Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường

Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 60: Chương 60



Khóe miệng Kiều Thần giật giật: “Loại gì vậy?”

Kiều Ấu còn chưa hết buồn ngủ, mơ màng nói: “Đương nhiên là loại của bà rồi.”

Kiều Thần: … Nếu cậu ấy không sợ dạy hư trẻ vị thành niên thì cậu ấy còn muốn hỏi một câu, bà có “công cụ” ấy à?

Nói rồi Kiều Ấu dụi dụi mắt, mơ màng nói: “Đồng chí Cố, cậu đi đâu vậy?”

Kiều Thần nói móc mỉa: “Nếu bà thắc mắc thì cứ đi theo cậu ta đi.”

Kiều Ấu xem đồng hồ, đã mười hai giờ kém mười. Vậy là cô ngủ chưa tới nửa tiếng.

Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, tự hỏi tự trả lời: “Đi xuống dưới đốt pháo hả?”

Ở thời đại của Kiều Ấu thì chưa cấm đốt pháo, nên cứ đến tết là pháo nổ ầm ầm, nổ xuyên đêm. Mặc dù hơi phiền nhưng rất có không khí tết.

Lâu lắm rồi, cô cũng muốn vừa che lỗ tai lại vừa hào hứng ngắm pháo hoa nổ tung.

Cố Tây Khởi cười nói: “Không phải, mấy năm nay thành phố đã cấm đốt pháo rồi.”

Kiều Ấu hơi thất vọng “à” một tiếng như thế rồi nói: “Nhưng mà, tối chúng ta chơi que pháo mà.”

Kiều Thần ngắt lời cô: “Đó là pháo dây, không giống với pháo hoa trước đây.”

Lúc này Kiều Ấu mới hiểu ra, khó trách vẻ ngoài của nó khác với cây pháo hoa mà cô từng thấy, cô còn tưởng là do cô ít thấy, hóa ra là loại khác.

Cố Tây Khởi lại bước tới: “Tôi định xuống lầu lấy cốc nước, cậu uống không?”

Kiều Âu ừ một tiếng: “Tôi cũng đi.”

Sau khi bọn họ rời đi, một mình Kiều Thần vui vẻ tự do trong phòng. Lúc cậu ấy cúi đầu hút trà sữa thì liếc mắt, nhìn thấy một vật màu đỏ.

Cậu ấy quay đầu lại và tò mò chui vào chăn, sau đó lấy ra hai bao lì xì.

Ánh mắt Kiều Thần hiện lên sự tò mò, sao cậu ấy lại có hai bao lì xì chứ?

Cậu ấy cầm lên rồi cẩn thận xem xét, trong đó có một bao là của Kiều Ấu vì trên đó có viết tên cô, còn cái kia…

Sau khi nhìn thấy chữ viết trên đó, Kiều Thận không nhịn được mà chửi: “Đậu má!”

Còn chưa chính thức yêu nhau mà Cố Tây Khởi xem bản thân như người lớn mà cho cậu ấy tiền lì xì?

Là do nhiều tiền quá không biết làm gì hay cố ý muốn lợi dụng cậu ấy vậy?

-

Khi Kiều Ấu và Cố Tây Khởi xuống lầu uống nước thì phòng khách vẫn còn náo nhiệt như cũ.

Vẫn còn đánh bài, vẫn còn chơi mạt chược, không thể nào nhận ra bây giờ đã là rạng sáng.

Sau khi uống nước, Kiều Ấu đã hết buồn ngủ. Cô và Cố Tây Khởi phát hiện anh cả còn chưa ngủ, hai người cùng bước đến chỗ anh cả. Sau khi lại gần, Kiều Ấu mới phát hiện ra hình như anh cả đang gọi video với ai đó.

Cô ngồi xuống cạnh anh cả, kiên nhẫn chớp mắt chờ ông ấy kết thúc cuộc gọi.

Chờ anh cả buông điện thoại xuống thì cô mới ôm chặt ông ấy, nói đầy ngọt ngào: “Anh cả, chúc mừng năm mới.”

Anh cả vui vẻ hớn hở, trên mặt là nét ôn hòa lắng đọng qua năm tháng: “Chúc mừng năm mới.”

Nói xong, ông ấy móc hai bao lì xì ra, một cái cho cô một cái cho Cố Tây Khởi: “Năm mới bình an.”

Cố Tây Khởi không ngờ anh cũng được lì xì nên hơi ngạc nhiên. Ba mẹ anh đã mất từ khi anh còn rất nhỏ nên đây là lần đầu tiên anh nhận lì xì từ người lớn: “Cầm đi nhóc.”

Cố Tây Khởi rũ mi, nghe lời làm theo: “Cảm ơn anh cả.”

Sau khi hai người đi khỏi, anh cả Kiều mới cầm điện thoại lên rồi thở dài nói với người ở đầu dây bên kia: “Nghe thấy chưa?”

Cái câu cảm ơn anh cả đó, bất kể là ông ấy hay người ở đầu dây bên kia đều nghe rất rõ.

Kiều Ấu cho rằng anh cả đã tắt điện thoại nhưng thật ra không phải. Điện thoại của ông ấy vẫn đang gọi.

Anh cả là xưng hô mà Kiều Ấu gọi ông ấy, Cố Tây Khởi cũng gọi ông ấy là anh cả là có ý gì, bất kể là bản thân anh cả hay người ở đầu dây bên kia đều hiểu rõ.

Hai người đều ngầm hiểu Kiều Ấu này là Kiều Ấu trước đây nhưng họ không nói ra, người thông minh thường như thế, không cần nói quá rõ ràng, chỉ cần im lặng.

Người ở đầu dây bên kia im lặng một khoảng thời gian.

Lâu đến nỗi anh cả chịu không nổi nữa, muốn nói điều gì đó thì điện thoại truyền ra giọng nói khá đứng tuổi nhưng vẫn dịu dàng và lịch thiệp.

“Năm tháng trôi qua hoa vẫn thế, năm tháng qua đi người đổi thay.”

Năm nào hoa cũng ồ ạt nở, tràn đầy sức sống, nhưng người thì không quay lại thời thanh xuân được.

Những kỷ niệm đó đều bị gió cuốn đi.

Anh ấy không thể cùng cô trải qua sự đổi dời của năm tháng nhưng lại có người khác làm điều đó thay anh ấy. Như vậy thì cũng không có gì phải tiếc nuối.

-

Sau tết, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đối với Kiều Thần, kỳ thi đại học gần ngay trước mắt.

Gần đây, không chỉ Kiều Ấu hối thúc cậu ấy ôn bài, còn có một người họ Cố tên Tây Khởi nữa. Hai người phối hợp hối thúc cậu ấy ôn bài, không những vậy, sau lưng bọn họ còn có sự ủng hộ to lớn của Kiều Hành Vượng. Vì thế, Kiều Thần không địch nổi với ba người, cuối cùng phải khuất phục trước sự áp bức của bọn họ.

Sau khi anh cả Kiều Ấu biết chuyện này thì rất ủng hộ cách làm của bọn họ.

Đối với anh cả của nhà họ Kiều, Kiều Thần là đứa cháu duy nhất của ông ấy, ông ấy cũng mong đứa cháu còn mặc hoodie này sẽ trở thành trụ cột của quốc gia, thành một người có chí có tài.

Tiếc rằng ông ấy đã lớn tuổi, bản thân còn lo không xong, không có sức mà dạy bảo cậu ấy, bây giờ có em gái và em rể tương lai dạy dỗ cháu trai giúp thì ông ấy cầu còn không được.

Ông ấy nói bọn họ chỉ cần dạy dỗ Kiều Thần cho tốt. Nếu Kiều Thần không nghe lời thì cứ đến tìm ông ấy. Có câu này của anh cả nhà họ Kiều thì Kiều Ấu làm việc ngày càng mạnh tay hơn.

Cố Tây Khởi ở kế bên khu chung cư của bọn họ nên đi tới đi lui cũng rất tiện. Sau khi Cố Tây Khởi đón giao thừa ở nhà bọn họ, thì mấy ngày nay hễ rảnh thì Cố Tây Khởi lại đến.

Trong mắt Kiều Thần, mặt Cố Tây Khỏi đã dày như tường thành rồi, ngày nào cũng đến nhà cậu ấy ăn chực thì không phải da mặt dày thì là gì?

Có lúc Cố Tây Khởi cũng sẽ mang đồ đến, có lúc thì đi tay không. Nhưng anh sẽ luôn đến vào lúc 6 giờ và về vào lúc 10 giờ. Nếu không phải do bất tiện, Kiều Thần thấy Cố Tây Khởi có vẻ như còn rất muốn ở lại nhà bọn họ.

Không cần mang thứ gì tới là do Kiều Hành Vượng nói.

Qua mấy ngày ở chung, Kiều Hành Vượng càng vừa lòng với Cố Tây Khởi, nếu ông ấy có con gái thì sẽ chọn anh làm con rể.

Kiều Hành Vượng thấy Cố Tây Khỏi là một bề dưới rất đáng tin cậy, anh giúp ông ấy dạy dỗ con trai, giúp cậu ấy có động lực tiến lên, một người làm ba như ông ấy cảm thấy rất biết ơn.

Vậy nên, ông ấy đã nói thẳng với Cố Tây Khởi: “Cậu cứ đến đây ăn cơm mỗi ngày, không cần mang gì tới cả, trong nhà chỉ thêm một đôi đũa mà thôi. Không cần ngại cứ tự nhiên như ở nhà.”

Sau khi Kiều Hành Vượng nói thẳng như vậy thì Cố Tây Khởi đã trở thành khách quen của nhà họ Kiều.

Kiều Thần nhìn Cố Tây Khởi đang đọc sách ở kế bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Tây Khởi, cậu xem bản thân là trưởng bối của tôi luôn rồi sao?”

Cố Tây Khởi đập tay lên đề thi, chỉ lơ đãng nói: “Đừng nói nhảm nữa, khẩn trương đi.”

Đúng lúc Kiều Ấu vừa cắt trái cây xong và bước đến, cô không nghe Kiều Thần nói nhưng nghe thấy Cố Tây Khởi nói. Bà trẻ lên mặt nói thêm vào: “Đúng, cháu trai, đừng nói nhảm nữa, khẩn trương đi. Sắp thi đại học rồi, còn nhiều lỗ hổng kiến thức cháu cần nghiên cứu và bổ sung đó, phải tập trung học tập, không được lãng phí thời gian ôn tập.”

Đối mặt với ánh mắt cháy hừng hực của Kiều Ấu, Cố Tây Khởi - gia sư, Kiều Thần phải chịu thua và tiếp tục làm mớ đề thi khiến cậu ấy đau đầu.

Kiều Ấu thấy cháu trai cũng không đến nỗi hết thuốc chữa, trước đây Kiều Thần là một đứa không học vấn không nghề nghiệp, nhưng cũng không hư hỏng đến tận xương tủy. Mặc dù cậu ấy không thích học tập chỉ thích chơi bời nhưng chưa làm chuyện gì xấu xa.

Cậu ấy của trước đây chỉ thiếu sự quan tâm và dạy dỗ của người lớn mà thôi.

Nhưng không sao cả.

Cô đã tới rồi.

Cô sẽ làm một trưởng bối thật nghiêm túc và có trách nhiệm, dẫn dắt cháu trai đi đúng đường và trở thành một người có ích đối với xã hội và nhà họ Kiều!

Dưới sự đốc thúc liên tục của Kiều Ấu và Cố Tây Khởi, Kiều Thần liều mạng học tập, mỗi khi nằm mơ đều thấy Cố Tây Khởi nói với cậu ấy rằng: “Chỉ cần cậu còn sống thì phải học, học cho đến chết.”

Nghe đi, cậu ta như này là đang nói tiếng người sao? Rõ ràng cậu ta không nói tiếng người! Cậu ta vốn dĩ không hề xem Kiều Thần là con người!

Cậu ấy cũng biết kỳ thi đại học rất quan trọng nhưng cũng đừng ép cậu ấy như vậy chứ?

Đối mặt với ông nội, ba, bà trẻ thì Kiều Thần không dám nổi giận. Vậy thì cậu ấy chỉ có thể trút giận lên kẻ thù duy nhất.

Muốn làm ông trẻ của cậu ấy là chuyện không dễ dàng.

Dù sao cũng qua bài kiểm tra của cháu trai chứ?

Trưa hôm nay, Kiều Thần lại nhận được tin nhắn từ Cố Tây Khởi.

[Làm bài sao rồi? Tối nay tôi và bà trẻ của cậu sẽ kiểm tra đó.]

Xem cái giọng điệu giống hệt như chuyện đương nhiên kìa!

Nhìn bộ dáng đắc ý kéo cờ làm da hổ* đấy!

*Kéo cờ làm da hổ: dựa vào quyền lực của người khác để phóng đại quyền lực của bản thân.

Ỷ rằng vai vế của cậu ấy nhỏ nên ra vẻ trước mặt cậu ấy sao?

Như vậy thì cậu ấy không thể chịu đựng được nữa.

Kiều Thần không chịu nổi nữa, lập tức chạy tới phòng phát thanh trong trường.

Sau lưng cậu ấy còn có đám Hề Vũ. Đám anh em đó cho rằng cậu ấy học đến nổi điên rồi nên tinh thần trở nên bất ổn, không dám để cậu ấy đi một mình. Cậu ấy vừa lao ra khỏi lớp thì đám anh em đó cũng vội vàng chạy theo.

Thấy cậu ấy lao vào phòng phát âm thì Hề Vũ ngơ ngác gãi đầu: “Anh Thần định làm gì vậy?”

Lưu Tân Vãng cũng không biết, cậu ấy thở dài, vẻ mặt tràn đầy cảm xúc: “Gần đây anh Thần khổ quá, chắc cậu ấy muốn giải lao một chút đó.” Chuyện này hẳn là đau khổ lắm?

Bọn họ đều chứng kiến cuộc sống của Kiều Thần trong mấy ngày nay, ngày nào cũng bị ép ôn bài, dưới mắt thâm đen giống như bị đánh. Nhưng mỗi ngày phải làm đề còn kinh khủng hơn việc bị đánh.

Quầng thâm dưới mắt Kiều Thần là do thiếu ngủ, như vậy có thể thấy gần đây cậu ấy cực khổ biết bao nhiêu.

Nghĩ đến cuộc sống của Kiều Thần trong mấy ngày nay, Hề Vũ không nhịn được mà rùng mình: “Cố Tây Khởi đúng là tàn nhẫn.”

Nghe đồn gần đây Kiều Ấu và Cố Tây Khởi giám sát việc học hành của Kiều Thần, Cố Tây Khởi là người ép buộc Kiều Thần nhiều nhất.

Lỗ Nhị sờ mũi, thăm dò hỏi: “Có phải Cố Tây Khởi lợi dụng việc công để làm việc tư không?”

Bọn họ vẫn còn nhớ ân oán giữa Kiều Thần và Cố Tây Khởi, có thể anh thừa dịp này để trả thù Kiều Thần.

Lưu Tân Vãng vò đầu: “Có thể là lợi dụng việc công để làm việc tư, nhưng nói thẳng thì Cố Tây Khởi làm vậy là tốt cho anh Thần đó. Tôi cũng ngưỡng mộ anh Thần, lúc này mà có người đốc thúc ôn tập thì rất tốt.”

Mấy người họ đều học dốt, nếu đậu vào trường nghề là may rồi. Nếu mọi người đều dốt như nhau thì cũng không sao.

Chỉ sợ mọi người đều giậm chân tại chỗ thì lại có một người nỗ lực chạy.

Bây giờ đại ca của bọn họ đột nhiên nỗ lực chạy, không muốn học dốt nữa thì mấy đàn em như bọn họ cũng ngồi không yên.

Đến đó bỗng nhiên Kiều Thân đậu vào trường top mà bọn họ chỉ có thể học trường nghề, vậy họ trở thành vật cản đường rồi? Đàn em thường đi phía sau đại ca, thế nhưng nếu đến lúc đó khoảng cách quá lớn thì họ không có tư cách đi phía sau Kiều Thần nữa.

Nghĩ đến kỳ thi đại học sắp tới, đám người Hề Vũ trở nên trầm lặng.

-

Khi Kiều Thần lao vào phòng phát thanh, bạn nữ MC của lớp 11 còn đang đọc kịch bản. Nhìn thấy Kiều Thần bước vào, thì bạn nữ MC giật mình, ngơ ngác hỏi: “Bạn ơi, bạn có việc gì sao?”

Kiều Thần không thèm quan tâm cô ấy, đẩy cô ấy ra và giành lấy ghế.

Cậu ấy hắng giọng vài lần trước microphone.

Sau khi xác nhận mọi giáo viên và học sinh đều nghe thấy giọng mình, cậu ấy bắt đầu nói.

“Chào các bạn, thầy cô và mọi người, tôi là Kiều Thần, học sinh lớp 12.”

“Hôm nay tôi muốn chiếm thời gian dùng đài phát thanh một chút, mọi người không cần lo, chỉ cần một hai phút là đủ.”

“Tôi nói với mọi người một chuyện. Đừng quan tâm vì sao tôi lại nói chuyện này, chỉ cần nghe thôi là được rồi.”

“Sau này mọi người không được mắng ‘bà trẻ nhà mày’, mắng câu này thì không yên với Kiều Thần này đâu!”

“Nhưng mọi người có thể mắng ‘ông nội nhà mày’, mắng càng nhiều càng tốt, mắng càng dữ càng tốt! Tôi rất thích nghe mấy câu này!”
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 61: Chương 61



Nghe đài phát thanh phát như vậy, tất cả học sinh trung học đều đồng loạt ngây người.

"Ông nội mày", đây là cách mắng chửi người khác theo xu hướng mới hay sao vậy?

Không những thế, Kiều Thần còn nói, cậu ấy thích nghe câu này? Cậu ấy có thù oán gì với ông nội của mình hả?

Sau vài giây, có lẽ Kiều Thần cũng ý thức được điều gì đó, cậu ấy lại bổ sung thêm một câu ngay sau đó: "Không phải ông nội, mà là ông trẻ. Tiên sư ông trẻ nhà mày!"

Nói xong, Kiều Thần giống như đang nghĩ mình ở trong quán bar với ánh đèn lập lòe với bảy màu khác nhau, cậu ấy chính là DJ số một của toàn trường. Thế là cậu ấy giơ hai tay lên, hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật, đối diện với microphone với cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt ở trong lòng.

Rõ ràng trước mặt cậu ấy không có ai, chỉ có mấy thiết bị thu chỉnh âm thanh, nhưng cậu ấy lại giống như một ông vua ở trong quán bar, vô cùng hưng phấn: "Lên lên, các anh chị em, cùng hô theo tôi nào, bên trái một câu tiên sư ông trẻ nhà mày, bên phải một câu tiên sư ông trẻ nhà mày. Ha ha, đúng vậy, tiên sư ông trẻ nhà mày!"

Trong các phòng học có loa đều sôi nổi ồ lên một trận. Kiều Thần đang hát rap sao? Bên trái vẽ rồng, bên phải vẽ cầu vồng, đây là một câu rap rất nổi tiếng trước kia. Những lời rap vừa rồi của Kiều Thần có hiệu quả kì diệu hệt như câu rap này.

Tại khối 11 - 16, đương nhiên Kiều Ấu và Cố Tây Khởi cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của Kiều Thần.

Cố Tây Khởi cười nhạo một tiếng: "Đứa cháu ngoan." Xem ra là do anh vẫn cho quá ít đề, để cậu ta còn có sức mà nói mấy lời này.

Trẻ con không nghe lời thì phải làm sao? Đánh một trận là được rồi.

Vốn dĩ Kiều Thần chỉ định mắng chửi ông trẻ, cậu ấy chỉ xem microphone như thú vui giải khuây, nhưng dần dần lại tìm ra được thú vui từ microphone.

"Everybody, quẩy lên! Để tôi nhìn thấy những cánh tay của các bạn!"

Đám người Hề Vũ đứng một bên lo lắng không thôi, Lỗ Nhị không nhịn được mà bắt đầu mắng chửi: "Anh Thần như vậy là do bị Cố Tây Khởi áp bức đến thảm, nên nổi tính phản loạn. Cho nên mới chơi đùa với microphone như vậy."

Còn giơ hai tay lên nữa chứ, cậu ấy thật sự nghĩ rằng mình đang ở quán bar sao?

Tính toán sơ sơ, bọn họ đã lâu lắm rồi không đến quán bar chơi. Trước đây mỗi khi Kiều Thần rảnh rỗi đều đến quán bar giải khuây, nhảy disco, uống vài ly rượu. Nếu có em gái nào đến gần thì tâm sự với bọn họ, mọi người cùng nhau chơi xúc xắc hoặc chơi trò nói thật hay mạo hiểm, một đêm trôi qua rất nhanh. Còn bây giờ mỗi khi Kiều Thần rảnh rỗi thì ở nhà làm đề. Mỗi đêm đều bị mấy gười đứng canh làm bài.

Đối lập như vậy, cuộc sống hiện tại của Kiều Thần còn thảm hơn chữ thảm.

Kiều Thần còn định hò hét trong microphone, nhưng lúc này cuối cùng giáo viên quản lý phòng phát thanh cũng chạy tới, lập tức tắt tất cả thiết bị.

Bạn nữ MC lo sợ, bất an: "Thầy ơi, em… Em xin lỗi, em không kịp phản ứng."

Thầy vội nói: "Không liên quan đến em." Nói xong, ông ấy nhìn về phía Kiều Thần: "Kiều Thần đúng không? Lúc nãy hò hét trong micro hay lắm, chắc hẳn em cũng nên viết bản kiểm điểm đi."

Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Thần viết bản kiểm điểm, cậu ấy bày ra vẻ mặt không sao cả mà nói: "Bản kiểm điểm 3000 chữ đúng không? Em biết rồi."

Không thể không nói, vừa rồi cậu ấy thấy rống lên vài câu, còn mắng vài tiếng "tiên sư ông trẻ nhà mày" rất sảng khoái. Thật sự sảng khoái.

Thầy giáo thấy dáng vẻ không sao này của cậu ấy thì cười một tiếng: "Không phải 3000 từ, là 10.000 từ. Ngày mai nộp cho thầy."

Kiều Thần: "..."



Lúc la lên thật sự rất đã, buổi tối khi đối diện với đống bài thi chất chồng như núi, còn cả bản kiểm điểm mười nghìn chữ, Kiều Thần trở nên suy sụp, ủ rũ.

Cậu ấy cáo trạng với bà trẻ: "Bà trẻ, cậu ta lấy việc công trả thù riêng!"

Làm gì có ai làm đề nhiều như thế này? Cậu ấy là con bò già hả? Như thế này rõ ràng là muốn khiến cậu ấy mệt chết đây mà!

Tất nhiên Kiều Ấu cũng nhìn thấy đống bài thi chất chồng như núi, nhưng cô cảm thấy cách làm của Cố Tây Khởi rất bình thường, cô từ từ nói: "Đồng chí Cố cũng là vì muốn tốt cho cháu. Cháu trai ngoan, nhớ nghe lời đồng chí Cố. Bà trẻ đi cắt một ít trái cây cho cháu ăn."

Trẻ con cần phải giáo dục bằng roi, nhưng cũng không thể thiếu táo ngọt. Muốn con ngựa chạy, đương nhiên phải cho ngựa ăn cỏ.

Sau khi Kiều Ấu đi xuống bếp, Kiều Thần lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc cậu đã cho bà trẻ của tôi uống bùa mê thuốc lú gì." Ấy thế mà khiến cô đứng chằm chặp về phía tên họ Cố này.

Cố Tây Khởi nhướng mày: "Không phải tôi cho cô ấy uống bùa mê thuốc lú, mà là chúng tôi cho uống bùa mê thuốc lú của nhau." Trước đây, anh không thể tưởng tượng bản thân mình và Kiều Thần sẽ ở trong cùng một phòng một cách yên bình như bây giờ.

Kiều Thần ghét anh, và thật ra anh cũng thấy Kiều Thần rất chướng mắt.

Trước đây anh đã từng cảm thấy Kiều Thần là một tên trời đánh thánh vật không học vấn không nghề nghiệp. Ngoại trừ gia thế tốt một chút thì những thứ còn lại không có cái gì ổn.

Chuyện Kiều Thần ở lại lớp, là do anh cố ý.

Trước cuộc chiến đó, anh cũng đã quyết định sẽ theo đuổi sự nghiệp. Vì đáp lại vô số lần khiêu khích trước kia của Kiều Thần, cho cậu ấy một lần giáo huấn khắc sâu trong ấn tượng của cậu ấy, nên anh đã cố ý tặng Kiều Thần một chuyện "kinh hỉ" đó là ở lại lớp.

Sự thật chứng minh, lần giáo huấn này khắc rất sâu, khiến Kiều Thần ghi hận anh rất lâu. Mà việc này, ngay từ đầu anh cũng đã đoán được.

Nếu không có Kiều Ấu, quan hệ giữa bọn họ có lẽ sẽ trở nên như nước với lửa, căm thù nhau, nhìn đối phương không thuận mắt, vĩnh viễn sẽ không có một ngày sẽ ở cạnh nhau bình yên như thế này. Có lẽ sẽ có một ngày, quan hệ giữa hai bọn họ sẽ trở nên ác liệt đến nỗi không có cách nào cứu vãn.

Nhưng ai mà ngờ lại xuất hiện một người tên Kiều Ấu, khiến mọi thứ trở nên khác biệt.

Kiều Thần nghe thấy những lời nổi da gà này thì bật dậy. Cho nhau uống bùa mê thuốc lú gì đó, đây là đang nhét thức ăn cho chó đúng không?

Cậu ấy há mồm, bày ra tư thế định mắng chửi.

Cố Tây Khởi đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của cậu ấy: "Là bề dưới thì phải có dáng vẻ của bề dưới, phải kính già yêu trẻ, hiếu kính trưởng bối, đừng bày ra dáng vẻ kỳ lạ quái đản kia trước mặt trưởng bối, hiểu không?"

Kiều Thần: …

Đây đúng là một cái tát vào mặt.



Không thể không nói Kiều Ấu và Cố Tây Khởi đốc thúc rất đúng chỗ, thành tích của Kiều Thần chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự tiến bộ.

Trong lúc đốc thúc cháu trai học tập, Kiều Ấu cũng không quên việc học của mình. Tốt xấu gì cô cũng làm bà trẻ của người ta, cũng không thể kém hơn cháu trai của mình đúng không? Cho nên dưới sự nỗ lực của hai bà cháu, thời gian trôi qua rất nhanh.

Mấy tháng sau.

Kiều Thần thi đại học, lúc thi đại học thì lớp mười và lớp mười một được nghỉ. Kiều Ấu và Cố Tây Khởi đều dẫn cậu ấy đi thi. Thế nhưng ba và ông nội của Kiều Thần vẫn chưa đến nơi.

Kiều Hành Vượng tỏ vẻ rất vui mừng: "Dù sao con cũng có trưởng bối dẫn con đi, ba có thể lười biếng chút."

Lúc thi đại học là vào tháng sáu, sau khi Kiều Thần vào trường, Kiều Ấu và Cố Tây Khởi ở gần trường chờ cậu ấy đi ra.

Xung quanh đều là phụ huynh, hai gương mặt trẻ tuổi của bọn họ chen lẫn giữa một nhóm người trung niên thật sự quá bắt mắt. Có một vị phụ huynh học sinh không nhịn được mà tiến lại gần: "Các con tới đây theo em trai em gái trong nhà thi đại học sao?"

Kiều Ấu lắc đầu: "Không phải em trai hay em gái đâu ạ."

Vị phụ huynh này cũng rất nhiệt tình: "Vậy là cái gì?"

Kiều Ấu nhếch môi cười nói: "Là con cháu trong nhà."

Ở thời đại này, người trẻ tuổi nhưng bối phận trong nhà cao cũng gọi là không hiếm thấy, vì thế vị phụ huynh này thuận miệng hỏi: "Vậy con là cô của nó sao?"

Hai mắt Kiều Ấu híp lại thành hình trăng non: "Không phải, là bà trẻ ạ."

Kiều Thần vẫn luôn xưng hô với cô như vậy ở trường học, bởi vì Hề Vũ, Lỗ Nhị và Lưu Tân Vãng cũng gọi theo như vậy cho nên xưng hô thế này ở trong trường học cũng không đáng chú ý, mọi người đều cho rằng chỉ là xưng hô thân mật giữa bọn họ mà thôi.

Trên mặt vị phụ huynh lộ ra biểu tình kinh ngạc, nếu người này là bà trẻ, vậy chàng trai bên cạnh cô… Vẻ mặt phụ huynh trêu ghẹo nói: "Vậy cậu trai này, sẽ không phải là ông trẻ đấy chứ?"

Cố Tây Khởi biểu hiện rất tự nhiên hào phóng: "Là ông trẻ tương lai ạ."

Lúc trước anh cả Kiều và anh đã thực hiện một cuộc trò chuyện giữa đàn ông.

Ý của anh cả là, ông ấy không phản đối việc hai người qua lại với nhau, nhưng trước khi Kiều Ấu tới tuổi trưởng thành, bọn họ không thể ở bên nhau.

Đây cũng coi như là một khảo nghiệm nho nhỏ của anh cả dành cho anh. Có một người đàn ông đã khổ sở chờ đợi Kiều Ấu năm mươi năm, cho nên anh cả Kiều muốn nhìn xem, Cố Tây Khởi có thể cũng vì Kiều Ấu mà chờ đợi được như vậy hay không.

Mặc dù, hai năm so với năm mươi năm cũng không tính là gì cả. Nhưng anh cả vẫn muốn xem xem, Cố Tây Khởi có thể làm tới mức nào.

Sau khi vị phụ huynh đó rời khỏi, Kiều Ấu mới nhếch miệng: "Đồng chí Cố, sao cậu lại…"

Cố Tây Khởi khom lưng, đáy mắt giống như một ánh trăng dịu dàng: "Em còn nhớ lời Kiều Thần nói trước mặt toàn bộ thầy cô và học sinh trong trường lúc trước không?"

Kiều Ấu lập tức nhớ tới câu "Tiên sư ông trẻ nhà mày" của cháu trai.

Cô gật gật đầu: "Nhớ chứ."

Cố Tây Khởi cong cong môi: "Cho nên, nỗi khổ của câu mắng này, cứ để tôi nhận đi, tôi không sợ khổ."

Kiều Ấu cố ý nói: "Sao lại có người không sợ khổ cơ chứ?"

Cuối cùng, lời âu yếm của họ Cố cũng có đất dụng võ: “Tôi sẽ không sợ. Bởi vì, có cậu nên hẳn là rất ngọt ngào."

Nhịp tim của bà trẻ hẫng một nhịp. Có điều tục ngữ có câu, thua người không thua trận, cô ngẩng đầu nhỏ lên, vẻ mặt ngạo kiều mà bình luận bằng giọng nũng nịu: "Sến súa!"



Ngày có thành tích thi đại học, ánh mặt trời ở trên cao chiếu sáng rực rỡ.

Sau khi Kiều Thần bắt đầu kỳ nghỉ, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi, giống như một người rảnh rỗi. Nhưng khi tới ngày có thành tích thi đại học, cậu ấy cũng không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.

Nỗ lực lâu như vậy, bị ông trẻ tương lai chèn ép, bắt buộc làm nhiều đề thi như vậy, nếu lại không thi đậu, vậy không phải là chứng tỏ chỉ số thông minh của cậu ấy có vấn đề hay sao?

Lúc tra điểm, tay Kiều Thần hơi run rẩy, không dám nhìn thẳng.

Cố Tây Khởi cười nhạo một tiếng: "Để ông trẻ của cậu xem cho."

Kiều Thần hiếm khi không cãi lại. Cậu ấy nhắm chặt hai mắt, lần đầu tiên cảm giác không dám đối mặt.

Cố Tây Khởi giúp cậu ấy tra điểm, sau khi xem xong, anh lên tiếng: "Cũng được, với số điểm này có thể đậu được một trường đại học trong top 100."

Kiều Thần vội mở mắt nhìn thành tích của mình. Khi nhìn thấy tổng điểm, cậu ấy không nhịn được mà ngửa đầu lên trời cười to. Tuy rằng cậu ấy không thể đậu mấy trường đại học top đầu như Thanh Hoa, Bắc Đại các thứ, nhưng có thể đậu một trường đại học trong top 100, Kiều Thần cảm thấy vô cùng hài lòng.

Dù sao thì nửa năm trước, cậu ấy vẫn chỉ là một học sinh dốt chỉ có thể vào học trường nghề. Nhưng dựa vào nỗ lực hơn nửa năm, lúc này có thể vào trường đại học top 100, cậu ấy đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Kiều Thần nhìn số điểm trước mặt, rồi lại nhìn sang Cố Tây Khởi bên cạnh, nhất thời có chút hoảng hốt.

Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, đối thủ một mất một còn của mình sẽ tra điểm cho mình.

Mà tên đối thủ một mất một còn này, bây giờ đã xưng ông trẻ với mình!

Má nó!

Đời người cứ như trò hề.

Ai có thể ngờ rằng, sẽ có một ngày cậu ấy lại là bề dưới của đối thủ một mất một còn của mình cơ chứ?

Kiều Hành Vượng cũng vô cùng hài lòng với thành tích này của con trai mình, cố ý làm một bữa tiệc vào đại học long trọng cho cậu ấy. Ông ấy mời rất nhiều bạn bè trong giới kinh doanh.

Lúc này, Kiều Thần xem như đã cho ông ấy nở mày nở mặt, khiến ông ấy rất tự hào nên đã mời rất nhiều khách đến. Ngoại trừ số ít người không có mặt, còn lại tất cả đều đến nơi chúc mừng.

Kiều Ấu không nhìn thấy thanh niên tri thức Tạ, thế nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đã bắt đầu một cuộc sống mới, như vậy cũng tốt. Cô cũng hy vọng cả quãng đời còn lại của anh ấy, ngày càng tốt hơn.



Sau khi Kiều Thần tốt nghiệp, Kiều Ấu và Cố Tây Khởi lên học lớp mười hai.

Trong trường thiếu nhóm người Kiều Thần, Hề Vũ, Lỗ Nhị và Lưu Tân Vãng, bà trẻ nhất thời cảm thấy có chút không quen.

Sau khi vào đại học, Kiều Thần ở ký túc xá trong trường. Hề Vũ và Lỗ Nhị cuối cùng cố gắng học tập, thi đậu vào trường top 500, Lưu Tân Vãng thật sự là người không có thiên phú học tập, cuối cùng vào trường nghề. Nhóm anh em tốt bọn họ cứ như thế mà đường ai nấy đi.

Kiều Ấu nhìn lớp học đang nghiêm túc học tập, trong giọng nói mang theo vài phần buồn bã: "Đến sang năm chúng ta cũng phải đường ai nấy đi."

Trịnh Điềm Tranh, cậu bạn vạm vỡ và các bạn học khác đã học chung cả một học kỳ, sau khi thi đại học xong, tất cả bọn họ cũng sẽ đường ai nấy đi.

Cố Tây Khởi xoa xoa đầu cô, nói chắc nịch: "Chúng ta sẽ không đường ai nấy đi."

Lỗ tai vô cùng thính của cậu bạn vạm vỡ nghe đến thế thì không nhịn được mà quay đầu xuống trêu ghẹo: "Bạn học Kiều Ấu, lúc này trích lời của tổng giám đốc bá đạo của cậu có thể sử dụng được đó."

Ở thời đại này lâu như vậy, Kiều Ấu cũng hiểu sơ sơ về trích lời của tổng giám đốc bá đạo là gì. Cô cũng biết lúc trước mình đã gây ra chuyện khôi hài thế nào.

Trách không được mỗi khi cô trích lại lời của tổng giám đốc bá đạo, mọi người xung quanh đều có phản ứng kỳ lạ như thế.

Gần đây cô đã không dùng mấy câu đó nữa.

Có điều nếu cậu bạn vạm vỡ đã nói như vậy, tất nhiên cô sẽ thỏa mãn yêu cầu của người ta.

Còn không phải chỉ là trích lời của tổng giám đốc bá đạo sao? Có phải là cô chưa từng nói đâu!

Bà trẻ hơi nâng cằm Cố Tây Khởi: "Đương nhiên không có khả năng đường ai nấy đi, đồ tốt ở khắp thiên hạ này chỉ thuộc về tôi, bao gồm cả anh. Cho nên, cả đời này anh chỉ có thể là người đàn ông của tôi!"
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 62: Chương 62



Khi Kiều Ấu xuyên không được một năm, hệ thống đã im lặng rất lâu một lần nữa lại xuất hiện. Nếu không phải hệ thống chủ động xuất hiện, Kiều Ấu suýt chút nữa đã quên bản thân còn có một hệ thống.

Từ chỗ hệ thống, Kiều Ấu đã biết được cốt truyện nguyên bản.

Sau khi Cố Tây Khởi giải nghệ và trở về trường trung học phổ thông số 1, Kiều Thần và anh vừa nhìn đã thấy chán ghét nhau.

Kiều Thần thường hay khiêu khích, thủ đoạn đánh trả của Cố Tây Khởi thì vừa mạnh mẽ lại vừa nhanh gọn. Mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng lớn, trong lúc còn đang đi học, bọn họ chỉ dừng lại ở việc đấu đá linh tinh. Khi đó tuổi của hai người vẫn còn nhỏ, lại bị giới hạn trong khuôn viên trường học, vậy nên cũng không gây ra chuyện lớn nào. Đợi đến khi hai người tốt nghiệp đại học, sau khi bước chân vào xã hội, không có ai đứng ở giữa làm dịu mối quan hệ giữa hai người, dẫn tới việc mâu thuẫn của bọn họ càng lúc càng lớn.

Khi Kiều Thần học đại học, cậu ấy ra nước ngoài phát triển, ngao du ở nước ngoài bốn năm, sau khi tốt nghiệp đại học về nước về nước thì tiếp nhận công ty từ trong tay Kiều Hành Vượng.

Cố Tây Khởi tốt nghiệp trường đại học danh giá, sau khi anh tốt nghiệp đại học thì cùng với một số bạn học chung chí hướng sáng lập một công ty trò chơi, một năm sau thành công đưa ra thị trường Hồng Kông.

Kiều Thần ỷ vào gia tài đồ sộ không thiếu tiền của mình, mấy lần không biết giới hạn mà quấy rối chuyện hợp tác của công ty Cố Tây Khởi và những công ty khác. Cố Tây Khởi cũng không phải là người hiền lành, đương nhiên là anh sẽ ăn miếng trả miếng, mạnh mẽ đánh trả.

Thương trường quá phức tạp, Kiều Ấu xem không hiểu, cô chỉ biết hai người bọn họ ai cũng không muốn người kia sống tốt hơn mình.

Đến cuối cùng, thật ra không hề có ai thắng ai, có thể nói là bọn họ kẻ tám lạng, người nửa cân, bất phân thắng bại.

Bọn họ bị tổn thất nặng nề, nhưng không ngờ Tiết Tâm và Hề Ngưng lại có kết quả khác với bọn họ. Tiết Tâm dựa vào bộ phim [Một chút ngọt ngào] mà thành công bước vào giới giải trí. Bởi vì có xuất phát điểm vô cùng cao, cho nên khi cô ta vừa hoạt động đã vô cùng nổi tiếng, đủ các loại kịch bản thi nhau được đưa vào tay cô ta.

Sau khi diễn xong [Một chút ngọt ngào], cô ta lại nhận được kịch bản của đạo diễn lớn có danh tiếng trong nghề, lấy được vai nữ chính, giải thưởng liên hoan phim năm đó được vinh danh là người mới xuất sắc nhất.

Thậm chí, ngay cả Hề Ngưng, bà ta vẫn luôn tích cực đi từ thiện, không một ai biết bà ta là kẻ lừa đảo, cũng không có một ai biết bà ta đã từng phạm tội. Trong mắt người ngoài, bà ta vẫn luôn là một bà chủ nhã nhặn và cao quý. Cứ như vậy cho đến khi kết thúc cuộc đời, bà ta cũng không phải chịu bất kỳ quả báo nào, thậm chí, còn không có ai chọc thủng bộ mặt dối trá của bà ta.

Đúng là cả cuộc đời của mấy người họ đều rực rỡ một cách bất ngờ!

Mãi đến khi Kiều Ấu hoảng hốt, lấy lại tinh thần sau khi đọc cốt truyện này, cô mới ý thức được, tất cả mọi chuyện đều đã không còn giống nguyên bản.

Hiện tại bây giờ, cháu trai của cô cũng không hề đi nước ngoài, cậu ấy học kĩ thuật ở một trường điểm nằm trong dự án 211, trở thành niềm tự hào của Kiều Hành Vượng. Quan hệ của cậu ấy và đồng chí Cố cũng không như nước với lửa như vậy, bởi vì có cô đứng giữa hòa giải, những ngày gần đây ở chung, mối quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng trở nên tốt đẹp.

Hề Ngưng đã bị tống vào tù, vô số tội danh giả nhân giả nghĩa của bà ta bị vạch trần, lộ ra bản chất vừa xấu xa vừa độc ác.

Hiện tại, Tiết Tâm vẫn chưa hoạt động trong ngành giải trí. Cô ta thi đỗ học viện điện ảnh, nhưng kiếp này cô ta không đóng vai nữ chính của [Một chút ngọt ngào], cũng có không xuất phát điểm cao như ở bản gốc. Trong giới giải trí, cô ta chỉ là một người mới vô cùng bình thường. Không biết có bao nhiêu người mới xuất sắc hơn cô ta, xinh đẹp hơn cô ta ở trong giới giải trí. Kiếp này cô ta muốn vực lên thì cũng rất khó.

“Điểm ràng buộc đã đầy, kết thúc quan sát thế giới cấp thấp, hệ thống đang trong quá trình thoát ra…”

Kiều Ấu nghe được câu nói máy móc, trong lòng hiểu rằng đã đến lúc hệ thống phải rời đi.

Một năm trước, khi cô ràng buộc với hệ thống, hệ thống nói chỉ khi tích luỹ đủ điểm ràng buộc, cô mới có thể sinh tồn ở thời đại này, bây giờ điểm ràng buộc đã đầy, chuyện này cũng có nghĩa cô đã hoàn toàn hoà nhập vào thời đại này.

“Tiến độ thoát ra của hệ thống là 99%, tạm biệt kí chủ.”

“Tạm biệt.” Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, có thể do bình thường cô không cảm thấy được sự tồn tại của hệ thống, vậy nên Kiều Ấu không hề có chút đau buồn nào khi phải chia tay nó.

Mặc dù cô không biết hệ thống quan sát cái gì ở “thế giới cấp thấp”, nhưng thông qua lời nói này, cô cũng có thể biết được hệ thống đến từ thế giới cấp cao.

Có lẽ cũng chỉ có đến từ thế giới cấp cao, có công nghệ cao mới có thể khiến cho cô xuyên không vượt qua 50 năm, hồi sinh sống lại cuộc đời mới.

Sau khi hệ thống rời đi, cuộc sống của Kiều Ấu cũng không phát sinh hay thay đổi gì.

Cô vẫn sống như một đường thẳng với hai điểm chính và phấn đấu vì kì thi đại học.

Đêm trước ngày thi đại học, Kiều Thần quay lại trường trung học phổ thông số 1 động viên các khoá dưới của mình.

Cậu ấy cũng coi như là một nhân vật truyền kỳ.

Ban đầu, cậu ấy là một tên bắt nạt học đường tóc tím, được gọi với biệt danh Smart, điểm số kém không ai bằng. Suốt ngày chỉ biết cùng mấy tên đàn em, không làm bất cứ việc đàng hoàng nào, nếu bỏ đi chỗ dựa trong nhà, có lẽ tương lai cũng chỉ đến thế. Nhưng không có ai từng nghĩ đến cậu ấy vậy mà lại có thể vượt lên chính mình, dựa vào sức lực của bản thân mà thi đỗ trường đại học thuộc top 60 trong nước, đỗ vào chuyên ngành hàng đầu của trường học kia.

Mặc dù học không bằng những người học siêu giỏi, nhưng đối cậu ấy mà nói, Kiều Thần đã hoàn toàn vượt lên chính mình.

Ngày Kiều Thần đến trường động viên khoá dưới thi đại học, học sinh trong trường đã thấy được một cảnh tượng vi diệu.

Ba người Kiều Ấu, Kiều Thần, Cố Tây Khở lại có thể đi cùng nhau, ở vị trí trung tâm là học sinh nữ xinh đẹp kia. Mặc dù học sinh trong trường đã nghe nói quan hệ giữa hai người đã tốt lên, thế nhưng trước đó cũng không có nhiều người nhìn thấy hình ảnh bọn họ đi cùng nhau.

Hơn nữa, đây hẳn là lần đầu tiên bọn họ cùng đứng chung một khung hình. Không có đàn em của Kiều Thần đi theo, chỉ có ba người bọn họ.

Có học sinh đi gần đó vô tình nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.

Kiều Ấu nhíu mày nhìn chằm chằm Coca Cola trong tay cháu trai, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con trai không thể uống quá nhiều Coca, nếu không sẽ “không được”.”

Không được.

Không được…

Câu nói giống như ma chú mà bay xung quanh Kiều Thần.

Cậu ấy nghẹn lại, không nhịn được mà phun Coca đang ở trong miệng ra, mặt xanh như tàu lá chuối.

Không có bất kì học sinh nam nào có thể thờ ơ sau khi nghe được hai chữ “không được”, cậu ấy cũng thế. Đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục đối với cậu ấy!

Con mẹ nó, chuyện này ai có thể nhịn được?

Thời gian gần đây, tốc độ mạng của bà trẻ đã nhanh hơn rồi, nhưng mà Kiều Thần cảm thấy có lẽ cô vẫn còn dùng 2G! Ít nhất là nếu Kiều Ấu vẫn luôn dừng lại ở tốc độ mạng 2G, nói không chừng cũng không biết Coca có tác dụng như thế kia.

Học sinh vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ nghĩ rằng Kiều Thần nhất định sẽ tức giận, phần lớn học sinh nam đều là chết vì sĩ diện, nói gì đến người đã từng là đại ca của trường trung học phổ thông chứ? Bị học sinh nữ nói như vậy, còn nói uống nhiều Coca quá sẽ không được, trùm trường nhất định sẽ dạy cho cô cách làm người, dạy cho cô biết tại sao hoa lại đỏ*!

*Tại sao hoa lại đỏ: đây là một cụm từ xuất phát một tập phim nổi tiếng trong bộ phim "Du khách trên tảng băng trôi". Màu đỏ ở đây là màu của máu, vì vậy đây cũng là lý do tại sao những bông hoa lại có màu đỏ, có nghĩa máu đã nhuộm đỏ. Ban đầu cụm từ này có nghĩa là máu của cuộc cách mạng thanh niên, và bây giờ nó chủ yếu đề cập đến việc cho bạn biết cảm giác bị đánh đến mức chảy máu là như thế nào.

Mọi người đều hào hứng chờ đợi tình huống tiếp theo, dáng vẻ như đang chuẩn bị hóng chuyện ở đây.

Nhưng mà bọn họ lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, Kiều Thần không hề tức giận với học sinh nữ kia mà cậu ấy lại tức giận với người qua đường vô tội.

Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Kiều Thần thẹn quá hoá giận: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy người khác uống Coca à?”

Những người khác thấy nhân vật từng một thời là trùm trường tức giận, nhanh chóng tản ra, không dám nghênh ngang đón gió, sợ không cẩn thận lại rước họa vào thân. Vị đại ca này tính tình không tốt, không thể trêu vào.

Có học sinh không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao anh không tức giận với cô ấy đi, nổi giận với bọn tôi làm gì chứ?” Chuyện này có liên quan gì đến bọn họ không? Bọn họ chẳng qua chỉ là người qua đường trong lúc vô tình đi ngang qua, không cẩn thận nghe được cuộc trò chuyện của mấy người kia mà thôi.

Kiều Thần cho đàn em bậc thang đi xuống: “Đây là bà trẻ của tôi, làm sao tôi dám cãi lại?”

Không thể cãi lại, cho nên chỉ có thể xả giận lên những người vô tội.

Những người khác hóng được chuyện mới, vẻ mặt rất vừa ý.

Thì ra đó là lý do người đã từng là trùm trường lại khó khăn như vậy trước mặt cô gái kia. Ngay cả cãi lại cậu ấy cũng không dám?

Thì ra cậu ấy cũng không đáng sợ như trong lời đồn, thì ra cậu ấy cũng đáng yêu.

Đợi đến khi không có ai, vẻ mặt của Kiều Thần lại cong cớn: “Uống Coca sẽ không được. Sao nào, từ trước tới nay Cố Tây Khởi không uống Coca à?”

Nói xong, ánh mắt của Kiều Thần tỏ vẻ băn khoăn nhìn hai người, nở nụ cười xấu xa, giống như muốn tìm ra điều khác thường từ trên gương mặt của bọn họ.

“Không uống.” Cố Tây Khởi tự trả lời cho bản thân, giọng điệu của anh lười biếng mang theo chút ý cười: “Không còn cách nào, cô ấy không cho tôi uống.”

Mặc dù miệng nói không còn cách nào, nhưng trong giọng nói của Cố Tây Khởi không hề có chút miễn cưỡng hay bất mãn nào.

Vì không kịp đề phòng, Kiều Thần chỉ cảm thấy giống như bản thân vừa ăn phải cơm chó.

Ngay cả cảm giác đã đời khi uống nước có ga còn chưa được hưởng thụ, vậy mà lại còn lộ ra vẻ mặt vô cùng đắc ý? Đây là chuyện đáng để khoe ra sao?

Hừm.

Giống như… Đúng là như vậy.

Đây đúng là đang bắt nạt chó độc thân như cậu ấy mà! Hừm, không đúng, Cố Tây Khởi cũng là chó độc thân. Nhưng chó độc thân này và chó độc thân kia không giống nhau. Cậu ấy là chó độc thân chân chính, nhưng còn Cố Tây Khởi…

Không có bạn gái lại hơn hẳn người có bạn gái, quả thật, người so với người lại làm người ta phải tức chết!
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 63: Chương 63



Sau khi động viên học sinh thi đại học xong, chẳng mấy chốc mà kì thi quan trọng này đã đến.

Kì thi đại học kết thúc, không cần biết thi được đến đâu, học sinh cuối cấp mệt nhất cuối cùng cũng có thể xả hơi. Học sinh lớp 12 hào hứng xé sách giáo khoa, xé bài thi rồi chúc mừng giải phóng cấp ba.

Thi đại học xong, thời gian của Kiều Ấu lập tức bị các bữa tiệc chiếm lấy. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ bọn họ sắp đường ai nấy đi, vậy nên muốn nhân cơ hội cuối cùng trong khoảng thời gian này tụ họp nhiều hơn. Trong tương lai, bọn họ sẽ không còn ngày tụ họp đông đủ như vậy nữa.

Sau mấy ngày tiệc tùng, Kiều Ấu lại béo lên mấy cân. Gương mặt cô trắng nõn, da thịt mũm mĩm, nhìn thích hơn so với lúc ban đầu.

Ngày tra cứu điểm, trong lòng Kiều Ấu không ngừng thổn thức từ sáng, giống như có chuyện gì xảy ra. Cô âm thầm lo lắng, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra biểu cảm gì. Mãi hôm nay mới không có bữa tiệc nào, cô im lặng chờ điểm thi ở trong nhà.

Một ngày quan trọng như vậy, Kiều Thần cố ý quay về trường học. Cố Tây Khởi cũng ở đây.

Kiều Thần cảm nhận được cô lo lắng, trêu ghẹo nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy bà trẻ lo lắng như vậy đấy.”

Kiều Ấu cũng không biết vì sao trong lòng lại thấp thỏm không yên như vậy, lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi, cô không quan tâm đến việc cháu trai trêu chọc mình, chớp chớp mắt, nắm chặt tay chờ đợi kết quả.

Lúc này, Cố Tây Khởi nhẹ nhàng mở tay cô ra, dùng khăn giấy lau khô từng chấm mồ hôi trên tay cô, anh an ủi nói: “Cậu cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”

Kiều Ấu cũng không nói rõ cảm giác ở trong lòng, có thể là lần đầu tiên cô phải đối mặt với ngã rẽ cuộc đời, vậy nên cô mất bình tĩnh.

Cố Tây Khởi rũ mắt khẽ cười một tiếng: “Dù sao tôi cũng theo cùng nguyện vọng với cậu. Cậu đi đâu thì tôi cũng sẽ đi với cậu.”

Kiều Thần ở bên cạnh nghẹn thành tiếng, da gà da vịt cũng sắp nổi lên. Đây là mặc kệ kết quả thi đến đâu, đều sẽ luôn ở bên nhau sao? Khụ khụ, chó độc thân lại một lần nữa chịu một đòn trí mạng.

-

Buổi tối lúc tra cứu điểm thi, vẫn là Cố Tây Khởi hỗ trợ tra điểm.

Năm ngoái, Cố Tây Khởi giúp Kiều Thần tra điểm.

Hôm nay, anh lại giúp Kiều Ấu và cả anh tra điểm.

Nhất thời Kiều Thần có chút thổn thức. Thời điểm quan trọng trong cuộc đời của bọn họ, Cố Tây Khởi vẫn luôn ở bên cạnh. Nếu là trước kia, ngay cả nghĩ cậu ấy cũng không dám nghĩ tới. Cậu ấy và Cố Tây Khởi không đánh nhau đã là tốt lắm rồi.

Nhưng từ khi Kiều Ấu xuất hiện, rất nhiều chuyện không thể đều biến thành có thể.

Kiều Ấu nhắm mắt thật chặt, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Tổng số điểm là bao nhiêu?” Giọng nói nhỏ nhẹ pha thêm sự căng thẳng, vừa nghe đã biết cô rất lo lắng.

Cố Tây Khởi nhấn chuột trái, sau khi nhìn thấy kết quả tra cứu, ý cười của anh lộ ra: “Thi tốt lắm, ăn chắc đại học Thanh Hoa với đại học Bắc Kinh rồi.”

Kiều Ấu vừa nghe thấy anh nói vậy thì vội vàng mở mắt ra xem điểm thi từng môn của mình, khi thấy tổng điểm 680, trong lòng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quả nhiên, một năm khổ sở cũng không phí công. Tất cả những sự cố gắng trước đấy đều đã được đền đáp.

Biết được điểm của mình, cô vội nói: “Đồng chí Cố, cậu mau xem điểm của cậu đi.” Rõ ràng trước đó Cố Tây Khởi có thể trúng tuyển thông qua phương thức tuyển sinh ưu tiên, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định tham gia thi đại học cùng cô. Nếu không có cô, Cố Tây Khởi chắc chắn sẽ lựa chọn trúng tuyển sớm.

Trong cốt truyện hệ thống đưa ra, Cố Tây Khởi không tham gia thi đại học. Nhưng bây giờ, vì để ôn tập với cô, anh đã lựa chọn thi đại học cùng cô.

Kiều Ấu tóm lấy cánh tay của Cố Tây Khởi, nhìn anh bấm vào ô điểm thi của mình, sau đó nhấn chuột trái.

Kết quả thi đại học hiện ra, Kiều Thần reo lên đầu tiên: “685 điểm, được đấy được đấy, cả hai người đều tốt!”

Trên mặt Kiều Ấu nở một nụ cười xán lạn.

Trước mắt chính là kết quả thi mà cô vừa ý nhất, cô và đồng chí Cố đều thi được điểm cao, có thể đỗ được đại học tốt nhất trong nước.

Khi Kiều Ấu điều chỉnh trái tim còn đang đập loạn nhịp của mình, đèn trong nhà vụt tắt, căn phòng trong nháy mắt chìm vào bóng đêm không nhìn được gì.

Kiều Ấu mù mờ chớp chớp mắt, âm giọng nhỏ mang theo chút mơ hồ: “Mất điện à?”

Lúc này, cô cảm thấy mình được nắm chặt tay.

Kiều Thần đi đầu mở cửa, cậu ấy cười khoái chí, Kiều Ấu lập tức thấy được bên ngoài có ánh lửa lập loè lại gần.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể ngơ ngác bước theo Cố Tây Khởi rời khỏi phòng.

Vừa đi ra khỏi phòng, cô mới phát hiện không biết từ khi nào, trong phòng đã được trải đầy những ngọn nến.

Ánh nến đi thẳng một đường xuống cầu thang, ở giữa phòng khách, một hình tròn to được làm từ những ngọn nến.

Dưới tầng, Trịnh Điềm Tranh, người bạn vạm vỡ, Hề Vũ, Lưu Tân Vãng và Lỗ Nhị tự tay chuẩn bị ánh sáng, cũng không biết mọi người đã tới từ khi nào.

Vừa nãy lúc chờ đợi điểm thi, Kiều Ấu quá lo lắng nên hoàn toàn không biết dưới tầng có nhiều người như vậy.

Nhìn thấy bọn họ đi tới, mấy người Trịnh Điềm Chanh vội giơ ánh sáng trong tay lên cổ vũ, ồn ào hoan hô.

Chẳng trách hôm nay trái tim cô không ngừng đập loạn nhịp, cuối cùng Kiều Ấu đã biết vì cô cảm giác được có chuyện lớn sắp xảy ra.

Thì ra không liên quan gì đến điểm thi của cô.

Chỉ liên quan tới một màn trước mắt này.

Là tâm điểm của ánh mắt trêu ghẹo từ mọi người, bà trẻ cũng hơi mất tự nhiên, cô không biết phải nói cái gì, chỉ có thể nói: “Tên đàn ông kia, không ngờ cậu lại đùa với lửa!”

Những ngọn lửa nhảy múa trong phòng, ánh nến màu cam vàng ấm áp chiếu lên từng gương mặt rạng rỡ.

Cố Tây Khởi khẽ cười một tiếng, đi đến bên tai cô và hỏi: “Cậu có thích không?”

Mặc dù Kiều Ấu nói chơi lửa không tốt, nhưng cô nhìn căn phòng ngập tràn ánh nến, nói không nên lời hai chữ “không thích” này.

Không còn ánh đèn điện, chỉ còn ánh nến chiếu sáng xung quanh, không khí lãng mạn bao trùm lên biệt thự.

Cố Tây Khởi xoay người, anh vẫn luôn nắm chặt tay cô.

“Làm bạn gái của anh nhé. Anh muốn mang đến hạnh phúc cho em, để người khác làm chuyện này anh không yên tâm.”

Khi anh vừa dứt lời, trong sân vang lên tiếng hoan hô cổ vũ.

Quả nhiên, cho dù là thời điểm nào, không thể thiếu được “trích lời tổng giám đốc bá đạo”.

Trịnh Điềm Tranh hô to: “Ấu Ấu, không ngờ cậu ấy lại cướp lời thoại của cậu, chuyện này có thể nhịn được à? Chuyện này tuyệt đối không thể nhịn được! Hãy “trích lời tổng giám đốc bá đạo” cho cậu ấy đi!”

Mọi người đều nhịn không được mà nở nụ cười.

Người bạn học vạm vỡ đã nói với mấy người Hề Vũ rằng cậu ấy đã ngồi trước bàn nghe lén Kiều Ấu và Cố Tây Khởi nói chuyện từ lâu.

Cái gì mà “Đêm qua có phải tôi làm đau cậu hay không”, “Tối hôm qua cậu rất lợi hại đó”, “Bên nhau đêm Giáng sinh”, quả thật là nhiều không đếm hết. Trước đây đều là Kiều Ấu “trích lời tổng giám đốc bá đạo”, cho nên mới mang đến cảm giác tương phản cực kì mạnh.

Người bạn vạm vỡ cảm thấy, một người vui không bằng mọi người cùng vui.

Vậy nên cậu ấy chia sẻ chuyện vui này cho mấy người Hề Vũ.

Mấy người Hề Vũ cũng ồn ào hưởng ứng: “Bà trẻ, lên đi chứ, “trích lời tổng giám đốc bá đạo” cho cậu ta nghe đi!”

Đôi mắt Kiều Ấu cong cong như hình trăng lưỡi liềm.

“Trích lời tổng giám đốc bá đạo” chính là cái cô am hiểu nhất.

Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn người con trai đang cúi xuống nhìn mình.

Ánh nến lung linh ở trong mắt anh, giống như có ánh trăng lạc vào.

Kiều Ấu nói nhỏ: “Được thôi. Chỉ có điều, tên đàn ông kia, anh hãy nghe cho rõ đây, từ hôm nay trở đi anh sẽ là người của em, em muốn trong mắt anh chỉ có mỗi mình em, em cũng không cho phép anh cười với người con gái khác.”

“Trời ơi.”

“Được đó, bá đạo thật đấy.”

“Quả nhiên vẫn là bà trẻ “trích lời tổng giám đốc bá đạo” hay hơn! Quá bá đạo, quá hay, quá k*ch th*ch!”

Cùng với lời chọc ghẹo của mọi người vang lên, là lời đáp lại của Cố Tây Khởi.

Anh dắt tay phải của cô, hôn lên mu bàn tay kia, giọng điệu mang ý cười: “Tuân mệnh, thưa bà trẻ của anh.”
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 64: Chương 64



Tuy nói đại học và trung học đều là trường học, nhưng giữa chúng vẫn có khác biệt rất lớn.

Học sinh trung học đắm chìm trong học tập, vì để thi đậu vào một trường đại học tốt mà cố gắng hết sức. Trong ba năm trung học, đa số học sinh đều không để ý đến vẻ bên ngoài, chỉ một lòng cố gắng thi đại học.

Nhưng sau khi lên đại học rồi, đa số sinh viên đều hoàn toàn thả lỏng, tuy việc học cũng rất quan trọng, nhưng không còn là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ nữa.

Xã giao và học tập đều quan trọng như nhau.

Bọn họ sẽ tham gia các loại hoạt động của câu lạc bộ, tranh các giải khác nhau, yêu đương một lần hoặc nhiều lần, lúc rảnh rỗi thì đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt hoặc tiền tiêu vặt.

Tóm lại, cuộc sống đại học vô cùng phong phú và đặc sắc.

Sau khi lên đại học, Kiều Ấu và Cố Tây Khởi lại không học cùng ngành, Cố Tây Khởi học ở học viện máy tính và thiết bị điện tử, còn Kiều Ấu thì học ở học viện lịch sử văn hóa. Bởi vì cuộc đời của cô khá đặc biệt nên cô cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với lịch sử. Thế là cuối cùng cô quyết định chọn ngành lịch sử.

Trong một lần đi tìm Cố Tây Khởi, Kiều Ấu lại thấy có một nữ sinh tỏ tình với Cố Tây Khởi. Hai gò má của nữ sinh đỏ ửng, đôi mắt sáng lấp lánh, biểu cảm đầy mong chờ nhìn Cố Tây Khởi, có thể nhìn ra được sự thẹn thùng và chờ mong của cô ấy. Xung quanh còn có bạn bè của cô ấy hô hào cổ vũ.

Vẻ mặt Cố Tây Khởi lạnh nhạt, vừa nói một câu xin lỗi xong thì Kiều Ấu phồng má đi lên, nói: "Đây là bạn trai của tôi."

Nữ sinh tỏ tình với Cố Tây Khởi sững sờ vài giây, sau khi phản ứng lại được, vẻ mặt cô ấy đầy xấu hổ, vội nói: "Ngại quá, tôi không biết anh ấy có bạn gái rồi." Nói xong, nữ sinh và bạn lập tức chạy mất dạng.

Quả nhiên, đàn ông tốt nào cũng là bạn trai của người khác mà!

Sau khi nữ sinh tỏ tình kia rời đi, Kiều Ấu dùng giọng nói trẻ con nói với vẻ bất đắc dĩ: "Tên đàn ông này, anh đúng là yêu tinh mà." Mỗi ngày, không phải đang trêu hoa chọc bướm thì cũng là trên đường đi trêu hoa chọc bướm. Không phải yêu tinh thì là gì?

Rõ ràng đã mười tám tuổi rồi, nhưng giọng nói của Kiều Ấu vẫn mang theo chút trẻ con như trước. Cô dùng giọng nói non nớt kia để nói một câu vô cùng bá đạo như thế, không hiểu sao lại khiến cho người ta có cảm giác dễ thương vô cùng.

Kiều Ấu vừa trích lại lời của tổng giám đốc bá đạo xong, chính cô cũng nhịn không nổi mà phì cười ra tiếng. Nếu Trịnh Điềm Tranh và cậu bạn vạm vỡ ở ngay hiện trường, vẻ mặt bọn họ nhất định sẽ vô cùng thích thú.

Cô nói đùa: "Nếu bất cứ lúc nào trên người anh cũng có mấy chữ to 'Cố Tây Khởi là của Kiều Ấu' thì tốt rồi." Nếu làm thế có lẽ sẽ không còn ai tỏ tình với Cố Tây Khởi nữa nhỉ. Dù sao cũng mang tiếng là cây đã có chủ rồi mà.

Cố Tây Khởi cười khẽ, lấy di động từ trong túi ra: "Lặp lại lần nữa đi, anh ghi âm lại."

Kiều Ấu nghiêng đầu: "Câu nào thế?"

"Là cái câu 'Cố Tây Khởi là của Kiều Ấu' ấy."

Kiều Ấu nghe lời lặp lại lần nữa. Nói xong, cô chớp mắt hỏi: "Không lẽ lần sau có nữ sinh nào tỏ tình thì anh sẽ bật đoạn ghi âm này cho cô ấy nghe à?"

Cố Tây Khởi cong môi, nở nụ cười: "Bí mật. Vài ngày nữa là em sẽ biết thôi."

Tuy Cố Tây Khởi nói là "vài ngày nữa", nhưng trên thực tế, chỉ mới qua ngày hôm sau là Kiều Ấu đã biết Cố Tây Khởi muốn làm gì rồi. Anh xăm lên cánh tay mình một hình xăm.

Kiều Ấu nhìn làn da ửng đỏ của anh, đau lòng nói: "Có đau không?"

"Không đau."

Kiều Ấu nhìn hình vẽ mà anh vừa xăm, trên cánh tay là hình gợn sóng hệt như nhịp tim vậy, trông rất có quy luật và nhịp nhàng. Vẻ mặt cô đầy tò mò: "Đây là cái gì thế?"

Cố Tây Khởi mỉm cười, đưa điện thoại cho cô: "Em quét hình xăm này thử đi."

Kiều Ấu hơi nghi ngờ. Dùng điện thoại quét hình xăm? Chẳng lẽ hình xăm giống nhịp tim này là mã QR kiểu mới gì à? Tuy trong lòng cô cảm thấy cực kì hoài nghi nhưng Kiều Ấu vẫn làm theo lời Cố Tây Khởi như trước. Chỉ một lát sau, trong di động truyền ra giọng nói của cô: "Cố Tây Khởi là của Kiều Ấu."

Kiều Ấu: !!!

Hóa ra cái này không phải nhịp tim mà là sóng âm của cô à?

Cố Tây Khởi ghé sát vào tai cô, giọng điệu trầm khàn: "Người phụ nữ kia, thế này đã khiến em vừa lòng chưa?"

Kiều Ấu sờ mũi, lỗ tai hơi ngứa: "Hài lòng rồi."
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 65: Chương 65



Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của đồng chí Cố Tây Khởi, Kiều Ấu đã nhiệt tình bày tỏ rằng: "Đồng chí Cố, hôm nay em cho anh ăn phía dưới của em."

Cố Tây Khởi: "Được, để anh ăn phía dưới của em."

Bạn học vạm vỡ làm quần chúng hóng chuyện khi nghe thấy lời thoại này thì đã sắp chết lặng rồi, cảm giác trong lòng cậu ấy ngoại trừ bái phục ra cũng chỉ còn bái phục mà thôi. Sao bạn học Kiều Ấu có thể nói chuyện đen tối như thế suốt nhiều năm vậy nhỉ? Chính là cái kiểu thờ ơ như thế này, nói chuyện đen tối một cách hết sức tự nhiên, đến chính cô cũng không nhận ra.

Không hề cảm thấy sến súa và đáng khinh luôn!

Có điều cậu ấy lại không thể làm được. Nếu cậu ấy nói ra mấy lời như vậy, thì cái buff đáng khinh sẽ tròng lên đầu cậu ấy ngay.

Như thế sẽ khiến người ta chê liền.

Nhưng Kiều Ấu thì không!

Có lẽ là tại chính cô cũng không biết mình đang nói chuyện đen tối nhỉ.

Lúc ăn mì trường thọ, cậu bạn vạm vỡ đột nhiên hỏi một câu: "Hai người gặp mặt ba mẹ của nhau chưa vậy?"

Trịnh Điềm Tranh hung hăng nhéo người bạn học vạm vỡ một cái, ngay sau đó bạn học vạm vỡ lập tức trưng ra mặt nạ đau khổ.

"Làm cái gì đấy?"

Tuy Trịnh Điềm Tranh xấu hổ mà nhưng vẫn cực kỳ lịch sự mỉm cười.

Chờ sau khi rời đi rồi, Trịnh Điềm Tranh mới hung dữ chất vấn: "Chẳng lẽ cậu không biết ba mẹ bọn họ đều đã mất rồi à?"

Cậu bạn vạm vỡ vội che miệng lại.

Khoảng thời gian hai người Kiều Ấu và Cố Tây Khởi quen nhau không tính là ngắn, hơn nữa trước đó không lâu Cố Tây Khởi cũng đã cầu hôn thành công rồi, nên cậu ấy mới vô thức hỏi một câu bọn họ đã gặp qua ba mẹ của nhau chưa.

Câu này đặt trong trường hợp bình thường thì rất bình thường, nhưng khi nói trước mặt bọn họ thì không còn bình thường vậy nữa.

Bởi vì, ba mẹ bọn họ đều không còn nữa rồi.

Nghĩ đến đây, vạm vỡ cũng tự biết mình nói sai.

Cậu ấy thở dài một hơi.

-

Sau khi tiễn Trịnh Điềm Tranh và cậu bạn vạm vỡ đi, thời gian cũng đã đến rạng sáng.

Kiều Ấu nâng cằm, nghĩ về chuyện cậu bạn vạm vỡ vô ý nhắc tới, cô nghiêm túc nhìn Cố Tây Khởi nói: "Đồng chí Cố, nếu ba mẹ em có cơ hội nhìn thấy anh thì nhất định cũng sẽ thích anh hệt như em vậy."

Cố Tây Khởi sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Ừm."

Thời gian Cố Tây Khởi ở cùng ba mẹ cũng không lâu lắm, từ lúc anh còn rất nhỏ ba mẹ anh đã không còn nữa rồi. Thế nên, thật ra anh cũng không có chấp niệm gì quá lớn đối với ba mẹ mình. Không có bọn họ, anh cũng có thể trưởng thành rất tốt. Nhưng ở bên Kiều Ấu suốt mấy năm nay, anh biết rõ rằng Kiều Ấu rất nhớ ba mẹ của cô.

Cố Tây Khởi nở nụ cười: "Có thời gian thì anh và em cùng đi gặp họ đi."

Ở bên nhau sắp được ba năm rồi, anh chưa bao giờ dẫn Kiều Ấu đi thăm mộ ba mẹ cả.

Không phải anh không muốn, mà là Kiều Ấu còn chưa sẵn sàng.

Quả nhiên, khi lại nhắc tới chủ đề này lần nữa, Kiều Ấu vẫn lảng tránh như trước.

Kiều Ấu mím môi: "Khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

Cố Tây Khởi biết Kiều Ấu có một bí mật.

Anh cũng đã loáng thoáng ý thức được đó có thể là một bí mật rất lớn.

Nhưng anh chưa bao giờ hỏi qua.

Nếu có một ngày Kiều Ấu muốn nói, anh sẽ im lặng làm một người lắng nghe nghiêm túc, còn nếu cô vẫn không muốn nói, anh sẽ vẫn coi như mình không biết gì cả. Đây là việc hiểu và tôn trọng mà anh dành cho cô.

"Được."

Kiều Ấu có tâm sự, nên đêm nay cô phải trằn trọc rất lâu mới có thể ngủ được. Thấy cô đã ngủ rồi, Cố Tây Khởi tới gần kéo cô ôm chặt vào lòng mình, nhắm mắt lại, chỉ một lát sau cũng ngủ mất.

-

"Ấu Ấu, cái con bé này, sao hôm nay đã trễ thế này rồi mà còn chưa dậy nữa, cháu trai con muốn ôm con này."

Giọng nói này thật sự vô cùng dịu dàng.

Giọng điệu cũng vô cùng quen thuộc.

Kiều Ấu còn đang trong giấc mộng cũng vô thức ch** n**c mắt.

"Cái con bé này sao lại đột nhiên khóc thế? Có phải mơ thấy ác mộng không con?"

Kiều Ấu ngay lập tức cố gắng mở mắt ra.

Vừa mở mắt, lọt vào tầm mắt cô là một khuôn mặt hiền hòa, khuôn mặt này nhìn qua ngăm đen, già nua, nhưng sự dịu dàng bên trên cũng vô cũng chân thật.

"Mẹ hả?"

Mẹ Kiều dịu dàng lên tiếng: "Úi, Ấu Ấu ngoan nhà chúng ta, có phải thấy khó chịu ở đâu không?"

Kiều Ấu lắc đầu, đỏ mắt chui đầu vào vòng tay của mẹ Kiều.

Giọng nói của cô mang theo chút uất ức: "Mẹ, lâu lắm rồi con chưa được thấy mẹ."

Mẹ Kiều vỗ nhẹ lên lưng cô: "Con bé này, con làm sao thế? Không phải ngày nào chúng ta cũng gặp nhau à?"

Lúc này, Kiều Hành Vượng mới chỉ ba tuổi dùng đôi chân ngắn ngủn chạy vào: "Cô út, cháu muốn ôm một cái."

Kiều Ấu nhìn về phía đứa cháu nhỏ đứng ở cửa.

Nhìn quen dáng vẻ trung niên đầu trọc bụng bia của cháu trai rồi, một lần nữa nhìn thấy cháu trai chỉ mới có ba tuổi, bỗng dưng Kiều Ấu cảm thấy xa lạ.

Cảnh trong mơ này rất chân thật.

Chân thật đến mức Kiều Ấu hy vọng giấc mộng này có thể dừng lại lâu thêm, lâu thêm chút nữa.

-

Khi Kiều Ấu còn đang ăn bữa sáng đơn giản của mình thì Hề Ngưng đã quen cửa quen nẻo bước vào.

"Ấu Ấu, sao giờ mà còn đang ăn sáng thế?"

Một lần nữa nhìn thấy Hề Ngưng lúc còn trẻ, trong lòng Kiều Ấu vẫn không thể bình tĩnh như trước.

Năm mươi năm sau, nợ nần giữa cô và Hề Ngưng đã thanh toán xong rồi.

Hề Ngưng cũng đã phải trả cái giá tương ứng.

Nhưng cũng không có nghĩa là cô tha thứ cho Hề Ngưng, càng không có nghĩa là cô muốn nhìn thấy Hề Ngưng.

Cho nên Kiều Ấu dứt khoát nói: "Có việc à?"

Sắc mặt Hề ngưng cứng đờ: "Ấu Ấu, không có việc gì thì tớ không thể tìm cậu à?"

Kiều Ấu “ừ” một tiếng.

Thời đại này mọi người còn rất thành thật, chất phác, mẹ Kiều nghe Kiều Ấu nói như thế thì vỗ nhẹ cô một cái: "Con bé này, hôm nay rốt cuộc là con bị sao thế? Sao lại nói chuyện với Ngưng Ngưng như vậy?"

Kiều Ấu mím môi: "Chỉ là, đột nhiên con cảm thấy tính mình không hợp với Hề Ngưng, có lẽ không thể làm bạn nữa thôi."

Hề Ngưng nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên xấu hổ, buồn bực: "Ấu Ấu, cậu có ý gì?"

"Chính là ý mà cậu nghĩ đó."

Hề Ngưng nói ba từ 'được' liên tiếp: "Tôi thật lòng xem cậu là bạn, cậu lại nói tôi như thế. Nếu cậu đã không còn muốn làm bạn với tôi nữa thì cứ vậy đi!"

Nếu là ngày xưa, Kiều Ấu đã đuổi theo từ lâu rồi, nhưng lúc này cô chẳng thèm liếc mắt nhìn Hề Ngưng thêm cái nào.

Sau khi người rời đi rồi, mẹ Kiều thở dài nói: "Con với Ngưng Ngưng sao thế?"

Kiều Ấu không nhiều lời, nói ra mẹ Kiều cũng không tin, nếu chỉ là một giấc mơ thì không cần phải nói những chuyện chưa xảy ra để khiến mẹ Kiều lo lắng làm gì.

"Nhân phẩm của cậu ấy không tốt, con ghét cậu ấy, không muốn chơi với cậu ấy nữa."

Mẹ Kiều là người chiều con gái nhất, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì chỉ xoa đầu cô: "Được rồi, chuyện bạn bè này, quan trọng nhất vẫn còn con thấy thoải mái khi chơi cùng. Con đã nói vậy rồi thì chỉ có thể chứng minh là con và Hề Ngưng không còn hợp làm bạn nữa thôi."

Kiều Ấu nở một nụ cười xán lạn.

Cô từng nói với Cố Tây Khởi là mình được cả nhà cưng chiều.

Chuyện được cả nhà cưng chiều này là sự thật, không hề nói thêm nói bớt tí nào. Nếu như là ở nhà những người khác, con cái trong nhà đột nhiên tuyệt giao với bạn, ba mẹ nhất định sẽ hỏi này hỏi kia, thậm chí còn cảm thấy nhất định là do con mình đang cố ý gây chuyện, nhưng ba mẹ cô sẽ không.

Bọn họ tôn trọng suy nghĩ của cô.

Hơn nữa, họ luôn luôn đứng về phía cô.
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 66: Chương 66 (Hoàn)



Ăn bữa sáng xong, Kiều Ấu ôm Vượng Vương ba tuổi phơi nắng trong sân.

Gà trong chuồng kêu cục tác.

Ngay lúc, Vượng Vượng béo tròn trong tay Kiều Ấu mơ màng sắp ngủ, nhà bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói oang oang của thím Mã.

"Mấy người nghe thấy gì chưa, hình như sắp có thanh niên trí thức đến đấy."

Thím Mã vừa nói thế, ngay lập tức có người truy hỏi: "Sao lại có thanh niên trí thức tới thế? Chỗ ở của thanh niên trí thức xem ra lại phải chen chúc hơn rồi."

"Đúng vậy."

Kiều Ấu không hề để tâm đến chút chuyện này.

Trong trí nhớ của cô, sau khi đám người thanh niên trí thức Tạ và Hề Ngưng xuống nông thôn, không còn thanh niên trí thức nào khác đến công xã Hồng Kỳ của bọn họ nữa.

Dù sao chỉ là một giấc mơ mà thôi, cho nên trí nhớ có khác cũng là chuyện bình thường.

Vào buổi tối, ba Kiều bất ngờ dẫn theo một người về.

"Nơi ở của thanh niên trí thức không còn chỗ nữa, lần này có tổng cộng năm thanh niên trí thức tới đây. Đại đội trưởng đã thương lượng một chút, quyết định chia đều năm người này ở nhà cư dân địa phương. Nhà trưởng thôn đưa hai người về, còn tôi thì mang một người về."

Ba Kiều vừa nói xong, người kinh ngạc nhất không ai khác chính là Kiều Ấu.

Buổi chiều thím Mã vừa nói sắp có thanh niên trí thức đến, kết quả vào buổi tối ba Kiều đã dẫn một người về nhà luôn.

Mấy người mẹ Kiều tuy cảm thấy bất ngờ nhưng không ai lên tiếng phản đối cả.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn là để hỗ trợ kiến thiết, nếu nơi ở của thanh niên trí thức không đủ chỗ, bọn họ là người nhà của đại đội trưởng, giúp đại đội trưởng chia sẻ áp lực cũng là chuyện thường tình thôi.

Ba Kiều cười nói: "Đến đây, Tiểu Cố, vào đi, làm quen với người nhà của bác một chút."

Vừa dứt lời, một bóng dáng thon dài, cao lớn xuất hiện nơi ngược sáng của cánh cửa.

Dáng vẻ của người này thật sự rất cao lớn.

Nhìn sơ qua ít nhất cũng phải trên 1m85.

Giây tiếp theo, một khuôn mặt trẻ tuổi, đẹp trai, thanh nhã, cùng với nụ cười nhàn nhạt dần dần rõ ràng dưới ánh sáng tối tăm.

Kiều Ấu nhìn khuôn mặt sớm chiều chung sống suốt mấy năm nay, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.

Không ngờ người đó lại là Cố Tây Khởi!

Thanh niên trí thức mới đến thế mà lại là bạn trai của cô, đồng chí Cố!

Hai người mẹ Kiều và chị dâu vừa nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai như thế, đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Dáng dấp của người mới tới này đẹp trai quá!

Còn đẹp trai hơn thanh niên trí thức Tạ đến vào hai năm trước nữa!

Cố Tây Khởi nhìn thoáng qua Kiều Ấu đang ngồi ở một góc sáng sủa, tự giới thiệu với đám mẹ Kiều: "Chào bác gài, chào chị dâu, tôi là thanh niên trí thức đến từ thủ đô. Tên tôi là Cố Tây Khởi, khoảng thời gian này phải làm phiền mọi người rồi."

Mẹ Kiều vội nói: "Không làm phiền, không làm phiền."

Trong nhà, anh cả đã ra ngoài tham gia quân ngũ, anh hai thì mấy ngày này đi đến nhà ông nội rồi, cho nên đúng lúc có phòng trống cho thanh niên trí thức Cố ở lại.

Chờ sau khi, Cố Tây Khởi bị ba Kiều dẫn đến phòng anh hai, mẹ Kiều mới lặng lẽ nói với Kiều Ấu: "Không hổ là thanh niên trí thức tới từ chỗ lớn, thật sự rất lễ phép, hơn nữa dáng vẻ trông cũng đẹp nữa." Bà ấy hoàn toàn không nhận ra rằng Cố Tây Khởi gọi con dâu mình là chị dâu có gì kỳ lạ.

Trong lòng Kiều Ấu còn nghĩ tới chuyện của Cố Tây Khởi, nghe vậy chỉ gật đầu có lệ thôi.

Khuôn mặt Cố Tây Khởi quả thật khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh diễm.

Hơn nữa một khi anh lễ phép thì cũng rất ra dáng con người.

-

Vào buổi tối khi tất cả mọi người đều đã ngủ say, trong lòng Kiều Ấu vẫn còn nhớ Cố Tây Khởi.

Sau khi cháu trai ngủ rồi, Kiều Ấu lén lút mò đến phòng ngủ bình thường là của anh hai, nay lại đổi thành phòng ngủ của Cố Tây Khởi.

Cô còn chưa kịp gõ cửa, cánh cửa đã tự động mở ra.

Cô mở to mắt, vừa định nói cái gì, một giọng nói quen thuộc đã giành trước một bước, dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô: "Ấu Ấu."

Đại não Kiều Ấu trống rỗng, không biết nên nói cái gì mới ổn.

Là anh!

Thế mà lại là anh thật!

"Anh... Sao anh lại xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thế?"

Thật ra chính bản thân Cố Tây Khởi cũng không rõ lắm.

Sau khi anh ngủ, lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang ngồi trên máy cày rồi.

Ban đầu, anh còn không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì.

Rõ ràng anh sinh ra sau năm 2000, chưa bao giờ sống ở thập niên 70 của thế kỷ trước bao giờ.

Cho nên anh không rõ vì sao bản thân trong mộng lại quay về năm mươi năm trước.

Mãi cho đến khi anh nhìn thấy ba Kiều, anh mới ý thức được điều gì đó.

Kiều Ấu và đại đội trưởng của đại đội Hồng Kỳ khá giống nhau.

Hơn nữa, đại đội trưởng này cũng mang họ Kiều.

Hai người không nói gì nhiều, hầu hết thời gian đều là im lặng.

Kiều Ấu cong môi cười: "Thanh niên trí thức là phải xuống ruộng đấy."

Nói xong, Kiều Ấu lại ranh mãnh, nói thêm một câu: "Ngày mai có muốn em mang bữa trưa cho anh không?"

"Muốn! Vậy làm phiền bạn gái vừa đáng yêu, vừa quyến rũ của anh nha."

-

Giữa trưa ngày hôm sau, Kiều Ấu mang theo mấy cặp lồng đựng cơm đầy thức ăn vào ruộng.

Cô chia cơm cho Cố Tây Khởi và ba Kiều.

Nhìn thấy cô còn mang thêm một cái cà mèn nữa, Cố Tây Khởi thấy lạ nên hỏi một câu: "Cái này là chuẩn bị cho ai?"

Anh vừa hỏi xong, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Ấu Ấu, trưa hôm nay ăn cái gì đấy?"

Người từng suýt chút nữa sẽ đính hôn và bạn trai hiện tại của cô chạm mặt nhau. May mà cảnh tượng này đã được Kiều Ấu chuẩn bị từ sớm rồi, hơn nữa Cố Tây Khởi cũng không biết chuyện cô có thể sẽ đính hôn với thanh niên trí thức Tạ.

Sắc mặt cô vẫn như bình thường, nói: "Thanh niên trí thức Tạ, bữa trưa hôm nay vẫn là bánh bột bắp ăn kèm với dưa muối."

Thanh niên trí thức Tạ khen: "Bánh bột bắp ăn với dưa muối là ngon nhất, dưa nhà Ấu Ấu muối rất ngon."

"Cảm ơn vì đã khen."

Ba người đàn ông trong ruộng đều nhìn thoáng qua cô.

Đối diện với ánh mắt của ba người ba Kiều, đồng chí Cố Tây Khởi và thanh niên trí thức Tạ, mặt Kiều Ấu vẫn không đổi sắc, tim không loạn nhịp nói: "Mọi người ăn xong thì cứ để cà mèn dưới táng cây là được, lát nữa tôi sẽ đến lấy."

"Được."

-

Vào bữa cơm tối, ba Kiều và Cố Tây Khởi đều tan làm, bọn họ vừa vào cửa Kiều Ấu đã nắm lấy tay của Cố Tây Khởi.

Ba Kiều, mẹ Kiều cùng chị dâu đều kinh ngạc há to miệng, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện gì thế này?

Sao Kiều Ấu lại nắm lấy tay thanh niên trí thức nhà người ta như thế?

Vậy có ổn lắm không? Cũng may đều là người trong nhà, không thì Kiều Ấu có khi nào bị người ta gán mác "tội lưu manh" lên người rồi không?

Thế nhưng, Cố Tây Khởi lại phản ứng rất nhanh, anh nhanh chóng cầm ngược tay của Kiều Ấu lại.

Kiều Ấu nhìn người nhà thân thiết nhất của mình, mím môi: "Nếu ba mẹ, chị dâu cả và cháu trai đều ở đây rồi, con sẽ nói thật, con và đồng chí Cố Tây Khởi đã quen nhau sắp được ba năm rồi."

Cái gì, cái gì cơ? Quen nhau ba năm?

Ba năm trước Kiều Ấu mới bao nhiêu tuổi chứ? Hai người quen nhau như thế nào chứ?

Người nhà họ Kiều còn chưa kịp “tiêu hóa” mấy tin tức này, lại nghe Cố Tây Khởi nói thêm một câu: "Trước đó không lâu con mới cầu hôn đồng chí Kiều Ấu thành công, nếu không có gì bất ngờ thì chúng con sẽ kết hôn vào tháng hai năm sau."

Cái gì?

Quen nhau ba năm còn chưa đủ, thế mà hai đứa đã chuẩn bị kết hôn luôn rồi á?

Sao lại đột ngột như thế chứ?

Nếu sắp kết hôn, vậy thanh niên trí thức Tạ phải làm sao bây giờ đây?

Mẹ Kiều kinh ngạc một hồi lâu mới hoàn hồn lại: "Chuyện này... Hai đứa không nói tiếng nào, chuyện này... Cũng đột ngột quá."

Kiều Ấu cũng biết thế này rất là đột ngột.

Nhưng cô biết, có lẽ cảnh trong mơ này sẽ kết thúc nhanh thôi.

Hệt như trước kia cô từng nói với đồng chí Cố Tây Khởi vậy. Cô đã từng nói, nếu ba mẹ cô gặp được Cố Tây Khởi, bọn họ nhất định cũng sẽ thích anh như cô vậy. Cho nên, cô hy vọng có thể nhận được tán thành và chúc phúc của ba mẹ.

"Ba mẹ, con..."

Trong phút chốc, cô không biết nên nói cái gì mới ổn.

Cô vừa hy vọng giấc mơ này có thể lâu hơn một chút, dài hơn một chút.

Vừa hy vọng có thể nghe được lời chúc phúc của ba mẹ.

Lúc này, mẹ Kiều hình như cũng nhận ra sự khó xử của cô, tiến lên từng bước, dùng sức ôm lấy cô: "Con bé này, chuyện lớn như vậy mà lại gạt ba mẹ. Gần đây ba mẹ cũng đang xem xét đối tượng thích hợp cho con đó, nào ngờ con đã tự mình tìm được trước rồi. Tuy mẹ chưa ở cùng đồng chí Tiểu Cố được bao lâu, nhưng mẹ cảm thấy nó là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện, lễ phép. Điều quan trọng nhất là nó là người con thích, nếu Ấu Ấu nhà chúng ta thích, vậy ba mẹ cũng không có ý kiến."

Ba Kiều cũng phụ họa theo: "Đúng đó, từ nhỏ Ấu Ấu đã có chính kiến rồi. Nếu Ấu Ấu thích, vậy nhất định là rất tốt. Tiểu Cố à, bọn bác giao Ấu Ấu cho con, hy vọng sau này con sẽ đối tốt với Ấu Ấu, đừng khiến bọn bác thất vọng."

Cố Tây Khởi nắm chặt tay Kiều Ấu, vẻ mặt trịnh trọng: "Con sẽ yêu cô ấy thật nhiều, thưa ba."

Ngay tại thời khắc này, giấc mơ bắt đầu tan vỡ từng chút một.

Bóng dáng của ba Kiều, mẹ Kiều cũng bắt đầu biến mất.

Giấc mơ triệt để tách rời bọn họ.

Kiều Ấu và Cố Tây Khởi đứng ở bên này của ánh sáng.

Còn ba Kiều và mẹ Kiều lại đứng ở một bên khác của ánh sáng, bọn họ mỉm cười vẫy tay với cô.

Giọng điệu ba Kiều vô cùng dịu dàng: "Ấu Ấu, về sau phải sống tốt, chăm sóc bản thân thật tốt, sống thật vui vẻ, ba mẹ lúc nào cũng ở đây dõi theo con."

Mẹ Kiều cười nhìn cô: "Ấu Ấu, ba mẹ đều rất yêu con, con nhất định phải hạnh phúc đấy."

Nước mắt Kiều Ấu rơi như mưa.

-

Ngày hôm sau, khi Kiều Ấu tỉnh lại, trên khuôn mặt cô còn vệt nước mắt đã khô.

Cô vừa tỉnh, Cố Tây Khởi bên cạnh cũng tỉnh ngay sau đó.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong chốc lát không ai mở miệng nói chuyện trước.

Kiều Ấu muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

Cố Tây Khởi thở dài, nhẹ nhàng hôn xuống trán cô, dùng khăn ướt lau khô vệt nước mắt trên mặt cô từng chút một: "Ấu Ấu, có thời gian đi gặp ba mẹ không?"

Kiều Ấu nhìn đôi mắt Cố Tây Khởi.

Tại thời khắc này, cô đã xác định được chuyện gì đó.

Lúc này đây, câu trả lời của cô không còn giống với lần trước nữa.

Cô mỉm cười nói: "Chiều nay chúng ta đi luôn đi."

"Được."
 
Back
Top Bottom