Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 110: Truyền thụ bốn đại tuyệt kỹ


Dịch & biên: †Ares†

oOo

Lúc này ở bên ngoài.

Trương Nhị Cẩu áo quần rách rưới, mặt mũi bầm dập không ngừng r*n r*, nước mặt nước mũi thi nhau trào ra. Phong Bất Giác đứng ở một bên, cũng căm giận không thôi.

- Sư huynh, tới cùng là ai đánh huynh, sư đệ đi báo thù cho huynh.

Phong Bất Giác sao có thể không giận, Nhị Cẩu sư huynh đối với mình không tệ, bình thường có cái gì ngon đều đưa cho mình.

Hiện giờ Nhị Cẩu sư huynh mới xuống núi một lát mà trở về đã biến thành bộ dáng như vậy, nhất định phải báo thù.

Thế nhưng Trương Nhị Cẩu lại không trả lời câu hỏi của Phong Bất Giác, gào khóc càng lớn, nước mắt từ đôi mắt bé như hạt đậu tuôn ra như vỡ ống.

Lúc này Lâm Phàm đi từ trong nhà ra. Nghe tiếng khóc rung trời, Lâm Phàm cũng muốn biết có chuyện gì. Thế nhưng vừa bước ra cửa thì hắn đã bị Trương Nhị Cẩu nhào tới ôm lấy bắp đùi mà khóc.

- Tông chủ, đệ tử vô dụng, đệ tử vừa mới xuống núi thì đã bị người ta đánh.

- Đệ tử tuân theo tông chủ dạy bảo, bất khuất không đầu hàng, nhưng thực lực đối phương quá cao, đệ tử tu vi thấp kém, căn bản không phải đối thủ. Đệ tử làm nhục kỳ vọng của tông chủ a.

Trương Nhị Cẩu gào khóc, thê thảm đế độ Lâm Phàm cũng cảm thấy có chút bi thương.

Thế nhưng nhìn tới khuôn mặt đã xấu giờ còn tèm nhèm nước mắt nước mũi của Trương Nhị Cẩu thì sự thương hại bay sạch.

- Đừng khóc, từ từ nói, tới cùng là chuyện gì xảy ra?

Lâm Phàm hỏi.

Trương Nhị Cẩu lau nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng.

- Tông chủ, đệ tử hôm nay xuống núi là muốn tìm một ít nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn chiêu đãi tông chủ. Thế nhưng nào ngờ vừa xuống núi thì đệ tử bắt gặp tên ác bá trong hàng ngũ đệ tử tạp dịch đang lăng nhục một sư muội. Đệ tử luôn khắc ghi lời dạy của tông chủ, phải tiêu diệt cái ác, bảo vệ kẻ yếu, không khuất phục, bởi vậy đệ tử biết rõ tu vi không bằng đối phương, nhưng vẫn lao tới. Cuối cùng… cuối cùng…

- Oa… Đệ tử cầu tông chủ dạy cho đệ tử võ công tuyệt thế, để sau này đệ tử có thể vâng lời dạy bảo của tông chủ mà trợ giúp được nhiều người hơn nữa, diệt trừ được nhiều cái ác hơn nữa.

Trương Nhị Cẩu khóc lóc van xin.

- Nói thật đi.

Lâm Phàm híp mắt nhìn Trương Nhị Cẩu.

Trương Nhị Cẩu sửng sốt, sau đó nhìn thấy ánh mắt đang ghi rõ hai chữ ‘không tin’ của tông chủ thì khịt khịt mũi, lại nói:

- Tông chủ, khi đệ tử còn là tạp dịch đã đắc tội gã ác bá trong đó. Hôm nay xuống núi đi dạo, không cẩn thận gặp lại, bị hắn đánh cho một trận. Đệ tử không phục, vốn định nhờ sư đệ đi giáo huấn đối phương, nhưng đệ tử lại nghĩ sư đệ là người chính nghĩa, sẽ không làm chuyện lấy mạnh h**p yếu, cho nên đệ tử muốn tông chủ dạy cho đệ tử mấy môn tuyệt kỹ để có thể tự tay báo thù.

- Ừm, coi như ngươi thành thật.

Lâm Phàm gật gật đầu. Sao hắn không biết tính cách của Trương Nhị Cẩu, bị đánh là bình thường, không bị đánh mới kỳ quái.

- Tông chủ, có phải là ngài sắp truyền thụ cho đệ tử mấy chiêu không?

Trương Nhị Cẩu len lén nhìn tông chủ, ánh mắt ngập tràn chờ mong.

Trương Nhị Cẩu hy vọng được chỉ điểm, mà Phong Bất Giác không phải người ngu, tự nhiên cũng hy vọng tương tự, bởi vậy hai người cùng tha thiết mong chờ nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn ánh mắt khát vọng của hai người, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Hai người này đã bị mình thu vào tông môn, sau này tông môn lớn mạnh sẽ là đại sư huynh và nhị sư huynh, thực lực thấp quá cũng không tốt.

Được rồi, vậy truyền thụ tuyệt kỹ thành danh của bản tông chủ.

Chỉ hy vọng hai người bọn họ chớ bôi nhọ tuyệt kỹ này.

- Theo ta vào đi.

Lâm Phàm xoay người trở về phòng.

Mà hai người nghe thấy tông chủ đáp ứng, nhất thời cao hứng phấn chấn đi theo vào.

....

Không quá bao lâu, Trương Nhị Cẩu bước ra, bộ dạng khổ sở đã biến đâu không thấy, thay vào đó là ngẩng đầu ưỡn ngực tràn đầy tự tin.

Trương Nhị Cẩu dùng đôi mắt thâm thúy nhìn trời đất. Hắn cảm giác sau khi mình bước khỏi căn phòng kia thì đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Đó là bay vọt về chất, đó là nhân cách tăng cao.

Mình đã không còn là Trương Nhị Cẩu trước kia.

Trương Nhị Cẩu ghi nhớ không sót một chữ những lời tông chủ nói.

- Bản tông truyền thụ cho các ngươi bốn môn tuyệt kỹ. Tuyệt kỹ này là bản tông trải qua trăm cay nghìn đắng mới ngộ được ra, bao hàm nhân sinh đại đạo, bao hàm âm dương chi đạo thế gian, bao hàm chân thiện mỹ, hy vọng các ngươi có thể vận dụng cho tốt.

Trương Nhị Cẩu có thể tự hào nói, mình đã lĩnh ngộ được một tầng của lời nói cao thâm kia. Tới khi lĩnh ngộ toàn bộ, hắn dám cam đoan, mình nhất định có thể trở thành tuyệt thế cao thủ.

- Sư huynh, đệ cảm giác bốn môn tuyệt kỹ mà tông chủ truyền thụ có gì đó là lạ.

Phong Bất Giác nghi hoặc nói.

Trương Nhị Cẩu đang trong trạng thái hưng phấn, híp mắt nhìn liếc Phong Bất Giác:

- Đệ nói gì vậy? Bản sư huynh vừa mới lĩnh ngộ được bốn môn công pháp tông chủ truyền cho chúng ta kinh khủng đến cỡ nào. Sư đệ cũng nên lĩnh ngộ thật tốt đi, sư huynh về trước tu luyện đây.

Trương Nhị Cẩu nói xong, chạy nhanh như bay về phòng mình.

Hầu Tử Thâu Đào, Hắc Hổ Đào Tâm, Liêu Đản Cước, Thái Cấp Ma Thân.

Bốn môn công pháp này, một môn so với một môn càng b**n th**. Trương Nhị Cẩu cho là chỉ cần lĩnh ngộ được đầy đủ nhân sinh chi đạo mà tông chủ nói, như vậy còn có ai là đối thủ của mình.

- Há há há…

Phong Bất Giác nhìn thấy Nhị Cẩu sư huynh cười to trở lại phòng ở, cuối cùng cũng lắc đầu thở dài đi theo, chuẩn bị nghiên cứu kỹ một chút xem có kh*ng b* như lời sư huynh nói không.

Ban đêm.

Thánh Tông lại chìm trong tĩnh lặng.

- Hê hê, Đan Đỉnh phong, bản đại gia lại tới rồi.

Trong bóng tối, Lâm Phàm dưới trạng thái ẩn thân phát ra tiếng cười tiện tiện.

Thảo dược trồng trên Đan Đỉnh phong, ngoại trừ cung cấp cho cao tầng tông môn luyện đan, còn lại sẽ bán hoặc làm phần thưởng nhiệm vụ trong tông.

Lâm Phàm cảm giác lần trước mình trộm hơi quá tay. Tuy ba loại thảo dược kia không phải trân quý gì, nhưng đào sạch của người ta cũng là tội nghiệt nặng nề a.

Bởi vậy lần này Lâm Phàm nghĩ kỹ, đến điểm thì dừng, mỗi thứ lấy một ít là đủ rồi.

Khi Lâm Phàm chuẩn bị bước vào dược viên, một luồng sáng bạc chợt lóe lên, Lâm Phàm giật thót, lập tức rút về chân.

- Á à, Đan Đỉnh phong lần thông minh, biết đặt cả bẫy.

Lâm Phàm ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn, dưới chân lối vào giăng ngang một sợi chỉ bạc, một đầu chỉ buộc chuông nhỏ, số lượng chuông còn không ít.

Nếu vừa rồi không để ý, trực tiếp đạp vào thì tiếng chuông sẽ đánh thức đệ tử Đan Đỉnh phong.

- Ài, âm hiểm thật.

Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Đám đệ tử Đan Đỉnh phong này quá âm hiểm, không có một tí chút quang minh lỗi lạc nào của bản đại gia.

Sau đó Lâm Phàm nhẹ nhàng nhảy qua dây, đáp xuống dược viên.

-----oo0oo-----
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 111: Diệp Thiếu Thiên cảm động không thôi


Dịch & biên: †Ares†

oOo

Ánh rạng đông lấp ló từ cuối chân trời, báo hiệu một ngày mới đến.

Rất nhiều đệ tử dậy thật sớm, hít sâu không khí trong lành.

- Kẻ chết đâm chết chém nào lại ăn trộm thảo dược trong dược viên rồiiiiii…

Đột ngột có tiếng quát giận dữ vang lên, phá nát sự bình yên của buổi bình minh.

Từ hơn một tháng trước, sau khi dược viên trên Đan Đỉnh phong bị ăn cắp, các đệ tử trông coi dược viên đã nghĩ đủ loại biện pháp để bảo vệ dược viên, đồng thời mỗi đêm đều thay nhau canh gác, hy vọng có thể bắt được tên khốn trộm thảo dược.

Nhưng hơn một tháng qua đi, kẻ trộm vẫn không xuất hiện thêm lần nào. Đám đệ tử Đan Đỉnh phong cho rằng tên khốn này không dám tới nữa, bởi vậy cắt bỏ người trông giữ ban đêm.

Nào ngờ vừa mới rút người về thì lại bị trộm.

Khốn khiếp, ghê tởm, bỉ ổi a.

Nếu phát hiện kẻ trộm là ai, nhất định phải đem hắn bằm thây vạn đoạn.

Đệ tử Đan Đỉnh phong vội kiểm kê, cuối cùng phát hiện, mỗi loại thảo dược đều bị trộm nhưng không có lấy sạch, coi như có lương tâm hơn lần trước, có điều tội vẫn không thể tha.

....

Lúc này, trên Vô Danh phong.

Trương Nhị Cẩu lén lút canh giữ ở đường lên núi, nhìn chằm chằm phía trước, phát hiện dưới chân núi đột nhiên xuất hiện một bóng người thì lập tức mở to mắt nhìn thật kỹ rồi chạy vội trở về.

- Tông chủ, đến rồi, Diệp Thiếu Thiên đến rồi.

Trương Nhị Cẩu lập tức hô.

Lâm Phàm đang suy nghĩ về đan dược, nghe thế bật người dậy, sau đó lập tức tiến tới cạnh cái lò luyện đan mới sắm, đốt lửa lên, giả vờ đang luyện đan.

....

Bên ngoài, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đều làm như không có việc gì, tự mình tu luyện. Khi Diệp Thiếu Thiên lên tới đỉnh núi, Trương Nhị Cẩu vội tiến lên:

- Diệp sư huynh đến chơi!

- Ừm!

Diệp Thiếu Thiên lạnh lùng gật gật đầu.

Đoạn thời gian này, cuộc sống của Diệp Thiếu Thiên rất tự tại, không chỉ tu vi tiến nhanh, ngay cả sinh hoạt về đêm cũng là như lang như hổ, vô cùng đắc ý.

....

- Lâm sư thúc có ở đây không?

Diệp Thiếu Thiên hỏi, sau đó nhìn thấy Phong Bất Giác thì lạnh lùng gật gật đầu.

Mà Phong Bất Giác cũng chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi làm chuyện của mình.

Hai người này gặp mặt mà không đánh đã là vô cùng may mắn rồi. Đây đều là công lao của Lâm Phàm.

Diệp Thiếu Thiên tuy vẫn cao ngạo như cũ, nhưng đã bớt đi ngang ngược càn rỡ.

- Diệp sư huynh, tông chủ đang ở trong phòng, để đệ dẫn huynh đi.

Trương Nhị Cẩu đã được Lâm Phàm dặn dò kỹ, đương nhiên biết phải làm gì.

- Ừm.

Diệp Thiếu Thiên gật gật đầu.

Hai người tới trước căn nhà gỗ của Lâm Phàm. Trương Nhị Cẩu nhẩm tính thời gian, vừa muốn mở miệng thì đã nghe có tiếng nói từ bên trong.

- Ài, Thất Tinh Thảo sắp hết rồi, xem ra chỉ có thể tự thân đi hiểm địa tìm thêm.

- Diệp sư điệt còn cần đan dược, tuyệt không thể để Diệp sư điệt thất vọng.

Trương Nhị Cẩu nuốt những lời vừa định nói lại, sau đó liếc trộm sang Diệp Thiếu Thiên.

Mà Diệp Thiếu Thiên cũng sửng sốt, vẻ mặt hơi đổi.

Hắn biết Thất Tinh Thảo, đó là một loại thảo dược sinh trưởng tại một nơi rất nguy hiểm trong tông môn. Nơi đó là một vách núi dựng đứng, còn có vô số Nham Sơn Xà. Loại rắn này đều có tu vi Tiên Thiên trung giai, tuy không cao nhưng sống thành bầy, rất nguy hiểm.

Cho dù là cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn, nếu bị bầy rắn này vây lại thì cũng phải bỏ mạng.

Diệp Thiếu Thiên thật không ngờ, Lâm sư thúc mà mình luôn cảnh giác, lại vì muốn luyện đan cho mình mà đi tới hiểm địa này hái thuốc.

Lúc này, tiếng của Lâm Phàm lại vang lên.

- Một lò này chỉ luyện ra ba viên. Không được, đã đáp ứng cho Diệp sư điệt năm viên, sao có thể không giữ lời chứ.

- Thất Tinh Thảo dược tính chí dương chí cương, nếu không có thì bản tông đành dùng tinh huyết thay thế vậy. Tuy là sẽ suy yếu mấy ngày, nhưng tuyệt không thể khiến Diệp sư điệt thất vọng.

Tiếng nói trong phòng ngắt quãng, trong ánh mắt của Diệp Thiếu Thiên đã tràn ngập vẻ không dám tin.

Hắn không thể tin nổi, Lâm sư thúc lại vì luyện đan cho mình mà muốn dùng tới tinh huyết bản thân…

Đối với võ giả, ngoài căn cơ ra thì tinh huyết là thứ quan trọng nhất, nếu mất đi không chỉ làm cơ thể suy yếu mà còn làm dao động căn cơ, lưu lại tai họa ngầm.

- Lần trước lỡ tay làm Diệp sư điệt mất hết mặt mũi trước tất cả đệ tử ngoại môn, thân làm sư thúc thật là không nên thân…

"Xoẹt…"

Vừa lúc đó, từ trong nhà gỗ truyền ra tiếng động giống như rút kiếm. Diệp Thiếu Thiên biến sắc, không nghĩ gì thêm, lập tức đẩy cửa vọt vào.

- Lâm sư thúc, không thể...

Vừa vào nhà, Diệp Thiếu Thiên nhìn thấy Lâm sư thúc đang cầm thanh kiếm để ngang cổ tay, vội vã hét lên.

Hắn không ngờ trong tông còn có người quan tâm tới mình như vậy. Diệp Thiếu Thiên tính cách cao ngạo ngang ngược, gần như không được người yêu quý, mà những người cố ý tiếp cận hắn thì đều là hư tình giả ý, có mưu đồ.

Bởi vì tu luyện thần công, trong vòng ba năm tu vi đại giảm, cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của những người này. Hiện giờ tu vi khôi phục, đương nhiên Diệp Thiếu Thiên càng thêm ngang ngược lạnh lùng.

- Diệp sư điệt, ngươi… Sao ngươi lại tới đây?

Giờ khắc này sắc mặt Lâm Phàm đầy vẻ kinh hãi, tựa như vô cùng bất ngờ.

- Sư thúc, Diệp Thiếu Thiên có tài có đức gì lại để sư thúc tự tổn tinh huyết, vì Diệp Thiếu Thiên luyện đan như thế chứ.

Diệp Thiếu Thiên giờ phút này quả thật bị Lâm Phàm làm cảm động.

Đã là con người, cho dù là kẻ hung hăng càn quấy nhất thì cũng có lúc bị cảm động.

- Không sao cả, không phải chỉ vài giọt tinh huyết thôi sao. Có thể giúp được sư điệt thì chuyện gì cũng đều đáng cả.

Lâm Phàm xua tay nói.

- Sư thúc, sư điệt xin lỗi ngài. Vốn sư điệt tưởng sư thúc có mưu đồ, lại không nghĩ sư thúc tốt với ta như vậy. Diệp Thiếu Thiên đứng đây bồi tội với sư thúc.

Diệp Thiếu Thiên cảm động không thôi nói.

Diệp Thiếu Thiên nghe rõ ràng từng câu Lâm Phàm nói ban nãy, trái tim thật lâu chưa từng lay động, ở một khắc này bị Lâm Phàm làm rung lên.

- Diệp sư điệt không nên tự trách, có thể giải quyết bệnh kín cho Diệp sư điệt, bản sư thúc cũng vui mừng. Được rồi, sư điệt đợi một lát, để sư thúc luyện chế thêm hai viên nữa.

Lâm Phàm cảm giác kỹ năng diễn xuất của mình quá pro, có điều còn cần tiếp tục cố gắng.

- Lâm sư thúc, không cần, ba viên đã đủ rồi.

Diệp Thiếu Thiên cả kinh nói.

Người chân tâm thật ý với hắn không có mấy, trước chỉ có Nhược Mộng Vũ, mà hiện giờ còn có thêm Lâm sư thúc.

Bản chất Diệp Thiếu Thiên là một người yếu đuối, luôn cảm giác nhân sinh cô độc. Nhưng hiện giờ Diệp Thiếu Thiên lại không nghĩ rằng, còn có một vị Lâm sư thúc luôn thật tình đối đãi mình, như vậy Diệp Thiếu Thiên sao có thể để sư thúc vì mình bị nạn.

Trương Nhị Cẩu nhìn hai người trong phòng, cuối cùng yên lặng lui ra ngoài.

Hắn hiện tại cần được an ủi, bởi vì tông chủ thật sự là quá vô sỉ. Đồng thời Trương Nhị Cẩu cũng tỏ vẻ bi ai cho Diệp Thiếu Thiên.

Sư huynh, huynh còn quá non. E rằng trải qua chuyện ngày hôm nay, sau này huynh trốn không thoát bàn tay của tông chủ.

-----oo0oo-----
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 112: Bản tông rất đau lòng


Dịch & biên: †Ares†

oOo

Giờ Ngọ, ánh nắng mặt trời chói chang, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác ngồi xổm trên tảng đá, hai cặp mắt ưu sầu nhìn về phía tông chủ và Diệp Thiếu Thiên đang không ngừng cười nói chuyện trò.

- Sư điệt, sư thúc tiễn tới đây, sau này nếu trong ngoại môn có gì không vui thì cứ lên chỗ sư thúc ở chơi mấy ngày.

Lâm Phàm tươi cười nói.

- Nhất định, Lâm sư thúc, sư điệt xin cáo lui trước.

Hiện giờ Diệp Thiếu Thiên không còn một chút oán hận nào với Lâm Phàm, ngược lại cảm động không thôi.

Trong mắt Diệp Thiếu Thiên, Lâm sư thúc là chân tâm thật ý với mình, nếu mình còn oán hận Lâm sư thúc thì đúng là cả súc sinh cũng không bằng.

- Sư điệt đi cẩn thận, khi nào hết đan dược thì cứ nói với sư thúc một tiếng.

Lâm Phàm nói.

- Vâng, gặp lại sư thúc.

....

Nhìn thấy của thân ảnh Diệp Thiếu Thiên dần dần biến mất, thần sắc hòa nhã bình thản của Lâm Phàm lập tức đổi sang vẻ tiện tiện.

Hỏi thế gian ai là vua diễn xuất, không phải Lâm Phàm ta thì còn kẻ nào dám nhận.

Lúc này Lâm Phàm nhìn thấy hai người Trương Nhị Cẩu vẫn đang ngồi không nhúc nhích thì vẫy vẫy tay:

- Lại đây.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác tung tăng chạy tới.

- Tông chủ, Nhị Cẩu quá phục ngài, chỉ một kế nhỏ thôi đã khiến kẻ ngang ngược như Diệp Thiếu Thiên phải cảm động đến rơi nước mắt.

Trương Nhị Cẩu liến thoắng ‘vỗ mông ngựa’, giống như trong trời đất lúc này chỉ còn tiếng của Nhị Cẩu.

(*Vỗ mông ngựa: ý nịnh nọt, mượn câu trong Lộc Đỉnh Ký)

Phong Bất Giác thì cố nghển cổ nhìn xem bóng người kia đâu, rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Xem bộ dáng Diệp Thiếu Thiên này là trốn không thoát Ngũ Chỉ sơn của tông chủ.

(*Ngũ Chỉ sơn: ví von năm ngón tay, tức trốn không khỏi bàn tay)

Thế nhưng hắn càng hưng phấn nhiều hơn, giống như sắp nhìn thấy Diệp Thiếu Thiên đi theo tông chủ thì sẽ phải ở vế dưới mình. Loại cảm giác này nghĩ thôi đã thật k*ch th*ch.

Lâm Phàm liếc xéo Trương Nhị Cẩu một cái:

- Cái gì gọi là thực hiện kế nhỏ, bản tông chủ là thật lòng. Nghe, sau này các ngươi cũng phải nhớ kỹ, trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ cần có một trái tim khoan dung thì không sợ không cảm hóa được người.

- Rõ! Lời dạy của tông chủ thật quá chí lý, đệ tử sẽ lập tức ghi vào sổ tay, sau này coi nó là bảo vật gia truyền, mãi mãi truyền lưu xuống.

- Ài…

Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cảm giác mình sau này rất có thể sẽ mê muội trong lời ngon tiếng ngọt của Trương Nhị Cẩu.

Nếu mặt mũi Trương Nhị Cẩu hài hòa hơn một chút, có lẽ đã không cần lăn lộn ở vị trí đệ tử tạp dịch lâu đến thế.

Bằng da mặt cùng công phu vỗ mông ngựa này, Lâm Phàm không thể thừa nhận không bằng a…

- Được rồi, hai người các ngươi chuẩn bị đi, theo bản tông xuống núi làm một việc. Tông môn có thể quật khởi hay không là dựa vào việc này.

Lâm Phàm nhìn trời, một cỗ bức khí phóng lên cao. Hai người Trương Nhị Cẩu lập tức thu hồi vẻ đùa giỡn, sau đó làm giống như Lâm Phàm, thần sắc nghiêm túc nhìn về mặt trời.

Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến vạt áo tung bay, lá bụi mù mịt.

....

Xuống chân núi Vô Danh phong, đến nơi đệ tử ngoại môn hay giao dịch.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác ngây ngốc đứng ở nơi đó, không rõ tông chủ muốn làm gì.

- Tông chủ, chúng ta sẽ làm gì?

Trương Nhị Cẩu vốn nghĩ tông chủ sẽ dẫn bọn hắn đi ăn nhậu, không ngờ lại đứng ở đây, gì cũng không làm.

Lâm Phàm lấy ra một lá cờ lớn đã chuẩn bị từ trước, giao cho Trương Nhị Cẩu, sau đó dùng ánh mắt thâm thúy nhìn hai người, hờ hững nói:

- Thuật luyện đan của bản tông không thua bất cứ ai, mà hiện giờ tông môn đang phát triển, đương nhiên phải đánh bóng tên tuổi, cho nên ta muốn hai người đứng đây tuyên truyền.

- Muốn luyện đan hãy lên Vô Danh phong, giá tốt chất lượng cao, ba phần tài liệu một lò đan, chỉ lấy một thành tiền công.

Lâm Phàm nói.

- Hả…

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác nhìn Lâm Phàm, sau đó hai người vỗ đùi. Đúng vậy, hiện tại Thánh Ma Tông còn không có danh khí gì, ngoại trừ đệ tử Thánh Ma Tông thì chẳng còn ai biết tới tông môn này.

Giờ lấy kỹ thuật luyện đan của tông chủ để lăng xê, còn không phải dễ như trở bàn tay.

- Tông chủ, nhưng mà chỉ lấy tiền công một thành có phải là quá tiện nghi không? Đệ tử nghe nói Đan Đỉnh phong ít nhất cũng lấy sáu thành, hơn nữa tài liệu cần mười phần trở lên.

Phong Bất Giác nói.

Ba phần tài liệu một lò đan, xác suất thành công này quá cao, hơn nữa tiền công cũng quá thấp.

Đúng lúc này, hai người đột nhiên phát hiện khí tức của tông chủ thay đổi, nhất là vẻ mặt lại càng biến thành vô cùng đau lòng.

- Đan Đỉnh phong này hoàn toàn là bóc lột đệ tử. Đệ tử ngoại môn vì những tài liệu kia, không biết đã trải qua bao nhiêu cay đắng, cuối cùng còn bị người khác bóc lột. Loại hành vi này, bản tông làm không được. Được rồi, không nói nhiều nữa, bản tông trở lại núi chờ tin tức tốt của các ngươi.

Lâm Phàm vung ống tay áo, trở lại Vô Danh phong.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác liếc nhau một cái:

- Sư đệ, đệ tin lời tông chủ nói không?

- Vậy huynh tin không?

Phong Bất Giác hỏi ngược lại.

- Tuy tông chủ là thần tượng của Trương Nhị Cẩu ta, nhưng lời từ miệng tông chủ, dù là một chữ ta cũng không tin.

Trương Nhị Cẩu nói.

- Sư huynh, đệ tin tưởng tông chủ, cho nên đợi lát nữa trở về đệ sẽ nói lại lời huynh cho tông chủ nghe.

Phong Bất Giác nhìn Trương Nhị Cẩu nói.

Trương Nhị Cẩu biến sắc, sau đó âu sầu nói:

- Sư đệ, đệ thay đổi rồi.

- Sư huynh, huynh cũng vậy.

- Không nói nhảm nữa, bắt đầu tuyên truyền thôi.

....

Lâm Phàm trở lại Vô Danh phong thì bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện. Tuy hắn đã biết mấy địa điểm trên Thất Thánh Bảo Đồ, nhưng lại thiếu một cơ hội để tới thám hiểm mấy hiểm địa này.

Hiện giờ Lâm Phàm cũng không dám tùy tiện ra khỏi tông. Ai biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, nếu vừa ra ngoài đã gặp phải cường giả nghịch thiên, trực tiếp bị đối phương một chưởng đập chết thì biết tìm ai mà khóc.

Cho nên trước hết cứ tu luyện cho tốt đã.

Lãng Triều Kình tu luyện tới cảnh giới cao nhất, có thể có chín tầng kình lực chồng chất. Không nhiều lời nữa, cứ luyện tới chín tầng rồi tính sau.

Giờ khắc này Lâm Phàm nhắm mắt, sau đó giống xòe bàn tay ra đập xuống không khí giống như đập muỗi.

"Đinh, chúc mừng gia tăng exp Lãng Triều Kình."

....

Cứ tùy tiện vỗ một chưởng là exp của Lãng Triều Kình sẽ tăng, công pháp này đối với Lâm Phàm thật sự là rất đơn giản.

"Đinh, chúc mừng Lãng Triều Kình thăng cấp, có được hai tầng kình lực."

....

"Đinh, chúc mừng Lãng Triều Kình thăng cấp, có được ba tầng kình lực."

....

Trong lúc Lâm Phàm đang ngoan ngoãn tu luyện, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác cũng mải miết tuyên truyền đến sục sôi ngất trời.

Hai người cực kỳ tín nhiệm trình độ luyện đan của tông chủ. Không nói đâu xa, chỉ Đại Phàm Ca kia đã không phải người bình thường có khả năng luyện chế ra.

Thế nhưng tình huống lúc này lại làm cho hai người cảm giác có cái gì đó không đúng.

-----oo0oo-----
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 113: Không ai tin


Dịch & biên: †Ares†

oOo

Hai người dám nói là vô cùng ra sức tuyên truyền, Trương Nhị Cẩu lại càng vận dụng công lực toàn thân, phát huy kỹ năng thổi phồng đến mức cao nhất. Kết quả là đưa tới rất nhiều đệ tử vây xem, nhưng lại chỉ liếc mắt một cái, lộ vẻ mặt xem thường rồi rời đi.

Điều này làm cho hai người Trương Nhị Cẩu rất là bất đắc dĩ, chẳng lẽ Vô Danh phong không đáng tin như vậy a.

Tông chủ đại nhân có thuật luyện đan tối cao, hiện giờ nguyện ý luyện đan cho những tiểu đệ tử ngoại môn này chính là chuyện vinh hạnh đến cỡ nào, thế nhưng cả đám lại không một ai tình nguyện, khiến Trương Nhị Cẩu tức đến đỏ bừng cả mặt.

- Ta biết Vô Danh phong, nhưng ba phần tài liệu luyện một lò đan là chuyện gì?

- Nhất định là khoác lác. Thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong từng nói qua, ba phần tài liệu có thể luyện thành một lò đan đã là vận khí bằng trời, nhưng xem dòng chữ bọn hắn viết trên tấm vải kia thì rõ là chắc chắn luyện thành.

- Ta không tin, ta không hy vọng tài liệu mình tân tân khổ khổ tích lũy được bị uổng phí vô ích.

- Tiền công có một thành cũng hấp dẫn, nhưng ai biết có phải gạt người hay không.

- Thời buổi này người nào cũng dám tự xưng là luyện đan đại sư, ta thấy tìm Lý sư huynh trên Đan Đỉnh phong là chắc nhất.

....

Trương Nhị Cẩu thấy đám đệ tử ngoại môn này chẳng chịu tin tưởng tông chủ, đương nhiên nổi giận:

- Này này, các ngươi đừng nói bừa, thuật luyện đan của tông chủ chúng ta là hàng đầu. Tông chủ thương các ngươi thu thập tài liệu không dễ, xuất quan luyện đan cho các ngươi, các ngươi nên biết tranh thủ cơ hội lần này đi.

- Hừ, ngươi đừng có lừa chúng ta. Đệ tử ngoại môn người nào không biết Vô Danh phong chứ, không phải là một núi hoang tông chủ đại nhân mới ban ra sao. Còn về thuật luyện đan, chẳng lẽ sánh nổi các sư huynh trên Đan Đỉnh phong?

- Đúng thế, đúng thế!

- Đi Đan Đỉnh phong luyện đan, tuy phải trả giá hơi cao, nhưng ít ra cam đoan đan thành. Lẽ nào Vô Danh phong các ngươi cũng dám cam đoan?

Một gã đệ tử ngoại môn cười nói.

Lên Đan Đỉnh Phong, tuy nói có đôi khi mười phần tài luyện mới luyện ra một lò đam dược, nhưng có cam đoan đan nhất định sẽ ra.

Còn Vô Danh phong thì bọn họ chưa biết thế nào, nếu đưa tài liệu rồi mà đan không ra thì biết làm sao? Chẳng lẽ có thể tận diệt Vô Danh phong chắc?

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác giờ phút này thực sự nổi giận.

Tông chủ đại nhân hảo tâm luyện đan cho các ngươi, thế nhưng cả đám đều không tin.

- Sư huynh, quên đi, tông chủ chịu vì bọn hắn luyện đan đã là thiên đại ban ân, nếu bọn hắn không tin thì càng khiến tông chủ được nghỉ ngơi. Một ngày nào đó bọn hắn sẽ phải hối hận.

Phong Bất Giác nói.

- Ừ.

Trương Nhị Cẩu tuy rất tức giận, nhưng cũng không muốn nhiều lời thêm, sau đó không quản những đệ tử ngoại môn này lời ra tiếng vào, tiếp tục tuyên truyền.

....

Lúc này, trên Đan Đỉnh phong.

Lý Thuận gần đây bận rộn vô cùng. Đám đệ tử ngoại môn tìm hắn luyện đan không ngớt, hơn nữa thành thành thật thật mang đủ số tài liệu theo yêu cầu.

Hai mươi phần tài liệu luyện chế một lò Tốc Nguyên Đan, mà chỉ cần vận khí tốt một chút thì bảy phần đã được một lò, quả thực là kiếm bộn.

Còn lại mười ba phần tài liệu, Lý Thuận lại thành công một lần. Không chỉ một lò Tốc Nguyên Đan này thuộc về hắn mà ngay cả lò đầu tiên cũng bị hắn rút bớt không ít.

Hoàn toàn là kiếm bộn.

Sau khi luyện thành một lò đan, Lý Thuận dừng tay nghỉ ngơi. Đồng tử thổi lò đứng ở một bên, vừa dâng trà vừa đấm lưng.

- Sư huynh, vừa rồi đệ nghe được có đệ tử nói rằng có người mở quầy luyện đan ở Vô Danh phong, hơn nữa còn khoác lác nói ba phần tài liệu có thể luyện chế một lò đan dược, lại chỉ lấy một thành tiền công.

Đồng tử nhẹ nhàng xoa bóp bả vai sư huynh.

Theo sư huynh đã nhiều năm, hắn biết sư huynh thích nghe nhất loại tin gì.

Quả nhiên Lý Thuận nở một nụ cười khinh thường.

- Lòe thiên hạ mà thôi.

- Sư huynh, đệ cũng nghĩ thế. Luyện đan chứ có phải nấu canh đâu mà dễ dàng như vậy được. Ngay cả lão tổ cũng cũng đã nói, ba phần tài liệu có thể luyện chế ra một lò đan dược đã là vận khí lớn bằng trời rồi.

- Vẫn loại thảo dược ấy, nhưng mỗi gốc lại có dược tính mạnh yếu khác nhau, nhiệt độ cũng mỗi lúc mỗi khác, muốn luyện chế ra một lò đan dược còn phụ thuộc nhiều yếu tố.

Đồng tử nhẹ giọng nói.

- Ừm.

Lý Thuận khép hờ mắt, gật gật đầu.

Hắn rất vừa lòng với đồng tử của mình. Mỗi lần xuất môn tìm kiếm một ít thảo dược trân quý thì đều cần đến mấy tháng, mà một đường này không chỉ có gian khổ vạn phần, còn nhàm chán cô đơn, bởi vậy có một đồng tử bên người là thiết yếu.

- Sư huynh, có cần đi Vô Danh phong cho bọn họ một lời khuyên chân thành không?

Đồng tử hỏi.

- Không cần, kệ bọn hắn, chỉ cần có người bị lừa, khắc tất cả sẽ hiểu. Không có thực học, sao dám luyện đan.

....

Mặt trời lặn xuống.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác vất vả cả ngày không có thu hoạch gì, không một đệ tử nào tin tưởng bọn hắn, đều chỉ đứng vây xem náo nhiệt.

Thế nhưng Trương Nhị Cẩu lúc này cũng không còn giận bao nhiêu. Dù sao Vô Danh phong không có tiếng tăm gì, mở miệng ra là luyện đan, hơn nữa tông chủ còn nêu xác suất quá cao, khiến đám đệ tử ngoại môn sợ bị lừa không dám thử.

Thấy sắc trời càng ngày càng tối, Trương Nhị Cẩu chuẩn bị hạ cờ, cùng sư đệ đi về báo cáo.

Hôm nay xem như toi công.

Cũng không biết mai có nên tuyên truyền nữa không.

- Ài…

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác thở dài một tiếng.

- Hai vị sư huynh, ba phần tài liệu thật có thể ra một lò đan dược sao?

Ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi, một tiếng nói lí nhí truyền tới.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác dừng thu dọn, sắc mặt vui vẻ gật đầu.

- Đương nhiên.

Mao Tiểu Tiểu là đệ tử tạp dịch, hôm nay tới đây khiêng đồ cho một gã sư huynh ngoại môn thì vừa vặn thấy chuyện luyện đan.

Nhìn thấy điều kiện ưu việt này, Mao Tiểu Tiểu cũng có chút động tâm, thế nhưng mãi vẫn không dám lên tiếng, bởi vì đan dược hắn cần thật sự khó có thể để người ta chịu ra tay.

Sau hắn lại nhìn thấy các sư huynh rất không tín nhiệm Vô Danh phong thì trong lòng cũng do dự.

Nhưng do dự cũng chỉ kéo dài một lát là biến mất, bởi vì hắn rất muốn có đan dược kia.

- Sư đệ, chuẩn bị muốn luyện đan dược gì?

Trương Nhị Cẩu cười hỏi.

Mao Tiểu Tiểu nhìn Trương Nhị Cẩu, thoáng có chút khẩn trương:

- Sư huynh, đệ chỉ là một đệ tử tạp dịch, đến Thánh Tông chưa được bao lâu, cũng không chuẩn bị được tài liệu gì trân quý, cho nên đệ muốn luyện chế một lò Khí Huyết Đan. Chỗ này có ba phần tài liệu, sư huynh thấy có được không?

Mao Tiểu Tiểu móc từ trong áo ra ba gốc thảo dược. Số thảo dược này là Mao Tiểu Tiểu vô ý lấy được, luôn giữ khư khư bên mình. Đối với Mao Tiểu Tiểu, ba gốc thảo dược này đã là vật trân quý nhất mà hắn có.

Khí Huyết Đan là đan dược đẳng cấp khá thấp, nhưng lại rất trọng yếu với đệ tử tạp dịch.

Ở giai đoạn chưa bước vào cảnh giới Hậu Thiên, Khí Huyết Đan có thể dùng để tăng cường khí huyết bản thân. Mà đã bước vào cảnh giới Hậu Thiên thì Khí Huyết Đan cũng vẫn có tác dụng rất lớn.

Đối với đệ tử tạp dịch mà nói, tuy tông môn có trợ cấp đan dược, nhưng rất ít ỏi, bởi vậy đệ tử tạp dịch có thể đột phá Tiên Thiên đã ít càng thêm ít, mà một khi đột phá là có thể chân chính trở thành một đệ tử ngoại môn của tông môn.

Thánh Tông hàng năm đều thu đệ tử, tư chất không tốt, thông thường đều ném vào khu tạp dịch, tư chất tốt thì thu làm đệ tử ngoại môn, cũng có thể là được chín đại thái thượng trưởng lão vừa ý mà đưa lên núi dạy dỗ.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác hơi ngẩn ra, không ngờ lại là loại đan dược sơ cấp này.

Thôi quên đi, đây là sinh ý đầu tiên, không được kén chọn.

- Được, sư đệ yên tâm, sáng sớm mai chúng ta sẽ lại ở đây, khi đó đệ tới lấy đan.

Trương Nhị Cẩu nói.

- Cảm tạ hai vị sư huynh.

Mao Tiểu Tiểu tươi cười nói cảm ơn.

Hắn không biết luyện đan, mà các sư huynh trên Đan Đỉnh phong cũng không chịu luyện Khí Huyết Đan giúp hắn, bởi vì đó là một loại đan dược sơ cấp, luyện chế hoàn toàn là phí thời gian.

- Không cần cảm tạ, trở về đi, chúng ta cũng phải trở về núi phục mệnh.

Trương Nhị Cẩu khoát tay áo.

- Vâng, gặp lại sư huynh.

Mao Tiểu Tiểu giờ phút này thở phào một hơi. Hắn cũng không sợ các sư huynh nuốt tài liệu của mình, bởi vì tài liệu này là quý trọng với hắn, nhưng lại chẳng có tác dụng gì với các sư huynh.

-----oo0oo-----
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 114: Sư đệ, đá hắn


Dịch & biên: †Ares†

oOo

Buổi tối.

Vô Danh phong lộ vẻ tiêu điều. Chỉ có ba người ở một ngọn núi rộng lớn quả thật có chút quạnh quẽ.

- Tông chủ, hôm nay ra cửa bất lợi, cuối ngày mới có một gã đệ tử tạp dịch nguyện ý tin tưởng chúng ta, những đệ tử ngoại môn khác chỉ đứng xem náo nhiệt, không hề tin tưởng.

Trương Nhị Cẩu báo cáo chi tiết tình huống ngày hôm nay.

Lâm Phàm không nói gì, chỉ nhìn con lợn rừng đang được gác lên giá gỗ nướng trên bếp lửa.

Xèo xèo…

Con lợn rừng trên bếp phát ra mùi thơm điếc mũi cùng những tiếng xèo xèo đầy k*ch th*ch. Lâm Phàm không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, món ăn dân dã này có vẻ rất không tệ a.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác cũng bị cả mùi lẫn tiếng hấp dẫn, thèm nhỏ dãi, nhưng tông chủ không nói gì, bọn hắn cũng chỉ có thể đợi.

- Tình huống hôm nay cũng trong dự liệu của ta, thậm chí có một đệ tử chịu tin tưởng đã là khởi đầu rất không tệ rồi. Không cần vội, từ từ sẽ đến.

Lâm Phàm bình thản nói, cũng không có vẻ gì là sốt ruột.

Lăng xê tên tuổi Thánh Ma Tông rất quan trọng, nhưng tăng thực lực bản thân cũng quan trọng không kém.

Cố gắng đến quá trưa hôm nay, Lâm Phàm đã đem Lãng Triều Kình tu luyện tới sáu tầng kình lực. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tu luyện thêm đêm nay nữa, hẳn tám tầng kình lực là không thành vấn đề.

- Chín rồi, ăn thôi, ăn xong ai trở về phòng nấy tu luyện, ngày mai tiếp tục tuyên truyền.

Lâm Phàm phủi phủi tay, nhấc con lợn rừng khỏi giá, sau đó xé lấy cái đùi mà bỏ vào miệng.

Mùi vị không tồi, da giòn thịt mềm, sau khi ăn xong vẫn còn lưu lại hương vị trong miệng.

- Tông chủ, không ngờ thịt lợn rừng ăn ngon như vậy.

Trương Nhị Cẩu cắn một miếng, mắt sáng lên, lập tức nhồm nhoàm như hổ đói.

Phong Bất Giác ở một bên cũng dùng tốc độ nhai nuốt không thua kém, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với sư huynh.

....

Trở về đến phòng.

Lâm Phàm nhìn ba gốc thảo dược trong tay. Đây là dược liệu để luyện chế Khí Huyết Đan, cũng là loại dược liệu duy nhất.

Thảo dược này chỉ có hai chiếc lá, trên mỗi chiếc đều có những đường vân màu đỏ như gân mạch trong cơ thể người.

Khí Huyết Đan.

Lâm Phàm trực tiếp đem ném vào lò đan trong thức hải.

Không đến một giây, toàn bộ đã xong.

Hiện giờ cấp bậc luyện đan của Lâm Phàm đã là 16, xem như đại sư trong đại sư.

Luyện chế loại Khí Huyết Đan đơn giản này căn bản không cần tốn thời gian, hơn nữa còn ép trọn vẹn tinh hoa của ba gốc thảo dược thành đan.

"Đinh, chúc mừng luyện chế Hoàng giai hạ phẩm Khí Huyết Đan."

"Đinh, Khí Huyết Đan sau khi sử dụng có thể tăng cường khí huyết, vô dụng đối với người có cảnh giới Tiên Thiên trở lên, có thể gia tăng 1 exp."

Lâm Phàm vừa nhìn đã chán, thật sự là quá kém, kém đến độ không thể kém hơn.

Thậm chí còn không bằng cả Uẩn Khí Đan ở Thánh Ma Tông ngày trước.

Hiện giờ Lâm Phàm có tu vi Tiên Thiên sơ giai. Dựa theo số liệu trước khi hệ thống cập nhật, hẳn là Tiên Thiên cấp chín, sắp đi vào cảnh giới Nhập Thần.

Mà thực lực Tiên Thiên sơ giai bây giờ hoàn toàn có thể nghiền áp cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn, nhưng con đường tiếp đó lại dài vô cùng, mới đi nhích nhích ở đầu đường, nói đơn giản là 100 triệu exp thì hiện giờ giỏi lắm đạt 500 ngàn.

Quá hố.

Cũng không biết khi nào thì mới có thể thăng cấp. Xem ra có cơ hội nhất định phải đi giết quái cày level.

Loại đan dược sơ cấp này, một phần tài liệu tối đa được một lò năm viên, thế nhưng Lâm Phàm tiện tay luyện ra đến mười viên, đây là chênh lệch giữa đại sư hàng đầu và người thường.

Cất kỹ 30 viên đan, Lâm Phàm bắt đầu tiến nhập trạng thái tu luyện, tiếp tục thăng cấp Lãng Triều Kình.

....

Hôm sau.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác dậy thật sớm, tiếp tục xuống núi tuyên truyền. Thế nhưng tình hình vẫn chưa khá hơn hôm qua.

Đêm hôm qua, sau khi trở về chỗ tạp dịch, Mao Tiểu Tiểu trằn trọc mãi không ngủ nổi, cứ nhắm mắt là lại suy nghĩ về đan dược.

Hắn không biết chờ đợi mình ngày mai là gì.

Là các sư huynh dùng vẻ mặt áy náy nhìn mình, tỏ vẻ đan dược không luyện thành.

Hay là các sư huynh dùng ánh mắt chúc mừng rồi ném đan dược tới cho mình?

Cứ vậy suy nghĩ cả đêm, mặt trời vừa lên, Mao Tiểu Tiểu đã ra khỏi giường mà đi vào trong ngoại môn.

- Các ngươi vẫn còn tuyên truyền sao? Không ai tìm các ngươi luyện đan đâu!

Một gã đệ tử ngoại môn cười nhạo nói.

- Đúng, thời gian đi tuyên truyền còn không bằng cố mà tu luyện đi. Phong Bất Giác, ta thấy ngươi gia nhập Vô Danh phong chính là một lựa chọn sai lầm đấy.

- Hôm nay cũng như hôm qua thôi, các ngươi có đứng cả ngày cũng không ai nhờ luyện đan đâu.

Trương Nhị Cẩu nhìn đệ tử ngoại môn kia, bực mình trừng mắt:

- Các ngươi không luyện thì biến. Thật là đáng ghét.

- Sao, chúng ta đứng đây nhìn không được chắc?

Đệ tử ngoại môn khó chịu nói.

- Sư huynh, đừng ầm ĩ với bọn chúng, không đáng.

Phong Bất Giác đứng một bên nói.

Trương Nhị Cẩu gật gật đầu, sau đó nhìn liếc đ*ng q**n người nọ một cái, hung tợn nói:

- Ngươi cứ cẩn thận.

- Hừ…

....

Đúng lúc này, Mao Tiểu Tiểu vội vàng tiến đến. Nhìn thấy vô số sư huynh ngoại môn chú ý tới mình, Mao Tiểu Tiểu không khỏi có chút hồi hộp.

- Sư huynh, của đệ xong chưa?

Mao Tiểu Tiểu hỏi.

- Xong rồi.

Trương Nhị Cẩu cười nói, sau đó gỡ cái túi cột bên hông xuống, ném cho Mao Tiểu Tiểu.

Mao Tiểu Tiểu bắt lấy, lập tức tươi cười, vừa nhìn sơ trong túi vải đã thấy có ít nhất bảy viên Khí Huyết Đan. Ba phần tài liệu mà có thể luyện ra bảy viên, chuyện này…

- Thật cảm tạ sư huynh, thật cảm tạ sư huynh.

Mao Tiểu Tiểu mừng rỡ cảm tạ, sau đó quay lưng định rời đi.

- Đợi đã.

Nghe tiếng gọi, Mao Tiểu Tiểu sửng sốt, không biết còn có chuyện gì.

- Gấp cái gì, còn nữa mà.

Trương Nhị Cẩu bất đắc dĩ nói. Hắn cũng hoàn toàn tâm phục thuật luyện đan của tông chủ.

Chỉ ba gốc thảo dược mà có thể luyện ra 30 viên đan dược, thiên hạ vô địch, làm cho người ta sùng bái không thôi.

- Hả…

Mao Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Nhị Cẩu lại ném hai cái túi cho mình.

- Chỗ này tổng cộng 30 viên. Tông chủ nói, đệ làm đệ tử tạp dịch vất vả, sẽ không thu tiền công của đệ.

Lời phía sau là Trương Nhị Cẩu tự thêm vào.

Ý ban đầu của tông chủ là những đan dược này quá bỏ đi, lưu lại trên người vô dụng nên không thu tiền công.

Nhưng Trương Nhị Cẩu nghĩ rằng nếu nói vậy sẽ khiến Mao sư đệ thương tâm, bởi vậy sửa một chút.

Quả nhiên sau khi Mao Tiểu Tiểu tiếp nhận hai túi to thì cũng ngẩn cả người, cảm kích nhìn Trương Nhị Cẩu.

- Cảm tạ tông chủ, cảm tạ sư huynh, cảm tạ…

Mao Tiểu Tiểu luôn miệng cảm tạ, chỉ còn kém quỳ xuống phục lạy.

- Này, sư đệ tạp dịch, đệ nhờ bọn họ luyện chế đan dược gì thế?

Giờ phút này một gã đệ tử ngoại môn cười hỏi.

- Khí Huyết Đan.

Mao Tiểu Tiểu nói.

- Ha ha… Mọi người nghe rõ chưa, Khí Huyết Đan?

- Ha ha, Khí Huyết Đan.

Giờ khắc này đám đệ tử ngoại môn cười phá lên, mặt càng lộ rõ vẻ xem thường.

- Chắc bọn hắn chỉ luyện chế nổi loại đan dược này thôi. Lý sư huynh trên Đan Đỉnh phong còn khinh thường luyện loại đan cấp thấp này, mà nếu luyện thì một phần tài liệu có thể ra được ba viên.

Mao Tiểu Tiểu không biết những sư huynh này vì sao lại cười, ngây ngốc nói:

- Sư huynh, nhưng mà ta chỉ đưa cho các sư huynh ba phần tài liệu, luyện ra 30 viên Khí Huyết Đan.

Đệ tử ngoại môn vừa to mồm nhất sửng sốt, vẻ mặt không tin:

- Không thể nào, cả Lý sư huynh cũng chỉ luyện được ba viên, Vô Danh phong thì có năng lực gì, nhất định là cố ý đưa thêm cho ngươi, nhất định như thế.

Giờ khắc này Trương Nhị Cẩu nổi giận. Người này thật sự quá làm càn, nếu không đá nát ‘bi’ của hắn thì lại cho là chúng ta dễ chọc.

- Sư đệ, lên đi, đá nát trứng hắn.

Trương Nhị Cẩu lập tức sai Phong Bất Giác.

Nhưng vừa lúc đó, cách đó không xa truyền tới một loạt tiếng ồn ào.

Ánh mắt của mọi người cũng bị hấp dẫn.

-----oo0oo-----
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 115: Thập đại thiên tài ngoại môn cổ động


Dịch & biên: †Ares†

oOo

Cách đó không xa, một đám người từ từ đi tới, khí thế bức người, giống như một ngọn núi lớn đang ép lại, làm người ta cảm thấy hít thở không thông.

Phong Bất Giác khẽ cau mày, không ngờ là bọn họ.

- Đó là thập đại thiên tài của ngoại môn.

- Diệp Thiếu Thiên kìa.

- Không ngờ Kinh Thiên Hồng cũng có mặt.

- Chuyện gì đây? Chẳng lẽ ngoại môn xảy ra chuyện? Tại sao thập đại thiên tài đều xuất hiện?

- Ngay cả Mạnh Hạo luôn bế quan cũng có mặt.

- Nhất định là có chuyện lớn, chưa từng có chuyện thập đại thiên tài tập hợp thế này a.

Giờ khắc này đám đệ tử ngoại môn mỗi người một câu mà suy đoán. Bọn họ chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này, cũng không ngờ có ngày nhìn được thập đại thiên tài của ngoại môn cùng lúc xuất hiện.

- Sư đệ, chuyện gì vậy?

Trương Nhị Cẩu cũng bị trận thế trước mắt hù dọa. Thập đại thiên tài này, mỗi người đều là nhân vật hiện tại hắn kiễng lên cũng không với nổi, thế nhưng giờ lại đồng loạt xuất hiện.

Mà Phong Bất Giác từng là một trong thập đại thiên tài ngoại môn, có thể hẳn biết cái gì đó.

- Sư huynh, đệ cũng không biết, chỉ có điều những người này đều không phải thiện nam tín nữ gì. Huynh nhìn thấy người mặt như băng sương, sau lưng đeo hai thanh hắc bạch song kiếm không?

Phong Bất Giác cảnh giác nhìn đám người kia

- Nhìn thấy, làm sao vậy?

- Hắn là một tên cực kỳ thần bí trong thập đại thiên tài ngoại môn. Sư đệ đã từng khiêu chiến thập đại thiên tài, trong đó có hắn.

Phong Bất Giác nói đến đây, trong mắt không khỏi lộ ra một tia sợ hãi.

- Kết quả thế nào?

Trương Nhị Cẩu tò mò hỏi.

- Rất mạnh, đệ giao thủ với hắn, thậm chí không thể khiến hắn sử dụng binh khí, chỉ một đạo kiếm khí thôi đã đánh bại đệ.

Nhớ tới lần đó, Phong Bất Giác khẽ run lên, hắn còn nhớ như in cảm giác bị đẩy vào một thế giới có kiếm ý đầy trời.

Cường hãn, vô cùng cường hãn.

- Còn người vóc dáng thấp bé kia, sư huynh đừng xem thường hắn. Nghe đồn hắn là Võ Thần chuyển thế, cường hãn đến cực điểm, nghe nói từng đánh bất phân thắng bại với một thiên tài trong nội môn.

Phong Bất Giác nói.

- Mạnh như thế, sao Nhược Mộng Vũ lại có thể ngồi ở ngôi đệ nhất?

Trương Nhị Cẩu kinh ngạc nói.

- Không biết, chuyện này đệ cũng không nghĩ thông. Khi đệ còn là một trong thập đại thiên tài ngoại môn thì cũng không giao du mấy với bọn họ.

Phong Bất Giác nói.

Trương Nhị Cẩu nhìn thập đại thiên tài được một người kính sợ thì không khỏi hâm mộ, chỉ có cường giả mới được người khác tôn trọng a.

Đệ tử ngoại môn xung quanh không ngừng lùi ra phía sau. Đối diện mấy đệ tử thiên tài này, trong tâm bọn họ đều cực kỳ sợ hãi.

- Sư đệ, không bình thường, bọn họ hình như đang đi tới chỗ chúng ta.

Trương Nhị Cẩu nghi hoặc nói.

Phong Bất Giác khẽ nhíu mày, trong lòng cũng bất an, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa Diệp Thiếu Thiên và tông chủ thì hẳn là đám này không phải tới gây chuyện.

Lúc này các đệ tử ngoại môn phát hiện thập đại thiên tài đang đi tới chỗ hai người ở Vô Danh phong thì trong lòng chỉ thấy vui sướng hóng người gặp họa.

Đám đệ tử này còn không biết quan hệ hiện tại giữa Diệp Thiếu Thiên và Lâm Phàm đã rất tốt, vẫn cho rằng Diệp Thiếu Thiên dẫn người đến báo thù.

- Diệp sư huynh, đây là?

Giờ phút này Trương Nhị Cẩu tuy rằng rất khẩn trương, nhưng thân là đại đệ tử Vô Danh phong, đương nhiên phải ra mặt.

Huống hồ Trương Nhị Cẩu và Diệp Thiếu Thiên cũng tương đối quen thuộc, hẳn không có chuyện gì.

- Trương sư đệ, các ngươi mở quầy luyện đan sao không báo cho sư huynh một tiếng chứ. Nếu không phải hôm qua nghe có người nói, sợ là giờ vẫn không biết gì.

Diệp Thiếu Thiên cười nói, sau đó liếc nhìn Phong Bất Giác một cái.

Diệp Thiếu Thiên còn có thể bình tâm trao đổi với Trương Nhị Cẩu, thế nhưng vẫn chưa tan hiềm khích với Phong Bất Giác.

- À, hóa ra là việc này, làm đệ tưởng có đại sự gì chứ.

Trương Nhị Cẩu nghe xong, vỗ vỗ ngực thở phào.

- Kỳ thật đây là quyết định của tông chủ đại nhân. Tông chủ nói, Đan Đỉnh phong lấy phí luyện đan quá cao, các đệ tử ngoại môn vất vả lắm mới kiếm đủ dược liệu mà còn bị thu hơn phân nửa khiến ngài không đành lòng, cho nên muốn tự mình luyện đan cho bọn họ, chỉ cần một thành tiền công, hơn nữa ba phần dược liệu tất ra một lò đan dược.

Trương Nhị Cẩu thổi phòng nói. Dù sao tạo thanh danh tốt cho tông chủ thì sau này càng dễ làm việc.

Diệp Thiếu Thiên đương nhiên tin lời Trương Nhị Cẩu, khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc lại, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Vô Danh phong cao vút trong mây, không khỏi cảm thán nói:

- Sư thúc vẫn luôn nghĩ cho người khác như vậy, để người ta phải bội phục, phải kính ngưỡng.

Diệp Thiếu Thiên chưa từng bội phục ai, nhưng tới giờ hắn hoàn toàn bội phục Lâm sư thúc.

Trương Nhị Cẩu nhìn nét mặt của Diệp Thiếu Thiên, cười thầm trong lòng. Xem ra Diệp sư huynh bị tông chủ đại nhân đầu độc không nhẹ.

- Trương sư đệ, lần này ta tới là vì tiến cử cho mọi người mấy vị muốn luyện đan. Mấy vị này hẳn đệ cũng biết, đều là bằng hữu của sư huynh.

Diệp Thiếu Thiên nói, sau đó chắp tay với thập đại thiên tài:

- Các vị sư huynh đệ, đây là đại đệ tử của Lâm sư thúc. Trình độ luyện đan của Lâm sư thúc, Diệp Thiếu Thiên đã tự mình kiểm chứng, tuyệt không kém Đan Đỉnh phong, các vị sư huynh đệ có thể thử một phen.

Diệp Thiếu Thiên nghe mọi người đồn đại, biết cả ngày qua Trương sư đệ vẫn không nhận được đơn luyện đan nào, bởi vậy suốt đêm liên lạc với mấy vị sư huynh đệ có chút giao tình, hy vọng bọn họ có thể nể mặt giúp được cái gì đó.

Giờ phút này đám đệ tử ngoại môn đều trợn tròn mắt, đây là tình huống gì? Không phải Diệp Thiếu Thiên có thù không đội trời chung với Vô Danh phong sao? Tại sao hiện giờ lại giúp Vô Danh phong?

Bọn họ nghĩ muốn nát óc cũng không sao hiểu được.

- Nếu Diệp sư đệ đã lên tiếng thì sư huynh đương nhiên phải cấp mặt mũi rồi. Chỗ này có sáu phần tài luyện, chỉ cầu luyện chế một viên Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan. Có điều đan dược này cực kỳ khó luyện, mặc kệ có thể thành hay không thì cũng không sao.

Nam tử lưng đeo hắc bạch song kiếm, giọng lạnh như băng nói, sau đó lấy từ nhẫn trữ vật ra sáu phần tài liệu.

- Kiếm sư huynh, cái này…

Diệp Thiếu Thiên cả kinh, hắn không nghĩ tới Kiếm sư huynh lại xuất ra tài liệu cực kỳ hiếm có như thế.

- Không sao, ta đã thử qua Đan Đỉnh phong cầu đan, nơi đó không ai có thể luyện chế, thái thượng trưởng lão lại quanh năm bế quan, đương nhiên không có khả năng vì ta luyện đan. Nếu Diệp sư đệ đã tín nhiệm Lâm tông chủ như vậy thì thử một lần, mặc kệ được hay không, Kiếm Vô Địch ta cũng không có ý gì khác.

Diệp Thiếu Thiên chắp tay:

- Kiếm sư huynh, vậy xin đa tạ.

Kiếm Vô Địch lạnh lùng gật gật đầu, sau đó rời khỏi nơi này. Diệp Thiếu Thiên cũng đã quen với tính tình của vị sư huynh này, ba năm trước đã thế, hiện giờ vẫn vậy, thế nhưng tu vi của Kiếm sư huynh thì càng thêm cường đại so với ba năm trước.

Hắn luôn không rõ vì sao Kiếm sư huynh không đi nội môn, giờ xem ra là muốn đột phá xiềng xích tại ngoại môn, sau đó tới nội môn giành ngôi đệ nhất.

- Nếu Kiếm sư huynh đã xuất ra tài liệu trân quý như thế, vậy sư đệ cũng không thể rớt lại phía sau. Nơi này có mười phần tài liệu, chỉ cầu luyện chế một viên Long Huyết Đan. Có điều đan dược này cũng cực kỳ khó luyện, ngay cả thái thượng trường lão Đan Đỉnh phong cũng không có tự tin. Nhưng không luyện thành cũng không sao cả.

Mạnh Hạo cười sang sảng.

....

Giờ phút này Trương Nhị Cẩu thu lấy một đống tài liệu trân quý, cười lớn:

- Yên tâm, yên tâm, thuật luyện đan của tông chủ đại nhân nhà ta cao siêu vô cùng, các sư huynh chờ tin tức tốt lành đi.

Phong Bất Giác cười tươi roi rói, lần này đúng là mở hàng gặp khách sộp.

Đám đệ tử ngoại môn đang hóng thì càng lúc càng kinh ngạc, không dám tin chuyện trước mắt.

-----oo0oo-----
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 116: Thuật luyện đan siêu cấp


Dịch & biên: †Ares†

oOo

Trên Vô Danh phong.

Lâm Phàm tu luyện một ngày đêm, một khắc cũng không nghỉ, exp liên tục tăng trưởng. Lãng Triều Kình hiện giờ đã được Lâm Phàm tu luyện tới tám tầng kinh lực, tốc độ này có thể nói là đệ nhất thiên hạ.

Giờ phút này Lâm Phàm dừng tu luyện, bởi vì trái tim hắn đột nhiên đập mạnh, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra. Loại cảm giác này tuyệt đối sẽ không sai.

- Tông chủ, ngài mau ra đây…

Vừa lúc đó, từ ngoài cửa truyền tới tiếng gọi gấp gáp của Trương Nhị Cẩu.

Lâm Phàm mặc dù có ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Trương Nhị Cẩu vội vã như thế nhất định là có việc gấp, nhưng mình là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, tự nhiên phải giữ uy thế mới được.

- Chớ hoảng sợ, tiến vào nói đi.

Lâm Phàm ngồi lại ngay ngắn, bình thản nói vọng ra ngoài.

Sắc mặt Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đều một vẻ vui mừng, đẩy cửa phòng tông chủ rồi bước vào:

- Tông chủ, hôm nay có rất nhiều đơn hàng.

- Vậy sao…

Lâm Phàm thản nhiên nói, giống như chuyện này trong mắt hắn hết sức bình thường.

- Tông chủ, ngài không tò mò một chút nào sao?

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác thấy tông chủ bình thản như thế, kinh ngạc hỏi.

- Đại sự trong lời các ngươi là chuyện bản tông đã dự kiến trước, có gì phải tò mò.

Giờ khắc này Lâm Phàm tản ra bức khí nhàn nhạt, tựa như trên đời này không có việc gì có thể thoát khỏi tính toán của hắn.

- Hả… Hóa ra tông chủ cũng biết rồi sao?

Sự hưng phấn hừng hực của hai người Trương Nhị Cẩu bị Lâm Phàm dội vào một chậu nước lạnh, nháy mắt tắt lịm.

Lâm Phàm nhìn thấy bộ dáng của hai người, cười thầm trong lòng, chỉ bằng các ngươi cũng muốn làm bản tông hoảng sợ sao? Quả thực quá coi thường bản tông chủ.

- Tông chủ, ngày hôm nay Diệp sư huynh dẫn theo thập đại thiên tài ngoại môn đến cổ động, giao cho chúng ta rất nhiều tài luyện để nhờ luyện đan. Lần này Vô Danh phong chúng ta nhất định sẽ đại xuất danh khí.

Trương Nhị Cẩu nói.

Lâm Phàm kinh ngạc, nhưng vẫn cố làm vẻ bình thản nhìn hai người. Diệp Thiếu Thiên dẫn người đến cổ động sao? Quả thật là bất ngờ. Lâm Phàm còn cho rằng cái tính tình rắm thối của Diệp Thiếu Thiên thì không có ma nào chịu làm bằng hữu chứ.

Nhưng hiện thực tr*n tr** này lại hung hăng tát cho Lâm Phàm một cái.

Diệp Thiếu Thiên cũng sẽ có bằng hữu…

- Tông chủ, đây chính là tài liệu thập đại đệ tử ngoại môn đưa.

Phong Bất Giác xuất ra từ túi trữ vật một loạt tài liệu, để ngay ngắn trên mặt đất.

- Chỗ này là của Mạnh sư huynh, mười phần tài liệu, chỉ cần một viên Long Huyết Đan.

- Chỗ này là của Kiếm sư huynh, sáu phần tài liệu, chỉ cần một viên Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan.

- Chỗ này là của…

Phong Bất Giác mỗi lần lấy ra dược liệu ra thì đều sẽ nói tên loại đan dược đối phương yêu cầu.

- Tông chủ, tất cả đều nói dù đan luyện thành hay không cũng không sao cả. Không ngờ các sư huynh này hào sảng thật.

Phong Bất Giác nói.

- Sư đệ, không phải sư huynh cố ý sửa lời đệ, nhưng đệ nghĩ đơn giản quá rồi. Những tài liệu này, mỗi phần đều có giá trị cực kỳ xa xỉ, cho dù mặt mũi của Diệp sư huynh có lớn hơn nữa cũng không thể khiến bọn họ lấy ra khơi khơi như vậy đâu. Theo ta nghĩ, Diệp sư huynh lần này phải bỏ ra không ít chỗ tốt.

Trương Nhị Cẩu nói.

- Được rồi, hai người các ngươi đi ra ngoài trước đi. Những đan dược này tuy rất khó luyện, nhưng đối với bản tông thì không phải là vấn đề gì lớn.

Lâm Phàm cũng cảm thấy rất vui mừng khi Trương Nhị Cẩu thông minh như vậy.

Không cầu trong tông môn toàn người thông minh, nhưng ít ra cũng cần có một hai người.

Lâm Phàm rất xem trọng Trương Nhị Cẩu.

- Vâng.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác cung kính cáo từ, rời khỏi căn nhà của Lâm Phàm.

Sau khi hai người lui ra, Lâm Phàm nhìn từng dãy dược liệu trước mắt, cười toe toét.

Lâm Phàm thật sự không nghĩ tới Diệp Thiếu Thiên sẽ hỗ trợ.

Nhưng sự thật sờ sờ trước mắt, cũng không thể không tin.

Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan, Long Huyết Đan, Thất Mệnh Huyền Môn Đan, Bổ Thiên Đan…

Mỗi cái tên đều là một loại đan dược cực kỳ trân quý.

Lâm Phàm cầm lấy tài liệu của Long Huyết Đan, chờ nghe hệ thống phân tích.

"Giao Long Huyết: tinh huyết bản mệnh của mãnh thú Giao Long."

"Cực Cốt Hàn Hoa: một loại thảo dược sinh trưởng ở nơi lạnh nhất."

....

Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã hiểu công dụng của mỗi loại dược liệu, cũng hiểu nếu không có thuật luyện đan đạt tới cảnh giới nhất định thì căn bản là không có khả năng luyện chế thành công.

Nhưng với Lâm Phàm thì đây không thành vấn đề, bởi bản thân hắn đang có thuật luyện đan cấp 16, là đại sư danh xứng với thực.

Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan là một viên đan dược dùng để tu luyện kiếm ý, trong đó dược liệu chủ yếu là Âm Dương Thủy.

Lâm Phàm cầm lấy một phần tài liệu, tổng cộng bốn mươi tám loại linh thảo, ném cả vào trong lò luyện đan.

"Ùng ục…"

Giờ khắc này, lò luyện đan trong thức hải réo lên, phun ra từng luồng sương trắng. Mà sương trắng dần dần hóa thành hình âm dương thái cực xen lẫn với kiếm ý dâng cao.

Luyện loại đan dược này khá tốn thời gian, một viên cần chừng nửa nén hương.

Thời gian vừa đến, lò luyện dừng xoay chuyển, tỏa mạnh hào quang. Đỉnh lò mở ra, một viên đan dược từ từ bay lên, xuất hiện ở trong tay Lâm Phàm.

"Đinh, chúc mừng luyện chế thành công một viên Địa giai trung phẩm Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan."

"Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan: dùng để tu luyện Âm Dương Kiếm Ý, cô đọng Âm Dương Kiếm Ý."

"Đinh, sau khi sử dụng có thể tăng trưởng exp."

"Đinh, gia tăng exp luyện đan."

Luyện chế xong một viên Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan, thuật luyện đan cũng tăng không ít exp.

Nhìn viên đan dược nửa đen nửa trắng trong tay, Lâm Phàm chậm rãi nghiên cứu. Viên đan này tỏa ra âm dương nhị khí nhàn nhạt, đồng thời ẩn chứa một loại kiếm ý tràn trề, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá đan mà ra.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm luyện chế đan dược cao giai, cảm giác rất kỳ diệu, không nghĩ gom các loại linh thảo cùng một chỗ lại sinh ra đan dược có tác dụng lớn như thế.

Lâm Phàm khẽ thở nhẹ một tiếng.

Một viên đan dược, nghịch thiên cải mệnh. Có lẽ đây là chuyện có khả năng.

Giờ phút này Lâm Phàm nghĩ tới viên Vô Thượng Đan mà mình từng nuốt. Loại đan dược đó có thể thay đổi tư chất một người.

Mặc dù Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan này chưa thể so sánh với Vô Thượng Đan, nhưng lại mở trước mắt Lâm Phàm thông thiên đại đạo.

Hắn càng rõ ràng một chuyện, chức nghiệp phụ đều không thể coi thường.

Lâm Phàm nhất thời có chút hứng thú với viên đan dược này. Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan ẩn chứa âm dương chi đạo và kiếm ý, không biết đưa chân nguyên của mình vào đó thì sẽ có biến hóa gì nhỉ?

Nghĩ là làm, Lâm Phàm lại ném đan dược vào lò, sau đó mở ra thần thông Âm Dương, liên tiếp rót âm dương nhị khí vào lò đan. Viên đan dược lập tức chớp chớp hào quang, hai màu đen trắng càng lúc càng phân rõ.

(Thần thông Âm Dương: sau khi hệ thống thăng cấp, công pháp Xoay Chuyển Càn Khôn có thêm tên là thần thông Âm Dương)

Tâm pháp Kiếm Ý tuy mới luyện tới tầng 2 nhưng không thể coi thường, dù sao cũng là tâm pháp Thiên giai.

- Mở ra Kiếm Ý.

Giờ khắc này, không gian quanh người Lâm Phàm đột nhiên biến thành vặn vẹo. Một đạo kiếm ý sắc bén vô cùng, chí cường chí cương dũng mãnh tuồn vào Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan.

Lâm Phàm kinh ngạc phát hiện, Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan bộc phát ra hào quang còn chói mắt hơn lúc trước.

Luồng sáng rực rỡ che phủ lên tất cả, mọi thứ như bị hòa tan…

-----oo0oo-----
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 117: Xì một hơi trời đất mịt mù


Dịch & biên: †Ares†

oOo

Thần đan!

Tuyệt đối là thần đan!

Giờ khắc này, Lâm Phàm phát hiện, viên đan dược này sau khi được mình rót thêm chân nguyên Âm Dương và kiếm ý thì bạo phát ra đan khí còn cường đại hơn lúc trước mấy lần.

"Đinh, chúc mừng luyện chế đan dược bán thành phẩm Thiên giai hạ phẩm Hỗn Độn Kiếm Đan."

Lâm Phàm vừa chạm vào viên đan, hệ thống đã truyền đến một tiếng nhắc nhở kích động lòng người.

Không ngờ rót Âm Dương chi khí và kiếm ý vào lại khiến đan dược Địa giai trung phẩm mạnh mẽ tăng lên hai giai. Điều này làm Lâm Phàm cũng phải tự hô to mình là thiên tài.

Thế nhưng tâm tình hưng phấn không duy trì được bao lâu, Lâm Phàm phát hiện có gì đó không được bình thường.

Hỗn Độn Kiếm Đan kia giống như bị nghiền nát từ bên trong, từng dòng khí xì ra ngoài.

Chuyện này…

Lâm Phàm cực kỳ hoảng sợ, sẽ không xảy ra vấn đề chứ? Đan dược bản đại gia tân tân khổ khổ luyện chế ra, sao có thể xảy ra vấn đề.

"Đinh, bán thành phẩm Hỗn Độn Kiếm Đan không chịu nổi Âm Dương nhị khí và kiếm ý, sắp tan rã."

Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lâm Phàm ngẩn cả người.

Nhìn thấy đan dược không ngừng nứt ra, Lâm Phàm cuống lên, cuối cùng không biết làm thế nào, chộp lấy ném vào miệng.

Trước khi mi vỡ nát, bản đại gia nuốt mi vào, dù thế nào thì cũng giữ lại được chút ích lợi chứ.

"Đinh, dùng bán thành phẩm Hỗn Độn Kiếm Đan, hóa thành exp hay sử dụng dược hiệu?"

- Hóa thành exp.

"Đinh, dùng thất bại…"

Ngay tại khi Lâm Phàm đang đợi exp tăng lên lại nghe thấy thông báo này, Hỗn Độn Kiếm Đan cũng hoàn toàn tan trong người, một dòng khí khổng lồ tràn ngập toàn thân.

Kiếm ý, Âm Dương nhị khí, hai dòng khí bất đồng này kịch liệt đấu đá nhau trong cơ thể Lâm Phàm, phảng phất muốn phá thể mà ra.

Giờ khắc này Lâm Phàm càng hoảng, không thể ngờ nổi chuyện sẽ biến thành như vậy.

Vừa lúc đó, sắc mặt Lâm Phàm đỏ lên, nơi đầu ra phía dưới giống như muốn phun cái gì đó.

- Con mẹ nó chứ, chịu không nổi…

Lâm Phàm hô to một tiếng, không chịu nổi hai luồng khí tán loạn trong cơ thể.

"Xìiiii… Bùmmmm…"

"Ầmmmm."

Căn nhà gỗ hai tầng đơn sơ đột nhiên bị một luồng khí cực mạnh trùng kích, phá nát bức tường phía sau.

Tiếng nổ vang vọng trời đất, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đang nói chuyện phiếm cũng bị một tiếng này làm kinh sợ đến nhảy dựng lên.

- Chuyện gì vậy?

- Là tiếng nổ từ căn nhà gỗ của tông chủ!

Hai người liếc nhau một cái, sau đó kinh hô lên.

- Tông chủ… Tông chủ.

Bọn hắn đều nghĩ đây là luyện đan bị nổ lò, cũng không biêt tông chủ thế nào rồi.

Khi hai người vọt đến, nhìn thấy tông chủ đại nhân vẫn bình an ngồi tại đó thì nhẹ nhõm thở phào một hơi.

- Tông chủ, làm sao vậy?

Trương Nhị Cẩu nhìn thấy mặt tường đằng sau tông chủ đã biến mất không một vết tích, vẻ mặt như phát ngốc.

- Khụ khụ, không có việc gì. Vừa rồi bản tông luyện đan nên vận chuyển công pháp vô thượng, dư lực phá mất bức tường thôi. Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, lát nữa dù nghe thấy âm thanh gì thì cũng không được tiến vào, bảo vì bản tông chủ đang luyện đan.

Lâm Phàm nhìn hai người, sắc mặt như thường nói.

-Vâng.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác có chút nghi hoặc nhìn tông chủ, cũng không biết tình huống cụ thể, cuối cùng lặng lẽ lùi ra.

Sau khi hai người rời khỏi, Lâm Phàm thở phào một hơi, sờ sờ cái mông lạnh lẽo. Vừa rồi xì hơi quá mạnh, đến nỗi nát cả đít quần.

May là ca gặp nguy không loạn, nếu không để cho hai đệ tử nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này, không biết hình tượng cao lớn uy mĩnh của ca sẽ biến thành cái gì nữa.

Lâm Phàm thay quần mới, cẩn thận phân tích tình huống vừa rồi.

Hỗn Độn Kiếm Đan không thể thừa nhận Âm Dương chi khí và kiếm ý, hẳn là do tài liệu luyện chế không chống đỡ được chân nguyên của hắn. Có lẽ phẩm chất chân nguyên quá cao khiến đan dược không chịu nổi.

Nhưng có lần thực nghiệm này, Lâm Phàm cũng có định hướng đại khái. Sau này nếu như có thể tìm được tài liệu cao cấp, hẳn sẽ luyện ra được loại đan dược mình không tưởng tượng nổi.

Tiếp đó, đó Lâm Phàm cầm lấy mấy phần tài liệu rồi ném cả vào lò đan.

"Đinh, chúc mừng luyện chế Địa giai trung phẩm Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan."

"Đinh, chúc mừng luyện chế Địa giai trung phẩm Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan."

....

Tổng cộng năm viên Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan bay ra khỏi lò. Đối với bất kỳ luyện đan sư nào, xác suất thành đan này đều được coi là quá kh*ng b*.

Với đan dược cấp thấp, một phần tài liệu có thể luyện ra nhiều hơn một viên. Thế nhưng đan dược cấp cao thì một phần chỉ có thể luyện một viên, chính là hoàn mỹ dung hợp công hiệu của nhiều loại linh thảo, hình thành đan dược cường đại nhất.

Lưu lại một viên Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan, còn bốn viên Lâm Phàm trực tiếp ném cả vào miệng.

"Đinh, chúc mừng dùng Địa giai trung phẩm Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan, gia tăng exp."

....

Bốn viên đan vào bụng, không kể một viên hỏng, tu vi gia tăng không ít exp, thế nhưng vẫn chỉ như muối bỏ biển. Có điều Lâm Phàm tin, chỉ cần có thể đẩy cao danh khí của Vô Danh phong thì sẽ càng ngày càng có nhiều người tới cầu đan mà đưa exp cho mình.

Khi đó tích tiểu thành đại, nằm cũng có thể thăng cấp a.

Kế đến là loại đan tiếp theo, Long Huyết Đan.

Lâm Phàm để hệ thống phân tích tài liệu. Đan dược này hẳn là dùng để luyện thể.

Từ khi Lâm Phàm tu luyện Bất Diệt Ma Thể tới nay, đây là lần đầu tiên gặp được người tu luyện nhục thân.

Còn người cần loại đan dược đầu tiên hẳn là tu luyện kiếm đạo, hơn nữa còn là loại kiếm đạo tương đối cao minh, bởi Âm Dương Chuyển Luân Kiếm Đan căn bản không phải người bình thường có khả năng dùng.

Bởi vì sau khi ăn vào sẽ có cảm giác bị vạn kiếm xuyên tâm, người không có ý chí kiên định không thể chịu nổi.

Lâm Phàm ném tài liệu của Long Huyết Đan vào lò. Hắn nghĩ sẽ thử xem nếu rót chân nguyên của Bất Diệt Ma Thể vào đó thì sẽ thành cái dạng gì.

Thế nhưng Lâm Phàm lại do dự, một cái rắm ban nãy đã kinh khủng đến thế, nếu làm cái nữa, khả năng căn nhà này không chịu nổi.

Bởi vậy Lâm Phàm đành thành thành thật thật luyện đan, chờ sau này tìm được tài liệu có phẩm chất cao hơn thì lại hảo hảo thí nghiệm một phen.

Giờ khắc này, phía trên lò luyện đan xuất hiện một con giao long màu máu uốn lượn.

"Đinh, chúc mừng luyện chế Địa giai trung phẩm Long Huyết Đan."

"Long Huyết Đan: sau khi sử dụng, vận chuyển lực giao long, rèn luyện thân thể."

Tiếp theo, Lâm Phàm luyện chế cả mười phần tài liệu, há miệng, ném chín viên đan dược vào, khoái trá hưởng thụ số exp tăng lên.

Tuy rằng giờ đã có thể chọn lựa để sử dụng công hiệu của đan dược, nhưng Lâm Phàm cho rằng không cần thiết với loại đan này, bởi vì Địa giai có chút thấp.

Còn không bằng tăng exp.

Chuyện này mà để người ngoài biết, chỉ sợ đều phải hộc máu. Mấy viên đan dược này mặc dù là Địa giai trung phẩm, nhưng lại là những loại đan dược khó luyện chế nhất cùng giai.

Thậm chí độ khó khăn còn cao hơn cả những loại đan dược Địa giai thượng phẩm bình thường.

-----oo0oo-----
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 118: Lâm Phàm không phục


Dịch & biên: †Ares†

oOo

Sắc trời tối dần, Lâm Phàm cũng đã sớm luyện đan xong, thế nhưng không có ăn hết chỗ thừa mà giữ lại một loại có tác dụng với hai đệ tử của mình.

Bổ Thiên Đan.

Dùng trong thời gian dài có thể bù lại chỗ thiếu hụt trời sinh của võ giả, diệu dụng vô cùng.

Bổ Thiên Đan này có tổng cộng ba phần tài liệu, tuy chỉ là Địa giai hạ phẩm, nhưng lại mang tới chỗ tốt rất lớn cho võ giả.

Nhất là đối với Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác, hai người tu vi thấp, chỗ thiếu hụt còn rất nhiều, có Bổ Thiên Đan này bù đắp thù tu vi sẽ tiến một bước.

Trong khoảng thời gian này, khi có tình huống phù hợp, Lâm Phàm cũng sẽ xoa đầu hai người để giúp hai người tăng lên tư chất. Chức nghiệp phụ lão sư diệu dụng vô cùng, Lâm Phàm biết mình còn chưa dùng được hết tinh túy của chức nghiệp này, nếu không có lẽ còn khủng hơn nữa.

- Tông chủ, ăn cơm thôi.

Giờ phút này Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác bưng một mâm đồ ăn tới.

- Ừ.

Lâm Phàm gật gật đầu. Bình thường một ngày ba bữa, nếu hắn không ra cửa thì hai đệ tử sẽ đưa tới.

- Tông chủ, đây là cá Nguyệt Quế mà đệ tử cùng sư đệ bắt được ở thượng lưu con sông trong tông môn, ngon tuyệt vời.

Trương Nhị Cẩu nói. Hiện tại hắn đã quen với cuộc sống trên Vô Danh phong. Tông chủ đối với bọn hắn không tệ, bản thân hắn thì mỗi ngày tu luyện, tán phét, buồn lại xuống núi dạo chơi, cũng rất là thoải mái.

- Đây là hai viên đan dược, sau khi về phòng thì ăn vào, có rất nhiều chỗ tốt với các ngươi.

Lâm Phàm ném hai viên Bổ Thiên Đan ra.

Trương Nhị Cẩu vui vẻ tiếp lấy đan dược, tưởng đây là Đại Phàm Ca, nhưng khi thẩy rõ là một loại xa lạ thì không khỏi có chút thất vọng.

Đã vài ngày không dùng Đại Phàm Ca, thật sự hơi nhớ nhớ.

Phong Bất Giác có kiến thức hơn xa Trương Nhị Cẩu, vừa nhận đan thì đã cảm nhận được đan khí bàng bạc, biết viên đan dược này tuyệt đối không phải hàng thông thường.

- Cảm tạ, tông chủ.

Phong Bất Giác nói cảm ơn.

- Các ngươi về phòng tu luyện đi.

Lâm Phàm nói.

- Vâng!

Phong Bất Giác gật gật đầu.

Giờ phút này Trương Nhị Cẩu vẻ tội nghiệp nhìn Lâm Phàm, do dự một lát rồi nói:

- Tông chủ, ta đổi viên này lấy Đại Phàm Ca được không? Ngài xem, dạo này đệ tử gầy quá, muốn dùng Đại Phàm Ca để bồi bổ.

Trương Nhị Cẩu thật sự rất hoài niệm cảm giác kia. Tuy đan dược này khẳng định rất bất phàm, nhưng nếu để Trương Nhị Cẩu lựa chọn, hắn sẽ chọn Đại Phàm Ca, bởi vì đó mới là loại đan dược nam nhân nên dùng.

Khí phách, uy vũ, thoải mái.

- Đây là một viên thần đan, có chỗ tốt cực lớn với các ngươi, ngươi xác định đổi?

Lâm Phàm sửng sốt, nhìn sắc mặt khẩn cầu của Trương Nhị Cẩu, không khỏi chửi thầm: Fu-ck, còn hỏi tại sao mà gầy, mặt đất trong phòng các ngươi nhiều lỗ thủng đến nỗi không còn khoảng nào lành lặn mà đặt chân rồi.

Nhưng không ngờ Đại Phàm Ca này lại làm người ta nghiện.

- Vâng vâng, đổi ạ.

Trương Nhị Cẩu không chút do dự gật đầu liên tục.

Phong Bất Giác nhìn nhìn Trương Nhị Cẩu, sau đó lại nhìn nhìn đan dược trong tay, trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự.

Giờ phút này Lâm Phàm không còn lời nào để nói, bởi hắn cũng thấy cả ánh mắt khao khát của Phong Bất Giác. Chẳng lẽ hai đại đệ tử của tông môn lại trầm mê vào diệu dụng của Đại Phàm Ca?

Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:

- Bản tông có một câu muốn nói với các ngươi, nếu các ngươi khăng khăng muốn đổi, bản tông sẽ thành toàn.

- Vâng.

Trương Nhị Cẩu gật đầu, hưng phấn nói.

Lâm Phàm nhắm mắt lại, sau đó mở to đôi mắt thâm thúy nhìn hai người:

- Còn trẻ không biết kiềm chế, tới già nhìn không thể ăn mà rơi lệ.

- Chờ các ngươi suy nghĩ cẩn thận những lời này thì nói cho ta biết có muốn đổi hay không đi.

Lâm Phàm chân tâm thật ý nói. Nếu hai người này không phải đệ tử của hắn, quỷ mới thèm quản.

Không có bạn lữ mà còn cắn nghiện, sau này có bạn lữ rồi lại đến thế nào nữa.

- Tông chủ, đệ tử hiểu rồi, đệ tử xác định muốn đổi.

Lâm Phàm vừa mới dứt lời, Trương Nhị Cẩu đã lập tức nói.

Lâm Phàm nhìn Trương Nhị Cẩu, cuối cùng không khuyên nữa, sau hối hận thì chớ tìm bản tông chủ.

- Lăn cả đi!

Lâm Phàm ném đan dược cho hai người, sau đó đuổi như đuổi tà.

Quá thất vọng. Nếu để người biết bản tông có hai đệ tử ‘uy phong’ nhường này thì không biết giấu mặt vào đâu.

- Tông chủ, ngài chính là người Nhị Cẩu bội phục nhất đời này.

Trương Nhị Cẩu mừng rỡ, lập tức đáp lễ bằng một tràng vỗ mông ngựa.

- Đây là đan dược để mai trả cho bọn họ, hôm nay bản tông đủ mệt rồi, các ngươi mai tự hành động đi.

Lâm Phàm nói.

- Rõ!

Sau đó Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác lập tức lui ra ngoài.

- Sư huynh, câu kia của tông chủ là có ý gì nhỉ? Đệ nghĩ mãi chưa ra.

Phong Bất Giác nhớ lại câu tông chủ mới nói, cảm giác lời này ẩn chứa đạo lý tối cao, nhưng lại không sao hiểu rõ.

- Ta biết làm sao được, chỉ rõ một chuyện là tông chủ thật sự quá lợi hại. Đệ xem, đan dược chỉ một ngày đã luyện xong. Còn một câu kia có lẽ là cảm ngộ nhân sinh của tông chủ. Ta nghĩ tông chủ nhất định là người có nhiều chuyện cũ, bằng không sẽ không nói ra được những lời cao thâm như thế.

Trương Nhị Cẩu sáng mắt lên nhìn theo bóng Lâm Phàm, cảm thấy tự hào vì mình có thể dựa vào gốc đại thụ như vậy.

- Vâng.

Phong Bất Giác cảm giác sư huynh nói rất có lý.

....

Trong phòng, Lâm Phàm đang nhìn chằm chằm vào viên Đại Phàm Ca trong tay. Không biết đan dược này có hiệu quả gì, lại khiến hai đại đệ tử của bản đại gia mê mệt như thế.

Không được, đêm nay bất kể như thế nào bản đại gia cũng phải thử một phen.

Ca cũng không tin lấy ý chí của ca mà còn không khống chế nổi.

Liều mạng, xem ai sợ ai, mi là do bản đại gia luyện chế, chẳng lẽ lại khắc chế được bản đại gia chắc.

Nói làm là làm, Lâm Phàm không chút do dự ném Đại Phàm Ca vào miệng.

Lâm Phàm khoanh chân ngồi, hít sâu một hơi, Đại Phàm Ca vừa qua miệng đã tan, hóa thành một dòng nước ấm lan khắp cơ thể.

- Đến đây đi.

Lâm Phàm hét thầm trong lòng.

....

Không cần chờ quá lâu, từ trong căn nhà gỗ truyền ra tiếng gào.

- Fu-ckkkk, thật sự có độc…

-----oo0oo-----
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 119: Muốn làm tạp dịch? Nằm mơ đi!


Dịch & biên: †Ares†

oOo

Hôm sau, mặt trời vừa lên, giữa sườn núi Vô Danh phong đã xuất hiện hai bóng người lặng im đang đi từ trên xuống, vẻ rất cô độc.

- Sư huynh, tối qua huynh ngủ được không?

Phong Bất Giác ngáp dài, tay cầm theo lá cờ dùng để tuyên truyền, mí mắt cứ trĩu xuống, giống như chỉ cần hạ hết nấc sẽ vĩnh viễn không mở lên được.

- Còn đệ?

Trương Nhị Cẩu phờ phạc hỏi lại.

- Không ngủ được.

Phong Bất Giác bất đắc dĩ nói.

- Ta cũng không ngủ được…

Trương Nhị Cẩu trả lời một câu.

Bọn hắn không biết tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy từng tiếng rít gào như tiếng của dã thú từ căn nhà gỗ của tông chủ truyền tới. Bọn hắn rất muốn đi xem, nhưng nhớ tông chủ đã dặn đừng quấy rầy, bởi vậy chỉ có thể ôm lòng hiếu kỳ mà cố nhắm mắt đi ngủ.

Thế nhưng theo thời gian, âm thanh kia chẳng những không nhỏ lại mà còn mỗi lúc một to hơn.

Cuối cùng hai người có một đêm không ngủ, nghe đủ ma âm truyền tới từ căn nhà của tông chủ.

....

Trên Vô Danh phong.

Lâm Phàm nằm tênh hênh trên mặt đất, trán đầy mồ hôi, vẻ mặt như sắp chết. Hắn thề với trời, nếu sau này còn ăn Đại Phàm Ca thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế. Hố nặng, đây rõ ràng là độc dược.

Một đời anh danh của bản tông chủ bị hủy bởi viên đan này a. Cũng không biết có bị hai đệ tử có biết cái gì không nữa.

Đợi buổi tối hai người trở về, nếu thấy ánh mắt nhìn mình có gì khác thường thì bản tông chủ sẽ phải nuôi nhốt hai kẻ này, không cho ló mặt ra ánh sáng nữa.

Đáng giận, thật sự là quá ghê tởm, viên đan dược này chính là kẻ thù không đội trời chung với Lâm Phàm ta.

Thế nhưng cảm giác sau khi dược lực tan hết đúng là quá thoải mái, không hổ là bản đại gia luyện chế.

....

Trong ngoại môn, rất nhiều đệ tử đều tới đợi sẵn chỗ hai người Trương Nhị Cẩu mở quầy hôm qua để xem kịch vui.

Ngày hôm qua, thập đại thiên tài ngoại môn đều xuất quan, tới nơi này nhờ luyện đan, cũng không biết kết quả ra sao, đan dược có luyện chế thành công hay không.

Thế nhưng bọn họ đều nhất trí cho rằng Vô Danh phong không thể thành công, bởi những đan dược kia đều là hàng cao cấp, cho dù Đan Đỉnh phong cũng không chắc có thể luyện thành.

Hơn nữa muốn luyện chế một viên đan dược cao giai đều cần thời gian rất dài. Nhiều tài liệu như vậy, tuyệt đối một đêm không thể luyện chế thành công.

Chính vì thế, sáng nay cả đám tụ tập tới đây để chờ xem chuyện cười.

- Mọi người xem, ngoại môn thập đại đệ tử không một ai tới, ngay cả kia Diệp Thiếu Thiên cũng không thấy mặt, chứng tỏ bọn họ cũng cho rằng đan dược nhất định không thể luyện thành.

- Cũng không biết tới cùng là Diệp sư huynh và Vô Danh phong quan hệ như thế nào.

- Ai biết được. Ô, mọi người xem, người của Vô Danh phong đến. Ha ha, bọn hắn phờ phạc thế kia nhất định là thất bại, không cần nói cũng hiện rõ lên mặt rồi.

Một gã đệ tử ngoại môn mỉa mai cười nói.

- Ha ha, đợi lát nữa có trò hay để nhìn rồi. Vô Danh phong này đã không có bản lãnh còn dám khoác lác, đúng là làm người ta cười rụng cả răng.

- Cũng không biết bọn hắn có luyện đan thật không hay là nuốt riêng những tài liệu vô giá kia rồi nữa.

....

Mọi người bàn tán sôi nổi, hiển nhiên là không ai tin tưởng Vô Danh phong có thể luyện chế ra những đan dược kia.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác không biết những đệ tử ngoại môn ở đằng xa kia đang xì xào về mình, nhưng nhìn thấy có nhiều người đang đợi như vậy, Trương Nhị Cẩu cũng vội hít sâu mấy hơi để giữ vững tinh thần.

- Sư đệ, nhớ phải bình tĩnh, lát nữa đối mặt với đám đệ tử ngoại môn kia không được để đánh mất tinh thần của Vô Danh phong chúng ta.

Trương Nhị Cẩu nói.

Phong Bất Giác vừa nghe, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nỗ lực mở to đôi mắt đang buồn ngủ.

- Sư huynh, yên tâm đi.

....

- Trương Nhị Cẩu, đan dược mười vị sư huynh nhờ các ngươi luyện thế nào rồi? Xem bộ dáng của các ngươi, hẳn không luyện chế thành công hả?

Giờ phút này, một gã đệ tử ngoại môn cười hỏi, ánh mắt lộ vẻ khinh thường trắng trợn, hoàn toàn không sợ đắc tội đối phương.

- Ai nói…

Phong Bất Giác vừa nghe, lập tức lên tiếng phản bác.

Thế nhưng hắn chưa kịp nói tròn câu đã bị Trương Nhị Cẩu kéo lại. Phong Bất Giác liếc sư huynh một cái, sau đó cười cười, hẳn sư huynh có cao kiến.

Trương Nhị Cẩu thấy đám đông cười nhạo mỉa mai thì cũng chỉ mặc kệ không thèm cãi lại. Hiện tại cho các ngươi đắc ý, đợi lát nữa tát thẳng lên mặt các ngươi.

Trương Nhị Cẩu nhớ kỹ lời tông chủ dạy bảo:

- Người khác có cười nhạo ngươi, sỉ nhục ngươi thì cũng đừng nóng vội, cứ yên tĩnh mà chuẩn bị, cuối cùng hung hăng đập nát mặt bọn chúng.

Những lời này Phong Bất Giác cũng được nghe, thế nhưng cảm thụ không quá lớn, còn Trương Nhị Cẩu lại xem đó là kim chỉ nam. Cũng chỉ có tông chủ đại nhân vĩ đại mới có thể nói ra những lời đầy ý nghĩa như thế.

- Luyện ra hay không có liên quan gì đến các ngươi?

Trương Nhị Cẩu chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ta khinh tất cả các ngươi làm cho đám đệ tử ngoại môn rất khó chịu.

- Ha ha, liên quan gì sao? Đương nhiên là không liên quan. Thế nhưng nếu Vô Danh phong có thể luyện chế ra đan dược, Vương Bảo Phi ta nguyện tới Vô Danh phong của các ngươi làm tạp dịch.

Gã đệ tử ngoại môn tên Vương Bảo Phi nói.

Trương Nhị Cẩu nhìn đối phương từ đầu đến chân, cười khinh bỉ một tiếng:

- Bằng vào ngươi, tư cách làm tạp dịch cũng không có.

Vô Danh phong là nơi nào chứ? Đây chính là sơn môn của thiên hạ đệ nhất đại tông trong tương lai. Kẻ này muốn dựa vào khích bác để trở thành đệ tử tạp dịch của Vô Danh phong chúng ta sao, nằm mơ đi.

Chờ Vô Danh phong lớn mạnh, chức tạp dịch kia còn không phải bị người ta tranh nhau đi làm.

Trương Nhị Cẩu có ánh mắt trông xa, nội tâm cũng tràn đầy tự tin, bởi vì trong túi trữ vật hắn đang đeo bên hông đều là thần đan mà tông chủ đại nhân luyện chế.

Đợi lát nữa mười vị sư huynh tới, lấy đan dược ra còn sợ không làm mù mắt chó của các ngươi sao.

- Trương Nhị Cẩu, đừng chỉ giỏi khua môi múa mép, đợi lát nữa xem các ngươi lấy ra cái gì.

- Hừ, không thèm nói nhiều với ngươi.

Trương Nhị Cẩu khoát tay áo, không muốn phí lời với đám này, sau đó nhìn về phương xa, tự hỏi sao giờ này mà mười vị sư huynh còn chưa tới.

....

Lúc này, trong khu nhà ở của đệ tử ngoại môn.

- Kiếm sư huynh, Lâm sư thúc hẳn đã luyện đan xong rồi, cùng đi lấy đi.

Diệp Thiếu Thiên sớm đã thức dậy, bắt đầu đi gọi mọi người.

Để có thể mời các sư huynh đệ cổ động cho Lâm sư thúc lần này, Diệp Thiếu Thiên đã phải hứa hẹn không ít ưu đãi. Thế nhưng Diệp Thiếu Thiên cho rằng tất cả chuyện này đều đáng, bởi vì Lâm sư thúc tốt với hắn như vậy, hy sinh một chút thế này có là gì.

- Diệp sư đệ, sư huynh hôm nay có việc, không đi đâu. Chuyện luyện đan là vì nể mặt sư đệ, luyện thành hay không cũng không sao cả. Ngay cả thủ tịch đệ tử của thái thượng trường lão Đan Đỉnh phong cũng không thể luyện, chẳng lẽ đệ cho rằng Vô Danh phong làm nổi sao? Được rồi, sư huynh không đi.

Kiếm Vô Địch nói vọng từ trong phòng ra, giọng điệu bình thản lạnh lùng vô cùng, giống như là một thanh kiếm sắc.

Diệp Thiếu Thiên đứng ở cửa, không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

-----oo0oo-----
 
Back
Top Bottom