Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 300


Trước đây, khi còn là người bình thường, cô ta chỉ có thể xem phim truyền hình,

đọc tin tức giải trí mới có thể biết được một chút về cuộc sống của anh ta.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô ta đã được như ý nguyện bước chân vào giới giải

trí, hơn nữa, nam thần mà cô ta từng yêu thầm cũng thích cô ta.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô ta, giọng nói có chút do

dự: “Hay là đừng đi gặp anh ta nữa?”

Chu Lạc Nhi dừng bước, nhìn xung quanh, sau khi phát hiện không có ai, cô ta

mới hạ giọng nói: “A Lai, tớ thích anh ta lắm. Anh ta khó khăn lắm mới hẹn tớ

một lần, cậu cứ để tớ đi đi.”

“Nhưng mà anh ta chỉ thích gương mặt của cậu thôi, hai người sẽ không có kết

quả đâu.”

Tim Chu Lạc Nhi như bị d.a.o đâm, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Vậy cậu cứ

để tớ mơ thêm một lát nữa đi! Đúng rồi, cậu nhớ “thả thính” anh ta thêm một

chút nữa, tớ sợ là hết tác dụng rồi.”

“…Được.”

Nghe thấy câu trả lời của anh ta, Chu Lạc Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng

thời cũng có chút buồn bực, dường như A Lai đang giận cô ta.

Có lẽ là vì cô ta đòi hỏi quá nhiều.

Hồ Lai là con hồ ly mà cô ta nhặt được trên núi lúc về quê ăn Tết. Chân của nó

bị kẹp bởi bẫy thú, m.á.u me đầm đìa.

Cô ta đưa nó về nhà, cẩn thận chăm sóc. Đôi mắt của con hồ ly rất linh động,

giống như có thể hiểu được lời cô ta nói, rất có linh tính.

Cô ta sống như một người vô hình, vì muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại, nên bắt

đầu “đu idol”. Có lẽ là càng thiếu gì thì càng muốn có cái đó, cô ta đặc biệt

thích những chàng trai đẹp trai.

Thỉnh thoảng, cô ta lại lấy ảnh “đu idol” của mình cho con hồ ly xem, kích động

nói, nếu như có thể hẹn hò với idol thì tốt biết mấy.

Con hồ ly dường như đang chăm chú lắng nghe, nhìn cô ta chằm chằm, vô cùng

chân thành.

Nhưng sau khi khỏi hẳn, con hồ ly để lại một ít quả mọng rồi bỏ đi.

Thấy người bạn hồ ly của mình rời đi, trong lòng cô ta vô cùng đau buồn, tưởng

rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Không ngờ nó đi tu luyện, lúc quay trở lại

còn muốn báo đáp cô ta.

Cô ta nói muốn nó giống người, nó liền hóa thành hình người, thành tinh, còn

nói muốn báo đáp cô ta.

Cô ta kích động vô cùng, lập tức hỏi có thể khiến người khác yêu mình hay

không. Con hồ ly có vẻ rất do dự, nhưng cuối cùng nó vẫn đồng ý, thi triển yêu

thuật cho cô ta.

Vì vậy, cô ta được như ý nguyện, hẹn hò với thành viên nhóm nhạc nam mà

mình thích. Dựa vào thuật mê hoặc của con hồ ly, cô ta muốn gì được nấy,

những nam minh tinh mà cô ta để ý đều yêu cô ta say đắm.

Ban đầu, cô ta cũng có chút áy náy, biết rõ đây là lừa dối. Nhưng lừa dối nhiều

rồi, nợ nần chồng chất, cô ta dần dần quen với việc này.

Hơn nữa, cô ta nhanh chóng bị hào quang và sự phù phiếm của giới giải trí che

mờ lý trí, ai mà không thích được vô số minh tinh vây quanh, có rất nhiều fan

hâm mộ yêu mến cơ chứ?

Cô ta muốn càng ngày càng nhiều, nhưng Hồ Lai chưa bao giờ từ chối. Cô ta

nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, phải chăng Hồ Lai thích cô ta?

Rất có thể, nếu không thì sao nó có thể giúp đỡ cô ta vô điều kiện như vậy,

chẳng phải những con ma nữ, yêu nữ trong “Liêu trai chí dị” đều là “ân cứu

mạng, lấy thân báo đáp” sao?

Được nuông chiều sinh hư, cô ta càng ngày càng quá đáng.

Cô ta thu hồi suy nghĩ, phấn khích đi vào quán trà, chuẩn bị gặp mặt nam minh

tinh mà mình từng yêu thầm.

Đến căn phòng đã hẹn trước, cô ta đẩy cửa ra, Tô Thành đẹp trai, phong độ

đang bưng chén trà, yên lặng thưởng thức, dáng vẻ phóng khoáng hệt như trong

phim truyền hình.

Mắt Chu Lạc Nhi sáng rực, cô ta mím môi, kìm nén sự kích động trong lòng,

bước đến đối diện Tô Thành: “Anh đợi em lâu chưa?”

Tô Thành tỏ vẻ ân cần, ánh mắt thâm tình: “Anh cũng vừa mới đến thôi.”

Mặt Chu Lạc Nhi đỏ bừng, trong lòng gào thét, a a a a a, anh ấy dịu dàng quá!

Tô Thành đặt chén trà xuống, như nhớ ra điều gì đó, anh ta cầm điện thoại lên

xem: “Xin lỗi em, bạn gái anh còn đang đợi anh ở nhà, anh chỉ có thể ở đây với

em ba mươi phút thôi.”

Chu Lạc Nhi giả vờ kiêu kỳ, “ừ” một tiếng: “Được ạ.”

Cô ta biết anh ta có bạn gái, nhưng vẫn để con hồ ly “thả thính”. Dù sao cô ta

cũng sẽ không lên giường với anh ta, chỉ muốn trải nghiệm cảm giác được

người mà mình từng ngưỡng mộ yêu thích.

Vì vậy, cô ta không cảm thấy có lỗi với bạn gái của anh ta.

Tô Thành không dám nhìn thẳng vào người đối diện, anh ta nghiêng người, cầm

túi xách lên, ý tứ sâu xa nói: “Anh thấy ảnh của em trên mạng rồi, sao em với

lúc trước trông khác nhau vậy?”

Chu Lạc Nhi khựng lại, nụ cười có chút gượng gạo: “…Con gái mười tám tuổi

thay đổi nhan sắc là chuyện bình thường mà anh.”

Cô ta không thể nói là do ảo ảnh ban cho cô ta một gương mặt mới được.

Tô Thành cố gắng giữ bình tĩnh, cảm giác như bản thân đã dồn hết kỹ năng diễn

xuất vào lúc này, anh ta thản nhiên nói: “Vậy em thích anh không?”

Chu Lạc Nhi rất muốn nói là thích, nhưng vì muốn “thả thính” nên cô ta không

nói ra lời thật lòng, giả vờ chê bai: “Anh nghĩ nhiều rồi, chúng ta chỉ là bạn

thôi.”

Tô Thành: “…”

Cô ta thèm muốn cơ thể của anh ta như vậy, mà miệng lưỡi còn không thành

thật?
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 301: Thái Sơn nương nương


Chu Lạc Nhi vén tóc mai ra sau tai, trong mắt tràn đầy vẻ quyến rũ, giọng nói

mềm mại động lòng người: “Anh Tô, hôm nay anh ra ngoài như vậy, chị dâu có

giận không?”

Khốn kiếp, trà xanh!

Tô Thành trước đây rất thích tính cách trà xanh của Chu Lạc Nhi, nhưng giờ đã

biết bộ mặt thật của cô ta, anh ta thật sự không nhịn được nữa, cả khuôn mặt

nhăn nhó lại.

“…Cô ấy quản tôi rất nghiêm, chắc là sẽ giận đấy.”

Chu Lạc Nhi thấy đối phương không còn si mê mình như trước, mà còn có ý xa

cách, sắc mặt cô ta tối sầm lại, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

Chẳng lẽ thuật mê hoặc của Hồ Lai đã hết tác dụng rồi sao?

Cô ta theo bản năng đưa tay lên sờ mặt dây chuyền hình con hồ ly, ngón trỏ khẽ

gõ lên bề mặt mặt dây chuyền.

Trong một góc nhỏ của ngọc bội, con hồ ly nhỏ sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy

đưa tay lên xoa mặt, cố gắng vực dậy tinh thần, pháp lực ở đầu ngón tay ngưng

tụ thành một quả cầu.

Chỉ cần ngưng tụ thành công là có thể thi triển thuật mê hoặc.

Tô Thành quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt của Chu Lạc Nhi, anh ta như bị

bỏng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Gương mặt xinh đẹp, quyến rũ của đối phương liên tục nhắc nhở anh ta rằng

đây chỉ là ảo ảnh hư cấu, khiến anh ta như bị ác quỷ nhìn chằm chằm, toàn thân

run rẩy.

Anh ta không muốn dây dưa với hồ ly tinh nữa, hơn nữa bạn gái anh ta cũng

đang ở đây, đây chính là cơ hội tốt để anh ta thể hiện lòng trung thành.

Vừa nghĩ như vậy, anh ta liền làm như vậy.

Anh ta đưa tay lên che miệng, hắng giọng: “Lạc Nhi, lần này tôi đến đây là

muốn nói rõ ràng với cô, tôi đã có bạn gái, tôi rất yêu cô ấy, sau này chúng ta

đừng liên lạc nữa.”

Chu Lạc Nhi: “???”

Cô ta vô cùng kinh ngạc, quả nhiên thuật mê hoặc đã hết tác dụng rồi!

Cô ta siết chặt ngọc bội, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, Hồ Lai làm sao vậy,

càng ngày càng chậm.

Không nhận được hồi âm của con hồ ly, Chu Lạc Nhi nở nụ cười gượng gạo: “

Anh Tô, anh nói đúng, chúng ta làm như vậy đi, hãy đối xử tốt với chị dâu.”

Chờ thuật mê hoặc có tác dụng, xem anh có cầu xin tôi hay không!

Tô Thành càng diễn càng nhập tâm, trong mắt tràn đầy tình cảm, anh ta nói:

“Bạn gái tôi rất hay ghen, không còn cách nào khác, chỉ có thể chiều cô ấy thôi.

Trong bộ phim chúng tôi quen biết nhau, hai chúng tôi là một đôi trời sinh, ra

khỏi phim cũng như vậy.”

Thậm chí còn muốn chỉ trời thề rằng anh ta rất chung thủy với bạn gái.

Chu Lạc Nhi: “…”

Cô ta cụp mắt xuống, sợ Tô Thành nhìn thấy sự ghen tị sâu sắc trong mắt mình.

Sự ghen tị như nọc độc đang cuộn trào trong lòng cô ta, thần tượng mà cô ta

thích bấy lâu nay lại đang bày tỏ tình cảm với một người phụ nữ khác.

Cái gì mà một đôi trời sinh? Thật là sến súa.

Anh ta - một người tâm trí không kiên định, dễ bị thuật mê hoặc khống chế, sao

lại có thể nói ra những lời này chứ?

“Thật là ngưỡng mộ hai người!” Cô ta nói như vậy, tay càng lúc càng dùng sức,

xoa xoa ngọc bội hình con hồ ly, như muốn tạo ra tia lửa, ý tứ không cần nói

cũng hiểu.

Nhanh thi triển thuật mê hoặc cho anh ta đi!

Thế nhưng ngọc bội vẫn không có phản ứng gì, rất lâu sau, khi sự kiên nhẫn của

cô ta sắp cạn kiệt, một giọng nói non nớt, trong trẻo vang lên bên tai: “Lạc Nhi,

anh ta đã có người anh ta yêu, muốn cùng nắm tay đi đến cuối đời, tại sao cậu

lại muốn chia rẽ họ?”

Chu Lạc Nhi vội vàng nhìn về phía Tô Thành, đối phương vẫn đang mỉm cười,

dường như không phát hiện ra điều gì khác thường.

Hồ Lai lại nói: “Tôi đã thi triển thuật cách âm, anh ta không nghe thấy đâu.”

Chu Lạc Nhi nghiến răng, hạ giọng nói: “Chuyện của tôi, cậu đừng xen vào, cứ

giúp tôi là được rồi.”

Trong giọng nói tràn đầy sự tức giận và mất kiên nhẫn không thể kìm nén.

Thế nhưng ngọc bội vẫn không có phản ứng gì, như thể chủ nhân không chịu

hợp tác.

Chu Lạc Nhi thấy nó không nghe lời như vậy, mắt cô ta đảo một vòng, bắt đầu

đánh vào tình cảm: “Tôi thật sự rất thích anh ta, cậu cứ xem như giúp tôi thực

hiện giấc mơ đi, giấc mơ không cần dài, chỉ cần hẹn hò xong hôm nay là tôi

mãn nguyện rồi.”

“Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai nhiều vô kể, cậu đã lừa tôi rất nhiều lần

rồi.” Giọng nói của Hồ Lai có chút buồn bã.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 302


Chu Lạc Nhi thấy nó không chịu nhượng bộ, cắn môi đến mức in hằn dấu răng,

chỉ có thể đánh ra quân bài tẩy của mình: “Nhưng tôi đã cứu mạng cậu, là ân

nhân của cậu…”

Con hồ ly trong ngọc bội nghe thấy vậy liền cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cùng tiều

tụy, trong mắt lóe lên sự hoang mang, bất lực.

Hồ ly thường được người thân dạy dỗ, nhưng con hồ ly đỏ này từ nhỏ đã sống

lang thang, tự do tự tại. Rõ ràng là động vật ăn thịt, nhưng lại nhát gan đến mức

không dám săn mồi, ngày thường chỉ ăn quả dại, đói bụng thì gặm cả vỏ cây.

Một lần tình cờ, nó đi lạc vào thôn Tô Gia, trong thôn thờ một vị hồ tiên có thể

coi là bà cố của nó.

Sau khi nhìn thấy hồ tiên, nó như có linh cảm mà cúi đầu chào, chào hỏi bà cố.

“Ngươi không ăn thịt, linh đài thuần khiết, sau này nhất định sẽ tu luyện thành

công.”

Hồ Lai còn chưa kịp vui mừng, giọng nói khàn khàn của hồ tiên đã vang lên bên

tai: “Nhưng ngươi đầu óc chậm chạp, ngu ngốc như gà gỗ, sau này chắc chắn sẽ

gặp đại nạn, cơ hội sống sót mong manh.”

Lúc đó nó còn không biết đại nạn là gì, cũng không giống những người khác lo

lắng khi nghe thấy hai chữ đại nạn, vẫn vui vẻ như thường.

Hồ tiên như không nhịn được nữa, hỏi: “Ngươi có tên không?”

Con hồ ly lắc đầu: “Không có.”

Không có cha mẹ, anh chị em đặt tên cho nó, nó chỉ là một con hồ ly hoang dã ở

nông thôn.

Hồ tiên khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Hồ Lai, chính là tên của

ngươi. Đại nạn vì Hồ Lai mà đến, cơ hội sống sót cũng vì Hồ Lai mà đến.”

Con hồ ly ngây thơ không hề buồn phiền vì cái tên kỳ lạ này, mà còn vui vẻ

chấp nhận.

Hồ Lai thu hồi suy nghĩ, thè lưỡi l.i.ế.m l**m móng vuốt lông xù của mình, tu

luyện thành tinh bấy lâu nay, nó dần dần hiểu ra một số chuyện, không còn mơ

hồ nữa.

Cái tên này không phải là tên hay.

Nhưng nó không hề oán hận, đối với nó, một con hồ ly sống đơn độc, có tên đã

là một vinh hạnh lớn lao, nó không hề ghét bỏ.

Những yêu quái khác nói với nó, ân tình nhất định phải báo đáp, nó thật sự đã

báo đáp đối phương.

Nhưng người bạn có tâm hồn thuần khiết năm xưa, bây giờ không chỉ muốn

được vạn người chú ý, mà còn muốn phá hoại tình cảm của người khác.

Nó không cảm thấy vui vẻ, mãn nguyện khi báo ân, mà ngày đêm bị cảm giác

tội lỗi giày vò. Pháp lực của nó đã tiêu tan, nghiệp chướng quấn thân, cái c.h.ế.t

đang đến gần.

Ánh mắt nó mất đi vẻ rạng rỡ, trở nên u ám: “Chỉ lần này thôi, không có lần

sau.”

Sau hôm nay, nó sẽ rời đi.

Còn về nghiệp chướng nó phải gánh chịu vì bạn bè, coi như là trả ơn cứu mạng

cho cô ta.

Dù sao ơn cứu mạng, lấy mạng để trả, cũng rất hợp lý.

Chu Lạc Nhi còn chưa biết suy nghĩ của Hồ Lai, trong lòng vui mừng khôn xiết,

vội vàng thúc giục: “Vậy cậu mau hành động đi.”

Vừa dứt lời, ngọc bội nóng lên, một tia sáng trắng khó phát hiện tỏa ra bốn phía,

bất ngờ lao về phía Tô Thành, nhắm thẳng vào ấn đường của anh ta.

Thế nhưng Tô Thành căn bản không nhìn thấy, vẫn mỉm cười, kể về những

chuyện ngọt ngào giữa anh ta và bạn gái.

“Chờ hai chúng tôi kết hôn, mời cô uống…”

“Keng!”

Trong nháy mắt, một thanh kiếm bay hóa thành từ ánh sáng vàng lóe lên, va

chạm với tia sáng trắng như có thực chất, phát ra âm thanh leng keng.

Kiếm bay ánh sáng vàng to bằng bàn tay phải, lớn hơn tia sáng trắng rất nhiều.

Tia sáng trắng va chạm với kiếm bay, chẳng khác nào hạt cát so với biển cả, lập

tức biến mất không còn tăm tích.

Cảnh tượng vô cùng chấn động, khiến những người có mặt ở đó kinh hô.

Tô Thành nhìn thanh kiếm bay màu vàng phá vỡ thế giới quan của mình, mắt

anh ta trợn tròn như chuông đồng, không nhịn được ngả người ra sau, chiếc ghế

cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai: “Trời ơi, đây là cái gì vậy?”

Hai nữ minh tinh đang ở hành lang phía sau phòng trà nhìn An Như Cố bằng

ánh mắt như nhìn quái vật.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy, sau khi cô niệm xong một đoạn chú ngữ, một thanh

kiếm bay ánh sáng vàng từ tay cô bay ra ngoài.

Trời ơi, trên đời này còn có người lợi hại như vậy sao?

Không đúng, cô thật sự là người sao?

Ngay cả Lương Tinh - người biết rõ bản lĩnh của An Như Cố, cũng chưa từng

thấy cô thể hiện như vậy, mắt cô ấy như muốn toả sáng: “Đại sư, cô thật sự quá

lợi hại.”

“Trở về!”

An Như Cố đưa tay ra, kiếm bay ánh sáng vàng nghe theo lời gọi, bay trở về,

hoà vào tay cô, biến mất không thấy tăm tích.

Tắm mình trong ánh mắt sùng bái của mọi người, cô bình tĩnh như thường, như

thể người vừa tạo ra cảnh tượng kỳ lạ kia không phải là cô: “Chỉ là trò vặt thôi.”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 303


Đây là chiêu thức cô đột nhiên nghĩ ra cách đây hai ngày, kiếm gỗ đào nhất định

phải sử dụng khi đối mặt trực tiếp, vẽ bùa chú trong không khí cũng cần một

khoảng thời gian. Bây giờ là thời đại s.ú.n.g ống, vũ khí lạnh khó tránh khỏi lỗi

thời.

Nếu có cách tấn công nào nhanh như đạn thì tốt biết mấy.

Vì vậy, cô nhắm đến chú ngữ Kim Quang, trước đây cô từng dùng kim quang

bên ngoài cơ thể để loại bỏ âm khí ở rất nhiều nơi, ví dụ như chiếc xe buýt số 18

trong truyền thuyết đô thị.

Cô suy ra từ một, rất nhanh đã lĩnh hội được cách sử dụng khác của kim quang,

biến kim quang thành một vật tinh xảo - kiếm bay.

Sau khi luyện tập vô số lần ở đạo quan, cô càng ngày càng thuần thục.

Hai nữ minh tinh ngơ ngác gật đầu, tin là thật.

Hoá ra đại sư đều lợi hại như vậy!

Nếu ở đây có người khác biết chú ngữ Kim Quang, chắc chắn sẽ mắng cô té tát.

Rất nhiều người cả đời chỉ có thể giấu kim quang trong cơ thể, chỉ có bản thân

nhìn thấy, căn bản không thể hiện ra bên ngoài, càng không cần nói đến việc

biến nó thành kiếm bay.

Chu Lạc Nhi chưa từng thấy kiếm bay ánh sáng vàng, lập tức sợ hãi, cả người

luống cuống, nhạy bén nhận ra chủ nhân của thanh kiếm bay kia đang đối đầu

với cô ta.

Cho đến khi kiếm bay ánh sáng vàng biến mất, cô ta vẫn vô cùng sợ hãi, không

kịp che giấu, trực tiếp hỏi ngọc bội: “Là cậu làm sao?”

Giọng nói non nớt vang lên: “Không phải.”

Chu Lạc Nhi hoảng hốt, sao lại có người khác biết loại pháp thuật này?

Cô ta quay đầu nhìn lại, Tô Thành thấy mọi chuyện bại lộ, vẻ mặt hoảng hốt

chạy về phía sau: “Đại sư cứu mạng, hồ ly tinh muốn ăn thịt người!”

Chu Lạc Nhi hoàn toàn hiểu ra, thảo nào hôm nay Tô Thành lại khác thường

như vậy, thì ra là đã mời đại sư đến để đối phó với cô ta.

Cô ta nghĩ đến uy lực của kiếm bay ánh sáng vàng, theo bản năng hỏi: “Cậu có

đánh thắng được đại sư này không?”

Hồ Lai dứt khoát nói: “Không được.”

Cô ta nghe thấy câu trả lời như vậy, thậm chí còn không kịp lấy túi xách, vội

vàng đứng dậy, chạy về phía cửa.

Nếu Hồ Lai bị đại sư bắt đi, giấc mộng đẹp của cô ta sẽ chấm dứt tại đây.

Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên.

Một thanh kiếm gỗ đào trông như bằng đồng thau chắn ngang giữa cô ta và cửa

ra vào, chặn đường cô ta.

Giọng nói trong trẻo như suối chảy róc rách vang lên bên tai: “Vội vàng đi như

vậy làm gì? Đã phụ lòng trà ngon rồi.”

Chu Lạc Nhi cúi đầu nhìn kiếm gỗ đào, rõ ràng là kiếm gỗ, nhưng lại toả sáng

ánh kim loại, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.

Cô ta không hề nghi ngờ, da thịt của mình so với kiếm gỗ đào chẳng khác nào

trứng chọi đá.

Cô ta cười gượng gạo, lùi về sau hai bước, giơ hai tay lên: “Đừng ra tay, có gì từ

từ nói.”

Sau khi nhìn rõ gương mặt của vị đại sư này, mắt cô ta trợn tròn.

Tóc đen, da trắng, lông mày, đôi mắt thanh tú, trông như tiên hạc giáng trần.

Cô ta rất muốn ghen tị với những cô gái xinh đẹp khác, nhưng chỉ khi hai bên

không chênh lệch nhau quá nhiều mới có thể ghen tị, còn khi chênh lệch quá xa,

cô ta chỉ có thể ngước nhìn từ xa, không thể nào nảy sinh một chút tà niệm nào.

An Như Cố hạ kiếm gỗ đào xuống, ánh mắt đánh giá ngọc bội hình con hồ ly

trên cổ cô ta: “Muốn nói chuyện tử tế thì trước tiên cô phải giao nó ra đây.”

Chu Lạc Nhi không ngờ cô lại có thể tìm ra chỗ ẩn náu của con hồ ly, cô ta vội

vàng đưa tay lên che ngọc bội, tránh ánh mắt của mọi người: “Đây là bảo vật

gia truyền của nhà tôi, không thể đưa cho các người.”

Lương Tinh nhớ lại hình dáng của mặt dây chuyền vừa rồi, trong lòng có chút

cạn lời: “Đồ rẻ tiền chín tệ chín, cũng là bảo vật gia truyền của nhà cô sao?”

Chu Lạc Nhi: “…”

Cô ta cụp mắt xuống, đây thật sự là ngọc bội mua đại trên mạng. Vì muốn duy

trì ảo ảnh, cô ta phải để hồ ly ở bên cạnh mình mọi lúc. Nhưng ngọc tốt có thể

nuôi dưỡng hồn phách, dù bây giờ đã giàu có, cô ta cũng không nghĩ đến việc

đổi cho hồ ly một chỗ ở khác.

Giao con hồ ly ra, chẳng khác nào mất đi tất cả những gì cô ta đang có, còn

không bằng để cô ta c.h.ế.t đi.

Cô ta cắn môi, vẻ mặt như sắp khóc, bắt đầu đánh vào tình cảm: “Đại sư, hồ ly

chỉ muốn giúp tôi, nên mới giúp tôi thi triển thuật mê hoặc. Thời đại này, nhan

sắc là chính nghĩa, trước đây tôi không xinh đẹp, sống rất mệt mỏi, chỉ muốn

sống tốt hơn một chút, tôi sai chỗ nào chứ?”

Hai nữ minh tinh khác nghe vậy, dù rất oán hận Chu Lạc Nhi, nhưng cũng phải

thừa nhận xã hội hiện nay thật sự coi trọng nhan sắc.

Thế nhưng An Như Cố lướt qua gương mặt cô ta, cô đã nhìn thấy gương mặt

thật của cô ta bằng Âm Dương Nhãn: “Ai cũng thích cái đẹp, nhưng thích cái

đẹp cũng không thể vứt bỏ ranh giới đạo đức của bản thân, nếu không chẳng

khác nào cầm thú? Bên ngoài hào nhoáng, bên trong mục ruỗng.”

Chu Lạc Nhi cắn môi đến mức sắp chảy máu, muốn phản bác nhưng lại không

biết phải phản bác như thế nào, dù sao cô ta thật sự đuối lý.

Nữ minh tinh phẫu thuật thẩm mỹ bây giờ rất phổ biến, chỉ cần không phủ nhận

việc phẫu thuật thẩm mỹ, thì cũng không tính là lừa dối.

Nhưng cô ta từ đầu đến cuối đều là lừa dối, hơn nữa còn “bắt cá tám tay”, chen

chân vào mối quan hệ của người khác.

Cô ta nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể ngụy biện: “Tôi chỉ muốn mơ một giấc mơ

mà thôi, chờ đến khi tôi hoàn toàn vui vẻ, tôi sẽ rời khỏi giới giải trí, không thi

triển thuật mê hoặc cho họ nữa.”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 304


Lương Tinh nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp: “Vậy giấc mơ của cô định kéo

dài bao lâu? Vô thời hạn sao?”

Lý Thu Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn thấu lời nói dối của cô ta: “Cô đã tham

gia chương trình tuyển chọn rồi, rõ ràng là rất coi trọng sự nghiệp, cô thật sự sẽ

giải nghệ sao?”

Chu Lạc Nhi bị bọn họ phản bác đến mức không nói nên lời, không nhịn được

sờ vào chỗ dựa lớn nhất của mình, vô cùng hy vọng Hồ Lai có thể giúp cô ta

giải vây.

Thế nhưng An Như Cố lại đánh giá ngọc bội trên cổ cô ta: “Dù cô có muốn tiếp

tục mơ, cũng không mơ được bao lâu nữa. Con hồ ly này đã sắp kiệt sức rồi.”

Chu Lạc Nhi: “???”

Những người khác: “???”

Chu Lạc Nhi siết chặt ngọc bội hình con hồ ly, lắc đầu lia lịa: “Sao có thể chứ,

sao Hồ Lai có thể c.h.ế.t được?”

“Cô cho rằng pháp lực tự nhiên mà có sao? Chỉ có ngày ngày tọa thiền, tĩnh

tâm, thiền định, chuyên tâm tu luyện mới có thể có được pháp lực. Con hồ ly

này vào trong ngọc bội để thi triển ảo ảnh cho cô, không tu luyện. Hơn nữa còn

thi triển thuật mê hoặc cho người khác, pháp lực đã sớm như cát trong đồng hồ

cát, sắp chảy hết rồi.”

Trong mắt An Như Cố lóe lên vẻ phức tạp: “Hơn nữa, nó làm rất nhiều chuyện

xấu xa vì cô, bây giờ nghiệp chướng quấn thân, hơi thở mong manh.”

Chu Lạc Nhi lập tức nghĩ đến dạo gần đây Hồ Lai càng ngày càng ít nói chuyện

với cô ta, hơn nữa sử dụng thuật mê hoặc càng ngày càng chậm.

Ban đầu cô ta tưởng rằng đối phương không muốn để ý đến mình, bây giờ nghĩ

lại, sự thật dường như hoàn toàn ngược lại.

Hoá ra cô ta sắp “vắt kiệt” Hồ Lai rồi.

Cô ta không dám tin đây là sự thật, lập tức nắm chặt ngọc bội, hỏi: “Hồ Lai, thật

sự là vậy sao?”

Rất lâu sau, một giọng nói trong trẻo vang lên: “…Đúng vậy.”

Chu Lạc Nhi như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống đất, mặt mày tái mét:

“Chẳng phải cậu đã xin tôi ban danh, sau đó thành tiên rồi sao? Sao lại…” Rác

rưởi như vậy.

Chẳng lẽ Hồ Lai đang lừa cô ta, muốn thoát khỏi cô ta sao?

An Như Cố nghe thấy cô ta nói vậy, suy tư: “Nó xin cô ban danh?”

Chu Lạc Nhi hy vọng An Như Cố vạch trần lời nói dối của nó, vì vậy cô ta kể

lại toàn bộ quá trình quen biết Hồ Lai, chẳng khác nào “rót nước từ trong ống

tre”. Bao gồm việc cô ta cứu nó, và việc nó xin cô ta ban danh.

Ánh mắt An Như Cố khẽ động, lời nói ra như sấm sét giữa trời quang: “Hồ ly,

thường không xin người ta ban danh.”

Chu Lạc Nhi kinh hãi: “Chẳng phải yêu quái phải xin người ta ban danh mới có

thể thành người sao?”

Lương Tinh đã xem buổi livestream về con chồn vàng kia, trong lòng vô cùng

tò mò: “Đúng vậy, lần trước con chồn vàng kia chẳng phải đã xin người ta ban

danh sao?”

An Như Cố bình tĩnh nói: “Chồn vàng xin người ta ban danh là cách đi đường

tắt, lấy dương khí của con người để tu luyện, rất dễ khiến căn cơ không vững,

có thể nói là “mầm mống”. Nhưng bọn chúng không còn cách nào khác, bởi vì

bọn chúng không có tổ chức như hồ ly.

Hồ ly thường không đi đường tắt như vậy.”

“Sau khi hồ ly tu luyện thành tinh, sẽ đến “Hồ Tử học” ở núi Long Hổ học tập,

sau khi học thành tài, sẽ đến chỗ Thái Sơn nương nương để tham gia kỳ thi.

Nếu thi đậu, sẽ được Thái Sơn nương nương ban cho “Hồ Tiên Sách”, có “biên

chế”. Còn nếu thi trượt, cũng chính là không có “biên chế”, chỉ là một con hồ

yêu bình thường.” *

Lương Tinh bừng tỉnh đại ngộ: “Hồ ly có “người chống lưng”, có thể thi công

chức.”

Hồ ly có Thái Sơn nương nương chống lưng, chồn vàng thì không, cho nên giới

hạn của hồ ly cao hơn chồn vàng.

“Cô hiểu như vậy cũng không sai.” An Như Cố nói: “Hồ ly bình thường sẽ

nghiêm túc thi cử, trở thành hồ tiên. Chỉ có một số ít hồ ly xin người ta ban

danh, bởi vì nếu đi đường tắt để tu luyện, sau này sẽ rất khó thi đậu hồ tiên.”

Lương Tinh rất hiểu: “…Điều này chẳng khác nào lý lịch có vết nhơ. Dù có thi

đậu, cũng sẽ không được nhận.”

“Gần giống vậy.”

Lương Tinh khó hiểu: “Nó có thể mê hoặc nhiều người như vậy, chắc là rất lợi

hại, thi đậu hồ tiên chắc chắn rất dễ dàng. Tại sao nó không chịu khó học hành

để thi công chức chứ?”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào ngọc bội hình con hồ ly, trong mắt tràn đầy

sự tò mò.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, trong nháy mắt, Chu Lạc Nhi hiểu ra.

Sau khi cứu con hồ ly về nhà, cô ta thường xuyên tâm sự với nó rằng mình

không được mọi người yêu thích, hy vọng mình có thể trở nên xinh đẹp, yêu

đương với thần tượng. Sau đó con hồ ly liền bỏ đi tu luyện, lúc quay trở lại đã

xin cô ta ban danh, còn nói là đến để báo ân.

Cô ta vẫn luôn cho rằng mình đã giúp nó rất nhiều, vừa cứu mạng nó, vừa giúp

nó thành tiên, nhưng nghe An Như Cố nói như vậy, dường như cô ta đã hiểu

lầm ngay từ đầu.

Hồ Lai cố ý không đi thi, nóng vội muốn thành công, sau đó quay trở lại giúp cô

ta.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 305


Chu Lạc Nhi muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại sợ mình sẽ càng thêm đau lòng, chỉ có

thể cúi đầu xuống, siết chặt ngọc bội, khẽ gọi: “Hồ Lai, tại sao cậu lại…”

“Thi một lần mất khoảng mấy chục năm.” Giọng nói của Hồ Lai có chút buồn

bã.

Mấy chục năm… Lúc đó cô ta đã già, chắc chắn không còn muốn đu idol nữa.

Chu Lạc Nhi thấy nó hy sinh nhiều như vậy vì mình, trong lòng vô cùng cảm

động, lập tức cảm thấy những nam minh tinh trước đây chẳng là gì cả.

Bỏ hào quang đi, họ chỉ là người bình thường, sao có thể so sánh với con hồ ly

hết lòng vì cô ta?

Gương mặt cô ta đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, đã hối hận: “Cậu đã hy sinh

nhiều như vậy vì tôi… Tôi đồng ý ở bên cậu, cùng cậu trải qua những ngày cuối

cùng.”

Sau đó, cô ta vốn đang ngồi phịch xuống đất bỗng quỳ xuống trước mặt An Như

Cố: “Đại sư, xin cô đừng tiêu diệt nó, tôi muốn ở bên nó, chờ nó c.h.ế.t đi, tôi sẽ

tự thú.”

Thế nhưng Hồ Lai lại im lặng rất lâu.

Lương Tinh và Lý Thu Nguyệt nhìn nhau, bỗng nhiên có chút cảm động, trong

đầu tưởng tượng ra một vở kịch.

Chu Lạc Nhi xấu xa bên cạnh có một người hết lòng vì cô ta, chỉ là cô ta chưa

từng nhìn thấy anh ta, bây giờ cuối cùng cũng đã nhìn thấy.

Coi như là có tình nhân cuối cùng cũng thành.

Thế nhưng đúng lúc này, Hồ Lai cuối cùng cũng lên tiếng: “Năm nay tôi mười

tuổi.”

Chu Lạc Nhi: “???”

Những người khác: “???”

Chu Lạc Nhi không dám tin, vội vàng chữa cháy, hy vọng mình nghe nhầm: “Ý

cậu là cậu đã mấy chục tuổi rồi, nhưng hồ ly sống lâu, nên cậu chỉ tương đương

với con người mười tuổi đúng không?”

Giọng nói của Hồ Lai vô cùng non nớt: “Ban đầu tôi cũng không biết mình bao

nhiêu tuổi, sau đó gặp bà cố, bà ấy nói tuổi xương của tôi là tám tuổi, tính ra thì

bây giờ tôi mới mười tuổi.”

Chu Lạc Nhi: “…”

Những người khác: “…”

Mọi người nhìn Chu Lạc Nhi bằng ánh mắt phức tạp.

Cầm thú, nó còn là trẻ con mà!

Mặt Chu Lạc Nhi đỏ bừng như cà chua, hận không thể tìm một cái lỗ để chui

xuống, cô ta vậy mà lại cho rằng con hồ ly mười tuổi thích mình, hơn nữa còn

nói muốn chấp nhận nó!

Con hồ ly nhỏ trong ngọc bội xoa xoa gương mặt lông xù của mình, không hề

cảm thấy xấu hổ: “Tôi không có tình cảm nam nữ với cậu, tôi coi cậu là bạn, là

người bạn duy nhất. Nhưng tâm hồn thuần khiết của cậu…”

Con hồ ly nhỏ không nói tiếp, nhưng Chu Lạc Nhi nghe thấy vậy, lại cảm thấy

nó đã nói hết rồi.

Sắc mặt Chu Lạc Nhi tái nhợt, cô ta tham lam vô độ, đã sớm hủy hoại tình bạn

này.

“Cậu luôn cho rằng người khác không thích cậu vì cậu xấu xí, không ai muốn

làm bạn với cậu, nhưng ngoài tôi ra, cậu cũng có rất nhiều bạn bè, chỉ là cậu

không coi trọng họ.”

Chu Lạc Nhi cụp mắt xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên những cảnh tượng

năm xưa. Cô ta có ngoại hình bình thường, cũng không xấu xí đến mức không

thể nhìn, thỉnh thoảng cũng có một hai người bạn tâm giao.

Nhưng cô ta quá coi trọng gương mặt, rất muốn trở nên xinh đẹp, làm bạn với

hot boy, hot girl, căn bản không coi trọng những người có ngoại hình bình

thường. Chỉ nhìn thấy sự hào nhoáng bên ngoài, không nhìn thấy tấm lòng chân

thành.

Hồ Lai thầm nghĩ, Chu Lạc Nhi năm xưa cứu nó, nụ cười ngây thơ, chưa bao

giờ xấu xí, chỉ là gương mặt đại trà, bình thường mà thôi. Nhưng cô ta ghét bỏ

bản thân quá sâu sắc, thậm chí còn dùng những từ ngữ tồi tệ nhất để miêu tả

gương mặt mình, dẫn đến việc ngày càng cực đoan.

“Cậu có oán hận tôi không?” Chu Lạc Nhi nước mắt lưng tròng.

Nó khẽ thở dài: “Sau khi tôi đi rồi, cậu phải tự chăm sóc bản thân. Ân cứu

mạng, lấy mạng để trả.”

Coi như nó đã hết lòng hết dạ rồi.

Chu Lạc Nhi khóc đến mức nghẹn ngào: “…Được.”

Con hồ ly đối xử tốt với cô ta như vậy, cuối cùng vẫn bị cô ta đẩy ra xa. Sau

này, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ gặp được người bạn ngây thơ, ngốc nghếch

như vậy nữa.

Hai nữ minh tinh quay mặt đi, trong lòng cảm khái, không muốn chứng kiến

cảnh sinh ly tử biệt.

Thế nhưng đúng lúc này, An Như Cố lại đi đến bên cạnh, gọi một cuộc điện

thoại, sau khi nói chuyện rất lâu với đối phương, cô quay trở lại.

“Cô đi theo tôi, tôi đưa cô đến một nơi.”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 306


Chu Lạc Nhi ngẩn người, gật đầu đồng ý.

Lương Tinh và những người khác tò mò, cũng đi theo.

An Như Cố đưa bọn họ lên xe, theo lời của hồ tiên được thờ cúng ở nhà Tô Lai,

đến miếu nương nương ở Bắc Kinh.

Lương Tinh lần đầu tiên đến nơi này, tò mò hỏi: “Hoá ra Bắc Kinh cũng có

miếu nương nương sao? Tôi chưa từng đến đây.”

An Như Cố giải thích: “Đây là Thái Sơn hành cung, thờ Thái Sơn nương nương,

bà ấy còn được gọi là Tống Tử nương nương.”

Nghe thấy Tống Tử nương nương, mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Thái Sơn nương nương có lẽ không nổi tiếng, nhưng danh hiệu Tống Tử nương

nương lại vô cùng nổi tiếng.

Kỳ thực Thái Sơn nương nương không chỉ quản lý chuyện của hồ ly trên thế

gian, mà còn quản chuyện sinh nở, hơn nữa còn giám sát thiện ác của con

người, là một vị thần vô cùng quyền năng.

Bọn họ đi lên mấy chục bậc thang, đến sân miếu, với tư cách là khách hành

hương, bọn họ được dẫn vào đại điện, trước mặt là pho tượng “Đông Nhạc Thái

Sơn Thiên Tiên Ngọc Nữ Bích Hà Nguyên Quân”, pho tượng vô cùng uy

nghiêm.

An Như Cố kéo Chu Lạc Nhi lên thắp hương, sau đó ngồi xuống bồ đoàn. Thái

Sơn nương nương quản lý chuyện của hồ ly trên thế gian, chuyện này nên xử lý

như thế nào, vẫn phải hỏi ý kiến Thái Sơn nương nương.

Trong lòng cô có chút lo lắng, cô thường xuyên liên lạc với thần linh được thờ

cúng ở quan Xuất Vân, chưa từng liên lạc với Thái Sơn nương nương.

Không biết đối phương có nể mặt cô hay không.

Núi Thái Sơn xa xôi, trong một không gian đặc biệt

Hồ Thập Cửu Nương có gương mặt xinh đẹp đang nằm úp mặt xuống bàn, ngủ

say sưa, tiếng ngáy khe khẽ vang vọng trong đại điện.

Đúng lúc này, một tập tấu chương đột nhiên xuất hiện trên bàn của Hồ Thập

Cửu Nương.

Hồ Thập Cửu Nương năm nay bảy trăm sáu mươi tuổi, là hồ thị thứ mười chín

bên cạnh Thái Sơn nương nương, ngày thường phụ trách xử lý các nguyện vọng

của tín đồ.

Hồ Thập Lục Nương bước vào đại điện, thấy cô ta đang ngủ say, cầm tập văn

thư gõ vào đầu cô ta: “Thập Cửu có việc rồi.”

Hồ Thập Cửu Nương bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức ngồi thẳng dậy, cầm bút

lông, nhanh chóng mở tập văn thư ra: “Đang làm việc đây, đang làm việc đây.”

Hồ Thập Lục Nương: “…”

Cô ta muốn trách mắng đối phương lười biếng, nhưng lại nghĩ, ở đây có chuyện

gì cũng không thể giấu giếm Thái Sơn nương nương. Thập Cửu có lười biếng

như thế nào, cũng là được ngầm cho phép.

Cô ta không nói gì nữa, thầm niệm một câu, nương nương nhân từ.

Hồ Thập Cửu Nương có chút khó hiểu: “Tôi cũng không muốn ngủ đâu, nhưng

mà chán quá. Những nguyện vọng bình thường đều được người khác xử lý rồi,

mấy năm nay tôi chưa từng nhận được tấu chương nào, chẳng lẽ vị khách hành

hương này có thân phận đặc biệt, hay là nguyện vọng này đặc biệt khó?”

“Không biết, cô xem thử đi.” Hồ Thập Lục Nương nói.

Hồ Thập Cửu Nương tò mò mở tập tấu chương ra, trang đầu tiên là chuyện xảy

ra với Chu Lạc Nhi và Hồ Lai, hỏi hồ ly giới nên xử lý chuyện này như thế nào.

Thập Cửu Nương vuốt cằm, trầm ngâm một lát, viết: “Theo luật lệ của hồ ly

giới, kẻ mê hoặc người khác, đánh về nguyên hình, vĩnh viễn không được tuyển

dụng làm hồ tiên.”

Lật sang trang thứ hai, An Như Cố hỏi, bây giờ con hồ ly pháp lực cạn kiệt,

nghiệp chướng quấn thân, hơi thở mong manh, nguy hiểm đến tính mạng, liệu

có thể chữa trị cho nó hay không.

Thập Cửu Nương cúi đầu suy tư, lấy một viên thuốc từ trong hộp bên cạnh, bỏ

vào tập văn thư, viên thuốc lập tức được tập văn thư hấp thụ.

Sau đó, cô ta cầm bút lông viết: “Đây là viên thuốc đặc biệt chữa trị cho hồ ly,

phải giữ được mạng sống, mới có thể đánh về nguyên hình, tu luyện lại từ đầu.”

Cô ta xử lý xong tập văn thư, không cảm thấy có gì đặc biệt, gãi gãi đầu: “Thập

Lục, vụ việc này có vẻ rất bình thường, sao lại gửi đến chỗ tôi?”

Thập Lục Nương cầm tập văn thư lên, xem xét kỹ lưỡng, rất lâu sau, trong mắt

cô ta lóe lên tia sáng: “Vụ việc là chuyện bình thường, chứng tỏ người này

không phải người bình thường.”

Thập Cửu Nương vội vàng lật tập văn thư ra tìm kiếm thông tin về Hồ Lai,

bừng tỉnh đại ngộ: “Hồ Lai, tư chất là thiên tài trong số hồ ly phàm trần, mười

năm đã tu luyện thành công. Nếu không gặp phải kiếp nạn này, Thiên Hồ Viện

của Thái Sơn nương nương lại có thêm một nhân tài.”

Thập Lục Nương lắc đầu: “Hồ ly phàm trần dù sao cũng chỉ là hồ ly phàm trần,

dù có xuất sắc đến đâu, cũng không thể trực tiếp đến tai nương nương. Ý tôi là,

người gửi thư này khác biệt.”

Thập Cửu Nương nghe thấy loại chuyện bát quái này, kích động nói: “Ai gửi

vậy, chẳng lẽ là Thiên Sư ở nhân gian?”

Chỉ có Thiên Sư ở nhân gian, cũng chính là người đứng đầu giới huyền học,

mới có thể trực tiếp gửi tấu chương cho thần linh.

“Tôi cũng chỉ đoán vậy thôi, đợi tôi hỏi thăm một chút.”

Hồ Thập Lục Nương thầm cầu nguyện trong lòng, trên tập văn thư đột nhiên

xuất hiện một đoạn chữ khó hiểu.

“Đây là thư của sứ giả Bích Lạc.”

Đối với bọn họ - những người hầu hạ bên cạnh Thái Sơn nương nương, nét chữ

này vô cùng quen thuộc, chính là nét chữ của Thái Sơn nương nương.

Thập Cửu Nương chống cằm, tò mò hỏi: “Nương nương có ý gì vậy? Sứ giả

Bích Lạc là gì?”

Cô ta ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện Hồ Thập Lục Nương sắc mặt đại biến,

hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh, ung dung vừa rồi, như thể vừa nhìn thấy chữ gì

đó đáng sợ.

“Sao vậy?”

Hồ Thập Lục Nương lắc đầu, cất tập văn thư đi: “Có chuyện nên hỏi, có chuyện

không nên hỏi.”

“Hừ, cô không nói cho tôi biết, tôi cũng chẳng muốn biết đâu.”

Thập Cửu Nương không nghe được bí mật, gãi tai gãi má, nhưng cũng không

còn cách nào khác, đành nằm úp mặt xuống bàn ngủ tiếp.

Còn Hồ Thập Lục Nương một mình đến đại điện, nhìn pho tượng uy nghiêm,

trong lòng tràn đầy sự hoang mang.

Là sủng thiếp của Thái Sơn nương nương, cô ta đã từng nghe nói đến bí mật

được bảo mật nghiêm ngặt nhất này.

Sứ giả Bích Lạc, đúng như tên gọi, chính là sứ giả của trời. Mỗi khi tai ương

giáng xuống, Thiên Đạo sẽ chọn một vị thần tiên xuống trần gian.

Thần linh không thể trực tiếp can thiệp vào chuyện của con người, cho nên bị

xóa bỏ ký ức và năng lực, mọi thứ đều phải học lại từ đầu.

Lần trước sứ giả Bích Lạc giáng xuống yêu giới, bởi vì yêu giới đại loạn, lần

này là nhân gian…

Không biết lần này sứ giả Bích Lạc giáng xuống nhân gian, là hạ phàm bằng

chân thân, hay là chuyển thế hạ phàm.

Cũng không biết “bên trong” là vị thần tiên nào trên trời bị mất trí nhớ.

Nhưng trước tiên có thể loại trừ Thái Sơn nương nương - người vừa nói chuyện

với bọn họ.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 307: Buổi livestreams lần thứ 11


An Như Cố suy tư thật lâu, lật mở tập giấy vừa lấy từ Thập Lục Nương.

Khi hương khách thành tâm cầu nguyện sẽ sản sinh ra một tia nguyện lực, mà

tập giấy này chính là được viết bằng nguyện lực.

Cô vốn có thể trực tiếp trả lại tập giấy cho hương khách, nhưng sau khi suy nghĩ

một chút, cô đưa tay cất tập giấy đi, sau đó bấm một cái pháp quyết.

Trong nháy mắt, không khí như thể thạch biến dạng bị bóp méo, Hồ nữ trong

đại điện biến mất không một dấu vết.

Nương Nương Cung ở thành phố Bắc Kinh

Khác với vẻ tiêu điều trước đây của Xuất Vân Quán, Nương Nương Cung khói

hương nghi ngút, hương khách tấp nập không ngớt, trong không khí tràn ngập

mùi hương đặc biệt của hương lửa, khiến người ta tỉnh táo, minh mẫn.

An Như Cố ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt tĩnh tâm, cả người không nhúc nhích,

so với tượng còn giống tượng hơn.

Lý Thu Nguyệt đứng bên cạnh An Như Cố rất hoang mang, hạ giọng nói với

Lương Tinh: "Đại sư đến Nương Nương Cung làm gì?"

Lương Tinh đã trở thành fan cuồng của An Như Cố, lập tức giải thích: "Vừa rồi

đại sư không phải đã nói sao? Thái Sơn Nương Nương quản lý hồ ly thiên hạ,

con hồ ly này phải bị trừng phạt như thế nào còn phải xem Thái Sơn Nương

Nương."

"Thì ra là vậy." Lý Thu Nguyệt có chút bừng tỉnh: "Nói đi cũng phải nói lại,

Thái Sơn Nương Nương có thể quản lý cả những người cùng hồ ly làm điều ác

không?"

Ánh mắt cô ta thỉnh thoảng lại liếc về phía Chu Lạc Nhi, trong lòng dâng lên sự

chán ghét tột độ.

Trước đây, khi nghe xong trải nghiệm của Chu Lạc Nhi ở quán trà, cô ta đã hiểu

được bảy tám phần câu chuyện.

Ban đầu, con hồ ly chỉ muốn giúp Chu Lạc Nhi trở nên xinh đẹp, để cô ta có

khả năng theo đuổi nam minh tinh mà mình yêu thích, về bản chất là một hình

thức phẫu thuật thẩm mỹ khác, không tính là tội ác tày trời.

Tuy nhiên, sau khi Chu Lạc Nhi dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ để

"công lược" được nam minh tinh kia, cô ta lại không cảm thấy thỏa mãn.

Cô ta nửa đẩy nửa liền "thả thính" rất nhiều người. Tiếp theo, cô ta lại nhắm

mục tiêu vào những nam minh tinh khác, nhưng trai xinh gái đẹp trong giới giải

trí quá nhiều, đối phương không coi trọng khuôn mặt chỉ ở mức trung bình khá

của cô ta.

Vì vậy, cô ta đã để con hồ ly sử dụng mị thuật, tương đương với việc thao túng

tinh thần người khác.

Lằn ranh đạo đức ngày càng bị hạ thấp, những việc làm ngày càng quá đáng,

thật sự quá tham lam.

Nhưng cô ta chưa từng nghe nói trên đời này có luật pháp nào nhắm vào yêu

quái phạm tội, chỉ có thể lên án cô ta về mặt đạo đức, trong lòng vừa bất lực vừa

phẫn nộ.

Sao trên đời này lại không có luật pháp xử lý loại chuyện này?

Lương Tinh nhận được tín hiệu của Lý Thu Nguyệt, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp,

mím môi nói: "Chuyện của Thái Sơn Nương Nương tôi không rõ, nhưng trên

đời này có người xử lý loại chuyện siêu nhiên này."

Dù sao thì Chu Đình Đình cướp đi vận may của cô ta hiện tại vẫn đang ngồi tù.

Nhưng vì thỏa thuận bảo mật, cô ấy không nói thật cho Lý Thu Nguyệt biết, cho

nên đối phương đến giờ vẫn không hay biết gì.

Mắt Lý Thu Nguyệt sáng lên: "Thật sao?"

Lương Tinh thần bí nói: "Đến lúc đó cô sẽ biết."

Tô Thành nghe thấy hai người nói chuyện nhỏ, lập tức ghé sát vào, giọng nói rất

lớn: "Hai người đang nói gì vậy?"

Lý Thu Nguyệt tỏ vẻ kháng cự, đẩy anh ta ra: "Đại sư đang thắp hương, xung

quanh có nhiều người như vậy, anh có thể đừng nói lớn tiếng như vậy được

không?"

Tô Thành không chỉ ngoại tình về mặt tinh thần mà còn kém cỏi như vậy, khiến

cô ta ngày càng không thể chịu nổi.

"Ồ ồ, em nói đúng." Tô Thành giơ tay phải che miệng, theo bản năng quay đầu

nhìn sang bên cạnh, hy vọng không ai chú ý đến mình.

Tuy nhiên, chưa kịp nhìn rõ người bên cạnh, mí mắt anh ta đã khép khép lại.

Lúc mở mắt ra lần nữa -- xung quanh không còn bóng dáng hương khách nào.

Rất nhiều người biến mất trong chớp mắt, như thể chưa từng tồn tại, chỉ còn lại

hương lửa đang cháy trên bàn thờ chứng minh họ đã từng đến đây.

Toàn bộ đại điện chỉ còn lại An Như Cố, Chu Lạc Nhi và ba người bọn họ.

Tô Thành nhát gan chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, hai chân mềm

nhũn, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất: "Ôi trời, những người khác đâu hết

rồi?"

"Yêu quái, có yêu quái, con hồ ly tinh kia muốn hại c.h.ế.t chúng ta!"

Lương Tinh và Lý Thu Nguyệt run rẩy dựa vào An Như Cố, cầu cứu cô: "Đại

sư, yêu quái ăn hết những người đó rồi."

"Cứu tôi với, tôi không muốn c.h.ế.t hu hu."

Đột nhiên, một mùi hương thơm ngát phảng phất bay tới.

Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha đột nhiên xuất

hiện trước mặt bồ đoàn.

Ba minh tinh chưa từng thấy người biến hình, muốn hét lên nhưng lại sợ chọc

giận đối phương, sợ hãi run rẩy.

Ngay cả Chu Lạc Nhi đang chìm đắm trong thế giới của mình cũng hoàn hồn,

trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.

An Như Cố như cảm nhận được điều gì đó liền mở mắt ra, ngước mắt lên, ánh

mắt trong veo như gương soi bóng người phụ nữ xinh đẹp đối diện.

Trong đại điện rộng lớn, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khí thế không cho

phép bất kỳ ai quấy rầy, như thể đất trời chỉ còn lại hai người họ.

Bốn minh tinh đứng cùng một chỗ, ngây ngốc nhìn bọn họ.

Thập Lục Nương đánh giá người đối diện từ trên xuống dưới, ánh mắt long

lanh, tay phải cầm tập giấy: "Là ngươi cầu nguyện sao?"

An Như Cố khẽ gật đầu, "Ừm" một tiếng: "Nghe nói hồ ly nhất tộc do Thái Sơn

Nương Nương quản lý, con hồ ly này mê hoặc lòng người, đặc biệt đến đây để

hỏi ý kiến của Thái Sơn Nương Nương."

Thập Lục Nương nghiêm túc lật mở tập giấy, giọng nói ôn hòa: "Phàm là hồ ly

hồ đồ, mê hoặc lòng người. Theo điều 48 luật hồ ly, phán định đánh về nguyên

hình, cả đời không được ghi danh thành Hồ Tiên."

Giọng cô ta vừa dứt, móng tay phải đột nhiên dài ra với tốc độ chóng mặt, biến

thành móng vuốt sắc nhọn, xòe lòng bàn tay hướng về phía Chu Lạc Nhi.

Chu Lạc Nhi thấy cô ta nhắm mục tiêu vào mình, sợ hãi ngồi phịch xuống đất,

như thể bị kẻ thù nhìn chằm chằm, da đầu tê dại.

Xong rồi, người phụ nữ này muốn g.i.ế.c cô ta!

Tuy nhiên, vào lúc này, mặt dây chuyền hình con hồ ly trước n.g.ự.c cô ta đột

nhiên bị một bàn tay vô hình kéo, một con hồ ly nhỏ màu đỏ lông xù bị hút ra từ

đó.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 308


Nó bị một trận gió cuốn lấy, đập vào tay Thập Lục Nương.

Thập Lục Nương bóp cổ Hồ Lai, tay trái vỗ vào lưng nó khi nó còn chưa kịp

phản ứng.

"A!"

Một trận đau đớn truyền đến, Hồ Lai kêu thảm một tiếng. Theo tu vi bị rút ra, tứ

chi khỏe mạnh của nó đột nhiên trở nên bất lực, mềm nhũn như thú bông cũ.

Không có khoảnh khắc nào nó ý thức rõ ràng hơn lúc này, bản thân sắp chết.

Tuy nhiên, vào lúc này, một bàn tay trắng nõn bóp cằm nó, khiến nó không nhịn

được mà há miệng. Sau đó, một viên thuốc được ném vào miệng nó.

Nó vừa định nhổ ra, viên thuốc đã tan thành nước, chảy vào cổ họng, hóa thành

năng lượng nhàn nhạt tràn ngập tứ chi.

Đây, viên thuốc này lại là đan dược tốt!

Thập Lục Nương cho nó uống xong thuốc, liền thuận tay ném nó lên bồ đoàn,

lấy ra một chiếc khăn tay màu đỏ, chậm rãi lau tay.

Đợi đến khi lau sạch sẽ từng kẽ tay, cô ta mới chậm rãi cất khăn tay đi, đôi mắt

long lanh như nước nhìn An Như Cố: "Nhưng tội của nó chưa đến mức chết,

thưởng cho nó một viên thuốc trị thương. Chỉ là bây giờ công lực toàn bộ không

còn, chỉ là một con hồ ly mà người thường cũng có thể g.i.ế.c chết."

An Như Cố: "Vậy người cùng nó phạm tội mê hoặc lòng người, Thái Sơn

Nương Nương sẽ xử lý sao?"

"Hồ ly có luật của hồ ly, nhân gian có luật của nhân gian. Nếu chúng ta tự ý xử

lý cô ta, e rằng các ngươi sẽ không hài lòng."

An Như Cố thầm hiểu, xem ra vị Thập Lục Nương này cũng biết đến sự tồn tại

của Cục Quản lý Đặc biệt.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giao cô ta cho Cục xử lý."

An Như Cố đứng dậy, dáng người cao ráo, thẳng tắp, còn cao hơn Thập Lục

Nương một chút, khí thế càng thêm bức người.

Trong mắt Thập Lục Nương lóe lên tia thích thú khó nhận ra. Vị sứ giả giáng

trần này có dung mạo bức người, như tiên nhân giáng thế, e rằng là chân thân

giáng trần.

Nhưng cũng chỉ là suy đoán, e rằng chỉ có Diêm Vương cai quản sổ sinh tử mới

biết được vị sứ giả này là chân thân hay chuyển thế. Nếu là chân thân thì trong

sổ sinh tử sẽ không có tên, chuyển thế thì ngược lại.

Cô ta như nghĩ đến điều gì, cúi đầu nhìn con hồ ly đang mừng rỡ vì thoát c.h.ế.t

dưới đất: "Nó có tư chất hơn người, mười năm đã tu luyện thành công, là thiên

tài trăm năm khó gặp của hồ ly phàm trần, lại không có ai dẫn dắt nó đi đúng

đường, không biết vị cao nhân này có thể độ cho nó hướng thiện hay không?"

An Như Cố chớp chớp mắt, trong lòng có chút bất ngờ.

Cô ta không mang con hồ ly có tư chất hơn người này đi, ngược lại ném cho

mình, là có ý đồ gì?

Bản thân cô bình thường, lại sống một mình, hình như không có gì để hồ ly nhất

tộc có thể coi trọng.

"Tại sao lại giao chuyện này cho tôi?"

Thập Lục Nương cười duyên: "Con hồ ly này ngây thơ, không nhìn thấu lòng

người. Cho dù không gặp phải Chu Lạc Nhi, nó cũng sẽ gặp phải Hồ Lạc Nhi,

Vương Lạc Nhi, chung quy phải trải qua kiếp nạn này. Hy vọng cao nhân mang

nó nhập thế, để nó nếm trải đủ loại chua ngọt đắng cay của nhân gian, mới có

thể viên mãn đạo tâm."

An Như Cố cảm thấy có chút đạo lý, bèn tiếp nhận lời giải thích này: "Độ người

hướng thiện là một công đức, còn phải đa tạ cô nương giao chuyện này cho tôi."

"Nếu đã như vậy, đương nhiên không thể để ngươi làm không công, từ nay về

sau, ngươi chính là khách quý của hồ tộc ta."

Thập Lục Nương ném ra một tấm lệnh bài màu đỏ rực, An Như Cố thuận tay

tiếp lấy.

Lệnh bài hình thoi, mặt trước khắc hoa văn hình con hồ ly, mặt sau khắc hoa

văn hình tia sét: "Lệnh bài xuất hiện, như gặp tộc trưởng."

Chưa kịp để An Như Cố từ chối, Thập Lục Nương đã đột ngột biến mất.

Nếu không phải trong không khí còn lưu lại mùi hương thơm ngát, trong tay

vẫn nắm chặt lệnh bài, cô còn tưởng rằng đối phương chưa từng đến.

Giây tiếp theo, hoàn cảnh yên tĩnh ban đầu đột nhiên trở nên ồn ào, những

người biến mất trước đó lại xuất hiện trở lại, thản nhiên tiếp tục công việc đang

làm dở. Hương khách tiếp tục thắp hương, đạo sĩ tiếp tục hướng dẫn.

An Như Cố có trí nhớ rất tốt, nhìn chằm chằm vào cây hương mà cô vừa thắp.

Giấc mộng kia kéo dài rất lâu, nhưng cây hương trong hiện thực chỉ mới cháy

được một chút.

Hoàng lương nhất mộng*, bất quá chỉ như thế.

(Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước

mong không thể thực hiện được.)

An Như Cố gọi điện cho Cục Quản lý Đặc biệt, không lâu sau, người của Cục

Quản lý Đặc biệt thành phố Bắc Kinh đã đến, đưa Chu Lạc Nhi đang nổi tiếng

như mặt trời ban trưa đi.

Mà Chu Lạc Nhi nắm chặt mặt dây chuyền hình con hồ ly, kinh hãi không thôi.

Cùng với sự rời đi của Hồ Lai, giấc mộng nổi tiếng vạn người chú ý, bạn bè đối

xử chân thành với cô ta đều biến mất. Đã từng chứng kiến sự xa hoa bậc nhất

của giới giải trí, tầm mắt đã sớm được nâng cao, vốn định tĩnh tâm lại, lột xác

hoàn toàn, trở về cuộc sống bình thường.

Nhưng không ngờ quốc gia lại có cả cơ quan xử lý loại chuyện này, cô ta tự ý

mê hoặc lòng người, thao túng tinh thần người khác, lại còn có thể bị trừng

phạt.

Từng được hưởng thụ sự ái mộ bằng mị thuật, tất cả đều phải dùng việc ngồi tù

để bù đắp lại.

Nghĩ đến đây, cô ta nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Nếu con hồ ly mười tuổi này không gặp phải cô ta, đối với nó mà nói là chuyện

tốt, đối với cô ta hình như cũng không phải là chuyện xấu.

Chung quy là do lòng tham hại mình, cũng hại cả con hồ ly.

Hai nữ minh tinh nhìn An Như Cố với ánh mắt như nhìn thần tiên.

Đại sư có thể dùng kiếm quang bay; có thể giao tiếp hòa nhã với người phụ nữ

kỳ quái, đối phương còn cho cô bảo bối; còn có thể gọi điện thoại cho người của

Cục Quản lý Đặc biệt.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 309


Thật sự là lợi hại đến mức không ai sánh bằng!

Lý Thu Nguyệt nhận thức rõ ràng vị đại sư này có năng lực phi phàm, nếu có

thể kết giao thì đối với cô ta mà nói là một chuyện tốt.

Cho dù chuyện con hồ ly đã được giải quyết, nhưng ai có thể đảm bảo sau này

sẽ không gặp phải con hồ ly tinh thứ hai gây rối?

"Đại sư đừng đi, đã đến rồi, đến khách sạn Quốc Tế ăn một bữa cơm."

"Không cần đâu, bây giờ tôi phải về, vừa vặn còn kịp chuyến bay."

"Vậy thì được rồi, số tài khoản ngân hàng của cô là bao nhiêu?"

"Cô hỏi Lương Tinh đi."

An Như Cố trò chuyện với bọn họ một lúc, liền xách con hồ ly, nhanh chóng

chạy đến sân bay.

Không thể mang hồ ly lên máy bay, cô đành dùng pháp lực bao bọc nó lại, nhét

vào trong miếng ngọc bội vừa mua ở tiệm ngọc.

Ngón trỏ cô khẽ gõ lên viên ngọc bích hình giọt nước trong suốt: "Năng lực của

ngươi rất thú vị, học ở đâu vậy?"

Nó không chỉ thông thạo mị thuật, còn có thể giấu bản thể trong ngọc thạch,

khó trách Hồ nữ kia lại nói nó thiên phú dị bẩm.

"...Lúc đó ta nghĩ nếu có thể dung nhập vào trong ngọc thạch thì có thể ở bên

cạnh cô ta, rất nhanh đã lĩnh ngộ được thuật pháp này."

"Không tệ."

Sau khi máy bay hạ cánh, cô vội vàng quay về đạo quán, đột nhiên ngửi thấy

một mùi yêu khí thoang thoảng quanh chóp mũi.

Cô lập tức mở ba lô ra, lấy kiếm gỗ đào ra, tìm kiếm nguồn gốc yêu khí xung

quanh đạo quán.

Yêu quái dù sao cũng là loài ít gặp, bình thường căn bản không thấy được, lần

trước gặp phải một con chồn sói, lần này lại gặp phải một con hồ ly, chẳng lẽ cô

chọc phải ổ yêu quái rồi sao?

Ba phút sau, một con chồn sói đội mũ dưa, mặc áo vải hiện ra trước mắt.

Thấy kiếm gỗ đào trong tay An Như Cố, nó không những không sợ hãi, ngược

lại còn kích động chạy tới: "Đại sư, tôi đợi cô đã lâu. Nghe nói cô ở trong đạo

quán, tôi không dám vào."

Ánh mắt An Như Cố khẽ biến, đây chẳng phải là con chồn sói xin người hữu

duyên ban cho một cái tên sao?

Cô cất kiếm: "Ngươi xin tên thành công rồi?"

Chồn sói cung kính chắp tay cúi đầu: "Vâng. Sau này tôi được biết là nhờ đại sư

giúp đỡ, tôi mới có thể xin tên thành công. Đa tạ đại sư rộng lượng giúp đỡ, tôi

đến đây để báo ân."

Nó xin người hữu duyên trong chương trình "Bước Vào Khoa Học" ban cho

một cái tên, cũng sẽ không mượn vận may của đối phương, ngược lại vì bát tự

hợp nhau, đối với cả hai bên đều có lợi, không nợ nần đối phương.

Người thật sự cần báo ân là An Như Cố.

Dù sao với tính cách cố chấp của người hữu duyên kia, cho dù có say rượu cũng

sẽ không thừa nhận mình là người, huống chi là lúc tỉnh táo.

An Như Cố cúi đầu trầm tư, con chồn sói này không chỉ bản tính không xấu,

ngược lại còn rất tốt, vốn dĩ có thể không tốn sức lực trực tiếp tìm một người

bình thường để xin tên, lại vì không muốn ảnh hưởng đến đối phương mà nhẫn

nhịn cho đến bây giờ.

Xem ra là một người cực kỳ giữ gìn thanh danh, coi trọng nhân quả báo ứng,

chuyên tâm tu luyện.

Không cho nó báo ân, ngược lại sẽ không tốt cho việc tu hành của nó.

"Được."

Vì vậy, An Như Cố đánh dấu ấn ký lên hai con yêu quái này, dẫn vào đạo quán.

Nhưng vấn đề làm thế nào để sắp xếp chỗ ở cho bọn nó lại khiến cô hơi đau

đầu.

Nuôi nhiều yêu quái như vậy trong đạo quán, luôn có cảm giác không được

đứng đắn cho lắm.

Cô nảy ra một ý tưởng, bây giờ đã có nhà ma, hoạt động kinh doanh của nhà ma

rất tốt, có thể nói là hái ra tiền.

Chi bằng mở thêm một cái nhà yêu?

Chồn sói tạm thời vẫn chưa quen đi bằng hai chân, cho nên vẫn duy trì hình

dạng ban đầu. Lúc này, nó đang chăm chỉ trốn ở sân sau đạo quán, tưới nước

cho hoa cỏ cây cối, hy vọng có thể khiến đại sư hài lòng.

Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của An Như Cố: "Hoàng Minh Hải,

ngươi có tiền không?"

Chồn sói làm ra vẻ con người gãi gãi mũ dưa của mình, sờ sờ túi áo, lấy ra hai

đồng bạc lớn.

Nó sống ẩn cư trong núi sâu, ngoài tu luyện ra thì không còn gì khác, chưa từng

tích cóp tiền tài. Hai đồng bạc này là do nó nhặt được trên đường, cũng là tài

sản duy nhất của nó.

Lần này ra ngoài, nó coi như bảo bối mà mang theo bên mình.

Nhưng đã là An Như Cố muốn, nó liền dứt khoát đưa ra.

"Đại sư, tiền cho cô."

Ánh mắt An Như Cố lướt qua hai đồng bạc, vì thời gian quá lâu, bề mặt đồng

bạc đã bị hoen gỉ, đen kịt.

Ánh mắt cô lóe lên: "Không cần đâu, ý tôi không phải vậy, tôi muốn tìm cho các

ngươi một công việc làm ăn, ngươi đã ẩn cư tu luyện thành công, bây giờ cần

làm là nhập thế."
 
Back
Top Bottom