Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 810


An Như Cố trầm giọng nói: “Trong ‘Sử ký’ có ghi chép, ‘Hiên Viên nãi tu đức

chấn binh, trị ngũ khí, nghệ ngũ chủng, phủ vạn dân, độ tứ phương, giáo hùng

bi bì hưu soan hổ, dĩ dữ Viêm Đế chiến vu Bản Tuyền chi dã’.”

“Hiên Viên Hoàng Đế từng mang theo Tỳ Hưu chinh chiến khắp nơi, giao chiến

với Viêm Đế và Xi Vưu. Có thể hiểu nó là tọa kỵ của Hiên Viên Hoàng Đế, là

một con gấu trắng dũng mãnh thiện chiến.”

Cô xoa đầu Tiểu Cương Thi, Hạn Bạt là con gái của Hoàng Đế, là người cùng

thời đại với con gấu trắng này, có lẽ quen biết đối phương. Thế nhưng, Tiểu

Cương Thi sau khi đầu thai chuyển thế lại không nhớ gì cả.

Nhưng điều đó không quan trọng, Tiểu Cương Thi còn nhỏ, suốt ngày chỉ biết

phấn khích vì bản thân có năng lực phi phàm, không thèm để ý đến chuyện quá

khứ.

Cuối cùng, Hạn Bạt bị chính cha ruột của mình vì nghĩa lớn, phái Ứng Long

đến tiêu diệt. Còn về việc cha của cô có sai hay không, thật ra ông ấy làm vậy

cũng chỉ là vì muốn để cho nhiều người thoát khỏi hạn hán, tiếp tục sống sót.

Tóm lại, chuyện quá khứ đã qua rồi, tranh cãi ai đúng ai sai cũng chẳng còn ý

nghĩa gì nữa, nếu không cần thiết, An Như Cố sẽ không chủ động nhắc đến.

Thấy cuối cùng cũng có người nhận ra mình, con gấu trắng lập tức không còn ủ

rũ nữa, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Ừm, đúng vậy, đúng vậy, tôi từng theo

Hoàng Đế chinh chiến khắp nơi, lập được chiến công hiển hách! Cô thật uyên

bác, chỉ có cô mới nhận ra tôi.”

Thế nhưng, lúc này, Tiểu Cương Thi lại như có điều suy nghĩ: “Chị ơi, thầy giáo

dạy online đã kể cho chúng em nghe câu chuyện về gấu trúc, nói rằng trước đây

gấu trúc là tọa kỵ của Xi Vưu, còn con gấu trắng này là tọa kỵ của Hiên Viên

Hoàng Đế. Vì Hoàng Đế đánh thắng Xi Vưu, vậy có phải con gấu trắng này

cũng lợi hại hơn gấu trúc không?”

Gấu trúc là hóa thạch sống, đã sống trên trái đất vô số năm. Tương truyền thời

cổ đại, nó không được gọi là gấu trúc, mà được gọi là Thực Thiết Thú, từng là

tọa kỵ của Xi Vưu, tham gia rất nhiều trận chiến quan trọng.

Con gấu trắng gật đầu lia lịa, trong lòng hò reo: “Đương nhiên rồi. Loại phế vật

Thực Thiết Thú đó chỉ là bại tướng dưới tay tôi!”

Nó cứ tưởng Tiểu Cương Thi sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đầy sùng bái, không

ngờ cô bé lại có vẻ mặt khó hiểu.

“Trước đây, cậu đã từng chiến thắng nó, vậy mà bây giờ lại muốn cải trang

thành hình dạng của kẻ bại tướng dưới tay mình, thật mất mặt.”

Mọi người: “…”

Nói rất có lý, vậy mà bọn họ lại không thể phản bác… Đều là gấu, sao số phận

lại khác biệt như vậy chứ?

Lời nói ngây thơ của Tiểu Cương Thi đã đ.â.m thẳng vào trái tim của con gấu

trắng.

Con gấu trắng thở dài thườn thượt, buồn bã nói: “Ba mươi năm Hà Đông, ba

mươi năm Hà Tây, tôi cũng không ngờ bây giờ Thực Thiết Thú lại được yêu

thích như vậy. Nó đánh nhau không lại tôi, bộ lông cũng không thuần khiết

bằng tôi, ngược lại còn có nhiều đốm như vậy, tại sao cuộc sống lại tốt đẹp như

vậy?”

Chỉ là trên người có thêm vài đốm đen thôi mà, tại sao lại được yêu thích như

vậy?

Thấy nó có vẻ đáng thương, Tiểu Cương Thi bèn an ủi: “Vậy thì cậu tiếp tục cải

trang đi, dù sao thì cải trang của cậu cũng rất giống, rất nhiều người không nhận

ra. Sau khi biến thành gấu trúc, cậu có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Thế nhưng, con gấu trắng lại không cảm thấy được an ủi, thở dài nói: “Nhưng

cuộc sống cũng không tốt đẹp như tôi tưởng tượng.”

“Ban đầu, tôi cũng không định nhuộm màu, chủ yếu là sợ bị đưa về Bắc Cực lần

nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định nhuộm thêm vài đốm đen cho mình, lén lút

trà trộn vào trung tâm gấu trúc.”

“Sống chưa được mấy ngày, vậy mà lại bị trộm đưa ra nước ngoài, trên biển

sóng gió dữ dội, chỗ ở cũng rất bí bách, ngày nào tôi cũng nôn đến mức trời đất

quay cuồng, thiếu chút nữa thì chết.”

“Vừa mới về nước, uống sữa thơm ngon được mấy ngày, đã bị mọi người vạch

trần…”

An Như Cố và những người biết chuyện đều im lặng, hóa ra trong ba con gấu

trúc lại có một con là giả.

Không biết tên phú ông nước ngoài Joseph rất thích gấu trúc kia, sau khi biết

được tin này, trong lòng sẽ có cảm giác gì?

Hắn ta lặn lội đến tận đây để trộm bảo vật quốc gia, kết quả lại bị một con vật

giả làm bảo vật quốc gia lừa gạt. Đúng là gậy ông đập lưng ông.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 811


Con gấu trắng đưa tay lên lau nước mắt theo bản năng của con người, đứng dậy

từ trong chậu nước: “Bây giờ tôi đã thành ra như vậy rồi, chắc chắn mọi người

sẽ không chứa chấp tôi nữa, vậy tôi đi đây. Haiz, bị đưa đến vùng đất băng tuyết

thì cứ đến đó đi, tôi chấp nhận.”

Nhìn bóng lưng cô đơn của nó, các nhân viên chăm sóc theo bản năng muốn lên

tiếng giữ nó lại, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, bọn họ đều từ bỏ ý định.

Mặc dù con gấu này rất đáng thương, nhan sắc cũng rất cao, nhưng nơi này của

bọn họ chỉ là một vườn thú bình thường, không chứa nổi vị thần này.

Lúc này, Tiểu Bạch Long đột nhiên nhìn An Như Cố, nhỏ giọng nói: “Cô thấy

con gấu này thế nào?”

An Như Cố đánh giá con gấu trắng, phải công nhận rằng, bộ lông của con gấu

trắng này rất thuần khiết, nhan sắc rất cao.

“Cũng được, sao vậy? Anh muốn làm gì?”

Tiểu Bạch Long nở nụ cười thần bí, sau đó hét lớn về phía con gấu trắng: “Đợi

đã, đừng đi vội, Bắc Cực lạnh như vậy, sao con người có thể sống được? Hay là

để ta cung cấp công việc cho ngươi?”

“Cái gì? Ngài muốn cung cấp công việc cho tôi?” Con gấu trắng lập tức quay

đầu lại, hai mắt sáng rực: “Nhưng tôi có thể giúp gì được chứ?”

Tiểu Bạch Long nói: “Ngươi nghĩ xem, sở dĩ gấu trúc có thể trở thành bảo vật

quốc gia phần lớn là do nó quý hiếm, trên toàn thế giới chỉ có vài nghìn con gấu

trúc, vật hiếm thì mới quý. Nhưng ngươi còn quý hiếm hơn cả gấu trúc, đến giờ

ta vẫn chưa nhìn thấy loài nào giống ngươi, có lẽ ngươi là con Tỳ Hưu duy nhất

trên thế giới này. Ngươi chính là loài động vật quý hiếm trong số những loài

động vật quý hiếm!”

Nghe anh nói vậy, con gấu trắng có chút d.a.o động, hai mắt sáng rực, lòng tự

trọng và sự tự tin vốn bị đả kích nghiêm trọng lại một lần nữa được tập hợp lại,

hóa ra nó lại có giá trị như vậy!

Nó không nhịn được mà xoa xoa tay, kích động nói: “Đến đó có được ăn no

không?”

Tiểu Bạch Long lộ ra vẻ mặt thương hại: “Sao có thể để cậu c.h.ế.t đói được,

cậu nghĩ nhiều rồi! Đạo quán Xuất Vân là công ty đàng hoàng, không phải là

xưởng sản xuất chui, nếu kinh doanh bất hợp pháp sẽ bị chính phủ xử phạt. Chỉ

cần cậu gia nhập đạo quán Xuất Vân, sẽ được đóng bảo hiểm đầy đủ, bao ăn

bao ở! Muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”

Con gấu trắng nghe không hiểu đóng bảo hiểm là gì, suy nghĩ một hồi, đột

nhiên nói: “Có loại sữa mà vườn thú hay cho uống không? Loại sữa đó rất

ngon!”

Các nhân viên chăm sóc nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ, đương nhiên là có rồi,

đó là loại sữa chất lượng cao, giàu dinh dưỡng, giàu protein được pha chế đặc

biệt cho gấu trúc, giá cả đắt đỏ!

Tiểu Bạch Long vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Đến lúc đó có tiền rồi, cậu muốn mua

bao nhiêu thì mua, còn tự do hơn cả ở vườn thú.”

Con gấu trắng vừa nghe thấy có sữa uống thoải mái, chân liền mềm nhũn, vội

vàng đồng ý.

Lãnh đạo vườn thú sau khi biết được sự việc thì vô cùng kinh ngạc, hóa ra trong

vườn thú của bọn họ lại có một con gấu là giả, cả đời này chưa từng gặp phải

chuyện gì hoang đường như vậy. Bây giờ lại có động vật chạy đến vườn thú để

ăn chực ở chùa…

Tin tức được báo cáo lên cấp trên, rất nhanh đã được phê duyệt. Chủ yếu là bọn

họ không dám giữ vị thần này lại, giống như ném củ khoai lang nóng phỏng tay

cho đạo quán Xuất Vân vậy.

Buổi chiều, du khách ngạc nhiên phát hiện, ba con gấu trúc đã bị thiếu mất một

con.

Bởi vì trước đó đã xảy ra vụ việc người nước ngoài trộm gấu trúc, rất nhiều

người nghi ngờ nó lại bị trộm mất, sôi nổi chuyển tiếp bài viết trên vòng bạn bè,

tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Joseph, tên trộm gấu trúc kia lại bị lôi ra chỉ trích. Bên dưới bài viết Weibo của

trung tâm gấu trúc có rất nhiều bình luận: 【Trời lạnh rồi, nhớ giữ ấm cho gấu

trúc, đề phòng người nước ngoài!】

Mãi đến khi người của vườn thú lên tiếng giải thích rằng Quân Quân đã được

đưa về trung tâm gấu trúc, mọi người mới bình tĩnh trở lại.

Không ai biết rằng Quân Quân thật sự đã bị “trộm” đến đạo quán Xuất Vân.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 812: Nhân Viên Mới Của Nhà Yêu Quái


Ngôi nhà yêu quái

Sau khi hỏi ý kiến của Bạch Hùng, nó được sắp xếp đến Ngôi nhà yêu quái. Giờ

đây, nó sống trong một căn phòng riêng biệt, bên ngoài là kính cường lực trong

suốt để du khách tham quan.

Trước đây, khi còn ở sở thú, công việc của Bạch Hùng chỉ là ăn ngủ, nó rất dễ

dàng tiếp nhận và thậm chí còn rất thích thú.

Nó nằm ngửa trên tấm thảm mềm mại, dùng ống hút uống sữa trong chậu bên

cạnh, mặc cho mọi người quan sát.

Kích thước hiện tại của nó tương đương với một chú gấu trúc con, vì vậy nó

đóng vai rất giống, đến nỗi ngay cả những người nuôi dưỡng chuyên nghiệp

cũng không thể phân biệt được.

Bộ lông trắng muốt như tuyết, đôi tai tròn trịa, đôi mắt sáng như đá hắc diệu

thạch, tinh xảo và xinh đẹp như một món đồ chơi nhồi bông.

Nhiều bé gái vừa nhìn thấy nó đã nài nỉ bố mẹ mua cho mình một con búp bê

giống hệt.

Du khách xôn xao bàn tán: "Cười c.h.ế.t mất, tôi nghe nói trên trang web chính

thức của Ngôi nhà yêu quái có một con gấu trắng rất linh thiêng, tôi còn tưởng

là gấu chiến đấu, không ngờ lại lười biếng như gấu trúc."

"Lười biếng quá, đúng là gã đàn ông lực lưỡng chỉ biết gãi chân."

Gãi chân?

Bạch Hùng không hiểu cụ thể "gãi chân" là gì, nhưng nó cũng có thể đoán được

phần nào ý nghĩa, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Nó là sinh vật thời cổ đại, năng lực phi phàm, từng cùng Hoàng Đế Hiên Viên

chinh chiến thiên hạ, thân phận bất phàm.

Lũ hậu bối hiện đại này sao có thể coi thường nó như vậy? Thật quá đáng!

Nó đặt ống hút xuống, đứng thẳng người, nhe răng trợn mắt về phía mọi người,

gầm lên một tiếng: "Gừ!"

Nhưng hiện tại linh khí loãng, thực lực bị tổn hại, cơ thể cũng trở nên nhỏ bé,

không khác gì gấu trúc con.

Âm thanh lọt vào tai mọi người, không đau không ngứa, thậm chí còn không

bằng tiếng chó sủa!

Du khách không những không sợ hãi mà còn bật cười, ném hạt và đồ ăn vặt vào

hộp rồi đẩy vào trong: "Kêu to như vậy làm gì? Đói rồi à? Nào, ăn chút gì đi."

Bạch Hùng: "???"

Nó nhe răng về phía mọi người, trong lòng rất tức giận, không thèm nhìn đến

những hạt bị đẩy vào.

Hừ, thứ gì có thể ngon hơn sữa chứ?

Đúng lúc nó đang khinh thường thì một mùi thơm phức tạp của gia vị len lỏi

trong không khí, chui vào khoang mũi, k*ch th*ch vị giác.

Nó lập tức nuốt nước miếng, cái gì thơm thế nhỉ?

Một phút sau, nó ôm túi hạt dẻ bằng nhựa, gặm lấy gặm để, ăn ngon lành.

Nó vừa ăn vừa rơi lệ trong lòng.

Trời ơi, đại nhân, làm gấu thật khó, con người thật xảo quyệt, quá biết cách dụ

dỗ gấu.

Làm sao có thể biến những hạt dẻ bình thường trở nên thơm như vậy chứ?!

À phải rồi, nó không hề thèm thuồng, chỉ là bổ sung dinh dưỡng mà thôi.

Chỉ có bổ sung đầy đủ dinh dưỡng mới có thể trở lại thành oai phong lẫm liệt,

phò tá đại nhân!

An Như Cố đến nơi thì thấy rất nhiều du khách đang tranh nhau nhét đồ ăn vào

chuồng gấu từ khe hở bên dưới.

Tất nhiên, sở thú bình thường không được phép cho động vật ăn uống tùy tiện,

điều này có hại hơn là có lợi cho động vật, lỡ như đau bụng thì phiền phức to.

Nhưng thể chất của Bạch Hùng khác với gấu bình thường. Là quản lý, Hoàng

Thử Lang hiện đang quản lý Ngôi nhà yêu quái rất đâu vào đấy, tính toán cẩn

thận, thấy Bạch Hùng ăn rất nhiều, để tiết kiệm chi phí ăn uống, nó đã nghĩ ra

chiêu này - kêu gọi mọi người cùng chung tay nuôi gấu.

Ngôi nhà yêu quái tiết kiệm được tiền ăn, du khách vui vẻ, Bạch Hùng mở ra

cánh cửa đến thế giới mới, một công ba việc.

Nhân viên như cáo, chồn, chuột đồng và chuột hamster... không phải là loài

hiếm, vẫn còn khá phổ biến. Nhưng Bạch Hùng thì khác, sự xuất hiện của nó đã

khiến lượng khách du lịch đến Ngôi nhà yêu quái tăng đột biến.

Không chỉ có du khách từ nơi khác đến xem, ngay cả người dân địa phương

cũng kéo đến xem náo nhiệt. Trời ơi, đây là một con gấu đấy! Rất nhiều người

trong số họ chưa bao giờ nhìn thấy gấu!

Hoàng Thử Lang buộc phải hóa thành hình dạng con người, hạn chế lượng

người ra vào. Chỉ khi nào có người ra ngoài thì mới cho người khác vào, nhờ

vậy mới duy trì được trật tự.

Nhìn thấy vậy, An Như Cố thầm nghĩ - Ngôi nhà yêu quái dường như đang dần

trở thành một vườn thú náo nhiệt.

Sự khác biệt duy nhất giữa nó và vườn thú có lẽ là động vật trong Ngôi nhà yêu

quái là yêu quái tự nguyện để mọi người chiêm ngưỡng.

Ngoài niềm vui của mọi người, An Như Cố còn thấy Kế Tinh dường như rất vui

- anh đã đến xem Bạch Hùng vài lần.

Kế Tinh thích tuyển dụng người cho đạo quán Xuất Vân, nhưng không phải ai

cũng tuyển, mỗi lần tuyển dụng đều có lý do của anh. Tuyển dụng Niên Thú là

để tìm kiếm đàn em mạnh mẽ, tuyển dụng những yêu tinh sa ngã như chuột

đồng là để giữ Nhân Sâm bé con ở lại.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 813


An Như Cố không hiểu tại sao anh lại muốn giữ con Bạch Hùng hiện tại đang

suy yếu về sức mạnh này, liền hỏi thẳng: "Tại sao anh lại tuyển dụng nó?"

Kế Tinh ra vẻ cao thâm khó lường: "Không có nhiều lý do như vậy, muốn tuyển

thì tuyển thôi."

Cô hỏi thêm vài lần nữa, nhưng Kế Tinh vẫn giữ vẻ mặt bí ẩn, dường như nhất

quyết không chịu nói.

An Như Cố cũng không hỏi thêm nữa. Không lâu sau, cô tình cờ mở trang web

ra thì thấy rất nhiều người @ cô vào hóng chuyện, cô mới biết trên mạng xuất

hiện một tin tức gây chấn động.

【... Rồng trở thành Quốc bảo. Nay thông báo, kể từ ngày ban hành văn bản này

trở đi sẽ chính thức có hiệu lực.】

Tin tức vừa ra, cả mạng xã hội như bùng nổ.

Trên thực tế, chính phủ chưa bao giờ ban hành văn bản chính thức công nhận

một loài động vật nào đó là Quốc bảo, kể cả gấu trúc. Hiện tại chỉ là quy ước

chung, gọi động vật được bảo vệ cấp một là Quốc bảo.

Kết quả là nhà nước đột nhiên công nhận một loài động vật là Quốc bảo rồi

ư???

Hơn nữa, Quốc bảo này lại là sinh vật thần thoại?

【Cái gì! Rồng trở thành Quốc bảo rồi ư? Mắt tôi không nhìn nhầm chứ?】

【Chính phủ chơi chữ đỉnh cao haha. Rồng có thật sự tồn tại hay không vẫn còn

là một ẩn số!】

【Không phải nói trước đó ở Vệ Thành có rồng sao, con rồng đó hình như có

liên quan đến An Như Cố, chắc cô ấy biết rồng có tồn tại hay không.】

【Lần trước tôi đã nhắn tin riêng hỏi cô ấy mấy lần rồi, cô ấy không trả lời tôi

hu hu, không biết là quá bận hay là không muốn trả lời tôi. Tôi cảm thấy

streamer xấu xa này đã giấu con rồng đi, không cho chúng ta xem! Nhưng cũng

có thể hiểu được, ai mà có một con bạch long xinh đẹp như vậy lại nỡ mang ra

cho người khác xem chứ? Dù sao thì tôi cũng không nỡ.】

【Tôi có thể chứng minh streamer không giấu rồng, bởi vì con rồng đó đang ở

nhà tôi, bạch long cực kỳ xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn vừa giàu có, hóa thành

hình người là một soái ca, còn muốn làm bạn trai của tôi nữa. Ghen tị không?

Nếu ghen tị thì hãy cùng tôi mơ mộng nào!】

【Bạn tàng trữ Quốc bảo, vi phạm pháp luật, giới hạn trong vòng một ngày phải

giao bạch long ra! Như vậy mới tha cho bạn tội chết!(đầu chó)】

【Người dân nước ta có một tình cảm đặc biệt đối với rồng, rồng là linh vật của

chúng ta, xứng đáng với danh hiệu Quốc bảo.】

【Khoan đã, mọi người có phát hiện ra, chính phủ chỉ công nhận rồng là Quốc

bảo, không công nhận gấu trúc à.】

【Gấu trúc: Tỉnh dậy sau một đêm, tôi bị thất sủng rồi ư???】

【Hu hu hu, gấu trúc tội nghiệp, đến với dì nào, dì hôn con nào.】

Ngay cả một người điềm tĩnh như An Như Cố cũng phải im lặng trước thông tin

này. Chuyện rồng trở thành Quốc bảo, cô không tin là không có bàn tay của Kế

Tinh.

Quả nhiên, cô nhận được điện thoại của Tôn tiên sinh, Phó Cục trưởng Cục

Quản lý Đặc biệt.

Vừa nhấc máy, giọng nói tràn đầy vui mừng của Tôn tiên sinh đã truyền đến:

"An tiểu thư, đã được phê duyệt rồi."

"Phê duyệt cái gì?" An Như Cố nhíu mày.

"Cô không biết sao?" Tôn tiên sinh hỏi ngược lại: "Chính là Bạch Long tiên

sinh hy vọng rồng có thể trở thành Quốc bảo, hơn nữa địa vị phải cao hơn gấu

trúc.

Hiện tại Tế Thủy đang làm lợi cho con người, xét thấy Bạch Long đã có nhiều

đóng góp cho chúng ta, cấp trên tôn trọng ý kiến của ngài ấy, đã thông qua thẩm

định. Chính phủ sẽ công bố rồng là một trong những Quốc bảo của chúng ta!"

Trong giọng nói của Tôn tiên sinh ẩn chứa vài phần vui mừng không thể che

giấu.

Trên thực tế, khi Bạch Long gọi điện thoại cho lãnh đạo đưa ra yêu cầu, nói

không hoảng hốt là giả.

Lúc đó, vị lãnh đạo kia đã khẩn trương điều động chuyên gia đàm phán đến,

chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với Bạch Long.

Ngài muốn cái gì, chẳng lẽ muốn chiếm hết sông ngòi hồ biển làm vua? Vậy thì

không được!

Bọn họ là quốc gia độc lập, tự chủ, tuyệt đối không thể vì bất kỳ ai mà tạo ra

quốc gia trong quốc gia, dù là thần linh cũng không được. Một khi đồng ý,

chính là tội nhân của đất nước.

Ai ngờ Bạch Long chỉ muốn làm Quốc bảo...

Nghe được tin tức này, tất cả những người đang căng thẳng đều thở phào nhẹ

nhõm, đề xuất được thông qua với tốc độ ánh sáng, sợ Bạch Long đổi ý, lại đòi

hỏi thứ khác.

An Như Cố: "..."

Quả nhiên là anh ta.

Sau khi cúp điện thoại, An Như Cố trầm ngâm một lúc, quyết định đi hỏi cho rõ

ràng.

Ban đầu Kế Tinh muốn xin bảo hộ động vật, sau đó biết được động vật được

bảo hộ là bên yếu thế nên lại không muốn xin nữa, không ngờ anh lại nhắm đến

danh hiệu Quốc bảo, hơn nữa còn thực hiện hành động thiết thực.

Kỳ lạ nhất là, anh vậy mà lại xin được.

Thật là một người dám xin, một người dám duyệt...

Rốt cuộc thì anh đã làm thế nào mà biến chuyện hoang đường này thành sự

thật?
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 814


Kế Tinh đã biết chuyện này được thông qua, đang đợi cô phát hiện ra, nghe thấy

nghi ngờ của cô, anh hơi hất cằm lên, trong lòng vô cùng kiêu ngạo.

Thấy An Như Cố mặt mày ngơ ngác, dường như không thể hiểu nổi chuyện này,

anh khịt mũi: "Chẳng lẽ tôi không thể làm Quốc bảo sao? Con gấu trúc béo ú

kia có thể làm được, tại sao tôi lại không thể?"

An Như Cố: "..."

Cô khẽ thở dài: "... Ý tôi không phải vậy, chỉ là hơi bất ngờ thôi."

Kế Tinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có gì phải bất ngờ, chuyện đã được

quyết định rồi, địa vị của tôi tuyệt đối không thể thua kém con gấu trúc béo ú

kia."

An Như Cố: "..."

Anh ghen tị với gấu trúc đến mức nào vậy...

Cô thực sự không nhịn được tò mò trong lòng, bèn hỏi: "Anh đã xin như thế

nào?"

Kế Tinh không hề biết những vị lãnh đạo kia đã lo lắng sợ hãi đến mức nào, cứ

tưởng là chuyện rất đơn giản, liền thản nhiên nói: "Tôi trực tiếp gọi điện thoại

cho những người đã từng đến gặp tôi, nói rằng gấu trúc chẳng có gì hiếm hoi cả,

không hiếm hoi bằng Bạch Hùng, cũng không hiếm hoi bằng tôi."

"Gấu trúc không hề hiếm hoi, lại được sống một cuộc sống sung sướng như vậy,

khiến Bạch Hùng thực sự rất ghen tị, thậm chí còn ghen tị đến mức tự nhuộm

lông cho mình. Loại tình huống b*nh h**n này thật sự bình thường sao? Thật sự

hợp lý sao?"

"Họ cảm thấy đề nghị của tôi rất có lý, cho nên đồng ý với tôi, đám người này

rất biết lắng nghe ý kiến của quần chúng, tôi rất hài lòng!"

An Như Cố: "..."

Hóa ra anh ta tuyển dụng Bạch Hùng là để tăng thêm lợi thế cho cuộc đàm phán

của mình, chứng minh rằng gấu trúc không hề hiếm hoi.

Kế Tinh đã hoàn thành một việc lớn trong lòng, trong lòng rất vui vẻ, đi đường

cũng phung phí, còn bóng gió khoe khoang với những nhân viên khác.

Thậm chí ngay cả những vị tinh quân kia sau khi bị anh lải nhải, cũng biết rồng

đã trở thành báu vật được quốc gia này chính thức công nhận.

Công bố long trọng như vậy vừa ra, danh tiếng và tầm quan trọng của rồng một

lần nữa được chính phủ công nhận, vô số công đức màu vàng cuồn cuộn đổ về

phía Kế Tinh, khiến các vị tinh quân nhìn đến đỏ mắt.

Sau khi Kế Tinh vênh váo bỏ đi, Bắc Đẩu Thất Tinh lập tức mở điện thoại ra

nhận đơn, những người trước đây tương đối lười biếng cũng bắt đầu bận rộn, ra

ngoài giải quyết những vụ cãi vã giữa nam nữ.

Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ bị Kế Tinh giẫm đạp lên đầu mất...

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã sang xuân, vạn vật phục hồi, cây cỏ

đ.â.m chồi nảy lộc, chim én bay về, núi Xuất Vân lại được khoác lên mình màu

xanh mướt, tràn ngập hương thơm thanh khiết của cỏ cây, giúp con người tỉnh

táo, sảng khoái tinh thần.

Tuy nhiên, An Như Cố không có thời gian để tận hưởng cảnh đẹp mùa xuân

này, cô được mời tham gia Đại hội Huyền Môn lần mới.

Huyền Môn không phải là một thể thống nhất, bên trong có rất nhiều môn phái,

như y thuật, tướng số, bói toán... muôn hình vạn trạng, không sao kể xiết. Cho

dù là bên nào, cũng đều tự hào về truyền thừa của mình, không thể nào tôn

người khác lên trên.

Nơi duy nhất nhận được sự kính trọng và ủng hộ của không ít người chính là

phủ Thiên Sư núi Long Hổ đã được truyền thừa hàng nghìn năm, dù sao đó

cũng là truyền thừa của Trương Đạo Lăng, thủy tổ Đạo giáo. Cho dù bạn có

kiêu ngạo đến đâu, cũng phải nể mặt tổ tiên Đạo giáo ba phần.

Hơn nữa, Trương Thiên Sư khi còn trẻ rất tài giỏi, nổi tiếng khắp nơi, năng lực

cá nhân rất mạnh, được công nhận là người đứng đầu Huyền Môn.

Hiện tại, An Như Cố nổi tiếng, năng lực mạnh mẽ, là người lợi hại được cả bên

ngoài và Huyền Môn công nhận. Thêm vào đó, Trương Thiên Sư đã lớn tuổi,

ngày ngày ở nhà chơi game, không thích quản lý chuyện vặt.

Cô mơ hồ đã trở thành người đứng đầu Huyền Môn thế hệ mới.

Vì vậy, Đại hội Huyền Môn lần này, dù thế nào cô cũng nên đến chủ trì.

An Như Cố cũng không từ chối, nghe nói đại hội lần này có chút đặc biệt, sẽ có

đoàn đại biểu nước ngoài đến tham dự, có cả pháp sư Đông Nam Á, lẫn Hiệp

hội Pháp sư nước Anh.

Tục ngữ có câu, đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, những tư liệu nhìn thấy

trên giấy tờ rốt cuộc cũng chỉ là cách một lớp. Cô rất muốn tận mắt chứng kiến

thực lực Huyền Môn của nước ngoài hiện nay phát triển đến mức nào.

Địa điểm tổ chức đại hội lần này là chùa Vạn Phật ở thành phố biển lân cận,

cách đạo quán Xuất Vân không xa.

Sáng hôm đó, một đám người hùng hổ kéo đến chùa Vạn Phật, vừa đến ngoại vi

đã nhìn thấy cánh cổng cao ngất.

Chùa Vạn Phật là ngôi chùa Phật giáo số một thành phố biển, hương khói nghi

ngút. Ngôi chùa trang nghiêm, uy nghiêm, dưới ánh nắng như được dát vàng,

tựa như lạc vào chốn tiên cảnh, vô cùng sảng khoái.

Thực Mộng Thú được An Như Cố bảo lãnh, vừa ra tù, nhìn thấy ngôi chùa nguy

nga tráng lệ như vậy, hai mắt liền sáng lên: "Nơi này nhìn là biết có tiền!"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 815


Kế Tinh lẩm bẩm một câu: "Khác biệt lớn quá, thảo nào đạo sĩ nghèo, hòa

thượng giàu."

An Như Cố: "..."

Tuy Kế Tinh không chỉ đích danh, nhưng nghe cũng biết anh đang nói đạo quán

Xuất Vân. Nói một cách công bằng, so với ngôi chùa trang nghiêm này, đạo

quán Xuất Vân đúng là một căn nhà cũ nát.

Tiểu Cương Thi nghe vậy, không vui nói: "Vậy tại sao anh lại muốn ở đó, có thể

nhanh chóng rời đi được không? Trống một phòng, em có thể để thêm nhiều đồ

ăn vặt hơn."

An Như Cố gật đầu đáp: "Đúng vậy, anh không bằng đến ký túc xá của nhân

viên đi, nơi đó rộng rãi, cơ sở vật chất mới, ở thoải mái hơn trên núi nhiều."

Cô cũng không hiểu tại sao Kế Tinh lại cứ ở mãi trên đạo quán Xuất Vân.

Lúc đầu ký túc xá của nhân viên chưa xây xong, anh ở tạm trên đạo quán Xuất

Vân cũng là chuyện bình thường, sau này ký túc xá xây xong rồi, anh vậy mà

vẫn ở đó, như thể đã bén rễ.

Ai ngờ Kế Tinh lập tức chuyển chủ đề: "Nhỏ cũng có cái hay của nó, tôi thích

nhỏ, ẩn mình giữa chốn phồn hoa, rất có phong cách. Loại nhà cửa vàng son

lộng lẫy nằm ở trung tâm thành phố này, đẹp thì đẹp thật, nhưng không thích

hợp để ở, không gần gũi! Tôi không thèm."

An Như Cố: "..."

Chưa kịp để cô lên tiếng, bên cạnh đã vang lên tiếng cười của một người đàn

ông.

"Vị tiên sinh này nói đúng, đại ẩn thì ẩn mình nơi phố thị, tiểu ẩn thì ẩn mình

nơi núi rừng.. Chùa Vạn Phật nằm ở trung tâm thành phố, dù sao vẫn có chút ồn

ào, tôi vẫn thích diện mạo của đạo quán Xuất Vân hơn."

Mọi người quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào, Trương Thiên Sư đã dẫn

theo một người đàn ông đi tới.

Người đàn ông mặc trường bào trắng rộng thùng thình, trang phục của pháp sư

nước Anh, trên áo thêu hoa văn màu đen, tướng mạo tuấn tú, nói tiếng phổ

thông rất lưu loát.

Nếu không phải vì trang phục đặc biệt, rất dễ bị nhầm là người bản xứ.

Trương Thiên Sư vuốt râu, mỉm cười giới thiệu cho hai bên: "Đây là Tư Linh

tiên sinh, Phó Hội trưởng Hiệp hội Pháp sư nước Anh, còn đây là An tiểu thư

của đạo quán Xuất Vân."

Tư Linh chủ động tiến lên, rất am hiểu lễ nghi trong nước, chắp tay thi lễ với

mọi người: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

"Xin chào, tiếng phổ thông của anh nói rất tốt." An Như Cố như có điều suy

nghĩ.

"Ừm, khi còn nhỏ, tôi đã từng sống ở đất nước này bảy năm."

Mọi người vừa đi vào chùa Vạn Phật, vừa trò chuyện.

Vị Phó Hội trưởng này rất nhiệt tình, nói qua nói lại đã kể hết lai lịch của mình.

Hóa ra cha anh ta là nhà ngoại giao, từng công tác tại Trung Quốc rất lâu, anh ta

theo cha đến đất nước này, ở lại bảy năm, tiếng phổ thông rất lưu loát.

Ngay cả khi đã trở về nước, anh ta vẫn yêu thích văn hóa Trung Quốc, không hề

bỏ bê tiếng phổ thông, cho nên không hề có chút giọng địa phương nào.

Mọi người trò chuyện một lúc, liền tự tìm chỗ ngồi xuống, đoàn đại biểu nước

Anh vừa vặn ngồi đối diện bọn họ.

Chờ đến khi mọi người đến đông đủ, đại hội sắp bắt đầu.

Tiểu Cương Thi ngồi bên cạnh An Như Cố, thỉnh thoảng lại nhìn người khác,

vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên tham gia đại hội!

An Như Cố xoa đầu cô bé, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy hơi nhàm

chán.

Theo kinh nghiệm của cô, họp hành luôn rất nhàm chán, họp hành của Huyền

Môn cũng không ngoại lệ. Cô đã chuẩn bị tâm lý nghe báo cáo hai tiếng đồng

hồ rồi.

Kết quả, sự việc không diễn ra như cô tưởng tượng.

Vị trụ trì chùa Vạn Phật thao thao bất tuyệt nói được một lúc, đột nhiên, đệ tử

của ông ta đi tới, ghé tai ông ta nói nhỏ vài câu.

Trụ trì thầm kêu không ổn, cau mày, nói với mọi người: "A Di Đà Phật... Có

một vị khách lớn của chúng tôi gặp chút chuyện, cần tôi đến xử lý. Nhưng bần

tăng đã từ chối rồi, vẫn là đại hội quan trọng hơn."

Trương Thiên Sư rất không muốn nghe người khác đọc báo cáo, càng không

muốn nghe hòa thượng đọc báo cáo, đó quả thực là điều nhàm chán nhất trong

những điều nhàm chán, nghe vậy lập tức xen vào: "Đã xảy ra chuyện gì mà cần

các vị giải quyết?"

Trụ trì cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết, e rằng không dễ xử lý, suy nghĩ

một hồi, ông ta vẫn nói: "Vị khách này là người giàu nhất thành phố biển của

chúng tôi, trước đây tôi đã từng xem mộ tổ tiên cho nhà ông ta, bày cho ông ta

một cái phong thủy cục đại cát đại lợi, có thể đảm bảo nhà ông ta ba mươi năm

thuận buồm xuôi gió."

"Không ngờ, người nhà ông ta lần lượt ngã bệnh. Bọn họ cho rằng là do vấn đề

của mộ tổ tiên, bởi vì gần đây vừa mới sửa sang lại mộ tổ tiên, cho nên muốn

tôi đến xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

"Bần tăng đã nói rõ với ông ta rồi, hôm nay sau khi kết thúc hội nghị sẽ đến

xem."

Trương Thiên Sư nghe vậy lại nói: "Ông ta cố ý đến mời ông, chứng tỏ chuyện

trong nhà đã rất rối ren rồi, hơn nữa ông nói người nhà ông ta đều ngã bệnh, trì

hoãn thêm chút nữa, lỡ như xảy ra án mạng thì sao? Không bằng ông đi trước

đi."

Trụ trì nghĩ cũng đúng, bèn gật đầu đồng ý: "Được rồi, vậy tôi đi ngay bây giờ,

hội nghị giao cho nhị đồ đệ của tôi chủ trì."

Trương Thiên Sư lại mỉm cười nhìn quanh: "Không cần đâu. Hôm nay không

chỉ có người trong nước chúng ta đến tụ họp, còn có đoàn đại biểu nước ngoài

đến tham gia, anh tài tề tựu đông đủ. Không bằng chúng ta cùng đến nhà ông ta

xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng là mạng người, không thể

xem nhẹ!"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 816: Tượng Lò Hương Bí Ẩn


Nghe vậy, vị trụ trì chùa Vạn Phật có chút do dự: “A Di Đà Phật, nhưng như

vậy sẽ làm lỡ thời gian của mọi người, e là không ổn.”

Trương Thiên Sư xua tay, ung dung nói: "Vậy thì hỏi ý kiến của mọi người đi,

ta đồng ý đến xem thử vị tiên sinh đang ốm nặng kia, còn các vị thì sao?"

Chuyện này cũng giống như hội nghị bác sĩ vậy, ai cũng tò mò về y thuật của

người khác, lúc này đột nhiên có bệnh nhân, có thể ra tay trổ tài, thỏa mãn nhãn

lực.

Các vị nhân sĩ Huyền học trong nước đều đồng ý. Người nước ngoài sau khi

nghe được chuyện này qua lời phiên dịch, cũng không ai từ chối.

Cả đoàn người hùng hổ đi đến thôn Lục Thụ ở ngoại ô thành phố biển - quê nhà

của Trương tiên sinh, người giàu nhất thành phố biển.

Thành phố biển là một siêu đô thị quốc tế, náo nhiệt phồn hoa, vô cùng phồn

vinh. Nhưng vùng ngoại ô lại không theo kịp làn sóng hiện đại hóa này, trông

không khác gì nông thôn bình thường. Thôn Lục Thụ là một ngoại lệ.

Trương Kim Phi tiên sinh sau khi phát tài rất hào phóng, chủ động quyên góp

tiền cho thôn xây dựng đường xá, xây dựng từ đường, thậm chí còn phát lì xì

cho toàn thể người dân trong thôn vào dịp mừng thọ cha mẹ.

Người dân trong thôn cũng là người biết ơn. Ban đầu, khi nhìn thấy rất nhiều

người lạ mặt kỳ quái đến đầu làng, trong mắt họ tràn đầy cảnh giác, nhưng khi

nghe nói là đến tìm Trương Kim Phi tiên sinh, họ đã chủ động dẫn đường cho

mọi người.

Dòng xe nối đuôi nhau như rồng rắn đi theo sự chỉ dẫn của dân làng, đến nhà cũ

của Trương Kim Phi.

Trương Kim Phi và người nhà đã chờ đợi từ sớm.

Nghe thấy tiếng xe chạy, ông ta lập tức đẩy cửa ra, kết quả nhìn thấy ít nhất

mười mấy chiếc xe vây quanh cổng nhà mình, chật kín cả lối vào.

Trương Kim Phi có chút hoang mang, nhìn vị trụ trì chùa Vạn Phật vừa xuống

xe, nghi ngờ hỏi: "Đại sư, những người này là..."

Trụ trì thành thật trả lời: "A Di Đà Phật, hôm nay là ngày hội nghị, những người

này đều là những chuyên gia uyên bác. Tình cờ nghe nói đến chuyện của thí

chủ, họ đều muốn đến xem thử."

Trương Kim Phi vô cùng mừng rỡ, ôi chao, ông ta chỉ bỏ ra một khoản tiền mà

đã có thể mời được những nhân tài hàng đầu trong và ngoài nước? Quá lời rồi

còn gì!

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy An Như Cố, hai mắt ông ta sáng rỡ như muốn phát

sáng.

"A, streamer, sao cô lại đến đây?"

Vừa nghe thấy ông ta gọi mình là streamer, An Như Cố biết ngay ông ta chắc

chắn đã xem buổi livestream của mình, cô liếc nhìn ông ta rồi thản nhiên nói:

"Tôi tình cờ gặp họ trong buổi hội nghị."

Tảng đá lớn trong lòng Trương Kim Phi hoàn toàn rơi xuống, ngay cả An Như

Cố cũng đến, chuyện này chắc chắn có thể giải quyết ổn thỏa!

"Vậy thì làm phiền cô rồi, mau mau vào trong ngồi. Dì ơi, mau pha trà cho các

vị đại sư."

Rất nhiều người tìm chỗ ngồi xuống, người giúp việc bưng trà nước lên cho mọi

người. Trong phòng có đạo sĩ, hòa thượng, pháp sư nước ngoài, nhà chiêm

tinh... cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Những người có thể tham gia hội nghị này đều không phải người thường, đều là

những người đứng đầu trong nghề.

Trương Kim Phi nhìn dàn "danh y" trước mặt, trong lòng không khỏi kích động,

hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Chuyện là thế này, trước đây có người trong thôn

nói với chúng tôi, mộ tổ tiên nhà tôi bị dột, bên trong e là không ổn, vì vậy

chúng tôi quyết định dời mộ tổ tiên."

"Nhưng tôi nghe nói chuyện dời mộ tổ tiên rất quan trọng, không thể tùy tiện

dời, vì vậy tôi đã tìm Từ Hàng đại sư nổi tiếng nhất ở địa phương giúp tôi dời

mộ."

"Những gì đại sư nói tôi cũng không hiểu lắm, nhưng biết là một cái phong thủy

cục tốt, đại cát đại lợi, có thể đảm bảo sự nghiệp của tôi thuận lợi."

"Ban đầu mọi chuyện đều tốt đẹp, ký được mấy hợp đồng, làm ăn rất phát đạt.

Nhưng không biết tại sao sau đó, những hợp đồng đó đều hủy bỏ, người nhà tôi

cũng dần dần gặp chuyện không may."

"Đầu tiên là con trai tôi đột nhiên hôn mê, sau đó là bố mẹ tôi bị đột quỵ ngã

xuống đất, may mà được đưa đi cấp cứu kịp thời. Tôi cảm thấy người tiếp theo

chính là tôi."

"Các vị đại sư, mọi người nói xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, là do mộ tổ tiên

hay là do nguyên nhân nào khác?"

Từ Hàng đại sư chùa Vạn Phật chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, thí chủ,

trăm nghe không bằng một thấy, chúng ta đến đó xem thử."

"Ừm, được."

Mộ tổ tiên nhà ông ta cách nhà không xa, mọi người được Trương Kim Phi dẫn

đường, đi về phía sau núi.

Đi được nửa ngày, mọi người đi ngang qua một công trình kiến trúc có phần kỳ

lạ. Thôn Lục Thụ tương đối giàu có, người dân trong thôn phần lớn đều chạy

theo xu hướng xây dựng nhà lầu nhỏ.

Nhưng công trình kiến trúc này lại được xây dựng bằng gạch xanh ngói trắng,

cao lớn uy nghiêm, kiểu dáng cổ kính, khác biệt hoàn toàn so với những ngôi

nhà lầu hiện đại trong thôn, là một trong số ít những công trình kiến trúc còn

lưu giữ được nét cổ kính.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 817


Sau khi nhìn thấy công trình kiến trúc này, các vị khách nước ngoài thỉnh

thoảng lại nhìn về phía đó, dường như rất tò mò.

Trương Kim Phi có khả năng quan sát rất tốt, lập tức mỉm cười giải thích: "Đây

là từ đường của thôn chúng tôi, nếu mọi người tò mò thì tôi sẽ dẫn mọi người

vào tham quan."

Tư Linh có chút do dự, từ chối: "Vẫn nên giải quyết việc chính trước, chuyện

tham quan để sau đi."

"Không sao." Trương Kim Phi rất hiếu khách: "Mọi người đến từ nước ngoài,

đường xá xa xôi, rất vất vả, là tôi làm phiền mọi người rồi, xem một chút cũng

không sao."

Trên thực tế, ông ta nghĩ là, phải tiếp đãi các vị đại sư này thật tốt, đến lúc đó,

khi xử lý chuyện, mọi người mới tận tâm tận lực hơn.

Các vị khách nước ngoài thấy ông ta nhiệt tình như vậy, đều đồng ý.

Chính điện từ đường là kết cấu bằng gỗ, mái hình vuông, đầu hồi cong vút, phía

trước có bốn cột tròn màu đỏ. Trên tường treo đầy bia đá ghi chép công đức. Từ

đường này không giống như những từ đường khác, xiêu vẹo đổ nát, mặt đất

sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, có thể thấy được thường xuyên được

dọn dẹp.

Chính giữa đặt một cái lư hương hình đỉnh, hương ở giữa đã cháy hết, chỉ còn

lại tro tàn.

Điều đặc biệt là, cái lư hương hình đỉnh này lại là đồ đồng, bề mặt có màu xám

bạc nhạt, trên thân đầy những dấu vết bị thời gian ăn mòn.

Rất nhiều đạo trưởng vì lý do nghề nghiệp, thường xuyên ra vào từ đường,

không giống như những vị khách nước ngoài tò mò về từ đường như vậy, mà lại

rất quan tâm đến chiếc đồ đồng đặc biệt này. Từ đường bình thường sẽ không

đặt đồ đồng ở chính giữa để làm lư hương.

Mọi người nhỏ giọng bàn tán: "Chiếc đồ đồng này là thật sao?"

"Chắc chắn là giả, còn phải nghĩ sao? Sao có thể có kẻ ngốc nào đặt đồ đồng

thật ở đây chứ? Chẳng phải là dụ người ta đến trộm sao?"

"Chưa chắc đâu, Trương tiên sinh rất giàu có đấy!"

Một vị khách nước ngoài đến từ phương Tây nhìn chiếc đỉnh, kinh ngạc thốt

lên: "Đồ đồng? Sao có thể đặt hương trong đồ đồng được? Đây không phải là

quốc bảo của đất nước các người sao?"

Anh ta nói tiếng nước ngoài, rất nhiều đạo trưởng không hiểu, có chút hoang

mang, chỉ có thể cầu cứu phiên dịch.

Nhưng phiên dịch viên nhất thời không biết giải thích đồ đồng như thế nào, há

miệng nhưng không nói nên lời.

Lúc này, An Như Cố đột nhiên lên tiếng: "Anh đang nói đến Tư Mẫu Vu Đỉnh

và Tứ Dương Phương Tôn sao?"

Cô nói tiếng nước ngoài rất lưu loát, không hề có chút giọng địa phương nào.

Người đàn ông nước ngoài kia thấy có người biết nói tiếng nước ngoài, vô cùng

vui mừng, lập tức nói: "Đúng vậy, chính là những cái tên này, tôi đã từng đọc

trong sách, chúng rất nổi tiếng, là quốc bảo của đất nước các người. Loại lư

hương hình dạng này sao có thể tùy tiện đặt bừa bãi được? Không sợ bị mất

sao!"

Nghe vậy, An Như Cố nói: "Không phải đồ cổ nào cũng là quốc bảo, những thứ

tôi vừa nói chỉ vì quá nổi bật nên mới trở thành quốc bảo. Hơn nữa, tuy cái lư

hương hình đỉnh này là đồ đồng, nhưng chỉ là đồ cổ, được chế tác bằng công

nghệ hiện đại, gọi là đồ đồng hợp kim."

Người đàn ông nước ngoài bán tín bán nghi: "Loại đồ vật mang đậm hơi thở

lịch sử như đồ đồng mà cũng có thể làm giả sao? Dưới đáy còn có vết rỉ sét

nữa..."

Thấy anh ta không tin, An Như Cố bèn bước đến trước lư hương, chỉ vào hoa

văn dưới đáy, nói: "Mọi người xem, dưới đáy này có rỉ đồng xanh, nhưng bên

cạnh lại không có, các lớp không đồng đều, để lộ sơ hở rồi."

"Loại thủ đoạn làm giả này, hẳn là cho đồ đồng vào nồi áp suất, thông qua áp

suất để tạo ra vết rỉ sét trên bề mặt, thậm chí tạo ra cả rỉ đồng kết tinh."

"Phương pháp làm cũ này rốt cuộc vẫn có sơ hở, không thể giống như đồ đồng

thật sự trải qua thời gian mài giũa mà có được vẻ ngoài cổ kính và sang trọng."

Rất nhiều vị khách nước ngoài vô cùng kinh ngạc, thật lợi hại, ngay cả vết rỉ sét

cũng có thể làm giả được! Thật là tài tình!

Còn có người này, ngay cả vết rỉ sét cũng có thể nhìn ra là giả, thật là hiểu biết

rộng!

Một vị khách nước ngoài theo bản năng hỏi: "Cô là chuyên gia thẩm định đồ cổ

sao?"

"Không phải."

"Vậy sao cô lại biết nhiều như vậy?"

"Sở thích cá nhân." An Như Cố thản nhiên nói.

Lúc nhỏ rảnh rỗi không có việc gì làm, cô rất thích xem sách trong kho sách của

đạo quán Xuất Vân, kỳ môn độn giáp, giám định đồ cổ... cái gì cô cũng biết

một chút.

Các vị khách nước ngoài: "..."

Trương Kim Phi gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, đây chỉ là đồ đồng giả thôi."

Tư Linh mỉm cười nói: "Trương tiên sinh thật là tao nhã, vậy mà lại dùng đồ

đồng làm lư hương, tuy lư hương hình đỉnh rất phổ biến, nhưng lư hương hình

đỉnh lớn như vậy, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy. Cho dù là đồ giả, chắc hẳn cũng

tốn kém không ít."

Trương Kim Phi thở dài: "Đúng là như vậy, nhưng không còn cách nào khác, ai

bảo cái lư hương trước đó bị mất rồi chứ."

Mọi người nghe vậy, đều tò mò, còn có chuyện này sao?
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 818


Trương Kim Phi chìm vào hồi ức, vô cùng tiếc nuối, giải thích: "Trước đây thôn

chúng tôi rất nghèo, từ đường cũng xiêu vẹo đổ nát, căn bản không sợ trộm. Lúc

nhỏ tôi từng đến từ đường, nói thật là rất đổ nát, trộm mà đến, nhìn chúng tôi

đáng thương như vậy, e rằng còn phải để lại ít tiền trợ cấp cho chúng tôi. Là do

những năm gần đây, tôi quay về sửa sang lại từ đường, từ đường mới thay đổi

diện mạo."

"Rất lâu về trước, chỉ có một mình ông cậu họ xa của tôi quản lý từ đường."

"Lúc ông cậu tôi đang trồng trọt, ông ấy đào được một chiếc đồ đồng, thời đó

còn chưa thịnh hành đồ cổ, ông cậu tôi cũng không có ý định bán lấy tiền, vừa

hay từ đường thiếu lư hương, ông ấy bèn đặt chiếc đồ đồng đó vào từ đường,

làm lư hương."

"Ông cậu tôi chỉ nói chuyện này cho mấy người họ hàng thân thiết chúng tôi

biết, không nói với ai khác. Thêm nữa, chiếc đồ đồng đó rỉ sét loang lổ, nhìn rất

cũ kỹ, không đáng giá hai đồng, không nhìn ra là đồ đồng, nên cũng chẳng ai để

ý."

"Hơn nữa, người trong thôn chúng tôi đều là người cùng họ, đều là người quen

biết, bình thường căn bản không ai dám trộm đồ. Nếu bị người khác phát hiện,

sau này sẽ không sống ở trong thôn được nữa!"

"Cho nên, chiếc đồ đồng đó vẫn luôn ở trong từ đường, lúc học tiểu học, tôi đến

từ đường chơi, còn từng nhìn thấy chiếc đồ đồng đó, trông cũ kỹ hơn cái đồ cổ

này nhiều. Nếu như không bị mất thì tốt biết mấy."

Nói đến đây, ông ta nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nói: "Nhưng trong thôn

chúng tôi có mấy tên vô lại. Bọn du côn bỏ học kia không biết nghe được tin tức

ở đâu, nhân lúc ông cậu tôi không có ở đó, đã trộm mất lư hương."

"Ông cậu tôi đến tìm chúng nói lý, còn bị chúng mắng cho một trận, nói ông ấy

là đồ già rồi còn sống làm gì, thứ này để đó cũng vô dụng, chi bằng đưa cho

chúng bán lấy chút tiền tiêu. Nghe nói chiếc đồ đồng lớn như vậy, chúng trực

tiếp bán cho người đi thu mua phế liệu, bán được hai trăm tệ, mua mấy bao

thuốc lá."

"Ông cậu tôi bị chúng chọc tức đến mức lên cơn đau tim, muốn đi tìm người thu

mua phế liệu kia, nhưng người ta chắc là nhặt được bảo bối, sợ người khác đòi,

nên đã đi mất rồi."

"Lúc sắp mất, ông ấy còn dặn dò tôi, bảo tôi phải tìm lại chiếc đồ đồng đó.

Nhưng đến nay tôi vẫn chưa tìm được tin tức gì về chiếc đồ đồng đó, không biết

đã bị bán đi đâu, chỉ có thể tìm một cái giả, để hoàn thành tâm nguyện của ông

ấy!"

Rất nhiều đạo trưởng nghe vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Tuy đồ đồng không phải đều là quốc bảo, nhưng cũng rất có giá trị sưu tầm, ước

chừng có thể bán được không ít tiền.

Bán chiếc đồ đồng với giá hai trăm tệ, tuy không phải là bọn họ bán, nhưng

cũng cảm thấy rất xót xa! Người kể chuyện đau lòng, người nghe rơi lệ!

Trương Kim Phi cũng đã nghĩ thông suốt: "Haiz, cũng trách ông cậu tôi quá tin

tưởng người trong thôn, không hề có chút đề phòng nào, không hiểu đạo lý tài

không lộ liễu!"

"Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã qua rồi, chỉ có ông cậu tôi là đặc biệt để tâm đến

chiếc đồ đồng này, nhưng ông ấy đã mất rồi. Chiếc đồ đồng này cho dù có ở đây

cũng chỉ có thể làm lư hương, cũng chẳng có tác dụng gì, mất thì mất rồi."

Các vị khách nước ngoài sau khi tham quan từ đường, đều cảm thấy vô cùng

mãn nhãn, đợi mọi người đã thỏa mãn, cả đoàn người liền đi đến ngọn núi phía

sau, nơi có mộ tổ tiên.

Trên đường đi, Tiểu Cương Thi dường như cảm nhận được điều gì đó, hết nhìn

đông lại nhìn tây, vẻ mặt như ăn trộm, thấy không có ai nhìn mình, cô bé liền hạ

giọng nói: "Chị ơi, đạo quán Xuất Vân cũng có một cái đỉnh, có phải là của bọn

họ không?"

Kế Tinh vừa đi vừa chơi điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên, nghe thấy lời

Tiểu Cương Thi nói, anh lập tức đặt điện thoại xuống, cau mày nói: "Đỉnh gì?

Sao tôi không biết? Mấy người còn giấu giếm tôi chuyện gì nữa!"

"Anh cũng có nói là muốn xem đâu." An Như Cố bình tĩnh nói: "Tôi thật sự có

một cái đỉnh, đó là một trong năm pháp bảo của đạo quán Xuất Vân, tên là Quy

Nguyên Đỉnh. Sư phụ nói với tôi cái đỉnh này có thể hấp thụ long khí, trấn áp

long mạch, nhưng đến nay vẫn chưa có dịp sử dụng, vì vậy vẫn luôn để trong

kho tích bụi."

Tuy đạo quán Xuất Vân nhỏ bé, nhưng được truyền thừa ngàn năm, vẫn có chút

nội hàm. Trong đạo quán có năm pháp bảo, An Như Cố thường dùng là bình

Câu Hồn và trường kiếm gỗ đào Thẩm Vấn, hiện tại vẫn mang theo trên người,

phòng khi cần dùng đến.

Còn Quy Nguyên Đỉnh... cô không thể nào vác theo cái đỉnh lớn như vậy ra

ngoài, lại lo lắng bị trộm, vì vậy dứt khoát khóa trong kho.

Tiểu Cương Thi rất tò mò, chỗ nào cũng muốn xem, cô bé từng nhìn thấy chiếc

đỉnh đồng lớn đó trong kho, lập tức có chút lo lắng: "Chị ơi, có phải sư phụ chị

mua của bọn họ không?"

An Như Cố tính toán thời gian, trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn trêu chọc cô

bé: "Không loại trừ khả năng này, vậy chúng ta phải làm sao đây?"

Tiểu Cương Thi chống cằm, trầm tư hồi lâu, bá đạo nói: "Sư phụ chị cũng là

mua của người khác, ông ấy lại không phải đi trộm, cái đỉnh này là của đạo

quán Xuất Vân! Bọn họ không được phép lấy đi!"

An Như Cố bị cô bé chọc cười, xoa đầu cô bé: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa,

cái đỉnh này đã ở đạo quán Xuất Vân từ rất lâu rồi, không trùng khớp với thời

gian bọn họ bị mất."

Vừa rồi Kế Tinh cúi đầu chơi game, căn bản không xem, lúc này bị khơi dậy sự

tò mò: "Cái đỉnh gì? Trông như thế nào?"

An Như Cố lấy điện thoại ra, đưa bức ảnh vừa chụp cho Kế Tinh xem, trong

lòng có chút tiếc nuối: "Kiểu dáng cổ kính, hoa văn tinh xảo, đáng tiếc là đồ giả,

chung quy vẫn giả quá. Nếu như có duyên được nhìn thấy đồ thật, chắc chắn sẽ

mãn nhãn."

Chỉ là không biết có duyên phận đó hay không.

Ánh mắt Kế Tinh rơi vào chiếc đỉnh đồng lớn trên màn hình điện thoại, ánh mắt

lập tức dừng lại, đồng tử hơi co lại, kinh ngạc nói: "Ê, đây không phải là Cửu

Đỉnh sao?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 819: Trảm Long Mạch


Nghe vậy, An Như Cố nghiêm mặt, cất điện thoại, thận trọng nhìn chiếc đỉnh

đồng trên màn hình, thái độ có chút thay đổi.

Đây là một trong Cửu Đỉnh trong truyền thuyết sao?

Tiểu Cương Thi hoàn toàn không biết Cửu Đỉnh là gì, kéo tay áo An Như Cố, tò

mò hỏi: “Chị ơi, cái đỉnh mà anh ấy nói có phải là Cửu Đỉnh trong ‘nhất ngôn

cửu đỉnh’ không?”

An Như Cố gật đầu: “Đúng vậy. Tương truyền sau khi Đại Vũ lập ra nhà Hạ,

ông chia thiên hạ thành chín châu, đồng thời cho đúc chín cái đỉnh để đại diện

cho Cửu Châu.”

“‘Chiến Quốc sách’ từng nói: ‘Dựa vào Cửu Đỉnh, dựa vào bản đồ, khống chế

thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ, thiên hạ không ai dám không nghe theo, đây

chính là bá nghiệp vậy’.”

“Cửu Đỉnh là bảo vật trấn quốc của ba triều đại Hạ, Thương, Chu, nếu còn tồn

tại đến ngày nay, thì cũng là bảo vật trấn quốc.”

Tiểu Cương Thi nghe xong hai mắt sáng rực: “Oa, ngầu quá đi, chị ơi, từ đường

nhìn có vẻ bình thường mà bên trong lại có bảo vật trấn quốc sao!”

“Em nghĩ nhiều rồi.” Tiểu Bạch Long đến gần An Như Cố, cúi đầu nhìn điện

thoại trên tay cô: “Tôi nhìn nhầm rồi, kiểu dáng của cái đỉnh đồng kia rất giống

với Thanh Châu Đỉnh, nhưng nhìn kỹ thì chữ viết có hơi khác, rõ ràng là đồ

giả.”

An Như Cố nhìn những chữ viết có nét tương tự như giáp cốt văn, nhướn mày

nói: “Anh còn biết xem loại chữ này à?”

“Đương nhiên.” Tiểu Bạch Long đáp như chuyện đương nhiên: “Lúc đám thợ

thủ công đúc đỉnh đồng, tiếng leng keng ồn ào muốn chết, tôi ngủ không được,

nên lên xem thử.”

“Họ vừa nhìn thấy tôi đã sợ hãi kêu la, khai hết mọi chuyện đang làm.”

“Mỗi chiếc đỉnh đồng đều khắc họa địa hình và thông tin thuế má tương ứng với

Cửu Châu, cô xem, hình vẽ này có nghĩa là Thanh Châu, bên dưới là thuế má

của Thanh Châu, hình vẽ này là lúa, cách một khoảng thời gian thì thu hai gánh

lúa.”

An Như Cố nhìn kỹ, trên chiếc đỉnh đồng này được chạm khắc núi non sông

nước, rất nên thơ. Chữ viết và hình vẽ bên dưới khó hiểu, nhưng nghe Tiểu

Bạch Long nói vậy, cô bỗng nhiên sáng tỏ.

Thanh Châu hàng năm phải cống nạp sơn, tơ, chu sa và đá. Là một châu gần

biển, Thanh Châu còn phải cống nạp hải sản và hàng dệt may.

Tiểu Cương Thi chớp chớp mắt, cô bé từng xem câu chuyện Đại Vũ trị thủy

trong chương trình có ích cho trí tuệ, cũng không xa lạ gì với Đại Vũ, rất

ngưỡng mộ vị anh hùng này. Xét cho cùng, anh hùng là một phần không thể

thiếu trong nền văn minh Trung Hoa, đáng tiếc là cô bé sẽ không bao giờ được

gặp những vị anh hùng đã khuất này.

Người anh trai này suốt ngày cướp đồ ăn vặt của cô bé, vô cùng bá đạo, căn bản

không biết hai chữ nhường nhịn viết như thế nào. Cô bé nghi ngờ tâm can phổi

của anh đều đen thui. Loại người xấu xa này sao có thể gặp Đại Vũ được? Ngay

cả cô bé còn chưa gặp!

Anh chắc chắn đang nói dối!

“Anh ơi, anh thực sự từng gặp Đại Vũ sao? Anh đừng có lừa em đấy nhé? Tại

sao người ta lại đúc đỉnh đồng ở ven bờ?”

Tiểu Bạch Long đáp: “Sao ta biết được họ nghĩ gì? Câu hỏi này nhóc phải đi hỏi

họ.”

An Như Cố suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Các kinh đô của nhà Hạ có

Dương Thành, Dương Trạch, Thương Khâu… đều cách Lạc Dương không xa.

Mà nguồn của sông Tế ở Tế Nguyên, cũng không xa kinh đô nhà Hạ. Đại Vũ

cũng từng trị thủy sông Tế. Họ có thể coi là hàng xóm của nhau.”

“Đúc đỉnh đồng không thể tách rời nguồn nước, có lẽ để thuận tiện nên họ đúc

Cửu Đỉnh ở ven sông Tế Thủy.”

Tiểu Cương Thi trợn tròn mắt: “… Hóa ra anh ấy không nói dối.”

Hóa ra Tiểu Bạch Long thực sự đã từng sống ở thời đại xa xưa đó, trong lòng cô

bé chợt dâng lên cảm giác ghen tị.

Tiểu Bạch Long hừ một tiếng: “Ta đường đường là Hà Quân Tế Thủy sao có thể

nói dối? Đừng có xem thường ta như vậy!”

“Nói đi cũng phải nói lại, nhóc con, ta chắc chắn là bậc trưởng bối lợi hại nhất ở

đây, đừng gọi thẳng tên ta, cứ gọi ta là đại nhân đi. Phải biết kính lão đắc thọ,

hiểu không?”

Tiểu Cương Thi vốn là một đứa trẻ rất lễ phép, đột nhiên cảm thấy vai mình

nặng trĩu, thái độ có chút câu nệ. Chị gái nói trẻ con không biết kính lão đắc thọ

thì không phải trẻ ngoan, xem ra phải lịch sự với vị trưởng bối này một chút.

“… Vâng.”

An Như Cố thấy Tiểu Cương Thi mặt mày đầy vẻ ngưỡng mộ, liền xoa đầu cô

bé, thản nhiên nói: “Con bé là chuyển thế của con gái Viêm Đế, lúc đó anh đã ra

đời chưa? Nếu chưa thì có vẻ như bối phận của con bé còn lớn hơn anh đấy.”
 
Back
Top Bottom