Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tội Nhân Vô Tội

Tội Nhân Vô Tội
Chương 20: Chương 20



Đây vẫn là lần đầu tiên An Đồng nghe ra một chút khác biệt trong ngữ khí lạnh lùng muôn thuở của Trần Cảnh Diệu.

"An Đồng, năm năm trước là lần đầu tiên tôi đến Hoa Thành. Lúc đó tôi được một người bạn mời đi xem buổi biểu diễn hòa nhạc của em."

Nghe đến đây, An Đồng ngẩn cả người.

Cô không thể tin nổi người thoạt nhìn lạnh lùng cấm dục như Trần Cảnh Diệu, thế mà đã từng đi tham gia buổi hòa nhạc của cô?

"Nghe bạn tôi nói rằng vé xem hòa nhạc của em rất khó mua, vô số nhân vật nổi tiếng ở Hoa Thành cũng vì em mà chen chân đến."

"Trước khi gặp mặt em tôi vẫn lấy làm khó hiểu, hoặc có lẽ do tôi chưa từng gặp được người con gái nào ưu tú đến vậy trên đời. Sau khi gặp em, hình như tôi đã hiểu ra lý do vì sao lại có nhiều người đàn ông tình nguyện khuynh đảo vì em."

"Ngày hôm đó em mặc một bộ lễ phục màu trắng vừa chơi đàn dương cầm vừa hát. Thật ra tôi không quá hiểu biết về nghệ thuật, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ khuôn mặt tươi cười xán lạn và giọng hát du dương uyển chuyển của em."

"Về sau tôi nghe ngóng được tin tức về em qua bạn mình, biết được em theo đuổi một người đàn ông rất nhiều năm, mà hiện giờ em đã là vị hôn thê của người đó."

"Quân tử không đoạt hoa đã có chậu, cho nên chỉ ba ngày sau tôi đã rời khỏi Hoa Thành trở về Hải Thị. Đáng tiếc, không ngờ lần này gặp lại chúng ta đã âm dương cách biệt."

Trong ngữ khí của Trần Cảnh Diệu có thể nghe ra một chút tiếc nuối. Anh không ngờ được rằng người con gái từng khiến anh phải sững sờ kinh ngạc đã nằm yên giữa vũng m.á.u vào ngày bọn họ gặp lại.

An Đồng của lúc đó gầy trơ cả xương, khuôn mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết phải trải qua nhiều năm khổ sở. Chính vì vậy Trần Cảnh Diệu mới không thể nào nhận ra người ngã trong vũng m.á.u kia và cô gái rực rỡ mình gặp năm năm trước là cùng một người.

Cho nên từ cái nhìn đầu tiên anh đã không nhận ra cô, hoặc có thể là không dám nhận.

Sau đó Trần Cảnh Diệu biết được tên An Đồng từ miệng Tần Dạ Hoài. Sau nhiều lần điều tra anh mới xác nhận rõ người con gái ấy quả thực là cô.

Chỉ mới năm năm không gặp, sao mọi chuyện đã trở thành thế này?
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 21: Chương 21



21.

Ngón tay Trần Cảnh Diệu lướt qua cái tên An Đồng trên bia mộ, nhẹ nhàng nói: "An Đồng, một cái tên rất đẹp. Nếu người c.h.ế.t rồi có thể hóa thành vì sao, đương nhiên em sẽ là ngôi sao Bắc Cực sáng chói nhất trên bầu trời."

Nghe hết cuộc độc thoại của Trần Cảnh Diệu, An Đồng cảm giác hốc mắt mình đau nhói.

Đã lâu lắm rồi không có ai trân trọng cô như vậy.

Ngày còn là người con gái kiêu hãnh nhất Hoa Thành, có vô số đàn ông đổ xô đến phủ phục dưới chân cô. Nhưng từ sau khi cô ngã xuống khỏi thần đàn, những người năm xưa từng mến mộ cũng theo đó lăng nhục cô đủ điều.

Chứng kiến cô một bước lên cao, thấy cô chào đón tân khách, thấy cô sụp đổ.

Hoặc có lẽ những người đó đến chỉ vì ánh hào quang của An đại tiểu thư chứ không phải đến vì An Đồng.

Thế nhưng trên đời lại có một người như vậy, từng thấy qua dáng vẻ thân tàn ma dại khốn khổ nhất của cô nhưng vẫn đối xử với cô rất dịu dàng lịch sự.

Người đó giúp cô lấy lại công bằng, đưa những kẻ từng tra tấn cô ra trước công lý, dựng bia mộ tử tế cho cô, thậm chí còn… so sánh cô với ngôi sao Bắc Cực lộng lẫy nhất.

Sắc mặt Trần Cảnh Diệu rõ ràng lạnh lẽo như thường không có bao nhiêu thay đổi, nhưng An Đồng vẫn nhận ra được một chút trân trọng trìu mến.

Cô hơi muốn khóc.

Nhưng mà hồn phách thì đâu thể rơi lệ?

Đột nhiên An Đồng cảm giác hình ảnh trước mắt mình trở nên mơ hồ, sau đó linh hồn mình càng lúc càng nhẹ bẫng, chậm rãi bay lên.

Xem ra thời gian của cô đã hết rồi.

Chấp niệm của cô đã dứt, thù đã được trả, cho nên cô cũng sắp phải đi đến nơi cô nên đi. Thế nhưng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lòng An Đồng dâng lên một sự tiếc nuối khôn tả. Cô vươn tay ra muốn nắm lấy Trần Cảnh Diệu nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân càng lúc càng rời xa anh.

An Đồng không thể ngăn cản được sự thật rằng hồn phách mình sắp tiêu tán, cô không nhịn được kêu to tên Trần Cảnh Diệu, biết đâu anh có thể quay đầu liếc nhìn cô một cái.

Có lẽ Trần Cảnh Diệu không nghe thấy tiếng cô gọi, cũng không hề quay đầu.

"Trần Cảnh Diệu!"

An Đồng mở bừng mắt, đột nhiên cô phát hiện ra giọng mình có thể phát ra từ cổ họng.

Cô nói chuyện được rồi? Chuyện gì xảy ra thế này?

Nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, An Đồng vội vã ngồi bật dậy. Cô nhìn ngó xung quanh, sau một lúc lâu mới nhớ ra rằng đây chính là phòng riêng của mình trong biệt thự nhà họ An!

An Đồng kinh hãi.

Chuyện này là sao?

Không phải cô đã biến thành linh hồn, chuẩn bị siêu thoát rồi sao?

An Đồng nâng tay lên, chỉ thấy trước mắt là một bàn tay trắng trẻo thon dài, làm gì có nửa phần tì vết? Cô từng bị người ta đánh tàn phế tay phải trong trại giam, bị Giang Đình Viễn giẫm nát tay trái, thế nhưng hiện giờ cả hai bàn tay đều hoàn toàn nguyên vẹn.

Tay An Đồng vô thức run lên, cô gần như không tin vào hai mắt mình.

Cô cầm chiếc gương trang điểm bên tủ đầu giường rồi soi mình vào gương.

Môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn dù chưa trang điểm cũng đã xinh đẹp động lòng người, không hề còn chút gì liên quan đến tiều tụy hay xấu xí.

Một suy nghĩ chợt thành hình trong đầu An Đồng.

Phải chăng vì chấp niệm của cô quá sâu nặng, ông trời thương xót cả gia đình cô vô tội c.h.ế.t oan cho nên mới để cô… sống lại về thời điểm mọi thảm kịch chưa diễn ra?
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 22: Chương 22



22.

An Đồng vội vàng tìm điện thoại di động, thấy thời gian hiện trên màn hình rõ ràng là năm năm về trước.

Chính là năm cô chưa bị tống vào tù, cũng chưa bị Tô Nghiên tính kế hãm hại!

Dù hiện giờ chỉ mới 6 giờ sáng nhưng An Đồng đã vui mừng đến nỗi không cách gì ngủ tiếp được. Cô véo mạnh lên tay mình một cái, lập tức bị đau đến xuýt xoa.

Không phải mơ, cô thật sự sống lại rồi!

Cô thật sự may mắn khi có được cơ hội làm lại từ đầu sau cái c.h.ế.t bi thảm của chính mình.

Khi ấy An Đồng lựa chọn nhảy từ trên sân thượng tòa nhà Tần thị xuống thật ra còn có thêm một chút tâm tư báo thù. Cô là vị hôn thê của chủ tịch đương nhiệm Tần thị Tần Dạ Hoài, nếu c.h.ế.t thảm ngay trước cửa tập đoàn chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho nơi đó.

Mà mục đích của cô chính là khiến Tần Dạ Hoài không được như ý!

Trải qua những ngày tháng làm linh hồn bay theo sau Tần Dạ Hoài rồi nhìn hắn dần dần sa sút, lúc này An Đồng mới nhận ra mình cũng không vui vẻ hơn chút nào.

Oan oan tương báo biết đến bao giờ.

Thẳng đến khi đó An Đồng mới ý thức được, thứ cô muốn không phải là báo thù Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn. Cô chỉ hy vọng rằng, nếu có thể, cô không muốn vướng vào bất cứ rắc rối nào với hai con người kia nữa.

Thời gian sống quá ngắn ngủi, ngày mai ra sao cũng không ai biết trước, An Đồng cảm thấy mình không có thừa thời gian dây dưa với hai tên đàn ông thối nát này. Cuộc đời hữu hạn của cô chỉ nên dùng để đối xử tốt với cha mẹ, cùng Nguyệt Nguyệt lớn lên, và còn… theo đuổi người xứng đáng hơn.

An Đồng không khỏi nghĩ đến người đàn ông cầm ô che bia mộ của cô ngày hôm đó.

Nghĩ đến Trần Cảnh Diệu, cô vô thức cắn nhẹ môi dưới.

Sau khi c.h.ế.t rồi cô mới biết có một người đàn ông ưu tú như thế tồn tại, mãi đến lúc c.h.ế.t rồi cô mới biết được tâm tư của người đó dành cho mình. Anh ấy vừa tuấn tú vừa mạnh mẽ, sở hữu mọi tiêu chuẩn để An Đồng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chuyện quan trọng nhất là, Trần Cảnh Diệu yêu thích con người thật của cô chứ không phải thân phận tiểu thư nhà họ An.

An Đồng âm thầm thề trong bụng, đời này cô nhất định sẽ không bỏ lỡ anh nữa!

Nhớ lại lời Trần Cảnh Diệu kể từng gặp mặt cô ở buổi hòa nhạc, An Đồng không khỏi có chút hưng phấn. Nếu không nhớ không lầm, buổi hòa nhạc đó sẽ diễn ra sau ba ngày nữa!

Kiếp trước An Đồng c.h.ế.t vào mùa đông năm hai mươi bảy tuổi, kiếp này cô sống lại vào mùa hè năm hai mươi hai tuổi. Tất cả những cơn ác mộng vẫn chưa bắt đầu, mà cô vẫn là phiên bản tốt nhất của chính mình.

An Đồng xuống giường rồi đứng trước tấm gương cao đụng trần nhà ngắm nhìn thân hình yêu kiều quyến rũ. Mái tóc dài xoăn lọn hơi rối bù sau khi ngủ dậy xõa xuống bờ vai, dù trên người cô đang mặc một chiếc váy ngủ không ra hình dạng gì mà vẫn không che giấu được vóc dáng thanh mảnh, đôi chân dưới lớp váy trắng nõn thon dài, ngũ quan càng không có chỗ nào để chê.

Nhớ đến Trần Cảnh Diệu lạnh lùng cấm dục, trái tim An Đồng vô thức nhảy lên thình thịch.

Kiếp này người đó có còn vừa gặp đã thích cô nữa không?

An Đồng có chút tin tưởng.

Lúc này trời đã mờ sáng nhưng An Đồng không tiếp tục ngủ được nữa, cô vẫn mãi đắm chìm trong niềm vui được sống lại không cách nào kiềm chế.

Mọi thứ đều bắt đầu lại, lần này cô tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ!

An Đồng mở lịch ra rồi sắp xếp lại tất cả những sự kiện lớn mà cô có thể nhớ được.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 23: Chương 23



23.

Ba ngày sau buổi hòa nhạc được cử hành đúng hẹn, Trần Cảnh Diệu sẽ đến tham gia.

Nửa tháng sau, Giang Đình Viễn sẽ tiết lộ cho cô chuyện hắn ta thích Tô Nghiên.

Một tháng sau, Tần Dạ Hoài vì Tô Nghiên mà đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước với cô, sau đó bị cô từ chối.

Ba tháng sau, Tô Nghiên chân giẫm hai thuyền, lén lút hẹn hò với Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn sau lưng cô.

Sáu tháng sau, Tô Nghiên biên soạn ra kịch bản bị một đám lưu manh c**ng b*c, sau khi để lại thư tuyệt mệnh thì nhảy xuống biển tự sát. Còn cô thì bị Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn liên thủ tống vào trại giam!

Sau khi ghi chép lại toàn bộ những sự kiện sẽ phát sinh, An Đồng thở phào một hơn. May mắn là cô còn thời gian nửa năm nữa để ứng phó với toàn bộ tình huống sắp diễn ra.

Việc cấp bách nhất hiện giờ của cô là phải nhanh chóng hủy bỏ hôn ước với Tần Dạ Hoài, bởi vì chỉ có làm vậy Tô Nghiên mới không có cơ hội hãm hại cô. Sở dĩ Tô Nghiên tự biên tự diễn ra màn kịch kia cũng chỉ nhằm khiến cô thân bại danh liệt, sau đó cô không thể không buông Tần Dạ Hoài ra.

Nghĩ đến đám người đáng ghê tởm đó, trong mắt An Đồng chợt hiện lên một tia chán ghét.

Người cô từng yêu nhất cùng với người bạn thân nhất của cô đều vì người phụ nữ khác mà quay lưng lại với mình.

Ba kẻ mặt người dạ thú kia quả thật là một ổ rắn chuột độc địa muốn chết.

Kiếp trước An Đồng đã quá ngây thơ tin tưởng bọn họ, kiếp này cô nhất định phải tự nắm giữ vận mệnh của mình trong tay!

Tô Nghiên là đứa bé gái mồ côi do quản gia nhận nuôi, từ nhỏ đã cùng quản gia sống trong biệt thự nhà họ An. Cha mẹ cô rất nhân từ cho nên cũng xem Tô Nghiên như một nửa con nuôi, chi phí ăn mặc của cô ta không thể so sánh với An Đồng, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn gia đình bình thường không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng cô ta không hề biết đủ mà còn muốn quay lại trả thù cả nhà họ An.

Mặt ngoài Tô Nghiên có quan hệ rất tốt với An Đồng, nhưng rồi lại thông qua cô mà quen biết Giang Đình Viễn và Tần Dạ Hoài, đồng thời đứng giữa chia rẽ tình cảm của bọn họ.

Ả đàn bà này quả là xảo quyệt đến kinh người!

May mắn là mấy hôm nay Tô Nghiên không ở trong nhà họ An, nếu không An Đồng thật sự không muốn nghĩ đến tình cảnh phải đối diện với cái bản mặt đó mỗi ngày. Cũng không rõ cô ta đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn mà hai người kia lại nghe theo cô ta răm rắp.

An Đồng không muốn nhớ quá nhiều về chuyện cũ vì rùng cả mình, cô lập tức đứng dậy đi rửa mặt chải đầu rồi đi xuống phòng ăn, cha mẹ An luôn dậy và dùng bữa sáng ở đó từ rất sớm.

Kiếp trước, trong lúc cha mẹ bị Tần Dạ Hoài bức ép phải nhảy lầu tự sát, An Đồng đang bị giam trong tù, thậm chí cô còn không được phép nhìn mặt hai người lần cuối. Bởi vậy, được gặp lại cha mẹ lần nữa khiến An Đồng rất hưng phấn, bước chân cũng vô thức rảo nhanh hơn.

Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, mẹ An ngẩng đầu nhìn lên, thấy người bước xuống là An Đồng thì kinh ngạc hỏi: "Ủa? Hôm nay sao An Đồng thức dậy sớm thế?"

An đại tiểu thư mười ngón không dính nước mùa xuân, lại được cha mẹ cưng chiều nên sinh ra lười biếng yếu ớt, luôn ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy. Thế nhưng năm năm sống trong lao ngục đã sớm biến An Đồng thành một con người khác, cô không còn thói quen ngủ nướng ngày xưa nữa.

Trông thấy gương mặt hiền lành của cha mẹ, đột nhiên sống mũi An Đồng cay cay.

Kiếp trước không thể nhìn mặt cha mẹ lần cuối, thế nên bây giờ gặp lại trong lòng cô chợt dâng lên rất nhiều cảm xúc.

An Đồng ngồi bên cạnh mẹ mình, không nhìn được mà nhào vào lòng bà làm nũng: "Mẹ…"
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 24: Chương 24



24.

Mẹ An biết con gái cưng của mình luôn là một đứa trẻ nhõng nhẽo, thấy cô làm nũng bà cũng nhìn nhiều thành quen.

Mẹ An xoa đầu An Đồng hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Mới sáng sớm con đã như bị ai bắt nạt thế, gặp ác mộng sao?"

An Đồng ôm mẹ càng chặt hơn, sụt sịt mũi nói: "Không có, chỉ là… con rất nhớ ba mẹ."

Mẹ An bị An Đồng chọc cười, "Con bé này, chỉ mới không gặp nhau có một đêm thôi, làm gì mà nghiêm trọng thế."

An Đồng lắc đầu, không muốn phải giải thích quá nhiều.

Đâu phải chỉ một đêm, rõ ràng là cách cả một đời.

Mẹ An vỗ vỗ lưng An Đồng như an ủi, lúc này cô mới thả lỏng tâm trạng mà bắt đầu ăn bữa sáng.

Như chợt nhớ ra chuyện gì, An Đồng nuốt vội ngụm sữa đậu nành xuống rồi lập tức nói: "Ba, mẹ, con muốn giải trừ hôn ước với Tần Dạ Hoài."

Những lời này của cô khiến cha mẹ An ngạc nhiên đến mức phải đặt cả bát đũa xuống.

Lúc này mẹ An mới hiểu được lý do sáng sớm nay An Đồng khác thường như vậy, hóa ra là bị Tần Dạ Hoài chọc giận. Bà không nhịn được cất tiếng hỏi: "An Đồng, sao đột nhiên con lại muốn hủy hôn với Dạ Hoài, không phải con thích cậu ta lắm sao? Mới mấy ngày trước còn lẽo đẽo chạy theo người ta đi khắp nơi, vì sao hôm nay lại đột nhiên đổi ý?"

Cha An cũng thăm dò nhìn về phía An Đồng.

An Đồng buông bát xuống, trịnh trọng nói: "Ba, mẹ, không phải vì tức giận nhất thời mà con đưa ra quyết định này. Con đã suy nghĩ rất nghiêm túc, chưa bao giờ nghiêm túc như hôm nay. Con không còn thích Tần Dạ Hoài nữa, mà anh ta cũng chưa bao giờ hứng thú với con.

Hôn ước giữa hai chúng con vốn chỉ là một thỏa thuận tùy tiện của hai nhà từ ngày còn nhỏ, vì con có cảm tình trước cho nên mới dùng cớ này để trói buộc anh ta. Hiện giờ con đã tỉnh ngộ rồi, sẽ không còn chút kỳ vọng viển vông nào với anh ta, cũng sẽ không cố chấp bám đuôi như trước nữa, vì thế con muốn đưa ra đề nghị giải từ chính thức với nhà họ Tần."

Trước nay cha An vốn không hề thích thái độ lạnh nhạt Tần Dạ Hoài dành cho An Đồng.

Thông gia với nhà họ Tần quả thực là một cơ hội kinh doanh hiếm có, thế nhưng cô con gái ông nâng niu trong lòng bàn tay cũng là đối tượng lý tưởng của vô số đàn ông ở Hoa Thành.

Chỉ có đối phương là không thức thời, xem mắt cá quý giá như trân châu mới từ chối An Đồng mà chạy theo đứa con gái nuôi của quản gia, quá hoang đường!

Có điều An Đồng luôn si mê Tần Dạ Hoài đến mù quáng, không đụng phải tường nam không chịu quay đầu cho nên cha An mới khó xử không nói nên lời.

Bây giờ An Đồng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đương nhiên cha An vui vẻ còn không kịp. Ông chớp thời cơ đưa ra quyết định, "Chuyện hay ba đồng ý! Con gái nhà họ An chúng ta vốn không cần phải liên hôn thương nghiệp, Tần Dạ Hoài đã không thích con gái nhà chúng ta thì nó cũng không xứng làm con rể nhà này!"

An Đồng vui vẻ đáp: "Cảm ơn ba!"

Thấy cả cha An và An Đồng có cùng ý kiến, mẹ An còn có thể nói gì được nữa?

Bà vốn chỉ mong muốn con gái mình được sống hạnh phúc mà thôi, bây giờ Tần Dạ Hoài không còn là người chồng lý tưởng của An Đồng nữa, vậy hôn ước đương nhiên phải hủy bỏ.

Nhận được sự đồng ý của cả cha mẹ, An Đồng hưng phấn không thôi, "Tốt quá rồi, vậy ăn sáng xong chúng ta sang nhà họ Tần nói chuyện luôn được không ạ?"

Lần này là cô không cần Tần Dạ Hoài trước, kiên quyết không cho hắn ra tay nữa!
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 25: Chương 25



25.

Chuyện quan trọng hơn là ba ngày nữa cô sẽ gặp mặt Trần Cảnh Diệu, An Đồng không muốn trên người vướng bận hôn ước với người đàn ông khác.

Kiếp này cô phải dùng tư thái hoàn hảo nhất của mình để đi gặp Trần Cảnh Diệu.

Cha mẹ An tuy trách cứ An Đồng quá nôn nóng, nhưng cẩn thận nghĩ lại chuyện này đúng là không nên dây dưa lâu dài, vậy là bọn họ lập tức sửa soạn đi sang nhà họ Tần một chuyến.

Người lớn hai nhà gặp mặt, An Đồng là phận con cháu không tiện ra mặt, thế nên cô ngoan ngoãn ngồi ở nhà luyện tập những tác phẩm sẽ biểu diễn trong buổi hòa nhạc ba ngày tới.

Thời điểm ngồi trước đàn An Đồng vẫn khá thổn thức, cô gần như đã quên mất lần cuối cùng mình được chơi đàn dương cầm là vào lúc nào. Cũng may trước mỗi buổi biểu diễn cô đều lập một bản lưu trình, cho nên cũng không đến mức quên luôn nội dung tác phẩm sau thời gian quá dài.

An Đồng đối chiếu luyện tập xong các bản nhạc trên lưu trình, may mắn vì cô học âm nhạc từ nhỏ nên đã sớm sở hữu ký ức cơ bắp đối với nhạc cụ, gần như chỉ cần ngồi vào đàn là các nốt nhạc du dương sẽ lập tức tuôn ra từ đầu ngón tay.

Hai tiếng đồng hồ sau, An Đồng nhận được tin nhắn “OK” từ mẹ An. Ý nghĩa của tin nhắn này rất rõ ràng: Chuyện hủy bỏ hôn ước giữa cô và Tần Dạ Hoài đã thành công mĩ mãn!

An Đồng khó mà tin được hạnh phúc lại đến với mình dễ dàng đến thế!

Cô hưng phấn lăn vòng mấy vòng trên giường, cảm thấy niềm vui cửa mình ngày hôm nay quá không chân thật.

An Đồng hớn hở mở vòng bạn bè WeChat ra, nhìn thấy Tần Dạ Hoài luôn không đăng gì lên mạng xã hội vừa đăng một thông báo mới khoảng hai phút trước.

【 Kính thông báo, hai nhà Tần An giải trừ hôn ước kể từ ngày hôm nay. 】

Xem đến đây, An Đồng lập tức ngồi bật dậy.

Ý trên mặt chữ, đây đúng là phong cách của Tần Dạ Hoài, thế nhưng cô nhìn thế nào cũng không vui. Đề nghị hủy hôn là cô đưa ra trước, thế nhưng Tần Dạ Hoài lại đăng lên vòng bạn bè tin này, nhìn kiểu gì cũng dễ khiến người ngoài cho rằng An Đồng cô mới là người bị đá!

Tần Dạ Hoài là người chưa bao giờ đăng bài lên mạng xã hội lại vì sự kiện này mà chịu đăng tin đầu tiên, có thể thấy hắn đã mất kiên nhẫn đến mức nào.

Đột nhiên An Đồng cảm thấy lòng cố chấp của mình xưa nay thật buồn cười, rõ ràng Tần Dạ Hoài nôn nóng muốn cắt đứt quan hệ với mình như vậy mà cô vẫn nhìn không rõ, cứ khăng khăng chạy theo sau hắn tự làm khổ mình.

Mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh để làm gì chứ, An Đồng bật cười tự giễu.

Vòng bạn bè của Tần Dạ Hoài nhanh chóng nhận được một đống lượt like và bình luận từ bạn tốt, phần lớn đều là trêu chọc hoặc chúc mừng khiến An Đồng ngứa hết cả răng.

An Đồng không muốn thua chị kém em lập tức bấm vào ô thông tin, follow Tần Dạ Hoài, sau đó chỉnh sửa lại vòng bạn bè của mình rồi bấm gửi.

【 Hôn ước hủy bỏ rồi, bổn tiểu thư từ nay lại độc thân vui vẻ ~】
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 26: Chương 26



26.

An Đồng cố ý chèn thêm vài cái icon mặt cười và dấu lượn sóng để biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình ngay lúc này.

Chẳng bao lâu sau, vòng bạn bè của cô cũng thu hút được rất nhiều lượt like và bình luận, mà bình luận gây chú ý nhất lại là của Giang Đình Viễn.

Lúc này hai người chưa trở mặt với nhau, Giang Đình Viễn vẫn là bạn thân nhất của cô trên danh nghĩa, hắn ta dùng giọng điệu cợt nhả thường ngày mà nói: "An đại tiểu thư đừng ngoài miệng nói vui nhưng thật ra là trốn ở nhà lén lau nước mắt đấy nhé?"

Ngữ khí thân thiết đã lâu không thấy làm An Đồng ngẩn cả người.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không trả lời lại.

Thời gian trôi qua quá lâu, An Đồng đã quên mất mối quan hệ tốt đẹp giữa mình và Giang Đình Viễn kết thúc từ bao giờ, ấn tượng của cô về hắn ta giờ phút này chỉ còn lại hình ảnh hắn giận dữ bóp cổ mình, cùng với mối thù đá c.h.ế.t An Minh Nguyệt.

An Đồng không khỏi siết chặt nắm tay.

Nếu không có cơ hội sống lại thêm một lần, cô sẽ không thể tưởng tượng nổi người bạn thanh mai trúc mã cùng mình lớn lên lại phản bội mình kinh khủng đến vậy.

An Đồng vốn cho rằng Giang Đình Viễn sẽ mãi mãi đứng về phía mình, chẳng ngờ rằng hắn ta lại là người đầu tiên tự tay đẩy cô xuống vực sâu địa ngục.

Cô vô thức rùng mình một cái, lập tức ném điện thoại lên giường như ném củ khoai lang nóng bỏng tay rồi tiến vào phòng thay quần áo.

An Đồng cảm thấy mình nên tìm chuyện khác để làm hòng phân tán lực chú ý, nếu không cẩn thận có khi sẽ bị thù hận nuốt chửng mất.

Nhớ lại kết cục ở kiếp trước Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn đều phải vào tù ra tội, An Đồng không khỏi thở dài một tiếng.

Mối thù hận đó cứ để Trần Cảnh Diệu báo thay cho cô đi.

Hận thù nên bỏ lại phía sau, còn ở kiếp này An Đồng không muốn dây dưa rắc rối với hai tên đàn ông kia nữa, chỉ nghĩ đến họ thôi cũng đủ khiến cô thấy ghê sợ.

An Đồng bước đến trước một chiếc tủ chuyên cất giữ váy dạ hội, bên trong bảo quản rất nhiều bộ lễ phục trang trọng đa dạng theo từng mùa. Mỗi một mùa mới các nhãn hiệu xa xỉ đều gửi quần áo theo đúng số đo đến biệt thự nhà họ An cho An Đồng, thế nhưng hôm nay cô đứng trước tủ quần áo bắt mắt vẫn cảm thấy chúng hơi nhàm chán.

Cô nhớ Trần Cảnh Diệu từng nói, năm ấy ở buổi hòa nhạc anh nhìn thấy An Đồng mặc một bộ váy dạ hội màu trắng.

Chẳng lẽ Trần Cảnh Diệu thích ngắm cô mặc váy trắng?

An Đồng nhìn về phía bộ lễ phục màu trắng của mình, mơ hồ nhớ đúng là mình đã mặc chiếc váy đầm dài tay này trong buổi hòa nhạc ở kiếp trước. Hiện giờ nhìn lại lần thứ hai, cô cảm thấy nó không hề hoàn hảo chút nào, bởi vì trên bề mặt váy không trang trí gì cả, rất lịch sự nhưng hoàn toàn không có điểm nhấn.

Xuất hiện trước mặt Trần Cảnh Diệu, cô càng phải trở nên hoàn hảo mới được.

Thế là An Đồng lập tức xuống tầng hầm lái xe đến cửa hàng thời trang dạ hội lớn nhất Hoa Thành. Cô là khách VIP của cửa hàng này, vì vậy nhân viên lễ tân vừa thấy bóng cô xuất hiện ngoài cửa đã nở nụ cười tươi hoan nghênh cô bước vào.

"Chào cô An, hôm nay cô muốn chọn lễ phục loại nào ạ?"

An Đồng không biết về gu thẩm mỹ của Trần Cảnh Diệu, sợ mình hấp tấp thay đổi phong cách lại thành ra phản tác dụng, thế nên cô dự tính vẫn mặc váy dạ hội màu trắng, như vậy vừa vặn tạo hiệu ứng đối lập với cây đàn dương cầm màu đen trên sân khấu.

Sau nhiều giờ lựa chọn ở khu vực lễ phục trắng, cuối cùng An Đồng cũng chọn được một chiếc váy đầm trắng vừa ý mình.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 27: Chương 27



27.

Tuy là đầm dài nhưng chiếc váy này có một đường xẻ cao ở phía chân phải mở rộng lên đến đầu gối, chỉ cần An Đồng bước đi, cẳng chân dài thẳng ưu việt của cô sẽ được hiển lộ hoàn toàn.

Nhưng so với đôi chân, An Đồng vẫn luôn tự hào về đôi bờ vai và chiếc cổ xinh đẹp của mình hơn, thế nên cô cố ý chọn bộ váy hở vai để khoe trọn vùng xương quai xanh đẹp đẽ của mình.

Sau khi mặc thử bộ lễ phục lên người, chính bản thân An Đồng cũng phải kinh ngạc, thiết kế cạp váy cao làm nổi bật tỉ lệ cơ thể tuyệt vời của cô, chiếc váy này như được sinh ra để cho một mình cô mặc vậy. Hơn nữa làn da cô còn trắng ngần, kết hợp với màu vải trắng sữa trông càng quyến rũ động lòng người hơn.

An Đồng đứng trước tấm gương toàn thân nhìn ngắm chính mình, hào hứng hỏi: "Tôi lấy chiếc này, mau gói lại cho tôi đi."

Nhân viên bán hàng đáp ứng rồi rời đi.

Trong lúc chờ đợi người ta gói bộ lễ phục lại cho mình, An Đồng không khỏi nhớ đến chiếc váy màu trắng mà bản thân dự định mặc đi biểu diễn hòa nhạc, càng nghĩ càng cảm thấy nó quá tầm thường. Nếu không phải vóc dáng cô trời sinh đã đẹp, chiếc váy kia rất có thể đã gây ra tai nạn nghề nghiệp trên sân khấu mất rồi.

An đại tiểu thư xưa nay rất có mắt thẩm mỹ, đây là điều mà toàn bộ Hoa Thành đều biết, cho nên theo lý mà nói sẽ không một cửa hàng trang phục nào lại đi gửi một bộ váy tầm thường như vậy đến nhà cho cô.

Vậy tại sao lúc đó cô lại chọn chiếc váy kia nhỉ?

An Đồng suy nghĩ cả buổi, lúc này mới chợt nhớ ra bộ váy kia là do Tô Nghiên tặng cho.

Kiếp trước quan hệ cá nhân của cô và Tô Nghiên rất tốt, cho nên sau khi được cô ta tặng chiếc váy, cô đã lập tức đáp ứng sẽ mặc nó đến buổi biểu diễn hòa nhạc sắp tới.

Bây giờ ngẫm lại, bộ váy kia vừa quá rộng vừa trông rất rẻ tiền, nếu không phải vì muốn Tô Nghiên vui vẻ, An Đồng tuyệt đối sẽ không bao giờ mặc nó lên người.

Nghĩ đến đây An Đồng không khỏi cười lạnh một tiếng, cảm thấy kiếp trước bản thân đúng là quá ngây thơ ngu ngốc. Rõ ràng Tô Nghiên không hề muốn chuyện tốt đẹp nào xảy ra với cô, vậy mà cô vẫn đối xử tử tế với cô ả như một đứa ngốc rồi bị lừa gạt xoay vòng vòng, không hề biết đối phương chỉ xem mình là bàn đạp để leo vào cửa nhà giàu.

Đúng lúc này, sau lưng cô chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: "An Đồng? Sao chị lại ở đây?"

An Đồng sửng sốt xoay người.

Cặp nam nữ sóng vai đứng chỉ cách cô có vài bước chân, đúng là đúng là Giang Đình Viễn và Tô Nghiên!

Lần này gặp lại, An Đồng không còn là một linh hồn lang thang nữa, đối diện cô lúc này là Giang Đình Viễn và Tô Nghiên bằng xương bằng thịt.

An Đồng nắm chặt nắm tay, cơ mặt lập tức thả lỏng.

Giang Đình Viễn thấy cô thì có chút kinh ngạc, hắn ta lập tức lại gần hỏi: "An Đồng, là cậu thật à? Tôi tưởng mình nhìn nhầm chứ, theo lý mà nói không phải lúc này cậu còn trốn ở nhà lấy nước mắt rửa mặt sao?"

Giang Đình Viễn xuất hiện trước mặt An Đồng sau này hơn phân nửa là trong trạng thái giận dữ hoặc la lối bắt cô trả mạng cho Tô Nghiên, bởi vậy chứng kiến hắn ta vẫn nói chuyện vui vẻ với mình làm An Đồng sinh ra cảm giác hoảng hốt.

Cô đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nghi hoặc hỏi: "Tại sao tôi phải trốn ở nhà lấy nước mắt rửa mặt?"

Giang Đình Viễn chưa kịp đáp, Tô Nghiên ở bên cạnh đã chen vào trước: "Chị An Đồng, chị đừng trách Đình Viễn, anh ấy chỉ đang quan tâm đến chị thôi. Anh ấy sợ chị hủy hôn với anh Dạ Hoài quá đau khổ cho nên mới nói như vậy đấy."

An Đồng nghẹn họng.

Kiểu nói chuyện sặc mùi trà xanh của Tô Nghiên bỗng gợi lại cho An Đồng về rất nhiều hồi ức không vui.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 28: Chương 28



28.

Nếu là trước kia, An Đồng tính tình nóng nảy chắc chắn sẽ nổi giận ngay tại chỗ, mắng Tô Nghiên ngậm m.á.u phun người, mắng cô ta chỉ biết đứng giữa bịa chuyện châm ngòi ly gián.

Khi đó An Đồng An đại tiểu thư rất khinh thường những thủ đoạn hèn hạ giống như Tô Nghiên đã làm, cô luôn rất thẳng thắn có gì nói nấy, bởi vậy nên có không ít người cho rằng cô quá kiêu ngạo, ngang ngược và vô lý. Mặc dù An Đồng rất kiêu căng, nhưng chí ít cô có vốn liếng để kiêu căng.

Chỉ là không ngờ sự thẳng thắn của cô đã bại trận trước mưu hèn kế bẩn của Tô Nghiên.

Bây giờ sống lại rồi, dĩ nhiên An Đồng không còn là cô gái ngốc nghếch mặc cho Tô Nghiên đùa giỡn nữa. Trước đây cô xem thường không muốn diễn kịch với Tô Nghiên, nhưng hiện tại lại rất hào hứng muốn cùng cô ta tung hứng một phen.

Vì vậy, chờ cho Tô Nghiên nói xong, An Đồng mới nâng đôi mắt vô tội lên hỏi: "Nghiên Nghiên, chắc em hiểu lầm rồi, chị trách Đình Viễn làm gì? Chị và Đình Viễn đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, thân đến mức còn từng mặc chung một cái quần, làm sao có thể hiểu sai ý của cậu ta được? Ai ai ở Hoa Thành cũng biết chị và cậu ta là bạn thanh mai trúc mã, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì, giữa bọn chị làm sao có hiểu lầm? Càng đừng nói, chuyện hủy hôn với Tần Dạ Hoài là chị đề nghị trước, tại sao chị phải đau khổ thương tâm?"

An Đồng vừa ra vẻ nghi hoặc vừa thầm trợn trắng mắt trong lòng.

Cô từng không hề nghi ngờ gì về mối quan hệ thân thiết giữa mình và Giang Đình Viễn. Chỉ đáng tiếc, sau khi chuỗi sự việc kinh hoàng kia diễn ra cô mới phát hiện hóa ra toàn bộ tình cảm Giang Đình Viễn dành cho mình đều là giả dối.

Nếu không, tại sao ngoài miệng hắn ta lo lắng An Đồng ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, chân vẫn đi dạo phố vui vẻ với Tô Nghiên thế kia được? Nếu là bạn bè thật sự, sau khi biết bạn thân đang đau khổ vì thất tình ai lại còn tâm tư đi chơi bời thoải mái?

Tô Nghiên nghe đến đây bắt đầu lộ ra vẻ mặt khó chịu.

Cô ta không ngờ An Đồng trước nay luôn đụng vào là nổ, bây giờ lại biết vặc lại cho mình cứng cả họng. Vốn muốn nhân cơ hội này chia rẽ tình cảm giữa An Đồng và Giang Đình Viễn để cả hai sớm bất hòa cãi vã, ai biết được chỉ một câu nhẹ như lông hồng của An Đồng đã bẻ toàn bộ mũi dùi lại nhắm thẳng về phía cô ta.

Sau khi An Đồng lên tiếng chỉ điểm, Giang Đình Viễn cũng ý thức được Tô Nghiên hành xử có chút không thỏa đáng, rõ ràng là cố ý khiêu khích để bọn họ gây chiến với nhau. Hắn ta nhướn mày liếc Tô Nghiên một cái, nhưng sau đó nhanh chóng bị câu nói cuối cùng của An Đồng hấp dẫn lực chú ý.

Giang Đình Viễn kinh ngạc hỏi: "Cái gì, cậu nói chuyện hủy hôn là do cậu đề nghị trước à? Sao lại thế được, cậu không thích Tần Dạ Hoài nữa sao? Quyết tâm không phải anh ta không chịu cưới đi đâu mất rồi?"

An Đồng lắc đầu nói: "Ừ, không thích nữa. Tôi theo đuổi anh ta nhiều năm như thế mà không hề nhận lại được một cái liếc mắt. Một khi đã vậy việc gì tôi phải miễn cưỡng?"

Giang Đình Viễn cũng trầm mặc.

Trước đây không phải hắn ta chưa từng khuyên An Đồng hãy buông bỏ Tần Dạ Hoài đi, Hoa Thành không thiếu đàn ông tốt, không cần thiết phải cố chấp bám lấy Tần Dạ Hoài. Phải tội An Đồng đã si mê người kia quá sâu sắc nên không để những lời đó vào tai.

Nhưng tại sao hôm nay An Đồng lại đột ngột đổi ý?

Đúng lúc này, nhân viên bán hàng bước ra giao bộ lễ phục đã được đóng gói hoàn tất vào tay An Đồng.

An Đồng liếc nhìn khuôn mặt không giấu nổi vui mừng của Tô Nghiên, cong môi cười một cái rồi ghé vào tai Giang Đình Viễn thì thầm: "Cho cậu biết một bí mật nhé, thật ra là vì tôi đã thích người khác rồi."
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 29: Chương 29



29.

Quả nhiên, chứng kiến An Đồng và Giang Đình Viễn thân thiết to nhỏ với nhau làm Tô Nghiên không khỏi nắm chặt vạt váy mình. Chuyện khiến cô ta hận An Đồng nhất chính là, chỉ cần cô xuất hiện, cô ta sẽ luôn bị mọi người lờ đi xem như không tồn tại!

An Đồng thu hết mọi biểu cảm của Tô Nghiên vào đáy mắt, cô cười lạnh một cái rồi chào tạm biệt: "Thôi được rồi, tôi đi trước đây, mọi người từ từ đi chơi nhé."

Giang Đình Viễn vẫn chưa hết bàng hoàng vì tin tức chấn động này.

An Đồng đã thích người khác rồi? Cô ấy thích ai?

Nếu Tần Dạ Hoài mà biết được tin này có lẽ sẽ bị tức chết.

Chờ đến khi Giang Đình Viễn nhớ ra phải hỏi An Đồng xem đối tượng mới rốt cuộc là ai, cô đã sớm đi xa mất dạng.

Tô Nghiên nhìn Giang Đình Viễn thất thần mới không nhịn được mở miệng hỏi: "Đình Viễn, vừa rồi An Đồng nói gì với anh vậy?"

Giang Đình Viễn đang mải mê suy nghĩ người có thể khiến An Đồng thay lòng đổi dạ rốt cuộc là ai, nghe thấy Tô Nghiên hỏi vậy chỉ mất kiên nhẫn xua tay: "Không có gì, chút việc riêng thôi."

Tô Nghiên bị người ta cho ra rìa bất mãn cắn chặt môi dưới.

An Đồng, chắc chắn sẽ có một ngày tôi làm cô mất đi tất cả mọi thứ!

An Đồng đánh thắng trận đầu hiển nhiên không có tâm tình tò mò về những chuyện sau đó của Tô Nghiên và Giang Đình Viễn. Cô vui vẻ trở về nhà, cắt chiếc váy trắng mà Tô Nghiên tặng thành từng mảnh rồi treo chiếc váy mới mua vào tủ quần áo.

Ba ngày sau, buổi hòa nhạc của An Đồng diễn ra đúng hẹn, hơn một ngàn chỗ ngồi đều chật kín. Cô diện lên người bộ váy trắng sang trọng, nương theo ánh đèn bước vào giữa trung tâm sân khấu.

Sau khi vén váy cúi chào khán giả, cô hồi hộp nhìn xuống khán đài muốn tìm kiếm bóng dáng của Trần Cảnh Diệu.

Lần này anh ấy có đến không nhỉ?

Chuyện An Đồng không nghĩ đến chính là, cô không tìm được Trần Cảnh Diệu mà lại bắt gặp Tô Nghiên và Giang Đình Viễn trên hàng ghế đầu, bên cạnh còn có… Tần Dạ Hoài.

An Đồng không bất ngờ khi Giang Đình Viễn có mặt, dù sao vé xem hòa nhạc là cô tự tay đưa cho, hắn ta dẫn Tô Nghiên đi cùng cũng không có gì đáng để chê trách.

An Đồng không nhịn được nhìn lướt qua quần áo trên người Tô Nghiên, cô ta tặng cô bộ váy áo sơ sài như vậy, không biết bản thân sẽ mặc kiểu trang phục thế nào để đi xem hát nhỉ?

Quả nhiên, Tô Nghiên nhìn thấy váy áo trên người An Đồng biến thành một bộ khác thì sắc mặt lập tức thay đổi. Mà bộ đồ trên người cô ta cũng có màu trắng, chỉ là nó chi tiết và sang trọng hơn gấp bội so với bộ váy cô ta đưa cho An Đồng.

An Đồng lạnh lùng cười thầm, hóa ra Tô Nghiên tặng váy cho cô là vì muốn lén lút so kè lễ phục?

Lần này cô ta đánh bàn tính sai rồi.

Trang phục có hoàn hảo hay không phụ thuộc hoàn toàn vào khuôn mặt và vóc dáng người mặc, mà ở cả hai tiêu chí này Tô Nghiên cũng không có chỗ nào nổi bật hơn người. Đặc biệt cô ta có vẻ ngoài khá ngây thơ thánh thiện, hôm nay lại cố ý chọn một bộ váy mang thiên hướng gợi cảm rất không phù hợp, thật sự có chút biểu hiện muốn học đòi bắt chước người khác.

Sau khi chạm phải ánh mắt Tần Dạ Hoài ngồi bên cạnh, An Đồng vẫn vô thức hơi hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau khi cô sống lại.

Mà lúc Tần Dạ Hoài nhìn cô ánh mắt vẫn sâu không thấy đáy, phảng phất như cô và hắn chỉ là hai người xa lạ không quen.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Cô sẽ không bao giờ để Tần Dạ Hoài ảnh hưởng đến mình nữa!
 
Back
Top Bottom