Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 290


Nhưng người bạn kia lại nói: "Nhưng vận xui gần đây của cậu không kỳ lạ

sao?"

Anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đến phòng livestream này.

Ban đầu anh ta không tin bói toán có thể chính xác đến vậy, không ngờ đối

phương vừa mở miệng đã nói ra gia cảnh và gia đình của anh ta.

Anh ta tự nhận mình không phải là người nổi tiếng, đối phương không có khả

năng biết anh ta, chẳng lẽ bói toán là thật?

Trong lòng anh ta rối bời, gật đầu nói: "Tôi sinh ra ở vùng quê phía Bắc, lúc nhỏ

nhà tôi rất nghèo, làm trẻ em mồ côi cha mẹ rất lâu, bây giờ thì ổn rồi."

Thấy vậy, An Như Cố lại nói: "Bạn là thương quan phối ấn cách, người có

mệnh cách này thường là chuyên gia học giả. Thân vượng hỷ kim thủy, kỵ mộc

hỏa, trước năm Giáp, cũng chính là trước năm 2014 không được thuận lợi, sau

năm Ất, vận thủy quan sát hỷ dụng, sự nghiệp vô cùng thuận lợi, cũng chính là

sau năm 2020 thì vận sự nghiệp không tệ. Đúng chứ?"

"Bước Vào Khoa Học" sững sờ, thế giới quan lung lay sắp đổ, rất lâu sau mới

bình phục lại cảm xúc, nói: "Tôi là nhà nghiên cứu vật lý, trước năm 2014 đúng

là không được tốt lắm, thí nghiệm liên tục gặp lỗi. Năm 2020 thì thí nghiệm đã

có bước tiến đột phá."

Tất cả đều trùng khớp, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.

"Vậy bạn muốn tìm tôi tính toán chuyện gì?"

Ánh mắt An Như Cố lướt qua người anh ta, trong tầm mắt, một luồng yêu khí

mỏng manh như khói đang quấn quýt trên người anh ta, bao quanh cơ thể, quấn

lấy tứ chi của anh ta.

Suy nghĩ một lát, trong lòng cô đã có đáp án.

Quả nhiên, "Bước Vào Khoa Học" hít sâu một hơi, nói: "Gần đây tôi đặc biệt

xui xẻo, không biết tại sao, xe thì bị đinh đ.â.m thủng lốp, đi đường có thể giẫm

phải hố, đủ loại chuyện kỳ quái."

Mọi chuyện xui xẻo dồn dập ập đến, khiến anh ta - người vốn dĩ không tin vào

vận may - dần dần thay đổi quan điểm.

Hình như... thật sự có một thế lực vô hình nào đó khiến anh ta gặp xui xẻo.

"Gần đây bạn có gặp phải chuyện gì kỳ lạ không? Đặc biệt là sau khi bạn trở về

quê."

"Bước Vào Khoa Học" ngẫm nghĩ thật lâu, đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Cô

vừa nói như vậy... Tôi ở quê ngoại trừ việc uống rượu mừng thì không làm gì

khác, nhưng mà đúng là có một chuyện khá đặc biệt."

"Mấy hôm trước, tôi cùng người nhà về quê dự tiệc cưới của anh họ.

Vì hôm đó khá vui vẻ, cho nên tôi uống hơi nhiều rượu, trên đường về nhà thì

gặp một đứa bé mặc trang phục thú bông màu vàng.

Đứa bé đó hỏi tôi, chú xem con giống người, hay là không giống người ạ?"

【Đứa bé này thật đáng yêu.】

【Trang phục thú bông màu vàng là vịt con sao? Càng nghĩ càng thấy thú vị.】

"Bước Vào Khoa Học" nhìn thấy những bình luận này, lắc đầu: "Lúc đó tôi

uống say rồi, không nhớ rõ lắm. Nhưng mà không phải vịt con, không biết mọi

người đã từng thấy chó vàng ở quê chưa?

Rất giống bộ đồ chó vàng rất nhỏ.

Hình như đứa bé đó đội một chiếc mũ dưa hấu nhỏ, mặc bộ đồ chó vàng lông

xù, bên ngoài còn mặc một chiếc áo khoác ngắn, mắt tròn xoe, chắp tay vái tôi,

cái đuôi dài phía sau lắc lư."

【Ha ha ha ha ha đứa bé này thật thú vị.】

【Có lẽ là tôi xem phim truyền hình nhiều quá, luôn cảm thấy không phải là

đứa bé, mà là yêu quái á.】

【Chắc chắn không phải yêu quái đâu, ở chỗ chúng tôi có người hóa trang

thành Tề Thiên Đại Thánh, chụp ảnh với người khác để kiếm tiền, thứ bọn họ

mặc chính là quần áo lông xù đó.】

"Bước Vào Khoa Học" nghiến răng, hồi tưởng lại chuyện cũ: "Lúc đó tôi cảm

thấy nó cố tình ăn mặc như vậy, ra ngoài trêu chọc mọi người, xin lì xì. Dù sao

hôm đó trong thôn có người cưới vợ, coi như là chuyện vui lớn, trước đây

thường có trẻ con ra ngoài xin tiền mừng, nhưng mà chưa từng có ai ăn mặc

long trọng như vậy.

Anh họ tôi kết hôn, tôi rất vui, thế là muốn trò chuyện với nó một chút.

Tôi hỏi nó, là ai bảo con ăn mặc như vậy, thật thú vị.

Hình như nó rất hoang mang, nói với tôi rằng, con sinh ra đã như vậy rồi.

Tôi nghĩ bụng nó thật nhập tâm, thế là cười hỏi nó là con nhà ai.

Nó nói nó sống ở trong núi sâu cách thôn chúng tôi khoảng bảy tám dặm."

Nói đến đây, "Bước Vào Khoa Học" không khỏi cảm thán: "Đứa bé này thật thú

vị, lúc đó tôi sờ túi, cho nó một trăm tệ, nhưng mà nó không nhận, khiến tôi hơi

khó hiểu."

Anh ta chỉ là hơi khó hiểu, nhưng lại không nghĩ đến chuyện khác.

Nghĩ đến đây, anh ta tò mò hỏi: "Đại sư, sao cô lại hỏi chuyện này, chẳng lẽ là

do đứa bé đó khiến gần đây tôi xui xẻo sao?"

Sau khi nói xong, chính anh ta cũng bật cười, cảm thấy suy nghĩ của mình thật

hoang đường.

Thế nhưng, An Như Cố lại khẽ động mắt: "Đó không phải là đứa bé bình

thường, mà là chồn đến tìm bạn xin được ban danh."

"Bước Vào Khoa Học": "???"

Khán giả trong phòng livestream: "???"

【Ý là không phải đứa bé mặc trang phục thú bông? Mà là chồn sao?】

【Cứu mạng, chồn đến tìm người ta làm gì, muốn ăn thịt người sao? Đáng sợ

quá.】

Thấy mọi người không hiểu, An Như Cố giải thích: "Ở phía Bắc các bạn có

năm loài động vật có linh tính được gọi là ngũ tiên, lần lượt là hồ ly, chồn,

nhím, rắn, chuột, trong đó chồn là chồn vàng. Cách tu luyện của chồn khá đặc

biệt, sau khi đã tu luyện đến trình độ nhất định thì sẽ tìm người để xin được ban

danh."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 291: Con chồn vàng tìm người ban danh


Bước Vào Khoa Học cười gượng gạo, anh ta không ngờ người được chọn tiếp

theo lại là mình.

Chẳng lẽ gần đây anh ta quá đen đủi, đến mức được cả thần tiên để mắt tới sao?

Anh ta định mở miệng phản bác, nhưng lại nghĩ đến những chuyện kỳ quái

mình gặp phải gần đây, liền im bặt.

Biết đâu bói toán thật sự rất linh nghiệm?

Nghĩ đến đây, anh ta hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi: "Đại sư, xin hỏi ban danh

là gì vậy?"

An Như Cố thấy anh ta không tin, cũng không giải thích nhiều, chỉ bình tĩnh

nói: "Con người là động vật bậc cao, chồn vàng sau khi tu luyện đến cảnh giới

nhất định thì cần được con người thừa nhận mới có thể hóa thành người, hành

động này gọi là ban danh.

Nó sẽ hỏi anh là nó giống người hay là không giống người, nếu anh trả lời

giống người, vậy là nó có thể tu luyện thành hình người, sau này sẽ đến báo đáp

anh. Nếu anh nói không giống người, vậy thì công sức tu luyện của nó sẽ đổ

sông đổ bể, toàn bộ tu vi đều tiêu tán.

Chồn vàng thường có thù tất báo, anh phá hỏng mấy chục năm thậm chí là cả

trăm năm tu luyện của nó, thông thường nó đều sẽ đến trả thù anh."

Kỳ thực không chỉ có chồn vàng mới tìm người ban danh, rất nhiều loài động

vật đều sẽ làm như vậy. Trong đó nổi tiếng nhất là truyền thuyết Lưu Bang say

rượu c.h.é.m rắn trắng.

Tương truyền vào những năm cuối thời nhà Tần, ở Trung Nguyên có một con

rắn linh tu luyện đến cảnh giới nhất định, đạo hạnh thâm hậu, vì vậy nó cuộn

tròn giữa đường tìm người ban danh. Nhưng người nó gặp đều là kẻ nhát gan,

vừa nhìn thấy nó liền chạy mất dép.

Con rắn linh thấy không tìm được ai ban danh cho mình, biết rằng duyên chưa

tới, định bỏ đi, kết quả nó cảm nhận được vương khí ngày càng đến gần, thì ra

là Lưu Bang sau khi uống say đi ngang qua.

Con rắn linh muốn tìm ông ta ban danh, kết quả Lưu Bang sau khi uống rượu

hành động l* m*ng, rút kiếm c.h.é.m nó làm đôi.

Con rắn linh không được ban danh, ngược lại còn mất mạng, hồn phách không

tan, ban đêm hiện hồn báo mộng muốn Lưu Bang trả mạng.

Lưu Bang mơ thấy mình đang dẫn binh hành quân, sau khi nghe con rắn linh

đòi mạng, bèn thuận miệng đáp: "Nơi này núi cao vực sâu, ta đang bận đi

đường, lấy đâu ra mạng cho ngươi? Đến đất bằng rồi nói."

Ý của ông ta chính là ra khỏi núi, đến đất bằng rồi nói. Lưu Bang tỉnh dậy phát

hiện mình không sao, sau này cũng không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa, vì vậy

ông ta ném chuyện này ra sau đầu.

Sau này, nhà Hán truyền được hơn hai trăm năm, đến tay Hán Bình Đế còn nhỏ

tuổi. Vương Mãng đã hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t Hán Bình Đế. Hán Bình Đế ứng với

đất bằng, Vương Mãng ứng với con mãng đã chết.

Vì vậy trong dân gian mới lưu truyền truyền thuyết Lưu Bang c.h.é.m rắn, Hán

Bình Đế đền mạng. *

【Thì ra là vậy, lại có thêm kiến thức mới rồi.】

【Tôi nhớ người được chọn từng hỏi con chồn vàng là con nhà ai, như vậy có

tính là ban danh thành công rồi không?】

【Thêm một người nữa, câu nói này của anh ta đã ngầm thừa nhận đối phương

là một đứa trẻ.】

An Như Cố liếc mắt nhìn những bình luận này, thản nhiên nói: "Không thể dùng

câu hỏi để trả lời câu hỏi, nhất định phải trực tiếp trả lời đối phương giống

người hay là không giống người. Những cách trả lời lắt léo đều không được."

Bước Vào Khoa Học đứng ngây người tại chỗ, đầu óc rối như tơ vò: "Ý cô là,

gần đây tôi xui xẻo như vậy là do ban danh thất bại, nên nó trả thù tôi sao?"

Anh ta rất muốn oán trách đối phương khiến mình xui xẻo, nhưng lại nghĩ,

người ta mất đi mấy chục năm tu vi, hình như cũng rất thảm.

An Như Cố cụp mắt xuống, không lên tiếng phủ nhận: "Kỳ thực, bị yêu khí

quấn thân thì thường sẽ xui xẻo, chưa chắc đã là nó trả thù anh. Hôm đó anh đã

nói gì với nó?"

Bước Vào Khoa Học giơ tay lên gõ gõ đầu, cố gắng nhớ lại: "Hôm đó tôi uống

hơi nhiều rượu, để tôi nghĩ xem... Hình như nó lại hỏi tôi là nó giống người hay

là không giống người.

Lúc đó trời đã tối rồi, tôi bảo nó mau về nhà đi, đừng có đi lang thang một mình

nữa.

Nhưng mà nó còn chắp tay vái tôi, hình như không muốn đi."

"Tôi hỏi nó là bài tập làm xong chưa?

Nó gãi gãi đầu, nói là không có bài tập.

Tôi nói, giáo dục phải được chú trọng từ nhỏ, lần trước thi ba môn Ngữ Văn,

Toán, Tiếng Anh được bao nhiêu điểm, có được ba trăm điểm không?

Nó sờ sờ cái mũ dưa của mình, vẻ mặt rất là phiền muộn, nói là không hiểu tôi

đang nói gì.

Nó cứ hỏi giống người hay không giống người, thật sự rất kỳ quái, khiến tôi

cảm thấy nó có chút tự ti, mặc cảm. Có lẽ là do thường xuyên làm trẻ em lang

thang nên tâm lý có chút vấn đề."

【??? Não lỗ của người được chọn này to thật đấy!】

【Kỳ thực có một số đứa trẻ rất thích tưởng tượng, thích sống trong thế giới

tưởng tượng do mình tự vẽ ra.】

【Tôi là bác sĩ khoa tâm thần, có một số người bị tâm thần phân liệt sẽ tưởng

tượng mình là động vật, hành vi có biểu hiện khác thường, hay còn gọi là chứng

hoang tưởng biến hình.】
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 292


Người được chọn Bước Vào Khoa Học nhìn thấy bình luận này, ừ một tiếng: "Ở

quê tôi hầu như không có trẻ con, cho nên lúc nhỏ tôi rất cô đơn, mỗi ngày chỉ

có thể chơi với con ch.ó vàng ở nhà.

Tôi nhìn thấy nó giống như nhìn thấy chính mình lúc trước, nhịn không được

dạy dỗ nó, bảo nó phải học hành cho giỏi, sau này giống như tôi, thi đậu vào

thành phố.

Tôi học ngành khoa học tự nhiên, muốn nó có hứng thú với ngành này hơn một

chút. Tôi bèn hỏi nó, có từng nghe nói đến Darwin, Franklin, Planck, Einstein

chưa?

Tôi còn giảng giải phương trình E=mc² cho nó nghe, bởi vì phương trình này ẩn

chứa chân lý của thế giới. Hơn nữa thuyết tương đối hẹp của ông đã thống nhất

cơ học Newton và điện động lực học Maxwell thành hai hệ thống. Tóm lại là

một nhà khoa học vô cùng lợi hại. *

Tôi hy vọng nó đừng có suốt ngày chìm đắm trong trò chơi hỏi xem mình giống

người hay là không giống người, mà nên cố gắng trở thành người như vậy."

An Như Cố: "..."

Khán giả trong phòng livestream: "..."

【Đại sư, đừng niệm nữa, đừng niệm nữa, tôi sắp phát điên rồi!】

【Người được chọn này thật sự là nhà nghiên cứu, chứ không phải giáo viên

sao?】

【Ha ha ha ha ha, thử đặt mình vào góc nhìn của con chồn vàng xem, bị ép

nghe nhà nghiên cứu vật lý nói về vật lý, đúng là bi thương mà.】

Bước Vào Khoa Học nhìn thấy những bình luận chế nhạo mình, nhíu mày, thở

dài: "Tôi cũng đâu biết nó là chồn vàng... Đại sư, rốt cuộc thì lần ban danh đó

có thành công hay không?"

An Như Cố trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ tới Tô Lai của Cục Quản Lý Đặc

Biệt. Nhà bọn họ thờ chính là hồ tiên, chắc hẳn là có chút đạo hạnh, biết đâu sẽ

quen biết con chồn vàng kia.

Vì vậy cô ngẩng mắt lên, nói với micro: "Để tôi đi hỏi thăm một chút, mọi

người chờ một lát."

Nói xong, cô tắt micro, đi sang một bên, gọi điện thoại cho Lâm Vi Vũ, kể lại

chuyện con chồn vàng tìm người ban danh.

Lâm Vi Vũ sửng sốt: "Còn có chuyện này nữa hả? Người đó ở đâu, sinh ngày

tháng năm bao nhiêu, để tôi hỏi Tô Lai giúp cô."

An Như Cố nói thông tin mình đã tính toán được cho cô ấy, Lâm Vi Vũ liền

cầm những thông tin này đi tìm Tô Lai.

Tô Lai bày biện đồ cúng, bắt đầu mời hồ tiên. Rất lâu sau, một giọng nói khàn

khàn như tiếng kéo ống bễ cũ vang lên bên tai anh ta.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Lai lập tức truyền tin cho An Như

Cố.

Biết được nguyên nhân, An Như Cố: "..."

Thì ra con chồn vàng kia và người được chọn lại có duyên nợ sâu đậm như

vậy...

An Như Cố quay trở lại phòng livestream, người được chọn Bước Vào Khoa

Học vẫn còn đang lo lắng chờ đợi.

Ánh mắt cô khẽ động, giọng nói trong veo: "Tôi biết vì sao con chồn vàng kia

lại tìm anh ban danh rồi."

Bước Vào Khoa Học ngẩn người: "Chẳng lẽ không phải tình cờ gặp tôi sao?"

An Như Cố lắc đầu: "Tổ tiên nhà anh là thợ săn, đúng không?"

Bước Vào Khoa Học mở to mắt, gật đầu lia lịa: "Quê tôi bốn bề đều là núi, dựa

núi ăn núi dựa sông ăn sông, rất nhiều người trước đây đều là thợ săn, ông nội

tôi cũng vậy. Sau này ba tôi đến thành phố làm công, hơn nữa địa phương lại có

quy định mới, cho nên không còn ai làm nghề săn b.ắ.n nữa. Tuy nhiên, trong

nhà vẫn còn giữ lại một khẩu s.ú.n.g săn không có đạn."

"Năm mươi năm trước, ông nội anh có từng gặp một con chồn vàng tìm ông ấy

ban danh không?"

Bước Vào Khoa Học trừng to mắt, anh ta hoàn toàn không biết chuyện này, vội

vàng cầm điện thoại đi về phía phòng khách: "Đại sư, cô đợi một lát, tôi đi hỏi

ông tôi."

Phòng khách

Ông nội vừa hút thuốc, vừa chơi mạt chược với người trong thôn.

Ông nội đánh ra một quân bài: "Ba vạn."

Người bên cạnh lập tức úp bài xuống, vui mừng khôn xiết: "Hú! Ù rồi!"

Ông nội trừng mắt nhìn ba người còn lại trên bàn mạt chược, ánh mắt tràn đầy

sự ghen tị: "Sao hôm nay vận may của mấy người tốt vậy? Cứ mỗi lần tôi đánh

bài ra là mấy người lại ù."

Mấy người kia cầm lấy tiền cược, cười hì hì nói: "Không phải do vận may của

chúng tôi tốt, mà là do ông quá đen."

"Cứ dâng tiền cho chúng tôi, muốn không ù cũng không được."

Ông nội tức tối, trực tiếp đẩy bài: "Tôi không chơi nữa, mấy người chơi đi."

"Bài nhỏ vậy thôi mà, ông chơi cả ngày mới thua có năm mươi tệ, đừng có keo

kiệt vậy chứ, chơi tiếp đi, chơi tiếp đi."

"Đúng vậy, chúng tôi cũng đâu phải chưa từng thua tiền, chẳng phải là vẫn tiếp

tục chơi sao, sao ông keo kiệt vậy."

Con cái của những người này đều đã an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn, thường

xuyên gửi tiền về, cho nên bọn họ không cần phải làm ruộng nữa. Bởi vì quá

rảnh rỗi, nên bọn họ rủ nhau chơi mạt chược g.i.ế.c thời gian. Chơi cả ngày

cũng chỉ thua được một ít tiền, nếu không thì người nhà cũng không cho bọn họ

chơi.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 293


Ông nội có chút ngứa ngáy tay chân, nhịn không được đặt tay lên quân mạt

chược.

Nhưng đúng lúc này, cháu trai của ông đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, bước

chân vội vàng, vẻ mặt lo lắng: "Ông ơi, trước đây ông có từng gặp một con

chồn vàng hỏi ông là nó giống người hay là không giống người chưa?"

Ông nội ngẩn người, sau đó hỏi ngược lại: "... Sao cháu biết?"

Bước Vào Khoa Học giật mình: "Bởi vì gần đây cháu cũng gặp một con."

Nghe vậy, ông nội lập tức buông quân mạt chược ra, không còn tâm trạng chơi

bời nữa, trầm giọng nói: "Haiz, nó quả nhiên quay trở lại tìm ta mà."

"Chuyện là sao ạ?"

Ông nội rít một hơi thuốc: "Lúc đó, ta bằng tuổi cháu bây giờ, nghe người lớn

trong thôn kể chuyện về chồn tiên. Nhưng mà lúc đó ta trẻ tuổi khí thịnh, không

tin mấy chuyện ma quỷ đó. Một hôm, ta uống hơi nhiều rượu, cầm s.ú.n.g săn

lên núi, gặp phải một con chồn vàng, nó hỏi ta là nó giống người hay là không

giống người.

Lúc đó ta say xỉn, chỉ muốn đi săn, căn bản không nghe rõ nó nói gì, giơ tay lên

b.ắ.n nó một phát.

Sau này tỉnh rượu, nhớ lại mọi chuyện, ta sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh."

Bước Vào Khoa Học kinh hãi: "Ông b.ắ.n trúng nó sao?"

Ông nội lắc đầu: "Không trúng, nó chạy mất dạng."

Bước Vào Khoa Học thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi: "Sao ông chưa từng kể cho

cháu nghe chuyện này vậy?"

Ông nội có chút buồn bực nói: "Chuyện tà môn như vậy, ta sợ dọa mấy đứa, sao

dám kể chứ? Cứ xem như là một giấc mơ vậy."

Bình luận trong phòng livestream lập tức bùng nổ.

【Trời đất ơi, tôi phải thốt lên là trời đất ơi, ngay cả chuyện này mà Đại sư cũng

biết! Ông nội và cháu trai sẽ không phải gặp phải cùng một con chồn vàng chứ?

Tuổi thọ của chồn vàng cao vậy sao?】

【Chồn vàng đã thành tinh thì tuổi thọ đương nhiên rất cao. Nghe nói con chồn

vàng đó đội mũ dưa, mặc áo ngắn, cách ăn mặc này rất giống với thời trước.

Biết đâu nó đã sống hơn một trăm tuổi rồi.】

【Hơn một trăm năm, xin ban danh hai lần, đều không thành công, cũng thảm

quá đi.】

【Ông nội sau khi uống rượu thì dùng s.ú.n.g săn siêu độ con chồn vàng, cháu

trai sau khi uống rượu thì dùng vật lí siêu độ con chồn vàng. Cả đời nó toàn gặp

phải ông cháu nhà này, tội nghiệp ghê.】

Bước Vào Khoa Học cũng nghĩ đến chuyện này, bèn hỏi: "Có phải nó đội mũ

dưa, mặc áo ngắn màu xám, trông hơi cũ kỹ không?"

Ông nội nhớ lại một chút, gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, chính là như vậy, giống hệt

với kiểu tóc đuôi sam trong phim truyền hình."

Những người già khác nghe nói ông nội từng trải qua chuyện này, đều cảm thán

không thôi.

Bước Vào Khoa Học nhíu mày, vội vàng cầm điện thoại lên, nghiêm túc xác

nhận: "Đại sư, con chồn vàng tôi và ông nội gặp là cùng một con sao?"

An Như Cố liếc mắt nhìn, gật đầu: "Đúng vậy, nó sống ở núi Hoàng Thạch cách

chỗ mọi người không xa, tu luyện hơn một trăm năm, tổng cộng xin ban danh

hai lần, một lần là ông nội anh, một lần là anh."

Bước Vào Khoa Học: "..."

Anh ta hoàn toàn không biết còn có chuyện này, da đầu tê dại, mơ hồ cảm thấy

có chút định mệnh: "Có phải nó nhắm vào nhà chúng tôi rồi không? Tại sao nó

cứ phải tìm đến nhà chúng tôi?"

"Xin ban danh thông thường sẽ ảnh hưởng đến vận khí của con người, cho nên

chồn vàng vì muốn báo đáp nhân quả, thường sẽ quay trở lại báo ân. Nhưng mà

bát tự của hai người hợp với nó nhất, xin hai người ban danh sẽ không ảnh

hưởng đến vận khí của hai người, ngược lại còn có lợi cho cả hai bên."

Bước Vào Khoa Học ngẩn người, lập tức hiểu ra, bỗng nhiên cảm thấy có chút

đáng tiếc: "Nếu như hôm đó tôi không uống rượu, chắc chắn sẽ nói nó giống

người, vậy là nó đã có thể hóa thành người rồi."

Không phải là vì muốn lợi dụng, mà là vì cảm thấy đối phương có chút đáng

thương.

Đôi mắt con chồn vàng kia cứ đảo qua đảo lại, trông rất là linh hoạt, ngây thơ

trong sáng, có chút giống con nít.

Tục ngữ có câu, vạn vật đều có linh, người lương thiện như anh ta khó tránh

khỏi sinh lòng thương xót.

Kết quả đúng lúc này, trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng

của An Như Cố: "... Hôm nay mới là ngày nó xin ban danh."

Bước Vào Khoa Học: "???"

Thì ra trước đó không phải là đang xin ban danh sao?!

Anh ta không khỏi ngạc nhiên: "Vậy tại sao nó lại tìm tôi trước?"

An Như Cố nhướng mày: "Nghe nói là vì lần xin ban danh đầu tiên nó suýt chút

nữa mất mạng, cho nên lần này mới xuống núi trước thời hạn, xem thử tính tình

của anh thế nào, có giống ông nội anh, động một cái là muốn đánh c.h.ế.t nó

hay không."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 294


Hồ tiên nói với Tô Lai, con chồn vàng này vì tu luyện đến cảnh giới nhất định

nên tương đối nổi tiếng. Kết quả lần xin ban danh đầu tiên suýt chút nữa mất

mạng, lần thứ hai tu luyện đến cảnh giới đó, nó sợ hãi rụt rè, không dám tìm

người ban danh.

Thật sự là nhịn không được nữa, mới đánh liều tìm đến người được chọn. Kỳ

thực bát tự của ông nội anh ta cũng rất hợp với nó, nhưng mà nó nào dám gặp

lại ông ta nữa.

Bước Vào Khoa Học: "..."

【Ông nội lớn tuổi rồi mà chồn tiên vẫn còn sợ, cười c.h.ế.t tôi rồi, muốn biết

diện tích bóng ma tâm lý của chồn tiên lúc này lớn cỡ nào.】

【Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.】

Bước Vào Khoa Học bật cười, lập tức nói: "Vậy được, hôm nay tôi sẽ đợi nó

đến, nói nó giống người, giúp nó hoàn thành tâm nguyện hóa thành người."

"Ừ." An Như Cố gật đầu: "Còn về việc gần đây anh và ông nội anh hơi xui xẻo,

là vì dính phải một chút yêu khí, chờ sau khi con chồn vàng rời đi là sẽ không

còn xui xẻo nữa."

"Tôi biết rồi, cảm ơn Đại sư!" Bước Vào Khoa Học chân thành cảm ơn: "Là do

trước đây tôi cố chấp, không ngờ thật sự có bói toán, phong thủy, thảo nào rất

nhiều nhà khoa học khi về già lại tin vào thần học..."

An Như Cố lại trò chuyện với anh ta thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại.

Bình luận trong phòng livestream vẫn còn rất náo nhiệt.

【Đây là con chồn tiên thảm nhất mà tôi từng thấy.】

【Nếu nó gặp phải tôi, tôi chỉ cần một câu nói là có thể khiến nó hối hận vì đã

làm người.】

【Nói thế nào?】

【Làm người thì phải thi đại học, làm người thì phải mua nhà, làm người thì

phải làm việc 996!】

【Chuẩn luôn, nghĩ như vậy, vẫn là làm chồn vàng thoải mái hơn, làm người

khổ quá.】

Ánh mắt An Như Cố lướt qua những bình luận này, khóe miệng nhếch lên nụ

cười nhàn nhạt. Con chồn vàng kia đúng là rất thảm, rõ ràng tuổi tác còn lớn

hơn cả hồ tiên, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa thể hóa thành người.

May mà hôm nay nó có thể xin ban danh thành công, coi như là khổ tận cam lai.

Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã livestream được hơn năm tiếng đồng hồ rồi:

"Vậy livestream hôm nay đến đây là kết thúc, lần livestream sau vẫn là mười

ngày nữa."

Khán giả trong phòng livestream vẫn chưa thỏa mãn, nhao nhao níu kéo.

【Chị em ơi, spam chữ "làm thêm giờ" lên nào!】

【Nếu hôm nay không xem được quẻ thứ tư, vậy thì những phẩm chất tốt đẹp

của tôi, ví dụ như nhan sắc, vóc dáng, lễ nghi xã giao, phẩm đức tốt đẹp, tính

cách hoàn hảo, thậm chí là cả tâm hồn trong sáng cũng sẽ bị hủy hoại mất! *】

【Ha ha ha ha ha, thâm sâu quá đi.】

An Như Cố: "..."

Hôm sau, mây đen tan đi, trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu

xuống mặt đất, tạo thành vô số điểm sáng lấp lánh.

Lâm Vi Vũ đặt đèn Trường Minh vào trong hộp được thiết kế đặc biệt, lái xe

đến đạo quán Xuất Vân, bởi vì còn có việc, nên sau khi đặt hộp xuống, cô ấy

liền rời đi.

An Như Cố đánh dấu của mình lên trên hộp, như vậy thần linh trong đạo quan

sẽ không tùy tiện đánh c.h.ế.t hồn ma trong đèn Trường Minh.

Cô một mình đi đến sân sau, đặt hộp lên trên bàn, tò mò hỏi: "Ngươi đến chỗ ta

làm gì?"

Lập tức, làn khói lượn lờ từ đèn Trường Minh bằng sứ xanh bay lên, ngưng tụ

thành chữ mới: 【Ý giả, nãi lai.】

Muốn đến, thì đến thôi.

An Như Cố cụp mắt trầm tư, bà ta bị nhốt trong cổ mộ hơn bốn trăm năm, oán

khí nặng nề, lưu luyến nhân gian, không muốn đầu thai cũng là chuyện bình

thường.

"Ngươi đã giúp ta, đạo quán Xuất Vân hoan nghênh ngươi."

Vừa dứt lời, trong ống đèn bỗng nhiên bốc lên làn khói xanh, làn khói mỏng

manh quấn lấy tay cô, làn khói mang theo hương thơm lan tỏa trong không khí.

Ước chừng bốn mươi độ, giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Làn khói lắc lư lên xuống, giống như đang bắt tay.

【Đây là lễ vật ta học được.】

An Như Cố đưa tay nắm lấy làn khói, quả nhiên, cô chỉ cảm nhận được một

luồng khí: "Ngươi học rất nhanh."

"Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, là ai hạ lời nguyền kia?"

Kỳ thực sau khi tìm được đèn Trường Minh, cô đã thử hóa giải lời nguyền,

nhưng mà loại lời nguyền kia cô chưa từng nghe nói đến, cũng chưa từng thấy

qua trong bất kỳ quyển sách cổ nào, khiến cô cảm thấy rất kỳ quái.

Làn khói mỏng manh được thu hồi, ngưng tụ thành chữ mới: 【Đồ đệ của Lưu

tướng.】

"Lưu Bá Ôn?"

【Phải.】

An Như Cố cụp mắt xuống, trầm ngâm suy nghĩ, thì ra là vậy. Tục ngữ có câu,

"tam phân thiên hạ Gia Cát Lượng, nhất thống thiên hạ Lưu Bá Ôn", người sau

được xưng là vị văn thần số một thời nhà Minh. Ông ta cũng là một người toàn

tài giống như Gia Cát Lượng, vừa giỏi về mưu lược, lại vừa am hiểu huyền học.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 295


Nơi nào có chân long chi khí thì nơi đó rất dễ sinh ra chân long thiên tử, cho

nên các đời hoàng đế đều cho người đi c.h.é.m đứt long mạch. Ví dụ như Tần

Thủy Hoàng cho người đào sông Tần Hoài, Lý Thế Dân cho Viên Thiên Cương

đi c.h.é.m đứt long mạch.

Theo như truyền thuyết dân gian, để củng cố sự thống trị của nhà Minh, ông ta

từ vùng Lĩnh Nam cho đến Trường Bạch Sơn, đã c.h.é.m đứt chín mươi chín

long mạch, lưu lại truyền thuyết c.h.é.m đứt long mạch ở khắp nơi trên đất

nước.

Nghe nói Lưu Bá Ôn cũng thu nhận vài người đồ đệ, đáng tiếc con người ai

cũng phải chết, bọn họ gần như không thể nào sống được đến bây giờ.

E rằng cô không có cách nào học được bản lĩnh của những người này.

An Như Cố đưa đèn Trường Minh cho Thương Nguyệt, bảo cô ấy chăm sóc

nàng ta: “Nàng ấy có điện thoại, biết rất nhiều chuyện, ngươi có gì không hiểu

có thể hỏi nàng ấy."

Thương Nguyệt rất tò mò về vị nữ quỷ cùng thời đại với mình, vui vẻ nhận lời.

Đúng lúc cô vừa dặn dò xong, trong đạo quan đột nhiên có một vị khách quen

đến.

Lương Tinh đeo kính râm và khẩu trang, che chắn kín mít đến đạo quán Xuất

Vân để hoàn nguyện.

Cô ấy cười híp mắt, giọng điệu vô cùng cảm kích: "Đại sư, dường như vận may

của tôi đã quay trở lại rồi, chắc là khoảng mười ngày sau khi hóa giải tà thuật,

tôi nhận được thông báo của một đoàn phim, mời tôi đi thử vai nữ ba. Bây giờ

tôi đã được nhận vai rồi."

An Như Cố lặng lẽ niệm chú ngữ của thuật xem tướng khí, nhìn về phía đỉnh

đầu Lương Tinh, vận khí của cô ấy so với dáng vẻ mong manh như sợi tơ lúc

trước thật sự là tốt hơn rất nhiều, đã khôi phục lại như ban đầu.

Tuy nhiên, sau khi nói xong chuyện này, Lương Tinh vẫn chưa chịu rời đi, cô ấy

có vẻ muốn nói lại thôi.

An Như Cố biết tính cô ấy tương đối ngại ngùng, vì vậy bèn chủ động hỏi: "Còn

chuyện gì nữa sao?"

Lương Tinh mím môi, do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra:

"Kỳ thực, đại sư, gần đây bạn tôi hình như gặp phải chuyện kỳ quái, tôi không

biết có phải là liên quan đến tà thuật mà tôi từng gặp phải hay không, cô có thể

giúp tôi xem thử được không?"

"Chuyện là sao?" An Như Cố dừng động tác trên tay lại, có chút hứng thú.

Lương Tinh quay đầu lại nhìn, thấy xung quanh không có ai, lúc này mới yên

tâm, hạ giọng nói: "Bạn trai hiện tại của bạn tôi là một nam minh tinh đang rất

nổi tiếng, quan hệ của hai người cũng tạm ổn, không thể nói là như hình với

bóng, nhưng mà cũng không tệ. Mấy hôm trước cô ấy nói với tôi, gần đây bạn

trai cô ấy cứ nhắn tin với một tiểu hoa đán nào đó, hình như là muốn ngoại tình.

Ngoại tình thì cũng rất bình thường, nhưng mà người mà bạn trai cô ấy muốn

ngoại tình, chính là tiểu hoa đán kia, tôi cảm thấy rất kỳ lạ.

Ban đầu cô ta là fan hâm mộ của một thành viên trong nhóm nhạc nam, năm

ngoái đột nhiên hẹn hò với người đó, sau đó lại bị bóc phốt là có quan hệ mập

mờ với những thành viên khác trong nhóm nhạc nam, dẫn đến việc nổi tiếng

trên mạng.

Hình như cô ta không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nhân cơ hội này debut,

có thể nói là nổi tiếng theo kiểu tai tiếng. Hợp tác với nam minh tinh nào cũng

tung ảnh thân mật. Có người đàn ông còn trực tiếp bày tỏ trên Weibo, nói là chỉ

muốn cưới mình cô ta.

Dùng một từ để hình dung thì có lẽ là hồ ly tinh."

An Như Cố trầm ngâm một lát, hỏi: "Người giỏi giao tiếp thì rất dễ trở thành hồ

ly tinh, chuyện này rất bình thường, ngoài chuyện này ra, còn có gì kỳ lạ nữa

không?"

Lương Tinh ôm lấy cánh tay của mình, vẻ mặt buồn rầu: "Tôi không có chứng

cứ, chỉ là lúc nhìn thấy cô ta ở phim trường, lá bùa bình an trong túi tôi bỗng

nhiên nóng lên, hơn nữa tôi còn có cảm giác như nhìn thấy khắc tinh của mình

vậy, toàn thân đều đang nói với tôi là không được đến gần cô ta. Chuyện này có

tính là kỳ lạ không?"

An Như Cố lập tức nheo mắt lại, cau mày nói: "Vận khí của cô tương đối mạnh,

có thể cảm nhận được một phần từ trường cũng là chuyện bình thường. Lá bùa

bình an có phản ứng khác thường chính là bằng chứng rõ ràng nhất... Cô ta có

vấn đề."

Lương Tinh sợ hãi, trong đầu rối như tơ vò, lập tức lấy điện thoại ra: "Để tôi gọi

điện thoại cho bạn tôi, nói chuyện này cho cô ấy biết, xem phải xử lý chuyện

của Chu Lạc Nhi thế nào."

"Ừ."

An Như Cố đáp, ngồi xuống ghế, ung dung mở điện thoại, tìm kiếm cái tên Chu

Lạc Nhi.

Weibo lập tức hiện ra rất nhiều từ khóa.

#Chu Lạc Nhi - Máy gặt nam thần#

#Ai mà không muốn trở thành Chu Lạc Nhi?#

#Chu Lạc Nhi, mau ra sách đi, chúng tôi mua!#

#Chu Lạc Nhi, cút khỏi giới giải trí!#

Cô xem một số tin tức, phát hiện những gì Lương Tinh nói đều là sự thật. Cô

nàng Chu Lạc Nhi này không có tác phẩm nào, chỉ tham gia show giải trí, dựa

vào scandal với các nam minh tinh để nổi tiếng. Chỉ cần hợp tác với ai là nhất

định sẽ có scandal với người đó, khiến rất nhiều fan hâm mộ tức giận.

Hiện tại, danh tiếng của cô ta rất tệ, rất nhiều người muốn cô ta cút khỏi giới

giải trí, cũng có người ghen tị với việc cô ta giỏi câu dẫn đàn ông như vậy.

Ảnh đã qua chỉnh sửa quá mức, cô tìm một tấm ảnh chụp lén. Trong ảnh chụp

lén, cô gái này cũng coi như xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, đuôi mắt xếch lên,

có chút quyến rũ.

Cô bấm ngón tay tính toán, động tác của cô khựng lại.

Lúc mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp và kinh ngạc.

Theo như đào hoa của cô ta, hiện tại cô ta không có bạn trai chính thức, chỉ có

tám đóa hoa đào đơn phương yêu thích cô ta.

Nhưng mà, dựa theo thời gian, một số đóa hoa đào kia căn bản không nên động

lòng với cô ta vào lúc này
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 296: H�? Ly


Thành phố Thượng Hải

Tiểu Triệu - một sinh viên đại học, hối hả cùng bạn đến trường quay chương

trình tuyển chọn. Vừa tìm được chỗ ngồi xuống, cô nàng đã nôn nóng lấy đồ cổ

vũ ra, vẻ mặt vô cùng kích động: “A a a a, hôm nay là bán kết chương trình ‘Cố

lên 99’, Lạc Nhi nhất định phải debut!”

Đây là chương trình tuyển chọn đang rất hot hiện nay, với 99 cô gái đến từ khắp

nơi trên đất nước cùng tranh tài, cuối cùng sẽ chọn ra 9 cô gái vừa hát hay vừa

nhảy đẹp để debut.

99 cô gái không phải ai cũng là người mới, có người là hot girl có tiếng trên

mạng, có người đã debut như Chu Lạc Nhi, muốn dựa vào chương trình này để

nổi tiếng hơn.

Cô bạn ngồi cạnh vừa bị lôi từ trên giường đến đây, ngáp ngắn ngáp dài, không

thể hiểu nổi: “Tuy nói ra hơi phũ phàng, nhưng mình vẫn phải nói, cô nàng Chu

Lạc Nhi này lắm thị phi lắm, có đáng để theo đuổi không?”

Tiểu Triệu đặt tấm bảng đèn led viết tên Chu Lạc Nhi lên đùi, nhún vai phản

bác: “Xin lỗi chứ, nhưng mà cô ấy mê hoặc lắm luôn ấy. Mỗi lần nhìn thấy cô

ấy là tim mình lại đập thình thịch, trái tim thiếu nữ đã c.h.ế.t của mình lại bỗng

nhiên sống lại.”

Cô bạn: “…”

Cô bạn không kìm được rụt người sang một bên, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng:

“Cậu không phải là…”

Tiểu Triệu tức giận vỗ vào tay cô bạn: “Cậu nghĩ nhiều rồi, mình là gái thẳng,

chỉ là con gái ai mà không thích người có sức hút? Đặc biệt là sau khi gặp cô ấy

ngoài đời, mình hoàn toàn hiểu tại sao lại có nhiều nam minh tinh thích cô ấy

như vậy.”

Lúc mới biết đến Chu Lạc Nhi, cô cũng không thích cô ta cho lắm, nhưng sau

khi vô tình gặp cô ta ngoài đời một lần, lập tức bị vẻ quyến rũ toát ra từ trong

từng cử chỉ của cô ta hấp dẫn, trở thành fan trung thành của cô ta.

“Mình không thích, nói đúng ra là không có cảm giác gì.” Cô bạn thẳng thắn

nói: “Mình chỉ thích idol của mình, tuyệt đối không “leo tường”, ý chí kiên định

lắm!”

Tiểu Triệu: “…Ừ, cậu giỏi.”

Phòng nghỉ hậu trường

Căn phòng nghỉ rộng lớn có rất nhiều cô gái ăn mặc xinh đẹp, trong đó nổi bật

nhất là Chu Lạc Nhi.

Ngoại hình của cô ta chỉ được coi là tầm trung trong số những người có mặt ở

đây, nhưng khí chất lại vô cùng đặc biệt.

Cô ta nhắm mắt lại, đưa tay thon dài cầm lấy chai xịt khoáng, ấn nhẹ vào vòi

xịt, làn sương mù li ti phả vào mặt.

Cùng lúc đó, cô ta lắc nhẹ mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu đỏ, mỗi một cử chỉ

đều toát lên vẻ yêu kiều khó tả.

Khiến người ta vừa nhìn đã liên tưởng đến chữ “mê hoặc”.

Cô gái có gương mặt đáng yêu ngồi bên cạnh không khỏi hâm mộ nói: “Lạc

Nhi, dáng người của cậu đẹp thật đấy, cậu học ở đâu vậy? Tớ cũng muốn học.”

Fan của Chu Lạc Nhi rất đông, phần lớn là nam giới, hiện tại cô ta đang rất nổi

tiếng trong chương trình, khả năng cao sẽ debut ở vị trí center, vì vậy phóng

viên đã đào bới tất tần tật về cô ta.

Chuyện cô ta từng hẹn hò với thành viên nhóm nhạc nam mà mình thích, sau đó

lại “thả thính” những thành viên khác trong nhóm đã không còn xa lạ gì nữa,

thậm chí có người còn tìm được ảnh thời đi học của Chu Lạc Nhi.

Trong ảnh tốt nghiệp đại học, Chu Lạc Nhi có làn da đen nhẻm, gương mặt thô

kệch, xương gò má cao, trông khác một trời một vực so với hiện tại.

Nếu không phải ngũ quan có nét tương đồng, và thông tin trùng khớp, thì cư

dân mạng cũng không dám nhận người trong ảnh là Chu Lạc Nhi.

Là người trong giới giải trí, cô gái kia rất muốn biết Chu Lạc Nhi đã “dao kéo”

ở đâu, học cách giữ dáng ở đâu, mới có thể trở thành “yêu tinh hại nước hại

dân” như vậy.

Cô gái kia vừa dứt lời, những cô gái khác đang làm đủ mọi việc bỗng chốc dựng

tai lên, rất muốn nghe bí quyết làm đẹp của Chu Lạc Nhi.

Nhưng Chu Lạc Nhi lại dừng động tác ấn vòi xịt, trên mặt nở nụ cười nhạt,

giọng điệu thờ ơ: “Xin lỗi nhé, do bẩm sinh đấy, tôi chưa từng “dao kéo”, cũng

chưa từng học ai cả.”

Thấy cô ta không muốn nói, cô gái kia bĩu môi.

Phẫu thuật thẩm mỹ đến mức bố mẹ ruột cũng không nhận ra, vậy mà còn nói là

bẩm sinh…
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 297


Chu Lạc Nhi nhận ra thái độ của đối phương, nhưng cô ta không để bụng, nhìn

gương mặt ngày càng xinh đẹp của mình trong gương, trong lòng vừa vui mừng

vừa có chút mơ hồ.

Cô ta không hề nói dối.

Gương mặt này của cô ta quả thật chưa từng “dao kéo”, dáng người cũng không

phải do học theo ai.

Mà là do người khác ban tặng.

Nghĩ đến đây, cô ta đưa tay lên sờ mặt dây chuyền hình con hồ ly trên cổ. Con

hồ ly được làm bằng ngọc vô cùng sống động. Cảm nhận được cô ta chạm vào,

viên ngọc vốn lạnh lẽo bỗng chốc ấm lên, như đang đáp lại cô ta.

Đạo quan Xuất Vân

Lương Tinh tìm một nơi vắng vẻ, gọi điện thoại cho bạn, kể lại toàn bộ những

gì An Như Cố nói cho cô ấy nghe.

Giọng nói của người bạn vang lên trong điện thoại: “Thật sao?”

Lương Tinh vội vàng nói: “Không phải tớ đã nói với cậu là dạo này tớ đen đủi

lắm sao? Thì ra là do Chu Đình Đình mượn mất vận may rồi! Vị đại sư kia lợi

hại lắm luôn, không cần ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ.”

Người bạn trầm ngâm: “Tớ còn tưởng là do anh ta trăng hoa cơ, tớ đang tính

chia tay rồi đây này, vậy có cách nào giải quyết không?”

Giọng điệu của Lương Tinh tràn đầy sùng bái: “Tất nhiên là có rồi.”

Người bạn suy nghĩ một hồi, nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm: “Được, vậy

nhờ cậu, nếu giải quyết được chuyện này, tớ sẽ trả một triệu tệ.”

“Không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy”, cô ấy từng nghe Lương Tinh kể,

lần trước tìm An Như Cố giúp đỡ đã tiêu tốn hơn một triệu tệ.

Lương Tinh đồng ý: “Để tớ hỏi cô ấy xem có đồng ý hay không.”

An Như Cố cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, vì vậy cô không từ chối mà

đồng ý ngay lập tức.

Bạn của Lương Tinh cũng ở Bắc Kinh, hôm nay đã muộn rồi, không tiện đi

đường, vì vậy hai người hẹn hôm sau cùng đến Bắc Kinh.

Bạn của Lương Tinh sống trong một căn biệt thự sang trọng ở khu vực Tam

Hoàn, có cả vườn hoa, môi trường tao nhã.

Nhìn thấy người bạn trong lời kể của Lương Tinh, ánh mắt An Như Cố lướt qua

gương mặt đối phương, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Lương Tinh hiện tại không còn nổi tiếng nữa, nhưng người bạn này lại là nữ

diễn viên thường xuyên xuất hiện trên TV.

Lý Thu Nguyệt ngây người trước dung mạo của An Như Cố, một lúc sau mới

nhận ra mình thất lễ, vội vàng đưa tay ra: “…Chào cô.”

Thấy cô ấy như vậy, Lương Tinh che miệng cười trộm. Lần đầu tiên cô nhìn

thấy An Như Cố cũng không kém phần kinh ngạc so với Lý Thu Nguyệt.

An Như Cố đưa tay ra, nắm tay đối phương một cái rồi buông ra, đi thẳng vào

vấn đề: “Bạn trai cô có ở nhà không?”

Lý Thu Nguyệt “ừ” một tiếng, thái độ vô cùng nhiệt tình: “Anh ấy ở nhà.”

Cô ấy dẫn hai người lên một căn phòng ở tầng hai, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm

nay anh ấy bị đảo lộn giờ giấc sinh hoạt, vừa mới ngủ, tôi cũng không biết anh

ấy đã dậy chưa.”

Cô ấy đẩy cửa nhìn vào, phát hiện bạn trai đang ngồi trước bàn, trên tay cầm

một bức ảnh, rõ ràng là đã dậy rồi.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, bước đến bên cạnh bạn trai, vỗ vai anh ta: “A Thành,

có hai người bạn đến tìm, em giới thiệu với anh một chút.”

Vì sợ bạn trai phản cảm, nên cô ấy không nói thẳng là đến để “trừ tà”.

Nói xong, cô ấy vô thức cúi đầu xuống, lập tức trợn tròn mắt.

Bạn trai cô - Tô Thành không phải đang xem ảnh của hai người, cũng không

phải ảnh của người nhà, mà là ảnh selfie của một cô gái ăn mặc xinh đẹp.

Trước đây cô không biết người phụ nữ này, nhưng mấy ngày nay, cô đã khắc

sâu những đặc điểm của cô ta trong lòng, cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận

ra.

Không phải là cô nàng Chu Lạc Nhi đang “thả thính” bạn trai cô thì là ai?

Tô Thành nhìn bức ảnh, ánh mắt mê mẩn, tay phải không tự chủ được mà đưa

lên v**t v* gương mặt người con gái trong ảnh.

Cho đến khi bị vỗ vai, anh ta mới như người vừa tỉnh mộng, vẻ mặt ngơ ngác.

Chưa kịp phản ứng gì thì bức ảnh trên tay đã bị người ta giật mất, bên tai vang

lên tiếng quát giận dữ: “Nhìn ảnh con khác mê mẩn như vậy, anh có coi tôi ra gì

không?”

Vẻ mặt mê mẩn của Tô Thành khiến cô ấy đau nhói mắt.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 298


Lý Thu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi mắng thêm vài câu, nhưng vẫn cảm thấy

hả giận, sau đó cô ấy dậm chân: “Thôi bỏ đi, tôi không nhịn nổi nữa, chúng ta

chia tay!”

Bây giờ còn nhìn ảnh người khác âu yếm như vậy, không chừng ngoài đời hai

người đã “động tay động chân” rồi.

Nhịn nữa chắc cô đội nón xanh mất.

Nhưng kỳ lạ là, cô ấy không cảm thấy đau khổ, mà là cảm giác nhẹ nhõm như

trút được gánh nặng.

Cô ấy và Tô Thành yêu nhau do đóng phim chung, sau khi sống chung mới phát

hiện đối phương không giống như mình tưởng tượng, rất gia trưởng, lại còn

ngoại tình tư tưởng.

Tình yêu trong lòng đã sớm bị con người thật của anh ta bào mòn mất hết, chia

tay thì chia tay.

Tô Thành sờ sờ mũi, trong lòng vô cùng xấu hổ, không biết phải làm sao.

Thấy hai người cãi nhau, Lương Tinh vội vàng chạy đến can ngăn: “Hai người

đừng cãi nhau nữa, để đại sư xem thử đã.”

“Đại sư? Đại sư nào?” Tô Thành tò mò hỏi.

Lương Tinh giải thích một hồi, Tô Thành mới biết được thì ra An Như Cố là đại

sư trừ tà mà bạn gái mời đến cho mình.

Tô Thành dở khóc dở cười, xua tay nói: “Hai người nghĩ nhiều rồi, thứ nhất, tôi

không có bị “dính bùa”, thứ hai, cô chắc chắn là người còn ít tuổi hơn cả tôi có

thể giúp tôi trừ tà sao?”

Chưa kịp để Lương Tinh phản bác, An Như Cố đã liếc mắt nhìn, trầm giọng

nói: “Nhưng mà anh thật sự đã “dính bùa” rồi.”

Tô Thành: “???”

“Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa, trên người tôi không có gì kỳ

lạ cả, mà còn rất khỏe mạnh nữa kìa.” Ánh mắt Tô Thành hiện lên vẻ nghi ngờ

sâu sắc.

“Gần đây, anh bỗng nhiên có tình cảm với một cô gái khác, chẳng lẽ chuyện này

không kỳ lạ sao?”

Tô Thành định phản bác, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, anh ta liếc nhìn Lý

Thu Nguyệt, sau đó gật đầu lia lịa: “Ừ, đúng là kỳ lạ thật, nhất định là tôi đã bị

“dính bùa”, nên mới thích cô ta.”

Nói xong, anh ta nắm lấy tay Lý Thu Nguyệt, vẻ mặt hối lỗi: “Thu Nguyệt, em

tha lỗi cho anh, em xem, là do anh bị “dính bùa”, nên mới ngoại tình tư tưởng,

sau này anh sẽ không như vậy nữa.”

Thấy anh ta xin lỗi, cơn giận trong lòng Lý Thu Nguyệt dần tan biến, vẻ mặt có

chút xúc động, xem ra đã xiêu lòng vì lời xin lỗi của anh ta.

Nhưng An Như Cố lại nhíu mày, Tô Thành thay đổi thái độ quá nhanh, giống

như cố ý vậy.

Cô nhắm mắt lại, bấm ngón tay tính toán, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Người này bát tự quá khô, hỏa thổ vượng, thủy trong mệnh cục yếu, vì vậy chức

năng thận không tốt. Nhưng lại rất khao khát thủy, nên có h*m m**n mãnh liệt

về t*nh d*c, là một kẻ háo sắc.

Nghĩ đến thái độ kỳ lạ của anh ta vừa rồi, trong lòng cô đã có suy đoán.

Có lẽ anh ta đã ngoại tình tư tưởng quá nhiều lần, nên căn bản không cảm thấy

việc mình đột nhiên thích Chu Lạc Nhi có gì kỳ lạ.

Nghe thấy hai chữ “dính bùa”, anh ta cảm thấy có thể đổ hết lỗi ngoại tình tư

tưởng của mình cho việc bị “dính bùa”, nên mới cố ý thay đổi thái độ, muốn Lý

Thu Nguyệt tha thứ cho mình.

An Như Cố suy nghĩ một chút, quyết định không vạch trần anh ta ngay lúc này,

tránh làm mất mặt mũi đối phương.

Chờ sau khi giải quyết xong chuyện này, cô sẽ nói bóng gió với Lý Thu Nguyệt,

nói cho vị khách hàng này biết kết quả mình vừa tính toán được.

Chia tay hay không chia tay là chuyện của họ, chỉ cần cô nói thật, là được rồi.

Thấy mình đã dỗ dành Lý Thu Nguyệt được một lúc, sắc mặt đối phương cũng

đã dịu đi rất nhiều, Tô Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến chuyện mình bị “dính bùa”, anh ta không khỏi nổi da gà, quay đầu

nhìn An Như Cố: “…Cô ta yểm bùa tôi sao?”

Có thể khiến con người ta thay đổi tính tình, anh ta lập tức nghĩ đến thuật “hạ

bùa” trong phim ảnh.

An Như Cố cụp mắt xuống, hàng mi dài in bóng xuống mí mắt, ánh mắt sắc bén

lướt qua làn yêu khí mờ ảo như khói đang bao quanh người anh ta.

Cùng lúc đó, khứu giác nhạy bén của cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng

của hồ ly.

“Không phải hạ bùa, anh bị yêu quái quấn thân, là một con hồ ly.”

Bản lĩnh của hồ ly là mê hoặc lòng người, pháp lực của hồ ly càng cao, thì thuật

mê hoặc càng lợi hại. Người bị mê hoặc càng yếu lòng, càng dễ “dính bùa”.

Anh ta không kiên định, khó trách lại bị hồ ly tinh mê hoặc.

Tô Thành ngoài mặt nghiêm túc lắng nghe, kỳ thực trong lòng bán tín bán nghi.

Anh ta chưa từng nhìn thấy ma quỷ, thế giới quan duy vật đã ăn sâu vào tiềm

thức. Trong mắt anh ta, Chu Lạc Nhi chỉ là có khí chất hơn người, hoàn toàn

khác xa với hồ ly tinh, không đến mức là hồ ly.

Chẳng lẽ vị đại sư này nghe thấy Lý Thu Nguyệt nói người quyến rũ anh ta là

hồ ly tinh, nên mới cố tình bịa chuyện, lừa tiền bọn họ sao?

Anh ta vận dụng kỹ năng diễn xuất của mình, mỉm cười, giọng điệu có phần tùy

ý và xem thường: “Vậy tôi phải làm sao đây?”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 299


Chắc chắn là vị đại sư này sẽ lấy ra chai thuốc nào đó đắt tiền, bảo anh ta uống

vào là sẽ không bị hồ ly tinh quấy rầy nữa.

Nhưng An Như Cố lại bước đến bên cạnh Lý Thu Nguyệt, đưa tay ra: “Để tôi

xem bức ảnh kia.”

Lý Thu Nguyệt lập tức đưa bức ảnh đã nhàu nát trong tay cho cô.

“Bản hồ nhất vật, nhi sinh…”

An Như Cố niệm một đoạn chú ngữ của thuật Thông U, nhận lấy bức ảnh, hai

ngón tay kẹp lại như thanh kiếm, vẽ một đường lên lông mày.

Lúc mở mắt ra, người phụ nữ xinh đẹp, da trắng nõn nà trong bức ảnh bỗng

chốc biến thành một người khác.

“Quả nhiên là ảo ảnh do hồ ly tạo ra!”

Đúng như tên gọi của nó, thuật Thông U có thể giao tiếp với âm phủ, phá giải

mọi ảo ảnh.

Thấy sắc mặt cô có chút thay đổi, Lương Tinh lập tức bước đến, tò mò hỏi:

“Sao vậy?”

Cô ấy cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay An Như Cố, lập tức hét lên: “A! Sao lại

biến thành người khác rồi?!”

Lý Thu Nguyệt cũng bước đến, nhìn thấy người trong ảnh, cô ấy vô cùng kinh

hãi, ánh mắt nghi ngờ: “Sao lại như vậy?”

Chẳng lẽ là yêu quái hiện nguyên hình?

Cô ấy quay đầu nhìn An Như Cố - người vẫn giữ được bình tĩnh, trong lòng vô

cùng sùng bái, đại sư này lợi hại thật!

Thấy hai cô gái sợ hãi, Tô Thành khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Thấy ma sao?”

Lương Tinh và Lý Thu Nguyệt nhìn nhau, mặt mày tái mét: “Gần giống vậy.”

“Còn đáng sợ hơn cả thấy ma.”

Tô Thành không tin, rõ ràng trong ảnh là cô nàng Chu Lạc Nhi xinh đẹp động

lòng người, sao lại là ma?

Chẳng lẽ hai người phụ nữ này đang ghen tị?

Anh ta lập tức bước đến, nhìn chằm chằm vào bức ảnh, kết quả lại hét lên thất

thanh, còn lớn tiếng hơn cả hai cô gái vừa rồi: “A a a a a!”

Anh ta vội vàng lùi về sau hai bước, không dám tin vào những gì mình vừa nhìn

thấy, lẩm bẩm tự nói: “Sao… Sao lại như vậy?”

Anh ta đã xem bức ảnh này rất lâu, nên càng hiểu rõ bức ảnh này vốn dĩ như thế

nào. Cô gái trong ảnh vốn dĩ rất xinh đẹp, kết quả bây giờ lại có gương mặt thô

kệch, hốc mắt sâu hoắm, trên mặt đầy mụn.

Giống như là tắt hết filter, thậm chí còn đáng sợ hơn cả tắt filter. Nhìn thoáng

qua, hoàn toàn không phải là một người.

Trong nháy mắt, anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra cô nàng Chu Lạc Nhi kia là hồ ly tinh thật, anh ta thật sự đã bị yêu quái

quấn thân!

Nghĩ đến cảnh hồ ly tinh hút dương khí, moi t.i.m người trong phim truyền

hình, gương mặt xinh đẹp như hoa trong đầu anh ta bỗng chốc biến thành ác

quỷ nanh vuốt, khiến chút tình cảm mơ hồ trong lòng anh ta lập tức tiêu tan.

Anh ta vội vàng cầu xin An Như Cố, thái độ hoàn toàn trái ngược với lúc trước,

tràn đầy mong muốn được sống: “Đại sư, cô nhất định phải cứu tôi, tôi không

muốn bị moi tim!”

“Tôi sẽ cứu anh.” An Như Cố nói.

Ánh mắt cô khẽ động, luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Chu Lạc

Nhi là người thật, cô có thể tính ra mệnh cách của cô ta, cô ta không phải hồ ly

tinh.

Kẻ đứng sau giúp đỡ cô ta, e rằng mới là yêu quái.

Để tránh đánh rắn động cỏ, cô suy nghĩ một chút, rồi nhìn Tô Thành: “Anh có

thể hẹn cô ta ra ngoài không?”

Tô Thành suy nghĩ một chút, gật đầu lia lịa: “Bây giờ cô ấy đang tham gia

chương trình tuyển chọn, nhưng quản lý không quá nghiêm ngặt, vẫn có thể

dùng điện thoại, thỉnh thoảng cũng có thể ra ngoài hóng gió. Hay là tối nay tôi

hẹn cô ấy ra ngoài nhé?”

“Được.”

Chương trình tuyển chọn kết thúc trong sự thành công rực rỡ, số phiếu của Chu

Lạc Nhi đứng đầu, bỏ xa vị trí thứ hai, cả hội trường vang vọng tiếng hét và cổ

vũ của người hâm mộ.

“Lạc Nhi cố lên! Yêu cậu!”

“Nhất định phải debut ở vị trí center nhé, bảo bối!”

“Luyện tập bài hát cho đêm chung kết cho tốt nhé!”

Trong lúc bọn họ vô cùng kích động, Chu Lạc Nhi không hề đổ mồ hôi trong

phòng tập như bọn họ tưởng tượng, mà rời khỏi trường quay, bắt xe đến một

quán trà gần đó.

Quán trà này hoạt động theo chế độ thành viên, không phải thành viên thì không

được vào, nói chung là rất riêng tư, có rất nhiều minh tinh hẹn nhau đến đây, mở

một phòng riêng, vừa uống trà vừa trò chuyện.

Nghĩ đến Tô Thành - người hẹn mình đến đây, bước chân Chu Lạc Nhi có chút

vội vàng.

Tô Thành có ngũ quan sắc nét, ánh mắt thâm tình, là một minh tinh rất nổi

tiếng.
 
Back
Top Bottom