Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai

Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai
Chương 20: Chương 20



Tôi đưa tay lấy, kết quả chỉ lấy ra được một đồng xu nhỏ, rơi vào lòng bàn tay anh ta.

Một đồng xu nhỏ đối với một linh hồn không có thân thể như anh ta thì nặng như ngàn cân, anh ta không có pháp môn "ngũ quỷ tống tài" cũng không biết dùng sức mạnh gì để giao được đồng xu này cho tôi.

Tôi đưa tay muốn nhận, anh ta lại rụt tay lại, cẩn thận đặt đồng xu vào trong tay áo tôi.

Anh ta không muốn tôi trực tiếp tiếp xúc với đồng xu.

Tôi vội vàng tìm một nhân viên y tế gần đó xin túi nilon.

Anh ta run rẩy đặt đồng xu vào túi, rồi ngay lập tức tan biến, hồn phi phách tán.

Quả thật anh ta đã hy sinh cả linh hồn để đưa cho tôi thứ này, nhưng đồng xu này có tác dụng gì nhỉ? Tôi nắm chặt đồng xu.

Ánh mắt tôi bất chợt dừng lại trên đồng xu, trên nó có một vết máu, và một mảnh da cháy khét bám chặt trên đó.

Tôi lập tức mở điện thoại và tìm đến cháu trai lớn của tôi.

[Cảnh sát các cậu có đang điều tra vụ việc ba người bị đốt c.h.ế.t ở làng Hắc Xà không?]

Cháu trai tôi, hơn tôi mười tuổi, ba tiếng sau mới trả lời tôi: [?]

[Vừa rồi cháu đang họp liên tục, cô út có thông tin gì không?]

[Chắc không phải là vụ cô phụ trách đấy chứ?]

Vì chúng tôi là một gia đình, cháu trai tôi biết khá rõ về những chuyện trong nhà, tôi cũng không giấu giếm: [Có một con quỷ đưa cho tôi một đồng xu.]

[Chắc chắn có manh mối các cậu cần, trên đó có thể có vết m.á.u của hung thủ. Tôi có thể đưa cho các cậu, nhưng tôi hy vọng khi có thông tin, các cậu chia sẻ ngay với tôi.]

[Thỏa thuận!] Đối phương không chút do dự.

[Cháu đến lấy đây, trước khi cháu đến, đừng giao cho ai, gần đây chỗ chúng cháu cũng không yên ổn.]

Nghĩ đến việc thông tin của họ có thể bị Lục thiếu lấy được, lo lắng của cháu tôi cũng không phải không có lý.

Đinh Mộc sau khi bị tiêm thuốc thì cứ hôn mê mãi, tình trạng này còn lâu mới được xuất viện, tôi cũng không dám để cô ấy ở đây một mình.

Cô ấy giờ chẳng khác gì miếng thịt Đường Tăng, không biết có bao nhiêu kẻ đang nhòm ngó.

Cô y tá hết lần này đến lần khác giục tôi làm thủ tục xuất viện.

Nói tôi ở đây chỉ tổ tốn tài nguyên bệnh viện.

Ngại quá, tôi chỉ còn cách làm thủ tục người nhà ở lại chăm sóc, mỗi ngày thuê cái ghế xếp mười tệ để ở lại chăm sóc Đinh Mộc.

Tên cô ấy trên sổ sinh tử ngày càng đỏ rực, báo hiệu nguy hiểm đang cận kề.

Hôm đó, khi tôi còn đang mơ màng, Đinh Mộc bỗng ngồi bật dậy trên giường.

Tôi mừng rỡ gọi: "Bé cưng!"

Nhưng cô ấy không hề mở mắt, hàng mi dài chỉ khẽ rung động như cánh quạt.

Rồi cô ấy đứng dậy, kim tiêm truyền dịch bị giật mạnh, m.á.u từ đó nhỏ giọt xuống sàn.

Tôi cúi xuống nhìn, m.á.u có màu tím đen kỳ lạ.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đây là "Khống thi thuật".

Chết tiệt, kẻ nào dám giở trò ngay dưới mắt tôi!

"Đinh Mộc! Đinh Mộc!"

Cô ấy vẫn không phản ứng.

Tôi vội gửi tin nhắn cho cháu trai, rồi nhét cả điện thoại của mình và Đinh Mộc vào túi áo bệnh nhân của cô ấy.

Sau đó, tôi nằm xuống giường, xuất hồn nhập vào thân xác của Đinh Mộc.

Hồn phách của cô ấy lúc này quá yếu, không thể chống lại tôi.

Tôi không trực tiếp điều khiển cơ thể cô ấy, cứ để mặc cho nó muốn làm gì thì làm.

Tôi muốn xem rốt cuộc đám người này đang giở trò gì!

Khống thi thuật dẫn Đinh Mộc ra khỏi bệnh viện.

Tôi thầm nghĩ, thật ra đi kiểu này cũng không mệt tí nào, cả người giống như một con rối có dây điều khiển.

Nếu mà đi làm như thế này, tôi nghĩ mình có thể làm năm công việc một ngày!

Thân xác Đinh Mộc tự động di chuyển về phía sau bệnh viện, ban đầu tôi tưởng đây là một trận pháp phong thủy do gã họ Lục sắp đặt, chắc hẳn có cái quan tài gì đó ở đây. Nhưng khi đến nơi, tôi lại không ngờ rằng, ở đây lại có một chiếc xe tự lái, không có biển số.

Thân xác Đinh Mộc không tự chủ mở cửa xe sau, động tác thuần thục như thể có người đang đứng trong bóng tối, lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Không có tài xế thì làm sao lái xe được? Tôi còn đang chờ tài xế, thì chiếc xe đã tự động khởi động.

Xe tự lái?

Tôi nghĩ mình thật là lỗi thời rồi.

Cảnh vật trên đường lùi lại, ba giờ sau cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.

Đây là nơi lần đầu tiên tôi thấy "thi thể Đinh Mộc".

Hàng trăm chiếc quan tài lớn nhỏ xếp chồng chất ngổn ngang trên mặt đất.

Một đứa trẻ nằm trong chiếc quan tài nhỏ đặt ngay chính giữa vòng tròn, người bị trói bằng năm sợi dây thừng, bốn sợi buộc vào tay chân, sợi còn lại quấn quanh đầu.

Kiểu trói này giống hệt như cách người ta trói Thương Ưởng thời xưa.

Năm sợi dây được nhuộm năm màu khác nhau.

Tương ứng với năm hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Cách này sẽ khiến hồn phách người c.h.ế.t bị giam cầm, không thể siêu thoát.

Đây chẳng phải con trai của người phụ nữ Vô Danh và Lý Hùng sao!

Bên cạnh còn một chiếc quan tài nữa, rõ ràng là dành cho người lớn.

"Lâu lắm rồi không thấy người ta dùng Bách Quan Sinh Thung rồi, bọn này đúng là muốn nghịch thiên mà."

Ông ba ẩn dật của tôi lại xuất hiện.
 
Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai
Chương 21: Chương 21



"Con mau ra khỏi người Đinh Mộc đi , thuật sĩ mà chúng tìm về không phải loại con có thể đối phó được đâu. Cứ chờ xem, nhân vật chính sắp ra sân rồi."

Ưu điểm lớn nhất của tôi là luôn nghe lời, thế là tôi lập tức rời khỏi cơ thể Đinh Mộc.

Ngay giây tiếp theo, tiếng chuông nhiếp hồn lại vang lên, Đinh Mộc bị kéo thẳng lên đài, ngoan ngoãn nằm vào chiếc quan tài đã chuẩn bị sẵn.

Một chiếc xe van từ xa tiến đến, bốn năm người bước xuống xe.

Kẻ cầm đầu là tên cảnh sát giả, hay phải gọi là Lục thiếu gia mới đúng.

Có người đẩy một chiếc xe lăn đến trước mặt hắn, hắn cúi xuống bế một người phụ nữ từ trong xe ra.

"Vô Danh?"

Tôi kinh ngạc thốt lên, bên cạnh Lục thiếu gia là một chàng trai trẻ, đẹp trai đến kinh người, đường nét khuôn mặt sắc sảo, mày kiếm mắt sáng.

Người này mà không làm thuật sĩ thì đi làm minh tinh nổi tiếng cũng được.

Hắn lập tức nhìn về phía tôi.

Thuật sĩ? Còn có cả âm dương nhãn và âm dương nhĩ?

Bàn tay hắn khẽ khàng chạm vào chiếc lệnh bài gỗ sét đánh bên hông.

Ba tôi hừ lạnh một tiếng: "Dám giở trò với con gái ta ngay trước mặt ta à? Lúc ta hành nghề thuật sĩ, ngươi còn đang uống nước tiểu lẫn nước ối đấy."

Ba tôi khẽ chạm ngón tay lên trán tôi, gã kia lập tức mất phương hướng, nhíu mày đến mức kẹp c.h.ế.t ruồi được, nhưng ngay sau đó lại giãn ra.

Ba tôi tặc lưỡi: "Mà sao ta thấy thằng nhóc này quen quen thế nhỉ?"

Tôi cạn lời, nếu có cơ hội, tôi sẽ bịt miệng ba mình ngay lập tức.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Trước đây Thất gia nói với con, Vô Danh là người được các đại lão dặn dò phải chăm sóc đặc biệt, thế cô ta với gã họ Lục kia có quan hệ gì?"

Cha tôi rút một điếu xì gà, im lặng châm lửa: “Chắc là họ định làm cho người này vỡ linh hồn rồi tái sinh.”

Vỡ linh hồn? Tái sinh?

Tôi nhận ra tôi hiểu hết những từ này, nhưng khi ghép chúng lại, tôi chẳng hiểu sao lại thấy mơ hồ như vậy.

Lời ba tôi vừa dứt, tên thuật sĩ trẻ tuổi đã bắt đầu thi triển pháp thuật.

Vạt áo hắn tự động bay phấp phới.

Ngay sau đó, hắn quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục.

Tôi giật b.ắ.n mình!

Ba tôi thản nhiên: "Hắn đang thỉnh thần. Chuyện bọn chúng định làm không chỉ dựa vào pháp thuật là xong, còn phải xem ý trời có dung thứ hay không, có cho bọn chúng một con đường sống hay không.”

“Nếu trời chịu giúp, thì công sức giảm đi một nửa, hiệu quả tăng gấp đôi."

Một tiếng sét long trời lở đất giáng xuống ngay trước mũi giày hắn, đôi giày thể thao của hắn tan tành.

Ông trời không chấp thuận.

Lục thiếu gia ôm Vô Danh trong lòng, nâng niu như trân bảo.

"Cô à, đừng sợ, cháu nhất định sẽ giúp cô trở lại như xưa."

Cô của hắn là Vô Danh?

Tôi cứ tưởng cô của hắn phải là một quý bà sang trọng nằm liệt giường, sống thoi thóp nhờ nhân sâm ngàn năm mới phải.

Sao có thể nào liên quan đến Vô Danh, người bị chà đạp, ép sinh hai đứa con được chứ?

"Trời không cho, ta sẽ lật đổ cả trời."

Tên thuật sĩ trẻ vẫn chưa đứng dậy, đầu cúi gằm xuống đất.

Tôi bước tới gần hắn, nghe hắn lẩm bẩm.

"Đó là lời của hắn, không liên quan đến tôi."

"Đó là lời của hắn, không liên quan đến tôi."

"Đó là lời của hắn, không liên quan đến tôi."

Tôi: ... trong lòng thầm kính nể, giỏi lắm.

"Sư phụ, bày trận đi."

Tên thuật sĩ trẻ lồm cồm bò dậy: "Trời không cho phép, nhưng nếu cứ muốn bày trận thì cũng được, giá gấp mười lần."

Hắn ta tranh thủ cơ hội hét giá.

Tôi muốn quay lại nhìn ba mình, không biết có phải con riêng của ông ấy không, sao mà phong cách giống nhau thế.

Nhưng quay lại thì ba tôi đã biến mất.

"Gấp mười lần? Đã trả cậu một ngàn vạn rồi, giờ còn đòi một trăm triệu?" Có người không hài lòng, thấy hắn ta hét giá quá cao.

Họ Lục lên tiếng: "Chỉ cần cậu giúp cô tôi tái tạo thần hồn, một trăm triệu tôi cũng trả."

Hắn ta nhận tiền, không nói nhiều, bắt đầu bày trận ngay.

Con trai Vô Danh hét lên thảm thiết: "Mẹ ơi, cứu con, đau quá, rắn cắn con!"

Vô Danh xót xa rơi nước mắt, muốn giãy khỏi vòng tay gã họ Lục để chạy đến bên con trai.

Lục thiếu ôm chặt lấy eo cô ấy: "Còn chờ gì nữa! Mau rút hồn!"

"Cô à, cháu là Dụ Đồng." Câu nói của Lục thiếu khiến bước chân Vô Danh khựng lại.

Cô ấy từ từ quay đầu nhìn hắn: "Dụ Đồng?"

"Tôi là ai! Rốt cuộc tôi là ai?" Vô Danh ôm đầu, đau khổ ngồi xổm xuống.

Tôi sung sướng muốn chết!

Cơ hội lập công của tôi đến rồi!

Âm đức ngập đầu đang vẫy gọi tôi!

He he!

Tôi hét lớn về phía Đinh Mộc: "Mộc Mộc! Tỉnh lại!"

Ngay lập tức, Đinh Mộc mở mắt, ngồi bật dậy khỏi quan tài.

Tôi và Đinh Mộc không phải kẻ ngốc, từ khi hồn phách cô ấy nhập xác, chúng tôi đã nhận ra có gì đó không ổn.

Trước khi cô ấy bị hạ thủ, tôi đã buộc dây âm dương lên người cô ấy lần nữa.

Chỉ là lần này dây âm buộc vào người tôi.

Còn dây dương thì buộc vào người Đinh Mộc.

Chúng tôi có thể dùng chung tầm nhìn và mọi giác quan.

Đinh Mộc mà chạy thì chúng bày pháp cái gì nữa!
 
Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai
Chương 22: Chương 22



Tên thuật sĩ kia hừ lạnh, vừa cười khẩy vừa chửi: "Muốn gây sự với ta hả!" rồi lại bắt đầu kết ấn.

Tôi hiện thân ngay tại chỗ, rút tấm bài của mình ra: "Âm sai phụng mệnh câu hồn, kẻ nào dám cản đường!"

Mặt tên thuật sĩ trẻ đen kịt hơn đáy nồi.

"Chết tiệt, không muốn gây sự mà cứ đ.â.m đầu vào. Vậy thì tất cả cùng vào đó một chuyến đi! Kính Càn Khôn! Mở!"

Kính Càn Khôn trong tay hắn và tôi giống hệt nhau, nhưng phúc khí của hắn ta dày đến mức không thấy đáy, hắn kích hoạt Kính Càn Khôn với công suất tối đa.

Tôi nhìn mà ngứa cả răng, toàn là ác ý và ghen tị.

Ngay sau đó, linh hồn tôi mất kiểm soát, bị hút vào thân thể Vô Danh.

Khi mở mắt ra, tôi đã ở một thế giới khác.

Thuật Nhiếp hồn chuyển sinh.

Tôi biết mình đã tiến vào ký ức của Vô Danh.

Quá khứ của cô ấy hiện lên trước mắt tôi như cuốn phim quay chậm.

Tôi biến thành Vô Danh, ý thức vẫn là của tôi, nhưng không thể kiểm soát hành động của cô ấy.

"Tôi" mặc một bộ quần áo rất đẹp, cài chiếc kẹp tóc màu xanh da trời. Gương bên cạnh phản chiếu khuôn mặt "tôi".

Thanh tú và xinh đẹp.

“Ba ơi, lần này cho con đi dạy học tình nguyện ở nông thôn đi mà."

"Tôi" lay lay cánh tay người đàn ông bên cạnh, ông ta quay lại, mặt mày âm u vừa định nói gì thì bị người phụ nữ trẻ tuổi hơn cắt lời.

"Ba à, A Tĩnh muốn đi thì cứ cho cô ấy đi đi."

Cô ta nhìn quanh một vòng: "Dù gì sau này gia sản cũng phải để lại cho Dụ Đồng, A Tĩnh là con gái, cứ ở nhà mãi thì cũng kỳ."

Tay cô ta ôm một cậu bé thanh tú, trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, như thể đang khẳng định vị thế.

Tôi nhận ra ngay, cậu bé này chính là Lục thiếu, người sau này bày trận Bách Quan Sinh Thung.

Lục Tĩnh, thì ra tên của Vô Danh hay đến vậy.

Người phụ nữ kia lải nhải: "Ba của Dụ Đồng mất vì cứu A Tĩnh đấy, cô ấy làm cô, chẳng lẽ còn muốn ở lại tranh giành với cháu trai sao?"

Câu nói này vừa thốt ra, cả phòng tiệc im phăng phắc.

Người ba rơi vào thế khó xử, cuối cùng đành nói: "Vậy con... nếu con nhất quyết muốn đi thì cứ đi đi."

Gương mặt "tôi" nóng bừng, thì ra là nước mắt.

Tôi không thể kiểm soát, vội vàng lau nước mắt, cúi xuống nhìn cậu bé: "Dụ Đồng, phải ngoan ngoãn lớn lên nhé."

Cậu bé mười lăm mười sáu tuổi ôm chầm lấy "tôi": "Nhưng cháu không muốn rời xa cô, cháu yêu cô nhất. Cô không được đi!"

Cậu bé ôm chặt "tôi", như muốn hòa làm một, nước mắt cậu bé rơi trên vai "tôi" nóng rực.

Ba tôi nhìn cảnh tượng đó cuối cùng không thể nhịn được nữa: "Nếu con đã quyết định đi, ta sẽ bảo quản gia đưa con."

Lúc sắp bước ra khỏi cửa, tôi dường như nghe thấy tiếng Vô Danh vang lên.

"Họ không sợ tôi tranh giành tài sản, mà sợ Dụ Đồng yêu một cô con gái nuôi lớn tuổi, làm mất mặt gia tộc."

"Chẳng lẽ cả hai cha con đều si mê một cô con gái nuôi?"

Ngày đầu tiên "tôi" đến ngôi làng, gặp một cô bé rất ngoan ngoãn.

Cô bé ấy rất chăm chỉ, tên là Lý Chân.

Cô bé thường mang sách vở đến nhà "tôi" để hỏi bài.

Dần dần "tôi" cũng hiểu biết phần nào về gia đình cô bé.

Mẹ cô bé mất sớm, nhà chỉ có một người cha hết mực yêu thương con gái.

Một ngày nọ, cô bé hỏi tôi: "Cô giáo ơi, ba con cứ muốn giúp con thay đồ lót, nhưng con lớn rồi. Như vậy có đúng không ạ?"

"Tôi" giật mình thảng thốt.

Cô bé nói: "Ba bảo con không biết cài nút áo ngực, ba bảo con còn nhỏ, đến giờ vẫn chưa chịu cho con ngủ riêng. Hôm qua bạn Tiểu Hồng đến nhà thấy, bạn ấy bảo sẽ kể cho cả làng, con phải làm sao đây cô giáo?"

Lý Chân lo lắng đến phát khóc.

"Tôi" đã làm một chuyện ngu ngốc nhất đời, "tôi" bảo Lý Chân: "Tối mai con đợi cô đến nhà, cô sẽ nói chuyện với ba con."

Lý Chân hỏi lại: "Thật ạ?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đến tối, Vô Danh không thấy Lý Phổ đâu, mà lại gặp mẹ con Lý Hùng trên đường.

"Tôi" bị Lý Hùng lôi xềnh xệch vào ruộng ngô, bà lão kia thì liên tục giục hắn nhanh tay lên!

Bà ta vơ đất nhét vào mắt và miệng tôi. "Tôi" không thể nhổ ra, cũng không nuốt trôi, cảm giác nghẹt thở ập đến.

Khi "tôi" mở mắt chờ c.h.ế.t thì một con mãng xà đen có sừng lao tới, quấn chặt lấy "tôi".

Nó dùng lưỡi l.i.ế.m trán tôi, l.i.ế.m sạch đất bẩn trong mắt "tôi", tỏ vẻ vô cùng thân thiết.

Lý Hùng sợ đến ngất xỉu tại chỗ.

Nó kéo lê "tôi" đi cả chục cây số, rồi đưa "tôi" ra khỏi cổng làng.

Nó cất tiếng người: "Kiếp trước ta và nàng là phu thê, kiếp này nàng nhiều kiếp nạn, nhưng ta chỉ có thể đưa nàng đến đây. Đường đời phía trước còn gian nan, nàng hãy tự bảo trọng. Chỉ cần rời khỏi thôn Hắc Xà, nửa đời sau của nàng sẽ bình yên."

Ba tiếng sét long trời giáng xuống, đánh trúng ba điểm trên người con rắn. Sừng trên đầu nó gãy lìa.

Nó lưu luyến nhìn "tôi" lần cuối, rồi quay lưng bước đi.

"Tôi" sợ hãi run rẩy, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
 
Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai
Chương 23: Chương 23



Nhưng đúng lúc đó, "tôi" thấy Lý Chân đứng ở cổng làng, cô bé bị ba mình giữ chặt tay.

Lý Phổ vô cùng lo lắng: "Chân Chân, về nhà với ba đi, mấy thằng con trai yêu đương trên mạng toàn lừa con thôi."

Lý Chân giáng cho ba mình một cái tát: "Ông già góa vợ, nuôi tôi bao nhiêu năm, ông dám nói ông không có ý đồ gì mờ ám sao? Người ta lừa tôi thì ông cũng có tốt đẹp gì? Ông chẳng lừa bạn học của tôi đấy thôi?"

Lý Phổ nước mắt lưng tròng nhìn con gái: "Con là con gái của ba mà, ba có gì sai con cứ nói, ba thật lòng không có ý gì khác."

Khóe miệng Lý Chân nhếch lên đầy mỉa mai: "Đừng tưởng con không thấy ba sờ n.g.ự.c bạn Tiểu Hồng, ba làm con ghê tởm!"

Tôi sững người, Lục Tĩnh hẹn với Lý Chân là hôm nay mà.

Nếu Lý Chân trốn mất, Lục Tĩnh ở lại sẽ ra sao?

Liệu ba của Lý Chân có trút giận lên Lục Tĩnh không?

Cô bé chẳng hề nghĩ ngợi, hoặc đã nghĩ rồi nhưng không quan tâm.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Con bé này xem Lục Tĩnh như cái bàn đạp để nó thoát khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này.

Lục Tĩnh cúi gằm mặt, định lén lút chuồn đi.

Nhưng Lý Chân tinh mắt nhìn thấy "tôi", cô bé kêu lên: "Cô giáo ơi! Cứu con với!"

"Tôi" bị Lý Chân đuổi kịp từ phía sau, bị đẩy mạnh một cái.

Khi mở mắt ra lần nữa, Lục Tĩnh đã mất hết ý thức, cô ấy bị Lý Hùng bắt đi, trở thành vợ của hắn trong mắt cả làng.

Cô ấy đang nằm trên giường nhà Lý Hùng, sinh con cho hắn.

Lòng tôi nặng trĩu, con hắc xà hao tổn ngàn năm tu vi.

Trăm năm tu vi chỉ đổi lấy vài dặm đường che chở, nhưng vẫn không thắng nổi ý trời.

Kiếp nạn này trong số mệnh cô ấy quá lớn.

Đứa trẻ dần lớn, không cần b.ú sữa nữa, chúng đem Lục Tĩnh và Lý Tiện Thảo xích chung trong chuồng heo.

Năm tháng trôi qua, đông lạnh hè nóng.

Tôi dường như đã quên mất mình là Lê Dĩ Đan.

Cứ như thể tôi chính là Lục Tĩnh.

Còn Lý Chân thì bị suy thận, mỗi ngày nằm trong bệnh viện chờ chết, coi như là ông trời trừng phạt.

Lý Phổ khắp nơi chạy vạy cứu con gái, thu thập quan tài để cung cấp "thịt trường sinh" cho Lục tổng.

Tôi dần bắt đầu nghi ngờ những ngày làm âm sai trước đây chỉ là một giấc mơ.

Cho đến hôm nay, Mộc Mộc đột ngột xuất hiện trong ký ức của Lục Tĩnh.

Buổi sáng, Lý Hùng ôm điện thoại cười khoái trá.

"Mẹ ơi, con lại lừa được một con bé sinh viên về rồi, con bảo nó đến làng mình làm thêm, ngày năm ngàn, nó tin sái cổ, còn bảo muốn kiếm tiền mua máy ảnh cho bạn nó.”

“Đúng là đồ ngốc. Chỉ cần nó đến đây, mình sẽ có cái giao cho Lục tổng rồi.”

“Mẹ bảo cái tên Lục tổng này, nhất quyết đòi dùng Bách Quan Sinh Thung để trấn áp cái gì đấy, đúng là lắm tiền không biết tiêu vào đâu."

Hắn vừa nói vừa bước ra khỏi cửa.

Lục Tĩnh lên cơn điên, cắn đứt dây thừng, lảo đảo chạy theo Lý Hùng, nhưng không thấy một bóng người nhỏ bé đang lẽo đẽo theo sau.

"Tôi" đến nơi, Lý Phổ cùng làng kéo quần lên, đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt đầy hoảng loạn.

Anh ta thấy mẹ con Lý Hùng thì định chạy trốn, nghĩ ngợi một hồi lại quay lại: "Nhớ báo cảnh sát cứu nó nhé! Tuyệt đối đừng giao nó cho nhà họ Lục, nếu không cả làng mình c.h.ế.t chắc."

Mẹ Lý Hùng nhổ một bãi nước bọt vào lưng Lý Phổ: "Cần gì đến thằng thợ hồ nhà mày lên tiếng!"

Bà ta túm chặt tóc Đinh Mộc, ép cô ấy ngẩng đầu lên.

Lòng tôi trào dâng cơn giận dữ đã lâu không xuất hiện, núp sau gốc cây quan sát mọi thứ.

Ai đó kéo vạt áo tôi, là con gái của Lục Tĩnh.

“Mẹ ơi, mẹ mau về nhà thôi, lát nữa ba với họ lại đánh mẹ đấy."

"Thuận Thuận, im lặng nào con!" Thuận Thuận là cái tên mà "tôi" đặt cho con bé, bình thường hai mẹ con kia chỉ gọi nó là Tiện Thảo.

"Ai ở đó!"

Gương mặt nhỏ của con bé tái nhợt: "Mẹ, đừng làm chuyện ngu ngốc, đừng lên tiếng."

"Họ sẽ đánh c.h.ế.t mẹ đấy."

Nói xong, con bé cẩn thận định bước ra ngoài.

Lý Hùng mất kiên nhẫn, chộp lấy cái ná cao su bên cạnh, b.ắ.n về phía này, một quả thông trúng phóc thái dương Thuận Thuận.

Cô bé ngã xuống đất, ánh mắt đầy uất ức nhìn mẹ con Lý Hùng.

"Trời ơi, gây chuyện lớn rồi!"

Bà lão kích động, tay run lên không ngừng: "Cái con bé này sinh vào năm âm, tháng âm, giờ âm, vốn là ma đòi nợ. Bây giờ mày g.i.ế.c nó, nó sẽ biến thành quỷ, cả nhà mình xong hết đấy!"

Lý Hùng không tin, nhưng cũng không dám không tin hoàn toàn: "Mẹ, đừng dọa con."

"Tao dọa mày cái gì! Mày là con trai tao, tao sẽ hại mày sao?"

"Cái gã Lục Tổng gì đó làm cái Bách Quan Sinh Thung, mày lén nhét nó vào quan tài bên kia, cái oán khí dưới đất có thể trấn áp được, mà nếu bị phát hiện, chúng ta cứ giả vờ không biết."

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao trên sổ sinh tử, Lục Tĩnh lại chưa chết.

Vốn dĩ người c.h.ế.t phải là cô ấy, con gái cô ấy đã thay mạng.

Lý Hùng nhìn hai cái xác trên đất, gãi đầu: "Mẹ, thế còn con đàn bà này thì sao?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai
Chương 24: Chương 24 (Hoàn)



Ngay lúc đó, ánh đèn xe vụt qua phía sau soi sáng cả khu đất, tuy chỉ lóe lên rồi tắt nhưng cũng khiến hai mẹ con họ giật thót tim.

"Xử lý Tiện Thảo trước, con đi nhốt con kia vào chuồng lợn. Mẹ về nhà dẫn Tiểu Tổ đến, nó với Tiện Thảo là sinh đôi, nó đưa con bé đi chắc là con bé sẽ không tìm về đâu."

Những chuyện xảy ra sau đó tôi đều biết cả rồi.

Tôi đến câu hồn, thì gặp Đinh Mộc nằm bất tỉnh, và hai bà cháu vội vã trở về sau khi chôn xác.

Chỉ là họ không biết, cô bé kia vẫn luôn đi theo sau họ.

Bỗng nhiên, sấm chớp rền vang trên bầu trời, tôi dường như thấy một con hắc xà đang lượn lờ trên không trung.

"Lê Dĩ Đan, mau tỉnh lại!" Tay tôi nóng rực, như thể có thứ gì đó đang thiêu đốt, khiến tôi muốn hét lên.

Tôi nhớ ra rồi, là chuỗi hạt Phật mà sư phụ kia đã tặng.

Tôi là Lê Dĩ Đan, không phải Vô Danh, cũng không phải Lục Tĩnh.

Tôi là âm sai, Lê Dĩ Đan.

Tôi bị một luồng sức mạnh dịu dàng đẩy ra khỏi cơ thể Lục Tĩnh.

Tên thuật sĩ trẻ đứng khoanh tay nhìn tôi: "Thế nào? Trải nghiệm của cô ta không dễ chịu chút nào, phải không?"

Tôi thề, tôi muốn c.h.é.m c.h.ế.t hắn ngay lập tức.

"Dám cản trở âm sai làm việc, dám giam cầm người sống. Ngươi gan to lắm, để ta đưa ngươi xuống địa ngục nghiền xương tan hồn!"

Tôi liên tục buông lời đe dọa, thực tế thì tay run lẩy bẩy cầu cứu.

"Ba ơi! Ba ba ba ba ba ba ba! Ba đến mau!"

Giờ phút này, dù có ngốc đến mấy tôi cũng hiểu ra Lục Dụ Đồng muốn gì.

Hắn ta không tiếc đánh cược tính mạng của bao nhiêu người, chỉ để cả cái làng phải trả giá cho những gì họ đã gây ra cho Lục Tĩnh.

Bách Quan Sinh Thung khiến Lục Tĩnh muốn chết không được, còn "thịt trường sinh" dùng để tái tạo thân xác cho cô ấy.

Hai bát tự sinh thần giống hệt nhau trên đời này ngàn năm khó tìm.

Nhưng lại có những người có bát tự cực kỳ phù hợp, ví dụ như Đinh Mộc.

Lục Dụ Đồng muốn hoán đổi linh hồn, miệng thì nói yêu, nhưng thực chất vẫn ghê tởm Lục Tĩnh.

"Kẻ nào dám cản trở âm sai hành sự?"

Ba tôi cuối cùng cũng đến, ông ấy mặc bộ quan phục đen, ngồi trên kiệu.

Phía sau là mười con quỷ con, khí thế ngút trời.

Lục Dụ Đồng không nhìn thấy, cứ giục giã tên thuật sĩ: "Đừng có lẩm bẩm nữa, bao giờ mới xong?"

"Dụ Đồng, dừng lại đi." Trải qua mọi chuyện, Lục Tĩnh đã nhớ lại tất cả.

Nước mắt cô ấy tuôn rơi.

Lục Dụ Đồng lau nước mắt cho cô ấy: "Cô ơi, sắp không ai ngăn cản được chúng ta bên nhau nữa rồi."

Lục Tĩnh lần đầu tiên hét vào mặt hắn:

"Mấy người bị điên hết rồi đúng không!”

“Tôi không thích ba cậu, cũng không thích cậu!”

“Cậu biết tôi ở cái làng này từ lâu rồi, nhưng lại muốn lấy danh nghĩa báo thù để bày ra Bách Quan Sinh Thung, muốn đổi xác cho tôi!”

“Cậu cố tình không cứu tôi, để tôi phải chịu thêm mấy năm khổ sở! b**n th**, cả nhà các người đều là b**n th**! Tôi hận cay hận đắng cái nhà họ Lục này từ lâu rồi.”

“Cậu tưởng tôi sống ở nhà họ Lục thì sung sướng lắm sao? Tôi phải chịu đựng ba cậu giở trò đồi bại, còn phải nín nhịn chiều theo cảm xúc của cậu.”

“Biết thế, tôi thà c.h.ế.t đói ngay từ khi sinh ra, còn hơn đến cái nhà họ Lục các người. Tôi đã trốn rồi, sao vẫn không thoát được?"

Cô ấy khóc đến nghẹn ngào, sấm sét trên trời rền vang như thương cảm cho cô ấy.

Lục Dụ Đồng lần đầu tiên lộ vẻ hoang mang: “Cô không thích cháu sao? Vậy bao năm qua cháu chờ đợi là gì?"

Tên thuật sĩ nhỏ giọng xen vào: "Là cậu tự huyễn hoặc bản thân thôi."

Tôi suýt chút nữa bật cười, câu này quá thẳng thắn rồi.

Lục Tĩnh lao đầu vào chính giữa trận Bách Quan Sinh Thung, trên chiếc quan tài vốn dĩ dành cho Đinh Mộc.

Cô ấy chết, những sợi tơ hồn trói buộc cô ấy cũng đứt lìa.

Bách Quan Sinh Thung vốn dùng để trấn áp số mệnh của Lục Tĩnh, nếu không cô ấy đã không thể thoát c.h.ế.t nhiều lần như vậy. Giờ cô ấy chết rồi, sổ sinh tử cũng ứng nghiệm.

Cô ấy đã được giải thoát.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tôi và cô ấy coi như đã quen biết mười mấy năm, lòng tôi đầy cảm khái.

Tôi lấy pháp khí ra: "An tâm lên đường, dưới đó có tôi che chở, không ai dám ức h.i.ế.p cô nữa."

Lục Dụ Đồng cũng muốn đ.â.m đầu vào cây, nhưng bị một lực vô hình hất văng, ngã nhào xuống đất.

"Muốn c.h.ế.t theo nàng ấy, ngươi cũng xứng sao!"

Tiếng sấm trên trời đã im bặt.

Xà Lang Quân đã vượt qua kiếp nạn, cuối cùng cũng có được thân xác con người.

Anh ta chắp tay với tôi: "Cảm tạ âm sai đại nhân đã bảo vệ ái thê của ta lâu như vậy. Ta và cô ấy sẽ cùng nhau chuyển thế làm người, ân tình của đại nhân, chúng ta sẽ báo đáp ở kiếp sau."

Tôi tặc lưỡi, anh ta dám từ bỏ hết tu vi, ai bảo loài rắn m.á.u lạnh chứ! Máu nóng thế này cơ mà!

Chắc hẳn đại nhân vật mà Thất Gia nhắc tới, chính là con hắc xà này đã dùng hết tu vi của mình để hứa hẹn điều gì đó, chỉ để Lục Tĩnh sớm được giải thoát.

Lục Tĩnh ngơ ngác, không nhận ra anh ta.

Xà Lang Quân chậm rãi đi theo sau cô ấy.

Lục Dụ Đồng lồm cồm bò dậy, hét lớn vào không trung: "Tôi có tiền, tôi sẽ cho cậu tiền! Quý Thanh Vi, cậu bắt hết bọn họ lại cho tôi!"

Tên thuật sĩ trẻ uể oải đẩy Lục Dụ Đồng ra, rồi cúi đầu chào ba tôi:

"Chú à, năm xưa ba cháu và chú đã định hôn ước cho cháu và con gái chú.”

“Cháu tên Quý Thanh Vi, con trai út của Quý Bác Minh, chú còn nhớ không?”

“Chú uống say thua ba cháu một cô con dâu. Vừa nãy Dĩ Đan cũng đã chào hỏi cháu rồi, chúng cháu cũng đã giao đấu, coi như là xem mắt rồi, chú xem hôn ước này khi nào thì thành được ạ?"

?????

Cái gì thế này?????

Chuyện quái quỷ gì vậy?????

Tôi tự hỏi sao tên thuật sĩ này làm việc cho Lục Dụ Đồng mà không hề dốc sức, hóa ra là hắn ta nhắm vào tôi.

Tôi quay sang nhìn ba, ông ấy lại cúi gằm mặt xuống đất.

Còn chuyện gì mà tôi không biết nữa đây!

Cháu trai lớn của tôi nhanh chóng có kết quả xét nghiệm.

Mảnh da cháy trên đồng xu là của Lục Dụ Đồng, hắn ta nóng lòng muốn kiểm chứng kết quả của mình, không ngờ lại tự làm bỏng mình.

Có kết quả này, vụ án nhanh chóng được phá giải.

Lục Dụ Đồng bị kết án tử hình vì tội g.i.ế.c người.

Mà bệnh suy thận của Lý Chân cũng có kết quả, là do Lục Dụ Đồng đã cho cô ta dùng quá liều loại thuốc độc ngoại quốc mà chúng đã tiêm cho Đinh Mộc.

Chỉ là liều lượng của Đinh Mộc rất nhỏ, còn với Lý Chân, chúng thực sự muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

Tôi đưa Đinh Mộc về bệnh viện, cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện, tinh thần vô cùng mệt mỏi, nằm liền nửa tháng mới dần hồi phục.

Nửa đêm, cô ấy ôm lấy vai tôi, tựa đầu lên vai tôi.

"Dĩ Đan, cậu nghĩ con người có thể thoát khỏi số phận không?"

Tôi mỉm cười: "Đương nhiên là có, năm mới đến rồi, sẽ có phúc khí mới thôi mà."

Tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi đi chân trần ra mở cửa, Quý Thanh Vi cười toe toét: "Âm sai đại nhân, có tuyển người làm thêm không ạ?"

(Hết)
 
Back
Top Bottom