Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 820


Nụ cười của Tiểu Bạch Long dần thu liễm, hỏng rồi, thời Viêm Hoàng… Hình

như anh không có ấn tượng gì cả.

“Ta, dù sao ta chắc chắn lớn tuổi hơn Đại Vũ, bối phận chênh lệch với nhóc con

này cũng không nhiều.”

Anh sinh ra ở sông Tế, được thiên đạo công nhận, trở thành thần linh. Từ khi có

ký ức, anh đã là Hà Quân Tế Thủy. Anh sống rất an nhàn dưới sông Tế, chưa

từng lên bờ.

Cho đến khi Đại Vũ dẫn theo một đám người đến trị thủy, đào bới lung tung

dòng sông của anh, kinh động đến Hà Quân là anh.

Anh lười quản chuyện nước sông có dâng hay không, bèn ngăn cản đám người

kia trị thủy.

Cho đến không lâu sau, đám người kia bưng một mâm thịt nướng thơm phức từ

bò và dê tươi mới chế biến, dâng lên cho anh. Anh không khỏi trầm mặc. Dưới

nước không thể nhóm lửa, anh chưa từng thử cách chế biến này.

Sau đó, việc cải tạo dòng sông Tế đã thành công. Điểm khác biệt là, hàng năm

đều phải dâng thịt nướng cho sông Tế.

Tiểu Cương Thi kỳ thực vẫn tự nhận thức bản thân là con người – Tô Uyển,

không hề cảm thấy mình là Bất Hóa Cốt hay Hạn Bạt, cũng không hề tò mò về

kiếp trước của mình, thậm chí chưa từng hỏi han hay tìm hiểu tư liệu về Hạn

Bạt. Cái gì mà con gái Hoàng Đế? Cô bé chỉ là Tô Uyển mà thôi.

Nhưng bị An Như Cố nói như vậy, cô bé bỗng nhiên trở nên hào hứng, học theo

dáng vẻ vênh váo tự đắc vừa rồi của Tiểu Bạch Long mà nói: “Lớn hơn một

ngày cũng là lớn hơn, đừng cãi nữa, anh phải gọi em là đại nhân!”

Tiểu Bạch Long: “…”

Hóa ra, nhóc con này mới là người có bối phận lớn nhất.

Đúng là tự vác đá ghè chân mình mà.

An Như Cố không khỏi bật cười, sau đó lại hỏi Tiểu Bạch Long về chuyện của

nhà Hạ, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.

Tiểu Bạch Long có trí nhớ siêu phàm, nhớ rất rõ kiểu dáng của chiếc đỉnh đồng,

ngay cả hoa văn cũng nhớ rõ. Lư hương hình đỉnh này – tuy đã được Tiểu Bạch

Long đóng dấu là hàng nhái, nhưng kiểu dáng lại giống y như đúc, chẳng lẽ chỉ

là trùng hợp?

Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, đi theo Trương Kim Phi đến hậu sơn.

Đường núi hiểm trở, Trương Kim Phi không đi trước dẫn đường, mà dừng lại

bên đường, chỉ đường cho mọi người: “Mọi người đi chậm một chút, cẩn thận

đá vụn, đừng trượt chân, mộ tổ nhà tôi ở phía trước.”

An Như Cố đi ngang qua, đột nhiên hỏi: “Chiếc đỉnh đồng nhái này được làm

nhái theo chiếc đỉnh đồng đã bị mất sao?”

“Sao cô biết?” Trương Kim Phi hơi mở to mắt, sau đó vỗ tay cười nói: “Cô An,

cô thật sự là liệu sự như thần, tôi còn chưa nói chuyện này mà cô đã biết rồi.”

“Đúng là như vậy, ông cậu của tôi rất thích chiếc đỉnh đó, lúc đó trong thôn còn

chưa có máy ảnh, ông ấy đã đặc biệt thuê một chiếc máy ảnh, chụp ảnh tất cả

lại.”

“Nguyện vọng của ông ấy là tìm lại được chiếc đỉnh đó, tôi thực sự không tìm

lại được, nên mới nghĩ cách tìm cho ông ấy một cái giống hệt, cũng không tính

là lừa gạt ông ấy. Tôi tìm được những bức ảnh đó, gửi cho họ, bảo họ làm theo,

chiếc đỉnh đặt làm riêng này cũng tốn không ít tiền!”

“Tôi biết rồi.” An Như Cố gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy ông còn giữ ảnh chụp

bản gốc không?”

Trương Kim Phi có hơi mơ hồ: “Xem ở từ đường không được sao? Cái bị mất

với cái đang bày giống hệt nhau mà.”

“Chưa chắc đã giống hệt.” An Như Cố thản nhiên nói.

Cô muốn tìm ảnh chụp bản gốc, đưa cho Tiểu Bạch Long xem thử. Rốt cuộc thì

bản gốc kia giống với cái ở từ đường, đều là hàng nhái do người ta làm giả, hay

là Thanh Châu Đỉnh thật sự.

Cửu Đỉnh là bảo vật trấn quốc thời Hạ, Thương, Chu, là tượng trưng cho vương

quyền. Cuối thời Chu, rất nhiều chư hầu tranh nhau giành giật Cửu Đỉnh, sở

hữu Cửu Đỉnh, chính là chính thống của Trung Hoa.

“Sử ký” từng ghi chép: “Mười tám năm, Tần Vũ Vương cùng Mạnh Thuyết

nâng Long Văn Xích Đỉnh, gãy xương bánh chè mà chết.” Tần Vũ Vương, tức

là ông bác của Tần Thủy Hoàng – Doanh Đãng, chạy đến Lạc Dương nâng

đỉnh, trong quá trình nâng đỉnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chiếc đỉnh nặng

bốn trăm cân rơi xuống đập vào xương ống chân, dùng một cách thức thần kỳ

để lưu danh sử sách.

Cái gọi là Long Văn Xích Đỉnh này chính là Ung Châu Đỉnh trong Cửu Đỉnh.

Nghe nói, Tần Thủy Hoàng đã tìm được Cửu Đỉnh, trong quá trình vận chuyển,

một chiếc đỉnh bị rơi xuống sông Tứ, phái mấy ngàn người đi trục vớt nhưng

không tìm thấy, chỉ còn lại tám chiếc. Sau đó Cửu Đỉnh bặt vô âm tín, biến mất

trong dòng sông lịch sử, người đời sau suy đoán, tám chiếc đỉnh kia có lẽ đã

được chôn cùng với Tần Chiêu Tương Vương hoặc Tần Thủy Hoàng.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 821


Sau đó, Hán Vũ Đế tìm thấy một chiếc đỉnh lớn ở sông Phần, vô cùng vui

mừng, đại xá thiên hạ, còn đổi niên hiệu thành Nguyên Đỉnh, đích thân đi

nghênh đón Cửu Đỉnh. Nhưng sông Tứ và sông Phần không hề thông nhau,

chiếc đỉnh đồng sao có thể chạy xa như vậy được? Vì vậy, các học giả đời sau

đều cho rằng đây là một màn kịch.

Không ai có thể trả lời chính xác tung tích của Cửu Đỉnh – bảo vật trấn quốc mà

vô số người theo đuổi từ xưa đến nay, vừa bi kịch vừa đáng tiếc.

Tính toán vị trí, Hải Thành thời cổ đại thuộc Thanh Châu. Nếu bản gốc thực sự

là một trong Cửu Đỉnh – Thanh Châu Đỉnh, vậy… Người nhặt ve chai kia đúng

là kiếm bộn rồi.

“Được rồi, để tôi tìm thử.” Thấy cô rất tò mò, Trương Kim Phi liền lấy điện

thoại di động ra, gửi tin nhắn cho người nhà: “Ở nhà tôi có bản gốc, đợi chút,

tôi bảo người giúp việc chụp ảnh, gửi qua đây.”

Trong lúc chờ đợi, Trương Kim Phi trầm tư hồi lâu, nảy ra một suy đoán, tò mò

hỏi: “Cô An, sao cô lại muốn xem ảnh chụp? Chẳng lẽ cô từng gặp chiếc đỉnh

đồng này sao?”

Ông ta nhớ đến cảnh tượng An Như Cố trò chuyện về đồ đồng với những người

nước ngoài kia, vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả vết rỉ sét cũng có thể phân biệt

được thật giả, có vẻ như không phải là người ngoại đạo. Chẳng lẽ sở thích của

cô An là sưu tầm đồ cổ? Từng nhìn thấy chiếc đỉnh đồng bị đánh tráo kia?

An Như Cố lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có.”

Nếu chiếc đỉnh nhái ở từ đường được sao chép theo tỷ lệ 1:1, vậy thì chiếc đỉnh

thật sự có kích thước rất lớn, rất có thể nặng đến bốn trăm cân.

Mà chiếc đỉnh Quy Nguyên ở đạo quán Xuất Vân chỉ bằng một nửa, kiểu dáng

cũng khác, tổng không thể nào là Thanh Châu Đỉnh bị thu nhỏ lại chứ? Hơn

nữa, chiếc đỉnh Quy Nguyên rỉ sét loang lổ, giống như được bao bọc bởi một

lớp men, căn bản không nhìn ra hoa văn. Hai chiếc đỉnh đồng này hoàn toàn

không liên quan gì đến nhau.

“Haiz, vậy thì thôi.” Trương Kim Phi thở dài, cúi đầu nhìn điện thoại di động,

nói: “Dì giúp việc ở nhà nói, dì ấy đang tìm trong thư phòng, chắc còn một lúc

nữa, hay là chúng ta đi xem mộ tổ trước đã.”

“Được.”

Lúc này đã là mùa xuân, vạn vật hồi sinh, chim hót hoa nở, cỏ xanh mọc lên từ

những chồi non, bướm bay lượn trên những cánh hoa, tạo nên một khung cảnh

vô cùng nên thơ.

Nhưng càng đi về phía trước, cây cối càng thưa thớt, giống như từ mùa xuân trở

lại mùa đông, vạn vật đều im lìm, toát lên vẻ tiêu điều.

Khi nhìn rõ ngọn núi nhỏ trước mặt, không ít người tinh mắt lập tức biến sắc.

Trương Kim Phi vẫn còn mơ màng không biết gì, vừa đi về phía trước vừa thao

thao bất tuyệt: “Mấy vị đại sư đi chậm một chút, đường núi trơn trượt.”

“Hải Thành chúng tôi nằm ở vùng đồng bằng, rất ít núi, nhưng thôn Lục Thụ

chúng tôi lại có không ít ngọn đồi nhỏ. Ngọn núi này tên là Phục Long Sơn,

chôn cất rất nhiều tổ tiên, mỗi năm đến Thanh minh, Đông chí, đều phải đốt rất

nhiều giấy tiền.”

“Nhà chúng tôi ban đầu ở ngọn đồi này, nhưng sau khi được đại sư chỉ điểm,

chúng tôi đã dời mộ đến một ngọn đồi khác. Mấy vị đại sư mau xem thử, có

phải mộ tổ nhà tôi có vấn đề, hay là chúng tôi đơn thuần là xui xẻo?”

Trương Thiên Sư nhìn ngọn núi nhỏ từ xa, lại dừng bước, không chịu đi theo

Trương Kim Phi về phía trước, trong lòng có chút bài xích: “Đương nhiên

không phải là năm xui tháng hạn, ông đang gặp vận may, chỉ có thể càng ngày

càng tốt.”

Trương Kim Phi không quen biết Trương Thiên Sư, nhưng thấy ông có phong

thái của một vị cao nhân, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ngưỡng mộ: “Vậy

là thế nào?”

Chưa kịp để Trương Thiên Sư lên tiếng, Từ Hàng đại sư đã sa sầm mặt mày,

liên tục thở dài, giống như vô cùng chán nản: “Thí chủ, là bần tăng nhìn nhầm

rồi.”

Không ít người nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, có người nhỏ giọng xì xào bàn

tán, vẻ mặt khó lường.

Trương Kim Phi: “???”

Thấy mọi người mãi không chịu nói, tim ông ta như muốn nhảy ra khỏi lồng

ngực, nếu là chuyện nhỏ, mọi người nhất định sẽ nói thẳng. Giờ phút này, sắc

mặt của những vị đại sư này khó coi như vậy, chứng tỏ chuyện rất nghiêm

trọng!

Ông ta luống cuống tay chân, vội vàng nói: “Mấy vị đại sư, rốt cuộc là có

chuyện gì, mọi người cứ nói thẳng với tôi đi… Đúng rồi, nếu có thể giải quyết

được chuyện này, tôi nguyện chi ba mươi triệu!”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 822


Là người bình thường, ông ta chẳng có pháp khí gì, chỉ có vô số tiền tài.

Thế nhưng, Từ Hàng đại sư lại thở dài: “Thí chủ, đây không phải là vấn đề tiền

bạc, mà là bần tăng đã điểm sai huyệt cho ông. Mọi người không chịu nói, cũng

chỉ là nể mặt bần tăng mà thôi, là bần tăng kiến thức nông cạn. Ban đầu tưởng

rằng đây là Cửu Tinh Liên Châu cục đại cát đại lợi, không ngờ lại tìm phải tuyệt

địa…”

Trương Kim Phi vừa nghe thấy hai chữ “tuyệt địa”, đầu óc như muốn nổ tung,

trong lòng có chút sốt ruột, theo bản năng truy hỏi: “Sao lại như vậy được?”

Từ Hàng đại sư chỉ đành nói: “Lúc trước, ông tìm tôi dời mộ tổ, tôi thấy nơi này

cách đó không xa, hơn nữa lại có phong thủy tốt, cây cối xanh tươi. Hơn nữa,

nơi này của ông tổng cộng có mười ngọn đồi nhỏ, nối liền với nhau, nhìn giống

như chín ngôi sao, Cửu Tinh Vây Nguyệt.”

“Huyệt tôi điểm nằm ở vị trí cao nhất của mặt trăng, sơn khí và thủy khí không

ngừng chảy vào, sau này nhất định con cháu đông đúc, tài lộc dồi dào.”

“Thế nhưng, hôm nay đến xem, không biết tại sao nơi này lại trở nên như vậy,

vạn vật khô héo, sinh cơ đoạn tuyệt. Không còn là Cửu Tinh Vây Nguyệt nữa,

mà trực tiếp biến thành Cửu Tinh Đoạn Nguyệt rồi.”

Từng trải qua rất nhiều trận chiến thương trường, Trương Kim Phi lập tức nghi

ngờ: “Hỏng rồi, đây chẳng phải là do người khác giở trò sao? Phong thủy có thể

bị phá hoại sao?”

Ông ta không phải là không nghi ngờ vị đại sư này, nhưng nếu ông ta có vấn đề,

người khác nhất định sẽ chỉ ra. Từ Hàng đại sư không bỏ trốn, chứng tỏ là có

chỗ dựa.

Đặc biệt là An Như Cố còn ở đây, nếu Từ Hàng đại sư có ý đồ xấu, cô nhất định

sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Ông ta thường xuyên xem buổi livestream của An Như Cố, rất tin tưởng cô, có

thể tin tưởng streamer mãi mãi!

“Đương nhiên là có thể.” Từ Hàng đại sư gật đầu: “Con người có thể tạo ra

phong thủy, đương nhiên cũng có thể phá hủy phong thủy, chỉ là không biết ai

lại độc ác như vậy, hại nhà ông đến nông nỗi này.”

Cũng hủy hoại thanh danh cả đời của ông ta.

Trương Kim Phi nghiến răng nghiến lợi, không ngừng suy nghĩ đến những đối

thủ cạnh tranh của mình: “Biến bảo địa phong thủy thành tuyệt địa, tôi muốn

xem xem là ai muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn!”

Trong lòng ông ta, oán hận với Từ Hàng đại sư đã tan biến, hóa ra ông ta không

phải cố ý tìm tuyệt địa, chỉ là bị người khác phá hoại, vậy thì không thể trách

ông ta được.

Thế nhưng, lúc này, An Như Cố lại đột nhiên lên tiếng: “Kỳ thực, mảnh đất này

vốn dĩ là một vùng đất chết. Long mạch bị chặt đứt, vạn vật lụi tàn, linh khí tiêu

tán, chỉ là do ngoại lực, khiến nó trở nên tốt đẹp. Giờ ngoại lực không còn, nó

đương nhiên lộ ra diện mạo ban đầu.”

Trương Kim Phi sững sờ: “Vốn dĩ là một vùng đất chết?”

“Đúng vậy.” An Như Cố giơ tay chỉ vào chín ngọn núi nhỏ trước mặt: “Mọi

người nhìn những ngọn núi này xem, chúng không phải hình thành tự nhiên, mà

là do con người đào đắp mà thành. Những ngọn núi nhỏ kia vốn dĩ là một khối.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khoảng cách giữa các ngọn núi nhỏ gập

ghềnh, mặt cắt mơ hồ có dấu vết của con người khai quật.

“Xương sống của rồng bị đào thành chín đoạn, m.á.u chảy thành sông.”

An Như Cố cúi người, bốc một nắm đất, đất có màu đỏ nhạt, mùi tanh của đất

theo gió ập vào mặt, mùi tanh đó lại hơi giống mùi m.á.u tanh: “Chắc đây là lý

do ngọn núi này có tên là Phục Long Sơn.”

“Tục ngữ có câu, địa linh nhân kiệt. Long mạch bị chặt đứt, địa phương đó

thường không xuất hiện quan to hay phú hào nào. Thế nhưng, ông lại thoát khỏi

ngôi làng nhỏ bé này, nổi bật giữa đám đông, trở thành người giàu nhất địa

phương. Đây chính là do ngoại lực kia.”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 823: Thanh Châu Đỉnh


Không ít người am hiểu chút ít về phong thủy, ban nãy không nhận ra nơi này

lại là long mạch, mãi đến khi An Như Cố nói ra, họ mới phát hiện ra sự tình

đằng sau.

Trong lòng chấn động, họ nhìn quanh bốn phía, cau mày: “Hóa ra ngọn núi này

lại là long mạch sao, thật hay giả vậy?”

“Phong thủy nơi này xấu đến mức độ này, chẳng giống long mạch chút nào.”

Trên đất nước rộng lớn, núi non nhiều vô số kể, nhưng long mạch lại vô cùng

trân quý và hiếm có, không phải ngọn núi nào cũng là long mạch.

Long mạch được chia thành đại long mạch và tiểu long mạch, mỗi đại long

mạch đều có can long, chân long, giả long, tiềm long, thiểm long… Tìm kiếm

long mạch không phải là một việc đơn giản.

Cho dù là thầy phong thủy lợi hại đến đâu, cũng phải cẩn thận quan sát địa hình,

đo đạc nhiều lần, mới dám khẳng định long mạch.

Kết quả là An Như Cố chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra?

Dù biết An Như Cố rất lợi hại, nhưng cũng không dám tin cô lại lợi hại đến mức

độ này. Hơn nữa, họ chỉ nghe nói cô xem bói và đấu pháp rất lợi hại, chứ chưa

từng nghe nói cô am hiểu phong thủy đến vậy!

Mọi người sôi nổi nhìn về phía các vị đại sư phong thủy trong đám đông, người

được chú ý nhất là Huyền Không đạo nhân.

Trong nước có mấy đại phái phong thủy, Lục Hợp phái, Huyền Không Phi Tinh,

Kim Khóa Ngọc Quan… Huyền Không đạo nhân chính là chưởng môn của Kim

Khóa Ngọc Quan.

Phái phong thủy Kim Khóa Ngọc Quan đặc biệt ở chỗ đơn giản, không cần la

bàn cũng có thể xem xét địa hình.

Huyền Không đạo nhân đi quanh một vòng, thong dong quay lại, gật đầu đáp:

“Đế xuất hồ chấn, chấn vi lôi, vị đông phương, thời vi xuân. Thanh long ất

mạch khởi phong hào, đông cao tây đê vi trạch địa. Nơi này và Hải Thành đều

là cách cục phong thủy ‘đế xuất hồ chấn’, quả thực là một long mạch hiếm có,

tuy rằng đã bị hủy hoại.”*

*Đế xuất hồ chấn: Trong “Chu Dịch”, quẻ Chấn là quẻ thứ 51, ứng với phương

Đông, tượng trưng cho sấm sét. Câu này ý chỉ đế vương xuất hiện từ phương

Đông, mang trong mình khí thế mạnh mẽ như sấm sét.

Các vị cao nhân trong giới Huyền Môn thầm kinh hãi, ấn tượng về An Như Cố

trong lòng lại một lần nữa thay đổi, cô quá mức thiên tài, thiên tài đến mức gần

như yêu nghiệt. Rõ ràng còn trẻ như vậy, sao cái gì cũng biết, rốt cuộc là ai dạy

cô?

Sao cái đạo quán Xuất Vân đổ nát và vô danh kia lại có thể dạy dỗ ra người như

vậy?

Huyền Không đạo nhân không khỏi khen ngợi, đồng thời hỏi ra nghi hoặc trong

lòng rất nhiều người: “Tiểu hữu tuổi còn trẻ, nhãn lực thật không tầm thường,

không biết tại sao chưa từng nghe nói đến sư phụ của cô.”

“Sư phụ tôi đã quy tiên, hơn nữa ông ấy không thích xen vào chuyện đời, vẫn

luôn ẩn cư.” An Như Cố cụp mắt xuống, ánh mắt u ám khó hiểu.

Tính cách cô vốn lạnh nhạt, đôi khi, dù đang sống giữa thế gian, nhưng cô lại có

cảm giác mình không phải là một phần của chúng sinh, mà là người quan sát

lãnh đạm. Nhưng sư phụ đã nuôi nấng cô khôn lớn, không chỉ dạy cô pháp

thuật, mà còn dạy cô đạo lý làm người, cô rất nhớ sư phụ.

Từ khi trở thành người phát ngôn của địa phủ, lại có quan hệ với Mạnh Bà,

phán quan… những người có chức vị cao trong địa phủ, cô từng nói bóng nói

gió hỏi chuyện của sư phụ. Nếu sư phụ sống tốt ở dưới đó, cô nhất định sẽ

không quấy rầy ông. Nếu ông sống không tốt, dù thế nào, cô cũng không thể

khoanh tay đứng nhìn.

Thế nhưng, điều khiến cô kinh ngạc là, trong sổ sinh tử của phán quan lại không

có thông tin của sư phụ. Sổ sinh tử ghi chép sinh linh vạn vật của nhân gian, nếu

sư phụ là người, không thể nào bị bỏ sót.

Vậy thì chỉ có một khả năng, sư phụ không phải người phàm.

Trên thực tế, sau khi suy đoán này xuất hiện, cô gần như không chút do dự mà

tiếp nhận đáp án này.

Trước đây, cô sống tách biệt với thế giới bên ngoài, luôn cho rằng sư phụ có bản

lĩnh rất bình thường, sau khi xuống núi mới biết những thứ sư phụ dạy mình lợi

hại đến nhường nào. Người như vậy sao có thể là người bình thường được?

Mãi cho đến sau này, khi gặp được mấy vị tinh quân, trong lòng cô chợt lóe lên

một suy đoán – có lẽ sư phụ là người trời luân hồi chuyển thế, sau khi c.h.ế.t

đương nhiên không vào địa phủ, không nhiễm bụi trần, chắc là đã trở về thiên

đình rồi.

Sau khi biết mình có khả năng có một người sư phụ thần tiên, cô cũng không

vội vàng đi tìm sư phụ, bám víu vào ông. Sư phụ sống tốt trên trời là được rồi.

Ông ấy không chủ động tìm đến cô, chắc chắn cũng có suy tính riêng, không

cần thiết phải thông qua những vị tinh quân kia để tìm kiếm và quấy rầy ông.

Huyền Không đạo nhân thở dài: “Hóa ra là một vị cao nhân ẩn thế, vậy thì thật

đáng tiếc, nhân vật xuất sắc như vậy mà lại vô duyên gặp mặt.”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 824


“Long mạch?” Là một người hoàn toàn mù mờ về phong thủy, nghe mọi người

bàn tán về long mạch, Trương Kim Phi khó hiểu: “Long mạch là cái gì?”

“Long mạch là thuật ngữ trong phong thủy. Dãy núi về hình thái rất giống rồng,

vì vậy, trong phong thủy, dãy núi được ví như long mạch.” An Như Cố chỉ vào

dãy núi nhỏ liên miên trước mặt: “Dãy núi này có đầu có đuôi, có gốc có ngọn,

nhấp nhô uốn lượn, tựa như có sinh khí xuyên suốt, giống như một con rồng

khổng lồ đang cuộn mình.”

Trương Kim Phi nhìn theo hướng cô chỉ, ánh mắt khựng lại, trước đây chỉ cảm

thấy ngọn núi này cây cối xanh tươi, bây giờ nghe An Như Cố nói như vậy,

ngọn núi này còn có chút giống rồng thật.

Nhưng trên lưng con “rồng” cường tráng này lại bị người ta đào ra những

đường rãnh sâu hoắm, nhìn từ bên cạnh, giống như chữ “ao”, bị chia thành chín

đoạn.

Ông ta trợn tròn mắt, buột miệng nói: “Hóa ra chín ngọn núi nhỏ này vốn là một

khối sao, đây là lần đầu tiên tôi biết đấy!”

Nghĩ đến câu nói “long mạch bị chặt đứt” của An Như Cố, trực giác mách bảo

ông ta rằng đó không phải là chuyện tốt, lo lắng hỏi: “Cái long mạch này chẳng

phải chỉ là núi thôi sao, đâu phải rồng thật, bị người ta chặt đứt xương sống, dễ

dàng c.h.ế.t như vậy sao?”

Trong lòng ông ta kêu khổ không ngừng, cái gọi là long mạch này sao lại yếu ớt

như vậy chứ?

“Long mạch không kiên cường như ông tưởng tượng đâu, đất là da thịt của

rồng, nước là m.á.u của rồng. Bị chặt đứt xương sống, moi móc da thịt, rồng

còn sống được sao?”

An Như Cố thản nhiên nói: “Ví dụ như Nam Thành, từ xưa đến nay, nơi đây có

vương khí, long mạch rất nhiều, được xưng là vùng đất long bàn hổ cứ, rất

nhiều vị đế vương từng động tay động chân đến nơi này. Sở Hoài Vương từng

phái thuật sĩ chôn vàng bạc châu báu ở núi Lư Sơn, Nam Thành, còn truyền tin

tức này cho bá tánh. Bá tánh vì thế mà đào núi khắp nơi, long mạch ở đó đã bị

phá hủy.”

“Hay như vào thời Minh, Chu Nguyên Chương lo lắng vùng đất có long mạch

sẽ xuất hiện hào kiệt tạo phản, nên đã phái Lưu Bá Ôn đi chặt đứt long mạch.

Ông ấy đã đi khắp đất nước, từng bảo bá tánh ở núi Long Sơn, Vô Tích, nhào

nặn đất sét bán lấy tiền, còn phái thợ thủ công đến dạy họ kỹ thuật, mượn tay

người khác để phá hủy long mạch.”

Trương Kim Phi nghe mà sởn gai ốc, vừa kinh hãi trước khối lượng công việc

khổng lồ vừa thán phục năng lực thần kỳ của Lưu Bá Ôn: “Lưu Bá Ôn này cũng

quá to gan rồi, vậy ông ta có thành công không?”

“Tỷ lệ thành công rất cao. Tương truyền, ông ấy đã chặt đứt ít nhất chín mươi

long mạch, ở rất nhiều nơi đều lưu truyền truyền thuyết về ông ấy.”

Trương Kim Phi thầm rùng mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, trong thôn có long

mạch thì đương nhiên là tốt rồi, nhưng lại là long mạch bị hủy hoại, còn chưa

kịp vui mừng, đã thất vọng tràn trề.

“Vậy long mạch trong thôn chúng tôi là do ông ta phá hủy sao? Thật là quá

đáng!”

An Như Cố dùng điện thoại di động tra cứu địa chí, tìm được tư liệu về thôn

Lục Thụ, sau khi tải xuống thì tìm kiếm “Lưu Bá Ôn”, điện thoại di động hiển

thị rất nhiều kết quả tìm kiếm.

Sau khi xem xong, An Như Cố cau mày: “Theo ghi chép, Lưu Bá Ôn từng đến

huyện này, còn để lại một bức tranh do chính tay ông ấy vẽ, hiện nay bức tranh

đang được trưng bày trong bảo tàng. Lúc đó, ngọn núi này không gọi là Phục

Long Sơn, là do Lưu Bá Ôn dẫn người đi tuần tra, sau đó đổi tên ngọn núi này

thành Phục Long Sơn.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Phục Long Sơn, đúng như tên gọi, hàng phục

rồng, quả nhiên là một cái tên vô cùng chính xác.

“Đúng là phong cách của ông ấy.” An Như Cố ngẩng đầu, nhìn dãy núi gập

ghềnh trước mặt: “Núi Nam Bắc, Lan Châu có Phục Long Bình, Trừ Châu có

Trảm Long Cương… đều là tác phẩm của ông ấy, cách đặt tên có chung một

mạch.”

“Những nơi này từng có suối chảy róc rách, cây cối xanh tươi, sau khi bị chặt

đứt long mạch thì trở nên hoang vu, không một bóng người. Long mạch là kết

tinh của khí vận quốc gia, nếu không bị hủy hoại, nơi đó sẽ trở nên phồn vinh,

nhân tài xuất thế!”

Trương Kim Phi tức giận mắng: “Long mạch tốt như vậy, sao lại đi chặt đứt

chứ! Thật quá đáng, đúng là đáng chết!”

Lúc này, một lão tiên sinh tóc bạc phơ mỉm cười nói: “Ông nói Lưu Bá Ôn quá

đáng, vậy cũng không hẳn, ông ấy chỉ là hành sự vì chân long thiên tử mà thôi.

Từ xưa đến nay, thành vương bại khấu, nếu đổi lại là ông là hoàng đế, chẳng lẽ

ông không muốn giang sơn muôn đời vững bền sao?”

“Lão tiên sinh, ông là…?” Trương Kim Phi vốn định mắng người, nhưng thấy là

một lão tiên sinh chỉ đành nuốt lời mắng chửi vào bụng, lễ phép hỏi.

Lão tiên sinh cười tủm tỉm nói: “Lão phu là Huyền Không đạo nhân.”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 825


Không chỉ có ông ta, rất nhiều người am hiểu phong thủy cũng âm thầm gật

đầu. Chỉ cần là người hiểu biết về phong thủy, ai mà không biết Lưu Bá Ôn đã

chặt đứt bao nhiêu long mạch trên khắp đất nước? Ai mà không muốn lưu danh

sử sách giới Huyền học như Lưu Bá Ôn?

Huyền Không đạo nhân lại nói: “Chỉ riêng việc tìm kiếm long mạch đã tốn rất

nhiều thời gian và công sức, chưa nói đến việc chặt đứt long mạch sau đó. Long

mạch là dãy núi được hình thành từ hội tụ sơn khí và thủy khí, đã có linh tính.

Muốn chặt đứt long mạch, phải chiến đấu với long mạch.

Ví dụ như lúc trước, khi Lưu Bá Ôn chặt đứt long mạch ở núi Long Sơn, Vô

Tích, ông ấy muốn đào một cái giếng sâu, hút m.á.u của rồng, kết quả lại thất

bại thảm hại. Núi Long Sơn nổi giận, hình thành một ngọn núi nhỏ ở nơi đào

giếng, đó chính là núi Sản, Vô Tích.

Vì vậy, nơi đó có câu tục ngữ – ‘Một đêm mọc lên núi Sản’.”

“Thầy phong thủy có bản lĩnh không đủ, đừng nói đến việc chặt đứt long mạch,

nếu không đối phó được với long mạch, không chịu nổi phản phệ, vậy thì chính

là tự chặt đứt đường sống của mình.”

Khi nhắc đến Lưu Bá Ôn, trong mắt mọi người đều là sự ngưỡng mộ.

Trương Kim Phi tức giận đến mức không biết trút vào đâu, rất muốn mắng

những người này, nhưng ông ta còn phải dựa vào những vị đại sư này giúp đỡ,

chỉ đành nuốt cơn giận vào bụng.

Tuy ông ta không mắng, nhưng Kế Tinh lại lên tiếng thay ông ta.

Bản thân anh vốn là bạch long, nghe bọn họ nói chặt đứt long mạch, luôn cảm

thấy bọn họ đang chặt chính mình, trong lòng dâng lên cảm giác phẫn nộ và khó

chịu khi “vật thương kỳ loại”.

Vì vậy, anh bèn lên tiếng bênh vực Trương Kim Phi: “Các ngươi nói nghe thật

dễ dàng, dù sao người bị chặt cũng không phải long mạch nhà mình, nên chẳng

thấy đau lòng chút nào! Nếu Lưu Bá Ôn đào là long mạch nhà các người, khiến

cho nơi đó không phát triển được, còn là vùng đất chết, chẳng lẽ các người

không tức giận sao?”

Các vị cao nhân trong giới phong thủy: “…”

Nghĩ như vậy, con d.a.o rơi vào người mình, đúng là rất đau.

Bọn họ chỉ đành ấp úng nói: “Không thể nói như vậy được. Nơi chúng tôi ở đâu

có long mạch nào, ông ta muốn chặt cũng không có chỗ mà chặt.”

“Hoàng đế là ‘cửu ngũ chí tôn’, ‘phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ’*, lúc bấy

giờ, long mạch là tài sản riêng của hoàng đế, ngài ấy muốn làm gì thì làm.”

*Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ: Ý nói cả thiên hạ đều là đất của vua,

muôn dân đều là thần dân của vua.

An Như Cố vỗ vỗ tay Kế Tinh, ra hiệu cho anh im lặng, ở đây không chỉ có

những người có chức vị cao trong giới Huyền học, còn có bạn bè nước ngoài,

cãi nhau sẽ rất bất lịch sự.

Thấy cô khuyên nhủ, Kế Tinh đành ngậm miệng, trong lòng buồn bực.

Cô lại đi bênh vực người khác không bênh vực mình, thật là quá đáng, rõ ràng

mình là “kim chủ” của cô, vậy mà cô lại không nể mặt mình!

Nhưng ngay lúc này, bên tai anh đột nhiên vang lên giọng nói của An Như Cố:

“Thời gian trôi qua như thoi đưa, ‘thương hải tang điền’, trước đây là ‘gia thiên

hạ’, bây giờ đã sớm trở thành ‘công thiên hạ’. Câu ‘phổ thiên chi hạ, mạc phi

vương thổ’ đã không còn phù hợp nữa. Long mạch không nên bị chặt đứt, dẫn

đến bị độc chiếm.

Xã hội ngày nay, ‘nhân nhân giai thị long’**.”

*Thương hải tang điền: Biển xanh biến thành nương dâu, ví với sự thay đổi lớn

của trời đất.

*Gia thiên hạ: Thiên hạ là của vua.

*Công thiên hạ: Thiên hạ là của chung.

**Nhân nhân giai thị long: Người người đều là rồng.

Không ít người chấn động trong lòng, người người đều là rồng… Câu này thật

sự rất có lý.

Tiểu Bạch Long thấy cô giúp mình phản bác, trong lòng thoải mái hơn không ít.

Trương Kim Phi nghe mà nhiệt huyết sôi trào: “Đúng vậy, thời đại này, người

người đều là rồng, nhân dân mới là chủ nhân của đất nước, chặt đứt long mạch

làm gì, nên trả long mạch lại cho mọi người.”

“Vậy An đại sư, cái ngoại lực thay đổi long mạch mà cô vừa nói là cái gì?

Chẳng lẽ là Lưu Bá Ôn lương tâm trỗi dậy, quay lại nối liền long mạch sao?”

An Như Cố nhìn về phía dãy núi trùng điệp và ngôi làng ở phía xa, không trả lời

thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Buổi tối ở thôn các người có phải gió rất to không?”

“Ừm, đúng vậy.” Trương Kim Phi kinh ngạc nói: “Gió rất to, giống như quỷ

khóc sói tru vậy. Lúc nhỏ, buổi tối tôi không dám ra khỏi cửa, sợ bị gió thổi bay

mất. Nhưng mà, nơi này của chúng tôi gần biển, chắc là do gió biển quá lớn.

Nhưng sau khi lớn lên, gió biển không còn lớn như vậy nữa, chắc là do biển đã

được quản lý, môi trường trở nên tốt hơn.”

An Như Cố lắc đầu nói: “Thôn các người uốn lượn nhấp nhô, trật tự rõ ràng,

bên trái cao bên phải thấp, vốn dĩ có thể ‘tàng phong tụ khí’*, ngăn cách gió

biển, phong thủy rất tốt. Nhưng sau khi ngọn núi bị đào thành đường rãnh,

không thể che chắn gió, cũng không thể tụ khí, tự nhiên không thích hợp để ở.”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 826


*Tàng phong tụ khí: Phong thủy tốt, có lợi cho việc tích tụ sinh khí.

“Nhưng có một luồng long khí còn sót lại, đang ảnh hưởng đến phong thủy thôn

các người.”

An Như Cố bấm ngón tay tính toán hồi lâu, nhưng thiên cơ thâm sâu khó dò, lại

bị che giấu, chỉ đành hỏi: “Từ khi nào thì ông cảm thấy gió biển nhỏ đi?”

Trương Kim Phi cố gắng nhớ lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nói:

“Đúng rồi, bây giờ cô vừa nói, tôi mới nhớ ra hình như là lúc tôi học tiểu học,

môi trường đột nhiên được cải thiện. Người nhà cũng không cấm tôi ra ngoài

vào buổi tối nữa.”

Bảy tuổi thì có gì đặc biệt?

Trương Kim Phi vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được vấn đề gì, nhưng

ngay lúc này, điện thoại di động của ông ta đột nhiên vang lên.

Ông ta mở ra xem, thì ra là tin nhắn của người giúp việc gửi đến: [Ông chủ, đây

là ảnh chụp mà ông muốn.]

Bên dưới là rất nhiều ảnh chụp chiếc đỉnh đồng, ảnh màu, độ phân giải khá

thấp, nhưng có thể nhìn ra chiếc đỉnh đồng rất nặng, màu sắc cổ kính, hoa văn

tinh xảo.

Nhìn thấy chiếc đỉnh đồng, trong đầu ông ta lóe sáng: “Đợi đã, lúc tôi bảy tuổi,

ông cậu của tôi từng nói với tôi, lúc trồng trọt có đào được một chiếc đỉnh lớn.

Tôi nhớ rất rõ, tuyệt đối không sai, tôi không làm bài tập, đã lén chạy đến từ

đường xem chiếc đỉnh đó, về nhà bị bố đánh cho một trận!”

Mọi người: “…”

An Như Cố nhận lấy điện thoại di động ông ta đưa, đưa cho Kế Tinh xem.

Kế Tinh ra vẻ xem xét rất kỹ lưỡng, chỉ liếc mắt một cái, đã khẳng định chắc

nịch: “Quả nhiên là Thanh Châu Đỉnh, tôi đã nói mà, nếu không phải là đồ thật,

thì sao bọn họ có thể làm giả giống đến vậy, ngay cả tôi cũng suýt bị lừa.”

Thanh Châu Đỉnh?

Mọi người vây quanh, tò mò hỏi: “Thanh Châu Đỉnh gì cơ? Cậu đang nói gì

vậy?”

“Chẳng phải Cửu Đỉnh đã biến mất rồi sao? Còn có thật giả gì nữa, chẳng lẽ

mua hàng trên mạng bị lừa rồi sao?”

Kế Tinh hừ lạnh: “Sao tôi có thể bị lừa được chứ, trí nhớ của tôi rất tốt mà? Đây

chắc chắn là Cửu Đỉnh!”

Cửu Đỉnh???

Mọi người từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ, cuối cùng là vẻ mặt ngơ ngác,

đầu óc ong ong.

“Chết tiệt, hóa ra chiếc đỉnh lớn mà chúng ta nhìn thấy ở từ đường là hàng nhái

theo Thanh Châu Đỉnh sao?”

“Vậy chẳng phải Thanh Châu Đỉnh thật sự đã bị bán cho người ta nhặt ve chai

rồi sao?”

Đứng cách đó không xa, Trương Kim Phi thấy mọi người đang vây quanh điện

thoại di động của mình, bèn hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Vậy An đại sư, chiếc

đỉnh đồng này có gì đặc biệt sao? Chẳng phải chỉ là đồ đồng thôi sao?”

Thật ra, hiện tại ông ta là người giàu nhất Hải Thành, tài sản kếch xù, đồ đồng

bình thường, ông ta hoàn toàn có thể sưu tầm được. Bây giờ nhớ lại chiếc đỉnh

đồng đã bán cho người ta nhặt ve chai, ông ta chỉ cảm thấy tiếc nuối một chút,

sau đó không còn cảm xúc gì nữa.

Dù sao cũng là do ông cậu đào được, cũng không phải bỏ tiền mua, mất thì mất

thôi. Cũng như streamer nói, vạn vật đều có duyên phận, xem ra chiếc đỉnh

đồng này không có duyên với ông ta, không cần phải phiền não quá mức.

An Như Cố im lặng một lát, nói: “Chiếc đỉnh đồng kia của ông rất có thể là một

trong Cửu Đỉnh.”

Trương Kim Phi: “???”

Một suy đoán không thể tin được lóe lên trong đầu ông ta: “Cửu Đỉnh trong

‘nhất ngôn cửu đỉnh’? Bảo vật thời Hạ, Thương, Chu?”

“Đúng vậy.” An Như Cố nói ra suy đoán của mình: “Cửu Đỉnh từ lâu đã trở

thành bảo vật quốc gia trong số những bảo vật quốc gia, mang theo khí vận

quốc gia, đặt ở đây tự nhiên có thể tu bổ long mạch bị hư hại. Nguyên nhân ông

có thể thoát khỏi ngôi làng nhỏ bé này, có lẽ cũng không thể thiếu công lao của

nó.”

Trương Kim Phi tối sầm mặt mũi, không đứng vững, loạng choạng ngã xuống

đất, im lặng hồi lâu mới đứng dậy, sau đó chạy ra ngoài.

“Ông muốn đi đâu?”

“Tôi muốn báo cảnh sát! Bắt hết những kẻ trộm Cửu Đỉnh lại! Hỏi rõ tung tích

của Cửu Đỉnh!”

Ông ta hối hận đến mức ruột gan đều xanh lè, đồ đồng bình thường không khiến

ông ta đau lòng, nhưng đây là Cửu Đỉnh trong truyền thuyết, là tượng trưng cho

vương quyền mà vô số vị đế vương từ xưa đến nay đều tranh nhau giành giật!

Nếu biết chiếc đỉnh đồng đó là Cửu Đỉnh, dù có phải bán hết gia sản, ông ta

cũng sẽ giúp ông cậu tìm lại nó!
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 827: Buổi livestream lần thứ ba mươi


Các cao nhân trong giới Huyền Môn sau khi hoàn hồn, đều lộ vẻ mặt ghen tị:

“Trời ạ, đặt Cửu Đỉnh trong truyền thuyết ở từ đường, dùng nó để thắp hương

cho mộ tổ, chẳng khác nào dùng quốc vận của cả nước để vun đắp cho gia tộc,

thảo nào có thể nuôi dưỡng ra một người giàu nhất Hải Thành như vậy!”

“Nếu có thể tiếp tục thêm một khoảng thời gian nữa, đừng nói là người giàu

nhất Hải Thành, e rằng ngay cả người giàu nhất cả nước cũng không phải là vấn

đề.”

“Khoan đã, đừng nói là người nhặt ve chai kia đã trở thành người giàu nhất cả

nước rồi chứ… Đột nhiên cảm thấy nghề nhặt ve chai đúng là nghề ‘ngồi mát

ăn bát vàng’, biết vậy lúc trước đã phát triển nghề tay trái này rồi.”

“Thôi đi, tiêu thụ báu vật quốc gia, coi chừng bị bắt đấy!”

Các pháp sư nước ngoài thấy nhóm người Hoa Hạ này đều kinh ngạc, còn vị

thương nhân kia thì như phát điên, không khỏi hoang mang.

Nhóm người này ban nãy trông rất lịch sự, nhã nhặn, sao đột nhiên lại như phát

điên vậy? Bị dính phải tà thuật gì sao?

Họ muốn nhờ phiên dịch viên hỏi thăm, nhưng vị phiên dịch viên đến từ Hoa

Hạ này đã hoàn toàn quên mất công việc của mình, chạy vào giữa đám đông,

nói chuyện rôm rả với mọi người, vẻ mặt kích động như trúng được một triệu

tệ.

Tư Linh đến từ đất nước da trắng bên kia đại dương nghe hiểu tiếng phổ thông,

bèn ung dung giải thích ngọn ngành câu chuyện cho mọi người.

Ban đầu, người nước ngoài không để tâm lắm, nền văn minh của đất nước này

vốn nổi tiếng là lâu đời, báu vật quốc gia nhiều vô số kể, cứ như thể đồ cổ nào

cũng là báu vật quốc gia vậy. Chỉ là một báu vật quốc gia thôi mà, có gì to tát

đâu?

Thế nhưng, khi nghe Tư Linh nói rằng đó là biểu tượng của Hoa Hạ, hơn nữa

còn có thể trấn áp và tu bổ long mạch, nuôi dưỡng ra một người giàu nhất Hải

Thành, mọi người đều kinh ngạc.

Họ không hiểu long mạch là gì, nhưng người giàu nhất thì quá trực quan rồi.

Hải Thành là một đô thị quốc tế, danh hiệu người giàu nhất Hải Thành rất có giá

trị, còn có tên trong bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới.

Chỉ cần có được báu vật quốc gia này là có thể có được nhiều tiền như vậy sao?

Trong nháy mắt, rất nhiều người nước ngoài đều ghen tị đến mức đỏ cả mắt.

Không ít người âm thầm xoa tay, bắt đầu tìm kiếm thông tin về Cửu Đỉnh, ý đồ

tìm kiếm tung tích của Cửu Đỉnh.

Trương Kim Phi quay lại thôn, sai người bắt đám côn đồ năm xưa lại, đưa đến

đồn cảnh sát.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đám côn đồ kia giờ đã trung niên, có người đã

lập gia đình, có cuộc sống khá giả, sớm đã chuyển khỏi thôn. Cũng có người

đến tuổi trung niên vẫn là côn đồ, đã lớn tuổi rồi mà vẫn độc thân, hiện tại vẫn ở

trong thôn, nhưng đặc biệt đáng ghét.

Lúc Trương Kim Phi sai người đến bắt bọn họ, những người dân khác trong

thôn không hề lo lắng, ngược lại còn có ý xem náo nhiệt.

Mấy tên vô công rồi nghề này không biết đã chọc giận Trương Kim Phi như thế

nào, đúng là tự mình chuốc lấy!

Mãi cho đến khi đưa những người này đến đồn cảnh sát, Trương Kim Phi mới

bừng tỉnh, hỏng rồi, ông ta quên mất các vị đại sư trên núi!

Tin tức về Cửu Đỉnh của Hoa Hạ quá mức chấn động, khiến ông ta bất chấp tất

cả, muốn tìm lại Cửu Đỉnh đã mất. Ai mà có thể chịu đựng được chuyện báu vật

quốc gia suýt chút nữa lọt vào tay mình chứ?

Ông ta lập tức sai người đi mời các vị đại sư vẫn còn đang ở trên núi về nhà,

dâng trà rót nước, tiếp đãi chu đáo.

Trương Kim Phi đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng, sốt ruột như

kiến bò trên chảo nóng, suy nghĩ một lát, cuối cùng cầu cứu An Như Cố: “Cảnh

sát bảo tôi ở nhà chờ tin tức, cũng không biết khi nào mới tìm được, streamer,

cô có thể tính toán thử xem sao?”

An Như Cố lắc đầu nói: “Cửu Đỉnh của Hoa Hạ mang theo quốc vận, ở một

mức độ nào đó, đã được thiên đạo công nhận, thiên cơ tự nhiên bị che giấu, nếu

có thể tính toán được, tôi đã sớm tìm được chúng rồi.”

“Haiz, vậy thì đành chờ tin tức vậy.” Trương Kim Phi thở dài, sau đó hỏi: “Vậy

thôn chúng tôi bị mất Cửu Đỉnh, phong thủy lại trở nên xấu đi, ngay cả nghĩa

địa cũng biến thành vùng đất chết, phải làm sao bây giờ?”

Trong lòng ông ta vừa hy vọng vừa lo lắng, long mạch bị hủy hoại, lại còn bị

mất Cửu Đỉnh, đây chẳng phải là trời muốn diệt ông ta sao!

“Có hai cách.” An Như Cố suy nghĩ một lát, nói: “Nếu không muốn cuộc sống

trở nên tồi tệ, có thể cả thôn di dời đến nơi khác.”

“Cách này có hơi khó thực hiện.” Trương Kim Phi do dự nói: “Tuy rằng tiền

không thành vấn đề, nhưng trong thôn có rất nhiều người già, họ thậm chí còn

không muốn chuyển đến thành phố sống cùng con cháu, chỉ muốn ở lại trong

thôn. Họ đã sống ở thôn bao nhiêu năm rồi, nếu bảo họ chuyển đi, chưa chắc họ

đã đồng ý. Vậy cách thứ hai là gì?”

An Như Cố đáp: “Long mạch có thể bị chặt đứt, đương nhiên cũng có thể nối

liền lại.”

“Sơn thể bị người ta đào ra, vậy thì chúng ta hãy đào hầm để nối liền lại. Tự

nhiên có cách tu bổ của tự nhiên, tôi thấy long mạch này vẫn chưa hoàn toàn bị

hủy hoại, nếu không Cửu Đỉnh cũng không thể khiến nó hồi sinh. Đợi đến khi

nối liền lại, long mạch nghỉ ngơi dưỡng sức, rất có thể sẽ khôi phục được phần

nào.”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 828


Nghe vậy, Trương Kim Phi vô cùng kích động: “Vậy phải làm sao để nối liền

lại?”

Không ít thầy phong thủy hít một ngụm khí lạnh: “Ban nãy tôi đã xem xét kỹ

rồi, những ngọn núi đó đều bị người ta khai quật, hơn nữa còn khai quật rất sâu,

sơn thể bị đứt đoạn, bây giờ đã trở thành những ngọn núi nhỏ độc lập, long

mạch ‘cửu tử nhất sinh’*, làm sao mà nối liền lại được?”.

“Chẳng lẽ cô muốn lấp đất, ‘trùng tố sơn mạch’? Nổ núi thì dễ, tu bổ núi thì khó

quả thực là khó như lên trời.”

An Như Cố bảo Trương Kim Phi tìm một tấm bản đồ địa phương, sau đó hí

hoáy một lúc lâu.

Trước mặt mọi người, cô cầm bút vẽ một đường cong cong trên bản đồ, sau đó

đột nhiên nói: “Lấp đất khó, vậy thì chúng ta đào hầm, đào một đường hầm ở

phía dưới.”

“Đầu bên kia của đường hầm nối liền với sơn thể, đầu bên này thì chất đất để

nối liền các ngọn núi, như vậy, khối lượng công việc sẽ ít hơn rất nhiều so với

việc chỉ lấp đất. Hơn nữa, việc đào hầm cũng có thể cải thiện giao thông, là một

công trình phúc lợi cho người dân.”

Các thầy phong thủy: “!!!”

Huyền Không đạo trưởng nhìn đường hầm trên bản đồ, cảm thán: “Bịt kín

không bằng khai thông, quả là một ý tưởng tuyệt vời!”

“Phía sau có núi dựa, phía trước có minh đường rộng rãi, bên trái bên phải có

‘hộ sa’ vững chắc, phía Nam có nước, phía Bắc có núi, được núi non sông nước

bao bọc, long mạch uốn lượn quanh co, bao bọc tình cảm, phong thủy rất tốt.”

“Bây giờ long mạch thôn các người đã có cách giải quyết rồi, về sau nhất định

con cháu đông đúc, tài lộc dồi dào.”

Trương Kim Phi cố kìm nén sự kích động, hỏi ra vấn đề mà ông ta quan tâm

nhất: “Vậy còn tài vận sau này của tôi…”

An Như Cố bấm ngón tay tính toán, nói: “Bản thân năng lực của ông cũng

không tệ, bây giờ có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, ba phần là nhờ

vận may, bảy phần là nhờ nỗ lực phấn đấu. Thay vì trông chờ vào vận may khó

nắm bắt, chi bằng giữ cho đầu óc tỉnh táo, như vậy, tài vận sẽ không đến nỗi nào

đâu.”

Lời nói của cô như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Trương Kim Phi, dập tắt

ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng ông ta.

Ông ta không khỏi hít sâu một hơi, thu hồi tâm trạng kích động vừa rồi: “Được,

tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức sai người đi làm.”

Ông ta xuất thân tay trắng, từng trải qua rất nhiều khó khăn, tính cách rất trầm

ổn.

Nhưng sau khi biết được chiếc đỉnh đồng ở từ đường là báu vật quốc gia – Cửu

Đỉnh, trong lòng ông ta vô cùng kích động, tâm tâm niệm niệm đều là tìm lại

Cửu Đỉnh, hy vọng trở nên giàu có, khác hẳn với vẻ ngoài điềm tĩnh thường

ngày.

Giờ phút này, nghe streamer nói vậy, ông ta dần dần bình tĩnh trở lại.

Streamer nói rất đúng, dựa núi dựa trời, không bằng dựa vào chính mình, không

nên trông chờ vào ngoại vật.

Chẳng biết đến khi nào mới có tin tức về Cửu Đỉnh, đã có thể tu bổ long mạch,

vậy thì nhất định phải tu bổ long mạch cho thật tốt.

Hiện tại, ông ta có tiền, tài sản kếch xù, hoàn toàn có thể chi trả chi phí đào

hầm. Ông ta rất gấp, nhưng cũng trả rất nhiều tiền, dưới uy lực của vàng bạc thì

ắt có kẻ liều mạng, không ít đội ngũ công trình đồng ý nhận thầu công trình này.

Sau khi được phê duyệt, đường hầm Cửu Long, thôn Lục Thụ được khởi công

rầm rộ.

Trên công trường bụi bay mù mịt, tiếng ồn ào không dứt.

Vào khoảnh khắc chín ngọn núi nhỏ được thông suốt, một luồng linh khí mỏng

manh chảy xuôi trên bầu trời đêm, như dải ngân hà trong suốt, xuyên qua đường

hầm, sau đó tản ra khắp mọi ngóc ngách của ngọn núi.

Linh khí quyện với màn sương trên vùng đất hoang vu bao trùm lấy mặt đất,

những ngọn cỏ nhỏ từ trong đất chui lên, nhú lên những mầm xanh. Từng cụm

hoa nghênh xuân nở rộ, những bông hoa vàng rực rỡ chào đón mùa xuân đến.

Những chú bướm trước đây không muốn ghé thăm những ngọn núi này, giờ đây

lại vỗ cánh bay lượn, nhẹ nhàng đáp xuống những bông hoa.

Dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân, vùng đất hoang vu vốn ảm đạm, tiêu điều

bỗng chốc tràn đầy hơi thở của mùa xuân.

Vạn vật hồi sinh, chỉ trong nháy mắt.

Chỉ có một số ít công nhân được chứng kiến cảnh tượng này, họ lập tức che

miệng kinh ngạc, không nói nên lời.

Chưa kịp để bọn họ hoàn hồn, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển nhẹ.

Cứ như thể dãy núi dưới chân đang dần dần thức giấc, lười biếng trở mình.

Cảm giác rung chuyển chỉ kéo dài trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng biến

mất, giống như ảo giác của bọn họ.

Sau khi biết được món đồ mà ông cậu của Trương Kim Phi bị mất rất có thể là

báu vật quốc gia, cảnh sát vô cùng coi trọng, đã lập án điều tra.

Bây giờ, Trương Kim Phi đã buông bỏ chấp niệm, luật pháp đất nước ông ta

quy định, đồ cổ đào được từ trong đất phải giao nộp cho nhà nước, cho dù tìm

được món đồ này cũng không thuộc về ông ta.

Không phải ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện chiếm Cửu Đỉnh làm của riêng,

nhưng ngày hôm đó có rất nhiều người nhìn thấy, rất nhiều đại sư đều biết

chuyện này, ông ta không thể giấu giếm bọn họ. Đặc biệt là trong số đó còn có

An Như Cố “liệu sự như thần”.

Ông ta đã buông bỏ chấp niệm, chỉ hy vọng có thể tìm lại được Cửu Đỉnh, sau

đó đến trước mộ của ông cậu, nói cho ông ấy biết chiếc đỉnh đồng này lợi hại

như thế nào.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 829


Ông ta có thể trở thành người giàu nhất Hải Thành như ngày hôm nay, phải cảm

ơn chiếc đỉnh đồng này, cũng phải cảm ơn ông cậu.

Còn về phần ba mươi triệu thù lao đã hứa trước đó, ông ta trực tiếp chuyển cho

An Như Cố. Tuy đường hầm vẫn chưa hoàn thành, nhưng đã được thông suốt,

sức khỏe của bố mẹ và con cái ông ta dần dần tốt lên, không còn bệnh tật như

trước nữa, xem ra phương pháp này thực sự hiệu quả!

An Như Cố có thể nhìn ra Trương Kim Phi không muốn đi tìm Cửu Đỉnh,

nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn tìm Cửu Đỉnh, ví dụ như những người

nước ngoài kia.

Đại hội đã kết thúc tốt đẹp, đáng lẽ ra bọn họ nên thu dọn hành lý về nước,

nhưng lại dùng đủ mọi lý do để ở lại, ví dụ như du lịch, thưởng thức ẩm thực.

An Như Cố mặc kệ bọn họ, bọn họ có bản lĩnh thì cứ để bọn họ tìm, dù sao tìm

được cũng không thể mang đi, ngược lại còn giúp cô bớt được không ít công

sức.

Trong đạo quán Xuất Vân, An Như Cố đưa cho Thực Mộng Thú một bó nhang

nến và tiền âm phủ: “Bảo cô bé nhỏ theo dõi bọn họ.”

Đối phương lập tức đồng ý, sau đó đốt nhang nến và tiền âm phủ cho bé gái

mặc đồ đỏ.

Bé gái mặc đồ đỏ có năng lực đặc biệt, có thể đi vào giấc mơ của người khác,

quả thực là ứng cử viên sáng giá cho vị trí gián điệp.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, cô đến đại điện, thắp ba nén nhang cho Tư

Mệnh tinh quân, trong lòng nặng trĩu.

Trên thực tế, việc Cửu Đỉnh có tồn tại hay không vẫn luôn gây tranh cãi. Có

người cho rằng Cửu Đỉnh tồn tại, ví dụ như “Sử ký” từng ghi chép Tần Vũ

Vương vì nâng đỉnh mà bị đỉnh đè chết.

Có người lại cho rằng Cửu Đỉnh không tồn tại, bọn họ cho rằng thời đại của Đại

Vũ chưa có khả năng đúc ra những chiếc đỉnh đồng lớn như vậy, hơn nữa, sau

khi nhà Chu diệt vong, Cửu Đỉnh cũng bặt vô âm tín, giống như một truyền

thuyết thần thoại hơn.

Ai ngờ Cửu Đỉnh lại thực sự tồn tại, hơn nữa còn có năng lực cường đại như

vậy.

Thanh Châu Đỉnh tượng trưng cho khí vận của Thanh Châu xuất hiện… Không

biết là phúc hay họa nữa.

Tính ra, Thanh Châu Đỉnh đã bị người ta đào được từ trong ruộng vào bốn mươi

lăm năm trước. Thanh Châu bao gồm các thành phố lớn như Hải Thành, Giang

Thành…, là một trong những châu khá giả của Hoa Hạ.

Rõ ràng là vật tượng trưng cho quốc vận, có thể gọi là thần khí, vậy mà lại bị

chôn vùi dưới ruộng đồng, sau khi bị đào lên lại bị người ta dùng làm lư hương.

Cuối cùng còn bị người nhặt ve chai nhặt đi, đúng là số phận long đong.

Cũng khó đảm bảo những chiếc đỉnh đồng khác sẽ không gặp phải tình cảnh

“thảm thương” như vậy.

Nhỡ đâu bị phá hủy hoặc bị người khác khống chế, vậy thì phiền phức to rồi!

An Như Cố suy nghĩ một chút, bèn gửi tin nhắn cho Trương Thiên Sư, Cục

Quản lý Đặc biệt… những người cô tin tưởng, bảo họ chú ý đến tin tức về Cửu

Đỉnh.

Việc Cửu Đỉnh xuất hiện là chuyện hệ trọng, bọn họ không dám chậm trễ, nhôn

nhao cho biết sẽ tiếp tục điều tra.

An Như Cố xem giờ, đã đến lúc livestream, bèn đến thư phòng, mở máy tính,

đăng nhập vào phần mềm livestream, sau đó mở livestream.

Rất nhanh, trong phòng livestream đã tràn ngập khán giả.

[Chào mừng cư dân mạng mất tích trở về!]

[Bà nội ơi, streamer mà bà theo dõi cuối cùng cũng livestream rồi, khoan đã, mỹ

nữ là ai vậy? Streamer của chúng ta đâu?]

[Sao mới có mười ngày không gặp, streamer lại xinh đẹp hơn vậy, tôi nghi ngờ

streamer mở filter, hơn nữa tôi có chứng cứ.]

“Không phải cư dân mạng mất tích, livestream của tôi rất đúng giờ, ‘phong vũ

vô trở’*, các người đừng có vu oan giá họa tôi.”

*Phong vũ vô trở: Dù mưa gió bão bùng cũng không ngăn cản được.

“Theo lệ cũ, tìm ba người hữu duyên, những ai muốn xem bói thì bấm vào nút

‘bốc thăm trúng thưởng’ nhé.”

Rất nhanh, mười phút trôi qua, ba vị khán giả may mắn đã “xuất lò”.

An Như Cố nhấp vào avatar của vị khán giả [Anh đây không phải là tên béo ú lì

lợm đâu], sau khi liên lạc xong xuôi, cô bấm gọi điện thoại. Rất nhanh, một

chàng trai khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trên màn hình.

Hắn ta có đôi mắt đen láy, nhìn vào màn hình nở nụ cười tươi rói, nụ cười có

chút ranh mãnh, vừa vẫy điện thoại vừa nói: “Streamer, chào cô, tôi có một thứ

tốt muốn chia sẻ với cô, không biết cô có muốn xem không?”

An Như Cố nhướn mày hỏi: “Thứ gì vậy?”

[Anh đây không phải là tên béo ú lì lợm đâu] cười nói: “Tôi gửi cho cô ở hậu

trường rồi, cô xem thử là biết.”

An Như Cố bèn chuyển sang giao diện hậu trường trên máy tính, mở danh sách

tin nhắn, tìm kiếm vị khán giả này, bên dưới xuất hiện một tin nhắn mới.

Lúc cô xem tin nhắn, phòng livestream như “nổ tung”.

[Thứ tốt gì vậy? Thần thần bí bí. Chẳng lẽ là loại “thứ tốt” kia sao?]

[Này bạn ở trên, không được “gợi đòn” nha!]

[Ngốc nghếch, dám trêu chọc streamer, khán giả may mắn này gan to bằng trời

sao, không sợ bị streamer “tiêu diệt” à!]

[Có gì mà fan cấp mười tám cao quý như tôi không thể xem chứ! Mau cho tôi

xem với!]

An Như Cố xem xong tin nhắn, nhíu mày, thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua dòng

bình luận.

“Xem xong, chắc chắn các người sẽ hối hận đấy. Tuy không phải là tin nhắn

khiêu dâm, nhưng cũng rất “tà môn”.”
 
Back
Top Bottom