Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tội Nhân Vô Tội

Tội Nhân Vô Tội
Chương 10: Chương 10



Tần Dạ Hoài ngơ ngác mở cửa xe, chậm chạp tiến về phía cô gái trẻ đang nằm trên vũng máu. Bên tai hắn là vô số tiếng la hét thất thanh, đám người vây quanh không ngừng hô hoán hoặc xuýt xoa sợ hãi.

Thế nhưng Tần Dạ Hoài dường như không nghe thấy bất cứ thứ gì, chỉ đi đến bên cạnh An Đồng như một cái xác không hồn. Hắn cụp mắt nhìn thân thể người trước mắt gầy đến trơ xương, đầu bị đập nát không còn nhìn ra hình dạng, trong lòng cuộn trào một cảm giác khó tả.

Máu đỏ chậm rãi lan ra từ bên dưới t.h.i t.h.ể An Đồng rồi dính cả vào đế giày Tần Dạ Hoài, mà hắn lại như không hề nhận ra, vẫn đờ đẫn đứng yên bên cạnh t.h.i t.h.ể An Đồng không thể động đậy.

Tần Dạ Hoài không biết mình đã ngơ ngác đứng đó mất bao lâu, mãi đến khi tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên xung quanh mới cứng nhắc quay đầu lại. An Đồng được một nhóm nhân viên y tế khiêng lên cáng, sau đó xe cấp cứu gấp rút hú còi chạy đi mất dạng.

Tần Dạ Hoài đứng ngay giữa vũng m.á.u quá mức nổi bật, thế nên rất nhanh đã có cảnh sát phong tỏa hiện trường tiến lên dò hỏi.

Sĩ quan Trần vừa được điều động từ Hải Thị đến Hoa Thành một năm nay nên không nhận ra người đàn ông trước mặt chính là vị thái tử gia của tập đoàn Tần thị Tần Dạ Hoài, người nắm giữ huyết mạch kinh tế của toàn bộ thành phố, chỉ lên tiếng hỏi theo đúng phận sự: "Chào anh, xin hỏi anh tên gì, có quan hệ như thế nào với nạn nhân vừa tử vong?"

Tử vong?

An Đồng đã thật sự c.h.ế.t rồi?

Tần Dạ Hoài run giọng hỏi: "Cô ấy c.h.ế.t rồi? Ai nói cô ấy chết!"

Sĩ quan Trần không hề bị dọa sợ, cũng không quan tâm đến ngữ khí giận dữ vô lý của Tần Dạ Hoài mà chỉ giữ vững ngữ khí của người đang làm nhiệm vụ.

"Nạn nhân nhảy xuống từ tầng thượng tòa nhà của tập đoàn Tần thị, bị chấn thương nặng vùng đầu. Một phút trước bác sĩ của bệnh viện đứng đầu Hoa Thành đã đưa ra kết luận nạn nhân tử vong tại chỗ."

Tần Dạ Hoài không kiềm chế được mà lùi về sau từng bước, cứ như bây giờ mới ý thức được bản thân đang đứng giữa vũng máu.

Máu… rất nhiều máu… chỗ nào cũng có m.á.u của An Đồng…

Tại sao khi biết tin An Đồng chết, hắn lại đau đớn như vậy…?

Tần Dạ Hoài ôm ngực, cảm giác như nơi đó có một cái lỗ trống hoác không ngừng rỉ m.á.u ra ngoài.

Hắn là thương nhân đừng đầu Hoa Thành, một tay che trời, từ trước đến nay luôn luôn không đánh mà thắng. Chưa từng có người nào c.h.ế.t trước mặt hắn, càng chưa từng có ai đẩy hắn vào tình cảnh toàn thân vấy m.á.u giống thế này!

Đôi giày da thủ công đắt đỏ của Tần Dạ Hoài dính đầy m.á.u của An Đồng, hắn lại liên tiếp lùi về sau muốn rời khỏi vũng máu, thế nhưng vẫn để lại từng dấu chân đẫm m.á.u trên mặt đường nhựa.

Những vệt màu đỏ tươi đ.â.m vào mắt Tần Dạ Hoài khiến hắn không khỏi phát điên.

"Không… Không phải tôi, không phải tôi hại An Đồng!"

"An Đồng?" Sĩ quan Trần nhạy cảm nhận ra cái tên này, lẳng lặng nói thầm vào tai trợ lý đứng bên cạnh, "Đi điều tra cái tên An Đồng ở Hoa Thành xem có phải là danh tính của người vừa c.h.ế.t không."

Trợ lý trả lời một tiếng rồi lập tức rời đi.

Sĩ quan Trần nhìn về phía Tần Dạ Hoài định bụng hỏi thăm thêm vài chuyện thì cậu trợ lý vốn đang ngồi trong xe đã đột ngột chạy ra cung kính nói với hắn: "Thưa sếp! Cô Tô đang ở nhà họ Tần chờ anh trở về ạ!"

Bởi vì An Đồng quả đúng là nhảy lầu tự sát, không can hệ trực tiếp đến Tần Dạ Hoài cho nên sĩ quan Trần không có lý do để giữ người lại thẩm vấn, chỉ đành nhìn theo bóng dáng hắn lảo đảo quay trở về chiếc Maybach màu đen.

Sĩ quan Trần yên lặng ghi nhớ rõ biển số xe của Tần Dạ Hoài rồi cho người của mình đi qua, nhìn theo chiếc xe của hắn lái đi xa dần.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 11: Chương 11



11.

Tần Dạ Hoài hoảng hốt ngồi lại vào chiếc Maybach mà cảm giác mình vẫn còn hít thở không thông, hình ảnh An Đồng ngã giữa vũng m.á.u không ngừng hiện lên trước mắt.

An Đồng… đã thật sự c.h.ế.t rồi!

Tần Dạ Hoài từng dặn dò Giang Đình Viễn không được chơi c.h.ế.t người.

Thế nhưng hắn không thể ngờ được, An Đồng cắn răng vượt qua năm năm trong trại giam, chỉ vừa ra ngoài chưa đến một tháng đã nhảy lầu tự sát.

Trước đây hắn và Giang Đình Viễn chĩa mũi dùi về phía An Đồng đơn giản chỉ để báo thù cho Tô Nghiên.

Nhưng rồi… Tô Nghiên lại không chết?

Chẳng lẽ toàn bộ những lời An Đồng nói đều là sự thật? Cô ấy không hề bức c.h.ế.t Tô Nghiên?

Tần Dạ Hoài nhướn mày, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hắn phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành!

Hắn lên tiếng ra lệnh cho tài xế: "Lái nhanh lên."

Trợ lý ngồi bên ghế phó lái cũng rất thức thời giải thích: "Đúng, anh lái nhanh một chút đi, cô Tô và sếp chúng ta xa cách đã năm năm rồi, không thể bỏ lỡ thêm một giây nào nữa!"

Không biết vì sao Tần Dạ Hoài nghe thấy những lời này mà trong lòng lại sinh ra chút cảm giác kỳ dị.

Hắn… muốn về nhanh để gặp Tô Nghiên thật sao?

Hình ảnh An Đồng nằm giữa vũng m.á.u luôn lởn vởn trong tâm trí hắn. Rõ ràng hắn từng mong cô c.h.ế.t đi, thế nhưng khi biết tin cô thật sự c.h.ế.t rồi hắn lại đau đớn khôn nguôi?

Tần Dạ Hoài vô thức ôm n.g.ự.c hòng giảm bớt cảm giác nhức nhối đang trào ra.

Trợ lý ngồi phía trước nhận ra Tần Dạ Hoài hơi bất thường bèn vội xoay người lại dò hỏi: "Sếp, có vấn đề gì sao? Anh không khỏe ở đâu à?"

Tần Dạ Hoài lắc đầu, mở miệng ra lệnh: "Cậu đi tìm hiểu xem An Đồng được đưa đến bệnh viện nào, sau khi tìm thấy thì điều động toàn bộ nhân lực toàn thành phố cứu chữa cho cô ấy! Còn nữa, chuyện năm năm trước cũng đi tra xét lại đi."

Trợ lý mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra sự thật An Đồng đã không thể cứu chữa, chỉ gật đầu, "Vâng thưa sếp."

Xe Maybach dừng trước cửa biệt thự nhà họ Tần, hắn không chờ nổi mà vội vàng sải bước mở cánh cửa biệt thự ra.

Quả nhiên, bên trong có một bóng dáng xinh đẹp đang đứng chờ. Nghe thấy tiếng động mở cửa, bóng dáng kia xoay người lại, đúng thật là Tô Nghiên!

Sắc mặt cô nàng hồng hào, da dẻ sáng bóng, dáng người đẫy đà, làm gì có chút biểu hiện nào của người từng gặp tai nạn suýt chết?

Chẳng rõ tại sao, trong đầu Tần Dạ Hoài lại nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp thê lương của An Đồng.

Hắn vốn cho rằng cô hại c.h.ế.t Tô Nghiên cho nên mới ra tay tra tấn tàn nhẫn, nhưng rồi hôm nay Tô Nghiên vẫn yên ổn đứng trước mặt hắn, còn An Đồng đã ngã xuống vũng máu!

Cảm giác kỳ quặc trong lòng Tần Dạ Hoài càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

Tô Nghiên nhìn thấy Tần Dạ Hoài thì lập tức tươi cười như hoa nở, co ta chạy đến nhào vào lòng hắn cất giọng nũng nịu: "Dạ Hoài, em nhớ anh quá~"

Năm năm trước, toàn bộ Hoa Thành đều biết Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn cùng yêu một cô gái, mà Tô Nghiên trước sau chỉ dành tình cảm cho Tần Dạ Hoài. Nguyên nhân không chỉ vì hắn có dung mạo tuấn tú hơn người, mà còn vì hắn là thái tử tập đoàn Tần thị, trong tay nắm giữ khối tài sản khổng lồ.

Tần Dạ Hoài và Tô Nghiên là lưỡng tình tương duyệt, cho nên càng khiến An Đồng bị kẹt giữa bọn họ càng trở nên khôi hài hơn.

Nhưng hắn không rõ rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, lúc này ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi từ thân thể Tô Nghiên lại khiến hắn nảy sinh ra cảm giác chán ghét.

Tần Dạ Hoài luôn nghĩ người mình yêu sâu sắc chỉ có Tô Nghiên, cho nên khi biết tin cô ta bị người khác xâm hại rồi nhảy xuống biển tự sát, hắn mới điên cuồng trút hết thù hận lên đầu An Đồng.

Nhưng chỉ mười lăm phút trước Tần Dạ Hoài mới kinh ngạc nhận ra, khoảnh khắc hắn nhìn thấy An Đồng nằm trong vũng máu, thù hận trong lòng hắn còn sâu hơn lúc nghe tin Tô Nghiên nhảy xuống biết gấp nhiều lần!
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 12: Chương 12



12.

Tần Dạ Hoài kéo hai cánh tay Tô Nghiên đang quàng trên vai mình xuống, đè nén cảm giác quái dị trong lòng mà hỏi: "Nghiên Nghiên, tại sao em vẫn còn sống?"

Tô Nghiên khá hoang mang khi thấy Tần Dạ Hoài không có phản ứng vui mừng như mình tưởng, nhưng giờ phút này cô ta không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, chỉ tiếp tục cao giọng nịnh hót: "Dạ Hoài, đã năm năm không gặp mà anh cũng không nhớ em sao? Vừa thấy mặt đã chất vấn em chuyện sống chết."

Cảm giác chân tướng toàn bộ sự việc năm xưa sắp đảo ngược, trái tim Tần Dạ Hoài nhảy lên thình thịch. Hắn luôn quá kiêu ngạo và tự phụ cho nên chưa bao giờ chịu thừa nhận là mình sai.

Thế nhưng hắn nhìn Tô Nghiên còn sống đang đứng trước mặt mình, lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi với những phán đoán của bản thân.

Chẳng lẽ… năm xưa hắn đã thật sự đổ oan cho An Đồng?!

Sự thật này khiến Tần Dạ Hoài sinh ra cảm giác sợ hãi.

Nhớ đến những việc mình đã gây ra cho An Đồng trong suốt mấy năm nay, Tần Dạ Hoài gần như không dám đi tìm hiểu chân tướng ẩn giấu đằng sau, hắn thật sự sợ rằng mình đã nghi oan cho An Đồng.

"Nghiên Nghiên, mau trả lời đi, tại sao em vẫn còn sống, chuyện xảy ra năm ấy rốt cuộc là như thế nào?"

Thấy biểu cảm nghiêm túc của Tần Dạ Hoài, Tô Nghiên cũng thu lại nụ cười trên mặt, cô ta chỉ biết tin năm năm trước An Đồng bị Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn liên thủ tống vào trại giam, hiện giờ ra tù rồi đang làm công việc lao công vệ sinh ở câu lạc bộ Ánh Trăng.

Sau khi biết chuyện Tô Nghiên vui vẻ không thôi, trước khi đến tìm Tần Dạ Hoài, cô ả còn cố ý ghé qua câu lạc bộ Ánh Trăng một chuyến. Đáng tiếc là quản lý thông báo cho Tô Nghiên rằng hôm nay An Đồng không đi làm.

Không gặp được An Đồng khiến Tô Nghiên cảm thấy mất hứng, cô ta vốn định vinh quang trở về rồi nhân tiện diễu võ dương oai trước mặt An Đồng một phen, hơn nữa còn rất chờ mong biểu cảm tuyệt vời trên khuôn mặt An Đồng khi biết tin mình vẫn sống khỏe mạnh không mất một cọng tóc.

Tô Nghiên hoàn không biết chuyện An Đồng đã nhảy lầu tự sát.

Cô ta nhìn vẻ mặt trầm trọng của Tần Dạ Hoài, giả vờ túm góc áo hắn làm nũng: "Dạ Hoài, năm đó em nhảy xuống biển rồi được một tàu ngư dân cứu lên. Bọn họ đưa em đến bệnh viện cho nên anh và Đình Viễn mới không tìm thấy em. Về sau thương tích của em quá nghiêm trọng phải đưa ra nước ngoài chữa trị. Năm năm nay em luôn trị bệnh ở nước ngoài, đến gần đây mới được xuất viện liền vội vàng trở về Hoa Thành gặp anh."

Sắc mặt Tần Dạ Hoài tái nhợt, mím môi hỏi: "Em được đưa đến bệnh viện nào? Năm ấy cả tôi lẫn Giang Đình Viễn gần như lật hết toàn bộ bệnh viện phòng khám lớn nhỏ khắp Hoa Thành vẫn không tìm thấy em. Sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác, chúng tôi tưởng em đã sớm chìm xuống biển nên thuê cả một đội thợ lặn chuyên nghiệp tìm kiếm suốt một tháng trời nhưng không có kết quả. Hôm nay em lại khỏe mạnh đứng ở đây, có phải nên giải thích cho rõ ngọn ngành một chút không?"

Chuyện Tần Dạ Hoài ghét nhất trên đời chính là bị người ta lừa gạt, cho nên hắn mới hận hành vi không chịu thừa nhận tội lỗi của An Đồng đến thế.

Hắn hận An Đồng quá ác độc, hận vì An Đồng lừa gạt hắn.

Nhưng đến hôm nay Tần Dạ Hoài mới muộn màng biết được An Đồng chưa từng lừa dối hắn, người thật sự lừa hắn lại là một người khác!
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 13: Chương 13



13.

Tô Nghiên của hôm nay môi hồng răng trắng, sắc mặt hồng hào, nhìn kiểu gì cũng không giống dáng vẻ của người bị bệnh nặng nhiều năm. Hơn nữa, năm năm trước sau khi bị xâm hại ở nhà kho ngoại thành, trạng thái tinh thần của cô ta đã từng rất tồi tệ.

Khi ấy Tô Nghiên vừa thấy người đến gần mình đã lập tức hoảng loạn la hét run rẩy, khiến Tần Dạ Hoài càng đau lòng không thôi.

Tần Dạ Hoài còn nhớ kỹ lời bác sĩ nói năm đó, ông ta cho biết chấn thương tinh thần mà Tô Nghiên gánh chịu là không thể chữa khỏi, cô ta có khả năng phải sống chung với những sang chấn hậu chấn thương vì bị xâm hại cho đến hết đời.

Nghĩ đến lời bác sĩ thần kinh nói năm đó, Tần Dạ Hoài không khỏi nhớ đến dáng vẻ An Đồng khác biệt một trời một vực sau khi mãn hạn tù.

Từng là An đại tiểu thư khuynh đảo vô số đàn ông Hoa Thành, trải qua năm năm lao ngục đã biến thành dáng vẻ hèn mọn khốn cùng, dường như ai cũng có thể giơ chân đá lên đầu một cái.

Sự thay đổi của An Đồng mới thật sự là dáng vẻ của người từng chịu cực hình tra tấn.

Bộ dạng quá khỏe mạnh quá ổn định của Tô Nghiên hiện tại khiến cho nỗi hoài nghi trong lòng Tần Dạ Hoài càng lúc càng trầm trọng thêm.

Nghe thấy câu chất vấn của Tần Dạ Hoài, Tô Nghiên ấp úng nửa ngày mới đáp: "Dạ Hoài, em cũng không biết những ngư dân kia đưa em đến bệnh viện nào, lúc ấy em vẫn hôn mê nên không rõ tình hình lắm."

Tần Dạ Hoài gật đầu nói: "Vậy thì em cho tôi biết danh tính những ngư dân đó đi, bọn họ đã cứu mạng em, tôi cũng nên đi gặp mặt cảm ơn mới phải."

Nhận ra thái độ muốn tìm hiểu rạch ròi đến chân tơ kẽ tóc của Tần Dạ Hoài, trong lòng Tô Nghiên hơi hoảng hốt sợ lời nói dối năm xưa bị vạch trần.

Cô ta không ngờ sau năm năm gặp lại, Tần Dạ Hoài lại đi hỏi cô cặn kẽ về chuyện xảy ra năm xưa, thế là Tô Nghiên chỉ đành dùng lại trò cũ, ôm chặt cánh tay Tần Dạ Hoài làm nũng: "Dạ Hoài, năm năm rồi không gặp, chúng ta đừng chấp nhặt chuyện cũ nữa được không?"

Năm năm trôi qua, Tần Dạ Hoài đã hoàn toàn mất đi chút bốc đồng cuối cùng của tuổi trẻ, hiện giờ hắn chỉ còn là thái tử Tần thị sát phạt quyết đoán mà thôi, cho nên làm sao hắn lại không thể nhìn ra mọi hành động của Tô Nghiên lúc này hoàn toàn là để đánh lạc hướng.

Hắn rút tay mình ra khỏi tay Tô Nghiên, đoạn quay ngược lại giữ chặt cổ cô ta.

Tần Dạ Hoài lạnh lùng nói: "Tô Nghiên, tốt nhất cô nên nói thật đi, chuyện năm xưa rốt cuộc là như thế nào? Cô nên biết tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt. Đừng để tôi tra ra chân tướng mới biết cô nói dối, đến lúc đó số phận cô còn thảm hơn cái c.h.ế.t nữa đấy."

Tô Nghiên chưa từng gặp qua Tần Dạ Hoài lạnh lùng đáng sợ như vậy.

Trước đây cô ta quen biết Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn thông qua An Đồng, có lẽ bởi vì được An Đồng hoàn toàn ngây thơ tin tưởng cho nên Tô Nghiên nhanh chóng chiếm được toàn bộ trái tim lẫn lòng tín nhiệm của cả hai người đàn ông kia chỉ trong thời gian ngắn.

Thế nên một Tần Dạ Hoài độc ác tàn nhẫn như vậy Tô Nghiên mới chứng kiến lần đầu.

Cô ta nắm chặt bàn tay Tần Dạ Hoài đang bóp cổ mình, sợ chỉ cần hắn ra sức thêm một chút nữa thôi là mình sẽ thật sự bị b*p ch*t.

Cái c.h.ế.t gần trong gang tấc khiến lòng Tô Nghiên sinh ra sợ hãi, thế nhưng cô ả vẫn ý thức được bản thân không thể kể cho Tần Dạ Hoài những chuyện đã thật sự xảy ra năm xưa. Nếu không, thứ đang chờ đợi cô ta chính là một trận trả thù từ địa ngục…

Thế là Tô Nghiên khó khăn bật ra mấy chữ: "Dạ Hoài, anh phải tin em, em thật sự không lừa dối anh mà…"
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 14: Chương 14



14.

Tần Dạ Hoài nghiến răng hỏi: "Năm đó cô để lại một tờ giấy chỉ điểm An Đồng, cho nên thật sự là An Đồng thuê người xâm hại cô đúng không?"

Thời điểm xem được lá thư tuyệt mệnh kia, Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn quá kinh ngạc và tức giận, thậm chí còn không đi điều tra thực hư đã vội vàng đổ hết tội lỗi lên đầu An Đồng. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ xử sự như thế đúng là rất quá đáng.

Tô Nghiên còn chưa kịp gật đầu thì điện thoại trong túi Tần Dạ Hoài đã vang lên. Nhìn thấy là trợ lý gọi đến, Tần Dạ Hoài mới ý thức được có lẽ mình sắp tìm được chút manh mối về sự thật.

Hắn lập tức ấn nút loa ngoài, giọng trợ lý vang lên trong điện thoại.

"Thưa sếp, tôi đã điều tra được rồi! Năm đó đúng là cô Tô có nhảy xuống biển, chỉ là sau khi nhảy xong cô ấy bí mật bơi đến chỗ một chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn rồi trốn đến Hải Thị, sau đó xuất cảnh ra nước ngoài. Tôi căn cứ theo những manh mối do camera giám sát ghi lại, liên hệ với một nhân chứng thì được biết cô Tô đúng là chưa từng bị xâm hại. Sự kiện xảy ra lúc đó chỉ là cô Tô tự biên tự diễn ra kịch bản để gài bẫy cô An mà thôi…"

Giọng trợ lý càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không dám nói tiếp nữa.

Dù sao lúc đó kho hàng cũng không có camera chứng minh những chuyện từng xảy ra bên trong, mọi chuyện đều dựa trên lời kể của Tô Nghiên và những tiếng động mà người qua đường tình cờ nghe thấy.

Tần Dạ Hoài cảm thấy lửa giận trong lòng mình bùng lên dữ dội, hắn gần như không tin vào tai mình. Hóa ra hắn thật sự vu oan cho An Đồng, hóa ra tất cả mọi người đều bị Tô Nghiên bịt mắt dắt mũi đi!

Tần Dạ Hoài siết cổ Tô Nghiên chặt hơn nữa, giận dữ hét lên: "Tô Nghiên, tại sao cô phải làm như vậy?!"

Tô Nghiên biết sự tình đã bại lộ, lại đột nhiên không biết lấy đâu ra dũng khí hét to: "Tại sao à? Bởi vì tôi ghen tị với An Đồng! Tôi ghen tị vì cô ta là An đại tiểu thư cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là con gái của quản gia quèn! Tôi ghen tị cô ta có bạn thân là Giang Đình Viễn, càng ghen tị cô ta có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận anh. Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà cô ta sinh ra đã có tất cả còn tôi thì chẳng có gì trong tay? Cho nên tôi phải hủy hoại cô ta!"

Hai mắt Tần Dạ Hoài như muốn nứt ra, chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t Tô Nghiên ngay tại chỗ.

Hắn chợt nhớ đến an nguy của An Đồng, lập tức hỏi vào điện thoại: "An Đồng thì sao? Cô ấy thế nào rồi? Đã cứu được người chưa!"

Giọng nói yếu ớt của trợ lý truyền tới, "Thưa sếp, cô An… cô ấy đã qua đời thật rồi…"

Tân tai nghe được tin tức tử vong của An Đồng khiến Tần Dạ Hoài sững sờ trong chốc lát.

Tô Nghiên cũng ngẩn người vài giây rồi không nhịn được cười to thành tiếng: "Chết hay lắm! Chết hay lắm!"

Tần Dạ Hoài nổi giận cho cô ả một cú bạt tai làm Tô Nghiên ngã phịch xuống đất. Cô ta phủ phục dưới sàn nhà nhưng lại nở nụ cười điên cuồng khoái trá: "An Đồng c.h.ế.t rồi! Cuối cùng An Đồng cũng c.h.ế.t rồi! Tần Dạ Hoài, tôi còn chưa cảm ơn anh vì đã thay tôi g.i.ế.c sạch người nhà họ An đâu!"

Tần Dạ Hoài còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa biệt thự đột ngột bị người đẩy mạnh ra.

Hai người cùng quay đầu nhìn lại, người đến quả nhiên là Giang Đình Viễn!

Sau khi trông thấy Giang Đình Viễn, To Nghiên nhất thời thở phào một hơi. Cô ta nằm xoài dưới đất lết đến bên cạnh Giang Đình Viễn cầu xin giúp đỡ: "Đình Viễn, mau cứu em! Dạ Hoài muốn g.i.ế.c em!"

Sở dĩ Giang Đình Viễn xuất hiện ở nơi này, một là vì hắn ta nhận được tin nhắn của An Đồng, hai là vì cùng lúc đó còn nhận được tin Tô Nghiên còn sống!

Hắn ta không hiểu nội dung tin nhắn An Đồng gửi đến có ý gì, thế nhưng sau khi nhận được thông báo Tô Nghiên còn sống đã vội ném tin nhắn đó ra sau đầu, chỉ vội ba chân bốn cẳng chạy đến biệt thự nhà Tận Dạ Hoài tìm Tô Nghiên.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 15: Chương 15



Giang Đình Viễn vừa đến cửa biệt thự đã nghe được cuộc đối thoại kinh thế hãi tục giữa Tần Dạ Hoài và Tô Nghiên qua khe cửa.

Là có ý gì?

Nghĩa là mọi chuyện xảy ra năm ấy đều do một tay Tô Nghiên tự biên tự diễn, còn nạn nhân bị hãm hại thật sự lại là An Đồng?!

Mà An Đồng vừa mới nhảy lầu tự sát, đã không còn cứu kịp?!

Lượng tin tức khổng lồ như một trận sấm sét nổ ngay trên đầu Giang Đình Viễn, hắn ta không nhìn Tô Nghiên yếu ớt phủ phục bên chân mình mà quay sang chất vấn Tần Dạ Hoài: "Dạ Hoài, những gì các người vừa nói… đều là sự thật sao?"

Nghe Giang Đình Viễn nói vậy, trái tim Tô Nghiên lập tức chùng xuống, cô ta biết mình sắp xong đời rồi.

Lửa giận của Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn không phải là thứ cô ta có thể thừa nhận, cho dù cả hai gã đàn ông kìa từng phải quỳ dưới váy cô ta, nhưng chỉ cần bọn họ trở mặt thì sẽ vô cùng tàn nhẫn.

Cái c.h.ế.t của An Đồng chính là tấm gương ngay trước mắt, mà cô ta thì hoàn toàn không muốn chết!

Thấy Tần Dạ Hoài im lặng gật đầu, Giang Đình Viễn lập tức bạo nộ. Hắn ta không có tính cách thâm trầm như Tần Dạ Hoài mà toàn bộ cảm xúc đều hiện hết ra ngoài mặt, bởi vậy nên sau khi biết mình bị đùa giỡn suốt năm năm, trong cơn tức tối hắn ta liền đá văng Tô Nghiên đang túm ống quần mình ra.

"Tô Nghiên, cô dám chơi tôi?"

Giang Đình Viễn đầy mặt tức giận, hắn ta còn vì ả đàn bà lòng dạ thâm độc này mà quay sang hại cô bạn thanh mai trúc mã của mình cho thân tàn ma dại! Ngay trong hôm nay hắn ta đã giẫm nát một bàn tay của An Đồng, thậm chí vung chân đá c.h.ế.t người thân duy nhất còn lại trên đời của cô là An Minh Nguyệt!

Nếu không phải vì cái c.h.ế.t của An Minh Nguyệt, có lẽ An Đồng cũng sẽ không nhảy lầu tự vẫn.

Sau khi nghĩ thông suốt, đột nhiên Giang Đình Viễn cảm giác toàn thân rét lạnh đến tận xương… Hắn ta không khỏi nhớ đến dáng vẻ An Minh Nguyệt ngày nhỏ ngây thơ ngọt ngào gọi hắn là anh.

Mà hiện giờ, cô bé đã biến thành một t.h.i t.h.ể không còn biết vui giận.

Sợ hãi và tức giận bao trùm trái tim Giang Đình Viễn, An Đồng vô tội… hắn đã làm gì với người bạn thân nhất của mình thế này?!

Hắn ta từng hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cô, để An Đồng trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Thế nhưng hiện giờ, cũng chính là hắn ta tự tay đẩy An Đồng xuống vực sâu địa ngục!

Toàn thân Giang Đình Viễn ớn lạnh, hắn ta kéo Tôi Nghiên ở dưới đất lên, quát lớn: "Tô Nghiên, tại sao cô lại hại An Đồng!"
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 16: Chương 16



16.

Biết rõ mình không thể thoát c.h.ế.t nên Tô Nghiên cũng không thèm giấu giếm suy nghĩ thật sự trong lòng mình nữa. Cô ta hừ lạnh một tiếng, bật cười: "Tôi lại không phải người hại c.h.ế.t An Đồng, tôi chỉ viết một bức di thư đẩy cô ta lên đầu sóng ngọn gió mà thôi. Những người chân chính tống cô ta vào trại giam, hại cô ta tan nhà nát cửa, cuối cùng bị ép đến mức phải nhảy lầu tự sát là anh và Tần Dạ Hoài!"

Nhìn sắc mặt Giang Đình Viễn chuyển biến vặn vẹo, Tô Nghiên đắc ý cười to: "Thừa nhận đi, Giang Đình Viễn! Người hại c.h.ế.t An Đồng chưa bao giờ là tôi, mà là anh, bạn thanh mai trúc mã cùng với Tần Dạ Hoài, vị hôn thê của cô ta. Nếu các người thật sự yêu quý An Đồng như cách biểu hiện lúc này, chẳng lẽ tôi còn châm ngòi ly gián được sao?"

Giang Đình Viễn hung hăng cho Tô Nghiên một cú bạt tai, giận dữ hét to: "Câm miệng!"

Khóe miệng Tô Nghiên bị đánh đến rỉ m.á.u nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, "Tôi càng muốn nói đấy! Tôi chỉ có mỗi cái mạng còi này, kéo theo cả nhà họ An phải c.h.ế.t cùng xem như cũng là c.h.ế.t có ý nghĩa. Còn anh, Giang Đình Viễn, cả anh nữa, Tần Dạ Hoài, các người có dám c.h.ế.t không? Đến c.h.ế.t mà các người cũng không dám!"

"Tôi nguyền rủa các người suốt phần đời còn lại phải sống trong nỗi ân hận vì đã g.i.ế.c c.h.ế.t An Đồng!"

Giang Đình Viễn giận dữ đạp Tô Nghiên một cú, lưng cô ta đụng mạnh vào tường, lập tức nôn ra một ngụm máu.

Giang Đình Viễn còn muốn tiếp tục ra tay đã bị Tần Dạ Hoài ngăn lại.

Hắn ta bực bội hỏi, "Anh còn bảo vệ cô ta à?"

Ánh mắt lạnh lùng thâm trầm của Tần Dạ Hoài liếc về phía Tô Nghiên đang thoi thóp thở. Hắn ngồi xuống nhìn cô ta, lời nói tựa như tẩm độc: "Tô Nghiên, nếu cô đã thích diễn kịch đến thế, tôi sẽ cho cô nếm thử kết cục thế nào gọi là bị cắn trả."

Tần Dạ Hoài gọi một cú điện thoại rồi nói với đầu dây bên kia: "Đi tìm hết đám giang hồ ở Hoa Thành về đây…"

Tần Dạ Hoài còn chưa nói xong, Tô Nghiên đã lập tức hiểu ra hắn dự định làm gì! Cô ta kinh hãi quỳ xuống cầu xin Tần Dạ Hoài, "Đừng mà… Đừng! Dạ Hoài, không, không, anh Tần, tôi xin anh đừng đối xử với tôi như vậy!"

Tần Dạ Hoài không thèm cho cô ta một cái liếc mắt, tiếp tục tàn nhẫn nói: "Qua tối nay, trói cô ta lại, bịt chặt miệng mũi rồi khiêng lên vách núi cao nhất Hoa Thành, ném xuống biển cho cá ăn."

Nghe xong những lời này, huyết sắc trên mặt Tô Nghiên lập tức không còn. Cô ta biết mình đã thật sự chọc điên Tần Dạ Hoài, cô ta xong đời rồi.

Rất nhanh sau đó, có người tiến vào kéo Tô Nghiên đi như một miếng giẻ rách.

Lúc này Giang Đình Viễn đã ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật. Hắn ta và Tần Dạ Hoài thế mà bị Tô Nghiên đùa giỡn đến xoay vòng vòng!

An Đồng từng là thiên chi kiêu nữ nổi danh khắp Hoa Thành, vậy mà lại bị hủy hoại trong tay hai người bọn hắn!

Giang Đình Viễn run giọng hỏi: "An Đồng, cô ấy thật sự nhảy lầu rồi sao…?"

Tần Dạ Hoài hơi lảo đảo, hắn không đứng thẳng nổi, cũng không trả lời câu hỏi của Giang Đình Viễn, hắn chỉ cảm giác mình bị một cơn đau đớn kịch liệt bủa vây.

Mãi đến bây giờ hắn mới nhận ra tình cảm mình dành cho Tô Nghiên hoàn toàn không phải là yêu thích, bởi vì nghĩ đến chuyện cô ta sắp bị lũ giang hồ thật sự xâm hại mà hắn vẫn không có chút cảm xúc đau lòng nào.

Ngày đó ở câu lạc bộ Ánh Trăng, chứng kiến chuyện xảy ra giữa An Đồng và những người có mặt, hắn mới nhận ra mình đã vô cùng tức giận!

Kẻ thông minh như Tần Dạ Hoài nhanh chóng hiểu ra, cơn tức giận này không xuất phát từ hận thù hắn dành cho An Đồng, mà bởi vì hắn thích An Đồng, hắn không chịu đựng nổi khi cô phải phô bày thân thể trước mắt người ngoài!
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 17: Chương 17



17.

Tần Dạ Hoài cảm giác nhịp thở của mình dồn dập lên, cảnh tượng An Đồng sau khi ra tù phải chịu đựng bao chuyện nhục nhã liên tục xoay tròn trong đầu hắn như chiếc đèn kéo quân.

Rốt cuộc hắn đã làm những gì?

Nếu đã muốn định tội thì không cần lý do, Tô Nghiên nói rất đúng, hắn và Giang Đình Viễn mới là kẻ thủ ác lớn nhất!

Tần Dạ Hoài quỳ sụp xuống, tuyệt vọng thốt lên: "An Đồng, anh xin lỗi…"

Tiếc là lời xin lỗi đến quá muộn màng.

Đúng lúc này, cửa lớn biệt thự nhà Tần Dạ Hoài bị người ngoài mở tung lần thứ hai, một đội cảnh sát ầm ầm xông vào. Viên sĩ quan dẫn đầu không ai khác chính là người hôm nay đứng ở cửa tập đoàn Tần thị nói chuyện với Tần Dạ Hoài, Trần Cảnh Diệu.

Trần Cảnh Diệu nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong biệt thự, hiển nhiên là có dấu vết của một cuộc ẩu đả, chân mày anh vẫn không động đậy mà giữ vững ngữ khí của người làm công vụ.

"Nghi can Giang Đình Viễn, anh bị bắt vì tội cố ý g.i.ế.c người, nạn nhân là cô An Minh Nguyệt."

"Về phần anh Tần Dạ Hoài, chúng tôi điều tra được người cuối cùng cô An Đồng gọi điện thoại trước khi qua đời là anh, anh bị nghi ngờ có hành vi bức tử cô An Đồng, phiền anh đi theo một chuyến để phối hợp điều tra cùng chúng tôi."

Cảnh tượng này quá quen thuộc, giống hệt những gì An Đồng đã phải trải qua vào năm năm trước khi Tô Nghiên nhảy xuống biển khiến Giang Đình Viễn và Tần Dạ Hoài không khỏi ngẩn người.

Mãi đến khi cả hai người bị cảnh sát còng tay, Giang Đình Viễn mới muộn màng hét lớn: "Các người có chứng cứ gì mà bắt tôi? Có biết tôi là ai không?"

Trần Cảnh Diệu nhìn Giang Đình Viễn nổi giận đùng đùng chỉ xùy một tiếng: "Tôi không cần biết anh là ai. Sau khi xem xét đối chiếu, dấu chân tìm thấy trên người An Minh Nguyệt được chứng minh thuộc về anh, còn muốn chối cãi nữa sao? Dẫn đi!"

Tần Dạ Hoài từ đầu đến cuối không hề phản kháng, tùy ý để cảnh sát dẫn độ lên xe.

Sau khi áp giải cả Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn lên xe, mấy vị cảnh sát thi hành nhiệm vụ không khỏi tụ tập chụm vào nhau nói nhỏ.

"Cảnh sát Trần có lai lịch thế nào vậy? Vừa tới Hoa Thành chưa bao lâu đã bắt luôn thái tử Tần thị lẫn Giang thị, đúng là gan to bằng trời.

Hai nhà Tần Giang sẽ bỏ qua cho anh ta sao? Hay là anh ta vừa nhận công tác cho nên mới không biết thế lực đứng đằng sau hai nhà đó lớn đến cỡ nào?"

"Sĩ quan mới nhậm chức mà khá thật, đi theo làm việc với người thế này tôi cảm giác lưng mình cũng thẳng hơn trước nhiều. Nói thật, tôi rất không hy vọng sĩ quan Trần bị hai nhà Tần Giang gây khó dễ đâu, hiện giờ những người công chính liêm minh như vậy không còn bao nhiêu nữa."

"Vua chúa phạm pháp trừng trị như dân thường, hai nhà kia chắc cũng không dám coi thường pháp luật đến thế đâu! Lần này tôi về phe sĩ quan Trần!"

Mộ người nãy giờ vẫn im lặng không nhịn được phải lên tiếng: "Không phải chứ, mấy người chưa được nghe qua chiến tích của sĩ quan Trần à?"

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi cùng nhìn về hướng anh đồng nghiệp duy nhất biết chuyện.

Người nọ cạn lời ngửa mặt lên trời, lập tức giải thích: "Sĩ quan Trần tên thật Trần Cảnh Diệu, năm nay hai mươi tám tuổi, sĩ quan cấp một, quê quán Hải Thị. Hai năm trước anh ta được thuyên chuyển từ lực lượng đặc nhiệm về lực lượng cảnh sát nhân dân. Nhậm chức được hai năm, anh ta đã phá được vô số vụ án đặc biệt nghiêm trọng, thăng liên tục ba cấp, là sĩ quan được thăng cấp nhanh nhất và là sĩ quan cấp một trẻ nhất cả nước."

Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, lại có người nói: "Dù cảnh sát Trần có lợi hại thế nào cũng đâu thể thoát khỏi mũi dùi của hai nhà Tần Giang được!"
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 18: Chương 18



18.

Người nọ mỉm cười nói tiếp: "Vậy là cậu không hiểu rồi, cảnh sát Trần không chỉ có lý lịch ưu tú mà gia thế cũng rất hiển hách. Địa vị nhà họ Trần ở Hải Thị có thể sánh với cả nhà họ Tần và nhà họ Giang cộng lại. Đúng là anh ta vừa đến công tác, không nhận ra Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn cho nên mới làm việc l* m*ng, nhưng dù người bị bắt giữ là ai, trong mắt anh ta chỉ chia ra hai loại người phạm tội và người vô tội mà thôi. Cho nên mấy người rảnh rỗi lo lắng cho an nguy của cảnh sát Trần thì chi bằng lo lắng cho an nguy bản thân thì hơn."

Cùng lúc đó, Trần Cảnh Diệu đóng cửa nhà Tần Dạ Hoài lại, thấy xe cảnh sát chưa lái đi mà đám cấp dưới vẫn còn đứng tụ tập bàn tán liền nhướn mày, lạnh lùng hỏi: "Còn đứng đó làm gì? Vẫn chưa rút đi à?"

Mọi người bị dọa giật cả mình lập tức tản ra như ong vỡ tổ, ai nấy trở lại cương vị của mình. Trần Cảnh Diệu cũng ngồi lên chiếc xe cảnh sát cuối cùng rời đi.

Không một ai để ý ở cách đó không xa có một linh hồn trong suốt đang lơ lửng giữa không trung. Mà linh hồn đó chính là An Đồng vừa chứng kiến tất cả mọi việc!

Cũng không một ai biết, sau khi tự sát linh hồn An Đồng luôn trôi nổi đi theo sau Tần Dạ Hoài.

Cô không biết vì sao mình c.h.ế.t rồi lại không lên thiên đường, cũng không xuống địa ngục, mà hóa thành một hồn phách dùng góc nhìn thứ ba chứng kiến hết thảy phản ứng của mọi người sau khi mình c.h.ế.t đi.

An Đồng từng nghe người lớn trong nhà nói rằng, nếu người c.h.ế.t vẫn mang chấp niệm quá sâu thì sẽ bị biến thành một oan hồn vất vưởng.

Nghĩ đến đây An Đồng không khỏi bật cười tự giễu.

Hoặc có thể là nỗi hận của cô dành cho Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn đã kéo cô ở lại nơi này.

Mặc dù cô đã chọn lựa nhảy xuống từ tầng thượng tòa nhà tập đoàn Tần thị, vừa dũng cảm vừa yếu đuối kết thúc sinh mạng mình, thế nhưng những oán hận chất chứa trong lòng đối với Tần Dạ Hoài, Giang Đình Viễn và Tô Nghiên chưa từng biến mất.

Dựa vào đâu mà cô tan cửa nát nhà, đám người Tần Dạ Hoài là đầu sỏ gây tội lại vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!

Vào ngày biến thành linh hồn, An Đồng đi theo Tần Dạ Hoài thất hồn lạc phách trở về biệt thự riêng, chứng kiến lớp mặt nạ giả dối của Tô Nghiên bị xé rách, sau đó nhìn thấy Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn khổ sở sau khi biết được chân tướng mọi việc. Thế nhưng không rõ vì sao, dù cô tận mắt thấy họ cuồng nộ lẫn đau khổ mà trong lòng vẫn không hề có nửa phần gợn sóng, càng không có chút vui sướng nào sau khi báo được thù.

Không phải cô đã buông bỏ, mà bởi vì nỗi đau khổ của bọn họ không đáng để nhắc tới. Cho dù bọn họ có đau khổ hay hối hận đến mức nào cũng không thể đưa cha mẹ và Nguyệt Nguyệt thân yêu của cô trở về…

Ngay lúc An Đồng đang trầm tư suy nghĩ, cảnh tượng trước mắt cô đột ngột thay đổi, cô có mặt ở sở cảnh sát.

Đối mặt với Giang Đình Viễn phẫn nộ và Tần Dạ Hoài tâm như tro tàn, Trần Cảnh Diệu luôn luôn bày ra bộ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không đặt hai người kia vào trong mắt.

Chứng kiến cảnh này, An Đồng nở một nụ cười nhạt hiếm hoi.

Suy cho cùng, ở Hoa Thành này Trần Cảnh Diệu vẫn là người đầu tiên dám đối xử như vậy với Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn. nếu không phải An Đồng nghe lỏm được cuộc đối thoại kể về thế lực đứng đằng sau Trần Cảnh Diệu, có lẽ cô sẽ thật sự lo lắng toát mồ hôi cho anh.

Dù sao những việc mấy năm nay hai người kia làm với cô cũng đủ để An Đồng nhớ mà lạnh sống lưng, càng đừng nói đến thế lực gia đình chống lưng cho bọn họ.

Cô hy vọng người chính trực liêm minh như Trần Cảnh Diệu sẽ không bị những kẻ tiểu nhân hèn hạ cản đường.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 19: Chương 19



19.

An Đồng đi theo sau Tần Dạ Hoài suốt một tháng trời, chứng kiến Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn bị đưa vào trại tạm giam rồi bị dẫn độ lên tòa án.

Mọi người phán đoán không sai, nhà họ Tần và nhà họ Giang quả nhiên rất bất mãn với tác phong làm việc của Trần Cảnh Diệu cho nên kiên quyết đệ đơn lên tòa án, mà Trần Cảnh Diệu dùng danh nghĩa của An Đồng cũng viết đơn kiện ngược Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn, lúc này vở kịch chấn động toàn bộ Hoa Thành mới chịu hạ màn.

"Bị cáo Giang Đình Viễn có bằng chứng xác đáng về tội cố ý g.i.ế.c người, tuyên án bảy năm tù giam."

"Bị cáo Tần Dạ Hoài có bằng chứng xác đáng về tội cố ý gây thương tích, tuyên án ba năm tù giam."

Toàn hội trường náo động, không ai ngờ được Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn cao cao tại thượng thế mà cũng có ngày rơi vào vòng lao lý. Đến cả An Đồng đang lơ lửng giữa không trung nghe tòa tuyên án xong cũng có chút hoảng hốt.

Mối thù của cả nhà cô đến nay xem như đã báo.

An Đồng không khỏi quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng mặc quân phục cảnh sát ngồi yên trong góc phòng. Biểu cảm anh rất nghiêm nghị, mặt mày như họa, bộ quân phục màu xanh lam càng tôn lên vẻ vừa cấm dục lại mê người.

Chứng kiến thẩm phán đưa ra phán quyết cuối cùng, Trần Cảnh Diệu cũng có chút xúc động trước cảnh tượng trang nghiêm túc mục này, anh rời khỏi phiên tòa bằng đường cửa hông rồi ngồi lên chiếc Rolls-Royce của mình chạy ra ngoại ô thành phố.

Anh ta định đi đâu thế nhỉ? An Đồng hơi nghi hoặc đuổi theo dấu vết của Trần Cảnh Diệu.

Chiếc Rolls-Royce lao nhanh rồi dừng lại trước một nghĩa trang nổi tiếng ở ngoại ô Hoa Thành. Trời đã vào đông, không trung hạ xuống một trận mưa nhỏ, Trần Cảnh Diệu rút chiếc ô từ trong xe ra, sau đó chầm chậm bước vào trong khuôn viên nghĩa trang.

An Đồng cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải Trần Cảnh Diệu là người Hải Thị sao, anh ta cũng có người quen ở Hoa Thành à?

Thấy Trần Cảnh Diệu dừng chân trước một ngôi mộ, An Đồng tăng thêm tốc độ hiếu kỳ muốn tiến lên xem thử rốt cuộc chủ nhân của ngôi mộ kia là ai.

Anh đứng trước tấm bia, nghiêng chiếc ô lớn màu đen trong tay về hướng bia mộ không để nước mưa chạm vào.

Động tác này của Trần Cảnh Diệu khiến An Đồng rung động.

Cô thầm nghĩ, người nằm dưới ngôi mộ này có lẽ là người mà Trần Cảnh Diệu rất quan tâm đấy nhỉ? Nếu không, tại sao anh ta lại che mưa cho một tấm bia mộ ở nơi không ai nhìn đến?

Đến lúc An Đồng nhìn kỹ vào tấm ảnh chụp trên mặt bia mới kinh ngạc nhận ra, người con gái cười tươi như hoa trên tấm bia mộ chính là cô của năm năm trước!

An Đồng kinh ngạc đích nhìn về phía Trần Cảnh Diệu.

Tại sao anh ta lại có bức ảnh năm năm trước của cô?

Sau khi ý thức được đây chính là mộ của mình, An Đồng có chút kinh ngạc.

Cô đã sớm không còn thân bằng quyến thuộc cho nên cũng không ai đứng ra lo hậu sự, người chuẩn bị vị trí trong nghĩa trang này cho cô, sau đó còn lo liệu chuyện ma chay mai táng, nếu không có gì bất ngờ thì chính là Trần Cảnh Diệu.

Nhưng… tại sao anh phải làm chuyện này?

An Đồng không nhớ mình có quen biết anh, mà Trần Cảnh Diệu là người Hải Thị, cô lại lớn lên ở Hoa Thành, bọn họ cơ bản không có cơ hội gặp mặt nhau.

Hay nên nói là… Trần Cảnh Diệu tốt bụng đến mức làm tròn bổn phận với từng nạn nhân trong các vụ án do mình phụ trách sao? Ngay cả chuyện hậu sự cũng đã làm xong, chẳng lẽ đây là nghĩa cử tốt đẹp nên có của tất cả người nhà họ Trần?

An Đồng cảm thấy rất kỳ quái.

Nhưng lúc này cô đang lơ lửng bên cạnh Trần Cảnh Diệu nhìn mình trong tấm ảnh đen trắng mỉm cười rất vô tư, trong lòng chợt trào dâng một nỗi xúc động.

Cô không nhớ nổi lần cuối cùng nụ cười tươi tắn như vậy xuất hiện trên mặt mình là chuyện từ lúc nào.

Trần Cảnh Diệu im lặng nhìn tấm bia đá một hồi rồi vươn tay lau đi vệt nước mưa vương vãi trên tấm ảnh. Anh vươn tay đặt lên mặt bia như đang xoa đầu An Đồng.
 
Back
Top Bottom