Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 330


Cúi đầu xuống, nhổ bát canh gà mà cô vẫn luôn ngậm trong miệng ra.

Căn phòng trong cùng ở tầng hai

Tô Tử Kiện nằm mơ thấy mình bị ma quỷ đuổi giết, ma quỷ cắn tay anh ta, cắn

đến m.á.u me be bét.

Cảm giác đau đớn trong mơ như thật, giống như có người thực sự c.h.ặ.t t.a.y

anh ta một nhát.

"A a a a a."

Anh ta đau đến mức không chịu nổi, cả người co giật, bừng tỉnh khỏi cơn ác

mộng.

Mí mắt nặng trĩu được mở ra, mọi thứ trước mắt đều xa lạ.

Bức tường căn phòng được trang trí chủ yếu bằng màu hồng và màu xanh, gam

màu ấm áp và cổ tích. Trong phòng thay đồ có rất nhiều quần áo trẻ em, mũ và

khăn quàng cổ.

Trên mặt đất vương vãi vô số đồ chơi đắt tiền: Lego, búp bê, trò chơi ghép hình.

Ở giữa phòng là chiếc giường công chúa tinh xảo, màn voan màu hồng nhạt bao

phủ lấy chiếc giường, như mộng như ảo.

Hầu như không đứa trẻ nào bước vào đây mà có thể cưỡng lại sức hấp dẫn này.

Anh ta sững người, kết quả tay trái lại truyền đến cơn đau dữ dội, nghiêng đầu

nhìn, đồng tử co rút lại.

Tay trái bị rạch một vết sâu hoắm, bên dưới cổ tay là chiếc bát sứ trắng xanh.

Máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương, tí tách nhỏ giọt vào bát sứ trắng, b.ắ.n tung

tóe những bông hoa m.á.u nhỏ xíu.

Thì ra giấc mơ bị ma quỷ cắn tay cũng có phần là thật, có người đã c.h.é.m anh

ta một nhát!

Anh ta kinh hãi, lập tức cố gắng vùng vẫy, nhưng lại bị dây thừng trói chặt vào

ghế, không thể động đậy.

Lúc này, bên tai truyền đến tiếng rên khe khẽ, Tô Tư Tư tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô ta hét lên: "A a a, đây là đâu?"

Rõ ràng cô ta đang ăn cơm ngon lành, sao tỉnh dậy lại đột nhiên ở một nơi xa

lạ? Hình ảnh cuối cùng trong đầu cô ta là, đẩy vai anh trai, gọi anh trai dậy.

Đúng rồi, anh trai.

Tô Tử Kiện nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, cố gắng xoay

đầu chín mươi độ, nhìn về phía sau, mắt mở to kinh ngạc.

Thì ra anh ta và Tô Tư Tư đều bị trói vào ghế đá cẩm thạch, hai người luôn

quay lưng về phía nhau.

"Tư Tư đừng sợ, anh ở đây."

Nghe thấy Tô Tử Kiện cũng ở đây, Tô Tư Tư nghẹn ngào nói: "Anh, chuyện gì

vậy, tại sao chúng ta lại bị trói ở đây? Nhà an toàn như vậy, sao lại có kẻ bắt cóc

đột nhập vào được?"

Tô Tử Kiện cũng rất hoang mang và sợ hãi, nhưng để trấn an Tô Tư Tư, anh ta

cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Đừng sợ, anh sẽ cứu em."

Vừa dứt lời, anh ta liền giãy giụa dữ dội, cố gắng thoát khỏi dây thừng. Nhưng

cả người bị trói chặt, cánh tay căn bản không thể động đậy.

Anh ta nhúc nhích người lên xuống, dây thừng càng siết chặt hơn, khiến anh ta

rất đau.

Thấy anh trai khỏe mạnh như vậy mà cũng bất lực, Tô Tư Tư càng thêm sợ hãi

và hoang mang. Bất kể là ai, mau đến cứu cô ta với.

Đúng rồi, bố mẹ không có ở đây, hy vọng họ không bị bắt cóc, rồi mang tiền

chuộc đến chuộc cô ta!

Nhưng đợi mãi, vẫn không có động tĩnh gì. Sự chờ đợi dài đằng đẵng đã đánh

gục phòng tuyến tâm lý của cô ta, khiến cô ta gần như sụp đổ.

Cô ta không kìm được mà nói: "Tôi không muốn bị bắt cóc, đáng sợ quá. Bố ơi,

mẹ ơi, mau đến cứu con."

Lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một đôi nam nữ lần lượt bước vào.

Họ ăn mặc sang trọng, tóc tai chải chuốt gọn gàng, khí chất cao quý, như đang

đi dự tiệc vậy.

Một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai: "Đồng Đồng trước đây cũng từng bị

bắt cóc rồi, chẳng có gì đáng sợ cả, Tư Tư đừng sợ nhé."

Tô Tư Tư và Tô Tử Kiện: "???"

Đồng Đồng là tên ở nhà của Tô Uyển - chị gái Tô Tử Kiện. Cả hai đều biết cô ta

từng bị bắt cóc, hơn nữa sau đó còn bị bọn chúng bán đi.

Tô Tư Tư vô thức lờ đi cái tên Đồng Đồng mà cô ta ghét cay ghét đắng, vui

mừng khôn xiết: "Mẹ, con biết mẹ nhất định sẽ đến cứu con."

"Ừ." Người phụ nữ mỉm cười gật đầu.

Ngay lúc hai anh em đang vui mừng, thì bố Tô bước đến bên cạnh Tô Tử Kiện,

cầm chiếc bát sứ trắng xanh lên.

Để lâu như vậy, bát sứ đã đầy một nửa, miệng bát dính đầy bọt m.á.u đỏ tươi,

chính là m.á.u của con trai ông ta.

Thấy bố mình đến, Tô Tử Kiện như nhìn thấy vị cứu tinh, không khỏi thở phào

nhẹ nhõm: "Bố, bố đến thật đúng lúc, nếu không thì con sẽ bị bọn bắt cóc g.i.ế.c

c.h.ế.t mất."

Môi anh ta khô nứt, nhợt nhạt, tay trái thỉnh thoảng run rẩy, là dấu hiệu của việc

mất m.á.u quá nhiều.

Người đàn ông lịch lãm nhìn chiếc bát, giọng nói có chút cười cười: "Bảo bối,

đến giờ ăn rồi."

Tô Tử Kiện: "?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 331


Bố anh ta vốn ít nói, lúc nhỏ cũng chưa từng gọi anh ta là bảo bối, hôm nay sao

lại "sến sẩm" thế?

Nghĩ lại, anh ta hiểu ra, chắc chắn là bố muốn trấn an anh ta, nên cố tình dùng

cách xưng hô thân mật như vậy.

Anh ta nhếch mép, cười gượng: "Bố, con ăn rồi, bố mau cởi trói cho con, chúng

ta mau đi thôi."

Tuy nhiên, bố Tô không cởi trói cho anh ta, mà cầm bát đi tới chiếc giường

công chúa màu hồng, nói với người trong màn voan.

"Đồng Đồng, đói rồi phải không, đến giờ ăn cơm rồi."

Mẹ Tô vội vàng bước tới bên giường, cười nói, v**t v* mái tóc mềm mượt của

người kia: "Đây là tình yêu của em trai dành cho con, mau uống đi, như vậy thì

sức khỏe của con sẽ mau khỏi hơn."

Hai anh em: "???"

"Sao Tô Uyển lại ở đây?"

Tô Tư Tư trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn về phía chiếc giường lớn.

Dưới tấm màn voan màu hồng, lờ mờ hiện ra một bóng người.

Hình như cô ta đang ngồi trên giường, thân hình nhỏ bé, tóc buộc hai bím, tay

hình như đang ôm thứ gì đó. Cả người bất động, cứng đờ như bức tượng.

Ở đây lâu như vậy, mà lại không nghe thấy tiếng động gì từ đó, khiến cô ta

tưởng ở đó không có ai.

Trong nháy mắt, vô số nghi vấn hiện lên trong đầu cô ta, khiến cô ta choáng

váng, hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng là họ bị bắt cóc, bố mẹ đến chuộc họ. Sao Tô Uyển cũng ở đây?

Còn Tô Tử Kiện như nghĩ ra điều gì, hít một ngụm khí lạnh: "Hình như đây

không phải là nơi của bọn bắt cóc, mà là nhà của chúng ta."

Tô Tư Tư há hốc mồm: "Trong nhà còn có nơi như thế này sao?"

"Hình như là phòng của Tô Uyển."

Lời anh ta nói như một gáo nước lạnh dội từ trên đầu xuống, khiến Tô Tư Tư

lạnh toát người.

Cô ta nhớ ra rồi, trong tất cả các căn phòng trong nhà, nơi duy nhất cô ta chưa

từng bước vào chính là phòng của Tô Uyển.

Nghe nói sau khi chị gái mất tích, căn phòng này vẫn luôn bị bỏ trống, bố mẹ

không cho người giúp việc dọn dẹp, bình thường đều khóa trái cửa.

Lúc nhỏ, cô ta rất tò mò, muốn vào xem thử, nhưng lại bị bố mẹ mắng. Lớn lên

rồi, cô ta không còn tò mò nữa, cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Sau khi Tô Uyển trở về, chính là sống trong căn phòng này.

So với những nơi khác, căn phòng này nằm ở hướng khuất nắng, rất tối tăm,

nghe nói ánh sáng rất kém.

Biết được bố mẹ cho Tô Uyển sống trong căn phòng âm u bám bụi nhiều năm

nay, trong lòng cô ta còn rất vui mừng.

Thế nhưng, căn phòng lại sạch sẽ bất ngờ, như có người thường xuyên dọn dẹp,

đồ chơi trên mặt đất đa dạng phong phú, mọi chi tiết đều tinh xảo đến mức khó

tin, hoàn toàn không liên quan gì đến "rách nát, bụi bặm".

Hơn nữa, bố mẹ lại cầm m.á.u của Tô Tử Kiện cho Tô Uyển uống, nói là cho cô

ta ăn cơm.

Chẳng lẽ Tô Uyển vẫn luôn trốn trong phòng, không chịu ra ngoài, là vì bị bệnh

"khát máu", nên phải uống máu?

Nhưng Tô Tử Kiện là con trai cưng duy nhất, là người kế thừa gia tộc, sao họ

lại nỡ động đến anh ta chứ?

Cô ta cảm thấy như mình đang rơi vào một giấc mơ hoang đường. Bố mẹ hiền

lành, yêu thương mà cô ta quen thuộc bỗng chốc trở thành người xa lạ, mọi

hành động của họ đều khiến cô ta không thể hiểu nổi.

Tô Tư Tư vốn tự tin mình nắm chắc phần thắng lại cảm thấy bất an, dường như

mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát của cô ta.

Bóng người mờ nhạt trên giường im lặng bấy lâu, vẫn không nhúc nhích.

Thấy con gái như vậy, bố Tô vốn luôn bình tĩnh lại hơi nóng ruột, đưa chiếc bát

sứ đến sát miệng cô ta, mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí.

"Uống một chút đi con, m.á.u của bố con không chịu uống, đây là m.á.u của em

trai con, chắc là khác vị đấy."

Mẹ Tô ngồi bên giường, v**t v* mái tóc mềm mượt của Đồng Đồng: "Đại sư

nói, uống đủ máu, quỷ nhập tràng sẽ lên cấp, lúc đó chúng ta sẽ được gặp lại

nhau."

Tô Tử Kiện và Tô Tư Tư: "!!!"

Tô Tư Tư nhìn chằm chằm vào người kia, kinh hãi phát hiện cô ta từ đầu đến

cuối đều không nhúc nhích, giống như một người c.h.ế.t đang ngồi đó, một con

búp bê bất động.

Giống như thực sự không phải người.

Trong khoảnh khắc, vô số chi tiết kỳ lạ hiện lên trong đầu cô ta.

Chẳng trách Tô Uyển lại không chịu xuất hiện, mỗi lần cô ta hỏi về bệnh tình,

thì mẹ cô ta lại lấp lửng.

Thì ra cô ta là -- quỷ nhập tràng!

Cô ta há miệng, nhưng lại không dám nói gì.

Họ ngay cả con trai ruột cũng không để vào mắt, cô ta mà liều lĩnh hỏi han, biết

đâu lại rước họa vào thân.

Tô Tư Tư thông minh liền chọn cách im lặng để tự bảo vệ mình.

Tuy nhiên, Tô Tử Kiện là con trai ruột lại không bình tĩnh được như cô ta
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 332


Vết thương của anh ta vẫn đang chảy máu, sinh lực vô hình theo dòng m.á.u

chảy ra khỏi cơ thể. Nhưng nỗi đau thể xác cũng không bằng cú sốc tinh thần

mà anh ta phải chịu đựng.

Anh ta trợn tròn mắt, cứng họng, nhìn hai người quen thuộc nhất mà lại xa lạ

nhất: "Bố, mẹ, hai người đang nói gì vậy? Sao con nghe không hiểu?"

Mẹ Tô cười nói: "Sao lại không hiểu? Chẳng phải rất dễ hiểu hay sao? Chị gái

con trở về rồi mà."

Tô Tử Kiện lạnh toát sống lưng, nổi hết da gà, vốn luôn bình tĩnh ở thương

trường nay lại hoảng loạn hét lên: "Hai người bị điên rồi!"

"Tô Uyển đã mất tích hơn hai mươi năm rồi, biết đâu đã c.h.ế.t ở bên ngoài rồi,

quỷ nhập tràng kia không phải chị tôi!"

Lời nói của anh ta như giọt nước làm tràn ly, bố Tô "bực bội" đặt mạnh chiếc

bát xuống bàn.

Ông ta bước đến trước mặt Tô Tử Kiện, giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh,

khiến anh ta choáng váng: "Sao con lại có thể nguyền rủa chị gái con như vậy?"

Mẹ Tô cũng tức giận bước tới, tát anh ta một cái nữa. Chiếc nhẫn trên tay bà ta

sượt qua mặt anh ta, để lại vết thương sâu hoắm.

"Nếu không có chị con, thì con cũng sẽ không được sinh ra, con dựa vào đâu

mà mắng chị con, con có tư cách gì mà mắng con bé?"

Tô Tử Kiện không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến nỗi đau trên mặt, ngây

người hỏi: "... Hai người có ý gì vậy?"

Người đàn ông đẩy kính, thu liễm cơn giận, trở lại vẻ hiền lành lịch lãm, nhưng

lời nói ra lại lạnh lùng như băng: "Nếu không phải muốn sinh một đứa con

giống Đồng Đồng, thì chúng tôi cũng sẽ không sinh ra con."

Sau đó, ông ta liếc nhìn Tô Tư Tư đang sững sờ bên cạnh, lạnh lùng nói: "Con

cũng vậy."

Tô Tử Kiện và Tô Tư Tư: "???"

Tô Tử Kiện như bị sét đánh, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Anh ta - người kế thừa duy nhất của gia tộc, giám đốc đang lên như diều gặp

gió, "phú nhị đại" khiến bao người ghen tị... lại chỉ là người thay thế cho chị

gái?

"Bố, mẹ, hai người đang đùa con đấy à?" Tô Tử Kiện cố gắng giữ bình tĩnh,

gượng cười nói: "Trò đùa này không vui lắm."

Mẹ Tô chỉ cười không nói, vẻ mặt xa lạ vô cùng.

Thấy bà ta như vậy, trong khoảnh khắc, những mảnh ký ức hiện lên trong đầu

Tô Tử Kiện.

Bố mẹ không bao giờ cho anh ta vào phòng của Tô Uyển, trong ví tiền của bố

luôn có một bức ảnh của một bé gái bốn tuổi. Cô bé tóc buộc hai bím, ngậm kẹo

m*t, nụ cười trong sáng đáng yêu.

Mà sau khi anh ta bốn tuổi, bố mẹ mới nhận nuôi Tô Tư Tư.

Tô Uyển chính là bị bắt cóc lúc bốn tuổi.

Chẳng lẽ...

Tô Tử Kiện hít một ngụm khí lạnh, không thể tin nổi nói: "Cho nên, hai người

nuôi con đến năm bốn tuổi, thấy con không giống Tô Uyển, nên hai người lại

nhận nuôi Tư Tư?"

Bố Tô không thèm che giấu, quả quyết nói: "Đúng vậy."

Mẹ Tô hiền hậu nhớ lại chuyện cũ, thở dài: "Lúc con mới sinh, trông rất giống

chị con, nhưng quả nhiên "hàng giả" vẫn là "hàng giả", vẫn là không giống."

Bà ta nhìn Tô Tư Tư: "Lúc nhỏ con cũng đáng yêu như Đồng Đồng, nhưng lớn

lên lại không giống nữa, con nhiều tâm cơ hơn Đồng Đồng rất nhiều."

Tô Tư Tư như rơi xuống đáy băng, thì ra tên cô ta lại có ý nghĩa này?

Cô ta cao quý như vậy lại chỉ là người thay thế, bố mẹ nhà giàu lại chỉ yêu

thương con gái ruột?

Còn đáng sợ hơn nữa là, ngay cả con trai ruột cũng chỉ là người thay thế.

Bố Tô ôm vai mẹ Tô, vẻ mặt bình tĩnh, nhếch mép: "Không sao, chúng nó vẫn

có chút ích lợi, ít nhất thì Đồng Đồng cũng có thể cứu rồi."

Mẹ Tô nhớ đến chuyện này, trên mặt tràn đầy nụ cười chân thật, hoàn toàn khác

với nụ cười giả tạo hiền hậu trước đây: "Chờ đợi hơn hai mươi năm, cuối cùng

cũng đợi được rồi."

Tô Tử Kiện suýt nữa sụp đổ, cả người run lẩy bẩy, nói năng lộn xộn: "Không

thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra. Bố, con là con trai của bố mà, bố

không thể cầm m.á.u của con cho cô ta uống, con sẽ c.h.ế.t mất."

Tại sao anh ta phải hiến m.á.u cho cô chị gái mà anh ta chưa từng gặp mặt chứ?

Bố Tô suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Con nói đúng."

Tô Tử Kiện thở phào nhẹ nhõm, hình như anh ta vẫn có chút địa vị trong lòng

bố mẹ.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, bố Tô lại nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay anh

ta, giọng nói quan tâm: "Hôm nay là lần đầu, còn hơi lúng túng, chưa chu toàn."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 333


"Như vậy thì vết thương dễ bị nhiễm trùng, dẫn đến tử vong, sau này bố sẽ bảo

bác sĩ rút m.á.u cho con, con phải khỏe mạnh như tên của con chứ."

Tô Tử Kiện như bị sét đánh: "Khỏe mạnh? Bố muốn con luôn là "túi máu" cho

quỷ nhập tràng uống sao?"

Bố Tô gật đầu: "Đúng vậy."

Tô Tử Kiện hoàn toàn hiểu ra, bố mẹ hoàn toàn không quan tâm đến anh ta, anh

ta thậm chí còn không bằng một sợi tóc của chị gái.

Anh ta - người được "ông trời ưu ái" lại rơi vào tình cảnh này, không thể chấp

nhận được.

Anh ta như phát điên: "Con sẽ báo cảnh sát, g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Uyển, g.i.ế.c

c.h.ế.t hai người, g.i.ế.c hết tất cả!"

Nhưng bố Tô không hề sợ hãi, đẩy kính.

Tô Tử Kiện ngưỡng mộ bố mình, nên vô thức học theo cử chỉ của ông ta. Hai

người có cử chỉ giống nhau như đúc.

"Con tưởng bước vào căn phòng này rồi, ta còn cho con ra ngoài sao?"

Tô Tử Kiện cảm thấy như có dòng điện chạy qua người, run lẩy bẩy.

Đúng vậy, họ yêu thương Tô Uyển như vậy, làm sao có thể tha cho anh ta -

người biết bí mật của họ được chứ? Ai cứu anh ta với?

Bất kể là ai, mau đưa anh ta đi, anh ta không muốn trở thành "thức ăn" cho quỷ

nhập tràng.

Hình như ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của anh ta, cửa phòng bỗng bị đạp

tung.

Vợ chồng họ Tô như đối mặt với kẻ thù, nhìn về phía cửa, đồng tử co rút lại.

Người phụ nữ mặc áo trắng đứng ngoài cửa, khí chất xuất chúng, khiến người ta

nhìn một lần là nhớ mãi, rõ ràng là người phụ nữ vừa mới ngất xỉu ở phòng

khách.

Bố Tô cau mày, quay sang vợ: "Không phải anh đã bảo em sai người đưa họ đi

rồi sao?"

Mẹ Tô sững người, vội vàng nói: "Em sai người rồi mà."

"Vậy người đâu?"

"Ở đây này." Thương Nguyệt cười hí hửng, kéo người đàn ông cao lớn như kéo

con gà, ném anh ta ra cửa.

Người đàn ông kia bị chặt vào gáy, đã ngất xỉu, mềm nhũn ngã xuống đất,

không thể động đậy.

Bố Tô xoa xoa mi tâm, cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết, nên quyết định

"lạt nhỏm buộc chặt": "Đây là chuyện gia đình của chúng tôi, cô tốt nhất là

không nên nhúng tay vào, nếu không..."

Tô Tử Kiện như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng hét lên: "Đại sư, cứu tôi với, bố

mẹ tôi muốn ném tôi cho quỷ nhập tràng ăn, họ muốn g.i.ế.c tôi."

An Như Cố nghe xong toàn bộ sự việc, trong lòng đã hiểu ra, thấy anh ta nói

quá lên như vậy, liền sửa lại: "Quỷ nhập tràng hút m.á.u người thân, công lực sẽ

tăng lên nhanh chóng. Bây giờ họ vẫn chưa nỡ g.i.ế.c anh đâu."

Tô Tử Kiện: "..."

Tô Tử Kiện muốn khóc không ra nước mắt: "Làm "máy tạo máu" với c.h.ế.t có

khác gì nhau chứ?"

"Nói như vậy cũng không sai."

An Như Cố bất chấp sự ngăn cản của bố Tô, trực tiếp bước vào phòng, nhìn

người đàn ông khí chất lịch lãm, ánh mắt sắc bén.

"Nước mất thì không thể phục hồi, người c.h.ế.t thì không thể sống lại. Dừng lại

đi."

Nghe thấy hai chữ "đại sư", bố Tô đã hiểu ra.

Thì ra An tiểu thư này không phải là bạn của Tô Tử Kiện, mà là người được anh

ta mời đến để thu phục Đồng Đồng.

Ông ta liếc nhìn Tô Tử Kiện, ánh mắt sau lớp kính lóe lên tia hung ác, khiến

anh ta run rẩy.

Ông ta đứng thẳng người, phản bác: "Ai nói con bé đã chết? Rõ ràng nó vẫn còn

sống."

Mẹ Tô cười ngọt ngào: "Đúng vậy, nó vẫn luôn sống. Chờ đến khi nó lên cấp

cao nhất, thì nó sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu."

Nghe vậy, An Như Cố cau mày: "Ý hai người là Bất Hóa Cốt?"

Quỷ nhập tràng được chia thành tám loại: Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương,

Mao Cương, Phi Cương, Du Thi, Phục Thi, Bất Hóa Cốt. *

Cấp bậc càng cao, khả năng càng mạnh. Nhưng ngoại trừ cấp cao nhất là Bất

Hóa Cốt ra, thì những cấp bậc khác đều không có ý thức.

- - Họ vậy mà muốn dùng m.á.u thịt người thân để luyện thành Bất Hóa Cốt.

Tô Tử Kiện biết được suy nghĩ của bố mẹ, hoảng sợ nói: "Đại sư, họ không

những tự mình nuôi quỷ nhập tràng, mà còn muốn tôi nuôi nữa. Họ bị điên rồi,

tất cả đều bị điên rồi."

"Hu hu hu, cầu xin cô cứu anh trai tôi với."

Tô Tư Tư bề ngoài khóc lóc thảm thiết, như rất lo lắng cho anh trai, nhưng thực

ra trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, không ngờ có một ngày cô ta lại cảm thấy

may mắn vì mình chỉ là con nuôi.

Tô Uyển lên cấp cần m.á.u thịt người thân, cô ta không có quan hệ huyết thống

với gia đình này, bố mẹ chắc chắn sẽ tha cho cô ta.

Còn anh trai... ừm, tự cầu nhiều phúc đi.

Không thể trách cô ta, chỉ là lòng dẫu muốn nhưng lực bất tòng tâm, cô ta thực

sự không thể cứu anh ta được.

Không khí căng thẳng, nguy hiểm rình rập, Thương Nguyệt lại cười, "xem náo

nhiệt không sợ chuyện lớn": "Không phải người một nhà, thì không bước vào

cùng một cái nhà, cả nhà các người đều không ra gì, đừng có tự lừa dối bản thân

nữa."

Bố mẹ vì con gái, mà đối xử tệ bạc với con trai và con gái nuôi.

Tô Tử Kiện vì em gái, mà đối xử tệ bạc với chị gái, con gái nuôi cũng vậy.

Quả thực là "không ai ngoại lệ".

An Như Cố không có ấn tượng tốt với người đàn ông "mù quáng vì tình yêu"

này, nhưng hành vi gây tổn hại đến người thân như vậy, thì bất kỳ ai thấy cũng

phải trừng trị.

Hơn nữa, cô luôn cảm thấy, đối phương chưa nói hết sự thật.

Cô bỗng nhớ tới "điềm báo c.h.ế.t chóc" mà cô nhìn thấy trước đó, ánh mắt lướt

qua gương mặt Tô Tư Tư, giọng nói chắc chắn: "Hai người không chỉ muốn cô

ta lên cấp thành Bất Hóa Cốt."

Người đàn ông cười nhạt: "Chuyện này không liên quan đến cô."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 334


Giây tiếp theo, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một đám đàn ông cao to

vạm vỡ nhanh chóng bước lên lầu, chạy về phía này.

Bố Tô nghe thấy động tĩnh, tháo kính xuống, lấy khăn tay từ trong túi ra, chậm

rãi lau kính.

Tô Tử Kiện ngây người nhìn bố mình, đột nhiên hiểu ra tại sao ông ta luôn đeo

kính.

Là doanh nhân, có vẻ ngoài hiền lành, dễ gần thì mới dễ kiếm tiền.

Còn khi không đeo kính, ông ta không còn vẻ ngoài lịch lãm nữa, mà trông rất

lạnh lùng, hung dữ, nhìn là biết không phải người hiền lành.

Nghe dì nói bố anh ta từng là một con bạc, anh ta còn không tin, luôn cảm thấy

bố anh ta lịch lãm như vậy không thể nào liên quan đến đánh bạc được.

Bây giờ anh ta mới biết dì anh ta nói đúng, bố anh ta chính là một con bạc điên

cuồng, sẵn sàng đem tất cả ra đánh bạc.

Lau sạch sẽ xong, người đàn ông đeo kính vào, cười nói: "Thiên đường có

đường không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Vậy thì đừng trách tôi."

Lý do ông ta dây dưa với cô lâu như vậy, thực ra là đang chờ người.

Giọng ông ta vừa dứt, một đám đàn ông cao to vạm vỡ xông vào, lao về phía

Thương Nguyệt và An Như Cố.

Bố Tô cười cười, hai người phụ nữ này tưởng mình là anh hùng đến cứu người

đẹp sao?

Họ có thể khống chế một người đàn ông thì coi như lợi hại rồi, nhưng đối phó

với cả đám đánh thuê này, thì họ làm sao đây?

Ông ta hứng thú nhìn An Như Cố, chờ xem họ sẽ sụp đổ khóc lóc thế nào.

Thế nhưng, điều khiến ông ta không ngờ tới là, người phụ nữ có vẻ ngoài quyến

rũ kia lại trợn tròn mắt, không những không sợ hãi, mà còn như nhìn thấy thứ gì

đó mình thích.

Cô ta giơ ngón trỏ lên, chỉ nhẹ vào họ, luồng âm khí vô hình ập tới.

Giây tiếp theo, những người đàn ông cao to, hung hăng như bị ấn nút "dừng",

đứng im tại chỗ, không thể động đậy.

Có người thậm chí còn mất cân bằng, ngã "sầm" xuống đất. Tay chân gần như

gãy rồi, nhưng kêu đau cũng không nổi.

Bố Tô: "?"

Người phụ nữ này làm cách nào vậy?

Chưa kịp suy nghĩ ra kết quả, tiếp đó, hàng chục thanh phi kiếm ánh vàng bỗng

xuất hiện phía sau An Như Cố.

Cô bấm ngón tay niệm chú: "Thiên địa huyền tông, vạn khí bổn căn. Quảng tu

ức kiếp, chứng ngô thần thông."

Giây tiếp theo, những thanh kiếm vụt qua không trung, phát ra âm thanh chói

tai.

"Keng! Keng! Keng!"

Bố Tô trợn tròn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Chưa kịp né tránh, những thanh phi kiếm ánh vàng đã ghim vào áo khoác của

ông ta, kéo ông ta về phía sau.

Ông ta bị kéo ngã về phía sau, cuối cùng dính chặt vào bức tường.

Cúi đầu nhìn xuống, chiếc áo khoác bị ghim đầy phi kiếm, giống như tổ ong

vậy, tạo thành hình dáng của một con người.

Ông ta vậy mà bị đóng đinh lên tường!

Tiếp đó, tiếng hét vang lên, mẹ Tô cũng bị phi kiếm ánh vàng ghim vào quần

áo, đóng đinh lên tường.

Hai người đứng cạnh nhau, phi kiếm gần như chạm vào da thịt của họ. Chỉ cần

lệch một chút, thì sẽ đ.â.m xuyên qua người họ.

Vợ chồng họ Tô: "???"

Vị đại sư trẻ tuổi này lại thần thông như vậy sao?!

Bố Tô kinh ngạc, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi sâu sắc.

Thương Nguyệt hô lên: "Tuyệt vời, mai đi chơi game b.ắ.n s.ú.n.g với tôi đi."

"Không rảnh, tôi bận lắm."

An Như Cố buông tay xuống, cô luyện tập mỗi ngày, xem bói cho khách coi

như là giải trí, không có thời gian chơi game.

"Thôi vậy." Thương Nguyệt hơi thất vọng, nhìn đám đánh thuê bị cô ta định

thân, cười nói: "Chuyện này coi như là đi làm nhiệm vụ chứ?"

An Như Cố ừ một tiếng: "Đương nhiên là tính."

Lần này tổng cộng có năm mươi triệu tiền công, trả lương cho cô ta thì dư dả,

hơn nữa, cô cũng không phải người keo kiệt.

"Tuyệt vời!" Thương Nguyệt vui mừng hớn hở.

An Như Cố không muốn dây dưa với cặp vợ chồng cố chấp này nữa, bước tới

nơi có âm khí nặng nề nhất.

Người đàn ông trung niên thấy vậy, nghiến răng nói: "Dừng lại."

Còn người phụ nữ thì khóc lóc thảm thiết: "Đừng có động vào con bé, nếu

không thì tôi hóa thành lệ quỷ cũng không tha cho cô."

Tuy nhiên, An Như Cố lại không quan tâm, bước chân kiên định tiến về phía

chiếc giường công chúa.

Nghe nói Tô Uyển bị bắt cóc lúc bốn tuổi, bây giờ được tìm thấy, tính ra cũng

phải hơn hai mươi tuổi rồi.

Thế nhưng, khi nhìn thấy người trên giường, đồng tử cô co rút lại, ánh mắt thay

đổi.

Cô bé ngồi bên giường, gương mặt rất xinh xắn, má phúng phính, trắng hồng,

vẻ mặt trong sáng ngây thơ, giống hệt con búp bê trong tay cô bé.

Nhưng cũng giống như con búp bê, không có sức sống.

Đôi mắt cô bé rất to, nhưng lại trống rỗng, vô hồn. Quan trọng hơn là, cô bé

không thở, n.g.ự.c không hề phập phồng.

Giống hệt một xác chết.

Cô ngước mắt lên, nhìn cặp vợ chồng đang bị đóng đinh trên tường, trong lòng

nảy sinh một suy đoán.

"Sau khi bị bắt cóc, cô bé có phải đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t không?"

Nếu không thì sao xác c.h.ế.t lại chỉ như đứa trẻ bốn tuổi.

Nghe vậy, mẹ Tô nước mắt lăn dài, hét lên, giọng nói như muốn xuyên thủng

màng nhĩ người ta, hoàn toàn khác hẳn vẻ ngoài hiền hậu trước đây.

"Tất cả là tại ông, không có tiền trả nợ còn đánh bạc, nếu không thì sao bọn

chúng lại g.i.ế.c con bé chứ!"

Bố Tô cúi đầu, chìm trong im lặng, vai run nhẹ.

Ông ta đã đưa tất cả những kẻ đó vào tù, nhưng lại không thể vãn hồi mọi

chuyện.

Thương Nguyệt bước tới, nhìn cô bé xinh đẹp như búp bê kia, trong mắt hiện

lên vẻ ngộ ra
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 335


"... Tô Tử Kiện đã lừa chúng ta, chị gái anh ta căn bản không phải bị bán đi trả

nợ, mà là bị g.i.ế.c c.h.ế.t ngay lập tức."

"Tôi không có nói dối, là họ nói với tôi như vậy, tôi cũng không biết là thế

này!"

Tô Tử Kiện há hốc mồm, thì ra sau khi bị bắt cóc, Tô Uyển đã bị g.i.ế.c chết...

Rõ ràng bọn chúng bán chị ấy đi cũng kiếm được chút tiền, tại sao lại đột nhiên

g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy?

Anh ta suy nghĩ kỹ lưỡng, đột nhiên hiểu ra.

Nhà anh ta thời ông nội còn sống rất giàu có, nhưng bố anh ta lại là kẻ phá gia

chi tử, phá tan gia sản, còn nợ nần chồng chất.

Bọn bắt cóc hung ác kia bắt cóc chị gái anh ta, chính là vì tưởng nhà anh ta có

tiền trả nợ.

Có lẽ là do bố anh ta không có tiền, nên bọn bắt cóc tưởng ông ta lừa gạt, tức

giận quá mức. Hơn nữa, bán trẻ con cũng phải có đầu ra, không phải cứ bắt

được là bán được ngay, cho nên mới gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Tô Tử Kiện trong lòng ngũ vị trần ai, ánh mắt lờ mờ, không biết nên nói gì.

Thì ra chuyện mà chị gái anh ta gặp phải còn đáng sợ hơn việc mất tích gấp vạn

lần, cô ấy đã bị tước đoạt sinh mạng.

Nhưng tại sao chị ấy đã c.h.ế.t rồi mà lại trở thành quỷ nhập tràng?

Lúc này, anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn bố mẹ đang bị đóng đinh

trên tường, không thể tin nổi nói: "... Lúc đó, t.h.i t.h.ể của Tô Uyển đã được

tìm thấy, hai người đã biến cô ấy thành quỷ nhập tràng?"

Chẳng trách, bố mẹ anh ta chỉ tìm kiếm cô ấy nửa năm, sau đó thậm chí còn

không dán thông báo tìm người nữa.

Anh ta còn tưởng họ đã hết hy vọng, và bản thân anh ta cùng em gái đã chữa

lành cho họ, không ngờ họ đã tìm được Tô Uyển.

Chỉ là, thứ tìm được là thi thể.

Tô Tử Kiện mím môi, kinh ngạc nói: "... Rõ ràng chị ấy đã c.h.ế.t rồi, tại sao hai

người không cho chị ấy yên nghỉ?"

Mẹ Tô cảm xúc đã sụp đổ, cười ha hả, trông rất kỳ quái: "Ai nói con bé đã chết,

con c.h.ế.t thì nó cũng không chết, rõ ràng nó luôn ở bên cạnh chúng ta, mẹ mỗi

ngày đều nhìn thấy nó, buộc tóc cho nó, chơi với nó..."

Sau khi mang t.h.i t.h.ể con gái về, họ cố chấp không cho cô ấy yên nghỉ, mà

mua một chiếc quan tài đặt trong phòng, thường xuyên đến thăm cô ấy.

Thi thể như vậy rất dễ hóa quỷ, nên con gái họ đã sống lại, trở thành quỷ nhập

tràng.

Họ không những không sợ hãi, mà còn vui mừng, hào hứng khôn xiết. Thân

phận quỷ nhập tràng của con gái tuyệt đối không thể bị lộ ra ngoài, nên họ giấu

cô ấy trong nhà, chăm sóc cô ấy ngày đêm. Như vậy thì con gái sẽ luôn ở bên

cạnh họ, không bao giờ rời xa.

Tô Tử Kiện và Tô Tư Tư hít một ngụm khí lạnh.

Cho nên, bố mẹ thường xuyên đến căn phòng này, để ở bên cạnh một con quỷ

nhập tràng? Thật là điên rồ!

Nghĩ đến việc ở chung một phòng với quỷ nhập tràng hơn hai mươi năm, hai

người họ nổi hết da gà, cả người run lẩy bẩy.

Lúc này, bố Tô im lặng bấy lâu ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng lạ

lùng, ánh mắt đỏ ngầu: "Ta đã mời rất nhiều đại sư, họ chỉ nói ta phải tích đức

hành thiện, ta đã làm rồi, còn trở thành nhà từ thiện nữa."

"Nhưng có ích lợi gì chứ, người đã c.h.ế.t có thể quay trở lại được sao?"

"Nếu đã như vậy, thì không bằng nghe theo lời vị đại sư kia, dùng m.á.u thịt

người thân để con bé lên cấp. Nếu không thể lên cấp, thì cứ cho con bé chiếm

xác để hồi sinh."

Nghe thấy lời ông ta nói, Tô Tư Tư như rơi xuống đáy băng: "Cái xác mà ông

nói, là xác của tôi sao?"

Bố Tô đột nhiên cười khẩy hai tiếng: "Đúng vậy."

Tô Tư Tư cứng họng, lát sau mới tức giận nói: "Vậy là hai người nuôi con lớn

như vậy, chính là để con làm xác cho cô ta, hai người bị thần kinh à, dựa vào

đâu mà đối xử với con như vậy?"

An Như Cố lại cảm thấy có điều kỳ lạ: "Người bình thường làm sao biết được

những chuyện này. Nếu có thể thực hiện được, thì cô đã bị chiếm xác từ lâu

rồi."

Theo tính cách cố chấp của cặp vợ chồng này, nếu biết m.á.u thịt người thân rất

có lợi cho quỷ nhập tràng, chắc chắn sẽ không nhịn đến tận hôm nay mới bộc

phát.

Con trai và con gái nuôi của họ từ nhỏ đã trở thành "túi máu" cho cô ta.

Quả nhiên, mẹ Tô cười nói: "Ban đầu chỉ coi hai đứa là người thay thế, chưa

từng nghĩ đến chuyện này.

Cho đến mấy hôm trước, có một vị đại sư nói với tôi, thì ra quỷ nhập tràng có

thể lên cấp. Hơn nữa, còn có thuật pháp đặt linh hồn vào một cơ thể khác, giúp

người ta hồi sinh."

Con gái có thể mở mắt ra đã là may mắn lắm rồi, họ không mong cô ấy sẽ khóc,

cười, hay cử động.

Họ tưởng cuộc sống sẽ bình yên trôi qua, bề ngoài họ có những đứa con đáng

yêu, còn trong bóng tối, họ cũng có cô con gái yêu quý của mình.

Thế nhưng, khi có người nói cho họ biết bí mật về việc vượt qua ranh giới sinh

tử, thì sự cân bằng đã bị phá vỡ.

Tô Tư Tư mặt mày tái nhợt: "Vậy là cô ta không phải mới trở về gần đây, mà là

vẫn luôn ở trong căn phòng này."

"Hai người tuyên bố với bên ngoài là cô ta đã trở về, chính là để cô ta có thể

đường đường chính chính trở lại xã hội sau khi hồi sinh!"

Bố Tô gật đầu: "Con là trẻ mồ côi, chúng ta nuôi con hơn hai mươi năm, số tiền

bỏ ra cho con ít nhất cũng phải năm tỷ, con thấy mua mạng con thế nào?"

Dưới ánh mắt lạnh lùng của ông ta, Tô Tư Tư cảm thấy mình như món hàng

đang được rao bán trên kệ.

Thì ra cô ta cao quý như vậy lại không bằng một sợi tóc của Tô Uyển, những

món quà họ tặng cô ta từ lâu đã được "định giá" rồi.

Cô ta từ đầu đến cuối chỉ là một con hề.

Tô Tư Tư không muốn tin tất cả những điều này là thật, liền vội vàng hỏi An

Như Cố: "Chắc chắn là họ bị quỷ nhập tràng điều khiển, tất cả đều là giả, con

không tin, con không tin!"

An Như Cố nghe xong toàn bộ sự việc, suy nghĩ một lúc, không khỏi cảm thán

gia đình này thật rối ren.

Cô nhìn cặp vợ chồng kia, bấm ngón tay tính toán.

"Bát tự Kim Mộc giao chiến, tính cách cực đoan."

"Bát tự Thủy Hỏa tương khắc, tính cách cực đoan."

Con bạc có thể đem tất cả ra đánh bạc, làm sao có thể là người bình thường

được?

Sau khi con gái mất tích, hai người vốn đã cực đoan nay lại càng trở nên cố

chấp, hành vi càng lúc càng b*nh h**n.

Nghe thấy không phải do quỷ nhập tràng điều khiển, Tô Tư Tư như c.h.ế.t lặng.

Cô ta hoàn toàn sụp đổ, mắt đỏ ngầu, trong lòng dâng lên nỗi ghen tị với Tô

Uyển.

Tại sao Tô Uyển ngay cả khi đã c.h.ế.t rồi vẫn có thể có được mọi thứ, tại sao

cô ta không phải là Tô Uyển!

An Như Cố hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất: "Người kia là ai?"

Bố Tô ánh mắt lạnh lùng sau lớp kính: "Tại sao ta phải nói cho cô biết?"

"Bởi vì con gái ông đang ở trong tay tôi."

Bố Tô nghiến răng: "... Tôi là doanh nhân, không làm ăn thua lỗ, nếu tôi nói

cho cô biết, thì ta được lợi ích gì?"

Dù tính mạng đang nắm trong tay An Như Cố, nhưng ông ta vẫn dám mặc cả.

Bởi vì ông ta nhìn ra rồi, cô không phải người xấu, sẽ không ra tay độc ác, vẫn

còn chỗ cho ông ta thương lượng.

Nhưng An Như Cố không mắc mưu, lặp lại lần nữa: "Con gái ông đang ở trong

tay tôi."

Giọng nói vừa dứt, phía sau cô bỗng xuất hiện bốn thanh phi kiếm ánh vàng.

Ánh sáng vàng chói lọi, khí thế hùng hổ, mũi kiếm chĩa thẳng vào Tô Uyển

đang bất động.

Cô chưa từng đe dọa ai, nhưng ai bảo bố Tô không phải người hiền lành.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 336: Kẻ Giết Các Công Ty Lớn


Căn phòng trẻ em rộng lớn trở nên căng thẳng, hai bên giằng co đối đầu, không

ai chịu nhường ai.

"Con gái ông đang trong tay tôi."

Giọng nữ bên tai bố Tô bị bóp méo thành giọng nam du côn, cảnh tượng kinh

hoàng trong cơn ác mộng hiện lên trong tâm trí ông ta.

Ông ta như trở về hơn hai mươi năm trước, bên tai văng vẳng lời nói của bọn

bắt cóc.

Gương mặt bố Tô tái nhợt, cơ thể run lên dữ dội, trước mắt mờ mịt, nắm c.h.ặ.t

t.a.y đến nỗi gân xanh nổi lên, cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn.

Đứa trẻ ấy khiến ông ta lần đầu làm cha, vừa cảm thấy mới mẻ vừa có chút lo

sợ, bỗng chốc vai mang trách nhiệm nặng nề. Muốn dùng vô số ngôn ngữ để

diễn tả tâm trạng khi làm cha, nhưng mãi mãi không thể dùng ngôn từ nhạt nhòa

để phác họa tấm lòng.

Chỉ biết rằng từ nay trên thế giới này lại có thêm một người thân yêu nhất, ông

ta sẽ từ từ đồng hành cùng con bé lớn lên.

Tiếng khóc nức nở và tiếng kêu cứu non nớt của con gái văng vẳng bên tai.

Giờ đây khó khăn lắm mới có thể cho con bé sống lại, làm sao có thể từ bỏ cơ

hội này?

Bố Tô mím môi khô khốc, trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo, nói: "Tôi sẽ không nói

cho cô biết đâu."

Ông ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm, nhìn người rất chuẩn.

Vị đại sư này nếu muốn ra tay, vừa nhìn thấy Tô Uyển đã ra tay rồi, sẽ không

giằng co với người khác đến bây giờ.

An Như Cố đang niệm chú khựng lại, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, người cha

này thật nhạy bén, và cứng miệng.

Cô thật sự không định ra tay với Tô Uyển.

Xác sống sẽ cắn xé người sống, trong xương cốt khắc sâu khát vọng với m.á.u

thịt người sống. Nhưng Tô Uyển dường như từ đầu đến cuối đều không phát

cuồng, so với xác sống, càng giống như vật chết.

Một con xác sống đặc biệt như vậy, không nghiên cứu kỹ điểm kỳ lạ của cô ta,

trực tiếp siêu độ thì quá đáng tiếc.

Ánh mắt cô liếc qua mẹ Tô đang kinh hãi, ánh mắt khẽ biến.

Bố Tô nhạy bén lại tham lam, khắc sâu gen của thương nhân trong xương cốt.

Con gái yêu rơi vào cảnh khốn cùng, ông ta vẫn có thể phân tích tình hình hiện

tại như một kẻ m.á.u lạnh.

Không hổ danh là người trong tình trạng nợ nần chồng chất, vẫn có thể vực dậy.

Không biết mẹ Tô rốt cuộc có phải là động vật m.á.u nóng hay không.

Cô ra vẻ vô tình phất tay: “Ông đã nói như vậy, vậy thì đừng trách tôi."

Trong nháy mắt, thanh phi kiếm ánh sáng vàng sắc bén chĩa thẳng vào xác sống

trên giường, men theo ý niệm của chủ nhân, đ.â.m thẳng vào mặt xác sống.

Nhìn thấy phi kiếm càng ngày càng gần, dường như giây tiếp theo sẽ rạch da cô

ta.

Mẹ Tô kinh hãi tột độ: "—— Dừng tay, tôi nói cho cô biết là ai!"

Đôi mắt bố Tô đột nhiên hiện lên tia máu, lập tức quát lớn: "Đó là cơ hội duy

nhất để con bé sống lại, bà có thể bình tĩnh một chút không."

Mẹ Tô đầy oán hận: "Lúc Đồng Đồng bị bắt cóc, ông bảo tôi bình tĩnh, nói sẽ

nhanh chóng đưa con bé về. Kết quả thì sao?"

Bố Tô nghiến răng nghiến lợi: "Đó chỉ là một lần sơ suất."

Bọn du côn cho vay nặng lãi kia, chưa bao giờ g.i.ế.c người, gan cũng không

lớn. Nhưng hôm đó bọn chúng lại không tin vào viễn cảnh tốt đẹp mà ông ta vẽ

ra, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t của Đồng Đồng.

Mẹ Tô gào thét: "Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng ông nữa, vì sơ suất của ông, tôi

đã mất con bé một lần, tuyệt đối không cho phép lần thứ hai xảy ra!"

Bố Tô nghe vậy cúi đầu, như chó nhà có tang.

Gần biệt thự nhà họ Tô

Một người đàn ông trung niên đi trên con đường rợp bóng cây.

Hai má ông ta hốc hác, quầng thâm dưới mắt, uể oải, trông giống hệt con

nghiện, cũng giống hệt như xác sống.

Những người đi đường xung quanh nhìn thấy ông ta khác thường, đều tò mò

nhìn sang.

Ông ta mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của người đi đường, hạ giọng, nói vào ống nghe:

"Tôi tìm được người đó rồi, không chỉ bát tự của cô ta thích hợp nuôi xác sống,

mà điều tuyệt vời nhất chính là, cha mẹ cô ta oán khí nặng nề.

Xác sống tập hợp oán khí trời đất, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà sinh ra. Ông

biết cô ta vừa trở thành xác sống, là cấp bậc gì không?"

Giọng nam thờ ơ truyền đến từ ống nghe: "Không phải Bất Hóa Cốt chứ?"

Người đàn ông trung niên nghẹn họng: "Làm sao có thể vừa sinh ra đã là cấp

cao nhất, khoa trương quá rồi."

"Ồ, vậy nếu không phải Bất Hóa Cốt, thì có gì ghê gớm?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 337


Người đàn ông trung niên thấy ánh mắt hắn ta cao như vậy, nghiến răng nghiến

lợi: "Khả năng của ông mạnh, ông không vừa mắt, vậy thôi, tôi cúp máy đây."

"Chờ đã, ông còn chưa nói cô ta rốt cuộc là cấp bậc gì."

Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, không có ai, vắng tanh, lúc này mới

yên tâm nói: "Chỉ kém Bất Hóa Cốt một bậc, là Phục Thi! Cho nên căn bản

không thèm khát m.á.u thịt, có thể khống chế bản năng của mình."

"Như vậy à..."

Người đàn ông trung niên càng nói càng hưng phấn, trong mắt lóe sáng: "Tôi để

cha mẹ cô ta dùng m.á.u thịt người thân nuôi dưỡng cô ta, chẳng mấy chốc cô ta

sẽ trở thành Bất Hóa Cốt đầu tiên trong tay tôi. Tôi nuôi nhiều xác sống như

vậy, chưa bao giờ thấy con nào lợi hại như vậy."

Người đàn ông bên kia điện thoại ngáp một cái, uể oải.

Người đàn ông trung niên hơi tức giận: "Ông có phải là coi thường tôi - kẻ đuổi

thi này hay không?"

"Không có, chỉ là tôi không thích bầu bạn với xác chết, tôi chỉ quan tâm đến

tiền." Người đàn ông trẻ tuổi như nghĩ đến điều gì, ngữ điệu cao vút: "Có lấy

được tiền không?"

Người đàn ông trung niên nghe vậy cười nói: "Một trăm tỷ, đổi lấy mạng sống

của con gái ông ta. Chờ lấy được tiền, Bất Hóa Cốt đến tay, tôi sẽ chuồn."

Ông ta chỉ hứa giúp cha mẹ Tô gia để đối phương thăng cấp, nhưng không nói

mình không có tâm tư khác. Chờ đến khi tiến thành Bất Hóa Cốt, ông ta sẽ trộm

Tô Uyển đi.

"Cả hai đều thắng." Người đàn ông trẻ tuổi cười nói.

Người đàn ông trung niên có chút khó hiểu: "Tại sao lại là cả hai đều thắng, rõ

ràng chỉ có mình tôi thắng?"

Nhà họ Tô vừa mất tiền, lại mất cả con gái xác sống.

"Bởi vì ông đã thắng hai lần."

Người đàn ông trung niên: "..."

Sau khi nghĩ thông suốt, người đàn ông trung niên cười ha hả: "Được rồi được

rồi, cúp máy đây, tôi sắp đến nhà ông ta rồi."

"Được, ông đừng có giống như Phương Nhược Thủy kia, làm chuyện khônh

thành lại bị bại lộ. Nghe nói cô ta còn tự thú, ngu ngốc muốn chết."

"Nghĩ nhiều rồi, tôi thận trọng hơn con ch.ó điên đó nhiều. Hai người kia cả

ngày chỉ nghĩ đến việc cho con gái sống lại, quá mức dựa dẫm vào tôi, tuyệt đối

không thể nào vạch trần tôi."

Người đàn ông trung niên cười cúp điện thoại.

Ông ta đi đường nhỏ đến trước biệt thự nhà họ Tô, chỉnh trang lại quần áo, hắng

giọng, bấm chuông cửa.

Không lâu sau, cửa đột nhiên được mở ra.

Còn chưa kịp ông ta bày ra dáng vẻ cao nhân, một đám người mặc đồ đen đã

xông ra.

Người đàn ông trung niên: "???"

Ông ta đột nhiên bị đè xuống đất, không thể động đậy, cố gắng đưa tay muốn

chạm vào lá bùa trong túi.

Tuy nhiên giây tiếp theo, còng tay đã khóa chặt hai tay ông ta.

Ông ta không hiểu chuyện gì, ngẩng đầu lên, kinh hãi.

Đây, đây không phải là đồng phục của Cục Quản lý Đặc biệt sao?

Người đàn ông đè trên người ông ta lạnh lùng uy nghiêm nói: "Lương Quần,

ông bị bắt."

Người đàn ông trung niên: "..."

Chết tiệt, thì ra là một cái bẫy!

Ông ta thường ngày lừa người khác vậy mà có ngày lại trở thành người bị lừa!

Tiếp đó, một đôi vợ chồng lao đến, đ.ấ.m đá ông ta túi bụi.

Người đàn ông tức giận, dùng mũi giày da đá vào đầu ông ta: "Ông vậy mà dám

lừa tôi."

Nếu như vừa rồi Cục Quản lý Đặc biệt không phái nhiều người mặc thường

phục, bố trí thiên la địa võng xung quanh, bọn họ ở trong nhà nghe trộm được

điện thoại của đối phương.

Ông ta còn không biết tên đại sư rởm này vậy mà lại ấp ủ ý đồ độc ác như vậy.

Người phụ nữ hung hăng giật tóc người đàn ông trung niên: "Tên khốn kiếp nhà

ông, c.h.ế.t đi, đồ khốn kiếp!"

Người đàn ông trung niên bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, m.á.u mũi chảy

ròng ròng. So với đau đớn, càng nhiều hơn chính là xấu hổ và tức giận.

Ông ta đường đường là kẻ nuôi xác sống vậy mà lại bị hai người bình thường

đánh đập?!

Cuối cùng, ngược lại là người mà ông ta ghét nhất đã cứu ông ta.

Một đám người mặc đồng phục màu đen kéo bọn họ ra: "Đừng đánh nữa."

"Cấm đánh đập phạm nhân."

Người đàn ông trung niên lúc này mới may mắn thoát nạn, không khỏi thở phào

nhẹ nhõm.

Lúc này, ông ta tình cờ nghiêng đầu, đột nhiên phát hiện đôi vợ chồng kia vẫn

đang hung hăng nhìn chằm chằm mình, như thể giây tiếp theo sẽ lao đến xé rách

tai ông ta.

Người đàn ông trung niên: "..."

Đôi vợ chồng này là kẻ điên sao.

Ông ta chợt nghĩ lại, người đồng ý dùng m.á.u thịt nuôi dưỡng con gái thì là

người bình thường gì chứ? So với ông ta - kẻ ác ma này cũng chẳng khác là

bao.

Lâm Vi Vũ đi đến bên cạnh An Như Cố, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc và sùng

bái: "An tiểu thư, nhiều tay đ.ấ.m như vậy, còn có cả xác sống gần như Bất Hóa

Cốt... vậy mà cô đều có thể chế phục."

Lúc bọn họ đến kiểm tra hiện trường, vết kiếm c.h.é.m trên tường sâu đến mức

khó có thể tưởng tượng, tất cả đều chứng minh đã xảy ra một trận ác chiến.

Sau khi biết được An Như Cố có thể hóa Kim Quang Chú thành phi kiếm ánh

sáng vàng, mọi người càng thêm há hốc mồm.

Bọn họ chưa từng nghe nói Kim Quang Chú có thể lợi hại đến mức này.

Cô ta hận không thể quay lại quá khứ, tát c.h.ế.t chính mình - kẻ cho rằng đối

phương chỉ là một thầy tướng số đơn thuần.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 338


Đây nào phải là thầy tướng số tay trói gà không chặt, rõ ràng là chiến sĩ toàn

năng.

Đối diện với ánh mắt sùng bái của cô ta, An Như Cố thần sắc như thường,

không hề lay động: "Con xác sống đó không động đậy, căn bản không tốn công

sức."

Lâm Vi Vũ chớp chớp mắt, không biết vì sao, luôn cảm thấy mình như nhìn

thấy bậc tiền bối ẩn cư nào đó, khí chất cao thủ vô hình ập vào mặt.

Lúc này, từ xa truyền đến một trận động tĩnh. Thì ra là người của Cục Quản lý

Đặc biệt đã còng tay bố Tô mẹ Tô lại.

"Hai người bị tình nghi g.i.ế.c người không thành, đi theo chúng tôi một

chuyến."

Giết người không thành và cố ý g.i.ế.c người giống nhau đều phạm pháp, ý đồ

cướp đoạt thân thể đương nhiên thuộc về g.i.ế.c người không thành.

Tô Tử Kiện và Tô Tư Tư kinh hồn bạt vía từ trên lầu đi xuống.

Tô Tử Kiện nhìn thấy cha mẹ sắp bị người ta đưa đi, theo bản năng bước chân,

nhưng ngay sau đó lại rụt chân về, ánh sáng trong mắt lúc ẩn lúc hiện.

Nếu như cảnh sát không đến, anh ta sẽ phải ở trong căn phòng tăm tối không

thấy ánh mặt trời kia cho người chị gái không quen biết này uống máu, thật kinh

tởm.

May mà cảnh sát đã đến, con xác sống kinh tởm, cha mẹ b**n th** rốt cuộc cũng

có thể rời xa anh ta.

Bọn họ chỉ coi mình là vật thay thế, không coi mình là con trai, anh ta sẽ không

quản bọn họ nữa.

Cùng lúc đó, anh ta nhếch miệng cười, trong lòng dâng lên tia may mắn.

Cha mẹ rời đi, anh ta có thể trở lại làm cậu ấm, hơn nữa thậm chí có thể trực

tiếp tiếp quản công ty, tiến thêm một bậc.

Giống như thời cổ đại, hoàng đế băng hà, thái tử đăng cơ, ngọn núi đè trên đầu

biến mất.

Hơn nữa còn có một chuyện khiến anh ta vui mừng hơn.

Anh ta nghiêng đầu nhìn cô em gái bên cạnh, không cần lo lắng cha mẹ phản

đối chuyện anh ta theo đuổi em gái nữa.

Tô Tư Tư sắc mặt kinh hãi, nước mắt lưng tròng, nũng nịu ôm lấy vai anh trai,

trong lòng kỳ thật đã nở hoa, còn vui vẻ hơn cả Tô Tử Kiện.

Cha mẹ b**n th** và chị gái xác sống bị chính nghĩa trừng phạt, người thừa kế

gia tộc là anh trai thích mình, cuối cùng ngôi nhà này vẫn nằm trong tay mình.

Người của Cục Quản lý Đặc biệt nhìn thấy hai anh em bọn họ "nương tựa lẫn

nhau", trong lòng đều dâng lên vài phần thương xót.

Cha mẹ nuôi một con xác sống hai mươi mấy năm, còn muốn dùng bọn họ để

đổi lấy chị gái, thật đáng thương.

Mấy người mềm lòng đi tới, khuyên bọn họ nghĩ thoáng ra, bước ra khỏi bóng

ma này.

Tô Tử Kiện phối hợp gật đầu, thần sắc kiên cường.

Dưới ánh mắt đồng tình của mọi người, anh ta đi đến trước mặt người cha bị

còng tay, nặng nề thở dài: "Bố, bố ở trong đó hãy suy nghĩ cho kỹ, chuyện công

ty đã có con, bố không cần lo lắng."

Giữa lời nói tràn đầy hiếu thuận, khiến mọi người càng thêm đau lòng.

Một thanh niên tài giỏi hiếu thuận như vậy, vậy mà lại gặp phải người cha vô

tình lạnh lùng, thật sự là quá thảm.

Mọi người hướng bố Tô ném đi ánh mắt lên án, khó hiểu và nghi ngờ.

Bố Tô lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Tử Kiện, ánh mắt sắc bén như dao, như thể có

thể xuyên thủng da thịt người khác: "Bố đã nói rồi, con phải nghe lời, nếu

không bố sẽ không để con sống yên ổn. Nhưng con hoàn toàn không nghe, trực

tiếp gọi người đến muốn hại c.h.ế.t chị con."

Tô Tử Kiện đột nhiên cảm thấy mình bị sói đói nhìn chằm chằm, vội vàng cúi

đầu, không dám nhìn thẳng vào ông ta, ấp úng phản bác: "Ban đầu con chỉ

muốn mời An đại sư đến cứu Tư Tư, không biết Tô Uyển là xác sống, con cũng

không muốn..."

Bố Tô đứng thẳng người, nho nhã đẩy đẩy mắt kính, nhìn về phía người của

Cục Quản lý Đặc biệt bên cạnh: "Trước khi tôi vào tù, tôi muốn dành một chút

thời gian để giải quyết chuyện riêng, các người sẽ không đến chút quyền lợi này

cũng không cho tôi chứ?"

Cục Quản lý Đặc biệt đối với phạm nhân vẫn giữ lại nhân đạo: "Được."

Bố Tô nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm con trai, nở nụ cười hiền từ:

"Năm nay con hai mươi ba tuổi rồi, vì bồi dưỡng con, bố dè dặt chi ra hơn mười

tỷ, con tốt nghiệp trường danh tiếng, sự nghiệp thành công, người ta đều nói bố

nuôi được người con trai tốt, nói không chừng sau này sẽ vượt qua bố.

Con trước đó ở trong phòng nói muốn g.i.ế.c chị con, sau đó g.i.ế.c chúng tôi.

Bố cảm thấy có lẽ con sẽ coi thường đồ của bố.

Ừm, như vậy đi, bố sẽ không ràng buộc con, bố nguyện ý để con tung cánh bay

cao."

Không biết vì sao, trong lòng Tô Tử Kiện "lộp bộp" một tiếng, dâng lên cảm

giác nguy cơ nồng đậm, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn: "Bố, ý bố là gì?"

Nhưng bố Tô không trả lời anh ta, quay đầu nhìn về phía người của Cục Quản

lý Đặc biệt: "Các người sẽ xử lý con gái tôi như thế nào?"

Người nọ thành thật trả lời: "Chúng tôi hẳn là sẽ siêu độ cho cô ấy."

Nghe được hai chữ siêu độ, bố Tô siết chặt nắm đấm, hồi lâu sau mới lên tiếng:

"Tại sao nhất định phải để con bé chết, không thể để con bé ở lại sao?"

Người của Cục Quản lý Đặc biệt ngẩn người: "Hiện tại xem ra, cô ấy không có

tính công kích, nhưng ai biết sau này sẽ như thế nào? Chúng tôi không dám cam

đoan, trong trường hợp cô ấy phát cuồng, có thể chế phục cô ấy mà không có

thương vong."

Dù sao đó cũng không phải là xác sống bình thường, chỉ còn cách cấp cao nhất

một bước.

Bố Tô nghe vậy, nhìn về phía An Như Cố đang trò chuyện với Lâm Vi Vũ ở

đằng xa, mắt kính phản chiếu ánh sáng: "... Cô ấy có thể không?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 339


Người của Cục Quản lý Đặc biệt chợt hiểu ra: "Ý ông là An đại sư sao, cô ấy

quả thực có thể, nhưng không cần phải làm phiền cô ấy, vẫn là siêu độ cho cô ấy

để một lần xong luôn."

"Nếu tôi nguyện ý quyên góp tài sản cho bộ phận của các người và cả An đại sư

kia thì sao?"

Anh em Tô gia: "???"

Người của Cục Quản lý Đặc biệt: "???"

Tô Tử Kiện không dám tin vào những gì mình nghe thấy, lập tức hét lớn: "Bố,

bố điên rồi sao, sao bố có thể làm như vậy? Đó cũng là tài sản của con!"

Bố Tô bị con trai cãi lời, lại nhếch miệng cười: "Tài sản của bố không phải là tài

sản của con. Con chọc bố tức giận, cho dù bây giờ bố chết, tài sản không có ai

kế thừa, bố cũng sẽ không cho con."

Nếu như con gái yêu không thể sống lại, ông ta sẽ không để bọn chúng sống yên

ổn.

Nói chung không thể con gái ở địa ngục lạnh lẽo, con trai con gái lại hưởng

phúc ở nhân gian chứ.

Đồng tử Tô Tử Kiện co rút, đầu óc đau như kim châm.

Anh ta hiểu rõ bố Tô nói đúng, tài sản của bọn họ thuộc về quyền định đoạt của

bọn họ. Bây giờ anh ta đã trưởng thành, không cho anh ta một đồng cũng không

phạm pháp.

Nhưng anh ta vẫn khó có thể tiếp nhận, như là nghĩ đến điều gì, vội vàng chạy

đến trước mặt mẹ Tô, cầu xin: "Mẹ, mẹ mau khuyên bố đi, bố đã phát điên rồi,

bố muốn quyên góp toàn bộ tiền của chúng ta cho quốc gia! Đó là tài sản chung

của hai người, bố không thể làm như vậy."

Mẹ Tô nghe được tất cả, cười híp mắt: "Bố con giác ngộ cao như vậy, chẳng

phải là chuyện tốt sao? Con không thể ích kỷ như vậy."

Tô Tử Kiện tức giận nói: "Đây là vấn đề ích kỷ hay không sao, rõ ràng là không

cho con đường sống!"

Mẹ Tô dịu dàng cười nói: "Có tay có chân, ở đâu kiếm việc làm cũng được, sao

có thể không có đường sống? Lúc bố con đánh bạc thua rất nhiều tiền, chúng ta

cái gì cũng làm qua, sao con lại không được?"

Tô Tử Kiện tức giận nói: "Nhưng công ty có giá trị thị trường hàng trăm tỷ!"

Anh ta rõ ràng là người thừa kế của tập đoàn trăm tỷ, dựa vào cái gì phải làm

việc nặng nhọc?

"Trước khi bố con đánh bạc, điều kiện gia đình cũng rất khá, chúng ta cũng có

cảm giác chênh lệch, nhưng chẳng phải là dựa vào phấn đấu mới kiếm được

nhiều tiền như vậy, cho con hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hai mươi mấy năm

sao."

Mẹ Tô cười lớn: "Học vấn, kiến thức và mối quan hệ của con tốt hơn chúng ta

lúc đó nhiều, cố gắng phấn đấu đi."

"Vì một Tô Uyển, hai người liền đối xử với con như vậy!"

Tô Tử Kiện sắp phát điên, vội vàng tìm người của Cục Quản lý Đặc biệt, lo lắng

đến mức nói năng lộn xộn, mất hết phong độ: "Tôi không đồng ý thỏa thuận

quyên góp này, tôi không đồng ý!"

Tuy nhiên, bọn họ đã nhận được hồi âm từ cấp trên, cho nên cũng không nghe

lời anh ta, trực tiếp mang phạm nhân rời đi.

Ngôi nhà rộng lớn trong chốc lát trở nên tiêu điều lạnh lẽo, chỉ còn lại An Như

Cố và hai anh em.

Tô Tư Tư sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, túm lấy cánh tay Tô Tử Kiện, lo

lắng kêu lớn: "Nhanh khuyên nhủ bố đi, số tiền này không thể quyên góp

được."

Tô Tử Kiện ngồi trên mặt đất, cả người như bị rút mất linh hồn, nghe thấy

người con gái mình yêu nói chuyện, cũng không lấy lại tinh thần được.

Nếu như anh ta không mời An Như Cố đến cứu em gái, bố mẹ sẽ không quyên

góp tiền cho quốc gia, cho chị gái uống chút m.á.u cũng không phải là không

thể.

Trong lúc nhất thời, anh ta vô cùng bối rối, không phân biệt được giang sơn và

mỹ nhân cái nào quan trọng hơn.

Thấy Tô Tư Tư còn đang làm ầm ĩ, anh ta cáu kỉnh đẩy đối phương ra: "Đừng

ồn ào nữa! Để anh yên tĩnh một lát."

Trong lòng Tô Tư Tư "lộp bộp" một tiếng, Tô Tử Kiện sau khi thông suốt chưa

từng mắng cô ta bao giờ, đối xử với cô ta như châu như ngọc, hôm nay vậy mà

lại mắng cô ta...

Tô Tử Kiện xoa xoa mi tâm, mơ hồ hiểu được cha mẹ đã hạ quyết tâm, không

khỏi bắt đầu suy nghĩ đường lui, may mà anh ta còn có năm mươi triệu tiền

riêng.

Dựa vào kiến thức và mối quan hệ của anh ta, quả thực có thể gây dựng lại sự

nghiệp.

Nhưng lúc này, bên tai lại truyền đến giọng nói của An Như Cố: "Việc đã giải

quyết xong, vậy tôi đi đây, số tiền thù lao còn lại, anh tự lo liệu."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back