Tâm Linh Tôi làm thực tập ở Địa Phủ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
296345777-256-k546291.jpg

Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Tác giả: Cola9x9
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả : Bạch Phát

Thể loại: Linh dị, đô thị, ngôn tình
Giới thiệu:
Đây là truyện linh dị mang đến những tình tiết khá rùng rợn, đầy hấp dẫn.

Trên thế gian, bất luận là sinh linh nào, mỗi giờ mỗi khắc đều phải trải qua vô số lần "đi lướt qua nhau".

Trong số đó lại có thứ vô cùng quý giá mà trước bạn đã tốn cả ngàn năm mới có thể cầu được, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời.

Một chàng trai đã sống một kiếp người an ổn và bình lặng đến nỗi được lựa chọn trở thành một câu hồn sứ giả an phận thủ thường.

Một cô gái sống tại đáy khốn cùng của xã hội, chứng kiến nhiều điều ghê sợ đến nỗi ngay cả cái chết cũng không còn khiến cô sợ hãi nữa.

Vận mệnh sẽ không buộc bất cứ ai đến với nhau nếu không có một lần chàng trai câu hồn sứ giả tốt bụng mềm lòng mà phá luật trời.

Nhưng thật không may khi sự tồn tại này lại dễ dàng bị một đối tượng khác phát hiện.

Vì yêu, anh ấy nguyện sống như một chiếc bóng thầm lặng dưới chân người con gái ấy.

Thế nhưng trong thế gian biến ảo vô lường này, một lúc nào đó, khoảnh khắc bất ngờ như mối tình đầu lại xuất hiện.

" Khả Hân, em nói xem, sau chín trăm năm nữa, chúng ta sẽ xin thực hiện nguyện vọng gì?"

" Anh nói trước đi ?"

Lanh lợi như em ấy, đương nhiên sẽ ném trả vấn đề lại cho tôi.

" Có lẽ anh sẽ xin kiếp sau, kiếp sau nữa của em không rơi vào tay anh, không yêu một chàng trai bình thường nữa.

Còn em sẽ đời đời kiếp kiếp bình lặng yên ổn làm người.

"
"......"​
 
Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Tập 1: Cuộc sống ở Địa Phủ


Tôi là một câu hồn sứ giả.Nói chính xác hơn là một tập sự câu hồn sứ giả.Tôi mới trải qua khóa đào tạo và đang trong giai đoạn tập sự.

Suốt khóa học hai tuần, tôi luôn cảm thấy mơ hồ, hoang mang, liệu bản thân tôi có thể hoàn thành tốt nhiệm kỳ của mình hay không?

Dù trước giờ vẫn chưa ai có thể làm được điều đó.

May mắn Vô Thường đại ca động viên đả thông tư tưởng tôi rằng, mỗi ngày Địa Phủ đều tiếp nhận các âm hồn nên nếu tôi không chịu nổi áp lực thì cũng có các âm hồn khác thay thế, vì vậy chẳng cần phải áp lực quá.Đây chắc hẳn là kiểu an ủi đặc trưng của Địa Phủ.

Khi còn sống trên Dương Thế cuộc sống tôi cũng bình thường như bao người khác, trượt Đại Học phải gửi hồ sơ vào một trường tư Cao Đẳng ở Sài Gòn.

Khi tốt nghiệp ra trường là xả thân đi làm ngay.

Một công việc mà mỗi ngày đều phải gọi từng cuộc gọi, nghe từng lời chửi mắng, tiếp thu từng lời tiêu cực nhưng vẫn phải luôn nở nụ cười giả tạo lên nói những lời ngọt ngào, ngày nghỉ phép ít ỏi đếm trên đầu ngón tay, cuối tháng phải chạy chỉ tiêu cho kịp tiến độ cho những người mà chỉ biết ngồi một chỗ đánh giá những nỗ lực của nhân viên bỏ ra chỉ qua những con số hiện trên màn hình.

Thực ra hồi ấy tôi cũng có vài ba mối tình, những mối tình chỉ đủ tô thêm sự mới mẻ cho thuở thanh xuân, không hề có thêm sự trưởng thành như tôi nghĩ .

Thế rồi vào một lần tai nạn ngoài ý muốn, tôi đã kết thúc sinh mạng vừa tròn hai mươi , để lại cha mẹ già vẫn còn trên Dương Thế, cô cô đơn đơn đi xuống Địa Phủ.

Lúc mới đến Địa Phủ, tôi còn tưởng mình đã xuyên không vào thế giới khác.

Cũng bởi vì tai nạn này quá mức thảm thiết.

Hồn phách bị phiêu linh, bay mất, rất lâu sau mới định thần lại được.

Lúc mở mắt ra thì thấy mình nằm trong căn phòng như bệnh viện, vách tường được làm bằng chất liệu như giấy, không khí có vẻ yên tĩnh, tái nhợt, u ám , lâu lâu chợt loé lên ánh sáng màu đỏ máu.

Những người có cuộc sống vô vị, quá đỗi đời thường như tôi lại được trao tặng cho 1 chiếc vé xuyên không, trở thành những con người xuất chúng, anh hùng hào kiệt, bóng hồng vây quanh, nghe thật nực cười nhỉ?

Nhưng đó là sự thật!

"Quy luật xuyên không" trong các bộ tiểu thuyết tôi từng đọc, vốn dĩ đã thế.

Vì vậy lúc Vô Thường đại ca bước vào phòng, tôi còn giả bộ ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh ấy, thốt ra câu nói đầu tiên: " Anh là ai ?

Hình như em mất trí nhớ rồi ".

Hazzz, hình như trong khi xuyên không thì lí do cũ xì ngán ngẩm nhưng hữu dụng vẫn là mất trí.

Mọi chuyện diễn ra như thế, nhưng đáng tiếc đó không phải là sự bắt đầu dành cho tôi.

Tôi không hề xuyên không, mà thật sự là đã chết ngắc rồi.

Vô Thường đại ca ngẩn tò te nhìn tôi: "Không phải chứ, em vẫn còn chưa uống canh Mạnh Bà cơ mà ?"

Theo Truyền thuyết, canh Mạnh Bà có thể xoá kí ức về đời trước của một người, đó là lí do tại sao người ta đến với cuộc đời này mà không hề nhớ về những đời trước của mình và bị mê mờ bởi danh, lợi, tình trong cõi trần tục.

"Canh Mạnh Bà, ở Dương Gian cũng có thể uống canh Mạnh Bà được sao ?", tôi hỏi."

Nhân gian tất nhiên là không thể uống được, nhưng em đang ở Địa Phủ mà", anh ấy đáp vẻ đương nhiên."

Địa Phủ ?

Không phải em xuyên không sao", mặt lộ vẻ ngạc nhiên, tôi hỏi lại.Cuối cùng anh ấy cũng nhận ra hai chúng tôi ông nói gà bà nói vịt, mỉm cười vỡ lẽ: "Nơi đây không phải thế giới khác, em cũng chưa hề xuyên không, mà là em đã chết, vì thế chiếu theo trình tự thông thường em xuống Địa Phủ thôi".Tôi há hốc mồm, trợn mặt kinh ngạc, chỉ là tôi đã chết, đơn giản như thế sao?Vô Thường đại ca chẳng thèm đếm xỉa, mà thong dong bỏ tay vô túi quần, lấy gói thuốc lá ra và châm lửa rồi than thở với tôi: "Bất ngờ lắm phải không?

Không giống như trên Dương Gian đồn về Địa Phủ."

Đúng là không nên tin tưởng vào những tin đồn, truyền thuyết, tôi thầm nghĩ.Anh ấy an ủi tôi: "Em yên tâm đi, chắc chắn em không phải là người đầu tiên nghĩ mình đã xuyên không đâu.

Bắt đầu từ thế kỉ hai mươi mốt đến đây, các thanh thiếu niên trai tráng từ ba mươi trở xuống, có mười người thì hết tám người nghĩ mình "xuyên không" rồi.

Hoá ra là tôi đã chết, tuy nhiên lúc đó tôi xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào gối chết lần nữa.

Hazzz, cũng đúng thôi hiện tại trên mạng tràn lan những bộ tiểu thuyết về xuyên không, trọng sinh.

Những người luôn muốn vận mệnh của mình sẽ thay đổi theo một cách khác như tôi thì đều đầu tiên nghĩ đến là xuyên đến một thế giới khác làm lại cuộc đời.Cởi bỏ áo thun và quần thun dài của shop Yame đã bị rách nát do ma xát trên đường nhựa mặc lúc chết, tôi khoác một bộ áo thun tay dài , quần dài màu full đen không biết làm bằng chất liệu gì nhưng mặc vào rất thoải mái mà Vô Thường đại ca đã đưa cho tôi.Nhân cơ hội đó, tôi rón rén lại hỏi Vô Thường đại ca: "Vậy khi nào em mới được đi đầu thai"Vô Thường đại ca nở một nụ cười đầy bí hiểm, hỏi: "Cứ từ từ, anh còn có chuyện muốn thương lượng với em.

Nhưng trước tiên anh em mình hãy đi dạo một vòng Địa Phủ đã."

Bước ra khỏi phòng là một dãy hành lang u ám, mờ tối và yên tĩnh.

Các phòng còn lại đều đóng cửa kín mít, lâu lâu phát ra những âm thanh rù rì từ các căn phòng.

Chỗ phòng tôi hình như là tầng trệt, đi tầm hai phút thì ra tới sảnh bệnh viện.

Sảnh không gian rất lớn, nhưng không có một bóng người, mọi thứ xung quanh như đều là giấy gấp thành.

Mở cửa sảnh bước chân ra ngoài, tôi mới bất giác phát phát hiện bầu trời nơi đây là một không gian u ám, mờ tối, hoàn toàn khác với những cách hoàng hôn vào buổi chiều.

Vô Thường đại ca bảo, ở Địa Phủ mà muốn ngắm bầu trời xanh ngắt tươi đẹp, chẳng khác nào trong mong mặt trời mọc đằng tây cả.

Anh ấy còn nói ở Thiên Đàng, ngày ngày đều ngập ánh nắng mặt trời rực rỡ chói chang.Thực ra bản thân tôi chưa bao giờ mơ tưởng mình sẽ dạo chơi ở Thiên Đàng hay được ngắm ánh nắng vàng rực rỡ.

Nói chính xác hơn tôi là người vô tri, vô giác, không có yêu cầu quá cao về mọi sự vật nào.

Huống hồ đến lúc này tôi vẫn chưa thể thoát ra khỏi cú sốc trước cái chết bất ngờ của mình.

Lúc còn sống tôi chưa từng nghĩ tín mạng mình sẽ kết thúc gọn lẹ đến như vậy, cứ như đi du lịch xa nhà và địa điểm tham quan là địa phủ.Đường xá ở Địa Phủ khá giống với kiến trúc khu du lịch Đại Nam của bà Phương Hằng mà khi tôi còn sống đang làm mưa, làm gió trên mạng xã hội.

Con đường cái tấp nập, người qua kẻ lại trên đường cái chẳng khác gì Dương Gian cả.

Bất giác tôi lại cảm giác mình lại xuyên không đến thời không khác.

Nhưng những chiếc di động trên tay của người qua đường đã kéo tôi trở lại hiện tại."

Không phải ai cũng đều thích dùng điện thoại di động đâu", Vô Thường đại ca nhìn chiếc iPhone trong tay một người đàn ông với vẻ chán ghét, " Chỉ có âm hồn là mấy tên nông dân trú ngụ từ thời cổ đại mới thích dùng thôi, chứ còn âm hồn từ thời hiện đại như chúng ta chỉ thích dùng pháp thuật để liên lạc, ai dùng điện thoại làm gì chứ, hừ!".Âm hồn từ thời hiện đại như chúng ta?

Xem ra tôi và Vô Thường đại ca chết chung một thế kỉ, đồng hương gặp nhau nên rối rít hỏi thăm tâm sự mới phải, tôi lại mất tập trung nữa rồi."

Pháp thuật là cái gì vậy ?", Tôi hỏi Vô Thường đại ca.

" Kiểu Harry Potter phải không ?"."

Tức là ....

", Vô Thường đại ca đưa một ngón tay ra, ngón trỏ đưa lên trời, một ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay chuyển động, " Muốn biến ra cái gì thì biến ra cái đó ".Tôi giật mình, khi đó cho rằng anh ấy là người trên trời, là thần linh, không dùng chú ngữ, hay đũa phép như vậy khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ, sùng bái pháp thuật.

Trong mắt tôi Vô Thường đại ca là một thanh niên khuôn mặt bình thường, body trung bình, lập tức biến thành một tuyệt thế cao thủ, pháp thuật đầy mình.Mãi sau này tôi mới biết, những người dùng điện thoại để liên lạc với nhau cũng đều dùng pháp thuật cả, chỉ vì họ là âm hồn sống từ cổ đại nên rất có hứng thú với những đồ dùng công nghệ, khoa học, vì thế mới dùng pháp thuật để tạo ra.

Mà tính ra pháp thuật đó còn cao thâm hơn pháp thuật mà Vô Thường đại ca biểu diễn cho tôi thấy nhiều.

Hazzz nói đi nói lại thì anh ấy có thái độ kì thị họ như thế chẳng khác nào người thành phố chê bai người miền quê cả, chẳng có căn cứ gì cả.Tôi đi cùng Vô Thường đại ca một quãng đường, chợt cảm thấy con đường này sao mà dài một cách khác thường, nhìn trước chẳng thấy đâu, ngó sau chẳng thấy cuối.
 
Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Chương 2: Câu hồn sứ giả


" 'Nhà hàng Quỷ Chết Đói' lúc nào cũng đông khách nhất, dù sao người chết đói luôn chiếm đa số.

Âm hồn bị chết cùng nguyên nhân có thể tụ tập lại cùng một nơi có lẻ cũng là duyên phận ", Vô Thường đại ca giải thích sơ qua cho tôi hiểu, " 'Nhà hàng Quỷ Vui Vẻ' cũng khá ổn, là nơi thỉnh thoảng sẽ gặp cấp trên, em xem ngồi ở ban công là cấp trên của anh đấy ".Tôi nghiêng đầu nhìn sang, người đó bận một bộ đồ vest full đen, trông khá giống Vô Thường đại ca, hình dáng rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt.Mấy người phục vụ đều mặc trang phục phục vụ như các nhà hàng trên Dương gian, nhanh nhẹn bưng chai rượu vang đặt lên bàn, tôi thở phào nhẹ nhõm, vì đang sợ những thứ bê lên bàn là rắn, rết, chuột, dòi, kiến những thứ mà đám ma quỷ hay ăn trên ti vi.Vô Thường đại ca rót cho tôi một ly, rồi tự rót cho mình một ly khác, tôi hiếu kì uống một ngụm, ngòn ngọt có hương vị strongbow táo."

Ủa, em tưởng đây là rượu vang?

", Tôi thắc mắc."

Không phải, em muốn uống gì nó sẽ biến thành hương vị đó", rồi anh ấy tự mình uống cạn, " Của anh là rượu champagne".Tôi nghĩ ngợi giây lát, rồi lại uống thêm một hớp, quả nhiên có mùi vị của rượu vang đỏ."

Chúng ta có cần uống nước không ?

Ý em là, chẳng phải em đã chết rồi sao?

"" Dù sao chúng ta đã chết rồi, nên nước đối với chúng ta mà nói chẳng còn có tác dụng gì nữa, uống vào bụng cũng lập tức tiêu tán hết, cho nên chỉ tồn tại cái gọi là lạc thú thưởng thức mà thôi", anh ấy lại rót một ly, " Cũng như trước đây anh rất thích hút thuốc, uống rượu nhưng sau này vì gặp bệnh nguy kịch phải cai thuốc bỏ rượu, còn bây giờ đã chết đi rồi thì chẳng cần lo đến đều đấy nữa ".Nói như thế, tức là chết có vẻ sẽ tốt hơn nhiều thì phải.

Trong đầu tôi thầm nghĩ như thế, bất chợt huynh ấy lại lẩm bẩm tự nói một mình: "Nếu biết sớm sau khi chết có thể hút thuốc thoải mái uống thả phanh thì khi sống đã sớm cai rượu bỏ thuốc rồi, không chừng còn có thể sống thêm được vài năm nữa".Câu nói đầy tâm trạng của anh ấy bất chợt khiến tôi thầm nghĩ, có lẽ khi còn sống Vô Thường đại ca rất yêu thương một ai đó.

Nghĩ như vậy lại khiến tôi nhớ đến cha mẹ mình, không thể nào tưởng tượng được nỗi đau đớn của hai người lớn đến mức nào khi cậu con trai là chỗ dựa tinh thần lại ra đi bất ngờ như thế.

Tôi lặng lẽ uống thêm một ngụm nữa, là mùi vị đắng chát của bia."

Thôi không nhắc chuyện buồn nữa", Vô Thường đại ca khua tay, làm vẻ vứt sạch mọi phiền não, vui vẻ giới thiệu với tôi: "Đây là 'Nhà hàng Quỷ Vui Vẻ', nhà hàng xếp hạng thứ 3 dưới Địa Phủ chúng ta, muốn xem một nhà hàng có tốt hay không, chỉ cần nhìn pháp thuật của đầu bếp là biết ngay.

Pháp thuật càng cao thâm thì rượu với thức ăn làm ra sẽ càng phù với khẩu vị của từng người.

Em đừng thấy 'Nhà hàng Quỷ Chết Đói' đông đúc mà cho rằng đồ ăn ở đó sẽ ngon nhé, thực ra đồ ăn trong đó không thể sánh bằng ở đây được ".Tôi đờ đẫn gật đầu, biểu thị đã hiểu, nhưng trong lòng vẫn thấy mơ mơ hồ hồ.

Lẽ nào người chết đều phải sống ngày qua ngày tại địa phủ sao?

Không thể đầu thai được được ư?

Địa phủ này rốt cuộc có bao nhiêu người?Thấy tôi còn thắc mắc, anh ấy bèn giải thích: " Tất nhiên, hầu hết âm hồn đều sẽ được đầu thai, vả lại âm hồn ở đây không chỉ có riêng linh hồn con người mà còn cả linh hồn các sinh linh nữa, phải nói thêm rằng trong số hàng ngàn hàng vạn âm hồn xuống địa phủ mỗi ngày, chỉ có một số rất ít được giữ lại, và em, cũng được giữ lại đấy "."

Giữ lại?

Giữ em lại làm gì?

", tôi phát hiện làn da đen sạm tầm thường của Vô Thường đại ca chợt sáng rực lên, giống như giây phút hồi dương của kẻ sắp qua đời vậy.Anh ấy thần thần bí bí ghé sát vào tôi, nói ra mấy chứ: " Làm câu hồn sứ giả ".Câu hồn sứ giả ?Câu hồn sứ giả theo cách giải thích của Vô Thường đại ca chính là công dân trong địa phủ, và cũng là một quan chức nhỏ nhoi nhất.Ở địa phủ không có âm hồn, bởi âm hồn đều tập trung trong thành Chết oan đợi phán tội hoặc đầu thai, ở địa phủ chỉ toàn là quan lại.

Còn câu hồn sứ giả thì tương đương với chức sai dịch làm tạp vụ dưới tay các quan chức cấp cao.Nhưng trong mắt của Vô Thường đại ca thì từ âm hồn đến câu hồn sứ giả giống như từ chim sẻ biến thành phượng hoàng vậy, là một bước nhảy vọt về chất."

Vậy câu hồn sứ giả sẽ phải làm gì?

Câu hồn sao?

", tuy anh ấy nói rất nhiều chuyện liên quan đến địa vị của câu hồn sứ giả, nào là được nhiều thứ mà đám âm hồn có mơ cũng không bao giờ đạt được, nhưng tôi vẫn chưa hình dung được, câu hồn sứ giả sẽ phải làm cái quái quỷ gì?"

Công việc của câu hồn sứ giả vô cùng nhẹ nhàng, chính là định hồn và câu hồn phách đó về Địa Phụ.

" Huynh ấy chỉ nói sơ qua một câu về nội dung công tác, " Trước khi âm hồn tỉnh lại, phải giữ cho âm hồn ổn định lại trong thi thể, không cho nó bay loạn xạ, quấy rối nhân gian, sau đó câu hồn ra và dắt về Địa Phủ "."

Em vốn cho rằng thu hồn là công việc của đầu trâu mặt ngựa chứ ", tôi suy nghĩ giây lát liền nói.

Nhiệm vụ của câu hồn sứ giả giống như vận chuyển hồn phách vậy, nhưng tình hình thực tế ra sao thì tôi đoán chắc rằng phải đợi khi nào đến địa phủ mới rõ được."

Không phải, không phải ", anh ấy xua tay, " Đầu tiên, dù là đầu trâu mặt ngựa hay hắc bạch vô thường, đều là truyền thuyết nhân gian, về bản chất đó chính là câu hồn sứ giả.

Còn nữa, âm hồn trên thế gian có nhiều vô số, câu hồn sứ giả có một hai người làm sao bắt về hết được, nhất là âm hồn của nhân loại, một khi không cẩn thận, để âm hồn bay mất, sẽ rất khó bắt trở về, vả lại còn có thể gây họa cho người sống ".Xem ra công việc của câu hồn sứ giả khá là cần số lượng nhân viên.

" Tại sao lại lựa chọn em?

", chẳng lẽ tuyển theo kiểu bắt thăm và tôi may mắn rút trúng sao?"

Vì em là người an phận thủ thường", ánh mắt Vô Thường đại ca liếc sang khiến tôi sởn cả da gà, rõ ràng là rất hài lòng với tôi."

An phận thủ thường sống qua ngày, tám năm chỉ làm một công ty, chỉ công tác ở một cương vị, chỉ làm một công việc giống nhau, không chuyển việc, không chuyển nhà, không nghỉ phép, tám năm ròng rã, ngày nào cũng cơ bản như ngày nấy..."

Nghe lại diễn tiến cuộc đời đầy bi thương của mình.

"Chẳng lẽ đó là ưu điểm sao?"

"Đương nhiên!", Quỷ đầu đại ca vỗ vỗ vai an ủi tôi, "anh trong cả trăm ngàn người mới tìm được em, anh đã đợi em từ rất lâu rồi".

Lông tơ trên người tôi bỗng dựng ngược hết lên, đợi tôi chết hả?

"Tại sao chứ?"

Không thèm quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của tôi, anh ấy vẫn tiếp tục nói: "Vì, nhiệm kỳ của câu hồn sứ giả là một trăm năm, nhưng đã rất lâu, rất lâu rồi, hay nói chính xác nhất là từ trước đến nay chưa từng có ai làm đủ một trăm năm, anh hy vọng em có thể phá được kỷ lục này"."

Chưa có ai làm đủ "" Đúng vậy, tỉ lệ nhảy việc lên đến một trăm phần trăm", Vô Thường đại ca vô cùng buồn bã thừa nhận.May mà âm hồn không bị đổ mồ hôi, chứ nếu có thể đổ mồ hôi thì nhất định tôi đã bị cảm lạnh.

"em... có thể không làm, được không?"

" Có thể ", Vô Thường đại ca nghiến răng đáp, " Thứ mà dưới địa phủ thừa thải nhất, chính là âm hồn, em không làm, nhất định sẽ có âm hồn khác làm, tất nhiên em có thể lựa chọn đi đầu thai, nhưng, thực sự em không muốn làm sao?

"."

Làm thì có ích lợi gì chứ?

Ý em là ngoài địa vị được âm hồn tôn sùng ra thì có điểm tốt gì khác?"

Vô Thường đại ca nghĩ đi nghĩ lại, " câu hồn sứ giả có thể trở về Dương Gian, với lại có thể sử dụng pháp thuật hoá trang, người bình thường có thể nhìn thấy câu hồn sứ giả ".Có thể trở về Dương Gian ?Tôi lặng người lẩm nhẩm, khuôn mặt tiều tụy của cha mẹ đột nhiên xuất hiện trong óc, cha mẹ vẫn khỏe chứ?

"Có đúng là có thể đi lại ở Dương Gian phải không ?"

" Đúng vậy ", Vô Thường đại ca vỗ ngực bảo đảm."

Người bình thường có thể nhìn thấy em không?"

" Thấy "" Được rồi, em đồng ý, em sẽ làm câu hồn sứ giả ".Tôi muốn quay trở lại, dù là đứng xa nhìn cha mẹ cũng tốt, xem xem dạo này cha mẹ thế nào.

Vì dù sao cha mẹ cũng là người thân duy nhất trên thế gian này mà tôi không nỡ rời đi."

Tuyệt vời!

", Vô Thường đại ca nhảy dựng lên, vui mừng đến mức cơ hồ quên mất mình là ai.Bất ngờ trước mặt tôi xuất hiện một tờ hợp đồng, Vô Thường đại ca cầm ngón cái trên tay phải của tôi rồi ấn xuống góc dưới bên phải của tờ hợp đồng, một dấu vân tay màu đỏ hiện ra trên giấy: "Cứ quyết định như vậy đi".Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Vô Thường đầu đại ca, phát hiện anh ấy cơ hồ đã biến thành một người trẻ trung và cao lớn khác thường, niềm hưng phấn quá mức bình thường của anh ấy khiến tôi có dự cảm mơ hồ rằng hình như mình đã bị lừa vào một công ty đa cấp.
 
Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Chương 3: Học Tập


Khóa đào tạo câu hồn sứ giả kéo dài hai tháng, không tính một tháng thực tập.

Địa điểm huấn luyện là toà nhà giấy, số 123 đại lộ Hoàng Tuyền.

Tháng đầu tiên dạy nội quy của Địa Phủ, tháng thứ hai dạy cách tu luyện pháp thuật và tháng thứ ba dạy những điều cần chú ý khi định hồn và câu hồn.

Chương trình dạy học cứ thế mà lặp đi lặp lại, lúc nào cũng có âm hồn mới được nhận vào đến học.

Số học sinh âm hồn đại khái lúc nào cũng khoảng mười lăm người, xem như là một lớp học nhỏ.Cùng gia nhập với tôi còn ba âm hồn khác do Vô Thường đại ca chiêu mộ cách đó mấy ngày.Nói đến đây cần phải giải thích một chút, Vô Thường đại ca vốn tên là Tạ Tất An, các âm hồn đều gọi anh ấy là " Tạ Vô Thường ".

Nhưng tôi chưa chơi thân với Vô Thường nào khác nên vẫn gọi huynh ấy là Vô Thường đại ca.

Vô Thường và câu hồn sứ giả đều là chức vụ dưới địa phủ.

Công việc của Vô Thường chính là từ trong hàng trăm ngàn âm hồn, lựa chọn ra người có tố chất để đảm đương chức vụ tương ứng tại địa phủ.Vô Thường đại ca phụ trách công việc chiêu mộ câu hồn sứ giả, có thể nói chiêu mộ cấp bậc thấp nhất và nhiệm kỳ là ba mươi năm, nhưng nghe đâu sau ba mươi năm, huynh ấy sẽ có quyền chiêu mộ những chức vụ tương đối cao hơn như Quỷ Lại, Quỷ Sứ, Phán Quan... cũng có thể coi đó là một kiểu thăng chức.Vì thế, tôi mới ngờ nghệch hỏi Vô Thường đại ca: "Sau khi câu hồn sứ giả hết nhiệm kỳ, sẽ được thăng lên làm gì?"

Anh ấy sững người nửa ngày trời, giống như từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến vấn đề này: " Không rõ, trước nay chưa từng có ai làm hết nhiệm kỳ cả.

Dần dần, mọi người chẳng còn quan tâm đến vấn đề này nữa, đoán chừng tiền nhiệm Vô Thường cũng không biết nữa ".Tôi phiền muộn vô cùng.

Từ đó trở đi không bao giờ đặt chân vào 'Nhà hàng Quỷ Vui Vẻ' nữa.Trong ba âm hồn còn lại thì âm hồn thứ nhất tên là Hà My, quê ở Tiền Giang, hưởng thọ năm hai mươi chín tuổi, tính cách tương đối cởi mở, lúc còn sống bị bệnh tật bẩm sinh từ nhỏ phải nằm một chỗ, chán muốn chết, vì thế lúc này luôn hiếu kỳ mọi thứ dưới Địa Phủ, muốn thử làm câu hồn sứ giả cho biết, chuyện đầu thai từ từ hẵng tính.

Âm hồn thứ hai tên là Duy Khánh, là lính nghĩa vụ ở Lâm Đồng, tuổi đời còn rất trẻ, bị chết trận ở chiến trường lưỡi bò, may là chưa giết người nào nếu không sớm đã bị bắt ở thành chết oan để thẩm vấn rồi.

Cậu ấy chưa từng làm sĩ quan, chỉ là một tên lính quèn, nên mới bị lý luận " câu hồn sứ giả cũng là sĩ quan viên chức " của Vô Thường đại ca lừa đến đây.

Âm hồn thứ ba tên là , người Đồng Tháp , hưởng dương tám mươi tuổi, tự cảm thấy là sống mệt rồi, sống đủ rồi, làm câu hồn sứ giả để nghỉ ngơi mấy năm, sau đó sẽ đi đầu thai.Bốn âm hồn chúng tôi đồng thời tham gia khóa huấn luyện nên những lúc bình thường cũng hay trò chuyện, trao đổi với nhau về cuộc sống còn trên Dương Thế.Hóa ra tu luyện pháp thuật không hề khó khăn và phức tạp như tôi tưởng, về cơ bản có thể tổng kết mọi thứ gói gọn trong sáu chữ: Tâm tính tốt tất nhiên thành.

Không giống luyện võ công, chẳng cần tu nội lực, nhưng lại giống Phật pháp, luyện cho tâm bình lặng, khí hài hòa, dựa vào cảm giác vô dục vô cầu để nhập định, tinh tiến pháp thuật.

Người hướng dẫn bọn tôi là một Vô Thường cao cấp, họ Trương, ông ta bảo học pháp thuật cũng cần có tư chất Thiên Phú, lại đặc biệt nhấn đến trong số những người ông ta từng dạy thì Tạ Vô Thường là nhân vật điển hình nhất cho âm hồn không có Thiên Phú, vì tên tiểu tử đó tính tình nóng nảy, lòng tham quá lớn, gian trá xảo quyệt.

Nghe vậy tôi cứ lo lắng bồn chồn.
 
Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Chương 4: Thực tập


Tôi được bố trí thực tập tại khu vực miền tây An Giang, một vùng nông thôn tương đối yên bình.

Vô Thường đại ca bảo địa điểm thực tập thanh nhàn như vậy, chính là do huynh ấy giúp tôi tìm.

Nếu qua được kỳ thực tập, tôi sẽ phải công tác trong vòng năm năm tại nơi này, sau năm năm tôi có thể đi bất cứ nơi đâu, tùy ý lựa chọn.Thời gian thực tập là ba tháng, Quỷ sứ sẽ mở đường cho tôi tới Dương Gian và con đường này được mở riêng cho tôi trong khoảng thời gian năm năm đó.Vị Quỷ sứ này tên là Xuân Vinh, đây là lần đầu tiên tôi có vinh hạnh gặp một Quỷ sứ nhưng lại có ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Tôi cảm thấy trên đời này có lẽ chẳng có vị quỷ quan nào lại chán công việc của mình hơn anh ấy.

Bộ dạng làm cho có của anh ấy rõ ràng là nêu gương xấu cho tôi mà.

Mãi đến sau này khi nghe Vô Thường đại ca nói, không lâu nữa Xuân Vinh Quỷ sứ sẽ đi đầu thai, còn hối lộ phán quan để được đầu thai vào đường súc sinh làm một con lười, tôi thầm cảm thấy rất thích hợp với anh ấy.Trong thời gian thực tập, tôi chỉ làm nhiệm vụ định hồn, còn câu hồn thì phải đợi trở thành câu hồn sứ giả chính thức mới được đảm nhận.

Phương tiện sử dụng để định hồn ở hiện đại là điện thoại, thời cổ đại thì thường dùng thẻ trẻ, khăn lụa, quyển sách, quạt giấy.

Nhưng có vẻ hữu dụng nhất vẫn là điện thoại vì tiện lợi, dễ bỏ túi, dễ ngụy trang.Điện thoại có phần app là trắng tinh, trên mặt app biểu tượng hình sông núi.

Trong app thì mỗi ngày sẽ hiển thị bốn mục là tên họ, thời gian tử vong, địa điểm từ trần và nguyên nhân cái chết của âm hồn ngày hôm sau cần phải định.

Nếu âm hồn của nhân loại cần định quá nhiều, thì chữ sẽ thu nhỏ lại, khoảng cách giữa hai hàng chữ cũng hẹp hơn.

Có lần tôi còn phải đặc biệt trở về địa phủ tìm một chiếc kính lúp để soi cho rõ trên đấy viết những gì.

Vì app không cho chức năng phóng to.

Hôm đó, tôi phải định đến năm mươi bảy tử hồn.Ai bảo nông thôn thì an nhàn cơ chứ ?Trong "Những việc cần chú ý khi định hồn" có rất nhiều quy định cứng nhắc, nhưng sau khi được tôi tổng kết lại toàn bộ thì có mấy điểm quan trọng sau:Điểm đầu tiên, câu hồn sứ giả trong mắt con người hay sinh linh vốn chẳng tên họ, không dung nhan, chính vì thế không có cách nào khiến bất kỳ ai nhớ được tên họ hoặc dung nhan của anh ấy (cô ấy), cũng chẳng thể nào bạn tặng cho người phàm bất cứ thứ gì.Điểm thứ hai, công việc của câu hồn sứ giả không có lương, lúc nào cũng sẽ mang theo bên mình một cái túi xách tay bách bảo, trong túi có tiền của quốc gia đó để tiêu.

Trong túi lúc nào cũng có 50 ngàn đủ dùng cho ăn uống đi lại, hơn nữa dùng mãi chẳng bao giờ hết.Điểm thứ 3, nếu định hồn thất bại, cần phải thông báo cho Quỷ lại ở địa phủ, để liệt âm hồn đó vào danh sách truy nã.Âm hồn đầu tiên mà tôi cần định là đại gia chết già, bụng phệ đầy mỡ.

Khi âm hồn của ông đó chuẩn bị xuất ra khỏi xác, tôi liền dùng đầu điện thoại điểm nhẹ một cái, hồn phách lập tức được an định trên cơ thể, lặng lẽ chờ đợi câu hồn sứ giả chính thức đến câu hồn.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy linh hồn lìa khỏi thân xác.

Linh hồn sắc trắng trong suốt khiến tôi có cảm giác cái chết cơ hồ biến thành một cái gì đó rất lãng mạn.

Ông ngoại qua đời năm tôi mới tám tuổi, ở linh đường, ngón tay tôi lặng lẽ sờ vào thân thể cứng ngắc của ngoại, thật giống một tảng đá băng lạnh, không còn chút ấm áp hay đẹp đẽ nào.

Vì thế, trong một khoảng thời gian rất dài, trong mắt tôi cái chết trở thành một cái gì đó vô cùng đáng sợ, thấm chí còn đáng tởm nữa, cảm thấy cái chết là một sự mục rữa xấu xa cực kỳ ngang ngược và bá đạo.Hồn phách phiêu động trong suốt kia lại khiến tôi ngộ ra một điều rằng, dù khi còn sống có rượu thịt đầy bụng, xấu xí khó coi đến mức nào thì sau khi chết có thể hóa thành làn khói mỏng manh nhẹ nhàng trong suốt như thế thì đó cũng không hẳn không phải là một sự giải thoát đẹp đẽ gì cho lắm.Tôi của hiện tại, chẳng qua cũng chỉ là một dải u hồn, nhưng lại có thể được chạm đến hoa cỏ nhân gian, được thưởng thức cảnh đẹp tuyệt trần, núi xanh bát ngát, sông dài uốn lượn thì đây cũng có thể coi là một cách trùng sinh.Nếu Vô Thường đại ca biết được trong khi định hồn tôi lại có những ảo tưởng lãng mạn như thế thì liệu rằng anh ấy có cảm thấy được an ủi rất nhiều hay không?Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, đây là toàn bộ công việc của câu hồn sứ giả trừ câu hồn.Nghiêm túc mà nói, câu hồn sứ giả là người chứng kiến cái chết, chứng kiến sự ra đi của sinh mệnh, vỗ về an ủi linh hồn của họ, mà không có bất kỳ liên quan gì đến việc người đó chết giờ nào, tại sao chết, và câu áp tải hồn phách họ về Địa Phủ.

Nhưng cũng có khi sự ra đi của một sinh mệnh lại khiến tôi khó mà chấp nhận được.
 
Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Chương 5: Vận mệnh không thể thay đổi


Vào đúng 14 giờ được chỉ định trước, tôi dùng pháp thuật trong nháy mắt đã di chuyển đến huyện An Phú, đây là loại pháp thuật nhập môn phải có của câu hồn sứ giả mà tôi mới được học.

Người dân đi lại trên đường đương nhiên là thấy tôi từ trên trời giáng xuống, lập tức coi đó là chuyện thần kỳ, nhưng họ không nhớ rõ mặt mũi của tôi, rú lên một tiếng dạt ra hai ba bước, lập tức là quên ngay.Thứ mà mỗi người sống trên đời để lại ấn tượng cho người khác chẳng qua là tên họ và dung mạo của họ, thêm vào chút pháp thuật che mắt là lập tức bị quên ngay, ngẫm nghĩ kỹ lại thấy cũng thật là tẻ nhạt.Sau khi quan sát tỉ mỉ người đi kẻ lại trên đường, cuối cùng tôi bất ngờ phát hiện ra đối tượng định hồn lần này, là một bé trai.Khả Long, 14 giờ 11 phút ngày 31 tháng 5 năm 2021, ấp Đồng Ky, xã Quốc Thái, huyện An Phú, Tỉnh An Giang, chết đói.Đó là một bé trai năm tuổi đang nằm cuộn tròn ở góc đường, tóc tai rối bù, mặt mày đen xạm, quần áo tả tơi, nghiêng người dựa vào một bé gái gầy nhom khoảng mười tuổi.

Ăn xin trên đường nhiều vô số nhưng chỉ có bé trai đó là thảm thương nhất, hai má hóp lại, cặp mắt lồi ra, con ngươi đờ đẫn mơ hồ, chân tay gầy như que củi.

Nếu không có cô bé gái ôm trong lòng thì bé trai đó đã sớm nằm cong queo trên nền đất, rõ ràng nó đang đến lúc hấp hối.Tôi bước về phía đó, quỳ xuống trước mặt hai đứa trẻ.

Trên điện thoại hiển thị rõ ràng, hôm nay tôi phải định ba âm hồn chết đói ở An Phú, bé trai này là âm hồn thứ hai.

Trước đó là một ông cụ như ngọn đèn trước gió, cũng được xem là gần đất xa trời.

Nhưng bé trai này vẫn còn là đứa trẻ, đang tuổi ăn tuổi chơi, vậy mà hôm nay lại trở thành ngày giỗ của bé.Bất giác một cánh tay nhỏ nhắn nắm lấy ống quần tôi giật giật, là bé gái kia.

Nó ngẩng đầu, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt vô hồn tuyệt vọng, nhưng lại lấp lóe tia hy vọng nhỏ nhoi, " Làm ơn hãy bố thí cho em trai của em chút đồ ăn gì đó, em... em ấy sắp chết đói rồi".Cô bé là người phàm, đương nhiên sẽ không thấy rõ dung mạo của tôi, nhưng lúc này dù tướng mạo ra sao đối vói cô bé lại không hề quan trọng.

Em chỉ cố chấp muốn tìm một người có thể cứu được em trai của em ấy, người đó chỉ cần có mảy may từ bi, nhất định sẽ cứu được một mạng người, em tin rằng nhất định sẽ có người như thế, kiên trì đến cùng, quyết không từ bỏ, có thể đó chính là nguyên nhân mà nó đã gắng gượng hơn em trai lâu đến vậy.Mọi thứ trong đầu tôi bỗng trờ nên trống rỗng, trong một thoáng xúc động không kiềm chế được, tôi liền quay người tìm đến tiệm bánh bao, lấy trong túi xách bách bảo ra hai tờ năm chục ngàn để mua năm cái bánh bao và một cha nước suối lạnh, chằng kịp lấy lại tiền thối, tôi vội quay lại để đưa cho bé gái kia, giúp em đỡ bé trai dậy rồi đút bánh bao cho em trai em ấy ăn.Bé trai đã rơi vào trạng thái hôn mê bât tỉnh, còn chị của nó lại đang cố cạy đôi môi khô khốc ra, dốc chút nước vào miệng rồi xé từng miếng bánh bao thành từng miếng nhỏ, chẳng thèm để tâm đến bộ dạng đói khát thảm hại của bản thân mà cố gắng đút từng miếng màn thầu nhỏ cho vào miệng của em trai.

Bé trai đó cơ hồ cũng hồi dương, tỉnh lại đôi chút, biết nuốt lấy màn thầu trong miệng, cố dùng chút sức lực cuối cùng để tự cứu sinh mạng mình.

Một người đút, một người nuốt, trong chớp mắt, cậu bé đã ăn hết bốn cái bánh.

Sắc mặt bé trai theo đó cũng nhẹ nhõm hơn chút, dây thần kinh căng cứng hồi nãy cơ hồ cũng được giãn ra, ôm chặt em trai trong lòng, khóe miệng bất chợt nở nụ cười.Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vốn là người có trái tim mềm yếu, trước đây mỗi lần gặp ăn mày trên đường, đều không cầm lòng được mà cho họ ít tiền, đối với họ mà nói, chỉ một tia suy nghĩ của người đời cũng có thể quyết định đến sinh tử của họ.Sau khoảnh khắc đó tôi như bừng tỉnh, chợt nhận ra bản thân mình đang làm câu hồn sứ giả mà lại đi cứu người bị liệt tên vào sổ sinh tử của Diêm Vương.

Tôi thầm nghĩ, có lẽ mình nhậm chức này cũng sẽ chẳng được lâu, có khi ba ngày sau sẽ bị cách chức rồi cũng nên, tôi sợ mình chẳng thể xác lập được kỷ lục người tại vị lâu nhất, mà ngược lại sẽ giành được kỷ lục từ hôm giữ chức câu hồn sứ giả trong khoảng thời gian ngắn nhất, đến lúc đó chắc chắn sắc mặt của Vô Thường đại ca sẽ vô cùng hài hước cho xem.Tôi bất giác cười khổ, bên tai khi ấy lại văng vẳng âm thanh yếu ớt: "Chị hai, em đói'

" Chị hai, em đói", giọng bi thương phát ra từ miệng của bé trai kia, hai má hóp lại khô queo như cũ, không hề mang chút huyết sắc, đồng tử dường như càng thêm tán loạn rời rạc, trên môi vẫn còn vương chút vụn bánh màn thầu.Đằng sau đôi mắt của bé gái kia chợt ánh lên chút nghi ngại, nhưng vẫn tiếp tục đưa bánh cho em trai của mình, trông bộ dạng đang cố gắng nuốt, cơ hồ như dùng toàn bộ sức lực của bản thân cậu bé.

Chợt một tia suy nghĩ mơ hồ lóe qua đầu tôi, hình như người bị đói lâu ngày không thể ăn quá nhiều, nhưng cũng lại thấy, nguyên nhân chính có vẻ như không phải ở đó.
 
Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Chương 6: Nhắc nhở


Đến khi bé trai đã ăn hết bốn cái bánh bao, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chợt khựng người lại, sâu thẳm trong con tim trào lên nỗi đau khó nói thành lời, thẫn thờ hồi lâu nhìn bé trai ăn chiếc bánh bao thứ năm.

Sau rồi trước ánh mắt chăm chú của tôi và bé gái kia, hơi thở của cô bé càng lúc càng yếu dần, cho đến khi ngừng hẳn.Đồng hồ trên cổ tay hiển thị 14 giờ 10 phút, vậy là cậu bé đã chết sớm hơn một phút so với thời gian quy định, chút sức lực cố nuốt màn thầu đã rút hết luồng năng lượng cuối cùng trên cơ thể bé.Cô bé gái hoàn toàn sững sờ, em ấy vẫn ôm em trai trong lòng, có thể em vẫn chưa hiểu tại sao em trai của mình lại chết như vậy, hoặc là cảm thấy mọi thứ quá là hoang đường, tại sao lại chết như thế?

Chẳng phải em đã cố gắng bón cho em trai ăn rồi sao?

Tại sao lại chết như thế?Đợi sau khi phản ứng lại nó mới ôm chặt thi thế bé trai mà gào khóc thất thanh.Mọi tiếp xúc giữa câu hồn sứ giả và người hoặc sinh linh dù sao cũng chỉ dừng lại ở lúc định hồn, câu hồn tôi sớm phải biết được, bất luận bé trai đó ăn bao nhiêu bánh bao và uống bao nhiêu nước, đều vô tác dụng, mọi thứ sẽ trở về con số không.

Bánh bao đó, thực sự chưa hề trôi vào bụng cậu bé, nó vẫn đói, mặc dù sau khi ăn năm chiếc bánh bao, bé vẫn chết đói.Đột nhiên tôi cảm thây bản thân mình thật vớ vẩn, quá bất lực, tôi cho rằng mình có lòng từ bi bao la, nhưng ra tay cứu người chẳng qua là chỉ khiến lương tâm đỡ cắn rứt, rốt cuộc lại còn làm chuyện vô ích liên lụy bé trai đó phải qua đời sớm hơn hạn định.

Cậu bé ấy vốn có thể dùng thời gian một phút này để nhìn ngắm lại thế giới, nhìn lần cuối khuôn mặt của chị hai, thời gian một khắc đó, đối với người sống mà nói, nó có ý nghĩa vô cùng, tôi hiểu được điều ấy.Tôi quỳ trên nền đất, mặt không chút biểu cảm, muốn khóc mà lệ chẳng tuôn rơi.Câu hồn sứ giả ở trên dương thế, hóa ra đều là người ngoài cuộc, kẻ bàng quan, chưa từng và cũng không thể can dự một mảy may nào.Âm hồn của bé trai thoát khỏi thân xác, đau thương nhìn chị hai của mình, cậu bé đó không phải là ác quỷ, nó chỉ mới năm tuổi thì có thể làm được chuyện xấu gì chứ, cậu bé nên lặng lẽ bước lên cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, đầu thai kiếp sau, chứ không phải ở lại đây để nhìn người thân của mình buồn thương.Sau khi tôi dùng đầu điện thoại điểm nhẹ định hồn trên thi thể bé trai, lặng lẽ phiêu hồn trở lại.Tôi giúp bé gái kia tìm một chỗ để mai táng em trai của bé, dưới gốc liễu bên suối.

Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất tôi mai táng bản thân đối tượng định hồn.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, cũng lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng của đàn anh câu hồn sứ giả , vẻ mặt thảm bại, ngũ quan bình thường, mặc áo gai sắc vàng, anh ta câu hồn phách của bé trai, đẩy vào chuỗi âm hồn chen chúc hỗn độn sau lưng rồi điềm nhiên rời đi, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.Bé gái kia không khóc nữa, bé cũng chẳng thừa nước có thể chảy ra ngoài cơ thể như thế, cơ thể đói lả ra rồi, đáng tiếc, tôi không muốn tìm cách để cứu bé nữa, bởi tôi không muốn mình tiếp tục phải chấp nhận thêm một lần thất bại.Trước khi rời đi để định hồn khác, tôi dặn dò đứa bé một câu, " Nếu em không muốn chết, hãy đến bên sông uống chút nước, tắm rửa qua, rồi tìm một gia đình lương thiện, mà bán thân làm người ở đi."

Chẳng biết liệu rằng có uổng công nữa hay không, nhưng tôi không nhìn sắc mặt quật cường của cô bé nữa mà lặng lẽ rời đi.
 
Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Chương 7 : Căn nguyên của nghiệt duyên


" Vô Thường đại ca, nếu...

ý em nói là nếu lúc đó, em cho người qua đường tí tiền mua bánh bao cho bé gái kia ăn, thì bé có chết đói không?

", sau lần định hồn đó, tôi có hai ngày "nghỉ ngơi", tức là nhiệm vụ định hồn trong hai ngày đó của tôi rất ít, vì thế không kìm lòng được liền chạy về địa phủ hỏi Vô Thường đại ca."

Cậu bé vẫn sẽ chết, chỉ cần dính dáng đến tiền của em cho thì hoàn toàn không có tác dụng gì hết, huống hồ sự bố thí này lại trực tiếp khiến vận mệnh thay đổi, điều này là cấm kỵ ".Tôi vô cùng chán nản.Đừng nghĩ nhiều đến những chuyện làm mình phiền lòng, kỳ thực tập của em mới trôi qua mấy ngày thôi, em nên thư giãn chút đi", Vô Thường đại ca hờ hững giở sổ âm hồn của ngày mai ra xem, lựa chọn những âm hồn có tố chất trở thành câu hồn sứ giả.

Chỉ anh ấy mới xem được danh sách đó, trong mắt tôi thì cuốn sổ ấy vốn là một tờ giấy trắng phau, đây chính là sự phân chia công việc nghiêm ngặt ở địa phủ, không thuộc phạm vi công việc của mình thì không có quyền được biết."

Cậu bé có được chọn làm câu hồn sứ giả không hả anh ?", tôi vẫn chẳng thể quên được bé trai kia."

Không, không phải ai cũng được lựa chọn để vào địa phủ ", Vô Thường đại ca giải thích cho tôi, “ Cậu bé đó mới năm tuổi, chưa trừng trải sự đời, chẳng khác nào một tờ giấy trắng, chỉ có thể đi đón tiếp sinh mệnh mới ”.Thường những âm hồn được vào địa phủ để làm quan chức, đều có điểm gì đó đặc biệt, ví dụ như sự "an phận thủ thường" của tôi, "vô cùng hiếu kỳ" của Hà My , "ham muốn làm sĩ quan" của Duy Khánh , "chán đời" của Hải Nam, đều thuộc loại đứng đầu trong đám người cùng tính cách.

Còn một vài chức quan khác, ví dụ như Phán quan, phải lựa chọn người giỏi tài suy luận phán đoán lại từng làm quan chức ở nhân gian, ví dụ như bộ trưởng, thủ tướng.

Quỷ lại có thể lựa chọn những người khi còn sống lạnh nhạt vô tình, lòng gan dạ sắt.

Khi còn sống Vô Thường đại ca làm ở công ty tuyển dụng, cho nên dù sao khi xuống địa phủ cũng được làm đúng nghề."

Trước đây anh lựa chọn câu hồn sứ giả đều là những người có năng lực siêu cường, những phần tử tinh anh xuất chúng hơn người, để giành được những phần tử tinh anh này, anh phải cạnh tranh với các Vô Thường khác đến mức đầu rơi máu chảy.

Kết quả là, liên tục mấy năm thành tích đều không như ý muốn, những âm hồn này không phải không chịu làm câu hồn sứ giả, mà chỉ là làm được mấy năm liền bị cám dỗ làm chức khác gì gì đó, hoặc đầu thai ", huynh ấy nói vói vẻ mặt tiếc nuối, " Lần này anh cũng nhìn lầm rồi, không ngờ ông Nam lại nhát gan như thế mới ba hôm đã đòi đi đầu thai ".Ông Nam 'là chỉ Hải Nam, ông lão đó qua đời năm tám mươi tuổi, chiếu theo đạo lý thì mọi người đều nên gọi ông ta là "ông Nam", nhưng nhìn tướng mạo bên ngoài, ông ta vẫn mang dáng vẻ của người hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Vô Thường đại ca nói tuổi của âm hồn không có quy định, thường là số tuổi mà khi còn sống âm hồn hy vọng dừng lại nhất, cho nên bộ dạng khi dưới địa ngục sẽ khác với khi còn sống là vì thế.

Bất luận là khi sống xấu hay đẹp thì sau khi chết đều bình thường như nhau.

Tôi có dáng vẻ của thanh niên mười bảy mười tám tuổi, là năm tốt nghiệp cấp ba, vẫn còn tràn đầy mộng tưởng và mơ ước.“Nhát gan thế nào?”

" Ông ta được điều đến thực tập ở trung tâm Sài Gòn, đúng lúc gặp phải đang bùng nổ lại dịch Covid - 19, chưa đến ba ngày đã phải tăng ca liên tục 24/24, chịu không nổi, đầu thai thôi.

"Tôi im lặng, trước hết phải nói ngay rằng kể từ khi đại dịch Covid-19 bùng phát đầu tiên ở thành phố Vũ Hán, Trung Quốc vào tháng 12 năm 2019 cho đến nay, không có một quốc gia nào, dù là những cường quốc có nền kinh tế tiên tiến hàng đầu như Mỹ, Tây Âu, Canada, Nhật, Hàn…mà lại không mắc phải những sai lầm trong cách chống dịch, hoặc do đánh giá thấp dịch lúc đầu hoặc tự mãn, không có chiến lược vaccine về sau.Giai đoạn đầu khi Việt Nam kiểm soát được dịch thì từ quan chức cho tới báo chí truyền thông đều có tinh thần "tự sướng", quá lố, "nổ" vang trời, đến mức ông cựu Thủ tướng, cũng là đương kim Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc còn tuyên bố rằng trong đại dịch COVID-19, có hàng vạn người từ nước ngoài đăng ký về Việt Nam, rằng "Nếu cột điện biết đi ở Mỹ, thì nó sẽ về Việt Nam".

Trong khi các quốc gia khác trong khu vực cũng kiểm soát dịch tốt, như Đài Loan chẳng hạn còn tốt hơn Việt Nam, thì chả ai "ngất ngây" như vậy cả.Bây giờ dịch bùng phát, thì lại rối loạn, làm toàn những chuyện quẫn, như tiếp tục cho bầu cử, thi cử tụ tập đông người, rồi chích ngừa thì hàng ngàn người chen lấn nhau, đi kiểm tra lấy giấy xét nghiệm âm tính, một cái giấy chỉ có giá trị ba đến năm ngày là một việc làm vừa hành dân vừa vô nghĩa, và cũng lại chen lấn đông đúc lây nhiễm thêm.Đừng nói là ông Nam, nếu tôi được điều đi thực tập ở Sài Gòn trong thời điểm này, có lẽ tôi cũng xin đi đầu thai sớm, tôi thở dài.Đừng nói anh không nhắc nhở em, tuy lần này em không cứu người thành công, nhưng cũng có khi, câu hồn sứ giả chính thức can dự vào thì có thể cải tử hoàn sinh, đặc biệt là hoãn lại thời gian chết", anh ấy liếc mắt vẻ khinh thường về phía tôi, " Nếu em thật sự cứu người đáng chết, thì đối với em và âm hồn đó đều sẽ có kết quả không tốt đẹp "."

Lẽ nào có hình phạt sao?

", đã chết rồi, đương nhiên là không thể chết lần nữa, chỉ có thể đợi chờ hình phạt giáng xuống."

Rốt cuộc em đã chăm chú đọc kỹ những việc cần chú ý khi định hồn và câu hồn chưa?

", Anh ấy trừng mắt, "Đến lúc đó, em cứ mà đi đến thành Chết oan để đợi tuyên phán đi, mà ngay cả người được em cứu, cũng chỉ qua mấy canh giờ sau cũng chết tiếp, mà còn chết rất thảm".Tôi sờ sờ sống mũi, sau đó quyết định không hỏi bất cứ việc gì nữa, an phận làm một câu hồn sứ giả lương thiện.Khi ấy tôi hoàn toàn không biết, Vô Thường đại ca không phải là từ điển bách khoa, không thể thuộc hết tất cả những quy định ở địa phủ, thực ra vận mạng của con người có thể được câu hồn sứ giả thay đổi, trong ngày thực tập thứ ba của mình, tôi đã làm được điều đó.

Trong app điện thoại hôm đó vào 10 giờ vốn phải hiển thị bốn cái tên:Trương Thanh, 10 giờ 5 phút ngày 4 tháng 6 năm 2021, phía tây bờ kè, thị trấn chợ mới, An Giang chết đói.Tô Hồng, 10 giờ 7 phút ngày 4 tháng 6 năm 2021, phía bờ sông, huyện Thoại Sơn, An Giang, chết đói.Lý Dục, 10 giờ 16 phút ngày 4 tháng 6 năm 2021, phía đầu đường, huyện Tịnh Biên, An Giang, chết đói.Khả Hân, 10 giờ 19 phút ngày 5 tháng 6 năm 2021, phía đầu đường huyện Phú Tân, chết đói Nhưng đến tay tôi chỉ còn lại ba người, vì câu hồn sứ giả hôm đó là tôi, tôi gặp Khả Hân vào ngày 31 tháng 5 và chỉ một câu nói của tôi đã cứu được mạng của cô bé.

Hành động này không phải là cố ý, cho nên đương nhiên cũng không bị định tội.

Nêu thực sự phải tìm một nguyên nhân cho việc này thì chì có thể nói hoặc là duyên nợ kiếp trước hoặc là số mệnh đã định.

Nếu nói Thiên Đàng thực sự có thần minh hắn ta nhất định đang hứng khởi chờ xem kịch vui: đứa câu hồn sứ giả tép riu như tôi, từ đó với Khả Hân....Quấn, quýt, chẳng rời.
 
Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Chương 8: Tiểu Thiến với Lý Đức


Làm cái nghề câu hồn sứ giả thật vô cùng nhàm chán, cứ đúng giờ đúng khắc xuất hiện ở địa điểm đã được báo trước, để nghênh tiếp âm hồn đã được chỉ định, thỉnh thoảng, âm hồn được chỉ định cũng có thể biến thành hai.Tôi chán nản nhìn hai thi thể trước mắt, nếu không phải trước đó đã nhìn thấy hai người cãi nhau ỏm tỏi, gầm gào lớn tiêng với đối phương thì tôi cứ ngỡ rằng, hai người này ôm nhau âu yếm, bởi họ đều bị trúng độc mà chết, dù độc là do đối phương hạ thủ."

Tại sao lại hạ độc cho đối phương chết như vậy, sao không viết giấy ly dị cho hai bên thoải mái?

", tôi hỏi Tiểu Thiến bên cạnh.

Cô nàng đến là để định hồn người chồng."

Vì người đàn bà này lăng nhăng ngoại tình, còn gã đàn ông không muốn âm thầm mọc sừng, rồi lại trả tự do cho cô ta ", Tiểu Thiến vô cùng chán nản dùng quạt điểm lên thi thể của gã đàn ông kia."

Vậy sao?

"" Tớ đoán ", cô nàng cười ranh mãnh.Tiểu Thiến vốn không phải tên là Tiểu Thiến, nhưng kể từ sau khi làm câu hồn sứ giả, cô nàng đã lựa chọn cái tên Nhiếp Tiểu Thiến, với hy vọng có thể gặp được một chàng thư sinh cùng chơi trò tình yêu da diết giữa người và quỷ, trong bộ phim đình đám của Trung Quốc ' Thiện nữ u hồn'.

Đương nhiên cách nghĩ này hoàn toàn không được Vô Thường đại ca đánh giá cao, thậm chí có khi còn bị anh ấy thường lấy ra chọc.Sau khi biết tôi và cô nàng cùng quê Bến Tre, thì mối quan hệ giữa hai chúng tôi càng lúc càng thân thiết, mỗi lần trở về địa phủ đều đi cùng nhau, thậm chí bây giờ đi định hồn cũng như có hẹn trước vậy, ở cùng một địa điểm.

Khi còn sống, ta hẳn không sao tưởng nổi rằng trong một thời gian ngắn ngủi đã thân cận với một người như vậy, à không, phải nói là đồng nghiệp mới đúng, ta thậm chí còn chưa hoàn thành kỳ thực tập nữa là.Tiểu Thiến đúng là mẫu người bốc đồng, tốc độ tìm kiếm đối tượng cũng khiến người ta kinh ngạc, cô nàng công tác ở An Giang, đang thầm yêu một người đã ba năm nay, mà người bị yêu thầm kia, vừa tròn mười bảy tuổi.

Cô nàng hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện đó, " Dù gì em đã xác định sẽ mãi dừng lại ở tuổi hai mươi lăm, thì tại sao không thể tìm một tay trẻ tuổi, dần dần đợi cậu ta trưởng thành cũng được mà "Khi còn sống, năm hai mươi lăm tuổi Tiểu Thiến kết hôn với chàng trai cô yêu sâu đậm, nhưng hạnh phúc cũng chỉ dừng lại ở tuổi đó, máy bay chở bọn họ đi nghỉ tuần trăng mật bất ngờ nổ tung giữa không trung, chỉ lưu lại một đám khói lửa rực rỡ chói sáng và vô cùng diễm lệ.

Để cô nàng vĩnh viễn ở lại tuổi hai mươi lăm, đối với bản thân cô cũng chính là một nỗi đau không gì sánh được.Cơ hồ mỗi âm hồn đều có một câu chuyện rung động lòng người hoặc là nỗi nuối tiếc tươi đẹp mỹ lệ, chỉ có tôi là khác hẳn, lúc nào cũng bình bình thản thản, không chút sóng gió, thậm chí cũng chưa từng động lòng sâu sắc với bất kỳ ai, cho nên tôi khó mà thấu hiểu nổi niềm hứng trí hừng hực của cô nàng Tiểu Thiến.Hôm đó, cô nàng đưa tôi đi thăm đối tượng mà cô ây yêu thầm.

Tôi, cô ấy và một câu hồn sứ giả khác tên là Lý Đức, cả ba ngồi ở bờ kè của Chợ Mới, đợi người trong lòng của Tiểu Thiến đi qua.Lý Đức là âm hồn đến từ miền Bắc, so với hai chúng tôi thì bảo thủ hơn nhiều, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ nghiêm túc và có suy nghĩ khá là kiểm soát mọi thứ, đồng thời luôn cho mình là đúng.

Tôi hoàn toàn không tỏ ý kiến về tư tưởng gia trưởng này của anh ấy.

Nhưng Tiểu Thiến lại cho rằng đó là một loại biến tướng tự giày vò tâm linh của mình mà thôi, nhất định một ngày nào đó phải giải phóng cho anh ta mới được.

Nói thì nói vậy nhưng Tiểu Thiến nỗ lực suốt cả năm trời mà vẫn chưa thành công.Bọn tôi gọi một bàn đầy cá viên chiên và trà sữa, ba câu hồn sứ giả góp lại ba tờ năm mươi ngàn, đương nhiên là đủ dùng.

May mà trong ngũ cảm của câu hồn sứ giả vẫn còn tồn tại vị giác, nêu không câu hồn sứ giả sống trên đời còn có lạc thú gì nữa, tỷ lệ nhảy việc chắc phải tăng hai trăm phần trăm.Tôi nhấp một ly trà sữa, thật ngọt: " Tiểu Thiến, tại sao cậu biết là cậu học sinh đó nhất định sẽ ở đây?

"."

Cậu ta là học sinh cấp ba , vào Đầu tuần và cuối tuần sẽ hẹn các bạn chung lớp đến đây để học nhóm, trò chuyện tán dốc, thật thú vị à!

", Tiểu Thiện vừa mặt đỏ vừa nói.Tôi tủm tỉm cười, chẳng cảm thấy có gì thú vị ở đây cả, mà còn chợt nghĩ đến những quyển tiểu thuyết xuyên không trước đây từng đọc, nếu đây là bối cảnh xuyên không, bây giờ đã đến lúc nữ chính trổ tài ca hát rồi đây."

Tụi nhóc học sinh cấp ba bây giờ toàn là nghiện game và chỉ biết xin tiền bố mẹ", Lý Đức trầm giọng nói, mỗi tuần hai lần anh ta đều bị Tiểu Thiến lôi đến đây để cùng ngắm "trai đẹp", đương nhiên chẳng ưa nổi nhóc học sinh này.

Tiểu Thiến lườm bạn, rồi lại tiếp tục trông ra đường.Không lâu sau, liền thấy ở phía đầu đường có học sinh mặc đồng phục trắng tinh đang lững thững đi tới, ngoài mặt mày trắng trẻo ra tôi chẳng thấy nhóc đó có điểm đặc biệt gì khác, không gây cho người khác cảm giác chấn động choáng váng như các "trai đẹp" trong các thể loại truyện xuyên việt, hơn nữa trong con mắt tôi, nhóc ta còn khá lùn, chưa đến mét bảy, mặc đồng phục trường, vừa cũ kỹ lại còn điểm thêm mấy vệt thâm kim, xem ra nhà nhóc cũng chẳng thuộc loại giàu sang phú quý gì.Tiểu Thiến hai mắt dán chặt vào nhóc học sinh, tôi cười thầm, may mà nhóc đó không nhìn thấy cô nàng, chứ nếu không bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hết lần này sang lần khác thì chắc sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.Nhóc học sinh đó tiến lại bàn ở bờ kè, hội họp với mấy học sinh khác.

Mấy nhóc chỉ gọi trà đá nhưng lại ngồi chém gió đến cả nửa ngày trời.

Chủ quán hết sức xem thường đám học sinh nghèo này nhưng cũng chẳng làm sao đuổi bọn nhóc đi được.Tôi lắng nghe bọn nhóc ôn bài vở với nhau một cách chuyên chú, vốn không hứng thú về chuyện học hành như tôi, cũng hoài niệm về tuổi học trò trong quá khứ hồi còn Dương Thế.

" Chín?

Tại sao tên của cậu là Dương Chín?

", Lý Đức đột nhiên hỏi tôi, với anh chàng mà nói thì tên của con trai nếu không có văn này văn nọ thì cũng phải là Lý này Đức kia, chứ dùng chữ số để đặt tên thì khá là hiếm thấy và đặc biệu."

Vì tớ sinh ngày 9 tháng 9, xem như là một ngày đặt biệt nên cha mẹ quyết định đặt tên tớ là Chín" , tôi đáp.Lý Đức có tỏ vẻ không hiểu, Tiểu Thiến thì có phần khá là hiểu rõ, cô nàng bèn giải thích" Lý Đức, ngày 9 tháng 9 Dương lịch cũng giống như bao ngày bình thường khác, không phải là một dấu mốc lịch sử cũng chẳng có sự kiện gì đặc biệt.

Tuy nhiên, nhiều cư dân mạng lại có một cách lý giải vui về ngày 9-9, khiến nó trở thành ngày đặc biệt ", Tiểu Thiến bẽn lẽn cười nói.Thấy Lý Đức có vẻ hứng thú về chủ đề này, Tiểu Thiến giải thích tiếp."

Cụ thể người ta tính như thế này nè!

Ngày của mẹ là ngày 8/3, ngày của con là ngày 1/6.

Khi chúng ta đem cộng ngày của mẹ với ngày của con (8/3 + 1/6) thì sẽ được ngày 9/9.

Chính vì sự đặc biệt này mà nhiều người coi ngày 9/9 là ngày của cha ,cho dù phép tính trên có phần "sai bét", Tiểu Thiến cười ha hả kể."

Tuy ngày mùng 9/9 không được công nhận là ngày của cha, nhưng nếu ta cảm thấy thật thú vị thì hoàn toàn có thể chấp nhận, coi nó như một ngày kỷ niệm dành cho người cha thân yêu của mình, hoặc rộng hơn nữa là anh em trai, là người thương...

Có thêm một ngày kỷ niệm đặc biệt thì càng vui đúng không nào?

", Tôi chen vô nói.Lý Đức và Tiểu Thiến đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Dù sao ai cũng thích có thêm nhiều ngày lễ cho có nhiều lí do hơn để đi chơi hay ở bên một ai đó.
 
Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Chương 9 : Thượng Mã Phong


"Đến giờ rồi, ta phải đi định hồn thôi", Lý Đức đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần theo thói quen, Tiểu Thiến giả bộ không nhìn thấy, rồi lén làm mặt quỷ với tôi.

Hôm nay tôi không có hồn phải định, nên vẫn muốn ngồi nán lại một chút nữa, người qua kẻ lại trên đường, trông vô cùng thú vị.

Bất chợt tôi có cảm giác xa cách với nơi này, vì tôi không cần phải tất bật vì cuộc sống như bọn họ nữa.

Tiểu Thiến vẫy vẫy tay chào, rồi cũng rời đi trước.

Đối tượng định hồn hôm nay của cô nàng là giết nhau vì hận thù, nên muốn đến sớm để xem trò vui.

Lý Đức ngập ngừng giây lát, quay đầu lại nhìn tôi: " Dương Chín, hôm nay cậu có thể đi định hồn cùng tớ được không ?

".

Tôi ngạc nhiên, liền vội đồng ý, vì dù sao tôi cũng đang rảnh việc mà.

Anh ấy nhẹ nàng nắm tay tôi, trong chớp mắt, tôi đã vật đổi sao dời, di chuyển đến nơi khác.

Tôi nhìn xung quanh, cười phá lên.

Thảo nào phải kéo tôi đi cùng, địa điểm định hồn là khu phố đèn đỏ, thật đúng là làm khó Lý Đức mà.

Tôi nắm chặt tay Lý Đức, anh ta sử dụng pháp thuật thay một bộ đồ nam cho bọn tôi, pháp lực của tôi yếu ớt đến mức đáng thương, chẳng biết năm nào tháng nào mới đạt tới trình độ như vậy.

Má mì [1] trong quán bước lên chào mời, bà ta muốn nhìn mặt bắt hình dong xem bọn tôi có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn thẳng trông nghiêng gì cũng chẳng thấy rõ, chỉ có thể từ quần áo mà đoán chừng bọn tôi cũng thuộc vào hàng khá giả bình thường, nên tùy tiện mời bọn tôi ngồi vào trong góc.

[ 1] Má mì : người phụ nữ chuyên môi giới gái mại dâm

Lý Đức giả bộ bấm điện thoại cúi mặt, cơ hồ muốn dùng hành động này để giấu đi sự mất tự nhiên không trên mặt.

Tôi cố nhịn cười, quan sát quán này, có chút bừa bộn cũng có chút dung tục, không phô trương như những quán mà tôi thường thấy trên phim truyền hình, có điều cũng khá được, rất có ý vị phong trần.

Từ chối khéo hai cô gái mà má mì đưa đến, hai bọn tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi một góc uống cà phê, tôi hỏi: "Hồn mà anh phải định, ở phòng nào?

Tại sao chết?", Ở quán đèn đỏ , lẽ nào là chết vì tình?

Lý Đức dùng quạt chỉ về gian phòng phía sau: "Chính là phòng kia, trên đó có viết Nguyễn Công Tiến , nguyên nhân chết ta đọc không hiểu".

Tôi theo thói quen liếc nhìn mặt quạt của anh ấy , nhưng hiện lên trước mắt tôi chỉ là một khoảng trắng tinh.

Anh ấy xoay mặt điện thoại lại , đọc từng câu từng chữ cho tôi nghe

" Nguyễn Công Tiến 19 giờ 5 phút ngày 3 tháng 7 năm 2021 quán đèn đỏ Yến Hồng , chết vì mã thượng phong [2]

Mã thượng phong?

Ngụm cà phê trong miệng bất ngờ phun phùn phụt.

[2] Mã thượng phong: là tình trạng trong sinh hoạt tình dục khi dương khí bị thất thoát, nguyên nhân là do tinh dịch tiết ra quá nhiều

Tôi nên giải thích thế nào với Lý Đức đây, thế nào gọi là "Mã thượng phong"?

Chuyện của Lý Đức tôi từng nghe Tiểu Thiến nhắc qua, anh ấy xuất thân trong gia đình kinh doanh giàu có, là con của vợ bé, từ nhỏ đã phải chịu đựng không ít coi thường, nhất cử nhất động nếu lỡ mắc phải sai lầm sẽ phải chịu chửi mắng.

Năm hai mươi tuổi được sắp xếp hôn nhân cho một gia đình đối tác làm ăn trên thương trường , nhưng chưa đến tuổi hôn ước thì đã mắc bệnh hiểm nghèo mà qua đời.

Vì thế sau khi chết, anh ấy chọn dừng lại ở tuổi hai mươi, theo tôi được biết thì đây là trường hợp duy nhất lựa chọn tuổi ở địa phủ lớn hơn tuổi khi chết của mình.

Cũng từ đó đến nay anh ấy vẫn chưa thể thoát khỏi được tâm trạng mong chờ hoàn thành hôn ước, bộ dạng thấp thỏm không yên, lo lắng sợ hãi, chỉ vì tư tưởng thâm căn cố đế làm một người con nghe lời gia đình sắp xếp.

Tôi bức bối gãi gãi đầu, chợt bắt gặp ánh mắt trách cứ của Lý Đức, có lẽ anh ấy nghĩ rằng một người đàn ông đàng hoàng thì không nên có những hành động như vậy, xem ra tôi không thể giải thích tường tận cái gọi là "Mã thượng phong" cho anh ấy được, rất có khả năng anh ấy sẽ bị dọa cho ngất ngay tại chỗ, quay đầu bỏ chạy đầu thai ngay tức khắc.

Trong căn phòng phía sau chợt phát ra tiếng hét thất thanh của một cô gái, có lẽ người đàn ông kia đã chết, tôi dặn dò anh ấy: "Lý Đức, đợi lát nữa tôi sẽ giúp anh định hồn, chỉ cần anh nhắm mắt lại, ta sẽ cầm tay anh, chỉ cần cầm điện thoại của mình là được.

Nhớ là nhất định không được mở mắt".

Tôi kéo Lý Đức lách qua đám người đứng nhòm ngó xung quanh, vội vàng cầm lấy tay anh ấy, quay hướng camera lên thân hình ốm yếu trắng phao của người đàn ông và nhấn nút chụp, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy cách làm có chút gian trá, nhưng tôi nghĩ làm vậy cũng chẳng vi phạm quy tắc gì.

Đâu có ai quy định là Quỷ sai nhất định phải nhìn thi thể hoặc âm hồn mới được đâu.

Lý Đức và tôi cùng nhau trở về địa phủ, anh ấy về nhà nghỉ ngơi, còn tôi tinh thần đang phấn khích nên ra ngoài đi dạo, dùng cách đi nhiều nhìn nhiều để quên đi hình ảnh chết đau mắt của người đàn ông kia.

Đi ngang " nhà hàng quỷ chết đói ", tôi cúi đầu vội vàng bước qua.

Nhờ "phúc" từ cái miệng của Vô Thường đại ca, chuyện tôi mua bánh bao cho trai chết đói đã được lan truyền khắp trên dưới địa phủ.

Tháng trước trong một lần tình cờ trở về địa phủ, khi đi qua "nhà hàng quỷ chết đói", tôi liền bị một đám âm hồn xa lạ lôi lôi kéo kéo vào bên trong, chén chú chén anh thân thân thiết thiết, khiến tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.

Quản lý nhà hàng còn bảo, ông chủ có lệnh, chỉ cần tôi vào " nhà hàng quỷ chết đói" để tiêu phí pháp lực thì tất cả đều được miễn phí để báo đáp hành động cứu giúp người chết đói của tôi.

Đến lúc đó tôi mới biết, đi vào tửu lâu phải tiêu tốn pháp lực.

Đối với việc này, Quỷ đầu đại ca hết sức tự hào, cho rằng việc tiến cử tôi làm câu hồn sứ giả là có công, vì thế cứ đến " nhà hàng quỷ chết đói " hết lần này đến lần khác để ăn chực.

Đáng tiếc là tôi vốn không phải là kẻ thích khoe khoang nổi tiếng, huống hồ lại là kiểu nổi danh hết sức mất mặt thế này, thực sự tôi thấy hành động cứu người này nhưng mà người đó vẫn chết đói thì chẳng có gì đáng ca ngợi đáng tự hào cả.

Kết quả là, tôi không thể đến " nhà hàng quỷ chết đói", cũng không thể vào " nhà hàng quỷ vui vẻ " còn cao cấp hơn chút vì pháp lực của tôi vẫn chưa đủ, nên đành phải lựa chọn cấp bậc mà tốn pháp lực thấp nhất, chính là " nhà hàng âm hồn " hết sức hết sức bình thường, trong cách suy nghĩ của tôi, đây cũng tương đương như "quán bình dân" chốn dương gian vậy.

Nhân viên của nhà hàng bê đồ uống đến, vì pháp lực của nhà hàng này khá thấp nên trong số đồ uống có cồn chỉ có thể lựa chọn bia.

Vì chẳng lo uống say nên ngược lại tôi bắt đầu cảm thấy thích loại đồ uống kích thích như bia, có thể khiến tôi có ảo giác rằng mình còn sống.

"Biết ngay là em sẽ ở đây mà", Vô Thường đại ca vỗ tay vào lưng tôi, khiến người tôi chúi về phía trước, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau, cảm giác hệt như diều đứt dây vậy, phía sau anh ấy có cả Hà My và Duy Khánh.

" Chúng ta chia nhau, mỗi người một ly", Vô thường đại ca căn dặn nhân viên, rồi quay lại trách tôi, " Em đúng là da mặt mỏng, không dám vào " nhà hàng quỷ chết đói ", nếu không chúng ta đã không cần tốn phí pháp lực rồi".

Tôi liếc Quỷ đẩu đại ca một cái, huynh còn dám nói nữa hả.

"Các em đều là câu hồn sứ giả mới, chỉ có thể tiêu xài trong " nhà hàng âm hồn, các nhà hàng khác yêu cầu pháp lực cao quá đi", Quỷ đầu đại ca liếc ngó xung quanh, hậm hực nhấp một ngụm đồ uống, " Vãi ò !!!

Chỉ có bia, nhớ năm xưa ta cũng phải uống bia liên tục ba tháng trời".

Vô thường đại ca cười khì khì nói; "Dạo gần đây, khu vực miền tây của các em, có Quỷ sứ mới vừa lên chức, Quỷ sứ cũ đi đầu thai rồi.

Quỷ sứ mới là Tiểu Tưởng, hẳn cũng chẳng có gì khác biệt, chi là rất thích chơi khăm người khác.

Các em nên biết rằng, công việc của Quỷ sứ cũng bao gồm cả phân phối cho Câu hồn sứ giả đối tượng định hồn, mấy hôm trước nghe hắn nói hắn sắp xếp một âm hồn bị chết vì Mã thượng phong cho một câu hồn sứ giả có tinha cách bảo thủ và chưa trải sự đời ".

Sắc mặt tôi hết xanh lét lại trắng nhợt, hay cho tên Tiểu Tưởng, vô tình làm liên lụy đến cả tôi.

Vô Thường đại ca thấy sắc mặt tôi không tốt cho lắm, thầm đoán rằng tôi lại đi lo chuyện thiên hạ, khùng khục cười rồi bỏ đi.

Ở địa phủ này, xem ra vàng thau lẫn lộn, âm hồn loại nào cũng có, lại còn có loại thích chơi khăm người khác.

Mấy ngày sau đó tôi mới biết, đâu chỉ dừng lại ở chơi khăm người khác, mà còn có cả chuyện lấy việc công báo thù riêng nữa.

"Tại sao Câu hồn sứ giả khác lại thanh nhàn như thế, còn em một ngày lại phải định đến năm mươi bảy âm hồn?", tôi cầm kính lúp, chăm chú nhìn kỹ từng chữ bé xíu hiện lên chi chít trên màn hình điện thoại.

"Có phải cậu làm chuyện gì đắc tội với Quỷ sứ không?", Hà My nhìn tôi thông cảm nhưng lực bất tòng tâm, bất luận thế nào, chỉ có bản thân câu hồn sứ giả cầm điện thoại mới định được âm hồn, hoàn thành công việc định hồn.

Tôi nghiên răng nghiên lợi, tôi chỉ mới phá hỏng trò chơi khăm của hắn thôi mà, đồ tiểu nhân!
 
Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Chương 10: Thần đồng Khả Hân


Năm mươi bảy âm hồn, có mười lăm chết vì bệnh, tôi đưa mắt nhìn lão bác sĩ phòng khám tư bên cạnh, ông ta hôm nay cũng thật đen đủi, đây là bệnh nhân thứ ba chết dưới tay ông ta trong ngày hôm nay rồi.

Không, cũng không thể nói là chết dưới tay ông ta được, chỉ nên nói là, khi người nhà của ba xác chết kia mời ông ta đến thì bệnh nhân đã sắp thăng Thiên rồi.Còn tôi cũng vì định hồn dồn dập thế này nên mới tình cờ biết được sự thật.

Tôi dùng camera điện thoại bấm chụp lên thi thể rồi lại mở app ra dùng kính lúp nghiên cứu, vẫn còn một tiếng nữa mới tới ca định hồn kế tiếp, cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.Trợ thủ của lão bác sĩ này là một bé gái, nó đưa chiếc khăn sạch cho lão.

Ông ta lau tay, dùng giọng điệu tiếc nuối nhất trên đời thông báo với bà vợ của người đã khuất rằng chồng bà ta vô phương cứu chữa, đã ra đi rồi, tiếp đến là tiếng gào khóc thất thanh vang lên như thường lệ.Một ngày định năm mươi bảy hồn, tôi phát hiện dẫu lòng mình vốn mềm như bún thì nay cũng trở nên cứng rắn như sắt thép rồi, đúng là phải cảm ơn bạn Tiểu Tưởng kia một phen.Lặng lẽ rời khỏi đám thân quyến, câu hồn sứ giả vốn chìm lẫn trong đám đông chẳng ai để ý, tôi lấy làm lạ là vì sao không trực tiếp để câu hồn sứ giả biến thành người tàng hình cho rồi?

Dù sao, so với tàng hình cũng chẳng có gì khác biệt.

Phải nhớ để lần tiếp theo gặp Vô Thường đại ca thảo luận vấn đề này cho ra lẽ.Chợt cảm nhận được có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, tôi kinh ngạc quay đầu lại, thì ra là đứa bé gái đó, nó đang lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm."

Lần thứ ba", cô bé đi bên cạnh tôi, mở miệng nói, "Lần thứ ba của ngày hôm nay em nhìn thấy anh, anh là ai?".Cô bé này nhất định là Thiên tài với EQ 200, một thần đồng nhìn qua là nhớ, sự tồn tại của tôi quá mờ nhạt như vậy mà cô bé cũng có thể nhớ được.Tôi mỉm cười, có thế thì sao chứ, dù sao cô bé cũng chẳng thể nhớ được khuôn mặt và tên tuổi của tôi, nên tôi vờ hồi đáp: "anh là kẻ mà ai cũng biết - Voldemort [3], chính là chúa tể hắc ám, biết điều thì tránh xa tôi một chút đi, không là sẽ hút máu bé đấy", tôi vờ hù doạ.[3] Kẻ mà ai cũng biết - Voldemort : nhân vật phản diện trong bộ phim Harry Potter.

Gần như mọi phù thủy không dám nói ra tên Voldemort.

Họ thường gọi là kẻ mà ai cũng biết."

Anh tên là gì á?", Cô bé nghi hoặc, rõ ràng chẳng nhớ tên tôi.

Tôi đang dương dương đắc ý, cứ ỷ vào trí nhớ tốt đi, nhưng dù có tốt hơn thế cũng chẳng có tác dụng gì.Đáng tiếc tôi đã dự liệu sai một điểm, cô bé nhớ được một chuyện khác, tuy có chút ngập ngừng, "Anh có phải là người cho em trai của em ăn bánh bao trong huyện An Phú phải không ạ ?

Em nhớ giọng của anh".Tôi chợt sững người kinh ngạc, cô bé này chính là đứa nhỏ đó, thảo nào trông có vẻ quen quen, sau khi tắm rửa sạch sẽ bề ngoài cũng khá là đáng yêu.

Dù nhận ra bé, nhưng để tránh phiền phức, tôi vẫn một mực phủ nhận: "anh không phải, anh không quen biết em".

Huyện An Phú bùng phát dịch bệnh Covid-19 quy mô nhỏ, người dân có thể chất yếu ớt, nếu không được tiêm vaccine tốt, thì bệnh càng thêm nặng, lây lan truyền nhiễm đến bạn bè thân thích, người nào bị nặng thì bất hạnh qua đời.

Hồi dịch bệnh mới bùng phát, một ngày có đến ba người chết, đến nay đã lên đến mười người chết một ngày, ai nấy cũng bàng hoàng sợ hãi, ngoài đường vắng ngắt không một bóng người.

Bác sĩ chạy qua lại như con thoi giữa các gia đình giàu có, các tay thầy lang dạo tình cờ đi qua cũng bị giữ lại để xem bệnh cho các gia đình nghèo.Tôi thầm thở dài, cái miệng của Tiểu Thiển đúng là quạ đen xui xẻo mà!

Đáng thương cái thân tôi, phải làm Quỷ sai dưới trướng tên Quỷ sứ gian ác, lúc này cứ phải ở rịt trong huyện, cứ nhà nào có tiếng khóc tang là lại đi đến nhà đó.Chứ không à, vừa xoay người thì tiếng gào khóc thống thiết lại vang lên trong ngôi nhà gỗ phía cuối đường, tôi thong dong bước tới, chẳng cần chen lấn xô đẩy, cũng chẳng cần vội vàng lao tới, cứ chầm chậm lê bước bởi dù sao trên đường cũng chỉ có mình tôi.
 
Back
Top Bottom