Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân

Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 10: Chương 10



Bữa sáng gần xong thì điện thoại trên bàn của Phó Tiện bỗng vang lên.

Anh liếc nhìn, sắc mặt lạnh đi rõ rệt.

Tôi tò mò, cũng liếc trộm nhìn theo.

Màn hình nhấp nháy ba chữ: Phó Thời Trinh.

Phó Tiện không vội bắt máy. Mãi đến khi gần tắt chuông, anh mới chậm rãi lau tay, nhấn nút nghe.

Vì anh không cầm điện thoại, nên bật luôn loa ngoài.

Và chỉ vài giây sau, câu đầu tiên từ đầu dây bên kia… khiến tôi cứng người.

Không chào hỏi, không vòng vo.

Phó Thời Trinh vào thẳng vấn đề:

“Bên tôi cần một người phiên dịch, định mượn người từ phía cậu.”

“Nghe nói cô Ti Tử Dao từng học tiếng Đức khi còn đại học, cho tôi mượn một ngày, được không?”

Tôi suýt nữa phun cả ngụm sữa đậu nành ra ngoài.

Mượn tôi một ngày?

Nghe có vẻ... không hợp lý cho lắm?

Một tập đoàn lớn như nhà họ Phó, chẳng lẽ không tìm nổi một phiên dịch viên tạm thời?

Tôi thấy việc bảo thiếu người chỉ là cái cớ, câu chuyện thật thì ở phía sau.

Tôi nuốt xuống ngụm sữa, quay đầu nhìn Phó Tiện.

Tuy chúng tôi là “vợ chồng hợp đồng”, nhưng dù sao tôi cũng mang danh “nhị thiếu phu nhân” nhà họ Phó.

Bị anh trai chồng mượn đi dùng làm phiên dịch nghe có hơi không hợp lý lắm.

Thế mà…

Phó Tiện chỉ trầm mặc hai giây, sau đó gọn gàng đáp:

“Được.”

Nói xong liền cúp máy, không hỏi đi đâu, mấy giờ, cần chuẩn bị gì, một câu cũng không hỏi.

Hai phút sau, điện thoại anh rung lên.

Lúc này, Phó Tiện đang ung dung cắt bít tết tái ba phần, cắt xuống vẫn thấy m.á.u rịn ra.

Mới sáng sớm mà ăn uống thế kia, đúng là phong độ vẫn còn đỉnh lắm ha!

Đợi ăn xong sạch sẽ, anh mới cầm lấy điện thoại.

Tôi liếc lén một chút, hình như là tin nhắn từ Phó Thời Trinh gửi thời gian và địa điểm cần tôi đến.

Sau bữa sáng, Phó Tiện đích thân đưa tôi đến công ty.

Tôi hơi bất ngờ.

Nghe đồn, kể cả thời chưa bị liệt, Phó Tiện cũng là kiểu công tử ăn chơi, chẳng bao giờ bén mảng tới công ty.

Cả ngày toàn chìm trong rượu chè, tiệc tùng, tiêu tiền không chớp mắt.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ gọi tài xế đưa tôi đi.

Trên đường, Phó Tiện vẫn ít nói như mọi khi.

Chỉ khi sắp xuống xe, anh mới nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi:

“Có thể sẽ dính đến vài từ chuyên ngành. Em chắc làm nổi chứ?”

Tôi thật muốn nổ tí tự tin trước mặt kim chủ, nhưng nghĩ đến chuyện làm ăn của nhà họ Phó đều liên quan đến cả trăm triệu, tôi không dám đùa, đành thật thà lắc đầu:

“Không chắc.”

Tôi còn nghĩ anh sẽ lập tức gọi người khác đến thay. Nhưng Phó Tiện chỉ nhắm mắt tựa lưng, vẻ mặt hờ hững:

“Ừ.”



Vừa vào phòng họp, Phó Tiện và tôi đã chạm mặt Phó Thời Trinh cùng đối tác ngoại quốc.

Tôi vội vàng đứng dậy, lễ phép chào hỏi.

Mọi việc sau đó… diễn ra trôi chảy một cách kỳ lạ.

Chỉ là người bảo đảm cho sự suôn sẻ không phải tôi mà là cái người vẫn bị đồn là công tử bột không học vấn kia: Phó Tiện.

Hồi học đại học, tôi môn nào cũng lẹt đẹt, tiếng Đức học chỉ tạm tạm. Ra trường rồi chẳng dùng đến nữa, giờ có thể giao tiếp cơ bản đã là “phát huy vượt ngưỡng” rồi.

Nhưng đến khi xuất hiện mấy từ chuyên ngành trong ngành công nghiệp của họ, tôi bắt đầu tắc.

Lần nào như vậy, Phó Tiện đều bình thản lên tiếng đúng lúc.

Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu hững hờ, nhưng phát âm lại cực kỳ chuẩn xác.

Đến nửa sau cuộc họp, phía đối tác gần như bỏ qua tôi và Phó Thời Trinh, chuyển sang trao đổi trực tiếp với Phó Tiện.

Cứ thế, buổi đàm phán kết thúc trong suôn sẻ. Đối tác còn quyết định ký luôn hợp đồng.

Dự án trị giá hàng trăm triệu, Phó Tiện chỉ cần nhẹ nhàng vài câu là chốt được.

Từ chỗ tôi ngồi, có thể thấy rõ góc nghiêng của anh.

Người đàn ông ấy, dù ngồi trên xe lăn, vẫn thẳng lưng, phong thái điềm tĩnh, vẻ lạnh lùng cao quý khiến người khác không thể xem thường.

Lúc mới gặp, tôi từng nghĩ anh rất đơn giản.

Tàn tật, không làm chuyện ấy được, tính tình có vẻ nhàn rỗi dễ gần.

Nhưng càng tiếp xúc, tôi càng cảm nhận rõ ràng anh ấy không hề đơn giản.

Nếu như Phó Thời Trinh là kiểu sắc lạnh, sắc bén, công khai mũi nhọn khiến người ta e ngại…

Thì Phó Tiện lại là kiểu ẩn mình sâu trong lớp khói mờ, càng đào sâu càng thấy thâm trầm khó đoán.

Một người đàn ông như vậy..

Không thể nhìn mặt mà đoán lòng.

Sau khi ký hợp đồng, Phó Thời Trinh muốn mời đối tác đi ăn, nhưng bị từ chối khéo.

Chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi phòng họp, vừa đúng lúc gặp Ôn Tố đang đi tới từ phía hành lang.

Trên tay cô ấy là một chiếc bình giữ nhiệt được chế tác tinh xảo.

Tôi đi sau mấy người họ, lén lút quan sát.

Vừa nhìn đã biết, bên trong bình giữ nhiệt là món canh hầm do chính tay cô ấy nấu.

Hóa ra, vợ chưa cưới của nhà giàu, cũng sẽ tự tay nấu canh rồi mang đến công ty như bao cô người yêu bình thường khác.

Tôi đang âm thầm cảm thán thì bất ngờ.

Ôn Tố trượt chân, hình như đạp phải gì đó.

Phó Tiện là người đỡ cô ấy.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 11: Chương 11



Anh đang ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn nghiêng người hết cỡ về phía trước, suýt chút nữa thì ngã luôn xuống đất.

Thế mà, đúng lúc Ôn Tố sắp ngã, anh vẫn kịp giữ lấy cô.

Còn người đứng bên cạnh, Phó Thời Trinh vị hôn phu danh chính ngôn thuận lại không hề có động tác nào giúp đỡ.

Tôi đứng yên nhìn cảnh đó.

Bàn tay Phó Tiện giữ chặt cổ tay Ôn Tố, nhưng sau đó như bị bỏng, anh lập tức buông ra.

Thật ra… mọi chuyện đều không liên quan đến tôi.

Nhưng không hiểu sao, lồng n.g.ự.c bỗng cảm thấy khó chịu.

Tiễn bên đối tác ra thang máy, người đại diện mỉm cười quay sang tôi:

“Cô là vị hôn thê của tổng giám đốc Phó à? Cô thật giỏi, cảm ơn vì đã giúp phiên dịch hôm nay.”

Tôi sững người.

Rồi nhanh chóng phản ứng cái “Phó tổng” mà đối tác nói đến, chắc là Phó Thời Trinh.

Rõ ràng… đối phương hiểu lầm rồi.

Tôi định mở miệng giải thích, nhưng..Phó Thời Trinh lại lên tiếng trước:

“Cảm ơn, thang máy tới rồi. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Anh ấy không hề giải thích.

Hơn nữa anh còn nói bằng tiếng Đức.

Suốt buổi họp, Phó Thời Trinh không hề nói tiếng Đức một lần nào, tôi cứ nghĩ anh không biết gì, hóa ra là đang đóng kịch.

Tôi càng lúc càng khó hiểu.

Còn điều khiến tôi thấy nặng lòng hơn là Phó Tiện còn đứng ngay đó, nghe và hiểu rõ hết mọi lời mà đối tác và anh trai anh ta nói.

Nhưng anh ấy cũng không mở miệng đính chính.

Sau khi tiễn đối tác xong, Ôn Tố cuối cùng cũng đưa bình giữ nhiệt cho Phó Thời Trinh, nói bên trong là canh gà hầm nhân sâm, cô đã tốn cả buổi sáng để nấu.

“Cảm ơn.”

Phó Thời Trinh nhàn nhạt nhận lời, tiện tay đưa luôn cho trợ lý đứng cạnh.

Từ đầu tới cuối anh ấy không hề mở nắp canh ra nhìn lấy một lần.

Hợp đồng đã xong, Phó Thời Trinh đề nghị cả bốn người cùng đi ăn.

Đúng như tôi đoán, Phó Tiện gật đầu đồng ý.

Hai anh em này rõ ràng có vấn đề, đối chọi nhiều năm, nhưng lại chưa thực sự cắt đứt hoàn toàn.

Gần công ty có một nhà hàng cao cấp mới mở, trợ lý của Phó Thời Trinh lập tức gọi đặt bàn.

Nhưng nhà hàng này quá nổi tiếng dù giàu như Phó Thời Trinh, vậy mà… vẫn không đặt được phòng riêng.

Thế là, bốn người chúng tôi ngồi vào một góc khá yên tĩnh trong nhà hàng.

Món lên hơi chậm, nhưng hương vị thì đúng là xứng đáng với cái sự "chậm" đó.

Tôi bị tay nghề của đầu bếp thuyết phục hoàn toàn, ăn vô cùng nghiêm túc.

Nhưng khi đang ăn sườn, nước sốt rớt xuống tay áo, tôi vội lấy khăn giấy lau, cúi đầu vô tình liếc xuống dưới bàn và nhìn thấy…

Ôn Tố, vị hôn thê của Phó Thời Trinh, cũng là chị dâu tương lai của Phó Tiện, người được xem là “bạch nguyệt quang” trong lòng anh ấy.

Cô ta đang dùng mũi giày cao gót, nhẹ nhàng cọ vào ống quần của Phó Tiện.

Tôi c.h.ế.t sững mất hai giây, sau đó bình tĩnh thu lại ánh mắt.

Liếc sang Phó Tiện theo bản năng người kia đang chăm chú bóc tôm, vẻ mặt nghiêm túc như đang làm một bài toán khó.

Dường như không hề để tâm tới hành động của Ôn Tố.

Thật ra…

Tôi thật muốn nhắc cô ta: chân anh ấy bị liệt mà, đừng nói là cọ giày dưới bàn, đến chọc kim vô đó chắc cũng chả cảm thấy gì.

Tình cờ ăn được một quả “dưa drama”, nhưng tôi không thể để lộ ra ngoài, đành giả bộ uống liền hai hớp canh.

Vừa đặt thìa xuống, đã thấy trong đĩa mình có thêm mấy con tôm bóc vỏ sạch sẽ, xếp ngay ngắn.

Tôi ngẩng đầu.

Là Phó Tiện vừa bóc đấy.

Anh ấy nãy giờ nghiêm túc như vậy, hóa ra là bóc tôm cho tôi.

Tôi nhìn anh một cái, rồi không kìm được lại lướt mắt qua Ôn Tố phía đối diện.

Thật sự hơi cảm động.

Tôi nhẹ giọng cảm ơn, chuẩn bị ăn thì Phó Tiện lại bất ngờ đặt đũa xuống, giọng có chút mất kiên nhẫn:

“Đẩy tôi đi toilet.”

Tôi ngẩn người mất hai giây, mới nhận ra anh đang nói với tôi.

Tôi đặt con tôm xuống, ngoan ngoãn đáp:

“Vâng.”

Dù tôi không hiểu vì sao, trong khi xe lăn của anh rõ ràng là tự lái được.

Tôi đẩy anh tới cửa toilet nam, Phó Tiện tự mình đi vào, tôi thì đứng chờ ở hành lang.

Cửa sổ mở, gió lùa vào, cơn thèm thuốc lại trỗi dậy.

Tiếc là hôm nay tôi không mang theo thuốc.

Tôi đi qua đi lại trong hành lang, trong lòng hơi bứt rứt.

Đúng lúc đó, phía sau bỗng vang lên một giọng nói:

“Muốn hút thuốc à?”

Tôi giật mình quay lại, thì thấy.. Phó Thời Trinh.

Không hiểu sao, mỗi lần gặp người này đều ở gần toilet. Đúng là “hữu duyên nơi WC”.

Anh ta rút từ túi ra một điếu thuốc, khẽ nhướng mày, đưa về phía tôi.

Tôi do dự hai giây, rồi không nhịn được mà nhận lấy.

Châm lửa, tôi vừa hút một hơi thì bên cạnh vang lên câu hỏi nhẹ nhàng:

“Em có nhận ra, Phó Tiện thích vị hôn thê của tôi không?”

“Khụ khụ khụ…”

Tôi bị sặc một hơi khói, ho liên tục.

“Chắc… không đâu ạ…”

Tôi vội vàng phủ nhận nói:

“Anh nghĩ quá rồi. Phó Tiện giờ đã kết hôn rồi, sao có thể động lòng với chị dâu tương lai chứ?”

Câu này không thể nói lung tung được.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 12: Chương 12



Dù trong lòng tôi cũng có chút nghi ngờ, nhưng không thể thừa nhận.

Vì bị hù dọa, tôi giơ tay lên định hút tiếp một hơi.

Ai ngờ điếu thuốc lại bị Phó Thời Trinh giật lấy.

Anh ta hút một hơi, rồi dập tắt ngay sau đó bằng đầu ngón tay.

Tiếp theo, anh ép tôi vào tường, thân hình cao lớn áp sát, hơi thở nóng rực phủ lên mặt tôi.

Anh nói:

“Ti Tử Dao, dù sao hai người cũng chỉ là vợ chồng hợp đồng.”

“Hay là chúng ta đổi người thử xem?”

Điên hết rồi.

Câu nói đó vừa vang lên bên tai, đầu óc tôi liền trở nên trống rỗng, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hai chữ đó.

Hoặc là tôi điên, hoặc Phó Thời Trinh điên.

Anh ta… có biết mình đang nói cái quái gì không?

Tôi nuốt nước bọt, muốn mở miệng nhưng không nói ra lời, bởi vì trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi bỗng nhớ lại cảnh tượng vừa thấy dưới gầm bàn:

Chiếc giày cao gót của Ôn Tố, khẽ khàng cọ vào chân của Phó Tiện.

Vậy nên, cảm giác của tôi không phải ảo giác.

Có lẽ, giữa họ thật sự đã từng có gì đó.

Tôi là kiểu người mà khi bắt đầu suy nghĩ, rất dễ lạc vào mớ hỗn độn suy diễn.

Đang thất thần thì một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía hành lang:

“Ti Tử Dao.”

Giọng của Phó Tiện.

Giọng anh lạnh tanh như băng tuyết đầu đông, từng từ như lưỡi d.a.o nhỏ lướt dọc sống lưng. Tôi lập tức run người.

Tay vô thức giật mạnh, đẩy Phó Thời Trinh ra một chút.

Trước cửa nhà vệ sinh, Phó Tiện ngồi trên xe lăn, mắt nhìn thẳng vào hai người chúng tôi, lông mày nhíu chặt, ánh mắt như băng tuyết đóng cứng.

Tôi liếc thấy tay anh đặt trên tay vịn xe lăn, các đốt ngón tay nắm chặt đến nổi gân xanh.

Anh ấy đang rất giận.

Tôi vội vàng bước về phía anh, định mở miệng giải thích, nhưng chưa kịp nói gì thì… Cổ tay tôi đã bị kéo lại.

Phó Thời Trinh hơi dùng lực, kéo tôi trở về.

Tên này đúng là… càng lúc càng điên.

Hoặc có lẽ, là quá tự tin vào bản thân.

Không để tâm đến sự phản kháng của tôi, anh ta giữ vai tôi, quay đầu cười nhìn Phó Tiện:

“Cậu không phải rất thích được Ôn Tố trêu chọc sao? Thế thì, chi bằng… chúng ta đổi người?”

Phó Thời Trinh tay siết chặt, vai tôi đau đến mức tưởng chừng như xương cũng sắp gãy.

Tôi nhìn chằm chằm vào Phó Tiện, lắc đầu, nói khẽ: “Phó Tiện, em…”

Còn chưa nói hết, anh đã tiến tới.

Vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng khi dừng lại trước mặt chúng tôi, khí thế của anh không hề kém.

Anh ngồi. Phó Thời Trinh đứng.

Thế nhưng so về khí thế, người “ngồi” lại khiến kẻ “đứng” có phần lép vế.

Phó Tiện ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phó Thời Trinh. Chỉ hai giây sau, anh vươn tay túm lấy cổ áo đối phương.

Chỉ dùng một lực nhỏ Phó Thời Trinh đã phải khom lưng xuống.

Ngay giây đó, người thừa kế cao cao tại thượng của nhà họ Phó lộ ra chút chật vật hiếm có.

“Phó Thời Trinh.”

Phó Tiện nắm chặt cổ áo anh ta, sống lưng thẳng tắp, từng từ nặng như chì phát ra:

“Đừng phái vị hôn thê của anh đến thăm dò tôi nữa.”

“Chân tôi tàn phế là sự thật. Không cần phải kiểm chứng thêm nữa đâu.”

“Còn nữa…”

Anh nhìn thẳng vào đối phương, im lặng hai giây, sau đó bật cười lạnh.

Rồi anh buông tay, thậm chí còn giơ tay phủi lại cổ áo nhàu nhĩ giúp đối phương, từng cái từng cái, nhẹ nhưng rất có lực.

“Về sau, đừng có mà giở mấy trò dò xét vô nghĩa đó nữa.”

“Nếu tôi thật sự muốn tranh cái ghế ‘người thừa kế’ này… Anh chưa chắc đã ngồi được đến hôm nay đâu.”

Dứt lời, Phó Tiện thu lại ánh mắt, đẩy xe quay đi, mang theo tôi rời khỏi hành lang.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lật đật đi theo anh.

Vừa rẽ vào góc, sau lưng lại vang lên tiếng cười khẽ của Phó Thời Trinh:

“Phó Tiện…”

“Quả nhiên, cậu còn thú vị hơn tôi tưởng.”



Tôi thầm nghĩ.

Anh em nhà họ Phó… quả thật mỗi người một kiểu “bệnh”.

Phó Thời Trinh vừa bị em trai mình nắm cổ áo mắng té tát, vậy mà không những không giận.

Mà nghe còn có vẻ... khoái chí?

Một nhà toàn những kẻ không bình thường.

Dĩ nhiên rồi, vừa bị Phó Tiện bắt quả tang đang ở trong một tư thế mờ ám với Phó Thời Trinh, giờ tôi đúng là có chút chột dạ, nên chẳng dám mở miệng, chỉ lặng lẽ lẽo đẽo đi theo sau.

Phó Tiện không nói gì, cứ thế rời khỏi nhà hàng.

Tôi định bước lên giúp anh đẩy xe, coi như là chuộc lỗi.

Ai ngờ.

Vừa mới đến sau lưng, anh bỗng tăng tốc, chiếc xe lăn lao vèo đi trước mặt.

Tôi… hụt tay.

Sững người vài giây, tôi chỉ biết thở dài trong bụng.

Thật sự là kiêu ngạo hết phần người khác.

Thế là tôi tiếp tục bước theo sau, không dám hó hé.

Đến bãi đỗ xe, tài xế đỡ anh lên xe, tôi cũng đang chuẩn bị trèo lên theo.

Cửa xe đóng lại.

Qua ô cửa sẫm màu, tôi chỉ có thể mơ hồ thấy bóng lưng Phó Tiện bên trong.

“Phó Tiện…”

Tôi gọi khẽ một tiếng theo phản xạ, nhưng ngay sau đó tài xế đã lên xe.

Chiếc Rolls-Royce Phantom đen bóng vút qua trước mặt tôi trong tích tắc.

Cạn lời.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 13: Chương 13



Tôi ngẩn người nhìn theo bóng đuôi xe khuất dần, trong lòng không nhịn được chửi thầm:

Đúng là đồ nhỏ nhen!

Đến cả một câu giải thích cũng không chịu cho người ta cơ hội nói!

Xem ra hôm nay lại phải tự thân vận động bắt taxi về nhà rồi.

Tất nhiên, lần này tôi rút kinh nghiệm rồi tuyệt đối không có chuyện thuê ba chiếc xe chạy song song như lần trước nữa. Thật quá phí tiền ngu.

Tôi đứng ven đường vẫy xe, khoảng chừng năm phút trôi qua.

Taxi thì chưa thấy đâu, ngược lại chiếc Rolls-Royce Phantom vừa rời đi kia, vòng một vòng quay lại, dừng ngay trước mặt tôi.

Kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh tanh của Phó Tiện.

Tôi lập tức… không đoán nổi tâm trạng anh đang thế nào.

Lặng im chừng mười mấy giây, Phó Tiện chậm rãi quay đầu sang nhìn tôi.

“Không lên à?”

“Lên lên lên!”

Kim chủ đã ném thang, tôi lập tức nhặt thang leo ngay không do dự.

Nhưng mà sau khi lên xe, Phó Tiện vẫn giữ một gương mặt lạnh như tiền, im phăng phắc từ đầu đến cuối.

Bầu không khí trong xe âm u đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Tài xế phía trước cũng nén thở mạnh không dám hó hé, sợ một câu nói sai liền rước họa vào thân.

Thực ra tôi cũng muốn thử xoa dịu một chút, nịnh nọt vài câu để có tí hòa khí…

Nhưng lén liếc anh mấy lần, tôi vẫn không dám mở miệng.

Giữa bầu không khí c.h.ế.t lặng ấy, xe cuối cùng cũng về đến biệt thự.

Tôi nhẹ nhõm thở phào, chưa đợi tài xế mở cửa, đã tự tay nhảy xuống, nhanh nhẹn đỡ Phó Tiện ngồi lên xe lăn.

Đang định đẩy anh vào nhà thì.

Anh lại đạp ga điện, phóng xe vèo đi trước.

Không nói không rằng.

Đúng là đau đầu.

"Kết hôn" đã mấy ngày, hôm nay là lần đầu tiên tôi một mình nằm trong phòng trống.

Sau khi về biệt thự, Phó Tiện bảo tôi quay về phòng trước, còn bản thân thì không biết đi đâu.

Vì vẫn nghĩ đến cảm xúc của Phó Tiện, tôi cứ thấp thỏm không yên.

Dù sao anh cũng là kim chủ, anh mà tức giận, người xui xẻo chắc chắn chỉ có thể là tôi.

Nghĩ vậy, tôi quyết định đi xuống tầng dưới một vòng.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Tiện đâu.

Anh vốn thích yên tĩnh, cũng không muốn ai xuất hiện trong không gian sống của mình, nên biệt thự này cũng chỉ có người dọn dẹp tới theo khung giờ cố định.

Đến tối, cả biệt thự rộng lớn chỉ còn lại mình tôi, trống trải đến rợn người.

Tôi đi một vòng rồi mò mẫm trở lại phòng, chân mang dép lê kêu loẹt xoẹt.

Phó Tiện vẫn chưa về.

Đúng lúc đó, mẹ tôi nhắn tin tới, tôi uể oải chui vào chăn, nằm đọc tin, trả lời có cũng như không.

Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.

Ngay lúc tôi đang mơ màng sắp ngủ, chăn phủ đầu bỗng bị người ta giật mạnh.

Tôi suýt hét lên, nhưng khi ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, tôi kịp nhận ra khuôn mặt người trước mặt.

Là Phó Tiện.

Anh dùng cả hai tay ghì chặt tôi xuống, hơi rượu nồng nặc, và nụ hôn cũng theo đó mà vội vàng rơi xuống.

Lên trán tôi. Lên khóe mắt.

Rồi dừng lại trên môi.

Một tay anh giữ chặt cằm tôi, ép tôi ngửa lên, nụ hôn cứ thế mãnh liệt trút xuống.

Tôi tròn mắt nhìn anh, thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì.

Nụ hôn này quá đỗi mạnh mẽ, như muốn cướp sạch toàn bộ suy nghĩ của tôi.

“Ti Tử Dao.”

Anh gọi tên tôi, giọng mơ hồ trầm khàn.

Bàn tay từng bóp cằm tôi giờ chuyển sang vu.ốt ve mặt, từng đường nét như khắc sâu vào lòng.

“Ban đầu tôi định từ từ với em… nhưng tại sao em lại không ngoan vậy?”

Tôi thật sự muốn nói: tôi ngoan mà! Là anh trai anh cố tình gài bẫy, bày ra cảnh mờ ám khiến anh bắt gặp.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, môi lại bị anh chặn lại bằng nụ hôn khác.

Phó Tiện không cho tôi cơ hội giải thích.

Anh chống tay lên giường, cúi xuống nhìn tôi.

Ánh trăng đổ lên khuôn mặt anh, làm đôi mắt ấy càng thêm sâu thẳm như dải ngân hà.

“Ti Tử Dao.”

Men rượu trong người anh dường như đã tan, lý trí cũng dần quay lại.

Giọng anh trầm khàn, khẽ khàng hỏi:

“Em có biết, giữa rất nhiều người để tôi chọn một bình hoa để kết hôn vậy tại sao lại chọn em không?”

Tôi lắc đầu.

Thật ra, chính tôi cũng không biết vì sao một chuyện tốt như vậy lại rơi trúng đầu mình.

Không cần bán thân, cũng chẳng phải bán linh hồn chỉ cần kết hôn, làm một cái bình hoa đúng nghĩa, mà có thể bỏ túi hàng chục triệu tệ.

Món hời như vậy, e là có hàng ngàn cô gái giành nhau vỡ đầu cũng không đến lượt.

Tại sao... lại là tôi?

Phó Tiện im lặng thật lâu, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, hai tay chống vào n.g.ự.c anh, khẽ hỏi:

“Vì sao?”

Ánh mắt Phó Tiện lướt qua gò má, lông mi, cuối cùng dừng lại trên môi tôi.

Anh mím môi, yết hầu khẽ chuyển động.

Không khí lập tức trở nên gợi cảm.

Tôi nín thở nhìn anh, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Rốt cuộc cũng đợi được anh mở miệng, nhưng..

“Để sau rồi nói.”

“……”

Tôi liều mình định bảo: không được! Nhưng vừa định cựa người, thì dây áo ngủ trễ vai bỗng lỏng ra, trượt xuống theo cử động.

Ánh mắt Phó Tiện nhìn theo.

Giây phút đó, ánh mắt anh nóng bỏng như có thực thể.

Tôi giật mình, vội đẩy anh ra, kéo dây áo lên lại.

“Cái… cái đó…”
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 14: Chương 14



Vì quá hồi hộp, tôi nói năng hơi lắp bắp:

“Trễ rồi, đi ngủ sớm đi…”

Nghe thế, Phó Tiện lại bật cười:

“Là lời mời à?”

Mặt tôi đỏ bừng, còn chưa kịp phản bác, thì anh đã chen vào trước:

“Ti Tử Dao, tôi đã uống rượu.”

Tôi nuốt nước bọt, “Thì sao?”

Anh đưa một tay ra, tháo hai nút áo, nơi cổ áo hé mở lộ ra xương quai xanh rõ rệt, ánh mắt bắt đầu ngả màu:

“Nên là… rất khó kiềm chế.”

Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn chỉ cười, không làm gì thêm.

Chừng nửa phút sau, anh xoay người, nằm xuống bên cạnh tôi.

Suốt quá trình, đôi chân anh mềm rũ không dùng lực tất cả đều nhờ vào sức cánh tay mà di chuyển.

Tôi chợt thấy chua xót trong lòng.

Thì ra… đôi chân này thật sự không còn cảm giác.

Trước kia tôi còn nghĩ, liệu có phải anh giả bộ què để “giấu bài”, đóng vai con cừu yếu mềm.

Phó Tiện nằm yên một lúc, không lên tiếng.

Tôi tưởng anh sắp ngủ rồi, thì bất ngờ… Một giọng nói trầm khàn, nhẹ như gió vang lên bên tai:

“Muốn kiếm tiền không? Tôi cho em cơ hội.”

Nhưng chất giọng vốn trầm ấm đó, giờ lại khàn đặc vì rượu và cảm xúc.

“Muốn muốn muốn!”

Tôi bật dậy, chống tay lên giường, háo hức hỏi:

“Là cơ hội gì?”

Anh nghiêng đầu, nhìn tôi:

“Đăng ký kết hôn.”

…Hở?

Tôi hơi đơ người.

Lúc trước làm đám cưới chẳng phải chỉ là hình thức thôi sao?

Sao giờ… còn muốn pháp lý hóa nữa?

Tôi do dự, khẽ hỏi:

“Vậy… có thời hạn không?”

Phó Tiện im lặng vài giây.

“Ba năm, mười triệu.”

Anh dường như cũng không chắc chắn, hỏi như thể đang thăm dò.

Còn tôi.

Nắm lấy tay anh ngay lập tức.

“Giao dịch thành công!”

Sợ anh đổi ý, tôi còn đặt báo thức sáng sớm, chuẩn bị đi đăng ký ngay lúc cục dân chính vừa mở cửa.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi vẫn không kìm được tò mò, hỏi:

“Tại sao chứ?”

Phó Tiện nhắm mắt, giọng đã trở lại lạnh nhạt như thường ngày:

“Chuyện của kim chủ, đừng tò mò.”

“……”

Tôi và Phó Tiện đã làm xong giấy đăng ký kết hôn.

Tuy nhiên.

Lỗi là do tôi quá dễ tin người, cũng quá tin vào "thực lực tài chính" của Nhị thiếu gia nhà họ Phó.

Sau khi nhận quyển sổ đăng kí kết hôn, Phó Tiện đưa cho tôi một tờ giấy.

Tôi cứ tưởng là... một tấm séc.

Ai ngờ..

Mở ra xem, lại là... một tờ giấy nợ.

Giấy trắng mực đen, viết rõ ràng:

Phó Tiện nợ Ti Tử Dao mười triệu tệ, cam kết trả hết trong vòng ba năm.

Tôi cầm tờ giấy nợ, trong lòng chửi thầm:

Tên chó què đẹp trai này!

Nhưng không còn cách nào. Cái mặt kia đẹp đến nỗi, dù tôi có đang tức lắm, cũng không nỡ mắng cho một câu khó nghe.

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy nợ rất lâu, rồi lẳng lặng cất đi.

Lúc Phó Tiện đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, tôi lén lấy điện thoại ra, chụp lại tờ giấy nợ, sau đó che tên, đăng lên mạng hỏi thử:

“Loại giấy nợ như này có hiệu lực pháp lý không?”

Luật sư còn chưa kịp trả lời thì… Phó Tiện đã lên tiếng.

“Đừng tìm nữa. Trong ba năm, chắc chắn trả cho em.”

Rồi anh mở mắt, nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ:

“Chúng ta đăng ký rồi, tiền trong tài khoản của tôi… không phải cũng là của em sao?”

Mắt tôi sáng rỡ lên.

Cũng đúng ha.

Tôi lập tức cất điện thoại, vờ như ngại ngùng hỏi mật khẩu tài khoản ngân hàng.

Phó Tiện vứt bóp cho tôi, bên trong có bốn năm thẻ.

Anh đưa tay xoa trán, giọng nhàn nhạt:

“Mật khẩu là ngày sinh của em. Mới đổi.”

Tôi không khách khí, nhận lấy toàn bộ thẻ.

Dù không tới mười triệu, thì là Nhị thiếu gia nhà họ Phó, tài khoản ít ra cũng có vài trăm vạn chứ nhỉ.

Đã kết hôn, anh còn nói vậy.

Vậy tôi cứ coi là tài sản hôn nhân thôi.



Nhưng.

Phó Tiện đúng là không phải người.

Tôi không nhịn được, kiếm cớ bảo anh thả tôi ở trung tâm thương mại gần đó, lấy lý do đi mua sắm.

Chờ anh đi rồi, tôi lập tức chạy đến ngân hàng.

Năm cái thẻ, cộng lại không đến một triệu.

Tôi bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng .

Có phải Phó Tiện là con riêng không được thừa nhận của ông chủ nhà họ Phó không?

Nhưng mà, theo tiêu chuẩn nhà họ Phó, dù là con riêng thì cũng không thể nghèo vậy chứ?

Tôi nhìn số dư trong tài khoản, nước mắt muốn rơi.

Ngay lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Phó Tiện.

Anh nói, ông cụ nhà họ Phó đã về, muốn gặp tôi.

Chân tôi lập tức… mềm nhũn.

Trước khi cưới Phó Tiện, tôi có thể chưa từng nghe danh hai anh em nhà họ Phó.

Nhưng danh tiếng của ông cụ nhà họ Phó, thì không ai là chưa từng nghe đến.

Ông cụ tên thật là Phó Tri Thành, vốn xuất thân là nhà văn nổi tiếng, sau này bỏ văn theo thương nghiệp, vụ làm ăn đầu tiên đã thành công vang dội.

Về sau ông càng làm càng lớn, trở thành doanh nhân lừng danh nhất thành phố.

Nay dù ông đã lớn tuổi, nhưng khi còn trẻ, ông chính là người quyết đoán sát phạt, nổi tiếng vì sự tàn nhẫn và lạnh lùng.

Tôi từng xem một đoạn phỏng vấn ông cụ.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, dù cách màn hình, ánh mắt sắc lạnh kia cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 15: Chương 15



Trong đầu tôi lúc này như một cái máy quét, ráo riết lục lọi mọi thông tin liên quan đến ông cụ nhà họ Phó.

Sau một hồi căng não, tôi gần như muốn khóc:

“Em không đi được không…?”

Đối diện, Phó Tiện đáp lại bằng một giọng điệu rất nhàn nhã:

“Em đoán xem?”



Tôi đoán là: Không. Thể. Nào.

Anh lại như muốn dỗ dành:

“Đừng sợ, ông già đó rất… hiền hòa.”

Hiền hòa?!

Tôi nghe mà suýt bật khóc.

Nhưng cho dù có sợ cỡ nào, cũng không trốn được.

Tôi cố gắng lấy lại tinh thần, đi mua một chiếc váy liền có vẻ đoan trang, chỉnh tề trong trung tâm thương mại gần đó rồi thay ra ngay tại chỗ.

Vừa bước ra khỏi trung tâm, đã thấy chiếc xe của Phó Tiện đậu sẵn bên lề.

Lên xe rồi, tôi căng thẳng đến mức cứ vặn xoắn góc váy, khẽ hỏi anh:

“Nhà ông nội ở xa lắm không anh?”

Tôi từng nghe nói, ông cụ thích sống một mình, rất ít khi ở trong căn biệt thự lớn của nhà họ Phó mà tôi từng đến.

Phó Tiện đáp lại bằng một giọng hờ hững:

“Cũng không xa lắm.”

Nghe vậy, tôi nghĩ chắc cũng phải tầm hai mươi phút lái xe.

Nhưng.

Vừa dứt lời chưa đầy ba phút, xe đã dừng lại.

Chuẩn xác hơn thì: tôi vừa lên xe ở cổng trung tâm thương mại, xe quay đầu một cái, rẽ vào ngay khu biệt thự gần đó.

Khu biệt thự này tuy nằm trong trung tâm thương mại sầm uất, nhưng diện tích rộng lớn, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.

Không gian cực kỳ yên tĩnh, môi trường thì… khỏi nói, xịn xò đỉnh cao.

Tôi từng thấy người ta khoe trên mạng giá đất ở đây cao đến mức chấn động lòng người.

Và tôi… chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì đã đến rồi.

Tôi căng thẳng đến mức tay xoắn váy xoắn cả vạt, hít sâu vài lần rồi mới theo Phó Tiện bước xuống xe.

Tôi đi phía sau, ngoan ngoãn đẩy xe lăn cho anh.

Tuy rằng sự thật là người ta chẳng cần tôi đẩy.

Vào cổng lớn, trong sân chỉ trồng ít cây và hoa, đơn giản mà thanh nhã.

Tiếp tục bước vào trong nhà, phòng khách rộng rãi vẫn chưa có ai.

Tôi thở phào nhẹ nhõm có khi nào ông cụ không có nhà?

Đang thầm mừng thầm, thì từ phía bếp bỗng vang lên tiếng bước chân.

Chỉ vài giây sau, một người đàn ông lớn tuổi cầm cái xẻng nấu ăn xuất hiện trước cửa bếp.

Tóc đã bạc một phần, nhưng ánh mắt vẫn tinh anh rực rỡ, thắt lưng còn đeo một chiếc tạp dề màu đen.

Gương mặt ấy… từ từ trùng khớp với khuôn mặt nghiêm lạnh mà tôi từng thấy trong các buổi phỏng vấn năm xưa.

Chính là ông ta Phó Tri Thành.

Nhưng mà người đàn ông từng được mệnh danh là Diêm Vương trong giới thương nhân, lúc này lại nở một nụ cười rạng rỡ, giọng nói sang sảng:

“Phó Tiện à, ba làm món Tây Hồ Sốt Chua Cay mà con thích nhất nè!”

Vừa nói, ông vừa hí hửng đi tới, còn đưa cái xẻng nấu ăn lên tận miệng Phó Tiện như đang dỗ con:

“Nếm thử nước sốt xem ngon không?”

Phó Tiện cau mày, đẩy cái xẻng nấu ăn ra.

Cùng lúc đó, anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi kẻ đang đứng ngây như phỗng về phía mình.

“Vợ con, Ti Tử Dao.”

Tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ họng.

“Phó…”

Tôi mở miệng gọi một tiếng “Phó”, lập tức thấy sai quá sai, vội đổi giọng cứng đơ:

“B… ba.”

Cứu tôi với.

Ai mà ngờ, ông cụ từng bị đồn là "sát thần giới thương trường", lúc ở nhà lại thế này?

Tôi còn chưa kịp dùng đến mấy lời chào hỏi đã chuẩn bị sẵn trong đầu, thì…

Ông cụ nhà họ Phó, một tay cầm xẻng, tay kia nắm lấy tay tôi, cười hớn hở như mở cờ:

“Ngoan, ngoan lắm!”

Nói xong, ông buông tay, đi đến bàn trà bên cạnh lấy hai chiếc hộp đưa cho tôi, gọi là quà gặp mặt.

Một cái trong đó... đặc biệt to.

Tôi không thể từ chối, đành hoảng hốt nhận lấy.

Nặng muốn gãy tay.

Cái hộp này chắc phải nặng cả mấy cân.

Phó lão gia nhiệt tình mời tôi ngồi xuống ghế sofa, rồi lại quay ngoắt trở về bếp, bảo là làm thêm vài món tủ cho hai đứa ăn.

Vừa nói vừa cười híp mắt, ung dung quay lại bếp.

Tôi… vẫn chưa hoàn hồn.

Đây là… ông Phó?

Cái ông từng khiến cả thương giới rúng động chỉ bằng một ánh mắt đó?

Mà bây giờ, lại là người đeo tạp dề, cười toe toét, tay cầm xẻng nấu ăn?

Tôi quay sang nhìn Phó Tiện, anh chỉ nhìn tôi, vẻ mặt nhàn nhã:

“Anh nói rồi mà, ông rất hiền.”

“Còn rất thích vào bếp nấu đủ món cho anh ăn.”

Tôi không nói nên lời.

Vì sự chú ý của tôi đã bị hai cái hộp kia cuốn đi.

Tôi lặng lẽ mở cái hộp to trước.

Suýt nữa thì bị chói mù mắt.

Vàng. Nguyên cây. Sáng loáng.

Tôi nuốt nước bọt. Quà gặp mặt kiểu này… đúng là vừa giàu vừa chất.

Bên cạnh, Phó Tiện rót cho tôi một cốc trà, giọng thản nhiên:

“Đó là món khai vị. Mở cái hộp nhỏ đi.”

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Hộp nhỏ là một chiếc hộp trang sức, bên trong là một chiếc vòng ngọc.

Tôi vốn cũng có chút hứng thú với đá quý, hiểu sơ sơ.

Vừa nhìn vòng ngọc kia, tôi lập tức thấy cổ họng khô khốc.

Phó Tiện không nói sai.

So với chiếc vòng này, mấy cân vàng kia thật sự chỉ là "khai vị".
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 16: Chương 16



Tôi nhìn hai lần rồi lập tức đóng hộp lại.

Trước đây “moi tiền” từ Phó Tiện tôi vẫn thấy rất an lòng…

Nhưng gặp quà tặng của ông cụ thế này…

Tôi bắt đầu thấy sợ.

Lưỡng lự một lúc, dù hơi run, tôi vẫn quyết định vào bếp xin phụ giúp.

Ai ngờ Phó lão gia không những không đuổi tôi ra…

Mà còn..

Thật bất ngờ, chúng tôi lại hợp nhau đến kỳ lạ.

Phó lão gia bỏ hết dáng vẻ uy nghiêm, ông làm đầu bếp, tôi phụ bếp, vậy mà… cực kỳ ăn ý.

Và phải công nhận Phó lão gia đúng là toàn năng.

Từ văn chương đến thương trường, giờ đến cả chuyện nấu nướng tay nghề cũng thuộc hàng cao thủ.

Chỉ vài món ăn đơn giản, mùi thơm đã lan khắp căn nhà.

Chúng tôi có ba người, vậy mà ông làm tới sáu món một canh, toàn là những món gia đình đơn giản mà tinh tế.

Phó lão gia mời chúng tôi vào bàn, liên tục dặn tôi cứ thoải mái, hôm nay ông chỉ là một người cha bình thường, không phải gì ghê gớm “Phó tổng”.

Vài lần như vậy, tôi thực sự cũng thả lỏng được đôi chút.

Tình cảm của Phó lão gia dành cho Phó Tiện thật sự là yêu thương không giấu nổi.

Người đàn ông từng bị đồn là “giết người không chớp mắt” trong giới kinh doanh, giờ đây lại chỉ quanh quẩn bên bàn ăn, chăm chăm gắp cá, bóc tôm cho con trai.

“Con trai à, ăn nhiều cá lên, nếm thử tay nghề của ba xem có tệ đi không?”

“Con trai tháng trước ba gặp chuyện vui lắm ở nước ngoài, muốn kể con nghe nè”



Nhưng Phó Tiện… chẳng mấy để tâm.

Anh vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh như thường, có gắp thì ăn, có nói thì gật đầu cho qua.

Nhìn ông bố bên kia cứ như “con nghiện con trai”, tôi bỗng nhớ lại câu Phó Tiện từng nói với Phó Thời Trinh:

“Nếu tôi muốn giành cái vị trí người thừa kế, anh không có cửa.”

Lúc đó tôi còn tưởng anh chỉ mạnh miệng.

Nhưng bây giờ… tôi tin rồi. Thật sự tin rồi.

Tôi còn đang chìm trong suy nghĩ, thì Phó lão gia như có thần giao cách cảm, chủ động nhắc đến chuyện đó.

Ông thở dài, mặt đầy lo lắng:

“Phó Tiện à, rốt cuộc khi nào con mới chịu tiếp quản công việc của ba đây?”

Nói với con trai mà ánh mắt ông vừa bất đắc dĩ vừa đầy cưng chiều.

Nhưng Phó Tiện rõ ràng không thích chủ đề này.

Vừa nghe nhắc tới, anh liền đặt đũa xuống, điều khiển xe lăn rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh.

Anh vừa đi, tôi cũng thấy không tiện tiếp tục ăn, đành đặt đũa xuống, giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

Tuy nhiên.

Trà còn chưa kịp nuốt xuống, tôi đã thấy gương mặt bên kia của Phó lão gia… thay đổi hẳn.

Vẻ hiền hòa ban nãy biến mất không dấu vết.

Ánh mắt ông giờ đây sắc như dao, lạnh lẽo như băng, ép thẳng về phía tôi từng chút một.

Ông lặng lẽ siết chặt ly trà, đầu ngón tay gõ nhẹ thành ly, rồi từ tốn cất tiếng:

“Phó Tiện có thể không biết lý do con tiếp cận nó… Nhưng ta thì biết.”

Tôi ngơ ngác nhìn Phó lão gia.

Trong đầu tôi hiện lên toàn bộ hành trình quen biết Phó Tiện, nghĩ thầm: tôi tiếp cận anh ấy vì điều gì chứ?

Tất nhiên là vì tiền.

Hơn nữa, Phó Tiện biết điều đó từ đầu.

Tôi còn tưởng câu tiếp theo của ông sẽ là:

“Bao nhiêu tiền thì cô mới chịu rời khỏi Phó Tiện?”

Thế nhưng… Tôi đoán sai rồi.

Ánh mắt ông cụ sắc như dao, lạnh lùng quét qua tôi:

“Mẹ cô rốt cuộc muốn làm gì?”

Tôi c.h.ế.t lặng.

“Cái này… liên quan gì đến mẹ tôi ạ?”

Phó lão gia nhìn tôi chằm chằm.

Bị ánh nhìn săm soi như muốn l*t tr*n tâm can, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi vã ra như tắm.

Một lúc lâu sau, cuối cùng ông cũng thu lại ánh mắt.

Chân mày nhíu chặt, rồi lại dần buông lỏng.

Ông thở dài:

“Bà ta… thực sự không nói gì với cô.”

Tôi như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Vậy… mẹ tôi lẽ ra phải nói gì với tôi?

Không kìm được tò mò, tôi dè dặt hỏi.

Tưởng ông sẽ giấu kín, ai ngờ..

Chỉ đôi ba câu, ông đã phơi bày một quả “dưa siêu to khổng lồ” bị chôn giấu suốt nhiều năm.

Mẹ tôi từng là người yêu cũ của Phó lão gia.

Gọi là “lão gia” chứ thật ra… ông cũng chưa đến mức quá già.

Năm nay ông chưa tới bảy mươi, lớn hơn mẹ tôi gần hai mươi tuổi.

Nhưng ông lúc trẻ thì sao?

Phong lưu tài giỏi, tiền tài như nước.

Mẹ tôi năm đó không màng tuổi tác, yêu ông một cách cuồng nhiệt.

Cho đến khi bà bị phản bội thảm hại vì phát hiện việc ông đã có vợ.

Vì cú sốc ấy, mẹ tôi từ đó đến nay vẫn sống một mình, và… không còn khả năng sinh con.

Bà không thể sinh con.

Vậy còn tôi?

Tôi là đứa trẻ bà nhận nuôi từ trại mồ côi.

Việc này tôi biết từ nhỏ.

Còn chuyện kia khiến tôi sững sờ đến không khép nổi miệng.

Muốn nói gì đó, lại… không biết phải mở miệng thế nào.

Đúng lúc ấy, Phó Tiện quay trở lại.

Không hiểu sao, khi chiếc xe lăn dừng bên cạnh, tôi lập tức cảm thấy có chỗ dựa, tâm cũng an tĩnh hơn nhiều.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng lạnh nhạt:

“Sao không ăn cơm?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, anh đã nhàn nhạt nói tiếp:

“Không hợp khẩu vị?”
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 17: Chương 17



Rồi ngước nhìn về phía Phó lão gia:

“Tay nghề cần luyện lại rồi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Phó lão gia… đã quay lại gương mặt hiền hòa ban nãy, mỉm cười gật đầu đồng ý.

Không chỉ vậy, ông lập tức gọi điện cho trợ lý, bảo đi mua mấy cuốn sách dạy nấu ăn, yêu cầu giao trong vòng nửa tiếng.

Ông nói: “Ba sẽ học lại, không để con chê nữa.”

Nhưng Phó Tiện thì… chẳng mấy nể mặt.

Anh đặt đũa xuống, không nói thêm gì, đẩy xe rời đi, tôi vội vàng theo sau.

Phía sau, Phó lão gia vẫn thấp giọng gọi theo, lời lẽ chỉ là:

“Về nhà thăm ba nhiều chút nhé… ba cô đơn lắm…”

Nhưng Phó Tiện chưa từng ngoảnh đầu lại.

Phó Tiện đưa tôi đến một quán lẩu.

Anh bảo, lần trước nghe tôi nói… muốn ăn lẩu.

Hơi nước bốc nghi ngút, mờ mờ ảo ảo, tôi ngồi đối diện anh mà cứ ngẩn ngơ, trong đầu toàn là những chuyện chấn động mà Phó lão gia vừa kể lúc nãy.

Tôi chưa từng nghĩ, mẹ mình lại từng có một đoạn tình sâu nghĩa nặng như thế với Phó Tri Thành, người đàn ông nổi danh khắp thương trường ấy.

Đang thất thần, một bàn tay bỗng xuất hiện trong tầm mắt.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Đẹp đến nao lòng.

Anh đưa cho tôi một bát nước chấm – đúng kiểu tôi thích: tương mè đậm đặc.

Phó Tiện nhìn tôi, hơi nhướng mày:

“Suy nghĩ gì à?”

Tôi gật đầu… rồi lại lắc đầu.

Những chuyện Phó lão gia vừa nói, tôi không dám tùy tiện nhắc đến.

Nhưng Phó Tiện hình như đã đoán được.

Anh nhấp một ngụm trà, giọng bình thản:

“Ông ấy kể với em rồi.”

Câu khẳng định.

Tôi còn đang ngơ ngác, anh đã gọi phục vụ, đổi trà thành rượu.

Vừa rót bia, anh vừa ngẩng đầu nhìn tôi, khóe môi cong cong như cười:

“Ông ta không thật lòng đâu, chắc chắn vẫn giấu em nhiều chuyện.”

Rồi anh đưa ly về phía tôi:

“Muốn nghe không?”

Tôi nhận lấy ly, thành thật gật đầu:

“Muốn.”

Phó Tiện quả thật là kiểu người có thể chơi chung được, đã có bí mật là sẵn sàng kể ra.

Sau đó, chúng tôi ăn hết ba đĩa ba chỉ bò, uống liền năm chai bia, và tôi cũng được nghe trọn vẹn phiên bản “nâng cấp” của câu chuyện tình xưa giữa Phó lão gia và mẹ tôi.

Phần đầu… cũng không khác mấy.

Vẫn là chuyện Phó lão gia bạc tình vô nghĩa, lừa dối mẹ tôi, khiến bà cứ ngỡ đã tìm được chân ái.

Đến khi mẹ tôi đang vui mừng mang thai, thì ông bỗng dưng biến mất, vứt lại một khoản tiền chia tay lớn.

Cũng chính lúc đó, mẹ tôi mới biết ông đã có vợ.

Mẹ tôi xưa nay rất cứng đầu, nhất định không chịu phá thai, muốn giữ lại đứa bé trong bụng.

Nhưng với tính cách kia của Phó Tri Thành, sao có thể để mặc cho một người phụ nữ giữ lại đứa con này, để sau này thành quân bài uy h.i.ế.p ông ta?

Vì vậy, ông ta đã sắp đặt một "tai nạn".

Khiến mẹ tôi “tình cờ” gặp tai nạn xe, mất đi đứa con trong bụng.

Nhưng tai nạn thì khó kiểm soát.

Lực quá tay khiến mẹ tôi bị thương rất nặng, phải cắt bỏ t* c*ng, cả đời không còn khả năng sinh con nữa.

Hơn nữa…

Lúc nãy Phó lão gia kể chuyện cũ, chỉ lướt qua đoạn ông ta làm tổn thương mẹ tôi.

Nhưng về cách mẹ tôi trả thù, thì ông ta lại không nhắc một lời.

Cái phần ông không nói con trai ông đã giúp ông kể thay.

Mẹ tôi ấy à, là kiểu phụ nữ m.á.u lạnh, đủ độc.

Lần đó sau khi bị phản bội, bà suy sụp hoàn toàn, khóc lóc ngày đêm, thậm chí còn vài lần muốn tự tử.

Sau khi được cứu sống, bà như đã biến thành người khác.

Không còn bi lụy vì tình, mà hoàn toàn như đã hồi sinh.

Rồi bà chủ động tìm đến Phó lão gia.

Nói là không so đo chuyện cũ, chỉ ở đó khóc lóc thê lương, bám lấy ông ta… như chưa từng có chuyện gì.

Mẹ tôi vốn là người đàn bà quyến rũ mê hoặc.

Không thế thì sao khiến một người đàn ông từng trải, lọc lõi như ông ta si mê đến vậy?

Cho dù ông có từng chơi bời cỡ nào, gặp bao nhiêu người phụ nữ nhưng rồi vẫn sập bẫy.

Nhưng ngay lúc cả hai đang gần gũi, mẹ tôi rút ra chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn từ trước và ra tay.

Từ đó về sau người đàn ông phong lưu nửa đời Phó Tri Thành… chẳng còn phong lưu được nữa.

May thay, người vợ chính thức của ông đã kịp sinh cho ông một đứa con trai.

Xem như… vẫn còn “nối dõi”.

Tiếc là.

Đứa con ấy được nuông chiều quá mức, năm mười bảy tuổi về quê chơi, bất cẩn rơi xuống nước mà chết.

Phó lão gia, người mà từ trước đến nay chỉ chảy m.á.u chứ không rơi lệ, lần đó khóc đến khản tiếng.

Sau này, ông nhận nuôi Phó Thời Trinh.

Đồng thời cho người khắp nơi tìm kiếm Phó Tiện, đứa con trai ngoài giá thú năm xưa.

Khi tìm được, Phó Tiện được đón về nhà họ Phó.

Nhưng Phó Tiện ghét cay ghét đắng thân phận "con riêng" của mình, ép Phó lão gia không được công khai thân phận, chỉ được nói là “con nuôi mới nhận”.

Người già rồi, bao nhiêu uy phong năm xưa cũng dần phai nhạt.

Dù trước mặt thiên hạ vẫn là vị lão gia quyền uy lạnh lùng, nhưng sau lưng thì ông nâng niu đứa con này như báu vật, Phó Tiện nói gì, ông đều cười tươi gật đầu làm theo.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 18: Chương 18



Bao gồm cả chuyện Phó Tiện nói muốn cưới tôi.

Với thủ đoạn của ông, chỉ cần động tay là có thể tra ra thân thế tôi.

Thế nhưng ông không thể trái lời đứa con trai bảo bối này.

Còn chuyện không tham dự hôn lễ?

Lý do là vì Phó Tiện không cho phép.

Câu chuyện kết thúc, tim tôi vẫn còn đập thình thịch không ngừng.

Thật sự… quá k.ích th.ích.

Tôi tu một ngụm bia lạnh, cảm giác mát lạnh lan dọc xuống cổ họng, chỉ muốn thốt lên một câu:

Mẹ tôi đúng là “chị đại”!

Đem cái ông lão nhà họ Phó người từng nổi danh là bạo chúa giới thương trường xử gọn.

Quá là chất.

Khó trách, khi nãy vừa nhắc đến mẹ tôi, dù đã mấy chục năm, ánh mắt ông cụ vẫn căng đến mức đỏ rực.

Mà nếu là tôi, chắc còn kích động hơn nhiều.

Sau khi ăn uống no nê, Phó Tiện thanh toán xong, rồi đưa tôi về nhà.

Tôi lặng lẽ đi sau, đẩy xe lăn cho anh.

Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cứ đến miệng lại nuốt ngược vào trong.

Cả đường đều lặng im.

Về đến nhà, lên lầu.

Cả hai cùng bước vào phòng ngủ một cách tự nhiên, chẳng cần nói gì.

Tôi giúp anh lên giường, còn mình thì ngồi sang mép bên kia.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi điều luôn vướng trong đầu:

“Vậy ra… từ đầu anh đã biết thân phận của em?”

Phó Tiện nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen tuyền, sâu không thấy đáy.

Anh gật đầu.

“Biết.”

“Anh cố tình cưới em à?”

“Ừ.”

Tôi cắn môi, hỏi khẽ:

“Vì muốn trả thù ba anh sao?”

Bởi vì ai cũng nhìn ra Phó Tiện căm hận Phó lão gia.

Dù ông cụ giờ xem anh như báu vật, hạ mình đủ đường để lấy lòng.

Nhưng không ngờ, anh lại lắc đầu.

“Không phải.”

Ánh mắt anh khóa chặt tôi.

“Đúng là anh lừa em chuyện hôn nhân hợp đồng. Nhưng không phải để chọc giận ông ấy.”

“Vậy thì… vì cái gì?”

Tôi không hiểu.

Trừ lý do đó ra, tôi thật sự không thể nghĩ ra còn điều gì khiến anh cố tình chọn cưới tôi.

Cho dù anh có đôi chân không lành lặn.

Nhưng chỉ riêng khuôn mặt và thân phận ấy thôi, có bao nhiêu cô gái muốn dán lên người anh còn không kịp.

Anh chỉ cần ngoắc tay, sẽ có hàng dài người đẹp hơn tôi sẵn sàng phục tùng.

Vậy tại sao lại là tôi?

Phó Tiện cúi đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi.

Rồi anh trả lời.

Câu trả lời nhẹ như gió thoảng, mà lại khiến tim tôi chấn động đến suýt lạc nhịp.

“Bởi vì anh muốn cưới em nhưng sợ dọa em chạy mất… nên mới lấy cớ hôn nhân hợp đồng.”

Tôi sững người trước câu trả lời ấy, mãi không hoàn hồn được.

“Nhưng hôm đám cưới… chẳng phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?”

Phó Tiện nhìn tôi thật lâu, các khớp ngón tay thon dài ấn nhẹ vào trán, thở dài một tiếng bất đắc dĩ:

“Vậy là… em thật sự chưa từng nhận ra anh à?”

Tôi ngơ ngác.

Tôi… nên nhận ra điều gì chứ?

Anh là nhị thiếu gia nhà họ Phó, còn tôi chỉ là một đứa con gái bình thường, thậm chí còn là con nuôi.

Nếu không có cuộc hôn nhân giao dịch này, chúng tôi… căn bản là người ở hai thế giới khác nhau.

Mây và bùn… Sao có thể giao nhau?

Phó Tiện khẽ vẫy tay: “Lại đây.”

Anh bất tiện đi lại, tôi ngoan ngoãn tiến đến, ngồi xuống bên cạnh anh.

Phó Tiện đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Tử Dao, anh từng nói rồi, anh là con riêng của Phó Tri Thành.”

“Vậy em có biết anh đã lớn lên ở đâu không?”

Tôi lắc đầu.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, chậm rãi từng chữ một:

“Ở một cô nhi viện. Cô nhi viện Tâm Tịnh.”

Cả người tôi run lên.

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, cố gắng lục lại ký ức, muốn ghép gương mặt này với một hình bóng mơ hồ trong quá khứ.

Có chút giống…

Nhưng tôi… không dám tin.

Tôi chỉ vào anh, rồi chỉ vào chính mình, há miệng định nói nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra được một tiếng nào.

Phó Tiện đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, đầu ngón tay khẽ lướt qua:

Giọng anh nghẹn lại:

“Xem ra em vẫn còn nhớ anh.”

Nước mắt tôi, rơi xuống trong một khoảnh khắc.

Tất nhiên là nhớ.

Hồi đó anh vẫn chưa tên là Phó Tiện, mà gọi là Chu Niệm Thành.

“Chu” là họ của mẹ ruột anh.

Vậy “Thành” thì ra là “Phó Tri Thành”.

Còn tôi khi đó cũng chưa có tên là Tử Dao.

Tôi bị bỏ rơi từ lúc mới sinh, không có họ, viện trưởng đặt cho tôi một cái tên là Quan Hân.

Tôi là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, không cha không mẹ.

Còn anh vốn có mẹ, nhưng mẹ anh vứt bỏ anh.

Năm đó anh được nhặt về viện thì vừa tròn 6 tuổi.

Trong ký ức của tôi, cậu bé ấy có một khuôn mặt rất đẹp, nhưng gầy gò đến đáng thương.

Da trắng bệch, ánh mắt lúc nào cũng đượm buồn.

Rõ ràng trước khi bị vứt bỏ, cậu từng sống cạnh mẹ ruột, vậy mà nhìn qua lại chẳng khác gì một đứa trẻ suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Hồi đó, cậu yếu đuối, nhạy cảm, mảnh mai đến đáng sợ.

Cái thân hình nhỏ gầy ấy, trông cứ như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay.

Vì là thành viên mới của trại trẻ, cậu thường xuyên bị đám trẻ khác bắt nạt.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 19: Chương 19



Cuối cùng là tôi không chịu nổi, bước vào giữa đám con trai, kéo cậu ra khỏi đám hỗn loạn.

Tôi vốn là “đầu gấu nhí” trong viện ít ai dám đụng.

Nhưng để bảo vệ cậu ấy, tôi đã không ít lần… đánh nhau với tụi trẻ kia đến bầm dập.

Sau vài trận chiến “một mất một còn” đám trẻ đó mới chịu thôi, không còn động vào Phó Tiện nữa.

Từ hôm ấy, cậu ấy trở thành “cái đuôi nhỏ” của tôi.

Đến cả lúc tôi đi vệ sinh, cậu ta cũng ngồi xổm canh ngoài cửa.

Khi ngủ, chăn chiếu cậu trải cạnh tôi, nhất định phải lén nắm tay tôi, mới có thể ngủ yên.

Cậu là một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn đến cùng cực.

Ít nhất… hồi ấy là vậy.

Dưới sự “đào tạo đặc biệt” của tôi, Phó Tiện từ một chú cừu non yếu ớt, đã lột xác thành sói con nhỏ.

Cậu bắt đầu cao hơn, có da có thịt hơn, khuôn mặt tuy còn non nớt nhưng càng lúc càng ưa nhìn.

Và rồi tôi chẳng rõ từ bao giờ, đứa trẻ từng rụt rè ấy lại trở thành người “đánh nhau không ai địch nổi” trong viện.

Ai dám nói xấu tôi một câu cậu ấy lập tức vung nắm đ.ấ.m lao vào, ánh mắt đỏ ngầu như muốn ăn thịt người.

Dần dà chúng tôi thành bộ đôi không ai dám dây vào.

Cũng vì thế, càng không ai muốn lại gần.

Tôi có chút cô đơn.

Còn cậu ấy… lại có vẻ rất hài lòng.

Dường như chỉ cần mỗi ngày được ở cạnh tôi là đủ.

Nhưng… chuyện đẹp mấy rồi cũng tan.

Một thời gian sau, tôi phát hiện Phó Tiện… thay đổi.

Cậu trở nên thường hoảng hốt, dễ giật mình.

Thậm chí… bắt đầu tránh né cả cái chạm tay của tôi.

Lúc đầu, tôi rất tức giận.

Nhưng sau này tôi vô tình phát hiện ra…

Là viện trưởng.

Người phụ nữ trung niên luôn tỏ vẻ hiền lành đạo mạo ấy lại là kẻ có sở thích b*nh h**n với trẻ em.

Và Phó Tiện với khuôn mặt dần rõ nét, thoát vẻ xanh xao ấy đã trở thành… mục tiêu mới của bà ta.

Đêm hôm đó Phó Tiện đã bỏ trốn khỏi trại.

Lúc rời đi chúng tôi thậm chí còn chẳng kịp nói với nhau một câu.

Từ đó về sau tôi không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.

Những năm sau đó, tôi thường hay nghĩ về cậu.

Tôi luôn cho rằng Phó Tiện, có lẽ đã không còn sống.

Với một đứa bé mới 6 tuổi, tính tình lại nhạy cảm cực đoan như vậy mà bỏ trốn khỏi trại trẻ trong một thời kỳ xã hội còn quá nghèo nàn…

Liệu có thể sống sót được không?

Tôi cứ nghĩ mãi…

Có lẽ trong những trại trẻ hiện tại, vẫn còn những đứa bé giống như cậu năm xưa.

Gầy gò, nhút nhát, yếu đuối… Cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng rồi tôi lại chạnh lòng mà nghĩ:

Có lẽ sẽ không bao giờ có ai… đẹp như cậu ấy nữa.

Dù khi ấy, khuôn mặt ấy vẫn chưa thực sự nở rộ nhưng đã đủ khiến người ta kinh diễm đến ngẩn ngơ.

Kinh diễm đến mức nhiều năm sau, dù khi tôi đã trưởng thành mỗi lần nhớ lại ký ức năm xưa tôi vẫn luôn nhớ về đôi mắt nai con ấy.

Vì vậy, khi lớn lên tôi trở thành người cực kỳ yêu tiền.

Nhưng toàn bộ tiền tôi kiếm được, đều được dùng để quyên góp cho trại trẻ.

Dĩ nhiên không phải cái trại năm xưa.

Sau này, viện trưởng cũ đã lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t một đứa bé trong trại, hàng loạt tội ác khác cũng theo đó bị điều tra, và cuối cùng bị tống vào tù.

Tất cả những chuyện đó đều là sau khi tôi rời khỏi trại trẻ.

Rút mình ra khỏi hồi ức, tôi tựa đầu vào đầu giường, lặng lẽ lắng nghe Phó Tiện kể lại chuyện sau khi rời trại.

Anh nói aau khi trốn khỏi trại trẻ, anh lang thang đầu đường xó chợ.

Nhưng lại không dám đi quá xa.

Bởi vì anh sợ rằng, nếu đi xa quá… sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại tôi nữa.

Anh thường lén quay về, đứng từ xa nhìn tôi trong bóng tối.

Nhưng anh không dám đến gần.

Anh sợ, nếu bị người khác phát hiện tôi sẽ bị liên lụy.

Cũng sợ rằng chỉ cần nhìn thấy tôi, anh sẽ không nỡ rời đi.

Cho đến một ngày tôi được nhận nuôi.

Người nhận nuôi tôi chính là mẹ tôi bây giờ.

Sau khi tôi rời đi, Phó Tiện âm thầm theo dõi, quan sát tôi từ xa một thời gian.

Anh thấy mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt.

Bà dành trọn tâm tư và tình cảm cho tôi, chăm sóc tôi hết lòng.

Tôi sống rất hạnh phúc.

Từ đó anh mới yên tâm rời đi.

Còn tôi.

Khi rời khỏi trại trẻ năm đó, tôi vừa tròn 7 tuổi.

Tôi được mẹ đón về nhà, và từ đó lớn lên trong tình yêu thương.

Mẹ tôi là người phụ nữ sống một cách rực rỡ.

Bà yêu ghét rõ ràng, yêu tiền và cũng khá hão huyền nhưng ngay cả khi trong túi chỉ có năm đồng, bà vẫn sẵn sàng dùng ba đồng mua bánh mì cho tôi, một đồng mua nước, và đồng còn lại tặng cho người ăn xin bên đường.

Mẹ tôi rất đẹp, và rất thích mặc màu đỏ, loại đỏ chói chang mà chẳng ai dám thử.

Cuộc đời bà, giống như một bông hồng đỏ rực rỡ bung nở.

Rực đến chói mắt.

Giờ đây, tôi biết, việc bà gả tôi cho Phó Tiện có lẽ còn mang theo mưu tính.

Nhưng tôi không hận bà. Thật lòng không hận.
 
Back
Top Bottom