Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật

Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 120


Hai người. Là câu chuyện về Jin Seoncheol trung sĩ. Chính xác hơn, đó là diễn xuất của Kang Woojin trong phòng đọc kịch bản, nơi tập trung hơn một trăm người. Anh là nhân vật đáng chú ý trong Hòn Đảo Mất Tích. Được bàn tán rất nhiều, cũng thu hút không ít sự quan tâm.

Bởi vì quá trình tuyển chọn diễn viên kỳ lạ đến mức khó tin.

Thêm vào đó, anh hiện là diễn viên hot nhất trong giới giải trí. Không có gì lạ khi mọi ánh mắt của diễn viên và ê-kíp đều đổ dồn vào anh.

Vậy nên hầu hết các nhân viên trong đoàn đều nghĩ như thế này khi nhìn Woojin:

“Hẳn là áp lực lắm.”

Cảm giác bị đè nén, áp lực nặng nề. Phần lớn trong số hơn một trăm người ở đây đều có chung suy nghĩ đó. Ngoại trừ đạo diễn Kwon Gitaek và Ryu Jungmin. Nhưng bầu không khí ấy bị Woojin lật đổ chỉ trong chớp mắt.

Mọi người đều thay đổi tư thế, điều chỉnh thái độ.

“Cái... cái quái gì thế này? Quá sức tưởng tượng!”

“Không hề có chút do dự hay băn khoăn nào. Ngay từ đầu cậu ta đã không cảm thấy áp lực sao?”

“Ra là vậy... đây chính là lý do tại sao đạo diễn Kwon chọn cậu ta. Đúng là hàng thật.”

“Không những không bị không khí căng thẳng này làm chùn bước, mà thậm chí còn lấn át nó?”

Không phải vậy. Thực chất, Kang Woojin đang cảm thấy vô cùng áp lực.

“Trời ạ—bao nhiêu ánh mắt này, đúng là ngộp thở thật.”

Nhưng anh kìm nén nó. Ép xuống từng chút một. Cảm giác như đang vùng vẫy để bứt phá, đồng thời cũng sinh ra một chút kiêu hãnh kỳ lạ. Vì nếu vượt qua được tình huống này, anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Dù sao thì buổi đọc kịch bản vẫn tiếp tục.

Ở đây toàn là những diễn viên thực lực. Hiện trường này không dễ bị lung lay chỉ vì chút bất ngờ. Nhanh chóng, Ryu Jungmin dẫn đầu, kéo theo các diễn viên khác lần lượt nhập vai, đọc thoại không ngừng. Nhiệt độ dần tăng cao. Máy lạnh bật hết công suất nhưng bầu không khí vẫn càng lúc càng nóng lên. Một số diễn viên bắt đầu lau mồ hôi.

Ryu Jungmin đối thoại với Kang Woojin.

“Jin Seoncheol, cậu còn chưa tỉnh táo sao? Nếu mệt quá thì tôi có thể để cậu ra ngoài nghỉ.”

Kang Woojin chạm mắt với Ryu Jungmin. Một nụ cười xuất hiện nơi khóe môi anh—gượng gạo nhưng chân thành hết mức có thể. Giống như một con ốc vít bị lỏng lẻo.

“H-Hoàn toàn ổn thưa đại đội trưởng!”

“Chắc chứ?”

“Vâng, vâng! Chắc chắn!”

“Cậu đã lên trung sĩ rồi, giữ chắc bụng mà chịu đựng đi. Nếu không ổn thì nói.”

“Ơ—vâng! Rõ!”

Nhưng có gì đó kỳ lạ trong Jin Seoncheol trung sĩ. Giọng điệu của anh ta mang theo một sắc thái khó chịu. Một cảm giác bất an mơ hồ. Và như để chứng minh điều đó, ánh mắt Kang Woojin đột nhiên trở nên sắc bén.

“Đồ khốn kiếp...”

Về cơ bản, Jin Seoncheol trung sĩ là một kẻ nhút nhát. Nhưng bên trong lại ẩn chứa một con thú hoang dã. Dù vậy, ranh giới giữa hai mặt tính cách này không rõ ràng.

Nhưng nó có mùi.

Một mùi hương kỳ quái khiến đối phương cảm thấy bất an. Đó là một quá trình xây dựng dần dần. Kang Woojin không chỉ đơn thuần thể hiện hai mặt tính cách cùng lúc, mà đang vẽ nên một bóng hình mơ hồ, khó nắm bắt.

Ha Yura, người từng được đào tạo bài bản, khẽ cau mày.

“Cậu ta có thể thể hiện kiểu nhân vật khiến người ta muốn tránh xa dễ dàng như vậy sao?”

Có những người mà ngay cả khi họ không làm gì sai, không gây ra bất kỳ rắc rối nào, vẫn khiến ta cảm thấy khó chịu khi ở gần. Giờ phút này, Kang Woojin chính là kiểu người như vậy. Không hẳn là "bình thường", mà còn thấp hơn một chút. Ranh giới ấy từ từ thấm vào không khí.

Cau mày, Ha Yura lên tiếng với Jin Seoncheol trung sĩ.

“Jin Seoncheol trung sĩ, đứng đó làm gì thế?”

Giật mình, Jin Seoncheol trung sĩ lắp bắp.

“T-Tôi... xin lỗi!”

“...Còn việc tôi bảo làm sáng nay?”

“A-Ah... tôi... tôi sẽ làm ngay!”

“Ha... được rồi.”

Ánh mắt của Jin Seoncheol trung sĩ thay đổi. Mức độ khác biệt phụ thuộc vào đối tượng anh ta đối diện. Các diễn viên đang tương tác trực tiếp với Woojin đều cảm nhận được điều đó.

“Cậu ta thay đổi ánh mắt từng chút một... Lẽ nào cậu ta đang điều chỉnh theo người đối diện sao?”

Dù chỉ là một sự khác biệt nhỏ, nhưng ánh mắt cho thấy rõ sự phân biệt giữa những người anh ta coi thường và những người anh ta tôn trọng.

Lúc này, Jin Seoncheol trung sĩ, sau khi đối thoại với Ha Yura, khẽ động môi. Anh ta đang nhai thứ gì đó.

Là phần thịt trong miệng mình.

Anh ta khạc nó ra và bật ra một giọng nói trầm thấp, thô ráp, hoàn toàn khác biệt so với trước đó.

“Con khốn này.”

Tại vị trí ngồi cao nhất, đạo diễn Kwon Ki-taek khẽ vuốt cằm.

“Trọng âm, nhịp điệu, tông giọng, phát âm, cách đẩy hơi... tất cả đều được sắp đặt sẵn sao?”

Kang Woojin đang kiểm soát hoàn hảo giọng nói của cả hai nhân cách. Và ngay khi đến lượt mình kết thúc, anh trở về trạng thái bình thường một cách xuất thần, lật trang kịch bản với vẻ điềm nhiên.

Kwon Ki-taek khẽ nhếch mép cười.

“Không phải hai người... mà là ba người đang ngồi đây.”

Cảnh tượng ấy khiến anh ta trông như một kẻ đa nhân cách thực thụ.

---

Ngày hôm sau, 4 tháng 8.

Nhật Bản đang xôn xao vì bộ phim Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ, một tác phẩm chuyển thể từ tiểu thuyết của tác giả Akari – người sở hữu hàng loạt tác phẩm bán chạy. Đặc biệt, bộ phim còn do Kyotaro, một đạo diễn bậc thầy của Nhật Bản, trực tiếp cầm trịch.

Và rồi, một bài báo đầy bất ngờ được đăng tải vào ngày hôm qua.

> “Tác phẩm của nhà văn Takikawa Akari, do đạo diễn Tanoguchi Kyotaro thực hiện – Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ – đã hoàn tất việc chọn diễn viên chính! Nhưng ai mới là diễn viên Hàn Quốc đảm nhận vai này?”

Bài báo đầu tiên xuất hiện trên trang cổng thông tin số một Nhật Bản. Nó được đăng ngay trên trang chủ chuyên mục giải trí, thu hút sự chú ý lớn. Hiện tại, số lượng bài đăng về chủ đề này đã tăng đáng kể.

Bởi vì đây là một chủ đề quá hot tại Nhật Bản, cộng với việc xuất hiện ngay trang chủ, phản ứng của cư dân mạng bùng nổ gần như ngay lập tức.

Bình luận đổ về theo thời gian thực:

“Bài báo này có thật không? Thật sự có diễn viên Hàn Quốc tham gia sao?”

“Không thể nào, chắc chắn đây chỉ là tin đồn vô căn cứ.”

“Không phải vai phụ mà là vai chính ư?? Nếu đây là sự thật, ai sẽ là người được chọn?”

“Tôi chỉ mong đừng phá hỏng Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ...”

“Nếu là vai chính, chắc phải là một diễn viên hàng đầu của Hàn Quốc? Ai thế nhỉ? Tò mò quá!”

“Một bài báo thật đột ngột... Lâu lắm rồi mới có diễn viên Hàn Quốc đóng phim Nhật Bản.”

“Diễn viên Hàn Quốc diễn bằng tiếng Nhật học thuộc lòng á? Chắc sẽ gượng gạo lắm.”

“Tin này có vẻ là giả quá...”



Nhịp độ bình luận diễn ra nhanh như chớp. Chỉ trong vài giây, hàng chục phản hồi mới xuất hiện. So với hôm qua, sức lan truyền của tin tức này còn mạnh hơn. Điều đó chứng tỏ mức độ quan tâm đang tăng vọt.

Chẳng mấy chốc, bài báo này được gắn thẻ, chia sẻ liên tục, tạo thành một làn sóng trên mạng xã hội.

> [@29yyy] [(Link bài báo)] “Tin này có thật không??? Có thể mong đợi được không? Nghe nói có diễn viên Hàn Quốc tham gia??? Là fan K-Drama, tôi hoàn toàn ủng hộ!!”

Không chỉ lan rộng trên một nền tảng, mà nó còn tràn ngập khắp các mạng xã hội lớn. Trên nền tảng có lượng người dùng cao nhất, bài báo này thậm chí còn leo lên top tìm kiếm chỉ trong chớp mắt.

Thực tế, Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ đã từng gây tranh cãi ngay từ khi công bố sản xuất. Và tin tức lần này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.

Phản ứng của công chúng Nhật Bản chia làm hai thái cực: một nửa ủng hộ, một nửa phản đối. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc danh tiếng của bộ phim đang bùng nổ hơn bao giờ hết. Một cú twist khiến tất cả phải bất ngờ.

“Hả? Đột nhiên lại có diễn viên Hàn Quốc? Và còn đóng vai chính?”

Dĩ nhiên, trước đây cũng từng có diễn viên Hàn Quốc tham gia phim Nhật, nhưng không phải là chuyện phổ biến. Hơn nữa, lần này mọi thứ xảy ra quá bất ngờ.

Gọi là một cú sốc mới mẻ nghe có vẻ tích cực, nhưng bản chất của nó vẫn là sự xa lạ.

Và sự xa lạ thì khó mà tiếp nhận ngay lập tức.

Sự phân cực trong phản ứng của dư luận Nhật Bản có thể xem như một thước đo: liệu họ đã quen thuộc với sự xuất hiện của diễn viên Hàn Quốc hay chưa. Nói cách khác, đây lại là một cuộc tranh luận về làn sóng Hallyu.

Nhưng dù sao đi nữa, vẫn có những bình luận đầy tích cực.

“Tôi thực sự ủng hộ! Dạo này diễn viên Nhật toàn diễn một màu. Tôi chỉ xem K-Drama thôi!”

Từng chút một, những ý kiến ủng hộ dần gia tăng. Và khi tin tức này lan rộng khắp các nền tảng mạng xã hội và diễn đàn tại Nhật Bản…

---

“Tin này vẫn đang lan truyền. Chắc chắn là thật chứ? Nhìn qua thì ai cũng nghĩ đây chỉ là tin giả thôi mà?”

“Chẳng phải do phía hãng phim cố tình tung tin để PR sao?”

Báo giới Nhật Bản bắt đầu sục sôi.

“Diễn viên Hàn Quốc? Có tin đồn nào trước đó không?”

“Hoàn toàn không có!”

Từ hôm qua đến hôm nay, những phóng viên tiếp cận tin tức này đều đang lao vào xác minh sự thật.

“Báo nào là người đầu tiên đăng tin?”

“Chúng tôi đang kiểm tra!”

“Liên hệ với hãng phim Toega! Xác minh xem đây có phải tin thật hay không!”

Dù là các tập đoàn truyền thông lớn hay những công ty báo chí nhỏ hơn, tất cả đều nhanh chóng vào cuộc. Bởi vì, cả đạo diễn Kyotaro lẫn tác giả Akari đều có sức ảnh hưởng khổng lồ trong nền công nghiệp giải trí Nhật Bản.

“Diễn viên Hàn Quốc đột nhiên được chọn đóng chính á?? Dù đạo diễn Tanoguchi Kyotaro có lập dị đến đâu đi nữa… chuyện này cũng quá bất ngờ mà?”

“Nhà văn Akari thực sự đã đồng ý chuyện này sao?”

Hiện tại, thông tin về Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ mới chỉ dừng lại ở tiêu đề phim, đạo diễn và xác nhận sản xuất. Còn về dàn diễn viên hay nội dung phim thì hoàn toàn chưa được tiết lộ. Vì vậy, dư luận vẫn đang nghiêng về giả thuyết đây chỉ là tin đồn thất thiệt.

“Diễn viên Hàn Quốc tham gia Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ? Tranh cãi bùng nổ.”

Các trang báo nhanh chóng đăng tải những bài viết với nội dung tương tự. Những tin tức giật gân liên tục xuất hiện với tốc độ chóng mặt.

“Diễn viên Hàn Quốc trong Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ? Người hâm mộ tiểu thuyết gốc bày tỏ hoang mang.”

Tốc độ lan truyền của tin tức này chẳng khác nào cháy rừng. Dù ở Nhật Bản hay Hàn Quốc, thậm chí trên toàn cầu, báo chí đều nhanh chóng nhập cuộc để đưa tin. Vấn đề này không chỉ làm dậy sóng trên mạng xã hội mà còn lan đến cả ngành công nghiệp giải trí Nhật Bản.

Tại các đài truyền hình lớn:

“Nghe nói đạo diễn Tanoguchi Kyotaro đã chọn một diễn viên Hàn Quốc?”

“Eh— thật sao? Tôi cũng vừa đọc tin về dự án này mấy ngày trước. Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ là một tiểu thuyết bán chạy lắm mà? Sao lại đột ngột có diễn viên Hàn Quốc chứ?”

“Chắc chỉ là tin đồn thôi?”

Ngay cả các diễn viên Nhật Bản vẫn đang tiếp tục quay phim cũng không thể ngó lơ tin tức này.

“Xem này, đạo diễn Tanoguchi lại gây chấn động nữa rồi.”

“Hửm? À… đây chẳng phải chỉ là chiêu trò quảng bá thôi sao?”

“Phía hãng phim cố tình tung tin à? Nhưng nếu vậy thì chi tiết lại quá rõ ràng rồi. Nếu bây giờ để thông tin tràn lan rồi sau đó rút lại, thể nào cũng bị công chúng ghét bỏ.”

“Nhưng liệu họ có thực sự chọn một diễn viên Hàn Quốc cho vai chính trong Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ không?”

“Nếu chuyện này là thật…”

“… thì sẽ còn náo loạn hơn gấp mấy lần.”

Dĩ nhiên, các công ty quản lý và nhà sản xuất phim tại Nhật Bản cũng không thể ngồi yên. Tất cả những điều trên chỉ mới diễn ra trong hai ngày kể từ khi tin tức nổ ra, nhưng sức nóng vẫn không ngừng gia tăng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này chắc chắn sẽ còn ầm ĩ hơn trong những ngày tới.

---

Cùng lúc đó, một trong những người đứng giữa tâm bão – đạo diễn Kyotaro Tanoguchi.

“… Hừm.”

Ông ta đang ngồi một mình trong phòng họp của Toega, công ty sản xuất Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ. Căn phòng tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở. Đạo diễn lặng lẽ quan sát tình hình hỗn loạn đang diễn ra trên màn hình điện thoại. Nhìn ông ta lúc này chẳng khác nào mắt bão—ở giữa cơn cuồng phong nhưng lại bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Bỗng nhiên, ông đặt điện thoại xuống, chợt nhớ đến một người đàn ông có tóc buộc đuôi ngựa, rồi khẽ lẩm bẩm bằng tiếng Nhật:

“Giữ nguyên tình trạng này trong khoảng một tuần, phải không nhỉ?”

Dáng vẻ ấy chẳng khác nào mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ông ta.

---

Trong khi đó, tại đài truyền hình tư nhân TBE của Nhật Bản.

Một người đàn ông gầy gò bước ra từ văn phòng giám đốc, khẽ thở dài. Đó là đạo diễn chương trình Ametalk Show! – Shii Ki Shinjo. Ngay khi anh vừa ra khỏi phòng, các nữ biên kịch lập tức xúm lại.

“Đạo diễn, giám đốc nói gì vậy ạ?”

“Sao trông anh có vẻ căng thẳng thế—Không lẽ dự án bị hủy à?”

Trước ánh mắt lo lắng của họ, Shinjo bật cười nhẹ:

“Không, ngược lại. Ông ấy bảo cứ thử làm đi. Có vẻ ông ấy hứng thú với dự án K-Drama Week hơn cả phỏng vấn Kang Woojin.”

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Các biên kịch thở phào nhẹ nhõm. Shinjo bước tới bàn làm việc, nhanh chóng sắp xếp lại kế hoạch:

“Trước tiên, báo tin xác nhận với Woojin. Yuki, cô theo tôi chỉnh sửa lại kế hoạch, đồng thời chốt lịch quay và hoàn thiện format chương trình. Nếu có thể, cố gắng giải quyết trong hôm nay.”

“Vậy là lại phải thức trắng đêm rồi.”

“Haha, chẳng phải chuyện lạ nữa đúng không? À, còn vấn đề khán giả nữa.”

“Ý anh là ưu tiên chọn fan của Hanryang đúng không?”

Shinjo nhặt một tập tài liệu lên, gật đầu:

“Đúng vậy. Càng nhiều fan của Woojin tham gia thì càng tốt.”

“Rõ rồi! À, có cần thuê phiên dịch không ạ?”

“Với trình độ tiếng Nhật của Woojin thì chắc sẽ không có vấn đề gì, nhưng cứ thuê thêm cho chắc.”

Sau khi ghi chú lại những việc cần làm, Shinjo cùng nhóm biên kịch di chuyển đến phòng họp. Trên đường đi, biên kịch chính đột nhiên vỗ tay đánh bốp một cái:

“À, đạo diễn! Anh có đọc tin về Tanoguchi Kyotaro chưa? Họ nói ông ấy đã chọn một diễn viên Hàn Quốc cho dự án mới đấy!”

Vì đây là tin tức đang làm chấn động cả nước Nhật, Shinjo chỉ khẽ gật đầu.

“Tôi có đọc rồi. Sáng nay giám đốc cũng nhắc đến chuyện đó. Chắc chắn tin này sẽ còn gây ồn ào thêm một thời gian nữa. Xét cho cùng, chỉ riêng cái tên Tanoguchi Kyotaro đã là một nhân vật khổng lồ trong giới rồi, chưa kể tác phẩm này lại dựa trên tiểu thuyết của Takikawa Akari.”

“Tôi cũng rất thích Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ. Đọc cuốn đó cực kỳ cuốn luôn, nên khi nghe tin nó được chuyển thể thành phim, tôi đã mong đợi lắm. Nhưng mà việc có một diễn viên Hàn Quốc tham gia thì hơi bất ngờ thật.”

“Phản ứng của công chúng thế nào rồi?”

“Tôi không chắc lắm, nhưng hình như chia thành hai luồng ý kiến. Có người chửi bới, có người lại mong đợi. Dù sao thì trên SNS hay các diễn đàn cũng đang bàn tán rầm rộ.”

Shinjo PD mở cửa phòng họp, nhún vai như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.

“Dù sao thì đạo diễn và tác giả nguyên tác đều là những cái tên lớn, quy mô dự án cũng không nhỏ, nên phản ứng thế này là đương nhiên. Dù sao thì bộ phim cũng đang được quảng bá miễn phí nhờ tranh cãi này rồi.”

“Thật sự bất ngờ luôn! Ai mà ngờ một diễn viên Hàn Quốc lại tham gia chứ? Chắc chắn phải là một trong những ngôi sao hàng đầu rồi. Đúng không?”

“Chưa có gì là chắc chắn cả. Chưa có thông báo chính thức nào được đưa ra mà.”

“Thì cũng đúng… Nhưng mà, với một tin đồn như thế này thì khó mà là bịa đặt được. Tôi cảm thấy nó rất có khả năng là sự thật. À! Nếu bài báo đó đúng thì chắc chắn đài mình phải mời diễn viên đó về phỏng vấn rồi, đúng không?”

“Nếu là ngôi sao hạng A thì khó lắm.”

Ngay lúc đó, Shinjo PD đặt một ngón tay lên tập tài liệu trong suốt trước mặt mình.

“Trước tiên, cứ tập trung vào Woojin đã. Đừng mất thời gian lo chuyện khác.”

---

Hai ngày sau, thứ Năm, ngày 6.

Trường quay Bạn Thân Nam, nơi đang quay những phân đoạn cuối của bộ phim. Đoàn làm phim đã thiết lập cảnh quay ở hành lang và phòng học.

“Hai—quay!”

Hiện tại, họ đang ghi hình cảnh sinh hoạt thường ngày của Hwa-rin và các diễn viên phụ. Còn Kang Woojin, người chuẩn bị xuất hiện trong phân đoạn tiếp theo, đang ngồi một góc để chỉnh trang lại lớp trang điểm.

Lúc đó, một nhân viên trang điểm vỗ nhẹ miếng bông lên mặt Woojin rồi hỏi:

“Woojin, cậu có thấy bài báo đó không? Cái gì mà cậu bị đa nhân cách ấy. Thật vớ vẩn! Chỉ vì nổi tiếng mà đủ kiểu tin đồn nhảm đều xuất hiện.”

Người trợ lý bên cạnh cũng lên tiếng:

“À à, tôi cũng thấy đó. Có bài báo còn nói rằng quá khứ của cậu chỉ là một màn diễn xuất nữa kìa.”

“Báo chí trong ngành này chẳng bao giờ thay đổi nhỉ. Lúc nào cũng theo cùng một kịch bản. Đọc bình luận mới thấy đúng là nực cười.”

“Tất cả chỉ vì Woojin quá nổi tiếng thôi. Họ chẳng quan tâm đ ến sự thật, chỉ muốn có chuyện để bàn tán.”

“Đúng là phiền thật. Nhưng Woojin à, cậu đừng để tâm đ ến mấy chuyện đó nhé. Kiểu gì vài ngày nữa nó cũng chìm thôi. Mà tôi thấy cậu cũng chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng cả. Lúc nào cũng vững vàng như vậy.”

Kang Woojin, với khuôn mặt thản nhiên, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh:

“À—vâng. Tôi không để ý lắm.”

Thực tế cũng đúng như vậy. Dù không thể hoàn toàn phớt lờ, nhưng quản lý Choi Sung-geon đã bảo sẽ xử lý, nên chắc không có vấn đề gì.

Ngay khi Woojin vừa quay người sau khi hoàn thành việc trang điểm—

“Woojin à.”

Choi Sung-geon, với mái tóc buộc đuôi ngựa, xuất hiện cùng một nụ cười và ra hiệu bảo Woojin lại gần. Woojin tò mò tiến đến, và Sung-geon ghé sát thì thầm vào tai cậu:

“Ametalk Show! vừa gửi tin. Cậu đã được xác nhận tham gia chương trình với tư cách khách mời solo. Dự kiến vào cuối tháng 8. Dù sao thì cũng là ghi hình trước, nên thời gian có thể linh hoạt.”

Nhưng đó chưa phải tất cả tin tức.

“Và này, bản chỉnh sửa của mấy bài cover của cậu đã hoàn thành rồi.”

“Mới xong à?”

Woojin có hơi bất ngờ nhưng cố tỏ ra điềm tĩnh khi đáp lại.

“Nhanh thật.”

“Bản phối khí khá ổn, mà vốn dĩ cậu hát cũng đỉnh sẵn rồi. Kết thúc lịch trình hôm nay, đi nghe thử xem sao nhé. Giờ chỉ còn bước cuối cùng—à mà này, cậu định đặt tên kênh là gì?”

Tên kênh YouTube. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Woojin trầm ngâm một lát, ánh mắt trở nên nghiêm túc, rồi chậm rãi lên tiếng.

“Kang Woojin Bu-Care?”

--- Hết ---
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 121


Giọng điệu trầm thấp của Kang Woojin khiến Choi Seonggeon chớp mắt.

“...‘Kang Woojin Bukae’? Ý cậu là định đặt tên kênh là ‘Kang Woojin Bukae’ à?”

Bị loại rồi sao? Thực ra, Woojin chỉ trả lời đại khái mà thôi. Dù sao thì từ trước đến giờ, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện đặt tên kênh YouTube bao giờ cả.

‘Quan trọng là tạo cảm giác như một sở thích, làm kiểu hời hợt một chút… Vậy thì ‘Kang Woojin Bukae’ cũng không tệ lắm. Nhưng nó tệ đến mức ấy sao?’

Woojin lẩm bẩm trong đầu rồi nói thẳng ra miệng.

“Vâng, ‘Kang Woojin Bukae’. Nghe lạ lắm à?”

Choi Seonggeon xoa cằm rồi lắc đầu.

“Hmm… Kênh ‘Kang Woojin Bukae’ hả, cũng ổn đấy chứ? Trông như kiểu không để tâm mà đặt bừa, nhưng chính sự tùy tiện đó lại có thể tạo thành điểm gây cười.”

“Vậy sao?”

“Nhìn cậu có vẻ làm như không suy nghĩ gì, nhưng hóa ra đã nghĩ trước rồi à?”

Không hề. Thật sự là chỉ vừa nghĩ ra thôi. Nhưng tất nhiên Choi Seonggeon không biết điều đó, anh vừa mở sổ tay vừa kéo Woojin lại gần.

“Còn khoảng 10 phút nữa là đến lượt cậu quay rồi, trong lúc chờ, để tôi giải thích qua. Chuyện sắp tới sẽ diễn ra thế nào, giờ cũng đến lúc cậu nên nắm rõ rồi.”

Ngay sau đó, hai người rời khỏi hành lang đông đúc của đoàn phim và tiến đến một góc vắng vẻ. Choi Seonggeon kẹp sổ tay vào mạng sườn rồi nhìn thẳng vào Woojin. Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc hơn.

“Trước tiên, chuyện của đạo diễn Kyotaro. Cậu cũng thấy rồi đấy, hiện tại Nhật Bản đang rối loạn vì vụ ‘Sự hy sinh kỳ quái của người xa lạ’. Tin đồn casting diễn viên Hàn Quốc cũng lan truyền khắp nơi. Như tôi đã nói, tôi là người khơi mào chuyện này, cũng có thể coi là tôi kiểm soát toàn bộ diễn biến.”

“À… vâng.”

“Tất nhiên, bên đạo diễn Kyotaro cũng đã bàn bạc xong xuôi. Kế hoạch sơ bộ đã có, giờ mọi thứ đang diễn ra theo đúng như vậy. Ban đầu, Kyotaro dự định công bố cậu vào thời điểm quay chính thức, nhưng theo quan điểm của chúng ta, thời điểm đó không hợp lý lắm. Vậy nên tôi đã thuyết phục ông ấy.”

Woojin giữ vẻ mặt thản nhiên lắng nghe, còn Choi Seonggeon thì hạ thấp giọng hơn.

“Việc này không chỉ để che lấp quá khứ của cậu, mà còn để khuếch đại nhiều thứ khác nữa. Giờ thì Profiler Hanryang đang bùng nổ ở Nhật đúng không? Vẫn đang giữ vị trí số một trên Netflix Nhật, thậm chí còn được nhắc đến trên cả các đài truyền hình. Chưa kể, còn có ‘Ametalk Show!’. Cậu còn được mời tham gia một mình nữa. Đúng chứ?”

“Vâng, đại diện.”

“Nếu chỉ dừng ở đây thì tôi cũng chẳng cần động đến vụ của Kyotaro làm gì. Nhưng thử nghĩ rộng hơn đi. ‘Nam Sát Thân’ cũng sắp quay xong rồi, phim này không chỉ chiếu trong nước mà còn được phát hành trên Netflix Nhật nữa. Hơn nữa, OST mà cậu và Hwarin hát cũng sẽ ra mắt. Bộ phim này sẽ kế thừa sự thành công của Hanryang, nhưng nói thẳng ra, danh tiếng của cậu ở Nhật vẫn còn yếu.”

“Tôi biết. Bên Nhật, tôi vẫn phải dựa vào độ nổi tiếng của Hwarin.”

“Ừ, tổng đạo diễn Kim Sohyang và đạo diễn Shin Dongchun chắc cũng nghĩ như vậy. Hanryang có hot đến đâu thì cậu cũng không phải người duy nhất hưởng lợi từ đó. Thành ra hơi lưng chừng.”

“Vậy nên mới tận dụng vụ ‘Sự hy sinh kỳ quái của người xa lạ’?”

Trước câu hỏi đó, khóe môi Choi Seonggeon nhếch lên.

“Dù trong nước hay ở Nhật, việc bám vào danh tiếng của người khác để nổi lên cũng hơi mất mặt, đúng không?”

Vậy sao? Woojin cũng không chắc, nhưng vẫn giữ thái độ trầm lặng và thêm chút ra vẻ.

“Tôi cũng nghĩ vậy. Cũng chẳng hay ho gì khi dựa dẫm vào Hwarin.”

“Vậy thì thử tưởng tượng nhé, chúng ta cứ tung hint về ‘Sự hy sinh kỳ quái của người xa lạ’, rồi đến một lúc nào đó, người ta phát hiện diễn viên Hàn Quốc được chọn là cậu. Khi đó, mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn. Hanryang, ‘Ametalk Show!’, rồi ‘Nam Sát Thân’. Dân Nhật sẽ phát cuồng vì tò mò về cậu.”

“Và nhờ thế, ‘Sự hy sinh kỳ quái của người xa lạ’ cũng sẽ được quảng bá mạnh mẽ hơn.”

“Chính xác, đôi bên cùng có lợi. Đến đây đã đủ thu hoạch rồi, nhưng vẫn chưa phải điểm kết thúc đâu.”

Ngay lúc đó, trong đầu Woojin lóe lên một suy nghĩ.

“‘Kang Woojin Bukae’.”

“Đúng. Kênh YouTube của cậu. Hiện tại, Hanryang chỉ mới tạo hiệu ứng nhất thời, nhưng hãy nhìn mà xem, SNS của cậu và những video cũ đang leo thang chóng mặt. Fan Nhật đang tăng lên với tốc độ đáng kể. Nếu ‘Sự hy sinh kỳ quái của người xa lạ’ cũng bùng nổ, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? Cả trong nước lẫn ở Nhật, ai ai cũng sẽ tìm kiếm cậu trên YouTube.”

Choi Seonggeon cười đầy ẩn ý.

“Và hầu hết những người đó sẽ đổ vào kênh ‘Kang Woojin Bukae’.”

Phải, đúng là như vậy. Một khi tin tức về việc Woojin được chọn vào vai trong ‘Sự hy sinh kỳ quái của người xa lạ’ lan ra, phản ứng đầu tiên của công chúng Nhật Bản sẽ là đặt dấu hỏi: “Người này là ai?”.

Thế là họ sẽ tìm kiếm thông tin.

Lượng truy cập chắc chắn sẽ bùng nổ.

Sau khi trình bày một kế hoạch đồ sộ như vậy, Choi Seonggeon chỉ nhún vai một cách bình thản.

“Tất nhiên, không thể làm một phát ăn ngay. Những chuyện thế này cần được tính toán tỉ mỉ và tiến hành từng bước một. Trước mắt, điều quan trọng nhất là mở rộng quy mô, kéo sự chú ý lên đến cực hạn. Có vậy thì hiệu ứng mới bùng nổ được.”

Woojin thầm cảm thán, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài điềm nhiên. Cậu cúi đầu.

“Mong anh giúp đỡ.”

“Việc xử lý hậu trường vốn là chuyên môn của tôi, cần gì phải khách sáo.”

Sau đó, Choi Seonggeon ra hiệu quay lại. Trước khi bước đi, anh ném lại một câu chốt hạ.

“Với chừng ấy tin tức rầm rộ, mấy tin đồn vớ vẩn về quá khứ của cậu còn chỗ nào để len vào nữa chứ?”

“Chiến tranh nổ ra rồi, ai còn quan tâm đ ến trò chơi trẻ con chứ? Không phải sao?”

---

Sau khi hoàn thành cảnh quay Nam Sát Thân, mặc dù trời đã khuya, Kang Woojin vẫn ghé qua văn phòng nhóm YouTube. Cậu cần kiểm tra video cover ca nhạc đã được chỉnh sửa xong. Văn phòng nhóm YouTube do Choi Sunggeon thuê gần công ty BW Entertainment, lúc này chỉ còn lại PD (đạo diễn sản xuất) đang chờ đón Woojin.

“Chúng ta nghe thử luôn nhé.”

Kết quả là—

-♬♪

Chất lượng video hoàn chỉnh phải nói là xuất sắc. Ít nhất thì Woojin cũng nghĩ vậy.

“Mặt mình xuất hiện trên màn hình trông hơi kỳ, nhưng nếu nhắm mắt lại mà chỉ nghe giọng hát thôi thì đúng là đỉnh thật??”

Tổng cộng có ba video: một video phỏng vấn ngắn của Woojin, bản cover tiếng Nhật bài Ballerina của Ellani, và phiên bản tiếng Anh của ca khúc này. Video phỏng vấn có định dạng hỏi-đáp, dài khoảng ba phút, còn hai video cover thì mỗi cái tầm bốn phút.

“Giờ là phiên bản tiếng Anh đây.”

-♬♪

Không có quá nhiều hiệu ứng cầu kỳ trong video. Khung cảnh chỉ đơn giản là phòng thu âm, góc quay chủ yếu tập trung vào gương mặt nghiêm túc của Woojin khi cất giọng. Do không có biểu cảm dư thừa, giọng hát của cậu càng thêm nổi bật. PD nhanh chóng giơ ngón tay cái lên.

“Phát âm tiếng Anh và tiếng Nhật của Woojin hay quá, tôi nghe đi nghe lại mấy lần rồi. Giọng hát vừa trong trẻo vừa mượt mà, có sức hút lạ lắm. Hơn nữa, thực lực ca hát của cậu cũng vượt mức trung bình nhiều đấy.”

“…Cảm ơn anh.”

“Nếu lượt xem bùng nổ, chắc chắn bình luận khen ngợi sẽ ngập tràn. Tôi không nói thế chỉ vì đây là dự án tôi phụ trách đâu, mà thật sự là tôi nghĩ nó sẽ thành công. Mà cậu quyết định tên kênh chưa?”

“À… Tôi định đặt là Kang Woojin Bukae.”

“Haha, hay đấy. Cái tên nghe như được đặt một cách ngẫu hứng, không quá nghiêm túc nên cũng dễ tiếp cận.”

Sau khi kiểm tra xong video, Woojin, PD và Choi Sunggeon lập tức tiến hành mở kênh.

> [Tên kênh: Kang Woojin Bukae] [Số người đăng ký: 0] [Số video: 0]

Tạm thời chỉ mới mở kênh, chưa đăng tải video chính thức.

“Giám đốc, khi nào chúng ta đăng video đầu tiên?”

“Khó mà ấn định ngày cụ thể. Cứ theo dõi tình hình rồi tôi sẽ báo sau. Đến lúc đó, hãy sắp xếp thời gian để đăng đúng thời điểm.”

“Rõ rồi. Trước đó, chúng ta cần bàn thêm về việc chuẩn bị video dự trữ.”

“À đúng nhỉ.”

Vấn đề này xuất phát từ lịch trình bận rộn của Woojin. YouTube yêu cầu duy trì tần suất đăng tải ổn định, nhưng lịch làm việc của Woojin quá kín, có thể khiến việc đăng video trở nên thất thường.

Do đó, trước khi kênh chính thức ra mắt, họ cần quay trước càng nhiều video càng tốt.

“Cậu có ý tưởng gì cho bài cover thứ hai chưa?”

“Ừm… Để xem nào.”

Woojin vô thức nảy ra một ý tưởng.

“Như cách người ta chuyển lời bài hát K-pop sang tiếng Nhật hoặc tiếng Anh, tại sao chúng ta không thử dịch lời J-pop hoặc nhạc Âu Mỹ sang tiếng Hàn rồi cover nhỉ?”

Choi Sunggeon xoa cằm suy nghĩ.

“Nghe cũng hay đấy.”

---

Hai ngày sau.

Vụ lùm xùm liên quan đến đạo diễn Kyotaro ở Nhật Bản đã lan rộng gấp nhiều lần. Ngọn lửa tranh cãi ngày càng bùng cháy dữ dội, phần lớn là do phía Kyotaro hoàn toàn giữ im lặng.

> “Tin giả hay sự thật? Đạo diễn Tanoguchi Kyotaro vẫn chưa lên tiếng giữa làn sóng tranh cãi.”

Dư luận Nhật Bản càng lúc càng tò mò. Báo chí không ngừng tung tin đồn, còn các cư dân mạng thì bàn tán sôi nổi trên các diễn đàn và mạng xã hội. Tại thời điểm này, những suy đoán về danh tính nam diễn viên Hàn Quốc đang lan tràn khắp nơi.

> “Chắc là Lee Hotae! Anh ấy từng đóng phim Nhật trước đây.”

“Dù là ai đi nữa thì cũng phải là một trong những diễn viên hàng đầu của Hàn Quốc chứ?”

“Nếu không phải tin giả, thì chắc chắn họ đã chọn một ngôi sao hạng A rồi.”

Từ các diễn viên từng góp mặt trong phim Nhật đến những cái tên vô tình bị réo gọi, dân mạng Nhật Bản đang thi nhau suy đoán danh tính nhân vật bí ẩn này.

Bất kể thực hư ra sao, một điều không thể phủ nhận là danh tiếng của bộ phim Sự hy sinh kỳ quái của người xa lạ tại Nhật Bản đã đạt mức đỉnh điểm.

Điều này cũng đúng với Hàn Quốc.

> “Nhật Bản đang sôi sục vì đạo diễn lừng danh Tanoguchi Kyotaro, liệu tin đồn về diễn viên Hàn Quốc có phải sự thật?”

“Bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách Sự hy sinh kỳ quái của người xa lạ, đạo diễn Tanoguchi vẫn chưa đưa ra bất kỳ phản hồi nào về tin đồn diễn viên Hàn Quốc.”

Mặc dù mức độ bàn luận ở Hàn Quốc không quá căng thẳng như Nhật Bản, nhưng vì trọng tâm của tin đồn là "một diễn viên Hàn Quốc", nên chủ đề này cũng thu hút sự quan tâm đáng kể.

Thậm chí, các tờ báo Hàn Quốc còn trích dẫn những suy đoán từ Nhật Bản, tiếp tục khuấy động tin tức.

> “Diễn viên hạng A Lee Hotae có tham gia vào bộ phim gây tranh cãi Sự hy sinh kỳ quái của người xa lạ tại Nhật Bản không?”

『Phía công ty quản lý của Lee Ho Tae: "Bài báo về việc tham gia là tin đồn sai sự thật, chúng tôi thậm chí chưa từng thảo luận về vấn đề này."』

Đến mức ngay cả các nhân viên tại phim trường Nam Sát Thân, nơi Kang Woojin đang quay, cũng bàn tán về tin tức này.

“Anh có thấy bài báo không? Đạo diễn Tanoguchi Kyotaro đó, anh biết chứ? Ông ấy là một bậc thầy ở Nhật Bản đấy. Nghe nói vị đạo diễn đó đã mời một diễn viên Hàn Quốc vào vai chính đấy!”

“Ôi trời, không thể nào. Chắc chỉ là tin đồn nhảm thôi. Nếu dự án lớn như vậy thì bên này đã rộ tin từ lâu rồi. Chắc chắn là báo lá cải.”

“Vậy à? Mà nghĩ lại thì cũng vô lý thật.”

Tuy nhiên, nếu ở Nhật Bản, tâm điểm tranh cãi là đạo diễn Kyotaro, thì tại Hàn Quốc, vẫn còn nhiều vấn đề khác đáng quan tâm.

Ví dụ như bộ phim Thực Đảo.

Bộ phim này vừa hoàn tất buổi đọc kịch bản và đã nhanh chóng xuất hiện trên truyền thông. Với dàn diễn viên hạng A cùng sự chỉ đạo của đạo diễn Kwon Ki Taek, lại còn có sự tham gia của "tân binh quái vật" Kang Woojin – một nhân tố tạo bất ngờ.

『[Movie Talk] Phim bom tấn Thực Đảo bắt đầu đọc kịch bản, dàn diễn viên hàng đầu tập trung vào diễn xuất (Kèm ảnh)』

『Kang Woojin – tân binh siêu phàm đứng hiên ngang giữa dàn sao lớn với vai chính (Kèm ảnh)』

Nghe tin là một chuyện, nhưng nhìn thấy hình ảnh thực tế lại là chuyện khác. Tin tức về Thực Đảo lập tức tràn ngập mặt báo.

Vài ngày sau đó.

Phim trường Nam Sát Thân – nơi đang bước vào giai đoạn quay cuối cùng – cũng bắt đầu đẩy mạnh chiến dịch quảng bá.

『Khoảnh khắc ngọt ngào giữa Kang Woojin và Hwa Rin trên trường quay Nam Sát Thân (Kèm ảnh)』

Nhiều hoạt động tiếp theo đã được lên kế hoạch cho bộ phim, bao gồm chụp poster chính thức với Kang Woojin và Hwa Rin, họp báo, cũng như các lịch trình quảng bá khác.

Trong lúc đó, đạo diễn Shin Dongchun đã thông báo cho Woojin và Hwa Rin về thời gian quay kết thúc.

“Woojin, Hwa Rin, nếu cứ giữ tốc độ này thì có thể hoàn thành vào ngày 15 tháng 8. Cố lên nào!”

Bộ phim bắt đầu quay vào khoảng ngày 20 tháng 7. Ban đầu, lịch trình được dự kiến kéo dài một tháng, nhưng đã được rút ngắn khoảng một tuần.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Trong lúc này—

“Lại có bằng chứng cho thấy Kang Woojin có hai nhân cách kìa hahahaha (Đính kèm ảnh)”

Tin đồn về quá khứ của Woojin vẫn tiếp tục lan truyền. Chủ yếu là từ các diễn đàn mạng, nhưng cũng có một số phóng viên bám riết không buông.

『Quá khứ gây tranh cãi của "tân binh quái vật" Kang Woojin lan tràn trên các diễn đàn: "Hoàn toàn khác với bây giờ, như một con người khác."』

Nhờ đó, số lượng bình luận tiêu cực trên các trang mạng xã hội và video của Kang Woojin cũng tăng lên đáng kể.

“Người này có phải bị đa nhân cách không? Sao không lên tiếng giải thích gì hết???”

“Ngày càng có nhiều nhân chứng từ quá khứ lên tiếng mà vẫn im lặng sao hahahaha”

Nhưng Kang Woojin chẳng buồn để ý.

“Ừ, rồi sao?”

Hơn nữa, chuyện này đã giao cho Choi Sungun xử lý, và lịch trình hiện tại của anh cũng quá bận để quan tâm đ ến mấy tin đồn vặt vãnh. Hiệu ứng "người bình thường" cũng góp phần giúp anh giữ bình tĩnh.

Vào thời điểm này, phía Ametalk Show! và Choi Sungun đã đạt được một thỏa thuận.

Và thỏa thuận đó lập tức được truyền đạt cho Kang Woojin.

“Ngày 30 tháng 8, xác nhận lịch quay Ametalk Show! rồi đó Woojin.”

---

Ngày 14 tháng 8, Tokyo, Nhật Bản.

Tại tập đoàn điện ảnh "Toega", nơi sản xuất bộ phim Sự Hy Sinh Kỳ Quái của Kẻ Xa Lạ, một người đàn ông quen thuộc xuất hiện trong phòng họp rộng lớn.

Đó là đạo diễn Kyotaro với mái tóc đã bạc. Hiện tại, ông là đạo diễn hot nhất ở Nhật Bản, và các bài báo liên quan đến Sự Hy Sinh Kỳ Quái của Kẻ Xa Lạ vẫn tiếp tục xuất hiện. Không có dấu hiệu nào cho thấy tranh cãi sẽ lắng xuống.

Đối diện Kyotaro là ba người đàn ông khác—phóng viên từ các tờ báo nổi tiếng của Nhật Bản. Hiện tại, Kyotaro đang trong một cuộc phỏng vấn. Cuộc trò chuyện đã kéo dài hơn 30 phút, với nhiều câu hỏi và câu trả lời qua lại.

Một trong các phóng viên đặt câu hỏi mới.

“Thưa đạo diễn, bộ phim Sự Hy Sinh Kỳ Quái của Kẻ Xa Lạ đang gặp tranh cãi ngay từ trước khi sản xuất. Ông có gì muốn nói về điều này không?”

“... …”

“Ông vẫn giữ im lặng, nhưng nếu đây là tin đồn thất thiệt, có lẽ ông nên lên tiếng đính chính để mọi chuyện rõ ràng hơn?”

Kyotaro im lặng một lúc, rồi chợt đưa tay lên cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó, ông mở miệng. Đây là lần đầu tiên Kyotaro đưa ra phát ngôn chính thức kể từ khi tranh cãi nổ ra.

“Tôi chưa thể tiết lộ mọi thứ ngay lúc này, nhưng việc một diễn viên Hàn Quốc tham gia vào Sự Hy Sinh Kỳ Quái của Kẻ Xa Lạ là sự thật. Vai diễn đã được phân bổ. Và đó là một nam diễn viên.”

“…Thật, thật sao? Vậy nghĩa là tin đồn đúng? Diễn viên đó đúng là một trong những ngôi sao hàng đầu Hàn Quốc chứ?”

Lúc này, Kyotaro lắc đầu, giọng điệu bình thản.

“Không. Cậu ta không phải là một ngôi sao hạng A. Cậu ấy là một tân binh.”

Trong khoảnh khắc, nét mặt các phóng viên lập tức thay đổi.
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 122


Không phải ngôi sao hạng A mà là tân binh?

Lời nói của đạo diễn Kyotaro, người đã có mái tóc lấm tấm bạc, khiến ba phóng viên sững sờ trong giây lát.

“······?”

“······Hả?”

Tuy nhiên, trên gương mặt điềm nhiên của đạo diễn Kyotaro không hề có dấu hiệu thay đổi. Điều đó có nghĩa đây không phải một trò đùa. Ngay lập tức, các phóng viên liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt mà không cần lên tiếng. Họ đang trò chuyện bằng ánh mắt.

‘Không có vẻ là đùa giỡn nhỉ?’

‘Tân binh?? Chỉ riêng việc có diễn viên Hàn Quốc tham gia đã gây xôn xao, vậy mà nhân vật chính lại là một tân binh sao?’

‘Tại sao lại không chọn ngôi sao hạng A mà là một tân binh?’

Họ có lý do để phản ứng như vậy. Không phải một ngôi sao hạng A từ Hàn Quốc, mà một tân binh vô danh bất ngờ xuất hiện. Tại sao? Vì lý do gì chứ? Với danh tiếng của đạo diễn Kyotaro và nhà biên kịch Akari, họ hoàn toàn có thể dễ dàng mời một ngôi sao hàng đầu. Trong tình huống đầy dấu hỏi này, một trong số các phóng viên cuối cùng cũng khó khăn lên tiếng.

Với giọng điệu đầy hoài nghi.

“Đạo... đạo diễn. Vậy có nghĩa là, trong Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ, việc có diễn viên Hàn Quốc tham gia là chắc chắn, nhưng không phải ngôi sao hạng A mà là một tân binh sao?”

Câu trả lời của đạo diễn Kyotaro lần này vẫn ngắn gọn và rõ ràng.

“Đúng vậy.”

“Thế... vấn đề ngôn ngữ thì sao ạ? Dù có luyện tập thì tôi nghĩ chắc chắn vẫn sẽ có sự gượng gạo.”

“Không có vấn đề gì.”

“······Chúng tôi có thể hỏi qua về quá trình lựa chọn diễn viên không ạ?”

“Rất tiếc, tôi không thể chia sẻ chi tiết.”

“Thưa đạo diễn, ngay cả ở nước ta cũng hiếm khi có tân binh được giao vai chính. Nếu đây là một diễn viên Hàn Quốc thì thậm chí còn là lần đầu tiên trong lịch sử. Ngài có thể giải thích thêm một chút không—”

“Không. Quá trình này quá dài và có thể gây hiểu lầm, nên tôi sẽ không nói thêm.”

Các phóng viên nhíu mày. Đúng lúc này, đạo diễn Kyotaro khẽ thở ra rồi bổ sung.

“Không chỉ tôi mà cả nhà biên kịch Takikawa Akari cũng đã hoàn toàn đồng thuận về quyết định này.”

“Cả nhà biên kịch cũng vậy sao?”

“Đúng vậy. Thực ra, không chỉ đồng thuận mà còn là sự chắc chắn. Cả tôi và nhà biên kịch đều đã gặp trực tiếp tân binh người Hàn Quốc đó và đưa ra quyết định.”

“Ngài có thể tiết lộ đó là ai không ạ?”

“Chưa phải lúc.”

Ánh mắt của toàn bộ các phóng viên lúc này đều lộ rõ sự không hài lòng. Nhưng dù thế nào, đạo diễn Kyotaro vẫn điềm nhiên tiếp tục.

“Tôi biết hiện tại Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ đang gây ra nhiều tranh cãi. Nhưng tôi cùng toàn bộ ê-kíp đều đang dốc hết tâm huyết vào bộ phim.”

“À, vâng, điều đó thì...”

“Làm ơn hãy thêm vào bài viết lời nhắn mong khán giả rộng lòng thông cảm.”

Ba phóng viên lắng nghe xong liền sáng mắt. Cuộc phỏng vấn hôm nay vốn chỉ là một lịch trình đơn giản, họ cũng chỉ vô tình đặt một câu hỏi về chủ đề đang gây chấn động Nhật Bản gần đây. Chỉ cần có một câu trả lời tạm chấp nhận được là họ đã mãn nguyện rồi.

Thế nhưng, họ lại vô tình có được một tin chấn động.

Ngay sau đó, các phóng viên khẽ bật cười đầy gượng gạo. Có vẻ họ đang dần kết thúc buổi phỏng vấn. Tất nhiên, đạo diễn Kyotaro cũng hài lòng vì mọi chuyện diễn ra đúng như ý muốn.

‘Ánh mắt của họ đã sáng lên vì có được tin nóng. Như vậy là đủ rồi.’

Mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch.

Và thế là—

Ngay trong ngày 14, phát ngôn của đạo diễn Kyotaro về "tân binh người Hàn Quốc" lập tức được tung lên mạng Nhật Bản.

“Cuối cùng đạo diễn Tanoguchi Kyotaro cũng lên tiếng về tranh cãi: ‘Đúng là có diễn viên Hàn Quốc tham gia, nhưng không phải ngôi sao hạng A mà là một tân binh.’”

Bởi vì đây là tin từ một tờ báo lớn, nó lập tức chiếm vị trí trang nhất trên chuyên mục tin tức. Tất nhiên, tiêu đề và nội dung bài báo đều được trích từ cuộc phỏng vấn của đạo diễn Kyotaro. Điều đó có nghĩa—

Nó là sự thật.

Hơn nữa, bài viết còn kèm theo một số trích dẫn:

[“Tôi chưa thể tiết lộ toàn bộ, nhưng việc diễn viên Hàn Quốc tham gia Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ đã được xác nhận. Vai diễn đã được giao. Đó là một nam diễn viên.”]

[“Không phải một ngôi sao hạng A. Cậu ấy là một tân binh.”]

Ngoài ra, còn có cả video ghi lại cảnh đạo diễn Kyotaro điềm nhiên trả lời phỏng vấn. Vì thế, phát ngôn này gần như có thể xem là tuyên bố chính thức của ông về tranh cãi suốt thời gian qua.

Ngay lập tức, giới truyền thông Nhật Bản vốn vẫn còn bán tín bán nghi đồng loạt lao vào khai thác thông tin.

“Vai chính trong Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ đã được xác nhận là một diễn viên Hàn Quốc, nhưng tại sao lại là tân binh?”

“Bộ phim Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ chọn một tân binh người Hàn làm nam chính—Một quyết định hiếm thấy từ một bậc thầy.”

Tin tức từng bị lan truyền như tin đồn thất thiệt nay đã được xác nhận chắc chắn.

“Lý do gì khiến một tân binh người Hàn được chọn vào vai chính? Nhà biên kịch Takikawa Akari vẫn giữ im lặng.”

Nhờ việc đạo diễn Kyotaro trực tiếp lên tiếng, Nhật Bản lại một lần nữa dậy sóng. Điều thú vị là dù ông đã giải thích để xóa tan tranh cãi, nhưng ngược lại, những thắc mắc mới lại bùng lên mạnh mẽ hơn.

Tranh cãi lại càng dẫn đến tranh cãi.

Dù là giới truyền thông hay công chúng Nhật Bản, tất cả đều có cùng suy nghĩ.

“Vậy là tin đồn không phải giả sao? Nhưng khoan đã, vai chính mà không phải ngôi sao hạng A mà lại là tân binh? Hoàn toàn không thể hiểu nổi!”

- Nếu là tân binh… tại sao lại nhất định phải chọn một diễn viên Hàn Quốc… Tôi không hiểu nổi.

- Ai vậy chứ!! Đạo diễn mau nói đi!!

- Lần đầu tiên tôi thấy có một tân binh Hàn Quốc được chọn làm vai chính.

- Đạo diễn Tanoguchi rốt cuộc đã chọn ai thế???

- Trường hợp này có khi là chưa từng có tiền lệ trong cả ngành điện ảnh.

- Không, vậy rốt cuộc diễn viên tân binh Hàn Quốc đó là ai? Mau có ai nói đi!

Vì bản thân câu chuyện vốn đã rất gây tranh cãi, nên tác động của nó giống như một cơn sóng thần. Tin tức lan nhanh khắp nước Nhật, thậm chí so với ban đầu, mức độ khuếch đại còn lớn gấp nhiều lần.

Và cũng không mất quá nhiều thời gian để cơn sóng dữ dội này lan sang Hàn Quốc.

---

[Độc quyền] Sự thật về Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ đã sáng tỏ: Diễn viên Hàn Quốc được xác nhận tham gia… nhưng lại là tân binh?

Bắt đầu từ tối ngày 14, qua nửa đêm và kéo dài đến rạng sáng ngày 15. Tin tức có đầy đủ bằng chứng xác thực này đã tạo nên một cơn địa chấn tại Hàn Quốc. Điểm khởi phát là từ các diễn đàn trực tuyến.

- (Repost) Hiện tại Nhật Bản đang hỗn loạn vì tin đồn đạo diễn Kyotaro đã chọn một diễn viên Hàn Quốc. Bây giờ tin này đã được xác nhận là sự thật.

- Đạo diễn Kyotaro vừa chính miệng xác nhận anh ta đã chọn một diễn viên Hàn Quốc! Hơn nữa đó lại là một tân binh!.jpg

Không ngoài dự đoán, tin tức nhanh chóng lan khắp Hàn Quốc với tốc độ chóng mặt. Đặc biệt lần này, không chỉ công chúng mà cả giới truyền thông cũng vào cuộc rầm rộ.

---

[Issue Check] Ai là diễn viên tân binh Hàn Quốc được đạo diễn Kyotaro chọn vào vai chính?

Tình thế giờ đã khác hẳn trước đó. Lý do rất đơn giản. Ban đầu, nhiều người còn nghĩ đây chỉ là tin đồn nhảm, nhưng lần này, chính đạo diễn Kyotaro đã lên tiếng xác nhận.

Tới mức này, nếu truyền thông trong nước không nhảy vào thì quả là quá yếu kém.

Nói đi cũng phải nói lại, việc một đạo diễn bậc thầy của Nhật Bản như Kyotaro chọn một diễn viên Hàn Quốc là sự thật. Hơn nữa, bộ phim mà ông ta đang thực hiện có quy mô cực lớn, vậy mà thay vì chọn một ngôi sao hạng A, ông ta lại chọn một tân binh. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ k1ch thích dư luận, khiến giới báo chí phát cuồng lao vào tìm kiếm tin tức.

---

“Tân binh” được chọn làm vai chính trong Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ, chuyên gia trong ngành điện ảnh nhận định: “Có thể xem là trường hợp đầu tiên trong lịch sử.”

Thế là truyền thông giải trí trong nước liên tục tung ra hàng loạt bài báo từ rạng sáng cho đến tận sáng hôm sau. Cũng giống như Nhật Bản, dư luận trong nước cũng sục sôi không kém.

---

- Hả hả hả hả hả hả hả hả hả hả hả hả?????

- Cái quái gì thế này??? Sao lại là một tân binh chứ??? Hài hước thật đấy.

- Wtf hahaha Kyotaro vốn thân thiện với Hàn Quốc lắm, nhưng tôi chưa từng nghĩ ông ấy lại chọn một diễn viên Hàn Quốc, hơn nữa lại là tân binh làm vai chính hahaha.

- Có thật không vậy? Hahaha trước giờ từng có tiền lệ nào chưa??

- Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ, cuốn tiểu thuyết này là siêu phẩm bán chạy nhất còn gì? Haha chuyện này lớn rồi đây!

- Diễn viên tân binh Hàn Quốc được chọn làm vai chính sao??? Chuyện này điên rồ thật hahaha.

- ?? Nhưng dù là ai đi nữa thì vấn đề ngôn ngữ tính sao đây?? Phim Nhật Bản mà, đâu phải cứ học qua loa là có thể diễn được.

- Khỉ thật! Tò mò chết đi được! Nào các thám tử Conan trên mạng, hành động đi!!!

---

Sự việc vừa kỳ lạ vừa mới mẻ. Và lúc này, Choi Sung-gun cũng đã nhận ra điều đó.

“Được rồi, ván cờ bắt đầu mở rộng rồi.”

Khi đó, cậu đang trên đường đón Kang Woo-jin. Ngay cả Woo-jin, người đang chuẩn bị ra ngoài, cũng đã kiểm tra tin tức trên điện thoại.

“À— chuyện này đang phát triển theo cách này sao? Đỉnh thật.”

Cùng ngày hôm đó, vào khoảng buổi trưa ngày 15.

Địa điểm là một quán cà phê nhạc sống tại Seoul. Không gian bên trong có ánh sáng khá dịu nhẹ, diện tích tương đối rộng. Sân khấu nhỏ đặt ở chính diện, xung quanh là nhiều loại nhạc cụ. Bố trí chỗ ngồi của khách theo hướng có thể dễ dàng theo dõi sân khấu.

Tại đây, hàng chục nhân viên sản xuất đã tập trung.

---

Đó là đội quay phim của Nam Sa Chingu. Ở lối vào quán cà phê, rất nhiều máy quay, thiết bị âm thanh và các loại máy móc khác đã được lắp đặt.

Soạt—

Cả cần micro thu âm cũng đã được giương lên.

Lúc này, các bàn trong quán vẫn đang trống không, nhưng sau đó sẽ được lấp đầy bởi những diễn viên quần chúng. Cảnh này sẽ được quay riêng sau. Dù sao thì, toàn bộ thiết bị đã được thiết lập và tập trung vào hai người: Hwarin và một diễn viên nam phụ. Hwarin mặc áo khoác jeans kết hợp với váy denim, còn người đàn ông trông khoảng ngoài 50 tuổi, vào vai chủ quán cà phê.

Ngay khoảnh khắc đó…

“Bắt đầu quay!”

Đạo diễn Shin Dong-chun, người có khuôn mặt vuông vức, ngồi trước màn hình giám sát, hô to khẩu lệnh.

“Bắt đầu quay!”

Máy quay lập tức tập trung vào Hwarin. Cùng lúc đó, cô nhập vai hoàn toàn vào nhân vật nữ chính Lee Bo-min, nắm chặt cánh tay của ông chủ quán cà phê đang đứng ngay trước mặt. Cảm xúc cô thể hiện đầy da diết, như thể sắp bật khóc.

“Chủ quán! Hôm nay anh đã hứa sẽ phát bài hát của tôi mà, sao lại như thế này?!”

Trái lại, ông chủ quán lại lộ rõ vẻ thờ ơ và phiền phức.

“Này! Haa— tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả?! Hả?! Cái ca sĩ đáng ra phải hát bài đó đã bùng show rồi! Tôi cũng bó tay thôi chứ biết làm sao?!”

“…Họ thậm chí còn không bắt máy luôn sao?”

“Trời ạ, đừng có phiền tôi nữa! Tôi cũng đang bực đây! Đám đó cứ tưởng mình là ngôi sao hạng A chắc? Toàn lũ lông bông, cứ thích thì mất hút!”

“Vậy… vậy thì ít nhất cũng phát bản thu âm hướng dẫn đi ạ! Không… nếu không thì để tôi hát! Tôi sẽ hát!”

“Này này, đừng có quá đáng! Cô tưởng ở đây có mỗi mình cô sao?!”

Ông chủ quán thô bạo giật tay ra khỏi Bo-min, nhưng cô vẫn tuyệt vọng níu kéo.

“Chủ quán! Chỉ một lần thôi! Một lần thôi mà!”

“Trời ạ, biến đi cho khuất mắt! Đây là quán cà phê nhạc sống, nhạc sống đấy! Phát bản thu âm thì còn gì là quán live nữa? Đừng bám theo tôi nữa, đi tìm chỗ khác mà hát đi!”

Nói rồi, ông chủ quán đẩy mạnh Lee Bo-min ra xa.

“Cắt!”

Rồi ngay sau đó…

“Action!”

Cảnh quay tiếp tục, lần này là góc quay của Lee Bo-min và ông chủ quán. Cảnh ông chủ quán đẩy Bo-min được quay lại thêm vài lần để đảm bảo mượt mà khi dựng phim. Đạo diễn Shin Dong-chun tập trung vào màn hình giám sát, rồi một lần nữa hô lớn:

“Action!”

Từ cảnh ông chủ quán đẩy Lee Bo-min…

Ngay lúc đó—

- Cộc, cộc!

Tiếng gõ vào micro vang vọng khắp quán cà phê nhạc sống. Cả Lee Bo-min và ông chủ quán lập tức quay đầu về phía sân khấu. Máy quay cũng ngay lập tức hướng theo ánh nhìn của họ.

Trên sân khấu là một người đàn ông mặc áo hoodie.

Kang Woo-jin. Không— phải nói là Han In-ho.

Gương mặt anh ta vô cảm, như thể chẳng suy nghĩ gì nhiều. Chính sự xuất hiện đột ngột của Han In-ho trên sân khấu khiến ông chủ quán nhăn mặt khó chịu.

“Cái quái gì— thằng nhóc đó làm gì trên sân khấu vậy?!”

Trong khi đó, Lee Bo-min, người vừa nghe thấy In-ho nói rằng anh ta đi vệ sinh, chớp mắt đầy ngỡ ngàng.

“Gì chứ… sao lại ở đó? Không lẽ định giở trò gì à?”

Ông chủ quán lập tức quay sang hỏi Bo-min với giọng đầy bực tức.

“Cô quen nó hả?!”

“Xin… xin lỗi! Tôi sẽ kéo cậu ta xuống ngay!”

Nhưng đúng lúc đó—

- ♬♪

Một giai điệu quen thuộc vang lên khắp quán cà phê. Bo-min, đang định chạy lên kéo In-ho xuống, bỗng khựng lại và lẩm bẩm một mình.

“…Hả? Bài hát của mình?”

Chưa kịp hết ngạc nhiên, Han In-ho trên sân khấu bắt đầu di chuyển một cách hờ hững. Anh ta đưa miệng đến gần micro đứng và cất giọng.

- ♬♪

Trên nền nhạc của bài hát MR do chính Bo-min sáng tác, giọng hát của Han In-ho vang lên. Máy quay lập tức lấy toàn cảnh anh trên sân khấu. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, chất giọng trầm và sâu lắng của anh ta vang vọng khắp quán.

Cùng lúc đó, ông chủ quán, người ban nãy còn giận dữ, bỗng dừng lại, xoa cằm rồi thốt lên.

“Ồ— gì đây? Thằng nhóc này… giọng hay phết nhỉ? Cô quen cậu ta à? Cậu ta là ca sĩ chuyên nghiệp hay thực tập sinh vậy?”

Nghe câu hỏi, Lee Bo-min không lập tức trả lời mà chỉ tròn mắt nhìn chằm chằm vào Han In-ho trên sân khấu. Cô chết lặng mất ba giây, rồi mới khó khăn lên tiếng.

“Không… tôi cũng không biết. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta hát.”

Đây là một cảnh trong tập 2. Bài hát mà Han In-ho đang hát chính là "Han In-ho’s Theme Song"— một trong những bản OST chính thức của Nam Sa Chingu.

Sau khi giai điệu kết thúc…

“…Cắt!! Tốt lắm!!!”

Đạo diễn Shin Dong-chun bật dậy khỏi ghế và vỗ tay nhiệt liệt. Ông không tiếc lời khen ngợi. Nhưng tất nhiên, cảnh này chưa thể hoàn thành chỉ với một lần quay.

Ba lần quay lại.

Không phải vì Kang Woo-jin hay Hwarin diễn chưa đạt. Ngược lại, diễn xuất của hai người họ thừa sức làm hài lòng đạo diễn. Chỉ là vì chính đạo diễn Shin Dong-chun quá tham vọng— đây là cảnh đánh dấu lần đầu tiên giọng hát của Han In-ho được tiết lộ, nên ông muốn mọi thứ phải hoàn hảo.

- ♬♪

Cuối cùng—

“Cắt cắt!! Tốt lắm!!! Woo-jin! Hwarin! Hai người vất vả rồi!!”

Đạo diễn Shin Dong-chun hô lớn, rồi vỗ tay về phía hai diễn viên đang đứng trên phim trường. Các nhân viên cũng ngay lập tức hưởng ứng.

- Bốp bốp bốp bốp bốp!

Hwarin dưới sân khấu cũng cúi đầu chào đoàn làm phim.

“Cảm ơn đạo diễn! Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi!”

Kang Woo-jin trên sân khấu cũng cúi đầu chào đạo diễn và hàng chục nhân viên khác.

“Cảm ơn mọi người! Mọi người vất vả rồi!”

Những lời tán thưởng tràn ngập trên phim trường.

“Ôi trời, cảnh cuối đỉnh quá!”

“Hai diễn viên chính vất vả rồi!”

“Aizz, mới thân thiết hơn chút mà đã xong rồi à!”

“Haha, hay là quay thêm vài tháng nữa?”

“Đừng giỡn! Mọi người vất vả rồi!”

“Cuối cùng cũng xong rồi!!”

Đạo diễn Shin Dong-chun, với nụ cười mãn nguyện trên môi, vỗ tay một lần nữa để lấy lại trật tự. Sau khoảng một tháng quay phim, Nam Sa Chingu chính thức đóng máy.

“Nào nào! Chúng ta sẽ ăn mừng Crank-up sau! Trước hết, dọn dẹp phim trường đi đã! Thời gian thuê địa điểm sắp hết rồi!”

Trong khi đó, tại Hàn Quốc, truyền thông trong nước đang rầm rộ đưa tin về bộ phim Sự Hy Sinh Kỳ Quái Của Kẻ Xa Lạ. Và giữa tâm bão dư luận, cái tên của một diễn viên bỗng được nhắc đến dồn dập.

“Diễn viên Hàn Quốc được đạo diễn Kyotaro chọn làm vai chính… chẳng phải là Kang Woo-jin sao??? Mọi dấu hiệu đều chỉ vào Kang Woo-jin mà!”

Cái tên ấy chính là Kang Woo-jin.
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 123


Trên các diễn đàn mạng, cái tên Kang Woo-jin bỗng bùng nổ. Không chỉ vậy, ngay cả trong phần bình luận dưới các bài báo, anh ta cũng được nhắc đến một cách tự nhiên.

“Là Kang Woo-jin thật sao?”

“Woo-jin hả? Thật á?? Sao tự nhiên lại nhắc đến Woo-jin vậy?”

“Bọn thám tử trong góc phòng trên mấy cái diễn đàn đang tranh nhau khẳng định là Kang Woo-jin đây này, buồn cười vãi!”

“Nghe nói hắn có tính cách hai mặt này nọ mà? Woo-jin đúng là chẳng ưa nổi.”

“Hah, Woo-jin gì mà Woo-jin, chẳng qua bọn ngu kia đang tự tưởng tượng ra thôi!”

“Ồ, nhưng mà phải công nhận Woo-jin đúng là nổi bật nhất trong lứa diễn viên mới hiện nay.”

“... Tôi thì không nghĩ là Woo-jin đâu? Cậu ta đang nhận bao nhiêu dự án rồi còn gì?”

Truyền thông nhanh chóng bắt sóng và thêm thắt vào tin đồn.

“[Tin nóng] Đạo diễn Kyotaro nhắc đến 'diễn viên tân binh Hàn Quốc' – Liệu có phải Kang Woo-jin? Tin đồn lan truyền nhanh chóng trên các diễn đàn!”

Chỉ trong vòng vài chục phút, số lượng bài báo phỏng đoán và giật tít ngày càng tăng.

“Tôi nghĩ khả năng cao lắm, dạo này phim Hanryang đang hot trên Netflix Nhật, có khi đạo diễn Kyotaro xem rồi để ý đến Woo-jin cũng nên.”

Lượng bình luận kiểu "thám tử nghiệp dư" càng lúc càng nhiều, biến mọi thứ thành một mớ hỗn độn. Nhưng với Kang Woo-jin, đây lại là một tin tốt.

Không, chính xác hơn thì… đây là điều mà Choi Sung-geon hằng mong đợi.

---

Quay lại phim trường – quán café live

Trong lúc trên mạng, cái tên Kang Woo-jin vẫn đang được nhắc đi nhắc lại, thì tại trường quay cuối cùng của Nam Satchin, công việc dọn dẹp đang diễn ra tất bật. Hàng chục nhân viên hậu trường làm việc nhịp nhàng.

“Ê, dây điện! Cẩn thận cái dây điện!”

“Ôi trời—xin lỗi ạ!”

“Này cậu kia! Đèn đó đắt lắm đấy, bê cho cẩn thận vào!!”

“Vâng! Nhẹ nhàng! Nhớ rồi ạ!”

“Nhanh lên nào, còn một tiếng nữa là phải dọn sạch đấy!”

Woo-jin và Hwa-rin đang chào tạm biệt các nhân viên trong đoàn. Dù vậy, Woo-jin vẫn giữ nguyên vẻ dửng dưng vốn có.

“Phew, vậy là xong thêm một dự án nữa rồi?”

Anh ta nghĩ thầm. Phải miêu tả cảm giác này thế nào nhỉ? Tự hào? Woo-jin tự khen bản thân. Dù lịch trình kín đặc, anh vẫn hoàn thành bộ phim một cách gọn gàng.

“Hưng Tín Sở, Hồ sơ Pháp Y, Trùm m* t**, rồi giờ tới Nam Satchin… Ôi trời, mình đã đóng bốn phim rồi á?”

Woo-jin hơi ngỡ ngàng. Cảm giác như vừa mới hôm qua thôi, anh ta còn bỡ ngỡ với vai diễn của Park Dae-ri, vậy mà giờ đây, danh sách vai diễn của anh đã dài ra đáng kể. Và điều quan trọng hơn là… anh cảm thấy như đang sống trong "thế giới của Kang Woo-jin".

“Nhưng mà, dù sao đi nữa, việc cần làm phía trước vẫn còn nhiều.”

Chợt nhớ đến những lịch trình đang chờ đợi, Woo-jin cố gắng giữ tinh thần phấn chấn. Nhưng dù có cố đến đâu, khuôn mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng nghiêm túc.

Ngay lúc đó.

“Này… Woo-jin.”

Hwa-rin vừa nói lời tạm biệt với đạo diễn Shin Dong-chun xong, bây giờ cô ấy tiến về phía Woo-jin với vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Woo-jin hạ giọng đáp lại.

“Vâng, Hwa-rin. Cảm ơn cô đã vất vả rồi.”

“Woo-jin cũng làm việc chăm chỉ lắm.”

Ngay khoảnh khắc đó, bản năng của Woo-jin bất giác trỗi dậy. Anh khẽ ngẩng đầu lên. Trước mặt anh, đôi môi đỏ nhạt của Hwa-rin hiện lên trong tầm mắt.

Ôi trời… Khoan đã.

Nhờ cảnh hôn lúc nãy vẫn còn in sâu trong tâm trí, Woo-jin vội vã nhìn đi hướng khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Quên đi, thằng ngốc này.”

Woo-jin thực sự muốn tự vả vào mặt mình nhưng cố gắng kiềm chế. Trong khi đó, Hwa-rin nhìn Woo-jin – người vừa quay đi – và có một suy nghĩ khác trong đầu.

“A! Đừng nói là anh ấy thấy chán… hoặc đang bận nhé? Trời ơi, phải làm sao đây! Thôi kệ, cứ liều một phen!”

Ngay sau đó, cô hắng giọng một chút rồi dè dặt lên tiếng.

“Này… ừm! Anh có thể cho em số điện thoại được không?”

“Số điện thoại?”

Ánh mắt Hwa-rin khẽ dao động.

“…Vâng. Không có ý gì khác đâu ạ. Chỉ là vì chúng ta cùng đóng Nam Satchin, rồi sắp tới cũng sẽ gặp nhau trong dự án Bữa Cơm Gia Đình của PD Yoon nữa.”

“À…”

“Biết số liên lạc vẫn tốt hơn… À không, cũng có thể sẽ có lúc cần liên lạc mà.”

“Được thôi.”

Woo-jin bình thản gật đầu rồi nhận lấy điện thoại của Hwa-rin. Nhưng trong lòng, anh không khỏi bật cười.

“Dễ thương thật.”

Anh nhớ đến việc cô từng là fan của mình. Sau khi lưu được số của Woo-jin, Hwa-rin vẫn giữ vẻ mặt bình thản mà nói.

“Cảm ơn anh nhé.”

Nhưng trong lòng thì nhảy cẫng lên như vừa nhặt được một vật phẩm hiếm trong game.

Đúng lúc đó.

“Hai người! Làm việc vất vả rồi nhé!”

Một giọng nam đầy phấn khích vang lên từ phía sau. Khi quay lại, họ thấy đạo diễn Shin Dong-chun đang đứng đó, bên cạnh ông là biên kịch Choi Na-na – trông có vẻ rụt rè – và giám đốc sản xuất Kim So-hyang hơi đẫy đà.

Có lẽ vì đây là buổi quay cuối cùng nên họ đến thăm phim trường.

Biên kịch Choi Na-na, với dáng vẻ rụt rè thường thấy, lúng túng tiến lại gần rồi cúi gập người chào hai diễn viên.

“Anh Woo-jin… giọng hát của anh thực sự quá tuyệt… Và chị Hwa-rin, diễn xuất của chị cũng xuất sắc vô cùng.”

Chắc hẳn, đối với cô, tất cả những gì đang diễn ra chẳng khác nào một giấc mơ. Kang Woo-jin tham gia Nam Satchin, Hwa-rin cũng có mặt, và giờ đây, bộ phim không chỉ kết thúc mà còn sắp được ra mắt tại Nhật Bản.

Mọi chuyện đã lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

“Tôi thực sự rất mong chờ xem Nam Satchin sẽ lên hình như thế nào! Tôi yêu hai người lắm!”

Nhờ vào sự dồn hết can đảm của Choi Na-na, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lúc này, đạo diễn Shin Dong-chun với khuôn mặt góc cạnh của mình lên tiếng.

“Haha, nếu muốn đáp ứng kỳ vọng của biên kịch thì chúng ta phải lao vào phần hậu kỳ đến chết mất thôi.”

“A! Ý tôi không phải như vậy đâu ạ!”

“Tôi biết mà. Dù sao cũng lâu rồi tôi mới làm phim truyền hình, lần này cũng phải đầu tư chút sức lực chứ. À, Woo-jin và Hwa-rin này, hai em cũng biết rồi đấy, dù đã quay xong nhưng vẫn còn nhiều việc lắm. Chụp poster, rồi hậu kỳ lồng tiếng nữa… À, Woo-jin, tôi nghĩ phần OST của em hôm nay nên thu riêng sau.”

Shin Dong-chun lật lật sổ tay, tính toán thời gian rồi nói tiếp.

“Hôm nay là ngày 15 nhỉ? Teaser và trailer sẽ được tung ra vào tuần sau, bao gồm cả video hậu trường nữa.”

Giám đốc sản xuất Kim So-hyang tiếp lời.

“Chúng ta cũng phải tổ chức buổi họp báo sớm. Nam Satchin sẽ được quảng bá như một trong những dự án phim ngắn tiêu biểu.”

Điều đó có nghĩa là cả Kang Woo-jin và Hwa-rin đều phải tham gia, cùng với đạo diễn Shin Dong-chun và biên kịch Choi Na-na.

“Và chuyện này tôi sẽ thông báo với công ty quản lý của hai người sau, nhưng có khả năng hai người sẽ phải sang Nhật một chuyến để quảng bá cho phim.”

“Nhật Bản ạ?”

Khi Woo-jin đang thắc mắc trong đầu, Kim So-hyang đã giải thích ngay.

“Netflix Nhật chính thức gửi lời mời. Có vẻ như nhờ vào sức hút của Hanryang mà Woo-jin mới được chú ý. Còn Hwa-rin thì khỏi nói rồi, em vốn là diễn viên hàng đầu bên đó mà.”

Việc này không phải chưa từng xảy ra, nhưng cũng không phải là chuyện thường xuyên.

“Bộ phim sẽ được phát hành chính thức tại Nhật, nên danh nghĩa sẽ là họp báo, nhưng thực chất chỉ là một sự kiện quảng bá nhỏ thôi.”

Ngay lúc đó, một giọng nam khác xen vào.

“Haha, cứ báo lịch trình cho tôi là được. Đây là vai chính đầu tiên của Woo-jin mà, chắc chắn phải đi rồi.”

Là Choi Sung-geon – người luôn búi tóc đằng sau đầu.

Sột soạt.

Anh ta khẽ mỉm cười, rồi ghé sát tai Woo-jin thì thầm.

“Truyền thông và dư luận bắt đầu xoay quanh cậu rồi. Giờ chỉ còn chờ cú đẩy cuối cùng nữa thôi.”

Anh ta quay lưng bước đi.

Ngày hôm sau sau khi hoàn thành việc quay phim Nam Sát Thân. Một buổi sáng muộn ngày 16. Khi tin tức về bộ phim bắt đầu tràn ngập trên mạng.

“‘Kang Woojin’ và ‘Hwarin’ phối hợp trong Nam Sát Thân cuối cùng cũng chính thức đóng máy!”

Kang Woojin, đang ngủ say như chết trên giường, bất chợt mở bừng mắt.

“...Hả?”

Mái tóc rối bù, ánh mắt mơ màng, trông như thể linh hồn anh vừa bị hút ra ngoài. Đơn giản vì anh đã ngủ quá sâu. Trong vài giây, Woojin chỉ nhìn trân trân lên trần nhà quen thuộc, rồi não bộ mới dần khởi động lại.

“Ah— chết tiệt!!”

Woojin bật dậy khỏi giường một cách hoảng hốt. Vì bản năng mách bảo rằng anh đã ngủ quên. Nếu ai đó nhìn thấy cảnh này, họ có thể tưởng rằng anh vẫn đang làm việc ở công ty thiết kế. Bởi anh vẫn còn chút dáng vẻ của một người bình thường chứ chưa hoàn toàn là một ngôi sao.

Vừa vội vã chạy vào nhà tắm, vừa cầm điện thoại kiểm tra thời gian.

“Mấy giờ rồi... À.”

Woojin chợt khựng lại giữa chừng. Rồi bật cười đầy chán nản.

“Mình làm cái quái gì vậy? Đầu óc có vấn đề à?”

Lý do rất đơn giản. Đêm qua, quản lý Choi Sung-geon đã tặng anh hai ngày nghỉ.

“Quay phim Nam Sát Thân xong rồi, Đảo Mất Tích cũng hoàn thành phần đọc kịch bản, nghỉ ngơi một hai ngày đi.”

Woojin đã vui đến mức suýt nữa ôm chầm lấy Sung-geon. Nhưng rốt cuộc, anh chỉ giữ vẻ nghiêm túc và cúi đầu cảm ơn một cách trang trọng.

Gãi đầu, Woojin lại lao mình xuống giường.

“Quá đã—”

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh hoàn toàn buông bỏ mọi thứ. Không còn lịch trình dày đặc, không còn diễn xuất, không còn phải duy trì hình tượng, không còn áp lực hay kỳ vọng. Chỉ có một Kang Woojin thực sự tồn tại trong khoảnh khắc này.

Mặc kệ thế giới ngoài kia đang ồn ào thế nào, anh nhắm mắt ngủ tiếp.

Chẳng liên quan gì đến anh cả.

Anh cứ thế ngủ lười cho đến tận trưa mới chậm rãi thức dậy, rồi di chuyển xuống bãi đỗ xe.

“Nào, chiến mã của ta, cuối cùng cũng đến lúc lăn bánh rồi.”

Anh định lái thử chiếc xe mới tinh mà mình chưa từng động đến.

Thế nhưng, khi Woojin đang tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi ngọt ngào này, cái tên Kang Woojin lại đang lan truyền khắp nơi trên mạng.

-"Kang Woojin á? Trên Instagram của cậu ta chẳng có gì mới cả?"

Càng lúc càng có nhiều lời bàn tán xuất hiện trên mạng, lan rộng như cháy rừng. Người ta đưa ra vô số giả thuyết và suy đoán. Ai là người đã khơi mào tin đồn này? Không ai biết chắc.

Có lẽ bởi gần đây Woojin là tân binh sáng giá nhất? Hoặc do thời điểm quá trùng hợp?

Dù lý do là gì, tin đồn đã lan ra quá nhanh.

Nhiều người bắt đầu đóng vai thám tử để phân tích tình hình.

-“Tóm gọn lại nhé. Kang Woojin giành giải thưởng diễn xuất tại Liên hoan phim Mise-en-scène, và người trao cúp cho cậu ta là đạo diễn Kyotaro.”

-“Oooo đúng rồi! Phân tích này có vẻ chính xác nhất đấy!”

-“Giờ ngoài Kang Woojin ra thì chẳng có tân binh nào nổi bật hơn cả, haha. Dù tôi chưa xem Thám Tử Tư Nhân, nhưng phải nói là vai Park Dae-ri của cậu ấy đỉnh thật.”

Dĩ nhiên, không phải ai cũng có phản ứng tích cực.

-“Cậu ta vừa quay Nam Sát Thân, vừa quay Đảo Mất Tích, còn quảng cáo này nọ nữa. Lịch trình kín mít thế mà bảo là sang Nhật đóng phim?”

-“Vấn đề là tiếng Nhật ấy, haha. Cậu ta học tiếng Nhật từ bao giờ mà đóng phim ở Nhật được?”

-“Tôi cược một phiếu là không phải Kang Woojin.”

-“Có khi nào là một diễn viên vô danh nào đó ở Hàn Quốc? Hoặc biết đâu là kiều bào Nhật Bản?”

-“Hahaha, có khi là một kiều bào nhưng được gọi là ‘diễn viên Hàn Quốc’ đấy chứ?”

Mọi người tranh cãi không ngừng.

Bởi vì tin tức về bộ phim Sự Hy Sinh Kỳ Lạ của Kẻ Xa Lạ quá hấp dẫn, sự quan tâm của công chúng giống như một quả pháo hoa khổng lồ đang bùng nổ.

Nhưng dù sao, có một điều chắc chắn:

Tên tuổi của Kang Woojin đang ngày càng khắc sâu vào tâm trí công chúng.

Tình trạng này kéo dài ít nhất hai ngày.

Báo chí cũng vào cuộc.

“[CHECK] Lần đầu tiên trong nước, một ‘tân binh’ có thể giành vai chính trong siêu phẩm Nhật Bản? Mọi sự chú ý dồn về Kang Woojin.”

“‘Đạo diễn Kyotaro đã trao cúp giải thưởng diễn xuất cho anh ấy’ - Khả năng cao ‘diễn viên mới của Hàn Quốc’ chính là Kang Woojin!”

Dĩ nhiên, tin tức này đã lan đến rất nhiều người. Không chỉ giới diễn viên hay làng giải trí, mà cả những người thân thiết với Woojin cũng bị kéo vào cuộc.

-“Này Woojin, tin đồn cậu đóng vai chính trong phim Nhật Bản có thật không???”

-“Thật cái đầu cậu, haha. Không thấy cậu ấy im lặng à? Chắc toàn tin vịt thôi.”

-“Woojin!! Trả lời tao mau! Kim Woo-ram! Mày biết chuyện gì không?”

-“Bận lắm, tao cũng chẳng biết gì.”

-“Kệ đi, bọn ngu này, haha. Nhưng mà này, chúng ta có nên tụ tập một lần không? Lâu rồi không gặp mặt ‘Kang Star’.”

Ngay cả fanclub của Woojin cũng náo loạn.

“[CHÍNH THỨC] Chào mừng đến với fanclub chính thức của Kang Woojin - ‘Trái tim Gang’!”

Số lượng thành viên: 19.520 người.

Quản lý đại diện: Hyeoryukyeoja

Trong số các thành viên fanclub, đại diện "Hyeoryukyeoja" và đội ngũ quản trị là những người phản ứng mạnh mẽ nhất.

“Cái này... cái này là thật sao?? Oppa Woojin thực sự tiến quân sang Nhật Bản??”

“Tớ cũng không biết! Nhưng công ty của oppa chưa đưa ra thông báo gì cả mà?”

“Hyun-ah! Gọi điện hỏi oppa ngay đi!”

“A! Ảnh không nghe máy!”

Tin đồn ngày càng lan rộng như một quả cầu tuyết lăn xuống dốc, kích thước của nó ngày càng lớn hơn. Nhưng Kang Woojin chỉ…

『[Star Talk] Tin đồn “tiến quân Nhật Bản” của Kang Woojin ngày càng lan rộng, nhưng bản thân nam diễn viên lại hoàn toàn im lặng』

...lặng lẽ thực hiện lịch trình của mình.

---

Ngày 19, buổi sáng. Cheongdam-dong.

Chiếc xe van chở Kang Woojin dừng lại tại bãi đỗ xe của một salon làm đẹp ở Cheongdam-dong. Cửa sau xe mở ra, Woojin bước xuống. Anh đội mũ lưỡi trai, mặc áo thun đen và quần jean – một phong cách đơn giản, tự nhiên.

Lịch trình đầu tiên trong ngày của Woojin là buổi chụp ảnh poster cho "Nam Sa Chingu" (Nam Sư Tình).

Dù vậy, lịch trình sau đó lại khá nhẹ nhàng.

Ngay khi Woojin bước đi một cách vô tư, nhóm năm người bao gồm Choi Sunggeon, Jang Suhwan và Han Yejung liền tiến đến bên cạnh anh. Và rồi—

“Woojin à.”

Choi Sunggeon buộc lại mái tóc đuôi ngựa của mình rồi gọi Woojin.

“Có vẻ bầu không khí đã nóng lên kha khá rồi. Cậu nghĩ sao? Có nên chính thức mở kênh BuCae của Kang Woojin không?”

Nếu anh nói vậy, tôi cũng đồng ý thôi. Nhưng mà... phải tỏ ra ngầu một chút mới được.

Woojin hạ thấp giọng, giả vờ lạnh lùng:

“Tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp.”

“Được.”

Sunggeon giơ tay làm ký hiệu OK, sau đó dừng lại một chút rồi lấy điện thoại ra, gọi cho đạo diễn quản lý kênh YouTube của Kang Woojin.

Sau đó, anh đưa điện thoại cho Woojin.

“Dù gì đây cũng là kênh của cậu, nên chính cậu hãy là người khởi động nó đi.”

Woojin gật đầu một cách thản nhiên, nhưng thực tế có chút căng thẳng.

Chỉ là mở kênh thôi mà, sao mình lại thấy hồi hộp thế này?

Anh đưa điện thoại lên tai. Giọng của đạo diễn vang lên từ đầu dây bên kia.

“Vâng— thưa đại diện.”

Woojin hạ giọng nói một cách trầm tĩnh:

“Tôi là Kang Woojin đây, PD. Tôi nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để khởi động kênh.”

“Haha, chúng tôi chờ đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi! Vậy tôi sẽ đăng video ngay bây giờ nhé!”

Chỉ trong vài phút, kênh BuCae của Kang Woojin, vốn trước đó hoàn toàn trống rỗng, đã có sự thay đổi.

[Tên kênh: Kang Woojin BuCae] [158 người đăng ký] [2 video]

【Lời chào】Xin chào, tôi là diễn viên Kang Woojin. À không, phải nói là BuCae của Kang Woojin chứ nhỉ? Bạn có chút thời gian không? |Kang Woojin BuCae

【(1) Ella ni / "Ballerina"】Bản cover (phiên bản tiếng Nhật) |Kang Woojin BuCae

Chiếc nắp đã được mở.

Điều thú vị là—

Hả? Vậy là không phải hàng giả à?!

ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Cái quái gì vậy ㅋㅋㅋㅋ Đây đúng là kênh thật của Woojin oppa luôn sao? ㅋㅋㅋㅋㅋ

…Ủa? Cái gì đây? Đây đúng là Woojin thật à??

Phản ứng bùng nổ ngay lập tức.
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 124


Một tiếng đồng hồ. Đó là khoảng thời gian Kang Woojin ngồi làm tóc và trang điểm tại salon. Dĩ nhiên, quá trình này không thể hoàn thành chỉ trong một tiếng, nhưng hiện tại cũng gần như đã xong.

Ngồi trước gương, Woojin cảm thấy khá bình thản.

“Ừm, hôm nay trông mặt mình cũng ổn đấy. Gần như là phép thuật vậy.”

Anh tự khen bản thân khi nhìn vào diện mạo sau khi makeup. Nhưng trong khi Woojin vẫn đang thong thả tận hưởng khoảnh khắc của mình, thì kênh BuCae mới mở của anh lại đang trải qua một cơn địa chấn.

Khi vừa khởi động, kênh này chỉ có khoảng 100 người đăng ký—đa phần là những người nhấn theo dõi chỉ vì tò mò.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Chỉ trong một tiếng, số liệu đã thay đổi rõ rệt.

[Tên kênh: Kang Woojin BuCae] [5.858 người đăng ký] [2 video]

Hơn 5.000 người đăng ký mới trong vòng một tiếng. Và con số này chưa phải điều đáng kinh ngạc nhất—sự bùng nổ thực sự đến từ hai video đã được đăng tải.

Mở màn, video giới thiệu đầu tiên của Woojin:

【Lời chào】Xin chào, tôi là diễn viên Kang Woojin. À không, phải nói là BuCae của Kang Woojin chứ nhỉ? Bạn có chút thời gian không? |Kang Woojin BuCae

1,2 vạn lượt xem / 19.08.2020

Video chào hỏi đã nhanh chóng vượt mốc 10.000 lượt xem. Nhưng đó vẫn chỉ là phần mở đầu—video thứ hai mới thực sự là điểm nhấn.

Đó là bản cover đầu tiên của Woojin: ca khúc Ballerina của Ellani, phiên bản tiếng Nhật.

【(1) Ellani / ‘Ballerina’】Bản cover (Japanese.Ver) |Kang Woojin BuCae

2,3 vạn lượt xem / 19.08.2020

Hơn 20.000 lượt xem mà không cần bất kỳ chiến dịch quảng bá nào.

Đây chính là sức mạnh của Woojin. Sự nổi tiếng tích lũy bấy lâu nay, cộng với tin đồn hợp tác cùng đạo diễn Kyotaro, đã khiến mọi người đổ xô tìm kiếm thông tin về anh trên YouTube. Và khi nhập tên Woojin vào thanh tìm kiếm, họ đã bất ngờ chạm mặt với kênh BuCae, cùng với video cover không báo trước.

Kết quả?

Bình luận tràn ngập kênh:

Trời ơi, "BuCae" của Kang Woojinㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ

WTF???? Đây là thật á??????

….Tôi cứ nghĩ là hàng fake, thế quái nào lại đúng là Woojin vậy?? Và sao anh ấy lại đẹp trai thế???

Khoan đã, Woojin oppa nói tiếng Nhật siêu giỏi luôn á???

Chất giọng này đi làm idol cũng không vấn đề gì đâu!!!

Ối… phát âm tiếng Nhật của anh ấy đỉnh thật… chẳng lẽ từng sống ở Nhật sao???

ㅋㅋㅋㅋ Tôi chỉ tìm kiếm thông tin thôi mà đúng lúc video này lại xuất hiệnㅋㅋㅋㅋ

Thế rốt cuộc có phải Woojin là diễn viên mới mà đạo diễn Kyotaro chiêu mộ không???

↑ Tôi cũng tìm vào đây chỉ vì tin này!

Phần bình luận như một vụ nổ hạt nhân.

Và rồi…

Tin tức về kênh BuCae của Kang Woojin lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Từ fanclub "Gangshimjang", thông tin này nhanh chóng lan sang các blog, diễn đàn, mạng xã hội, và cả các nhóm chat cá nhân.

Tốc độ lan truyền của tin đồn không hề bình thường.

- Tin nóng! Kang Woo-jin đã mở kênh YouTube! (link đính kèm)

Khắp các diễn đàn mạng trong nước đang bùng nổ với chủ đề "diễn viên tân binh Hàn Quốc" được đạo diễn Kyotaro chọn. Cuộc tranh luận vẫn chưa có hồi kết. Chính vì thế, khi kênh YouTube của Kang Woo-jin vừa xuất hiện, nó lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

- "Nhân vật hack" Kang Woo-jin: kỹ năng ca hát + trình độ tiếng Nhật (GIF đính kèm)

Những bài đăng kiểu "câu view" lan truyền với tốc độ chóng mặt, và vô số cư dân mạng như bị thôi miên lao vào kênh "Kang Woo-jin phụ bản". Lượng người xem nhiều đến mức không thể ước lượng.

Mạng xã hội giống như một màn bắn pháo hoa liên tục nổ tung.

Những người mới tìm đến kênh đều có chung một phản ứng:

Kang Woo-jin rốt cuộc là ai?

Một diễn viên với hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, kỹ năng ca hát đáng kinh ngạc, tiếng Nhật lưu loát như người bản địa…

Những phản ứng này hoàn toàn dễ hiểu. Vì ngay từ khi xuất hiện, Kang Woo-jin đã không hề đi theo con đường thông thường.

Điều thú vị là…

- Có vẻ như Kang Woo-jin là kiều bào Hàn ở Nhật.

- Không lẽ cậu ta đã học diễn xuất ở Nhật rồi mới về Hàn Quốc?

Một làn sóng hiểu lầm quy mô lớn bắt đầu lan rộng.

- Tôi hiểu rồi! Chắc chắn Kang Woo-jin có anh em sinh đôi! Một người làm diễn viên, một người làm ca sĩ!

Những suy đoán này không nằm trong dự tính của Kang Woo-jin hay Choi Sung-gun, nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến. Tốc độ lan truyền tin đồn ngày càng nhanh.

---

Cùng lúc đó, ở thế giới thực…

Trái ngược với tình hình sôi động trên mạng, những người trong giới giải trí vẫn chưa nắm bắt rõ toàn bộ sự việc.

Ví dụ, tại một nhà hàng Nhật sang trọng ở Seoul, nơi quy tụ nhiều diễn viên hàng đầu, bầu không khí vẫn còn khá điềm tĩnh. Đây là buổi gặp mặt trước khi đọc kịch bản bộ phim "Chuyện tình đóng băng", tác phẩm tiếp theo của biên kịch ngôi sao Lee Wol-seon. Trên danh nghĩa là họp mặt trước khi làm việc, nhưng thực chất không khác gì một buổi tiệc rượu.

Kang Woo-jin cũng được mời đến, nhưng do lịch trình không khớp, anh đã không thể tham gia.

Dù vậy…

“Không biết Kang Woo-jin học ngôn ngữ ký hiệu đến đâu rồi nhỉ? Cậu ấy có luyện tập chăm chỉ không?”

“Vai diễn này vốn đã khó, nhưng chắc chắn biên kịch đã có sự sắp xếp hợp lý.”

“Mà này, chuyện giữa Kang Woo-jin và đạo diễn Kyotaro là thật sao?”

Chủ đề bàn tán không ai khác ngoài Kang Woo-jin. Điều này cũng không có gì lạ. Dù xét ở khía cạnh nào, anh cũng đang làm khuynh đảo giới giải trí. Hơn nữa, họ sắp có cơ hội làm việc cùng anh.

“A, diễn viên tân binh mà đạo diễn Kyotaro chọn? Chẳng phải tin đó chỉ là suy đoán của đám phóng viên thôi sao?”

“Có vẻ như vẫn chưa có xác nhận chính thức.”

“Trong ngành này, mấy tin đồn kiểu đó đâu phải hiếm. Tôi cá là không phải đâu. Chẳng qua do cậu ta đang nổi nên bị gọi tên thôi.”

“Nhưng mà có người phân tích khá hợp lý đấy. Kang Woo-jin từng nhận giải diễn xuất tại Mise-en-scène, mà người trao giải lại chính là đạo diễn Kyotaro.”

“Chỉ vì xem một màn trình diễn ngắn ngủi mà đã quyết định chọn luôn sao? Khó tin quá!”

Giữa những lời bàn tán, có cả ghen tị xen lẫn tò mò thực sự. Dù thế nào đi nữa, bầu không khí tranh luận vẫn đang vô cùng sôi nổi.

“Nói thật nhé, nếu nhìn vào lịch trình và các dự án mà Kang Woo-jin đã và sắp tham gia, rõ ràng cậu ta đang gánh quá nhiều thứ. Chỉ riêng việc phân tích kịch bản và học lời thoại cũng mất ít nhất nửa năm rồi. Thế thì cậu ta học tiếng Nhật và bay sang Nhật khi nào?”

“Đúng là vô lý thật. Đọc báo về cậu ta mà tôi cũng phải thán phục. Mới debut nửa năm mà đã đạt đến trình độ này sao?”

“Cứ giữ phong độ này, cậu ta sẽ còn vươn xa. Nhưng mà định lấn sân sang Nhật Bản nữa sao? Nếu không phải người ngoài hành tinh thì làm gì có chuyện đó!”

“Với những gì đã làm được, cậu ta vốn đã là người ngoài hành tinh rồi.”

“Nhưng nếu Kang Woo-jin thực sự là diễn viên mà đạo diễn Kyotaro chọn, thì đây đúng là một huyền thoại. Sẽ là trang sử chưa từng có tiền lệ.”

Cuộc tranh luận chưa ngã ngũ, phe ủng hộ và phe nghi ngờ chia thành hai thái cực. Nhưng không chỉ riêng dàn diễn viên "Chuyện tình đóng băng", mà toàn bộ giới truyền thông, đài truyền hình và cả ngành giải trí Hàn Quốc cũng đang rơi vào trạng thái tương tự.

Và vào thời điểm buổi chiều muộn, cái tên Kang Woo-jin đã vượt ra khỏi biên giới Hàn Quốc, tiến thẳng đến Nhật Bản.

---

Cơn sóng tin tức tiếp tục lan rộng…

Giống như cách tin đồn từ Nhật lan sang Hàn Quốc, giờ đây luồng thông tin về Kang Woo-jin đang dội ngược lại từ Hàn sang Nhật.

- “Bạn còn nhớ diễn viên tân binh Hàn Quốc mà đạo diễn Tanoguchi nhắc đến chứ? Có vẻ như ở Hàn Quốc, cái tên đó đã được khoanh vùng thành Kang Woo-jin.”

- “Kang Woo-jin? Ai vậy? Chưa từng nghe qua. Đúng là tân binh à?”

- "À! Kang Woo-jin! Chính là diễn viên trong bộ phim nổi tiếng trên Netflix, Hanryang!

- “Hanryang à? Mình cũng xem rồi! Cậu ta là nam phụ phản diện trong tập đầu tiên đúng không?”

- “Kang Woo-jin! Mình từng tìm hiểu về cậu ta rồi. Trong phim trông đáng sợ, nhưng trên SNS lại dễ thương hết nấc!”

- “Nhưng ở Hàn Quốc cũng chưa có xác nhận chính thức đúng không? Đây vẫn chỉ là tin đồn thôi mà?”

Ban đầu, tại Nhật Bản, từ khóa chỉ đơn giản là "diễn viên tân binh Hàn Quốc". Nhưng dần dần…

- “Khoan đã, Kang Woo-jin có SNS sao?”

...Cái tên ấy bắt đầu in sâu vào trí nhớ của công chúng Nhật Bản. Họ chưa cần biết tin đồn có chính xác hay không, nhưng vì tò mò, họ không ngừng tìm kiếm. Dần dần, họ bắt đầu lướt qua cổng thông tin, rồi tiến thẳng vào tài khoản SNS của Kang Woo-jin.

- @Wooji_n

Bài đăng số 71

Người theo dõi: 1,838,000

Đang theo dõi: 9

YouTube nữa sao? Khi tìm kiếm "Kang Woo-jin" trên nền tảng này, kết quả hiển thị không hề ít.

Thậm chí, còn có một kênh chính thức có vẻ như thuộc sở hữu của Kang Woo-jin. Hiện tại, chỉ có hai video được tải lên, và video thứ hai dường như rất hợp khẩu vị của khán giả Nhật Bản.

- [ (1) Ellani / ‘Ballerina’ ] Cover (Japanese Ver.) | Kang Woo-jin (Bu-khae)

Đây là một bản cover bằng tiếng Nhật của một ca khúc K-pop.

[Tên kênh: Kang Woo-jin (Bu-khae)] [24,000 người đăng ký] [2 video]

Số lượng người đăng ký bắt đầu tăng vọt.

---

Ngày hôm sau, 20 tháng 8.

Địa điểm: Sảnh sự kiện của một khách sạn tại Seoul.

Giữa hội trường, vô số bàn ghế được sắp đặt ngay ngắn, và hàng chục nhà báo mang theo máy ảnh cỡ lớn đã yên vị. Nhìn qua cũng phải hơn 50 người.

Chính diện sân khấu là một tấm áp phích khổ lớn với dòng chữ:

[Buổi họp báo ra mắt phim Nam Sa-chin trên Netflix]

Áp phích in hình ảnh tĩnh của Kang Woo-jin và Hwa-rin, cùng tiêu đề của bộ phim nổi bật ngay giữa trung tâm. Lý do thì đơn giản—buổi họp báo chính thức của Nam Sa-chin đang diễn ra tại đây.

Vì vậy, trên sân khấu, ngay trước áp phích, các diễn viên chính đã an vị.

Mở màn là đạo diễn Shin Dong-chun, bên cạnh ông là biên kịch Choi Na-na, rồi đến Kang Woo-jin và Hwa-rin. Tất cả ngồi ngay ngắn thành một hàng, mỗi người đều có một chiếc micro trước mặt.

Đạo diễn Shin Dong-chun vốn đã quá quen với những sự kiện thế này nên trông rất điềm nhiên. Ngược lại, Choi Na-na, người đeo một cặp kính tròn, lại có vẻ vô cùng căng thẳng.

“Haa...”

Cô ấy gần như đông cứng. Dù sao thì, vốn dĩ Choi Na-na đã khá nhút nhát, và đây là lần đầu tiên cô tham gia một buổi họp báo, nên không thể nào thoải mái được.

Ngồi ngay bên cạnh cô, Woo-jin nổi bật với bộ vest xanh navy chỉn chu cùng mái tóc được chải gọn. Xuyên suốt buổi họp báo, anh vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản. Nhưng thật ra, anh đang cố gắng duy trì hình tượng trong khi đầu óc rối bời vì đám nhà báo đông nghịt trước mặt.

“Mẹ nó... Sao mà lắm người thế này? Ánh đèn chói quá, tiếng máy ảnh cũng điên rồ thật.”

Hwa-rin, diện một chiếc váy trắng thanh lịch, cũng toát lên vẻ tự tin như đạo diễn Shin Dong-chun. Dù sao thì, không khí của buổi họp báo này cũng thoải mái hơn so với những sự kiện thông thường.

Buổi họp báo đã kéo dài hơn 30 phút.

“Vâng, như mọi người đã biết, Nam Sa-chin là dự án mở màn cho loạt phim ngắn của Netflix. Hiện tại, chúng tôi đã xác nhận phát hành không chỉ tại Hàn Quốc mà còn tại Nhật Bản...”

Lúc này, đạo diễn Shin Dong-chun đang tiếp tục phần giới thiệu tác phẩm theo đúng kịch bản. Tiếp theo sẽ là phần chia sẻ của biên kịch Choi Na-na, rồi đến lượt Kang Woo-jin.

“Chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ. Dù vẫn còn thiếu sót, hy vọng mọi người sẽ thưởng thức bộ phim một cách trọn vẹn.”

Lời nói ngắn gọn, có phần thờ ơ, nhưng lại chứa đựng sự chân thành.

Ngay sau đó, đến lượt Hwa-rin phát biểu, cũng không dài dòng lắm, nên nhịp điệu của sự kiện vẫn khá trôi chảy.

---

“Bây giờ, chúng ta sẽ dành thời gian để trả lời câu hỏi từ các nhà báo.”

Ngay khi MC vừa ra hiệu, hàng chục cánh tay lập tức giơ lên. Các phóng viên như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.

Câu hỏi đầu tiên được đạo diễn Shin Dong-chun đón nhận.

“Vâng, phóng viên tóc xoăn phía trước, mời anh.”

“Chào đạo diễn. Cách đây vài năm, ông rời bỏ ngành truyền hình để chuyển sang làm phim điện ảnh, sau đó nhận giải thưởng Mise-en-scène với Hưng Tín Sở. Vậy tại sao bây giờ ông lại quay lại truyền hình, hơn nữa còn là một dự án phim ngắn?”

“Haha, mở màn là một câu hỏi khó nhỉ.”

Đạo diễn Shin Dong-chun cười gượng, liếc sang Woo-jin đang ngồi ghế thứ ba, rồi mới trả lời.

“Tôi sẽ nói ngắn gọn: vì tôi còn một món nợ với Woo-jin.”

Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả các phóng viên đổ dồn về phía Kang Woo-jin.

---

Cuối cùng, cũng đến lượt anh.

“Ai có câu hỏi cho Woo-jin?”

Soạt!

Như thể đã chờ sẵn, hơn 50 phóng viên đồng loạt giơ tay. Ánh mắt họ tràn đầy mong chờ, thậm chí còn hơi quá mức.

“Mẹ nó, nếu bảo không nhận câu hỏi chắc bị chửi mất.”

Dù trong lòng chán ngán, Woo-jin vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. Anh chọn một nữ phóng viên có vẻ hiền lành ở mép phải hội trường.

“Vâng, mời phóng viên mặc sơ mi ở phía cuối.”

Người phóng viên khẽ mỉm cười, đứng dậy. Woo-jin nghĩ rằng mình đã chọn đúng người…

Nhưng chỉ một giây sau, anh lập tức nhận ra sai lầm.

“Woo-jin, có tin đồn rằng đạo diễn Kyotaro của Nhật Bản đã chọn anh làm nam chính cho bộ phim mới. Điều này có đúng không?”

Khoảnh khắc im lặng bao trùm khán phòng.

Và rồi…

“Vâng. Tôi chính là 'diễn viên tân binh Hàn Quốc' đó.”

Kịch tính bùng nổ.
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 125


- Tách! Tách! Tách!

Những tia sáng từ đèn flash liên tục lóe lên, dội thẳng về phía Kang Woojin như mưa bão. Hội trường buổi họp báo ra mắt phim Nam Sát Thân giờ chẳng khác gì một cuộc họp báo cá nhân dành riêng cho cậu.

Hàng chục phóng viên không ngừng bấm máy, máy ảnh hoạt động hết công suất.

Đứng trên sân khấu, Woojin cố gắng giữ gương mặt bình thản, nhưng vẫn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt. Ánh sáng chớp nhoáng liên tục khiến cậu hoa mắt.

“Wow… Chết tiệt, chói lóa quá!!”

Nhưng không thể để lộ sự bối rối. Woojin tự nhủ phải giữ vững phong thái. Cậu cố đẩy hình tượng "ngầu lòi" của mình lên mức tối đa, đứng vững như một bức tượng. Nhờ thế, vẻ mặt lạnh lùng của cậu được khắc ghi hoàn hảo trong ống kính của hơn 50 phóng viên.

Rồi hàng loạt câu hỏi dồn dập vang lên:

“Woojin! Cậu đã gặp trực tiếp đạo diễn Kyotaro chưa?!”

“Cuộc thảo luận bắt đầu từ khi nào?!”

“Vai diễn của cậu trong Sự Hy Sinh Kỳ Dị Của Kẻ Xa Lạ là gì?!”

“Cậu đã gặp tác giả Akari chưa?!”

“Đây là lần đầu tiên có chuyện này xảy ra, thù lao của cậu được thỏa thuận thế nào?!”

“Woojin! Nhìn về phía này đi!”

“Cậu đã gặp các diễn viên Nhật Bản cùng tham gia chưa?!”

“Lịch trình của cậu dày đặc như vậy, có thể đảm nhận hết vai diễn không?!”

“Làm thế nào một diễn viên trẻ như cậu có thể giành được vai chính trong phim của một đạo diễn huyền thoại Nhật Bản?! Hãy chia sẻ quá trình này!”

Những câu hỏi như đạn pháo dội xuống, nhanh đến mức Woojin không kịp phản ứng. Đèn flash chớp liên hồi, tai cậu ù đi vì âm thanh hỗn loạn. Woojin cố giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

“Tôi không biết, làm ơn cứu tôi với. Điên thật rồi! Ít nhất cũng phải cho tôi thời gian trả lời chứ!”

Dù cậu hoảng loạn trong lòng, nhưng giới truyền thông thì không hề có ý định dừng lại. Họ đang đứng trước tin nóng nhất thời điểm này – tin tức do chính Kang Woojin công bố. Một phóng viên nào mà bỏ lỡ cơ hội này thì đúng là kẻ ngốc.

Ngay lúc đó—

Woojin khẽ liếc mắt. Giữa hàng chục phóng viên đối diện, cậu nhìn thấy Choi Seong-geon đang khoanh tay đứng ở góc phải hội trường, ngay gần cửa ra vào. Hắn mỉm cười nhàn nhã.

Ánh mắt hai người giao nhau.

“Thế này đã đủ chưa?”

Seong-geon khẽ gật đầu.

“Ừ, làm tốt lắm.”

Bởi vì—mọi thứ đã được tính toán từ trước. Đây là một vụ nổ truyền thông đã được lên kế hoạch cẩn thận. Cả sân khấu, câu hỏi của nữ phóng viên, phản ứng thẳng thừng của Woojin, và kết quả điên cuồng lúc này—tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Dù thực tế, việc Woojin trả lời "không né tránh" hoàn toàn là quyết định của cậu.

---

Trước đó—

“Woojin, có khả năng... Không, chắc chắn sẽ có phóng viên hỏi cậu về Kyotaro. Cậu định làm gì?”

“Tôi không có ý định né tránh. Giờ thì tôi có thể nói ra rồi, đúng không?”

“Ừ, đúng vậy. Chúng ta đã thỏa thuận xong với đạo diễn Kyotaro.”

“Nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ trả lời thẳng.”

“Haha, đúng phong cách của cậu. Được rồi, tôi sẽ lo phần xử lý hậu quả. Cố lên nhé.”

Và đó chính là lý do cho khung cảnh hiện tại.

Trong khi giới truyền thông đang sục sôi, Seong-geon đứng nhìn họ với nụ cười hài lòng.

“Tuyệt lắm, bức tranh này đẹp quá.”

Một giọng nữ vang lên sau lưng hắn.

“Ôi trời, giờ làm sao dẹp yên được đám này đây?”

Seong-geon quay lại và thấy Kim So-hyang đang tiến đến. Cô là giám đốc điều hành của Netflix, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chứng tỏ cô đã hiểu chuyện.

Seong-geon mỉm cười:

“Chúng ta không cần dẹp yên. Việc của chúng ta là rời khỏi đây.”

“Cũng đúng. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã hợp tác với chúng tôi, Giám đốc Seong-geon.”

“Ôi dào, tôi mới là người phải cảm ơn. Quảng bá sự kiện ra mắt phim có giới hạn lắm, nhưng nhìn cảnh này đi. Còn gì hiệu quả hơn thế này nữa?”

“Chắc chắn rồi. Tên bộ phim Nam Sát Thân sẽ tràn ngập trên báo chí cả ở Hàn Quốc lẫn Nhật Bản.”

“Rõ ràng. Một vụ nổ truyền thông ngay giữa buổi họp báo của chúng ta—chúng tôi đã nói trước với cô rồi mà, đúng không?”

“Haha, đúng vậy, ngay từ lúc tôi nghe kế hoạch, tôi đã biết đây là một nước đi hoàn hảo.”

Seong-geon cười nhẹ, rồi đột nhiên chuyển sang một chủ đề khác.

“Giờ thì, có lẽ chúng ta cũng nên trao đổi với phía Netflix Nhật Bản rồi. Cục diện sẽ thay đổi mà.”

“Tôi biết. Anh đang nói về sự kiện quảng bá ở Nhật sắp tới đúng không? Tôi sẽ trực tiếp làm việc với họ để mở rộng quy mô.”

“Chúng ta cũng cần làm truyền thông với báo chí Nhật. Dù gì bên đạo diễn Kyotaro cũng đang hoạt động rồi.”

“Tôi sẽ gửi lời nhắc đến giám đốc Netflix Nhật, yêu cầu họ đẩy mạnh truyền thông cho Nam Sát Thân.”

Kim So-hyang, giám đốc điều hành, mỉm cười đầy ẩn ý.

“Chúng ta đã dồn sự chú ý đủ lâu rồi. Giờ thì cả Hàn Quốc và Nhật Bản đều sẽ bùng nổ vì Woojin.”

Đây chính là điều Choi Seong-geon mong muốn. Mọi thứ đã được tính toán kỹ lưỡng, và kết quả đạt được là hoàn hảo.

“Đúng vậy, thật may mắn.”

Trong khi đó, giữa cơn bão đèn flash và hàng loạt câu hỏi dồn dập, Kang Woojin vẫn im lặng, chỉ chăm chú nhìn thẳng về phía trước.

“...”

Cậu không nói gì cả.

“Đến đây thì phải giữ im lặng.”

Dĩ nhiên, đây là chỉ thị của Choi Seong-geon. Càng khiến giới truyền thông sốt ruột, họ càng bám riết không buông. Ngồi ngay bên phải Woojin, Hwarin tròn mắt nhìn cậu.

“Hả? Hả??”

Cô không thể tin vào mắt mình. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của Woojin, như thể đang cố xác nhận một sự thật khó tin.

“Trời đất ơi! Woojin thực sự tiến vào thị trường Nhật sao?! Còn là vai chính trong phim của Kyotaro nữa?!”

Hwarin đã đọc tin tức. Làm sao mà không đọc được cơ chứ, nó đang gây bão trên mạng mà. Nhưng cô chưa từng hỏi thẳng Woojin về điều đó. Cô cứ nghĩ đây chỉ là tin đồn… Vậy mà hóa ra lại là sự thật. Tim cô đập thình thịch, mắt mở to hết cỡ.

“Điên mất! Woojin là người đầu tiên làm được chuyện này đúng không? Ừ, chắc chắn là đầu tiên rồi! Trời ạ, sao mà mình lại vui thế này?!”

Sự phấn khích của một fangirl bùng nổ dữ dội. Dù gì thì cô cũng đã hâm mộ Woojin từ lâu, việc bias của mình thành công đến mức này khiến cô muốn hét lên vì vui sướng.

Ngay lúc đó—

- Lướt nhẹ.

Có lẽ vì bị ánh đèn flash làm lóa mắt, hoặc cũng có thể là do cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của Hwarin, Woojin bất chợt quay sang phía cô.

Hwarin giật thót mình. Nhưng Woojin chỉ im lặng nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

“Xin lỗi.”

“…Hả? Vì cái gì cơ?”

“Trông cô có vẻ bất ngờ.”

“À…”

“Chuyện này là bí mật nội bộ, tôi không thể nói trước được.”

Hwarin lắc đầu nguầy nguậy – tất nhiên là chỉ trong đầu.

“Không sao đâu. Dù sao thì, chúc mừng Woojin nhé!”

“Ừ. Cũng tình cờ mà thôi.”

“Chắc là vậy, nhưng… phim của đạo diễn Kyotaro? Cậu sẽ diễn bằng tiếng Nhật đúng không?”

“Đúng vậy. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nhân vật bias số một của cô diễn bằng tiếng Nhật? Cô không thể tin vào tai mình nữa. Hwarin kiềm chế bản thân, nhưng trong đầu cô như có pháo hoa nổ tung.

“Cậu phải luyện tập tiếng Nhật thật nhiều nhỉ? Tôi cũng biết chút chút đấy.”

Woojin mỉm cười nhẹ:

“Cô chưa nghe sao? Tôi cũng biết một ít.”

“Thật sao?!”

Hwarin nghẹn lời. Cô khao khát được nghe. Cô muốn nghe ngay lập tức.

“Giọng của Woojin khi nói tiếng Nhật… và diễn xuất bằng tiếng Nhật… Ôi trời ơi, mình chết mất!”

Ở một góc khác, đạo diễn Shin Dongchun cũng đang nhìn Woojin với ánh mắt đầy kinh ngạc. Tuy nhiên, ông không quá sốc như các phóng viên.

Ngay từ khi nghe tin Woojin nhận vai của Kyotaro, ông đã đoán được điều này.

“Đúng như mình nghĩ, Woojin chính là lựa chọn hoàn hảo.”

Ông đã linh cảm từ trước.

Và rồi, ông tự hỏi.

“Sau khi làm việc với đạo diễn Kwon Ki-taek và những bậc thầy điện ảnh trong nước, giờ Woojin còn tiến sang thị trường Nhật Bản…”

Ông không thể không suy đoán:

“Với tốc độ này, chẳng lẽ năm sau cậu ta sẽ vươn tới Hollywood?”

Khu trường quay quy mô lớn của Đảo Mất Tích vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, với nhiều hạng mục cần được bổ sung hoặc sửa chữa. Việc bảo trì bối cảnh phim vốn không bao giờ có hồi kết. Đảo Mất Tích vừa hoàn thành buổi đọc kịch bản gần đây, giai đoạn tiền sản xuất cũng sắp khép lại, vì vậy công đoạn hoàn thiện trường quay cũng đang được đẩy nhanh tiến độ.

Trước một tòa nhà trong khu trường quay.

“Ừm...”

Đạo diễn Kwon Ki-taek với vẻ ngoài trầm ổn khẽ hắng giọng. Trước mặt ông là đội ngũ nhân viên, khoảng hơn mười người. Ông đang cùng họ kiểm tra các tòa nhà quan trọng trong bối cảnh phim. Nhìn vào bảng phân cảnh gần như hoàn thiện, ông cất lời:

“Tòa nhà này... trông mới quá nhỉ? Hay chỉ mình tôi thấy vậy?”

“Tôi sẽ bảo đội hậu trường chà xát tường ngoài một chút nhé?”

“Không, vấn đề không phải ở tường ngoài, mà là tổng thể bối cảnh. Gỡ cửa đi, đập vỡ mấy ô cửa sổ. Cứ làm cho thoáng ra.”

“Vâng, thưa đạo diễn. Tôi sẽ chuyển lời.”

Đúng lúc đó—

“Đạo diễn ơi!!”

Một trợ lý đạo diễn với quầng thâm mắt sâu hoắm chạy vội đến. Đạo diễn Kwon và đội ngũ nhân viên đều quay lại nhìn anh ta. Vừa thở hổn hển, anh ta vừa đưa điện thoại cho đạo diễn.

“Nhìn cái này đi ạ!”

Trên màn hình điện thoại là một bài báo mới đăng:

[Tin nóng] Tuyên bố của Kang Woojin trong buổi họp báo phim Nam Sa Ch’in: “Vâng, tôi chính là diễn viên tân binh đó của Hàn Quốc” [Hình ảnh]

Tiêu đề rõ ràng nhấn mạnh Kang Woojin là nhân vật chính của bài viết. Đây không còn là tin đồn mà là sự thật. Hàng chục nhân viên trong đoàn đều tròn mắt ngạc nhiên.

“Chuyện này... là thật sao?!”

“Chắc chắn không? Lại tin đồn vớ vẩn chăng?”

“Không đâu! Truyền thông đang bùng nổ rồi! Báo chí liên tục đưa tin!”

“Ôi trời ạ, trên đời này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra...”

Hầu hết mọi người đều há hốc mồm, nhưng đạo diễn Kwon thì vẫn điềm tĩnh.

“Vậy à? Ra là thế.”

Ông chỉ khẽ mỉm cười, như thể đã đoán trước tất cả.

“Như mình nghĩ thôi.”

Trợ lý đạo diễn hấp tấp hỏi lại:

“Ơ... đạo diễn biết trước rồi ạ?”

“Làm sao mà biết được? Tôi cũng mới hay thôi.”

“Nhưng trông đạo diễn không có vẻ ngạc nhiên gì cả...”

“Tôi chỉ suy đoán thôi. Tôi đã nhìn thấy biểu cảm của đạo diễn Kyotaro tại Liên hoan phim Mise-en-Scène. Ánh mắt đó... giống hệt như ánh mắt tôi khi lần đầu gặp Woojin vậy.”

“A...”

“Hẳn cậu ấy cũng cảm nhận giống tôi. Khi đứng trước một tài năng như thế, làm sao có thể bỏ qua được?”

“Nhưng mà... dù tôi cũng có chút kinh nghiệm trong ngành điện ảnh, chuyện này vẫn thật khó tin. Một tân binh chưa đầy một năm...”

Trợ lý đạo diễn lắp bắp, nhưng đạo diễn Kwon chỉ nghiêng đầu nhẹ.

“Hửm? Woojin cũng đóng vai chính trong phim của tôi mà?”

“Ờ... đúng vậy. Nhưng ý tôi là...”

“Tôi hiểu ý cậu.”

Lúc này—

“Dù sao thì Woojin cũng quá đỉnh rồi. Đạo diễn Kyotaro có thể chưa nổi bằng đạo diễn Kwon ở các liên hoan phim quốc tế, nhưng ở Nhật Bản, ông ấy gần như là số một!”

Giám đốc sản xuất, người đang xem thêm tin tức trên điện thoại, xen vào cuộc trò chuyện với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chưa kể, bộ phim này còn dựa trên tác phẩm của Takikawa Akari, một tiểu thuyết gia nổi tiếng thế giới. Được đóng vai chính trong một bộ phim chuyển thể từ cuốn sách bán chạy toàn cầu của bà ấy, với tư cách một tân binh... Cậu ta thực sự đã tạo ra một dấu ấn lớn trong làng điện ảnh Hàn Quốc và Nhật Bản.”

“Đúng vậy. Báo chí làm ầm lên cũng là chuyện dễ hiểu.”

Giám đốc sản xuất chậm rãi gật đầu.

“Dù đây có thể chỉ là tình cờ, nhưng cách mà mọi chuyện diễn ra thật hoàn hảo. Không chỉ ở Nhật Bản mà cả truyền thông và dư luận Hàn Quốc đều đang tập trung sự chú ý vào cậu ấy.”

Lúc này, đạo diễn Kwon bất giác nhớ đến một người đàn ông tóc cột đuôi ngựa—Choi Seong-geun. Chính xác hơn, là nhớ đến năng lực của anh ta.

“Ừm... tình cờ sao? Tôi thì nghĩ đây là một kế hoạch có chủ đích.”

“Ể?”

“À, không, không có gì.”

“Dù sao thì, giờ chúng ta cũng nên nói chuyện nghiêm túc với bên Woojin rồi. Tôi nghe nói lịch trình của Woojin khá kín, nếu cộng thêm lịch quay phim của đạo diễn Kyotaro nữa thì… rất có thể lịch quay của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng.”

Lời đó không sai. Không rõ tốc độ sản xuất của bên Kyotaro như thế nào, nhưng nếu lịch quay trùng nhau, hai bên cần tìm ra một phương án phù hợp. Vì cả hai bộ phim đều là dự án lớn. Dù vậy, đây cũng không phải vấn đề quá nghiêm trọng, vì chuyện này từng xảy ra với các diễn viên hạng A trước đây.

Đặc biệt là với những diễn viên có lịch làm việc dày đặc.

Dù thế nào đi nữa, đạo diễn Kwon Ki-taek cũng quay sang hỏi trưởng nhóm sản xuất:

“Giám đốc Choi không thể nào để mọi thứ xảy ra mà không có kế hoạch gì cả. Ngày quay chính thức của chúng ta là 15 tháng sau đúng không?”

“Vâng, thưa đạo diễn. Ngày 15 tháng 9. Mặc dù có thể thay đổi tùy vào tiến độ giai đoạn tiền kỳ, nhưng vẫn sẽ nằm trong khoảng đó.”

Khoảng ba tuần nữa. Đạo diễn Kwon Ki-taek nhìn quanh phim trường, suy nghĩ một lúc rồi nói khẽ:

“Lịch quay tại Việt Nam không được phép thay đổi. Hãy tập trung thương lượng về điểm đó.”

---

Cùng lúc đó, tin tức về "nước đi không lùi" của Kang Woojin lan truyền như vũ bão.

“[Chính thức] Tin đồn bấy lâu nay cuối cùng cũng được xác nhận! Đạo diễn Kyotaro chọn diễn viên Kang Woojin cho dự án mới!”

“[StarPick] Kang Woojin bình tĩnh xác nhận tin đồn là sự thật / Hình ảnh kèm theo”

Ngay sau buổi họp báo giới thiệu phim Nam Sachin, tất cả phóng viên có mặt đều nhanh chóng lan truyền những gì họ vừa thấy và nghe.

“Lần đầu tiên trong lịch sử, một tân binh gia nhập dự án phim lớn của Nhật Bản… Phản ứng từ Nhật Bản ra sao?”

Bên cạnh tin tức còn kèm theo hình ảnh của Kang Woojin tại sự kiện, làm cho tin tức càng trở nên bùng nổ. Càng nhiều hãng tin tức tham gia, mức độ lan truyền càng mạnh mẽ.

“‘Tôi đã đoán trước’ vs ‘Không thể tin nổi?!’ – Phản ứng trái chiều của công chúng về Kang Woojin”

“Đạo diễn lừng danh Kyotaro, tác giả nổi tiếng thế giới Akari… Và một tân binh như Kang Woojin giữ vai chính? Một huyền thoại mới ra đời!”

Việc chính Kang Woojin lên tiếng thừa nhận đã biến câu chuyện này thành một vụ nổ truyền thông khổng lồ.

Mỗi giây trôi qua, lại có thêm một bài báo mới xuất hiện.

Mạng xã hội tràn ngập các từ khóa liên quan. Tin tức lan nhanh như một trận mưa rào dội xuống khắp internet. Mọi nghi vấn và suy đoán đều bị quét sạch, chỉ còn lại một sự thật chấn động.

Chẳng bao lâu, không chỉ truyền thông mà cả dư luận cũng vào cuộc.

Ở mọi nơi trên internet, cái tên "Kang Woojin" tràn ngập.

“Thật sao?”

“Tôi đã nghi ngờ rồi mà!”

“Điên thật! Không thể tin được!”

“Sốc quá! Quá đỉnh!”

“Nổi da gà!”

Số lượng bình luận tăng lên chóng mặt, không thể đếm xuể.

Đây không chỉ là một vụ scandal đơn thuần.

Nó giống như hàng ngàn quả tên lửa phát nổ cùng lúc trên khắp cả nước.

Chẳng mấy chốc, câu chuyện không còn dừng lại trên mạng mà đã lan ra cả ngoài đời thực.

Phản ứng đầu tiên đến từ ngành truyền hình.

“Trời ạ! PD Jang! Cậu thấy tin này chưa? Kang Woojin vừa công khai thừa nhận kìa!!”

“Cái gì? Thật sao? Trời ơi! Vậy là tin đồn đúng à?!”

“Chính anh ta nói thế mà! Cậu nghĩ ai lại đi bịa chuyện về mình công khai thế chứ?”

“Không thể tin được… chuyện này sẽ đảo lộn tất cả!!”

Giới giải trí rộng lớn nhưng chấn động này chưa từng có.

“Không bất ngờ lắm… Tôi đã đoán được từ lúc xem video trên kênh YouTube của cậu ta.”

“Cái gì?”

“Chẳng phải tôi đã nói với anh hôm qua rồi sao? Kang Woojin nói tiếng Nhật rất giỏi.”

“À! Và giọng hát của cậu ấy cũng rất đỉnh đúng không?”

“Đúng! Giờ thì rõ rồi nhé. Chính Kang Woojin đã xác nhận tin tức liên quan đến Kyotaro.”

“Cái gì?!”

“Thằng nhóc này thật sự điên rồi. Tôi còn là tiền bối mà cũng phải nể phục. Từ khi xuất hiện đến giờ, cậu ta cứ như đang chơi game với chế độ vô địch vậy!”

Không chỉ riêng ngành giải trí, ngay cả người dân bình thường cũng bắt đầu xôn xao.

“Hả! Kang Woojin thừa nhận thật kìa!!”

“Trời ạ! Tôi cũng vừa đọc tin tức này!”

“Lúc trước còn có người bảo là tin đồn bịa đặt… Nhưng hóa ra lại đúng à? Vậy có nghĩa là Kang Woojin debut xong là nhảy sang thị trường Nhật Bản luôn?”

“Đúng vậy. Mà cậu ấy đỉnh thật đấy, có bao nhiêu diễn viên Hàn Quốc từng có thành tích như vậy chứ?”

“Không phải là ‘ít’, mà là chưa từng có ai làm được.”

“Nhưng mà Kang Woojin giỏi mọi thứ luôn á? Tôi còn nghe tin đồn cậu ấy là con nhà tài phiệt nữa, không biết thật không?”

“Ủa? Tôi lại nghe tin đồn là cậu ấy có anh em sinh đôi. Thực ra không phải một người mà là hai người cơ.”

Tại các quán cà phê, nhà hàng, trên tàu điện ngầm, trong văn phòng làm việc… Cái tên "Kang Woojin" dần trở thành chủ đề nóng sốt nhất.

---

Cùng lúc đó, tại Nhật Bản.

Sau khi vừa kết thúc cuộc gọi với ai đó, đạo diễn Kyotaro - người đàn ông tóc bạc đầy kinh nghiệm - từ từ đặt điện thoại xuống.

Ông đang ngồi trong một chiếc xe van.

Sau một thoáng suy nghĩ, ông quay sang người đàn ông trên ghế phụ và bình tĩnh nói bằng tiếng Nhật:

“Về chuyện của Woojin, chúng ta có thể công bố thông cáo báo chí ngay bây giờ.”

Vài chục phút sau, tin tức chính thức từ đạo diễn Kyotaro được công bố:

“Độc quyền: Nam diễn viên Hàn Quốc tham gia vai chính trong tác phẩm của đạo diễn Tanoguchi Kyotaro – Đó chính là Kang Woojin.”

Kang Woojin đã chính thức "không lùi bước".

Hết.
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 126


10 phút.

Sau khi phía đạo diễn Kyotaro đưa ra tuyên bố chính thức, chỉ mất khoảng 10 phút để những bài báo tương tự hoặc gần như y hệt lan truyền khắp Nhật Bản.

> “Diễn viên Hàn Quốc do phía đạo diễn Tanoguchi Kyotaro chính thức công bố là 'Kang Woo-jin', đúng là một gương mặt mới hoàn toàn.”

Vốn dĩ, đây đã là một chủ đề nóng như lò nung. Cuộc phỏng vấn với đạo diễn Kyotaro càng khiến tranh cãi bùng lên mạnh mẽ hơn, thu hút sự quan tâm của đông đảo công chúng.

> “'Toega Films' xác nhận, diễn viên Hàn Quốc đã được chọn vào vai chính đúng là 'Kang Woo-jin'.”

Chính vì vậy, truyền thông Nhật Bản gần như sao chép lại tuyên bố chính thức với tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng.

Cuối cùng, câu trả lời rõ ràng đã xuất hiện.

> “Tổng hợp cả Hàn Quốc và Nhật Bản, Kang Woo-jin là tân binh đầu tiên đảm nhận vai chính trong một bộ phim nước ngoài!”

Thắc mắc đã được giải đáp, nhưng phản ứng của công chúng Nhật Bản vẫn đầy mâu thuẫn: vừa phấn khích, vừa có chút bất mãn.

“Quả nhiên là Kang Woo-jin! Tôi thích anh ấy! Diễn xuất rất tốt!”

“Ở Hàn Quốc cũng đã rộ tin đồn này rồi, nhưng nếu đã quyết thì tại sao phải giấu?”

“Họ giấu kỹ đấy, nhưng chắc thấy vụ này quá lớn nên không thể che giấu nữa.”

“Dù sao thì tôi cũng không thích việc một diễn viên Hàn Quốc xuất hiện trong Sự hy sinh kỳ quái của kẻ xa lạ.”

“Kang Woo-jin! Tuyệt vời quá! Mọi người hãy vào YouTube của anh ấy đi, chắc chắn sẽ thành fan!”

“Ngược lại, tôi nghĩ nên có diễn viên Hàn Quốc. Dù gì thì diễn xuất của diễn viên Nhật đang thụt lùi.”

“Tôi cũng thấy hay đấy chứ? Nếu có ý kiến thì đi xem Hanryang trên Netflix trước đã.”

“Đúng là đáng nể thật... Một tân binh mà lại giành được vai chính như vậy sao?”

Dù thế nào đi nữa, sự thật cũng đã sáng tỏ. Đây là một tình huống hiếm có đối với Nhật Bản, khiến dư luận trở nên náo động hơn bao giờ hết.

Tất nhiên, không phải ai cũng có phản ứng tích cực. Vẫn có rất nhiều ý kiến hoài nghi.

> “Diễn viên Hàn Quốc được công bố, nhưng giới làm phim Nhật Bản vẫn băn khoăn.”

“Kang Woo-jin là ai? Cộng đồng mạng lo lắng.”

Tuy nhiên, có một điều không thể phủ nhận: ngay lúc này, cả giới truyền thông và dư luận Nhật Bản đều đang tập trung vào cái tên "Kang Woo-jin" và bộ phim Sự hy sinh kỳ quái của kẻ xa lạ.

Danh tiếng của anh đang tăng vọt. Nhờ vào nền tảng đã được xây dựng trước đó, sự bùng nổ này gần như là điều tất yếu. Cái tên Hanryang trên Netflix Nhật Bản cũng thường xuyên được nhắc đến.

> “Kang Woo-jin, nam chính của đạo diễn Tanoguchi Kyotaro, thực chất là một diễn viên phụ trong bộ phim Hàn Quốc đình đám trên Netflix.”

Giới truyền thông Nhật Bản lập tức khai thác triệt để chủ đề này, từ thông tin trên mạng xã hội, kênh YouTube cá nhân, danh sách phim đã tham gia cho đến những tác phẩm trước đây của anh. Đây là điều cơ bản. Để thu hút lượt nhấp chuột, họ phải cung cấp càng nhiều thông tin càng tốt.

Vào thời điểm này, tại đài truyền hình tư nhân Nhật Bản TBE…

“PD!!”

Các biên kịch của chương trình Ametalk Show! lao đến bên đạo diễn Shinjo.

“Là Woo-jin đấy! Chính là Woo-jin!”

“Hả? Cái gì cơ?”

“Không phải! Ý em là diễn viên Hàn Quốc mà đạo diễn Tanoguchi Kyotaro nhắc đến! Chính là Woo-jin!”

“Khoan đã... Chắc chắn chứ? Từ nãy đến giờ toàn là suy đoán, vẫn chưa có thông tin xác thực mà?”

“Vừa mới có rồi đấy ạ! Đạo diễn Tanoguchi vừa chính thức xác nhận rằng vai chính đúng là Woo-jin!”

Đôi mắt của Shinjo PD mở to vì kinh ngạc.

“Gọi ngay cho BW Entertainment! Và mang hết kế hoạch chương trình ra đây!”

“Vâng vâng!”

“Mau lên! Liên hệ với BW Entertainment để lấy thông tin sớm nhất có thể! Và chúng ta cũng phải sửa lại một nửa kế hoạch chương trình!”

Cả đội ngũ Ametalk Show! lao vào công việc trong trạng thái gần như cuống cuồng.

Và rồi…

> “Tân binh Hàn Quốc Kang Woo-jin – nam chính của bộ phim lãng mạn Nam thần bạn thân sắp ra mắt trên Netflix.”

Gần như ngay lập tức, phía Netflix Nhật Bản cũng công bố thông tin về bộ phim Nam thần bạn thân, như thể họ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

“Kang Woo-jin và Hwa-rin sắp sang Nhật để quảng bá Nam thần bạn thân.”

Thông tin về lịch trình của Kang Woo-jin và Hwa-rin tại Nhật Bản đã bị rò rỉ.

“Wow! Woo-jin và Hwa-rin sắp đến Nhật à?!!”

“Thật không?! Nam thần bạn thân á? Phim này là phim tình cảm lãng mạn hả? Mình phải tìm hiểu ngay mới được!”

“Họ sẽ đáp xuống sân bay nào? Mấy giờ? Mình muốn đến tận nơi nhìn thấy họ!”

Tin tức này nhanh chóng lan rộng.

---

Trở lại Hàn Quốc.

So với Nhật Bản, Hàn Quốc còn bùng nổ sớm hơn. Dù đã qua buổi chiều và bước sang đêm, dư luận vẫn đang dậy sóng. Trên các cổng thông tin lớn, tin tức liên tục được cập nhật, lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Ồn ào. Chấn động. Đây chắc chắn là vụ việc gây náo loạn nhất trong năm nay.

Ở mức độ này, không ai xung quanh Kang Woo-jin có thể không biết được chuyện đang xảy ra. Độ cuồng nhiệt của dư luận đạt mức cao chưa từng thấy.

Em gái của Woo-jin, Kang Hyun-ah, thì sững sờ đến mức ngã ngửa. Còn hội bạn thân của anh thì nhảy dựng lên khi thấy tin tức độc quyền này.

Không chỉ họ, mà bất cứ ai từng tiếp xúc với Kang Woo-jin đều sửng sốt đến trố mắt.

Từ đạo diễn, PD, diễn viên đến nhân viên đoàn phim—số lượng phải lên đến hàng trăm người—tất cả đều có phản ứng khác nhau trước tin tức này.

“PD!! Anh đọc báo chưa?! Woo-jin nhà mình chính thức nhận vai chính trong live-action của tác giả Akari kìa!”

“Tôi cũng thấy rồi! Bộ phim đó chắc chắn sẽ cực kỳ thành công!”

“Nhưng mà sao Woo-jin lại hát hay như vậy chứ? Anh không biết à? Nếu biết sớm thì đã để cậu ấy hát OST cho Profiler Hanryang rồi!”

“Làm sao tôi biết được!”

Từ đạo diễn Song Man-woo đến biên kịch Park Eun-mi, ai nấy đều phấn khích đến mức khó diễn tả bằng lời.

Tóm lại, đây chỉ mới là khởi đầu của cơn hỗn loạn.

---

Trong lúc đó, trong một chiếc xe van, Hwa-rin đang đeo tai nghe.

Lý do rất đơn giản.

-♬♪

Cô đang nghe một bản cover của Kang Woo-jin. Chính xác hơn, cô đang xem kênh YouTube "Kang Woo-jin bucae" của anh.

Ở phần mở đầu video, cô bật cười vì cách chào hỏi dễ thương của Woo-jin. Nhưng ngay khi bản cover bắt đầu, khuôn mặt cô lập tức thay đổi, hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu.

Chỉ trong vòng một phút, Hwa-rin đã phải lấy tay che miệng vì quá sốc.

"Không phải Woo-jin bảo chỉ biết chút ít tiếng Nhật thôi sao??!

“Cái này á? Cái này mà là 'chút ít' á??”

Tiếng Nhật của Woo-jin không chỉ trôi chảy, mà còn đạt đến trình độ đỉnh cao. Nếu chỉ nhắm mắt nghe, chắc chắn nhiều người sẽ nghĩ anh là ca sĩ Nhật Bản.

Và phán đoán của Hwa-rin không hề sai.

Vốn dĩ, nhóm nhạc Ellani mà cô tham gia đã đạt đẳng cấp hàng đầu tại Nhật Bản, đồng nghĩa với việc Hwa-rin cũng rất giỏi tiếng Nhật.

“Mình học tiếng Nhật một cách bài bản, vậy mà vẫn còn hơi gượng gạo khi phát âm... Còn Woo-jin thì chẳng khác gì người bản địa cả.”

Khoảnh khắc đó, cô đột nhiên tò mò về quá khứ của Woo-jin hơn bao giờ hết. Nhưng rồi…

-♬♪

Bị cuốn theo giọng hát của Woo-jin, tâm trí cô dần trở nên trống rỗng. Nhịp tim đập điên cuồng.

“Với khuôn mặt này, giọng hát này, chất giọng này... Không thể tin được. Tuyệt quá. Không giống bài hát của nhóm mình nữa, hoàn toàn lột xác. Mình có thể nghe nó cả ngày. Không, cả trăm lần cũng không chán.”

Hwa-rin phấn khích đến mức nổi cả da gà. Đây không chỉ đơn giản là sự yêu thích của một người hâm mộ nữa—mà là sự tôn thờ.

“Làm sao mà anh ấy có thể quyến rũ đến vậy? Haa... May mà mình đã trở thành fan của anh ấy.”

Ngay lập tức, cô nhấn liên tục vào nút thích trên video, rồi nhanh chóng chia sẻ nó vào nhóm chat của Ellani.

Hwa-rin: “Nghe cái này đi! Nghe 100 lần luôn đi!”

Sau đó, cô truy cập vào tài khoản SNS cá nhân của mình.

“Bài hát này mà chỉ có mình nghe thì uổng phí quá! Dù gì thì kênh của Woo-jin cũng sắp bùng nổ rồi, nhưng vẫn phải giúp nó lan tỏa hơn nữa!”

Cô liền đăng tải video đó lên trang cá nhân.

---

Ngày 21, buổi sáng.

Khoảng 10 giờ.

Kang Woo-jin đứng trước thang máy của một tòa nhà cao tầng. Vì thời tiết bắt đầu nóng dần, anh mặc đồ khá nhẹ nhàng.

Nhưng dù cho cả Hàn Quốc và Nhật Bản đều đang "sôi sùng sục" vì cái tên của anh…

“······”

Gương mặt Woo-jin vẫn không chút cảm xúc. Một phần vì đó là tính cách của anh. Một phần khác vì anh thực sự…

“Chậc—mệt chết đi được. Mình ngủ được tầm hai tiếng không nhỉ? Cả đêm suýt thức trắng chỉ để xem phản ứng của mọi người.”

Hôm qua, Kang Woo-jin đã dán mắt vào điện thoại suốt đêm sau khi tan làm. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi—vì dù vào bất kỳ trang web nào, cái tên của anh cũng xuất hiện tràn ngập.

Bên cạnh Woo-jin, Choi Sung-geon trông vô cùng bận rộn khi liên tục nhận điện thoại từ nãy đến giờ.

“Vâng, vâng, PD Kim. Ha ha ha, cảm ơn anh. Anh đang nói về việc mời diễn viên à? Ha—nhưng lịch trình của Woo-jin... thật sự nửa đầu năm nay không thể sắp xếp được. Còn nửa cuối năm thì sao?”

Không chỉ hôm nay, mà ngay từ hôm qua, điện thoại của Choi Sung-geon đã reo liên tục. Kể từ khoảnh khắc Woo-jin "không hề do dự" trong buổi họp báo Nam thần bạn thân, tin nhắn và cuộc gọi đổ về như thác lũ.

Dĩ nhiên, tình hình ở BW Entertainment còn rối ren hơn nữa.

Nhưng Kang Woo-jin chẳng có thời gian để bận tâm đ ến Sung-geon. Hôm nay là ngày diễn ra buổi đọc kịch bản (script reading) của Tình Yêu Đóng Băng, tác phẩm của nhà văn nổi tiếng Lee Wol-seon. Tòa nhà cao tầng này chính là nơi đặt trụ sở của công ty sản xuất phim. Khoảng một tiếng nữa, buổi đọc kịch bản chính thức sẽ bắt đầu.

Nhìn con số tầng trên bảng điện tử thang máy, Woo-jin khẽ thở ra một hơi.

Một hơi thật sâu.

“Hôm nay đúng là chẳng quen ai cả. Haa—tự nhiên thấy hồi hộp rồi đây… bụng cũng bắt đầu lộn xộn rồi.”

Có nên uống thuốc say xe không nhỉ? Khi Woo-jin còn đang nghĩ ngợi, Choi Sung-geon vừa kết thúc cuộc gọi một cách miễn cưỡng liền lên tiếng.

“Điện thoại cứ reo liên tục như tin nhắn chat ấy. Này, nhìn đi, lại có cuộc gọi nữa này. Tình hình thế này chắc tôi không thể vào phòng đọc kịch bản với cậu rồi. Mà thôi, dù sao cậu cũng ổn chứ? Cậu chẳng phải dạng người biết căng thẳng là gì mà.”

"Không hề ổn chút nào đâu? Tôi còn muốn uống thuốc chống say đây này." Nhưng Woo-jin chỉ âm thầm nuốt suy nghĩ đó vào trong, gật đầu nghiêm túc.

“Vâng, tôi ổn.”

Choi Sung-geon khẽ cười, vỗ vai Woo-jin.

“Cậu đúng là làm gì cũng tiên phong hết. Một diễn viên tân binh mà đi đọc kịch bản nhiều như cậu cũng hiếm đấy.”

“Lần này tôi tham gia là vì tác giả.”

“Hả? À—ừ, đúng rồi nhỉ. Nói thật, với vai diễn này, cậu không nhất thiết phải tham gia buổi đọc kịch bản đâu. Đất diễn của cậu cũng không nhiều lắm. Nhưng mà dù sao cũng nên gặp mặt tác giả Lee Wol-seon một lần.”

“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy.”

“Trong ngành này, quan hệ cá nhân quan trọng lắm. Không biết lúc nào sẽ cần đến đâu.”

Nói rồi, Choi Sung-geon đoán trước tình hình trong phòng đọc kịch bản.

“Hừm, chắc trong đó giờ ai cũng bàn tán về cậu cả.”

“Tôi không bận tâm.”

“Biết ngay mà. Khi nào cậu mới quan tâm mấy chuyện đó chứ?”

Ngay lúc đó.

Ting!

Thang máy đến nơi, cánh cửa chậm rãi mở ra.

---

Bên trong phòng đọc kịch bản của Tình Yêu Đóng Băng

Một chiếc bàn lớn hình chữ U đã được chuẩn bị sẵn, dàn dựng xong xuôi. Một số diễn viên phụ đã có mặt, hàng chục nhân viên đoàn phim đang bận rộn chuẩn bị. Vài nhà báo cũng thấp thoáng trong phòng, khoảng sáu người tất cả.

Và điều thú vị là…

“Chắc chắn Kang Woo-jin sẽ đến chứ?”

“A—chắc chắn. Tôi đã hỏi trợ lý đạo diễn vài lần rồi. Nếu không tin, cậu có thể tự đi xác nhận với họ.”

“Quả là may mắn. Trước đây có tin đồn Woo-jin sẽ không tham gia buổi đọc kịch bản, vậy mà ngay sau khi vụ nổ tin tức xảy ra, hôm sau cậu ta lại xuất hiện.”

Mọi người đều đang bàn tán về Woo-jin.

“Cậu có lên trang tìm kiếm không? Mục tin tức giải trí hôm nay toàn là bài viết về Woo-jin.”

“Cũng phải thôi. Một phần là nhờ hiệu ứng yêu nước, nhưng dù gì đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử điện ảnh.”

“Nhưng thực sự thì lạ thật. Cậu ta làm cách nào mà giành được vai chính trong dự án đó nhỉ? Có ai chống lưng không?”

“Tôi đọc một bài báo nói cậu ta là con nhà tài phiệt đấy. Diễn xuất, giọng hát, tiếng Nhật đều xuất sắc. Chắc hẳn được đào tạo từ nhỏ.”

Phóng viên, nhân viên đoàn phim, diễn viên—ai nấy đều không ngừng bàn tán.

“Ôi trời, Kang Woo-jin. Ghen tị thật đấy. Không biết bao giờ mình mới được vươn ra thị trường quốc tế đây.”

“Anh thì lo thoát khỏi hình tượng diễn viên phụ trong nước trước đi.”

“Cô cũng chẳng khá hơn đâu.”

“Dù sao thì bây giờ, từ internet đến mạng xã hội đều tràn ngập tin tức về Woo-jin. Nếu chuyện này kéo dài, liệu cậu ta có trở nên kiêu ngạo không nhỉ?”

“Tôi nghe nói nhân cách cậu ta cũng ổn mà.”

Ngay khoảnh khắc đó.

Soạt.

Cánh cửa khẽ mở ra.

Cánh cửa kính từ từ mở ra, một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng bước vào.

Là Kang Woo-jin.

Nhờ vậy, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đọc kịch bản đều dồn về phía anh. Woo-jin lướt nhìn họ một lượt rồi cúi đầu, cất giọng trầm thấp.

“Xin chào, tôi là Kang Woo-jin.”

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Lúc này, một phóng viên đang hơi đờ đẫn nhìn Woo-jin, trên màn hình điện thoại của anh ta xuất hiện kênh YouTube "Kang Woo-jin Phụ". Có vẻ như anh ta đã xem kênh này để tìm hiểu về Woo-jin trước khi đến đây.

Điều đáng chú ý là:

[Tên kênh: Kang Woo-jin Phụ] [509.000 người đăng ký] [2 video]

Nói theo cách khác—một kênh YouTube phụ nhưng lại có số lượng đăng ký tăng vọt một cách ngoạn mục.

---

Bên ngoài phòng đọc kịch bản

Choi Sung-geon đang chậm rãi đi dọc hành lang, vẫn áp chặt điện thoại vào tai. Điện thoại của anh ta reo liên tục suốt từ nãy đến giờ, và lần này người gọi đến là Kim So-hyang từ Netflix Korea.

“Lịch trình quảng bá ở Nhật Bản là ngày 26 à?”

Cái gọi là "lịch trình quảng bá" này thực chất là một sự kiện ẩn dưới danh nghĩa họp báo. Đây là kế hoạch hợp tác với Netflix Nhật Bản, điều mà Kim So-hyang đã đề cập trước đó.

Từ đầu dây bên kia, Kim So-hyang trả lời.

“Vâng, sang tháng cũng được, nhưng bên phía Netflix Nhật Bản cho rằng tốt nhất là nên tổ chức càng sớm càng tốt. Chúng ta phải tận dụng ngay khi hiệu ứng truyền thông đang ở đỉnh cao. Dĩ nhiên, nếu lịch trình của Woo-jin không phù hợp thì chúng ta có thể điều chỉnh.”

“Không, sang tháng còn khó hơn. Lịch trình của Woo-jin tháng sau kín gấp đôi bây giờ. Hừm—ngày 26 à...”

Vậy là chỉ còn vài ngày nữa.

Choi Sung-geon nhanh chóng tính toán trong đầu trước khi mở miệng.

“Ngày 26 có một số lịch trình khác, nhưng bên Hwa-rin thì sao?”

“Cô ấy bảo chỉ là một lịch trình trong ngày nên không vấn đề gì. Nếu quá bận, Woo-jin có thể đến Nhật Bản sau cô ấy cũng được, hai người gặp nhau tại đó cũng không muộn.”

“Không, nếu có thể đi cùng thì tốt hơn. Được rồi, để tôi điều chỉnh lịch trình.”

“Ôi, cảm ơn anh! Vậy tôi sẽ tiến hành chuẩn bị cho ngày 26 nhé?”

“Vâng, Tổng giám đốc Kim.”

Sau khi cúp máy, Choi Sung-geon mở cuốn sổ tay. Lịch trình dày đặc không có lấy một khoảng trống. Anh ta thở nhẹ một hơi, lật sang trang tiếp theo rồi viết vài dòng.

“Ngày 26: Đến Nhật Bản. Hoàn thành lịch trình quảng bá Nam thần bạn thân tại Nhật Bản. Ngày 27: Ghi hình Ametalk Show!, gặp gỡ đạo diễn Kyotaro.”

Đóng sổ lại, Choi Sung-geon lẩm bẩm.

“Và ngày 30 sẽ là buổi ghi hình chính thức của Ametalk Show!.”

Tóm lại, lịch trình của Kang Woo-jin tại Nhật Bản không chỉ kéo dài một ngày, mà sẽ lên đến bốn ngày. Vì ngày 30 có ghi hình chương trình, nên đi về ngay cũng chỉ thêm phiền phức.

Sau khi đã định hình được kế hoạch, lần này, Choi Sung-geon chủ động gọi điện. Đầu dây bên kia là quản lý sản xuất của Hòn đảo mất tích.

“Vâng, xin lỗi vì liên lạc trễ. Tôi vừa sắp xếp lại lịch trình. Vâng vâng. Chúng ta sẽ có thông tin chính xác hơn sau khi gặp đạo diễn Kyotaro ở Nhật Bản. Dù sao thì, kế hoạch quay ngoại cảnh sẽ không bị ảnh hưởng nhiều đâu. Tôi sẽ điều chỉnh lịch quay sao cho không bị gián đoạn.”

Sau một hồi trao đổi chi tiết, anh ta kết thúc cuộc gọi.

“Vâng vâng, vậy sau khi tôi trở về từ Nhật Bản, chúng ta sẽ bàn tiếp. Ừm, phần đó tôi sẽ trao đổi trực tiếp với đạo diễn Kwon. Vâng—”

Tút!

Sau khi dập máy, Choi Sung-geon thở dài một hơi.

“Haa... Lần này còn bận hơn cả thời của Hye-yeon nữa. Mà cũng phải thôi, lịch trình của cậu ta chưa bao giờ dày đặc thế này.”

Ngay lúc đó—

Ù... Ù…

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Nhìn vào màn hình, Choi Sung-geon hơi nghiêng đầu thắc mắc.

“Đạo diễn Kim Do-hee?”

Là Kim Do-hee, đạo diễn của Ma Dược Thương Nhân.

"Có lẽ là gọi để chúc mừng Woo-jin?"—Choi Sung-geon nghĩ vậy rồi bắt máy.

“Vâng, chào đạo diễn. Ha ha, anh ăn cơm chưa?”

“Tôi vẫn chưa. Nhưng mà, Tổng giám đốc Choi này—”

Giọng điệu của Kim Do-hee không giống như đang chúc mừng.

“Tuần sau tôi sẽ tổ chức buổi chiếu thử Ma Dược Thương Nhân.”

“···Buổi chiếu thử nội bộ?”

Buổi chiếu thử nội bộ (Blind Screening) là một bước quan trọng sau khi hoàn tất khâu hậu kỳ. Chỉ có đạo diễn, ê-kíp sản xuất và diễn viên tham gia. Đây là cơ hội để đánh giá lần cuối trước khi công chiếu.

Điều đó có nghĩa là—

“Vâng. Tôi muốn Woo-jin có mặt nếu có thể.”

Bộ phim Ma Dược Thương Nhân sắp sửa ra mắt.
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 127


Buổi đọc kịch bản của Tình Yêu Đóng Băng

Diễn viên, nhân viên đoàn phim, các bên liên quan, cả phóng viên—số người có mặt trong phòng đọc kịch bản lên đến hàng chục. Thế nhưng, bầu không khí vẫn giữ một sự tĩnh lặng nhất định.

“······”

“······”

Những diễn viên đến sớm cúi đầu xem kịch bản, nhân viên và các bên liên quan bận rộn với công việc của mình. Phóng viên thì chăm chú nhìn vào điện thoại.

Chỉ có một điểm chung duy nhất giữa họ—

Sột soạt.

Họ vờ như không quan tâm, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn người mới vừa đến cách đây ít phút. Dù là đang đọc kịch bản hay lướt điện thoại, họ vẫn kín đáo liếc sang anh ta.

Ngồi gần cuối chiếc bàn hình chữ U là Kang Woo-jin.

> [Vai "Người đàn ông kỳ lạ nhà bên" / Kang Woo-jin]

Vì chỉ là một vai phụ, vị trí của anh ta cũng ở hàng ghế sau. Dù vậy, phần chào hỏi chung đã kết thúc, và giờ đây Woo-jin chỉ im lặng cúi đầu nhìn vào kịch bản. Khuôn mặt không chút cảm xúc, toát lên vẻ xa cách tuyệt đối.

Dần dần, những tiếng bàn tán nhỏ bắt đầu vang lên từ các diễn viên.

“Woo-jin trông có vẻ nặng nề thật, kiểu tính cách ấy. Tôi có nghe qua, nhưng không ngờ lại lạnh lùng đến vậy.”

“Đúng đó. Mới nãy còn chào hỏi từng người, nên chắc cũng không phải kiểu kiêu căng, nhỉ? Hay là do tính cậu ấy vốn đã trầm lặng?”

“Chắc chắn không dễ làm quen đâu.”

“Nhưng có lẽ vì ngay từ khi ra mắt đã có bước tiến như bom tấn? Không hề thấy cậu ấy có chút căng thẳng nào.”

“Cũng đúng thôi. Một mình lật tung cả thị trường phim từ Hàn Quốc đến Nhật Bản rồi, chỉ là buổi đọc kịch bản thì có gì mà lo lắng?”

Phía bên các phóng viên cũng bắt đầu thì thầm.

“Bình tĩnh ghê, cậu ta. Gây chấn động cả Hàn Quốc lẫn Nhật Bản mà cứ như không.”

“Kỳ lạ thật. Khí chất thì cứ như diễn viên kỳ cựu hàng đầu, chứ chẳng giống người mới chút nào.”

“Cậu ta là ngoại lệ mà. Ngay từ đầu đã khác biệt rồi. Nhưng chính vì quá điềm tĩnh mà đến phỏng vấn cũng không ai bắt chuyện được. Đáng lẽ người mới phải có chút gì đó mềm mỏng, dễ gần chứ? Cậu ta thì cứng như đá.”

“Không phải mình cậu nghĩ vậy đâu. Cứ nhìn xem, mới đến đã đăm đăm nhìn vào kịch bản.”

“Thế này thì ai mà ngạc nhiên được. Cậu ta còn chinh chiến ở trường quay của đạo diễn Kwon Ki-taek nữa mà, có gì mà phải lo lắng chứ?”

“Hả? Khoan, đây cũng là phim của biên kịch Lee Wol-seon đấy.”

“Thì… tôi chỉ nói vậy thôi.”

Trong khi đó, Kang Woo-jin đang một mình vật lộn với nhịp tim của chính mình.

“Agh, thật sự... bầu không khí im ắng này khó mà quen nổi. Cái cách mọi người cứ liếc nhìn mình lộ liễu như thế… Mặc kệ đi, cứ phớt lờ thôi.”

Không hẳn là căng thẳng, mà đúng hơn là ngượng ngập. Đây là buổi đọc kịch bản đầu tiên mà Woo-jin không quen biết một ai. Không có Choi Seong-geon bên cạnh, cũng chẳng thấy bóng dáng biên kịch Lee Wol-seon đâu.

“Mà… có khi không có Lee Wol-seon lại tốt hơn.”

Cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở. Có lẽ vì thế mà Woo-jin càng giữ vững phong thái của mình. Lớp mặt nạ Poker Face càng dày thêm.

Và rồi, để tìm kiếm một chút bình tĩnh—

Phập!

Woo-jin chạm vào ô vuông đen trên kịch bản tập 1 của Tình Yêu Đóng Băng.

Ngay lập tức, anh chìm vào một không gian vô tận và tối đen như mực. Chỉ đến lúc này, Woo-jin mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phù—cuối cùng cũng thở được. Ở đây nghỉ một lát đi, bầu không khí ngoài kia ngột ngạt quá.”

Anh vươn vai, thả lỏng cơ thể. Sau một lúc, Woo-jin tiến về phía hàng loạt ô vuông trắng đang xếp hàng dài trước mắt.

Sắp đến giờ đọc kịch bản, anh muốn tập thử một chút.

Và tất nhiên, lựa chọn của anh là—

“Người đàn ông kỳ lạ nhà bên.”

Một vai diễn không đơn giản. Một nhân vật cần được khắc họa rõ nét. Vì thế, việc lặp lại quá trình diễn thử là điều bắt buộc.

Và rồi—

Sột soạt.

> [“Đang chuẩn bị đọc vai Người đàn ông kỳ lạ nhà bên...”]

Giọng nói cơ khí của một nữ trợ lý vang lên.

Woo-jin bị hút vào thế giới của nhân vật.

---

Đến khi Woo-jin trở lại thực tại, tức là buổi đọc kịch bản của Tình Yêu Đóng Băng—

“······”

Không hiểu sao, mở miệng lại khó khăn đến lạ. Không phải là không thể nói, nhưng cơ thể từ chối cất lên âm thanh. Bộ não ra lệnh, nhưng cổ họng không làm theo.

Bởi vì, tất cả những gì thuộc về Người đàn ông kỳ lạ nhà bên đã ăn sâu vào từng tế bào của anh.

“...Cô đơn quá.”

Woo-jin nhắm mắt, cảm nhận dòng cảm xúc đang lan tỏa trong huyết quản. Anh hiểu. Anh suy nghĩ.

Thế giới của Người đàn ông kỳ lạ nhà bên ngày càng rộng mở.

Và—

“Ngôn ngữ ký hiệu, mình có thể thấy nó rất rõ ràng.”

Trong đầu Woo-jin, ngôn ngữ ký hiệu bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Dù đã thành thạo từ trước, nhưng nhờ quá trình luyện tập lặp đi lặp lại, nó càng ăn sâu vào tâm trí anh hơn.

Và trên hết—Woo-jin đã cảm nhận được nó.

Cảm giác cơ mặt trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.

Dù giọng nói bị chặn lại, nhưng xúc giác và khứu giác lại nhạy bén hơn, toàn thân nhẹ tựa lông vũ. Không, không phải nhẹ, mà là mềm. Như thể cơ thể cậu đã chuyển từ một khối rắn cứng nhắc sang một dạng chất lỏng dẻo dai.

Cũng dễ hiểu thôi, vì "Người đàn ông kỳ lạ nhà bên" phải sử dụng cơ thể rất nhiều để diễn ngôn ngữ ký hiệu.

Chính lúc đó—

“Xin chào—”

Buổi đọc kịch bản chính thức bắt đầu, các diễn viên chính và phụ lần lượt xuất hiện. Họ đều giữ nụ cười xã giao thường thấy trong môi trường làm việc.

Thế rồi—

“Chà— Woojin à? Lâu rồi mới gặp đấy. Haha, vụ của đạo diễn Kyotaro bên Nhật lần này thực sự bất ngờ đấy nhé.”

Những diễn viên ngồi gần cửa nhanh chóng vây lấy Kang Woojin. Hầu như ai cũng vậy. Dù nở nụ cười, nhưng cảm xúc trong mắt họ lại khác nhau—ngưỡng mộ, ghen tị, tò mò, kinh ngạc, thắc mắc, vui mừng…

Trong số đó—

“Cậu ta là… Kang Woojin? Không có vẻ gì là một tân binh thông thường. Rốt cuộc thì cậu ta có gì đặc biệt?”

Nam diễn viên vừa bắt tay Woojin và bước về chỗ ngồi đầu tiên có vẻ đặc biệt hoài nghi. Đó là Jung Janghwan, người đảm nhận vai nam chính Song Taehyung trong Tình Yêu Đông Lạnh. Anh ta là một ngôi sao hạng A, cao lớn, có đường nét sắc sảo, nam tính.

Hình tượng của anh ta khá giống Woojin, nhưng tuổi tác thì hơn tận mười tuổi.

Jung Janghwan là kiểu diễn viên "không hợp với điện ảnh". Có những người như vậy—họ tỏa sáng rực rỡ trên màn ảnh nhỏ, nhưng khi bước lên màn bạc thì lại mờ nhạt. Jung Janghwan chính là một trong số đó. Tuy vậy, trong giới truyền hình, anh vẫn là một huyền thoại, một diễn viên đỉnh cao mà ai cũng công nhận. Đương nhiên, kỹ năng diễn xuất cũng không thể chê vào đâu được.

Vậy nên, biên kịch Lee Wolseon đã chọn anh ta.

Dù sao thì, sau khi mở kịch bản, Jung Janghwan vừa trò chuyện tự nhiên với các diễn viên xung quanh, vừa—

Lướt mắt.

Anh ta nhanh chóng hướng ánh nhìn về phía Kang Woojin.

Lúc này, buổi đọc kịch bản đã trở nên nhộn nhịp với sự xuất hiện của đông đảo diễn viên. Woojin vẫn ngồi đó, yên lặng như lúc ban đầu. Khi mọi người gửi lời chúc mừng hay đặt câu hỏi, cậu vẫn giữ nguyên sự bình thản. Không có vẻ gì là lúng túng, vui mừng hay kiêu ngạo.

Gọi đó là gì nhỉ?

“Cậu ta như mặt nước không gợn sóng.”

Không có bất kỳ sự dao động nào.

Dần dần, sự tò mò của Jung Janghwan đối với Woojin ngày càng lớn.

Anh ta từng xem Woojin diễn trong hai vai—Kim Ryujin và Park Daeri. Không chỉ Jung Janghwan, mà hầu hết mọi người trong buổi đọc kịch bản này cũng chỉ biết Woojin qua hai tác phẩm đó. Cả hai đều là những cú hit lớn, và diễn xuất của Woojin trong đó thực sự xuất sắc.

“Tôi biết là cậu ta giỏi, nhưng đến mức khiến đạo diễn Kwon hay đạo diễn Kyotaro phải si mê sao?”

Không chỉ hai đạo diễn đó—biên kịch Lee Wolseon của Tình Yêu Đông Lạnh, đạo diễn Song Manwoo, biên kịch Park Eunmi... Tại sao? Rốt cuộc, tại sao xung quanh tân binh này lại toàn là những nhân vật tầm cỡ?

Sự tò mò trong lòng Jung Janghwan ngày càng trỗi dậy.

“Nếu phá vỡ sự kiên định đó, thì sao nhỉ? Khi bị đặt vào một tình huống ngoài dự đoán, cậu ta sẽ diễn thế nào?”

Lý do cũng đơn giản thôi—trong Tình Yêu Đông Lạnh, người duy nhất có cảnh diễn chung với Woojin chính là anh ta.

“Cậu ta từng ứng biến trong lúc đọc kịch bản hoặc trên trường quay chưa nhỉ?”

Nhân vật của Woojin—"Người đàn ông kỳ lạ nhà bên"—dù có ít đất diễn, nhưng lại có cường độ diễn xuất cao nhất trong phim. Độ khó của vai này không thể xem thường. Ít nhất, theo quan điểm của Jung Janghwan là vậy.

“Ngôn ngữ ký hiệu không giống như lời thoại bình thường. Cho dù có học đi chăng nữa, thì diễn xuất một cách tự nhiên cũng là điều bất khả thi.”

Nói cách khác, nếu làm tốt thì chỉ được coi là đạt chuẩn, nhưng nếu làm chưa tới thì chắc chắn sẽ bị chỉ trích thậm tệ. Không những thế, nhân vật này còn phải truyền tải cảm xúc chỉ bằng cử chỉ, không có lời thoại nhưng vẫn phải biểu đạt như đang nói. Một áp lực khủng khiếp.

Vậy, liệu tân binh kia sẽ thể hiện nhân vật này thế nào?

Khi Jung Janghwan còn đang chìm trong suy nghĩ—

Két—

Cánh cửa kính vốn đóng kín được đẩy ra, đạo diễn và biên kịch Lee Wolseon bước vào căn phòng đông đúc. Đi cạnh họ là một người phụ nữ mặc vest. Ngay lập tức, các diễn viên và nhân viên trong phòng đứng dậy.

Đạo diễn và biên kịch chào hỏi một cách thoải mái.

Và rồi—

“Woojin à, lâu rồi không gặp.”

“Chào biên kịch.”

Biên kịch Lee Wolseon, với đôi hoa tai lấp lánh, dừng lại ngay trước mặt Woojin.

“Không gặp mấy hôm mà đã gây chấn động rồi nhỉ?”

“Cũng chỉ là tình cờ thôi ạ.”

“Ừ, chúc mừng thì để sau đi. Trước tiên, để tôi giới thiệu—đây là chuyên gia ngôn ngữ ký hiệu.”

Lee Wolseon quay sang người phụ nữ mặc vest. Có vẻ là một thông dịch viên ký hiệu. Việc có chuyên gia tham gia trường quay không phải hiếm, họ thường có mặt để kiểm tra và đưa ra lời khuyên về các lỗi sai.

Tim Woojin khẽ đập nhanh hơn một chút.

“Chuyên gia à—Whoa, hơi hồi hộp đấy. Nhưng không sao, mình có Không Gian Ảo mà.”

Ngay sau đó, chuyên gia ngôn ngữ ký hiệu và Woojin trao đổi một lời chào đơn giản.

“Chào cô.”

“Vâng, rất vui được gặp anh. Tôi đã xem Profiler Hanryang và thấy rất thú vị.”

“Cảm ơn.”

Ngay sau đó, biên kịch Lee Wolseon bước tới, mỉm cười hỏi Woojin:

“Biên kịch Park Eunmi có nói một điều rất thú vị. Cô ấy bảo rằng nếu Woojin tham gia buổi đọc kịch bản này, sẽ có một sự thay đổi lớn. Cậu có biết ý cô ấy là gì không?”

“Tôi cũng không rõ.”

“Thật sao? Hừm, chắc phải trực tiếp chứng kiến thì mới biết được.”

Những diễn viên xung quanh có vẻ thắc mắc, nhưng Lee Wolseon không để tâm. Cô cùng chuyên gia ngôn ngữ ký hiệu bước đến vị trí ghế chủ tọa.

Lạch cạch.

Họ ngồi xuống. Ngay lúc đó, đạo diễn PD lên tiếng:

“Được rồi, bắt đầu buổi đọc kịch bản nào.”

Buổi đọc kịch bản của Tình Yêu Đông Lạnh chính thức diễn ra. Lúc này, Lee Wolseon khẽ hỏi nhỏ chuyên gia ngôn ngữ ký hiệu ngồi bên phải mình:

“Chuyên gia thấy sao về Kang Woojin? Cứ đánh giá sơ qua dựa trên ấn tượng ban đầu thôi. Cậu ấy có gì khác biệt không?”

“...Tạm thời thì tôi chưa thể nói gì chắc chắn. Nhưng ngôn ngữ ký hiệu là sự kết hợp giữa tay, biểu cảm gương mặt và ngôn ngữ cơ thể. Nó phải truyền tải được cảm xúc. Nhưng Woojin thì… thế nào nhỉ, cậu ấy có vẻ quá giữ mặt không cảm xúc.”

“Ý cô là, khuôn mặt cậu ấy đã là một trở ngại?”

Chuyên gia ngôn ngữ ký hiệu nhún vai:

“Khó nói. Nhưng nếu cứ giữ trạng thái này mà diễn, thì sẽ là một vấn đề đấy.”

Chẳng mấy chốc, phần giới thiệu diễn viên của Tình Yêu Đông Lạnh bắt đầu. Sau nữ chính, nam chính Jung Janghwan đứng lên.

“Tôi là Jung Janghwan, đảm nhận vai Song Taehyung. Mong rằng đây sẽ là một bộ phim mà ai cũng hài lòng sau những nỗ lực của chúng ta.”

Tiếng vỗ tay vang lên. Các diễn viên lần lượt tự giới thiệu.

Lạch cạch.

“Tôi là Kang Woojin, thủ vai ‘Người đàn ông kỳ lạ nhà bên’. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Giọng điệu trầm tĩnh, nhưng đầy sức nặng. Tiếng vỗ tay vẫn đều đặn vang lên, nhưng ánh mắt của các diễn viên xung quanh lại có chút phức tạp. Sau màn giới thiệu của các diễn viên, đến lượt đội ngũ sản xuất chào hỏi.

“Được rồi, biên kịch có điều gì muốn nói không?”

Đạo diễn PD nhìn về phía Lee Wolseon. Cô chỉ nhún vai, đáp gọn:

“Hãy tận hưởng buổi đọc kịch bản.”

Nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ẩn ý bên trong lại không hề đơn giản. Lee Wolseon nổi tiếng là biên kịch có sự can thiệp sâu vào buổi đọc kịch bản, hoàn toàn trái ngược với biên kịch Park Eunmi – người thường phối hợp chặt chẽ với đạo diễn.

Điều đặc biệt ở Lee Wolseon là…

“Vậy, chúng ta bắt đầu đọc kịch bản thôi.”

Soạt, soạt.

…Ở giai đoạn đầu buổi đọc, cô luôn để diễn viên tự do thể hiện. Dù họ có nói sai lời thoại, bộc lộ điểm yếu, diễn xuất sai ý đồ hay chưa thể nhập tâm vào cảm xúc, cô vẫn kiên nhẫn quan sát.

Nhưng chỉ đến nửa sau, thái độ của cô sẽ thay đổi 180 độ.

Có thể ví như từ một con vật ăn cỏ, cô đột nhiên biến thành kẻ săn mồi. Vì vậy, không ít diễn viên mới đã rơi nước mắt tại buổi đọc kịch bản của cô. Những lời nhận xét của cô sắc bén đến mức khiến người nghe chấn động. Dù là diễn viên hạng A hay gạo cội, tất cả đều nhận sự hướng dẫn nghiêm khắc y như nhau.

Dù thế nào đi nữa…

“Cảnh số 1. Một căn phòng với rèm tối che kín, tông màu chủ đạo là đen. Trên giường, Song Taehyung bỗng mở bừng mắt.”

Buổi đọc kịch bản của Tình Yêu Đông Lạnh chính thức bắt đầu. Bộ phim này xoay quanh quá trình trưởng thành của nam chính Song Taehyung, do Jung Janghwan thủ vai.

Anh đã bước qua tuổi 30, có năng lực, nhưng mắc chứng ám ảnh sạch sẽ nghiêm trọng. Điều đó khiến anh gần như không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Song Taehyung tự giam mình trong chiếc lồng của riêng mình, và anh thích điều đó.

Anh không làm phiền ai, cũng không để ai làm phiền mình. Công việc vẫn có thể hoàn thành mà không cần giao tiếp sâu sắc. Anh căm ghét mọi sự lộn xộn.

Dù đó là đồ vật hay cảm xúc của chính mình.

Tình Yêu Đông Lạnh là câu chuyện về sự trưởng thành, tình yêu và thay đổi của một người đàn ông vẫn còn như một đứa trẻ trong tâm hồn.

Và nhân tố đầu tiên làm lung lay sự cố chấp của Song Taehyung chính là…

“Cảnh số 3. Song Taehyung cầm chai nước rửa tay rồi bước ra khỏi nhà. Cùng lúc đó, cửa căn hộ bên cạnh cũng mở ra, và ánh mắt anh chạm vào ‘Người đàn ông kỳ lạ nhà bên’. Họ đã gặp nhau vài lần trước đó, nhưng Taehyung không thích người này.”

Người đảm nhận vai diễn này chính là Kang Woojin.

Jung Janghwan, ngồi đối diện Woojin ở phía cuối bàn, liếc nhìn cậu một cái. Hắn khẽ nhíu mày.

“……”

Không có lời thoại. Jung Janghwan chỉ cau mày nhìn Woojin trong giây lát. Và Woojin, cũng chỉ im lặng nhìn lại.

Chính xác hơn thì, nhân vật của cậu – ‘Người đàn ông kỳ lạ nhà bên’ – không thể nói.

Nhưng điều này, Song Taehyung – tức Jung Janghwan – vẫn chưa biết.

Anh ta chỉ cảm thấy có gì đó không ổn trong ánh mắt của đối phương.

Ánh mắt kỳ lạ ấy khiến tâm trạng của Song Tae-hyung trở nên rối loạn.

Rốt cuộc cậu ta có ý gì? Tại sao cứ nhìn mình chằm chằm như vậy?

Cảm giác khó chịu dâng lên, Song Tae-hyung cuối cùng cũng mở miệng nói với "người đàn ông kỳ lạ nhà bên" lần đầu tiên:

“Này, anh có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Nhưng "người đàn ông kỳ lạ nhà bên" không trả lời.

“...”

“Thôi được. Anh có định đi thang máy không? Nếu có thì tôi sẽ đi sau.”

“...”

“Tôi sẽ hiểu là đồng ý vậy.”

Theo kịch bản, Song Tae-hyung quay trở lại căn hộ của mình. "Người đàn ông kỳ lạ nhà bên" đứng yên nhìn cánh cửa đóng kín một lát, rồi lặng lẽ bước vào thang máy.

Lúc này, PD đọc lại phần mô tả:

“Song Tae-hyung lầm bầm trong lúc chà tay bằng dung dịch rửa tay trong tủ giày, như thể muốn gột rửa cảm giác khó chịu.”

Song Tae-hyung lẩm bẩm:

“Mỗi lần nhìn thấy hắn là thấy khó chịu. Nếu có gì muốn nói thì nói đi. Haizz... Không được rồi, chắc phải chuyển nhà thôi.”

Kết thúc một ngày, Song Tae-hyung trở về nhà. Khi bước vào, anh ta liếc nhìn cánh cửa nhà bên cạnh, rồi lặng lẽ nhập mật mã cửa.

Cạch!

"Người đàn ông kỳ lạ nhà bên" lại xuất hiện. Lần này cũng vậy, cậu ta không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn Song Tae-hyung. Trong kịch bản có mô tả rằng trên tay cậu ta cầm một túi ni lông. Cảnh quay đáng lẽ sẽ kết thúc ở đó, khi Song Tae-hyung bĩu môi rồi nhanh chóng bước vào nhà.

Máy quay lia đến gương mặt điềm tĩnh của "người đàn ông kỳ lạ nhà bên".

Vì vậy, Kang Woo-jin chỉ lặng lẽ nhìn Song Tae-hyung ngồi phía trước mình.

“Đến đây là kết thúc... Hmm, tiếp theo là...”

Nhưng rồi—

“Này, anh kia.”

Bất ngờ, Song Tae-hyung lên tiếng gọi "người đàn ông kỳ lạ nhà bên". Một câu thoại không có trong kịch bản.

“Anh cứ làm tôi khó chịu thế này mãi là có ý gì? Hoặc là nói chuyện, hoặc là phớt lờ tôi đi. Đây là lần thứ mấy rồi? Còn tiếp tục như thế nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Mọi ánh mắt trong phòng đọc kịch bản đổ dồn về phía "người đàn ông kỳ lạ nhà bên". Không, chính xác hơn là về phía Kang Woo-jin. Woo-jin nhìn chằm chằm Jung Jang-hwan nhưng trong đầu lại rối bời.

“Hả? Gì đây? Câu này có trong kịch bản không? Không có mà? Không, chắc chắn là không có!”

Một câu thoại hoàn toàn mới. Nhưng những diễn viên khác lại rất bình tĩnh.

“Ad-lib sao? À, đúng rồi, anh Jang-hwan thường tạo thêm lời thoại khi phân tích nhân vật mà.”

“Lần này anh ấy lại chuẩn bị ad-lib nữa à? Cũng đúng, nhiều câu thoại của anh ấy đã được đưa vào kịch bản chính thức rồi.”

Một tình huống không quá bất ngờ. Ngay cả biên kịch Lee Wol-seon, người đang xoay cây bút trong tay, cũng không có ý định ngăn lại.

“Anh ấy đang cố làm tăng sự gượng gạo giữa hai nhân vật sao? Cũng không tệ.”

Vì câu thoại này không làm cảnh quay bị lệch nhịp.

Hơn thế nữa—

“Tôi cũng muốn xem Woo-jin sẽ phản ứng thế nào. Dù sao thì, cậu ta chắc chắn sẽ xử lý tốt.”

Không một ai nghi ngờ cả. Kang Woo-jin, người được ca ngợi là "tân binh quái vật", sẽ không thể nào bị lay động bởi một màn ad-lib đơn giản thế này.

Thế nhưng—

“Trời ạ, cậu ấy thực sự để yên cho cảnh này tiếp diễn à? Sao không ai cắt cảnh đi?”

"Người đàn ông kỳ lạ nhà bên"—

Woo-jin chợt đứng hình.

“Khoan khoan đã... Giờ phải làm sao đây? Hả?”

Cậu ta cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt khi nhìn nam diễn viên hàng đầu Jung Jang-hwan vẫn không giấu được chút bối rối.

Đúng lúc đó.

“Ồ?”

Chuyên gia thủ ngữ ngồi bên phải biên kịch Lee Wol-seon thì thầm:

“Bối rối... hoặc là cảm xúc gì đó tương tự. Tôi chắc chắn. Ánh mắt đó, rất giống với những người gặp khó khăn khi giao tiếp và cần sử dụng thủ ngữ.”

Nghe vậy, biên kịch Lee quay sang quan sát Woo-jin. Nhưng với cô, vẻ mặt Woo-jin lúc này không hề có dấu hiệu bối rối hay lúng túng.

Chỉ là—

“Có thể đó là điều chỉ những chuyên gia thủ ngữ mới nhận ra.”

Vậy nên cô tập trung vào một thứ khác.

“Dù sao thì... để thể hiện ánh mắt tinh tế đến mức chỉ chuyên gia thủ ngữ mới nhận ra? Kỹ năng diễn xuất của cậu ấy thực sự đỉnh cao.”

Ngay lúc đó, Jung Jang-hwan ném thêm một câu ad-lib:

“Đừng nhìn tôi như vậy. Nổi da gà rồi đấy. Làm ơn đi.”

“...”

Nhưng Woo-jin vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, không đáp lại. Dù vậy, đã có một sự thay đổi nhỏ—cậu ta hơi mấp máy môi, giống như đang lẩm bẩm điều gì đó. Đôi môi hơi run nhẹ.

Chuyên gia thủ ngữ lập tức thì thầm:

“Cậu ấy đang suy nghĩ. Có vẻ như đang cân nhắc điều gì đó.”

Jang-hwan cau mày, rút điện thoại ra và giả vờ bấm số:

“Được rồi, tôi không biết anh muốn gì, nhưng nếu còn tiếp tục thế này thì tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ.”

Ngay lúc đó, Woo-jin—người vừa mấp máy môi—bỗng khựng lại. Cậu ta nghiêng đầu, rồi nhẹ gật đầu.

Trông giống như cậu ta đã hiểu.

Và rồi—

Sượt.

Lần đầu tiên, Kang Woo-jin đưa tay lên.

Không có gì đặc biệt. Động tác rất đơn giản, chỉ diễn ra trong vài giây. Nhưng rồi Woo-jin nhìn chằm chằm vào Jung Jang-hwan, mắt chớp nhẹ, và thực hiện động tác cuối cùng—

Cậu ta nắm chặt tay thành nắm đấm.

Rồi đưa nắm tay ấy chạm vào mũi.

Các diễn viên khác lặng người.

“Thủ ngữ! Mượt mà đến mức không hề gượng gạo. Cậu ấy đã luyện tập sao? Khoan đã—nhưng đây là ad-lib mà?”

“Vậy cậu ta vừa nghĩ ra và thực hiện ngay ư?”

Dù sao đi nữa, Kang Woo-jin—hay chính xác hơn, "người đàn ông kỳ lạ nhà bên"—vẫn giữ nguyên động tác đó.

“...”

Và mỉm cười.

Nụ cười rạng rỡ đầu tiên trên khuôn mặt cứng nhắc ấy. Một nụ cười lộ cả hàm răng, ấm áp như ánh nắng ban mai.

Jung Jang-hwan sững sờ.

“Thủ ngữ đầu tiên... nhưng không có trong kịch bản.”

Anh ta không hiểu được động tác này, chỉ có thể nói theo phản xạ:

“Gì chứ? Sao lại cười? Đưa nắm tay lên mũi là... đang chế giễu tôi à?”

Nhưng nụ cười của Woo-jin càng sâu hơn.

Biên kịch Lee nhìn cậu ta, rồi quay sang hỏi chuyên gia thủ
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 128


Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kang Woo-jin khi nghe thấy ad-lib của Jung Jang-hwan và bất giác khựng lại chỉ có một:

“A— chết tiệt, mình cũng phải làm gì đó chứ.”

Bàn cờ đã được dọn sẵn, hàng chục cặp mắt đang dõi theo. Việc đột nhiên đứng dậy rời đi lúc này sẽ rất kỳ quặc, nhưng ngồi im lặng không phản ứng gì cũng chẳng khác gì tự đào hố chôn mình. Nói thế nào nhỉ, dù đang cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, Woo-jin vẫn cảm thấy mình đang đứng trước nguy cơ.

Phải làm sao đây? Làm thế nào bây giờ?

Tim Woo-jin bắt đầu đập mạnh. Rồi bỗng nhiên—

“…À, đúng rồi. Mình đâu có lời thoại.”

Cái đầu đang trống rỗng vì căng thẳng dần dần hoạt động trở lại. Nghĩ kỹ thì nhân vật “Gã hàng xóm kỳ lạ” mà cậu đảm nhận vốn dĩ không có lời thoại. Chính xác hơn thì nhân vật này không thể nói.

Nói cách khác, cậu không nhất thiết phải dùng lời nói.

Ồ? Vậy thì cũng có thể ứng phó được chứ nhỉ?

Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là nguy cơ đã hoàn toàn biến mất. Dù sao thì “diễn xuất” không chỉ nằm ở câu thoại.

Hơn nữa, với thủ ngữ—

“Tay, nét mặt, cử chỉ phải rõ ràng hơn bình thường.”

Thay vì nói, cậu phải sử dụng tối đa các yếu tố khác. Nghĩa là, khoảnh khắc này, Woo-jin không thể dựa vào sức mạnh của không gian ảo mà phải phản ứng bằng chính khả năng sử dụng thủ ngữ của mình.

Điều thú vị là—

“Sao nhỉ— ừm, mình không thể diễn đạt cụ thể, nhưng có cảm giác là mình làm được. Ừ, chắc chắn có thể làm được gì đó.”

Khi những suy nghĩ trong đầu dần sáng tỏ, một cảm giác tự tin kỳ lạ dâng lên trong Woo-jin. Cậu có thể đối phó với ad-lib của Jung Jang-hwan— một trong những diễn viên hàng đầu.

Là sự kiêu ngạo? Hay do cảm xúc bị đẩy đến cực hạn? Một hành động bốc đồng? Không biết nữa.

Chẳng biết gì sất, nhưng Woo-jin bắt đầu hành động.

—Soạt.

Đầu tiên, cậu nhìn thẳng vào mắt Jung Jang-hwan đang ngồi ở vị trí đối diện. Giữ vững nét mặt. Sau đó, cậu suy nghĩ xem nên dùng thủ ngữ nào để đáp lại. Đáp án đến nhanh hơn cậu nghĩ.

“Bất ngờ— chắc chắn phải là một câu khiến hắn ta sững sờ.”

Nhân vật “Gã hàng xóm kỳ lạ” cuối cùng chính là người tạo ra bước ngoặt đầu tiên cho Song Tae-hyung, vai diễn của Jung Jang-hwan. Vì vậy, ở tình huống hiện tại, một ad-lib có thể khiến Song Tae-hyung cứng họng sẽ là lựa chọn hoàn hảo. Giờ phút này, hắn ta vẫn chưa biết “Gã hàng xóm kỳ lạ” thực sự là ai, thậm chí còn có ấn tượng không mấy tốt đẹp về đối phương.

Ngay sau đó, Woo-jin từ tốn đưa tay lên.

Câu thoại đã gần như quyết định xong. Nhờ vào ân huệ của không gian ảo, cậu hoàn toàn thành thạo thủ ngữ. Điều còn lại chỉ là biểu cảm và động tác cơ thể. Woo-jin nhẹ nhàng thực hiện ad-lib. Động tác thủ ngữ cuối cùng của cậu là nắm bàn tay thành nắm đấm và đặt lên mũi.

“Tôi thích anh.”

Biểu cảm thì sao? Phải rồi, cười thôi. Động tác thủ ngữ của từ “thích” sẽ chân thực hơn khi đi kèm với một nụ cười. Woo-jin khẽ nâng khóe môi. Nghĩ đến điều gì đây? Công việc đầu tiên? Ngày không gian ảo xuất hiện? Lúc mới gặp Hong Hye-yeon? Ngày quay phim Profiler Hanryang kết thúc? Chiếc xe cưng? Cảnh hôn đầu tiên?

Dù là ký ức nào đi nữa, Woo-jin cũng có thể nở một nụ cười rạng rỡ nhất thế gian.

Diễn xuất là nền tảng của nụ cười đó, nhưng không ai có thể tìm thấy bất kỳ sai sót nào. Biểu cảm và cách thể hiện của cậu hoàn hảo đến mức không có gì đáng chê trách.

Đúng vậy, Kang Woo-jin đang diễn xuất.

Không có sức mạnh của không gian ảo hỗ trợ, đây là màn trình diễn đầu tiên cậu hoàn toàn tự mình thực hiện.

Được rồi. Mình làm được.

Nhưng sao lại làm được nhỉ? Khi vừa thực hiện ad-lib của “Gã hàng xóm kỳ lạ”, Woo-jin cũng cố gắng phân tích quá trình. Tuy nhiên, vì quá tập trung mà cậu không thể nhớ rõ từng chi tiết.

Do mình đã làm màu quá lâu? Hay vì những vai diễn học được từ không gian ảo đã dần tích lũy lại?

Khả năng cao là do may mắn. Cũng chưa thể đưa ra kết luận ngay lúc này. Nhưng dù thế nào đi nữa—

Mình đã trưởng thành hơn một chút, đúng không?

So với vài tháng trước, khi còn tham gia Profiler Hanryang, Woo-jin bây giờ đã khác trước rất nhiều.

Đây không phải là ad-lib đến từ sai sót hay may rủi, mà là lựa chọn có chủ ý. Và màn diễn xuất đột phá này—

“Hay đấy, nét mặt thay đổi liên tục thế này hơi đáng sợ nhỉ?”

“Mình chẳng biết gì về thủ ngữ, nhưng không hề có cảm giác gượng gạo. Tự nhiên đến mức trông như đã luyện tập rất nhiều vậy.”

“Nụ cười đó… nếu quay cận mặt, thêm hiệu ứng âm thanh và bộ lọc màu sắc, chắc chắn sẽ trở thành một cảnh phim hoàn hảo.”

“Chẳng trách người ta cứ gọi cậu ta là tân binh quái vật. Diễn xuất thực sự xuất sắc.”

Woo-jin đã thổi bùng một luồng áp lực khổng lồ vào không khí của buổi đọc kịch bản.

“…Một vai diễn nhỏ, thời lượng lên hình ít, diễn xuất bằng thủ ngữ— mức độ khó thì khỏi bàn, mà dù có giỏi đến đâu đi nữa cũng chỉ là tân binh. Nếu diễn không tốt, chắc chắn sẽ bị lộ và bị chê bai thậm tệ. Phải làm cho hoàn hảo.”

Bản thân sự tồn tại của Kang Woo-jin đã trở thành một mối đe dọa đối với các diễn viên khác. Đặc biệt là Jung Jang-hwan, người duy nhất có phân cảnh chung với cậu, lại càng chịu áp lực nặng nề hơn.

“Tò mò cái gì chứ. Trước mắt là vấn đề của chính mình đây này. Muốn diễn cùng với tên đó, mình phải…”

Khoan đã. Lời thoại tiếp theo của mình là gì nhỉ?

Lúc này, Lee Wol-seon, biên kịch đang theo dõi toàn bộ buổi diễn đọc, đã nhận ra.

“À ha, thì ra là vậy. Chính là bầu không khí này.”

Cuối cùng, bà đã hiểu tại sao biên kịch Park Eun-mi lại khăng khăng đòi bằng được Kang Woo-jin phải tham gia buổi đọc kịch bản.

Bởi vì ngay giây phút này, thái độ của tất cả diễn viên đã thay đổi. Dáng ngồi ngay ngắn, ánh mắt đầy tập trung. Biểu cảm cũng nghiêm túc hơn hẳn.

“Không thể để bị đem ra so sánh.”

Khi so sánh với một tân binh có thể sử dụng thủ ngữ thành thạo như một điều hiển nhiên, các diễn viên khác sẽ ngay lập tức bị đặt lên đoạn đầu đài.

“Đúng nghĩa là một scene-stealer.”

Biên kịch Lee Wol-seon khẽ mỉm cười khi nhìn Woo-jin.

“Bất kể vai diễn hay tác phẩm nào, luôn có thể khẳng định sự hiện diện của mình. Đó mới chính là một diễn viên hàng đầu thực thụ.”

Bà khẽ hỏi chuyên gia thủ ngữ đang ngồi bên phải.

“Anh thấy thủ ngữ của Woo-jin thế nào? Đánh giá dưới góc độ chuyên môn thôi nhé.”

“Như tôi đã nói, cậu ấy thật đáng kinh ngạc. Không có gì để chê cả. Tôi không rành về diễn xuất, ban đầu còn lo lắng vì biểu cảm của Woo-jin có vẻ hơi bình thường. Nhưng khi bắt đầu nhập vai, cậu ấy thay đổi hoàn toàn, như lột xác vậy.”

Biên kịch Lee Wol-seon cũng cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc. Chuyên gia thủ ngữ nhìn bà, có vẻ hơi phấn khích.

“Chắc bà cũng thấy ánh mắt vừa bối rối vừa trầm tư lúc nãy phải không? Thêm vào đó, cử động cơ thể của Woo-jin rất mềm mại. Biểu cảm thay đổi linh hoạt theo từng động tác tay. Cảm xúc được truyền tải một cách rõ ràng. Thực sự, tôi cảm giác như cậu ấy còn giỏi thủ ngữ hơn cả tôi vậy.”

Nghe đánh giá đó, biên kịch Lee Wol-seon tiếp tục quan sát Woo-jin đang diễn xuất ở cuối dãy ghế. Trong mắt bà ánh lên một nét khó hiểu.

“…Rốt cuộc cậu ta là ai? Một chuyên gia thủ ngữ cũng phải hết lời khen ngợi, vậy thì đã học điều đó từ khi nào?”

Làm sao để diễn đạt nhỉ? Kang Woo-jin luôn có sẵn mọi tố chất mà đạo diễn hay biên kịch mong muốn ở một diễn viên. Vấn đề là, những tố chất ấy đều thuộc dạng khó nắm bắt đến cực độ.

“Mà cậu ta cũng không có vẻ gì là đang dốc toàn lực để học. Chỉ đơn giản là làm một cách tự nhiên như thói quen hàng ngày vậy.”

Biên kịch Lee Wol-seon lại quay sang hỏi chuyên gia thủ ngữ.

“Nếu cảnh này được phát sóng, khán giả sẽ phản ứng ra sao?”

“Nếu tôi chỉ đơn thuần là một khán giả, tôi sẽ sốc trước khả năng sử dụng thủ ngữ của Woo-jin. Sau đó, tôi sẽ cảm thấy biết ơn. Vì dù chỉ là một vai diễn nhỏ, cậu ấy đã nỗ lực rất nhiều.”

“Đúng vậy. Một vai diễn ngắn ngủi, cực kỳ ngắn ngủi. Vậy mà vẫn có thể tạo ra một ấn tượng mạnh mẽ đến thế.”

Tất nhiên rồi. Đồng thời, biên kịch Lee Wol-seon cũng có thể mường tượng phản ứng của khán giả đại chúng.

“Họ sẽ kinh ngạc trước khả năng biến đổi gương mặt của Woo-jin qua từng vai diễn.”

Không phải theo kiểu "Ủa, sao anh nhân viên văn phòng Park đột nhiên lại biết thủ ngữ?" Mà đúng hơn, khán giả sẽ thực sự bị cuốn hút vào diễn xuất của cậu ta.

Hơn nữa, Kang Woo-jin không chỉ có bộ phim Tình Yêu Đông Giá này. Cậu ta còn hàng loạt dự án sắp tới.

Suy nghĩ đến đó, biên kịch Lee Wol-seon bất giác rùng mình.

“Quả nhiên, một đất nước như Hàn Quốc là quá nhỏ để cậu ta tỏa sáng. Việc mở rộng sang thị trường Nhật Bản chỉ là điều tất yếu.”

Bất kể thời lượng xuất hiện trên màn ảnh là vài giây hay vài tiếng, diễn viên tân binh quái vật ấy vẫn luôn mang đến một màn trình diễn hoàn hảo, thu hút toàn bộ sự chú ý của khán giả.

Và—

“Nghìn khuôn mặt.”

Tài năng diễn xuất của cậu ta rộng lớn đến mức không thể đo lường.

Biên kịch Lee Wol-seon hơi xoay người sang trái, khẽ thì thầm với đạo diễn. Ngay sau đó, đạo diễn giả vờ ho nhẹ.

“Khụm! Xin phép tạm dừng một chút.”

Buổi đọc kịch bản đang diễn ra lập tức gián đoạn. Mọi ánh mắt— từ Kang Woo-jin, các diễn viên cho đến toàn bộ nhân viên hậu trường— đều tập trung về phía đạo diễn. Nhưng vị đạo diễn ấy chỉ quay sang biên kịch Lee Wol-seon, ngầm ra hiệu cho bà tiếp tục.

Cầm cây bút xoay xoay trong tay, bà cất giọng. Khuôn mặt lộ rõ vẻ nghiêm nghị.

“Có lẽ một số người ở đây đã từng hợp tác với tôi, cũng có người chỉ mới nghe danh. Tôi thường im lặng quan sát trong giai đoạn đầu của buổi đọc kịch bản. Tôi muốn biết các diễn viên đã phân tích tác phẩm của tôi ra sao. Tôi cũng không phản đối ad-lib.”

Vừa nói, bà vừa quay sang nhìn thẳng vào Jung Jang-hwan— nam diễn viên hàng đầu đang ngồi gần đó.

“Jang-hwan.”

“…Vâng, biên kịch.”

“Vừa nãy, ad-lib của cậu không tệ. Tôi hiểu cách cậu phân tích tình huống.”

Giọng điệu bà vẫn điềm tĩnh, nhưng mang một áp lực vô hình, nặng nề đến mức có thể đè nén không khí trong phòng.

“Nhưng tôi có thể hiểu sự tò mò của cậu. Chỉ là, ad-lib vừa rồi không hề giống phong cách của một tiền bối.”

“…”

“Đó thực sự là lời thoại của Song Tae-hyung? Hay chỉ đơn thuần là một phép thử của diễn viên Jung Jang-hwan?”

Cả căn phòng chìm trong im lặng.

Nhìn bầu không khí trở nên kỳ lạ, Woo-jin vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

“Ủa, sao trông giống như anh ta đang bị mắng thế?”

“Phải đấy. Anh là tiền bối mà, sao lại đi dây thế?”

Lúc này, biên kịch Lee Wol-seon lên tiếng.

“Mọi người nghe này, Woo-jin gần như tham gia bộ phim này với tinh thần tình nguyện đấy. Thật ra, cậu ấy không cần đến buổi đọc kịch bản này đâu, nhưng vẫn có mặt. Tôi hiểu mà. Vai của Woo-jin trong phim này khá ít đất diễn, nên mọi người muốn tìm hiểu kỹ hơn. Cũng đúng thôi, ai mà chẳng tò mò chứ. Một diễn viên đến mức có thể làm chấn động cả giới giải trí trong nước, rốt cuộc lợi hại đến mức nào?”

Cô ta nói với tất cả các diễn viên bằng giọng trầm thấp.

“Nhưng mà, mọi người nên biết điểm dừng. Sự tò mò của một diễn viên có thể trở thành động lực để phát triển, điều đó rất tốt. Nhưng nếu nó biến thành ghen tị, đố kỵ thì không hay đâu.”

Jung Jang-hwan, người đang lơ đãng gãi cằm, bỗng nhìn lại chính mình lúc trước.

‘Mình không chỉ tò mò, mà còn có cả lòng ghen tị nữa.’

Anh vừa muốn nhìn kỹ màn diễn xuất của Kang Woo-jin, vừa có chút ác ý xen lẫn. Nhận ra điều này, Jung Jang-hwan chân thành xin lỗi Woo-jin, người đang ngồi ở phía đối diện.

“Xin lỗi cậu, Woo-jin. Tôi có hơi quá trớn. Chỉ là tôi tò mò quá thôi.”

“Không sao đâu. Tôi thấy khá thú vị đấy chứ.”

Thú vị? Câu trả lời của Woo-jin khiến Jung Jang-hwan khẽ cười thầm.

‘Bình tĩnh thế nhỉ? Chắc hẳn cậu ta không xem nãy giờ là gì ghê gớm lắm.’

Dù cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng Woo-jin vẫn phải xoa ngực để trấn an trái tim đang đập thình thịch.

‘Ôi trời— dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tóm lại là ổn rồi. Nếu bị ép ứng biến thêm một lần nữa chắc mình đơ luôn mất.’

Đúng lúc đó, biên kịch Lee Wol-seon gọi Woo-jin.

“Woo-jin này, về phần ứng biến vừa rồi ấy.”

“Vâng?”

“Cứ cho là sẽ chỉnh sửa một chút tình huống trước và sau đi. Nhưng ‘Song Tae-hyung’ không biết rằng ‘anh chàng kỳ lạ nhà bên’ chỉ có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu. Còn ‘anh chàng kỳ lạ nhà bên’ thì lại không hiểu được lời của ‘Song Tae-hyung’. Trong bối cảnh này, tôi muốn sử dụng thủ ngữ để thể hiện rõ sự bất đồng giữa hai người. Câu ‘Tôi thích anh’, tôi muốn giữ nguyên. Cậu thấy thế nào?”

Lời vừa rồi có nghĩa là động tác ngôn ngữ ký hiệu mà Woo-jin ứng biến khi nãy sẽ được thêm vào kịch bản chính thức. Nghe vậy, Woo-jin chỉ bình thản đáp lại.

“Nếu biên kịch muốn, tôi không có vấn đề gì cả.”

Sáng hôm sau, ngày 22.

Tại BW Entertainment.

Địa điểm là phòng đại diện. Chủ nhân căn phòng, Choi Sung-gun, cùng nhiều nhân viên khác và Kang Woo-jin đang ngồi đối diện nhau. Đây là buổi họp để điểm qua lịch trình sắp tới, bao gồm cả chuyến công tác Nhật Bản vài ngày nữa.

Trong lúc họp, Choi Sung-gun nhìn sang Woo-jin, người đang đội mũ ngồi đối diện, rồi nhớ lại cuộc trò chuyện với đạo diễn Kim Do-hee của m* t** hôm qua. Phim sắp ra rạp.

Mọi chuyện bắt đầu từ cuộc gọi mà Choi Sung-gun nhận được.

“Vậy tức là m* t** đã hoàn tất khâu biên tập và sẵn sàng cho buổi chiếu thử?”

Từ đầu dây bên kia, đạo diễn Kim Do-hee đáp lại.

“Không hẳn đâu. Chưa hoàn thành hoàn toàn, nhưng cũng xong được khoảng 90% rồi. Ban đầu định hoàn tất hậu kỳ vào giữa tháng 9 rồi tổ chức chiếu thử, nhưng lịch trình diễn viên lộn xộn quá, nên cuối cùng mới chốt được vào tuần sau.”

“À— vậy tức là anh định tổ chức chiếu thử khi phim mới hoàn tất khoảng 90%?”

“Đúng vậy. Nhưng mà 90% này không ảnh hưởng gì đến việc xem đâu. Giờ chỉ còn một số chi tiết nhỏ như hiệu ứng âm thanh và danh đề cuối phim thôi.”

Phim m* t** đã đóng máy từ tháng 6. Nếu hoàn thành hậu kỳ vào giữa tháng 9, tức là thời gian chỉnh sửa chỉ khoảng 4 tháng— tốc độ cũng khá nhanh.

“Wow— dù vậy thì cũng nhanh thật đấy. Ban đầu, anh định ra mắt vào đầu đông năm nay mà đúng không?”

“Đúng vậy. Do có nhiều đội biên tập, mà tôi thì gần như cày nát cả xương rồi. Đêm nào cũng thức trắng. Nhưng chắc chắn phim sẽ ra mắt sớm hơn dự kiến. Nếu thuận lợi thì có thể giữa hoặc cuối tháng 10? Chậm nhất cũng chỉ tới đầu tháng 11 thôi.”

Bất ngờ, đạo diễn Kim Do-hee chúc mừng một cách đầy hào hứng.

“À đúng rồi! Woo-jin! Tôi có nhắn tin nhưng vẫn muốn chúc mừng cậu một lần nữa. Chưa gì đã vươn sang Nhật Bản rồi… mà còn đóng chính cho đạo diễn Kyotaro nữa chứ?? Tôi sốc thật sự khi đọc tin tức đấy!”

“Haha, cảm ơn anh. Tôi sẽ chuyển lời.”

“Nhớ đấy nhé. Cả đoàn m* t** ai cũng bàn tán sôi nổi cả. Mọi người nói Woo-jin đang viết nên lịch sử, rằng cậu ấy là huyền thoại. Nhờ Woo-jin mà bộ phim của chúng tôi cũng được hưởng lợi một phần.”

“Haha, tôi cũng thấy các dự án của mình được nhắc đến khá nhiều.”

“Không chỉ thế đâu. Nếu cứ đà này thì đến khi m* t** ra mắt, kỳ vọng của khán giả sẽ tăng vọt cho mà xem!”

“À, mà này, đạo diễn. Anh bảo m* t** dự kiến ra mắt giữa hoặc cuối tháng 10, đúng không? Hoặc đầu tháng 11.”

“Ừ, tạm thời là vậy. Nhưng cũng có thể thay đổi.”

Quay lại hiện thực.

Trong phòng đại diện, Choi Sung-gun nhìn Woo-jin và bất giác cười nhẹ.

‘… Bạn thân khác giới cũng đã quay xong rồi. Nếu tính thời gian chỉnh sửa khoảng một tháng, cộng thêm quảng bá và những công việc lặt vặt khác… thì khả năng cao phim này cũng ra mắt vào khoảng tháng 10.’

Rồi anh ta gọi Woo-jin.

“Woo-jin này.”

“Vâng, đại diện.”

Woo-jin đáp lại, và Choi Sung-gun kết luận bằng một câu đầy hàm ý.

“Có khi Bạn thân khác giới và m* t** sẽ ra mắt cùng lúc cũng nên.”

Một bộ phim gai góc của "Lee Sang-man" và một bộ phim nhẹ nhàng của "Han In-ho".
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 129


“Nam Sa Ch'in” và “Ma Dược Thương” sẽ ra mắt cùng lúc sao? Woojin nhìn chằm chằm Choi Seonggeon rồi bình tĩnh hỏi lại.

“Cùng lúc à?”

Choi Seonggeon, người đang buộc tóc đuôi gà, nở một nụ cười mỉm và gật đầu.

“Ừ, nhưng mà— chưa chắc chắn đâu. Chỉ là suy đoán của tôi thôi.”

Nghe vậy, Woojin bắt đầu tính toán dựa trên những gì anh đã nghe được từ nhiều nguồn.

“Tôi nghe nói ‘Nam Sa Ch'in’ dự kiến ra mắt vào tháng 10.”

“Đúng thế, bây giờ là giữa cuối tháng 8 rồi, tức là còn khoảng hơn một tháng. Nhưng mà hôm qua, lúc cậu tham gia buổi đọc kịch bản của ‘Chuyện Tình Đóng Băng’, đạo diễn Kim Dohee đã gọi điện trực tiếp. Bà ấy muốn tổ chức buổi chiếu thử kín vào tuần sau.”

Buổi chiếu thử kín? Woojin cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Anh đã nghe qua thuật ngữ này rồi, nhưng vẫn thấy lạ lẫm. Ở đâu nhỉ? Chợt, ký ức lóe lên trong đầu anh.

“A— đúng rồi, có phải lúc làm ‘Thám Tử Tư’ không nhỉ?”

Đúng vậy. Khi quá trình biên tập của ‘Thám Tử Tư’ hoàn tất, cũng có một buổi chiếu thử kín. Hiểu nôm na thì đây là buổi chiếu chỉ dành cho những người liên quan đến bộ phim. Nếu ‘Ma Dược Thương’ cũng tổ chức buổi này, nghĩa là khâu chỉnh sửa đã xong? Không phải là quá nhanh sao? Dù không biết rõ quy trình hậu kỳ, nhưng cảm giác của anh là vậy.

“Có vẻ hơi nhanh quá, nhỉ?”

“Đúng. So với quy trình hậu kỳ của phim thương mại thì khá là nhanh. Nhưng mà, tôi không nghĩ nó đã được chỉnh sửa hoàn toàn. Có lẽ khoảng 90% là xong rồi. Dù vậy, vẫn là nhanh hơn bình thường. Cũng không lạ gì, đạo diễn mà tập trung vào chỉnh sửa thì cứ như dồn cả sinh mệnh vào đó vậy.”

“Vất vả cho họ rồi.”

“Dù sao thì, buổi chiếu thử kín vốn dĩ dự kiến tổ chức giữa tháng 9, nhưng có vẻ họ đã dời lên sớm hơn. Chắc do lịch trình của diễn viên. Nếu vậy, cuối tháng 8 chiếu thử, trước giữa tháng 9 chỉnh sửa xong, sau đó nhà phân phối vào cuộc, bắt đầu quảng bá. Nếu mọi thứ trôi chảy, thì tháng 10 hoặc tháng 11 là phim có thể ra rạp.”

Dù bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng Woojin lại dâng lên một cảm giác hồi hộp. Dù chỉ là một vai khách mời, nhưng bộ phim có anh tham gia sẽ được công chiếu sao? Tất nhiên, ‘Thám Tử Tư’ cũng từng được chiếu rạp. Nhưng cảm giác lần này lại khác hẳn.

“Đây chính là sự khác biệt giữa phim ngắn và phim thương mại sao?”

Không giống như một bộ phim chỉ xuất hiện trong các liên hoan phim như một sự kiện ngắn hạn, lần này sẽ có khán giả thực sự bỏ tiền ra xem Kang Woojin trên màn ảnh rộng, hoặc chính xác hơn là xem ‘Lee Sangman’. Khác với ‘Thám Tử Tư’, lần này số lượng khán giả và doanh thu sẽ được tính toán rõ ràng. Có lẽ, cảm giác này chính là áp lực về thành tích.

Tim Woojin đập mạnh hơn một chút mà không ai hay biết.

“Dù không cố ý, nhưng nếu mọi thứ diễn ra như vậy, rất có khả năng ‘Nam Sa Ch'in’ và ‘Ma Dược Thương’ sẽ trùng thời điểm ra mắt.”

Phải rồi. Dù không thể nào phát hành cùng một ngày, nhưng dù bên nào ra trước thì hai bộ phim vẫn sẽ xuất hiện trong cùng một khoảng thời gian.

“Nhưng vậy lại càng có lợi hơn. Khán giả sẽ có thêm lựa chọn, mà quan trọng nhất là cậu sẽ có cơ hội thể hiện đa dạng hơn.”

Choi Seonggeon nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Cả hai bộ phim đều có cậu tham gia, và khi quảng bá, cậu chắc chắn sẽ là tâm điểm. Điều đó sẽ khiến khán giả tò mò hơn. Vì rõ ràng, khi một cái tên đang gây chú ý mà có đến hai bộ phim ra mắt cùng lúc, thì sức hút của nó sẽ càng lớn.”

Anh ta giơ ngón trỏ chỉ về phía Woojin.

“‘Lee Sangman’ và ‘Han Inho’. Chỉ cần nhìn thể loại, phong cách và khí chất của hai nhân vật này cũng đã thấy rõ sự đối lập hoàn toàn.”

Anh ta trầm ngâm suy nghĩ về tương lai.

“Cậu không tò mò xem khán giả sẽ đón nhận thế nào sao?”

Sau đó.

Choi Seonggeon tổng kết lại vấn đề về ‘Nam Sa Ch'in’ và ‘Ma Dược Thương’, rồi chuyển sang chủ đề khác – lịch trình công tác tại Nhật Bản.

Mọi người cứ nghĩ anh là kiểu người thường xuyên đi nước ngoài, nhưng thực tế, Kang Woojin chưa từng đặt chân ra khỏi Hàn Quốc.

“Lần đầu tiên đi máy bay, vậy mà lại là với tư cách diễn viên.”

Nói không mong đợi thì là nói dối. Dù chỉ là đi Nhật Bản, nhưng vẫn là ra nước ngoài. Tuy nhiên, kỳ vọng của Woojin nhanh chóng tan thành mây khói khi nghe phần tóm tắt lịch trình từ Choi Seonggeon.

Tại sao ư?

“Woojin à, tiếc là cậu sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu.”

Chẳng có chút thời gian rảnh nào cả. Thậm chí, lịch trình ở Nhật Bản còn kín mít hơn lúc ở Hàn Quốc.

“Chúng ta sẽ đến Nhật vào sáng muộn ngày 26, rồi đến thẳng trụ sở Netflix Japan, ăn uống nhanh, nghe tóm tắt về sự kiện, và tham gia sự kiện vào buổi chiều. Hôm sau thì…”

Đây chỉ mới là lịch trình dự kiến.

“Khi có lịch chính thức, chắc chắn nó sẽ còn dày đặc hơn nữa.”

Woojin vô thức thở dài. Nhưng anh cũng biết lịch trình nước ngoài của các nghệ sĩ thường dày đặc hơn bình thường. Cũng phải thôi, dù sao cũng không phải là đi du lịch. Woojin tự nhủ phải dập tắt sự háo hức trong lòng. Nhìn phản ứng của anh, Choi Seonggeon có chút lo lắng.

“Cậu ổn chứ? Dạo này thể trạng thế nào? Cậu không hay để lộ cảm xúc trên mặt, nên tôi cũng khó đoán.”

Woojin vẫn giữ vẻ nghiêm túc, bình tĩnh đáp lại.

“Không có vấn đề gì.”

Dù lịch trình có khắc nghiệt đi nữa, anh vẫn còn không gian ảo để nghỉ ngơi mà.

Dù sao thì, còn khoảng bốn ngày nữa là đến ngày xuất phát. Sau khi kết thúc buổi họp về lịch trình tại Nhật, Choi Seonggeon và Woojin…

—Lặng lẽ.

Rời khỏi công ty để tiếp tục một lịch trình khác.

Trong khi đó, các đội hậu kỳ của hai bộ phim có sự tham gia của Kang Woojin vẫn đang tất bật với công việc chỉnh sửa.

“Cảnh quay này hai nhân vật đều ổn, nhưng có vẻ cánh hoa anh đào xung quanh bay chưa đủ nhiều. Cảnh tiếp theo thì sao?”

Sau buổi họp báo đình đám từng khiến cả nước chấn động, “Nam Sa Ch'in” vừa chính thức tuyên bố hoàn thành quay phim. Ngay sau đó, đạo diễn Shin Dongchun lập tức bắt tay vào công đoạn chỉnh sửa hậu kỳ.

So với những bộ phim truyền hình một tập thông thường, “Nam Sa Ch'in” có nhiều việc phải làm hơn.

Bộ phim dài bốn tập, kéo theo đó là nhiều khâu hậu kỳ phức tạp, từ nhạc phim cho đến kế hoạch phát hành trên Netflix Nhật Bản. Với quy mô lớn như vậy, đội ngũ sản xuất tất nhiên phải dốc toàn lực. Nói cách khác, cả đạo diễn Shin Dongchun và ekip của ông gần như đang cống hiến cả tâm huyết và sức lực vào dự án này.

Và rồi—

“Nhạc trưởng, tôi vừa nghĩ ra một điều. Cảnh Lee Sangman chết, tôi muốn thay đổi nhạc nền một chút.”

“Ngay bây giờ sao?”

Bộ phim “Ma Dược Thương”, vốn đang gấp rút chuẩn bị cho buổi chiếu thử kín, chỉ còn cách sự kiện vài ngày.

“Hiện tại, phần nhạc tạo cảm giác hơi buồn. Nhưng tôi muốn nhân vật Lee Sangman phải là một kẻ phản diện đúng nghĩa đến giây phút cuối cùng.”

“Ý anh là muốn nhấn mạnh sự hoành tráng và kịch tính hơn?”

“Đúng vậy, tôi muốn hắn ta vẫn là một tên khốn nạn cho đến tận lúc chết.”

“Hmm.”

“Cách đó sẽ khiến khán giả ghi nhớ nhân vật này rõ ràng hơn.”

Cả hai bộ phim đều đang trong giai đoạn hậu kỳ, mỗi dự án có tiến độ riêng nhưng cùng chạy đua với thời gian. Có lẽ đó chính là sự khác biệt giữa phim truyền hình một tập và phim dài tập. Nhờ khoảng cách đó, hai tác phẩm này mới có thể ra mắt gần như cùng thời điểm.

Thế là ngày 22 trôi qua, và sáng Chủ Nhật, ngày 23 lại đến.

Từ sáng sớm, phía ekip “Tình Yêu Băng Giá” đã gửi thông cáo báo chí. Vì buổi đọc kịch bản đã hoàn thành vào hôm qua, việc này cũng là một bước đi hợp lý.

Điều đáng chú ý là—

“[StarPhoto] Tác giả ngôi sao Lee Wolseon chính thức khởi động ‘Tình Yêu Băng Giá’! / Hình ảnh”

Trong loạt ảnh quảng bá mà ekip phát hành, hầu hết đều có sự xuất hiện của Kang Woojin. Anh đứng chung khung hình với dàn diễn viên chính của “Tình Yêu Băng Giá”.

Lý do rất đơn giản: Dù chỉ đóng vai phụ, Kang Woojin hiện là một trong những diễn viên được săn đón nhất trong nước.

“[Tiêu điểm] Kang Woojin ngồi cạnh dàn diễn viên hàng đầu trong ‘Tình Yêu Băng Giá’… nhưng khí chất không hề lép vế!”

Xét về mức độ nổi tiếng hiện tại, rất có thể anh còn có tầm ảnh hưởng lớn hơn cả nam chính Jung Janghwan.

Dù vậy, ekip “Tình Yêu Băng Giá” chỉ để hình ảnh Kang Woojin xuất hiện, nhưng không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về nhân vật mà anh đảm nhận. Họ cố tình giữ bí mật để khơi gợi sự tò mò.

“Đạo diễn Kiyotaro cũng bị chinh phục bởi Kang Woojin! Anh ấy sẽ vào vai gì trong ‘Tình Yêu Băng Giá’? Người trong ngành: ‘Một vai diễn bất ngờ ngoài dự đoán’”

Mỗi khi nhắc đến nhân vật của Woojin, giới truyền thông luôn sử dụng những từ khóa như bất ngờ, cú twist, khó đoán.

Nhưng bên cạnh “Tình Yêu Băng Giá”, cái tên Kang Woojin còn đang khuấy đảo khắp nơi với những dự án khác.

“[StarTalk] Kang Woojin ‘tấn công’ thị trường Nhật Bản, ngành quảng cáo đổ dồn sự chú ý”

“Bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết kinh dị bán chạy toàn cầu ‘Hiến Tế Kỳ Dị của Người Lạ’ – Kang Woojin là diễn viên Hàn Quốc duy nhất trong dàn cast”

Trên thực tế, sau buổi họp báo “Nam Sa Ch'in”, tên tuổi Kang Woojin đã đạt đến đỉnh điểm.

Cứ mỗi ngày trôi qua, mức độ ảnh hưởng của anh càng mở rộng.

“Kang Woojin đã chinh phục hai bậc thầy điện ảnh – đạo diễn Kiyotaro (Nhật Bản) và đạo diễn Kwon Gitaek (Hàn Quốc) như thế nào?”

“[Fact Check] Từ khi ra mắt đến nay, Kang Woojin chỉ toàn lập kỷ lục ‘đầu tiên’, liệu bước tiếp theo sẽ là gì?”

“Không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn gây bão tại Nhật Bản… Kênh YouTube ‘Kang Woojin Bu-Kae’ đạt 500 nghìn người theo dõi chỉ trong vài ngày”

Mỗi ngày, báo chí tràn ngập những tiêu đề giật gân, từ “Hiến Tế Kỳ Dị của Người Lạ”, đạo diễn Kiyotaro, đến “Nam Sa Ch'in”, kênh YouTube cá nhân, và cả biệt danh Hanryang của anh.

“[StarPick] Không chỉ diễn xuất đỉnh cao, Kang Woojin còn khiến dân mạng há hốc mồm vì khả năng nói tiếng Nhật lưu loát trên kênh ‘Bu-Kae’”

Giới truyền thông đang có một mùa bội thu.

Vì mọi tin tức xoay quanh Kang Woojin đều có thể trở thành tiêu điểm.

Công chúng cũng không ngoại lệ—

“Dân mạng sốc trước giọng hát của Kang Woojin: ‘Không lẽ anh ấy còn hát hay nữa sao?’”

Mỗi ngày, những bài viết và bình luận về anh đều bùng nổ với tốc độ chóng mặt.

Lúc này—

“[Teaser] Cuối cùng cũng ra mắt! Cùng thưởng thức bộ phim tình cảm lãng mạn của Kang Woojin và Hwarin! (‘Teaser Nam Sa Ch'in’ | Netflix Korea)”

Trailer đầu tiên của “Nam Sa Ch'in” vừa được tải lên kênh chính thức của Netflix Korea.

Dù chỉ dài vỏn vẹn 15 giây, nhưng—

Lượt xem: 520,000 lần

Tốc độ tăng view cực kỳ khủng khiếp.

Dĩ nhiên, sức ảnh hưởng từ fandom của Hwarin cũng đóng góp một phần, nhưng nói đi cũng phải nói lại—

Hiện tại, chính Kang Woojin mới là người tạo ra hiệu ứng bùng nổ mạnh mẽ hơn.

- TT TT TT TT TT Chỉ xem teaser thôi mà đã thấy ngọt ngào rồi!

- Màu phim này sao mà đẹp thế? Nếu giữ được phong cách này thì tuyệt vời quá…

- Hai người cùng mặc đồng phục??? Gì đây? Sao tôi đã thấy tim đập loạn nhịp rồi?!

- Phim dở chắc luôn.

ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Kang Woojin thật lòng mà nói thì không hợp với phim tình cảm hài đâu, nhưng mà sao lại hợp thế này chứ? ㅋㅋㅋㅋ

Thế rốt cuộc bao giờ chiếu vậy!! Đừng nói “sắp ra mắt” nữa, cho tôi cái ngày cụ thể đi!!

Hồi đầu fan cuồng của Hwarin làm loạn lắm ㅋㅋㅋ Nhưng mà theo tôi thấy thì Hwarin với Kang Woojin hợp nhau đấy chứ ㅋㅋㅋ

Nhìn là biết flop rồi ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ

Đừng làm phim ngắn, làm hẳn 16 tập mini-series đi! Ngay lập tức luôn!!

Nhưng mà Kang Woojin có thể cân được cả lịch trình trong nước lẫn Nhật Bản không đấy? ㅋㅋㅋ

---

Trong khi đó, teaser của Nam Sa Ch’in cũng đã được công bố tại Nhật Bản thông qua Netflix Nhật.

Và phản ứng của công chúng Nhật lần này thì… không còn như trước nữa.

Nói chính xác hơn, từ “bùng nổ” có vẻ hợp hơn. Số người biết đến cái tên “Kang Woojin” tăng theo cấp số nhân, đến mức đi đâu ở Nhật cũng nghe nhắc đến anh.

> “Độ nổi tiếng của Kang Woojin với Profiler Hanryang tăng vọt!”

Dẫu vậy, đó không phải là tin duy nhất đang làm chao đảo dư luận Nhật Bản. Chẳng bao lâu nữa, Kang Woojin và Hwarin sẽ đặt chân đến đất nước này.

> “‘Siêu sao’ Kang Woojin và ‘nữ thần’ Hwarin của Elani chính thức đến Nhật vào ngày 26!”

Không chỉ thế, nam diễn viên trẻ đang gây sốt tại Hàn còn sắp xuất hiện trên một trong những chương trình talk show nổi tiếng nhất Nhật Bản.

> “Đại diện chương trình Ametalk Show!: ‘Khách mời lần này là Kang Woojin trong khuôn khổ K-Drama Week’”

---

Ngày 26 tháng 8, thứ Tư.

Địa điểm: Sân bay Haneda, còn được gọi là sân bay quốc tế Tokyo.

Dù chỉ mới sáng sớm, sân bay đã đông nghẹt người. Với quy mô rộng lớn, không khí náo nhiệt cũng là điều dễ hiểu.

Người vừa nhập cảnh, người chuẩn bị xuất cảnh.

Là một sân bay quốc tế nên khách nước ngoài rất đông, mà người Hàn cũng xuất hiện khá thường xuyên. Nhưng trong số đó, có một nhóm người đặc biệt thu hút sự chú ý.

“Bên kia… có phải là phóng viên không?”

“Đâu? À— đúng rồi! Có chuyện gì sao?”

“Hình như có người nổi tiếng sắp đến đấy!”

Các phóng viên mang theo máy ảnh xuất hiện ở khắp nơi— có nhóm đi hai ba người, có người đi lẻ. Dù theo cách nào thì họ cũng đang chăm chú nhìn đồng hồ, rồi tất cả đồng loạt di chuyển về cùng một hướng.

Chỉ riêng số lượng phóng viên cũng đủ khiến mọi người trong sân bay tò mò.

Không chỉ có họ.

“Nhưng mà… hình như rất nhiều người cũng đang đi về phía đó thì phải?”

“Đúng nhỉ. Chắc chắn là có người nổi tiếng đến rồi! Nhìn kìa, cả nhân viên an ninh sân bay cũng đi theo nữa.”

“Đi xem thử không? Vẫn còn dư thời gian trước khi xe buýt đến mà?”

Từ khách du lịch cho đến nhân viên sân bay, ai nấy đều tò mò dõi theo hướng mà các phóng viên đang chạy đến.

Và rồi.

> “Ồ— đến Nhật rồi. Từ Hàn qua đây thật sự nhanh ghê nhỉ?”

Kang Woojin cũng đã có mặt tại sân bay Haneda. Chính xác hơn, anh vừa mới đặt chân đến.

Tóc tai không quá cầu kỳ, lớp trang điểm vừa đủ để trông gọn gàng. Và tất nhiên, đi cùng anh còn có rất nhiều người khác.

Đội ngũ của BW Entertainment gồm Choi Sunggun và Kim Daeyoung, đại diện Netflix Hàn Quốc, và…

“Woojin, bên phía quản lý bảo là chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

Hwarin vừa tiến lại gần Kang Woojin và lên tiếng, bên cạnh cô là cả đội ngũ hỗ trợ của Elani.

Mọi người đều đang chuẩn bị hành lý. Lý do thì đơn giản thôi— từ hôm nay, lịch trình tại Nhật của Kang Woojin và Hwarin chính thức bắt đầu.

Ngay lúc ấy, Kang Woojin khẽ hít một hơi sâu.

> “Được rồi, kiểm soát biểu cảm nào.”

Đây là chuyến bay quốc tế đầu tiên, lần đầu tiên anh đặt chân đến Nhật. Nhưng khi nhìn sang Hwarin đang đứng gần, anh nhanh chóng dẹp bỏ cảm giác háo hức trong lòng.

“Vậy là từ đây sẽ đi cùng nhau à?”

“Ừ. Mà thật ra đi chung sẽ tốt hơn. Cả ở Hàn lẫn Nhật, báo chí cũng dễ viết bài hơn.”

Thông tin này lần đầu tiên anh nghe được. Nhưng dù vậy, Kang Woojin vẫn giữ thái độ điềm nhiên.

“Cũng hợp lý nhỉ.”

Giọng điệu dửng dưng của anh khiến Hwarin bất giác đưa tay vuốt mái tóc dài, trong lòng có chút tiếc nuối.

> “Tiếc thật, nếu lịch trình bớt dày một chút thì mình đã có thể giới thiệu quán ăn ngon cho Woojin rồi.”

Hwarin đã diễn concert ở Nhật đến mức thuộc lòng cả danh sách quán ăn ngon. Nhưng lần này, cô không có đủ thời gian đi cùng Woojin. Được làm việc chung với thần tượng lớn nhất của đời mình trong một lịch trình quốc tế đầu tiên, vậy mà lại không có cơ hội tận hưởng trọn vẹn— điều đó khiến cô tiếc nuối không thôi, dù gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản.

Ngay lúc này—

“Chuẩn bị xong hết rồi thì đi thôi!”

Toàn bộ ê-kíp, bao gồm cả Kang Woojin và Hwarin, bắt đầu rời khỏi máy bay. Ở lối đi vào sân bay, một nhóm người đã đứng chờ sẵn. Đó là đại diện của Netflix Nhật Bản, nhân viên sân bay và một số người có liên quan.

Bước đi song song với Hwarin, Woojin không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

> “Sao nhiều người thế nhỉ?”

Rõ ràng đã có sẵn một nhóm đón tiếp hơn vài chục người, nhưng khi họ đến sân bay Haneda, số lượng dường như đã tăng gấp đôi.

Chưa dừng lại ở đó—

“Anh Daeyoung, anh Suhwan! Đứng hai bên đi, hai bên!”

Khi cả nhóm đang di chuyển về phía khu vực nhập cảnh, Choi Sunggun lập tức chỉ đạo để Jang Suhwan và Kim Daeyoung đứng hai bên bảo vệ Woojin và Hwarin.

Không chỉ có họ, mà còn khoảng sáu vệ sĩ cao lớn khác cũng nhanh chóng bao quanh cả hai.

> “Cái gì vậy chứ?”

Kang Woojin đảo mắt nhìn xung quanh. Khi nào mà xung quanh cậu lại toàn những người đàn ông lực lưỡng như gấu thế này?

Ở phía sau, một đoàn người đông nghịt cũng đang lặng lẽ bám theo.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Woojin.

> “Mình đang bị bao vây thế này, chẳng phải sẽ rất thu hút sự chú ý sao?”

Tất cả những điều này đều là lần đầu tiên đối với Woojin. Cậu liếc sang Hwarin đang đi bên cạnh. Cô vẫn điềm nhiên lướt điện thoại như thể chẳng có gì đặc biệt.

Và đúng lúc ấy—

“A, tới rồi.”

Hwarin bất ngờ ngẩng đầu lên. Theo phản xạ, Woojin cũng nhìn về phía trước.

Cửa nhập cảnh đang từ từ mở ra.

Nhưng mà—

> “Hử? Có gì đó lạ lắm?”

Woojin có thể thấy thứ gì đó đang nhấp nhô ở phía bên kia cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa mở hẳn—

- Tách tách tách tách!

- TÁCH TÁCH TÁCH!!!

Những tia chớp liên tục lóe lên, như thể sấm sét giáng xuống giữa ban ngày.

Ánh sáng chói lòa đến mức Woojin gần như không mở nổi mắt.

> “Cái quái gì thế này?! Tại sao?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

Cậu nhanh chóng nhận ra nguồn phát ra những tia sáng đó.

Ngay trước mắt Woojin—

> “Uwaa! Cái gì đây? Gi… Giới truyền thông sao?!”

Hơn một trăm phóng viên Nhật Bản đang chen chúc trước cổng nhập cảnh.

Tiếng bấm máy vang lên như vũ bão.

- TÁCH TÁCH TÁCH!!!

Nhưng đám đông cầm máy ảnh không chỉ toàn là phóng viên.

Phía sau họ, hàng trăm người hâm mộ Nhật Bản đang giơ điện thoại lên, đồng loạt gọi tên Woojin bằng tiếng Nhật.

“Cậu ấy đến rồi!!”

“Xuất hiện rồi!!!”

“Nhìn kìa!!”

Tất cả gộp lại, có lẽ cũng phải hơn 500 người.
 
Back
Top Bottom