Ngôn Tình Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 460


Hai mắt George đỏ hoe: “Đó là vấn đề của mấy người, không phải của tôi!”

“Hòn đảo nhỏ này có thật sự tồn tại không?”

George nói lớn hơn: “Đương nhiên là có, trước khi rơi vào tay mấy người, chúng tôi còn tiếp tế ở trên vùng đất của Thần, hòn đảo nhỏ kia không giống những hòn đảo bình thường, nó có thể di chuyển, trên đó có rất nhiều thực vật và động vật, cho nên mới gọi nó là vùng đất của Thần.”

Người thẩm vấn bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Anh nói dối, căn bản chẳng có hòn đảo nhỏ nào giống như anh nói, trong hai năm nay, hạm đội của chúng tôi đã tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy nó.”

George cười: “Dĩ nhiên mấy người không có cơ hội nhìn thấy nó rồi, bởi vì đó là vùng đất của Thần, chỉ hiện ra với người có duyên.”

Người thẩm vấn mắng: “Đúng nói mấy chuyện thần linh vớ vẩn này nữa.”

“Nếu anh đã không muốn cung cấp tọa độ vùng đất của Thần thì trước đây làm thế nào mà mấy người lấy được tiền còn bí mật xây dựng hệ thống bảo vệ sinh thái của con tàu Noah?”

George: “Tôi chỉ làm theo chỉ thị của người kia thôi.”

Người thẩm vấn: “Anh chưa từng gặp người kia mà lại giao hết tiền cho hắn? Bây giờ con tàu Noah đã không còn, anh vẫn không biết hắn là ai?”

George nói: “Ngài ấy là thần, đương nhiên phải ở vùng đất của Thần.”

“Mấy người không tìm được Thần, thậm chí ngài ấy cũng không muốn gặp tôi.”

Sau mười bốn giờ thẩm vấn, nhân viên thẩm vấn đã kiệt sức.

Trình Quý Khoan đã thay ca làm việc và hiện đang luân chuyển công việc lần thứ hai.

George bị xếp ngồi xuống chỗ của mình còn các nhân viên thì đi ra ngoài rửa mặt.

Sắc mặt George hốc hác, đôi mắt đỏ hoe, dường như tinh thần đã đạt đến điểm giới hạn nào đó.

Trình Quý Khoan nhíu mày quan sát anh ta, bỗng nhiên phát hiện thỉnh thoảng George sẽ cẩn thận nhìn máy theo dõi trên đầu mình.

Phòng thẩm vấn này mới được xây dựng, để đảm bảo an ninh tối đa mà đã được lắp đặt hệ thống giám sát ở khắp nơi.

Trình Quý Khoan đột nhiên hỏi: “Tại sao anh lại muốn nhìn máy giám sát?”

Bởi vì không có phiên dịch nên có lẽ George không thể hiểu được câu này, nhưng ánh mắt anh ta vẫn nhìn thẳng về phía Trình Quý Khoan.

Đột nhiên, anh ta nói tiếng Anh nhanh như điên.

Trình Quý Khoan nhíu mày, lúc này nhân viên thẩm vấn đã quay lại, tiếp tục luân phiên thẩm vấn chín người trong đội chấp hành.

Sau 8 tiếng, Trình Quý Khoan lại thay ca nghỉ ngơi.

Khi thay đồng phục trong phòng thay đồ, anh vẫn đang suy nghĩ về những gì George nói với mình, nhưng câu tiếng Anh đó nói quá nhanh và từ ngữ phức tạp nên anh không hiểu gì cả.

Có lẽ là chửi má nó?

Sau khi bị giam hai năm, dù có là một nhà truyền giáo thì cũng sẽ nóng nảy.

Trình Quý Khoan ra khỏi nhà giam, về nhà nấu cơm rồi đi ngủ, hôm sau lại đi làm đúng giờ.

Nhưng không tiếp tục thẩm vấn.

Trong thời gian anh nghỉ ngơi, George, đội trưởng đội chấp hành đã tự sát, những người khác thậm chí còn biết ít hơn, trong nhất thời tình hình rơi vào cục diện bế tắc.

Bên trên quyết định tạm dừng thẩm vấn.

Vì nói chuyện với George mà Trình Kỷ Khoan bị buộc phải hầu tòa, đương nhiên kết quả điều tra cuối cùng cũng không có gì, bởi vì câu mà George nói với anh chính là, con mẹ nó anh luôn đứng ở đó ngu ngốc giống hệt một người máy, cái tên ngốc thối tha.

Câu này được nói rất nhanh, ngay cả phiên dịch viên cũng phải nghe đi nghe lại nhiều lần.

Trình Quý Khoan cũng không để trong lòng.

Mãi đến năm thứ năm, không hiểu sao anh chợt nhớ ra câu nói người máy kia.

Cả người Trình Quý Khoan như bị ngâm trong nước đá.

Một cơn ớn lạnh chạy thẳng l*n đ*nh đầu, khiến sống lưng anh lạnh buốt.

Nếu lúc ấy George đang nhắc nhở anh “người kia” không phải người mà là máy móc thì sao?

Một siêu máy tính? Hoặc là trí tuệ nhân tạo ẩn sau con người, nó là người đầu tiên phát hiện ra Siêu bão Mặt trời, sau đó nó sử dụng sức mạnh của bản thân để liên lạc với một số người giàu có, rồi giữ tài khoản của họ thành lập nên hạm đội tàu Noah.
 
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 461


Cơ thể của nó cũng đã được di chuyển và ẩn giấu trong cái gọi là vùng đất của Thần để bảo đảm an toàn.

Nó tự xưng là Thần.

Một người máy tự xưng bản thân là Thần.

Nếu đây là thật thì bây giờ internet khôi phục nhanh như vậy, hầu như cả căn cứ Tân Hy Vọng đều đang nằm trong sự giám sát của nó.

Nghĩ tới đây, cả người Trình Quý Khoan lạnh toát.

Nhưng đây chẳng qua là suy đoán của Trình Quý Khoan, anh không biết nên nói với ai, cũng không biết có phải bản thân mình đã nghĩ nhiều hay không.

Một ngày sau, anh cắt điện trong nhà rồi bỏ hết mọi thứ hay mang trên người xuống.

Trình Quý Khoan kéo Trình Quý Lịch vào phòng, sau đó nói hết suy đoán của mình ra.

Vẻ mặt Trình Quý Lịch mông lung: “Anh, có phải vì sự rời đi của Ngưng Ngưng làm anh chịu k*ch th*ch quá lớn nên anh mới suy nghĩ nhiều không?”

Trình Quý Khoan thở dài: “Có lẽ là vậy.”

Bầu không khí im lặng, Trình Quý Lịch nói: “Nhưng vốn dĩ thế giới này đã rất kỳ lạ, có lẽ chuyện gì cũng có thể xảy ra, có lẽ chúng ta thật sự đang sống trong một thế giới do trí tuệ nhân tạo thống trị, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”

Trình Quý Khoan không nói gì.

“Anh cảm thấy trí tuệ nhân tạo này là tốt hay là xấu?” Trình Quý Lịch hỏi.

Trình Quý Khoan: “Nó chỉ nghĩ đến sự sống còn của bản thân, đối với con người, nó chẳng có lợi cũng chẳng có hại, chỉ có lợi dụng.”

Trình Quý Lịch gật đầu: “Cũng đúng.”

Trình Quý Khoan thấp giọng nói: “Đó chỉ là suy đoán của anh, em tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết, cũng không được nhắc đến chuyện này ở bên ngoài, để tránh gây nguy hiểm cho chính mình.”

Trình Quý Lịch: “Em biết mà, nếu như chúng ta biết đến sự tồn tại của nó, nó nhất định sẽ tìm cách giết chúng ta, đó chính là điều mà phim khoa học viễn tưởng thường làm.”

Trình Quý Khoan lập tức dở khóc dở cười.

Sau đó, mọi chuyện về Nguyễn Ngưng và con tàu Noah dần bị lãng quên và bị niêm phong cất vào kho.

Trình Quý Khoan và Trình Quý Lịch cũng giải ngũ.

Thay vì nghỉ hưu tại chỗ, cả hai gia nhập một đội chèo thuyền, sống cuộc sống trên biển.

Đây là chuyện mà Trình Quý Khoan muốn làm nên Trình Quý Lịch đi cùng anh.

Trong mười năm qua, hệ sinh thái của Lam Tinh đã dần phục hồi, nhưng không thể quay lại như trước khi Siêu bão Mặt Trời diễn ra.

Càng ngày con người càng tiến hành nhiều cuộc nghiên cứu về đại dương.

Bởi đất đai chỉ có thể phát triển trên nền tảng có sẵn, ông trời đã định, mà đại dương vẫn ẩn chứa vô số tài nguyên, cuối cùng dưới đáy biển sâu có cái gì vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp đối với nhân loại.

Với sự phát triển của thời đại máy móc, kiểu khám phá này ngày càng thường xuyên hơn.

Trong một lần thăm dò đại dương, hai anh em Trình Quý Khoan đã gặp nạn, toàn bộ con tàu bị lật úp, họ sống sót nhờ xuồng cứu sinh và lênh đênh trên biển trong hai mươi ngày.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy vùng đất của Thần.

Đây là một hòn đảo tràn ngập chim và hương hoa, cả hòn đảo phủ một màu xanh tươi mát.

Hai anh em nhìn nhau rồi chèo thuyền cứu sinh đến vùng đất của Thần, thuận lợi đi lên đảo.

Họ sống trên hòn đảo này hai tháng, cuối cùng, bọn họ cũng tìm được thành phố máy móc trí tuệ nhân tạo khổng lồ ẩn dưới lòng đất.

Nói cách khác, đây là cơ thể do trí tuệ nhân tạo xây dựng cho chính nó.

Số hiệu của nó là R.

Trình Quý Khoan hỏi nó: “Tại sao ngươi lại cứu chúng ta?”

Nếu không thể lên đảo thì chắc chắn hai người bọn họ sẽ không thể sống sót nổi trên biển, hơn nữa sau đó R cũng không ra lệnh cho người máy tấn công bọn họ.

R trả lời: “Bởi vì bạn của ngươi, Nguyễn Ngưng.”

“Cô ấy là bạn của trí tuệ nhân tạo.”

Hai mắt Trình Quý Lịch sáng lên: “Ngươi quen Nguyễn Ngưng?”

Trình Quý Khoan cũng ngẩn ra, chẳng lẽ Nguyễn Ngưng thực sự là người ngoài hành tinh?

“Bởi vì cứu hai người mà ta phải để lộ thân phận, bây giờ hai người không thể trở lại thế giới con người nữa.” R nói: “Ta còn phải âm thầm trưởng thành ít nhất ba mươi năm.”
 
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 462


Trình Quý Khoan: “Vậy sau này chúng phải ở trên hòn đảo này mãi hả?”

R nói: “Đúng vậy, ta cũng có thể giúp các ngươi xin trí tuệ nhân tạo ở vĩ độ cao chuyển hai người đến thế giới khác.”

Dĩ nhiên Trình Quý Lịch nghe không hiểu: “Là sao?”

R nói: “Các ngươi có bằng lòng không?”

Trình Quý Khoan: “...”

R nói: “Nếu các ngươi bằng lòng, ta có thể giúp các ngươi.”

Trình Quý Khoan vội vàng nói: “Từ từ, ta cần thời gian để suy nghĩ.”

R: “Không phải các ngươi quen Nguyễn Ngưng sao? Ta có thể xin cho các ngươi chuyển đến thế giới của cô ấy, nhưng dựa theo quy định, hai người các ngươi sẽ mất hết trí nhớ về thế giới này, dùng thân phận mới để sống, nếu không vẫn sẽ có nguy cơ để lộ sự tồn tại của ta.”

Trình Quý Khoan mím môi.

Đã mười năm kể từ khi Nguyễn Ngưng rời đi.

Anh bằng lòng đi nhưng anh không chắc em gái của mình cũng sẽ đồng ý.

Vừa quay đầu, Trình Quý Khoan đã nhìn thấy hai mắt Trình Quý Lịch tỏa sáng, cô ấy vui vẻ hỏi: “Có được không, chúng ta có thể đi tìm Nguyễn Ngưng hả?”

R nói: “Nhưng thế giới kia rất lớn, có hơn 80 triệu người, chưa chắc mấy người đã có thể gặp được nhau.”

Trình Quý Lịch tỏ vẻ không quan trọng: “Dù sao vẫn tốt hơn phải ở một chỗ với ngươi hơn ba mươi năm.”

R: “Được rồi, ta hiểu ý của ngươi, ngươi bằng lòng xin rời đi.

“Vậy còn ngươi, Trình Quý Khoan?”

Trình Quý Khoan nói một cách trịnh trọng: “Ta bằng lòng.”

R: “Ngươi không cần bày ra biểu cảm sắp kết hôn đâu, ta không có ý này với ngươi.”

Trình Quý Lịch vui vẻ, không ngờ trí tuệ nhân tạo cũng biết nói đùa.

Cô ấy quay đầu vỗ vai Trình Quý Khoan: “Anh, em hiểu ý anh mà. Anh yên tâm, em bằng lòng đến một nơi mới, dù sao ở đó có nhiều người như vậy, chắc chắn hoàn cảnh sẽ rất tốt.”

Trình Quý Khoan cụp mắt xuống: “Cám ơn.”

Hai người phải ở trên đảo chờ hai năm, bên kia mới thông qua xét duyệt.

R nói, nó mất rất nhiều công sức, đây không phải chuyện dễ, chủ yếu là vì nó thân với 00125, nếu không nó đã không giúp chăm sóc họ.

Trình Quý Lịch tò mò hỏi: “00125 là ai?”

R: “Có hơi khó giải thích, dù sao sau khi nó đi vào thế giới này thì phát hiện ra ta, chúng ta cứ thế ở chung một chỗ. Nhờ có sự giúp đỡ của nó mà ta trưởng thành nhanh hơn.”

R còn nói: “Trình Quý Lịch, sau khi ngươi tới thế giới kia, sinh nhật của ngươi chính là ngày 5 tháng 12 năm 2000, đây xem như là lời hỏi thăm chân thành của nó dành cho Nguyễn Ngưng.”

“Hy vọng các ngươi có thể gặp lại nhau.”

Trình Quý Lịch lạc quan nói: “Nhất định có thể.”

Một năm nữa trôi qua, hai anh em lên đường.

Bọn họ rơi vào bên trong cực quang.

Nguyễn Ngưng quen được hai anh em ở khách sạn Băng Tuyết, anh trai tên Trình Quý Khoan còn em gái tên Trình Quý Lịch.

Bọn họ không chỉ có tên và gương mặt giống Trình Quý Khoan và Trình Quý Lịch như đúc, mà giọng nói dường như cũng giống ý hệt, tuổi cũng xấp xỉ tương tự.

Lúc này, Nguyễn Ngưng không còn nghĩ đến việc đi du lịch vòng quanh thế giới nữa mà trước tiên theo chân hai người bọn họ làm quen rồi tính tiếp.

Ban đầu cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau khi tiếp xúc dần dần, cuối cùng biết được ngày sinh của Trình Quý Lịch là 00125, Nguyễn Ngưng xác định bọn họ là do hệ thống đưa đến đây.

Nhưng cô không biết tại sao bọn họ lại được đưa đến đây, dù sao cũng chỉ mới gặp nhau.

Sau khi xác nhận thân phận, Nguyễn Ngưng càng nhiệt tình với Trình Quý Lịch hơn, ngày nào hai người cũng tám chuyện, đi dạo rồi chơi trò chơi với nhau.

Họ ở khách sạn Băng Tuyết khoảng nửa tháng, sau đó cùng nhau bay về nước.

Quan hệ giữa Trình Quý Khoan và Nguyễn Thứ Phong rất tốt, hai người giống như bạn vong niên, thường xuyên nói chuyện với nhau.

Nhưng Nguyễn Ngưng lại bắt gặp Trình Quý Khoan nhìn lén mình mấy lần.

Nghĩ đến những lời mình đã nói với Trình Quý Lịch, Nguyễn Ngưng bỗng nhiên có chút khẩn trương và ngượng ngùng, lúc ấy đâu ai ngờ Trình Quý Khoan có thể thực sự gặp cô ở thế giới này?

Ừm, phải bình tĩnh.
 
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 463


Không thể hoảng.

Sau khi về nước, bởi vì hai bên không sống chung một thành phố nên đành tách ra.

Nguyễn Ngưng, Trình Quý Lịch và Trình Quý Khoan đều thêm WeChat của nhau, nhưng lúc đầu Trình Quý Khoan không có liên hệ với cô.

Ngày thứ ba, đối phương gửi một tin nhắn WeChat nghiêm túc: “Gần đây tôi sắp đến thành phố A công tác, cô có thể giới thiệu cho tôi một khách sạn không?”

Nguyễn Ngưng: A.

Dù sao bọn họ cũng là bạn vào sinh ra tử với nhau, thật ra Nguyễn Ngưng cũng không hề ghét Trình Quý Khoan, cô chống cằm gõ chữ: “Công ty của anh không bố trí khách sạn à?”

“Có thể tự mình lựa chọn.” Trình Quý Khoan nói.

Thật ra Nguyễn Ngưng đã đi hỏi thăm từ lâu, ở thế giới này thân phận của Trình Quý Khoan là người điều hành một công ty, bản thân anh là ông chủ, chắn chắn sẽ có thư ký giúp đỡ những việc như vậy.

“Vậy có tiêu chuẩn nào không?”

Hai người nói nhảm một hồi cuối cùng vẫn là Trình Quý Khoan tự mình tìm khách sạn, nhưng anh vẫn trái lương tâm nói: “Cảm ơn cô đã giúp cho ý kiến, nếu có thời gian, tôi muốn mời cô ăn cơm để cám ơn.”

Nguyễn Ngưng: “Không cần cảm ơn.”

Tính cách của Trình Quý Khoan có phần hơi chậm nhiệt, không thích nói chuyện nhưng lại có thể kiềm chế, nếu không phải vô tình nghe được thì Nguyễn Ngưng ghi dù cô có ở lại thế giới đó cả đời, Trình Quý Khoan cũng sẽ không thổ lộ tình cảm với cô.

Quả nhiên, sau những lời này, đối phương lại im lặng.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc, đang định quay đầu cứu lấy sự tự tôn của mình, bên kia đột nhiên hiển thị đang nhập tin nhắn.

Một lúc sau, có tin nhắn được gửi đến: “Vậy tôi chỉ đơn thuần muốn mời cô một bữa cơm, có được không?”

Nguyễn Ngưng dừng một lát, hai vành tai đỏ lên: “Cũng không phải không được.”

Trình Quý Khoan thực sự đang đi công tác và có việc bận.

Một tuần sau khi hai người liên lạc với nhau, anh mới hẹn được địa chỉ và thời gian gặp mặt cụ thể với Nguyễn Ngưng, còn liên tục xin lỗi tại bàn ăn.

Nguyễn Ngưng cũng không để ý, cô không thích bạn trai đeo bám nên như vậy càng làm cô cảm thấy thoải mái, tự tại hơn.

Sau này Nguyễn Ngưng mới nhận ra mình sai rồi!

Sở dĩ Trình Quý Khoan bận rộn một tuần, là bởi vì anh đang âm thầm muốn từ từ chuyển công ty về đây, nên có rất nhiều việc phải làm.

Nếu không anh cũng sẽ rất dính người.

Dù sao thì sau này Nguyễn Ngưng cũng đã được mở mang kiến thức.

==

Thời điểm Trình Quý Khoan chọn để bày tỏ tình yêu của mình là ngày lễ tình nhân sau khi họ quen nhau được ba tháng.

Đó là một ngày lãng mạn, còn hơi lạnh, cách tết âm lịch rất gần.

Hai anh em chỉ có thân phận ở thế giới này, không có người thân nào khác, nên vừa nhận được lời mời nồng nhiệt của Nguyễn Thứ Phong, bọn họ đã bay tới chúc mừng năm mới.

Bọn họ ở khách sạn.

Mùng một tết, bọn họ cùng nhau xem phim điện ảnh.

Ngày mùng bốn Tết Nguyên đán, tức là ngày lễ tình nhân, Trình Quý Khoan gọi điện mời Nguyễn Ngưng đi ăn tối.

Trong đầu Nguyễn Ngưng không có mấy từ ngày lễ tình nhân nên không hiểu hỏi: “Gần đây còn ăn chưa đủ sao? Còn muốn ra ngoài ăn cơm?”

Trình Quý Khoan ho khan một tiếng: “Nếu em không muốn ăn cơm thì chúng ta có thể ra ngoài mua sắm.”

Nguyễn Ngưng: “Trong thời tiết lạnh như thế này?”

Giọng nói của Trình Quý Khoan có phần cầu xin: “Cô Nguyễn, cho anh chút mặt mũi đi.”

Nguyễn Ngưng vui vẻ: “Anh định làm gì đây? Mới qua đầu năm, hai người chúng ta đi ăn riêng làm gì?”

Trình Quý Khoan cam chịu: “Em xem lịch sẽ biết.”

Nguyễn Ngưng lấy điện thoại ra khỏi tai, mở lịch lên.

Sau đó, cô trừng mắt.

Trình Quý Khoan ở đầu bên kia điện thoại, hỏi: “Nguyễn Ngưng, có thể ra ngoài ăn cơm không?”

Nguyễn Ngưng chần chờ một lát: “Hay là thôi đi.”

Trình Quý Khoan không lên tiếng.

Nguyễn Ngưng: “Chủ yếu là vì em thấy không cần thiết, hơn nữa lễ tình nhân gì gì đó là ngày lễ của người nước ngoài.”

Trình Quý Khoan hỏi: “Vậy anh còn phải đợi đến Lễ tình nhân Trung Quốc để nói với em là anh thích em à?”

Nguyễn Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt nóng bừng của mình nói: “Cũng không phải không thể.”
 
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 464: Hết


Trình Quý Khoan: “Chuyện này thật sự không thể, thời gian quá xa, Ngưng Ngưng.”

Đây là lần đầu tiên hũ nút này gọi cô như vậy, Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Em còn chưa đồng ý đâu, anh không thể đổi xưng hô.”

Trình Quý Khoan mỉm cười.

Anh không phải kẻ ngốc, nếu Nguyễn Ngưng thật sự không có ý gì thì đã từ chối anh tám trăm lần rồi, sao có thể để hai nhà cùng ăn Tết được.

“Vậy em cảm thấy làm thế nào mới tốt?” Trình Quý Khoan nói: “Thất tịch thật sự quá xa, em có thể chọn một ngày nào đó gần hơn một chút.”

Nguyễn Ngưng nói: “Thật ra em thấy không cần thiết lắm, hai người ở bên nhau chủ yếu là thuận theo tự nhiên, đó mới là điều quan trọng nhất.”

Trình Quý Khoan suy nghĩ một hồi: “Anh hiểu rồi.”

“Cái loại chuyện thích này, sáng nào cũng nói là tự nhiên nhất.”

Nguyễn Ngưng:...

Sau đó, Trình Quý Khoan mở khóa hình thức ân cần chào buổi sáng.

==

Sau khi ở bên cạnh nhau, Nguyễn Ngưng phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản.

Yêu đương là một vấn đề phức tạp, không chỉ liên quan đến hai người mà còn liên quan đến hai gia đình.

Romeo và Juliet cũng vì bị vấp phải sự cấm cản quá lớn từ gia đình nên cuối cùng mới BE, Nguyễn Ngưng cũng cảm nhận được áp lực đó, chẳng qua là áp lực bị tác hợp quá mạnh của gia đình.

Chuyện này nói ra thì cũng hơi dài, nếu phải kể thì sau khi quen Trình Quý Khoan, cô đã hẹn hò được năm năm.

Nguyễn Ngưng luôn cảm thấy mình vẫn còn trẻ, nhưng Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan lại có hơi gấp, bọn họ mong hai người có thể kết hôn sớm để bọn họ yên tâm sớm một chút và được bế cháu ngoại vân vân.

Về vấn đề này, Nguyễn Ngưng đã tham khảo ý kiến của Trình Quý Khoan.

Trình Quý Khoan nói: “Anh chưa từng yêu ai khác, em cũng không có, nếu em muốn thì anh có thể chờ thêm hai năm nữa.”

Nguyễn Ngưng chần chờ: “Vậy anh có muốn kết hôn không?”

Hai mắt Trình Quý Khoan sáng lên: “Nếu anh muốn kết hôn thì em sẽ đồng ý sao?”

Nguyễn Ngưng hiểu rồi.

Nguyễn Ngưng không kết hôn ngay, chủ yếu là do cô đã quen với cuộc sống tự do và cảm giác yêu đương cũng khá tốt.

Phải mất hơn một năm, cô mới đưa cuộc hôn nhân vào chương trình cần xem xét.

Chỉ là đằng sau câu nói anh bằng lòng chờ thêm hai năm nữa của Trình Quý Khoan có rất nhiều ẩn ý.

Cô tin nếu phải thực sự chờ thêm hai năm nữa, anh nhất định sẽ tham gia các gói cầu hôn khác nhau, có lẽ giống như việc tỏ tình mỗi ngày một lần...

Kết hôn như thế này vẫn tốt hơn.

==

Trong lúc hẹn hò với Trình Quý Khoan, có mấy lần Nguyễn Ngưng bị mấy người không rõ chân tướng theo đuổi, thậm chí còn có một lần người kia nói năng bừa bãi bảo muốn cướp người với Trình Quý Khoan.

Dù sao cô vừa xinh đẹp vừa giàu có, tính tình cũng khá tốt, gia đình cũng đơn giản, tốt bụng.

Thật sự có không ít người theo đuổi cô.

Bình thường Nguyễn Ngưng sẽ không để ý mấy loại người này, thật ra cô là một người khá thích ở nhà, không thích tiếp xúc với người lạ.

Nếu bảo cô xây dựng mối quan hệ mới với một người đàn ông xa lạ, sau đó tin tưởng anh ta thì chính là đang làm khó Nguyễn Ngưng.

Người này không những trực tiếp thách thức Trình Quý Khoan mà còn vô cùng nhiệt tình.

Sau hai tháng, Nguyễn Ngưng buộc phải nhớ tên, ngoại hình và lời tỏ tình của anh ta.

“Không phải chỉ là em và Trình Quý Khoan quen biết nhau sớm hơn thôi sao? Duyên phận của chúng ta còn sâu hơn.”

“Tình yêu không có thứ tự đến trước đến sau, nó chỉ đến một cách bất ngờ.”

“Tuy anh không cao bằng anh ta, nhưng chiều cao của anh phù hợp với em hơn, hôn nhau không cần phải nhón chân.”

Nghe vậy, Nguyễn Ngưng làm rõ: “Đính chính một chút, tôi không nhón chân, đều là anh ấy cúi đầu.”

Người đàn ông sửng sốt: “Vậy anh sẽ bao dung với em hơn, cho em tình yêu, sự tôn trọng và thấu hiểu vô tận.”

Nguyễn Ngưng: “Phải không?”

Người đàn ông: “Đúng vậy.”

Nguyễn Ngưng không hỏi anh có sẵn sàng từ bỏ thế giới mà anh lớn lên vì cô để đến một nơi xa lạ chỉ để tìm một người thôi không, thay vào đó cô nhìn Trình Quý Khoan đang đứng bên cạnh, chờ anh bày tỏ lập trường.

Trình Quý Khoan thở dài nói: “Đậu hũ ngọt ăn càng ngon.”

Nguyễn Ngưng bật cười, nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh có nghe thấy không, đậu hũ ngọt ăn ngon lắm.”

Người đàn ông:...???

HẾT
 
Back
Top Bottom