Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân

Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 20: Chương 20



Nếu không có bà sẽ không có tôi Tử Dao của hôm nay.

Đêm đã yên ả, giọng của Phó Tiện trầm ấm, nhẹ nhàng anh vẫn tiếp tục kể về cuộc đời mình.

Chỉ là những năm tháng sau đó, anh lướt qua rất nhanh.

Những đau đớn, những nhục nhã mà anh từng chịu anh không muốn kể kỹ.

Mà tôi cũng không muốn gặng hỏi.

Rồi anh nói.

Sau này khi còn đang lang bạt đầu đường, mẹ ruột đã tìm được anh.

Người vốn đã rất lâu không rơi nước mắt như anh đã khóc.

Anh tưởng rằng mẹ đến đón anh về nhà.

Thế nhưng bà chỉ đưa anh đi mua quần áo mới, dẫn anh đi ăn vài món ngon.

Rồi bà dắt anh đến nhà họ Phó, tìm Phó lão gia để đòi một danh phận.

Gọi là danh phận nhưng chính bà cũng biết rõ trong lòng chuyện ấy là không thể nào.

Bà đến chỉ là để vòi tiền.

Chỉ là bà đã đánh giá quá cao vị trí của Phó Tiện trong lòng Phó Tri Thành,

và đánh giá quá thấp sự tàn nhẫn của ông ấy.

Phó Tri Thành xưa nay không phải loại người dễ bị thao túng.

Giống như năm xưa ông ta lạnh lùng ra lệnh gây ra “tai nạn” cho mẹ tôi, và

lần này cũng vậy sau khi đuổi hai mẹ con Phó Tiện đi, ông lại âm thầm bỏ tiền mua mạng mẹ anh.

Là Phó Tiện đã cứu bà.

Cũng vì vậy anh vĩnh viễn mất đi đôi chân.

Nhưng rồi anh vẫn không cứu được bà.

Anh còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng tình mẹ vừa mới tìm lại đã vĩnh viễn mất mẹ.

Anh hận mẹ mình lại càng hận Phó Tri Thành.

Dù sao cũng là con ruột.

Phó Tri Thành sau đó đưa anh vào bệnh viện tư, tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị,

lại chuyển vào tài khoản anh một số tiền khổng lồ đủ để anh sống tiêu d.a.o cả đời.

Thế nhưng dù có nhiều tiền đến mấy, ông ta cũng không thể chữa lành đôi chân của Phó Tiện.

Sau đó Phó Tiện rời đi.

Chỉ dựa vào số tiền ấy một người đàn ông ngồi xe lăn, đã dấn thân vào thương trường ngầm, tự tay giành lấy một vị trí.

Nhắc lại những chuyện này Phó Tiện khẽ nhíu mày.

Ánh mắt thoáng hiện lên một tia hung dữ giống hệt như chú sói con bé nhỏ năm nào.

Mấy giây sau anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, kể tiếp:

“Vài năm trước đứa con trai ‘quốc bảo’ mà Phó Tri Thành và người vợ chính thất sinh ra p gặp tai nạn qua đời.

Ông ta khóc rống như điên, rồi nhận ra mình đã tuyệt hậu.

Trong đau đớn ấy ông mới nhớ ra mình còn một đứa con rơi lưu lạc bên ngoài.

Sau đó ông dùng mọi mối quan hệ để tìm được Phó Tiện.

Chỉ là Phó Tiện không chịu nhận tổ quy tông, cũng không cho phép ông tiết lộ thân phận hai người với người ngoài.

Phó Tri Thành đồng ý hết.

Ông biết Phó Tiện hận mình vẫn từng bước từng bước cúi đầu, lấy lòng, muốn bù đắp.

Nhưng nhiều năm bị vứt bỏ, nhiều năm lang bạt nỗi đau khắc cốt ghi tâm nhất là việc ông ta biết Phó Tiện đang ở bên mẹ ruột mà vẫn lạnh lùng ra tay hãm hại.

Nói thẳng ra ngay từ đầu, Phó Tri Thành chưa bao giờ để tâm đến sống c.h.ế.t của anh.

Ông ta không định g.i.ế.c anh nhưng nếu anh cũng c.h.ế.t trong tai nạn đó, ông ta cũng sẽ không buồn.

……

Sau đó khi Phó lão gia muốn chọn vợ cho Phó Tiện mẹ tôi đã chủ động tìm đến anh.

Bà cười tươi và nói muốn giới thiệu một người cho anh.

Người đó chính là tôi.

Phó Tiện lập tức đồng ý.

Mẹ tôi đòi sính lễ một ngàn vạn, anh cũng không mặc cả.

Và rồi trước lễ cưới mười phút “để vun đắp tình cảm” lại chính là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, chúng tôi chính thức gặp lại.

Khi biết hết mọi chuyện.

Tôi nhìn lại từng hành động “dịu dàng” mà trước kia tôi cho là khách sáo hay diễn trò, bỗng chốc có một câu trả lời hoàn toàn khác.

Ví dụ như.

Hôm ấy trong tiệc nhà họ Phó, tôi buột miệng nói bánh ngọt ngon xong lúc rời đi, anh thật sự gói lại đem về cho tôi.

Tôi chân trần xuống tầng rình nghe anh không trách, mà còn kéo tôi lên ngồi vào lòng, sợ tôi lạnh chân.

Khi Phó Thời Chinh cố tình tỏ ra mập mờ với tôi ánh mắt Phó Tiện như muốn g.i.ế.c người.

……

Thì ra.. Tất cả.. không phải là giả vờ.

Tối hôm đó, Phó Tiện lại mang rượu ra.

Chúng tôi uống rất nhiều, cũng nói với nhau rất nhiều.

Trong một đêm cô đơn, trong men say ngọt ngào, khi hai người buông bỏ phòng bị mà mở lòng với nhau luôn rất dễ xảy ra một điều gì đó.

Ví dụ như anh hôn lên môi tôi.

Lại ví dụ tôi run rẩy nhắm mắt lại, chủ động đáp lại anh.

……

Tin đồn là giả.

Phó Tiện không phải “không được” như thiên hạ đồn.

Lại có lời đồn khác bảo đôi chân anh ấy chỉ là giả vờ.

Đáng tiếc tin đồn này cũng sai nốt.

Phó Tiện thật sự mang bệnh ở chân.

Thế nhưng trong lúc âu yếm anh cúi đầu ghé vào tai tôi, thì thầm một câu thật nhẹ:

"Yên tâm, chân anh… vẫn có thể chữa được."

Anh nói nếu không chắc chắn rằng chân mình còn khả năng hồi phục anh đã chẳng chọn cưới tôi.

Tôi muốn lắc đầu bảo anh không sao, rằng tôi không quan tâm chuyện đó, dù anh thế nào, tôi cũng đều có thể chấp nhận.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 21: Chương 21



Nhưng đôi môi đã bị anh chiếm lấy một chữ cũng chẳng thể nói ra.

Đêm ấy, ánh trăng rất dịu dàng.

Phó Tiện cũng vậy.

Mọi chuyện từng bị che giấu nay đã phơi bày, chúng tôi từ một cuộc hôn nhân "hợp đồng" cuối cùng đã trở thành vợ chồng thật sự.

Lễ cưới đã tổ chức giấy kết hôn cũng đã có.

Giờ đây ngay cả chuyện vợ chồng cũng đã thật sự viên mãn.

Từ đêm hôm ấy Phó Tiện như biến thành một người khác.

Trước mặt người ngoài, anh vẫn là vẻ lạnh nhạt, xa cách.

Nhưng khi chỉ có hai người anh lại giống hệt cậu "cái đuôi nhỏ" năm xưa bám riết lấy tôi không buông.

Vài hôm sau là sinh nhật của Phó lão gia.

Lần này không phải là kiểu “gia yến” nhỏ lẻ như trước.

Mà là tiệc sinh nhật quy mô lớn.

Hai ngày trước tiệc, Phó lão gia đã đích thân gọi điện cho Phó Tiện rất dè dặt hỏi xem anh có định tới không.

Còn Phó Tiện nghe máy rất thờ ơ.

Sau đó, quay đầu nhìn tôi.

Thấy tôi gật đầu anh mới đồng ý.

Tới ngày sinh nhật Phó Tiện nắm tay tôi cùng nhau đến dự.

Tiệc được tổ chức tại một khách sạn thuộc tập đoàn Phó thị.

Sảnh yến tiệc rộng lớn, đủ sức chứa cả ngàn người.

Vừa thấy Phó Tiện xuất hiện ở lối vào Phó lão gia đã vội vàng đi tới đón.

Chỉ là vừa đi được nửa đường, Phó lão gia đã bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Tiện ép phải dừng bước, đành đứng lại, cười gượng một tiếng, không dám tiến thêm.

Mọi người xung quanh nhìn thấy đều có chút nghi hoặc nhưng cũng không ai dám nói gì thêm.

Dù sao thì trong mắt thế nhân, Phó Tiện cũng chỉ là một “người con nuôi tàn tật không được sủng ái” mà thôi.

Lúc này Phó Uyển lại bước đến.

Cô ta nở một nụ cười, lên tiếng chào Phó Tiện nhưng trong đôi mắt trang điểm kỹ lưỡng ấy, chỉ toàn là ghen tỵ và si mê bị đè nén.

Một người phụ nữ thật kỳ quặc cô ta yêu đến điên cuồng, nhưng lại cứ ra vẻ cao ngạo, chọc ngoáy, châm chọc, cứ như thể chỉ cần làm vậy, thì bản thân không còn là kẻ đáng thương vì yêu mà không được đáp lại.

Phó Tiện vẫn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.

Cho đến khi cô ta chuyển mục tiêu sang tôi.

Phó Uyển mỉa mai chiếc váy dạ hội tôi mặc hôm nay, giọng điệu bóng gió châm chọc, nói tôi không hợp với những nơi thế này.

Tôi thật ra chẳng mấy để tâm nhưng không khí xung quanh lại đột ngột lạnh đi mấy phần.

Tôi quay đầu lại quả nhiên.

Gương mặt Phó Tiện đã trở nên u ám, lạnh đến cực điểm.

Trước mặt bao nhiêu khách khứa, anh vẫn không chút nể tình mà phản đòn,

liếc nhìn Phó Uyển, rồi dịu giọng nói với tôi:

“Không sao đâu, định nghĩa 'cao cấp' trong lòng mỗi người đều khác nhau mà. Trong nhận thức của cô ta, có khi eo to cổ ngắn mới gọi là đẳng cấp.”

……

Phó Uyển đưa tay ôm cổ mình, mặt xanh rồi lại trắng, tức đến mức suýt bật khóc tại chỗ.

Không dám giở trò tiếp.

Lúc này, Phó Thời Chinh xuất hiện đúng lúc, mượn danh “vì đại cục”, lặng lẽ ra mặt thay Phó Uyển.

Anh ta bày ra bộ mặt chính nghĩa, lấy thân phận anh cả mà lên giọng trách mắng nào là hôm nay là sinh nhật của cha, hai anh em mới gặp mặt đã gây chuyện mất mặt.

Phó Tiện nghe được nửa câu, đã nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm, không kiên nhẫn ngắt lời:

“Anh nói xong chưa?”

Nói rồi anh nắm lấy tay tôi, dẫn tôi thẳng về phía trung tâm đại sảnh tiệc.

Ở nơi ấy Phó lão gia đang được vây quanh như sao vây trăng.

Nhưng đôi mắt ông lại chỉ dõi theo duy nhất một người Phó Tiện.

……

Nghĩ lại, quả thật chua chát.

Phó Tri Thành người đàn ông từng tung hoành cả thương giới, thủ đoạn ngoan độc, m.á.u lạnh đến cùng cực từng đối xử tàn nhẫn với người ngoài thậm chí với cả người nhà.

Nhưng thời gian không buông tha cho ai người đến tuổi xế chiều, lòng cũng dần mềm lại.

Khi đã nếm đủ vinh hoa, tiền tài, quyền lực thứ ông ta muốn lại chỉ là điều bình dị nhất: được con cháu quây quần, an hưởng tuổi già.

Đáng tiếc thay.

Vợ c.h.ế.t sớm.

Con trai trưởng cũng đã c.h.ế.t trong tai nạn.

Chỉ còn lại đứa con ngoài giá thú người từng bị ông hại thành tàn tật, lại không chịu nhận tổ quy tông.

Đến nước này rồi có lẽ với Phó Tri Thành mà nói, còn đau đớn hơn cả phá sản.

Chỉ là cũng chẳng ai thương hại ông.

Ai nghe xong cũng chỉ muốn lạnh lùng buông một câu:

“Đáng đời.”

Phó Tiện vẫn giữ thói quen cũ dẫn tôi đến một góc khuất ít người.

Tôi nhìn về phía Ôn Tố, người con gái đang đứng không xa p bỗng dưng cảm thấy một chút ghen tỵ.

Tôi kéo nhẹ tay áo anh, hỏi khẽ:

"Trước đây… anh từng thích cô ấy phải không?"

Phó Tiện sững người.

Anh xoay người nhìn tôi, ánh mắt bỗng chốc trở nên nghiêm túc đến lạ.

"Ai nói với em vậy?"

Tôi lắc đầu:

"Không ai cả. Là em tự đoán."

Rồi tôi kể cho anh nghe chuyện lần trước ở buổi tiệc gia đình, tôi đã thấy anh cứ mãi nhìn về phía Ôn Tố.

Nghe xong, Phó Tiện bật cười.

"Không có."

Anh nâng ly, nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói:

"Cô ấy đối với anh, giống như một người chị không cùng huyết thống.”
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 22: Chương 22



“Hồi còn lang thang bên ngoài, cô ấy từng giúp đỡ anh rất nhiều. Về sau, cũng vì anh mà cô ấy mới quen biết Phó Thời Chinh."

Nói đến đây, Phó Tiện khẽ thở dài:

"Lần trước nhìn thấy cô ấy đi theo bên cạnh Phó Thời Chinh… Anh chỉ cảm thấy xót xa.”

“Anh luôn thấy áy náy là anh đẩy cô ấy vào hố lửa."

Tôi ngập ngừng:

"Nhưng ánh mắt lúc ấy của anh… thật sự rất 'nồng nhiệt' mà."

Phó Tiện bị tôi chọc cười.

Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc tôi, giọng đầy nuông chiều:

"Làm gì có nồng nhiệt? Em đúng là hay tưởng tượng."

"Anh chỉ thấy người từng giúp mình, giờ lại đi theo một người không thương mình thật đáng tiếc."

Tôi thở phào nhẹ nhõm cũng hiểu được tâm tình của anh.

Do trải nghiệm tuổi thơ, Phó Tiện thật ra là người ngoài lạnh trong nóng.

Ai từng giúp anh, anh đều nhớ kỹ. Còn ai từng hại anh lại càng không quên.

Nhưng tôi vẫn thấy khó hiểu:

"Nếu anh công khai thân phận, cảnh cáo Phó Thời Chinh đối xử tốt với cô ấy,

chắc chắn anh ta không dám làm bừa."

Phó Tiện lắc đầu:

"Chuyện tình cảm, đâu thể dùng vũ lực ép buộc. Vẫn phải là hai bên đồng lòng mới được."

"Anh chỉ thấy cô ấy chọn sai người nhưng những việc sau đó, là lựa chọn của cô ấy, anh sẽ không can thiệp."

Tôi chăm chú lắng nghe, rồi gật đầu.

Phó Tiện quả nhiên là người rất tỉnh táo.

Khi tôi còn đang trầm ngâm, anh bất ngờ kéo nhẹ tay áo tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, lại bị anh nắm chặt cổ tay.

Chỉ hơi dùng sức cả người tôi liền ngã vào lòng anh.

Tôi bị anh kéo xuống, buộc phải cúi sát người về phía trước.

Phó Tiện ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt nóng rực, vừa mới đối diện chưa đến ba giây, yết hầu anh khẽ chuyển động.

Sau đó anh hôn lên môi tôi một cái.

Cảm giác ấm áp, dịu dàng.

Ngay sau đó, anh buông tay.

Tôi ngơ ngác ngồi dậy, còn chưa hiểu tại sao anh lại đột nhiên hôn mình.

Phó Tiện lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng trong mắt lại chan chứa ý cười.

“Nhớ kỹ nhé.”

“Ánh mắt anh vừa nhìn em như vậy mới gọi là 'nồng nhiệt'.”

“Còn khi nhìn người khác, thì không phải.”

Tôi đỏ bừng cả mặt, không ngờ… anh lại để tâm đến điều đó đến vậy.

Khi không khí giữa chúng tôi còn đang ngập tràn ngọt ngào thì phía bên kia, Phó lão gia đột ngột tuyên bố một tin chấn động:

“Phó Tiện không phải con nuôi, mà là con ruột của tôi.”

Cả hội trường im phăng phắc vài giây.

Ngay sau đó nổ tung.

Cả thành phố đều biết:

Phó Tri Thành cả đời chỉ có một đứa con trai nhưng cậu con ấy đã c.h.ế.t trong một vụ tai nạn từ lâu.

Những năm gần đây, ông chỉ nhận nuôi ba người một trai hai gái.

Mà trong ba người ấy Phó Tiện là người bị coi nhẹ nhất, bị cả gia tộc xem thường nhất.

Tất cả mọi người đều mặc định rằng Phó Thời Chinh mới là người thừa kế chính thống của nhà họ Phó.

Nhưng giờ Phó Tiện bỗng chốc đổi vai, từ con nuôi trở thành huyết mạch duy nhất của gia tộc.

Toàn bộ ánh mắt trong sảnh tiệc đều thay đổi.

Ai nấy trong lòng đều rối như tơ vò.

Những năm gần đây, bao nhiêu người dốc sức lấy lòng Phó Thời Chinh.

Mỗi lần hai người xuất hiện cùng nhau ở tiệc rượu, mọi người đều vô tình cố ý lạnh nhạt với Phó Tiện, lấy lòng Phó Thời Chinh.

Không ngờ tất cả đều đã đặt cược sai.

Tưởng đâu đây đã là cao trào lớn nhất của buổi tiệc…

Ai ngờ mẹ tôi lại xuất hiện.

Bà ấy đến.

Ăn mặc rực rỡ, khí chất không ai sánh kịp.

Một chiếc váy đỏ rực như máu, càng khiến làn da trắng nổi bật đến choáng ngợp.

Mái tóc xoăn sóng, môi tô đỏ sẫm tất cả hòa quyện thành một sự diễm lệ gần như đốt mắt.

Gần 50 tuổi, thời gian đã để lại dấu vết trên gương mặt bà nhưng cũng mang lại một vẻ đẹp từng trải, đầy quyến rũ.

Mẹ đi đến trước mặt tôi ánh mắt quét qua bàn tay tôi đang đan chặt với tay Phó Tiện nét cười trên môi càng thêm sâu.

Bà không nói gì với tôi mà đi thẳng đến trước mặt Phó Tri Thành.

Hai người đối diện nhau.

Tôi từng nghĩ Phó lão gia sẽ tức giận nhưng không.

Ông chỉ lặng lẽ nhìn bà rồi nhẹ giọng nói một câu:

“Em đến rồi.”

Như thể, ông đã sớm biết bà sẽ đến.

Và thế là buổi tiệc sinh nhật long trọng bậc nhất giới thương nhân, bị sự xuất hiện của bà ấy kết thúc vội vàng.

Phó lão gia cùng mẹ tôi lên lầu.

Hai người họ đã nói gì với nhau, không ai biết.

Tôi và Phó Tiện cũng không biết.

Mãi đến hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát mẹ tôi... đã tự thú.

Và rồi, bà bị bắt giam.

Theo lời khai, bà đã g.i.ế.c người.

Người đó chính là con trai ruột của Phó Tri Thành.

Là cậu công tử nhà họ Phó đã mất trước tuổi 18 năm ấy.

Năm đó, thằng bé mới 17.

Sống trong nhung lụa, được cưng chiều tận trời.

Sau khi Phó lão gia mất khả năng sinh sản, đứa con trai "duy nhất" này gần như là cả thế giới của ông.

Chỉ cần nó muốn, mọi thứ đều phải có.

Ăn mặc xa xỉ, sống kiêu ngạo, ngông cuồng.

Năm 17 tuổi, nó lén chạy về vùng quê chơi.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 23: Chương 23



Chưa từng biết mùi đất ruộng là gì, nên hào hứng như được khám phá thế giới mới.

Và rồi, nó gặp một cô bé.

Khi cưỡng ép không được, nó dùng đá đập vào đầu cô bé.

May mà mẹ của cô bé đến kịp.

Trong lúc giằng co, bà đẩy nó rơi xuống sông.

Mà cô bé đó, chính là tôi.

Tôi không nhớ rõ đêm ấy.

Lúc tỉnh lại, tôi đã ở nhà, trong vòng tay mẹ.

Bà chỉ nói đơn giản: “Mẹ đến kịp lúc. Mẹ đuổi thằng khốn đó đi rồi.”

Tôi tưởng mọi thứ như vậy là kết thúc.

Tôi không hề biết, người mẹ mà tôi yêu thương, đã g.i.ế.c người.

Càng không biết, người đó lại là con trai của một trong những người quyền lực nhất thành phố này.

Mối nghiệt duyên này, đến cùng cũng khó lòng cắt đứt.

Ông ta từng lừa bà, phản bội bà.

Khiến bà tuyệt vọng với tình yêu, khiến bà mất con, mất luôn khả năng làm mẹ.

Bà cũng không vừa phế ông ta một lần, rồi lại chính tay g.i.ế.c con ông.

Quá khứ vòng quanh, oan oan tương báo, hai chữ "nghiệt duyên" e là còn quá nhẹ.

Tôi vội vàng chạy đến đồn cảnh sát.

Muốn gặp mẹ nhưng cảnh sát nói với tôi:

"Bà ấy không muốn gặp cô."

Tôi thử nhiều lần, nhưng lần nào cũng vô vọng.

Tôi chỉ đành quay về nhà.

Tôi cầu xin Phó Tiện mời luật sư giỏi nhất giúp mẹ.

Nhưng mẹ tôi không đợi được đến ngày đó.

Bà qua đời trong trại giam.

Không phải tự sát mà là ung thư giai đoạn cuối.

Ung thư phổi, giai đoạn cuối.

Tôi chưa kịp hỏi bà một lời, chưa kịp nói "mẹ ơi", thì mọi thứ đã kết thúc.

Nếu không có Phó Tiện ở bên, tôi e rằng mình đã không thể vượt qua nổi.

Anh luôn đồng hành với tôi, lấy thân phận con rể, lo liệu mọi việc từ đầu đến cuối.

Trong lễ tang, tôi ngẩn ngơ nhìn di ảnh trắng đen của mẹ.

Bức ảnh không màu, vậy mà cứ khiến người ta liên tưởng đến một màu đỏ chói lòa.

Màu đỏ của váy. Màu đỏ của môi. Màu đỏ của cả cuộc đời bà.

Mẹ tôi một đoá hồng rực rỡ, nóng bỏng và táo bạo, vậy mà giờ chỉ còn lại sắc xám tro.

Sau tang lễ, tôi trở về nhà.

Muốn vào phòng mẹ, lại bất ngờ phát hiện ra một bức thư bà để lại.

Trong thư, bà viết rõ mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của mình.

Trước khi chết, bà muốn nhìn thấy tôi kết hôn kết hôn với đúng người.

Người ấy, là người đã gặp tôi từ thuở bé, dõi theo tôi suốt bao năm, một lòng một dạ nhớ tôi chính là Phó Tiện.

Người đàn ông ấy tuy đôi chân tật nguyền, nhưng năng lực hơn người, đủ để che chở cho tôi cả đời.

Trước khi mẹ tôi ra đi, bà muốn gặp Phó Tri Thành một lần cuối.

Chỉ để nhìn lại người đàn ông mà bà vừa yêu suốt đời, vừa hận suốt kiếp.

Trong thư, mẹ viết: bà từng muốn sống rực rỡ như một đóa hoa.

Thế nhưng, bà lại gặp Phó Tri Thành.

Khi quen nhau, bà mới hơn hai mươi, là độ tuổi đẹp nhất đời người.

Còn ông ta đã bước qua tuổi bốn mươi, chín chắn, già dặn chỉ bằng vài lời đường mật, đã dễ dàng giam cầm bà trong lòng bàn tay.

Họ yêu, họ hận, dây dưa cả đời, đến cuối cùng cũng chẳng rõ ai nợ ai nhiều hơn.

Trong thư, mẹ cũng nhắc đến chuyện năm xưa ở quê. Bà nói:

“Khi mẹ đến nơi, quần áo con đã bị thằng bé kia cởi gần hết. Nếu mẹ đến trễ một phút thôi, có lẽ con đã… không còn trong sạch nữa.”

Trong cơn giận dữ, bà lao lên ngăn cản, đẩy nó xuống sông.

Lúc đầu bà có ý định xuống cứu, nhưng khi ánh trăng soi rõ mặt người kia bà nhận ra… chính là con trai của Phó Tri Thành.

Kẻ từng hủy hoại đời bà, giờ lại muốn làm điều tương tự với con gái bà.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Đêm ấy, mẹ đứng bên bờ sông rất lâu.

Có do dự, có giằng xé, nhưng cuối cùng, bà vẫn không xuống nước.

Bà mặc kệ cậu công tử nhà họ Phó dần chìm vào đáy sông, không chút do dự.

Nửa sau bức thư, mẹ nói rõ lý do gả tôi cho Phó Tiện: bà từng điều tra, biết anh ấy từng ở cùng tôi trong trại trẻ mồ côi, và có quan hệ rất tốt.

Bà cũng biết, từng ấy năm qua, anh vẫn luôn âm thầm theo dõi và bảo vệ tôi.

Chỉ khi xác định được điều đó, bà mới yên tâm gả tôi cho anh.

Còn chuyện dùng tôi để trả thù Phó Tri Thành?

Chưa bao giờ bà nghĩ tới.

Mẹ tôi, nét chữ như người phóng khoáng, tự do.

Bức thư dài mấy trang giấy, từng nét bút đều mang giọng điệu quen thuộc của bà.

Bà viết:

“Ân oán cả đời này, mẹ chẳng phân nổi ai nợ ai. Cho nên, càng không cần con phải thay mẹ trả thù. Mẹ chỉ mong con sống hạnh phúc.”

“Dù người đem lại hạnh phúc ấy, là con trai của Phó Tri Thành mẹ cũng không quan tâm.”

“Ân oán là chuyện đời mẹ. Còn con, còn Phó Tiện đều là tương lai. Không liên quan gì cả.”

Tờ thư cuối cùng, phần lớn để trắng.

Chỉ có một câu mà vừa đọc xong, tôi đã không thể kiềm chế được nữa.

Nét chữ có phần cẩu thả, vậy mà từng chữ, từng nét đều rõ ràng đến đau lòng.

“Cả đời này mẹ không thể sinh con, cảm ơn con… đã chịu làm con của mẹ.”

Tôi siết chặt tờ thư, nước mắt lã chã rơi.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 24: Chương 24 [Hết]



Người nên nói cảm ơn phải là tôi mới đúng.

Tôi sinh ra đã bị bỏ rơi.

Chính bà, dù không có quan hệ m.á.u mủ, vẫn nuôi tôi lớn lên, cho tôi một mái nhà.

Trước khi đến trần gian, tôi chọn mẹ ở trên trời.

Chọn sai người nên bị vứt bỏ.

Là bà, bảy năm sau đã đến và mang tôi về nhà, để sửa lại quyết định sai lầm đó của tôi.

Cùng với bức thư, bà còn để lại một thẻ ngân hàng.

Mật khẩu là sinh nhật của tôi. Trong đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của bà, và cả số “tiền sính lễ” mà Phó Tiện từng đưa.

Không tiêu một đồng, bà đều giữ lại cho tôi.

Thật trùng hợp.

Hôm giỗ đầu của mẹ tôi, Phó lão gia cũng qua đời.

Ông ra đi trong giấc ngủ, được người giúp việc trong nhà phát hiện thì đã không còn thở nữa.

Khi nhận được tin, Phó Tiện im lặng rất lâu.

Anh lặng lẽ tắt máy, lặng lẽ đến nhìn ông lần cuối, và cuối cùng, lặng lẽ tổ chức tang lễ.

Phó lão gia sớm đã chuẩn bị xong di chúc từ trước.

Toàn bộ tài sản không sót một xu đều để lại cho Phó Tiện.

Còn Phó Thời Trinh và Phó Uyển, ngoài cái danh nghĩa "con nuôi", không nhận được bất kỳ phần thừa kế nào.

Cách làm này, đúng là rất hợp với phong cách sống của Phó Trí Thành.

Một người sống cả đời vì lợi ích, không màng đến tình thân.

Không chỉ là vô tình, mà còn tàn nhẫn đến cực độ.

Ông ta là kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ đến tận xương tủy, lúc sống thì ích kỷ, đến c.h.ế.t cũng không quên lo cho bản thân.

(Tâm lý vị kỷ có nghĩa là khi con người luôn bị k.ích t.hích và thúc đẩy bởi tư lợi ngay cả khi hành động có vẻ như vị tha)

Tài sản cả đời tích cóp, thà để lại cho đứa con ngoài giá thú cũng không chia cho hai đứa con nuôi lấy một đồng tượng trưng.

Thế nên, trong tang lễ ấy, Phó Thời Trinh và Phó Uyển thậm chí còn chẳng thèm xuất hiện.

Sau khi tiễn khách xong, tôi đứng bên cạnh Phó Tiện anh ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn chăm chú vào tấm bia mộ trước mặt.

Ảnh chân dung trắng đen trên bia đá, phủ lên gương mặt nghiêm nghị kia một lớp u buồn.

Tôi không biết nên nói gì.

Chỉ có thể yên lặng đứng bên cạnh anh.

Gió khẽ lướt qua.

Một lúc sau, Phó Tiện mở lời.

Anh bật cười, giọng điệu xen lẫn giễu cợt:

“Em có biết vì sao những năm cuối đời, ông ta cố gắng lấy lòng anh đến thế không?”

Tôi khẽ đáp:

“Vì muốn bù đắp cho anh sao?”

Phó Tiện lắc đầu.

“Không phải vì anh.”

“Là vì chính ông ta.”

“Ông ta chưa từng yêu anh đứa con ruột của mình.”

“Kể cả khi cố gắng lấy lòng, cố gắng bù đắp, cũng chỉ là để lấp đầy khiếm khuyết trong lòng ông ta mà thôi.”

“Ông ta sống cả đời có quyền có thế, chỉ có duy nhất một điều không trọn vẹn là chuyện con cái.”

“Sau khi mất khả năng sinh sản, đứa con trai mà ông yêu quý nhất cũng c.h.ế.t bất ngờ.”

“Đáng lẽ ra ông ta phải cô độc đến cuối đời, nhưng may mắn là còn có anh đứa con ngoài giá thú.”

“Thế nên ông ta mới làm đủ mọi cách để níu giữ, để bù đắp, không phải vì yêu thương, mà là để khiến bản thân… trông bớt đáng thương hơn.”

Phó Tiện khẽ cong môi, nụ cười mang đầy châm biếm.

Nhưng trong đôi mắt ấy, lại ánh lên màu đỏ nhạt.

“Ông ta chưa từng yêu ai cả.”

“Chỉ yêu chính mình.”

“Nhưng cho dù cố gắng lấy lòng đến đâu, ông ta vẫn đáng thương như vậy.”

“Cả đời này, bên cạnh ông ta không một ai thật lòng.”

“Vợ thì chung thủy, nhưng bị ông ta lạnh nhạt và trăng hoa làm cho uất ức đến trầm cảm mà chết.”

“Mẹ em thì yêu ông ta, lại bị hại cả một đời.”

“Nếu có một ngày ông ta phá sản, sẽ chẳng có ai bằng lòng ở lại nhìn ông ta thêm một cái. Người như ông, chỉ có thể… cô độc đến tận cùng.”

Thế nhưng hôm đó, Phó Tiện vẫn rơi một giọt nước mắt trước mộ Phó Trí Thành.

Anh nói:

“Giọt nước mắt đó, coi như là tiễn ông ta đoạn đường cuối.”

“Cũng xem như, cắt đứt hết tất cả quá khứ không đáng nhớ kia.”

Những ân oán, đúng sai, những oán hận và trách móc, đều theo sự sống và cái c.h.ế.t mà hóa thành tro bụi.

Điều còn lại với chúng tôi là một tương lai hoàn toàn mới.

Kế hoạch tiếp theo của chúng tôi là: chữa trị cho Phó Tiện.

Việc trị liệu tiến triển rất thuận lợi.

Nhưng giữa chừng vẫn xảy ra một điều ngoài ý muốn.

Trong nhà vệ sinh, xuất hiện hai vạch đỏ. Là của tôi.

Tôi mang thai rồi.

Đứa bé đến bất ngờ, làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch, nhưng cũng khiến lòng người dâng lên một tia hy vọng.

Tựa như những giông bão đã qua một cuộc sống mới, đang bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc.

Giống như sinh linh nhỏ bé đang lớn lên trong tôi vậy.

Từ ngày đó, sở thích lớn nhất của Phó Tiện, chính là ôm quyển từ điển tra tên gọi.

Nhờ vậy mà mỗi đêm của tôi cũng "được" cùng anh… mơ mộng tên con từ A đến Z.

Sau này tôi phát cáu, liền đè anh xuống giường, nghiêm túc tuyên bố:

“Đừng nghĩ nữa, tên con để em đặt.”

Phó Tiện nghiêm túc gật đầu,

“Vậy định đặt là gì?”

Tôi vừa uống nước ấm vừa lơ đãng nói:

“Sinh con trai thì đặt tên là Phó Quý, còn con gái thì là Phó Quý Hoa, thế nào?”

Tôi còn tự khen:

“Nghe đi, Phó Quý Hoa, đúng là đóa hoa phú quý nhân gian luôn!”

Phó Tiện trầm mặc một hồi, sau đó kéo tôi vào lòng, ghé tai nói nhỏ, giọng khẽ đến ngứa ngáy:

“Hay là sinh ba nhỉ, một đứa tên Phó Quý, một đứa Phó Quý Hoa, đứa cuối cùng đặt tên là Phó Khả Địch Quốc (Phó Có Thể Chống Lại Cả Nước).”

Tôi cười bò trong lòng anh, vòng tay siết eo anh thật chặt:

“Sao không sinh thêm đứa thứ tư nữa? Tên là Phó Lệ Đường Hoàng (Phó Lộng Lẫy Nguy Nga)?”

Tiếng cười trầm thấp vang bên tai.

Phó Tiện siết lấy tôi, nhẹ giọng:

“Được thôi.”

Sau đó, anh nghiêm túc nói:

“Nếu là con gái, thì đặt tên là Phó Tâm đi.”

Ánh trăng ngoài cửa sổ mờ ảo dịu dàng, giọng anh còn ấm áp hơn cả ánh trăng.

“Đặt tên như thế, vì em bé sẽ giống như cô bé tên Quan Hân năm đó ở trại trẻ.”

“Yêu thích váy trắng, có đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm mỗi khi cười.”

“Được không em?”

Tôi rúc trong n.g.ự.c anh, ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa.

Khoảng thời gian thơ ấu tôi và Phó Tiện bên nhau đã trôi qua rất lâu rồi.

Thế nhưng ánh trăng treo trên bầu trời đêm hôm nay vẫn như là ánh trăng năm đó.

_Hoàn_
 
Back
Top Bottom