tôi không muốn tiếp tục thích anh nữa.”

Tôi quay người, bảo anh nghỉ ngơi, rồi khép cửa lại.

Thẩm Hoài ngồi lặng trên giường, nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt, không nói thêm một lời nào.

Ngoài hành lang, chị tôi – với mái tóc xoăn quyến rũ – đang đứng trước mặt Bạc Nghiên.

Chị tháo kính râm màu trà, dùng gọng kính chọc vào ngực anh.
 
Tôi Đói, Anh Nuôi Không?
Chương 19


“Em trai à, giờ này còn ở bệnh viện một mình, nhà gặp khó khăn gì sao? Có cần chị giúp không?”

Bạc Nghiên né người, giọng lạnh lùng đáp:

“Cảm ơn, nhà tôi chỉ gặp khó khăn thừa tiền thôi.”

Tôi vội chạy tới, kéo tay chị.

“Chị, anh này không được. Đây là bạn trai em.”

Cả chị tôi và Bạc Nghiên đều ngượng ngùng.

Bạc Nghiên ho khẽ, từ từ đứng thẳng người.

“Chào chị ạ.”

Chị tôi bắt đầu quan sát anh kỹ hơn, rồi nhìn tôi đầy bất ngờ.

“Lần này mắt nhìn người của em tốt hơn lần trước nhiều.”

Trong phòng bệnh, chị tôi nâng tay Thẩm Hoài lên, dùng dao rạch một đường, từ từ rút ra máu của hợp đồng.

Thẩm Hoài bị giữ chặt trên giường, vẫn cố gắng giãy giụa, nước mắt lăn dài.

“Đừng mà. Tôi không muốn giải trừ hợp đồng. Hứa Chi Vi, đây là sợi dây duy nhất giữa tôi và em.”

Anh cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó đang bị r*t r* kh** c* th*.

Môi anh trắng bệch vì cắn chặt, ánh mắt dán chặt vào tôi, nước mắt tuôn như lũ.

“Em không cần phải ở bên tôi, tôi đã quen chịu đựng nỗi đau này rồi. Chỉ cần được nghĩ về em, tôi vẫn chấp nhận đau đớn, thế cũng không được sao? Hứa Chi Vi, tôi chỉ chưa nhận ra sớm thôi… Tôi thật sự thích em, thích em rất nhiều năm rồi…”

Giọng anh ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn anh tự nghe thấy.

Khi máu hợp đồng được rút ra hết, Thẩm Hoài lập tức ngất đi.

Chị tôi lại bay ra nước ngoài.

Trước khi đi, chị hỏi Bạc Nghiên có muốn ký hợp đồng với tôi không.

Anh từ chối, nói rằng không cần thiết, vì tự do mới là nền tảng của tình yêu.

Gần sáng, Bạc Nghiên và tôi xuống xe, đi bộ về phía khách sạn.

Đường phố lác đác vài người.

Anh bỗng nhiên nói một câu chẳng liên quan.

“Hứa Chi Vi, hình như tôi chưa từng nói, tôi thích em.”

Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh.

“Em biết rồi.”

Bạc Nghiên tiếp tục nhìn thẳng phía trước.

“Em nên nói là em cũng thích tôi.” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi tiếp, “Em có thích tôi không?”

Tôi chẳng hiểu lắm, nhưng vẫn rất hợp tác.

“Tôi thích anh mà.”

Bạc Nghiên dừng chân, như thể cuối cùng đã nói đến trọng tâm.

“Em thích tôi, vậy sao lúc trước em không trả lời tin nhắn của tôi? Ngoài việc bảo em hôn, em chẳng thèm đáp lại gì. Tôi thậm chí không biết phải theo đuổi em thế nào.”

Hóa ra lúc đó anh đang theo đuổi tôi.

Tôi bất chợt không biết trả lời sao.

Thực ra, mỗi tin nhắn anh gửi, tôi đều đọc ngay lập tức.

Nhưng nghe nói anh rất khó cưa, tôi lại không muốn nhanh chóng bị cuốn vào, nên lúc đó không dám tương tác quá nhiều.

“Tôi không biết là anh đang theo đuổi tôi.”

Bạc Nghiên nghĩ một lúc: “Thế em thích tôi thì muốn tôi theo đuổi thế nào? Tôi có thể bắt đầu lại từ bây giờ.”

Tôi thực ra không quá quan tâm đ ến quá trình.

“Ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh cho tôi mượn ba trăm ngày là được rồi.”

Bạc Nghiên bất lực vỗ vào má tôi.

“Em coi tôi là nhân viên à?”
 
Back
Top Bottom