Ngôn Tình Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
301,144
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMJf_Au4Z2DX2R98vPYx2TX-dzLAfu2CViuvnWhQ4QcOW-aQyImNkX-uNMit_IumouooxC8-hNIgmUZxt8TCrBnJ4_6rjmy6g6dapSEMssZtwYTzlIXLjCMjbS_KK27TT_5HCJ6LihM8DAr13v76Iwy=w215-h322-s-no-gm

Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Đỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự.

Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.

Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia.

Nào ngờ, mới cưới được một tháng.

Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh.

Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau.

Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn."

Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu."​
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 1


Đỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự.

Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.

Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia.

Nào ngờ, mới cưới được một tháng.

Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh.

Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau.

Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn."

Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu."

1

"Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?"

Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng.

Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi.

Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo."

Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước.

"Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!"

Tôi bị cánh tay cô ấy siết chặt, vội vàng an ủi.

"Chia cho cậu một nửa quyền sở hữu."

Hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử.

Một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.

Khi biết được Lục phu nhân có ý định xem mắt con dâu, tôi và Ôn Nhan quyết đoán đến cửa tự tiến cử.

Lục phu nhân hỏi chúng tôi có ưu điểm gì.

Ôn Nhan suy nghĩ một chút: "Con xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn."

Tôi thì nói thẳng vào vấn đề: "Con học ngành Y học phục hồi chức năng."

Lục phu nhân vừa nghe, hợp lý, đúng là không thể nào hợp lý hơn!

Lập tức đồng ý.

Thế là, tôi và Ôn Nhan tay trong tay cùng gả vào Lục gia.

Ôn Nhan gả cho anh trai, Lục Quan Nam - người đã xuất gia.

Tôi gả cho em trai, Lục Triều Bắc - người thực vật.

Thành công bước vào cuộc sống sung sướng, có tiền mà không có chồng.

Tuy nhiên, dù thoải mái nhưng vẫn không hề lơ là bổn phận.

Ví dụ như tôi, mỗi tuần ít nhất phải đến bệnh viện thăm chồng thực vật ba lần.

Ôn Nhan mỗi tuần đều phải về nhà cũ một lần, để "bồi dưỡng tình cảm" với chồng Phật tử.

Gần đây, vì phải viết luận văn, tôi ngày nào cũng chạy đến phòng bệnh quan sát Lục Triều Bắc.

Vô tình lại khiến Lục phu nhân cảm động, được tặng một hòn đảo nhỏ.

Nói xong, tôi đẩy Ôn Nhan.

"Ngày mai cậu phải về nhà cũ gặp Lục Quan Nam đúng không?"

Năm Lục Quan Nam trưởng thành, đột nhiên quyên góp mười tỷ.

Rước một pho tượng Phật bằng vàng về nhà.

Sau đó, anh ấy ngày nào cũng ăn chay niệm Phật, trở thành Phật tử nổi tiếng khắp Kinh Thành.

Trong giới có lời đồn, nói rằng anh ấy vì người tình trong mộng đã mất sớm mà giữ mình trong sạch, xuất gia.

Lục phu nhân vất vả lắm mới ép được anh ấy kết hôn với Ôn Nhan. Đương nhiên là muốn họ trở thành vợ chồng thực sự.

Vì vậy, Ôn Nhan mỗi tuần đều có nhiệm vụ "quyến rũ" chồng.

Ôn Nhan nắm tay tôi, thề son sắt: "Nếu ngày mai mẹ cho tớ tiền tiêu vặt, tớ cũng chia cho cậu một nửa."
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 2


Ngày hôm sau, Ôn Nhan về nhà cũ.

Còn tôi thì đến bệnh viện thăm Lục Triều Bắc.

Lục Triều Bắc gặp tai nạn xe cộ một năm trước.

Dưới sự chăm sóc tận tình của Lục gia, dù nằm liệt giường một năm, Lục Triều Bắc trông vẫn không khác gì người bình thường.

Tôi lau xong cánh tay Lục Triều Bắc, vắt khăn mặt, vén áo lên lau bụng cho anh ấy.

"Ồ, cơ bụng biến mất rồi."

Cơ bắp người thực vật bị teo lại là chuyện bình thường.

Tôi thuận miệng than thở một câu, nhanh chóng lau xong phần thân trên, bắt đầu c** q**n Lục Triều Bắc.

Trước đây, việc lau người cho Lục Triều Bắc là của hộ lý.

Nhưng hôm nay hộ lý xin nghỉ một ngày.

Tôi vừa nhận được một hòn đảo, không làm chút việc thì áy náy trong lòng.

Nên đã nhận làm hết việc của hộ lý hôm nay.

Không biết Ôn Nhan bên kia thế nào rồi.

Đang suy nghĩ lung tung, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi cau mày, ngẩng đầu lên.

Bất ngờ chạm phải một đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ.

"Lục... Lục Triều Bắc?"

Tôi sững sờ.

Chồng thực vật của tôi sống lại rồi?!

Lục Triều Bắc khó khăn thốt ra hai chữ, "Buông... ra..."

Tôi cúi đầu, nhìn bàn tay đang kéo quần anh ấy.

Ngay lập tức rụt tay về, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Ngẩng đầu lên, Lục Triều Bắc hài lòng nhắm mắt lại, ngất đi.

Nếu không phải mặt đỏ bừng, căn bản không nhận ra anh ấy vừa tỉnh lại trong chốc lát.

Bác sĩ vội vàng chạy đến, hoảng hốt, vội vàng gọi y tá đo nhiệt độ.

"Nhiệt độ bình thường, sao mặt lại đỏ như vậy..."

Tôi khẽ ho hai tiếng, chuyển chủ đề.

Bác sĩ ra vào phòng bệnh cả ngày, làm đủ loại kiểm tra.

Cuối cùng đưa ra kết luận, Lục Triều Bắc thực sự đã tỉnh lại.

Lục phu nhân nhận được tin, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Bà ấy vừa khóc vừa nắm tay tôi, lại chuyển cho tôi một tỷ tiền tiêu vặt.

Tôi tự giác nhắn tin báo cáo cho Ôn Nhan.

[Chia cho cậu một nửa, mỗi đứa mình năm trăm triệu.]

Mãi đến khi bác sĩ trong phòng bệnh đều đi hết, Ôn Nhan vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tôi đang nghĩ như vậy, thì thấy Lục phu nhân lại kích động ôm chầm lấy tôi.

"Song hỷ lâm môn! Trời phù hộ Lục gia chúng ta!"

Hả? Song hỷ?

Niềm vui còn lại ở đâu?

Lục phu nhân thấy tôi hoang mang, ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói.

"Không bao lâu nữa, mẹ sẽ được bế cháu rồi."

Tôi chớp chớp mắt, nhìn Lục Triều Bắc vừa mới tỉnh lại, vẫn đang hôn mê.

Trực giác mách bảo tôi, Lục phu nhân chắc chắn không phải đang trông chờ vào người thực vật này.

Cúi đầu nhìn điện thoại.

Ôn Nhan gửi tin nhắn đến.

[Lục Quan Nam, cái thứ Phật tử rách nát.]

Ồ, hóa ra niềm vui còn lại ở đây.
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 3


Vì Lục Triều Bắc tỉnh lại, Lục Quan Nam và Ôn Nhan cũng đến bệnh viện.

Hai anh em nói chuyện trong phòng bệnh.

Tôi và Ôn Nhan đứng ngoài phòng bệnh nhìn nhau.

Ôn Nhan nghiến răng nghiến lợi, "Chuyện này không giống như kế hoạch."

Tôi rơm rớm nước mắt: "Đúng vậy, không ngờ anh ấy lại tỉnh lại."

"Vậy ly hôn?"

"Cậu ly hôn thì tớ cũng ly hôn."

"Vừa nhận tiền, giờ ly hôn hình như không được hay lắm?"

"Vậy tiếp tục chịu đựng?"

...

Chúng tôi bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định tiếp tục chờ xem tình hình.

Cuối cùng Ôn Nhan theo Lục Quan Nam về nhà.

Tôi ở lại bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc.

Cũng không biết Lục phu nhân đã giải thích với Lục Triều Bắc thế nào, ngoài lúc mới tỉnh dậy có chút ngạc nhiên ra, sau đó anh ấy thích ứng rất tốt với sự xuất hiện của tôi - người vợ từ trên trời rơi xuống.

Sau đó, Lục Triều Bắc bắt đầu điều trị phục hồi chức năng.

Vì luận văn của mình, tôi trực tiếp chuyển đến bệnh viện sống, cần mẫn chăm sóc Lục Triều Bắc.

Lục phu nhân biết chuyện, lại tặng cho tôi khu trang viên mới mua.

Còn Ôn Nhan thì nhận được bộ trang sức bằng đá sapphire trị giá bốn trăm triệu tệ.

Hai chúng tôi nhận tiền xong, ý định ly hôn vừa nhen nhóm lại bị dập tắt.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một tháng đã trôi qua.

Lục Triều Bắc hoàn thành giai đoạn phục hồi chức năng cơ bản, xuất viện về nhà cũ.

Đến nhà cũ, tôi mới biết, Ôn Nhan dạo này vẫn luôn ở đây.

Cô ấy vừa thấy tôi, nước mắt lưng tròng, ra sức nháy mắt với tôi.

Tôi hiểu ý cô ấy, cứng đờ người quay sang nhìn Lục Quan Nam.

"Anh cả, anh và Triều Bắc lâu ngày không gặp, chắc hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói."

"Vừa hay tối nay em cũng muốn tâm sự với chị dâu một chút."

Lục Quan Nam khẽ gõ ngón tay, ngẩng đầu nhìn Lục Triều Bắc.

"Em có chuyện muốn nói với anh?"

"Không."

Lục Triều Bắc từ chối rất nhanh, Lục Quan Nam hài lòng gật đầu.

Ôn Nhan muốn khóc không ra nước mắt.

Tôi, lực bất tòng tâm.

Tối đó, lúc ba giờ sáng, tôi giả vờ dậy uống nước, lén lút gặp Ôn Nhan trong bếp.

Ôn Nhan vịn eo, xương quai xanh chi chít những dấu hôn đỏ ửng.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt chán chường: "Cuộc hôn nhân này phải ly hôn, trời sáng là mình đi luôn!"

Tôi gật đầu: "Vậy cậu ly hôn hôm nay đi, mình đợi ngày mai. Hai chúng ta cùng đi thì quá lộ liễu."
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 4


Kết thúc cuộc gặp gỡ, tôi rón rén mò mẫm về phòng, bất chợt nghe thấy một tiếng:

"Em đi đâu vậy?"

Tôi cười xòa, quay người lại, "Chồng ơi, anh cũng chưa ngủ sao."

"Em vừa khát nước, xuống lầu uống nước."

Lục Triều Bắc ngừng một chút, rồi lại nằm xuống không hỏi thêm nữa.

Tôi chợt lóe lên một ý, nhân cơ hội này có thể thăm dò chuyện ly hôn.

"Chồng ơi, à không... Lục tổng!"

"Anh xem chúng ta cũng không quen biết nhau, bây giờ anh đã tỉnh lại, cuộc hôn nhân giả tạo này của chúng ta, có cần thiết phải tiếp tục nữa không?"

Vừa dứt lời, phòng ngủ chìm vào im lặng c.h.ế.t chóc.

Mãi cho đến khi tôi nghĩ Lục Triều Bắc đã ngủ, anh ấy mới chậm rãi mở miệng.

"Anh không phải kẻ vong ân bội nghĩa."

"Em không rời bỏ, kiên trì ở bên cạnh chăm sóc anh suốt một năm, anh nhất định sẽ không phụ em."

Lời bộc bạch chân thành của Lục Triều Bắc khiến tôi không dám thở mạnh.

Bởi vì những lời này, căn bản không phải đang nói về tôi!

Hoặc là Lục Triều Bắc nhận nhầm người, hoặc là Lục phu nhân đã dựng lên một vở kịch.

Trong lòng tôi dâng lên một tia áy náy, ý định ly hôn càng thêm kiên định.

Tôi không lên tiếng, Lục Triều Bắc ôn nhu bổ sung một câu: "Chờ anh kết thúc giai đoạn phục hồi chức năng, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới bù nhé?"

Tôi vẫn không nhúc nhích, giả vờ ngủ say.

Lục Triều Bắc cũng không hỏi thêm nữa.

Khác với tư thế ngủ quấn người của Ôn Nhan, tôi ngủ rất ngay ngắn.

Lúc ngủ tư thế nào, lúc tỉnh dậy vẫn y như vậy.

Chỉ là không ngờ...

Lục Triều Bắc ngủ cũng phải ôm người!

Sau lần thứ sáu bị anh ấy quấn lấy, tôi từ bỏ giãy giụa.

Một đêm không mộng mị, yên ổn trải qua ngày đầu tiên trở về nhà cũ.

Mãi đến hai giờ chiều, Ôn Nhan mới tập tễnh đi từ trên lầu xuống.

Tôi bị cô ấy dọa hết hồn.

"Không phải nói chỉ có trâu mỏi chứ đất không mòn sao? Cậu đây là...?"

Ôn Nhan ủ rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận, "Anh ta cố tình trả thù!"

"Tớ đã đề cập đến chuyện ly hôn. Nhưng Lục Quan Nam nói anh ta chỉ có góa vợ, không có ly hôn!"

Tôi hít một hơi thật sâu, "Anh ta không buông tha cho cậu, còn muốn g.i.ế.c cậu. Đây nào phải Phật, đây là ma quỷ rồi!"

Ôn Nhan do dự hai giây, "Lục Quan Nam có ý này sao?"

"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là còn ly hôn nữa không?"

"Ly hôn!" Ôn Nhan nghiến răng nghiến lợi, kiên quyết nói, "Chúng ta đổi lại, cậu ly hôn trước, ngày mai tớ ly hôn sau."
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 5


Tôi suy nghĩ một chút, thấy cũng được.

Theo như thăm dò tối qua.

Chỉ cần nói cho Lục Triều Bắc sự thật, anh ấy chắc chắn sẽ không do dự ly hôn với tôi.

Nói là làm, tôi lập tức liên lạc với anh hộ lý đã chăm sóc Lục Triều Bắc ở bệnh viện đến nhà.

Anh hộ lý nhanh chóng báo cáo công việc trong suốt một năm qua.

Thành công nhận lấy công lao không rời bỏ, chăm sóc Lục Triều Bắc suốt một năm.

Lúc ra về, Lục Triều Bắc còn lì xì cho anh ấy một bao lì xì đỏ.

Trong thư phòng chỉ còn lại tôi và Lục Triều Bắc.

Lục Triều Bắc trầm mặt.

"Vậy nên em vì anh ta mà muốn ly hôn với anh?"

Hình như có gì đó sai sai.

Nhưng lý do không quan trọng, kết quả đúng là được rồi.

Vì vậy, tôi gật đầu.

Lục Triều Bắc sa sầm mặt mày, gọi một cuộc điện thoại.

Đội ngũ luật sư nhanh chóng soạn thảo thỏa thuận ly hôn gửi đến.

Nhìn thấy thỏa thuận ly hôn trong tay, tôi chợt nảy ra một ý.

Đột nhiên nghĩ ra một cách.

Tôi dùng bản điện tử in lại một bản thỏa thuận ly hôn khác.

Sau đó chồng hai bản lên nhau, đi theo Ôn Nhan đến Phật đường tìm Lục Quan Nam.

Ở tại nhà cũ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi đến Phật đường.

Lục Quan Nam nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại.

Ánh mắt anh ấy lướt qua tôi, rồi dừng lại trên người Ôn Nhan.

"Sao vậy?"

Ôn Nhan lập tức chột dạ, núp sau lưng tôi, "Vy Vy tìm anh có chút việc."

Lục Quan Nam khựng lại một chút, rồi lại nhìn về phía tôi.

Tôi hít sâu một hơi lấy can đảm, cầm tờ đơn ly hôn xông lên.

"Anh cả, anh cũng biết em và Triều Bắc không có tình cảm, bây giờ anh ấy đã tỉnh lại rồi, chúng em định ly hôn."

Vừa nói, tôi vừa đưa bút đến, "Mong anh cả ký tên."

Lục Quan Nam nhướng mày.

"Hai người ly hôn thì tôi ký tên làm gì?"

Tôi nghiêm trang bịa chuyện: "Chuyện này liên quan đến việc phân chia tài sản của Lục gia, cần anh cũng ký tên xác nhận một chút."

Lục Quan Nam im lặng.

"Em coi anh là kẻ ngốc không biết chữ à?"

Ánh mắt tôi đảo quanh, "Lỡ như không xem kỹ thì sao..."

Lục Quan Nam lại đột nhiên bật cười.

Anh ấy ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn thẳng về phía sau tôi.

"Ôn Nhan, em muốn ly hôn với anh?"

Bị vạch trần, Ôn Nhan cũng không trốn nữa.

Cô ấy ôm lấy tay tôi gật đầu thật mạnh, "Chính là như anh nghĩ đấy."

"Tại sao?"

Giọng nói của Lục Quan Nam có chút lạnh lùng.

Ôn Nhan cắn môi, né tránh ánh mắt của anh ấy, "Không có tại sao cả."

Bầu không khí cứ thế cứng ngắc lại.

Nhìn cảnh tượng giống như đang quay phim Quỳnh Dao, tôi yếu ớt giơ tay xin phát biểu.

"Hay là coi như đang khuyến mãi, chúng ta ly hôn một cặp tặng một cặp?"

Lục Quan Nam không thèm nhìn tôi lấy một cái.

"Cút."

"Vâng ạ, anh cả."

Bạn thân ơi, tôi đã cố gắng hết sức rồi!
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 6


Tôi vừa chuồn ra khỏi Phật đường, đã bị Lục Triều Bắc chạy đến túm lấy.

Khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

"Ôn Nhan không ly hôn, em còn muốn ly hôn nữa không?"

Tôi nghĩ không thể nói chết.

Vì vậy, tôi nói: "Không sao, em đợi cô ấy."

Lục Triều Bắc lập tức xụ mặt xuống, giọng điệu ủ rũ: "Vậy em cứ từ từ mà đợi."

Sau ngày hôm đó, bầu không khí giữa Ôn Nhan và Lục Quan Nam cứ kỳ lạ thế nào.

Tôi muốn tìm Ôn Nhan hỏi xem tình hình thế nào, nhưng hễ hai chúng tôi ở riêng với nhau, ánh mắt cảnh cáo của Lục Quan Nam lại lập tức phóng tới.

Khiến tôi không dám nói thêm câu nào.

Nhắn tin thì lại không nói rõ được, tôi chỉ đành lén mắng Lục Triều Bắc không có địa vị trong gia đình.

Lục Triều Bắc nghe xong bất lực nói: "Em xen vào chuyện tình cảm của bọn họ làm gì?"

"Chuyện của chúng ta còn chưa rõ ràng nữa."

Tôi sững người, theo bản năng hỏi ngược lại: "Chúng ta chưa ly hôn sao?"

Lục Triều Bắc ngay tại chỗ biểu diễn một màn nghệ thuật biến đổi sắc mặt.

Từ ngày đó trở đi, anh ấy tự tăng thêm cho mình hai buổi tập luyện.

Rảnh rỗi không có việc gì lại bắt đầu lượn lờ trước mắt tôi.

Nếu nói Lục Quan Nam là xâm chiếm cuộc sống của Ôn Nhan một cách mạnh mẽ, thì Lục Triều Bắc lại âm thầm khiến tôi quen với sự tồn tại của anh ấy.

Cho đến một tuần sau, Lục phu nhân dẫn tôi và Ôn Nhan tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện.

Chúng tôi mới thành công gặp nhau.

Tôi ghé sát vào Ôn Nhan tám chuyện: "Khai thật đi, chuyện của cậu và Lục Quan Nam là thế nào!"

Ôn Nhan gục đầu vào vai tôi, tay chân quấn lấy tôi.

"Tớ yêu rồi, nhưng lại thất tình rồi."

"Kể rõ ra xem nào."

Câu chuyện của Ôn Nhan thực ra rất đơn giản.

Đó là cô ấy không giữ được trái tim mình, yêu Lục Quan Nam rồi.

Lục Quan Nam tuy vì cô ấy mà phá giới, nhưng vẫn ngày ngày đến Phật đường.

Mà trong giới lại có tin đồn, lý do Lục Quan Nam xuất gia là vì bạch nguyệt quang đã mất sớm.

Trong mắt Ôn Nhan, việc Lục Quan Nam kiên trì ngày ngày đến Phật đường là vì trong lòng vẫn còn bạch nguyệt quang kia.

Chỉ là vì áp lực từ Lục phu nhân nên mới coi cô ấy như công cụ sinh sản.

Nghe xong phân tích của Ôn Nhan, tôi đập mạnh xuống bàn.

"Tra nam! Ly hôn!"

"Ly hôn ngay!"
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 7


Lần này, tôi và Ôn Nhan kiên quyết muốn ly hôn.

Quyết định không nghe ý kiến của Lục Quan Nam.

Trực tiếp để lại đơn ly hôn rồi đi.

Sau khi quyết định xong phương án ban đầu, buổi dạ tiệc từ thiện cũng đến hồi kết thúc.

Lục phu nhân còn phải bàn chuyện với ban tổ chức, nên để tôi và Ôn Nhan đi trước.

Khi đi đến cửa sảnh tiệc, một bóng người chặn chúng tôi lại.

"Hai cô cháu dâu lâu rồi không gặp."

Người đến chính là Lục nhị thúc.

Chúng tôi từng gặp ông ta một lần trong bữa tiệc gia đình khi mới gả vào Lục gia.

Sau đó thì không gặp lại nữa.

Tôi nhíu mày, "Nhị thúc có chuyện gì sao?"

Lục nhị thúc nhìn Ôn Nhan đang ôm chặt lấy tay tôi, cười đầy ẩn ý.

"Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc hai anh em bất hòa, hai cháu quan hệ lại tốt thật đấy."

Câu này rõ ràng là đang cố tình chia rẽ.

Ít nhất là trong những ngày tôi ở Lục gia, tôi thực sự không thấy hai anh em này có chỗ nào bất hòa.

Ôn Nhan kéo tôi định đi, Lục nhị thúc cũng không ngăn cản.

Lại tung ra một tin tức.

"Hai cháu chắc hẳn đã từng nghe nói về, bạch nguyệt quang đã mất sớm kia nhỉ."

"Chậc chậc, trời sinh thể yếu, lại còn mắc bệnh tim. Hồng nhan bạc phận a—"

"Hai thằng cháu trai của tôi, một đứa xuất gia, một đứa gặp tai nạn xe cộ."

"Đều là vì cô ta cả đấy!"

Nói xong, Lục nhị thúc tự mình bỏ đi.

Ôn Nhan mím môi, khuôn mặt vốn luôn rực rỡ lúc này trắng bệch vô cùng.

Tôi và Ôn Nhan đều hiểu, những điều Lục nhị thúc nói không thể tin được.

Nhưng cũng chính lúc này, chúng tôi nhận ra.

Lục gia, là một gia tộc hào môn.

Sự yên bình trước đây, vì Lục Triều Bắc tỉnh lại, đã hoàn toàn vỡ vụn.

"Chậc, vẫn là nên ly hôn càng sớm càng tốt."

Tôi nghĩ vậy.

8
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 8


Trở về Lục gia, tôi và Ôn Nhan bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tôi rất ít đến nhà cũ ở, nên hành lý cần mang theo rất ít.

Ôn Nhan thì khác, cô ấy xinh đẹp thích ăn diện, chỉ riêng trang sức và túi xách cũng đã chất được năm sáu vali.

Chưa kể đến những viên kim cương đắt giá mà Lục phu nhân tặng.

Tuy nhiên, hai người chúng tôi không thể nào mang theo nhiều đồ như vậy được.

Đây là một cuộc dọn dẹp lớn.

Ôn Nhan khó khăn lựa chọn trong phòng quần áo cả ngày trời.

Tôi kéo cô ấy ra ngoài nghỉ ngơi một chút.

Vừa ra khỏi phòng quần áo, khi đi ngang qua thư phòng, chúng tôi tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của Lục phu nhân và Lục Quan Nam.

"Chuyện đã qua lâu rồi, A Nam con nên buông bỏ đi."

Nghe có vẻ như Lục phu nhân đang khuyên Lục Quan Nam.

Tôi và Ôn Nhan nhìn nhau, đồng loạt áp tai vào cửa.

Lục Quan Nam quay lưng về phía chúng tôi, không thấy rõ biểu cảm của anh ấy.

Chỉ biết anh ấy vẫn im lặng không nói gì.

Lục phu nhân lại nói thêm vài câu.

Cuối cùng thở dài một tiếng: "A Nam, người đã khuất rồi, mẹ chỉ mong con và Ôn Nhan sống tốt."

"Chỉ khi hai anh em các con nương tựa lẫn nhau, mẹ mới yên tâm được."

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy Lục Quan Nam khẽ đáp lại một tiếng.

Lục phu nhân vui mừng vỗ vai anh ấy.

Tôi nhíu mày, chẳng lẽ những gì Lục nhị thúc nói là thật?

Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc, vì yêu cùng một người phụ nữ nên anh em bất hòa?

Trông cũng không giống vậy!

Tôi mang theo đầy đầu nghi hoặc, quay lại nhìn Ôn Nhan.

Ôn Nhan ghé sát tai tôi nói nhỏ.

"Gả chung một nhà cũng tốt, còn có thể cùng nhau nghe lén."

Tôi: "..."

Xem ra nỗi đau thất tình đã qua rồi.

Cũng đúng, dù sao chúng tôi cũng sắp đi rồi.

Anh em Lục gia có hòa thuận hay không cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi nữa.

Cơ hội bỏ đi không từ biệt đến rất nhanh.

Lục phu nhân và hai con trai cần cùng nhau tham dự đại hội cổ đông của Lục thị.

Cuộc họp này ít nhất cũng phải mất một buổi sáng.

Tôi và Ôn Nhan lấy cớ chụp ảnh, mỗi người xách hai vali quang minh chính đại rời khỏi Lục gia.

Lái xe đến ga tàu cao tốc, chúng tôi mua vé tàu chiều.

Không đợi ở đó mà lên xe riêng của một tour du lịch đã đặt trước.

Một tiếng sau, chúng tôi thuận lợi ra khỏi thành phố.

Ôn Nhan nắm chặt tay, "Đợi chúng ta đi chơi một tháng nữa quay lại, Lục Quan Nam chắc đã ký tên vào đơn ly hôn rồi."

"Chúng ta có thể trở về rồi!"

Tôi gật đầu, kế hoạch lần này vô cùng hoàn hảo!

Ôn Nhan rất vui, lại khôi phục phong thái đại mỹ nhân rạng rỡ.

Nhưng mới qua một ngày, Ôn Nhan bắt đầu chóng mặt, nôn mửa, trông tiều tụy đi thấy rõ.

Ban đầu tôi cứ tưởng cô ấy bị say xe, dần dần tôi mới phản ứng lại.

"A Nhan, tháng này cậu đến kỳ kinh nguyệt chưa?"

Ôn Nhan co rút đồng tử, lắc đầu.

Cô ấy vùi đầu vào vai tôi cọ cọ.

"Chẳng lẽ mình... có thai rồi?"
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 9


Ôn Nhan thực sự có thai.

Vô tình nhận kịch bản tiểu kiều thê mang thai bỏ trốn.

Tôi cầm tờ phiếu khám bệnh, an ủi cô ấy.

"Nếu cậu muốn sinh, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi."

Ôn Nhan ôm lấy chân, vẻ mặt vẫn còn hơi hoảng hốt.

"Có khả năng nào, cậu cầm nhầm phiếu khám bệnh không?"

Tôi nhìn dòng chữ "Ôn Nhan" rõ mồn một trên tờ phiếu, im lặng xé nó đi.

"Cũng không phải là không có khả năng."

...

Ôn Nhan đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tuy chưa nghĩ kỹ có nên giữ lại đứa bé này hay không.

Nhưng đã chấp nhận sự thật mình có thai.

Cô ấy hất mái tóc dài, tràn đầy năng lượng trở lại.

"Đi thôi!"

"Đi đâu?"

Tôi đột ngột đứng dậy, trước mắt tối sầm lại rồi ngồi phịch xuống.

"Chờ chút, đứng dậy đột ngột quá, hình như chân mình bị tê rồi."

Ôn Nhan vừa cười vừa quay lại đỡ tôi, "Sao cậu lại..."

Lời cô ấy nói đột nhiên dừng lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Tôi quay lại, nhìn theo ánh mắt của Ôn Nhan về phía đối diện hành lang.

Một bóng dáng quen thuộc đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Ôn Nhan.

Đợi chúng tôi định thần lại, Lục Quan Nam đã đi đến trước mặt chúng tôi.

Anh ấy liếc nhìn tờ phiếu khám bệnh trên tay tôi, nhíu mày nhìn Ôn Nhan, "Em thấy khó chịu ở đâu?"

Anh ấy không hỏi tại sao chúng tôi lại ở đây.

Cũng chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra tình trạng của Ôn Nhan không ổn.

Tôi không lên tiếng, tôi định đợi Ôn Nhan giải thích trước.

Tôi phụ trách ứng biến tùy cơ.

Ôn Nhan đang định thuận miệng nói ra một triệu chứng nào đó, thì có một bác gái đi ngang qua nghe thấy, giành nói trước: "Đây là khoa phụ sản, vợ của cháu chắc là có tin vui rồi."

Bác gái tốt bụng đi ngang qua đã trực tiếp vạch trần sự thật.

Ôn Nhan vội vàng xua tay, "Không phải em, em đi cùng Vy Vy."

Lục Quan Nam nghi ngờ nhìn về phía tôi, tôi đành cắn răng gật đầu.

"Đúng là em thấy không khỏe, đến bệnh viện kiểm tra."

Lục Quan Nam lại nhìn tờ phiếu khám bệnh trên tay tôi.

Thị lực tuyệt vời giúp anh ấy nhìn rõ kết quả khám bệnh.

"Em có thai rồi?"
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 10


Lúc này mà còn chối quanh co cũng không được nữa rồi.

Để che chắn cho Ôn Nhan, tôi đành ngậm ngùi thừa nhận.

"Vâng, em có thai rồi."

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Quan Nam lại quét qua tôi một lượt. Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lục Triều Bắc.

Một lúc lâu sau, Lục Triều Bắc đến.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, "Em có thai rồi?"

Ôn Nhan siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Tôi gật đầu, "Có thai rồi."

Sắc mặt Lục Triều Bắc thoáng chốc trống rỗng.

Mở miệng, định nói gì đó. Nhưng lại cứng rắn nuốt xuống.

Anh ấy xoay người tại chỗ hai vòng, mới cẩn thận lựa lời hỏi.

"Đứa bé là con của anh?"

Tôi suy nghĩ một chút, "Cũng có thể không phải con của anh. Chúng ta không phải đã ly hôn rồi sao?"

Nhắc đến ly hôn, sắc mặt hai anh em nhà họ Lục lập tức trở nên khó coi.

Thấy tình hình không ổn, tôi kéo Ôn Nhan chuẩn bị rời đi.

Vừa đi được hai bước, Lục phu nhân xuất hiện.

Bà ấy kích động ra mặt, kéo tôi lại nhìn đi nhìn lại.

"Gầy đi rồi."

"Một lát về nhà, mẹ sẽ bảo dì Vương hầm canh gà cho con bồi bổ."

Chuyện hình như lớn rồi...

Lục phu nhân lấy tờ báo cáo kiểm tra từ tay tôi, vẻ mặt kinh ngạc.

"Hơn 8 tuần rồi, vậy chẳng phải là mới mang thai không lâu sau khi Triều Bắc tỉnh lại sao?"

Nghe vậy, mọi người theo bản năng nhìn về phía Lục Triều Bắc.

Cả khuôn mặt Lục Triều Bắc đỏ bừng lên, anh ấy nắm chặt nắm đ.ấ.m rồi ho khan hai tiếng.

"Tài xế đã đến rồi, về nhà trước đã."

Thế là, tôi và Ôn Nhan lại được đưa về Lục gia.

Trên đường lái xe về Lục gia, đã hơn chín giờ tối.

Ôn Nhan nắm lấy tay tôi, "Tối nay chúng ta ngủ chung nhé."

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Quan Nam rơi trên người tôi, nghĩ đến đứa bé trong bụng Ôn Nhan.

Tôi đá Lục Triều Bắc một cái.

"Anh đi ngủ với anh trai anh đi."

Thật ra cũng không đến mức đó, Lục gia rộng lớn như vậy, không đến nỗi để hai anh em chen chúc nhau.

Chỉ là tôi muốn chiếm phòng của Lục Triều Bắc thôi.

Vào phòng, tôi và Ôn Nhan đồng loạt ngã xuống.

"Giờ phải làm sao?"

Ôn Nhan chán nản, "Lục Quan Nam vốn đã không đồng ý ly hôn, nhất định không thể để anh ấy biết sự thật."

"Nhưng chuyện mang thai này giấu không được."

"Hay là thế này..."

Đêm đó, đèn trong phòng ngủ sáng trưng cả đêm.
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 11


Nhưng không ngờ, kế hoạch đã bàn bạc cả đêm, lại không tìm được cách thực hiện.

Lục Triều Bắc cứ bám theo tôi như hình với bóng!

Tôi đứng dậy, anh ấy hỏi tôi đi đâu.

Tôi đưa tay ra, anh ấy hỏi tôi muốn gì.

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ấy, "Lục tổng rảnh lắm sao?"

Lục Triều Bắc buột miệng, "Vợ con quan trọng hơn."

"Anh rõ ràng biết..." Tôi dừng lại, nhìn trái nhìn phải, ghé sát tai Lục Triều Bắc.

"Đừng giả vờ nữa, em có thai hay không, chẳng lẽ anh không biết sao?"

Giọng điệu Lục Triều Bắc bất lực, "Anh nên biết sao?"

"Anh nên."

Lục Triều Bắc đặt điện thoại xuống, đỡ eo tôi rồi bế tôi lên đùi.

"Đừng cử động, mẹ nhìn thấy rồi."

Tôi khựng lại, không quen nép vào lòng Lục Triều Bắc.

"Em muốn tìm cơ hội diễn một màn sảy thai?"

Tôi lộ vẻ nghi ngờ, "Tối qua anh nằm rình ở cửa phòng em à?"

Lục Triều Bắc nhướng mày, "Chuyện này dễ đoán thôi, nhưng mẹ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào em, cho dù em có diễn cảnh sảy thai, vậy bác sĩ thì sao?"

"Lục gia có cả bác sĩ gia đình đấy."

Một lời thức tỉnh người đang mơ.

Tôi theo bản năng nắm lấy cánh tay Lục Triều Bắc, "Vậy phải làm sao?"

Lục Triều Bắc cúi đầu, trán tựa vào gáy tôi.

Giọng nói ôn nhu quyến luyến, nhưng lại mang theo chút mê hoặc lòng người.

"Giả thành thật."

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi.

Tôi rùng mình một cái, sợ hãi vội vàng nhảy khỏi đùi Lục Triều Bắc, hớt hải chạy đi tìm Ôn Nhan.

Nhìn chiếc cổ vẫn trắng nõn của Ôn Nhan, tôi biết Lục Quan Nam mấy ngày nay ngoan ngoãn rồi, càng khẳng định suy đoán trong lòng.

"E là trên dưới Lục gia, ai cũng biết sự thật."

Không nói đâu xa, cứ nhìn dì Vương là biết.

Hầm canh gà cũng hầm hai phần.

Tôi và Ôn Nhan mỗi người một bát.

Nghe vậy, Ôn Nhan theo bản năng sờ lên bụng.

"Tớ chưa nghĩ kỹ có nên giữ đứa bé này hay không..."

Tôi nhìn Ôn Nhan đầy thương xót, kiên quyết nói:

"Vậy thì đừng nói ra, chúng ta cùng diễn tiếp đi."
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 12


Chưa đợi Ôn Nhan đưa ra quyết định, họ hàng xa của Lục gia không biết từ đâu đã biết tin, hàng loạt đến chúc mừng.

Trong đó có Lục nhị thúc.

Ông ta nhìn bụng tôi đầy ẩn ý, "Thật không ngờ, người chiến thắng cuối cùng lại là Lục Triều Bắc."

Tôi đang nói chuyện với Ôn Nhan, không để ý đến ý của Lục nhị thúc.

Tôi cư xử bất lịch sự như vậy, Lục nhị thúc cũng không tức giận.

Ông ta tìm một chỗ ngồi xuống, tự nói chuyện.

"Lục gia này, từ đời tôi đã khó có con nối dõi."

"Vì vậy mới có một gia huấn, người nào sinh con trước thì được quyền thừa kế."

"Năm đó tôi chính là thua anh cả như vậy..."

Tôi vẫn không để ý đến Lục nhị thúc, vì Lục phu nhân đã thoát ra được chỗ họ hàng bao quanh và chạy đến.

Bà ấy bước đến với vẻ mặt nghiêm nghị, trực tiếp tát Lục nhị thúc một cái.

"Ai cho phép ông ở đây nói xấu sau lưng, ăn nói lung tung?"

Lục nhị thúc ôm lấy má phải nóng rát, cười khẩy một tiếng.

"Chị dâu dạy dỗ phải."

Sau đó quay người rời đi.

Lục phu nhân dịu sắc mặt, quay sang chúng tôi.

"Ông ta lòng dạ bất chính, hồi trẻ đã ra tay với anh cả. Chỉ là ông cụ bảo vệ ông ta, dù không nắm quyền, nhưng sống cũng sung sướng."

"Không ngờ ông cụ vừa mất, ông ta lại nổi lòng tham."

"Chuyện này A Nam và A Bắc sẽ xử lý ổn thoả, yên tâm đi."

Mặc dù đã có lời giải thích của Lục phu nhân, nhưng câu nói "Ai sinh trước người đó thừa kế" của Lục nhị thúc vẫn khiến tôi tò mò.

Lục Triều Bắc nghe tôi thuật lại, không hề phản bác, thừa nhận.

"Lời này là thật."

Tôi tỏ vẻ khó tả, "Gia nghiệp lớn như vậy của Lục gia các anh, lại qua loa như thế sao?"

Nghe thấy giọng điệu của tôi, Lục Triều Bắc đột nhiên tiến lên một bước.

Chúng tôi hiếm khi ở gần nhau như vậy khi tỉnh táo, dường như chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là có thể hôn lên môi Lục Triều Bắc.

Lục Triều Bắc run run hàng mi, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.

"Vậy, em có muốn cố gắng giành lấy quyền thừa kế không?"

"Bây giờ chúng ta phấn đấu, vẫn còn cơ hội vượt lên."

Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Lúc này tôi đang phải đối mặt với sự cám dỗ kép về tiền tài và sắc đẹp.

"Hơn, hơn hai tháng rồi, không kịp đâu?"

Lục Triều Bắc khịt mũi cười, "Anh cả, cái tảng băng đó, dỗ dành vợ không được, ba tháng cũng không giữ được con."

Lời này có lý.

Tôi nghĩ, nếu Lục Triều Bắc làm chủ gia đình, tôi sẽ không phải sợ Lục Quan Nam nữa.

Tôi có thể mạnh mẽ ủng hộ Ôn Nhan, để Lục Quan Nam cúi đầu.

Nghĩ xa hơn, cho dù cuối cùng họ vẫn ly hôn.

Tôi cũng có thể lấy tiền của Lục Triều Bắc để nuôi Ôn Nhan.

Ván này, dù tính thế nào cũng là thắng!

Tôi dứt khoát vòng tay qua cổ Lục Triều Bắc, nhảy lên.

"Bảo bối, để chị bác sĩ kiểm tra tiến độ phục hồi của em nào..."

Lục Triều Bắc ôm eo tôi, trong nháy mắt từ vành tai đỏ ửng đến tận cổ.

Hoàn toàn không còn vẻ chủ động dụ dỗ tôi lúc trước.

Nhưng trông lại càng ngon miệng hơn.

Tôi xoa xoa tay, ấn lên bụng săn chắc của Lục Triều Bắc.

Đầu ngón tay từ từ trượt xuống.

Cởi chiếc quần mà lúc ở bệnh viện chưa cởi ra.
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 13


Khi tôi và Lục Triều Bắc sống sung sướng hạnh phúc.

Cũng không quên quan tâm đến Ôn Nhan.

Tuy không thể cùng tiến cùng lui, nhưng bạn thân mãi mãi quan trọng hơn đàn ông!

Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Ôn Nhan vẫn quyết định bỏ con và ly hôn với Lục Quan Nam.

Tôi ôm Ôn Nhan đầy thương xót, "Không sao, sau này tớ sẽ lén lấy tiền của Lục Triều Bắc nuôi cậu."

Đã quyết định rồi, Ôn Nhan liền đăng ký khám, hẹn lịch phẫu thuật.

Ngày hẹn đến rất nhanh.

Tôi và Ôn Nhan giả vờ vào viện thẩm mỹ, sau đó lẻn ra từ cửa sau của viện thẩm mỹ, hai người lặng lẽ đi đến bệnh viện.

Trên đường đi, Ôn Nhan lo lắng nắm lấy tay tôi.

"Mí mắt của tớ cứ giật giật, luôn có một linh cảm không lành."

Tôi dỗ dành cô ấy, "Vậy hôm nay chúng ta về trước nhé? Hẹn lại ngày khác?"

Ôn Nhan do dự, theo bản năng sờ lên bụng.

Gần ba tháng rồi, nếu muốn bỏ con.

Không thể chần chừ thêm nữa.

Ôn Nhan nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra đã là vẻ kiên quyết.

"Không bỏ nữa, về thôi."

"Cậu đã nói rồi, sẽ lấy trộm tiền của Lục Triều Bắc nuôi tớ."

Tôi vừa định mở miệng đồng ý, thì thấy sắc mặt Ôn Nhan đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy, một chiếc xe tải lao thẳng về phía chúng tôi.

"Cẩn thận!"

Ôn Nhan đột nhiên đẩy tôi xuống, che chắn tôi thật chặt.

Tiếng va chạm dữ dội khiến tai tôi ù ù.

Máu tươi nóng hổi từng giọt từng giọt rơi xuống mặt tôi.

Tôi vùng vẫy đứng dậy, nhưng bị hai người đàn ông từ trên xe tải xuống lôi ra ngoài.

"Các người muốn làm gì?"

Tên đó liếc nhìn Ôn Nhan, "Người này không cần lo."

"Chủ thuê chỉ cần người đang mang thai."

Tên còn lại buông Ôn Nhan ra, tiến lên giữ c.h.ặ.t c.h.â.n tôi.

Hai người khiêng tôi lên xe.

Hình như họ bắt nhầm người rồi...

Tôi nghĩ vậy, rồi giây sau đã mất đi ý thức.
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 14


Tôi nhìn Lục nhị thúc đang ngồi trước mặt, không hề bất ngờ.

"Tuổi tác đã cao như vậy rồi, ông còn giãy dụa cái gì nữa?"

Lục nhị thúc hừ lạnh một tiếng, "Cháu biết gì, cháu cũng giống như chị dâu tôi, đàn bà tầm nhìn hạn hẹp!"

"Gia nghiệp lớn như vậy, lại giao cho người ngoài thừa kế."

Người ngoài?

Từ này khiến mí mắt tôi giật giật.

Lục nhị thúc châm một điếu thuốc, nói.

"Hai anh em Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc, không ai mang dòng m.á.u của Lục gia."

"Chị dâu tôi, chỉ sinh được một đứa con gái. Còn là một đứa con gái bị bệnh tim bẩm sinh, ốm yếu từ nhỏ."

Ông ta nói đến đây hít một hơi thuốc thật sâu, "Tôi chưa bao giờ lừa cháu, vì cháu của Lục gia thật sự đã c.h.ế.t rồi."

"Cũng vì cô ta, mà hai đứa cháu không cùng huyết thống của tôi, một đứa xuất gia, một đứa gặp tai nạn xe."

"Vậy thì sao?" Tôi lạnh lùng nhìn Lục nhị thúc, "Cho nên ông bắt tôi, lại nói nhiều như vậy. Chẳng qua cũng chỉ là muốn tiền."

Lục nhị thúc ném nửa điếu thuốc còn lại xuống đất dập tắt.

Lấy từ trong túi ra một ống tiêm, đặt lên cánh tay tôi.

"Người đến rồi thì vào đi."

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, cửa bị đẩy ra.

Người đến là Lục Triều Bắc.

Cũng chỉ có thể là Lục Triều Bắc.

Anh ấy nhìn tôi, lắc đầu.

Tôi hiểu ý anh ấy, là đang nói Ôn Nhan không sao.

Lục nhị thúc ném cho anh ấy một bản hợp đồng.

"Chỉ cần cậu ký vào, tôi sẽ không động đến con của cậu, Lục gia cuối cùng vẫn là của cậu."

Tôi nhướng mày, hiểu được tác dụng của ống tiêm này.

Hoá ra con bài trong tay ông ta là đứa bé.

Thật là một sự nhầm lẫn lớn.

Nhân lúc Lục nhị thúc đang chú ý vào bản hợp đồng, tôi cử động cánh tay tự đ.â.m vào ống tiêm.

Lục nhị thúc bị hành động của tôi dọa giật mình, liên tục chửi bới, "Mẹ kiếp, cháu chán sống rồi à!"

Lục Triều Bắc thừa cơ lao đến, ghì ông ta xuống đất.

Tôi cử động cánh tay đã được cởi trói, nhìn Lục nhị thúc đang nằm sấp dưới đất.

"Bắt cóc cẩu thả thật đấy."

Lục Triều Bắc lạnh lùng nói: "Ông ta tưởng con bài đứa bé này đủ nặng."

Tôi cười bổ sung: "Nhưng ông ta không ngờ tới, người mang thai không phải là em."

"Công cốc rồi!"
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 15


Lục nhị thúc bị Lục phu nhân chạy đến dẫn đi.

Lần này chắc là bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Tôi đi theo Lục Triều Bắc đến bệnh viện thăm Ôn Nhan.

Vết thương nặng nhất của Ôn Nhan là ở đầu, khâu hẳn mười mũi.

Đứa bé trong bụng, không sao cả.

Thấy tôi và Lục Triều Bắc đến, Lục Quan Nam tự giác đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

Tôi ngồi xuống bên giường, nhìn hai anh em nhà họ Lục chen chúc ngồi ở cửa.

Ôn Nhan bật cười, "Còn nhớ lúc trước Lục Triều Bắc tỉnh lại, chúng ta còn đang bàn bạc chuyện ly hôn ở bên ngoài không?"

"Bây giờ nhìn hai người họ, đột nhiên thấy thế này cũng không tệ."

Tôi cúi đầu, chú ý tới trên cổ tay Ôn Nhan đeo một chuỗi vòng Phật châu.

Là chuỗi vòng trên tay Lục Quan Nam.

"Nhanh nhanh nhanh, mau khai ra đã xảy ra chuyện gì!"

"Thực ra, chẳng có bạch nguyệt quang nào cả. Lục Quan Nam muốn xuất gia là bởi vì anh ấy cảm thấy mình đã hại c.h.ế.t em gái."

Chuyện đã xảy ra có lẽ giống với những gì Lục nhị thúc nói.

Lục phu nhân chỉ sinh được một cô con gái, đặt tên là Lục Bạch Duyệt.

Cô ấy từ nhỏ đã yếu ớt, lại còn mắc bệnh tim bẩm sinh.

Lục phu nhân vì muốn tìm bạn chơi cho con gái, nên định đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ.

Ban đầu bà ấy chọn Lục Triều Bắc, người bằng tuổi với Lục Bạch Duyệt.

Nhưng Lục Triều Bắc không đồng ý, bởi vì cậu ấy không muốn xa cách anh trai Lục Quan Nam.

Lục phu nhân thấy tình anh em của hai người sâu đậm, bèn nhận nuôi cả hai.

Ba người cùng nhau lớn lên trong Lục gia.

Vì muốn bảo vệ Lục Bạch Duyệt, nên chỉ nói thế hệ này của Lục gia có hai anh em trai.

Sau này, Lục Bạch Duyệt yêu Lục Quan Nam, đã tỏ tình với anh ấy.

Lục Quan Nam chỉ coi cô ấy như em gái, nên đã từ chối.

Nhưng không ngờ, Lục Bạch Duyệt đêm đó lên cơn đau tim, trên đường đến bệnh viện đã gặp tai nạn xe cộ.

Hồng nhan bạc mệnh.

Lục Quan Nam cảm thấy tất cả là lỗi của mình, Lục phu nhân đối xử với anh như con ruột.

Thế mà anh lại khiến bà ấy mất đi đứa con gái duy nhất.

Vì vậy, Lục Quan Nam đã quyên góp toàn bộ số tiền của mình.

Đổi lấy một pho tượng Phật bằng vàng, ngày ngày đến Phật đường sám hối.

Anh ấy tự giam mình, không dám từ chối bất cứ điều gì nữa.

Nhưng Lục phu nhân chưa bao giờ trách Lục Quan Nam, bà ấy không nỡ nhìn anh như vậy.

Vừa lúc Ôn Nhan tự mình đến cửa cầu hôn, bà ấy liền quyết định đồng ý cuộc hôn nhân này.

Nên mới có những chuyện sau đó.

Còn vụ tai nạn xe của Lục Triều Bắc, chính là do Lục nhị thúc sắp đặt.

Chỉ là ông ta tưởng mình đã nắm chắc phần thắng, không ngờ Lục Triều Bắc lại tỉnh lại.

Lục Quan Nam cũng thay đổi, bước ra khỏi quá khứ.
 
Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn
Chương 16


Lúc Ôn Nhan xuất viện, bụng cô ấy bắt đầu lộ rõ.

Cái bụng ngày một lớn hơn.

Hàng ngày, cô ấy đều lo lắng kéo tôi, "Vy Vy, hay là cậu sinh cùng tớ đi?"

"Tớ sợ một mình!"

"Hơn nữa, sau này còn có thể nuôi con cùng nhau nữa!"

Nghe cũng có lý, tôi đã nghe lọt tai.

Tối hôm đó, Lục Triều Bắc về nhà, đang định đi vào thư phòng.

Lúc đi ngang qua phòng ngủ, một bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện, kéo cà vạt anh ấy, lôi người vào phòng.

Chỉ còn lại căn phòng ngập tràn xuân sắc.

...

Vật lộn mấy tháng trời, vẫn không có thai.

Kế hoạch nuôi con cùng nhau, cứ thế tan thành mây khói.

Gần đến ngày dự sinh, Ôn Nhan không còn lo lắng nữa, người lo lắng lại biến thành Lục Quan Nam.

Đêm trước khi Ôn Nhan sinh, Lục Quan Nam từng bậc từng bậc quỳ lạy lên Thiền Tâm tự.

Xin cho vợ mình một lá bùa bình an.

Ôn Nhan sinh rồi, sinh một bé gái nặng 3,3kg.

Vừa sinh xong, cô ấy liếc nhìn đứa bé, túm lấy tôi gào khóc.

"Sao tớ lại sinh ra một đứa bé xấu xí thế này!"

Nhưng chỉ vài ngày sau, đứa bé đã cứng cáp hơn, thừa hưởng những gen tốt của Lục Quan Nam và Ôn Nhan, xinh xắn đáng yêu vô cùng.

Sau đó, đầy tháng con gái.

Tôi cũng phát hiện mình có thai.

Nhưng mà, mười tháng sau, tôi nhìn đứa con trai nhăn nheo của mình, im lặng.

Ôn Nhan nắm tay tôi, nước mắt lưng tròng, "Bạn thân của con gái tớ không có rồi."

Tôi nhìn người đàn ông đang đứng phạt ở cửa.

"Lục Triều Bắc, sao anh đến con gái cũng không sinh ra được vậy!"

Lục Quan Nam ưỡn n.g.ự.c ôm con gái đi ngang qua Lục Triều Bắc.

Trên cổ tay là dây buộc tóc hình dâu tây của Ôn Nhan.

Trên đầu là búi tóc củ tỏi dựng đứng, do anh ấy buộc để dỗ con gái.

Phật tử Kinh Thành lột xác thành ông bố bỉm sữa.

Lục Triều Bắc tức đến mức giậm chân.

"Lục Quan Nam, anh đã đi qua đi lại bảy lần rồi đấy! Anh đủ rồi đấy!"

Sau đó, anh ấy lấy viên hồng ngọc vừa mua được ra đưa đến trước mặt Ôn Nhan.

"Chị dâu, tha cho em đi!!"

Ôn Nhan cười tủm tỉm đáp ứng.

Quay đầu ôm lấy tay tôi, "Bạn thân, chia cho cậu một nửa!"

Tôi nắm tay Ôn Nhan: "Bạn thân tốt!"

—Hết—
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom