Ngôn Tình Tôi Chỉ Muốn Về Nhà - Mộng Nam Sương

Tôi Chỉ Muốn Về Nhà - Mộng Nam Sương
Chương 20: Quả báo


Sau khi tận mắt nhìn thấy Hứa Phong rơi xuống vách núi, Văn Ý bắt đầu phát điên trả thù Dung Yên. Chân tướng bị che giấu năm đó đã được hắn điều tra rõ, Dung Yên bị hắn ép phải lên các tài khoản truyền thông công khai nói lời xin lỗi Hứa Phong.

Nhưng dù vậy, Văn Ý vẫn không bỏ qua cho nhà họ Dung. Hắn không ngừng nuốt lấy nhà họ Dung với thế như muốn đồng quy vu tận.

Căn cơ trăm năm của nhà họ Dung bị hắn làm cho phá sản trong vòng ba năm.

Dung Yên quỳ gối khóc lóc trong ngày mưa bên ngoài biệt thự cũng không khiến hắn mềm lòng.

Sau đó hắn bắt đầu ngày ngày uống rượu mua say, hoàn toàn không quan tâm mọi chuyện của công ty.

Rồi sau đó hắn bị nhà họ Văn từ bỏ, sa thải hắn khỏi chức tổng giám đốc.

Một mình hắn trở lại nơi bọn họ từng ngồi đọc sách khi xưa, không ngừng hồi tưởng quá khứ của bọn họ.

Một ngày nọ, hắn bắt đầu ho ra m//áu, nhưng hắn không để tâm, vẫn ngày ngày uống rượu, say khướt lại gọi tên Hứa Phong.

Hắn đã bị ung th//ư dạ dày giai đoạn cuối. Lúc Hứa Phong đi xem hắn thì hắn đã ngất xỉu trong căn phòng đi thuê nhỏ xíu được ba ngày. Trong lúc hoảng hốt, linh hồn của hắn thấy Hứa Phong, nhưng chỉ cười ngơ ngác, ngữ khí nhỏ nhẹ hệt như sợ dọa Hứa Phong chạy mất:

"Bây giờ em thật sự khác xưa, trông em rất vui vẻ, tốt quá."

Dứt lời, hắn giơ tay muốn v**t v* gò má Hứa Phong, nhưng Hứa Phong nghiêng người né tránh.

Văn Ý có chút mất mát, chỉ có thể nặn một nụ cười gượng trên môi.

Hắn nói hắn cũng sắp ch//ết rồi, sắp được đến bên cạnh Hứa Phong để chuộc tội rồi.

Nhưng Hứa Phong chỉ nở nụ cười: "Kẻ ch//ết chỉ có anh thôi Văn Ý ạ, tôi đã giành được cuộc sống mới ở thế giới khác, mai sau sẽ luôn sống dưới ánh nắng mặt trời và sự yêu thương của người khác. Chỉ có mình anh là sẽ như vũng bùn, vĩnh viễn chìm vào sự m//ục nát. Chúng ta không bao giờ sẽ xuất hiện cùng một nơi, nên cho dù có ch//ết, chúng ta cũng sẽ xuống địa n//gục khác nhau thôi."

Dứt lời, Hứa Phong biến mất, để lại mình hắn sụp đổ.

Sau đó là Dung Yên và Tạ Thư Dư.

Lúc trước Tạ Thư Dư c.ắ.t c.ổ tay tự s//át, nhưng được người nhà phát hiện đưa đi cứu chữa kịp thời, sau này vì làm tổn hại thanh danh nhà họ Dung nên bị nhà đó nhằm vào.

Trước khi Văn Ý đánh sập nhà họ Dung, Tạ Thư Dư thành trở thành đối tượng bạo lực mới của nhà bọn họ và cô chủ cả, tất cả những thủ đoạn Dung Yên dùng để tra tấn Hứa Phong lúc trước đều dành tặng cho Tạ Thư Dư gấp trăm ngàn lần.

Sau này Dung Thị vỡ nợ, Dung Yên chạy tới nhà Tạ Thư Dư hỏi liệu anh ta có bằng lòng cho cô ta một ngôi nhà nữa không.

Tạ Thư Dư mở cửa đón cô ta vào. Rồi tới đêm, anh ta đốt khí than, tất cả đều không thể nhìn thấy ánh dương ngày hôm sau nữa.

Tống Nhiên vẫn luôn trách móc bản thân yếu đuối, nửa đời người mà luôn bị người ta sắp đặt.

Lần này cậu ta rời nhà họ Tống, một mình lên vùng núi xa xôi làm giáo viên, bặt vô âm tín.

Lúc nhìn thấy Hứa Phong trong mơ, cậu ta rất vui mừng.

Cậu ta nói: "Chị ơi, giờ em cũng giống chị ngày trước, biết giúp đỡ người khác, thấy em bây giờ, liệu chị có cảm thấy vui mừng không?"

Nhưng Hứa Phong chỉ lắc đầu với vẻ mặt dửng dưng: "Tống Nhiên, chuyện của cậu không liên quan tới tôi."

"Kể từ khi cậu lựa chọn trốn tránh, không dám để người khác biết cô gái của khu dân nghèo thi đỗ vào trường quý tộc là chị gái đã nuôi dưỡng cậu bảy năm, thì chúng ta đã không còn liên quan rồi."

"Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ lâu, sau này tôi còn cuộc sống riêng của mình để trải nghiệm."

Cậu ta khóc, định vươn tay hòng giữ Hứa Phong lại.

Nhưng Hứa Phong đã quay đi.

Quá khứ từng tăm tối ấy đã bị Hứa Phong quẳng sau người, thời gian sau này Hứa Phong sẽ hướng tới tương lai.
 
Tôi Chỉ Muốn Về Nhà - Mộng Nam Sương
Chương 21: Ngoại truyện: Tống Nhiên


Kể từ sau sự kiện đó, đã rất lâu Tống Nhiên không thể ngủ ngon.

Chỉ cần nhắm mắt lại là cậu ta sẽ thấy cảnh tượng Hứa Phong nhảy xuống khỏi vách núi.

Cô gái mặc một bộ váy trắng, trên mặt mỉm cười như sắp được giải thoát, rồi dứt khoát nhảy vào vòng tay thần ch//ết.

Tới tận lúc ấy, cô thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn cậu ta một lần.

Hệt như loại người như cậu ta chưa từng tồn tại trong thế giới của cô dù chỉ một phút giây.

Nhưng ban đầu không phải như vậy.

Tống Nhiên xoay người ngồi dậy, nhớ lại mọi thứ trong quá khứ, không kìm được bụm mặt gào khóc.

Cậu ta nhớ rõ ban đầu không phải như vậy.

Rõ ràng lúc mới gặp lại, ánh mắt chị nhìn mình chất chứa sự vui mừng thấy rõ như thế nào.

Khi đó chị còn gọi mình là Tiểu Nhiên, ánh mắt cưng chiều như trong quá khứ.

Mà bản thân Tống Nhiên cũng rất vui vẻ, vội rảo bước đi tới chỗ Hứa Phong.

Nhưng trong lúc đó, chẳng biết kẻ nào đột nhiên thốt lên một câu: "Đây không phải con nhỏ đeo bám cậu Văn hay sao?"

"Mấy ngày nay cô ta cứ bám riết cậu Văn, đúng là không biết xấu hổ."

"Đúng thế, nghe nói là vì để quyến rũ được mấy cậu ấm nhà giàu nên mới chuyển từ trường công lập sang đây đấy."

Nghe vậy, Tống Nhiên chậm dần bước chân.

Sau đó cậu ta thấy một cảnh tượng cực kỳ chói mắt.

Hứa Phong chạy theo sau Văn Ý, trên tay còn cầm hai bữa sáng.

Lúc Hứa Phong nhìn Văn Ý, trong đôi mắt trong trẻo ấy là tình cảm đong đầy như sắp tràn ra.

Thật vô nghĩa…

Tống Nhiên bĩu môi, xoay người bỏ đi.

Sau này Dung Yên tới dỗ dành cậu ta, nói rằng:

"Con nhà nghèo thường vậy đó, có lẽ hồi nhỏ thì còn ngây thơ đơn thuần, nhưng cuộc sống khốn khó khiến họ vô thức học phải cái xấu. Hứa Phong theo đuổi Văn Ý, có lẽ cũng là để mình có cuộc sống tốt hơn mà thôi, chúng ta không nên trách cô ấy."

Lời này rơi vào tai Tống Nhiên nghe cực kỳ chói tai.

Cậu ta cúi đầu, vùi tâm tình của mình vào sâu hơn.

Nhưng chỉ lần quay lưng lại khiến bọn họ càng ngày càng xa cách.

Tống Nhiên biết Dung Yên không thích Hứa Phong, nhưng cậu ta vẫn nhiều lần lựa chọn đứng về phía Dung Yên mà chỉ trích Hứa Phong.

Truy ra thì cậu ta cảm thấy mình ngứa mắt.

Ngứa mắt cảnh Hứa Phong bận trước bận sau vì Văn Ý, ngứa mắt chuyện trong mắt Hứa Phong không có mình.

Cho nên cậu ta phải đối đầu cô, với hy vọng là cô có thể dỗ dành cậu ta.

Cứ thế, cậu ta dần dần đẩy mình ra khỏi thế giới của Hứa Phong.

Nhưng chính cậu ta biết mình vẫn để ý tới Hứa Phong.

Cho đến khi thấy bóng dáng mảnh khảnh ấy không chút do dự lao từ tầng thượng xuống, trái tim cậu ta như sắp bật ra khỏi lồng ngực.

Cậu ta kéo được Hứa Phong, nhưng không níu giữ được trái tim cô.

Tất cả mọi thứ như mong muốn của cậu ta, trong mắt Hứa Phong đã không còn Văn Ý nữa.

Nhưng... cũng không còn bất cứ người nào khác.

Sau khi biết chân tướng, bất kể cậu ta có làm gì để níu kéo thì cũng vô dụng.

Hứa Phong từ chối mọi sự giúp đỡ tới từ cậu ta, cho dù tình hình hiện giờ của cô có tệ đến mấy.

Nhưng so với được cậu ta giúp, cô càng muốn ch//ết đi luôn hơn.

Hệt như, tiếp xúc với cậu ta là chuyện bẩn thỉu tới nhường nào ấy...

Lại một đêm thức trắng.

Hôm sau, Tống Nhiên bò dậy đi ra ngoài, nhưng người giúp việc lại nói với cậu ta rằng Dung Yên tới tìm cậu ta.

Dung Yên nói cho cậu ta biết, nay Văn Ý đã không chịu bỏ qua cho cô ta và nhà họ Dung, cô ta muốn nhờ Tống Nhiên giúp.

Nhìn khuôn mặt đang khóc lóc yêu kiều kia, Tống Nhiên cảm thấy phiền chán từ tận đáy lòng.

"Cô cho rằng tôi sẽ giúp cô? Mối thù chị Phong, tôi còn chưa tìm cô để báo, mà cô lại dám tới cầu xin tôi?"

Dứt lời, Tống Nhiên vừa mới bước đi được một bước thì đã có người ngăn cản cậu ta.

"Cậu chủ." Người này nhìn cậu ta, mỉm cười nói: "Ông chủ nói cô Dung có gia thế và phẩm hạnh không tệ, xin cậu chủ đừng tin lời đồn mà hiểu lầm cô Dung."

Khoảnh khắc ấy, Tống Nhiên đột ngột phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình.

Tất cả mọi người đều đang cười, nhưng lại chẳng ai thật sự quan tâm ý kiến của cậu ta.

Cho nên cho dù cậu ta có nói là không muốn nhìn thấy Dung Yên nữa, cô ta vẫn được người ta cho vào nhà, đi tới trước mắt cậu ta.

Đúng rồi, xưa nay vẫn luôn như vậy mà.

Cậu ta là cậu chủ cao quý của nhà họ Tống, nhưng thực ra lại là một con rối chẳng có chút quyền lực nào.

Từ xưa tới nay cậu ta vẫn luôn sống như thế, đó là núp sau lưng kẻ khác, mù quáng đi theo số đông, mù quáng nghe sự sắp đặt của kẻ khác.

Tới tận bây giờ cậu ta chưa từng thật sự tự đưa ra lựa chọn cho bản thân.

Hồi trước cậu ta dựa vào Hứa Phong, giờ thì dựa vào nhà họ Tống.

Thảo nào, thảo nào Hứa Phong không cần cậu ta nữa.

Giây phút đó, Tống Nhiên nghĩ thông được rất nhiều chuyện.

Cậu ta luôn cảm thấy trong những người từng được Hứa Phong giúp đỡ chăm sóc, rõ ràng mình không phải kẻ ác nhất, nhưng tại sao Hứa Phong lại ghét cậu ta đến thế.

Nay cuối cùng cậu ta đã hiểu.

Hóa ra cậu ta không hề oan chút nào, bởi bản thân cậu ta chính là một kẻ vừa ngu xuẩn, vừa xấu xa, lại yếu đuối.

Rời khỏi nhà họ Tống là quyết định dũng cảm nhất mà cậu ta đã từng làm, cũng là lần đầu tiên cậu ta thật sự làm chủ cuộc đời bản thân.

Sau này, Tống Nhiên từng nghĩ vô số lần.

Nếu lúc trước cậu ta dũng cảm hơn, đứng ra bảo vệ Hứa Phong khi cô ấy cần mình thì có lẽ đã khác.

Nhưng trên đời làm gì có "nếu".

Hứa Phong vĩnh viễn không thể trở lại, mà cậu ta thậm chí còn chẳng có tư cách lưu tên mình trong câu chuyện cuộc đời cô.

Cậu ta chỉ có thể tự đày mình vào trong núi lớn, dùng cả đời này để chuộc mọi lỗi lầm.
 
Tôi Chỉ Muốn Về Nhà - Mộng Nam Sương
Chương 22: Ngoại truyện: Tạ Thư Dư


Tạ Thư Dư có một nguyện vọng.

Anh ta muốn thành con trai của ba mẹ Hứa Phong.

Tuy từ nhỏ tới lớn có vô số người hâm mộ rằng anh ta tốt số, rằng đầu thai trong một gia đình có ba mẹ đều là phần tử trí thức cao cấp.

Nhưng anh ta càng hâm mộ những ánh đèn thường xuyên sáng và bầu không khí ấm áp của nhà Hứa Phong.

Sau đó, là Hứa Phong, là cô bé mà chính anh ta coi thành em gái ruột, đã dắt tay dẫn anh ta vào ngôi nhà đó.

Quãng thời gian ấy đẹp đẽ hệt như một giấc mơ, anh ta lại trở thành một phần tử của gia đình mà mình luôn khao khát.

Nhưng chẳng mấy chốc giấc mơ ấy bị chính tay anh ta phá hủy.

Vì thế, nguyện vọng biến thành khúc mắc.

Sau đó nữa, ba mẹ dẫn anh ta vội vàng chuyển đi.

Hồi còn nhỏ tuổi, anh ta cảm thấy làm vậy là không đúng, nhưng trong thâm tâm vẫn chấp nhận hành vi của bọn họ.

Anh ta cũng sợ hai khi phải nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Hứa Phong.

Sau này anh ta gặp Dung Yên.

Là cô bé xinh đẹp đi lạc lúc trước.

Dung Yên nhận ra anh ta, mà còn bắt đầu theo đuổi anh ta.

Thôi cứ thế đi, có lẽ cô ấy có thể chữa lành cho mình.

Với ý nghĩ đó, Tạ Thư Dư bắt đầu hẹn hò với Dung Yên.

Chỉ là anh ta không ngờ Hứa Phong lại xuất hiện.

Anh sợ, rằng tất cả những chuyện mình đã làm trong quá khứ sẽ bị l*t tr*n dưới ánh sáng mặt trời, không chỗ che giấu.

Đến lúc đó tất cả mọi người đều biết anh là tên tráo trở vong ân phụ nghĩa như thế nào.

Vì thế anh ta bắt đầu tốt với Hứ Phong gấp bội, nói cho mọi người biết mình thiên vị cô nhường nào.

Anh ta thừa nhận trong đó có chút tư lợi, bởi vì chỉ khi làm như vậy, sau này Hứa Phong mà tố giác anh ta, thì người khác cũng sẽ khuyên cô một câu rằng: "Anh ấy tốt với cô cỡ đó mà."

Ngày nào anh ta cũng chờ, như chờ lưỡi d.a.o của đoạn đầu đài rơi xuống, nhưng Hứa Phong lại không làm như vậy.

Càng khiến anh ta như một tên tiểu nhân hèn hạ.

Ngày nào tâm lý anh ta cũng bị tra tấn, mỗi khi thấy Hứa Phong như cười như không nhìn mình, anh ta sẽ thấy trong lòng lạnh toát.

Thật ra anh ta biết rõ Dung Yên đang làm gì, nhưng ban đầu anh ta hoàn toàn không ngăn cản.

Bởi anh ta cảm thấy mình có lỗi với Hứa Phong, cũng có lỗi với Dung Yên.

Ngoài mặt thì anh ta dành mọi sự thiên vị cho Hứa Phong, nhưng ngầm thì dung túng Dung Yên.

Mà nói ra thì nguyên nhân sâu xa là gì, chính bản thân anh ta tự biết.

Đó là bởi vì anh ta hy vọng Dung Yên thành công, mong mỏi Hứa Phong sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt của anh ta như lúc trước.

Hứa Phong như một chùm sáng sạch sẽ soi rọi, càng tới gần cô thì Tạ Thư Dư càng cảm nhận sự hèn hạ của bản thân.

Cuối cùng mọi chuyện bùng nổ.

Tạ Thư Dư quỳ gối trước mặt Hứa Phong xin cô tha thứ.

Anh ta nghĩ: Hứa Phong lương thiện như thế, hẳn là sẽ tha thứ cho anh ta thôi.

Lần này nguyện vọng ti tiện đó của anh ta không có tác dụng.

Hứa Phong vạch trần bộ mặt thật của anh ta, vạch trần sự dối trá, và đê hèn ngay trước mặt anh ta.

Tạ Thư Dư cảm thấy mình không chỗ che giấu.

Sau đó, vì chuộc tội mà anh ta bán đứng Dung Yên.

Rồi sau đó, anh ta nghe tin Hứa Phong ch//ết.

Dung Yên gánh tiếng xấu.

Người yêu vốn từng ngây thơ hoạt bát cuối cùng đã hận anh ta.

Khoảng thời gian đó, bất kể Tạ Thư Dư đi đâu thì đều bị nhắm tới.

Trong quần áo lót của anh ta sẽ có lưỡi dao, đi đường thì bị người ta túm vào ngõ nhỏ đập cho một trận nhừ đòn.

Sự nghiệp của anh ta bị hủy hoại, ba mẹ anh ta cũng bị đóng băng hoạt động vì sự trả thù của nhà họ Dung.

Ba người bọn họ ở nhà, bắt đầu trách móc đối phương.

Ba mẹ bắt đầu say rượu, uống nhiều thì bắt đầu chân đá tay đ.ấ.m Tạ Thư Dư.

Dung Yên cũng tra tấn anh ta.

Ở trước mặt anh ta, ngày nào Dung Yên cũng dẫn về một gã đàn ông khác rồi thân thiết với bọn họ.

Tạ Thư Dư không làm được gì, đây là thứ anh ta đáng phải chịu đựng.

Ba năm tra tấn này đã giũa mài những sự cao quý lạnh lùng của anh ta lúc trước.

Cuối cùng, trong đêm mưa Dung Yên tới tìm anh ta, Tạ Thư Dư giơ bàn tay đầy vết sẹo ôm lấy cô ta.

Rồi đốt khí than trong nhà.

Anh ta cảm thấy, bọn họ cũng phải đi chuộc lỗi mới đúng.

Chỉ là Hứa Phong, anh ta nghĩ, Hứa Phong sẽ lên thiên đường.

Còn bọn họ chắc chắn sẽ bị đày xuống địa ngục.

Cho nên kiếp sau, cả kiếp sau sau nữa, xin đừng gặp lại kẻ thối nát là anh ta.
 
Tôi Chỉ Muốn Về Nhà - Mộng Nam Sương
Chương 23: Ngoại truyện - Văn Ý


Sau khi điên cuồng trả thù Dung Yên, Văn Ý bắt đầu chìm trong men say.

Chuyện hắn mê cồn vốn là ngẫu nhiên.

Khi hắn phát hiện mỗi khi say rượu là có thể thấy được Hứa Phong, hắn bắt đầu không thể tự kiểm soát được bản thân.

Hứa Phong trong thế giới khi hắn say rượu khiến hắn cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

Cô hào phóng rạng rỡ, xinh đẹp hoạt bát, có những người bạn thương yêu cô ở bên.

Dáng vẻ cô lúc này hoàn toàn khác biệt vẻ cẩn thận mỗi khi ở bên cạnh hắn lúc trước.

Hắn gần như si mê nhìn Hứa Phong mặc váy áo xinh đẹp đi chơi với bạn bè, về nhà nhào vào lòng ba mẹ làm nũng.

Ở trong thế giới không có hắn, ngày nào Hứa Phong cũng sống vui vẻ hạnh phúc như thế đó.

Nhưng hắn nhớ rõ Hứa Phong từng nói với hắn: "Giờ em đã tới thế giới của anh rồi, chúng ta là tất cả của nhau."

Nhưng rõ ràng giờ đây thế giới của Hứa Phong đã đầy ắp, nhưng làm gì có nửa điểm bóng dáng của hắn.

Hắn muốn tới gần hơn chút nữa, nhưng tỉnh rượu kéo hắn về thế giới hiện thực.

Trong hiện thực không có Hứa Phong, bởi Hứa Phong đã nhảy xuống biển sâu ngay trước mặt hắn.

Lúc thi th//ể được vớt lên, hắn còn tới xem.

Cô gái mỏng manh yếu ớt cô độc nằm đó, toàn thân lạnh lẽo, không chút hơi ấm nào.

Hoàn toàn không giống cô của lúc trước.

Cô của trước đây tươi tắn rạng rỡ như vậy cơ mà.

Văn Ý càng uống rượu nhiều hơn, chỉ hận không thể khiến mình say xỉn hai mươi bốn giờ không thể tỉnh lại.

Cứ say rượu liên tục như vậy làm cơ thể hắn suy sụp.

Hắn biết, nhưng hắn không bỏ được.

Hắn như con chuột trong cống ngầm, như tên b**n th** theo dõi cuộc sống của Hứa Phong.

Nhìn cô vào đại học, nhìn cô nỗ lực tiến lên.

Rốt cuộc tới một ngày nọ, hắn thấy một chàng trai trông ngây ngô đưa thư tình cho Hứa Phong.

Giây phút ấy, trái tim hắn như quặn thắt lại.

Hắn muốn bảo Hứa Phong đừng nhận, nhưng hắn thậm chí còn chẳng thể chạm vào cô.

May là Hứa Phong từ chối cậu chàng đó.

Nhưng cậu ta không hề nổi giận.

Sau đó, cậu ta thường xuyên xuất hiện quanh Hứa Phong.

Cậu ta xin vào cùng một câu lạc bộ với cô, cùng cô tới viện dưỡng lão l.à.m t.ì.n.h nguyện.

Hai người cùng nhau tham gia thi đấu, dần ngày càng ăn ý, trở thành đồng đội tốt nhất.

Cuối cùn, năm Hứa Phong tốt nghiệp đại học, cậu trai kia lại tỏ tình.

Lần này Hứa Phong không từ chối.

Văn Ý trơ mắt nhìn cô được người ta ôm vào trong lòng, thấy Hứa Phong nở nụ cười tươi tắn đến thế.

Mà ánh mắt của cậu trai kia nhìn cô hệt như đang che chở trân bảo hiếm thấy.

Hắn biết chàng trai ấy sẽ tốt với cô.

Chắc chắn và tuyệt đối là không giống hắn, rõ ràng đã có được thứ tình cảm quý báu như thế, nhưng lại không biết quý trọng.

Lần này tỉnh lại, Văn Ý ho ra máu, rất nhiều.

Máu nhuộm đỏ gạch lát nền.

Hắn hôn mê, nhưng lại dường như nhìn thấy Hứa Phong.

Hứa Phong nói cô đã nhận được cuộc sống mới.

Hứa Phong nói cô không cần Văn Ý tới bồi thường mình.

Cho dù bọn họ có xuống địa ngục thì cũng không tới cùng một nơi.

Nên cho dù kiếp này hay kiếp sau, bọn họ sẽ thật sự không bao giờ gặp nhau nữa.

Một trăm lẻ một lần, Hứa Phong đã cho hắn quá nhiều cơ hội.

Hắn đã dùng hết rồi, cho nên giờ hắn thậm chí còn chẳng có cả tư cách chuộc tội.

Tỉnh lại sau lần này, Văn Ý không còn mơ thấy Hứa Phong nữa.

Ba tháng sau, hắn đứng ở chỗ Hứa Phong nhảy lúc trước, tự gi//eo mình xuống biển tự s//át.
 
Back
Top Bottom