Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 680


Cậu ta theo bản năng hỏi: “Đạo trưởng, cậu muốn làm phép sao? Cần dụng cụ

gì, tôi sẽ chuẩn bị thay cậu.”

Kế Tinh thầm nghĩ, mình là đạo trưởng nào cơ chứ, mình là rồng đấy!

Anh vừa định đắc ý nói rõ thân phận của mình, nhưng sau khi suy nghĩ lại, đây

là địa bàn của Vô Chi Kỳ - Hoài Thủy Chi Thần.

Nếu cơn mưa này là do Vô Chi Kỳ muốn giáng xuống, anh làm cho nó dừng lại,

ngược lại sẽ khiến Vô Chi Kỳ không vui.

Nói không chừng sẽ chui lên khỏi mặt nước đánh nhau với anh.

Mặc dù hiện tại Tế Thủy đã hồi sinh, thần lực của anh dần dần trở lại, chưa chắc

đã thua Vô Chi Kỳ. Nhưng cẩn thận dùng thuyền được vạn năm. Trước khi

chưa nắm rõ thực lực của Vô Chi Kỳ, tốt nhất là đừng nên quá phô trương.

Anh thu liễm thần lực trên người, thoạt nhìn không khác gì con người.

Vì vậy, anh nắm tay che miệng, ho nhẹ: “Tôi nào phải đạo trưởng, tôi chỉ là

người bình thường.”

An Như Cố: “………”

Những người trong Huyền Môn và cảnh sát của Cục Quản lý Đặc biệt có mặt:

"..."

Nhân viên công tác ngẩn người nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào: “Vậy

làm sao cậu có cách làm cho cơn mưa này ngừng lại?”

Kế Tinh khó xử, không biết nên giải thích như thế nào, người bình thường làm

sao có thể khiến mưa ngừng lại được?

Tuy An Như Cố không biết tại sao anh lại giả làm người bình thường, nhưng

vẫn thuận theo lời anh mà giải thích: “Anh có thể hiểu anh ấy là một chuyên gia

có thể làm tan mây.”

Nhân viên công tác chợt hiểu ra: “Ồ, ồ, ồ, vậy ra cậu là chuyên gia tiêu mây tạo

mưa nhân tạo!"

Bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, vừa có thể tạo mưa nhân tạo vừa có thể

tiêu mây tạo mưa.

Kế Tinh thấy An Như Cố cho mình bậc thang, liền nắm lấy bậc thang không

buông, gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, đúng, tôi chính là chuyên gia tiêu mây tạo

mưa nhân tạo.”

Những người trong Huyền Môn và cảnh sát của Cục Quản lý Đặc biệt có mặt:

"..."

Thật sự là tin lời ngài nói mới lạ.

Nhân viên công tác vỗ tay thở dài: “Nhưng mà trước đó Cục Khí tượng nói tầng

mây trên không quá dày, tiêu mây tạo mưa nhân tạo không đạt được hiệu quả lý

tưởng. Hơn nữa sau khi tiêu mây một lần, rất nhanh những đám mây đó lại tập

hợp lại, nói chung là rất khó!”

Kế Tinh xua tay, ra vẻ ung dung: “Anh cứ tin tưởng tôi là được, chuyên gia lợi

hại hơn nữa cũng không thể khống chế mưa giỏi bằng tôi.”

Nhân viên công tác trong lòng vẫn còn hơi lo lắng.

Miệng còn hôi sữa, làm việc không chắc chắn, người trẻ tuổi như vậy thật sự là

chuyên gia sao?

Vì vậy, cậu ta nói: “Vậy chuyên gia, tỷ lệ thành công của những dự án mà cậu

đã từng thực hiện là bao nhiêu? Có thể đảm bảo làm cho mưa tạnh không”?

Kế Tinh ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng: “Không phải tôi thổi phồng mình đâu, tôi có

100% khả năng làm cho cơn mưa này tạnh.”

Lời anh vừa dứt, nhóm nhân viên chính quyền thành phố lập tức vui mừng.

Vị chuyên gia này dám hứa hẹn lợi hại như vậy trước mặt bao nhiêu người như

vậy, nhất định là có bản lĩnh.

Kế Tinh định kiếm cớ, vì vậy bảo An Như Cố và những người khác dẫn anh đi

tìm thiết bị tiêu mây tạo mưa nhân tạo.

May mà Cục Khí tượng đã đến đây trước đó, người vẫn chưa rời đi.

Các nhân viên công tác vây quanh thiết bị tiêu mây tạo mưa nhân tạo, xì xào

bàn tán.

"Người đàn ông trông giống minh tinh này là ai vậy?"

“Hình như rất thân thiết với An tiểu thư, chẳng lẽ…”

“Đừng nói bậy, nhan sắc đều cao như nhau, nói không chừng là họ hàng bạn bè

đấy."

"Mọi người đừng đoán mò nữa, đây là chuyên gia tiêu mây tạo mưa nhân tạo do

người của chính quyền thành phố mời tới!”

Tin tức vừa ra, nhân viên công tác của Cục Khí tượng cảm thấy rất hả hê trong

lòng. Trận mưa liên miên nhiều ngày qua ở Minh Thành đến quá mức kỳ quái,

chính quyền thành phố vừa mời người của Cục Khí tượng, vừa mời người của

Huyền Môn và Cục Quản lý Đặc biệt.

Thường xuyên họp cùng nhau, thảo luận xem nên giải quyết trận mưa như thế

nào.

Cuộc họp chủ yếu chia làm hai phe, một là phe tiêu mây tạo mưa nhân tạo do

Cục Khí tượng làm đại diện, một là phe làm phép do Huyền Môn và Cục Quản

lý Đặc biệt làm đại diện.

Hai phe rõ ràng rạch ròi, mơ hồ có xu thế cạnh tranh.

Sau đó, hai phe thi triển tài năng, nhưng đáng tiếc hiệu quả đạt được đều không

lớn.

Hiện tại, sự xuất hiện của chuyên gia tiêu mây tạo mưa nhân tạo mới, chính là

liều thuốc bổ cho bọn họ.

Quả nhiên làm phép không có tác dụng gì, cuối cùng vẫn là phải dựa vào khoa

học kỹ thuật! Lần này là khoa học kỹ thuật đã chiến thắng.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 681


An Như Cố nhìn Kế Tinh, không biết anh định dùng cách nào để tiêu mây tạo

mưa nhân tạo: “Nếu anh biến thành hình rồng, thì sẽ không thể giả làm người

bình thường được nữa.”

“Cứ chờ xem."

Nguyên lý của tiêu mây tạo mưa nhân tạo thực ra cũng gần giống như tạo mưa

nhân tạo. Chuyên gia b.ắ.n chất xúc tác vào những đám mây ở khu vực cần

tránh mưa, để những giọt nước trong mây rơi xuống trước, bầu trời tự nhiên sẽ

quang đãng.

Kế Tinh đi tới bên cạnh pháo b.ắ.n tiêu mây tạo mưa nhân tạo, s* s**ng nòng

pháo một cái, sau đó quay trở lại đám người, nói với người của Cục Khí tượng:

“Được rồi, mọi người đi b.ắ.n pháo đi."

Nhân viên công tác đưa tay ra hiệu với anh, đòi tài liệu: “Chuyên gia, pháo này

phải b.ắ.n bao nhiêu phát? Bắn từ đâu? Có thể cho chúng tôi xem biểu đồ dữ

liệu được không?”

Tiêu mây tạo mưa nhân tạo là một công việc rất tỉ mỉ, dữ liệu phải cực kỳ chính

xác. Vì một lần tiêu mây tạo mưa nhân tạo, họ thường phải chuẩn bị rất nhiều,

mất rất nhiều ngày.

Kế Tinh nào biết biểu đồ dữ liệu là cái gì, phẩy tay về phía bọn họ: “Không cần

biểu đồ dữ liệu, mọi người cứ b.ắ.n đại đi!"

Nhân viên công tác đứng hình tại chỗ: "Làm sao có thể như vậy được, lỡ b.ắ.n

nhầm thì sao?”

“Cứ nhắm góc độ này mà b.ắ.n một phát, đảm bảo không sai được!”

Dưới sự kiên trì của Kế Tinh, mọi người chỉ có thể bán tín bán nghi làm theo lời

anh, b.ắ.n pháo tiêu mây tạo mưa nhân tạo lên trời.

Người của Cục Khí tượng im lặng.

Vị chuyên gia này rốt cuộc là như thế nào vậy? Làm gì có chuyện tiêu mây tạo

mưa nhân tạo như thế này? Những nhân viên chính quyền thành phố kia mời tới

có khi nào là kẻ lừa đảo không?

Nhân viên chính quyền thành phố có chút xấu hổ.

Cho dù là người ngoài ngành, cũng có thể nhìn ra vị chuyên gia này hình như

không được chuyên nghiệp cho lắm.

Làm gì có chuyên gia nào mà ngay cả một biểu đồ dữ liệu cũng không đưa ra

được?

Cùng với một tiếng pháo nổ, mặt đất ầm ầm rung chuyển. Quả pháo kéo theo

làn khói trắng bay thẳng lên tầng mây.

Quả pháo vừa tiếp xúc với tầng mây, nước trong đám mây liền như không cần

tiền mà trút xuống.

Trong nháy mắt, sấm sét đùng đoàng, mưa như trút nước.

Lấy quả pháo làm trung tâm, một vùng mây đen rộng lớn tránh né như tránh tà,

bỗng chốc tản ra.

Ánh nắng vàng rực rỡ từ trong lỗ hổng chiếu xuống, rơi xuống mặt đất, rơi trên

cây cối, rơi trên vai mọi người.

Mặt trời chói chang rực rỡ đã lâu không gặp lúc đầu còn e ấp nấp sau đám mây,

sau đó mới lộ ra toàn bộ, treo cao trên bầu trời.

Rất nhiều người không tiếp nhận được ánh sáng mạnh, thậm chí còn cảm thấy

chói mắt, chỉ có thể cúi đầu xuống, tránh ánh nắng mặt trời.

"Thành công rồi, tiêu mây tạo mưa nhân tạo thành công rồi!”

"Trời ơi, cuối cùng cũng quang mây tạnh mưa rồi!!!"

Những người không hiểu nguyên lý tiêu mây tạo mưa nhân tạo, thấy hiệu quả

tức thì sôi nổi khen ngợi Tiểu Bạch Long.

Khen đối phương lên tận trời, suýt chút nữa thì phong anh là chuyên gia tiêu

mây tạo mưa nhân tạo lợi hại nhất cả nước.

Tiểu Bạch Long trong lòng rất hưởng thụ, nhưng trên mặt lại rất khiêm tốn:

“Khiêm tốn, khiêm tốn đi! Chuyện nhỏ mà!”

Anh mượn pháo nhân tạo để điều khiển mây mưa, làm kín đáo như vậy, hẳn là

Hoài Thủy Chi Thần- Vô Chi Kỳ sẽ không nhận ra đâu nhỉ?

Trận mưa này là do con người làm cho tạnh, không phải do anh làm!

Nhưng những chuyên gia của Cục Khí tượng đã nhìn ra.

Nhân viên công tác của Cục Khí tượng ngơ ngác nhìn Kế Tinh đang nói chuyện

với An Như Cố: “Chuyên gia, làm sao cậu có thể dùng một quả pháo đã khiến

cả một vùng mây đen rộng lớn như vậy tản ra hết được?”

Kế Tinh đã che giấu rồi, không ngờ vẫn bị người trong ngành nhìn ra manh mối,

khẽ ho một tiếng: “Đã nói là tôi là chuyên gia, tỷ lệ thành công 100%, không

thể nào sai được, tại sao mọi người không tin chứ?"

Nhân viên công tác của Cục Khí tượng: "..."

Newton sắp sửa bật nắp quan tài chui ra rồi!

Nhân viên công tác của Cục Khí tượng mặt mày ngơ ngác rời đi.

Người của Huyền Môn và Cục Quản lý Đặc biệt vây quanh, hỏi ra thắc mắc lớn

nhất trong lòng.

“Bạch Long đại nhân, tại sao ngài lại làm như vậy? Tại sao không trực tiếp nói

cho bọn họ biết mình là rồng?”

“Đúng vậy, nghe nói Long tộc có thể hô phong hoán vũ, cần gì phải mất công

như vậy.”

Kế Tinh sĩ diện không muốn nói mình kiêng dè Hoài Thủy Chi Thần, bèn nói:

“Tầm nhìn của các người quá hạn hẹp, làm phép có ích, khoa học kỹ thuật cũng

có ích, tại sao không thể dung hòa, tiếp thu ưu điểm của nhau?”

"Thật ra tôi bay lên trời gieo mưa phải tốn rất nhiều sức lực, bây giờ đem pháp

thuật ngưng tụ trên nòng pháo, để pháo thay tôi bay lên trời, rất tiết kiệm sức

lực! Cách hay như vậy tại sao không dùng?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 682


"Các người chỉ biết làm phép một cách đơn thuần hoặc chỉ biết tiến hành tiêu

mây tạo mưa nhân tạo với điều kiện vô cùng hà khắc, đã lạc hậu rồi.”

“Cách tiêu mây tạo mưa nhân tạo của tôi, mới là tiên tiến nhất! Mọi người cũng

phải bắt kịp với sự phát triển của thời đại chứ!”

Người của Huyền Môn và Cục Quản lý Đặc biệt: “…………”

Tuy cảm thấy rất kỳ quái, nhưng hình như cũng có lý. Khiến cho bọn họ không

biết nên phản bác như thế nào.

Tiểu Bạch Long bỏ lại đám người mặt mày ngơ ngác này, quay đầu nhìn An

Như Cố, như có điều suy nghĩ: "Tôi nhớ cô đã mở một cửa hàng online, hay là

đến lúc đó tôi nghiên cứu thử xem làm thế nào để dung hợp pháp thuật vào

trong pháp khí, bán những pháp khí này cho bọn họ. Chắc là có thể kiếm được

bộn tiền."

Anh rất coi trọng ăn uống, tuy hiện tại rất giàu có, nhưng rất có thể sẽ tiêu hết

sạch, phải sớm tích cóp tiền bạc.

An Như Cố thuận theo mạch suy nghĩ kỳ quặc của anh mà nghĩ, đột nhiên cảm

thấy cũng không phải là không khả thi. Vũ khí hiện đại kết hợp với thủ đoạn

huyền học, chắc chắn uy lực có thể tăng lên không ít. Nghe nói Cục Quản lý

Đặc biệt đã bắt đầu nghiên cứu thứ này.

Đương nhiên, những thứ quan trọng này chỉ có thể bán cho chính phủ, không

thể bán ra ngoài.

Mây đen tan đi, Minh Thành bị mây đen bao phủ nhiều ngày cuối cùng cũng có

thể nhìn thấy mặt trời trọn vẹn.

Người dân rất vui mừng, trước đây không cảm thấy mặt trời có gì lạ, bây giờ lại

có cảm giác mừng rỡ như tìm lại được đồ đã mất!

Chính phủ đã đưa ra thông báo, nói rằng đã mời được chuyên gia của đạo quán

Xuất Vân, nghi thức tiêu mây tạo mưa nhân tạo được thực hiện rất tốt, ban tặng

một loạt phần thưởng.

Hình ảnh của An Như Cố và Kế Tinh xuất hiện trong hình, cư dân mạng biết

chuyện lập tức bùng nổ.

[Trời ạ, tôi phải thốt lên là trời ạ, tôi còn tưởng tại sao streamer không live, thì

ra là dẫn chuyên gia đi giải cứu Minh Thành rồi.]

[Tiêu mây tạo mưa nhân tạo? Hiểu thì tự hiểu nhé (mặt chó).]

[Hu hu hu hu người Minh Thành như tôi cuối cùng cũng có thể phơi khô quần

áo rồi, streamer, cô là thần của tôi!]

[Thành phố chúng tôi cũng thường xuyên mưa, streamer có thể dẫn người đến

đây không? Tôi muốn xin chữ ký.]

[IP của cậu đã vạch trần tất cả rồi, căn bản là chỗ cậu không có mưa! Cứ thích

gạt người.]

[Vị chuyên gia này là ai vậy? Trông đẹp trai quá, hiếm khi thấy streamer có

người đi cùng, đây là bạn trai của streamer sao?]

[Cả hai đều là nhan sắc đỉnh cao, hơn nữa trong hình này anh ấy chăm chú lắng

nghe streamer nói chuyện, trông thật ngoan ngoãn. Tôi tuyên bố tôi ship cặp đôi

này!]

[Nói bậy, streamer là của chung mọi người! Cuộc hôn nhân này tôi không đồng

ý! Họ chỉ là đồng nghiệp, đừng nghĩ nhiều nữa!]

[Phải nói là, tôi cảm thấy không ai xứng với streamer, ngoại trừ tôi.]

Mặc dù mưa trên trời đã tạnh, nhưng Hoài Thủy vẫn rất hung dữ.

Những người trong Huyền Môn và Cục Quản lý Đặc biệt thót tim, trong lòng

đều đồng loạt nảy ra một ý nghĩ.

Chẳng lẽ những lời đồn đại trên mạng là thật? Hà Bá sắp thức tỉnh rồi?

An Như Cố những ngày qua đã đi dò la xung quanh Hoài Thủy, đối mặt với sự

nghi ngờ của mọi người, cô gật đầu, nói ra một kết quả khiến mọi người vô

cùng lo lắng: "Dưới lòng Hoài Thủy quả thật có dị động, có phải Hà Bá hay

không thì chưa biết, nhưng không thể xem thường."

Mọi người trong lòng bất an.

Hoài Hà là ranh giới phân chia Nam Bắc, là con sông lớn thứ ba sau Trường

Giang và Hoàng Hà, chảy xiết cuồn cuộn, chảy qua vô số thành phố, đổ ra biển.

Chuyện Hoài Thủy hung dữ đã ảnh hưởng đến rất nhiều thành phố ven biển,

gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.

Có hai lời đồn về Hà Bá. Một vị là Canh Thìn, cũng chính là Ứng Long. Một vị

là Vô Chi Kỳ bị Canh Thìn đánh bại sau đó nhốt dưới núi Quy Sơn.

Kế Tinh nghe vậy liền hưng phấn nói: “Không cần đoán nữa, tôi đã đến núi Quy

Sơn xem rồi, có hơi thở của Vô Chi Kỳ, xem ra hắn đã thức tỉnh rồi.”

Lời anh vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy lẫn lộn.

Trong truyền thuyết, Canh Thìn có thể đánh bại Vô Chi Kỳ, chứng tỏ thực lực

của hắn mạnh hơn Vô Chi Kỳ, nếu là hắn thức tỉnh, tất nhiên không phải là

chuyện tốt. Thế nhưng Vô Chi Kỳ bị đánh bại cũng lợi hại không kém, khiến

bọn họ không thể nào vui vẻ nổi.

Vô Chi Kỳ là yêu quái kỳ lạ có thần thông quảng đại nhất từ xưa đến nay. Hắn

sinh ra ở Hoa Quả Sơn, Dự Nam, là thần hầu trời sinh. Từng làm loạn Giang

Hoài, lại dẫn theo mười mấy vạn yêu tinh thủy quái đại chiến với Vũ Vương ở

nguồn Hoài Thủy
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 683


Sau đó bị Canh Thìn đánh bại, giam cầm ở núi Quy Sơn - Hoài Hà.

Hoa Quả Sơn, thần hầu trời sinh, có hỏa nhãn kim tinh, bị nhốt dưới núi… Các

yếu tố này đều giống với Tề Thiên Đại Thánh trong "Tây Du Ký".

Bởi vì đây chính là nguyên mẫu của Tề Thiên Đại Thánh.

Lỗ Tấn "Sơ lược lịch sử tiểu thuyết Trung Quốc · Truyền kỳ đời Đường (hạ)"

"Minh Ngô Thừa Ân viết "Tây Du Ký", lại chuyển hình tượng thần thông biến

hóa nhanh nhẹn của hắn thành Tôn Ngộ Không, từ đó câu chuyện Vũ phục Vô

Chi Kỳ cũng bị chôn vùi."

Kế Tinh lại cảm thấy Vô Chi Kỳ không tệ: "Tôi không đến Hoài Thủy nhiều,

nhưng mỗi lần đến, hắn đều dâng lên sơn hào hải vị, rất tôn trọng tôi!”

An Như Cố nhíu mày, thuận tay mở mạng, còn chưa kịp tìm kiếm Hoài Thủy,

đã nhìn thấy dòng chữ Hà Bá trên hot search.

Trước đó, Tế Thủy Hà Quân đã hồi sinh, lúc đó rất nhiều người hỏi khi nào thì

Hà Bá hồi sinh, không ngờ "nguyện vọng" lại thành hiện thực nhanh như vậy.

Đối với việc Hà Bá có thể hồi sinh, cư dân mạng ai nấy đều bối rối.

[Nói chuyện phiếm chút nào, nếu Hà Bá hồi sinh, vậy phải làm sao?]

[Vậy thì phải xem Hà Bá là Canh Thìn hay Vô Chi Kỳ, nếu là Canh Thìn thì

còn đỡ, còn nếu là Vô Chi Kỳ thì tiêu rồi.]

[Trời ạ, sao cơ? Vô Chi Kỳ thì sao? Đáng sợ vậy à?]

[Thêm một người nữa, tôi vừa mới được phổ cập Vô Chi Kỳ - Hà Quân là

nguyên mẫu của Tề Thiên Đại Thánh. Ngay lập tức đã áp dụng filter của anh

Hầu lên cho hắn!]

[Nói đơn giản thì, Canh Thìn trước đây từng theo Hoàng Đế đánh trận, lập

trường rất bênh vực con người, có lẽ là một vị thần tốt. Nếu hắn hồi sinh, rất có

thể sẽ giống như Tế Thủy Hà Quân trước đó, khiến cho ven biển mưa thuận gió

hòa. Nhưng Vô Chi Kỳ thì sao? Hắn là yêu quái kỳ lạ nhất từ xưa đến nay, còn

từng dẫn theo thuộc hạ đánh nhau với Nhân Vương - Đại Vũ. Hơn nữa mọi

người thử nghĩ xem, hắn bị con người giam cầm dưới núi bao nhiêu năm nay!

Chắc chắn là hận c.h.ế.t con người rồi. Hắn có thể thân thiết với ai chứ, tuyệt

đối không thể nào thân thiết với con người. Mọi người gọi hắn một tiếng anh

Hầu, chắc là tiêu đời luôn.]

[Hu hu hu hu không muốn đâu, đó là nam thần thời thơ ấu của tôi, đừng hủy

hoại tuổi thơ của tôi mà!]

[Vô Chi Kỳ có thể đừng thức tỉnh không, đổi thành anh Hầu thức tỉnh được

không?]

Núi Quy Sơn, Minh Thành

Bầu trời quang đãng, vạn dặm không mây.

Núi Quy Sơn có chút đặc biệt, nó nằm giữa sông. Muốn đến núi Quy Sơn, phải

đi thuyền.

Chính quyền địa phương, giới truyền thông, Cục Quản lý Đặc biệt và người của

Huyền Môn đi về phía núi Quy Sơn - nơi giam cầm Vô Chi Kỳ trong truyền

thuyết. Hàng chục chiếc thuyền, hoành hoành tráng tráng.

Phía sau còn có người mang theo s.ú.n.g ống đạn dược. Hai bên bờ bố trí đủ loại

vũ khí, đề phòng bất trắc.

Truyền thông chính thống mang theo thiết bị livestream. Chuyện Hoài Thủy

hung dữ đã khiến người dân hai bên bờ lo lắng, tạo nên làn sóng dư luận rất lớn

trong xã hội. Tục ngữ có câu, bịt miệng không bằng giải thích cho thông, chính

phủ quyết định mượn buổi livestream này để mọi người thấy được năng lực

hành động của quốc gia.

Truyền thông chính thống đột nhiên livestream, khiến rất nhiều cư dân mạng

không hiểu chuyện gì. Lúc nhìn thấy tiêu đề, cả mạng bùng nổ. Đường link

livestream được chia sẻ khắp nơi.

Rất nhiều nhân viên văn phòng gác lại công việc đang làm, lên nền tảng chính

thống xem livestream. Nhân viên công tác không trách phạt bọn họ, bởi vì nhân

viên công tác cũng đang xem livestream, dù sao ai mà không muốn biết Vô Chi

Kỳ trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào?

Tiêu đề: [Hành trình núi Quy Sơn — Khám phá Hoài Thủy Chi Thần. Nguyên

mẫu của Tề Thiên Đại Thánh - Vô Chi Kỳ]

[Hoài Thủy đã hỗn loạn nhiều ngày như vậy, chính phủ đã nhanh chóng vào

cuộc, thật là tuyệt vời.]

[A a a a a, người Minh Thành nghe nói xe tăng đã đến, cảm giác an toàn tăng

vọt. Cả đời này không hối hận khi sinh ra ở Trung Quốc.]

[Không muốn nhìn thấy thương vong. Vô Chi Kỳ tự giác một chút, đừng có mà

chống cự! Nếu không cho ngươi xem thử b.o.m nguyên tử là cái gì.]

Trên thuyền, An Như Cố thấy thời tiết rất tốt, nhớ lại chuyến đi Vệ Thành trước

đó: "Kế Tinh, trước kia đến Vệ Thành, nơi đó sấm chớp đùng đoàng, núi Quy

Sơn ở đây ngược lại rất yên ổn.”

Kế Tinh nhìn Hoài Thủy đang cuồn cuộn sóng, ưỡn n.g.ự.c nói: "Tôi không chỉ

là Tế Thủy Hà Quân, mà còn là rồng có thể hô phong hoán vũ, xem ra Vô Chi

Kỳ không lợi hại bằng tôi. Muốn mưa lúc nào cũng không được."

Anh không tiếp xúc nhiều với Vô Chi Kỳ, không biết năng lực cụ thể của hắn.

Nhưng bọn họ đều đánh đến tận cửa rồi, hắn lại không có cách nào, gây ảnh

hưởng đến thời tiết, tạo thành trở ngại cho bọn họ, chứng tỏ căn bản là không

lợi hại bằng anh!
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 684: Hầu Tử Yêu Vợ


An Như Cố gật đầu: "Đi thôi."

Bất kể Vô Chi Kỳ đang toan tính điều gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất

chở.

Kế Tinh nghiêm mặt, hướng về phía mặt nước đang cuộn sóng dữ dội mà nói:

"Nếu ngươi đã nhiệt tình mời như vậy, ta cũng không tiện từ chối, liền đi một

chuyến vậy."

"Nhưng mà không chỉ một mình ta đi đâu, cô ấy cũng sẽ đi, cả những người trên

thuyền này nữa."

Anh không hoàn toàn chắc chắn có thể đánh bại Vô Chi Kỳ. Trên thuyền có

không ít nhân tài dị sĩ của Huyền Môn. Nhiều người một chút, anh sẽ nắm chắc

hơn một chút.

Giọng nói như người không phải người, vang như chuông lớn kia xuyên qua

từng đợt sóng truyền đến mặt hồ: "Hóa ra là người hầu của ngươi, không ngờ đã

nhiều năm không gặp, trận địa của ngươi cũng lớn hơn rồi. Được, có thể."

Mọi người trên thuyền: "..."

Khoan đã, từ lúc nào mà bọn họ trở thành người hầu rồi?

Kế Tinh xua tay: "Bây giờ là thời đại mới rồi, người với người đều bình đẳng,

làm gì có chuyện người hầu với không người hầu?"

Giọng nói kỳ quái kia hình như dừng lại một chút, rồi nói: "Điều này thật kỳ lạ."

Kế Tinh thấy Vô Chi Kỳ dường như không có ý định tấn công anh, trong lòng

hơi thở phào nhẹ nhõm, bèn nhân cơ hội làm quen: "Ngươi ở dưới nước lâu quá

rồi, chưa được thấy thế gian, giống như người nhà quê lên thành phố vậy, không

biết gì về những quan niệm mới bây giờ, để ta nói cho ngươi biết."

Giọng nói thần bí kia im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý: "Được. Vậy phiền

ngươi."

Kế Tinh tỏ vẻ đương nhiên: "Chúng ta là gì của nhau chứ? Ngàn vạn lần đừng

khách sáo với ta!"

Trên con thuyền chở An Như Cố có Kế Tinh, Trương Thiên Sư, Vệ Dã Ninh,

các nhân sĩ Huyền Môn và người của chính quyền thành phố.

Trong lòng mọi người đều thấp thỏm bất an, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Nghe đồn, Hoài Thủy Hà Quân căm hận loài người và có tính cách tàn bạo. Giờ

đây, xoáy nước xuất hiện, e rằng Hoài Thủy Hà Quân muốn gặp mặt bọn họ

dưới nước, chẳng lẽ sẽ không dìm c.h.ế.t bọn họ sao?

Trong giây lát, nỗi sợ hãi đối với Hoài Thủy Hà Quân và sự khiếp sợ đối với thế

giới dưới nước bao trùm lấy trái tim họ, đi đến nơi hẹn.

Nhưng đây là lần đầu tiên họ được gặp mặt Hoài Thủy Hà Quân. Họ không chỉ

đại diện cho bản thân mà còn là cả quốc gia. Nếu biểu hiện không tốt, chẳng

phải là làm mất mặt loài người sao?

Sau một hồi bàn bạc, không một ai lựa chọn bỏ cuộc, tất cả đều quyết định đến

nơi hẹn.

Ngay cả những người bình thường của chính quyền thành phố chưa từng tu

luyện cũng không hề có ý định rút lui.

Chưa kịp để mọi người tìm kiếm mặt nạ dưỡng khí, dường như Vô Chi Kỳ

không còn kiên nhẫn, xoáy nước ngày càng sâu, giống như con quái vật há

miệng rộng nuốt chửng cả con tàu lớn.

Phóng viên của đài truyền hình chính thức mang theo thiết bị livestream ngồi

trên con thuyền đối diện, vừa hay quay được cảnh tượng này.

Dòng nước cuồn cuộn kia như có sinh mệnh cuốn lấy con tàu, trong nháy mắt

đã nuốt chửng toàn bộ con tàu.

Khán giả xem buổi livestream đều trợn tròn mắt, một lúc lâu gần như không ai

bình luận.

[Rõ ràng đây là Hoài Thủy chứ không phải đại dương, vậy mà tôi lại nhìn nhầm

sang một cảnh tượng khác. Cơn bão trên biển ngày càng lớn, con thuyền nhỏ

đơn độc cuối cùng cũng không thể chống chọi được với đại dương bao la, bị

nuốt chửng đến mức không còn một mảnh xương. Thiên nhiên thật sự quá tàn

khốc!]

[Làm ơn đi, bây giờ là lúc quan tâm đến việc thiên nhiên có tàn khốc hay không

sao? Hiện tại phải quan tâm đến việc liệu Vô Chi Kỳ có tàn khốc hay không

chứ!]

[Cứu hộ dưới nước chắc chắn không bằng cứu hộ trên mặt nước, hu hu hu, lo

lắng c.h.ế.t mất!]

[Phóng viên cũng xuống dưới đó luôn đi, muốn xem thử Hầu Thần bị nhốt dưới

đáy nước trông như thế nào.]

[Nhưng mà chỉ có con thuyền đó mới xuất hiện xoáy nước, những con thuyền

khác không có, chứng tỏ Vô Chi Kỳ không muốn mời những người khác xuống.

Đừng có bày trò nữa, nếu phóng viên xuống đó, lỡ chọc giận hắn thì sao?]

[Đúng vậy, chuyện này nguy hiểm như thế, các người không sợ thì tự mình đi

đi, sao lại muốn phóng viên đi mạo hiểm? Oan uổng quá!]

Tuy nhiên, phóng viên mà mọi người cho rằng không muốn đi lại đang ôm

ngực, kìm nén sự phấn khích trong lòng.

Nếu có thể quay phim được cuộc hội đàm dưới nước, tin tức của anh ta sẽ là tin

tức hot nhất, sự nghiệp của anh ta coi như đạt đến đỉnh cao, lý tưởng cũng coi

như viên mãn.

Anh ta duỗi tay trái không cầm mic, định đưa ra ý kiến của mình.

Tuy nhiên, một phút sau khi giọng nói kia vang lên, sóng trên mặt hồ ngày càng

dồn dập, tất cả những con thuyền trên mặt hồ đều chao đảo. Xoáy nước bên

dưới con thuyền chở An Như Cố ngày càng sâu.

Ngay trước mắt vô số người đang xem buổi livestream, con thuyền chở An Như

Cố bị cuốn vào xoáy nước, biến mất không thấy tăm hơi.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 685


Rất nhanh sau đó, mặt nước khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ còn lại những hạt

mưa li ti rơi trên mặt nước, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Vị trí của con thuyền trống trơn, như thể chưa từng có con thuyền nào ở đó.

Dưới chân núi Quy Sơn

Tuy người của chính quyền thành phố đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi

thực sự bị cuốn xuống đáy nước, họ vẫn vô cùng hoảng sợ.

Không ít người đồng loạt nảy ra một suy nghĩ.

Thôi xong rồi, bọn họ chỉ mặc áo phao cần thiết, căn bản không đeo mặt nạ

dưỡng khí!

Cái tên Hoài Thủy Hà Quân Vô Chi Kỳ này quả nhiên không phải hạng dễ

chọc, lần này e rằng phải dìm c.h.ế.t bọn họ mới chịu bỏ qua!

Tuy nhiên, điều khiến mọi người không ngờ là cảm giác ngạt thở đáng sợ kia lại

không hề đến. Họ khịt mũi, ngạc nhiên phát hiện dòng nước không hề tràn vào

khoang mũi.

Hình như... bọn họ có thể thở được dưới nước...

An Như Cố quan sát một lượt, thấy mọi người đều đang hoảng hốt, bèn giải

thích: "Mọi người đừng lo lắng, đừng hoảng sợ, có vẻ như điều này cũng giống

như nguyên lý của bùa tránh nước. Mọi người có thể tạm thời hít thở dưới

nước."

Nghe An Như Cố nói vậy, mọi người trong chính quyền thành phố đều yên tâm.

Sẽ không bị c.h.ế.t đuối, vậy thì tốt quá rồi.

Dòng nước cuồn cuộn cuốn con tàu đi về phía trước. Con tàu giống như tàu

ngầm lao thẳng về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm.

Núi Quy Sơn nằm trong nước, nước lại ở trong núi, núi non, sông nước, cây cối

kết nối với nhau.

Phần lớn núi Quy Sơn bị nước biển nhấn chìm, nửa trên xanh mướt cây cối,

phong cảnh hữu tình, là khu du lịch đặc sắc nổi tiếng của địa phương, thường có

người đến đảo Quy Sơn vui chơi.

Nào ai biết được bên dưới đảo Quy Sơn xinh đẹp lại tối om om, trên vách núi

mọc đầy rêu xanh. Bởi vì ánh sáng không mạnh, trông thậm chí có phần âm u.

Rất nhanh, con tàu đi đến phía đông nam núi Quy Sơn, trên vách núi có một

cánh cổng đá đồ sộ được khoét sâu vào trong. Trên cánh cổng dát đầy vàng bạc

châu báu, phản chiếu ánh sáng le lói dưới nước, lấp lánh, chói mắt.

Đây là nơi duy nhất có ánh sáng trong bóng tối mờ mịt dưới nước.

Các nhân sĩ Huyền Môn, người của Cục Quản lý Đặc biệt và chính quyền thành

phố đều vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cánh cổng đá không chớp mắt.

"Cánh cổng này được khoét ra bằng cách nào vậy? Quả thật là quỷ phủ thần

công!"

"Số vàng bạc châu báu này thật sự quá xa hoa, không ngờ dưới chân núi Quy

Sơn lại có cảnh đẹp như vậy."

An Như Cố nhớ lại truyền thuyết mình từng đọc được, giải thích: "Nghe nói, Vô

Chi Kỳ tự xưng là Hoài Tụ Thủy Thần, từng xây dựng Long Cung dưới sông

Hoài, nơi này chắc là Long Cung của hắn rồi?"

Kế Tinh từng đến đây, nên không hề xa lạ, gật đầu đáp: "Đúng vậy, đây là Long

Cung của hắn, nói về độ xa hoa, ta thấy cũng không thua kém gì Long Cung của

Đông Hải Long Vương."

Vệ Dã Ninh cũng ở trên thuyền, cố gắng thoát khỏi cú sốc vừa nhảy xong đã

mưa, tò mò hỏi: "Hoài Thủy Chi Thần là Hầu Thần trời sinh, hơn nữa còn là

nguyên mẫu của Tề Thiên Đại Thánh. Tại sao cung điện hắn xây dựng lại gọi là

Long Cung?"

Kế Tinh nói: "Ta đâu phải là giun đũa trong bụng hắn, làm sao ta biết vì sao hắn

lại đặt tên như vậy?"

Trong đầu những người khác có mặt đều nảy ra những suy đoán khác nhau.

Chẳng lẽ là Vô Chi Kỳ sùng bái Long Thần, nên muốn sánh ngang với Long

Thần? Hay là Vô Chi Kỳ có quan hệ rất tốt với những Long Thần khác?

Vậy thì gay go rồi, một mình Vô Chi Kỳ đã rất khó đối phó rồi, nếu sau lưng

còn có thêm mấy con rồng nữa thì phải làm sao?

Lời anh vừa dứt, bên trong vang lên tiếng cười ha hả. Tiếng cười vang dội như

tiếng trống trận, vọng đi khắp khu vực nhỏ hẹp dưới nước.

"Ngươi không nhớ sao? Vợ ta là Long Nữ, nên nơi này mới gọi là Long Cung."

Mọi người có mặt: "..."

Cứ... cứ đơn giản như vậy thôi sao?

Không ngờ Vô Chi Kỳ lại là kẻ yêu vợ... à không, yêu khỉ vợ.

Con tàu bị dòng nước kéo vào trong, đi qua hành lang dát đầy dạ minh châu,

tiến vào đại sảnh nguy nga lộng lẫy.

Vừa nhìn rõ cảnh tượng, đồng tử của tất cả mọi người đều co rút lại, sững sờ tại

chỗ.

Một sinh vật hình dạng giống khỉ đang ngồi khoanh chân trên mặt đất.

Đầu hắn có màu trắng, răng trắng như tuyết, móng vuốt vàng óng, nhắm mắt lại

như một vật chết, không nhúc nhích.

Lúc con tàu đến trước mặt, hắn đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng rực như điện, là

một đôi hỏa nhãn kim tinh thực sự.

Mọi người chưa từng thấy sinh vật nào kỳ dị như vậy, nhất thời không nói nên

lời, im lặng hồi lâu.

Kế Tinh cảm thấy có chút ngỡ ngàng như đã trải qua giấc mộng ngàn năm: "Vô

Chi Kỳ, đã lâu không gặp."

Vô Chi Kỳ vẫn ngồi khoanh chân, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, buông lời cảm

thán như con người: "Đúng vậy, ta đã không nhớ rõ là bao nhiêu năm rồi, trước

đây ta nói muốn mời ngươi một bữa, kỳ thực là muốn mời ngươi uống rượu,

nhưng mà nơi này của ta đã không còn rượu để đãi ngươi nữa rồi."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 686


Hắn bị nhốt quá lâu, trước đó còn chìm vào giấc ngủ sâu trong một thời gian

dài, Long Cung trống rỗng, chẳng còn mấy tên thuộc hạ.

Không có cách nào dâng rượu ngon món ngon cho Kế Tinh.

Kế Tinh tò mò hỏi: "Có rượu hay không cũng không sao, dù sao ta cũng không

thích uống rượu, đúng rồi, ngươi tìm ta có việc gì?"

Vô Chi Kỳ đứng dậy, xiềng xích phát ra tiếng leng keng.

Mọi người bị ngoại hình của hắn thu hút, nghe thấy tiếng động mới bừng tỉnh.

Trên mũi hắn xỏ một chiếc khuyên vàng, trên cổ đeo một sợi dây xích sắt lớn,

sợi xích kéo dài đến tận cửa sau, không biết đâu là điểm dừng.

Tính toán phương hướng, có lẽ là thông đến núi Quy Sơn phía sau.

Truyền thuyết kể rằng, Đại Vũ dùng khuyên vàng xỏ qua mũi Vô Chi Kỳ, đeo

xích sắt lớn lên cổ hắn, nhốt hắn dưới chân núi.

Hình ảnh Vô Chi Kỳ trước mắt gần như giống hệt với truyền thuyết.

Vô Chi Kỳ không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của loài người, bởi vì hắn chưa

bao giờ để những con người này vào mắt.

Hắn kéo lê sợi xích, đứng trên bục cao trong đại sảnh, nhìn xuống những người

bên dưới, cười ha hả, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn: "Ta tu luyện lâu như vậy,

công lực ngày càng tinh tiến, Đại Vũ và Canh Thìn nhất định phải trả giá!"

Trương Thiên Sư và những người khác thót tim, hỏng rồi, Vô Chi Kỳ quả nhiên

căm ghét loài người!

Hơn nữa, hắn nói mình đã tu luyện rất lâu, chẳng lẽ thực lực đã tăng lên gấp

bội? Vậy còn đáng sợ hơn trước đây!

Đối mặt với tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trương Thiên Sư cứng rắn lên tiếng,

chống lại uy áp, đảo mắt nói: "Vô Chi Kỳ đại nhân, ta biết ngài căm hận Vũ

Vương đã giam cầm ngài, nhưng mà Vũ Vương đã qua đời rồi, mọi ân oán đều

đã trở về với cát bụi, xin ngài đừng giận cá c.h.é.m thớt."

"Cái gì, Đại Vũ đã qua đời rồi?!"

Trương Thiên Sư nói: "Đúng vậy, còn Canh Thìn, chúng ta không rõ tung tích

của hắn, có lẽ đang ở trên trời. Nhưng nghe nói rất nhiều vị tinh quan trên trời

đang chìm vào giấc ngủ, biết đâu hắn cũng đang ngủ."

Ông nói đi nói lại cũng chỉ muốn Vô Chi Kỳ nhắm đúng đối tượng trả thù của

mình, đối tượng trả thù của hắn bây giờ đã c.h.ế.t rồi, ngàn vạn lần đừng giận cá

c.h.é.m thớt!

Vô Chi Kỳ không tin tưởng Trương Thiên Sư là con người, sau khi nhận được

câu trả lời chắc chắn từ Tiểu Bạch Long, hắn ngẩn người ngồi thụp xuống đất.

Cái gì? Kẻ thù mà hắn căm hận nhất đã c.h.ế.t rồi ư?

Vậy mà hắn vì muốn đánh bại Đại Vũ và Canh Thìn, đã nhịn cô đơn lạnh lẽo,

vất vả tu luyện hàng ngàn năm trời.

Nếu Đại Vũ đã chết, vậy chẳng phải những nỗ lực của hắn trong suốt những

năm qua đều trở thành công cốc sao!

Kế Tinh không muốn để Vô Chi Kỳ làm đảo lộn cuộc sống của mình nên

khuyên nhủ: "Đại Vũ tuy có các vị thần linh giúp đỡ, nhưng rốt cuộc cũng là

con người. Con người đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, chỉ sống được ngần ấy

năm chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Theo ta thấy, đó đều là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi, chuyện cũ đã qua

thì cứ để nó qua đi."

Tục ngữ có câu khuyên người ta rộng lượng sẽ bị trời đánh, Kế Tinh hiểu rõ đạo

lý này, nhưng Đại Vũ đã c.h.ế.t rồi, báo thù cho ai đây?

"Làm sao có thể bỏ qua được?" Đôi mắt vàng kim của Vô Chi Kỳ chuyển sang

màu đỏ, rõ ràng là đang tức giận đến cực điểm.

Hắn đường đường là Hoài Thủy Chi Thần, xưng bá một phương ở sông Hoài,

vậy mà lại bị con người mà trước đây hắn từng coi thường giam cầm nhiều năm

như vậy. Danh tiếng không còn, vợ con ly tán, sự nghiệp và tình yêu đều bị hủy

hoại.

Làm sao hắn có thể tha cho Đại Vũ và Canh Thìn được?

Kế Tinh ngẩn người: "Vậy ngươi định làm gì?"

Vô Chi Kỳ "soạt" một tiếng đứng bật dậy, tâm niệm vừa động, sông Hoài lập

tức dậy sóng.

Dòng nước ép chặt lấy mọi người, không ít người ngã nhào xuống đất. Cùng lúc

đó, mực nước sông Hoài dâng cao, sắp tràn đê, nhiều thành phố phải kéo

chuông cảnh báo.

Vô Chi Kỳ thấy mọi người đều lộ vẻ kinh hoàng, bèn cười khoái trá: "Sở dĩ Đại

Vũ nhốt ta dưới chân núi Quy Sơn, chính là vì khi hắn trị thủy, ta đã cản trở

hắn. Nguyện vọng của hắn chẳng phải là sông Hoài yên bình sao?"

"Ta nhất định cho sông Hoài này yên bình!"

"Nếu hắn còn sống, chắc chắn sẽ tức chết!"

Các đạo sĩ và người của chính quyền thành phố đều hoảng hốt như kiến bò trên

chảo nóng.

Trương Thiên Sư vuốt râu, thở dài trong lòng.

Ông là người uyên bác, hiểu rõ sự tàn khốc của thời kỳ thượng cổ. Chủ đề của

xã hội lúc bấy giờ không phải là đấu tranh giữa người với người, mà là đấu

tranh giữa con người với tự nhiên khắc nghiệt. Các vị thần linh thời đó cũng vô

cùng nguyên thủy và thờ ơ.

Vô Chi Kỳ là thần linh thời thượng cổ, hơn nữa còn có mối thù sâu nặng với

loài người. Hắn gần như là vị thần linh khó đối phó nhất mà ông từng gặp.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 687


Ông không muốn từ bỏ nỗ lực, vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Bây giờ ngài là Hoài

Thủy Chi Thần, vô số người ngưỡng mộ ngài. Chúng ta không nên trở thành kẻ

thù, mong ngài suy nghĩ kỹ lại!"

Vô Chi Kỳ nhìn con người xa lạ này, tức giận bật cười: "Ngươi còn biết ta là

Hoài Thủy Chi Thần sao? Đã vậy thì ngươi nên biết ta của trước đây."

"Ta là Hoài Tụ Thủy Thần, dưới trướng có vô số sơn tinh thủy quái, sống trong

Long Cung nguy nga tráng lệ. Vậy mà bây giờ thì sao? Ta bị nhốt dưới chân núi

Quy Sơn sâu hun hút này suốt hàng ngàn năm.

Thù này không báo, thề không làm quân tử, Đại Vũ nhất định phải trả giá cho

quyết định của hắn ta!"

Hắn vừa dứt lời, trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên nỗi bất an và sợ hãi

tột độ.

Thôi xong, đàm phán thất bại rồi, hôm nay bọn họ sẽ phải hy sinh vì đất nước

sao?

Người của chính quyền thành phố vội vàng lấy điện thoại di động ra, định gửi

tín hiệu cho người trên bờ, để họ nhanh chóng chuẩn bị phòng thủ. Nhưng Long

Cung này quá sâu, căn bản không có tín hiệu.

Vô Chi Kỳ cảm thấy Trương Thiên Sư vô cùng lắm lời, khác hẳn với những kẻ

vừa nhìn thấy hắn đã sợ đến mức luống cuống tay chân trước đây, bèn nảy sinh

chút hứng thú với loài người, chịu liếc nhìn bọn họ.

Tuy nhiên, hắn quan sát hồi lâu cũng không thấy ai lợi hại: "Lũ người các ngươi

càng sống càng thụt lùi, hoàn toàn không có phong thái của Đại Vũ..."

Các nhân sĩ Huyền Môn và người của chính quyền thành phố im lặng.

Vũ Vương là nhân vương - vị vua khiến cho rất nhiều thần tiên phải ra tay giúp

đỡ. So sánh bọn họ với Vũ Vương, thật là quá đáng.

Vừa nói, Vô Chi Kỳ vừa nhìn sang bên phải, đột nhiên nhìn thấy điều gì đó,

đồng tử co rút lại: "Khoan đã, ngươi..."

Trong đôi mắt vàng rực của hắn phản chiếu hình ảnh của An Như Cố. Hắn

không quan tâm đến hào quang công đức chói mắt, chỉ để ý đến việc bản thân

không thể nhìn thấu tu vi của An Như Cố.

Trải qua vô số trận chiến, hắn có trực giác vô cùng nhạy bén. Con người này e

rằng... thâm sâu khó lường!

Kế Tinh thấy hắn nhìn chằm chằm An Như Cố, bèn giải thích: "Ngươi nói cô ấy

sao? Đây là sếp của ta, tu vi rất lợi hại. Nếu tiếp tục tu luyện như vậy, có khi có

thể phi thăng đấy."

Nghe vậy, Vô Chi Kỳ trợn to mắt, cái gì, cô gái này vậy mà có thể phi thăng với

thân phận con người sao?

Hắn lập tức bị khơi dậy h*m m**n chiến đấu, kéo lê sợi xích nhảy xuống từ bục

cao, mặt đất Long Cung rung chuyển dữ dội.

Ánh mắt hắn lóe lên tia m.á.u đỏ, lông mao dựng đứng, siết chặt nắm đấm:

"Con người kia, ta biết ngươi đến đây là để cản trở ta, để ta xem thử ngươi rốt

cuộc có bản lĩnh gì, có thể ngăn cản ta được hay không?"

Ánh mắt của những người khác khi nhìn hắn đều ít nhiều có chút sợ hãi, nhưng

ánh mắt của người này lại vô cùng trong veo, không hề có chút sợ hãi nào.

Con người này khiến hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Đại Vũ.

Kế Tinh thầm kêu không ổn, chạy đến trước mặt An Như Cố, ngăn cách cô với

Vô Chi Kỳ: "Vô Chi Kỳ, cô ấy là sếp mà ta tìm được ở nhân gian, coi như là

bạn của ta. Ngươi nể mặt ta một chút có được không?"

"Nếu ngươi muốn đánh, vậy thì nhắm vào ta mà đánh, ta đánh với ngươi!"

Từ trước đến nay, An Như Cố chưa từng giao đấu với thần linh. Nhưng có thể

đối kháng với thần linh chỉ có thần linh, cho dù cô có lợi hại đến đâu, e rằng

cũng không đánh lại Vô Chi Kỳ.

Nghe anh nói vậy, Vô Chi Kỳ ngẩn người: "Đã nhiều năm không gặp, ngươi

thay đổi nhiều thật đấy, vậy mà lại có thể chung sống hòa thuận với loài người

như vậy."

Kế Tinh nói: "Vật đổi sao dời, thời gian thay đổi, ta đương nhiên cũng phải thay

đổi rồi."

Vô Chi Kỳ suy nghĩ một chút, quyết định nể mặt anh: "Vậy được rồi, ta đảm

bảo sẽ không làm cô ấy bị thương, nhưng những người khác thì ta không chắc."

Tuy nhiên, lúc này, An Như Cố lại lên tiếng: "Tôi không cần anh đảm bảo."

Vô Chi Kỳ thấy An Như Cố cũng dám cãi lời mình giống như Đại Vũ, tức giận

nói: "Ta đường đường là Hoài Thủy Chi Thần, ngươi có biết ta hô một tiếng, ai

cũng phải thần phục không? Ngươi không có bản lĩnh của Đại Vũ, vậy mà lại có

'khí phách' giống hệt Đại Vũ."

An Như Cố chuyển chủ đề: "Anh quá khen rồi, tôi chỉ muốn nói là anh đừng

bận tâm đến chuyện của Đại Vũ nữa, anh có biết cửa sông của Hoài Thủy đã

không còn nữa rồi không? Anh không thể nào tạo ra sóng gió lớn được đâu."

Vô Chi Kỳ: "!!!"

"Không thể nào, sao sông Hoài lại không có cửa sông được chứ?!"

Sông có lợi hại hay không, yếu tố rất quan trọng chính là có cửa sông độc lập

hay không. Sông Hoài là một trong tứ độc của thời thượng cổ, chảy thẳng ra

biển, vô cùng oai phong. Nếu không còn cửa sông, làm sao sông Hoài còn có

thể là dòng sông lớn trên thế gian được?
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 688


"Sao tôi phải lừa anh? Cửa sông của sông Hoài đã không còn nữa rồi, không tin

anh có thể lên mạng tìm kiếm thông tin, hoặc là đến tận nơi xem thử.

Hoàng Hà cướp dòng chảy của Hoài Hà, cướp luôn cả cửa sông. Bây giờ, Hoài

Hà không thể chảy ra biển một cách độc lập, mà phải nhập vào dòng chảy của

Trường Giang, cùng chảy ra biển."

Vô Chi Kỳ: "!!!"

Hắn quay đầu lại, cười lạnh: "Hà Bá, lão rùa già đó, sao có thể to gan như vậy

chứ? Con người các ngươi vì muốn ta không trả thù, thật sự là cái gì cũng dám

bịa ra."

Hắn có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn có tính cách nóng nảy. Hà Bá luôn đối

xử với hắn rất lễ phép, chưa bao giờ trái lời hắn.

Sao có thể âm thầm cướp nhà của hắn được!

Tuy nhiên, Kế Tinh vỗ trán, cau mày, vẻ mặt phẫn nộ: "Ta đang định nói chuyện

này với ngươi đây, suýt chút nữa thì quên mất vì bị ngươi làm gián đoạn. Hoàng

Hà đã cướp mất cửa sông của sông Hoài, lãnh thổ mà ngươi quản lý hiện tại

chắc là đã giảm đi rất nhiều!"

Anh mở điện thoại, tìm kiếm thông tin về sông Hoài, sau đó đọc thông tin bằng

chữ và hình ảnh cho Vô Chi Kỳ nghe.

Vô Chi Kỳ nghe mà đầu óc ong ong. Hắn tuyệt đối không tin lời con người nói,

nhưng trong ấn tượng của hắn, Kế Tinh là người hiền lành, không có lý do gì lại

lừa hắn.

Chẳng lẽ sông Hoài thật sự đã bị Hoàng Hà cướp mất cửa sông?

An Như Cố thấy hắn bị ảnh hưởng sâu sắc, bèn thêm mắm dặm muối: "Đại Vũ

đã c.h.ế.t rồi, nhưng Hoàng Hà thì vẫn còn đó."

Ý của cô chính là, kẻ thù của Vô Chi Kỳ không phải là loài người ngoài Đại Vũ,

mà là Hoàng Hà mới đúng.

Trước đó, cô đã quan sát rất lâu, sau khi biết Đại Vũ đã chết, Vô Chi Kỳ đã

ngẩn người rất lâu, phải một lúc sau mới định trả thù loài người, có khi chỉ là

rảnh rỗi sinh nông nổi.

Chỉ cần tìm cho hắn một lối thoát cảm xúc khác, vậy thì mọi vấn đề đều được

giải quyết.

Mà đối với Thủy Thần, cướp lãnh thổ chẳng khác nào cướp tiền tài, là chuyện

lớn như g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ. Cho dù bây giờ Tế Thủy đã quay trở lại, Tiểu

Bạch Long vẫn luôn phàn nàn với cô về những điều đáng ghét của Hoàng Hà

Hà Bá.

Cùng lý do đó, Vô Chi Kỳ chắc chắn cũng không thể chịu đựng nổi hành động

của Hoàng Hà Thủy Thần Hà Bá.

Quả nhiên, Vô Chi Kỳ nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy, lông mao dựng

đứng. Dòng sông xung quanh cũng thuận theo tâm trạng của hắn, tạo thành sóng

lớn ngập trời, chứng minh tâm trạng của hắn đang phẫn nộ đến mức nào.

"Hà Bá, lão già đó, vậy mà dám đối xử với ta như vậy, thật là to gan! Hèn gì ta

thấy lãnh thổ có gì đó không đúng lắm."

"Cho ta nhập vào dòng chảy của Trường Giang, đây là ý gì? Căn bản là không

đủ bù đắp cho ta!"

An Như Cố thấy tâm trạng của hắn d.a.o động còn dữ dội hơn cả lúc đối mặt với

loài người, biết rằng mọi chuyện đã thành công.

Cô thầm nghĩ, bây giờ chỉ có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Hà Bá. Nhưng cho dù cô

không nói, sớm muộn gì Vô Chi Kỳ cũng phát hiện ra.

An Như Cố lấy điện thoại ra, tìm kiếm thông tin, nói: "Trước kia, sở dĩ sông

Hoài không có cửa sông, là vì con người đã tiến hành cải tạo dòng chảy cho

sông Hoài, cho nhập vào một nhánh sông của Trường Giang, sau đó mới có thể

chảy ra biển... Đây không phải là do Hoàng Hà Hà Bá làm, mà là con người

làm."

Nghe vậy, Vô Chi Kỳ ngẩn người. Hóa ra, Hoàng Hà Hà Bá là đồng loại Thủy

Thần lại hãm hại hắn, ngược lại là con người không so đo hiềm khích trước kia,

giúp đỡ Hoài Hà cải tạo dòng chảy, cho nhập vào biển cả.

Loài người bây giờ hình như không giống với Đại Vũ đã giam cầm hắn dưới

chân núi Quy Sơn năm xưa.

Kế Tinh khuyên nhủ: "Đúng vậy, Vô Chi Kỳ, ngươi không cần phải trở mặt với

loài người, ngược lại còn có thể hợp tác với loài người giống như ta. Trước đây,

ta cũng từng bị lão già Hà Bá đó hãm hại, hắn còn độc ác với ta hơn cả ngươi,

trực tiếp nuốt chửng toàn bộ Tế Thủy, suýt chút nữa ta đã hồn phi phách tán."

Vô Chi Kỳ lần đầu tiên biết được chuyện này: "... Vậy cuối cùng như thế nào?"

Kế Tinh vui vẻ nói: "Ta hợp tác với bọn họ, giúp Tế Thủy khôi phục, hơn nữa

bọn họ còn quy hoạch cho ta một vùng lãnh thổ rất rộng lớn, còn rộng hơn trước

kia, cửa sông cũng thay đổi. Ta thấy còn tốt hơn trước đây."

"Không bằng ngươi cũng để bọn họ giúp ngươi cải tạo cửa sông của sông Hoài

đi!"

Vô Chi Kỳ im lặng, trong lòng có chút d.a.o động, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ

lại, nỗi căm hận đối với Hoàng Hà Hà Bá đã lấn át khao khát có được cửa sông

trong lòng hắn.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, dường như đã hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: "Cửa sông

không quan trọng. Nếu các ngươi có thể đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ

không giận cá c.h.é.m thớt với các ngươi."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 689: Vị Hoàng Hà này không đúng lắm!


Các nhân sĩ Huyền Môn và người của chính quyền thành phố đứng bên cạnh An

Như Cố đồng loạt cúi đầu, im lặng không nói.

Thủ lĩnh Huyền Môn đang nổi tiếng là thế mà lại nghĩ ra được cách dời họa

sang sông khác cao tay như vậy!

Còn về phần Hoàng Hà Hà Bá kia đã chọc giận cả Tế Thủy Chi Thần lẫn Hoài

Thủy Chi Thần, mọi người chỉ có thể cầu nguyện cho hắn ta tự cầu phúc cho

mình.

Nghe thấy Vô Chi Kỳ đưa ra điều kiện, trong lòng mọi người đều thấp thỏm bất

an.

Từ xưa đến nay, trong vô số truyền thuyết về Thủy Thần, rất nhiều vị Thủy

Thần có lập trường mơ hồ đều yêu cầu con người cúng tế.

Vô Chi Kỳ là Thủy Thần rõ ràng rất căm ghét loài người, bây giờ lại đưa ra yêu

cầu, chẳng lẽ là muốn có nam đồng nữ đồng để tế sống?

Một vị lãnh đạo của chính quyền toát mồ hôi trán, mồ hôi hòa vào trong nước,

ông theo thói quen đưa tay lau trán: "Vô Chi Kỳ Hà Quân, nếu chúng ta chung

sống hòa bình, chúng tôi có thể dâng lên cho ngài những vật phẩm cúng tế thích

hợp, với điều kiện là những vật phẩm này phải phù hợp thuần phong mỹ tục."

Bọn họ tuyệt đối không thể đồng ý với việc tế sống người. Nếu không, chẳng

phải bọn họ sẽ trở thành tội nhân của quốc gia sao?

Vô Chi Kỳ không nghe ra ẩn ý trong lời nói của vị lãnh đạo kia, hắn bị nhốt

dưới chân núi Quy Sơn hàng ngàn năm, không được nhận vật phẩm cúng tế,

không giống như Kế Tinh ngày nào cũng mong ngóng vật phẩm cúng tế ngon

lành.

Hắn không màng đến những thứ phù phiếm bên ngoài này.

Hắn kéo lê xiềng xích đi về phía trước hai bước, xiềng xích ma sát với mặt đất

tạo ra âm thanh nặng nề, hắn cúi đầu nhìn mọi người, tức giận nói: "Chuyện của

Đại Vũ, sau này ta sẽ tính toán với các ngươi sau, bây giờ ta phải đi tìm Hà Bá

tính sổ trước đã. Nếu các ngươi có thể tháo sợi xích trên người ta ra, ta sẽ tạm

thời không làm cho sông Hoài hung dữ nữa."

Nghe vậy, An Như Cố nhìn Vô Chi Kỳ, lúc này mới phát hiện ra từ đầu đến

cuối Vô Chi Kỳ chỉ tiến lại gần bọn họ vài bước, sợi xích phía sau đã bị kéo

căng, trói chặt lấy Vô Chi Kỳ.

Cô không lập tức đồng ý, mà hỏi: "Chẳng lẽ chính ngươi không thể tự mình

thoát ra sao?"

Vô Chi Kỳ cúi đầu nhìn sợi xích sắt màu đen trên người, trong mắt lóe lên vẻ

chán ghét sâu sắc, như thể nhìn thấy kẻ chủ mưu năm xưa qua sợi xích: "Hừ,

nếu ta có thể thoát ra, thì ta đã thoát ra từ lâu rồi, cần gì phải sống dưới nước

này hàng ngàn năm chứ. Lũ người các ngươi thật hèn hạ, đã dùng Huyền Thiết

chế tạo xiềng xích, còn dùng thần lực phong ấn phần lớn năng lực của ta!"

Hắn cúi đầu nhìn những con người phía dưới: "Nếu các ngươi có thể mở được

sợi xích này, ta sẽ tha cho các ngươi. Thế nào? Cho các ngươi lựa chọn một

trong hai!"

Lựa chọn để cho sông Hoài hung dữ, gây họa cho dân chúng, hay là thả Vô Chi

Kỳ ra, là một lựa chọn vô cùng khó khăn.

Mọi người đều xì xào bàn tán, thương lượng với nhau.

An Như Cố nhíu mày, hỏi vấn đề mấu chốt nhất: "Nhưng lỡ như thả ngươi ra

rồi, ngươi lại quay sang gây họa cho nhân gian thì sao?"

Mọi người đều gật đầu đồng ý, đúng vậy, đây là vấn đề mà bọn họ lo lắng nhất.

Vô Chi Kỳ bị nhốt chỉ có thể ảnh hưởng đến sông Hoài. Vô Chi Kỳ không bị

nhốt có thể ảnh hưởng đến toàn thế giới. Vậy thì thà nhốt hắn lại còn hơn!

Vô Chi Kỳ khinh thường nói: "Ta đường đường là Hoài Tụ Thủy Thần, lời nói

như đinh đóng cột, đâu giống như lũ người các ngươi gian xảo?"

Rất nhiều người không ngừng thảo luận, nhất thời chia làm hai phe, một phe

ủng hộ, một phe phản đối.

Kế Tinh thấy mọi người đều đang đau đầu, bèn chớp mắt nói: "Vậy thì bảo hắn

thề với thiên đạo đi."

"Một khi hắn bội ước, thiên đạo sẽ giáng thiên lôi xuống, cho hắn nếm thử mùi

vị bị sét đánh."

An Như Cố lần đầu tiên nghe nói đến loại lời thề này: "Lời thề này có tác dụng

sao?"

"Đương nhiên là có tác dụng rồi, thần linh là do thiên đạo công nhận, thần linh

thề với thiên đạo, tự nhiên sẽ nhận được sự phản hồi từ thiên đạo!"

Vô Chi Kỳ không định nuốt lời, nhưng nghe Kế Tinh nói vậy, không khỏi nhíu

mày.

Đã nhiều năm không gặp, sao Tế Thủy Chi Thần lại trở nên như vậy rồi? Hắn là

thần linh, không giúp đỡ đồng loại, ngược lại đi giúp đỡ loài người, thật sự là

quay lưng với đồng loại.

Vô Chi Kỳ thật sự không thể nào hiểu nổi, trầm giọng nói: "Ngươi... thôi được

rồi, thề thì thề."

Sau một hồi mặc cả, mọi người có mặt đã thương lượng được kết quả với Vô

Chi Kỳ. Bọn họ sẽ tìm cách mở xiềng xích cho Vô Chi Kỳ, nhưng sau khi lên

bờ, Vô Chi Kỳ không được gây nguy hiểm cho xã hội.

Loài người rất tự tin, bởi vì ở đạo quán Xuất Vân có rất nhiều vị thần linh có lập

trường thân thiện! Ví dụ như Kế Tinh và Bắc Đẩu Thất Tinh. Nếu không được,

bọn họ còn có thể mời Diêm Vương đến. Dù sao thì âm dương hai giới đã thiết

lập quan hệ ngoại giao và có mối quan hệ mật thiết, nếu Vô Chi Kỳ gây rối trên

nhân gian, chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến địa phủ.
 
Back
Top