Tâm Linh Tội Lỗi Không Thể Nhớ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
375826279-256-k964073.jpg

Tội Lỗi Không Thể Nhớ
Tác giả: JusuzkeeSelna
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mở đầu bằng việc tansika mơ thấy một ng con gái đứng trên lan can sân thượng nhìn về phía mình, giật mình tỉnh dậy, điều chỉnh lại tâm trạng.

Đi đến trường cảm nhận một số thứ khác lạ, như thường lệ cậu ta đến trường cùng 2 ng bạn. khi tansika đang suy nghĩ về giấc mơ tối qua bỗng nhiên có một người thu hút sự chú ý của cậu.

Liệu chuyện gì đang xảy ra?​
 
Tội Lỗi Không Thể Nhớ
Chương 1 chapter 1: Kẻ dị biệt


"Tansika,Tansika..."

- một người con gái kì lạ đứng ở lan can thì thầm

"Ai thế?"

- tôi đáp

"Cậu không nhớ tôi sao...

Tôi là Mei..." cô ấy từ từ biến mất trước mặt tôi

"Khoan, khoan đã"

*Reng reng reng*

"Chuyện gì thế này" tôi nghĩ, tay chân tôi run lên có vẻ như đã gặp một chuyện gì đó rất đáng sợ

"Mei là ai?

Lại gặp ác mộng..."

Theo thói quen tôi nhìn lên đồng hồ 6h30.

Ngưng nghĩ về giấc mơ tôi ăn sáng, thay đồ đi đến ga tàu.

"Tansika, Tansika mày ngẩn ngơ cái gì thế"- Kenki Ayano

- "lại suy nghĩ về mấy thứ linh tinh nữa đúng không" Kaima Mazoka đến vỗ vai tôi và nói.

Hai người này đều là những người bạn mà người ta nói chúng tôi mắc nợ nhau, có vẻ đúng vậy thật chúng tôi đã chơi với nhau một khoảng thời gian khá lâu.

Tôi ngáp ngủ trên tàu: "hôm nay có bài tập gì mới không"

"Thì cũng như thường lệ, chán phèo"- Kaima Mazoka

Vào lớp, tôi ngẩn người nhìn ra cửa sổ phía dưới sân trường.

Khoan đã một cô gái đây đâu phải đồng phục trường của mình, giờ này sao cô ta lại đi giữa trường như vậy.

Loạt câu hỏi chạy qua trong đầu

"Nè, Kaima mày thấy người đó không?"

"Ai?

Tao có thấy ai đâu, thầy nhìn mày kìa"- Kaima

"Quái lạ, Kenki mày thấy không cô gái tóc dài đang đi kìa"

"Mày bị ảo giác hả?

Tập trung học đi"

Sao chúng nó lại không nhìn thấy nhỉ?

Mà khoan đã hình như cô gái đó lơ lững?.
 
Tội Lỗi Không Thể Nhớ
Chương 2 Chap 2: Chuyện gì đang xảy ra vậy?


"Mà khoan đã, hình như cô gái đó đang lơ lửng?"

"Chả nhẽ tôi có thể thấy được những thứ được mọi người gọi là ma?"

Khi tôi nhận ra điều đó thì cũng là lúc cô ấy hướng ánh mắt về phía tôi.

Thời gian như chết đứng tại chỗ khi cô ta bao trùm lấy tôi bằng đôi mắt sâu thẩm ấy, tôi nhận ra ánh mắt ấy chứa một nỗi buồn như thể gom hết thẩy hoàng hôn vào trong đấy, chỉ chừa lại cho thế gian vài hạt nắng vàng ít ỏi , nhưng thế vẫn là chưa đủ để có thể miêu tả được nổi niềm trong đôi mắt ấy.

Bỗng nhiên tôi cảm nhận không gian im lặng khiến tôi bất ngờ.

Quay người lại, tôi nhận ra mọi thứ chẳng còn chuyển động nữa cả thầy Neka cũng vậy.

Mọi thứ thật sự đã dừng lại, chỉ còn tôi là có thể di chuyển.

Tôi nhìn ra chiếc cửa sổ kia thì chẳng thấy cô gái ấy đâu nữa."

Mọi chuyện là do cô ta làm à?"

Tôi tự hỏi.

Tôi chẳng nghĩ ngợi điều gì tôi liền chạy ra khỏi phòng học để tìm cô gái ấy trước cái sự yên lặng đáng sợ.

Vừa chạy tôi vừa suy nghĩ về cô ta, cô gái đó rất đẹp từ xa tôi đã có thể thấy mái tóc đen dài ấy.

Nhưng có một điều kì lạ ở đây cô gái đó không mặc đồng phục trường của tôi, những trường lân cận cũng chẳng thấy ai mặc như vậy kể cả trường nữ sinh.

Đang bước xuống cầu thang tầng 2 tôi cảm nhận không khí yên lặng cũng đã dần tan biến, chạy đến cầu thang ở cuối dãy hành lang thì tôi thấy được cô ấy đã đứng ở cầu thang khoanh tay giống như đang chờ tôi sẵn ở đó nhưng sau khi tôi đến gần thì cô ta lại biến mất.

"Trêu ngươi à?"

- Tôi nghĩ.

Chả còn thấy người đó đâu nên tôi quay về lớp.

Mở cửa, Thầy Neka lớn giọng trách mắng " Em ra khỏi lớp bao giờ vậy Tansika?"

Dù tôi đã cố giải thích với thầy ấy ở phòng giáo viên về chuyện vừa nãy nhưng thầy ấy chẳng lấy làm tin lấy một điều, thầy còn kéo tôi lại giảng một tràng về việc không chú ý học tập và ra khỏi lớp trong tiết học của thầy.

Cũng phải thôi, làm sao có thể tin được chuyện điên rồ đấy.

Thế là tôi phải viết kiểm điểm và bị phạt trực lớp sau giờ học.

Sau khi tan học, tôi phải ở lại trực nhật trong lớp, vừa lau sàn tôi vừa nghĩ lúc này có rất nhiều thứ cần làm rõ Cô ta là ai?

Có liên quan gì đến giấc mơ kia không?

Và tại sao chỉ có tôi mới nhìn thấy cô gái ấy?, dường như đầu tôi nó sắp nổ tung rồi.

Một lần nữa cảm giác ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, thời gian lại ngừng trôi.

"The fvck!

Cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?"

- tôi la lớn.-------------------------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tụi mình, đây là truyện đầu tiên của tụi mình có rất nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm và cũng cảm ơn các bạn ở bên phở bò đã góp ý rất nhiều và cụ thể cho chúng mình!
 
Tội Lỗi Không Thể Nhớ
Chương 3 Chapter 3: Tận hai người đẹp??


Tôi bất giác nhìn về phía cửa lớp cảm nhận đang có ai đó nhìn, người đó còn không cẩn thận để lộ mũi giày

"Nè!

Tôi biết là cô đã làm mau ra đây"-tôi hét lớn

Người đó bước ra, cô ấy có mái tóc và đôi mắt xanh dương sâu thẳm huyền bí tựa như đại dương, mà khoang đã hình như

"V-váy của cô có vẻ hơi ngắn"- tôi buột miệng

Mặt cô ta đỏ lên tỏ vẻ khó chịu trước lời nói của tôi, ngại ngùng kéo váy xuống.

"T-tôi tên là Seiko Santou"

Tôi nhớ ra rồi cô ấy là người xếp thứ 2 toàn khối một cô gái xinh đẹp cùng với thân hình nóng mắt người nhìn, vừa đẹp vừa giỏi cô ấy là người mà biết bao học sinh phải ngưỡng mộ, người theo đuổi của cô ta vừa có cả nam và nữ.

Nhưng tại sao cô ấy lại ở đây

"Cậu không thắc mắc tại sao tôi không bị ngưng động à?

Thật ra tôi có một vài năng lực tâm linh" - tiếng Seiko thốt lên phá vỡ sự im lặng giữ hai người.

Chuyện gì đang xảy ra vậy một người ngưng động thời gian chưa đủ hay sao mà giờ có thêm cả người có được năng lực tâm linh.

Chưa để tôi suy nghĩ thì chợt có một người xuất hiện cô ấy là cô gái tôi nhìn thấy dưới sân trường thì phải.

Cô ấy vẫn vậy mái tóc vàng óng ả tựa ánh ban mai khi mặt trời vừa lên, đôi mắt thật đặc biệc trong đôi mặt ấy hẳn là ẩn chứa rất nhiều điều mà chẳng thể nói ra được, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ làm tôi chẳng nói năng được gì, chỉ biết đứng nhìn 2 con người kia.

Seiko xem xét người đứng trước mặt:

"Đây chẳng phải đồng phục cũ của trường sao?, tại sao cô lại ngưng động thời gian?"

"Tôi đơn giản chỉ muốn trêu đùa cậu ta một chút mà thôi"- cô ta nói với một giọng điệu buồn bã.

Seiko liếc nhìn bảng tên trên ngực của cô ấy "Maki Tuzume"

"Cô là người bị bắt nạt đúng không?

Trên người cô dính đầy vết sơn tóc cô cũng đã bị dính hồ cô không nhận ra sao?"

"Tôi...tôi không nhớ rõ" Tôi có thể thấy được trên người cô ta có vết sơn tóc cũng có dính một ít có vẻ cô ta đã bị đổ từ trên đầu xuống, họ còn ác độc hơn khi quét đầy hồ lên mái tóc xinh đẹp ấy và trên người cô ấy có cả dấu hiệu bị bắt nạt vết bỏng phồng rộp trên cánh tay nhỏ nhắn ấy.

Đúng là tôi đã từng nghe đồn rằng có một nữ sinh do bị bắt nạt nên đã tự sát tại ngôi trường này, sau vụ việc cha mẹ của các học sinh bắt nạt chỉ lên trường xin lỗi vài câu đi cùng với số tiền khủng cho nhà trường để che dấu vụ việc, gia đình của cô gái đó cũng nhiều lần phản đối nhưng bất thành.

Gia đình cô ta còn là người ngoại quốc nên cô ấy có mái tóc vàng cũng chính vì thế mà cô ấy là đối tượng cho những kẻ bắt nạt.

Lý do là khác người nên bị bắt nạt sao?

Thật ngu xuẩn!
 
Tội Lỗi Không Thể Nhớ
Chương 4 Chapter 4: Tội Lỗi


Dù chuyện này bị nhà trường che giấu nhưng các học sinh truyền tai nhau.

Nhưng các học sinh bắt nạt chẳng ai dám đụng vào vì nếu không phải là con chả quan chức cấp cao thì cũng là giám đốc của các công ty lớn nhỏ, đến bây giờ có lẽ họ cũng đã ra trường.

Sau khi biết được nguyên nhân khiến cô gái xinh đẹp trước mắt phải đi đến bước đường cùng kia.

Trong ký ức tôi dường như nhớ về một điều gì đó khiến tôi cảm thấy tội lỗi.

Cảm giác tội lỗi?

Tại sao tôi lại cảm thấy tội lỗi thế này?

Cảm giác ấy bất giác khiến tâm trí tôi nghĩ rằng phải giúp cô gái này.

Nhưng tôi phải làm sao.

"Cô không nên ở đây quá lâu, linh hồn như cô ở trần gian lâu như vậy sẽ gây rất nhiều phiền toái đã vậy cô còn cố ý ngưng động thời gian"- Seiko lên tiếng

"Chúng ta phải giúp Maki siêu thoát đúng không?"

- tôi hỏi

"Chúng ta phải tìm ra lý do tại sao cô chết và giúp cô hoàn thành tâm nguyện thì mới có thể siêu thoát"

Thời gian trở lại bình thường, tôi dọn phòng học còn Seiko và Maki trò chuyện với nhau, cỏ vẻ Seiko đang tìm hiểu Maki để giúp cô ấy.

Vừa dọn phòng tôi nghĩ có thể tìm bạn học của Maki ở văn phòng giáo viên được không.

"Nè cậu dọn phòng xong rồi đúng không?

Chúng ta đến phòng giáo viên đi"- Seiko vừa thấy tôi dọn xong phòng học liền nói

"Tại sao tôi phải đi?"

Giờ này cũng tối rồi, tôi không muốn phải ở trường giờ này tôi chỉ muốn được về nhà đắp chăn và ngủ thôi.

"Giúp Maki"- Seiko nói một cách nghiêm túc

"Được rồi vậy tôi sẽ đánh lạc hướng giáo viên được không?"

Seiko chẳng nói gì mà bỏ đi chắc là ngầm đồng ý rồi.

Tôi đi xuống phòng giáo viên chỉ có thầy Neka may mắn thật, tôi nói với thầy là tôi đã dọn xong lớp học và nói một vài chuyện học tập để thu hút sự chú ý của thầy.

Seiko và Maki đang lẻn vào tủ đựng tài liệu của giáo viên, giả vờ không nhìn thấy tôi tiếp tục nói chuyện với thầy chợt thầy Neka

"Chờ chút để thầy đi lấy ít tài liệu"

Chưa kịp ngăn cản thầy đã đi về phía tủ tài liệu, chết rồi nếu không ngăn kịp Seiko sẽ bị phát hiện mất.

Thầy đến tủ lấy tài liệu liền quay lại, quái lạ sao thầy lại không thấy cô ấy, bị linh hồn che mắt là có thiệt sao.

Sau khi thấy hai người đó rời đi tôi cũng chào thầy và đi ra.

"Có gì mới không"- Tôi hỏi

"Tôi không tìm thấy gì hết, có lẽ năm học của chị ấy quá lâu nên ít hồ sơ được lưu lại"- Seiko đáp

Hình như Maki học khóa 15 trên bản tên của chị ấy có ghi, nhưng đây là khóa 72 rồi có lẽ hồ sơ tài liệu cũng đã chẳng còn có thể tìm thấy nữa rồi.

Ngoài trời những hạt mưa đã bắt đầu rơi xuống.

Hôm nay lại quên mang theo ô rồi, tôi đành phải chờ đến khi tạnh mưa cùng hai người kia.

Trong cơn mưa, có nhiều điều khiến tôi suy nghĩ, tôi tự hỏi "đâu đó vẫn còn những người cần mình giúp đỡ chăng?".

Tôi ngủ thiếp đi...

"Phải rồi, cậu rất tốt bụng" một lần nữa cô gái trong giấc mơ đó lại hiện lên.

Một thứ gì đó khiến tôi chẳng nói được gì.

Tôi chẳng nhớ cô ta là ai?

Một cảm giác vừa lạ vừa quen, nước mắt tôi tự rơi xuống, tôi cũng chả biết vì sao mình khóc vì cô gái này nữa.

Chợt tiếng của Seiko đánh thức tôi, "Cậu sao vậy?

Có ổn không?

Tự dưng lại khóc thế kia" tôi vội vàng gạt đi những giọt nước mắt kia.

Ngó ra ngoài trời thì mưa cũng đã tạnh, sân trường đã đọng lại những vũng nước như tôi vẫn còn vấn vương một điều gì đó mà mình chẳng thể nhớ nổi.

"Trời tạnh rồi!

Mau về thôi" tôi chuyển hướng câu chuyện.

Trên đường về, tôi cứ mãi suy nghĩ về giấc mơ đó, lòng tôi cứ nặng trĩu, là cảm giác tội lỗi?

Tôi nhận được ra cái cảm giác đó trong lòng tôi, nó khiến tôi chẳng suy nghĩ được gì nữa, rốt cuộc là sao chứ?

"Suy nghĩ gì vậy?"

Tiếng Seiko một lần nữa khiến tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ.

"À không có gì, mà khoang nhà cậu cũng ở đường này à."

Tôi hỏi.

"Kế bên nhà cậu đấy còn gì?

Đồ vô tâm!" cô ấy trả lời tôi bằng giọng điệu trách móc.

Ểhhhhhhhhhh?
 
Tội Lỗi Không Thể Nhớ
Chương 5 chapter 5: bí mật hé lộ?


"Tôi xin lỗi"

Nhớ lại thì tôi còn chưa chào hỏi hàng xóm một lần nào, mỗi ngày đi học chỉ đi ra khỏi nhà và đi đến trường cũng chẳng để ý đến ai cả, nếu có đi ra ngoài thì cũng đi cùng Kenki và Kaima.

Nghĩ lại thì cũng có vài người khu này là bạn học chung trường cùng mình nhưng lại không nhớ rõ là ai.

"Nè, thế tôi về trước nha"- Seiko nhìn tôi

Tôi chào tạm biệt Seiko.Thật tình thì tôi chẳng muốn vào nhà tí nào cả.

Nhà chỉ có một mình tôi, mà nếu có thì chỉ có cha mẹ lại thăm, như thế càng khiến tôi phát ngán vì lúc nào họ đến cũng chỉ để trách mắng tôi.

Tôi chẳng biết tôi đã làm gì để họ chẳng quan tâm con trai mình đã sống như thế nào mà cứ tìm những lỗi sai vặt vãnh mà bắt lỗi như vậy.

Thật may mắn khi cha mẹ tôi chẳng có ở đây, tôi đến tủ lạnh xem có vài món nào để tôi có thể ăn ngay không.

Còn một nữa gói mì tôi chưa ăn hết vậy là xong bữa tối, tôi vào phòng làm đống bài tập cho ngày mai, trong lúc đó tôi chợt nhớ hình như trong trường có một máy tính chủ ở phòng phó hiệu trưởng ở đó có lưu tất cả những học sinh của trường cũng như học sinh đã nghĩ học, giờ này chắc Seiko đã đi ngủ rồi để mai nói sau vậy.

Tôi cũng nên đi ngủ thôi dù gì cũng đã xong đống bài tập.

"Tansika"

Đôi môi cô ấy khẻ cong lên cùng với ánh mắt tỏa sáng, đôi má ửng hồng làm cho tôi ngẩn ngơ hồi lâu.

Cô ấy là ai?

Cảm giác vừa lạ vừa quen, nụ cười của cô ấy thật đẹp tôi có cảm giác thế giới của tôi đã tươi sáng hơn gắp vạn lần.

Giọng nói thật quen thuộc trong trẻo như tiếng chuông ngân nga trong gió làm lòng tôi xao xuyến không thôi.

Tiếng chuông báo thức lại reo lên.

Lần này tôi không khóc nữa sao ngược lại tôi thấy rất vui, nhưng vui vì điều gì, cô gái đó và người tôi gặp trong mơ hình như cùng một người.

Đầu tôi bỗng nhiên đau dữ dội tiếng báo thức càng làm tôi thêm khó chịu, tôi dụi mắt đập nhẹ vào đầu vài cái để bình tĩnh lại.

Ổn định lại tâm trạng tôi tắt báo thức ra khỏi giường đánh răng thay quần áo, tìm một ít bánh mì cà chua vài lát thịt bỏ vào máy nướng sandwich.

Thế là xong bữa sáng, mang giày đi ra khỏi cửa lại gặp ngay Seiko

"Chào cậu"- Seiko

Cậu ấy cười với tôi rồi khóa cửa nhà lại

"À chào cậu"- tôi đáp lại

Tôi mở lời rủ cô ấy đi tới trường cùng mình có vẻ Seiko khá bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Tôi và cậu ấy cùng đi đến ga tàu trong lúc đi tôi nói với Seiko về nhà trường có một máy tính chuyên để các hồ sơ các học sinh trong trường bao gồm cả học sinh nghỉ học, nhưng làm sao để lẻn vào trong phòng phó hiệu trưởng được.

Maki chỉ sử dụng ngưng động thời gian để giao tiếp với chúng tôi còn lâu hơn nữa e là không thể.

"Tansika, ô là top 2 của trường nè"-kaima bắt gặp chúng tôi và hét lớn

"Sao hai người tụi mày đi chung với nhau vậy"-kenki vừa bịt mỏ kaima lại vừa nói

Tôi giải thích cho hai người họ là chúng tôi ở gần nhà nhau nên tình cờ đi chung sau một hồi giải thích bốn người chúng tôi cũng cùng nhau đi đến ga tàu.

Có vẻ Kenki và Seiko rất hợp nhau hai người họ nãy giờ cứ nói chuyện với nhau suốt, tôi và Kaima vẫn bàn chuyện về bài tập hay game.

Đến trường chúng tôi vào lớp, tôi và Seiko đã bí mật hẹn nhau lên sân thượng cùng với Maki để cùng nhau bàn cách lẻn vào phòng phó hiệu trưởng lấy thông tin.

Ra chơi, như đúng hẹn tôi lên sân thượng đã thấy Maki và Seiko đứng đó từ lúc nào, Seiko mở lời:

"Để vào được phòng phó hiệu trưởng phải có chìa khóa mới vào vào được, trong phòng đó còn có camera.

Quan trong hơn hết là máy tính còn có mật khẩu"

Việc mở khóa thì tôi làm được, lúc trước tôi thường bị cha mẹ nhốt trong phòng để tôi khỏi quậy phá nhân lúc cha mẹ đi ra ngoài tôi đã phá khóa rồi về nhà lại như chưa có gì.

Nhưng quan trọng là ở đó có camera.

"Vấn đề camera thì để tao"- Kaima đứng gần đó lên tiếng, sau đó Kenki cũng đến

"Tụi mày tính làm gì mà vào phòng phó hiệu trưởng thế?"

Sau đó tôi giải thích tất cả mọi chuyện từ việc ngưng động thời gian đến việc Maki bị bạo lực, nhưng hai người họ có vẻ nữa tin nữa ngờ.

Thấy vậy Maki liền ngưng động thời gian.

"Chuyện quái gì vậy"- Kaima và Kenki đều bất ngờ

Sau một lúc Maki cũng biến mỗi thứ trở lại bình thường, nhưng Kaima và Kenki vẫn chưa có thể nhìn thấy Maki

"Maki không thể cho 2 cậu ấy nhìn thấy cậu hả?

Sao tôi có thể nhìn thấy cậu"-tôi hỏi

"Maki không thể đâu, tôi có năng lực nên mới nhìn thấy, còn cậu chắc trường hợp đặc biệt"

Bỏ qua chuyện đấy bây giờ phân chia công việc.

Kaima phụ trách camera Kenki sẽ ở ngoài canh chừng còn tôi Maki và Seiko sẽ lẻn vào trong.

Kenki rút trong túi ra một chiếc usb

"Thiếu cái này không được đâu"

Phải rồi, đợi tới giờ nghĩ trưa thì chúng ta hành động.

Tiếng chuông vô lớp đã cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi nhưng không sao đã chuẩn bị xong chỉ cần đợi đến giờ nghĩ trưa.

Từng tiết học trôi qua cuối cùng cũng đến giờ nghĩ trưa, tất cả chúng tôi đi đường sau vòng qua phòng phó hiệu trưởng lúc đó tôi đi ngang qua nhà kho, nhìn Maki có vẽ sợ hãi thứ gì đó

"Cậu có sao không Maki"-Seiko hỏi

"Tôi...tôi không biết, cảm giác như sợ thứ gì đó"

Chắc Maki nhớ lại thứ gì đó nhưng phải nhanh lên giờ nghĩ trưa chỉ có 45 phút còn phải quay lại ăn trưa để không bị nghi ngờ, trong lúc đó Kenki và Kaima đang hack vào camera để nó quay vào góc khuất cho chúng tôi lẻn vào.

Chúng tôi cố gắng tránh né camera khi gần đến máy tính Kaima quay camera sang cửa để chúng tôi có thể đăng nhập vào máy tính trong lúc đó Kenki đã gửi cho tôi mật khẩu để mở lấy dữ liệu từ đó, Seiko cắm usb vào ổ đĩa và bắt đầu copy khóa 15.

Mọi chuyện hoàn thành thuận lợi không có trắc trở gì.

Trở về lớp lấy cơm trưa rồi chúng tôi đi lên sân thượng mở máy tính của Kaima cắm usb vào, kiểm tra tên Maki Tuzume có một học sinh tên đấy đã nghĩ học từ năm lớp 11, tại sao chỉ để là nghĩ học?

--------------------------------------------------------------

Cảm ơn mọi người đã đọc.

Vì đã vô học nên tần suất ra truyện của bọn mình sẽ là 1 tuần 1 chap xin lỗi mọi người vì bất tiện này.
 
Back
Top Bottom