Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 20


Còn trưởng thôn vừa mới bước qua bậc cửa mà đũa chỉ, đang vội vàng đi vào

bếp.

Ông cụ không hề biết chuyện đũa chỉ về phía mình, vì vừa chạy một đoạn

đường, ông cụ hơi thở hổn hển, chống tay vào hông hỏi: "Thành công chưa?"

Trong "âm dương nhãn", thế giới vốn yên bình bỗng chốc biến thành một khung

cảnh khác. Một linh hồn giống hệt Khương Tinh Tinh chậm rãi đi theo trưởng

thôn vào nhà, không cần ai dẫn đường, linh hồn đó trực tiếp đi về phía phòng

của Khương Tinh Tinh, sau đó biến mất.

An Như Cố nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, thế giới như được thay áo mới, cô

khẽ gật đầu: "Thành công rồi."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm.

Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, An Như Cố không ở lại lâu: "Vậy mọi

người cứ lo việc của mình đi, con về đây."

Lưu Tang vốn định nấu cơm cho An Như Cố, nhưng bà vẫn còn đang chìm

trong sự kinh ngạc, nên không để ý đến lời An Như Cố nói.

Đúng lúc An Như Cố định rời đi, trưởng thôn như chợt nhớ ra điều gì, vỗ trán:

"À đúng rồi, trước đây ông không biết mấy đồng tiền cổ đó lại lợi hại như vậy,

nhà ông cũng có truyền lại vài đồng, nhưng đã bán hết rồi. Nếu cháu muốn sưu

tầm, thì lão Tôn trong thôn rất thích sưu tầm những thứ đó, cháu có thể đến hỏi

thử."

Nghe vậy, mắt An Như Cố sáng lên: "Vâng ạ, mấy hôm nữa cháu sẽ đến xem

thử."

Suýt chút nữa cô đã quên, trong thôn có người chuyên thu mua đồ cổ, người đó

tên là Tôn Ái Quốc, mở một cửa hàng đồ cổ ở thị trấn, đồ cổ hầu hết đều được

thu mua từ các thôn lân cận.

Ngày mai, ngày kia cô sẽ đến đó mua một ít tiền xu cổ về làm đồng tiền Ngũ

Đế.

Sau khi An Như Cố rời đi một lúc, vợ trưởng thôn là Trương Tú Mai dẫn một

người mặc áo blouse trắng vào nhà, đi thẳng vào phòng của cháu gái, vừa đi vừa

lo lắng nói: "Bác sĩ Tôn, cháu gái tôi cứ gặp ác mộng mãi, anh xem con bé bị

sao vậy, có cần đưa đến bệnh viện khám không?"

Bác sĩ Tôn là bác sĩ ở trạm y tế trong thôn, khoảng bốn mươi tuổi, tay nghề rất

tốt, sau khi biết cháu gái bị bệnh lạ, Trương Tú Mai lập tức đi gọi bác sĩ Tôn.

Bác sĩ Tôn cảm thấy chuyện này hơi rắc rối, trong lòng cũng không chắc chắn,

ông sải bước đi vào trong, cứ tưởng sẽ nhìn thấy cô bé đang nằm trên giường,

mồ hôi nhễ nhại.

Ai ngờ vừa bước vào phòng, ông lại nhìn thấy Khương Tinh Tinh đang ngồi viết

bài.

Khương Tinh Tinh vừa viết bản kiểm điểm, vừa than thở trong lòng. Sau

chuyện hôm nay, chắc chắn mẹ cô bé sẽ bắt cô bé viết bản kiểm điểm 800 chữ.

Haiz, thôi cứ viết xong cho xong chuyện đi.

Bác sĩ Tôn ngạc nhiên hỏi: "Con bé không sao chứ?"

Trương Tú Mai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mãi đến khi trưởng thôn

nói An Như Cố đã đến, bà mới chợt hiểu ra: "Ồ, Tiểu Cố đã chữa khỏi cho con

bé rồi, con bé giỏi thật đấy, đúng là sinh viên đại học!"

Như sợ bác sĩ Tôn không biết, bà còn tự hào bổ sung thêm: "Sinh viên đại học

thì nhiều lắm, nhưng con bé là sinh viên đại học danh tiếng đầu tiên của thôn

chúng ta, học ở Đại học Nam Thành! Năm đó còn là thủ khoa của thành phố

nữa đấy!"

Trưởng thôn: "..."

An Như Cố đâu có học ngành y.

Bác sĩ Tôn cũng từng nghe nói về cô, dù sao thỉnh thoảng ông cũng nghe những

người dân đến khám bệnh ở trạm y tế nhắc đến, ai cũng không thể quên được.

Trương Tú Mai thu hồi suy nghĩ, hơi ngại ngùng nói: "Vậy thì làm phiền anh

chạy một chuyến rồi, ngại quá."

Lưu Tang lại cảm thấy hơi đau đầu, bà kéo bác sĩ Tôn: "Bác sĩ Tôn, bác khám

cho tôi với, tôi hơi hoảng sợ."

Bác sĩ Tôn: "..."

Sao hai mẹ con này đều bị dọa vậy? Nhát gan thế sao?

Lưu Tang nhìn ánh mắt kinh ngạc của ông, thầm thở dài, không ai biết hôm nay

bà đã trải qua chuyện gì.

Có lẽ bà phải mất cả đời để chữa lành những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

(Hết chương 9)
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 21: Khách ghé thăm


Ba ngày sau, Lưu Tang dắt cô con gái Khương Tinh Tinh bước lên bậc thang

thứ hai trăm sáu mươi sáu của núi Xuất Vân.

Trước đây, bà thừa nhận mình có chút thành kiến với ngành huyền học, không

muốn thấy An Như Cố dính dáng đến những thứ thần thần bí bí nên luôn giữ

thái độ mắt không thấy tâm không phiền, chưa một lần đặt chân đến núi Xuất

Vân.

Đây là lần đầu tiên hai mẹ con bà đến đây.

Sau khi leo hết hai trăm sáu mươi sáu bậc thang, đặt chân lên mặt đất bằng

phẳng, một làn gió mát lạnh ùa tới khiến người ta sảng khoái, xua tan hết cái

nóng bức oi ả của mùa hè.

Khương Tinh Tinh kinh ngạc thốt lên: “Oa, gió ở đây còn mát hơn cả điều hòa ở

nhà, thoải mái quá!”

“Ừ.” Lưu Tang hít một hơi dài, cảm thán: “Không khí cũng trong lành nữa.”

Ngôi đạo quán cổ kính ẩn mình dưới tán thông xanh mát, không một bóng du

khách, yên tĩnh lạ thường, thoang thoảng hương thơm sảng khoái của cỏ cây.

Xung quanh đạo quán cây cối um tùm, bố cục đơn giản mà hợp lý, tạo cảm giác

dễ chịu cho người nhìn.

Lưu Tang thậm chí còn hơi hối hận, nơi này mát mẻ, thanh tao hơn cả những

khu nghỉ dưỡng nổi tiếng mà bà từng đến. Biết vậy bà đã gạt bỏ thành kiến mà

đến núi Xuất Vân từ sớm.

Dù không dâng hương thì cũng nên đi dạo xung quanh một chút.

Nghĩ vậy, Lưu Tang nắm tay con gái đi về phía cổng đạo quán ở phía trước.

Cánh cổng sơn son thiếp vàng trang nghiêm, uy nghi đang mở rộng.

Hai mẹ con vừa bước vào, An Như Cố đã ra đón như thể đã biết trước.

Trải qua chuyện con gái bị mất hồn, ấn tượng của Lưu Tang về đạo quán Xuất

Vân đã thay đổi rất nhiều. Bà nở nụ cười niềm nở: “Tiểu Cố, hôm nay dì đến

đây để dâng hương.”

Nếu không có An Như Cố, có lẽ con gái bà vẫn còn đang phải chịu đựng căn

bệnh quái ác kia. Nếu không phải mấy ngày nay bận rộn, bà đã đến đây từ lâu

rồi.

“Vâng ạ.”

An Như Cố vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại không được bình

tĩnh như vậy. Suy cho cùng, đây là vị khách đầu tiên của cô từ khi quản lý đạo

quán Xuất Vân.

Lưu Tang lần đầu tiên dâng hương nên không rành lắm, An Như Cố liền hướng

dẫn bà một số nghi thức. Sau khi bái Tam Thanh, An Như Cố lại dẫn bà đến bái

Nam Tào Bắc Đẩu.

Lưu Tang làm theo lời An Như Cố, từng bước một, cắm hương vào lư hương,

cây hương nào cũng thẳng tắp, cao bằng nhau.

Sau khi dâng hương xong, không khí thoang thoảng mùi hương, phảng phất rồi

dần tan biến.

Không hiểu sao, Lưu Tang cảm thấy đầu óc vốn căng thẳng vì nhiều năm dạy

học của mình bỗng chốc thư thái, tâm hồn thanh tịnh.

Cảm giác như vừa uống hai cốc cà phê lớn, tràn đầy năng lượng, có thể chấm

tiếp ba trăm bài kiểm tra nữa.

Cảm nhận sự thay đổi kỳ lạ trong cơ thể, bà không khỏi mở to mắt, thần tiên ở

đạo quán Xuất Vân này linh thiêng thật!

An Như Cố xoa đầu Khương Tinh Tinh, hỏi: “Mấy ngày nay em ngủ có ngon

không?”

Khương Tinh Tinh hào hứng đáp: “Ngủ ngon lắm ạ, tối qua em còn mơ thấy

mình được điểm tuyệt đối, mẹ mua cho cháu một chiếc điện thoại mới.”

An Như Cố: “…”

Lưu Tang quản con gái rất nghiêm khắc, cho dù được điểm tuyệt đối cũng

không có chuyện được mua điện thoại.

An Như Cố không vạch trần giấc mơ đẹp của cô bé, ánh mắt rơi vào đồng tiền

Ngũ Đế trên n.g.ự.c Khương Tinh Tinh: “Nếu em thấy đeo phiền phức thì có thể

cất nó trong phòng, tìm chỗ nào kín đáo cất giữ, cũng có tác dụng tương tự.”

Tuy nhiên, Khương Tinh Tinh không đồng ý, cô bé nắm chặt đồng tiền Ngũ Đế

như báu vật, lắc đầu: “Không phiền phức ạ, một chút cũng không phiền phức.”

Lưu Tang nghe thấy vậy liền trêu chọc: “Đúng vậy, con bé ngủ cũng không chịu

tháo ra, hôm qua mẹ còn thấy con bé khoe với đám bạn nữa.”

Khương Tinh Tinh không những không xấu hổ mà còn cười đắc ý.

Mấy ngày nay, qua lời ông nội và mẹ, cô bé đã hiểu được phần nào câu chuyện

của mình, ngày hôm sau liền kể lại cho bạn bè nghe một cách sinh động.

Bạn nào giống cô bé từng bị mất hồn, bạn nào được chị An cho đồng tiền Ngũ

Đế thần kỳ giống cô bé?

Giờ đây, đám bạn đều biết cô bé có được bảo bối lợi hại hơn cả búp bê Barbie,

ai cũng muốn xem, khiến cô bé vượt qua cậu bạn hàng xóm, trở thành người nổi

tiếng nhất nhóm.

Trong lòng Khương Tinh Tinh ngọt ngào như được ăn mật, đương nhiên cô bé

không nỡ tháo đồng tiền Ngũ Đế xuống. Cô bé chính là đứa trẻ ngầu nhất thôn

Thang Trì!

Nhìn thấy con gái như vậy, Lưu Tang biết ngay cô bé đang nghĩ gì, bà bất lực

cười cười, sau đó như nhớ ra điều gì, quay sang nhìn An Như Cố, ánh mắt liên

tục đảo qua đạo quán vắng tanh.

Bây giờ thái độ của bà đã khác hẳn so với trước đây. Vì An Như Cố có bản lĩnh

như vậy, lại thích làm việc này, bà hy vọng cô sẽ ngày càng làm ăn phát đạt.

Thế nhưng lý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực thì phũ phàng, đạo quán này thật sự

quá ư là ế ẩm, thua xa những đạo quán nổi tiếng trên bản tin.

Lưu Tang bèn dè dặt hỏi: “Tiểu Cố, dì nghe bố chồng dì nói cháu muốn quản lý

đạo quán, cháu định làm như thế nào? Dì không quen biết ai trong lĩnh vực này,

không giới thiệu khách cho cháu được.”

An Như Cố bình tĩnh lắc đầu, xoay người, ánh mắt hướng về phía cổng: “Khách

đến rồi ạ.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, từ xa đến gần, chớp mắt đã

đến trước cửa.

Người bước vào là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ vest trắng lịch sự,

đeo kính râm bản to.

Lưu Tang chớp chớp mắt, tuy bà không sắm sửa nhiều đồ hiệu nhưng cũng biết

sơ sơ về những thương hiệu nổi tiếng.

Bộ đồ người phụ nữ kia đang mặc là hàng mới nhất của C, túi xách là của G,

giày và kính không rõ nhãn hiệu nhưng nhìn chất liệu là biết đồ xịn. Cả bộ trang

phục ít nhất cũng phải vài trăm triệu.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 22


Người giàu có như vậy đến cái đạo quán xập xệ hẻo lánh này làm gì?

Tư Thủy Lưu Niên bước vào đạo quán, vừa nhìn thấy An Như Cố, đôi mắt lập

tức sáng rực, tiện tay tháo kính râm xuống, mái tóc xoăn dài màu đỏ ánh lên vẻ

đẹp rực rỡ.

Mục tiêu của cô ta rõ ràng là An Như Cố, đi thẳng về phía cô, giọng nói không

giấu nổi sự kích động: “Đại sư, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi.”

Lưu Tang bừng tỉnh, thì ra là khách của An Như Cố! Bảo sao lúc nãy An Như

Cố lại nhìn ra cửa.

Thế nhưng người phụ nữ này nhìn qua là biết giàu có, An Như Cố quen biết cô

ta từ bao giờ?

Đường đi ngoài làng thì định vị chính xác, nhưng đường trong làng khá ngoằn

ngoèo, khó đi, Tư Thủy Lưu Niên phải hỏi đường, mất một hồi lâu mới tìm đến

nơi.

Còn lý do tại sao không để An Như Cố ra đón…

Nếu không tự mình đến đây thì làm sao thể hiện được thành ý của cô? Hơn nữa,

để một vị đại sư có tài như vậy đến đón cô thật sự là quá coi thường thân phận

của đối phương.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu Tang, Tư Thủy Lưu Niên chủ động bắt chuyện

với An Như Cố.

Tư Thủy Lưu Niên tính cách hướng ngoại, ăn nói lại khéo léo, chẳng mấy chốc

đã xóa tan khoảng cách giữa hai người.

Như chợt nhớ ra điều gì, trong mắt Tư Thủy Lưu Niên lóe lên tia căm hận: “A,

tôi quên chưa nói với cô, hôm đó sau khi cúp điện thoại, tôi sợ hắn bỏ trốn nên

đã trực tiếp báo cảnh sát. Hắn ta vốn đã tham gia rất nhiều vụ án mạng trên

mạng, lại có tiền án, cảnh sát đã khai thác được thông tin của những kẻ khác

trong băng nhóm từ miệng hắn, tóm gọn những tên tội phạm có thể bắt giữ

trong nước.”

Tư Thủy Lưu Niên càng nói càng hả hê, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Hắn ta là

thành viên cấp cao trong băng nhóm tội phạm, số tiền liên quan rất lớn, tôi hỏi

luật sư rồi, ít nhất cũng phải nhận án hai mươi năm. Đại sư, hắn ta có thể bị kết

án hai mươi năm không?”

Cô ta không hề cảm thấy việc khiến kẻ lừa đảo hoàn lương là điều gì đó vẻ

vang, ngược lại, chỉ cần nhớ lại quá trình quen biết với kẻ lừa đảo đó là cô ta lại

thấy ghê tởm. Hơn nữa, trong lúc lừa cô ta, kẻ đó vẫn không quên “hành nghề”,

lừa tiền của người khác, quả thật là không biết hối cải.

Không phạt hai mươi năm thì khó mà nguôi ngoai được hận thù trong lòng cô.

An Như Cố nhớ đến số mệnh tù tội của người đàn ông kia, khẽ gật đầu.

Thấy An Như Cố gật đầu, Tư Thủy Lưu Niên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng

cũng yên tâm.

Lưu Tang nghe ngóng hồi lâu, đoán được sơ lược câu chuyện, bà trợn tròn mắt,

trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Kẻ lừa đảo đáng sợ như vậy nói bắt là bắt được, Tiểu Cố lợi hại thật!

Sau khi dâng hương xong, Tư Thủy Lưu Niên không nỡ rời đi, bèn xin An Như

Cố Wechat.

Nếu như trước đây chưa tiếp quản đạo quán, An Như Cố sẽ không cho khách

Wechat. Nhưng bây giờ cô muốn mở rộng đường tài lộc, suy nghĩ một chút,

cảm thấy cho cũng được.

Vị quý nhân này trung niên sẽ phát tài, càng về sau càng giàu sang phú quý, kết

giao với cô ấy có lợi mà không có hại.

Thấy Lưu Tang có vẻ thân thiết với An Như Cố, sau khi thêm Wechat của An

Như Cố, Tư Thủy Lưu Niên cũng lịch sự xin Wechat của Lưu Tang.

Buổi tối, Lưu Tang tò mò hỏi Tư Thủy Lưu Niên về chuyện kẻ lừa đảo, lúc này

bà mới biết An Như Cố còn livestream online, hơn nữa còn livestream bắt kẻ

lừa đảo.

Tư Thủy Lưu Niên khen ngợi: [Chị Lưu, bản lĩnh của streamer thật sự rất lợi

hại, người đã dạy dỗ cô ấy tốt như chị cũng rất lợi hại! ]

Lưu Tang lại có chút ngại ngùng, trước đây bà luôn phản đối An Như Cố làm

nghề huyền học, không ngờ bây giờ Tiểu Cố đã lợi hại đến mức có thể hóa giải

mọi chuyện, còn có cả fan hâm mộ.

Có vài chuyện Tư Thủy Lưu Niên không tiện nói với An Như Cố. Nhưng hai

người bằng tuổi nhau, nên cô liền nói: [Đại sư nói tôi không hợp kết hôn, lúc đó

tôi còn thấy phiền não, bây giờ thất tình rồi lại thấy may quá, kết hôn làm gì?

Yêu đương chẳng phải sướng hơn sao? Còn không cần phải ly hôn chia tài sản

cho đối phương!

Dù sao sau này tôi chỉ yêu đương, không kết hôn. Ai dám khuyên tôi sẽ nói là

do đại sư xem bói cho đấy! ]

Lưu Tang: “…”

Tư Thủy Lưu Niên đến vào buổi sáng, nhà Trương Văn, Trương Võ đến vào

buổi chiều. Tuy chuyện con trai mất tích chỉ là hiểu lầm, nhưng trong lòng họ

vẫn rất biết ơn, đồng thời càng thêm khâm phục bản lĩnh của An Như Cố.

Họ không quen biết An Như Cố, vậy mà cô lại có thể trực tiếp chỉ ra nơi

Trương Võ đang ở, còn nhanh hơn cả cảnh sát điều tra! Thật khiến người ta

không thể không kinh ngạc.

Sau khi cảm tạ, vợ chồng Trương Văn, Trương Võ đi dâng hương.

Người có duyên Trương Văn thì kinh ngạc tiến về phía An Như Cố, trên mặt

tràn đầy phấn khích: “Streamer đại đại, cô nổi tiếng rồi!”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 23: Livestream bùng nổ


Lần đầu tiên An Như Cố livestream, số lượng người xem cao nhất đạt hơn một

nghìn. Tuy nhiên, An Như Cố không tiếp tục xem bói lúc lượng người xem

đang cao mà trực tiếp tắt livestream theo như thông báo trước đó.

Khán giả vẫn còn chưa thỏa mãn, muốn thảo luận về sự việc này với người

khác.

Trên khu bình luận của ứng dụng nền tảng Cá Mập, một người dùng có ID là

"Người qua đường bình thường" đã đăng một bài viết với ảnh chụp màn hình từ

livestream: “Tôi xin thề đây là livestream kỳ quặc nhất mà tôi từng xem!”.

[Hôm nay tôi lướt bảng xếp hạng và thấy một livestream, mặc dù ảnh đại diện

livestream rất nhỏ và mờ, nhưng nhan sắc của streamer vẫn khiến tôi choáng

ngợp.

Là một người mê trai đẹp, tôi đã thành thật nhấp vào, chuẩn bị trò chuyện với

cô ấy, cày cuốc để nhận quà miễn phí.

Kết quả đây lại là một livestream xem bói! Đúng vậy, chính là kiểu xem bói mà

bạn đang nghĩ đến đấy!

Lúc đó streamer đang kết nối với một cô gái, ba cái rụp, rất nhanh, đã đọc vanh

vách thông tin hộ khẩu của cô gái đó.

Sau đó, streamer còn hướng dẫn cô gái đến một ngôi nhà trong khu chung cư

Phú Quý, tìm được cậu em trai bề ngoài thì mất tích nhưng thực chất đang trốn

trong nhà bạn chơi game.

Thật là vi diệu, bây giờ streamer hát hò cũng phải giỏi thế này sao?]

Những khán giả xem livestream của An Như Cố lúc trước cũng rất sốc, sôi nổi

gõ bàn phím: [Streamer có ngoại hình và khí chất thần tiên thoát tục, từ khi nhìn

thấy cô ấy, hình ảnh các vị đạo sĩ trong tưởng tượng của tôi đều có khuôn mặt

rồi. Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để kiếm sống, nhưng lại muốn dựa vào kỹ

năng, thật tuyệt vời.]

[Là một khán giả đã xem trọn vẹn hai lượt bói, tôi xin khẳng định streamer thực

sự có bản lĩnh, tôi hiếm khi có ý định nạp tiền, tiếc là không được chọn.]

[Đừng, đừng, đừng, cái này không nên xem đâu, hai vị khách của streamer một

người thì gặp phải kẻ lừa đảo tình cảm, một người thì bị đứa em trai lừa đến

mức phải báo cảnh sát. Tôi luôn cảm thấy những người được streamer gọi là

“người có duyên” thật đáng thương.]

[Ha ha ha ha ha ha ha.]

[Người có duyên: Các người có biết lễ phép không hả???]

Những cư dân mạng khác chưa xem livestream thì ngơ ngác không hiểu chuyện

gì đang xảy ra.

[Nền tảng Cá Mập có một streamer vừa xinh đẹp vừa biết xem bói sao? Yếu tố

hơi bị nhiều, khó mà tin được đây không phải là dàn dựng.]

[Nghĩ bằng chân cũng biết là dàn dựng, ai xem bói mà giỏi đến mức có thể bắt

kẻ lừa đảo ngay tại chỗ?]

[Hôm qua tôi đã xem livestream một người phụ nữ bắt quả tang kẻ thứ ba, kết

quả hôm nay người phụ nữ đó lại thân thiết với kẻ thứ ba như chị em ruột. Bây

giờ, streamer vì kiếm tiền mà cái gì cũng dám làm ra.]

[Nhìn là biết diễn rồi. Biên kịch của ekip streamer kém quá, muốn nổi tiếng thì

kịch bản không được lộ dấu vết rõ ràng như vậy!]

Người hâm mộ của An Như Cố đa phần đều tin tưởng cô, khi nhìn thấy những

lời nghi ngờ này, họ vội vàng phản bác.

Livestream không được bật chế độ xem lại, nhưng lúc đó có người đã quay lại

một đoạn video khá dài và đăng tải lên mạng, hy vọng cư dân mạng có thể thay

đổi cách nhìn nhận.

Cư dân mạng khi nhìn thấy nhan sắc của An Như Cố: “!!!”

[Streamer còn thiếu bạn trai không, nếu chưa có thì có muốn có một người

không? Nếu có rồi thì có phiền thêm một người không?]

[Streamer xinh đẹp như vậy mà còn lợi hại như thế? Vậy chúng tôi sống thế nào

đây? Chắc chắn là có kịch bản rồi hu hu hu.]

[Chỉ cần dựa vào nhan sắc, cô ấy có thể khuấy đảo cả nền tảng Cá Mập rồi,

không cần thiết phải tự thêm cho mình cái mác "không giỏi", nằm im hưởng thụ

là được rồi.]

[Lúc vị khách đầu tiên biết bạn trai mình là kẻ lừa đảo, cô ấy chỉ sững sờ một

lúc, sau đó lập tức muốn đi bắt người, hoàn toàn không nhìn ra là cô ấy đang

đau khổ, diễn xuất kém quá! Kém xa streamer.]

[Kịch bản thứ hai không hay lắm, có lỗ hổng logic, trẻ con dù có nghiện game

đến đâu cũng không thể nào chơi cả đêm không về nhà, khiến người nhà phải

báo cảnh sát, tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào gan lớn như vậy.]

[Khụ khụ khụ, tôi cũng thấy livestream này là dàn dựng, nhưng trẻ con thực sự

có thể nghịch ngợm vượt ngoài sức tưởng tượng, đừng hỏi tôi tại sao biết.]

Ngoài việc thảo luận về nhan sắc, vấn đề này còn khơi mào cuộc tranh luận sôi

nổi về việc livestream có kịch bản hay không trên nền tảng Cá Mập. Càng ngày

càng có nhiều người tham gia bình luận, bài đăng này nhanh chóng leo lên top

đầu, trở thành bài hot nhất trong ngày.

Ngoại trừ số ít người hâm mộ của An Như Cố, những cư dân mạng khác cơ bản

không tin vào tính chân thực của việc xem bói, cho rằng đây là diễn xuất.

Chỉ có một số ít người nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản

như vậy.

[Nói đi cũng phải nói lại, tôi đột nhiên thấy vị khách đầu tiên có chút quen mắt,

không biết đã gặp ở đâu rồi.]

[Ha ha ha ha người đẹp thì lúc nào cũng na ná nhau thôi.]

[Có thể là diễn viên vô danh nào đó mà streamer mời đến.]

Chủ thớt "Người qua đường bình thường" là người hâm mộ của An Như Cố,

thấy mọi người không tin, cô ấy rất bực bội, hận không thể lập tức phản bác lại.

Nhưng người phản đối quá nhiều, lời cô ấy nói ra gần như chìm nghỉm giữa

dòng bình luận.

Trong lúc đang sốt ruột và bất mãn, cô ấy không ngừng suy nghĩ, đúng lúc này,

như chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy mở công cụ tìm kiếm trên trình duyệt, sử dụng

tính năng tìm kiếm bằng hình ảnh với ảnh chụp màn hình livestream.

Nhìn thấy kết quả tìm kiếm, đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên.

[Người qua đường bình thường]: [Hình ảnh nhân vật.jpg, đây là diễn viên sao?!]

Trên màn hình là ảnh bìa của một tạp chí tài chính, người phụ nữ trong ảnh mặc

vest, thần thái tự tin, năng động, góc dưới bên phải ghi rõ họ tên và thân phận

của cô ấy.

“Chủ tịch hội đồng quản trị công ty TNHH Mỹ phẩm dưỡng da Nhược Thủy

Nam Thành, Từ Miểu”.

Cư dân mạng: “???”

[Tuy trang phục khác nhau, nhưng nhìn giống hệt, hơn nữa thông tin cũng trùng

khớp với livestream, cô ấy thực sự là người kinh doanh thẩm mỹ viện, thành lập

công ty vào năm 2001, hiện tại có rất nhiều chi nhánh thẩm mỹ viện.]

[Trời ạ, tôi đã nói là tại sao nhìn cô ấy quen quen, trước đây tôi từng thực tập ở

công ty của cô ấy, nhưng tôi làm ở tuyến đầu nên chỉ được nhìn thấy cô ấy từ

xa!]

[Mấy người lúc nãy nói là diễn xuất đâu hết rồi, người bận rộn như vậy chạy đi

diễn xuất? Cát-xê bao nhiêu cho đủ?]

[Để tôi nói này, vị khách thứ hai là bạn cùng phòng của tôi. Cô ấy rất xuất sắc,

lại còn cầu tiến, đứng đầu trong ngành của chúng tôi, trong vòng bạn bè của tôi

còn có bài đăng tìm người của cô ấy nữa.]

[???? Vậy là tất cả đều là thật sao?]
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 24


Cú twist này khiến cư dân mạng há hốc mồm kinh ngạc, tò mò nhấp vào

livestream của An Như Cố, muốn tự mình tìm hiểu. Nhưng streamer vẫn chưa

livestream, họ đành bất đắc dĩ nhấn theo dõi.

Trong thời đại internet, có tranh cãi đồng nghĩa với việc có lưu lượng truy cập,

sau đợt này, lượng người hâm mộ của An Như Cố đã tăng gấp ba lần, từ hơn

một nghìn lên gần bốn nghìn.

Rõ ràng không livestream, nhưng lại được thơm lây, khiến những streamer nhỏ

đang theo dõi sự việc này không khỏi ghen tị.

Trương Văn sau khi nhận được bài đăng mà bạn cùng phòng chuyển tiếp, muốn

lên tiếng làm chứng cho An Như Cố, liền bảo bạn cùng phòng gửi tin nhắn đó.

Sau đó đưa điện thoại cho An Như Cố xem, giọng điệu phấn khích: “Streamer

đại đại, cô nổi tiếng rồi!”.

Nhìn thấy lượng người hâm mộ tăng nhanh như vậy, nghĩ đến tương lai tươi

sáng của đạo quán, An Như Cố khẽ cười, tựa như tuyết tan, khiến người ta

không thể rời mắt: “Ừ.”

Trương Văn ở cự ly gần chứng kiến nhan sắc ấy, đỏ mặt, che mặt, cứu mạng!

Streamer còn xinh đẹp hơn trong livestream rất nhiều!

Trương Văn mất một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến cô bạn cùng phòng

rất tò mò về việc xem bói, liền chủ động hỏi: “Lần sau cô livestream vào lúc

nào? Để tôi bảo bạn cùng phòng đặt báo thức, đến lúc đó cả phòng ký túc xá

chúng tôi sẽ vào livestream ủng hộ cô.”

Nghe thấy lời nói chân thành của cô ấy, An Như Cố nói: “Cảm ơn, lần

livestream tiếp theo vào…”.

Trương Văn tính toán một chút, phát hiện ngày đó lại là mười ngày sau lần

livestream đầu tiên, nghi ngờ hỏi: “Hả? Bây giờ mọi người đang rất tò mò về

cô, tôi thấy livestream sớm một chút thì hơn, nếu không họ sẽ chuyển sang quan

tâm đến những thứ khác mất.”

Streamer trên nền tảng Cá Mập nhiều vô số kể, livestream thú vị cũng không ít,

hơn nữa internet không có trí nhớ. Người sáng suốt đều biết nếu không nắm bắt

thời cơ thì lượng người hâm mộ vất vả lắm mới có được sẽ tan biến.

Thế nhưng An Như Cố lại nhìn cảnh vật trên trời, thản nhiên nói: “Chưa đến

lúc.”

Nhìn thấy dáng vẻ này của An Như Cố, trong lòng Trương Văn càng thêm sùng

bái, thầm mắng mình nông cạn.

Streamer đại đại có bản lĩnh như vậy, sao có thể để ý đến chút người hâm mộ

này?

Đồng thời càng thêm ngưỡng mộ An Như Cố, streamer đại đại không màng

danh lợi, không chạy theo xu hướng, đây mới là cao nhân chân chính!

Thực ra hoàn toàn ngược lại, lý do An Như Cố chuẩn bị hai ngày nữa mới

livestream là vì cô đang bận kiếm tiền…

Đồng tiền Ngũ Đế không phải chỉ cần xâu chuỗi lại với nhau là có tác dụng, mà

còn cần phải khai quang thủ công, rất tốn thời gian và linh khí.

Mười ngày sau lần livestream đầu tiên, An Như Cố một lần nữa mở livestream.

Điều khiến nhiều người không ngờ là những cư dân mạng tò mò kia không vì

An Như Cố không livestream mà bỏ theo dõi, ngược lại còn kiên nhẫn chờ đợi.

Mười phút sau khi livestream, lượng người xem trực tuyến đã đạt mười nghìn,

gấp mười lần so với lần livestream đầu tiên.

Tư Thủy Lưu Niên như thể đã canh livestream từ lâu, vừa mở livestream đã lập

tức tặng quà: [Tư Thủy Lưu Niên đã tặng một viên ngọc trai Nam Hải.]

[Tư Thủy Lưu Niên đã tặng một viên ngọc trai Nam Hải.]

Ngọc trai Nam Hải là món quà đắt nhất trên nền tảng Cá Mập, có hiệu ứng tặng

quà hoành tráng nhất – được đề xuất trên toàn nền tảng.

Lúc này, trên màn hình của tất cả các livestream khác, ngoại trừ livestream của

An Như Cố, đều hiện lên một dòng chữ chạy sang trọng: [Hãy đến livestream

của người này xem thử nào~]

Tư Thủy Lưu Niên liên tục tặng quà, vững vàng chiếm giữ vị trí đầu bảng xếp

hạng.

Cùng lúc đó, những livestream khác cũng bùng nổ.

Người hâm mộ: “!!!”

Ôi chao, ngọc trai Nam Hải cứ thế tuôn ra à, livestream nào mà đại gia hào

phóng thế?

Rất nhiều streamer nhỏ: “…”

Họ còn chưa từng nhận được ngọc trai Nam Hải, streamer lớn đã nhận đến mỏi

tay rồi, thật đáng ghét!

Ngoài những người trên diễn đàn, ngọc trai Nam Hải còn thu hút rất nhiều khán

giả mới, lượng người xem livestream đạt năm mươi nghìn –

Livestream xem bói đã bùng nổ!

Tác giả có lời muốn nói:
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 25: Anh sẽ gặp họa huyết quang


Trương Văn, người xem có duyên ở buổi livestream trước, cũng dùng tài khoản

của mình donate một viên ngọc trai Nam Hải và để lại lời nhắn: [Chị ơi, đây là

quà bố mẹ em bảo em donate cho chị, hiện tại em không có tiền, chờ em sau

này đi trộm ắc quy nuôi chị!]

Bố mẹ Trương Văn sau khi hỏi thăm đồng nghiệp thì cũng biết được đôi chút,

một vị đại sư lợi hại như vậy thì ra tay ít nhất cũng phải vài chục triệu. Trương

Văn chỉ donate một món quà hơn một triệu, không khỏi cảm thấy mình đang lợi

dụng streamer.

Thực ra lần trước đến đạo quán, họ muốn trực tiếp tặng quà cho An Như Cố.

Nhưng Trương Văn lại cảm thấy An Như Cố xem bói trên mạng chắc chắn có lý

do của cô. Hơn nữa, cô ấy không màng danh lợi, đưa tiền mặt cho cô ấy, biết

đâu cô ấy lại cảm thấy bị xúc phạm. Donate trên nền tảng livestream còn hơn,

vừa giúp tăng độ nổi tiếng cho cô ấy.

Cả nhà bàn bạc xong, liền donate một viên ngọc trai Nam Hải.

“Không cần phải đi trộm ắc quy, cháu chăm chỉ làm việc, tương lai xán lạn.” An

Như Cố bật cười, lên tiếng ngăn cản họ: “Tiền xem bói của mọi người đã trả rồi,

hãy tiêu dùng hợp lý, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.”

An Như Cố nói với Tư Thủy Lưu Niên đừng donate nữa, đối phương mới luyến

tiếc dừng lại.

[Ôi chao, lượng người xem tăng chóng mặt, ai mà tin được streamer là lính mới,

hôm nay mới là buổi livestream thứ hai của cô ấy chứ?!]

[Trời ơi trời ơi trời ơi, ba mươi mốt viên ngọc trai Nam Hải, hơn ba trăm triệu!

Đây chắc chắn là livestream có đại gia đến nhanh nhất mà tôi từng xem.]

[Mọi người ơi, đừng tiêu xài hoang phí thế chứ.]

Tư Thủy Lưu Niên và gia đình Trương Văn lại không cảm thấy mình đang tiêu

xài hoang phí. Nếu không có An Như Cố, Tư Thủy Lưu Niên có khi vẫn đang bị

gã bạn trai lừa dối, còn gia đình Trương Văn thì vẫn đang phải chịu đựng nỗi

đau khổ.

[Tư Thủy Lưu Niên: Nếu lúc trước các người có thể chỉ ra bạn trai tôi là kẻ lừa

đảo, tôi cũng sẽ donate cho các người từng này.]

Khán giả lập tức im lặng, màn bói toán của An Như Cố mười ngày trước

đã vạch trần kẻ lừa đảo ngay tại chỗ, lại còn tìm ra dấu vết của hắn, khiến người

ta phải há hốc mồm kinh ngạc.

Họ… họ không làm được.

An Như Cố liếc nhìn lượng người xem livestream, hơn mười nghìn người đang

xem trực tiếp, độ hot đạt năm mươi nghìn, khác hẳn với tình trạng ế ẩm của

buổi livestream đầu tiên.

Độ hot là chìa khóa để xếp hạng, hiện tại livestream của cô đã lọt vào top 3 của

khu vực này. Chỉ cần có người nhấp vào khu vực này, họ sẽ nhìn thấy

livestream của cô.

“Hôm nay cũng giống như trước, vẫn là xem bói.”

Trong lòng cô dâng lên một niềm vui nho nhỏ, dừng một chút, cô mở phần phụ

trợ của streamer, chỉnh sửa điều kiện tham gia rút thăm trúng thưởng: “Hôm nay

chỉ xem ba lượt, xem xong là dừng.”

Điều kiện chỉ là theo dõi streamer, về cơ bản không có rào cản nào. Phần lớn

khán giả trong livestream đều là người xem mới, thấy vừa vào đã có rút thăm

trúng thưởng, họ đều tham gia với tâm lý không lợi dụng thì phí.

Hơn nữa, đối với họ, trúng thưởng hay không không quan trọng, quan trọng là

niềm vui khi được rút thăm!

Mười phút sau, lượt rút thăm kết thúc, ba người dùng may mắn đã lộ diện.

An Như Cố nhắn tin riêng cho người dùng đầu tiên [Ông chú hàng xóm], người

này không ngại kết nối, liền gọi điện video cho anh ta.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, livestream được chia thành hai phần, nửa bên

trái là hình ảnh một người đàn ông trung niên, phông nền phía sau là ghế lái.

Lão Dương là vị khách nam đầu tiên trong livestream, khoảng hơn bốn mươi

tuổi, da trắng, thân hình hơi mập mạp, ánh mắt sáng ngời, nhìn có vẻ tinh anh.

Thấy mình kết nối thành công với streamer, anh ta có vẻ hơi phấn khích, chỉnh

lại tư thế ngồi trên ghế phụ, cười nói: “Tôi chỉ thử vận may thôi, không ngờ lại

trúng thật, vận may của tôi hôm nay tốt thật đấy, tối nay phải đi mua vé số mới

được.”

[Xác suất một phần ba nghìn, hừ, giả vờ cái gì chứ.]

[Kẻ may mắn c.h.ế.t tiệt không nên xuất hiện trên những người xui xẻo!]

[Cộng thêm một.]

[Cộng thêm số lượng các hành tinh trong vũ trụ.]
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 26


“Mời anh thanh toán phí xem bói, một quả tên lửa năng lượng cao.”

Rõ ràng là Lão Dương có tiền, anh ta không do dự nhiều, nhanh chóng donate

cho An Như Cố một quả tên lửa năng lượng cao.

Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên khuôn mặt của anh ta, vẻ mặt hơi nghiêm

túc, không để ý đến bình luận, nói ra thông tin người thân của anh ta: “Cha mẹ

anh vẫn còn sống, sức khỏe tốt. Anh có hai anh trai và một em gái. Mệnh anh

hợp với lửa, nghề nghiệp là đầu bếp.”

Vừa nghe xong, Lão Dương kinh ngạc, vỗ đùi đen đét: “… Trước đây tôi không

tin người trẻ tuổi xem bói, không ngờ cô lại giỏi như vậy!

Tôi đúng là có hai anh trai và một em gái, tôi không thi đại học, bèn theo người

ta học nấu ăn, làm đầu bếp ở quán ăn của họ vài năm, hiện tại đang tự mở một

quán ăn.”

“Anh đã kết hôn nhiều năm, có một trai một gái.”

Lão Dương trợn tròn mắt, kinh hô: “Đoán trúng hết rồi!”

[Thảo nào trông anh ta giống cái bánh bao trắng mập thế, thì ra là đầu bếp, vậy

thì hợp lý rồi.]

[Hôm nay là cuối tuần, đầu bếp không phải rất bận sao?]

[Người ta là ông chủ, không cần phải làm việc.]

Nhìn thấy bình luận này, Lão Dương cười, vỗ vai người bên cạnh: “Trong quán

có người làm rồi, không để khách hàng đói đâu. Tôi với nhân viên đang giúp

bạn tôi giao hàng.”

An Như Cố: “Anh muốn xem gì?”

Cũng giống như những người khác, Lão Dương nhìn thấy rút thăm trúng thưởng

liền muốn tham gia, căn bản không nghĩ xem mình muốn xem cái gì.

Hiện tại gia đình anh êm ấm, sự nghiệp ổn định, cũng không có tham vọng gì,

dẫn đến không có mục tiêu phấn đấu.

Anh ta suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không có manh mối, lúc này, anh ta đột nhiên

nhớ đến việc mình vừa nói muốn mua vé số, bèn nửa đùa nửa thật nói: “Tối nay

tôi muốn mua vé số, cô xem giúp tôi tối nay có trúng giải độc đắc không.”

[Trúng giải độc đắc? Tỉnh mộng đi, anh đâu có may mắn như vậy.]

[Vé số chính là đánh thuế người ngu, cho dù nhớ được dãy số trúng thưởng,

quay ngược thời gian về lúc mua vé số, thì dãy số trúng thưởng cũng sẽ không

trùng khớp đâu.]

[Nói đi cũng phải nói lại, trúng giải nhỏ thì rất dễ, tôi cá là trúng mười nghìn.]

[Tôi cá hai mươi nghìn!]

An Như Cố nhìn thoáng qua khuôn mặt anh ta, chậm rãi lắc đầu.

“Hôm nay anh không mua được vé số, cũng không trúng thưởng.”

Lão Dương: “???”

Khán giả: “???”

Lão Dương không hiểu gì cả, nhìn ra ngoài cửa sổ xe về phía các cửa hàng bên

đường, đưa tay chỉ về phía cửa hàng vé số: “Ơ? Cách đây năm trăm mét có một

cửa hàng vé số mà tôi thường mua, tại sao tôi lại không mua được vé số?”

Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên khuôn mặt đang tỏa ra khí đen của anh ta,

cảm thấy thời gian cấp bách, liền nói thẳng: “Ấn đường của anh đen kịt, lông

mày đột nhiên hơi tản ra, sắp gặp họa huyết quang rồi!”.

Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

[Ấn đường đen kịt? Sao tôi không nhìn ra, da anh ta trắng thế kia mà. Mà này,

ấn đường là chỗ nào?]

[Ha ha ha vậy thì anh đang giả vờ cái gì?]

“Vị trí giữa hai đầu lông mày chính là ấn đường, là nơi cao nhất ở giữa khuôn

mặt, cũng là nơi tọa lạc của cung mệnh.” An Như Cố giải thích.

Vẻ ngoài ấn đường đen kịt không rõ ràng lắm, phải nhìn kỹ mới thấy được. Còn

trong mắt An Như Cố, những dấu hiệu nhỏ nhặt này lại được thể hiện theo một

cách khác—
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 27


Toàn bộ khuôn mặt Lão Dương đều bị khí đen bao phủ, khí đen như thể có thực

chất, giống như có thể nhỏ ra mực.

Sau khi nghe An Như Cố nói ra thông tin gia đình mình, Lão Dương đã hoàn

toàn tin tưởng cô, sợ đến mức hồn vía lên mây, làn da vốn đã trắng nay càng

thêm trắng b ệch, vội vàng hỏi: “Không thể nào, tôi thực sự gặp họa huyết

quang sao? Vậy tôi phải làm sao? Đại sư, tôi không muốn chết, con gái tôi mới

ba tuổi, nó không thể sống thiếu bố!”

An Như Cố tính toán vị trí của anh ta, nói: “Anh bảo tài xế đừng đi đường Vọng

Hồ, đi thẳng đường Trung Nam.”

Lão Dương sốt ruột, vội vàng nói: “Nhưng bây giờ đường Trung Nam là đường

một chiều, không qua được, phải đến tối mới đi được.”

“Trên con đường này có chỗ nào đỗ xe không?”

Lão Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cuối cùng cũng tìm thấy lối vào của một

trung tâm thương mại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ: “Phía trước có bãi đậu xe

ngầm của trung tâm thương mại, chắc là lái vào được.”

“Không cần vào bãi đậu xe ngầm, anh chỉ cần tìm một chỗ nào đó để đỗ, tạm

thời rời khỏi đường Vọng Hồ là được. Nhớ kỹ, phải nhanh lên.”

Lão Dương vội vàng vỗ vai tài xế: “Tiểu Trương, phía trước có lối vào bãi đậu

xe ngầm, cậu lái xe vào đó đi.”

Tài xế tập trung lái xe, chỉ có thể nghe loáng thoáng vài câu nói của Lão Dương,

đoán rằng anh ta đang xem livestream, không hiểu gì cả, không biết anh ta

muốn làm gì. Nhưng đã là lời ông chủ thì anh ta phải nghe theo.

Sau một hồi loay hoay, chiếc xe tải rẽ phải lên dốc, dừng lại trước thanh chắn.

Lão Dương mở cửa sổ xe, thò đầu ra, nói với bảo vệ trong chòi: “Anh bạn, mở

giúp thanh chắn cho chúng tôi vào với.”

Bảo vệ nhìn lên nhìn xuống chiếc xe tải, giọng điệu nghi ngờ: “Bên này chúng

tôi đều phải đăng ký biển số xe của nhà cung cấp, sao tôi chưa từng thấy biển số

xe của anh nhỉ?”

Lão Dương định giải thích thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thất thanh, sau

đó là một tiếng “ầm” vang dội, kèm theo tiếng kim loại ma sát với mặt đất chói

tai.

Lão Dương, bảo vệ và tài xế đều nhìn về phía phát ra tiếng động.

Trước mắt là một chiếc ô tô màu trắng, chiếc xe lệch khỏi làn đường, lao lên vỉa

hè, tông thẳng vào gốc cây cảnh bên phải đường, đầu xe lõm vào một mảng lớn.

Những người xung quanh hét lên kinh hãi, dần dần dừng lại. Không ít người đi

đến bên cạnh chiếc xe, lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát và chụp ảnh.

“Chiếc xe này có phải biết dịch chuyển tức thời không? Sao tự nhiên lại quay

ngoắt 180 độ thế kia?”

“Không phải quay đầu xe, tôi tận mắt chứng kiến nó đột ngột tăng tốc từ phía

đối diện, vượt đèn đỏ lao đến đây, tốc độ như xe đua vậy!”

“Sợ c.h.ế.t khiếp, may mà trên đường không có xe, nếu không đã xảy ra tai nạn

rồi!”

Khán giả trước màn hình nhìn chiếc xe gây tai nạn, đều hít một ngụm khí lạnh.

[Con đường này rất hẹp, một chiếc xe chạy hết tốc lực chỉ cần hai ba giây là có

thể chạy từ phía đối diện đến đây, căn bản không kịp để tài xế phản ứng. Nếu

Lão Dương không đi thì người bị tông không phải là cái cây kia mà là Lão

Dương rồi.]

[Cây: Tại sao cuối cùng người bị thương lại là tôi?]

[Ôi chao, tôi đã nói là streamer xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không lừa người

mà, người có duyên thực sự gặp họa huyết quang!]

Lão Dương và tài xế ngồi trong xe ngơ ngác.

Trong chớp mắt, Lão Dương nhớ lại lời An Như Cố nói với mình: “Hôm nay

anh không mua được vé số.”

Nếu thực sự bị tông trúng, anh ta đừng nói là hôm nay không mua được vé số,

mà rất có thể sau này cũng không mua được vé số nữa…

Thoát c.h.ế.t trong gang tấc, Lão Dương sợ đến run người, cả khuôn mặt béo ú

cũng run rẩy theo, vội vàng nhìn về phía An Như Cố: “Cái gì gọi là ân cứu

mạng? Đây chính là ân cứu mạng! Tôi người này vụng về, không biết nói sao,

nhưng thực sự rất cảm ơn đại sư đã cứu mạng tôi.”

Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên khuôn mặt anh ta, thấy khí đen trên mặt anh

ta dần dần tan biến, khẽ “ừm” một tiếng: “Không cần khách sáo.”

Lão Dương vẫn còn sợ hãi, vội vàng mở danh bạ, định gọi điện cho vợ để kể lại,

nhưng sau đó lại nghĩ, hiện tại vợ anh ta đang đi làm, nếu nói cho cô ấy biết, cô

ấy nhất định sẽ lo lắng chạy đến tìm anh ta, ảnh hưởng đến công việc.

Anh ta đành phải từ bỏ ý định, gọi điện cho em vợ, muốn trút bầu tâm sự kinh

hãi và sợ hãi sau khi thoát c.h.ế.t với cậu em vợ.

Vừa ấn nút gọi, anh ta vừa tức giận oán trách trong livestream: “Tên khốn kia

lái xe kiểu gì vậy? Mắt để đâu thế hả?”

[Lài xe kém cỏi như vậy mà còn dám ra đường, giáo viên dạy lái nhìn thấy chắc

phải tự móc mắt mất.]

[Nói đi cũng phải nói lại, chắc chắn là do xe có vấn đề hoặc là do người có vấn

đề, nghi ngờ lái xe trong tình trạng say rượu.]

Lão Dương cũng tức giận, bực bội nói: “Nếu mà say rượu lái xe thì tôi thực sự

cảm ơn cả nhà nó! Thật muốn học hỏi xem người ta dạy dỗ kiểu gì mà lại có thể

nuôi dạy ra một kẻ vô ý thức như vậy!”

Nghe vậy, sắc mặt An Như Cố có chút kỳ lạ. Trải qua khoảnh khắc sinh tử vừa

rồi, khán giả trong livestream gần như dán mắt vào An Như Cố, thấy cô ấy như

vậy, liền nhận ra có gì đó không đúng.

[Hóa ra streamer không phải là người giả, cô ấy biết biểu cảm kìa.]

[Streamer: Các người có biết lễ phép không hả?]

[Ha ha ha ha ha streamer bình thường rất lạnh lùng, đúng là hơi giống người giả

thật.]

[Chỉ có mình tôi tò mò tại sao streamer lại thay đổi sắc mặt sao?]

Thấy khán giả hỏi như vậy, An Như Cố thở dài trong lòng: “Tôi chỉ đang cảm

thán số phận thật kỳ diệu.”

Lão Dương không hiểu An Như Cố đang nói gì, đợi hồi lâu, điện thoại của cậu

em vợ mới được kết nối.

Lão Dương định kể lại khoảnh khắc kinh hồn vừa rồi, kết quả còn chưa kịp lên

tiếng, người bên kia đã gào khóc thảm thiết như quỷ khóc sói tru.

“Anh rể, em vừa gây tai nạn rồi!”

Tác giả có lời muốn nói:
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 28: Quả báo nhãn tiền!


Lão Dương đang định lên tiếng thì sững người, nuốt ngược lời định nói vào

bụng, trong lòng ngập tràn kinh ngạc và hoang mang.

Cái gì? Cậu em vợ cũng gặp tai nạn xe?

Lão Dương có quan hệ rất tốt với cậu em vợ, ví dụ như sau khi quyết định

không liên lạc với vợ thì người đầu tiên anh ta liên lạc chính là cậu em vợ.

Trong lòng Lão Dương, cậu em vợ còn đáng tin cậy hơn cả bạn bè.

Lão Dương hoàn hồn, vội vàng an ủi đối phương: “Đừng hoảng, bình tĩnh lại

đã, đừng lo lắng gì khác, có bị thương không?”

Cậu em vợ sụt sịt mũi một tiếng, giọng nói run run vì quá sợ hãi: “Túi khí bung

ra rồi, em không bị thương gì, chỉ là xe bị hỏng thôi. Người đi đường đã báo

cảnh sát, lát nữa cảnh sát sẽ đến.”

Cậu ta càng nói càng hoảng sợ, dù sao cũng chưa từng gặp phải chuyện gì lớn

như vậy, theo bản năng muốn tìm người ở bên cạnh: “Anh rể, cảnh sát sẽ không

bắt em chứ, anh mau đến đây giúp em với!”

Giọng cậu em vợ của Lão Dương lớn đến mức không cần bật loa ngoài, người

xem trong livestream đều có thể nghe thấy giọng nói oang oang của cậu ta.

Khán giả nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, trong lòng đều rất tò mò.

[Anh rể và em vợ đồng thời gặp tai nạn, trùng hợp như vậy sao? Nhà này đang

gặp vận đen à?]

[Sao tôi lại thấy kỳ lạ thế nhỉ, Lão Dương vừa mới thoát khỏi vụ tai nạn xe, thì

cậu em vợ đã gặp tai nạn xe… Tôi có một suy đoán táo bạo.]

[Ý cậu là người lái chiếc xe màu trắng lạng lách đánh võng lúc nãy chính là cậu

em vợ sao? Sao có thể trùng hợp như vậy được?!]

[Vừa nãy streamer có cảm thán số phận thật kỳ diệu, nghĩ kỹ lại thấy đáng sợ,

rất có thể streamer đã biết trước rồi.]

Lão Dương liếc nhìn những bình luận này, vẻ mặt ngẩn người, sau đó không

nhịn được cười phá lên, gần như quên mất nỗi sợ hãi vừa gặp tai nạn, bận rộn

đến mức phải tranh thủ thời gian trả lời bình luận.

“Mọi người đang nghĩ ra câu chuyện ma quái gì vậy? Cậu em vợ tôi trước đây

từng lái xe tải lớn, tay lái rất vững, sao có thể lái xe thành ra nông nỗi này…

Trừ khi nó uống rượu lái xe.

Nhưng nó biết luật, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!”

Những khán giả nghi ngờ cậu em vợ nghe Lão Dương nói vậy, trong lòng dần

dần không còn nghi ngờ nữa, cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.

Kết quả, Lão Dương vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói lắp

bắp.

“Chị… Anh rể, sao… Sao anh biết em uống rượu lái xe?”

Lão Dương: “???”

Khán giả: “???”

Nghe vậy, Lão Dương kinh hãi, sau khi hoàn hồn thì nổi trận lôi đình: “… Mày

thật sự uống rượu lái xe? Mày chán sống rồi hả?”

Giọng điệu cậu em vợ lâng lâng, nghe kỹ có thể nhận ra hơi men: “Hic… Hôm

nay nhóm em liên hoan, trước khi ăn rõ ràng đã nói là không uống rượu, kết quả

vừa lên bàn là lại bắt đầu cụng ly. Sếp rót rượu cho tôi, tôi làm sao mà không

uống được, tôi còn muốn thăng chức hay không?”

Thấy cậu ta không biết hối cải, Lão Dương tức giận đến mức khuôn mặt béo ú

run lên: “Vậy thì mày đừng có lái xe chứ, đi xe buýt không được sao?”

Thấy anh rể tức giận, giọng cậu em vợ càng ngày càng nhỏ, rõ ràng là chột dạ:

“Nhưng mà… Ai bảo tôi vội. Tôi nghĩ chỉ uống một chút thôi, trên đường này

cũng không có cảnh sát giao thông, người ta kịp phản ứng thì tôi đã lái xe đi

rồi.”

[《Tuyệt đối sẽ không uống rượu lái xe》]

[Uống đến mức gây tai nạn, còn nói là một chút, tôi thấy là rất nhiều đấy.]

[Thanh niên này ghê gớm thật!]

[Đã uống rượu thì đừng lái xe, đã lái xe thì đừng uống rượu, tôi chỉ có thể nói là

đáng đời.]

Bản thân Lão Dương mở quán ăn, gặp qua rất nhiều người rượu chè bê tha, bản

thân anh ta không bao giờ động đến một giọt rượu, càng không bao giờ làm

chuyện uống rượu lái xe.

Anh ta vừa tức giận vừa mắng cậu em vợ một trận, mắng nửa ngày không lặp

lại câu nào, khiến khán giả trong livestream được phen chứng kiến "sức hút"

của quốc túy.

Cậu em vợ bị mắng đến mức tự ti về bản thân, đành phải ủy khuất nói: “Đừng

mắng nữa đừng mắng nữa, em biết lỗi rồi, lần này em cũng đâu có tông trúng ai,

vấn đề không lớn lắm, anh mau đến giúp em đi.”

“Nếu mà tông trúng người ta, chị mày sẽ đánh gãy chân mày, tao sẽ theo họ

mày luôn.” Lão Dương mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, bất đắc dĩ an ủi

cậu em vợ, đồng thời cũng tự an ủi chính mình: “Thôi thôi, không tông trúng ai

coi như là may mắn trong bất hạnh rồi, tôi qua ngay đây.”

Chuyện đã đến nước này, Lão Dương chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chuẩn

bị đi giải quyết hậu quả cho cậu em vợ.

Còn có thể làm gì đây? Chỉ có thể tha thứ cho nó thôi.

Lão Dương: “Vậy bây giờ mày đang ở đâu? Tao lái xe thẳng đến đó.”

Cậu em vợ: “Để em xem bảng chỉ đường đã… À, em đang ở đường Vọng Hồ!”

Lão Dương: “???”

Khán giả: “???”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 29


[Ôi trời, Lão Dương cũng đang ở đường Vọng Hồ! Hợp lý nghi ngờ chiếc xe

màu trắng tông vào cây lúc nãy là xe của cậu em vợ.]

[Tự tin lên, bỏ hai chữ “nghi ngờ” đi. Vừa nãy tôi tra bản đồ rồi, đường Vọng

Hồ ở chỗ họ rất ngắn, nếu tai nạn xảy ra ở chỗ khác thì chắc chắn sẽ nghe thấy

động tĩnh.]

Lão Dương cũng nhận ra có gì đó không đúng, trực tiếp mở cửa xe bước xuống,

đi bộ khoảng bảy mươi mét về phía trước, đến chỗ xảy ra tai nạn.

Người đi đường và chủ cửa hàng gần đó đều tò mò bước đến, vây kín mít chỗ

này. Lão Dương chỉ có thể cầm điện thoại chen vào trong, ống kính hướng

thẳng vào chiếc ô tô màu trắng bị hư hỏng nặng nề.

Bên cạnh chiếc ô tô màu trắng có một người đang lo lắng gọi điện thoại. Người

đàn ông đó vừa lúc quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy Lão Dương, đôi mắt lập tức

sáng lên, như bắt được vàng, vui mừng khôn xiết.

“Anh rể, em ở đây! Sao anh đến nhanh vậy?”

Lão Dương: “…”

Khán giả trong livestream: “…”

Lão Dương sợ mình lên cơn đau tim tại chỗ, đưa tay ôm ngực, hít sâu một hơi,

cố gắng kìm nén cơn giận, không thèm nhìn cậu em vợ.

Anh ta liên tưởng đến những lời An Như Cố vừa nói, đoán ra ẩn ý trong lời nói

của cô, thì ra An Như Cố đã sớm biết chiếc xe tông vào mình là xe của cậu em

vợ!

Nghĩ đến đây, Lão Dương cảm thấy vô cùng sợ hãi, cung kính nhìn vào camera,

giọng điệu tôn kính đến mức tận cùng, thậm chí còn tự động thay đổi cách xưng

hô: “Đại sư, họa huyết quang lúc nãy của con nghiêm trọng đến mức nào? Có

nguy hiểm đến tính mạng không?”

Giọng điệu của anh ta có chút nguy hiểm, như thể đang ấp ủ điều gì đó.

An Như Cố: “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi tai nạn xảy ra, vị trí

ghế phụ sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, chân phải của anh sẽ bị hoại tử diện

rộng, dẫn đến phải cắt bỏ, buộc phải lắp chân giả.”

“… Tôi hiểu rồi, cảm ơn đại sư.”

Lão Dương nghiến răng nghiến lợi, nếu hôm nay không phải may mắn lướt

livestream của An Như Cố, anh ta đã bị cậu em vợ hại thê thảm như vậy!

Anh ta phớt lờ tiếng gọi lớn của cậu em vợ ở phía xa, tự mình donate cho An

Như Cố một viên ngọc trai Nam Hải, coi như là lời cảm tạ.

Nói với An Như Cố một tiếng, anh ta liền lịch sự cúp điện thoại, trên mặt tràn

đầy tức giận, tựa như bóng tối trước cơn bão.

Lão Dương không nói gì, nhưng một số khán giả tinh ý nhận ra anh ta đang rất

tức giận. Mặc dù Lão Dương có vẻ là người hiền lành, nhưng thỏ bị dồn ép

cũng sẽ cắn người.

An Như Cố thấy khán giả trên khu bình luận đang phỏng đoán hàng vạn cách

“chế biến” em vợ của anh rể, trong đầu hiện lên tướng mạo của cậu em vợ lúc

nãy: “Người lái xe gây tai nạn kia sẽ phải ngồi tù ba ngày, cũng sẽ gặp họa

huyết quang, đúng là tự làm tự chịu.”

Lời An Như Cố nói không khó đoán, khán giả lập tức hiểu ra. Ngồi tù chắc là bị

giam giữ, họa huyết quang… chắc chắn là bị người nhà dạy dỗ rồi.

Họ lập tức cảm thấy hả hê – Kẻ uống rượu lái xe đáng đời!

An Như Cố bưng chén trà vừa pha lên, nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng, sau

đó nhắn tin riêng cho người xem may mắn thứ hai, hỏi anh ta muốn xem bói

qua ảnh hay kết nối trực tiếp.

Người xem may mắn thứ hai như thể đang canh điện thoại, lập tức trả lời là có

thể kết nối.

Một số người đang bàn tán về cậu em vợ lúc nãy và việc uống rượu lái xe, một

số người khác thì chào đón người xem may mắn mới.

[Kéo đi, người tiếp theo!]

[Người xui xẻo, à không, người có duyên đã đến ha ha ha ha.]

[Hãy nói ra điều khiến bạn không vui, để chúng tôi được vui vẻ nào.]

Cuộc gọi video vừa được kết nối, trên màn hình xuất hiện ba chàng trai có vẻ

ngoài là sinh viên, phía sau là giường tầng bằng sắt, có vẻ như là trong ký túc

xá.

Nam sinh viên gần ống kính nhất có vẻ ngoài năng động, mặc áo phông trắng và

quần đùi đen, không ủ rũ như khán giả tưởng tượng.

Thấy mình được chọn, anh ta cười toe toét, giọng điệu đắc ý: “Tôi đâu có em

trai khốn nạn hay cậu em vợ kỳ quặc gì, tôi chỉ là một người may mắn bình

thường thôi!”
 
Back
Top Bottom