Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,954
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP4ZxifU46N08_nzO8SyC6JpEPKAayjmSIzAgR5Vo8l7hyTN6nOjCU12Boh2GKy5pJ1Adv-PCj9XMS-jRfZGoUmrelfe-hmepQAXn2NksG3InxCLlCpBSPT0OLVkY0BokLyVIPKuYceNMi-FSQWUTJW=w215-h322-s-no-gm

Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Tác giả: Jangtan
Thể loại: Đô Thị, Dị Năng, Hài Hước, Khác, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 장탄 - Jangtan

Dịch giả: Chu Nhật Phong

Thể loại: Công sở, Dị Năng, Đô Thị, Gia đình, Giới giải trí, Hài hước, Hệ Thống, Hiện đại, Thị giác nam chủ

Văn án

Tôi, Kang Woojin, đã từ bỏ công việc thiết kế và trở thành một kẻ thất nghiệp. Ngày hôm sau, bạn tôi kéo tôi đi thử vai, và tôi buộc phải diễn xuất.

Khi cầm kịch bản trên tay, một khoảng trống hiện lên trong tâm trí tôi, cuốn tôi vào nhân vật.

Tôi bị đâm. Tôi trở thành kẻ giết người hàng loạt. Tôi trở thành một pháp sư trừ tà.

Càng dấn thân vào diễn xuất, những hiểu lầm xung quanh tôi ngày càng chồng chất.​
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 1: Hiểu lầm (1)


"Tôi xin nghỉ việc.”

Trong phòng làm việc nhỏ hẹp của giám đốc, một người đàn ông khá cao tuyên bố một cách dứt khoát.

“Tôi đã sắp xếp các công việc mà tôi đảm nhiệm sao cho không gặp vấn đề gì, tôi chỉ làm đến đây thôi.”

Người đàn ông bày tỏ ý muốn nghỉ việc một cách rất điềm tĩnh. Với mái tóc ngắn và ấn tượng khá rõ ràng. Tên anh là Kang Woojin. Nhìn anh, giám đốc có vẻ bất ngờ, cười nhạt.

“Ha! Nghỉ việc á? Cậu tưởng dễ dàng như đi bộ qua Trung Quốc à? Cậu có biết ngành thiết kế này nhỏ hẹp lắm không? Cậu tưởng nghỉ việc là dễ dàng sao? Hả?”

Giám đốc nói với giọng chán nản và biếm nhẽ. Nhưng Kang Woojin vẫn đứng im mà không trả lời.

‘Nghỉ việc hay bất kỳ chuyện gì khác thì giờ cũng không phải việc của ông nữa, lão già béo.’

Giờ đây anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà. Công ty mà Kang Woojin đang làm là một công ty thiết kế thông thường với khoảng 20 nhân viên.

Một công ty nhỏ và rất khó tính.

Từ khi học trung học đến đại học và cho đến bây giờ, Kang Woojin đã dành cả đời để làm thiết kế, và đã làm việc ở cái công ty này được 4 năm. Bây giờ anh 27 tuổi.

‘Nghĩ lại thì chả có kỷ niệm tốt đẹp nào.’

Nói là công ty thiết kế nhưng do đặc thù của doanh nghiệp nhỏ nên ngoài công việc thiết kế, anh còn phải làm nhiều việc lặt vặt khác. Thêm vào đó, anh còn phải làm thêm giờ. Vậy thì sao? Tiền phụ cấp làm thêm giờ phải đem cho chó và việc đi làm vào cuối tuần cũng xảy ra thường xuyên.

Nghỉ phép? Cái gì cơ, à- là loại trà để pha nước uống à?

Thế là Kang Woojin đã đến giới hạn của mình. Và hôm nay. Sáng thứ hai. Woojin đã bùng nổ ngay khi gặp giám đốc.

Mặc kệ tất cả, cứ làm thôi.

Thật ra Woojin đã viết đơn xin nghỉ việc từ 2 năm trước. Ai cũng vậy thôi. Dù sao, giám đốc nhìn chằm chằm vào Woojin rồi vẫy tay.

“Hà... thật là không thể tin nổi. Thôi, biến đi. Những người làm việc như cậu không thiếu đâu. Đừng đến từ ngày mai nữa.”

Ngay lập tức Woojin đáp lại.

“Vâng, tôi hiểu rồi. Và xin gửi đúng số tiền phụ cấp làm thêm giờ và tiền nghỉ việc cho tôi.”

“Cậu...”

“Tôi đã tính toán sơ qua rồi. Giám đốc, tôi không muốn làm lớn chuyện. Tạm biệt.”

Một khi đã quyết tâm, lời nói trôi chảy ra miệng. Woojin thầm nghĩ và chào giám đốc rồi bước ra khỏi phòng. Ngay sau đó, Woojin nhận được sự cổ vũ và khích lệ từ các đồng nghiệp. "Làm tốt lắm", "Ghen tỵ thật" v.v... Một nhân viên thân thiết với Woojin tiến lại gần.

“Ghen tỵ thật. Giờ cậu sẽ làm gì?”

Làm gì á? Không biết nữa. Thật ra cũng lo lắng đấy. Sắp tới làm gì mà sống? Nhưng hôm nay Woojin tạm gác lại lo lắng và bước về chỗ làm việc, trả lời qua loa.

“Thật ra tôi không muốn làm thiết kế nữa. Tôi có cái Work and Travel, có lẽ sẽ đi.”

“Work and Travel? Ở đâu?”

“Úc.”

Vài chục phút sau.

Woojin tựa cằm nhìn màn hình máy tính một cách thẫn thờ. Khi quyết định nghỉ việc, cảm giác mất động lực ập đến như sóng biển.

Rồi.

-Sột soạt.

Với khuôn mặt mệt mỏi, Woojin cầm điện thoại. Trên màn hình điện thoại hiện lên các tin nhắn chưa đọc và thời gian.

-Ngày 3 tháng 2 năm 2020

-10:22 sáng.

Mới có 30 phút trôi qua thôi à? Thời gian sao mà chậm quá. Lúc đó.

-Cạch!

Cửa phòng giám đốc mở ra một cách thô bạo và giám đốc bước vào với khuôn mặt đỏ bừng.

“Này!! Kang Woojin!”

Tiếng hét đó rõ ràng là nhắm vào Woojin.

“Cậu biến ngay đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!!”

Ngay lập tức Woojin reo lên trong lòng.

‘Thật tuyệt, cảm ơn ông.’

Một tuần sau, tại phòng trọ của Kang Woo-jin. Khoảng giữa trưa.

Kang Woo-jin sống ở vùng Suji, Yongin. Phòng trọ của anh, phải nói là, quần áo treo trên tường khá gọn gàng và sạch sẽ hơn so với tưởng tượng. Dường như anh thường xuyên giữ gìn ngăn nắp.

Ngay giữa phòng trọ đó.

“······”

Một người đàn ông nào đó đang nằm ngủ vạ vật. Tất nhiên, đó là Kang Woo-jin. Trái ngược với phòng trọ gọn gàng, vẻ ngoài của anh ta giống như một kẻ ăn mày. Chiếc áo khoác mặc từ hôm qua vẫn nguyên vẹn, mái tóc được tạo kiểu cũng đã trở nên rối bù.

Thậm chí, mỗi lần Woo-jin thở ra, mùi rượu lại nồng lên. Tất cả là do cuộc vui say sưa với bạn bè tối qua để kỷ niệm ngày nghỉ việc.

Khoảng một giờ đã trôi qua trong tình trạng như vậy.

“······Ôi trời.”

Kẻ say rượu đang ngủ. Không, là Kang Woo-jin thức dậy, cựa mình và r3n rỉ.

“Ôi... đầu đau quá.”

Woo-jin ôm đầu bằng cả hai tay và nhìn xung quanh. Hả? Là nhà? Sao mình về nhà được nhỉ?

“Hôm qua rõ ràng... nhớ tới cả lần uống thứ hai mà.”

Sau đó thì trống rỗng. Trí nhớ bị xóa sạch. Dù cố gắng nhớ lại những mảnh vụn của hôm qua, tất cả đều vô ích. Đã lâu lắm rồi anh ta mới say đến như vậy? Kang Woo-jin thở dài một hơi đầy mùi rượu. Quyết định từ bỏ việc nhớ lại.

“Hừ- không biết, chắc bằng cách nào đó về tới nhà.”

Woo-jin mở ứng dụng đặt đồ ăn ngay. Từ lúc mở mắt, anh đã thèm món mì lạnh. Giải rượu, phải giải rượu trước đã.

Lúc này.

- Vụng, vụng.

Điện thoại đang mở ứng dụng đặt đồ rung lên. Cuộc gọi đến. Đầu dây bên kia là một trong những người bạn thân của Woo-jin. Hơn nữa còn là người đã tham gia buổi tiệc uống rượu hôm qua. Tên người bạn là Kim Dae-young. Woo-jin nằm nghiêng và đưa điện thoại lên tai.

“Alo-”

Giọng nói yếu ớt của Woo-jin khiến Kim Dae-young bật cười.

“Nghe giọng mày kìa? Sắp chết đến nơi hả? Haha, ít nhất cũng về nhà được nhỉ?”

“Ê hôm qua bọn mình uống bao nhiêu vậy? Giờ tao cảm thấy nội tạng bị tê liệt luôn.”

“Mày không nhớ hả??”

“Ừ. Nhớ hoàn toàn biến mất rồi.”

Nghe câu trả lời, Kim Dae-young lập tức chửi thề.

“Đồ ngu. Hôm qua mày uống rồi đột nhiên biến mất. Khoảng 30 phút. Tưởng thật sự phải báo cảnh sát. Lúc đó mày làm gì vậy?”

“Thật à? Tao không nhớ nổi. Nhưng tại sao mày gọi tao?”

“A- chết tiệt. Vậy là mày cũng không nhớ đã nói chuyện với tao hôm qua? Mày đồng ý đi phỏng vấn với tao.”

Phỏng vấn? Woo-jin bắt đầu gãi cằm. Hoàn toàn không nhớ.

“Đột nhiên có gì để phỏng vấn? Mày đang làm tốt ở công ty mà. Định chuyển việc hả? Điên à? Công ty đó là doanh nghiệp vừa mà?”

“Không, thật là- mày ngu thật. Không phải phỏng vấn công ty mà là vòng sơ tuyển của 'Super Actor'!”

'Super Actor' mà Kim Dae-young nói đến là chương trình thực tế vừa được sản xuất. Đài phát sóng là SBC. Chương trình này tìm kiếm tài năng diễn xuất mới và đã được quảng bá rầm rộ từ một tháng trước.

Dù thế nào, Woo-jin vẫn tò mò và hỏi lại vào điện thoại.

“'Super Actor'? Mày định tham gia thật à? Chuyển hẳn sang làm diễn viên rồi à?”

Kim Dae-young lại chửi thề một lần nữa.

“Không! Đồ ngu! Ối giời. Hôm qua tao đã nói là chơi đùa thôi, nộp thử hồ sơ và video thì qua vòng một.”

“Ồ- thật à?”

Bạn của Woo-jin, Kim Dae-young có sở thích diễn xuất. Ngày thường làm việc, cuối tuần tham gia câu lạc bộ kịch. Tất nhiên, Woo-jin cũng biết điều này.

“Chắc bọn họ chọn lung tung thôi. Nhìn mày mà cũng qua.”

“Im đi. Dù sao thì sáng mai tao có vòng sơ khảo và phỏng vấn. Dù không phải quay chính thức thì tao vẫn lo lắm nên nhờ mày đi cùng đó.”

“Vậy hôm qua tao đồng ý rồi à?”

Ồ, một hành động điên rồ. Woo-jin đổi ý ngay lập tức.

“Tao say mà bạn hiền. Tao của hôm qua không phải là tao. Và tại sao tao phải đi? Để làm gì? Mày không đi làm à?”

“Cái đó tao tự biết lo. Mày chỉ cần ở bên cạnh tao cho tao chút ấm áp. Họ cho mang gia đình hoặc bạn bè đi cùng mà. Khi tao phỏng vấn thì mày đợi bên ngoài.”

“······Hôm nay tao không thấy hứng thú.”

“Ôi trời! Này! Dù gì thì giờ mày cũng đang thất nghiệp mà! Sau buổi phỏng vấn, tao đãi thịt nướng và rượu soju!”

“Hừm-”

Kang Woo-jin đắn đo. Lúc này Kim Dae-young hét lên thêm.

“Ngày mai trong giám khảo có Hong Hye-yeon!”

- Đột ngột.

Đôi mắt của Kang Woo-jin sáng lên ngay tức khắc.

“...Cái gì? Ai?”

“Hong! Hye! Yeon! Có thể gặp Hong Hye-yeon đó.”

“Thật không?”

“Thật sự. Thề luôn.”

Hong Hye-yeon. Cô ấy hiện là một nữ diễn viên hàng đầu. Một diễn viên trong mộng của tất cả đàn ông. Hong Hye-yeon làm giám khảo? Ngay sau đó, Kim Dae-young giải thích thêm qua điện thoại.

“‘Super Actor’ mỗi tập có giám khảo khác nhau, trong đó có ai nhỉ? Do một đạo diễn nổi tiếng của một bộ phim truyền hình gì đó nhờ làm giám khảo. Hong Hye-yeon đang tham gia dự án với đạo diễn đó. Dù sao cũng chỉ một lần thôi mà.”

“Làm sao mày biết chuyện này?”

“Điên à, chỉ cần tìm kiếm chút là ra ngay. Dù sao chuyện đó thì để sau, nhưng tình bạn của chúng ta thì sao? Đi cùng tao nhé.”

Lúc này, Kang Woo-jin bật dậy và trả lời với vẻ mặt kiên định.

“Phải nói chuyện tình bạn sớm chứ. Vậy bạn thân à, mai mấy giờ?”

Một thay đổi thái độ đột ngột.

Sáng hôm sau, thứ Tư ngày 12 tháng 2.

Khoảng 10 giờ sáng. Địa điểm là viện nghệ thuật tại tòa nhà SBC ở Mok-dong. Kang Woo-jin và Kim Dae-young bước vào tòa nhà 5 tầng kiểu biệt lập này, cả hai đều mặc áo khoác. Kim Dae-young cao lớn. Chiều cao gần bằng Kang Woo-jin, hơn 1m80, nhưng thân hình rắn chắc hơn.

Dù sao thì.

“Woa- nhiều người ghê.”

Kang Woo-jin cảm thán. Cũng phải thôi. Sảnh viện nghệ thuật đã đông nghẹt người. Từ cửa vào đã có hàng chục nhân viên hướng dẫn, và thí sinh thì đầy rẫy. Chắc phải hơn 200 người? Nhưng.

Kim Dae-young thì thầm.

“Chỉ khoảng 30% là đến thôi đó? Nghe nói buổi sơ khảo 'Super Actor' hôm nay chia ra từng khung giờ.”

“Vậy hôm nay ít nhất 600 người đến?”

“Tất nhiên rồi. Xem TV đi.”

“Không biết, không liên quan đến tao.”

Dù sao thì sau khi kiểm tra thông tin với nhân viên hướng dẫn, Kang Woo-jin và Kim Dae-young đi theo bảng chỉ dẫn và nhân viên, đi qua hành lang đầy thí sinh. Họ vào phòng chờ 'Phòng chờ 1'.

- Kẹt.

Bên trong là một không gian rộng với hàng ghế nhựa được sắp xếp chật kín, hơn nửa số ghế đã có người ngồi. Kang Woo-jin chỉ vào một ghế trống bằng ngón trỏ.

“Này, ngồi đó đi.”

“OK.”

Vừa ngồi xuống, Kim Dae-young bắt đầu vuốt v e số dán trên ngực và hít thở sâu.

“Phù- phù- Ôi trời. Run quá.”

Trong khi đó, như thể không liên quan gì, Kang Woo-jin kéo áo khoác và khoanh chân.

“Này, mày có sở thích diễn xuất mà. Hội kịch cũng tham gia lâu rồi nhỉ? Hơn 3 năm chứ gì?”

“Đúng vậy.”

“Thế mà run à? Nghe nói hội kịch của mày còn biểu diễn miễn phí nữa mà?”

“Chết tiệt! Này cái này và cái đó cấp độ khác nhau mà?”

“Khác gì chứ. Đều là diễn xuất cả thôi. Tao không biết gì đâu, nhưng cố gắng cảm nhận như cùng cấp đi. Ai biết được? Mày có thể thành diễn viên hàng đầu từ chương trình này.”

Ngay sau đó, Kim Dae-young tưởng tượng hoặc mơ mộng.

“Chết tiệt... tưởng tượng thôi mà đã rợn da gà.”

Khi đang cười, đột nhiên Kim Dae-young nhìn quanh các thí sinh khác, rồi ôm bụng.

“Này- tao muốn đi vệ sinh lớn. Thậm chí còn cảm thấy ẩm ướt nữa.”

“Điên thật. Phỏng vấn hay sơ khảo gì đó khi nào bắt đầu nhỉ?”

"Thế thì hỏi xem rồi đi nhanh đi, đừng có mà ướt át khi đang diễn.”

Nhưng như thể không thể chấp nhận được cảnh tượng như vậy, Kim Dae-young bật dậy và chạy đến nữ nhân viên đứng ở cửa phòng chờ. Sau một cuộc trò chuyện ngắn, anh ta ngay lập tức chạy ra ngoài hành lang.

Khi nhìn người bạn như vậy, Kang Woo-jin thì thầm.

“Tiếc thật.”

Anh ta ngả người xuống ghế nhựa. Mười phút trôi qua? Kang Woo-jin nhíu mày, kiểm tra thời gian trên điện thoại vì Kim Dae-young đã đi quá lâu.

“Thằng điên này sao không về?”

Đúng lúc đó.

“Kim Dae-young, Kim Jun-su, Kim Tae-jeong!”

Phía trước phòng chờ, một nam nhân viên hét lên với những thí sinh đã chật kín ghế nhựa.

“Kim Dae-young, Kim Jun-su, Kim Tae-jeong!”

Là gọi theo thứ tự tên sao? Tên của Kim Dae-young được gọi đầu tiên. Vì vậy khi Kang Woo-jin hơi bối rối, các thí sinh khác tiến về phía trước.

Ngay lập tức.

“Xin lỗi.”

Kang Woo-jin giơ tay gọi nhân viên.

“Xin lỗi, tôi là bạn của Kim Dae-young. Cậu ấy đi vệ sinh... xin lỗi. Tôi sẽ gọi cậu ấy ngay.”

“Ah - đi vệ sinh? Hmm, chờ chút. Bạn là bạn của cậu ấy à?”

“Vâng.”

Ngay sau đó, nam nhân viên nói gì đó vào tai nghe của anh ta. Điều thú vị là anh ta khẽ cười sau khi nhận được câu trả lời. Là nụ cười đặc trưng của đội giải trí. Có vẻ như họ có kế hoạch gì đó.

Nam nhân viên trả lời Kang Woo-jin.

“Vậy bạn muốn vào trước không?”

“Gì?”

Điên à? Kang Woo-jin nhíu mày.

“Tôi à?”

“Vâng. Bạn của bạn là người đầu tiên và nếu cứ thế này thì Kim Dae-young sẽ bị loại. Nếu cậu ấy quay lại ngay thì vào trước và đợi cậu ấy. Khi cậu ấy đến, chúng tôi sẽ hướng dẫn.”

Thay vì để trống, hãy để ai đó ngồi vào chỗ? Không biết rõ lắm nhưng Kang Woo-jin, vì nghĩ đến bạn, thở dài nhẹ.

“Đi đâu?”

Chút sau.

Kang Woo-jin đến cuối hành lang. Hai thí sinh khác ngồi trên ghế gần cửa, còn Kang Woo-jin được hướng dẫn vào trong phòng.

Ngay sau đó.

‘Wow-’

Khi thấy bên trong, Woo-jin thầm thốt lên. Khác với phòng chờ, ở đây được trang trí khá ổn. Trên bàn trước mặt có logo "Super Actor". Phía bên trái bàn là hai máy quay lớn, trên trần và xung quanh là nhiều camera nhỏ.

Có khoảng chục nhân viên.

Trong số đó, một người phụ nữ tóc ngắn khoảng cuối 30 bước tới Woo-jin. Kèm theo là nụ cười tinh nghịch.

“Bạn của Kim Dae-young đúng không?”

Ngay sau đó, khi đang quan sát xung quanh phòng, Woo-jin nhẹ nhàng gật đầu.

“Vâng. Tôi sẽ gọi cậu ấy ngay.”

“Được rồi. Nhận cái này và ngồi vào ghế kia.”

Người phụ nữ đưa cho Woo-jin một xấp giấy mỏng, rồi chỉ ghế trước bàn.

“Đó là kịch bản tóm tắt. Nhiệm vụ hôm nay là diễn xuất ngẫu hứng, đọc qua kịch bản và diễn ngay. Đợi bạn mà chán thì đọc chút nhé.”

“À - vâng.”

“Các giám khảo sẽ đến ngay.”

Ngay sau đó, Woo-jin tự tin hỏi.

“Xin lỗi, trong ban giám khảo có cô Hong Hye-yeon không?”

Nụ cười của người phụ nữ càng đậm.

“Có, nhưng không thể xin chữ ký hay chụp ảnh.”

Tuyệt, Woo-jin phấn khích. Cố gắng không lộ ra ngoài, anh cười và ngồi vào chiếc ghế đơn độc.

Sau đó.

- Lẹt xẹt.

Khi gọi điện cho Kim Dae-young, Woo-jin nhìn xuống kịch bản trên đùi. Đó là hành động vô thức. Vì đọc những tờ giấy này với Woo-jin chẳng ý nghĩa gì.

Nhưng.

“Thằng này sao không nhận điện... ừ?”

Woo-jin dừng lại khi nhìn xuống kịch bản.

“Gì đây?”

Chính xác là nhìn xuống khoảng trống cạnh kịch bản. Tại sao? Vì có điều kỳ lạ. Gọi là gì nhỉ? Một hình vuông cỡ A4, màu đen và xám xoáy vào nhau. Rất kỳ lạ.

Vì vậy.

“······”

Woo-jin từ từ đưa ngón trỏ chọc vào thứ này. Khi ngón trỏ đâm vào trung tâm của hình vuông xoáy.

Vấn đề nảy sinh ngay sau đó.

“A!”

Woo-jin bị hút vào trong.
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 2: Hiểu lầm (2)


Không có âm thanh nào vang lên. Mọi giác quan đều trở nên mơ hồ. Cảm giác như cơ thể đang trôi nổi giữa không trung. Đó là tình trạng hiện tại của Kang Woojin.

“...”

Phải nói sao nhỉ? Mọi thứ đối với anh lúc này đều thật mơ hồ. Ý thức vẫn còn, nhưng không rõ ràng. Anh đang nằm hay đứng? Không thể xác định. Nhiệt độ xung quanh cũng chẳng rõ ràng. Đang nhắm mắt sao? Hay mở? Đây là gì? Mình đang làm gì vậy?

Chỉ có duy nhất một điều rõ ràng.

“Dễ chịu thật.”

Trong trạng thái mơ hồ, Kang Woojin cảm thấy vô cùng thoải mái. Nếu có thể, anh muốn ở mãi như thế này. Nhưng rồi—

“A.”

Woojin giật bắn người, tỉnh táo trở lại. Không, thực ra không phải là anh tự tỉnh dậy. Mà là thứ gì đó không rõ tên đã đánh thức anh. Một cảm giác như vậy.

Ngay sau đó—

“...Ư.”

Woojin khẽ rên lên rồi từ từ mở mắt. Có vẻ như anh đã nhắm mắt thật. Sau vài giây trôi qua, anh mới dần lấy lại nhận thức.

Lý do thì rất đơn giản.

“Đây… là đâu?”

Anh hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Không, liệu nơi này có thực sự là một không gian không? Mặc dù đã mở mắt, nhưng cũng chẳng khác gì nhắm lại.

Bởi vì—

Xung quanh anh, bốn bề tối đen như mực.

Cảm giác như bị nhốt trong một căn phòng kín không có chút ánh sáng nào. Đến mức nếu đột nhiên mắc chứng sợ không gian hẹp cũng chẳng có gì lạ.

Nhờ vậy mà Woojin lập tức bật dậy, hét lên:

“Này!! Kim Daeyoung!!”

“...”

Không có hồi đáp.

“Có ai không!! Có ai nghe thấy tôi không?!!”

Anh hét lên lần nữa, nhưng vẫn không có gì ngoài sự im lặng. Thậm chí đến cả tiếng vọng cũng chẳng có. Rốt cuộc nơi này là đâu? Một màu đen vô tận, rộng lớn đến mức không thể đoán được kích thước. Nó giống như một không gian hư vô không có giới hạn.

Và rồi—

“Này, này! Kim Daeyoung! Chết tiệt, đây là cái quái gì vậy?!”

Nỗi bất an và sợ hãi bao trùm lấy Woojin. Lúc đó, anh bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi đến đây.

“Rõ ràng là mình đã chạm vào cái hình chữ nhật kỳ lạ đó…”

Một hình chữ nhật với sắc đen và xám xoáy trộn vào nhau. Nó lơ lửng bên cạnh kịch bản, và Woojin đã chạm vào nó bằng ngón trỏ.

“…Cái gì đây? Giống phim quá vậy? Chẳng lẽ mình bị hút vào đây thật sao?!”

Ngay lập tức, Woojin đưa tay ôm lấy đầu. Suy nghĩ của anh ngừng lại. Dù nhìn kiểu gì thì đây cũng là thực tại. Một giấc mơ không thể nào sống động đến mức này được.

Vậy rốt cuộc không gian này là gì?

Dù có là gì đi nữa, ưu tiên hàng đầu bây giờ không phải là tìm hiểu về nó, mà là thoát ra khỏi đây.

Và ngay lúc đó—

“Hả?”

Woojin quay người lại và khựng lại ngay tại chỗ. Trong bóng tối tuyệt đối này, có một hình chữ nhật màu trắng xuất hiện.

Khoảng cách chỉ tầm ba bước chân. Nó có ở đó từ trước sao? Không rõ nữa. Nhưng không thể chần chừ được. Anh cần phải kiểm tra nó ngay.

Ngay lập tức, Woojin lao về phía hình chữ nhật trắng.

Soạt.

Khi tới gần hơn, anh có thể nhìn rõ nó. Một tờ giấy cỡ A4. Nằm ngang tầm ngực anh. Gọi là "lơ lửng" cũng không sai. Nhưng điều thú vị nhất là—

“Chữ à?”

Trên nền trắng có những dòng chữ trắng in lên.

- [1/ Kịch bản (Tiêu đề: Không xác định), Hạng F (Không thể đánh giá)]

*- [Độ hoàn thiện cực kỳ thấp. Đây là một kịch bản hoặc bản thảo bị hư hỏng. Không thể đọc toàn bộ nội dung. (Chỉ khoảng 10% có thể hiểu được)]

Ngay lập tức, Woojin nhíu chặt mày.

“Cái gì thế này? Kịch bản bị hỏng? Bản thảo à?”

Những dòng chữ trắng này chẳng khác nào mớ hỗn độn. Nhưng rồi, ánh mắt Woojin dừng lại ở một từ.

“…À, cái 'kịch bản ngắn' đó.”

Đó là bản kịch bản ngắn mà một nữ nhân viên trong đoàn làm phim đã đưa cho anh. Nghĩ kỹ lại thì, ngay sau khi nhận nó, anh đã bị hút vào cái nơi giống như "không gian hư vô" này.

Vậy thì…

“Không lẽ… Cái hình chữ nhật này… Là kịch bản ngắn đó sao?”

Mọi thứ có vẻ ăn khớp với nhau.

Dù sao thì, Kang Woojin cũng từ từ giơ tay lên, chạm vào hình chữ nhật trắng. Nhưng nó không hề nhúc nhích.

Và ngay lúc đó—

Soạt.

Đột nhiên, những dòng chữ mới xuất hiện bên dưới hình chữ nhật trắng.

- [Bạn đã chọn 1/ Kịch bản ngắn (Tiêu đề: Không xác định).]

- [Đang liệt kê những nhân vật có thể nhập vai (trải nghiệm).]

- [A: Người đàn ông sợ hãi, B: Kẻ lạ mặt.]

Lại cái gì nữa đây?

Lúc này, sự khó chịu và lo lắng của Woojin dâng trào. Anh phải làm gì đó ngay lập tức.

“Mẹ kiếp, thôi kệ!”

Anh chạm bừa vào một trong những dòng chữ vừa xuất hiện.

‘A: Người đàn ông sợ hãi.’

Ngay lập tức, một giọng nữ vang lên, bao trùm toàn bộ không gian hư vô.

["Đang chuẩn bị nhập vai ‘A: Người đàn ông sợ hãi’..."]

Giọng đều đều, không cảm xúc. Nghe như một con rô-bốt. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Đây là lần đầu tiên Woojin nghe thấy giọng nói của một con người ở đây. Anh cuống cuồng hét lên.

“Này! Ai đó?! Có ai ở đây không?!”

Thế nhưng, giọng nữ kia lại đáp lại một câu hoàn toàn khác.

["...Chuẩn bị hoàn tất. Đây là một kịch bản hoặc bản thảo bị hư hỏng. Mức độ tái hiện chỉ đạt khoảng 10%. Bắt đầu nhập vai."]

Ngay khoảnh khắc đó—

Màu xám bao phủ lấy Woojin.

---

Lạnh. Kỳ lạ.

Rõ ràng trước đó, nhiệt độ xung quanh vẫn còn mơ hồ. Nhưng bây giờ, Woojin cảm thấy cái lạnh rõ rệt.

Mình ra ngoài rồi sao?

Anh cúi xuống nhìn bản thân.

“…!!”

Quần áo đã thay đổi.

Chiếc áo phao anh mặc trước đó biến mất, thay vào đó là một chiếc áo gió màu nâu. Cảm giác lạ lẫm khiến anh vội ngẩng đầu lên.

Tầm nhìn của anh cũng đã khác đi.

Vẫn là bóng tối. Nhưng bây giờ, anh có thể thấy những hình dáng mờ mờ.

Cây.

Toàn bộ xung quanh là cây cối.

Và dưới chân anh, những chiếc lá khô lạo xạo mỗi khi anh di chuyển.

Một khu rừng sao?

Anh muốn lên tiếng, nhưng cổ họng như bị chặn lại.

Cùng lúc đó, những âm thanh và cảm giác vốn không hề có trước đó dần xuất hiện.

Xào xạc.

Tiếng gió rít lên, lay động những cành cây.

Cảnh vật và âm thanh hòa vào nhau, khiến toàn thân Woojin run lên nhẹ nhẹ.

Và rồi—

“Chạy. Phải chạy ngay.”

Đôi mắt đã quen với bóng tối, nhưng cơ thể anh lại bị nhấn chìm trong một cảm xúc mãnh liệt.

Chạy đi.

Đừng dừng lại, chạy ngay lập tức.

Không chần chừ thêm, Woojin bật người lao đi.

Anh không biết phương hướng.

Chỉ biết chạy.

Cứ chạy lên phía trước, chạy thật nhanh.

Anh mặc kệ hơi thở ngày càng dồn dập.

Mặc kệ những cành cây sắc nhọn cào vào má.

Chỉ biết chạy.

“Hộc… Hộc…!!”

Tại sao?

Tại sao mình lại phải chạy?

Không biết.

Không biết gì cả, nhưng Woojin không dám dừng lại.

Tim đập liên hồi, nhịp độ ngày càng tăng.

Đúng rồi.

Anh đang bị truy đuổi.

Có thứ gì đó đang đuổi theo anh.

Lá khô rơi lả tả!

Vừa chạy, Woojin vừa liên tục ngoái đầu nhìn lại.

May mắn thay, phía sau vẫn không có gì thay đổi.

Vẫn là bóng tối và khu rừng dày đặc.

Nhưng ngay lúc đó—

“Này.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên cạnh anh.

“Phiền phức quá. Ngừng chạy đi.”

Bịch!

Trước khi Woojin kịp phản ứng, chân anh vấp vào thứ gì đó, khiến anh ngã nhào xuống đất.

“Aaa…!!”

Đau.

Đau chết tiệt.

Không, sao lại đau đến thế này?

Cơn đau này là thật.

Đất cát ma sát vào da mặt, máu bắt đầu rỉ ra.

Và rồi—

“Vì mày mà tao đói rồi đấy.”

Từ phía sau lưng, giọng nói trầm thấp đó lại vang lên.

Kẻ truy đuổi.

Không.

Không thể nào.

Woojin vùng vẫy.

Anh phải làm gì đó.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh rơi vào tình huống như thế này.

Ai mà đã từng trải qua cảnh bị truy đuổi đến chết chứ?

Chết.

Mình sẽ chết mất.

Anh liều mạng bò đi.

Nhưng ngay lập tức, một bàn chân giẫm lên lưng anh, ghì anh xuống đất.

“Ư ư…!!”

Dù vậy, Woojin vẫn cố vùng vẫy.

Bò.

Tiếp tục bò.

Dù chẳng nhích lên nổi, anh vẫn không ngừng bò.

Bụi bẩn tràn vào mũi.

Nước mắt và nước mũi chảy dài.

Mình sẽ chết sao…?

Chết mất, chết mất, mình muốn sống.

Cảm xúc tuyệt vọng, hai bàn tay cào điên cuồng vào lớp lá khô và đất, cảm giác lưng bị đè xuống, nước mũi và nước mắt chảy dài, hơi thở ngày càng dồn dập.

Mọi thứ đều là thật.

Và rồi…

“Ừ, quyết định rồi. Xuống núi ăn pizza thôi.”

Tên hung thủ lẩm bẩm. Hắn thực sự tồn tại.

Ngay lúc đó, Woojin đang nằm úp mặt xuống đất bỗng bị lật ngửa. Kẻ lạ mặt đã làm điều đó. Nhờ vậy, Woojin—cả người run rẩy không kiểm soát—cuối cùng cũng nhìn thấy hắn.

“······?”

Hắn không có mặt.

Chính xác thì, có một gương mặt, nhưng nó toàn màu đen. Một khối tròn đen kịt nằm trên cổ. Tuy nhiên, bóng dáng cơ thể hắn thì vẫn rõ ràng, dù chỉ là lờ mờ.

Và rồi—

-Phập!!

Một vật gì đó đâm vào mạng sườn của Woojin.

“Aaaaaa!!”

Còn chưa kịp hiểu đó là gì, cơn đau đã ập đến.

Đau đến mức phát điên.

Cơn đau như thể nội tạng bị cắt lìa chỉ trong nháy mắt. Một cơn đau không thể diễn tả bằng lời.

Run rẩy.

Woojin bất giác toàn thân co giật. Đôi chân cứng đờ, cánh tay và khuôn mặt cũng run lên bần bật. Cảm giác này là gì? Chết tiệt, đau quá. Đây rõ ràng là hiện thực.

Cầu xin đi, đúng rồi, cầu xin hắn.

Woojin run rẩy chắp hai tay lại. Cậu ta quỳ gối, cúi đầu van nài trước khuôn mặt đen kịt ấy. Làm ơn, làm ơn tha mạng. Cậu ta sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần được sống.

Hắn… bật cười.

Dù Woojin chỉ thấy một khối đen tròn, hắn đang cười.

Có lẽ là vì chút hy vọng ngu ngốc trong đầu, Woojin cũng cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó. Và ngay sau đó—

-Phập!!!

“Khặc!! Aaaaa!!”

---

[“Đọc xong vai ‘A: Người đàn ông sợ hãi’.”]

Một giọng nữ vô cảm vang lên như giọng của rô-bốt.

Không biết bao lâu đã trôi qua.

Một giọng nói mơ hồ lọt vào tai Woojin.

“······Này! Này, cậu ổn không?!”

Cùng lúc đó, Woojin nhận ra mình đang áp điện thoại vào tai. Cậu ta từ từ ngẩng đầu lên. Trước mắt là một chiếc bàn dài, ba người ngồi ở đó.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, một người đàn ông râu ria khoảng năm mươi, và một người phụ nữ xinh đẹp. Có vẻ người vừa gọi Woojin là người đàn ông ba mươi tuổi.

Ngay sau đó—

‘A… đây là nơi khi nãy mà. Mình đã quay lại rồi.’

Woojin từ từ hạ điện thoại xuống. Nhưng trên khuôn mặt cậu ta thoáng hiện một biểu cảm kỳ lạ, như thể đang say. Woojin nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại—chỉ một phút trôi qua.

Thật kỳ quặc. Trong khu rừng tối tăm đó, cậu ta đã vật lộn suốt ba mươi phút, có khi còn hơn.

Nhưng mà…

“······”

Woojin không nói gì. Cậu ta lộ vẻ dửng dưng, như thể chẳng muốn bận tâm đ ến nó nữa. Não cậu ta vẫn chưa xử lý hết mọi chuyện. Và rồi—

“Này, cậu không định làm à? Kim Daeyoung vẫn không liên lạc được.”

Người đàn ông ba mươi tuổi đối diện khẽ lắc kịch bản trong tay, hỏi Woojin.

Woojin nhìn anh ta chằm chằm.

‘······Kịch bản. À, phải rồi, mình vừa trải nghiệm nó mà. Giờ họ muốn mình diễn lại sao?’

Cậu ta từ từ đứng dậy khỏi ghế.

-Soạt.

Người đàn ông đối diện thoáng ngạc nhiên.

“Oh? Cậu sẽ thử à? Không ngờ cậu lại thân với bạn mình đến mức này.”

Woojin đứng trước ba người đang ngồi ở bàn. Khoảng cách chỉ tầm hai bước chân.

Nhưng… tại sao?

Cậu ta không biết nữa.

Chỉ là… dường như cậu ta cảm thấy mình cần phải thể hiện điều gì đó.

Mọi thứ cậu ta đã chịu đựng ở nơi kỳ lạ ấy.

Cảnh tượng đó vẫn còn rõ mồn một trong đầu Woojin.

Bởi vì cậu ta…

-Soạt.

…đã thực sự trải nghiệm nó.

Khoảng 10 phút sau.

Woojin, người vừa thể hiện toàn bộ nội dung trong kịch bản, giờ đang nằm sõng soài trên sàn. Hai tay hướng lên trời. Tại sao à? Vì ngay trước đó, cậu ta còn đang quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Rồi—

“Ah.”

Tinh thần Woojin, vốn cứ như đang lơ lửng đâu đó, bỗng nhiên trở nên tỉnh táo. Thực ra, cậu ta vẫn luôn ý thức được mọi thứ. Chỉ là đến khi mọi chuyện kết thúc, bộ não mới xử lý lại toàn bộ thông tin với tốc độ nhanh hơn mà thôi?

Dù sao thì—

-Soạt.

Ngay khi hạ chậm rãi hai tay xuống, điều đầu tiên Woojin cảm nhận được là—

‘Chết tiệt. Mình vừa làm cái quái gì vậy?’

Một cơn xấu hổ khổng lồ ập đến.

Và sau đó—

‘Haa… Rốt cuộc vừa rồi là chuyện gì? Hay mình có vấn đề thần kinh thật rồi?’

Woojin cố gắng tổng hợp lại mọi chuyện. Rõ ràng có gì đó đã xảy ra, nhưng cũng chẳng khác gì một giấc mơ. Mọi thứ rối tung cả lên. Não bộ chưa kịp xử lý.

Nhưng dù có là trải nghiệm gì đi nữa, cậu ta đã thể hiện nó trước mặt mọi người một cách cực kỳ… nhập tâm.

Ngay sau đó, Woojin, lúc này vẫn đang nằm, nhẹ nhàng hắng giọng rồi từ từ ngồi dậy.

“Khụm.”

Cậu ta chỉ có thể đưa ra một kết luận duy nhất:

‘Làm như không có chuyện gì xảy ra. Cứ tự nhiên. Rồi tính sau.’

Xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nhưng không thể để lộ ra ngoài. Cần phải tự ám thị bản thân.

‘Mình rất bình tĩnh. Mình cực kỳ ngầu. Woojin à, mày chẳng xấu hổ chút nào đâu.’

Phải giả vờ mạnh mẽ hết sức có thể.

Ngay lúc đó—

“······Này.”

Một giọng nữ vang lên.

Là cô gái ngồi trong nhóm ba người phía trước.

Nhưng khoan đã…

‘Khoan… Cái gì?! Hong Hye-yeon?!’

Mái tóc dài mượt mà, làn da trắng không tì vết.

Ngay trước mắt Woojin là Hong Hye-yeon—nữ diễn viên hàng đầu mà ai cũng biết đến. Sao lúc nãy cậu ta lại không nhận ra nhỉ? Vì không quen gặp cô ấy ngoài đời thật sao?

Thiên thần.

Nếu thiên thần có thật, chắc chắn sẽ trông giống cô ấy. Có khi vì vẻ đẹp quá hoàn hảo, trông cô ấy còn chẳng giống con người nữa.

Kết quả là—

‘Wow… Không nói nên lời luôn. Đẹp kinh khủng.’

Woojin, lúc này đang phủi bụi trên quần, cũng phải dừng lại vì bị hút hồn.

Đúng lúc đó, Hye-yeon hơi nhíu mày rồi hỏi:

“Anh tốt nghiệp khoa diễn xuất trường nào vậy? Jungseo? Handong?”

…Gì cơ?

Dù Woojin rất muốn hét lên rằng mình là fan của cô ấy, nhưng cơn xấu hổ vẫn chưa tan, cộng với việc cậu ta cần giữ hình tượng "cool ngầu".

Nếu để lộ sơ hở, cơn nhục nhã này sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.

Vậy nên, cậu ta quyết định tiếp tục giả vờ bình tĩnh.

Woojin từ tốn phủi bụi trên quần, chỉnh lại giọng nói. Phải trầm và mạnh mẽ hết mức có thể. Thêm chút ngạo nghễ vào cũng được.

Và thế là—

Một giọng nói thấp đến mức chính Woojin cũng ngạc nhiên cất lên.

“Không. Tôi tốt nghiệp khoa thiết kế của một trường đại học ở Gyeonggi. Tôi giỏi thiết kế.”

Chết tiệt.

Cái câu ‘Tôi giỏi thiết kế’ ở cuối là sao vậy trời?

Woojin lập tức nhận ra mình lỡ lời, nhưng đã lỡ rồi thì cứ tỏ ra tự tin tiếp vậy.

Điều thú vị là—

“Thiết kế… khoa?”

“······?”

Cả ba người ngồi trước mặt, bao gồm cả Hong Hye-yeon, đều bày ra biểu cảm khó hiểu. Không rõ tại sao, nhưng có vẻ như họ đang khá bất ngờ.

“Vậy… anh học diễn xuất ở đâu?”

Học gì mà học. Woojin chưa từng quan tâm đ ến diễn xuất trong suốt cuộc đời mình. Nhưng giờ cậu ta chỉ muốn nhanh chóng chuồn khỏi đây, nên đành bịa ra một câu nào đó.

“Tự học. Cuối tuần rảnh thì tập chút chút.”

“······Hả?”

Câu trả lời này chỉ càng làm cơn sốc của họ tăng thêm.

Ngay sau đó—

“Thế thì…”

Người đàn ông râu ria ngồi giữa bàn—trông như một người đàn ông khoảng 50 tuổi—mở to mắt rồi hỏi thêm.

“Cái lúc nãy… cậu đã làm thế nào vậy? Đây là lần đầu cậu diễn xuất mà, đúng không? Sao có thể chỉ nhìn kịch bản sơ qua mà… làm được như vậy?”

Cái lúc nãy?

Suỵt. Đừng có nhắc lại cái chuyện xấu hổ đó nữa.

Woojin, đang tìm cách chuồn đi, khẽ liếc ra phía sau rồi trả lời. Tất nhiên, lần này cũng phải giả vờ lạnh lùng và nghiêm túc.

“Cũng không khó lắm.”

Nói xong, cậu ta gật đầu qua loa với ba người trước mặt, rồi—

“Vậy thì.”

Mặc dù trong lòng chỉ muốn chạy ngay khỏi đây, nhưng Woojin vẫn cố gắng bước đi một cách bình tĩnh nhất có thể về phía cửa sau. Trong đầu cậu không ngừng lặp đi lặp lại câu thần chú: Đừng gọi tôi lại. Đừng gọi tôi lại.

Ngay khi đến gần cửa, cậu ta quay sang nhân viên đứng đó, buông một câu đầy tính cảnh báo:

“Xin lỗi, nhưng phần diễn xuất vừa rồi tuyệt đối đừng phát sóng. Nếu phát, tôi kiện đấy.”

Lại làm màu nữa rồi. Nhưng Woojin chỉ muốn thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.

May mắn thay, cậu ta đã rời khỏi căn phòng đó mà không gặp trở ngại gì.

Bên ngoài, những thí sinh khác vẫn đang xếp hàng chờ đến lượt.

“······”

Vừa lướt qua họ, Woojin liền tăng tốc.

Cậu ta đi ngày càng nhanh, gần như chuyển thành chạy bộ nhẹ.

-Soạt.

Khi đã đi được một quãng xa, Woojin vội ôm mặt và thở dài thật sâu.

“Haa… chết tiệt. Nhục quá đi mất.”

---

Trong khi đó, bên trong căn phòng mà Woojin vừa rời đi—

“······PD-nim. Cậu ta vừa nói là ‘cũng không khó lắm’ sao? Sau khi diễn xuất như thế kia á??”

Nữ diễn viên hàng đầu Hong Hye-yeon ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

Dĩ nhiên, cô không phải là người duy nhất bất ngờ. Cả căn phòng lúc này đều tràn ngập sự bàng hoàng.

Người đàn ông trung niên có râu, ngồi ở giữa bàn, cũng lên tiếng.

“Khoa thiết kế? Giỏi thiết kế? Cái tên này thật là kỳ quặc.”

“Tự học? Nói dối! Nhất định là đã được đào tạo!”

“Dù có học qua đi nữa… Nhưng mà… Cậu ta không học diễn xuất chuyên nghiệp, công việc chính lại là thiết kế, vậy mà có thể diễn xuất như vậy chỉ nhờ học qua loa? Tôi làm đạo diễn suốt 20 năm nay mà còn thấy chuyện này bất khả thi.”

“······Cái đó…”

“Vẻ điềm tĩnh khi trả lời, sự tự tin đó… Cậu ta nói thật đấy. Với cậu ta, chuyện này thực sự dễ dàng.”

“Hơn nữa, cậu ta chỉ mất đúng một phút để đọc kịch bản rồi diễn ngay lập tức.”

“Đây là lần đầu tôi gặp một người mà không thể đoán được quá khứ của họ.”

Ngay sau đó, người đàn ông trung niên khẽ cười, liếc nhìn cánh cửa mà Woojin vừa rời đi.

“Một thiên tài lập dị. Lâu lâu mới xuất hiện một người như vậy.”

Và thế là… một hiểu lầm khổng lồ bắt đầu hình thành.
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 3: Hiểu lầm (3)


Người đàn ông trung niên có râu. Không, phải nói rõ hơn, Song Manwoo – đạo diễn kỳ cựu của đài SBC – là một người có con mắt tinh tường khi đánh giá diễn viên. Thậm chí, có thể gọi ông là người cực kỳ khó tính.

Mà cũng phải thôi.

Chỉ tính riêng trong ngành phim truyền hình, ông đã có gần 20 năm kinh nghiệm làm đạo diễn. Ít nhất cũng phải thực hiện hơn 15 tác phẩm, trong đó không ít bộ phim là cú hit lớn. Vậy nên khi lần đầu tiên nhận được lời mời làm giám khảo vòng sơ tuyển của “Super Actor,” ông chẳng trông đợi gì nhiều.

Dù có cố lắm, cũng chỉ mong tìm được một, hai người đáng xem trong số cả nghìn thí sinh.

Mà kể cả thế, một khi ra thị trường cũng chẳng khác gì rác rưởi. Và đúng như dự đoán, ngay thí sinh đầu tiên đã khiến ông phải lắc đầu.

Đó chính là Kang Woojin.

Ấn tượng đầu tiên của Song Manwoo về Woojin là:

“Sao trông cứ như thiếu một con ốc thế nhỉ?”

Ngốc nghếch. Đúng như để chứng minh điều đó, nữ diễn viên nổi tiếng Hong Hyeyeon ngồi bên trái ông cũng thì thầm:

“PD à, trông cậu ta có hơi đần không?”

Vị casting director của một hãng sản xuất lớn ngồi bên phải cũng đồng tình:

“Đúng thế. Mới bắt đầu mà đã thấy có gì đó sai sai rồi.”

Kang Woojin trông hệt như một kẻ mất hồn. Trong mắt Song Manwoo, cậu ta hoàn toàn vô hồn, thiếu sức sống. Một kiểu người dù có xem diễn xuất cũng chẳng để làm gì.

Chưa hết.

“Anh này, cho em nói nhỏ chút.”

Lời thì thầm của nữ PD tóc ngắn – đạo diễn chính của “Super Actor” – chỉ khiến Song Manwoo thêm nặng nề.

“Người này không phải thí sinh chính thức đâu ạ. Chỉ là đi theo bạn thôi. Mà cái bạn kia lại đang đi vệ sinh, chưa quay lại.”

“Rồi sao?”

“Nếu để thí sinh đầu tiên bị loại ngay thì không hay lắm. Hay là cứ để cậu ta diễn một đoạn, kéo dài thời gian một chút?”

“Kéo dài thời gian á?”

“Vâng. Dù sao thì cũng có thể cắt một cảnh hài hước nào đó, làm teaser hoặc trailer cho kênh YouTube mà.”

Tóm lại, tên ngốc kia thậm chí còn chẳng phải thí sinh thật sự.

“Ý em là muốn dùng cậu ta làm mồi nhử câu khách?”

“Ây dà, nói thế nghe hơi quá. Chỉ là thử xem sao thôi.”

“...Thôi, em là PD chính, tùy em quyết định. Nhưng ít nhất cũng phải hỏi ý cậu ta trước đã.”

“Đương nhiên rồi. Bây giờ đâu còn là thời đại cũ nữa.”

Kang Woojin – một người bình thường, hoặc chỉ là con tốt thí nghiệm. Đó là kết luận của cả ba giám khảo, bao gồm cả Song Manwoo. Và thế là màn diễn xuất của Kang Woojin bắt đầu.

Chỉ mất đúng 5 giây.

Không khí trong phòng thay đổi hoàn toàn.

“Hộc! Khụ!”

Woojin – kẻ thiếu một con ốc kia – giáng một cú đấm thẳng vào mặt Song Manwoo. Nét mặt của nữ diễn viên Hong Hyeyeon khi chứng kiến cảnh này cũng đủ để viết thành một bộ truyện tranh.

Rồi chỉ trong vòng một phút.

Mọi suy nghĩ của tất cả những người trong phòng hoàn toàn đóng băng. Không chỉ ba vị giám khảo, mà cả chục nhân viên của “Super Actor” cũng sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Bởi màn diễn của Kang Woojin có sức công phá đến mức đó.

Chỉ một phút.

Một phút để khiến những người lão luyện trong ngành không thể rời mắt.

“Ư ưm! Hự hự—”

Diễn xuất chân thực đến mức đáng sợ. Không cần nhìn kịch bản, không cần lời thoại, nhưng ai cũng có thể thấy rõ rằng Woojin đang ở trong rừng, bị kẻ lạ mặt tấn công và trúng đạn.

Song Manwoo – người đang tận mắt chứng kiến điều đó – nghĩ thầm:

“Đây không phải là thứ có được nhờ may mắn hay chút tài năng vớ vẩn. Ít nhất cũng phải mài giũa 5 năm. Hoặc có thể là 10 năm.”

Ông đã hoàn toàn thay đổi đánh giá về Woojin.

Kỹ thuật này, ngay cả những diễn viên hàng đầu cũng không dễ gì thể hiện được.

“Cảm xúc tạo nên thái độ, tâm trạng quyết định dáng vẻ.”

Suy tư được khắc lên nét mặt, mùi hương hình thành từ ảo tưởng. Tất cả hòa quyện để tạo nên một nhân vật. Và chỉ khi nghiền ngẫm thật kỹ những cảm xúc ấy, người ta mới có thể thốt lên một câu thoại hoàn hảo.

Công việc này phải lặp đi lặp lại vô số lần thì may ra mới có được một cảnh quay hoàn hảo.

Ngay cả những diễn viên kỳ cựu nhất, những ngôi sao hạng A hay bậc tiền bối trong ngành, cũng phải đặt cược cả sự nghiệp để theo đuổi điều đó.

Thế mà…

“Cậu ta chỉ cần xem sơ qua kịch bản là diễn được như vậy sao?”

Kang Woojin hoàn thành mọi thứ dễ dàng như hỉ mũi vậy.

Nói là diễn xuất giỏi thì không đủ. Ngay lúc này, Woojin chính là nhân vật trong kịch bản. Nhưng cú sốc vẫn chưa dừng lại ở đó. Điều khiến tất cả phải lặng người chính là câu trả lời điềm tĩnh của Woojin.

“Tôi tự học.”

Tự học? Một diễn xuất điên rồ như vậy mà lại là tự học sao?

“…Cậu ta đã đi con đường cô độc đến mức nào vậy?”

Vậy là Kang Woojin đã làm cho nữ diễn viên hàng đầu, đạo diễn kỳ cựu của đài truyền hình, và cả những nhân vật có tiếng trong ngành phải chết lặng.

Cạch.

Anh rời khỏi phòng một cách bình thản. Không ai ngăn lại. Chỉ còn những ánh mắt ngơ ngác phía sau.

Sau đó…

“X-xin lỗi!!”

Người bạn thực sự của Kang Woojin – thí sinh chính thức – cuối cùng cũng xuất hiện.

Kim Daeyoung, với vẻ mặt đầy tội lỗi, có dáng người cao lớn. Ngay khi vừa bước vào, câu hỏi đầu tiên của đạo diễn Song Manwoo dành cho cậu ta là:

“Cậu đi cùng bạn mình à? Nghề nghiệp của cậu là gì?”

“...Hả? À, tôi làm thiết kế. Sao vậy ạ?”

“Cậu làm liên tục à?”

“Vâng. Chỉ làm thiết kế suốt…”

Chính khoảnh khắc đó, tất cả lời Woojin nói đều được chứng thực là sự thật. Cậu ta đúng là tự học.

Song Manwoo bắt đầu có cảm giác như đang đứng trước một “cao thủ ẩn danh” thực thụ. Và khi đầu óc ông ta tràn ngập hình ảnh về “quái vật” Kang Woojin, ông chuyển sự chú ý sang Kim Daeyoung.

“Hiểu rồi. Kim Daeyoung, bắt đầu diễn đi.”

“Rõ!”

Chỉ có điều, diễn xuất của Kim Daeyoung thì…

“Cắt. Được rồi. Cảm ơn vì đã tham gia.”

Kết thúc sau 15 giây.

10 phút sau, trạm xe buýt trước tòa nhà SBC.

Xung quanh có khá đông người – những người thân, bạn bè đi theo thí sinh trong vòng sơ tuyển hôm nay.

Trong số đó, có cả Kang Woojin – người vừa rời khỏi tòa nhà nghệ thuật với dáng vẻ như đang chạy trốn.

“Aissh… chết tiệt.”

Anh ngồi xuống băng ghế ở trạm xe buýt, lấy tay xoa hai bên thái dương. Một phần vì đau đầu, nhưng chủ yếu là để sắp xếp lại những gì vừa xảy ra.

“Trên kịch bản có một hình chữ nhật đen kỳ lạ. Mình chạm vào nó… và bị hút vào một không gian lạ lùng.”

Một nơi tối đen không thấy điểm tận cùng.

“Trong cái chốn quái quỷ đó, kịch bản mình vừa đọc cứ trôi nổi. Và khi mình chạm vào nó… bỗng nhiên bị kéo vào một khu rừng điên rồ. Ở đó, mình đã bị giết, đúng không?”

Không còn nghi ngờ gì nữa. Woojin đã bị giết trong khu rừng tối đó.

Bởi một kẻ bí ẩn có gương mặt đen sì.

Đây không phải là trí tưởng tượng, không phải giấc mơ hay ký ức mơ hồ.

Cơ thể anh thực sự đã di chuyển đến đó. Anh đã trải nghiệm nó 100% bằng chính giác quan của mình.

Thậm chí, ngay lúc này đây, cảm giác đó vẫn rõ mồn một. Nếu muốn, anh có thể tái hiện lại khung cảnh và cảm xúc ấy ngay lập tức.

Cảm giác như nó đã in hằn vào cơ thể anh.

“Chẳng khác nào mình vừa du hành thời gian vậy.”

Nhưng rốt cuộc, cái không gian chết tiệt đó là gì? Nó là thứ quái quỷ gì mà lại bắt một con người bình thường phải trải nghiệm cái chết?

“Không, ngay từ đầu chuyện này làm sao có thể xảy ra được?”

Ngay khoảnh khắc đó—

Ù ù… Ù ù…

Chiếc điện thoại trong túi áo phao của Woojin rung lên. Đó là cuộc gọi từ Kim Daeyoung.

5 phút sau.

Từ đằng xa, Kim Daeyoung – chàng trai cao lớn – chạy như bay về phía Woojin.

“Woojin! Woojin!!”

Vừa nhìn thấy bạn mình, Woojin lập tức túm lấy cổ áo cậu ta.

“Mày bị điên à? Mày đi vệ sinh mà cứu cả đất nước luôn hả?”

“…Ha ha ha. Xin lỗi. Nhưng mà… tao thật sự mém chết đấy! Tao không đùa đâu.”

“Câm đi. Tao mới là người đã chết thật đấy.”

“Hả?”

Kim Daeyoung nghiêng đầu khó hiểu. Ngay sau đó, Kang Woojin thở dài một hơi rồi buông cổ áo cậu ta ra.

“Ha… thôi bỏ đi. Mà vòng sơ tuyển thì sao?”

“À, làm rồi. À! Nhưng mà này, mày vào thay tao hả??”

“Sao?”

“Không, tại ban giám khảo cứ hỏi về mày suốt. Kiểu như… mày là thằng quái nào ấy.”

Ngay khi nghe vậy, Woojin – vốn còn đang thấy xấu hổ vì chuyện vừa rồi – vội đánh trống lảng.

“Tch, có làm gì đâu. Thế mày đậu không?”

“Không? Diễn đúng 15 giây xong bị loại luôn.”

“Chúc mừng nhé, thằng điên.”

“Ờ thì… tao cũng chả mong chờ gì. Mà này, mày có thấy Hong Hye-yeon không? Thấy rồi đúng không? Quá đỉnh luôn nhỉ?”

Vừa nghe nhắc đến tên nữ diễn viên hàng đầu, nét mặt Woojin tràn ngập sự thành kính.

“Thiên thần. Không, chị ấy chính là thiên thần thật.”

“Không hiểu sao con người có thể đẹp đến mức đó được. Tao chưa bao giờ thấy ai đẹp đến mức khiến mình muốn chửi thề.”

“Công nhận. Cả đời này chắc gì tụi mình đã có cơ hội thấy Hong Hye-yeon gần như vậy nữa. Thậm chí còn nói chuyện với chị ấy.”

“Chắc cũng không có dịp nào khác đâu, nhưng tao sẽ nhớ chuyện này mãi.”

“Ừ. Hôm nay được thấy Hong Hye-yeon đúng là điều tuyệt nhất. Còn lại thì toàn thứ vớ vẩn.”

Ngay lúc đó—

Soạt.

Woojin nhìn thấy một tập giấy kẹp bên hông Daeyoung. Chính là tập kịch bản tóm tắt mà cậu ta cầm từ nãy. Woojin im lặng nhìn chằm chằm vào nó rồi bất ngờ đưa tay ra.

“Ê, đưa tao cái kịch bản đó.”

“Hả? À, ừ đây.”

Tập kịch bản trên tay Kim Daeyoung trông chẳng có gì đặc biệt. Nhưng ngay khi nó rơi vào tay Kang Woojin—

“A… chết tiệt.”

Một hình chữ nhật đen mà trước đó không có bỗng xuất hiện bên cạnh kịch bản.

Màu đen hòa lẫn với xám, xoáy tròn như một cơn lốc nhỏ. Trông cứ như cái bóng của kịch bản vậy.

“Đúng là điên thật.”

Dù nó là thứ gì đi nữa, hình chữ nhật đen lại xuất hiện y như lần trước. Tức là nếu anh chạm vào nó bằng ngón trỏ… anh sẽ lại bị hút vào cái không gian quái đản đó.

Nhưng lần này, Woojin không có ý định làm vậy.

Lật!

Với gương mặt điềm nhiên, anh mở kịch bản ra. Thực ra, đây là lần đầu tiên anh đọc nó. Và ngay khi đọc câu đầu tiên—

“Đúng như mình nghĩ. Giống y hệt những gì mình đã trải qua…”

Nội dung kịch bản hoàn toàn trùng khớp với những gì Woojin từng trải nghiệm trong khu rừng.

Người đàn ông run rẩy trong chiếc áo gió màu nâu, cảm xúc của anh ta, kẻ tấn công có gương mặt mờ ảo, khu rừng rậm rạp, tiếng lá khô xào xạc, làn gió lạnh lẽo, cảm giác bị đâm, tiếng thét hoảng loạn, van xin trong tuyệt vọng, rồi lại bị đâm thêm lần nữa…

“Nhân vật ‘người đàn ông run rẩy’ đó… là mình chọn đúng không? Vậy có nghĩa là—”

Anh đóng vai nhân vật trong kịch bản.

Nếu điều này là thật… ai có thể tin nổi chứ?

Nhưng Woojin tin.

Vì vậy, việc đầu tiên anh cần làm là kiểm chứng nó.

“Này.”

Woojin quay sang hỏi Kim Daeyoung, người đang nhìn anh đầy nghi hoặc.

“Nhà mày ở Pangyo hả?”

“Ờ. Sao tự dưng hỏi nhà tao?”

“Nhà mày có kịch bản không? Càng mới càng tốt. Loại nào cũng được.”

“…Có chứ. Thỉnh thoảng tao cũng nhận được vài bản. Nhưng mày hỏi làm gì? Bình thường mày còn chẳng xem TV mà.”

“Không cần biết.”

Woojin lấy điện thoại ra, mở ứng dụng gọi taxi.

“Cho tao đến nhà mày đi. Ngay bây giờ.”

---

Khoảng hai tiếng sau. Nhà Kim Daeyoung.

Daeyoung sống cùng bố mẹ trong một căn hộ gần ga Pangyo. Nhưng hôm nay, bố mẹ cậu không có ở nhà, còn Woojin thì lập tức đi thẳng vào phòng Daeyoung.

Vừa bước vào, Woojin đã nhíu mày.

“Ôi trời— mày ị trong lúc ngủ đấy à? Cái mùi gì kinh thế?”

Trong phòng có một mùi ẩm mốc khó chịu. Nhưng Daeyoung chỉ nhún vai thản nhiên.

“Phòng con trai thì phải thế chứ. Nhà mày thơm nức mới là bất thường đấy.”

“Vớ vẩn vừa thôi. Mở cửa ra cho tao.”

Cửa sổ bật mở ngay lập tức. Sau đó, Woojin chìa tay ra trước mặt Daeyoung.

“Kịch bản đâu?”

“À à, đợi tí. Tao kiếm cái mới nhận với mấy cái tao từng đọc đã.”

Daeyoung bắt đầu lục lọi giá sách. Woojin nhìn cậu ta với ánh mắt hơi bất lực. Mãi ba phút sau, Daeyoung mới giơ lên ba tập kịch bản.

“Tìm thấy rồi. Hai kịch bản phim truyền hình với một kịch bản phim điện ảnh. Ba cái đủ chưa?”

“Được rồi.”

Hai quyển sách gọn gàng cùng một tập giấy rời – tổng cộng ba kịch bản nằm gọn trong tay Woojin. Và rồi—

“Đúng như mình nghĩ.”

Bên cạnh ba tập kịch bản, những hình chữ nhật đen lại xuất hiện. Kích thước hơi khác nhau một chút, nhưng vẫn y hệt lần trước.

Hoàn thành bước kiểm tra đầu tiên, Woojin thở dài.

“Haa—”

Anh nhìn đồng hồ. 11 giờ 41 phút sáng. Sau đó, anh giơ ngón trỏ ra, khẽ run nhẹ. Ngồi đối diện, Daeyoung nhìn anh chằm chằm rồi bật cười khẩy.

"Mày bị điên à? Định làm ET hả? Cái trò gì đây?"*

(*ET – nhân vật trong phim "E.T. the Extra-Terrestrial", nổi tiếng với cảnh giơ ngón trỏ phát sáng.)

Nhưng Woojin chỉ nghiêm túc đáp lại.

“Nhìn kỹ vào.”

“Đang nhìn đây.”

Và ngay khoảnh khắc đó—

Chụp!

Woojin mạnh tay chọc ngón trỏ vào hình chữ nhật đen trên một tập kịch bản.

“Ưck!”

Một luồng cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể, kéo theo đó là lực hút khủng khiếp từ không gian hư vô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Woojin cảm thấy tất cả trở nên mơ hồ, nhưng rồi—

Anh bật cười đầy bất lực.

“Lại đến đây rồi.”

Xung quanh anh chỉ toàn một màu đen vô tận. Một lần nữa, anh lại rơi vào nơi này— cái không gian bí ẩn chẳng ai hiểu nổi.

Cảm giác lơ lửng, không trọng lượng, vẫn giống như lần trước. Nhưng lần này—

“Xem nào—”

Vì đã từng trải qua nên Woojin bình tĩnh hơn một chút. Một phần nhỏ trong anh cảm thấy quen thuộc, dù nỗi sợ hãi vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Nhưng trước tiên, anh cần phải giữ bình tĩnh.

Soạt!

Anh quay người lại để kiểm tra phía sau. Và đúng như dự đoán.

Một hình chữ nhật trắng đang lơ lửng trước mặt anh, ở độ cao ngang ngực. Nhưng điều thú vị là—

“Ồ, nhiều hơn rồi này?”

So với lần trước, có một điểm khác biệt.

Lần này, không chỉ có một mà là hai hình chữ nhật trắng.

Nói cách khác—

“Vậy là số lượng sẽ tiếp tục tăng.”

Cứ mỗi lần anh chạm vào một kịch bản mới, số lượng ô trắng trong không gian này lại tăng lên.

Dù chưa kiểm tra kỹ, nhưng có lẽ ô thứ hai chính là kịch bản mà Woojin vừa chạm vào trước khi bị hút vào đây.

Tuy nhiên, anh không vội tiến lại gần mấy hình chữ nhật trắng đó.

“Trước hết thì…”

Anh còn một thứ khác cần thử nghiệm trước.

“Ra ngoài!”

Anh hét lớn.

Nhưng chẳng có gì thay đổi cả.

“Out! Logout! Ra ngoài!”

Sau đó, Woojin tiếp tục hét những từ có ý nghĩa tương tự.

“Quay lại! Này! Cô gái! Cho tôi ra ngoài! Tắt!”

Cứ thế, khoảng năm phút trôi qua.

Và rồi—

“Agh— chết tiệt! Thoát!!”

Ngay khi từ "thoát" bật ra, một màu xám bao trùm lấy Woojin. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.

“Hụp!”

Anh vô thức thở hắt ra. Ngay sau đó, giọng của Daeyoung vang lên bên tai anh.

“Này! Gì vậy? Mày ổn chứ?”

Woojin chậm rãi quay đầu lại và thấy Daeyoung to lớn trước mặt. Anh đã trở về phòng. Dù đầu óc vẫn hơi mơ hồ, nhưng rõ ràng là anh đã thoát khỏi không gian đó.

Vậy thì chỉ có một đáp án—

“‘Thoát’. Đó là lệnh để ra ngoài.”

Woojin ngay lập tức kiểm tra thời gian. 11 giờ 41 phút sáng. Giống y hệt lúc anh bước vào cái không gian quái quỷ đó.

“Mình ở trong đó khoảng… năm phút. Nhưng thời gian bên ngoài vẫn giữ nguyên.”

Có hai khả năng: khi anh vào không gian đó, thời gian bên ngoài bị dừng lại, hoặc nó trôi chậm hơn rất nhiều. Woojin suy luận sơ qua rồi hỏi Daeyoung.

“Vừa nãy tao trông thế nào?”

“Còn thế nào nữa? Giơ ngón trỏ ra, làm mấy trò vớ vẩn như ET ấy.”

“Rồi sau đó?”

“Tự nhiên khựng lại một chút, rồi hớp một phát. Mày chắc không sao chứ?”

Thấy phản ứng của bạn, Woojin đưa tay lên cằm, suy nghĩ.

“Thú vị đấy. Vậy tiếp theo—”

Ngay khi Woojin giơ ngón trỏ ra lần nữa—

Uuuuung, uuuuung!

Chiếc điện thoại của Daeyoung đặt trên bàn rung mạnh. Daeyoung, đang nhìn Woojin với vẻ lo lắng, vội nhấc máy.

“Alo?”

Trong lúc nói chuyện với ai đó, Daeyoung liếc mắt nhìn Woojin.

“Vâng, vâng, ồ! Vâng? À à— vâng, chờ chút ạ. Người đó đang ở ngay đây.”

Dứt lời, Daeyoung đưa điện thoại cho Woojin, thì thầm.

“PD ‘Super Actor’ muốn nói chuyện với mày.”

Woojin lập tức nhíu mày nhưng vẫn cầm lấy điện thoại.

“Alo.”

Từ đầu dây bên kia, một giọng nữ đầy hứng khởi vang lên.

“Woojin-ssi?? Ôi trời— cậu biến mất nhanh quá làm tôi giật cả mình!”

Vừa nghe thấy giọng cô ta, Woojin lập tức lấy lại vẻ tự tin. Cảm giác xấu hổ khi nãy lại trỗi dậy, nhưng anh vội chôn vùi nó đi.

“À… vâng.”

“Woojin-ssi này, cậu có muốn tham gia ‘Super Actor’ lần nữa không?”

“Sao cơ?”

“Cậu đã đậu rồi! Vượt qua vòng một! Nếu tham gia vòng hai thì sẽ rất tuyệt đó! Câu chuyện của cậu hay lắm— kiểu như ‘tớ đi thử vai cho vui, ai ngờ lại đậu’! Thú vị quá trời đúng không?”

“Cái gì? Bọn họ định biến mình thành trò cười à? Đúng là nói nhảm hết sức.”

Woojin hạ thấp giọng, trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng. Dù gì, duy trì hình tượng vẫn là điều quan trọng.

“Không thích.”

Anh còn thêm vào một lời biện hộ để trung hòa cảm giác xấu hổ.

“Dù sao cũng chỉ là chơi cho vui thôi.”

Câu này ngầm mang ý “Tôi chỉ làm bừa thôi, xin hãy quên tôi đi.”

Nhưng có vẻ như PD của ‘Super Actor’ lại hiểu theo hướng khác.

“Diễn xuất đó… chỉ là chơi cho vui ư?”
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 4: Hiểu lầm (4)


“Chỉ là giết thời gian thôi á? Giết thời gian?”

Trong lúc nghỉ giữa vòng sơ khảo đầu tiên của Super Actor, đạo diễn chính (Main PD) bật cười ngạc nhiên ngoài hành lang. Lý do thì đơn giản.

Cô gái tóc ngắn vừa nghe một câu nói đầy sốc từ đầu dây bên kia – Kang Woojin.

“Diễn xuất cỡ đó... mà chỉ là giết thời gian thôi á? Cậu ta phải tự tin đến mức nào vậy?”

Nếu chỉ là diễn cho vui, thì màn trình diễn vài tiếng trước của Woojin có chất lượng quá đỉnh. Đến mức khiến người ta phải há hốc mồm. Nhưng rồi, sau khi thể hiện xuất sắc như vậy, Woojin lại thản nhiên rời đi. Và bây giờ, anh ta lại nói bằng giọng điệu dửng dưng không chút hứng thú:

“Chỉ là giết thời gian thôi.”

“...Quả nhiên, thằng nhóc này không phải dạng vừa.”

Dù sao thì, Main PD cũng đáp lại cuộc gọi, giữ nguyên nụ cười nhạt trên môi.

“Haha, Woojin à. Giết thời gian sao? Cậu thật sự quá thành thật đấy.”

Ngay lập tức, giọng nói trầm ổn nhưng đầy kiềm chế của Woojin vang lên qua điện thoại.

“Nhưng đó là sự thật. Vậy nên cô cứ quên đi cũng được.”

Quên đi? Làm sao mà quên được?

Ngay lúc đó, Main PD chợt chắc chắn một điều.

“Đúng là cậu ta chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này. Diễn xuất đối với Woojin chỉ là một sở thích – không hơn, không kém.”

Nhưng rồi một thắc mắc khác nảy sinh.

“Nhưng nếu đã có thực lực đến mức đó, chẳng phải cậu ta nên muốn nổi tiếng sao? Cao ráo, ngoại hình cũng ổn mà.”

Tại sao lại để một tài năng diễn xuất trời phú như vậy mai một? Sự tò mò trong lòng Main PD càng lớn dần, nhưng cô cảm thấy đây không phải là chuyện có thể hiểu được bằng lẽ thường tình. Ít nhất là theo suy nghĩ của cô. Dù sao đi nữa, Woojin cũng đã từ chối tham gia Super Actor.

Đối với Main PD, đây quả là một kết cục đáng tiếc.

Dù không chắc, nhưng nếu lên sóng, chắc chắn Woojin sẽ nhận được sự chú ý. Tuy nhiên, cô không thể sử dụng cảnh quay của anh ta mà không có sự đồng ý.

Vì thế, Main PD chỉ biết thở dài một hơi đầy tiếc nuối rồi lên tiếng.

“Giết thời gian à. Được thôi, tôi hiểu rồi. Nhưng cậu không cảm thấy hơi uổng phí sao?”

“Hoàn toàn không.”

Chỉ cần nghe giọng nói cứng rắn ấy, cô cũng biết Woojin sẽ không thay đổi suy nghĩ.

“Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ tự tay xóa cảnh quay của cậu.”

Sau đó là một khoảng lặng ngắn. Khoảng năm giây.

Rồi giọng nói trầm thấp của Woojin lại vang lên qua điện thoại.

“Nhưng mà... khụ. Tôi có thể nhận lại một cảnh quay không?”

“Một cảnh quay? A, ý cậu là phần diễn xuất? Nếu là camera chính thì không được, nhưng cậu có thể nhận video quay cho YouTube Shorts. Đó là cảnh quay bằng điện thoại để hậu kỳ dùng thôi.”

“À—”

“Góc quay, cảm giác, chất lượng hình ảnh chắc chắn sẽ khác với camera chính, nhưng nếu chỉ để xem lại thì vẫn ổn.”

“Hiểu rồi. Vậy gửi cho tôi nhé.”

“Để lưu giữ?”

“Ừm, đại loại vậy.”

Nghe câu trả lời ấy, Main PD vuốt tóc rồi gật đầu.

“Được rồi. Gửi số của cậu cho tôi, tôi sẽ chuyển qua tin nhắn.”

“Cảm ơn.”

“Nếu nhanh thì tối nay, muộn thì ngày mai sẽ có.”

“Tôi sẽ chờ. Vậy nhé.”

“Ừ, tôi cúp máy đây.”

Tút—

Ngay khi cuộc gọi với Woojin kết thúc, Main PD hạ điện thoại xuống.

“Này.”

Một giọng nam đột nhiên vang lên từ phía sau.

Giật mình, Main PD dựa vào tường hành lang rồi quay lại.

“A, tiền bối! Ra dấu hiệu gì đi chứ, anh tính làm ninja à? Suýt nữa tôi hết hồn rồi!”

Người vừa lên tiếng là Song Manwoo PD, một trong những giám khảo. Anh ta vuốt râu rồi hỏi:

“Cuộc gọi vừa nãy, là cậu nhóc hồi sáng đúng không? Bên khoa thiết kế ấy?”

PD chương trình Super Actor khẽ cười chua chát.

“Đúng vậy.”

“Cậu ta có đồng ý tham gia vòng hai không?”

“Không. Hết hy vọng rồi. Trông có vẻ chẳng có hứng thú gì cả.”

“...Thật sự chỉ là đi theo bạn thôi á? Nếu vậy thì có cần thiết phải diễn xuất làm gì không?”

Trước câu hỏi này, Main PD chỉ nhún vai, tỏ vẻ “Tôi cũng không biết nữa.”

“Tôi cũng đã hỏi rồi. Nhưng cậu ta bảo chỉ là giết thời gian thôi.”

“Giết thời gian? Chỉ vì chán mà gây náo loạn cả nơi này sao?”

“Ừ— cậu ta nói thế đấy.”

Song Manwoo PD nhìn chằm chằm vào Main PD một lúc, rồi bất chợt phá lên cười lớn.

“Đúng là thằng quái dị.”

“Tôi nói thật mà. Lâu lắm rồi mới gặp một nhân vật đặc biệt như vậy.”

“Nhưng cũng có thể hiểu được. Khi một người đạt đến một trình độ nhất định, đôi khi họ muốn quay đầu nhìn lại.”

“Đùng một cái xuất hiện rồi biến mất như vậy... Rốt cuộc cậu ta là ai chứ?”

Lúc này, Song Manwoo PD – người vẫn giữ im lặng – bỗng trở nên nghiêm túc. Anh rút điện thoại ra.

“Cậu có số của cậu ta không?”

Trông anh có vẻ đã quyết định điều gì đó.

---

Một giờ sau – Căn hộ của Kang Woojin.

Sau cuộc gọi với PD chương trình Super Actor, Kim Daeyoung đã hỏi Woojin rất nhiều câu hỏi. Nhưng Woojin chỉ trả lời qua loa. Cậu chẳng có lý do gì để kể lể về sự xấu hổ của buổi sáng nay. Tốt nhất là cứ để nó chôn vùi trong ký ức đen tối của riêng mình.

Dù sao thì, khi về đến phòng, Woojin lập tức thả mình xuống giường. Cậu vẫn mặc nguyên chiếc áo phao. Những tập kịch bản mang về cũng bị vứt đại sang một bên. Khi đã no nê và cảm thấy thoải mái, cơn buồn ngủ dần kéo đến.

Nhưng…

“Haa— Mình còn việc phải làm nữa.”

Vẫn còn chuyện chưa xong, nên Woojin miễn cưỡng ngồi dậy. Cậu cầm lấy hai tập kịch bản trong đống tài liệu bị ném lung tung. Hai quyển có màu khác nhau – một quyển xanh nhạt, một quyển tím đậm. Trên bìa dĩ nhiên có in tiêu đề.

Quý cô thanh lịch – Phần 1.

Công tố viên giang hồ – Phần 1.

Cả hai đều là phần mở đầu. Woojin nhìn lướt qua tựa đề và khẽ nghiêng đầu suy nghĩ. Những cái tên này nghe quen quen.

“Hình như... đã từng nghe qua rồi.”

Ngay lập tức, cậu lấy điện thoại trong túi áo ra và bắt đầu tra cứu. Kết quả cho thấy cả hai bộ phim này đều đã phát sóng. Quý cô thanh lịch lên sóng năm ngoái, còn Công tố viên giang hồ đã ra mắt cách đây hai năm. Tuy khác đài truyền hình, nhưng cả hai đều là phim chiếu trên kênh quốc gia.

Và rồi…

- Soạt.

Sau khi tìm kiếm xong, Woojin cầm lấy kịch bản của Công tố viên giang hồ. Còn Quý cô thanh lịch thì cậu đã "cập nhật" xong từ lúc ở nhà Kim Daeyoung rồi. Giờ đến lượt Công tố viên giang hồ.

“Lại phải vào nữa à... Cảm giác hơi kỳ quặc nhỉ.”

Woojin nhìn chằm chằm vào khối hộp đen hiện lên bên cạnh kịch bản. Nó vẫn đang xoay tròn không ngừng. Dù trông có chút đáng ngại, nhưng Woojin chỉ khẽ thở dài, rồi…

- Chạm!

Cậu chọc ngón trỏ vào khối hộp đen. Một cảm giác tê rần quen thuộc ngay lập tức truyền đến. Dù mới thử vài lần, Woojin cũng dần quen với cảm giác này.

Và rồi…

“......”

Giữ im lặng, Woojin nhìn chằm chằm vào khoảng không vô tận trước mặt.

Cậu đã tiến vào không gian hư vô.

Nhưng lần này, cậu không còn giật mình nữa.

Vì đây đã là lần thứ ba rồi.

Dù sao thì, Woojin cũng quay người lại để kiểm tra phía sau. Một khối hộp trắng đang lơ lửng ngang tầm ngực cậu. Và đúng như dự đoán…

“Ba cái rồi.”

Ban đầu chỉ có hai khối hộp trắng, nhưng giờ chúng đã tăng lên ba.

Woojin chậm rãi tiến đến gần chúng. Cậu dừng lại ở khoảng cách một bước chân. Rồi…

“Xem nào—”

Cậu nhìn vào dòng chữ xuất hiện trên khối hộp mới. Trước tiên, là kịch bản phân cảnh.

[1/ Kịch bản phân cảnh (Tiêu đề: Không xác định), Hạng F (Không thể đánh giá)]

·

·

·

Vì đã thấy nó từ sáng, nên Woojin nhanh chóng bỏ qua. Giờ là đến Quý cô thanh lịch.

[2/ Kịch bản (Tiêu đề: Quý cô thanh lịch – Phần 1), Hạng E]

[Kịch bản phim có độ hoàn thiện rất cao. Có thể đọc 100%.]

Quả nhiên có sự khác biệt rõ rệt giữa bản thảo rời và kịch bản hoàn chỉnh. Woojin tiếp tục kiểm tra mục thứ ba.

[3/ Kịch bản (Tiêu đề: Công tố viên giang hồ - Phần 1), cấp C]

[Đây là một kịch bản phim truyền hình có độ hoàn thiện rất cao. Có thể đọc toàn bộ 100%.]

Sau khi kiểm tra đến đây, Woojin khoanh tay lại.

“Bản thảo rời chỉ đọc được 10%, còn hai cái này lại có thể đọc hoàn toàn 100%...”

Rồi đột nhiên, một điều gì đó trong dòng chữ khiến Woojin cau mày.

“Nhưng mà… những cấp bậc này có nghĩa là gì nhỉ?”

Rõ ràng, ba ô trắng đều có cấp bậc khác nhau. Bản thảo rời là cấp F, “Quý cô thanh lịch” là cấp E, còn “Công tố viên giang hồ” lại là cấp C. Nếu chỉ xét riêng bản thảo rời thì có thể hiểu vì nó chưa hoàn chỉnh, nên bị xếp hạng thấp nhất.

“Nhưng hai kịch bản còn lại thì dựa vào tiêu chí gì để phân cấp?”

Chắc chắn không phải độ hoàn thiện, bởi cả hai đều được đánh giá là có chất lượng rất cao. Hơn nữa, cả hai đều là phim truyền hình đã phát sóng xong.

Tới đây—

“À, khoan đã.”

Một suy nghĩ vụt qua trong đầu Woojin, khiến cậu nhanh chóng lên tiếng:

“Thoát ra.”

Một luồng ánh sáng xám ập đến, và Woojin mở mắt, quay trở lại căn hộ của mình.

Lần này cậu đã quen nên thậm chí còn không r3n rỉ hay chớp mắt.

“Con người đúng là sinh vật có khả năng thích nghi mà.”

Woojin cầm lấy điện thoại, tiếp tục tìm kiếm thông tin về “Quý cô thanh lịch” và “Công tố viên giang hồ”. Cậu chỉ cần xác nhận một điều duy nhất—

Chính là tỷ lệ người xem.

Chẳng bao lâu sau, kết quả hiện ra trước mắt Woojin.

“Quý cô thanh lịch” / Tỷ lệ người xem cuối cùng: 2,7%

“Công tố viên giang hồ” / Tỷ lệ người xem cuối cùng: 7,1%

Khoảng cách giữa hai bộ phim khá lớn. Lướt qua một số bài báo, Woojin thấy “Quý cô thanh lịch” bị đánh giá là một tác phẩm thất bại, trong khi “Công tố viên giang hồ” chỉ được xem là tạm ổn, không quá nổi bật.

Lướt qua những thông tin đó, Woojin xoa cằm.

“‘Quý cô thanh lịch’ là phim thất bại nên bị xếp hạng E, còn ‘Công tố viên giang hồ’ đạt mức trung bình nên được xếp C? Chẳng lẽ… hệ thống này phân cấp dựa trên mức độ thành công của tác phẩm?”

Hay chính xác hơn là thành tích thương mại của kịch bản?

Dù chưa thể khẳng định, nhưng dựa trên các thông tin hiện tại, giả thuyết này có vẻ hợp lý. Các cấp bậc và tỷ lệ người xem hoàn toàn khớp nhau.

Nhưng điều này lại dẫn đến một câu hỏi khác—

‘...Vậy những kịch bản hoặc kịch bản phim chưa được sản xuất thì sao?’

Với những kịch bản đã phát sóng thì có thể kiểm chứng mức độ thành công của chúng. Nhưng còn những tác phẩm vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, hoặc thậm chí chưa bao giờ được sản xuất thì sao?

Nếu Woojin có thể có được những kịch bản đó thì sao?

‘Liệu chúng cũng sẽ xuất hiện ở đây?’

Cần phải xác nhận, nhưng hiện tại, Woojin chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất—

“Có thể thấy trước giá trị của một kịch bản?”

Khả năng dự đoán mức độ thành công của một bộ phim ngay cả khi nó chưa ra mắt.

Hả? Thật không? Nếu điều này là thật, thì đây đúng là một năng lực kinh khủng!

Đôi mắt Woojin lóe lên khi cậu lẩm bẩm.

Sột soạt.

Cậu nhanh chóng cầm lên một tập giấy. Nhưng lần này, Woojin không chọn một cuốn kịch bản truyền hình, mà là một bản thảo phim điện ảnh.

Một trong những thứ mà Kim Daeyoung đã đưa cho cậu.

Vì điện ảnh là một lĩnh vực khác với truyền hình, nên đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời để so sánh.

Trên trang bìa tập bản thảo là tiêu đề “Dịch vụ thám tử”.

Woojin định chạm vào ô vuông đen xuất hiện bên cạnh tập kịch bản, nhưng rồi đột ngột dừng lại.

“À, nhưng mình có thể mang điện thoại vào trong đó không nhỉ?”

Nếu có thể đem theo vật dụng cá nhân vào không gian ảo này, cậu có thể ghi lại thông tin dễ dàng hơn nhiều.

Với suy nghĩ đó, Woojin cầm điện thoại trong tay trái, rồi dùng ngón trỏ tay phải chạm vào ô vuông đen.

Chạm!

Ngay lập tức, Woojin lại bị hút vào không gian tối đen. Nhưng lần này có một vấn đề.

“Tsk, không được à.”

Chiếc điện thoại trên tay cậu đã biến mất.

Rõ ràng, không thể mang theo đồ vật vào không gian này.

Dù hơi thất vọng, nhưng Woojin đành phải chấp nhận.

Cậu quay người lại và nhìn về phía các ô trắng.

Đúng như dự đoán, số lượng ô trắng đã tăng lên bốn.

Woojin tiến lại gần và đọc dòng chữ trên ô trắng mới xuất hiện.

[4/ Kịch bản phim (Tiêu đề: Dịch vụ thám tử), cấp B]

[Đây là một kịch bản phim điện ảnh có độ hoàn thiện rất cao. Có thể đọc toàn bộ 100%.]

Kịch bản phim này được xếp hạng B. Woojin thoáng giật mình.

“B? Đây là cấp cao nhất trong những thứ mình thấy đến giờ.”

Vậy thì có lẽ đây là một bộ phim đã đạt thành tích rất tốt? Như số lượng khán giả, hay gì đó tương tự?

Nhưng Woojin hoàn toàn không có kiến thức về ngành giải trí. Vì vậy, với vẻ mặt nghiêm túc, cậu nhanh chóng lẩm bẩm:

“Thoát ra.”

Ngay sau đó, Woojin trở lại căn hộ của mình. Cậu lập tức gọi điện cho bạn mình, Kim Daeyoung, để hỏi về bộ phim “Dịch vụ thám tử”.

“Ơ… Sao thế?”

Có vẻ Daeyoung đang ngủ, giọng nói vẫn còn lơ mơ. Nhưng Woojin không quan tâm, cậu vào thẳng vấn đề.

“Này, trong đống cậu đưa tôi có kịch bản phim đấy, đúng không? Bộ này có thành công không?”

“A, ‘Dịch vụ thám tử’ hả? Thành công gì chứ, nó còn chưa được sản xuất nữa mà.”

“Chưa sản xuất á?”

“Ừ. Tôi cũng không biết chính xác. Kịch bản đó tôi lấy từ một người trong câu lạc bộ kịch tuần trước thôi.”

“Vậy nếu nó được sản xuất, nó sẽ ra rạp chứ?”

“Không đâu. Nó không phải phim thương mại, mà là phim ngắn. Kiểu như phim độc lập hay phim nghệ thuật ấy. Mà tôi nghe nói đạo diễn cũng là người vô danh thì phải?”

Woojin chú ý đến một điểm quan trọng.

‘Phim ngắn? Chưa được sản xuất?’

Một bộ phim ngắn, và chưa hề được đưa vào quá trình sản xuất.

Lúc này, giọng Kim Daeyoung tiếp tục vang lên qua điện thoại.

“Mà tôi nghĩ bộ phim này cũng sẽ không bao giờ được sản xuất đâu. Cậu biết đấy, có hàng tá kịch bản phim thương mại bị bỏ xó ngay cả khi đã hoàn thành. Phim ngắn thì càng khó có cơ hội hơn.”

“…Nếu không ra rạp được, vậy nếu phim này thành công thì nó sẽ theo kiểu nào?”

“Ủa, sao tự nhiên cậu hứng thú dữ vậy? Ờ thì, phim ngắn mà thành công thì chỉ có một cách thôi. Nó không thể ra rạp, nên chỉ có thể tham gia các liên hoan phim, cuộc thi, hay giải thưởng. Nếu gây tiếng vang, có khi sẽ được làm lại thành phim thương mại.”

“À… kiểu như Liên hoan phim Rồng Xanh?”

“Đúng rồi. Hoặc có thể là mấy liên hoan phim ngắn chuyên biệt, thậm chí là quốc tế. Nhưng mà trường hợp phim ngắn được quốc tế công nhận thì hiếm lắm.”

Ngay khi nghe xong, Woojin lập tức đáp:

“Hiểu rồi, tôi cúp máy đây.”

Cậu dập máy ngay. Dù chưa hiểu hết những gì Daeyoung nói, nhưng có một điều chắc chắn—

“Một bộ phim chưa được sản xuất lại được xếp hạng B.”

Woojin không biết rõ hạng B đại diện cho thành tích ra sao, nhưng điều này củng cố thêm giả thuyết của cậu rằng hệ thống này có thể dự đoán trước thành công của một tác phẩm.

“…”

Cậu ngồi suy nghĩ một lúc. Sau khoảng ba phút, Woojin cầm lên một tập kịch bản—“Quý cô thanh lịch”.

“Thôi kệ, cứ từ từ kiểm chứng dần dần.”

Woojin mở kịch bản ra và bắt đầu đọc.

Loạt soạt.

Lý do rất đơn giản. Cậu cần hiểu rõ nội dung của từng kịch bản hoặc kịch bản phim trước khi lựa chọn vai diễn.

Loạt soạt, loạt soạt.

Và quan trọng hơn—

“Mình không muốn chết oan khi chưa hiểu gì nữa.”

Woojin muốn tránh cái kết bị giết bất ngờ.

---

Cùng lúc đó, vào đêm muộn tại trụ sở SBC ở Mokdong.

Vòng sơ tuyển đầu tiên của chương trình thực tế “Super Actor” vừa kết thúc. Lúc này đã hơn 10 giờ đêm, toàn bộ thí sinh đã rời khỏi tòa nhà. Chỉ còn lại các nhân viên đang dọn dẹp hậu trường.

Một ngày dài vất vả khiến ai cũng kiệt sức.

Bao gồm cả ba giám khảo đã dành cả ngày để đánh giá hàng trăm thí sinh.

Trong số đó, đạo diễn Song Manwoo là người hành động nhanh nhất. Ông đột ngột đứng dậy khỏi bàn giám khảo, vẻ mặt khá gấp gáp.

“Mọi người vất vả rồi.”

Nói vài câu chào hỏi với nhân viên xung quanh, Song Manwoo nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Ơ? Đạo diễn! Anh đi đâu thế?”

Nữ diễn viên hạng A Hong Hyeyeon, người vừa mới gục xuống bàn nghỉ ngơi, ngẩng đầu lên. Mái tóc dài của cô khẽ lay động.

“Anh không đi ăn tiệc hậu trường à? Nghe nói có thịt bò đấy!”

Thịt bò đúng là khó cưỡng, nhưng Song Manwoo lắc đầu.

“Không, tôi có hẹn với biên kịch Park rồi.”

“…Biên kịch Park? Giờ này á?”

Ánh mắt Hong Hyeyeon lóe lên như thể vừa hiểu ra điều gì đó.

Cô nhanh chóng đuổi theo Song Manwoo, giữ lấy tay ông.

“Tôi đi cùng.”

“…Hả? Cô không bận sao?”

“Bận chứ. Nhưng hôm nay thì rảnh.”

“Haa— Tôi đi làm việc đấy. Không phải đi nhậu đâu. Là về bộ phim của chúng ta.”

Rõ ràng, “bộ phim của chúng ta” cũng bao gồm Hong Hyeyeon.

Soạt.

Cô nở nụ cười tinh quái, bước sát lại gần.

“Tôi thấy anh nhận video từ đạo diễn ‘Super Actor’ lúc nãy.”

Trong đầu cả hai lúc này chỉ có một người duy nhất—

Không, một con quái vật.

“Anh định cho biên kịch xem đúng không?”
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 5: Concept (1)


Khoảng 11 giờ đêm, tại một phòng làm việc của biên kịch.

Không gian rộng rãi, nhìn sơ qua cũng phải hơn 40 pyeong (khoảng 132m²). Dù là một căn hộ, nhưng đây không phải nhà riêng mà là phòng làm việc của một biên kịch. Chứng minh cho điều đó, ngay giữa phòng khách là một chiếc bàn lớn, nơi các trợ lý biên kịch đang miệt mài gõ bàn phím laptop.

Việc trợ lý biên kịch ăn ngủ ngay tại phòng làm việc cũng chẳng phải chuyện hiếm. Điều đó cũng đúng với căn phòng lớn nhất, được bao quanh bởi những giá sách chất đầy sách vở.

Tách tách, tạch tạch tạch.

Tiếng gõ phím vang lên không ngớt. Một người phụ nữ trung niên đeo băng đô màu xám xuất hiện.

“Chậc.”

Dường như đang bế tắc trong việc viết lách, cô tặc lưỡi. Người phụ nữ này chính là chủ nhân của căn phòng làm việc rộng lớn này – biên kịch Park Eun-mi. Trạc tuổi 40, cô có mái tóc dài uốn xoăn, đang được buộc lại gọn gàng.

Và rồi, Park Eun-mi…

“Haa—”

Cô đưa hai tay lên ôm mặt, trông có vẻ đau đầu.

♬♪

Chiếc điện thoại bên cạnh laptop reo lên với giai điệu vui tươi. Nhưng Park Eun-mi chỉ liếc nhìn một cái mà không bắt máy. Vì từ khoảng một tháng trước, cô đã bị dội bom điện thoại không ngừng.

Lý do thì đơn giản thôi.

『[Issue Check] Biên kịch ngôi sao Park Eun-mi tái xuất… Cả ngành truyền hình đang xôn xao』

Cô là một trong số ít biên kịch ngôi sao của Hàn Quốc. Đến nay, cô đã viết tổng cộng 14 bộ phim truyền hình, trong đó có 8 tác phẩm đại thành công, bao gồm cả bộ phim gần đây nhất. 6 tác phẩm còn lại thì sao? Cũng không phải là thất bại. Tất cả đều đạt thành tích ít nhất là trên mức trung bình.

Nói cách khác, Park Eun-mi là một biên kịch ngôi sao tầm cỡ, chưa từng có tác phẩm nào bị coi là "thảm họa".

Và lần này…

『Cỗ máy tạo hit Park Eun-mi sẽ hợp tác cùng SBC trong dự án mới / Hình ảnh đính kèm』

Cô đã bắt tay với đài truyền hình SBC. Đạo diễn sẽ là Song Man-woo, một trong những PD (đạo diễn sản xuất) hàng đầu hiện nay. Hai người từng hợp tác trong 5 tác phẩm trước đây. Hơn nữa, ngay cả trước khi khâu tiền sản xuất bắt đầu, một diễn viên hàng đầu đã được xác nhận tham gia.

Chính là Hong Hye-yeon.

Ba cái tên tầm cỡ đã đặt nền móng cho dự án. Vì vậy, tin đồn về bộ phim lan truyền với tốc độ ánh sáng ngay từ trước khi sản xuất chính thức bắt đầu.

Cũng chính vì thế mà…

♬♪

Điện thoại của Park Eun-mi cứ vang lên liên tục, gần như mỗi phút một lần. Hầu hết đều là từ các công ty giải trí lớn nhỏ. Ai cũng muốn chen diễn viên của mình vào dự án này. Điều đó là đương nhiên.

Bởi vì chỉ cần lọt vào bộ phim này, họ chắc chắn sẽ có được một cú hit lớn.

Dĩ nhiên, Park Eun-mi biết rõ điều đó.

“Loạn thật đấy.”

Với tầm ảnh hưởng của cô, việc quyết định dàn diễn viên chẳng phải vấn đề gì to tát. Nhưng thực tế, sơ đồ dàn diễn viên cho dự án mới đã được vạch ra phần nào. Hong Hye-yeon đã chắc suất. Vì vậy, những cuộc gọi từ các công ty giải trí chỉ khiến cô thấy phiền phức mà thôi.

Có lẽ vì vậy mà…

“Ôi giời, ồn ào quá.”

Cô vươn tay định tắt điện thoại đang kêu inh ỏi, nhưng rồi chợt khựng lại.

“Hửm?”

Nhìn thấy số người gọi, cô hơi nghiêng đầu, rồi áp điện thoại lên tai.

“Ơ, PD Song? Khuya thế này sao lại gọi? Chẳng phải anh đang bận chấm vòng sơ khảo Super Actor à? Quay xong rồi hả?”

Người gọi không phải là mấy công ty giải trí phiền phức, mà là đạo diễn Song Man-woo. Đầu dây bên kia, giọng anh ta gấp gáp vang lên.

“Ừ ừ, xong rồi. Nhưng chuyện này quan trọng lắm, Park biên kịch. Tôi đang đến chỗ cô đây.”

“Bây giờ á?”

“Sắp tới rồi. Tầm 20 phút nữa tôi đến nơi.”

Chuyện Song Man-woo ghé qua phòng làm việc của cô không phải vấn đề gì lớn, vì dù sao họ cũng đang chung một con thuyền. Nhưng giờ đã muộn, nên Park Eun-mi không khỏi cau mày.

“Tôi định đi tắm rồi đấy. Nếu không gấp thì gặp vào sáng mai đi?”

“Không không, gấp lắm! Cô phải xem cái này ngay lập tức. À, còn có cả Hong-star nữa.”

“Xem gì cơ? Khoan đã, ý anh là Hye-yeon cũng đến cùng á?”

“Ừ, mấy chuyện chi tiết để gặp rồi nói.”

Đã hơn 11 giờ đêm, đạo diễn Song Man-woo và nữ chính đã được xác nhận – Hong Hye-yeon – đang trên đường tới. Xem ra chuyện này không hề nhỏ.

“Haa… Bảo là chấm thi cùng mà. Thôi được rồi.”

“OK!”

Tút.

Sau khi cúp máy, Park Eun-mi vứt đại điện thoại sang một bên, tháo băng đô rồi rời khỏi phòng. Cô định cho trợ lý nghỉ sớm.

“Này mấy đứa, PD Song sắp tới đây rồi, nên hôm nay về nhà hết đi. Nghỉ hai ngày nhé.”

Vừa nghe xong, đám trợ lý biên kịch lập tức tươi rói thu dọn đồ đạc. Nhìn thấy cảnh đó, Park Eun-mi bật cười.

“Tốt nhỉ. Đây, cầm thẻ này, trước khi về thì mua gì ngon ngon mà ăn. Đừng lo giá cả.”

“Ôi! Cảm ơn chị ạ!!”

Đám trợ lý háo hức nhận lấy thẻ. Lúc đó, một cô gái đeo kính đưa cho Park Eun-mi một tập tài liệu mỏng.

“Biên kịch, đây là tài liệu về kẻ thái nhân cách mà chị bảo tụi em chuẩn bị.”

Cầm lấy xấp tài liệu, Park Eun-mi khẽ thở dài.

“Ừ, vất vả rồi. Nhưng mà chắc tôi không dùng đến đâu.”

“Ơ? Lại là vấn đề diễn viên à?”

“Đúng. Người muốn đóng thì nhiều, nhưng vấn đề là họ không diễn nổi. Mấy người có diễn xuất ổn thì lại né vai này.”

Tặc lưỡi một cái, Park Eun-mi tùy tiện đặt tập tài liệu lên bàn trà trước TV.

“Có khi phải thay đổi hẳn cách xây dựng nhân vật.”

---

Vài chục phút sau.

Trợ lý biên kịch đã về hết, phòng làm việc của biên kịch bỗng trở nên yên ắng. Trên ghế sofa ở phòng khách giờ có thêm hai người mới – đạo diễn Song Man-woo và nữ diễn viên hàng đầu Hong Hye-yeon, người đang bám sát bên cạnh Park Eun-mi.

“Ôi trời— Biên kịch, phòng chị thơm thật đấy! Chắc mới đổi tinh dầu đúng không?”

Nhưng Park Eun-mi chỉ tỏ vẻ phiền phức.

“Hong-star, đừng có lăng xăng nữa, ngồi xuống đi.”

Lời trách nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ. Dù vậy, có vẻ Hong Hye-yeon đã quá quen với tính cách này của cô, nên chẳng để tâm lắm.

“Lúc nào chị cũng vậy nhỉ? Làm bộ phiền phức, nhưng trong lòng lại muốn người ta nhận ra mình đổi tinh dầu cơ mà.”

“Không có đâu nhé? Thôi, ngồi xuống đi, trà pha xong rồi.”

Vừa nói, Park Eun-mi vừa đặt tách trà lên bàn. Đồng thời…

Liếc.

Cô lén nhìn đạo diễn Song Man-woo, người từ nãy giờ cứ chăm chăm vào điện thoại. Rồi cất tiếng hỏi.

“Nhưng mà này, PD, Giám đốc đài đồng ý để anh tiếp tục làm đạo diễn chứ? Trước đó còn nói không chắc anh có thể chỉ đạo lần này mà.”

“Xì.”

Song Man-woo chỉ hừ mũi.

“Tôi muốn làm thì họ cản được chắc?”

“Ơ kìa, dù sao cũng là một tập thể mà? Nói thật nhé, với kinh nghiệm, danh tiếng và tuổi tác của anh, lẽ ra anh đã ngồi ghế Giám đốc sản xuất từ lâu rồi.”

“CP cái gì chứ. Không được làm đạo diễn thì giải nghệ luôn cho rồi.”

Lúc này, Song Man-woo mới rời mắt khỏi điện thoại, nhìn sang Park Eun-mi bên kia bàn.

“Nhưng mà thật đấy, có khi đây là tác phẩm cuối cùng của tôi.”

Ông vuốt râu, trông như ngoài 50, nhưng thực ra mới chỉ hơn 40 một chút. Với độ tuổi và thành tích của mình, lẽ ra ông đã có thể trở thành một trong những lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình. Nhưng với ông, không được làm đạo diễn thì thà nghỉ luôn còn hơn.

Rồi ông thở dài.

“Giờ vẫn chưa có ai giỏi kéo rating bằng tôi, nên mới còn cầm cự được.”

Hong Hye-yeon và Park Eun-mi lần lượt góp lời.

“Em thì chỉ mong anh tiếp tục làm đạo diễn thôi!”

“Tôi cũng nghĩ vậy đấy. Nhưng mà, nếu PD chịu ngồi ghế CP thì cũng không tệ đâu.”

Thế nhưng, Song Man-woo chỉ cười nhạt rồi lắc đầu.

“Thôi đi. Dù sao họ cũng đang gây áp lực, nên xong dự án này tôi sẽ rời khỏi đài. Định mở công ty sản xuất riêng để tiếp tục làm đạo diễn.”

“Ồ hô— Vì là PD nên chắc đầu tư sẽ đổ vào ngay nhỉ.”

Ngay khoảnh khắc đó.

“Đúng vậy.”

Ánh mắt Song Man-woo trở nên sắc bén hơn.

“Chúng ta phải làm cho lần này thật bùng nổ.”

Mái tóc dài của Hong Hye-yeon khẽ tung bay khi cô nở nụ cười rạng rỡ.

“Đồng ý, hoàn toàn đồng ý.”

Park Eun-mi thở dài nhẹ, rồi nhún vai góp lời.

“Chẳng phải lúc nào chúng ta cũng có tâm thế đó sao? Rồi, thế mục đích của hai người khi xông đến đây giữa đêm là gì?”

Trước câu hỏi ấy, Song Man-woo lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa. Ông cắm chiếc điện thoại mình đã nghịch suốt từ nãy vào màn hình TV lớn.

Park Eun-mi lập tức nhíu mày.

“Anh làm gì đấy? Định rủ tôi xem phim à?”

Vừa thao tác trên màn hình lớn, Song Man-woo vừa cầm điều khiển từ xa, đáp một cách điềm nhiên.

“Cứ xem đi, rồi nói chuyện sau.”

“Xem gì cơ?”

“Người tài ẩn mình mà tôi tìm được hôm nay. À không, một diễn viên.”

“...Anh đang nói cái gì thế?”

Dù Park Eun-mi càu nhàu ra mặt, Song Man-woo vẫn bấm phát một đoạn video trên điện thoại của mình.

Trên màn hình lớn, một người đàn ông xuất hiện.

Là Kang Woo-jin, thí sinh đầu tiên của vòng sơ khảo Super Actor sáng nay.

Vừa thấy anh ta, Park Eun-mi đã nghiêng đầu khó hiểu.

“Gì vậy? À— Đây là cảnh quay thử của Super Actor à?”

Nhưng thay vì trả lời, Song Man-woo chỉ thản nhiên giơ ngón tay trỏ lên, chỉ vào màn hình.

“Cậu ta thế nào?”

Trên TV, Kang Woo-jin đang ngồi trên ghế. Đầu hơi nghiêng, áp điện thoại vào tai, ánh mắt trông như đang lơ đễnh. Đồng tử hơi giãn.

Nhìn lướt qua, Park Eun-mi bình luận ngay, không mấy quan tâm.

“Chiều cao ổn, ngoại hình cũng không tệ. Có chút nét gai góc. Nhưng mà… cậu ta uống rượu à? Nhìn như đang say vậy, mắt cứ lờ đờ.”

Người lên tiếng phản hồi trước lại là Hong Hye-yeon, lúc này đang ngồi vắt chân.

“Rất… có gì đó sai sai, đúng không? Trông vừa lơ ngơ…”

“Kiểu như có vấn đề vậy. Là diễn viên mới à? Hay thực tập sinh? Dù sao thì, với một người vô danh, cậu ta có khí chất khá lạ.”

“Không đâu. Dùng tiêu chuẩn của một diễn viên mới hay thực tập sinh để đánh giá thì hơi khó.”

“Hả? Haiz— PD, anh cho tôi xem cái này làm gì? Tôi đang mệt chết đi được đây. Cả ngày viết chẳng ra chữ nào, đầu đau như búa bổ rồi.”

Đúng lúc đó.

Cạch!

Trên màn hình, Kang Woo-jin bắt đầu di chuyển chậm rãi. Anh bước đến trước ban giám khảo, rồi bắt đầu diễn.

Giữa ranh giới của phát tác và điên loạn.

Nhịp thở gấp gáp, ánh mắt sắc bén tuyệt vọng.

Đôi tay run rẩy, từng cử động chân tay đều chứa đựng sự hoang dại và bi thương.

Từng biểu cảm trên gương mặt, từng chuyển động cơ mặt đều sắc nét đến kinh ngạc.

30 giây.

1 phút.

3 phút trôi qua.

Người trên màn hình dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Còn Park Eun-mi—

“…”

Từ lúc nào, cô đã đứng sát ngay trước màn hình TV lớn. Sự bực dọc lúc trước tan biến không còn dấu vết.

Ánh mắt cô sắc lạnh, tập trung cao độ.

‘Đây… đây là diễn xuất ư?’

Cô không thể tin vào mắt mình.

‘Không lẽ cậu ta từng thực sự bị đâm? Nếu không thì sao có thể diễn được thế này?’

Đúng lúc đó.

Cạch.

Song Man-woo đột ngột dừng video lại.

Rồi ông quay sang nhìn thẳng vào Park Eun-mi, lúc này đang mở to mắt.

“Lúc đầu thì trông như chơi thuốc, bây giờ lại diễn như thể sắp chết đến nơi. Theo cô, đâu mới là con người thật của cậu ta?"

“Không biết nữa. Nhưng mà… diễn xuất của cậu ta là sao vậy? Đây không chỉ là chân thực nữa, mà là sự thật luôn ấy.”

“Đúng thế. Nếu cậu ta chỉ nhìn kịch bản sơ sài trong một phút mà đã thể hiện được như vậy thì sao?”

“Anh điên à? Chuyện đó làm gì có lý??”

“Dù sao thì, chắc hẳn cậu ta đã bỏ ra một nỗ lực kinh khủng.”

“Anh vừa nói gì cơ??”

“Không, cứ xem tiếp phần phỏng vấn của cậu ta đi.”

Ngay sau đó, trên màn hình TV, đoạn phỏng vấn ngắn của Kang Woo-jin bắt đầu phát.

“Tôi tự học.”

Cậu ta nói vậy với vẻ mặt có chút ngạo nghễ, hoặc cũng có thể là đầy tự tin.

Song Man-woo lại lên tiếng.

“Thế này mới là con người thật của cậu ta à?”

“…Rối trí thật.”

“Đúng không?”

Lúc này, Song Man-woo - người đàn ông có bộ râu quai nón, tiến thêm một bước về phía Park Eun-mi, người vẫn đang dán chặt mắt vào màn hình.

“Diễn xuất của cậu ta thật điên rồ, nhưng cảm xúc lại thay đổi như thời tiết vậy. Khi thì mát mẻ, lúc thì bùng cháy, rồi lại lạnh lẽo. Như một kẻ tâm thần vậy. Nhìn cậu ta, cô không nghĩ ngay đến một vai diễn nào sao?”

Ngay lúc đó, tâm trí Park Eun-mi như bừng tỉnh.

Cô đột ngột quay phắt lại, ánh mắt hướng về chiếc bàn.

Trên bàn.

“À…”

Là tài liệu về sociopath mà trợ lý biên kịch đã đưa cho cô.

---

Sáng hôm sau, ngày 13.

Tại căn hộ nhỏ của Kang Woo-jin.

Khoảng tám giờ sáng.

Woo-jin đang ngủ say bỗng mở bừng mắt.

Tóc tai bù xù, bên cạnh là một đống kịch bản và bản thảo vứt lộn xộn. Có lẽ cậu đã ngủ quên trong lúc đọc chúng.

Dù sao thì…

“Ưm—”

Woo-jin vươn vai, với tay lấy chai nước rồi uống một hơi.

Sau đó, cậu mở điện thoại.

Và dừng lại một chút.

“Ồ, tới rồi.”

Một tin nhắn từ một người lạ.

Là PD của Super Actor, người đã gửi cho cậu đoạn video ghi lại phần diễn xuất của mình.

Woo-jin tải video về điện thoại.

Sột soạt.

Cậu ngồi xếp bằng trên giường.

Cần phải xem nó.

Nhưng Woo-jin lại không thể bấm phát ngay.

“Cảm giác này thật… khó chịu.”

Một nỗi xấu hổ kỳ lạ lại trỗi dậy.

Giống kiểu cảm giác "đá chăn vì xấu hổ" khi nhớ lại chuyện đáng quên nào đó.

Nghe lại giọng mình đã đủ khó chịu rồi, huống chi là xem lại cảnh bản thân la hét, giãy giụa như một thằng ngốc?

Không dễ chút nào.

Nhưng…

“Thôi nào, bình tĩnh. Chỉ là một cái video thôi mà.”

Woo-jin biết mình phải xem.

Bởi đây là chứng cứ về khoảnh khắc đầu tiên cậu bước vào một thế giới khác.

Rồi.

Tách.

Woo-jin chạm vào video đã lưu.

Trên màn hình điện thoại, chính cậu xuất hiện.

Ngay lập tức, cảm giác ghê tởm dâng trào.

Nhưng cậu cố chịu đựng.

Khoảng… 5 giây.

“Hử?”

Woo-jin nghiêng đầu.

Sự xấu hổ dữ dội kia… dần nhạt đi.

Vì một lý do đơn giản.

“Cái này… trông cũng ổn mà?”

Diễn xuất của chính mình trong video không tệ như cậu nghĩ.

Vẫn có chút gượng gạo.

Nhưng mà…

“Không tệ. Sao mình lại diễn tốt thế này nhỉ?”

Không hề có cảm giác xấu hổ hay nhục nhã gì cả.

Rồi khi đến đoạn trong video mà cậu la hét vì bị đâm…

“…Wow, chất thật đấy?”

Woo-jin lẩm bẩm một cách vô thức.

Đây thật sự là mình ư?

Tất nhiên, cậu chẳng có chút kiến thức nào về diễn xuất cả. Nhưng nếu nhìn bằng con mắt của một khán giả…

Thì rõ ràng, người trong video thực sự rất ấn tượng.

Cậu bắt đầu bị cuốn vào chính đoạn video của mình.

Và chính lúc đó—

Woo-jin chợt nhận ra một điều.

“Mình không đến nỗi quá thảm hại sao?”

Mức độ này thì không cần phải xấu hổ hay muốn "đá chăn" vì ngượng nữa.

“Ừm, nghĩ lại thì lúc đó mình gần như mất kiểm soát hoàn toàn?”

Đầu óc trống rỗng, suy nghĩ thì trì trệ. Chưa kể, Woo-jin vốn dĩ chẳng biết thế nào là diễn xuất giỏi. Dù tất cả mọi người có khen ngợi là thần diễn, nhưng nếu bản thân cậu thấy mình diễn tệ thì coi như xong. Hôm qua, Woo-jin chính là như vậy.

Vì thế, diễn xuất là thứ để người khác đánh giá.

Nhưng ngay sau khi diễn xong, Woo-jin đã không chịu nổi cảm giác xấu hổ mà lập tức chạy trốn. Đúng hơn là bỏ chạy.

Bây giờ bình tĩnh lại một chút, cậu hồi tưởng lại ngày hôm qua.

“Diễn xuất của mình đỉnh thật. Nếu lấy đó làm tiêu chuẩn thì sao?”

Những ký ức xấu hổ mà cậu từng cố xóa đi, giờ lại hiện lên theo một góc nhìn mới. Những câu hỏi của ba vị giám khảo không phải là hỏi cho có, mà là vì họ thực sự bị sốc. PD của Super Actor cũng không ngoại lệ.

“Khoan đã. Vậy nghĩa là mình không đậu vòng đầu chỉ để làm trò cười… mà là thực sự được chọn vì diễn xuất?”

Tất cả những người cậu gặp ngày hôm qua đều bị diễn xuất của cậu thuyết phục.

Kết luận chỉ có một.

Ngay lúc đó.

“A, chết tiệt.”

Woo-jin đưa tay ôm mặt.

Hình tượng cậu cố gắng duy trì suốt cả ngày hôm qua bỗng dưng ùa về trong đầu—nào là giả vờ nghiêm túc, nào là tỏ ra lạnh lùng, mạnh mẽ, rồi cả cái điệu bộ ngạo nghễ nữa…

“Điên thật chứ.”

Hôm qua, đó chỉ là cách cậu dùng để che giấu sự ngượng ngùng của mình. Nhưng bây giờ nhìn lại, nó chẳng khác nào đang cố tình ra vẻ kiêu ngạo.

“Mình chắc bị bọn họ xem như một thiên tài quái vật mất rồi.”

Một diễn viên với kỹ năng điên rồ, đã thế còn có cái tôi cao ngất trời. Chừng đó là quá đủ để khiến người khác hiểu lầm.

Câu cảm thán của Woo-jin phần lớn đều đúng.

Nhưng đã quá muộn để ngăn chặn hiểu lầm đó. Quả cầu tuyết đã bắt đầu lăn, ngày càng nhanh hơn.

Dĩ nhiên, chính Woo-jin vẫn chưa ý thức được điều này.

Và rồi—

“Mà thôi kệ.”

Cậu lẩm bẩm một câu, rồi lập tức đưa ra quyết định.

“Dù sao cũng chẳng gặp lại họ nữa, quan tâm làm gì.”

Bây giờ, điều cần tập trung không phải là chuyện đó.

“Dù thế nào thì mình cũng có thể vào được cái 'không gian ảo' kia và nhận vai trong tác phẩm.”

Woo-jin biết, ngay bây giờ cậu có thể nhập vai thành người đàn ông hoảng sợ như ngày hôm qua.

Giống như cảm giác đã được khắc sâu vào trí óc vậy.

Woo-jin khoanh tay, im lặng nhìn chằm chằm vào kịch bản bên cạnh.

Chính xác hơn là nhìn vào khung chữ nhật màu đen hiện lên trên kịch bản.

“...”

Câu lẩm bẩm tiếp theo của cậu vang lên.

“Nghe có vẻ điên rồ, nhưng… mình có nên thử làm diễn viên thay vì đi lao động ở Úc không?”

Ngay lúc đó.

Uuuuung. Uuuuung.

Chiếc điện thoại trong tay rung lên.

Là một cuộc gọi từ số lạ.

Woo-jin không nghĩ nhiều, áp điện thoại lên tai.

“Alo?”

Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông vang lên.

“Anh là Kang Woo-jin đúng không? Tôi là Song Man-woo PD, nhớ chứ? Hôm qua tôi ngồi giữa bàn giám khảo đấy.”

“À, người có râu quai nón.”

Đó là Song Man-woo PD.

“Hahaha, đúng rồi. Không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi cậu có thể gặp tôi được không? Càng sớm càng tốt.”

“Tôi? Tại sao?”

Woo-jin khẽ nhíu mày.

Rồi nhanh chóng điều chỉnh giọng nói, hắng giọng một cái.

Sau đó, cậu hạ tông giọng xuống thật thấp và trả lời.

“Theo lẽ thường, anh nên cho tôi biết lý do trước chứ nhỉ?”

Bởi vì, cậu vẫn phải giữ hình tượng của mình.
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 6: Concept (2)


Người mà Kang Woojin đang gọi lúc này chính là Song Manwoo PD – người anh đã gặp hôm qua trong chương trình Super Actor.

“Chẳng có ấn tượng gì đặc biệt nhỉ?”

Thứ duy nhất rõ ràng trong trí nhớ của anh là ông ta có để râu. À, và cả chuyện ông ta là một PD tầm cỡ nữa. Dĩ nhiên, thông tin này là do bạn anh, Kim Daeyoung, nói lại. Dù sao đi nữa, không có lý do gì để một đạo diễn lớn như Song Manwoo lại gọi cho anh.

Không, nói thẳng ra là hoàn toàn không có. Nhưng thế thì… tại sao ông ta lại gọi?

Ngay lúc đó.

“À.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Woojin. Chẳng lẽ ông ta gọi để mời anh tham gia vòng hai của Super Actor? Anh không biết nội bộ chương trình hoạt động ra sao, nhưng Song Manwoo từng là giám khảo, vậy nên khả năng này không phải là không có.

“Phiền phức thật.”

Điều may mắn duy nhất là ít nhất giờ đây Woojin không còn cảm thấy xấu hổ như hôm qua nữa. Vì anh đã nhận ra rằng diễn xuất của mình không tệ đến mức đó.

Ngay sau đó, Woojin vừa xoa cằm vừa nhẹ nhàng chỉnh lại giọng nói.

“Tốt nhất là cứ giữ nguyên hình tượng như cũ.”

Và thế là một giọng điệu khô khốc bật ra.

“Trước tiên, có lẽ ngài nên nói lý do gọi tôi thì hơn.”

Từ đầu dây bên kia, câu trả lời của Song Manwoo PD vang lên ngay lập tức.

“Aa, đúng rồi.”

“Tôi đã nói với PD chính của Super Actor rằng tôi không tham gia nữa rồi.”

“Không, không, chuyện đó không liên quan. Hoàn toàn khác.”

“Vậy thì là chuyện gì?”

“Ừm... Nói qua điện thoại thì có vẻ không tiện lắm. Tôi muốn gặp trực tiếp Woojin-ssi để nói rõ hơn. Có khó không?”

“Ôi trời, phiền thật đấy.”

Vừa lúc Woojin đang lầm bầm trong đầu thì Song Manwoo PD lại tiếp tục.

“Cậu nói là làm thiết kế, đúng không? Bình thường tan làm lúc mấy giờ? Ngành thiết kế chắc phải tăng ca nhiều lắm nhỉ?”

“Không. Tôi mới nghỉ việc gần đây rồi.”

“...Quả nhiên.”

“Quả nhiên? Quả nhiên cái gì chứ?”

Woojin nhíu mày. Và chẳng cần đợi anh hỏi lại, Song Manwoo PD đã tự mình nói ra câu trả lời.

“Cậu quyết tâm rồi, đúng không?”

Ý của ông ta là Woojin đã quyết tâm xuất hiện trước công chúng. Nhưng Woojin thì chỉ đứng đực ra.

“Quyết tâm cái gì chứ? Ông chú này cứ nói linh tinh cái gì vậy?”

Anh hoàn toàn không hiểu nổi. Một sự khác biệt quan điểm quá rõ ràng. Thế nên Woojin chỉ im lặng với vẻ mặt nghiêm túc.

“...…”

“Dù sao thì, nếu đã nghỉ việc rồi thì hôm nay gặp nhau luôn cũng được chứ?”

Chính xác. Woojin hiện tại đang thất nghiệp. Điều duy nhất anh có chính là thời gian.

Nhưng mà.

“Nếu nhận lời ngay thì trông lại có vẻ sốt sắng quá.”

Woojin tiếp tục duy trì hình tượng bình thản như không có gì quan trọng.

“Chiều 4 giờ. Tôi chỉ rảnh vào lúc đó.”

Ngay lập tức, từ đầu dây bên kia, Song Manwoo PD nhanh chóng đáp lại.

“Ok! 4 giờ! Nhưng chỗ đó không chỉ có tôi mà còn vài người khác nữa. Nếu tôi gửi địa chỉ thì cậu đến được chứ?”

“Ai sẽ có mặt ở đó?”

“A, chỉ có một vài người liên quan thôi.”

“Không vấn đề gì.”

“Cảm ơn nhé. Tôi sẽ gửi địa chỉ ngay. Hẹn gặp lúc 4 giờ.”

“Được rồi.”

Tút—

Cuộc gọi với Song Manwoo PD kết thúc như vậy.

Cùng lúc đó, Woojin nhìn xuống màn hình điện thoại để kiểm tra giờ. Khoảng 8 giờ 30 sáng. Vẫn còn khá nhiều thời gian đến 4 giờ chiều. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi lẩm bẩm.

“Mà cái ông Song Manwoo đó… nổi tiếng đến mức nào nhỉ?”

Kang Woojin từng nghe Kim Daeyoung nói rằng Song Manwoo là một PD tầm cỡ. Nhưng vì anh vốn không quan tâm lắm đến giới giải trí nên cũng không thể hình dung được mức độ nổi tiếng của ông ta.

Soạt.

Woojin mở trang tìm kiếm và nhập tên "Song Manwoo PD". Kết quả hiện ra ngay lập tức, và tốc độ bất ngờ của Woojin cũng nhanh không kém.

> [Tin tức giải trí] PD hàng đầu của SBC, Song Manwoo, khiến các diễn viên hạng A xếp hàng hợp tác / Kèm ảnh

Các ngôi sao hội tụ! Tin tức về sự hợp tác giữa PD Song Manwoo và biên kịch Park Eunmi khiến cư dân mạng dậy sóng.

·

·

·

Có hàng chục trang báo về ông ta. Chỉ cần lướt qua nội dung cũng thấy danh tiếng không phải dạng vừa. Woojin, vẫn còn há hốc miệng, lẩm bẩm.

“...Một người như thế lại chủ động hẹn gặp mình sao?”

Tại sao? Vì lý do gì?

Nhưng chẳng mấy chốc, sự tò mò của Woojin tắt lịm. Suy nghĩ thêm cũng chẳng ích gì.

“Đi rồi sẽ biết thôi.”

Vậy là anh gạt chuyện của Song Manwoo PD sang một bên.

Soạt.

Woojin hạ điện thoại xuống, cầm lấy kịch bản trên bàn. Vẫn còn khá nhiều thời gian trước buổi hẹn, nên anh quyết định đọc tiếp.

Hôm qua, anh đã đọc xong Tiểu thư thanh lịch. Giờ thì đang dở chừng Công tố viên giang hồ, cũng đã đi được hơn nửa.

Phạch, phạch.

Thật kỳ lạ.

“Chuyện này... lại khá thú vị đấy chứ.”

Woojin nằm dài trên giường, chìm đắm trong kịch bản. Điều này thực sự bất thường. Anh vốn không thích xem TV, cũng chẳng hứng thú gì với phim ảnh hay các nội dung giải trí.

Thậm chí, nếu có xem thì cũng bỏ giữa chừng.

Nhưng đọc kịch bản lại khác. Anh tập trung một cách đáng ngạc nhiên. Tốc độ đọc nhanh đến bất thường. Cảm giác thích thú còn hơn xem phim gấp mấy chục lần.

“Chẳng lẽ, mình vốn có năng khiếu với chữ viết sao?”

Hoặc... có thể, là vì cái không gian kỳ lạ đó.

Dù sao đi nữa, Woojin tiếp tục đọc với tốc độ cao. Cứ thế, đến khoảng 1 giờ trưa, anh đã đọc hết toàn bộ kịch bản và kịch bản phân cảnh được giao.

Tất nhiên, không thể nhớ hết từng chi tiết, nhưng ít nhất anh đã nắm được nội dung chính.

“Ừm...”

Woojin khoanh tay, suy nghĩ, rồi chọn một nhân vật ấn tượng nhất trong số những kịch bản vừa đọc.

Sau đó.

Bụp!

Anh chạm vào một hình chữ nhật màu đen, tiến vào không gian đặc biệt. Giờ thì thao tác này đã trở nên vô cùng tự nhiên.

“Xem nào xem nào.”

Trong bóng tối vô tận, Woojin tiến đến bốn hình chữ nhật trắng phía trước. Anh chọn ô thứ hai.

> [2/Kịch bản (Tiểu thư thanh lịch - Tập 1), Hạng E]

[Một kịch bản truyền hình có độ hoàn thiện rất cao. Có thể đọc 100% nội dung.]

Đây chính là Tiểu thư thanh lịch, bộ phim đã kết thúc trong thất bại. Ngay sau đó, dòng chữ mới xuất hiện bên dưới hình chữ nhật trắng. Cảm giác lúc này giống hệt khi anh thử với kịch bản phân cảnh trước đó.

Chỉ có một điểm khác biệt.

> [2/Kịch bản (Tiểu thư thanh lịch - Tập 1) đã được chọn.]

[Đang liệt kê các nhân vật có thể đọc diễn cảm.]

[A: Shim Hyungwoo, B: Jang Taesan, C: Choi Kiseop, D: Ko Duseok...]

Lần này, số nhân vật Woojin có thể nhập vai nhiều hơn hẳn. Có lẽ hơn tám người. Điều này cũng dễ hiểu. Đây là kịch bản chính thức, nên số nhân vật đương nhiên nhiều hơn kịch bản phân cảnh.

Và Woojin nhận ra một điều.

“Rốt cuộc thì mình chỉ có thể đóng vai nam.”

Giới tính phải trùng khớp. Anh cũng đồng tình với điều này. Việc đột nhiên biến thành nữ giới cũng kỳ quặc không kém gì chuyện đột tử ngay tại chỗ.

Tiếp theo.

Soạt.

Woojin lướt qua danh sách và chạm vào cái tên đã được chọn sẵn. Nó nằm ở cuối cùng.

Ngay lúc đó, một giọng nói nữ vang lên khắp không gian. Âm thanh lạnh lùng, tựa như giọng của một AI.

> ["Chuẩn bị đọc diễn cảm nhân vật 'J: Nhân viên quán cà phê nam'..."]

Lý do chọn nhân vật này rất đơn giản: vì vai diễn này có rất ít thoại. Dù sao thì đây cũng chỉ là một thí nghiệm.

Woojin lặng lẽ chờ đợi.

“...…”

Và chẳng mấy chốc, giọng nữ kia lại vang lên.

> ["Chuẩn bị hoàn tất. Đây là kịch bản có độ hoàn thiện rất cao, mức độ tái hiện đạt 100%. Bắt đầu đọc diễn cảm."]

Ngay sau đó, Woojin bị hút vào một không gian xám rộng lớn.

Sau đó.

Kang Woojin trở về căn hộ một phòng của mình từ không gian dị biệt.

“Haa—”

Anh thở dài, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của mình. Trên gương mặt không hề có chút căng thẳng hay bối rối. Cũng chẳng có biểu hiện lơ đễnh hay mất tập trung. Não bộ anh vẫn hoạt động bình thường.

Không giống như lần đầu với kịch bản phân đoạn, lần này mọi thứ đều rõ ràng. Vì anh đã quen rồi.

“Lúc đầu, sao mình lại mơ màng đến thế nhỉ?”

Woojin khoanh tay, nghiêng đầu suy nghĩ. Dù là thế giới bên trong không gian dị biệt hay thế giới thực bên ngoài này, cả hai đều là thực tế mà anh tự mình trải nghiệm. Vậy thì tại sao hôm qua lại như vậy? Sau một lúc cân nhắc, anh cũng tìm ra câu trả lời.

“Có lẽ là do cơ thể mình phản ứng khi lần đầu trải nghiệm thôi.”

Anh chậm rãi kiểm tra trạng thái của bản thân, từ bộ não cho đến tận sâu trong tâm trí. Và anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Vì anh đã trực tiếp trải nghiệm nó.

“Kể cả lời thoại của 'nhân viên nam quán cà phê' cũng nhớ hết, không sót chữ nào.”

Dù chỉ là vài câu thoại ngắn ngủi, anh vẫn có thể nhớ rõ như lòng bàn tay. Giống như những từ vựng đã được ghi nhớ hàng nghìn lần. Phải gọi là được khắc sâu vào não bộ. Với độ dài này, chắc chắn không thể chỉ là học thuộc.

Tất nhiên, những trải nghiệm khác cũng tương tự.

Từ năm giác quan, cảm xúc, suy nghĩ, tâm trạng của nhân vật mà anh đã chọn—mọi thứ đều hòa vào trong con người anh. Giống hệt như khi đọc kịch bản phân đoạn. Không cần phải tiêu hóa thông tin, cũng chẳng cần thời gian thích nghi.

Như một ca ghép tạng mà cơ thể hoàn toàn không có phản ứng đào thải.

Nói cách khác, nhân vật "nhân viên nam quán cà phê" đã được ghép vào Kang Woojin. Đây không còn là diễn xuất nữa. Mà là một dạng chiếm đoạt nhân cách của nhân vật.

Sau đó.

“… Wow, chết tiệt thật.”

Woojin bất giác thốt lên, cảm thán về khả năng kỳ lạ của không gian dị biệt. Để trở thành diễn viên ư? Thôi thì chuyện đó cứ để sau đi, chỉ riêng việc có thể trải nghiệm bất cứ điều gì trong không gian này thôi cũng đã là một món quà vô giá rồi.

Không đúng sao?

Cứ tiếp tục sử dụng, rồi sẽ rõ. Nhưng nếu không có điều kiện giới hạn nào, thì thật sự anh có thể trải nghiệm bất cứ thứ gì. Tùy theo kịch bản hoặc kịch bản phân đoạn, anh có thể bay trên trời hay sử dụng phép thuật cũng không biết chừng.

‘Tất nhiên, nó sẽ chỉ có tác dụng tạm thời và tùy thuộc vào nhân vật mình chọn. Nhưng nếu đã vậy, mình cứ làm diễn viên luôn cho rồi. Nhắm đến vị trí ngôi sao hạng A luôn không chừng?’

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Woojin…

‘Dù thế nào đi nữa, hãy thử sống một cuộc đời hoàn toàn khác xem sao. Chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.’

Những suy nghĩ về diễn xuất—thứ mà anh chưa từng tưởng tượng đến—bắt đầu lấp đầy tâm trí. Cứ thế, Woojin cầm lên kịch bản ngắn có tên Thám tử tư.

“Nhưng mà… Mình cũng nên thử nghiệm cái ‘B cấp’ này nữa.”

Woojin lẩm bẩm, liếc nhìn đồng hồ. Giờ hẹn cũng sắp đến rồi.

“Thôi thì đi tắm cái đã.”

---

Vài giờ sau, khoảng 4 giờ chiều.

Woojin đến trước một tòa nhà lớn gần ga Samseong. Anh vẫn mặc bộ quần áo hôm qua—áo khoác phao và quần jean. Đứng trước tòa nhà cao chót vót, anh ngước nhìn lên.

“Đồ sộ thật. Hình như là tầng 5, đúng không?”

Bước vào sảnh tòa nhà, Woojin nhanh chóng kiểm tra bảng thông tin ngay lối vào. Từ tầng 5 đến tầng 7 là nơi đặt trụ sở của công ty sản xuất C Blue Studio.

Đây chính là điểm đến của anh.

Lúc tra cứu thông tin trên đường đến đây, anh biết được C Blue Studio là một công ty sản xuất phim thuộc hàng lớn ở Hàn Quốc.

“Nhưng mà, dù nó có lớn hay nhỏ thì cũng chẳng liên quan gì đến mình.”

Lầm bầm một câu vu vơ, Woojin khẽ hắng giọng để điều chỉnh giọng nói xuống tông trầm hơn. Sau đó, anh gọi điện cho PD Song Manwoo. Chẳng mất bao lâu, đầu dây bên kia bắt máy.

“À, Woojin-ssi. Cậu đến rồi à?”

“Vâng, tôi đang ở tầng 1.”

“Được rồi, tôi sẽ cho người xuống đón ngay.”

Vài phút sau, một cô gái trông khá trẻ tiến về phía Woojin.

“Anh là Kang Woojin đúng không?”

Cô ấy là một trợ lý đạo diễn. Và rồi, Woojin đi theo cô ấy đến tầng 5, nơi đặt văn phòng của C Blue Studio.

Sau đó.

“PD-nim đang ở bên trong.”

Trợ lý đạo diễn dừng lại trước cửa một phòng họp, ra hiệu cho Woojin bước vào. Nhận tín hiệu, Woojin nhanh chóng điều chỉnh tâm thế, không chút do dự đẩy cửa ra.

Cạch.

Bên trong phòng họp khá rộng rãi. Ở trung tâm là một chiếc bàn hình chữ U, với khoảng năm, sáu người đang ngồi. Tất cả đều quay đầu nhìn về phía Kang Woojin vừa bước vào.

Tất nhiên, trong số đó—

“Kang Woojin-ssi, lại gặp nhau rồi nhỉ.”

PD Song Manwoo, người có chòm râu đặc trưng, cũng ở đó. Ông mỉm cười niềm nở, đúng phong thái của một đạo diễn tầm cỡ. Chỗ ngồi của ông cũng ngay vị trí trung tâm.

Ngay khoảnh khắc ấy—

“!!!”

Woojin giật mình thảng thốt trong lòng.

‘Hả? Hong Hye-yeon?!’

Ánh mắt anh lập tức bắt gặp nữ diễn viên hàng đầu, Hong Hye-yeon—một mỹ nhân như thiên thần. Cái quái gì đây? Hong Hye-yeon thực sự ở đây sao?! Woojin chỉ muốn dụi mắt thật mạnh để kiểm tra xem mình có nhìn nhầm không. Đồng thời, anh cũng rất muốn bắt tay cô. Lẽ ra anh nên thốt lên "Lại gặp nhau rồi nhỉ?" đầy tự nhiên.

Nhưng anh đã kiềm chế. Phải kiềm chế bằng mọi giá.

Bởi vì với "bản năng tỏ ra ngầu" mà anh đã gắn bó, những hành động lố bịch như vậy là không thể chấp nhận.

Nhờ thế, dù có chạm mắt với Hong Hye-yeon, Woojin vẫn giữ được nét mặt bình thản. Chỉ đến khi PD Song Manwoo lên tiếng, không khí mới thay đổi.

“Chắc cậu hơi bất ngờ vì có nhiều người ở đây?”

Ừ, cực kỳ luôn. Nếu biết có cả Hong Hye-yeon, đáng lẽ ông nên báo trước chứ! Dù trong lòng đang than thở, Woojin vẫn duy trì vẻ mặt điềm nhiên. Như thể chuyện này chẳng có gì đáng bận tâm.

“Hẳn là có lý do.”

Anh thản nhiên đáp, rồi kéo một chiếc ghế gần đó và ngồi xuống.

Kéttt.

Có nên vắt chân không nhỉ? Cố gắng giữ phong thái tự tin, Woojin lướt mắt nhìn qua những người đối diện. Vì tim đang đập loạn nhịp, anh quyết định tránh né ánh mắt của Hong Hye-yeon. Đối diện anh là một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn dài, cùng với vài người đàn ông khác đang chăm chú quan sát anh.

Cảm giác như ngồi trên đống gai.

Và rồi—

“Hmm, Woojin-ssi.”

PD Song Manwoo, người ngồi đối diện anh, hơi nghiêng người về phía trước. Khuôn mặt ông trông khá nghiêm túc.

“Chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn. Mọi người ở đây đều tò mò lắm. Woojin-ssi, cậu có chuẩn bị sẵn một đoạn độc thoại nào không? Tôi muốn xem cậu thể hiện một chút. Hôm qua cậu không có nhiều thoại lắm.”

Độc thoại diễn xuất—tức là diễn mà không có bạn diễn, thường là những đoạn thoại dài. Các diễn viên trẻ muốn tham gia thử vai thường sẽ học thuộc sẵn một đoạn như vậy.

Nhưng Woojin thì không hề có gì trong tay.

‘Độc thoại diễn xuất? Ông đang nói cái quái gì vậy?’

Mới hôm qua, anh còn chưa biết diễn xuất là gì cơ mà.

‘Tốt nhất là cứ im lặng đã.’

Vậy nên Woojin chọn cách giữ im lặng.

Nhưng PD Song Manwoo thì không để chuyện đó cản trở ông.

“Nếu cậu chưa có sẵn thì có thể dùng cái này. Cứ diễn theo cách hiểu của cậu là được.”

Soạt.

Vừa nói, ông vừa đẩy một chiếc máy tính bảng màu đen về phía Woojin. Trên màn hình là một đoạn hội thoại, dài hơn mười dòng.

Là lời thoại của một đoạn độc thoại.

Dù là gì đi nữa, rõ ràng họ đang mong đợi Woojin thể hiện khả năng diễn xuất. Đây có thể xem như khoảnh khắc đánh dấu bước chân đầu tiên của anh trên con đường trở thành diễn viên.

Hiểu được điều đó, Woojin vẫn giữ gương mặt vô cảm. Nhưng bên trong thì đang rối tung cả lên.

‘Chết tiệt, không có dấu hiệu gì sao?’

Thông thường, khi đọc kịch bản hay xem một cảnh quay, không gian dị biệt sẽ hiển thị một khung hình màu đen bên cạnh—một cánh cổng giúp anh bước vào thế giới của nhân vật. Nhưng lần này, cạnh chiếc máy tính bảng hoàn toàn trống rỗng.

Điều đó có nghĩa là… anh không thể sử dụng khả năng đặc biệt của mình.

Nhưng bất kể Woojin có suy nghĩ gì—

“Khi nào cậu sẵn sàng thì có thể bắt đầu.”

Giọng PD Song Manwoo vẫn nghiêm túc như cũ.

Trong khi đó, sự lo lắng vô hình của Woojin ngày càng lớn dần.

‘A, thế này thì tiêu rồi.’

Chỉ cần vào được không gian dị biệt, anh có thể chuẩn bị hoàn hảo mọi thứ. Nhưng bây giờ, chẳng có gì cả. Không có khung đen, cũng không có kịch bản hay tài liệu nào hỗ trợ.

Nói cách khác, bí mật của anh đang đứng trước nguy cơ bị lật tẩy.

Woojin suy nghĩ một lúc.

Rồi đột nhiên… cảm thấy mất hết động lực.

Dù sao thì, nếu tìm hiểu kỹ, có lẽ vẫn còn cách giải quyết.

‘Nhưng có cần phải cố đến mức đó không?’

Chẳng việc gì phải đánh đổi tất cả vì cái "concept ngầu lòi" này cả. Thế giới rộng lớn lắm. Nếu không được thì cứ bay qua Úc làm việc thôi.

Cuối cùng, Woojin nhìn xuống máy tính bảng và tự nhủ trong lòng—

‘Thôi kệ, cứ nói bừa vài câu rồi về nhà ngủ cho khỏe.’

Miệng của Kang Woojin mở ra.

“Hôm nay, khi tôi đang đi trên đường thì đột nhiên một con mèo lao vào tôi. Tôi chẳng làm gì cả, nhưng chắc nó có lý do của nó...”

Ngay khoảnh khắc đó—

“Hả?”

“....?”

“???”

Tất cả mọi người, bao gồm cả PD Song Manwoo và Hong Hye-yeon, đều nhíu mày khi nhìn Woojin đang chậm rãi đọc lời thoại.

Lý do thì đơn giản thôi.

Diễn xuất của Woojin… tệ đến mức không thể chấp nhận nổi. Nên phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Đặc biệt là—

‘Gì... gì thế này?’

PD Song Manwoo, người đang nhìn thẳng vào Woojin, không thể giấu được sự bối rối trong mắt.

Ông ta hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

‘Còn thua cả một diễn viên mới vào nghề... Cậu ta khác hẳn hôm qua?!’

Và tất nhiên, đó không phải là một bất ngờ tích cực. Thậm chí còn là một cú sốc tồi tệ.

Diễn xuất của Woojin không chỉ tệ mà còn thô cứng đến mức không thể gọi là diễn xuất. Nghe còn gượng gạo hơn cả đọc một trang sách giáo khoa. Nếu đây là một buổi thử vai chính thức, anh chắc chắn sẽ bị loại chỉ sau chưa đầy năm giây.

Thế nhưng, ngay lúc này, Woojin vẫn đang tiếp tục đọc thoại với gương mặt vô cảm.

“Thế nên tôi đã giữ chặt nó. Nó chống cự dữ dội, nhưng mà...”

Thái độ trơ tráo đến mức khó tin.

Không hề có một chút biểu cảm nào, Woojin cứ thế diễn tiếp màn trình diễn tệ hại của mình. Càng như vậy, PD Song Manwoo càng rơi vào trạng thái hỗn loạn gấp bội.

Tại sao? Vì sao? Mình đang nhìn thấy cái gì đây? Cậu ta thực sự là người mà mình đã thấy hôm qua sao?

Ngay lúc đó—

Soạt.

Ánh mắt Woojin, vốn đang dán vào lời thoại, giờ hướng về phía PD Song Manwoo ở đối diện. Trong đôi mắt ấy, ẩn chứa sự bất mãn.

‘Lộ tẩy hết rồi, vậy sao không cho tôi nghỉ sớm đi chứ?’

Thế nhưng—

“......!!!”

Vừa bắt gặp ánh mắt Woojin, PD Song Manwoo đột nhiên tròn mắt đầy kinh ngạc.

Ngay lúc đó, vị đạo diễn quyền lực này đã "ngộ ra" điều gì đó từ ánh mắt của Woojin.

‘Phải rồi... Mình hiểu rồi! Cậu ta đang cố tình diễn như không biết diễn xuất!’

Một sự giác ngộ hoàn toàn sai lầm. Hoặc đúng hơn, một sự ảo tưởng trầm trọng.

Ngay sau đó, PD Song Manwoo giơ tay lên, ra hiệu dừng buổi thử vai. Sau một thoáng do dự, ông ta cẩn trọng hỏi:

“Woojin-ssi. Tôi có thể hỏi lý do vì sao cậu lại diễn như thể không biết diễn xuất không?”

Woojin dừng lại một chút, rồi nhìn chằm chằm vào PD Song Manwoo khoảng mười giây.

Và cuối cùng, anh đáp lại bằng một giọng điệu trầm thấp, lạnh lùng.

“Vì ông bảo tôi diễn ngay mà không hề đưa ra bối cảnh trước.”
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 7: Concept (3)


Kang Woo-jin, người từng thể hiện diễn xuất xuất thần như thể chỉ đơn giản hỉ mũi, giờ đây lại đang có một màn độc thoại thảm hại. Một con người có thể thay đổi 180 độ chỉ sau một ngày ư?

Đạo diễn Song Man-woo tìm ra nguyên nhân trong ánh mắt của Woo-jin.

“Cậu ta đang dùng diễn xuất để thể hiện sự bất mãn.”

Ngay lập tức, Song Man-woo ngắt diễn xuất của Woo-jin và hỏi thẳng:

“Woo-jin, tôi có thể hỏi lý do vì sao cậu lại đang diễn tệ như vậy không?”

Chính lúc này, những người xung quanh Song Man-woo đều ngỡ ngàng. Hong Hye-yeon và những người khác cũng nhận ra điều đó.

“!!”

“A.”

Biểu cảm của họ như thể vừa vỡ lẽ: À, thì ra đây là ‘diễn xuất tệ’ có chủ đích! Thậm chí trông họ có vẻ hơi nhẹ nhõm. Nhưng Kang Woo-jin, theo concept, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Chỉ là, bên trong anh lại đang nghĩ khác.

“Diễn xuất tệ có chủ đích? Mình phải làm sao để thể hiện cái đó đây?”

Anh chỉ muốn được về nhà, nhưng Song Man-woo lại thốt ra những lời lạ lùng. Rõ ràng anh đã cố tình diễn xuất tệ hết mức có thể, vậy mà bây giờ lại bị bảo là đang “diễn tệ có chủ đích”. Nhưng trông Song Man-woo không hề có vẻ đang đùa. Gương mặt của ông ta lúc này rất nghiêm túc.

Woo-jin lập tức trở nên bình tĩnh. Khi xâu chuỗi các sự kiện trước đó, anh nhận ra câu trả lời khá đơn giản.

“À, cái ông râu ria này… lại hiểu lầm gì nữa đây?”

Sự hiểu lầm này chắc chắn đã bắt đầu từ vòng sơ tuyển của Super Actor hôm qua. Từ lúc đó đến giờ, mọi chuyện cứ thế lăn theo quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn. Khi xem lại video ghi hình diễn xuất của mình, chính Woo-jin cũng thấy rõ điều đó. Một hình tượng quá mức gai góc, hoặc có thể gọi là “làm màu”.

“Họ cứ nghĩ mình là một diễn viên thiên tài, nên mới đi đến cái kết luận kỳ quặc đó.”

Quả cầu tuyết hiểu lầm có vẻ đã phóng đại đến mức không tưởng. Nhưng mà… sửa lại sự hiểu lầm này cũng khá phiền phức. Với lại, nó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vậy thì chỉ còn một lựa chọn:

Kiểm soát tình huống.

Sự hiểu lầm này là do họ tự tưởng tượng ra, và chỉ có Woo-jin biết sự thật. Mà thôi kệ. Cứ để xem chuyện này đi xa đến đâu. Nếu sau này bị phát hiện ra chỉ là “concept” thì lúc đó tính sau. Woo-jin giữ tâm trạng lạnh lùng nhất có thể. Thậm chí, một chút kiêu ngạo cũng chẳng sao.

Rồi anh chọn một câu thoại phù hợp. Một giọng điệu điềm tĩnh, lạnh lùng bật ra từ miệng anh.

“Ông bảo tôi cứ diễn mà không có bất kỳ lời giải thích nào.”

Song Man-woo có chút bất ngờ, phản ứng ngay lập tức.

“A, chuyện đó…”

Khi ông ta bắt đầu biện minh, Woo-jin bỗng có cảm giác rằng mình có thể làm quá lên một chút. Một cơ hội để tận dụng sự kiêu ngạo giả tạo này.

Vậy nên anh quyết định làm tới.

-Cọt kẹt.

Woo-jin đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.

“Tôi không thấy vui lắm. Vì cách ông đối xử với tôi.”

Tất cả những người có mặt, bao gồm cả Song Man-woo và nữ diễn viên hàng đầu Hong Hye-yeon, đều nhìn anh. Đôi mắt mở to, đầy kinh ngạc. Đặc biệt là phản ứng của Song Man-woo còn rõ rệt hơn.

“Khoan khoan, trước tiên hãy bình tĩnh đã.”

Song Man-woo cũng đứng lên theo Woo-jin, đưa tay ra trước.

“Xin lỗi, tôi… tôi hơi vội vàng quá. Trước tiên, cậu cứ ngồi xuống đã.”

“…”

“Tôi sẽ giải thích mọi thứ. Cậu hãy ngồi xuống nghe đi.”

Woo-jin nhìn Song Man-woo với gương mặt thản nhiên, trong khi âm thầm đếm giây trong đầu. Một… hai… ba… bốn… năm. Rồi anh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

Song Man-woo thở phào nhẹ nhõm.

-Sột soạt.

Ông ta đưa mắt nhìn quanh rồi gãi đầu, sau đó lại quay sang Woo-jin.

“Trước tiên, tôi xin lỗi một lần nữa. Không phải tôi coi thường cậu… mà là vì tôi thực sự rất muốn mọi người sớm được thấy diễn xuất của cậu.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu với một số câu hỏi tôi đã chuẩn bị.”

Song Man-woo đặt câu hỏi cho Woo-jin với giọng điệu nghiêm túc.

“Trong buổi phỏng vấn của Super Actor, cậu nói mình tự học diễn xuất. Vậy cậu đã tự luyện tập trong bao lâu?”

Cả căn phòng im lặng. Không chỉ Song Man-woo, mà cả Hong Hye-yeon và những người khác đều đang dồn ánh mắt về phía Woo-jin.

Woo-jin chợt đắn đo. Nên trả lời thế nào đây? 5 năm? Hay cứ nói luôn 10 năm? Cuối cùng, anh quyết định chọn con số ở giữa…

“Thôi thì cứ nói nước đôi vậy.”

Kang Woo-jin lẩm bẩm thật khẽ.

“Ừm… cũng lâu rồi.”

“…”

Một câu trả lời lưng chừng, chẳng rõ ràng. Nhưng đạo diễn hạng nhất Song Man-woo vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Woo-jin.

“Không biết vì sao đến giờ cậu ta mới lộ diện.”

Ông ta tự suy luận trong đầu.

“Một kẻ có thể diễn xuất đỉnh cao ngay tức khắc mà không cần phân tích dài hạn… tức là trong đầu và cơ thể hắn đã tích lũy dữ liệu vững chắc. Chắc phải gần 10 năm rồi. Hoặc có khi hơn thế nữa.”

Dĩ nhiên, Hong Hye-yeon, người đang ngồi bên phải Song Man-woo với mái tóc dài xõa xuống, cũng có cùng suy nghĩ. Cô chú ý đến khí chất mà Woo-jin đang tỏa ra.

“Nhưng mà… sự điềm tĩnh đầy tự tin đó đến từ đâu? Màn diễn xuất tệ có chủ đích khi nãy đúng là kiểu gan dạ chỉ có ở những diễn viên hạng A.”

Thông thường, lòng tự tôn của một diễn viên sẽ lớn dần theo kinh nghiệm. Họ liên tục xuất hiện trên TV hay màn ảnh, diễn xuất, lặp lại, rồi nhận đánh giá từ đạo diễn, cuối cùng là khán giả, để dần trở nên vững vàng hơn.

Đó là nguồn gốc của sự tự tin trong diễn xuất.

Nhưng Kang Woo-jin hiện tại lại hoàn toàn khác. Anh chưa từng trải qua quá trình đó, thế mà đã có khí chất của một diễn viên hàng đầu. Ít nhất, trong mắt Hong Hye-yeon là vậy.

“Cậu ta chỉ tự học, vậy mà… đây là bẩm sinh sao?”

Song Man-woo khẽ gật đầu, rồi đặt câu hỏi tiếp theo cho Woo-jin.

“Vậy cậu đã tự học diễn xuất ở đâu? Một nhà hát nhỏ? Dù là tự học thì vẫn phải có sự điều chỉnh, vì có những thứ không thể luyện tập một mình được.”

Ông ta nói rất chính xác. Diễn xuất là thứ chỉ có thể cải thiện khi được người khác đánh giá. Tự mình nhận xét bản thân trăm lần cũng chẳng có tác dụng. Nhưng Woo-jin chẳng hề quan tâm sâu đến chuyện này.

Thế nên, lựa chọn của anh là…

“…”

Một sự im lặng đầy nghiêm nghị.

Thấy vậy, Song Man-woo tiếp tục suy luận.

“Không thể là một nhà hát nhỏ được. Nếu cậu từng tham gia một đoàn kịch nào đó, thì với trình độ này, chắc chắn đã nổi tiếng từ lâu.”

“…”

“Không có đạo diễn hay nhân viên casting nào lại bỏ qua một người như cậu. Vậy thì… có khi nào cậu học diễn xuất ở nước ngoài?”

Ở nước ngoài ư? Woo-jin ngớ người. Đúng là vài ngày trước, anh có nghĩ đến chuyện sang Úc làm việc. Nhưng những gì Song Man-woo vừa nói thì rõ ràng là sai hoàn toàn.

“Sao càng lúc chuyện này càng đi xa thế này?”

Có ổn không đây? Trong khi cuộc đời Woo-jin đang ngày càng trôi xa khỏi tầm kiểm soát, Hong Hye-yeon ở phía đối diện bất ngờ lên tiếng.

“Nếu có lý do nào đó không tiện nói ra, thì anh cũng không cần phải trả lời đâu.”

Tuyệt! Woo-jin lập tức bám vào lời này. Anh quyết định chọn một lý do không tồn tại.

“Vậy thì tôi xin phép không trả lời.”

Tình huống càng lúc càng kỳ lạ. Woo-jin có cảm giác như mình đang chèo mạnh trên một dòng sông không thể quay lại.

Còn Song Man-woo thì đã chắc chắn một điều.

“Không tiện nói ra sao… nhưng đã dám tham gia Super Actor thì chắc chắn không phải vì chuyện phạm pháp. Quan trọng là… cậu ta đang đứng ngay trước mặt mình!”

Không thể bỏ lỡ con quái vật kiêu ngạo này được.

Song Man-woo bất ngờ nghiêng người về phía Woo-jin, một nụ cười thấp thoáng trên môi.

“Nói thẳng nhé.”

Ông ta chỉ vào hai người đàn ông đang ngồi cách đó một chút.

“Hai người đó là giám đốc sản xuất và giám đốc casting.”

Sau đó, ông ta quay sang bên trái, nơi có một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn dài vẫn đang im lặng quan sát.

“Còn đây là biên kịch Park Eun-mi. Cậu biết chứ?”

Woo-jin cũng biết về Park Eun-mi. Không phải vì cô quá nổi tiếng, mà là vì hôm qua, khi tìm kiếm thông tin về Song Man-woo, anh tình cờ thấy tên cô trong danh sách cộng sự. Woo-jin vốn chẳng hay xem TV.

Dù vậy, anh vẫn nhẹ gật đầu.

“Vâng.”

Thấy thế, Song Man-woo lập tức chuyển sang người tiếp theo. Một cái tên mà chẳng cần giới thiệu cũng ai ai cũng biết.

“Còn đây, Hong-star thì khỏi phải nói rồi.”

Sau khi giới thiệu xong những nhân vật quan trọng xung quanh, Song Man-woo nhìn thẳng vào Woo-jin và tuyên bố đầy tự tin.

“Chúng tôi đang chuẩn bị một bộ phim truyền hình mới.”

Woo-jin cũng biết chuyện này. Bạn anh, Kim Dae-young, đã nhắc sơ qua. Hình như là dự án quy tụ toàn siêu sao thì phải?

Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến Woo-jin cả. Vậy thì sao?

Song Man-woo cất lời, và câu nói tiếp theo khiến Woo-jin sửng sốt.

“Chúng tôi muốn mời Kang Woo-jin tham gia bộ phim mới.”

“…Tham gia?”

“Đúng vậy, tham gia. Tức là, chúng tôi muốn mời cậu vào vai diễn.”

“À.”

Woo-jin chỉ thốt ra một phản ứng ngắn gọn, không biểu lộ gì đặc biệt. Bề ngoài anh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong thì…

“…Hả???!”

Anh sốc đến mức không thể phản ứng ngay lập tức.

“Cái ông râu quai nón này đang nói gì vậy? Ông ta… nghiêm túc sao??”

Cú sốc này lớn đến mức suýt nữa phá vỡ sự bình tĩnh mà Woo-jin cố gắng duy trì từ nãy đến giờ.

Khi anh còn đang cố giữ cho đầu óc tỉnh táo…

— Soạt.

Bên kia bàn, biên kịch Park Eun-mi lần đầu tiên lên tiếng. Cô lấy từ túi xách ra một xấp giấy và đặt xuống trước mặt Woo-jin.

Nhìn thẳng vào anh, cô nói với giọng bình tĩnh.

“Đây là kịch bản tập 1 của phim mới. Đây là lần đầu tiên nó được đưa ra bên ngoài.”

Sau đó, cô nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu.

“Cậu có thể diễn thử bất kỳ đoạn nào trong này không?”

---

Cùng thời điểm đó, tại một công ty thực phẩm tầm trung.

Trong phòng nghỉ khá rộng, vài nhân viên đang tranh thủ giờ giải lao. Có khoảng năm người, ai cũng cầm một chiếc cốc cà phê trước mặt.

Ở giữa nhóm người đó…

“Không đùa đâu, Hong Hye-yeon thật sự đẹp kinh khủng.”

Kim Dae-young, một gã đô con, đang hết lời ca ngợi nữ diễn viên hạng A mà cậu ta từng thấy trong vòng sơ tuyển Super Actor.

“Đúng là nhan sắc đỉnh cao. Aizz, nói sao nhỉ? Nhìn vào là cứ bị hút hồn luôn ấy! Đôi mắt thì siêu to, đến mức có thể thấy hình phản chiếu của mình trong đó!”

“Thôi đi ông ơi, nổ vừa vừa.”

“Nổ gì mà nổ! Thật đấy! Nhìn trực tiếp là nghẹt thở luôn!”

Một đồng nghiệp bỗng bật cười rồi buông lời chọc ghẹo.

“Dù sao thì, nghe nói ông bị loại trong vòng sơ tuyển là vì cái vụ ấy ấy đúng không?”

“Á! Không phải! Chỉ là tôi hơi run nên vấp thoại thôi!”

“Bạn ông giúp ông gánh còng lưng rồi còn gì. Không thì ông đi thi chỉ để… đi vệ sinh rồi về luôn ấy à?”

Bị trêu chọc tới tấp, mặt Kim Dae-young dần trở nên méo xệch. Cậu ta chép miệng, lầm bầm.

“Haizz, mà nghĩ xem, ai sẽ là người hẹn hò hoặc cưới được Hong Hye-yeon đây? Đúng là ghen tị chết đi được.”

“Chắc chắn phải là diễn viên hạng A hoặc tài phiệt.”

“Chuẩn chưa? Quá đáng thật sự. Dù sao thì, chữ ký của cô ấy tôi sẽ giữ làm bảo vật suốt đời. Sau này còn truyền lại cho con cháu nữa.”

“Vậy trước tiên ông nên lo kiếm vợ đi đã?”

“…Hà, đời đúng khổ.”

---

Lúc đó.

— ♬♪

Điện thoại trong túi quần Kim Dae-young reo lên. Nhìn màn hình hiển thị người gọi, cậu ta nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ và bắt máy ngay hành lang.

“Alo, anh?”

Đầu dây bên kia là một đàn anh trong câu lạc bộ kịch của cậu ta. Một giọng nam trầm ấm vang lên.

“Dae-young, bận không? Nói chuyện chút được chứ?”

“Dạ, không sao ạ.”

“À, cũng không có gì lớn đâu. Cậu đọc hết kịch bản Hưng Tín Sở (Văn phòng thám tử tư) tôi đưa chưa?”

Nghe vậy, Dae-young liền nhớ đến kịch bản phim ngắn mà cậu từng chuyển cho Woo-jin. Cậu lập tức đáp.

“À, em đọc hết rồi.”

“Thế thì trả lại anh đi. Anh cần xem lại nó.”

“Haha, được thôi, cuối tuần này em sẽ mang đến. Nhưng sao anh lại muốn đọc lại thế?”

Người ở đầu dây bên kia trả lời với giọng bình thản.

“À, nghe nói Hưng Tín Sở sắp được đưa vào sản xuất. Nếu có buổi thử vai, anh cũng tính đi thử xem sao.”

Ngay sau đó, Kim Dae-young thốt lên đầy ngạc nhiên.

“Ồ— tưởng đâu vụ đó hủy rồi, hóa ra họ thực sự làm sao?”

---

Cùng lúc đó, tại phòng họp của studio C-Blue.

Bầu không khí trong phòng hơi trầm xuống. PD Song Man-woo và tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào Kang Woo-jin.

Còn Woo-jin thì…

“…”

Anh chỉ im lặng nhìn chồng giấy vừa được đưa cho mình—bản thảo kịch bản của bộ phim mới do biên kịch Park Eun-mi viết. May mắn là cú sốc ban nãy cũng đã dịu đi phần nào.

Nhưng vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện bị đề nghị đóng phim là thế nào.

Thời gian. Đúng, anh cần thêm thời gian.

Lúc này, tầm mắt Woo-jin vô tình bắt gặp một vùng tối nhỏ bên cạnh chồng kịch bản. Phải, cứ chạm vào đó trước đã.

Không trả lời gì, Woo-jin đón lấy xấp giấy. Sau đó, anh giả vờ như đang kiểm tra trang bìa.

— Soạt.

Kịch bản mới mà họ nói thực chất chỉ là một bản thảo viết tay chứ chưa phải bản in hoàn chỉnh. Trên trang bìa chỉ có tiêu đề và số tập đơn giản.

Profiler Hanryang.

Tập 1.

Nhưng hiện tại, mấy thứ này chẳng quan trọng gì.

Woo-jin hạ nhẹ tập giấy xuống, rồi khẽ chạm ngón trỏ vào vùng tối ngay bên cạnh.

Ngay lập tức, một cảm giác tê tái lan khắp cơ thể.

Và như lẽ tất nhiên, Woo-jin bị hút vào không gian ảo.

Trước mắt anh giờ đây là một khoảng tối vô tận. Một hơi thở dài được buông ra, mang theo cảm giác nhẹ nhõm hiếm hoi.

“Ha… điên thật. Rốt cuộc vừa rồi là chuyện quái gì vậy?”

Thật mỉa mai khi chính nơi kỳ quặc này lại khiến anh thấy thoải mái nhất. Dù sao thì, ít nhất ở đây anh có thể suy nghĩ mà không bị áp lực thời gian.

“Casting? Họ muốn tôi đóng phim á?? Mà còn là vai nam chính trong bộ phim mới của Hong Hye-yeon sao??”

Hơn nữa, đạo diễn lại là Song Man-woo—một cái tên cỡ bự trong giới. Biên kịch còn là Park Eun-mi—một tác giả siêu sao.

Vậy mà anh lại đột ngột được chọn vào một dự án khủng như thế này?

Diễn biến này có hơi quá sức tưởng tượng rồi.

Thôi được, cứ từ từ sắp xếp lại suy nghĩ đã.

Trong không gian ảo, Woo-jin khoanh tay lại, cố giữ bình tĩnh.

“Tại sao họ lại chọn tôi? Rõ ràng thứ duy nhất họ từng thấy là màn diễn thử của tôi trong Super Actor. Chẳng lẽ… màn trình diễn đó còn đỉnh hơn cả những gì tôi tưởng tượng?”

Có vẻ như những trải nghiệm trong không gian ảo này thực sự mang lại lợi ích gấp hàng chục lần so với thực tế. Nếu không, mọi chuyện đã không thể tiến triển nhanh đến vậy.

“Hừm… được rồi, trước mắt thì…”

Woo-jin thả lỏng tay, rồi quay người tiến về phía những ô vuông trắng đang lơ lửng trong không gian.

Không bất ngờ, lại có thêm một ô mới xuất hiện.

Anh tập trung nhìn vào dòng chữ trên ô vuông thứ năm.

[5/ Kịch bản (Tên: Profiler Hanryang – Tập 1), Hạng A.]

[Đây là một kịch bản phim có độ hoàn thiện rất cao. Đọc hiểu 100% khả thi.]

Anh lẩm bẩm theo phản xạ.

“Hạng A à?”

---

Khoảng 30 giây trôi qua.

Chính xác hơn, đối với Woo-jin, người sở hữu không gian ảo, thì đó không phải 30 giây thực tế.

Nhưng đối với PD Song Man-woo, biên kịch Park Eun-mi và những người còn lại—những người vẫn chăm chú quan sát Woo-jin kể từ lúc anh cầm lấy kịch bản—thời gian đó là 30 giây.

Trong số họ…

“Sao cậu ta lại nhìn chằm chằm vào tiêu đề kỹ thế?”

Biên kịch Park Eun-mi thoáng cau mày.

Và đúng lúc ấy—

— Soạt.

Woo-jin, người nãy giờ đứng bất động, đột nhiên có một cử động nhỏ.

Anh hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi đưa mắt về phía Park Eun-mi.

Cô nhìn anh và khẽ nở nụ cười.

“Giờ thì cậu đã hiểu toàn bộ bối cảnh rồi đúng không? PD nói rằng trong vòng sơ tuyển của Super Actor, cậu chỉ được xem qua kịch bản trong đúng một phút trước khi diễn, đúng chứ? Lần này không cần gấp gáp như thế đâu. Cậu có thể dành 10 phút, 30 phút, bao lâu cũng được.”

Park Eun-mi là kiểu người sẵn sàng làm bất cứ điều gì để nâng cao chất lượng tác phẩm của mình.

“Không cần quá áp lực. Chỉ cần chọn một nhân vật bất kỳ trong kịch bản này, đọc vài câu thoại thôi. Tôi chỉ muốn nghe thử giọng cậu.”

Thực tế, trong lòng cô, nhân vật mà cô muốn Woo-jin thử sức đã được xác định từ trước.

Nhưng trước mắt, cô không muốn tiết lộ ngay. Cô muốn bầu không khí căng thẳng dịu xuống một chút.

Dường như Woo-jin vẫn còn hơi căng thẳng.

Anh gật đầu nhẹ, khuôn mặt vẫn bình thản. Sau đó, ánh mắt anh từ từ hạ xuống tập kịch bản Profiler Hanryang trên tay.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.

“Cho tôi chút thời gian để đọc trước đã.”

— Lật. Lật.

Woo-jin bắt đầu xem kịch bản.

Chỉ có điều, thời gian đọc của anh cực kỳ ngắn. Chừng khoảng 5 phút?

Anh lật qua hàng chục trang giấy một cách đại khái, rồi lại ngẩng đầu lên.

Sau đó, anh bình thản nói với tất cả những người đang dõi theo mình.

“Em sẽ chọn vai Park Dae-ri.”

Ngay lập tức.

“!!!”

“...Park Dae-ri?”

PD Song Man-woo và biên kịch Park Eun-mi trợn tròn mắt đầy kinh ngạc.

Đó chính là vai diễn mà cả hai người họ mong đợi nhất.

“Vâng, vai Park Dae-ri.”

Vì đây là một nhân vật có đặc điểm của một sociopath.
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 8: Concept (4)


Để hiểu lý do tại sao Kang Woojin chọn vai "Trưởng nhóm Park", cần xem lại hành động của anh ta trong không gian ảo. Và điều đó bắt đầu từ khi Kang Woojin xác nhận hình vuông trắng của Profiler Hanryang trong không gian ấy.

[5/Kịch bản (Tựa đề: Profiler Hanryang Phần 1), Hạng A]

[Đây là một kịch bản phim truyền hình có độ hoàn thiện rất cao. Có thể đọc và diễn xuất 100%.]

Đứng một mình giữa không gian ảo tối tăm vô tận, Kang Woojin khoanh tay và xoa cằm.

“Hạng A à—”

Ngay bên cạnh, bộ phim ngắn Hưng Tín Sở chỉ được xếp hạng B. Đây là lần đầu tiên anh thấy một tác phẩm hạng A. Kang Woojin buột miệng thắc mắc.

“Hừm— hạng A là cao nhất sao? Hay còn hạng nào cao hơn nữa?”

Ngay cả khi có cấp cao hơn, hạng A vẫn là một trong những bậc cao nhất. Điều đó có nghĩa là tác phẩm mới của biên kịch Park Eunmi, Profiler Hanryang, có triển vọng tươi sáng.

“Gangster Prosecutor hạng C từng đạt rating khoảng 7%, đúng không? Vậy hạng A cao hơn hai bậc thì... ít nhất cũng trên 10%? Hay 15%?”

Anh không chắc. Ngay từ đầu, chẳng ai biết sự khác biệt cụ thể giữa các hạng. Vì thế, Woojin liền đổi chủ đề.

“Ừm, dù sao thì tác phẩm này cũng là một thử nghiệm. Để xem hệ thống hạng này thực sự có ý nghĩa gì không.”

Liệu những cấp bậc này có thực sự là gợi ý về tương lai hay không? Có khả năng cao là vậy, nhưng cũng không thể chắc chắn.

Ánh mắt Kang Woojin dừng lại trên tiêu đề.

“Profiler Hanryang... Mình không chắc lắm, nhưng nếu là ‘profiler’ thì chắc là phim trinh thám, điều tra tội phạm?”

Anh nhớ lại những lời mà đạo diễn lừng danh Song Manwoo từng nói bên ngoài.

“Tôi muốn cast Woojin vào một vai diễn.”

Lúc đó, suy nghĩ của anh gần như dừng lại. Nhưng bây giờ, khi đã bước vào không gian ảo, Woojin giữ được bình tĩnh hơn. Nhờ đó, anh tìm ra một câu trả lời hợp lý.

“Chắc chỉ là vai phụ nhỏ thôi.”

Dù không biết nhiều về giới giải trí, nhưng Woojin cũng hiểu rằng người mới hoặc diễn viên vô danh thường bắt đầu với những vai quần chúng. Đặc biệt là khi tác phẩm này do những nhân vật tầm cỡ như đạo diễn Song Manwoo và biên kịch Park Eunmi sản xuất.

Tất nhiên, một vai nhỏ có thể là vai quần chúng, vai phụ trợ hình ảnh, hoặc vai diễn có lời thoại ít ỏi. Nhưng Woojin không biết chi tiết về điều đó.

“Ừm— nghĩ lại thì cũng không tệ.”

Suy nghĩ tích cực lan tỏa trong anh. Lần đầu tiên ở không gian ảo này, Woojin đã hóa thân vào một "gã đàn ông sợ hãi". Lần này là lần thứ hai. Được những người có tầm ảnh hưởng đánh giá nghiêm túc cũng không phải là chuyện xấu.

Ngay sau đó—

- Sượt.

Woojin đưa tay nhặt hình vuông trắng đang lơ lửng trước mặt. Anh chọn Profiler Hanryang. Ngay lập tức, phía dưới hình vuông hiện lên những dòng chữ quen thuộc.

[5/Kịch bản (Tựa đề: Profiler Hanryang Phần 1) đã được chọn.]

[Liệt kê các nhân vật có thể đọc và trải nghiệm.]

[A: Yoo Jihyung, B: Jung Sangmin, C: Bae Sejun... E: Park Daeri]

Woojin tập trung vào danh sách vai diễn. Có khoảng sáu nhân vật.

“Hừm— mấy cái tên đầu chắc là vai chính hoặc có nhiều đất diễn. Còn Park Daeri? Lấy vai này đi, ngắn nhất.”

Dựa trên những thử nghiệm trước đây, Woojin đã biết rằng càng về cuối danh sách, vai diễn càng ít đất diễn. Vì vậy, anh quyết định chọn vai "Trưởng nhóm Park".

- Cạch.

Anh chạm vào tên "Trưởng nhóm Park" trong danh sách. Một giọng nữ quen thuộc vang lên khắp không gian ảo.

["Chuẩn bị đọc kịch bản với vai ‘E: Park Daeri’..."]

Thời gian chờ đợi không lâu.

["...Chuẩn bị hoàn tất. Đây là một kịch bản có độ hoàn thiện rất cao, độ hiện thực đạt 100%. Bắt đầu đọc kịch bản."]

Ngay lập tức, một sắc xám khổng lồ bao trùm lấy Kang Woojin.

Một giọng nói lớn vang lên.

“Ê! Trưởng nhóm Park!! Còn đứng đó làm gì?!”

Cùng lúc đó, sắc xám trước mắt Woojin dần tan đi. Tầm nhìn của anh dần trở nên rõ ràng.

Trước mặt anh là một băng ghế trong công viên.

Thời tiết ấm áp. Là mùa xuân sao? Ánh nắng chạm vào làn da nhưng không quá gắt, mà mang đến cảm giác dễ chịu. Woojin đang mặc áo sơ mi ngắn tay.

Tầm nhìn của anh mở rộng.

Xung quanh là những luống hoa đầy màu sắc, những người đang chạy bộ. Đằng xa, hai người đàn ông đang vẫy tay về phía anh.

Woojin cất tiếng gọi.

“Các anh cứ đi trước đi!”

Tiềm thức của anh mách bảo rằng đó là điều nên nói.

Ngay khi lời nói kết thúc, Woojin chợt nhận ra một điều. Anh đang nở một nụ cười ấm áp.

Thế nhưng, cả lời nói lẫn hành động của anh đều chỉ là vỏ bọc. Chẳng hề có chút chân thành nào trong đó.

Bên trong anh, trái tim vô cùng lạnh lùng.

Thậm chí, lạnh đến mức có thể nói rằng anh không có chút cảm xúc nào.

Không— thực sự không có.

Woojin đã trở thành Trưởng nhóm Park. Anh đã tiếp nhận toàn bộ con người của Park Daeri, nên anh hiểu rõ điều đó.

“Biểu cảm là công cụ.”

Với Trưởng nhóm Park, nét mặt và cách biểu đạt chỉ là lớp vỏ bọc. Ngay cả khi rảnh rỗi, anh ta cũng luyện tập diễn xuất khuôn mặt. Anh ta ghi nhớ những câu thoại giúp mình trông như một người tốt.

Lúc này cũng vậy.

Dù trên môi vẫn giữ nụ cười, nhưng sâu trong mắt Kang Woojin ánh lên một tia điên cuồng. Khóe môi anh khẽ giật nhẹ. Anh đang luyện tập cách cười.

Cười khi thực sự vui, cười gượng gạo, cười trong hân hoan— tất cả đều là một phần trong thói quen của anh. Một bài tập anh luôn làm trước khi trở lại công ty.

Đang cười nhếch mép, Woojin bỗng nhiên trở lại trạng thái vô cảm.

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.

Hoàn thành bài tập, anh trở lại trạng thái mặc định. Anh cất bước. Tâm trí vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, không một gợn sóng.

Và rồi—

“A.”

Không biết từ bao giờ, một nụ cười nhàn nhạt đã hiện trên môi anh. Woojin cúi xuống nhìn đôi giày của mình.

“Dẫm phải phân chó rồi.”

Dưới đế giày là thứ gì đó không quá cứng, nhưng cũng không quá mềm. Trông có vẻ là phân chó vừa mới để lại.

Woojin đứng yên, nhìn chằm chằm vào nó.

“Phân chó...”

Trong ánh mắt anh ánh lên một tia sắc lạnh. Vì anh đã có một mục tiêu. Anh đã bị tổn hại. Mà thủ phạm lại chỉ là một con chó.

Woojin chậm rãi quay đầu, nhìn quanh.

“A, kia rồi. Con chó chết tiệt.”

Chẳng mất nhiều thời gian để tìm ra nó.

Ở bồn hoa gần đó, một con chó con đang đi vệ sinh. Dây xích quấn quanh cổ nó, có lẽ chủ nhân đã lơ là. Woojin im lặng quan sát nó.

Rồi—

Thế giới trước mắt Woojin bắt đầu thay đổi màu sắc.

Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím— tất cả lan tỏa như một bức tranh cổ tích. Đất dưới chân hóa thành màu tím, cây cối xanh rực rỡ. Bầu trời đen như mực, mây xanh thẫm. Còn con người, mỗi người một sắc màu khác nhau.

Thế nhưng, đây không phải một thế giới cổ tích tươi sáng.

Nó mang đến một cảm giác lạc lõng. Như thể có gì đó sai lệch.

“…Một giấc mơ?”

Phải, mọi thứ giống như một thế giới trong mơ.

Và hơn hết— một cảm xúc chưa từng có bỗng trỗi dậy trong Woojin. Tâm trạng anh thay đổi.

Hưng phấn.

Trước đó, tâm trí anh là một khoảng không vô định. Nhưng bây giờ, Woojin hưng phấn đến mức phát điên.

Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên. Anh phải làm gì đó, ngay lập tức.

- Soạt.

Không biết từ lúc nào, con chó con đang quấn lấy chân Woojin. Trong mắt anh, nó hiện lên màu vàng.

“Dễ thương thật. Mềm mại quá. Muốn bóp nát thử xem sao.”

Woojin đảo mắt nhìn quanh.

Có nhiều người xung quanh. Nghĩa là có nhiều ánh mắt đang theo dõi.

Vì vậy, anh nhẹ nhàng nắm lấy dây xích, kéo con chó đi theo mình.

May mắn thay, con chó ngoan ngoãn bước theo.

Trước mặt anh là một nhà vệ sinh công cộng.

Woojin hướng đến phía sau tòa nhà đó.

Anh kéo dây xích, bế con chó vàng lên.

Con chó con li3m lên má anh.

“Dễ thương thật. Nhưng đi vệ sinh ngay trên đường thì không được đâu.”

Woojin cười, chạm nhẹ vào mũi con chó ba lần.

Ngay lập tức, trong mắt anh, từ chỗ vừa chạm, những chùm pháo hoa đỏ rực bùng nổ.

Cảm giác hưng phấn trong anh bùng lên mạnh hơn nữa.

Một sự phấn khích đến mức không thể kiềm chế. Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên— anh phải làm nhiều hơn nữa.

Ôm chặt con chó vàng, Woojin lặng lẽ biến mất sau nhà vệ sinh.

Vài phút sau, anh quay trở lại.

Gương mặt bình thản.

“A, hơi muộn rồi.”

Tay anh trống không.

---

Sau đó.

Hoàn thành phần đọc kịch bản của Trưởng nhóm Park, Woojin quay lại phòng họp.

Cùng lúc đó, trong đầu anh vang lên một tiếng chửi thề.

“Ah, chết tiệt.”

Woojin cảm nhận rõ sự khó chịu đang bám chặt lấy mình.

Có lẽ, mọi thứ liên quan đến Trưởng nhóm Park và thế giới của anh ta có phần nặng nề đối với Woojin. Nhưng dù thế nào đi nữa, Park Daeri đã được khắc sâu vào tâm trí anh.

“Khó chịu thật.”

Thật kỳ lạ.

Dù khoảng thời gian trong không gian ảo mà Woojin trải nghiệm với tư cách Park Daeri chỉ tầm 20 phút, nhưng cảm giác của anh bây giờ lại như thể đã chịu đựng cơn say xe suốt 5 tiếng đồng hồ.

Với Woojin, Trưởng nhóm Park vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Hiện tại, cả hai đều là một phần trong anh. Nhưng không hiểu sao, Woojin chỉ muốn rũ bỏ Park Daeri.

Và rồi—

“Gì vậy? Không được, không được, đừng có xuất hiện.”

Woojin bất chợt cảm nhận được cảm xúc của Park Daeri trỗi dậy trong mình. Anh vội vã đè nén nó xuống.

Bản năng.

Bản năng phòng vệ.

Ngay lúc Woojin còn hơi đờ đẫn, một giọng nói vang lên:

“Anh đã hiểu toàn bộ bối cảnh trước và sau rồi chứ?”

Giọng nói của biên kịch Park Eunmi vang lên từ phía đối diện, kéo Woojin trở lại thực tại. Lúc này, tầm nhìn của anh dần mở rộng hơn.

Biên kịch Park tiếp tục nói:

“Chỉ cần diễn thử một vài câu thoại của bất kỳ nhân vật nào cũng được. Tôi chỉ muốn xem tông giọng của anh thôi.”

Woojin, dù có hơi bối rối, vẫn duy trì phong thái của mình.

“À, đúng rồi. Đây là tình huống hiện tại.”

Anh cúi xuống nhìn xấp giấy trên tay.

Kịch bản tập 1 của "Profiler Hanryang".

“Không đọc qua mà diễn ngay thì hơi quá rồi.”

Dù đã ghi nhớ toàn bộ lời thoại liên quan đến Park Daeri, nhưng để tránh gây ấn tượng không tốt với những người đối diện, Woojin trầm giọng nói:

“Tôi sẽ đọc qua một chút.”

Tất nhiên, anh không thực sự đọc.

Soạt. Soạt.

Woojin chỉ giả vờ lật trang. Khoảng 5 phút trôi qua, ánh mắt anh dừng lại trên một đoạn kịch bản.

---

[Cảnh #14]

Thế giới mà Trưởng nhóm Park nhìn thấy bị bao trùm bởi màu sắc. Như thể anh ta đang mắc kẹt trong một khu vườn mộng mị điên loạn.

---

“Hóa ra, đó là lý do vì sao mình thấy những màu sắc điên rồ đó.”

Woojin lẩm bẩm trong đầu, khẽ thở ra một hơi.

Sột soạt.

Anh ngẩng đầu lên, điềm nhiên nói:

“Tôi sẽ thử vai Trưởng nhóm Park.”

Và ngay khi Woojin nói xong—

“!!!”

Tất cả những người đối diện đều mở to mắt.

Bị sốc sao?

Tại sao chứ?

Đặc biệt, phản ứng của đạo diễn Song Manwoo và biên kịch Park Eunmi còn mạnh hơn cả những người khác.

“…Trưởng nhóm Park?”

Woojin vẫn giữ vẻ nghiêm túc, lặp lại:

“Vâng, vai Trưởng nhóm Park.”

Đạo diễn Song Manwoo, người đàn ông với bộ râu quai nón, chăm chú nhìn Woojin. Sau đó, ông quay sang nhìn Park Eunmi.

Cô ấy cũng đang nhìn ông.

“...”

Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Woojin thấy tình huống này hơi kỳ lạ.

“Gì vậy? Họ đang giao tiếp bằng ánh mắt à?”

Đúng là những người có tên tuổi trong ngành. Họ thậm chí có thể nói chuyện chỉ bằng ánh mắt.

Sau đó, đạo diễn Song Manwoo, với gương mặt trầm ngâm, hướng ánh mắt trở lại Woojin.

“Cậu định diễn cảnh nào của Trưởng nhóm Park?”

Không cần phải đi xa đến các phân đoạn sau làm gì. Nhân vật Park Daeri càng về sau càng trở nên phức tạp.

Vì vậy, Woojin chọn một cảnh nhẹ nhàng hơn.

“Tôi sẽ diễn cảnh có con chó xuất hiện.”

Biên kịch Park Eunmi, không biết từ khi nào đã đeo kính, quay sang đạo diễn Song Manwoo.

“PD, anh đảm nhiệm góc quay nhé. Woojin, hãy tưởng tượng PD chính là máy quay.”

Thật ra, trong phòng họp này đã có sẵn camera. Một chiếc được đặt phía sau chỗ Woojin ngồi, một chiếc khác ở gần cửa sổ đối diện anh.

Dù sao thì Woojin cũng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Anh cầm kịch bản trong tay—

Sột soạt.

— rồi đẩy nó về phía biên kịch Park Eunmi.

Cô cau mày, hỏi lại:

“Cậu… có thể diễn mà không cần nhìn kịch bản?”

Nhìn vào kịch bản có khi còn gây khó khăn hơn.

Woojin nói ra câu đó mà không nhận thức được. Đây không phải là hành động cố tỏ ra mạnh mẽ, mà là phản xạ vô thức.

Bởi lẽ, với Woojin – người đã hoàn toàn nhập tâm vào Park Daeri – nhìn kịch bản chỉ là một trở ngại không cần thiết.

“Được. Không sao cả.”

Nhưng chính hành động này khiến mọi người, bao gồm cả biên kịch Park Eunmi, càng thêm hoang mang.

“Chỉ trong vài phút ngắn ngủi… cậu ta đã hiểu hết lời thoại, mô tả cảnh, cả đường dây cảm xúc ư? Không thể nào.”

Không thể nào?

Có thể chứ.

Ít nhất là với Kang Woojin.

Tuy nhiên, với tất cả những người còn lại, hành động của anh hoàn toàn không thể hiểu nổi.

“Hư danh… không, nhìn thế này thì chẳng giống phô trương chút nào.”

Ngay lúc đó—

“Được rồi, cứ vậy đi. Chúng ta bắt đầu luôn nhé.”

Đạo diễn Song Manwoo nhích người về phía trước, rồi ném ra câu thoại mở đầu cảnh quay.

“Này, Park Daeri! Còn đứng đấy làm gì?”

Woojin, lúc này đang chăm chú nhìn vào râu của đạo diễn Song Manwoo, nhẹ nhàng chớp mắt.

Cùng lúc đó, ánh mắt của đạo diễn Song khẽ co giật.

Tại sao?

“Ánh mắt… thay đổi rồi. Cả bầu không khí cũng vậy.”

Trong đôi mắt Woojin, vừa rồi còn trống rỗng, giờ lại thấp thoáng ánh sáng mơ hồ.

Trước khi nhắm mắt và sau khi mở ra, mọi thứ đã hoàn toàn khác.

Trong chớp mắt, anh đã kéo cảm xúc của nhân vật lên đến đỉnh điểm.

Và ít nhất, với đạo diễn Song Manwoo, anh đã thành công.

Mặc kệ ánh nhìn chằm chằm của đạo diễn, Woojin nhẹ nhàng nâng khóe môi lên.

Một cái nhếch mép rất nhỏ.

Nhưng ánh mắt của anh vẫn không thay đổi—một tia bất an, lạnh lẽo, khó đoán.

“Đi trước đi!”

Ngay khi câu thoại vừa thoát ra khỏi miệng Woojin, nụ cười kia chợt biến mất.

Giống như một thước phim quay chậm, nụ cười nhạt dần, dần dần… cho đến khi hoàn toàn biến mất.

“...”

Và rồi, một khuôn mặt vô cảm.

Sau đó, một nụ cười khác xuất hiện.

Rồi lại vô cảm.

Rồi lại cười.

Cứ thế lặp đi lặp lại.

Kang Woojin—một sociopath thực thụ.

Mùi vị của kẻ vô cảm toát ra rõ ràng.

Ngay lúc đó, da của nữ diễn viên hàng đầu Hong Hyeyeon bỗng nổi hết gai ốc.

“Mỗi nụ cười lại có sắc thái khác nhau…”

Lạnh sống lưng.

Bởi vì Woojin đang điều chỉnh từng nụ cười theo ý mình.

Một chút run nhẹ nơi khóe mắt, góc nghiêng nhẹ của đầu, độ cong của môi—tất cả đều được tính toán tỉ mỉ.

“Chỉ bằng nét mặt… cậu ta đã thể hiện được tất cả sao?”

Vẫn giữ nguyên nụ cười mà mình đã chọn, Woojin từ từ đứng dậy.

Rồi… dừng lại.

Anh cúi xuống nhìn đôi chân mình.

Im lặng.

Khoảng 10 giây.

Khoảng lặng đó nuốt trọn không khí trong phòng họp.

Sự tĩnh lặng không tên và vẻ lạnh lùng của Woojin như một thứ gì đó mơ hồ, dần dần biến thành nỗi sợ hãi.

Ngay lúc đó, anh nhẹ nhàng nhấc chân lên, nhìn xuống đế giày.

“Dẫm phải phân chó rồi.”

Đảo mắt quanh phòng họp.

Woojin lướt qua biên kịch Park Eunmi.

Soạt.

Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên đạo diễn Song Manwoo.

Và trong đôi mắt đó—không chỉ có sự điên loạn, mà còn có cả phấn khích.

Ngay lúc ấy, từ nụ cười rợn người của Woojin, một giọng nói vang lên:

“À, nó đây rồi. Thằng chó này.”

Màn diễn kết thúc.

Woojin ngồi lại xuống ghế.

Anh khẽ điều chỉnh giọng, sau đó chậm rãi nói:

“Xong rồi.”

Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.

Từ Park Daeri, anh đã trở lại Kang Woojin.

“Giờ thì xem họ đánh giá thế nào.”

Và rồi—

Cạch.

Ở phía đối diện, biên kịch Park Eunmi đột nhiên đứng bật dậy.

Mắt cô dán chặt vào Woojin.

Bước từng bước đến gần.

Chậm rãi, rất chậm.

Woojin khẽ nghiêng đầu ra sau.

“Gì vậy, cô này làm tôi hơi sợ đấy? Chẳng lẽ tức giận à?”

Đột nhiên, biên kịch Park Eunmi nắm chặt lấy hai tay Woojin.

“Woojin à.”

Woojin chết lặng trong đầu.

“Gì… gì thế này?!”

Nhưng cô—biên kịch được ca tụng là ngôi sao hàng đầu của ngành—chỉ ghé sát vào mặt anh, giọng nói run run đầy tha thiết.

“Hãy nhận vai Park Daeri. Woojin, cậu nhất định phải nhận vai này!”
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 9: Hợp đồng (1)


Màn trình diễn của Kang Woo-jin trong vai trưởng phòng Park. Nhà biên kịch ngôi sao Park Eun-mi, tác giả của Profiler Hanryang, đã…

“Mọi người cứ đi trước đi!”

Cô không thể rời mắt khỏi Kang Woo-jin dù chỉ một giây. Ánh mắt, giọng điệu, cử chỉ, nhịp thở, cách thể hiện—từng chi tiết nhỏ nhất đều phải được ghi nhớ.

“Chết tiệt, như thể mình vừa bước phải phân chó vậy.”

Lý do rất đơn giản.

“Làm sao… làm sao cậu ta có thể thể hiện nhân vật mà mình tạo ra giống y như thế này? Không, đây không chỉ là giống nữa.”

Trưởng phòng Park do cô viết ra và Kang Woo-jin đang diễn trước mặt cô không khác nhau chút nào. Nhưng ở Woo-jin, nhân vật ấy sống động hơn gấp nhiều lần. À, thực ra thì cậu ta đúng là đang sống thật, nên dùng từ này có vẻ không chính xác nhỉ? Suy nghĩ của Park Eun-mi rối tung cả lên.

“Trưởng phòng Park đang ở ngay trước mắt mình.”

Nhân vật mà cô đã vắt kiệt sức để tạo nên, ngày đêm suy tư đến mức đau đầu nhức óc, giờ đang đứng trước mặt cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta chính là trưởng phòng Park, nhân vật được xây dựng dựa trên hàng tá tư liệu về những kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách xã hội (sociopath). Và lẽ tất nhiên, cảm giác thăng hoa xen lẫn một chút kinh hoàng trỗi dậy trong cô.

Nhân vật trong kịch bản là do biên kịch sáng tạo. Nhưng người thể hiện nó là diễn viên.

Chính vì thế, một sự tái hiện hoàn hảo là điều gần như bất khả. Dù có nghiên cứu tác phẩm kỹ lưỡng đến đâu, diễn viên cũng không thể hoàn toàn bước vào đầu óc của biên kịch. Họ không thể nắm bắt từng chi tiết nhỏ nhặt nhất trong những gì mà tác giả đã hình dung.

Vậy nên, các biên kịch thường có sự thỏa hiệp.

Họ chấp nhận những lỗi nhỏ trong diễn xuất, bỏ qua sự khác biệt trong cách nhấn nhá lời thoại, thậm chí là cả những hành động không đúng với ý tưởng gốc ban đầu.

Và đây không chỉ là trải nghiệm của riêng Park Eun-mi.

Mà là điều mà mọi biên kịch, không chỉ trong nước mà có lẽ trên toàn thế giới, đều từng đối mặt. Khoảng cách giữa kịch bản và thực tế trên trường quay—biên kịch nào chấp nhận điều này càng sớm thì càng trưởng thành nhanh hơn.

Nhưng lần này thì khác.

“Chính mình viết ra mà… mình lại không nhận ra nó.”

Người diễn viên điên rồ kia không cần phải có bất kỳ sự thỏa hiệp nào. Kang Woo-jin đã vượt xa kịch bản, hoàn toàn áp đảo những dòng chữ trên trang giấy.

Nếu Park Eun-mi đã cảm thấy như vậy, thì hẳn ai cũng sẽ nghĩ tương tự.

Một nhân vật bước ra từ trang giấy, không chút dao động, vẫn giữ vững hình ảnh như nguyên bản, nhưng lại mang đến một sức sống mãnh liệt gấp nhiều lần. Đó chính là những gì Kang Woo-jin đã làm được.

Và điều này…

“……”

Ngay cả một biên kịch hàng đầu như Park Eun-mi, người được ca ngợi là ngôi sao sáng nhất trong làng biên kịch Hàn Quốc, cũng chưa từng chứng kiến điều này bao giờ. Cô không thể không bị cuốn vào. Dù đã từng làm việc với hàng trăm, có khi hàng nghìn diễn viên, thì…

Nếu đây là lần đầu tiên…

“Kang Woo-jin, nhất định phải có cậu. Bằng mọi giá.”

Dùng từ "quý hiếm" để miêu tả còn chưa đủ. Có lẽ đây là một cơ hội độc nhất vô nhị, một người mà cô có thể sẽ không bao giờ gặp lại trong đời. Trước một diễn viên phi thường như thế, Park Eun-mi không thể để vuột mất.

Cạch.

Lúc này, thể diện hay ánh nhìn của người khác đều không còn quan trọng.

“Woo-jin, hãy nhận vai trưởng phòng Park đi. Nhất định cậu phải đóng vai này.”

Có bao nhiêu nhà biên kịch trên thế giới thực sự được tận mắt chứng kiến nhân vật do mình viết ra bước ra đời thực? Chính vì thế, dù có phải quỳ xuống cầu xin, Park Eun-mi cũng muốn giữ Kang Woo-jin lại.

Huống hồ, cô vốn là người sẵn sàng làm mọi thứ vì chất lượng tác phẩm của mình.

Vậy nên…

“……”

“……”

Trong khoảnh khắc này, không ai trong phòng họp ngăn cản Park Eun-mi. Không ai bảo cô nên giữ thể diện.

Dù là đạo diễn Song Man-woo, nữ diễn viên hàng đầu Hong Hye-yeon, hay những nhân vật quan trọng của công ty sản xuất—tất cả chỉ ngồi yên tại chỗ với vẻ mặt nghiêm túc.

Bởi họ đều hiểu tâm trạng của cô.

Dù gì đi nữa, ánh mắt Park Eun-mi khi nắm chặt tay Woo-jin lúc này tràn đầy khao khát. Không thể thấy ngọn lửa, nhưng nhiệt lượng tỏa ra cũng chẳng khác nào một nồi nước sôi sùng sục.

Chỉ có điều…

“Đột nhiên bị nắm tay, giật cả mình.”

Trong căn phòng này, chỉ có mỗi Kang Woo-jin là tỏ ra bình thản. Nếu có gì đó khiến cậu hơi khó xử, thì chính là sự nhiệt tình thái quá của Park Eun-mi. Không phải sao? Ai mà chẳng thấy kỳ cục khi bị nắm tay bất ngờ như thế này?

“Làm ơn buông tay ra rồi nói chuyện được không? Mà nhìn phản ứng của vị biên kịch quyền lực này thì… đúng là năng lực 'không gian ảo' của mình bá đạo thật rồi.”

Dù vậy, cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Mọi thứ đang diễn ra một cách trơn tru như thể có một bàn tay vô hình nào đó sắp đặt. Vậy thì, cứ thuận theo dòng chảy này cũng được thôi.

Chỉ có điều, cậu vẫn chưa nhận ra.

“Không biết mình có xin được đoạn video diễn xuất vừa rồi không nhỉ?”

Rằng ngay lúc này, một bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời cậu đang diễn ra.

Dù thế nào thì, Woo-jin vẫn đang bị nắm tay.

Anh ta hạ giọng yêu cầu Park Eun-mi:

“Biên kịch, trước hết… làm ơn buông tay ra đã.”

Mãi lúc này, Park Eun-mi mới bừng tỉnh. Cô sững lại một chút rồi vội vàng thả tay.

“À, xin lỗi. Tôi cũng không để ý.”

“Không sao đâu.”

Ngay lúc đó, một câu hỏi bất ngờ vang lên từ phía đối diện. Là Song Man-woo, vị đạo diễn râu ria.

“Nhưng mà Woo-jin này, sao cậu lại chọn vai trưởng phòng Park? Xét về độ dễ phân tích, hẳn là có những vai khác dễ hơn chứ?”

Park Eun-mi vỗ tay, đồng tình:

“Đúng! Tôi cũng tò mò lắm đây.”

“Tôi nữa. Sao lại là trưởng phòng Pa chứ?”

Cuối cùng, khi cả Hong Hye-yeon cũng tham gia, tất cả ánh mắt lại một lần nữa đổ dồn về phía Kang Woo-jin. Cả căn phòng tràn đầy tò mò. Nhưng Woo-jin thì vẫn điềm nhiên.

“Ừm, chuyện này thì cứ nói thật cũng được.”

Nghĩ vậy, Woo-jin hờ hững đáp:

“Vì thời lượng ngắn.”

Lời nói của anh ta hoàn toàn thật lòng. Không phải để tạo phong cách hay ra vẻ gì cả. Nhưng Song Man-woo thì nhíu mày, hỏi lại ngay lập tức:

“…Ý cậu là sao?”

“Vai này có thời lượng xuất hiện ít.”

“Cậu chọn trưởng phòng Park chỉ vì thời lượng ít á?”

“Vâng.”

Câu trả lời không chút dối trá. Nhưng những người còn lại lại không thể tiếp nhận theo cách đơn giản như thế.

Song Man-woo:

“Vì ngắn? Không, sao có thể chọn một vai khó như thế này chỉ vì thời lượng ít chứ? Vai càng ít đất diễn thì phân tích càng khó hơn gấp bội cơ mà?”

Park Eun-mi:

“Bộ não cậu ta có vấn đề à? Người ta thường tránh những vai khó nhằn như trưởng phòng Pa! Nhưng cậu ta lại chọn nó chỉ vì thời lượng ít á?? Thiên tài hay điên đây?”

Ngay cả Hong Hye-yeon cũng nghĩ:

“Ha, hiểu rồi. Cậu ta đang giả vờ khiêm tốn trong khi thực ra đang khoe khoang. Kiểu 'Vai này với tôi dễ lắm' ấy mà.”

Tất nhiên, tất cả đều là hiểu lầm.

Ngay lúc đó—

- Cạch.

Trong căn phòng họp đang dần nóng lên, Kang Woo-jin bỗng lặng lẽ đứng dậy. Anh ta nhìn thẳng vào Park Eun-mi trước mặt và trầm giọng nói:

“Tôi sẽ suy nghĩ thêm về lời đề nghị.”

Một lát sau—

Với vẻ mặt cứng rắn, Kang Woo-jin bước ra khỏi phòng họp, sải bước qua hành lang. Một vài nhân viên của Sea Blue Studio lướt qua anh ta.

Đi được khoảng năm bước—

- Soạt.

Woo-jin liếc về phía phòng họp sau lưng, rồi ngay lập tức thả lỏng bộ dạng nghiêm túc.

“Phù—”

Toàn bộ căng thẳng bỗng chốc tan biến. Không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra trong căn phòng đó. Woo-jin đưa tay lên xoa mặt, đồng thời ấn nút thang máy.

Cùng lúc đó—

“Kang Woo-jin.”

Một giọng nữ vang lên từ phía sau.

Anh ta quay lại, thấy một người phụ nữ cao ráo với mái tóc dài suôn mượt đang tiến đến.

Hong Hye-yeon.

Woo-jin không khỏi cảm thán trong lòng:

“Wow— Không ngờ lại có ngày Hong Hye-yeon gọi tên mình thẳng thừng như vậy.”

Nhưng ngay sau đó, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần. Giữ vững vẻ mặt lạnh lùng là điều quan trọng.

“Vâng, cô cần gì?”

Dĩ nhiên, Hong Hye-yeon không hề nhận ra sự thay đổi nhỏ trong thái độ của Woo-jin.

Cô bước thẳng đến trước mặt anh, tỏa ra một mùi hương dễ chịu. Woo-jin thoáng bị cuốn theo, rồi nghe cô hỏi:

“Tại sao anh không nhận lời mời casting ngay?”

Tại sao á? Chỉ là…

Sao nhỉ, lý do Woo-jin nói rằng sẽ suy nghĩ rất đơn giản. Vì cảm giác nếu một thiên tài kiêu ngạo mà gật đầu ngay thì hơi kỳ quặc.

Hơn nữa—

“Nếu nhận lời ngay thì có vẻ kém sang. Trong phim ảnh, mấy cảnh như thế này người ta thường kéo dài thời gian một chút mà.”

Một quyết định nhằm giữ phong thái. Nhưng tất nhiên, không thể nói thẳng ra điều đó được. Woo-jin đè nén sự hồi hộp, nhìn thẳng vào mắt Hong Hye-yeon rồi chậm rãi trả lời:

“Như tôi đã nói, tôi cần suy nghĩ thêm.”

“······”

Nữ diễn viên hàng đầu Hong Hye-yeon nhìn Woo-jin chằm chằm.

Wow, nhưng mà nhan sắc cô ấy thực sự đỉnh thật đấy. Tim Woo-jin bắt đầu đập thình thịch. Không biết cô ấy có nghe thấy không nhỉ?

May mắn thay—

“Vậy thì, Woo-jin này.”

Có vẻ cô ấy không nghe thấy nhịp tim anh, vì Hye-yeon đã chuyển chủ đề.

“Anh có công ty quản lý chưa?”

“···Chưa có.”

“Tại sao? Sao lại chưa có?”

“Tôi cần lý do để không có công ty à?”

“À… cũng không hẳn. Nhưng mà… Anh thực sự từng ở nước ngoài sao?”

“······”

Woo-jin không trả lời. Vì anh đã giả vờ như mình có lý do riêng.

Nhận ra mình hơi lỡ lời, Hye-yeon khẽ hắng giọng.

“À, tôi thất lễ quá. Xin lỗi nhé. Nhưng mà… Woo-jin này, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi 27.”

“Vậy là tôi hơn anh hai tuổi nhỉ.”

Hye-yeon nói với vẻ hơi tinh nghịch, rồi khẽ thở ra. Có vẻ cô ấy đang chọn từ ngữ.

Sau đó, với gương mặt nghiêm túc hơn, cô lại hỏi:

“Làm thế nào… Làm thế nào mà anh có thể diễn xuất ở trình độ đó chỉ bằng cách tự học…?”

Lời cô nói đáng lẽ phải kết thúc như vậy. Nhưng đến phút cuối, Hye-yeon đã nuốt lại câu hỏi.

Nữ diễn viên hàng đầu, Hong Hye-yeon.

Trong giới diễn xuất, cô nổi tiếng là người cực kỳ tham vọng. Từ "vừa đủ" không tồn tại trong từ điển của cô. Đến mức có không ít diễn viên ngại hợp tác với cô vì áp lực.

Và cảm xúc đầu tiên mà Hye-yeon có khi nhìn thấy Woo-jin chính là— sự ghen tị.

Nhưng dù sao, cô vẫn là một ngôi sao hạng A trong nước. Việc hỏi xin lời khuyên từ một diễn viên vô danh có chút mất mặt. Nếu tin này lan truyền, hình ảnh của cô có thể bị ảnh hưởng.

Thế nên, cô đành đổi câu hỏi.

“Không, bỏ đi. Dù sao thì… anh vẫn chưa có công ty quản lý, đúng không?”

“Đúng.”

Ngay lúc đó—

- Tinh.

Thang máy đã đến nơi, cánh cửa từ từ mở ra.

Woo-jin bước vào một cách tự nhiên. Khi anh quay lại nhìn, Hye-yeon đang mỉm cười và vẫy tay.

“Hy vọng sẽ gặp lại anh trong tác phẩm sắp tới.”

Dứt lời, cửa thang máy khép lại.

Cùng lúc đó, Woo-jin thả lỏng dáng đứng cứng ngắc của mình.

“Hộc… cuối cùng cũng chịu được rồi.”

Nói chuyện trực tiếp với Hong Hye-yeon ngay trước mặt thế này, căng thẳng là điều tất nhiên. Việc anh có thể duy trì thái độ bình tĩnh đến tận bây giờ đã là một kỳ tích.

“Wow… chuyện này còn không thể đem đi khoe nữa. Nhưng mà, thật sự… đỉnh thật.”

Trong khi đó, vẫn đứng yên tại chỗ, Hong Hye-yeon khẽ thở dài.

“Ha… thật lòng mà nói, hơi mất mặt đấy chứ?”

Cô nhìn chăm chăm vào cánh cửa thang máy đã đóng. Khoanh tay lại, bĩu môi đầy khó chịu.

Gần đây, chẳng ai đối xử với cô lạnh nhạt như thế cả.

“Không lẽ anh ta không có hứng thú với phụ nữ sao… Thật khó đoán mà.”

Càng nghĩ càng thấy không thể tin nổi.

“Dù sao thì việc Woo-jin chưa ký hợp đồng với công ty nào cũng là may mắn.”

Cùng ngày, muộn về đêm. Văn phòng làm việc của biên kịch Park Eun-mi.

Khoảng 11 giờ tối. Trong căn phòng rộng lớn không có trợ lý nào, có bốn người đang ngồi quanh bàn ăn trong bếp. Đó là PD Song Man-woo, biên kịch Park Eun-mi, cùng trưởng bộ phận sản xuất và casting director của studio C-Blue.

Chính là những người đã gặp Kang Woo-jin vào buổi chiều nay. Chỉ khác là lúc này không có Hong Hye-yeon.

Trước mặt họ là tập kịch bản và nhiều tài liệu trong các bìa nhựa trong suốt. Dường như họ đang họp bàn về dự án. Nhưng không ai nói gì, bầu không khí cũng trầm mặc nặng nề.

“······”

“······”

Ai nấy đều chìm trong suy nghĩ với vẻ mặt thất thần. Còn có thể là gì khác ngoài dư âm quá đỗi kinh ngạc từ màn trình diễn của Kang Woo-jin?

Lúc này—

“···Thành thật mà nói.”

Trưởng bộ phận sản xuất của Profiler Han-ryang là người phá vỡ bầu không khí.

“Ban đầu tôi cũng có kỳ vọng đôi chút khi nghe PD Song nói về cậu ta, nhưng không ngờ lại đến mức này.”

Ngay sau đó, casting director—một người đeo kính—lên tiếng. Đây là chuyên môn của anh ta.

“Tôi làm casting đã 8 năm rồi. Trong nghề này cũng coi như có chút tiếng tăm. Nhưng một diễn viên như cậu ta thì…”

“Là hiếm thấy?”

“Không. Là chưa từng có.”

“Cảm giác như không chỉ đơn thuần là 'hóa thân vào vai diễn' nữa.”

“···Thậm chí trông hơi đáng sợ. Anh có biết mấy diễn viên Hollywood nhập vai quá mức, đến mức xảy ra sự cố không? Cậu ta còn hơn thế.”

“Nhưng rồi ngay khi kết thúc cảnh diễn, cậu ta lập tức trở lại trạng thái bình thường. Như thể có công tắc bật tắt vậy.”

Đến lúc này—

“Chính điểm đó.”

PD Song Man-woo, người đàn ông có bộ râu quai nón, khoanh tay lên tiếng.

“Kỹ năng chuyển đổi trạng thái dứt khoát như vậy… Không có nhiều top actor làm được đâu.”

“Ờ… đúng là vậy.”

Biên kịch Park Eun-mi, người vẫn đang mân mê tập kịch bản của mình, quay sang PD Song Man-woo.

“Lúc chiều anh có hỏi Woo-jin về chuyện ở nước ngoài đúng không?”

“Đúng.”

“Anh nghĩ cậu ta thực sự từng sống ở nước ngoài à? Quá khứ của cậu ta rốt cuộc ra sao? Tôi tò mò quá.”

“Làm sao tôi biết được? Chuyện nước ngoài đó cũng chỉ là tôi đoán thôi. Nhưng mà…”

Song Man-woo nhún vai rồi bỗng nhiên trầm giọng lại.

“Anh cũng thấy rồi đấy. Nhìn màn trình diễn của cậu ta mà xem. Rõ ràng, con đường đi đến đây của cậu ta không hề suôn sẻ. Tự học mà đạt đến mức đó? Không biết nên gọi là thiên tài hay kẻ điên nữa.”

Ngay sau đó, như không thể kiềm chế được, biên kịch Park Eun-mi vươn tay lấy chiếc máy tính bảng nằm trên bàn. Trên màn hình vẫn đang chiếu cảnh diễn của Kang Woo-jin trong vai Trưởng phòng Park.

“······”

“······”

Tất cả lại chìm vào im lặng khi cùng nhau xem lại đoạn diễn xuất. Điều đó càng làm tăng thêm sự gấp gáp trong lòng Park Eun-mi.

“A!”

Cô đột nhiên ôm lấy mặt bằng cả hai tay.

“Nhìn lại chỉ càng khiến tôi khao khát hơn. PD Song, anh biết không? Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này khi viết kịch bản đấy.”

“Tôi cũng vậy.”

“Ha… Nhưng nếu cậu ta từ chối vai diễn thì sao?”

“Hả?”

“Nếu Woo-jin nói cậu ta không nhận vai Trưởng phòng Park thì sao?”

“A…”

Biên kịch Park Eun-mi, với mái tóc dài xoăn rối bù, thở dài não nề.

“Sau khi đã thấy cậu ta diễn xuất, thì còn ai có thể khiến tôi hài lòng nữa đây?”

Nói cách khác, tiêu chuẩn về diễn viên đã bị Kang Woo-jin đẩy lên một tầm cao mới. Không chỉ Park Eun-mi mà cả Song Man-woo cũng vậy.

Lý do hai người họ hợp tác nhiều lần, có lẽ chính là vì cả hai đều có cùng một loại tham vọng trong nghệ thuật.

Vì một tác phẩm, có thể làm bất cứ điều gì…

Lúc này—

“Hmm… nhưng mà này.”

Trưởng bộ phận sản xuất, người nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe, khẽ nhíu mày và vắt chéo chân.

“Kang Woo-jin. Không thể phủ nhận cậu ta rất giỏi, nhưng mà… việc rời đi với lý do ‘để suy nghĩ thêm’ thì có hơi…”

PD Song Man-woo là người đáp lại.

“Có gì à?”

“Không phải sao? Anh nghĩ xem, ai là đạo diễn của Profiler Han-ryang? Ai là biên kịch? Chính là PD Song và biên kịch Park đấy!”

Cả hai đều là những cái tên sừng sỏ trong ngành.

“Tôi chưa nói gì, nhưng anh có biết không? Hiện tại, có cả đống diễn viên hạng A đang trong danh sách cân nhắc casting. Chỉ cần vai Trưởng phòng Park được đưa ra, chắc chắn họ sẽ tranh giành đến cùng.”

“Ừ, cũng đúng.”

“Nhưng mà, cả PD lẫn biên kịch đều ưu tiên khả năng thể hiện vai diễn hơn là danh tiếng của diễn viên, đúng chứ? Tôi cũng đồng quan điểm. Chính vì thế, chúng ta mới loại bỏ không ít cái tên nổi bật.”

Nói đến đây, trưởng bộ phận sản xuất bỗng tỏ ra kích động.

“Woo-jin cũng không thể không biết chuyện đó. Mà giả sử không biết, ít nhất cũng phải cảm nhận được chứ? Ngay trước mặt cậu ta là PD Song và biên kịch Park cơ mà.”

Anh ta tiếp tục, với giọng điệu pha chút khó chịu.

“Vậy mà cậu ta lại ngang nhiên nói sẽ ‘suy nghĩ thêm’? Với người khác, chuyện này còn có thể hiểu được, nhưng trong tình huống này, chẳng phải nên nhận lời ngay lập tức hay sao? Tôi thấy hành động đó khá là ngạo mạn đấy.”

Có lẽ không chỉ riêng trưởng bộ phận sản xuất, mà bất kỳ ai làm trong ngành cũng sẽ có suy nghĩ tương tự. Nhưng PD Song Man-woo, người đã tiếp xúc với Kang Woo-jin từ trước, chỉ khẽ cười.

“Ngay từ đầu cậu ta đã như vậy rồi. Kiểu người không đi theo lẽ thường tình.”

“…Ý anh là sao?”

“Ngay từ đầu, cậu ta chẳng thèm quan tâm đ ến những thứ như lợi ích hay mối quan hệ. Anh biết bọn trẻ bây giờ có một cách nói không? Gì nhỉ— à, đúng rồi. Cực kỳ My Way. Chính xác là như vậy.”

Nhưng trưởng bộ phận sản xuất chỉ thở dài một hơi đầy bức bối.

“Dù gì đi nữa, PD cũng biết mà, vai Trưởng phòng Park đâu phải vai nhỏ! Đây là một nhân vật phụ quan trọng. Có gì phải suy nghĩ chứ? Tôi thật sự không hiểu nổi.”

Lúc này, PD Song Man-woo chậm rãi khoanh tay, đưa tay lên vuốt râu, ánh mắt như đang hình dung lại gương mặt của Kang Woo-jin.

“Nói là ‘suy nghĩ thêm’ à… Có khi cậu ta đang có tính toán riêng cũng nên?”

“Tính toán? Ý anh là gì?”

Trước câu hỏi đó, một nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện trên môi PD Song Man-woo. Anh hạ giọng, nói chậm rãi.

“·····Nghĩ xem, có lẽ cậu ta đang muốn nâng giá trị bản thân chăng?”

Là chuyện cát-xê.

Nhưng thực ra—

“Để người khác có thời gian định giá mình. Có lẽ ý cậu ta là vậy?”

Người trong cuộc thì hoàn toàn chẳng hề có ý đó.
 
Back
Top Bottom