Ngôn Tình Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,951
0
36
AP1GczN8ZdPOXW8S1_W65nXa081__ACyfV-muQ0IA1Se72IjOUvkKaQK2J1jgK-4nNwdx3yn4r4rJ6HvWnp3y6QvQp905PxZ-YI5eykUy21nECEUrYt-DiyFRl1zX7_bY38tqk48Mmojwhc6x1wgdqo5HfPv=w215-h322-s-no-gm

Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Tác giả: Bạch Quần Lãn Lãn
Thể loại: Ngôn Tình, Đoản Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tôi thẫn thờ nhìn người đàn ông có gương mặt siêu đẹp trai đang ngồi trên ghế sofa.

Từ đầu đến cuối không thấy anh ấy di chuyển một chút nào.

Nhưng thật kì lạ là tôi lại nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.

Tôi và Trình Tiêu kết hôn chớp nhoáng.​
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 1


1,

Tôi thẫn thờ nhìn người đàn ông có gương mặt siêu đẹp trai đang ngồi trên ghế sofa.

Từ đầu đến cuối không thấy anh ấy di chuyển một chút nào.

Nhưng thật kì lạ là tôi lại nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.

Tôi và Trình Tiêu kết hôn chớp nhoáng.

Tôi vẫn luôn cho rằng Trình Tiêu không thích tôi, anh ấy kết hôn với tôi chỉ vì muốn đối phó với bố mẹ anh.

Nhưng giờ tôi chợt nhận ra anh ấy chính là kiểu người bên ngoài lạnh lùng bên trong bị khùng.

“Vợ yêu đang nhìn mình.”

“Không biết cô ấy có bị sốc khi thấy gương mặt đẹp trai của mình không?”

“Hahaha mình chắc chắn rằng mặc áo sơ mi trắng thẳng lưng ngồi trên ghế sofa sẽ mê hoặc được cô ấy, nam chính trong phim thường như thế mà.”

Tôi hơi ngượng ngùng ho một tiếng: “Trình Tiêu, anh…”

Tôi chưa kịp nói hết câu anh ấy đã đứng phắt dậy: “Sao vậy?”

“Vợ vừa mới gọi tên mình, chắc chắn cô ấy muốn ngủ cùng mình, hồi hộp quá đi.”

Tôi: “...???”

Không ngờ rằng anh ấy bên ngoài thì trông có vẻ cấm dục, nội tâm lại là một chú cún nhỏ.

Tôi chỉ vào áo sơ mi của anh ấy: “Em muốn nói là cúc áo… anh cài nhầm rồi.”

“À, đã biết.”

Trình Tiêu gật đầu, trên mặt cũng không có tí ngượng ngùng nào, ôn nhu nói: “Cảm ơn em nhắc nhở.”

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của anh ấy:

“A a a a, thật xấu hổ quá đi, lần đầu tiên trong đời sử dụng mỹ nam kế nhưng lại bị vợ yêu nói cài nhầm cúc áo.”

“Tôi rất muốn khóc, bà xã, vợ yêu, dưới cúc áo cài nhầm của anh là cơ bụng tám múi đó.”
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 2


2,

Tôi đứng dậy rồi đi về phía ban công.

Trình Tiêu tỏ vẻ thản nhiên cúi xuống và lấy chiếc điều khiển mở TV.

Nhưng trong lòng anh ấy lại như nước tràn bờ đê: “Cô ấy đi về phía này, vợ yêu đang đi đến chỗ mình.”

“Cục cưng, mau tới đè anh xuống hôn một cái.”

“Mình không thể đợi được nữa rồi.”

Tôi không thể không nhìn Trình Tiêu thêm lần nữa.

Tôi nhìn thấy bàn tay cầm điều khiển của anh ấy run run, môi hơi nhếch lên, trông có vẻ rất hưởng thụ.

Tôi vừa thấy bất lực, vừa thấy buồn cười.

Trước kia khi chưa nghe thấy tiếng lòng của Trình Tiêu, tôi thường thấy anh ấy ở phòng khách xem TV, nhưng lại không xem TV mà luôn chăm chú nhìn vào tôi.

Trước kia tôi còn tưởng tôi làm chuyện gì quấy rầy đến anh ấy.

Hiện tại mới phát hiện hóa ra nội tâm của anh ấy điên khùng như vậy.

Chẳng mấy chốc tôi bước qua Trình Tiêu.

“Dừng lại! Dừng lạiiiiii!”

Trình Tiêu điên cuồng hét lên trong lòng.

Sau đó anh ấy không kiểm soát được bản thân mà nắm lấy tay tôi.

“Oa oa oa, kích động quá, cuối cùng cũng được chạm vào tay vợ yêu rồi!”

“Tay vợ thật mềm, muốn hôn một cái quá đi.”

“Á đù! Tại sao mình lại chạm vào vợ mình?”

“Không xong rồi! Vợ nhất định sẽ nghĩ mình là đồ b**n th**.”

Giọng nói của Trình Tiêu như tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, nhưng biểu cảm trên mặt anh ấy vẫn lạnh như băng.

Tôi giả vờ ngây ngô hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Trình Tiêu mặt vẫn tỉnh bơ, tim không đập chân không run bình tĩnh nói: “Trên mu bàn tay của em có muỗi.”

Nói xong, anh lập tức rút tay lại.”

“Huhuhu, vợ yêu, em không thể nói rằng chồng ơi chúng ta cùng đi ngủ được hay sao?”

“Vợ yêu, anh rất muốn ngủ cùng em mà!”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Trình Tiêu….”

Trong mắt Trình Tiêu hiện lên một tia chờ mong và mừng rỡ: “Sao thế?”

“Thích quá đi, thích quá đi, vợ cảm nhận được mình muốn gì rồi, nhất định là muốn bảo mình cùng về phòng ngủ.”

“Sau này anh nhất định sẽ làm cho vợ thoải mái.”

Nghe những lời trong lòng của anh ấy khiến tôi xấu hổ đỏ bừng mặt.

Tôi cắn môi, lật tẩy lời nói dối của anh ấy: “Còn chưa đến mùa hè, lấy đâu ra muỗi!”

Trong mắt Trình Tiêu thoáng qua một tia thất vọng, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Xin lỗi, vừa nãy là anh sai rồi.”

Tôi cười nhẹ: “Không sao.”
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 3


3,

Tôi đi về phía ban công và tiếp tục lau tóc.

Ding donggg.

Chuông cửa vang lên.

“Nửa đêm rồi mà ai còn đến nhà mình?”

“Thật phiền phức, quấy rầy thế giới hai người của mình và vợ yêu, mình sẽ vẽ một vòng tròn nguyền rủa cái thứ phiền phức này.”

Trình Tiêu đứng dậy và đi ra mở cửa.

“A, thì ra là mẹ vợ!”

“Lời nguyền vừa rồi không có tác dụng, mẹ ơi mẹ hãy thuyết phục Tiểu Ngưng để cô ấy ngủ cùng con đi.”

Nội tâm của Trình Tiêu lèm bèm không ngừng, nhưng trên miệng lại là: “Mẹ, chào mẹ ạ!”

Trên tay mẹ tôi cầm một chiếc cặp lồng giữ nhiệt, nhưng mẹ tôi cũng không bước vào, chỉ đứng ở cửa: “Mẹ không vào, đến mang chút canh cho các con.”

Tôi đặt chiếc khăn trong tay xuống, ngơ ngác hỏi: “Canh gì vậy ạ?”

“Canh bổ.”

Mẹ tôi cười nói: “Đàn ông uống bổ dưỡng, phụ nữ uống đẹp da.”

Trình Tiêu nhận lấy cặp lồng từ tay mẹ tôi: “Con cảm ơn mẹ.”

“Ừm, vẫn là Tiểu Tiêu hiểu chuyện.”

Mẹ tôi gật đầu, sau đó lại quay về phía tôi mắng: “Tiểu Ngưng, con có biết tại sao mẹ lại mang canh cho các con không? Ý mẹ là con nhanh chóng cho mẹ bế một đứa cháu!”

Tôi xấu hổ vô cùng: “Mẹ ơi, bây giờ thì sớm quá.”

“Mẹ ơi, con cực kì ủy khuất, con rất muốn khóc huhu.”

“Chúng con chưa sinh cháu cho mẹ bế không liên quan gì đến việc uống canh bổ dưỡng, chủ yếu là vợ yêu của con không cùng con abc huhu.”

“Huhuhu, abc xyz, mình muốn abc với vợ yêu huhu.”

Trong lòng Trình Tiêu điên cuồng gào thét, nhưng trên mặt vẫn cứ giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng như thế, anh bình tĩnh nói: “Mẹ, Tiểu Ngưng nói đúng, bọn con có con bây giờ là quá sớm.”

“Sớm cái gì mà sớm?”

Mẹ tôi tròn mắt: “Tiểu Ngưng, bạn thân của con đã ba năm hai đứa rồi, với cả, con sinh con rồi cũng không cần chăm sóc, mẹ sẽ chăm sóc nó!”

“Con biết rồi.”

Tôi chỉ biết ngăn chặn mẹ tôi bằng cách này: “Mẹ, trời sắp tối rồi. Mẹ mau về nghỉ ngơi đi!”

“Không, không được, mẹ ơi mẹ đừng đi mà!”

“Mẹ ơi, cầu xin mẹ ở lại đây để con không cần xa vợ con, con muốn ngủ với vợ!”

“Làm ơn mà huhu, cầu xin mẹ.”

Trình Tiêu siết chặt bình giữ nhiệt, khiến cho những ngón tay xuất hiện các vết đỏ ửng.

Cuối cùng, anh ấy vẫn lên tiếng: “Mẹ ơi, Tiểu Ngưng nói rất đúng, trời tối rồi đường không dễ đi, hay là mẹ nghỉ ngơi ở chỗ chúng con đi!”
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 4


4,

“Vậy cũng được!”

Mẹ tôi bước vào nhà, đến chỗ tủ giày thay đôi dép đi trong nhà: “Nhân lúc canh còn nóng các con uống nhanh đi.”

“Hehehe mẹ vợ ở lại rồi.”

“Nếu như vợ yêu có thể nghĩ giống mình thì tốt rồi.”

Trình Tiêu đi vào phòng bếp lấy bát đũa, anh ấy múc cho tôi một bát canh, thản nhiên nói: “Cẩn thận bỏng.”

“Uống nhanh đi vợ yêu, uống xong thì chúng ta có thể về phòng ngủ rồi.”

“Thích quá đi, cuối cùng cũng được ngủ cùng vợ yêu rồi ~”

Nội tâm Trình Tiêu nói không ngừng, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt y như thế, chậm chạp múc từng thìa canh.

“Oa, canh mẹ vợ nấu ngon thật.”

“Mình phải uống nhiều một chút, mình muốn tràn đầy sinh lực.”

Rất nhanh đã hết chỗ canh đó.

Trình Tiêu đứng dậy, định đem bát đũa đi rửa nhưng bị mẹ tôi ngăn lại: “Hai đứa đi ngủ đi, bát để đấy mẹ rửa.”

“Không cần đâu ạ.”

Trình Tiêu lắc đầu, ân cần nói: “Con rửa bát rất nhanh.”

Mẹ tôi cười tươi roi rói: “Không tệ không tệ, thật đúng là con rể của mẹ, rất có hiếu!”

Trình Tiêu không nói gì nhưng trong ánh mắt đầy tự hào.

“Cục cưng, mau khen anh đi, người đàn ông tốt nhất chính là anh, Trình Tiêu anh chính là mẫu người đàn ông tuyệt vời.”

Tôi ngồi trên bàn ăn, xoa xoa bụng, tiếp tục lắng nghe tiếng lòng của Trình Tiêu vọng lại từ bếp.

“Hihihi, mình thích rửa bát, rửa bát thật tốt, hehe, rửa xong mình có thể ngủ với vợ.”

“Nên mặc đồ ngủ hay sơ mi trắng đi ngủ nhỉ?”

“Mặc sơ mi trắng chắc là tốt hơn, có thể tôn lên cơ bụng tám múi của mình.”

“Cơ bụng tám múi của mình chắc chắn sẽ khiến vợ choáng váng.”

“Chờ đến khi vợ yêu ngủ, nhất định phải hôn vợ yêu một chút.”



Rửa bát đũa xong, mẹ tôi nóng lòng ra lệnh cho tôi: “Bây giờ, ngay lập tức, con đi nghỉ ngơi đi.”

Tôi đã kết hôn với Trình Tiêu được 3 tháng.

Nhưng trong 3 tháng đó, đừng nói là ngủ, tay chúng tôi còn chưa nắm bao giờ.

Trình Tiêu luôn tỏ ra lạnh lùng, không bao giờ chủ động.

Da mặt tôi mỏng, sẽ không bao giờ chủ động.

Vì vậy, trước giờ chúng tôi luôn ngủ riêng.

“Sao hai đứa đều không động đậy?”

Mẹ tôi kéo tôi, đẩy vào trong ngực Trình Tiêu: “Hai đứa còn thẹn thùng cái gì? Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, nhanh lên!”

Khoảnh khắc tôi bước vào vòng tay Trình Tiêu, tôi cảm thấy cơ thể của anh ấy cứng đờ.

Và, tôi nghe thấy tiếng trái tim đang đập trong lồng ngực anh.

Tim anh đập rất nhanh.

Như là rung động…

“Mình được ôm vợ!”

“Cô ấy vừa thơm vừa mềm, mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới!”

“Không được không được, nhất định phải bình tĩnh phải bình tĩnh, nếu không vợ sẽ cho là mình bị ma nhập!”

Tiếng nói trong lòng của Trình Tiêu tuôn trào.

Nhưng anh ấy không hề nói chuyện, nhìn tôi bằng ánh mắt khó xử.

Nếu không phải tôi nghe được tiếng lòng của anh ấy …

Nếu không, dựa theo hiểu biết trước kia của tôi, tôi nhất định sẽ diễn giải thành anh ấy không muốn lại gần tôi.

“Làm sao bây giờ, vợ mềm mại như vậy, thật sự không khống chế nổi!”

Giọng nói của Trình Tiêu lại vang lên.

Sau đó, anh ấy lại ôm tôi vào lòng.

Trình Tiêu đến gần và thì thầm vào tai tôi: “Đừng lo, anh sẽ không chạm vào em.”

“...mới là lạ đó!”

“Không chỉ chạm vào em, còn muốn hôn hôn!!”
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 5


5,

Rầm.

Cửa phòng được đóng lại.

Trình Tiêu lập tức thả tôi ra.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, mắt đen láy nhìn tôi: “Em ngủ trên giường đi, anh ngủ dưới nhà cho.”

“Vừa rồi mình nói thế, vậy mà lại chủ động muốn nằm đất!”

“Mình rất muốn tát mình vài cái, tại sao phải giả vờ giữ hình tượng lạnh lùng chứ?”

“Vợ à, anh ngủ trên giường được không?”

Tôi vô cùng bình tĩnh ngồi xuống giường: “Trình Tiêu, em muốn nói chuyện với anh.”

Anh ấy không nhúc nhích, lông mày nhướng lên, nhìn chằm chằm vào tôi: “Em muốn nói gì?”

“Anh muốn ngủ trên giường?”

“Em yêu, có thể lên giường nói chuyện được không?”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Anh…”

Còn chưa nói xong, điện thoại của tôi vừa có thông báo Wechat:

“Chồng cô không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi.”

Tôi đã thêm nick Wechat này khá lâu.

Sau khi cô ấy thêm tôi, chưa bao giờ gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi cũng không xóa cô ấy vì công việc.

Nhưng tôi không ngờ rằng tin nhắn đầu tiên cô ấy gửi cho tôi lại là nói với tôi rằng chồng tôi không yêu tôi.

Sau đó, cô ấy lại gửi cho tôi một bức ảnh khác.

Trong ảnh, cô gái có vẻ bề ngoài ngọt ngào nghiêng đầu, tựa vào mỹ nam bên cạnh cười.

Người đàn ông này là Trình Tiêu.

Nhưng mà, nếu để ý kĩ, sẽ thấy vẻ mặt chán ghét và thiếu kiên nhẫn của Trình Tiêu.

“Cô đã xem rồi chứ?”

“Tôi còn có ảnh thân mật hơn, nhưng vì mặt mũi của cô, tôi sẽ không cho cô xem.”

“Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu cô thức thời, hãy ly hôn với chồng cô ngay đi!”

Nếu theo tính cách trước kia của tôi, nhìn thấy bức ảnh này, tôi sẽ ly hôn với Trình Tiêu mà không do dự.

Nhưng bây giờ, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của Trình Tiêu.

Tôi đã biết anh ấy là một chàng trai lạnh lùng nhưng trong lòng thì…

Tôi nghĩ anh ấy lạnh lùng như vậy có lẽ là do anh ấy quá yêu tôi, nên anh ấy luôn thận trọng và dè chừng.

“Trình Tiêu.”

Tôi cầm điện thoại lắc lắc: “Lại đây em cho anh xem cái này.”

“Được thôi.”

Trình Tiêu gật đầu, mặt không đổi sắc trả lời.

“Vợ yêu muốn cho mình xem cái gì? Sẽ không phải là hình ảnh xấu hổ đi?”

“Nếu là ảnh xấu hổ, vậy mình phải phản ứng thế nào?”

“Thẹn thùng? Nhưng như vậy thì cô ấy có nghĩ mình chưa trải qua chuyện đời không?”

“Vậy mình phải mừng như điên sao? Không được không được, vợ yêu nhất định sẽ nghĩ mình thấy sắc mà ham.”

Đợi anh ấy đến gần, tôi mở hình ảnh: “Xin hỏi, anh định giải thích với em thế nào?”

Trình Tiêu nhăn mày, giọng nói lạnh nhạt: “Ảnh này cắt ra từ ảnh chụp nhóm, cô gái trong ảnh là học sinh của anh.”

Vài giây trôi qua, vô số giọng nói lo lắng vang lên:

“Chớt tiệt, tức chớt mình rồi!”

“Người phụ nữ này tâm thần à? Không biết xấu hổ mà thổ lộ với mình, lúc khai giảng mình cũng đã nói mình có vợ, cấm tới gần!”

“Cô ta cứ mặt dày đòi chụp ảnh nhóm, lúc chụp ảnh còn dán lên người mình.”

“Thật hối hận, đáng ra lúc đấy nên đạp cho cô ta một cước!”

“Con mụ này thật ghê tởm, nhất định phải cho con mụ này trượt môn! Từ giờ phải tránh xa, không bao giờ gặp lại!”

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

“Làm sao mới khiến vợ tin tưởng mình bây giờ? Thật tuyệt vọng!”

“Mẹ nó, không tính toán nữa, phải ngả bài, không muốn giữ cái hình tượng lạnh lùng này!”

“Mình muốn nói cho vợ biết, mình rất yêu em ấy, hận không thể móc tim ra cho em ấy xem.”
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 6


6,

Tôi nhướng mày nhìn Trình Tiêu.

Tôi thấy vẻ đấu tranh xuất hiện trên khuôn mặt bình tĩnh của anh.

“Không được, không được, nếu nói yêu một cách bừa bãi, cô ấy sẽ sợ hãi.”

“Vợ mình mỏng manh như hoa, lần trước vừa mở cửa ra, cô ấy đã sợ hãi như một con thỏ trắng nhỏ.”



Nghe thấy tiếng lòng của Trình Tiêu, tôi chỉ cảm thấy hơi buồn cười.

Ba ngày trước, khi tôi đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết H, Trình Tiêu đột nhiên mở cửa ra.

Dọa chớt tôi.

Dù sao, tôi vẫn luôn giữ hình tượng thục nữ.

Tôi còn nhớ, tôi từng giấu sách xuống chăn và hỏi anh ấy: “Anh làm gì ở đây?”

Trình Tiêu rất nghiêm túc nói: “Xin lỗi, anh uống chút rượu, hơi hoa mắt nên mở nhầm cửa.”

Lúc đó tôi cảm thấy khó hiểu.

Vào ngày cưới của chúng tôi, Trình Tiêu không uống chút rượu nào, anh ấy dùng nước ngọt thay rượu.

Nhưng tại sao anh ấy lại nói là uống rượu vào hôm đó?

Bây giờ tôi mới hiểu đó chỉ là cái cớ để anh ấy gặp tôi.

“Vợ không tin mình, mình sắp mất cô ấy rồi!”

Khi nội tâm của Trình Tiêu gần như phát điên, tôi nắm lấy tay anh ấy: “Anh là chồng em, em tin anh, em biết anh nhất định sẽ không phải loại người tùy tiện dây dưa với cô gái khác như vậy.”

Ngay lập tức, tôi xóa Wechat của nữ sinh này trước mặt anh ấy.

Lông mày đang nhíu chặt của Trình Tiêu lập tức giãn ra, trong mắt hiện lên tia vui mừng, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tình: “Ừ.”

Anh ấy không nói thêm gì, đứng dậy đi về phía rèm cửa.

Anh ấy quay lưng lại với tôi.

Tôi không nhìn được biểu cảm trên mặt anh ấy.

Nhưng tôi có thể thấy những ngón tay đang run rẩy của anh ấy.

Sau đó, tôi nghe thấy…

“Vợ tin tưởng mình!”

“Cô ấy thật là người phụ nữ dễ thương, xinh đẹp nhất trên đời!”

“Nhưng mà, sao vợ chỉ nghe mình giải thích mà đã vội vàng tin mình như vậy?”

“Tại sao cô ấy lại như thế? Thấy mình chụp ảnh với những cô gái khác, cô ấy thậm chí không khóc, không gây rối đòi treo cổ tutu?”

“Có phải… cô ấy không quan tâm đến mình không?”

“Đúng rồi! Trong phim là như vậy, khi một người phụ nữ không yêu người đàn ông của mình, cô ấy sẽ không quan tâm đến người ấy làm gì.”

“Trời ơi! Thì ra cô ấy không yêu tôi, cô ấy không hề yêu tôi! Tại sao lại như thế, điều này còn đau đớn hơn là giet chớt mình!”

Tôi: “...”

Không ngờ bên ngoài anh ấy lạnh lùng điềm tĩnh như thế mà trong lòng lại lo được lo mất như vậy.

Tôi vỗ vào mép giường bên cạnh nói: “Trình Tiêu, anh lại đây.”

Nếu anh ấy không cảm thấy tôi quan tâm đến anh ấy, tôi phải dùng hành động thiết thực để nói cho anh ấy biết trái tim tôi thuộc về ai mới được.

Trình Tiêu quay lại gượng cười nhìn tôi: “Sao vậy?”

Tôi hít sâu: “Em muốn nói cho anh biết, em rất thích anh.”
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 7


7,

Trình Tiêu đi về phía tôi, anh ấy cười rạng rỡ: “À, anh hiểu rồi.”

“Oa, vợ tỏ tình với mình!”

“Cô ấy nói thật lòng rồi!”

“Nhưng mà, sao cô ấy lại tỏ tình với mình?”

“Kết hôn được ba tháng, lại chưa làm bất cứ điều gì cùng nhau, luôn chỉ sống như bạn cùng nhà, tại sao cô ấy lại đột nhiên tỏ tình với mình sau khi nhìn thấy bức ảnh mình với người phụ nữ khác?”

“Có chút khác thường, lẽ nào bà xã làm gì có lỗi với mình sao?”

Tiếp theo, Trình Tiêu lập tức lắc đầu.

“Không có khả năng!”

“Nhưng tóm lại là vì lý do gì mà bà xã lại thổ lộ với mình?”

“Chẳng lẽ là như cô ấy nói, cô ấy thật lòng thích mình?”

“Mặc dù rất vui nhưng mình lại cảm thấy không đúng, nếu cô ấy thích mình, hôn lễ hôm đó sẽ không để mình ngủ ngoài.”

“Thật phiền phức, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển, thật không hiểu vợ mình nghĩ gì.”



Tôi: “...”

Khi học THCS, tôi đã từ chối lời tỏ tình của một bạn nam.

Dẫn đến bị bắt nạt.

Bất luận học sinh nam hay học sinh nữ, đều sẽ bắt nạt tôi.

Vì vậy, tôi luôn muốn tránh xa đàn ông.

Vào ngày cưới của tôi với Trình Tiêu.

Trình Tiêu đã từng nói với tôi là: “Anh yêu em.”

Ba từ này, đối với người bình thường mà nói thì là lời yêu thương.

Nhưng đối với tôi lại là cơn ác mộng.

Bởi vì, một bạn nam cùng lớp ở THCS cũng nói như vậy với tôi.

Từ đó khiến tôi cảm thấy sợ đàn ông.

Nhưng tôi không từ chối Trình Tiêu.

Nhưng không may, vào ngày cưới ấy bà dì của tôi lại đến.

Khi bà dì đến, tôi thật sự hoang mang.

Tôi vốn da mặt mỏng, lại sợ đàn ông nên mới nói với Trình Tiêu ngủ chung phòng.

Nhưng…

Sau ba tháng này, tôi lại càng cảm thấy tôi thích gần gũi với Trình Tiêu hơn…

Lúc này, có tiếng sột soạt.

Tôi ngước mắt lên thấy Trình Tiêu đang đi về phía tủ quần áo.

Anh ấy lấy thêm một bộ ga giường và trải xuống đất.

Tôi đầy kinh ngạc nhìn anh.

Lúc sau, tiếng lòng Trình Tiêu mếu máo.

“Cuối cùng mình cũng hiểu, đôi khi một người phụ nữ thú nhận tính cảm của mình với một người đàn ông lại cũng có thể là một kiểu bất lực.”

“Vợ chắc chắn sợ mình động vào cô ấy nên mới tỏ tình với mình.”

“Vì vậy, mình phải giữ lời hứa với cô ấy và ngủ trên sàn nhà.”

“Thật muốn khóc, lời muốn nói ra lại chảy thành nước mắt.”



Tôi câm nín cấp độ +1

Tôi thật sự không nghĩ tới một câu nói “Em thích anh” của tôi lại khiến anh ấy nghĩ nhiều như thế.

Nhưng tôi lại nhận ra nữa.

Anh ấy yêu tôi là thật lòng.

Vì yêu nhiều nên nghĩ nhiều, lo sợ.

Tôi không khỏi thở dài.

Cả tôi và Trình Tiêu đều có cảm tình với nhau.

Bây giờ, tôi biết suy nghĩ của anh ấy, tôi nguyện ý chủ động.

Nhưng tâm tư anh ấy lại nhạy cảm.

Tôi cũng hiểu nguyên nhân anh ấy suy nghĩ nhiều.

Bởi vì tôi nghe được tiếng lòng của anh ấy, nhưng trên thực tế chúng tôi lại nói chuyện không nhiều.

Nhưng chẳng quan trọng.

Trình Tiêu, vợ chồng chúng ta còn nhiều thời gian.
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 8


8,

Sáng hôm sau.

Ban đầu tôi muốn làm bữa sáng tình yêu cho Trình Tiêu.

Tuy nhiên tôi vừa lười lại còn ham ngủ, đồng hồ báo thức kêu thế nào cũng không dậy.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng lòng Trình Tiêu dưới sàn nhà.

“Vợ yêu làm việc thật vất vả, sớm vậy đã phải dậy đi làm.”

“Aiz, thật muốn nuôi vợ, không muốn để cô ấy vất vả đi làm.”

“Nhưng mà, bình thường vợ đặt báo thức 8h30 sao hôm nay lại là 6h?”

“Thật muốn khóc, bình thường cô ấy đặt 8h30, hôm nay đặt sớm vậy nhất định là muốn mình rời khỏi phòng cô ấy.”

Tôi nghe thấy tiếng mặc quần áo.

“Bà xã còn ngủ sao?”

“Cô ấy ngủ rất say, giống y như người đẹp ngủ trong rừng.”

“Mình… rất muốn hôn cô ấy.”

“Chỉ hôn một cái thôi.”

“Hôn một cái thật nhanh, chắc chắn vợ không phát hiện ra.”

Sau đó…

Tôi cảm thấy một sự ấm áp xuất hiện ở đôi môi tôi.

Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi.

“Môi vợ mềm quá, muốn hôn nữa.”

“Mình thật muốn ôm hôn vợ mọi lúc.”

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi cảm thấy mình không thể thở được.

Kiên trì một lúc, trằn trọc định xoay người muốn hít một hơi thật sâu thì đôi môi mỏng và gương mặt đẹp trai của Trình Tiêu lại áp sát vào mặt tôi.

Tôi không thể không mở mắt ra.

Trình Tiêu lập tức dừng lại.

“Khụ khụ.”

Tai anh ấy ửng đỏ, hai tay nắm chặt, giả vờ ho khan: “Em tỉnh rồi sao? Vừa nãy anh thấy trên mặt em có con muỗi…”

Tôi lại vạch trần anh ấy: “Có muỗi? Chỉ con muỗi thôi tại sao anh lại đưa miệng đến gần em?”

Trình Tiêu cứng người, nói gằn từng chữ: “Em nhìn sai rồi!”

Không cho tôi cơ hội nói tiếp, anh ấy nhanh chóng rời đi.

Lúc anh ấy rời đi, tôi còn nghe thấy âm thanh vui vẻ:

“hahahaha, được hôn vợ yêu rồi.”

“hehehehe, mình là người hạnh phúc nhất trên đời.”



Khi tôi dậy, trên bàn đã được dọn sẵn thức ăn.

Bởi vì công việc nên tôi thường bỏ bữa sáng.

Lúc này, tôi vội đi làm, vừa đi giày vừa nói với mẹ: “Mẹ không cần làm nhiều như thế, buổi sáng con ăn bánh bao bên ngoài là được.”

Mẹ tôi ăn một thìa cháo: “Cháo không phải mẹ nấu, Tiểu Tiêu nấu đấy.”

Tôi lại câm nín.

Trong ba tháng từ khi kết hôn, bữa sáng ở trên bàn mỗi ngày đều do Trình Tiêu làm?

Tôi và mẹ tôi ở cùng một tiểu khu.

Tôi thường nghĩ rằng mỗi sáng mẹ tôi đều mang qua sớm.

Nhìn thức ăn trên bàn, lòng tôi cảm thấy ấm áp.

Mẹ chồng tôi từng kể rằng Trình Tiêu chưa bao giờ nấu ăn.

Nhưng từ khi kết hôn, người nấu ăn luôn là anh ấy.

Anh ấy… thì ra anh ấy yêu tôi nhiều hơn tôi nghĩ.

Tôi mang một chút thức ăn rồi vội đến công ty.

Cũng may, đúng 9h, tôi thuận lợi quẹt thẻ điểm danh.

“Còn phải điểm danh làm gì?”

Lý Điềm Điềm, người làm việc cạnh tôi đi về phía tôi và nói mỉa mai: “Vương Tổng thích cô như thế, cô trực tiếp làm nũng với ông ấy, thì sẽ không phải vất vả nữa rồi!”

Tôi lạnh lùng đáp lại cô ta: “Đầu óc cô có vấn đề à? Vương Tổng thích tôi thì liên quan gì đến tôi? Tôi vẫn luôn nói với mọi người là tôi đã kết hôn, có chồng rồi, chưa từng có bất cứ quan hệ gì với Vương Tổng.”

Lý Điềm Điềm khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Lập đền thờ cũng không phải chỉ nói miệng là được, cô biết Vương Tổng thích cô, nhưng cô còn ở lại công ty, chẳng phải là muốn được đi cửa sau sao?”

Tôi coi Lý Điềm Điềm như một con ngốc.

Cô ấy đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?

Chỉ vì sếp có ấn tượng tốt với tôi mà tôi phải rời khỏi công ty để tránh nghi ngờ.

Đây là loại tam quan gì vậy?

Thật sự không nói nên lời, tại sao cô ta không bảo Vương Tổng rời khỏi công ty?

Tôi thật sự không muốn tiếp lúc với con ngốc này, vì vậy tôi liếc cô ta: “Tôi nghĩ nên cách xa cô một chút, sợ nguy hiểm bị truyền nhiễm.”
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 9


9,

Lý Điềm Điềm cô gái này có một khuôn mặt khá đáng yêu.

Chỉ là cô ấy không chọn đúng đường, chỉ muốn leo lên bằng đường tắt.

Tôi nghe thấy nhân viên cũ của công ty nói rằng Lý Điềm Điềm và Vương Tổng luôn ngoại tình.

Nhưng sau khi tôi đến công ty, Vương Tổng đã đá Lý Điềm Điềm.

Vì vậy, cô ta luôn coi tôi là tình địch.

Sau khi bật máy tính của công ty lên, tôi xử lý xong công việc của mình, không nhịn được nên mở vòng bạn bè của Trình Tiêu xem.

Trình Tiêu là người trầm mặc ít nói.

Vòng bạn bè của anh ấy cũng thế.

Ngoại trừ bức ảnh trong hôn lễ hôm đó, anh ấy không đăng thêm bài viết nào.

Vòng bạn bè của anh ấy không thường cập nhật, cả tháng không đăng gì.

Nhưng hôm nay anh ấy đã đăng 1 bài:

“Những mong muốn của bạn đều có thể trở thành sự thật.”

Tôi không thể không cho anh ấy một like.

Tôi không biết anh ấy muốn gì, nhưng tôi nghĩ mong muốn có anh ấy sẽ thành hiện thực.

Vừa like xong thì thấy Trình Tiêu gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi chưa kịp mở ra thì anh ấy đã thu hồi mất rồi.

Ngay lập tức tôi thấy hiện lên chữ “đang nhập…”

Tôi kiên nhẫn đợi rất lâu mãi cũng không thấy tin nhắn nào.

Tôi đành mở lời trước hỏi anh ấy vừa thu hồi cái gì.

Cuối cùng Trình Tiêu cũng trả lời: “Vừa nãy anh gửi nhầm tin nhắn.”

Tôi: “Ồ!”

Tài khoản Trình Tiêu lại hiện lên “đang gõ”.

Lúc này, có người gõ cửa: “Xin chào, cô Chu Ngưng có ở đây không?”

Tôi theo bản năng đáp lại: “Là tôi.”

Người giao hàng lấy ra một bó hoa tulip từ phía sau đưa cho tôi.

Anh ấy nói rằng: “Người đàn ông tặng hoa cho cô nhờ tôi chuyển lời đến cô là ‘anh ấy rất yêu cô’”.

Tôi nhìn những bông hoa tulip.

Hoa được cắm rất đẹp, màu sắc tươi sáng và được sắp xếp hợp lý.

Đó là loại hoa tôi ưa thích.

Nhưng mà thôi đi, tôi là người đã có gia đình, không thể nhận hoa của người khác.

Tôi ném hoa vào thùng rác, nói với người giao hàng: “Xin lỗi, nếu sau này lại có người nhờ mang đến, hãy ném vào thùng rác giúp tôi.”

Người giao hàng lúng túng: “Nhưng khách hàng nhờ tôi chuyển hoa cho cô.”

Tôi nghiêm túc hỏi: “Ai gửi vậy?”

Tôi thật sự rất tò mò.

Người đó đã tặng hoa cho tôi trong vòng hai tháng.

Cho dù tôi nói với người giao hàng chuyển lời đến người tặng là tôi không cần.

Nhưng người kia giống như Tiểu Cường đánh mãi không chớt.

“Được rồi, đừng giả vờ nữa.”

Lý Điềm Điềm châm chọc nói: “Rõ ràng cô rất thích người khác tặng hoa, rất thích người khác theo đuổi mình.”

“Nói thật, tôi thấy cô đúng là không biết xấu hổ, có chồng rồi còn chưa đủ, còn muốn ở công ty dụ dỗ Vương Tổng, Vương Tổng còn chưa đủ, cô còn tán tỉnh cả những người đàn ông khác bên ngoài, cô đúng là đại sư.”

Dưới sự mỉa mai của Lý Điềm Điềm, các đồng nghiệp không khỏi tặc lưỡi: “Mặc dù Chu Ngưng mỗi ngày đều nói rằng cô ấy đã có chồng và đã kết hôn, nhưng không bao giờ thấy chồng cô ấy đến đón.”

“Chồng cô chắc chắn không biết cô là một người ph*ng đ*ng như vậy, ngại mất mặt vì cô nên mới không bao giờ tới đón cô.”

“Tôi không nghĩ vậy, tôi cảm thấy là cô ấy cố ý không cho chồng đến đón. Mọi người nghĩ xem, nếu như để chồng cô ấy tới, chồng cô ấy chẳng phải sẽ biết cô ấy ph*ng đ*ng như thế nào sao?”

Có người nói cùng, Lý Điềm Điềm lại càng chế nhạo tôi thô lỗ hơn: “Chu Ngưng, cô thật vô liêm sỉ, mẹ cô có biết không?”

Tôi nhắm mắt lại, tự nói với bản thân rằng sẽ chịu đựng, không cãi nhau với cỏ rác.

Nhưng mà, mẹ kiếp, chịu không nổi!

Tôi không kiềm chế được nữa, giơ tay mỗi người một phát.
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 10


10,

Nhóm người này không ngờ người trước nay luôn nhu nhược như tôi lại giơ tay đánh các cô ấy.

Tất cả đều che mặt, bối rối.

Tôi xoay người đi vào toilet.

Công ty rác rưởi này…

Khi tôi đang rửa tay trong phòng tắm, tôi nhận ra có một người đàn ông tai to mặt lớn sau lưng tôi.

Là Vương Tổng,

Anh ta chắc là vừa xã giao xong, người đầy mùi rượu, còn ợ một cái.

Tôi nhăn mặt: “Vương Tổng, đây là WC nữ.”

“Tôi biết.”

Vương Tổng cười tủm tỉm, trực tiếp khóa trái cửa.

Trên người tôi đổ mồ hôi lạnh: “Ông cút ra ngoài.”

“Tiểu Ngưng, tình cảm của anh đối với em rất rõ ràng đúng không?”

Vương Tổng xoa xoa tay, nhe răng nhìn tôi cười: “Bây giờ trong này chỉ có hai ta, em đừng giả vờ nữa, cứ theo anh đi. Khi đi làm không cần đến đúng giờ điểm danh. Nếu em đến muộn hay vắng mặt anh cũng không trừ lương của em.”

Tôi lo lắng và run rẩy khắp người.

Ký ức không thể chịu nổi từ quá khứ lại hiện lên trong tâm trí.

Lúc đó, khi tôi từ chối bạn học đó…

Anh ta tức giận, đẩy tôi vào tường, túm tóc tôi và cưỡng hôn tôi.

Tôi la hét, vùng vẫy nhưng không ai đến cứu tôi.

Cuối cùng, tôi lấy chiếc bút trong cặp ra, nhắm vào mắt mình, hung dữ nói rằng nếu anh ta chạm vào tôi, tôi sẽ chọc bút vào mắt tôi.

Anh ta sợ hãi, nên để tôi đi…

“Vương Tổng… xin… xin hãy tự trọng.”

Tôi vừa đối phó với ông ta, vừa chạy về phía cửa.

Ông ta mặc dù béo phì, nhưng phản ứng vẫn linh hoạt, dễ dàng nắm lấy quần áo tôi.

“Chạy, trốn, được, sao?”

Ông ta cười d*m đ*ng, nheo mắt lại, muốn chu môi ra hôn tôi.

“AAA”

Tôi nghẹn ngào hét lên.

Phanh!

Phanh phanh!

Chớp mắt, cửa phòng vệ sinh bị đạp văng ra.

Mấy giây sau, cửa vỡ nát, lộ ra khuôn mặt hung dữ như thần.

Trình Tiêu lao vào, dùng nắm đấm đấm vào đầu ông Vương: “Đồ súc sinh!”

Anh đánh rất mạnh.

Sau vài cú đấm, máu tươi chảy ra từ miệng và mũi ông ta.

“Dừng… dừng lại!”

Ông ta bị đánh như lợn, ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất: “Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Có đáng giá không?”

Tiếng đập và tiếng đánh nhau nhanh chóng thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp khác trong công ty.

Họ đứng bên ngoài phòng tắm.

Tôi nghe thấy giọng nói của Lý Điềm Điềm: “Người đàn ông đánh Vương Tổng là ai vậy? Anh ấy đẹp trai quá, chính là mẫu người mà tôi yêu thích.”

“Nhưng mà, tại sao hai người lại đánh nhau trong WC nữ?”

“Này, tôi vừa thấy Chu Ngưng, chẳng lẽ cô ấy dụ dỗ anh đẹp trai này vào WC, sau đó bị Vương Tổng thấy? Rồi Vương Tổng nổi giận đánh nhau với anh đẹp trai, sau đó anh ấy đánh lại?”

“Câm mồm!”

Khuôn mặt Trình Tiêu hiện rõ sự tức giận.

Anh ấy đánh mạnh vào Vương Tổng, sau đó nói với đám hóng chuyện: “Chu Ngưng là vợ của tôi, sau này nếu tôi nghe thấy cô nói xấu cô ấy, đừng trách tôi vô lễ với cô!”

Lúc này ông Vương đã bất tỉnh.

Nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.

Tôi cuộn tròn trong góc, ôm đầu, toàn thân run rẩy.

Trình Tiêu cởi áo khoác khoác cho tôi: “Xin lỗi, anh đến muộn.”

“Vợ tôi chịu ủy khuất, tôi muốn đập chớt ông ta, nhất định phải đánh!”

Trình Tiêu bế tôi kiểu công chúa.

Tôi lần nữa nghe được tiếng lòng của anh ấy.

“Mình sẽ không để vợ xa mình nữa, mình thề, không được để cô ấy chịu ủy khuất dù chỉ một chút!”

Tôi tham lam nhìn vào gương mặt anh.

Khi tôi trải qua cơn ác mộng thời thơ ấy, không ai đến cứu tôi.

Kể từ đó, tôi luôn trốn trong bóng tối, sợ hãi đàn ông.

Nhưng bây giờ, vị thần của tôi đã tới.

Thế giới của tôi, vĩnh viễn không phải màu đen.

Trình Tiêu của tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ tôi.

Khi Trình Tiêu bế tôi ra khỏi WC, tôi thấy Lý Điềm Điềm cố tình ưỡn ngực, tế nhị nói: “Anh đẹp trai, Chu Ngưng không phải người tốt, cô ấy đã có chồng còn tán tỉnh anh Vương, cô ấy còn có một người đàn ông luôn gửi hoa theo đuổi cô ấy.”

“Tôi là chồng cô ấy.”

“Người gửi hoa cũng là tôi.”

Trình Tiêu nhìn Lý Điềm Điềm bằng ánh mắt ghê tởm: “Nếu cô làm hại vợ tôi, tôi sẽ không tha cho cô.”

Sắc mặt Lý Điềm Điềm tái nhợt, run rẩy nói: “Đây là xã hội pháp trị, anh làm gì được tôi?”

Trình Tiêu lạnh lùng nhìn cô ta, ôm tôi rời đi.

Chúng tôi đi thang máy xuống nhà để xe.

Tôi ôm chặt anh ấy và nghe vô số kế hoạch trả thù của anh.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy cực đoan như vậy.

Sau khi lên xe, Trình Tiêu nhìn tôi chằm chằm: “Tiểu Ngưng, em biết không, anh muốn nói với em rất nhiều điều.”

Lần này, tôi không nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.

Tôi nhìn vào mắt anh: “Anh muốn nói anh yêu em đúng không?”

Trình Tiêu thoáng qua một tia kinh ngạc, vài giây sau như đã hạ quyết tâm, anh lấy hết dũng khí nói: “Đúng vậy, anh yêu em, yêu nhiều hơn em nghĩ.”

“Anh vẫn luôn khống chế bản thân, khống chế tình yêu này, từ từ tiếp cận em.”

“Nhưng vừa rồi, anh rất sợ hãi, sợ rằng vĩnh viễn mất đi em.”

“Cho nên, anh phải lấy hết can đảm nói với em, anh yêu em, yêu em đến mức khiêm tốn, thận trọng. Anh sẽ cân nhắc từng câu, từng chữ em nói, suy nghĩ nó thật lâu.”

“Em biết không, đối với anh, em như bong bóng dễ vỡ, anh rất muốn có được em, nhưng lại sợ chạm vào rồi em sẽ mất đi.”

“Anh biết em sợ con trai, nên anh vẫn luôn giả vờ quân tử, nhưng tới giờ, anh thật sự không thể kiềm chế được bản thân, anh chỉ muốn bày tỏ với em.”

“Tiểu Ngưng, anh yêu em, anh yêu em hơn cả bản thân mình, hơn cả mọi thứ trên đời.”

Tôi không nói gì.

Tôi chỉ chủ động ôm lấy cổ anh, hôn anh.

Đôi khi hành động đáng giá hơn ngàn lời nói.

Lúc này, gara hầm để xe thoảng qua một hơi mát.

Nhưng nhiệt độ trong xe lại tăng lên một chút…
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 11


11,

Từ lúc Trình Tiêu thổ lộ với tôi, tôi không thể nghe thấy tiếng lòng của anh nữa.

Nhưng chẳng sao, tôi biết người đàn ông này yêu tôi hơn tất cả. Truyện Lịch Sử

Sau đó, Trình Tiêu từ chức giáo sư đại học.

Tôi hỏi sao anh ấy lại từ chức.

Anh ấy nói rằng trong đại học có quá nhiều nữ sinh oanh oanh yến yến vây quanh anh.

Anh không muốn thấy những người đó.

Anh ấy chỉ muốn nhìn thấy tôi.



Trình Tiêu có rất nhiều thân phận, không chỉ là giáo sư đại học mà còn là cổ đông nhiều công ty.

Anh ấy trực tiếp khống chế cổ phần và trở thành chủ tịch công ty tôi.

Vào ngày đầu nhận chức, anh ấy đã sa thải Lý Điềm Điềm, ông Vương và những người đã nói xấu tôi.

Còn tôi, được thăng chức thành thư kí trưởng của Trình Tiêu.

Tôi hỏi sao anh ấy lại làm vậy.

Anh ấy xoa xoa ngón tay tôi nói: “Anh muốn nhìn em mỗi ngày.”

Vài ngày sau, tôi đọc được tin tức Lý Điềm Điềm và ông Vương đã mất tích ở Miến Điện.
 
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 12: Phiên ngoại Trình Tiêu: Bạn có tin vào nhất kiến chung tình?


Tôi tin.

Khi còn nhỏ, mẹ nói với tôi là tôi đã kết hôn với một cô gái ở Trung Quốc và tôi không nên có ý nghĩ thích những cô gái khác.

Tôi vô cùng bất mãn với cuộc hôn nhân sắp đặt này.

Kể cũng kì cục, tôi ở nước ngoài học nhiều năm, có rất nhiều cô gái thích tôi nhưng tôi không hề có cảm xúc gì.

Thi thoảng tôi nghĩ liệu có phải tôi thích con trai không?

Nhưng sau khi về Trung Quốc, tôi nhìn thấy Chu Ngưng, vào khoảnh khắc này, tôi biết rằng cuộc đời tôi nhất định phải là cô ấy.

Cô ấy là ánh sáng của cuộc đời tôi.

Đêm tân hôn, tôi phấn khích đến run cả người.

Nhưng vợ tôi có vẻ không thích, còn có chút ghét tôi.

Cô ấy đòi ngủ riêng với tôi.

Khi đó tôi vô cùng tuyệt vọng.

Tôi không biết phải làm sao, thậm chí tôi muốn chớt quớt luôn.

Tôi chưa bao giờ yêu ai, càng không biết cách thể hiện nó.

Sau một tháng khi kết hôn, tôi vô tình phát hiện cô ấy thích hoa tulip.

Kể từ ngày đó, mỗi ngày tôi đã gửi cho cô ấy một bó hoa.

Nhưng cô ấy không bao giờ nhận.

Tôi vừa mừng vừa lo.

Tôi mừng vì cô ấy biết cô ấy là vợ tôi nên sẽ không nhận hoa của người khác.

Lo vì cô ấy sợ đàn ông hơn tôi nghĩ.

Sau ba tháng cưới nhau, cô ấy lau tóc bên cạnh tôi.

Cô ấy thật là thơm, lúc nào cũng như đang dụ dỗ tôi.

Tôi không khống chế được nắm tay cô ấy.

Lúc đó cô ấy hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi như một người gỗ, ngu ngốc bịa ra câu chuyện con muỗi.

Cô ấy cười, nụ cười của cô ấy luôn ngọt ngào như thế, cô ấy vạch trần lời nói dối của tôi rằng bây giờ không có muỗi.

Mọi tế bào trong cơ thể tôi đều cảm thấy xấu hổ.

Nhưng lúc đó, tôi lại phát hiện ra rằng:

Cô ấy bắt đầu chấp nhận tôi.

Tất nhiên tôi vẫn phải chủ động rời khỏi tay cô ấy.

Tôi biết những gì cô ấy đã trải qua.

Vì vậy, tôi không muốn xúc phạm cô ấy.

Tôi muốn làm từng bước một.

Tôi muốn ở bên cô ấy mãi mãi.

Cuối cùng,

Tôi nghĩ, tôi đã thành công.

Tôi nghĩ về sau vợ chồng tôi sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau.

- Hoàn-
 
Back
Top Bottom