Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật

Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 340: Cannes (6)


Thực ra, đạo diễn gạo cội Hollywood Danny Landis chẳng mấy hứng thú với Leech (거머리).

[Leech: Con đỉa, ~Ký sinh trùng~)

Ngay cả việc tham dự LHP Cannes lần này cũng như bị ép buộc. Ông thấy phiền, nhưng vì lời nài nỉ tha thiết của những người xung quanh, ông đành miễn cưỡng đến với một tâm thế vừa đủ.

Tính ông vốn vậy.

Xem phim từ khắp nơi thì thích thật, nhưng đám đông hàng chục vạn người làm ông đầu óc quay cuồng. Ông làm đạo diễn vì đam mê quay phim, vậy mà giờ đây, danh tiếng lẫy lừng lại kéo theo vô số kẻ tiếp cận với ý đồ riêng, điều này chẳng khiến ông vui vẻ gì.

Nhưng đã đến rồi, thì cứ làm những gì mình muốn vậy. Tâm thế của ông chỉ dừng ở đó.

Leech cũng chẳng khác.

Là phim Hàn Quốc duy nhất trong 20 tác phẩm hạng mục tranh giải của Cannes. Không hơn, không kém.

‘Phim của đạo diễn An Ga-bok, nhỉ.’

Những người ông gặp ở đây bàn tán khá nhiều về Leech. Nào là Cannes muốn chuộc lỗi cho sai lầm quá khứ, nào là chỉ làm cho đủ lệ, hay phim Hàn đang lên tầm, v.v. Phim Hàn chỉ có một, lại hơi bất ngờ, nên chuyện này cũng dễ hiểu.

Danny Landis thầm coi thường.

‘Cannes chắc cũng cân nhắc dư luận quốc tế, nhưng đây là Cannes cơ mà, lẽ nào họ ngốc nghếch chọn phim chỉ vì hình thức thế được.’

Lý do ông không hứng thú với Leech không phải vì khinh thường phim Hàn. Chỉ là phong cách tác phẩm đặc trưng của An Ga-bok không hợp gu ông. Vài năm trước, Danny từng xem phim của An Ga-bok. Chất lượng tổng thể cao, nhưng có thích không? Không. Nó chẳng khiến trái tim Danny rung động.

Đơn giản là cảm nhận của một khán giả.

Dù là đạo diễn oai phong lẫy lừng ở Hollywood, khi xem phim của người khác, Danny luôn đặt mình vào vị trí khán giả, đó là nguyên tắc. Dù vậy, ông vẫn công nhận An Ga-bok là đạo diễn xuất sắc.

‘Trong ngành nào, giữ được sức hút qua hàng chục năm cũng đáng được tôn trọng.’

Dù phong cách không hợp, bậc thầy vẫn nhận ra bậc thầy.

Tâm trạng này của Danny kéo dài đến sáng ngày 2, ngay trước buổi chiếu đầu tiên của Leech, phim thứ ba trong hạng mục tranh giải. Cảm giác của ông chỉ là: “Đã đến rồi, xem lại lần nữa vậy.” Biết đâu phong cách phim của An Ga-bok đã thay đổi chút ít.

Trong rạp Lumière thuộc Palais des Festivals, với 3.000 ghế kín mít, không khí náo nhiệt.

Danny, cùng các đạo diễn, diễn viên đình đám từ Hollywood và khắp thế giới, các nhân vật quyền lực trong ngành điện ảnh, phóng viên, v.v., đều có mặt. Những mẩu đối thoại thoáng qua lọt vào tai Danny.

“Haha, quả nhiên. Phim Hàn duy nhất nên đông thế này à?”

“Mọi người tò mò cũng phải. Có tin đồn Cannes chọn phim này để giữ thể diện mà.”

“Tôi cũng nghe rồi. Giờ chiếu là biết ngay, tin đồn đó thật hay giả. Nhưng An Ga-bok là đạo diễn từng đạt thành tích tốt ở Cannes.”

“Biết chứ. Nên người ta bảo chọn phim này càng khó nhận ra ý đồ.”

Họ nói chuyện với sự tò mò nhiều hơn là kỳ vọng.

“Nhìn poster Leech là đoán được nội dung ngay, đúng không?”

“Hừm, tôi thấy giống câu chuyện thành công của một gã khao khát làm giàu.”

“Ồ! Đúng rồi, nghe bảo Hàn Quốc hay làm nội dung kiểu đó. Đổi đời ngoạn mục.”

“Hahaha, hơi mới mẻ thật.”

“Nhưng nếu chỉ có thế thì hơi thất vọng.”

Đôi khi, họ nhắc đến nam chính chiếm 70% poster Leech.

“Diễn viên này, là gã đi cùng Miley Cara trên thảm đỏ khai mạc, đúng không? Tên là Kang Woo-jin thì phải?”

“À, đúng rồi. Mấy diễn viên Hàn khác trên poster thì quen mắt, nhưng Kang Woo-jin này lạ hoắc. Tân binh à?”

“Nghe bảo debut chưa lâu.”

“May mắn thật. Mới debut mà đã được gọi đến Cannes.”

“Diễn xuất chắc hơi non.”

Rõ ràng, họ đang nói về Kang Woo-jin.

“Diễn viên này không đến suất chiếu sáng à?”

“Đi thảm đỏ với Miley Cara, thu hút bao ánh nhìn. Hy vọng diễn xuất của cậu ta khá hơn mức trung bình.”

“Lẽ nào đến Cannes với trình độ làng nhàng?”

“Cũng đúng.”

“Dù sao, nội dung về hành trình thành công của nhân vật chính hơi nhàm, nhỉ?”

Họ còn so sánh Leech với phim Nhật chiếu hôm qua. Danny Landis, lặng lẽ nghe, chống cằm. Không khí rạp có gì đó kỳ lạ, nhưng nếu Leech thực sự chỉ là câu chuyện thành công của một gã khao khát làm giàu…

‘Hừm, chắc không thú vị lắm.’

Nội dung đó chẳng hấp dẫn ông.

Leech bắt đầu.

♪♬

Sau tiêu đề, màn hình lớn hiện lên hình ảnh diễn viên Hàn Quốc Kang Woo-jin. Anh nói tiếng Hàn, bên dưới là phụ đề tiếng Pháp, và thấp hơn là tiếng Anh.

Khoảng 10 phút đầu, không khí của 3.000 khán giả vẫn như ban đầu.

Nhân vật chính nghèo khó, những nhân vật thuộc giới tài phiệt xuất hiện trong đời anh ta. Danny, với mái đầu hói nửa, cùng phần lớn khán giả, lộ vẻ “đúng như dự đoán”. Nhưng biểu cảm của ông khẽ thay đổi khi…

‘…Ngôn ngữ ký hiệu?’

Kang Woo-jin, hay chính xác là Park Ha-sung trong Leech, bắt đầu sử dụng ngôn ngữ ký hiệu một cách điêu luyện.

‘Hừ, nhìn là biết không phải luyện tập.’

Trong quay phim, diễn viên thường luyện các kỹ năng để phù hợp với nhân vật. Nhưng dù luyện bao nhiêu, trông “thật” là rất khó. Vậy mà ngôn ngữ ký hiệu của Kang Woo-jin trên màn hình chẳng có chút mùi luyện tập nào.

Ngược lại…

‘Dù khó nhận ra, nhưng nữ diễn viên kia mới là người luyện tập.’

Oh Hee-ryung, với kinh nghiệm dày dặn, lại lộ dấu vết luyện tập. Dù chỉ là khác biệt nhỏ, đôi mắt của bậc thầy Danny vẫn nhận ra. Ông đã làm việc với hàng vạn diễn viên. Nhưng ngôn ngữ ký hiệu của Woo-jin hoàn toàn không có chút giả tạo.

Vậy chỉ có một đáp án.

‘Họ tìm một diễn viên vốn biết ngôn ngữ ký hiệu để cast à?’

Danny gật gù. Nhưng khi Leech tiếp diễn…

‘…Hử?’

Càng xem diễn xuất của Kang Woo-jin, tư thế của Danny Landis càng thay đổi. Ông bỏ tay chống cằm, mắt mở to, vài lần đẩy kính tròn lên.

‘Cái gì thế này?’

Leech, và diễn xuất của Kang Woo-jin, dần áp đảo cả 3.000 khán giả. Leech không phải câu chuyện thành công tầm thường. Ban đầu có vẻ như thế, nhưng càng về sau, khi nội dung cao trào, nó đi theo hướng hoàn toàn khác.

Danny Landis và 3.000 khán giả danh giá bắt đầu xì xào.

‘Nhân vật chính đột nhiên được mời vào nhà?’

Dĩ nhiên, chỉ trong lòng.

‘Người chồng đang kiềm chế vợ mình.’

‘Hắn dùng nhân vật chính để lấn át người vợ câm?’

‘Hắn định giết cô ta.’

‘Giết vợ? Vì lý do gì chứ?’

Tất cả dần chìm đắm vào Leech.

‘Hành trình thành công? Không… đây là cốt truyện chưa từng thấy!’

Nó vượt xa kỳ vọng ban đầu, một câu chuyện hoàn toàn mới mẻ. Và điều gánh vác vững chắc cho cốt truyện đó, dĩ nhiên, là diễn xuất của các diễn viên. Trong đó, người tỏa sáng rực rỡ nhất là…

‘Gã nhân vật chính đang dẫn dắt cả bộ phim, từ diễn xuất đến khí chất. Ánh hào quang của gã… khác biệt thật.’

Park Ha-sung. Tức Kang Woo-jin.

Lúc này, trong mắt đạo diễn gạo cội Danny, chỉ có…

‘Hội chứng Ripley? Hắn đang thể hiện nó à?’

Chỉ có Kang Woo-jin. Ông chẳng còn tâm trí để ý thứ khác. Diễn xuất của Woo-jin đã thôi miên mắt và tai ông. Đặc biệt, từ khi Park Ha-sung bước vào thế giới giả tưởng của gia đình tài phiệt, diễn xuất của Woo-jin khiến người ta ngỡ ngàng. Nó không được thể hiện qua kỹ thuật đạo diễn, cũng chẳng được nhân vật nào trong phim nhắc đến.

Nhưng rõ ràng hiện hữu.

Từ khóa lướt qua tâm trí Danny Landis và 3.000 khán giả trong rạp: hội chứng Ripley.

‘Cách xử lý ánh mắt tinh tế, biểu cảm cảm xúc, và sự mạch lạc trong hành động. Đây là diễn xuất? Có thể gọi thứ này là diễn xuất sao?’

Diễn xuất của diễn viên Hàn Quốc trên màn hình lớn vừa thân thiện vừa bạo lực. Đôi mắt dần đục ngầu vì d*c v*ng, nhưng chuyển động và nhấn nhá trong lời thoại lại điềm tĩnh đến lạ.

Không thể khác được.

‘Hắn tin rằng mọi thứ hắn thấy, cảm nhận, là thế giới của chính hắn.’

Không có chút mùi giả tạo nào. Trong Leech, Kang Woo-jin, từ giữa đến cuối phim, dần xóa đi hình ảnh ban đầu một cách tinh vi. Sự thay đổi quá nhỏ, khiến khán giả không tập trung sẽ chẳng nhận ra.

Đây không phải vấn đề tinh xảo.

‘Diễn viên này… là diễn viên thật sao?’

Kang Woo-jin trên màn hình khiến Danny và 3.000 khán giả rơi vào ảo giác. Với các ngôi sao lớn tại Cannes, thông tin về họ đầy rẫy, nhưng Kang Woo-jin, mới năm thứ hai, gần như vô danh. Điều này càng làm tăng sự hiểu lầm. Nghe danh sách phim khủng của Woo-jin, ai ở đây dám tin ngay lập tức?

Dần dần…

‘Không, lẽ nào… Đạo diễn An Ga-bok thực sự lôi một người mắc hội chứng Ripley ra để diễn?’

Đầu óc của siêu đạo diễn Hollywood Danny Landis bắt đầu rối tung. Không chỉ ông, 3.000 khán giả từ khắp thế giới tại suất chiếu đầu cũng tương tự.

‘Diễn xuất? Hay là thật? Hơi lẫn lộn rồi.’

‘Sao nổi da gà thế này… Diễn viên này, từ đầu đến giờ khác hẳn. Như một gã điên lạnh lùng.’

‘Thật sự lôi người mắc hội chứng Ripley ra đóng à?! Nếu không, sao có thể diễn sống động thế này!’

‘Nhưng… nếu đúng là dùng người mắc hội chứng Ripley để đóng, thì đạo diễn An Ga-bok cũng điên rồi.’

Lúc này, mọi người nhận ra ý nghĩa thực sự ẩn sau poster Leech. À, đây không phải câu chuyện thành công của một gã, mà là hình ảnh của hội chứng Ripley. Rõ ràng, Leech, ngay từ suất chiếu đầu, đã đập mạnh vào gáy của nhiều nhân vật nổi tiếng tại Cannes.

Sau khi phim kết thúc, hơn 5 phút, chẳng ai nhúc nhích.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.

10 giám khảo chính thức, cùng nhiều người liên quan đến Kang Woo-jin, sẽ tham dự suất chiếu thứ hai vào buổi chiều. Suất chiều cũng kín 3.000 ghế.

Tức là, vẫn còn một cú đánh nữa.

Cùng lúc đó

11 giờ sáng, khi suất chiếu đầu của Leech bắt đầu lúc 9 giờ vừa kết thúc. Khi hình ảnh Park Ha-sung và hội chứng Ripley in sâu vào tâm trí nhiều người, Kang Woo-jin, ngôi sao của Leech, đang nằm dài trên giường trong phòng khách sạn 5 sao. Trên chiếc giường trắng rộng thênh thang, anh thở nhẹ như chuột chết.

“…”

Nhìn thoáng qua cứ ngỡ anh chết rồi? Không, anh đang ngủ say như chết. Từ lễ khai mạc Cannes đến ngày hôm qua, 1/10, anh đã quá sức. Dù ngoài mặt giữ diễn sâu để tỏ ra cứng cỏi, sự căng thẳng bùng nổ trong môi Tr**ng X* lạ khiến anh kiệt sức. May mà có không gian phụ, nên anh mới trụ được hai ngày đầu.

“Ưmm-”

Woo-jin từ từ mở mắt. Nhưng anh chẳng ngồi dậy ngay. Tóc rối bù, anh ngáp dài. Lờ đờ với tay lấy điện thoại, anh kiểm tra giờ.

“Trời… 11 giờ? Lâu lắm rồi mới ngủ nướng thế này.”

Với Kang Woo-jin, 10 ngày của LHP Cannes giống như kỳ nghỉ. Dĩ nhiên, trong lễ hội có vài lịch trình, kể cả khai mạc, nhưng so với lịch ở Hàn Quốc, đến lễ bế mạc và trao giải, anh khá rảnh. Đặc biệt, hôm nay, ngày chiếu Leech, càng thoải mái.

“Xem nào, Leech có suất chiếu thứ hai lúc 7 giờ tối, chắc 4 giờ chiều bắt đầu chuẩn bị là được?”

Choi Sung-gun và đội của Woo-jin cũng tự do hành động. Dù sao, họ bận đi tham quan. Woo-jin, lồm cồm ngồi dậy, với chai nước trên bàn. Đồng thời, anh cầm điện thoại lên.

“Mọi thứ thế nào nhỉ~”

Có cả đống thứ để kiểm tra. Từ cuộc diễu hành thảm đỏ khai mạc khiến cả Cannes náo loạn, tình hình ở Hàn Quốc, Nhật Bản – nơi có hai phim trong hạng mục tranh giải của Cannes và vừa khởi chiếu Sự hy sinh kỳ lạ, phản ứng với teaser album mới của Miley Cara, tình trạng SNS của Woo-jin và kênh “Kang Woo-jin phụ” (부캐), v.v.

Dĩ nhiên, còn phải xem tin nhắn, DM, và các liên lạc chất đống.

Lúc này…

-Ù ù, ù ù.

Điện thoại trên giường rung mạnh. Có cuộc gọi. Woo-jin khựng lại, nhìn người gọi. Là đạo diễn Song Man-woo. Đội Lợi ích của cái ác chắc đã về Hàn Quốc. Hơi nghiêng đầu, Woo-jin hắng giọng. Cứm. Chuẩn bị giọng trầm thường lệ, anh áp điện thoại vào tai.

“Vâng, PD-nim.”

Bên kia, xung quanh Song Man-woo hơi ồn ào. Chắc là phim trường Lợi ích của cái ác. Dù thiếu Woo-jin, việc quay vẫn phải tiếp tục.

“Woo-jin, đang bận rộn với Cannes, xin lỗi vì làm phiền. Chắc rối lắm, đúng không?”

“Không sao. Tôi ổn.”

“Haha. Tôi theo dõi qua các bài báo. Woo-jin, cậu thấy chưa? Thảm đỏ khai mạc của cậu làm Hàn Quốc náo loạn rồi. Nhật Bản cũng thế, nghe nói vậy.”

Sau vài lời chào hỏi, Song Man-woo chuyển chủ đề.

“À, cậu bận nên tôi vào thẳng vấn đề. Về Lợi ích của cái ác, có một việc vừa được quyết định gấp. Không phải chuyện nhỏ.”

Woo-jin lắng nghe, thầm lẩm bẩm.

‘Thế là sao? Ý là phát hành sẽ siêu nhanh à?’

Anh trả lời trầm thấp.

“Không sao, tôi ổn.”

Vài phút sau, Woo-jin bất ngờ bước vào không gian phụ. Thứ anh kiểm tra, dĩ nhiên, là ô vuông trắng của Lợi ích của cái ác.

[9/Đại bản (Tiêu đề: Lợi ích của cái ác), cấp EX]

Kang Woo-jin mỉm cười.

“Cũng may, không có thay đổi lớn.”

Khoảng một tiếng sau

Gần 1 giờ chiều. Tại một khách sạn 5 sao cách Palais des Festivals, trung tâm của Cannes, khoảng 10 phút. Không phải nơi Woo-jin ở, và nhà hàng lớn trong khách sạn này đông nghịt vì giờ ăn trưa. Đa số là khách tham dự Cannes.

Trong số đó…

“Thật sự đạo diễn đó mời ăn trưa à?”

“Đúng thế, tôi cũng bất ngờ khi nhận điện thoại.”

Gần cửa vào, tại bàn 4 người, có hai gương mặt quen thuộc. Joseph Felton, cao lớn như gã khổng lồ, và Cady Megan Stone. Họ ngồi cạnh nhau, không đối diện, như đang đợi ai đó.

Lúc này…

-Sượt.

Một người đàn ông lớn tuổi bước vào nhà hàng. Đạo diễn gạo cội Hollywood Danny Landis, đeo kính tròn. Mái đầu hói nửa, ông vừa vào đã thấy Joseph và Megan.

“…”

Không nói gì, ông tiến thẳng đến. Nhận ra ông, Joseph và Megan quay sang. Danny bắt tay họ, ngồi xuống, và hỏi ngay, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Sáng nay tôi xem Leech. Kang Woo-jin, cậu ta có mắc hội chứng Ripley không? An Ga-bok cast cậu ta vì tác phẩm à?”

Câu hỏi thẳng thừng khiến Joseph hơi sững sờ. Megan cũng thế. Nhân tiện, Joseph chưa xem Leech. Anh định xem suất 7 giờ tối. Nhưng nhớ lại Woo-jin trên trường quay Leech, và màn thể hiện hội chứng Ripley của anh, Joseph mỉm cười điềm tĩnh.

“Không thể nào. Kang Woo-jin là diễn viên. Tất cả những gì đạo diễn thấy chỉ là diễn xuất của cậu ấy.”

Danny ngừng lời, vuốt trán hói.

“…Diễn xuất. Chắc chứ?”

“Tôi dám cá mọi thứ.”

“Hừ… Vậy là cậu ta dùng diễn xuất để tạo ra nhân vật đó. Trời đất, trông không già lắm mà có sức hút thế sao. Kinh ngạc thật. Cậu ta xuất thân diễn viên nhí à?”

Joseph liếc Megan, cười khẩy.

“Không. Kang Woo-jin debut được 2 năm.”

Ngay lập tức, Danny Landis, gã khổng lồ Hollywood, nhíu mày.

“…Debut 2 năm? Cậu định đùa với tôi à?”

Cannes (6) > Kết thúc
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 341: Cannes (7)


Hai năm kể từ khi ra mắt? Điều đó thật vô lý.

Đó là suy nghĩ của đạo diễn Danny Landis. Phản ứng của ông, rằng thật khó để tin nổi, là hoàn toàn tự nhiên. Bộ phim Đỉa mà ông xem sáng nay – chính xác hơn là diễn xuất của Kang Woo-jin trong Đỉa – đạt đến mức khiến ông tự hỏi liệu một diễn viên phải hoạt động ít nhất chục năm mới có thể đạt được trình độ ấy, trong mắt một đạo diễn danh tiếng ở Hollywood như Danny.

Hơn nữa, chẳng phải đã nói rằng “hội chứng Ripley” chỉ là diễn xuất, không phải thực tế sao?

Đạo diễn Danny đã làm việc với hàng chục nghìn diễn viên Hollywood. Ông đã chứng kiến, chỉ đạo và trải nghiệm vô số phương pháp diễn xuất. Ông, người đã chán ngán với những màn trình diễn đa dạng của các diễn viên, lại bị cuốn hút đến mức mất hồn khi xem Kang Woo-jin diễn xuất. Rõ ràng, 3000 khán giả xem cùng ông sáng nay giờ đây có lẽ đang bàn tán sôi nổi ở đâu đó.

Anh ấy ở trình độ ấy mà chỉ mới hai năm kể từ khi ra mắt?

Đạo diễn Danny kết luận rằng Joseph, gã khổng lồ ngồi trước mặt ông, đang đùa. Megan, người ngồi cạnh Joseph, cũng tỏ ra cùng tâm trạng. Đạo diễn Danny nheo mắt, hạ thấp giọng.

“Này, Joseph. Tôi nghiêm túc đấy. Tôi không đùa để làm nhẹ bầu không khí đâu.”

Joseph da đen mỉm cười nhẹ và nhún vai.

“Thưa đạo diễn, tôi cũng vậy. Từ lúc đạo diễn bước vào, tôi chẳng có ý định đùa cợt gì đâu.”

Nghe câu trả lời, đạo diễn Danny tháo cặp kính tròn đang đeo, đặt trước mặt.

“…Thật sự chỉ mới hai năm kể từ khi Kang Woo-jin ra mắt? Anh bảo tôi tin điều đó sao?”

Giọng ông bỗng nghẹn lại.

“Tất cả 3000 người, kể cả tôi, những người xem buổi chiếu đầu tiên của Đỉa sáng nay, đều bị sốc. Dù chất lượng độc đáo của Đỉa đã rất tuyệt vời, nhưng chính diễn xuất của Kang Woo-jin mới khiến mọi người chấn động. Nhưng 3000 khán giả đó chỉ là khán giả bình thường sao? Họ là những người đang tạo dựng tên tuổi trong ngành điện ảnh ở nhiều quốc gia, kể cả Hollywood. Đó không phải là thứ áp lực mà một diễn viên năm thứ hai có thể vượt qua.”

Là một trong những đạo diễn hàng đầu Hollywood, đạo diễn Danny cũng có phần bảo thủ, nhưng vì đã tồn tại trong thế giới rộng lớn của Hollywood, tư duy của ông thường khá linh hoạt. Nhưng dù thế nào, ông vẫn không thể tin rằng Kang Woo-jin chỉ là diễn viên năm thứ hai.

Tuy nhiên, biểu cảm của Joseph và Megan vẫn không thay đổi. Phía Joseph thậm chí còn mang vẻ “Nếu đó là sự thật thì sao?” với một chút tự tin.

“Lần đầu gặp Kang Woo-jin, tôi cũng có biểu cảm y như đạo diễn. Lúc chúng tôi gặp cậu ấy, cậu ấy thậm chí chưa phải năm thứ hai, mà là năm đầu tiên.”

“…Năm đầu tiên?”

“Tôi hiểu mà. Năng lượng của cậu ấy luôn vượt xa lẽ thường. Cậu ấy chưa chứng kiến cảnh tượng trong rạp sáng nay, nhưng có thể đoán được. Tôi định xem buổi chiếu Đỉa chiều nay trong vài giờ nữa, nhưng có lẽ sẽ còn náo nhiệt gấp mấy lần buổi sáng.”

“…”

“Nhưng tôi chẳng có lý do gì để nói dối đạo diễn thế này. Đây thực sự là năm thứ hai kể từ khi cậu ấy ra mắt. Nếu đạo diễn tự tìm hiểu, câu trả lời sẽ đến ngay. Dĩ nhiên, quá khứ của Kang Woo-jin khá mơ hồ. Nhưng lần ra mắt của cậu ấy diễn ra vào năm trước nữa.”

“Quá khứ mơ hồ.”

“Ừm. Theo những gì tôi tìm hiểu, cậu ấy thực sự xuất hiện từ hư không, và kỹ năng diễn xuất đã khủng khiếp ngay từ đầu.”

Càng nghe giải thích, sự bối rối trong ánh mắt đạo diễn Danny Landis càng thêm sâu. Trong khi đó, lời giải thích của Joseph vẫn tiếp tục. Không, chính xác hơn, nó giống như một ảo ảnh lây lan.

“Dĩ nhiên, Kang Woo-jin hẳn đã phải đổ máu suốt mười năm trước khi ra mắt để có được kỹ năng diễn xuất như vậy. Hơn nữa, cậu ấy có một bản năng hoặc giác quan động vật khi chọn tác phẩm. Nói cách khác, con mắt chọn tác phẩm của cậu ấy cũng xuất sắc.”

“Con mắt chọn tác phẩm?”

Lần này, Megan, người vuốt mái tóc nâu ngắn, trả lời.

“Kể từ khi ra mắt, không một tác phẩm nào có Kang Woo-jin tham gia bị thất bại. Hiện nay, ở Hàn Quốc và Nhật Bản, người ta gọi đó là ‘bàn tay Midas’.”

“…Cái gì? Ở trình độ ấy chẳng phải là thần thánh sao?”

Joseph bật cười.

“Tôi cũng rối trí. Khả năng và năng lượng của cậu ấy vượt xa trí tưởng tượng.”

Megan tiếp lời.

“Nếu tôi kể thêm một chuyện nữa, đạo diễn sẽ còn bối rối hơn.”

“Cái gì? Còn gì nữa?”

“Diễn xuất của Kang Woo-jin không bị giới hạn bởi thể loại. Những vai cậu ấy thể hiện trong Đỉa chỉ là một phần thôi.”

Càng nghe, càng thấy khó hiểu. Thật kỳ lạ khi một diễn viên chỉ hai năm sau khi ra mắt đã có mặt tại Liên hoan phim Cannes, nhưng tất cả những câu chuyện liên quan đến Kang Woo-jin đều vượt xa phạm vi bình thường.

Lúc này, gã khổng lồ Joseph nhích người về phía trước, nói nhỏ với đạo diễn Danny.

“Ngài có tò mò về cậu ấy hơn không?”

Đạo diễn Danny, với gương mặt nghiêm trọng, nhìn Joseph một lúc rồi gật đầu.

“Tôi nghĩ là có.”

“Nếu ngài cần, tôi có thể đưa cho ngài bảng câu hỏi về Kang Woo-jin mà tôi và Megan đã chuẩn bị riêng.”

“…Làm ơn.”

“Nhân tiện, tôi đang chuẩn bị đưa Kang Woo-jin vào dự án mà tôi đang thực hiện. Tôi đã nỗ lực khá lâu rồi.”

Khoảnh khắc ấy, trong đầu đạo diễn Danny hiện lên hình ảnh Joseph và Kang Woo-jin đứng cạnh nhau hôm qua.

“Ý anh là dự án mà anh đã gửi đề xuất cho tôi?”

“Đúng vậy, thưa đạo diễn.”

“Chưa có gì được xác nhận, nhưng chúng tôi đang làm việc đó.”

Đạo diễn Danny im lặng một lúc, uống vài ngụm nước từ ly thủy tinh. Rồi ông lại nhìn vào mắt Joseph.

“Tôi sẽ xem lại đề xuất anh gửi, và tôi sẽ rất cảm kích nếu anh có thể gửi bảng câu hỏi về Kang Woo-jin sớm nhất có thể.”

“Được thôi.”

Tại đây, Megan hỏi đạo diễn Danny.

“Thưa đạo diễn, ấn tượng đầu tiên của ngài về diễn viên Kang Woo-jin là gì?”

Câu trả lời của đạo diễn Hollywood Danny Landis rất đơn giản.

“Nó thật sự chân thực.”

Cùng lúc đó.

Không hiểu sao, Đỉa được nhắc đến rất nhiều giữa đám đông được mời đến Liên hoan phim Cannes. Những người nước ngoài đang ăn uống, cũng như Joseph và Danny.

“Đỉa thật sự gây sốc.”

“À, tác phẩm đó. Phim Hàn Quốc, đúng không? Kể về câu chuyện thành công của nhân vật chính. Chất lượng tệ đến thế sao?”

“Không, không phải vậy. Thực ra là ngược lại.”

“Ngược lại?”

“Tác phẩm đó không phải một bộ phim nhàm chán về câu chuyện thành công. Nó tuyệt vời.”

Các phóng viên từ nhiều quốc gia phân bố khắp các con phố ở Cannes.

“Tôi nghe nói anh xem Đỉa sáng nay? Nó thế nào?”

“Tất cả các anh sẽ hối tiếc vì không xem.”

“Cái gì?”

“Tôi sẽ đến buổi chiếu thứ hai của Đỉa trong vài giờ nữa. Tôi phải chụp ảnh Kang Woo-jin.”

“Kang Woo-jin? À, người đi thảm đỏ với Miley.”

“Diễn viên đó sẽ khiến cả không gian này đảo lộn.”

Thậm chí từ miệng của các diễn viên và quan chức.

“Đạo diễn Ahn Ga-bok điên rồi!”

“Chuyện gì vậy?”

“Vì tác phẩm, ông ấy đã thuê những người thực sự chịu đau khổ từ bối cảnh trong phim làm diễn viên.”

“Anh đang nói về Đỉa?”

“Anh nên xem phim đó với tôi sáng nay! Tôi không thể diễn tả bằng lời.”

Không có gì ồn ào hay náo loạn. Ai có thể làm được? Có 3000 khán giả đã xem buổi chiếu đầu tiên của Đỉa hôm nay. Những người bị sốc lớn như đạo diễn Danny đã lan truyền tin tức khắp nơi. Tuy nhiên, con số 3000 vẫn là nhỏ so với hàng trăm nghìn du khách tham dự Liên hoan phim Cannes.

Có hàng chục lần người chưa xem Đỉa.

Trong khi đó, Kang Woo-jin.

‘Phù – nghỉ ngơi đủ rồi, giờ phải làm việc thôi.’

Anh bắt đầu chuẩn bị xuất quân. Thông thường, các đạo diễn và diễn viên chính của các bộ phim được mời đến tất cả các hạng mục của Liên hoan phim Cannes, bao gồm cả ‘hạng mục tranh giải’, đều tham dự các buổi chiếu phim của họ. Hạng mục tranh giải chính thậm chí còn là bắt buộc, và Đỉa cũng không ngoại lệ. Cảm giác này giống như một buổi chào sân cho một bộ phim mới ra mắt.

Dĩ nhiên, quy mô lớn gấp mấy lần so với một buổi chào sân thông thường.

Trang phục của Woo-jin là một bộ suit đen tuyền, kể cả cà vạt đen. Tiếp theo, khi Han Ye-jeong và những người khác chỉnh tóc cho anh, Choi Seong-gun nói với Kang Woo-jin.

“Như cậu biết, có một số lượng người khủng khiếp tụ tập ở đây. 10 vị giám khảo chính thức của Cannes cũng tham dự lần này.”

Kang Woo-jin, bình tĩnh, trả lời nhỏ.

“Vâng. Tôi biết.”

“Dĩ nhiên, nhưng cậu không hồi hộp, đúng không?”

“Không hẳn.”

Không, anh hồi hộp. Tim Kang Woo-jin đang đập thình thịch ngay lúc này.

‘Trời ơi, tôi hồi hộp thật sự khi sắp xem cùng họ.’

‘Họ’ mà anh nói đến là 3000 khán giả, bao gồm cả các giám khảo, sẽ xem Đỉa cùng anh. Chẳng phải sao? Anh sẽ được xem Đỉa cùng những nhân vật nổi tiếng thế giới và chứng kiến phản ứng của họ ngay tại chỗ.

‘Trời đất, mệt quá.’

Tuy nhiên, Woo-jin, người đã xây dựng một lớp vỏ bọc cứng cáp, giấu mình bên dưới, và Choi Seong-gun vỗ vai anh.

“Đúng thế, tôi chỉ cần nhìn biểu cảm ngây thơ của cậu là biết. Vì là cậu, tôi không phải lo lắng. Chúng tôi sẽ ở ngoài, nếu có gì thì gọi ngay.”

Xin lưu ý, Choi Seong-gun và đội ngũ của Woo-jin không tham gia vào rạp.

Lúc này.

-Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu.

Điện thoại của Kang Woo-jin reo lên. Woo-jin lơ đãng kiểm tra người gọi và áp điện thoại vào tai.

“Vâng, thưa đạo diễn.”

Người gọi là đạo diễn Ahn Ga-bok.

Vài giờ sau.

Khoảng 6:40 tối. Hàng trăm phóng viên tụ tập trên các bậc thang trước ‘Palais des Festivals’, trung tâm của lễ hội toàn cầu, nơi treo tấm biển quảng cáo khổng lồ của Liên hoan phim Cannes. Thảm đỏ vẫn được trải trên cầu thang, và một khu vực chụp ảnh được dựng ngay trước lối vào ‘Palais des Festivals’.

Lý do các phóng viên đổ xô đến đây rất đơn giản.

Buổi chiếu thứ hai của Đỉa, bộ phim Hàn Quốc duy nhất trong ‘hạng mục tranh giải’, sắp bắt đầu. Vì vậy, nhiều ngôi sao được mời đến Cannes đang lần lượt bước vào ‘Palais des Festivals’, và hàng trăm phóng viên từ khắp thế giới bận rộn bấm máy.

-Pababababak!

-Babababababaak!

Các phóng viên di chuyển ngón tay như điên và không ngừng nói chuyện.

“Buổi chiếu thứ hai của Đỉa cũng kín chỗ, đúng không?”

“Đúng vậy, lần này cũng 3000 người. Nghe nói buổi sáng cũng thế.”

“Nó nổi tiếng hơn tôi nghĩ? Tôi nghe nói buổi chiếu thứ hai của phim Nhật ngày đầu tiên còn vài ghế trống.”

“Tôi đoán là có nhiều tin đồn về chuyện này chuyện kia.”

“Có tin đồn rằng nội dung rất độc đáo.”

Vào khoảng thời gian đó.

-Sigh.

Một nhóm khoảng 10 người mặc suit hoặc váy dạ hội xuất hiện trên cầu thang của ‘Palais des Festivals’. Ngay lập tức, các phóng viên phấn khích, chớp đèn và hét lên. Họ là các giám khảo chính thức của Liên hoan phim Cannes năm nay, gồm những nhân vật hàng đầu trong ngành điện ảnh từ các quốc gia, bao gồm đạo diễn, diễn viên và quan chức.

Những giám khảo sẽ đánh giá Đỉa.

Các giám khảo tạo dáng cho phóng viên tại khu vực chụp ảnh ở lối vào. Có khá nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng vì là giám khảo, họ phải giữ im lặng và nhanh chóng biến mất vào trong ‘Palais des Festivals’.

Tuy nhiên, tiếng shutter của hàng trăm phóng viên không giảm.

“Ơ! Miley!! Miley!!!”

Vì những nhân vật tiếp tục thu hút sự chú ý vẫn xuất hiện. Siêu sao toàn cầu Miley Kara vừa xuất hiện. Mặc bộ suit trắng, cô vẫy tay với các phóng viên trước khi bước vào trong. Nhiều diễn viên, bao gồm cả diễn viên Hollywood, cũng tiến vào. Dĩ nhiên, các đạo diễn từ nhiều quốc gia cũng vậy. Trong khi đó, Joseph và Megan cũng đi qua, cùng với đội ngũ diễn viên đóng thế của Joseph và các giám đốc điều hành từ ‘Universal Movies.’

Đạo diễn vĩ đại của Hollywood, Danny Landis, cũng xuất hiện lần nữa.

“Đạo diễn Danny? Là đạo diễn Danny Landis, đúng không?”

“Tôi tưởng ông ấy đã xem Đỉa sáng nay rồi?”

“Sao ông ấy lại đến?”

Trong vài chục phút, nhiều ngôi sao bước vào ‘Rạp Lumière’ bên trong ‘Palais des Festivals’. Vì là tác phẩm ‘tranh giải’, không khí tự nhiên rất nóng. À, có một số tác phẩm có bầu không khí hơi nóng hơn so với các phim trong hạng mục tranh giải thông thường.

Lúc này.

-Babababababaak!

Đèn flash từ các phóng viên trở nên dữ dội hơn. Lý do là vì các nhân vật chính của Đỉa vừa xuất hiện. Đạo diễn Ahn Ga-bok trong bộ suit, tóc bạc Shim Shim-ho, Kang Woo-jin, Oh Hee-ryeong, Jin Jae-jun và Han So-jin khoác tay nhau. Họ tạo dáng lịch sự với các phóng viên trong khoảng ba phút, rồi tiến vào Rạp Lumière khi thời gian đến gần.

Đạo diễn Ahn Ga-bok, với mái tóc trắng ngắn và gương mặt đầy nếp nhăn, dẫn đầu.

Các diễn viên theo sau. Trên đường đến rạp, những người nước ngoài chưa vào chỗ ngồi chào đội ngũ Đỉa. Không có vấn đề gì về giao tiếp vì đã có thông dịch viên.

‘Luôn có thông dịch viên-‘

Nếu khẩn cấp, Kang Woo-jin có thể bước vào.

Dù sao, đến 7 giờ tối, Rạp Lumière với 3000 chỗ ngồi đã chật kín người nước ngoài. Kín chỗ. Quy mô lớn gấp khoảng 10 lần một rạp chiếu phim thông thường. Thật ngoạn mục khi thấy đông đảo người nước ngoài từ trước màn hình lớn đến tận phía sau.

Tuy nhiên, khi nhìn vào toàn cảnh Liên hoan phim Cannes, con số này rất ít.

Dù là một lễ hội toàn cầu, hơn nửa số người tham gia đến từ Pháp, quê nhà của Liên hoan phim Cannes. Dù vậy, vẫn thấy những gương mặt quen thuộc đây đó. Miley Kara ngồi ở hàng đầu, đôi mắt xanh đầy mong đợi. Bên cạnh cô là đạo diễn Danny Landis. Nhóm của Joseph và Megan ở giữa. 10 giám khảo chính thức của Liên hoan phim Cannes, v.v.

Rạp ồn ào vì có 3000 người.

Đúng khoảnh khắc này.

-Sure.

Một vài người bước lên bục khá lớn trước màn hình lớn. Bắt đầu là đạo diễn Ahn Ga-bok, Shim Shim-ho, Oh Hee-ryeong, Kang Woo-jin, Jin Jae-jun và Han So-jin.

Nói cách khác, đó là đội ngũ Đỉa.

Khi họ lên sân khấu, tiếng vỗ tay lớn vang lên tại Rạp Lumière náo nhiệt. Vì ánh mắt của 3000 người đều hướng về phía trước.

-Clap clap clap clap!

Trong lúc đó, một micro tay được trao cho đạo diễn kỳ cựu Ahn Ga-bok, người hơi vụng về trong bộ suit, đứng thẳng giữa đội ngũ Đỉa trên sân khấu. Một thông dịch viên đứng bên cạnh. Việc chào hỏi giám khảo và khán giả trước khi phim bắt đầu là điều hiển nhiên.

“Xin chào, tôi là Ahn Ga-bok, người đã làm đạo diễn hàng chục năm.”

Sau bài phát biểu, thông dịch viên cầm một tờ giấy ghi chú ở tay dịch sang tiếng Pháp, và dĩ nhiên, phần dịch tiếng Anh cũng được thực hiện đồng thời. Phần dịch tiếng Anh chỉ được nghe bởi những khán giả đeo tai nghe trong số 3000 người.

“Tôi và tất cả các diễn viên đã làm việc đầy đam mê cho Đỉa. Tôi hy vọng quý vị sẽ thích thú khi xem. Cảm ơn.”

Lời chào của đạo diễn Ahn Ga-bok ngắn gọn. Tiếp theo, micro được trao cho diễn viên gạo cội Shim Shim-ho.

“Xin chào, tôi là diễn viên Shim Shim-ho. Thật vinh dự khi được mời đến một lễ hội của các nhà làm phim thế giới. Tôi đã đến đây vài lần trước đây, nhưng tôi luôn hồi hộp…”

Tiếp theo là Oh Hee-ryeong. Lời chào của cô cũng không dài. Chẳng mấy chốc, micro được trao cho diễn viên đứng giữa. Đó là Kang Woo-jin, trong bộ suit đen tuyền, tóc vuốt ngược gọn gàng, gương mặt đầy vẻ thờ ơ. Khi anh nhận micro, một số khán giả trong số 3000 người trở nên phấn khích.

Đặc biệt.

‘Sao mình lại run thế này?’

Miley Kara, với mái tóc vàng buộc cao.

‘Diễn viên đó là Kang Woo-jin – anh ấy đầy vẻ ung dung. Vẻ ngoài thật của anh ấy hơi khô khan sao?’

Đạo diễn vĩ đại Hollywood Danny Landis nổi bật. Dù thế nào, ánh mắt của toàn bộ 3000 khán giả từ các quốc gia đều tập trung vào Kang Woo-jin. Bình thường, việc bị chú ý như thế không có gì lạ.

Tuy nhiên, Kang Woo-jin.

“…”

Anh rất bình tĩnh nâng micro lên. Chẳng mấy chốc, giọng nói trầm thấp nhưng bình tĩnh của Woo-jin vang lên tại Rạp Lumière.

“Xin chào. Tôi là diễn viên Kang Woo-jin.”

Thông dịch viên nói bằng tiếng Pháp, và tiếng Anh cũng được truyền đến khán giả đeo tai nghe. Đúng lúc này. Woo-jin đột nhiên liếc nhìn thông dịch viên bên cạnh và giơ một tay lên. Một cử chỉ nói rằng ‘không sao’.

Và rồi anh lại hạ thấp giọng. Lần này không phải tiếng Hàn.

“Bonsoir, je suis très content d’être à Cannes.” (Chào buổi tối, tôi rất vui khi được có mặt tại Cannes)

Tiếng Pháp của anh chuẩn như người bản xứ.

Cannes (7) > Kết thúc
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 342: Cannes (8)


Con người đôi khi chết lặng khi bất ngờ chứng kiến một điều gì đó ngoài sức tưởng tượng. Họ không nói nên lời, bị sốc đến mức ngừng suy nghĩ, v.v. Trong trường hợp này, Rạp Lumière rộng lớn với 3000 chỗ ngồi tại ‘Palais des Festivals’ chính xác là như vậy.

“…”

“…”

“…”

Bộ phim Hàn Quốc duy nhất được mời vào ‘hạng mục tranh giải’ của Liên hoan phim Cannes. Nói cách khác, buổi chiếu chiều của Đỉa. 3000 chỗ ngồi kín hết. Tuy nhiên, khán giả, gồm toàn những nhân vật nổi tiếng thế giới, lại im phăng phắc. Tất cả, bất kể quốc tịch. Bên trong rạp hoành tráng, không một tiếng ho khan.

Chuyện gì đã xảy ra sau lời chào bằng giọng trầm của Kang Woo-jin.

“Bonsoir, je suis très content d’être à Cannes.”

Tiếng Pháp vang khắp rạp. Thậm chí còn rất trôi chảy. Người phản ứng đầu tiên là thông dịch viên bên cạnh Woo-jin. Anh ta nhìn lại Kang Woo-jin với đôi mắt mở to.

‘…Cái gì, cái gì! Sao người này nói tiếng Pháp giỏi thế??! Không phải mức độ luyện tập thông thường đâu???’

Mặt khác, lời chào đầy vẻ lạnh lùng của Kang Woo-jin vẫn tiếp tục. Dĩ nhiên, vẫn là tiếng Pháp liên tục.

“Thật vinh dự khi được giới thiệu Đỉa và diễn xuất của tôi đến quý vị.”

Đôi mắt mở to của 3000 khán giả vẫn còn sốc. Có cả một chút bối rối vừa phải. Điều đó cũng dễ hiểu. Không ai ngờ rằng một diễn viên Hàn Quốc, thậm chí là người họ chưa từng thấy bao giờ, lại bất ngờ chào họ bằng tiếng Pháp.

Trong lúc đó.

“Hừ-”

“…?”

“Cái gì vậy?”

“Và-”

Đạo diễn Ahn Ga-bok, với mái tóc trắng ngắn và kinh nghiệm dày dặn.

‘Gì cơ? Cậu ta nói tiếng Pháp? Tiếng Anh, tiếng Nhật, ngôn ngữ ký hiệu chưa phải là hết sao? Cậu ta từng sống ở đây à??’

Các diễn viên gạo cội Shim Shim-ho và Oh Hee-ryeong.

‘Cậu này – không có giới hạn sao? Có khả năng như vậy mà còn nói được nữa? Trừ khi được đào tạo để trở thành diễn viên từ ngày đầu, điều này là không thể.’

‘…Trời ơi, luyện tập sao nổi?? Không, dù tôi chẳng biết tiếng Pháp, nhưng đây là trên cả tiêu chuẩn? Cậu này rốt cuộc là gì vậy?’

Thậm chí Jin Jae-jun và Han So-jin, với miệng há hốc.

‘Điên rồi. Cậu ta còn nói được tiếng Pháp?? Du học… cũng ở Pháp sao??!’

Cả đội ngũ Đỉa đều ngây người nhìn Kang Woo-jin, người đang đứng cùng họ. Gương mặt họ như mất hồn. Dĩ nhiên, những ảo tưởng cũng tự động phóng đại. Nhưng Woo-jin, chẳng màng đến sự sốc của những người xung quanh, không ngừng nói.

“Tôi hồi hộp khi nghĩ đến việc xem Đỉa cùng nhiều người, nhưng tôi đã diễn hết mình, không để thiếu sót gì.”

Từ khoảng thời điểm này.

“Diễn viên Hàn Quốc đó là gì vậy? Sao nói tiếng Pháp trôi chảy thế?”

3000 khán giả bắt đầu xôn xao. Đặc biệt là những người Pháp, chiếm hơn nửa số khán giả.

“…Thật đáng kinh ngạc. Cậu ta luyện tập sao? Cảm giác tự nhiên như thể đã trải qua điều gì đó.”

“Tôi không nghĩ là luyện tập… Dù cậu ta chỉ sống ở Pháp, tôi cũng tin. Chúng ta biết khi nghe mà.”

“Diễn viên đó không phải nói tiếng Anh trôi chảy trên thảm đỏ sao?”

“Dĩ nhiên, phát âm chuẩn như người bản xứ. Có vẻ cậu ta từng sống ở Pháp.”

“CÓ lẽ cậu ta học diễn xuất ở Pháp.”

“À, có khả năng đó.”

Các quan chức Cannes, diễn viên, đạo diễn, phóng viên, v.v. Thật kỳ lạ khi một diễn viên Hàn Quốc sống xa xôi lại nói ngôn ngữ bản xứ của họ một cách tự nhiên như vậy.

“Diễn viên Hàn Quốc trong lịch sử Cannes. Đây là lần đầu tiên một diễn viên châu Á nói tiếng Pháp ở trình độ bản xứ, đúng không?”

“Tôi nghĩ trước đây có người tập vài câu đơn giản, nhưng như thế này là lần đầu. Tôi vừa chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ.”

“Đáng kinh ngạc, có vẻ cậu ta có mối liên hệ ở Pháp.”

“Nếu nhìn vào kỹ năng tiếng Pháp, chắc chắn cậu ta đã sống ở đây ít nhất vài năm, có khi còn hơn.”

“Có thể là con lai.”

“Hừm.”

Tiếng xì xào ngày càng lớn. Liên hoan phim Cannes có vẻ là lễ hội cho người từ khắp nơi trên thế giới, nhưng bên trong, có rất nhiều người Pháp. Vì thế, họ càng phấn khích hơn.

Kang Woo-jin kết thúc lời chào bằng tiếng Pháp.

“Như đạo diễn đã nói, tất cả diễn viên và nhân viên đã làm việc chăm chỉ để hoàn thành tác phẩm này. Tôi hy vọng quý vị sẽ thưởng thức nó với sự thích thú.”

Anh, trong bộ suit đen tuyền, bình tĩnh trao micro lại. Jin Jae-jun, người đang ngây người nhìn Woo-jin, đột nhiên nhận micro tay. Nhưng ánh mắt của đội ngũ Đỉa và 3000 khán giả vẫn.

“…”

Kang Woo-jin, với gương mặt poker cứng rắn, hoàn toàn gây ấn tượng. Miley Kara hét lên với đôi mắt xanh lấp lánh. Tất nhiên, là trong lòng.

‘Cậu ta rốt cuộc là gì?!’

Điều này đặc biệt đúng vì cô đã chứng kiến khá nhiều điều về Woo-jin.

‘Tiếng Anh thì ổn, nhưng cậu ta còn giỏi tiếng Nhật? Thêm cả giọng hát tuyệt vời và chơi piano! Thậm chí cả CQC! Diễn xuất thì ở mức độ kỳ lạ???’

Trên đường đi, cô thậm chí còn nhớ đến những món ăn mà Kang Woo-jin đã chuẩn bị. Nghĩ lại, anh còn có kỹ năng nấu ăn ở đẳng cấp đầu bếp. Bản thân Kara, một ngôi sao thế giới, có khả năng diễn xuất và âm nhạc, nhưng sức mạnh thể chất của diễn viên Hàn Quốc lạnh lùng trước mặt cô thật sự xa vời.

‘Quái vật, người ngoài hành tinh. Những từ đó chưa đủ sao? Và tại sao cậu ta lại bình tĩnh thế sau khi làm cả rạp đảo lộn??’

Biểu cảm của 10 giám khảo chính thức của Liên hoan phim Cannes cũng đa dạng. Điểm chung là sự ngạc nhiên. Joseph và Megan nhíu mày, trông như tự hỏi liệu những gì họ thấy có phải thực tế không.

“Nói tiếng Pháp không có gì lạ. Không, lạ chứ. Rất lạ.”

“Thực tế là khó có thể giỏi dù chỉ một ngôn ngữ. Kang Woo-jin nói nhiều ngôn ngữ mà không chút do dự – người đàn ông đó có thể đang sống kiếp thứ hai.”

“Ngay cả kiếp thứ hai cũng lạ.”

Đội ngũ diễn viên đóng thế và các giám đốc điều hành của ‘Universal Movies’ cũng kinh ngạc. Vì một diễn viên có quá nhiều thứ. Ngược lại, đạo diễn Danny Landis, một tên tuổi lớn ở Hollywood không quen thuộc với Kang Woo-jin, lại khá bình tĩnh. Dĩ nhiên, ông ngạc nhiên, nhưng so với người khác, ông thiếu thông tin.

‘Kỹ năng tiếng Pháp ở trình độ bản xứ.’

Đạo diễn Danny, với tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Woo-jin trên sân khấu và nhớ lại một lời giải thích của Joseph mà ông nghe ban ngày. Quá khứ của Kang Woo-jin rất mơ hồ.

‘Tôi nghe nói tiếng Anh của cậu ta cũng ở trình độ cao. Thấy cậu ta nói tiếng Pháp trôi chảy thế này, có vẻ cậu ta đã phát triển kỹ năng diễn xuất không phải ở Hàn Quốc mà ở Hollywood.’

Những sai lầm lan tràn.

‘Dù sao, diễn viên đó- cậu ta khá thoải mái. Cậu ta có nhiều can đảm hay chỉ là ung dung? Dù nhìn thế nào, cậu ta không phải diễn viên ra mắt hai năm.’

Tại đây, đạo diễn Danny tập trung vào điều khác ngoài tiếng Pháp của Woo-jin. Năng lượng và phẩm chất mà anh toát ra xứng đáng với một diễn viên kỳ cựu.

‘Một phẩm chất hay sự điềm tĩnh khá hiếm có. Thứ đó không thể bắt chước. Nó tự nhiên tỏa ra. Làm sao có thể đạt được điều đó trong hai năm?’

Lực lượng hiện tại của Kang Woo-jin chỉ có thể đạt được sau hàng chục năm làm diễn viên. Thực tế là không thể học được trong hai năm. Đạo diễn Danny, một gã khổng lồ Hollywood, không thể không biết điều này.

Dù thế nào.

“…Xin chào, tôi là diễn viên Jin Jae-jun.”

Khi không khí nóng lên, Jin Jae-jun tiếp tục lời chào. Dĩ nhiên, ngay cả lúc này, gương mặt poker của Kang Woo-jin vẫn không dao động. Tuy nhiên, Woo-jin đang run rẩy bên trong ngay lúc này.

‘Trời – mệt quá! Tôi hồi hộp đến mức suýt hét lên! Trời ơi, áp lực quá vì mọi người nhìn chằm chằm thế này. Dù sao, bao giờ tôi lại dùng tiếng Pháp nữa đâu??’

Khái niệm chính thức đầu tiên của Liên hoan phim Cannes đã thành công rực rỡ.

‘Chưa chắc tôi sẽ thắng giải, nên làm thử lúc này là đúng. À, nhưng tim tôi đập thình thịch!’

10 phút sau.

Sau khi các nhân vật chính của Đỉa hoàn thành lời chào, họ ngồi vào hàng ghế đầu tiên trong rạp. Trong khi đó, ánh mắt của 3000 khán giả tập trung vào Kang Woo-jin.

Vì tác động của anh quá mạnh.

Dĩ nhiên, tiếng xì xào vẫn tiếp tục. Là thành viên của 10 giám khảo hay ai đó.

“Cậu ta là một diễn viên đáng kinh ngạc.”

“Ừ, chắc chắn là đặc biệt. Chuyện này sẽ thu hút sự chú ý.”

“Diễn xuất thì sao?”

“Bây giờ xem sẽ biết.”

“Nếu diễn xuất thất vọng, tác động này sẽ nhanh chóng tan biến.”

“Ngược lại, nếu diễn xuất tốt, tác động hiện tại sẽ rất lớn.”

“Tôi cần tập trung vào buổi chiếu trước.”

Phóng viên, v.v.

“Diễn viên đó, Kang Woo-jin? Tôi thích dù diễn xuất tốt hay tệ. Dù thế nào, cậu ta cũng thành chủ đề nóng.”

“Đúng vậy, nhưng sẽ thú vị hơn nếu diễn xuất hơi thất vọng.”

“Nếu nghe tin đồn, có vẻ diễn xuất không tệ.”

“À, bắt đầu rồi. Xem trước đã.”

Lúc này, ánh sáng trong Rạp Lumière hoành tráng được tắt. Điều này có nghĩa là buổi chiếu thứ hai của Đỉa sắp bắt đầu. Không cần nói, Kang Woo-jin, với gương mặt thờ ơ.

‘Ồ, bắt đầu rồi.’

Toàn bộ khán giả, bao gồm đội ngũ Đỉa, đạo diễn Kara, Danny, đều hướng mắt về màn hình lớn. Rồi vài giây im lặng. Thứ đầu tiên vang lên là âm thanh.

-[“Hà.”]

Tiếng ai đó thở vang khắp rạp tối. Màn hình lớn tối dần chuyển sang màu xám. Ngay lập tức, 3000 khán giả nhận ra màu xám đó là khói thuốc lá. Góc quay là cận cảnh qua làn khói thuốc. Gương mặt một người đàn ông hiện lên trên màn hình. Đó là Kang Woo-jin.

Cùng lúc, phần lồng tiếng của anh.

-[“Tôi không biết mình là ai nữa. Bạn tồn tại với tư cách gì? Tôi lạc lối. Những gì tôi nói có đúng không?”]

Những câu thoại của Kang Woo-jin lan tỏa khắp Cannes.

-[“Chẳng phải họ chỉ đang tìm cớ để phù hợp với tình huống sao? Tôi lại không biết. Có lẽ sáng mai bạn sẽ mỉm cười.”]

Không có vấn đề gì với phụ đề tiếng Anh chạy ở dưới màn hình.

-[“Sáng mai, người mỉm cười sẽ là tôi chứ? Tôi rối trí. Tôi đang bắt chước ai đó, hay là chính tôi?”]

Kang Woo-jin trên màn hình. Không, ‘Park Ha-seong’ đang ngồi xổm. Toàn cảnh. Anh liên tục phả khói thuốc. Biểu cảm của anh chán chường, nhưng làn khói anh phả ra đầy khó khăn. Woo-jin sớm dụi điếu thuốc xuống sàn và ngẩng đầu nhìn trời. Thời tiết thật đẹp. Nhưng Kang Woo-jin không cười. Anh chỉ chậc lưỡi ngắn.

Giọng anh lại vang lên.

-[“Nhưng giờ tôi không thể tìm thấy con người thật của mình. Tôi nghĩ tôi đã quên nó trên đường đi. Sẽ khó để tìm lại.”]

Lúc này, một tiếng hét không rõ người vang lên.

“Này! Này!! Đừng đùa nữa, quay lại làm việc đi!!”

“…À-vâng.”

Kang Woo-jin bất ngờ đứng dậy. Mặc bộ suit rẻ tiền, anh nhặt khay tròn đặt gần đó. Trên màn hình, nhiều người giàu có đang tiệc tùng trong sân cỏ rộng lớn, sống cuộc sống xa xỉ.

-♬♪

Một nơi đầy âm nhạc cổ điển nhẹ nhàng và thư thái. Góc quay dần đi lên. Tiêu đề xuất hiện giữa màn hình, cho thấy Kang Woo-jin giữa đám tài phiệt.

-Đỉa

Đến thời điểm này, 3000 khán giả đã thưởng thức trong bình yên. Nhưng chẳng bao lâu, cú twist ập đến.

-[“Anh đang tìm gì?”]

Cuộc gặp giữa Kang Woo-jin và người vợ không nói được, Oh Hee-ryeong. Và ngôn ngữ ký hiệu của Woo-jin. Ngay lập tức, biểu cảm khán giả thay đổi. Có vẻ họ lại sốc lần nữa. Vì không chỉ tiếng Pháp, mà ngôn ngữ ký hiệu cũng rực rỡ. Dĩ nhiên, đó là câu chuyện của Woo-jin trong phim.

Tiếp theo là Shim Shim-ho. Nói cách khác, sự xuất hiện của ‘Chủ tịch Yoon Jeong-bae’. Chẳng mấy chốc, họ gắn ‘đỉa’ vào tứ chi.

[“Cưng, anh sẽ ở lại đây chơi với đứa bé đó. Bữa tiệc chán quá.”]

Ngay lập tức, 3000 khán giả tập trung vào Đỉa. Căng thẳng đột nhiên tăng vọt. Hầu hết khán giả vẫn mong đợi đây là câu chuyện thành công, nhưng Đỉa lại mang một sự tao nhã bí ẩn.

Diễn viên ngay lập tức thu hút sự chú ý của 10 giám khảo và khán giả là Shim Shim-ho.

‘Như dự đoán, năng lượng khác thường ngay từ khi xuất hiện.’

Từ cuộc đối thoại giữa Kang Woo-jin và Shim Shim-ho, Đỉa tăng tốc độ.

-[“Việc anh phải làm rất đơn giản. Anh có thể làm thư ký cho vợ tôi.”]

-[“Ông đang nói gì vậy?”]

-[“Tôi nói anh chỉ cần làm người hầu cho tôi, vì là thư ký. Anh trở thành bạn đồng hành của vợ tôi, chơi với cô ấy, ăn cùng cô ấy, đi mua sắm với cô ấy.”]

-[“…”]

-[“Chỉ có một mục tiêu. Trước tiên, hãy khiến vợ tôi phụ thuộc vào anh một cách mù quáng.”]

Khởi đầu của thảm họa. Từ thời điểm này, khán giả nhận ra những thay đổi tinh tế trong biểu cảm và tâm lý của Kang Woo-jin. Điều này xảy ra sau khi anh gia nhập gia đình tài phiệt. Cảm xúc của anh với người vợ ‘Yoo Hyeon-ji’ dần trở nên ít liên quan đến ‘công việc’ mà nghiêng về ‘thực tế’, và một chút ‘sự chiếm hữu’ rất nhẹ được thể hiện.

Lời nói dối đầu tiên là với ‘Yoon Ji-min’, con gái út của gia đình tài phiệt.

-[“Mẹ vừa nói gì!”]

-[“Bà ấy bảo tôi làm bạn với cô ấy.”]

Không, người vợ ‘Yoo Hyeon-ji’ đã nói bằng ngôn ngữ ký hiệu ‘Hãy phớt lờ con gái tôi.’ Tuy nhiên, Yoon Ji-min tin lời Park Ha-seong. Tin sao? Hãy tin lời tôi. Từng chút một, ‘Park Ha-seong’ hoặc Kang Woo-jin trên màn hình thay đổi. Yoo Hyun-ji và Yoon Ji-min bị nhắm đến, không phải người khác.

Khi nói dối, nó trở thành sự thật.

-[“Vậy là thật sao?”]

Rồi nó không còn là hư cấu. Ai có thể nói dối? Trong ngôi nhà này, chỉ có Kang Woo-jin. Dối trá và sự thật không thể nhìn thấy bằng mắt. Chỉ có hiện tượng xảy ra. Nói dối giống như ma thuật. Nếu thốt ra, nó sẽ thành sự thật.

Tâm lý của Kang Woo-jin phát triển thành một nhân vật nghiêm trọng.

Ảnh hưởng của anh tăng lên, tầm vóc của anh lớn dần.

Kinh hoàng thay, gương mặt Woo-jin hoàn toàn khác so với ban đầu. Chủ tịch Yoon Jeong-bae cảm thấy mọi thứ đang trở nên kỳ lạ, nhưng ông quá bận rộn. Người đầu tiên xuất hiện ở đây là Yun Ja-ho.

Bối cảnh là sân của một ngôi nhà rất lớn.

Yun Ja-ho là người lên tiếng trước, cười lớn.

-[“Gần đây mẹ cậu thế nào?”]

Kang Woo-jin không trả lời ngay. Anh liếc nhìn Yun Ja-ho. Cận cảnh đôi mắt anh. Sức mạnh trong mắt anh đã biến mất. Anh đã biến đổi và biến đổi. Anh trong sáng nhưng bị che mờ. Trong Đỉa, có nhiều cảnh cận cảnh mắt của Kang Woo-jin. Đó là để thể hiện ý định của anh với khán giả.

Giờ anh là một con quái vật im lặng.

-[“Thưa ngài. Không, tình trạng của mẹ rất tốt.”]

Và.

‘…Trời ơi.’

Đôi mắt xanh của Miley Kara mở to, cô che miệng bằng cả hai tay.

‘Thứ gì đó vượt xa phương pháp. Tôi không thể diễn tả diễn xuất đó bằng lời.’

Vì cô sợ hãi.

Cannes (8) > Kết thúc
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 343: Bế mạc (1)


-[“…Cái gì? Mẹ?”]

-[“Mẹ cậu bảo tôi gọi như thế.”]

Yoon Ja-ho tức giận, túm cổ áo Kang Woo-jin. Woo-jin mỉm cười bí ẩn.

-[“Mẹ cậu sẽ buồn đấy.”]

Yoon Ja-ho nói rằng nếu anh là một con đỉa, hãy sống như một con đỉa. Đừng nghĩ đến việc bước vào cùng một thế giới. Đừng nhầm lẫn. Chẳng mấy chốc, gương mặt Kang Woo-jin được ghi lại trên màn hình lớn. Anh đang nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa sổ phòng khách ở tầng một của ngôi nhà khổng lồ.

Cùng với Yoon Ja-ho. Cùng một không gian.

Woo-jin phản chiếu trong cửa sổ mỉm cười nhè nhẹ. Nó đang lớn dần từng chút. Rồi góc quay chuyển. Không phải phản chiếu mà là hình ảnh thật của Kang Woo-jin. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy Yoon Ja-ho trước mặt.

Nụ cười đã lan tỏa khắp nơi.

Vô cảm. Và dối trá. Tin tưởng.

-[“Chúng ta ở cùng nhau.”]

Đến thời điểm này, từng khán giả trong số 3000 người lấp đầy Rạp Lumière nhận ra.

Rằng ‘Park Ha-seong’ đang mắc hội chứng Ripley.

Từ “hội chứng Ripley” không bao giờ xuất hiện trong Đỉa. Nhưng tất cả đều nhận ra. Chẳng mấy chốc, hầu hết khán giả liếc nhìn Kang Woo-jin ở hàng ghế đầu. Khoảng cách giữa những gì trong phim và những gì họ thấy trước đó thật nực cười.

Trong số đó, 10 giám khảo chính thức của Liên hoan phim Cannes không thể rời mắt khỏi Kang Woo-jin trên màn hình lớn.

‘Cậu ta có thể tự do thể hiện cảm xúc qua ánh mắt.’

‘Biểu cảm thật đáng kinh ngạc. Chỉ riêng điều đó đã đủ khiến người ta nhận ra hội chứng Ripley. Cậu ta từng mắc bệnh này thật sao??’

‘Diễn xuất nữ tính??’

‘Cậu ta либо có kinh nghiệm, либо luyện tập như điên. Nếu là luyện tập, tôi không thể tưởng tượng được mất bao nhiêu thời gian.’

So với lúc đầu, diễn xuất của Kang Woo-jin trong Đỉa tỏa sáng từ đầu đến giữa phim. Thứ từng là Shim Shim-ho bỗng xoay 180 độ. Điều này được chứng minh bởi việc 3000 khán giả say mê ‘Park Ha-seong’ trong Đỉa.

Không rõ chính xác điều đó bắt đầu từ khi nào.

Khi xem phim, đến một lúc nào đó, tất cả chỉ nhìn Kang Woo-jin. Tuy nhiên, diễn xuất của anh không cảm giác như diễn xuất. Bắt đầu với Miley Kara, người đang che miệng khi nhìn màn hình lớn.

‘Tôi nổi da gà. Và tôi sợ.’

Tất cả khán giả.

Khi xem Đỉa, họ chia sẻ một suy nghĩ rõ rệt chung.

Bộ phim này không giống một bộ phim.

Điều này không có nghĩa là tác phẩm thiếu chất lượng. Ngược lại, chất lượng của Đỉa vượt xa trí tưởng tượng. Tuy nhiên, trong số các diễn viên dẫn dắt Đỉa, diễn xuất của Kang Woo-jin rất chân thực.

‘Gần như là một bộ phim tài liệu.’

‘Diễn xuất của Kang Woo-jin quá sống động. Đây là phim, đúng không? Sao cảm giác như tôi đang xem một bộ tài liệu?’

‘Cảm giác như tôi đang quan sát một người thật, và tôi không thể tin cậu ta diễn tốt như tôi.’

Kết quả là, Đỉa nằm ngoài phạm vi của một bộ phim. Nó ở mức phát sóng câu chuyện của một người thật tên Park Ha-seong, người gia nhập một tập đoàn và trải qua hội chứng Ripley.

Mọi thứ càng tối tăm hơn theo thời gian.

Rạp Lumière tràn ngập không khí nóng bức, khó chịu, dính nhớp. Diễn xuất của một diễn viên đang làm gián đoạn nhịp thở của 3000 khán giả.

Đã đến giữa và cuối phim.

Khi khán giả nín thở nhìn màn hình, căng thẳng của Kang Woo-jin trong Đỉa đã hoàn toàn khác so với ban đầu. Anh là một con người hoàn toàn khác. Anh mang đầy dối trá trên cơ thể, nhưng anh đang sống sự thật.

-[“Đừng cười trước khi nhét điếu thuốc vào miệng.”]

-[“Anh.”]

-[“Cái quái gì! Cái gì? Anh??!”]

Nó đầy chân thành. Kang Woo-jin bình tĩnh và dịu dàng.

-[“Sao anh lại cảnh giác với tôi thế?”]

-[“Cảnh giác với loại người như anh? Nó xoay đúng hướng rồi.”]

-[“À, thế sao? Tôi nghĩ tôi hiểu rồi.”]

Và anh tự do. Không ai trong phim có thể ngăn cản anh. Gương mặt Woo-jin phản chiếu trong khung ảnh gia đình được hiển thị trên màn hình lớn. Khung ảnh đầy sự thật đã quên đi dối trá.

Đạo diễn Danny Landis, người nghiêm túc xoa cằm, thầm thán phục.

‘Cảnh này thật tuyệt vời dù xem lại lần nữa.’

Đạo diễn không chỉ là đạo diễn, mà biểu cảm của diễn viên lấp đầy màn hình khiến người ta phải thốt lên.

‘Cậu ta tự biện minh bằng một lời dối khác dù đối mặt với bằng chứng rõ ràng của một lời nói dối, điều xác nhận rõ nhất rằng cậu ta đã trở thành quái vật. Cậu ta thể hiện điều đó chỉ bằng ánh mắt và một câu thoại. Con quái vật thật sự là diễn viên đó.’

10 giám khảo, Kara và phần còn lại của khán giả vô thức thốt lên những tiếng xuýt xoa quanh đây. Đội ngũ Đỉa ở hàng ghế đầu cũng đang xem Đỉa hoàn chỉnh với tư thế ngay ngắn. Kang Woo-jin, với gương mặt trang nghiêm, cũng vậy.

Tuy nhiên, anh đang lẩm bẩm một phản ứng hoàn toàn khác với không khí trang nghiêm này bên trong.

‘Mặt tôi to ra kìa.’

Anh hơi xấu hổ khi thấy gương mặt khổng lồ của mình chiếu trên màn hình lớn. Tuy nhiên, không ai nhận ra bản chất của Kang Woo-jin. Có nhiều người liếc nhìn, nhưng lớp vỏ bọc của Woo-jin cực kỳ vững chắc.

Rồi Đỉa đến phần kết.

Trở thành một con quái vật, anh phải g**t ch*t sự thật để vẫn là một con quái vật. Người duy nhất có thể lan truyền những lời dối của ‘Park Ha-seong’ là ‘Yoo Hyeon-ji’, người vợ tin tưởng và quan tâm đến anh nhất.

-[“Tôi rối trí về việc mình là ai.”]

Tuy nhiên, ‘Yoo Hyeon-ji’ là sự thật, và đồng thời, cô là phương tiện khiến những lời dối của ‘Park Ha-seong’ trở thành hiện thực. Như thể anh đã tự cắt cổ mình.

-[“Vì vậy, tôi sẽ kiểm tra.”]

‘Park Ha-seong’ rời xa thực tại. Nơi anh được tìm thấy là trên sofa trong phòng khách của biệt thự. Cảnh này là điều duy nhất có thật đối với Park Ha-seong.

Chẳng mấy chốc, góc quay di chuyển ra xa, và phần lồng tiếng của Kang Woo-jin lại vang lên khắp rạp.

-[“Ban đầu, đó là sự ghen tị. Tôi muốn nó. Thế giới của các người. Nhưng giờ tôi không thể tìm thấy con người thật của mình. Tôi nghĩ tôi đã quên nó trên đường đi. Sẽ khó để tìm lại.”]

Màn hình lớn tối dần.

Bên trong.

-♬♪

Phần credit cuối bắt đầu lăn cùng với nhạc phim kỳ lạ. Đỉa dài khoảng 2 tiếng đã kết thúc. Cùng lúc, tiếng vỗ tay lớn bất ngờ vang lên khắp rạp.

-Clap clap clap clap!

Ngay khi phim kết thúc, 3000 khán giả đứng dậy và vỗ tay.

Toàn thể đứng dậy vỗ tay.

Tất cả 10 giám khảo, bao gồm đạo diễn Hollywood bậc thầy Danny Landis, Miley Kara, Joseph và Megan, dành tặng đội ngũ Đỉa nhiều lời khen ngợi, không phải vì lịch sự mà từ tận đáy lòng.

-Clap clap clap clap!

-Clap clap clap clap!

Kang Woo-jin hơi bất ngờ.

‘Trời – bất ngờ thật.’

Vì đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm điều này. Dù đây là Cannes, Pháp, những người đứng dậy vỗ tay là hàng nghìn người nước ngoài mà anh chưa từng gặp. Woo-jin bất ngờ khi thấy điều đó, nhưng cũng không khỏi xúc động.

‘Đỉnh thật.’

Rạp Lumière hoành tráng. Tiếng vỗ tay như trút. Đội ngũ Đỉa, bao gồm Woo-jin và đạo diễn Ahn Ga-bok, đứng dậy chào khán giả, và khoảng 100 phóng viên trong khán giả chụp ảnh đội ngũ Đỉa. Hàng chục, thậm chí hàng trăm người quay lại tình cảnh bằng điện thoại.

Chắc những video như thế này đang lan truyền trên YouTube.

Dù thế nào, Rạp Lumière yên tĩnh đã biến thành một cảnh tượng điên cuồng. Không biết khi nào sức nóng mới nguội. Kang Woo-jin tự nghĩ rằng cảnh tượng hiện tại thật kỳ lạ. Vì nó hoàn toàn khác với không khí của các phim Nhật Bản trong ‘hạng mục tranh giải’ vào ngày đầu tiên.

‘Các phim ngày đầu tiên có như thế này không?? Ừ thì có vỗ tay, nhưng không to thế này, đúng không?’

Woo-jin không biết rõ về Cannes, nhưng dù sao, ngày đầu tiên không có cảnh đứng dậy vỗ tay. Joseph, trong số 3000 khán giả đang đứng dậy vỗ tay, hỏi đội ngũ diễn viên đóng thế và các giám đốc điều hành của Universal Movies.

“Thế nào?”

Họ đã chứng kiến cảnh quay dài của Lợi ích của cái ác và cũng đã nghe trước rằng Kang Woo-jin sẽ diễn nhập vai. Vì thế, kỳ vọng rất cao. Dĩ nhiên, không một ai tỏ ra thất vọng.

“Thật tuyệt vời, Joseph. Như anh nói, diễn xuất ‘hành động’ chỉ là một khả năng của Kang Woo-jin.”

“Phần chính là diễn xuất nhập vai, như thể mang cả người thật vào.”

“Thành thật mà nói, những cảnh quay dài của Lợi ích của cái ác giờ đã nhạt đi chút rồi. Chắc chắn là diễn xuất của cậu ta quá xuất sắc.”

Vào lúc này, với Kang Woo-jin ở ghế ngay trước màn hình.

-Sigh.

Một người đàn ông nửa hói, đeo kính tròn tiến đến. Đó là đạo diễn Hollywood bậc thầy Danny Landis.

“Đã lâu rồi tôi mới xem một tác phẩm khiến tôi quên thời gian.”

Ông bắt tay với Kang Woo-jin bình tĩnh.

“Và diễn xuất của cậu ấn tượng đến mức để lại dư ảnh.”

Đạo diễn Ahn Ga-bok mở to mắt. Một điểm cộng là khán giả xung quanh, bao gồm các diễn viên, thì thầm.

“Đạo diễn Danny khen diễn xuất của cậu ấy.”

“Ông ấy nổi tiếng là khá nghiêm khắc ở Hollywood, đúng không?”

Vì đạo diễn Danny Landis không phải người dễ thấy. Mặt khác, Kang Woo-jin giữ gương mặt nghiêm nghị và lẩm bẩm với mình. Không có chút phấn khích.

‘Sao tôi lại không được lòng các ông già thế nhỉ??’

Sau đó.

Sau buổi chiếu của Đỉa, Rạp Lumière ồn ào một lúc. 3000 khán giả đã xem không rời ghế ngay lập tức và dõi theo đội ngũ Đỉa, bao gồm Kang Woo-jin, bị các phóng viên vây quanh.

Khoảng 30 phút.

Trong 30 phút, đội ngũ Đỉa phải thực hiện vô số cuộc phỏng vấn và chụp ảnh. Dĩ nhiên, Kang Woo-jin là người được hỏi nhiều nhất và tạo dáng nhiều nhất. Họ thoát ra được, nhưng sự vội vã không kết thúc.

“Tuyệt vời nhất!”

“Thật là một bộ phim đáng nhớ!”

Những người được coi là nổi tiếng ở mỗi quốc gia. Nói cách khác, khán giả đổ xô đến đội ngũ Đỉa. Lần này, Kang Woo-jin cũng là người nhận được nhiều sự chú ý nhất.

Độ nổi tiếng của anh bùng nổ.

Diễn xuất, ngôn ngữ ký hiệu, tiếng Pháp, v.v. Một lượng câu hỏi khủng khiếp được đặt ra cho Woo-jin, nhưng Kang Woo-jin giữ bình tĩnh và trả lời phù hợp. Nhờ vào chất lượng của lớp vỏ bọc. Trong khi đó, đạo diễn Danny, Kara, Joseph và Megan cũng chào ngắn gọn đội ngũ Đỉa.

Rạp quá đông, không có thời gian cho một cuộc trò chuyện dài.

Cuối cùng, có 10 giám khảo chính thức từ Liên hoan phim Cannes. Tuy nhiên, vì là giám khảo, họ không thể đưa ra đánh giá chi tiết hay hỏi sâu. Chỉ chào đơn giản.

Ngay cả khi các giám khảo rời rạp.

“Hừm-”

“…”

Gương mặt họ đầy lo lắng. Điều đó tự nhiên thôi, vì nhiều thứ phải được quyết định trước ngày lễ trao giải, và Đỉa mà họ vừa xem đủ khiến họ phải trăn trở.

Dù thế nào, khoảng một giờ trôi qua.

Mãi đến 10 giờ tối, Kang Woo-jin mới trở về phòng khách sạn.

“Ôi, chết mất.”

Anh ném mình xuống giường mà không thèm cởi suit. Dĩ nhiên, Choi Seong-gun, người anh gặp trước khi vào phòng, đã hỏi anh vài câu. Vì anh ấy cũng nghe được tin đồn. Kang Woo-jin nói tiếng Pháp ở trình độ bản xứ. Ừ thì, dù sao cũng không phải vấn đề lớn.

Vì Choi Seong-gun đã định sẵn sẽ chấp nhận mọi thứ.

Chẳng mấy chốc, Kang Woo-jin thở dài. Cảm giác như một thứ gì đó vừa trôi qua mà anh không kịp suy nghĩ để sử dụng không gian phụ. Woo-jin vùi mặt vào giường và nhớ lại những sự kiện xảy ra vài giờ trước. Anh trải nghiệm trực tiếp, nhưng nó không giống thật.

“Điên rồ thật, với 3000 người thế này, lễ trao giải sẽ còn điên rồ hơn.”

Anh đang nói về lễ bế mạc và trao giải. Tự nhiên là hàng chục nghìn người sẽ đổ xô đến. Dù thế nào, đây là kết thúc của lịch trình chính thức của Đỉa. Giờ Kang Woo-jin generally tự do, trừ một vài cuộc phỏng vấn nhỏ và lịch trình cho đến lễ bế mạc và trao giải, chỉ còn vài ngày nữa.

Tại thời điểm này, Kang Woo-jin nhớ đến gương mặt đạo diễn Danny. Không, chính xác là những gì ông nói lần trước.

‘Gặp nhau sớm và nói chuyện chi tiết nhé.’

Woo-jin nghiêng đầu.

“Cái gì?”

Hai ngày sau, ngày 4. Hàn Quốc.

Tại Cannes, Pháp, ngày thứ năm của lễ hội đã diễn ra sôi nổi. Dĩ nhiên, những thứ liên quan đến Kang Woo-jin cũng tiến triển đều đặn ở Hàn Quốc. Chẳng hạn, Lợi ích của cái ác. Nhà sản xuất Song Man-woo và giám đốc tổng thể của Netflix Hàn Quốc, Kim So-hyang, tụ họp tại DM Productions.

Bắt đầu với giám đốc tổng thể Kim So-hyang.

“Nhà sản xuất, đã xác nhận rồi. Đẩy nhanh lịch ra mắt Lợi ích của cái ác.”

“Có thể tiến hành mà không có tiếng ồn không?”

“Dĩ nhiên, không có vấn đề gì khi đẩy nhanh lịch, dù là trong năm nay hay đầu năm sau. Tuy nhiên, cần đặt ngày ra mắt trước và lập kế hoạch trước.”

“Đó là điều tự nhiên.”

Kim So-hyang sau đó mỉm cười với nhà sản xuất Song Man-woo.

“Hãy tập trung vào phần 1, tập 1 đến 6. Hiện tại, càng sớm ra mắt càng tốt.”

Trong khi đó, vô số vấn đề đang xuất hiện trên các phương tiện truyền thông trong nước. Trong số đó, một bài báo xuất hiện nhiều từ sáng nay nổi bật.

『[Liên hoan phim Cannes] Lễ bế mạc và trao giải sẽ diễn ra tại Cannes vào 10 tháng 10, 7 giờ tối, và tại Hàn Quốc vào 3 giờ sáng…Xác nhận phát trực tiếp trên YouTube!』

Lễ bế mạc và trao giải của Cannes sẽ được phát trực tiếp.

Bế mạc (1) > Kết thúc
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 344: Bế mạc (2)


Ở Hàn Quốc là buổi sáng, nhưng tại Cannes, Pháp, nơi Liên hoan phim Cannes đang đi được nửa chặng đường, mới chỉ là sáng sớm ngày 4, vừa qua nửa đêm. Thời gian khoảng 1 giờ sáng. Khi lễ hội toàn cầu, vốn ồn ào suốt cả ngày, chìm vào sự tĩnh lặng, Kang Woo-jin được tìm thấy trong phòng khách sạn của mình.

“Hừm-”

Nằm dài trên giường trong bộ đồ thoải mái. Gương mặt và tóc anh trông tự nhiên, như vừa mới rửa xong. Dĩ nhiên, lớp vỏ bọc hoàn hảo trên gương mặt vẫn tràn ngập khắp nơi.

Nhìn tình trạng của anh, có vẻ anh chưa định đi ngủ.

-Phù.

Woo-jin nằm đó, lướt điện thoại. Vừa nãy, anh đã kiểm tra các phương tiện truyền thông địa phương của Pháp, và giờ chuyển sang tình hình ở Hàn Quốc. Từ khóa tìm kiếm đầu tiên là Liên hoan phim Cannes. Vì đây đã là một từ khóa cực kỳ nóng, các bài báo được đăng tải từng phút, và trong số đó, bài báo được chú ý nhất hiện nay thu hút ánh mắt của Kang Woo-jin.

『[Liên hoan phim Cannes] Lễ bế mạc và trao giải sẽ diễn ra tại Cannes vào 10 tháng 10, 7 giờ tối, và tại Hàn Quốc vào 3 giờ sáng…Xác nhận phát trực tiếp trên YouTube!』

Bài báo liên quan đến lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes. Nó khớp với lịch trình chính thức.

“Ồ, ra vậy, cái này được phát trực tiếp. Phải nói với bố mẹ mới được.”

Lễ hội được lên kế hoạch kéo dài đến ngày 9 và kết thúc, quyết định cuối cùng của midday của 10 giám khảo chính thức Cannes sẽ được đưa ra vào đêm đó. Và phần cuối diễn ra vào 7 giờ tối ngày 10. Có một sự kiện thảm đỏ tại lễ bế mạc và trao giải, và một bữa tiệc hậu lễ kiểu tiệc tùng cũng được xác nhận sau khi bế mạc.

Chẳng mấy chốc, Kang Woo-jin gãi cằm.

“Chẳng phải vừa nói là thời điểm để tôn vinh những người chiến thắng sao?”

Đúng vậy. Dĩ nhiên, hàng chục nghìn người được mời tham dự bữa tiệc và tiệc hậu lễ của Liên hoan phim Cannes, nhưng sự kiện chính thực sự chẳng khác gì bữa tiệc ăn mừng cho những người chiến thắng tại Liên hoan phim Cannes năm nay. Các cuộc phỏng vấn với vô số phóng viên, ảnh chụp kỷ niệm, trò chuyện với các nhân vật lớn, v.v.

Chỉ cần tưởng tượng thôi, Kang Woo-jin đã thấy ngộp thở.

“Trời ơi, không cần chỉnh sửa gì cả, chắc tôi sẽ chuồn khỏi đó thôi. À, nhưng nếu Đỉa giành được giải gì đó, có nghĩa là chúng ta phải ở lại không?”

Có khoảng 7 loại giải thưởng trong ‘hạng mục tranh giải’. Nếu ít nhất một Đỉa được tìm thấy trong số đó, sẽ là một cú jackpot. Ít nhất, đó là suy nghĩ của Kang Woo-jin. Tuy nhiên, anh là Woo-jin, người không nghĩ đến việc nhận giải cho chính mình. Không phải là không có kỳ vọng, nhưng đây là sân khấu thế giới, không phải trong nước. Những diễn viên nổi tiếng toàn cầu tham dự.

Hơn nữa?

‘Chẳng phải họ nói chúng ta hơi bất lợi sao?’

Không thể bỏ qua khả năng có những định kiến hoặc sự phân biệt phù hợp. Thông tin này được Choi Seong-gun truyền đạt. Người ta nói rằng nó đã giảm đáng kể so với trước đây, nhưng phán đoán của Choi Seong-gun là không thể đảm bảo rằng nó hoàn toàn không tồn tại. Để tham khảo, các ứng cử viên cho Giải Nam diễn viên xuất sắc nhất trong ‘Hạng mục tranh giải’ của Liên hoan phim Cannes được quyết định bởi hội đồng giám khảo chính thức gồm 10 thành viên. Có tổng cộng 20 tác phẩm, nên có 20 ứng cử viên. Họ sẽ thu hẹp từ đó.

Sau đó, người chiến thắng cuối cùng sẽ được quyết định.

Dĩ nhiên, tại lễ trao giải, các ứng cử viên không nhất thiết được liệt kê từng người một, nhưng một trong 10 giám khảo thường công bố người chiến thắng ngay lập tức. Nghĩ về điều đó, giống như Kang Woo-jin đang tham gia một cuộc thi thân thiện với Shim Shim-ho từ Đỉa. Trong Đỉa, một trong hai người, Kang Woo-jin hoặc Shim Shim-ho, sẽ được chọn.

Một trận đấu giữa diễn viên gạo cội Hàn Quốc Shim Shim-ho và diễn viên năm thứ hai Kang Woo-jin.

Ngoài ra, anh còn phải cạnh tranh với 19 diễn viên xuất sắc từ khắp nơi trên thế giới. Sự lựa chọn thuộc về các giám khảo, vì vậy Kang Woo-jin quyết định càng dọn sạch tâm trí mình hơn.

“Chậc, tôi không biết. Ngủ trước đã.”

Đã 2 giờ sáng, nên Woo-jin nhắm mắt lại. Anh mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vậy là 8 tiếng sau.

“…Ngủ ngon thật.”

Khoảng 10 giờ sáng, Kang Woo-jin mở mắt. Sau khi đến Cannes, Woo-jin được ngủ nướng. So với lịch trình địa ngục trước đây, đây là mức độ rất thoải mái. Woo-jin sớm rời giường, vươn vai và nhìn ra cửa sổ.

“Thời tiết tệ quá~”

Hôm nay, Cannes vẫn nắng đẹp, và các con phố tràn ngập người. Khoảng một giờ sau, Choi Seong-gun với tóc đuôi ngựa và các nhân viên bước vào phòng Kang Woo-jin. Ngoài công việc phải làm, đây giống như kỳ nghỉ đối với họ, nên Choi Seong-gun đã tăng cân chút ít.

“Woo-jin, chọn tuxedo cho lễ bế mạc trước nhé.”

Các nhà tạo mẫu, bao gồm một người đã lên lịch, sắp xếp các bộ tuxedo mà Woo-jin sẽ mặc tại lễ bế mạc và trao giải. Màu sắc khác nhau hoặc chi tiết khác nhau. Woo-jin, với lớp vỏ bọc cứng cáp, nghiêm túc nhìn các bộ tuxedo. Ừ, giờ tôi hơi chán màu đen rồi.

Quyết định của Kang Woo-jin.

“Cái này.”

Đó là một bộ tuxedo tông trắng. Han Ye-jeong, với mái tóc xanh ngắn, giơ ngón cái như thể hài lòng.

“Được đấy, em cũng định gợi ý cái này cho anh. Lễ bế mạc và trao giải là phần cuối, nên phải nổi bật.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Vâng. Vậy em sẽ chỉnh sửa cái này.”

Đội ngũ nhà tạo mẫu vội vã rời đi, mang theo các bộ tuxedo đã liệt kê. Rồi Choi Seong-gun, người đang ngồi bắt chéo chân, đứng dậy.

“Ngoài vài cuộc phỏng vấn nhỏ, lịch trình chính thức của Đỉa không bao gồm lễ bế mạc hay trao giải – hôm nay cậu định làm gì?”

“Tôi muốn xem kịch bản Lợi ích của cái ác vào buổi sáng.”

Đó là nói phét. Tuy nhiên, Choi Seong-gun không thể hiểu được lớp vỏ sắt dày mặt của Kang Woo-jin.

“Ồ, dù sao tôi cũng định nói. Đã xác nhận Lợi ích của cái ác sẽ chia thành hai phần. Tôi nhận được cuộc gọi từ đạo diễn Kim So-hyang trước đó. Tập 1 đến 6 là Phần 1, và mục tiêu là tập trung vào chúng, đẩy nhanh tiến độ và ra mắt nhanh nhất có thể. Phần 2 sẽ theo sau.”

“Vậy sao?”

“Cậu không mong chờ à?”

“Tôi mong chờ.”

Choi Seong-gun cười và vỗ vai Woo-jin.

“Hiệu ứng quảng cáo của Cannes năm nay sẽ rất đáng kể, cả trong nước lẫn quốc tế. Miếng mồi đã cắn câu rồi. Cậu có biết truyền thông đã đưa tin bao nhiêu về việc cậu xuất hiện tại lễ khai mạc cùng Kara không?”

Họ rất phấn khích. Woo-jin cũng vậy, nhưng càng thế, anh càng hạ thấp giọng.

“Tôi thấy rồi.”

“Chỉ riêng việc Đỉa được mời vào ‘Hạng mục tranh giải’ của Cannes đã đủ ầm ĩ, nhưng nếu giành được dù chỉ một giải, sức mạnh của nó sẽ nhân lên gấp bội. Truyền thông nước ngoài cũng sẽ đưa tin, nên tự nhiên cậu cũng sẽ được chú ý.”

“Nó sẽ lan sang Lợi ích của cái ác.”

“Haha, trả lời đúng rồi.”

Choi Seong-gun cười khẩy.

“Nếu Đỉa giành được giải cao nhất của Cannes, Cành Cọ Vàng, sẽ là một thành công lớn vì đây là lần đầu tiên của Hàn Quốc.”

Anh giơ ngón cái với Kang Woo-jin bình tĩnh.

“Nếu cậu giành giải Nam diễn viên xuất sắc nhất, một quả bom hạt nhân thực sự sẽ nổ. Dù giờ chỉ là mơ ước.”

Cùng lúc đó.

Những tin đồn về Kang Woo-jin đang lan rộng trong số những người được mời đến Liên hoan phim Cannes. Phóng viên Pháp và các quan chức Cannes đặc biệt gay gắt.

“Tôi nghe nói anh xem Đỉa hôm qua? Nó thế nào?”

“Nó tuyệt vời. À, diễn viên tên Kang Woo-jin, một trong những nhân vật chính của Đỉa.”

“Có nhiều lời bàn tán về diễn viên đó, tại sao lại là Kang Woo-jin?”

“Có vẻ như anh ấy từng sống ở đây. Khi chào trước buổi chiếu, tiếng Pháp của anh ấy thật đáng kinh ngạc.”

“Tiếng Pháp? Anh ấy không luyện tập sao?”

“Không. Ở trình độ bản xứ. Nếu nhắm mắt và nghe, bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ đó không phải diễn viên Hàn Quốc.”

Chính xác hơn, không nên gọi là tin đồn, mà là ảo tưởng và hiểu lầm lan truyền nhanh chóng. Có phải là sức mạnh của 3000 khán giả tham dự buổi chiếu thứ hai của Đỉa?

“À, lại nhớ đến Đỉa.”

“Nó gây sốc đến thế sao?”

“Tác phẩm thì tuyệt vời, nhưng diễn xuất của các diễn viên cũng ấn tượng không kém. Đặc biệt là Kang Woo-jin.”

“Tôi nghe tin đồn rằng diễn viên đó nói tiếng Pháp. Có đúng không?”

“Đúng vậy. Diễn viên đó chắc hẳn đã đến học ở Pháp, hoặc thậm chí từng sống ở đây.”

Điểm khởi đầu là tiếng Pháp mà Kang Woo-jin bất ngờ thốt ra. Vì đó là món quà từ không gian phụ, trình độ cũng ở mức bản xứ. Vì vậy, việc ảo tưởng lan truyền khắp Liên hoan phim Cannes là điều tự nhiên. Tuy nhiên, không chỉ những câu chuyện đầy lỗi lầm này lan truyền.

Cũng có những điều thực sự, không chỉ là hiểu lầm.

Kang Woo-jin là chủ đề được các đạo diễn từ khắp nơi trên thế giới, những người đã xem Đỉa, nhắc đến.

“Cậu diễn viên Kang Woo-jin mà tôi thấy hôm qua, chắc chắn đây là lần đầu tiên cậu ấy đến Cannes năm nay? Chẳng phải kỳ lạ khi một diễn viên có kỹ năng diễn xuất như vậy lại đến Cannes lần đầu sao?”

“Năm nay rõ ràng là lần đầu tiên. Truyền thông Hàn Quốc cũng nói vậy.”

“…Lần đầu tiên tôi thấy diễn xuất rùng rợn như thế.”

“Chắc chắn là khác biệt.”

“Kiểm tra một chút về Kang Woo-jin.”

Có thể là các đạo diễn từ nhiều quốc gia, bao gồm cả Pháp, nhưng những người từ Hollywood đặc biệt gặp rắc rối.

“Kiểm tra tình hình bên Hàn Quốc về Kang Woo-jin.”

“Được thôi.”

“Cậu nghĩ diễn viên Hàn Quốc làm việc với Miley Cara trong album của cô ấy là Kang Woo-jin? Cậu ấy không có mối liên hệ với Hollywood về mặt tác phẩm?”

“Hiện tại thì đúng vậy.”

“…Đạo diễn Danny bắt tay cậu ấy hôm qua và rất thích.”

“Tôi sẽ kiểm tra nhanh nhất có thể.”

Diễn xuất của Kang Woo-jin trong Đỉa vượt xa diễn xuất nhập vai và mang căng thẳng của việc đưa một nhân vật thực sự vào cuộc sống, để lại ấn tượng lâu dài cho nhiều đạo diễn.

“Tôi cần tìm cách xem các tác phẩm trước đây của Kang Woo-jin và tự mình chứng kiến cậu ấy đã diễn xuất thế nào.”

Dĩ nhiên, ngoài diễn xuất xuất sắc, hào quang độc đáo của Kang Woo-jin cũng gây ấn tượng với các đạo diễn đến Cannes.

“Diễn xuất là diễn xuất, nhưng năng lượng của cậu ấy có điều gì đó đặc biệt. Sức mạnh thu hút khán giả. Nó có mùi của một ngôi sao.”

Dù vậy, đó chỉ là phản ứng giới hạn trong một tác phẩm Đỉa. Nếu nhiều đạo diễn xem các tác phẩm trước đây hoặc tương lai của Woo-jin, họ sẽ còn phấn khích hơn. Nhìn vào tình hình hiện tại, đúng là như vậy.

Tuy nhiên, nhìn vào toàn cảnh Liên hoan phim Cannes, có nhiều người chưa xem Đỉa hơn.

Tổng cộng 6000 người tham dự hai buổi chiếu của Đỉa. Mặt khác, có hàng chục nghìn người được mời chính thức đến Liên hoan phim Cannes, và hàng trăm nghìn người nếu tính cả du khách. Do đó, nhiều người thắc mắc tại sao tin đồn về Kang Woo-jin lại lan truyền.

“Đỉa là bộ phim Hàn Quốc duy nhất trong ‘hạng mục tranh giải’, đúng không? Nó hơi ồn ào.”

“Ừ, tác phẩm là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng cũng có nhiều tin đồn về diễn viên Kang Woo-jin.”

“Kang Woo-jin? Ai vậy?”

“Người xuất hiện cùng Miley Cara tại lễ khai mạc.”

“À, diễn viên đó? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Ừm. Nghe nói khá bất thường.”

Dù thế nào, độ nổi tiếng của Woo-jin đang tăng vọt.

Kể từ đó.

Sự phấn khích của Liên hoan phim Cannes, đã đi được nửa chặng đường, càng nóng lên và cao trào hơn về cuối. Khi điều này xảy ra, các hội đồng phim Hollywood và các quốc gia khác, bao gồm cả Cannes, Pháp, cũng liên tục đưa tin liên quan đến Liên hoan phim Cannes.

Hàn Quốc cũng vậy.

Ở Hàn Quốc, nơi nhiều vấn đề vẫn đang thịnh hành.

『Teaser album mới của Miley Kara, xuất hiện cùng ‘Kang Woo-jin’ và thảm đỏ lễ khai mạc Liên hoan phim Cannes, vượt quá 70 triệu lượt xem』

『[Tin nóng] ‘Kang Woo-jin’ trông thế nào khi xuất hiện ngắn gọn trong video âm nhạc album mới của Miley Kara, dự kiến phát hành ngày 12?』

Tự nhiên, tin tức liên quan đến Liên hoan phim Cannes đang bùng nổ. Chỉ riêng việc Đỉa tham dự Cannes đã gây ầm ĩ, nhưng các vấn đề tại địa phương từ Cannes, bao gồm Kang Woo-jin, được truyền tải nhanh chóng đến Hàn Quốc, càng làm tăng sức mạnh.

Ừ thì, thực tế, truyền thông Hàn Quốc đã náo loạn từ lễ khai mạc của Liên hoan phim Cannes.

『10 giám khảo tại Liên hoan phim Cannes năm nay đứng trên thảm đỏ. Số phận của Đỉa nằm trong tay họ / Ảnh』

『[Liên hoan phim Cannes] Poster khổng lồ của Đỉa treo trên tường tòa nhà lớn ‘Gương mặt Kang Woo-jin tung bay ở Cannes! / Ảnh』

『“Chúng tôi làm album cùng nhau.” Kang Woo-jin và Miley Kara sánh bước trên thảm đỏ lễ khai mạc / Ảnh』

Liên hoan phim Cannes đã bước sang ngày thứ năm, nhưng nhiệt độ của truyền thông Hàn Quốc vẫn bận rộn tăng vọt. Các phương tiện truyền thông khác nhau, như phát thanh, cũng vậy.

『Kang Woo-jin tạo dáng cho phóng viên trước buổi chiếu chính thức của Đỉa trong ‘Hạng mục tranh giải’/Ảnh』

『[Liên hoan phim] ‘Miley Kara’ đổ xô đi xem Đỉa』

『Các đạo diễn lớn nhất Hollywood, bao gồm đạo diễn Danny Landis, đến xem Đỉa / Ảnh』

Tại thời điểm này, không chỉ ngành giải trí trong nước mà cả toàn thể Hàn Quốc đang dõi theo Liên hoan phim Cannes. Vấn đề được báo cáo trên tin tức mỗi ngày, và Cannes liên tục được nhắc đến trên YouTube, mạng xã hội và các cộng đồng khác nhau.

-ㅠㅜㅠㅜㅠㅠㅠOppa Woo-jin trên thảm đỏ… trông ngầu quá…

-Cảm giác như đang xem World Cup haha.

-Một kỷ nguyên mới khi các đạo diễn vĩ đại từ khắp nơi trên thế giới đến xem phim Hàn Quốc;;

-Dù sao tôi cũng là phù dâu.

-↑Đồ ngốc, việc Hàn Quốc là quốc gia duy nhất vào hạng mục tranh giải Cannes đã là đỉnh rồi…

-Haha, Kang Woo-jin và Miley Kara trông không thân thiết lắm??? Họ đang hẹn hò à????

-Tôi cũng muốn xem Đỉa… nó chưa phát hành ở Hàn Quốc à??

-Tôi mong mình có thể giành được giải vì thế này haha

-Tôi ủng hộ!!!

-Sssssssssssssssssss-Cannes, lễ bế mạc lúc 3 giờ sáng nhưng tôi vẫn cầm cự…

-Kang Woo-jin đỉnh thật;;;;

– JevaryuㅠㅠㅠㅠHãy giành Cành Cọ Vàng!!

-Cành Cọ Vàng thuộc về Ava Jkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk

Hàn Quốc thực ĐÍNH THẮT ĐỈA hiện đang làm rung chuyển Liên hoan phim Cannes ngay bây giờ.

Rồi vào sáng ngày 5, tại Hàn Quốc.

Một phòng họp tại một công ty phân phối lớn ở Seoul. Ít nhất 20 người đang ngồi quanh bàn hình chữ U. Một máy chiếu đang chiếu phía trước. Điều thú vị là nội dung được trình chiếu liên quan đến poster Đỉa và Liên hoan phim Cannes.

Điều đó là tự nhiên.

Vì đây là công ty phân phối chính thức của Đỉa. Dĩ nhiên, một số giám đốc điều hành, bao gồm người đứng đầu công ty phim Đỉa và công ty phân phối, đang ở Cannes. Tuy nhiên, không thể đến tất cả, và đặc biệt công ty phân phối có nhiều việc phải làm ở Hàn Quốc thay vì ở Cannes.

Hiện tại, họ đang xử lý một việc rất quan trọng trong số nhiều việc phải làm.

Chẳng mấy chốc, một giám đốc điều hành đeo kính, ngồi trước bàn chữ U, lật qua tài liệu anh ta đang đọc và nói.

“Bất kể Đỉa thể hiện thế nào tại Cannes, nó đã là một chủ đề nóng, nên việc phát hành sớm nhất có thể là đúng đắn.”

Các giám đốc điều hành khác cũng lần lượt tham gia.

“Đúng vậy, đạo diễn Ahn cũng nói thế. Đó là điều chúng tôi đã chuẩn bị từ đầu khi sản xuất Đỉa.”

“Nên phát hành trong nước sớm nhất trong hai tuần, hoặc muộn nhất là ba tuần, bắt đầu từ ngày 11 khi Liên hoan phim Cannes kết thúc.”

“Tôi biết các anh đã bắt đầu đảm bảo rạp từ lâu, nhưng tiến độ thế nào rồi?”

Một nhân viên cấp đội trưởng nhanh chóng trả lời.

“Vâng, quá trình đảm bảo rạp đã diễn ra ngay cả trước khi Đỉa khởi quay.”

“Hừm. Vậy thì không có vấn đề gì khi phát hành Đỉa trong vòng 3 tuần sau Cannes. Coi như việc quảng bá và tiếp thị đã bắt đầu tại Liên hoan phim Cannes. Vì nó đã ầm ĩ rồi.”

“Ngoài ra, chúng tôi định lan truyền càng nhiều quảng cáo càng tốt liên quan đến việc phát hành trong nước của Đỉa trong ba tuần trước khi phát hành.”

Giám đốc điều hành đeo kính lại tham gia, lật qua một trang tài liệu.

“Ba tuần – tối đa là ba tuần sau Cannes, nên ngày 27 tháng 10 sẽ là ngày phát hành phù hợp.”

Vào lúc này, một giám đốc điều hành khác nhớ ra điều gì đó và lẩm bẩm:

“Khoan đã, nó cũng sẽ được phát hành ở Nhật Bản.”

“Cái gì?”

“Ký sinh trùng xa lạ của Kang Woo-jin. Chưa xác nhận, nhưng nếu họ nói sẽ phát hành vào cuối tháng 10, thời điểm sẽ gần như khớp.”

Của Đỉa và Ký sinh trùng xa lạ.

“Vậy hai bộ phim sẽ được phát hành cùng thời điểm?”

Đó là một cuộc ra mắt đồng thời.

Bế mạc (2) > Kết thúc
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 345: Bế mạc (3)


Cuộc ra mắt đồng thời của Đỉa và Ký sinh trùng xa lạ.

Đỉa, vừa hoàn thành Liên hoan phim Cannes, được phát hành tại Hàn Quốc vào cuối tháng 10, và Ký sinh trùng xa lạ, nóng bỏng nhưng gây tranh cãi, được phát hành tại Nhật Bản gần như cùng thời điểm. Dù hai tác phẩm được phát hành ở hai quốc gia khác nhau, chúng có một điểm chung.

Nhân vật chính là Kang Woo-jin.

Nói cách khác, các bộ phim mà Woo-jin đảm nhận chính đang được phát hành đồng thời tại Hàn Quốc và Nhật Bản. Có những trường hợp các tác phẩm khác nhau do diễn viên Hàn Quốc đóng chính được phát hành đồng thời tại các rạp chiếu phim trong nước. Tuy nhiên, có thể nói rằng chưa từng có việc phát hành đồng thời một bộ phim ở Hàn Quốc và các quốc gia khác như Nhật Bản.

Độc đáo hoặc đầu tiên.

Nếu Đỉa và Ký sinh trùng xa lạ xuất hiện gần như đồng thời, sẽ giống như Kang Woo-jin lập thêm một kỷ lục nữa. Như thể không nhận thức được điều này, các giám đốc điều hành từ công ty phân phối Đỉa lần lượt thêm lời.

“Tôi không cố ý, nhưng hóa ra lại là một chuyện lớn. Tác phẩm khác nhau, nhưng được phát hành đồng thời ở Hàn Quốc và Nhật Bản – mà nhân vật chính là một diễn viên Hàn Quốc năm thứ hai ra mắt, và anh ấy còn chiếm lĩnh Nhật Bản. Giờ anh ấy đang ở Cannes. Thành thật mà nói, thật đáng kinh ngạc.”

“Đã từng có trường hợp như thế này chưa?”

“Không, ít nhất là theo trí nhớ của tôi. Vì ngay từ đầu, một diễn viên Hàn Quốc đóng chính trong một bộ phim Nhật Bản đã khó. Thậm chí, nguyên tác là của Akari và đạo diễn là Kyotaro Tanoguchi. Chẳng phải họ là những người đại diện cho Nhật Bản sao? Đối với Nhật Bản, điều này là kỳ lạ.”

“Haha, nghe thật kỳ lạ. Nếu cứ thế này, chẳng phải cả hai bộ phim phát hành ở Hàn Quốc và Nhật Bản đều sẽ bán được hơn 10 triệu vé sao?”

“Kang Woo-jin là diễn viên của 20 triệu vé. Có thể cực kỳ khó, nhưng không phải là không thể.”

“Nếu nhìn vào phản ứng của Nhật Bản với Ký sinh trùng xa lạ, có vẻ khá nóng.”

Một số giám đốc điều hành sửa lại rằng nó không chỉ khá.

“Khá? Không, về độ nóng, đó là tác phẩm ầm ĩ nhất trong lịch sử điện ảnh Nhật Bản.”

“Nó cũng là một bộ phim có nhiều tiếng ồn và tranh cãi theo nhiều cách.”

“Các anh không nhớ khi Kang Woo-jin chính thức được chọn vào Ký sinh trùng xa lạ sao? Không có gì ồn ào hay đại loại thế.”

Dù sao, cuối cùng vẫn là cái tên ‘Kang Woo-jin’.

“Với điều này, Kang Woo-jin đã giành thêm một danh hiệu huyền thoại. Căng thẳng thật sự kỳ lạ.”

“Đó là vai chính của chúng ta trong Đỉa, nên căng thẳng bùng nổ là tốt, đúng không?”

“Tôi hy vọng căng thẳng đó cũng bùng nổ tại Liên hoan phim Cannes.”

Sau đó, các giám đốc điều hành và nhân viên công ty phân phối lại tập trung vào nội dung cuộc họp. Phát hành trong nước Đỉa sau Liên hoan phim Cannes. Ngày dự kiến là thứ Tư, ngày 27 tháng 10. Dĩ nhiên, không phải tất cả các bộ phim Hàn Quốc tham dự Cannes đều đủ điều kiện phát hành. Các tác phẩm vào các hạng mục khác ngoài ‘hạng mục tranh giải’ khó được phát hành. Đó là lý do tại sao họ cố gắng gửi đến các liên hoan phim khác.

Mặt khác, việc phát hành Đỉa trong ‘hạng mục tranh giải’ không khó nếu xứng đáng với tên tuổi của đạo diễn Ahn Ga-bok.

Nhìn lại, đã có nhiều trường hợp như thế này trong quá khứ, và trong danh sách phim của đạo diễn Ahn Ga-bok cũng có những bộ phim tương tự Đỉa. Đặc biệt, Đỉa, được chọn vào Liên hoan phim Cannes, có hiệu ứng quảng cáo rất cao. Vì nó bao gồm nhiều vấn đề, bao gồm Kang Woo-jin và bộ phim thứ 100 của đạo diễn Ahn Ga-bok, một huyền thoại trong ngành điện ảnh Hàn Quốc.

Thật ngu ngốc nếu không phát hành bộ phim này.

Do đó, công ty phân phối đã theo đuổi vấn đề này trong quá trình sản xuất Đỉa. Điều này có nghĩa là nó đã được lên kế hoạch ngay cả trước khi tham dự Cannes. Người ta nói rằng sẽ an toàn hơn nếu chờ một thời gian và phát hành phim từ từ sau Cannes, nhưng đối với các công ty phim và phân phối Đỉa, việc coi trọng sự an toàn hơn là vấn đề.

Nói một cách đơn giản, chiến lược là phát hành Đỉa trước khi nó nhận được những lời khen ngợi tại Liên hoan phim Cannes.

Vào lúc này, giám đốc điều hành đeo kính hơi đổi chủ đề.

“Dù việc phát hành trong nước đã được xác nhận, việc chuẩn bị phát hành ở các quốc gia khác thế nào rồi?”

Một nhân viên cấp đội trưởng trả lời.

“Nếu Đỉa giành được ít nhất một giải trong ‘hạng mục tranh giải’, chúng tôi đang liên hệ với Nhật Bản và Pháp khoảng một tháng sau khi phát hành ở Hàn Quốc.”

“Hừm.”

Nếu Đỉa giành được ít nhất một giải tại Cannes, độ nổi tiếng của nó ở nước ngoài sẽ tăng lên. Vì vậy, có cơ hội phát hành tại các rạp chiếu phim nước ngoài. Pháp, quê nhà của Liên hoan phim Cannes, sẽ đặc biệt nóng.

Rồi giám đốc điều hành gật đầu và nói lên điều ước của mình.

“Haha, tôi hơi hồi hộp ở tuổi này, nhưng tôi chẳng còn mong ước gì nếu Đỉa giành được dù chỉ một giải.”

Kể từ đó.

Thời gian trôi qua với sự nhộn nhịp của các sự kiện ở Hàn Quốc cũng như ở Cannes, Pháp. Kang Woo-jin, đang ở Cannes, có lịch trình khá thoải mái và xem các bộ phim khác trong ‘hạng mục tranh giải’.

‘Đây là lần đầu tiên trong đời mình xem phim kiểu này à??’

Suy nghĩ của Woo-jin khi đọc phụ đề của phim. Dĩ nhiên, sẽ không thể xem phim nếu không có kỹ năng tiếng Anh và tiếng Pháp mà không gian phụ đã cho anh. Thực tế, trong số hàng nghìn khán giả bên trong rạp lớn, chỉ có một số ít người từ châu Á, bao gồm Hàn Quốc và Nhật Bản.

Khoảng một giờ sau.

Khi bộ phim kết thúc, Woo-jin, người đã tham gia vỗ tay, rời khỏi rạp.

Vào lúc này.

“Xin lỗi! Anh Kang Woo-jin!”

Những người nước ngoài lần đầu tiên nhìn thấy anh ở phía sau gọi Kang Woo-jin. Đó là một trong những phóng viên nước ngoài.

“Đỉa thực sự ấn tượng, cũng như diễn xuất của anh. Làm ơn ký vào poster này.”

Họ xin chữ ký của Woo-jin. Một phóng viên giơ poster Đỉa. Kang Woo-jin, với thái độ thờ ơ, bình tĩnh gật đầu.

“Vâng, cảm ơn.”

Bên trong, anh đang rối lên.

‘Điên à? Cái này đúng không?? Thời kỳ cải cách.’

Anh không ngờ mình sẽ ký chữ ký tại Cannes, đặc biệt là cho các phóng viên nước ngoài. Điều thú vị là không chỉ một người xin chữ ký của Kang Woo-jin ở đây.

“Rất vui được gặp anh, làm ơn ký cho tôi một cái nữa.”

“Anh Kang Woo-jin. Tôi có thể chụp vài bức ảnh không?”

“Tôi muốn phỏng vấn anh một chút.”

Hàng chục phóng viên trong rạp đổ xô đến Woo-jin ở hành lang. Chuyện gì thế này? Đó là dư chấn của Đỉa. Vì những phóng viên này cũng xem buổi chiếu chiều của Đỉa. Kang Woo-jin đáp lại họ một cách phù hợp rồi rời đi. Vì có quá nhiều ánh mắt dõi theo.

Woo-jin sớm trở về phòng khách sạn và lẩm bẩm một mình.

“Mệt mỏi với Cannes thật. Chỉ với một bộ phim, sự công nhận quốc tế đã tăng lên.”

Rồi anh cầm điện thoại lên. Thứ anh truy cập là SNS, thứ mà anh chưa vào trong vài ngày qua. Dĩ nhiên, Han Ye-jeong vẫn tiếp tục đăng bài trong suốt Liên hoan phim Cannes.

“Woa – điên rồi.”

Mắt Kang Woo-jin hơi mở to. Lý do rất đơn giản.

-@Wooji_n

Bài đăng 301

40,13 triệu người theo dõi

Theo dõi 121

Trước khi anh kịp nhận ra, số người theo dõi đã vượt qua 40 triệu. Và các DM đang đổ về ào ạt. Trong số đó có các diễn viên, đạo diễn, phóng viên và những người khác mà anh gặp ở Cannes.

Bất ngờ, Kang Woo-jin nhanh chóng đăng nhập vào kênh YouTube của mình. Cú sốc càng sâu hơn.

[Tên kênh: Kang Woo-jin Alt.]

[25,39 triệu người đăng ký]

[93 video]

Vì số lượng người đăng ký đã vượt quá 25 triệu. Phải xem đây là kết quả của sự kết hợp giữa Cannes và ảnh hưởng từ teaser album mới của Miley Cara.

Một điều cần chỉ ra ở đây.

“Thật sự bùng nổ.”

Kang Woo-jin vẫn chưa chính thức tiến ra nước ngoài.

Một bên.

Tương tự như Hàn Quốc đang ồn ào khi Cannes tiến đến nửa sau, Nhật Bản cũng không khác. Trong khi Hàn Quốc chỉ có một tác phẩm, Nhật Bản có hai tác phẩm trong ‘hạng mục tranh giải’, nên điều đó cũng đáng. Có lẽ Nhật Bản còn ồn ào hơn Hàn Quốc.

『Đạo diễn Kamoto số 1 trong cuộc thi tại Liên hoan phim Cannes nhận được tràng pháo tay từ hàng nghìn khán giả』

『Tiếp theo đạo diễn Kamoto, “Đạo diễn Okimura” cũng nhận được lời khen ngợi.』

『Đạo diễn Kamoto Okimura làm rạng danh tên tuổi tại Liên hoan phim Cannes! Đỉa của Hàn Quốc thì sao?』

Như đã diễn ra từ lâu, truyền thông Nhật Bản đã phát triển một cấu trúc cạnh tranh khốc liệt với Hàn Quốc. Chính xác hơn, họ đang kiểm tra Đỉa một cách quá mức?

『Nhật Bản có bầu không khí tuyệt vời. Vậy còn Đỉa thì sao? Sự quan tâm của công chúng』

Lý do rất đơn giản. Họ đã cùng ở trong ‘Hạng mục tranh giải’, nhưng điều quan trọng là nam chính trong Đỉa là Kang Woo-jin, người gần đây đã càn quét Nhật Bản.

『Liệu vẻ ngoài điềm tĩnh của Kang Woo-jin từ Ký sinh trùng xa lạ có tạo nên cú nổ lớn tại Liên hoan phim Cannes?』

Do đó, dư luận trên truyền thông Nhật Bản sôi sục tương tự như ở Hàn Quốc. Rất phổ biến khi thấy các chương trình giải trí Nhật Bản phân tích tất cả các tác phẩm trong ‘hạng mục tranh giải’ của Liên hoan phim Cannes năm nay. Trong khi đó, các vấn đề khác ngoài Liên hoan phim Cannes cũng nóng ở Nhật Bản.

Đó là Ký sinh trùng xa lạ, thậm chí đã có buổi chiếu thử với việc phát hành sắp tới.

『Bạn tổ chức bao nhiêu buổi chiếu thử? “Chúng tôi đã tổ chức hơn 5 buổi chiếu thử cho Ký sinh trùng xa lạ, ồn ào gấp mấy lần so với quảng bá thông thường.”』

Trong phiên bản phim Nhật Bản, tôi nghĩ rằng vấn đề của Ký sinh trùng xa lạ sẽ lắng xuống một chút do Liên hoan phim Cannes. Nhưng ngược lại. Như Cannes, Ký sinh trùng xa lạ đã tăng vọt ở Nhật Bản.

Điều này cũng có tác động đáng kể đến Kang Woo-jin.

Điều bất thường là nhiều phóng viên Nhật Bản tham dự buổi chiếu thử gần đây đều im lặng. Hầu hết đều sốc, nhưng chưa có bài báo nào về buổi chiếu thử. Vì thời điểm vẫn chưa đúng. Ngày mà phía Ký sinh trùng xa lạ cho phép là tuần sau. Cho đến lúc đó, các phóng viên và nhà phê bình đã trải qua buổi chiếu thử phải giữ im lặng.

Nhưng tôi đang chờ đợi. Nhiều phóng viên Nhật Bản đã tham dự buổi chiếu thử.

“Anh đã viết xong bài báo về Ký sinh trùng xa lạ chưa?”

“Rồi, dĩ nhiên. Cảm nhận và đánh giá phù hợp cảm thấy lúc đó. Và giải thích nội dung trong phạm vi cho phép. Càng khiêu khích càng tốt. Tôi sẽ đăng ngay tuần sau.”

“Nó sốc đến thế sao? Ký sinh trùng xa lạ rốt cuộc là gì? Hầu hết phóng viên tại buổi chiếu thử đều ngậm miệng.”

“Nguyên nhân? Tranh cãi? Mức độ đó sẽ dễ dàng bị vượt qua khi phim được phát hành.”

Dù thế nào, việc quảng bá và tiếp thị cho Ký sinh trùng xa lạ hiện đang diễn ra hết tốc lực. Như đã lên kế hoạch trước đây, việc phun trào mạnh mẽ gấp mấy lần so với các bộ phim thông thường. Từ số lượng bài báo đến quảng cáo, v.v. Ngoài teaser và trailer, các video quảng bá liên quan đến phim đã có sẵn trên YouTube và các nền tảng video khác từ lâu.

Nó quá nhiều đối với bất kỳ ai nhìn vào.

Ngoài ra, ngoài buổi chiếu thử cho truyền thông, một buổi chiếu thử cho khán giả, mời một số lượng người không xác định, và một buổi chiếu thử VIP, mời các diễn viên, đạo diễn và người nổi tiếng, cũng được lên kế hoạch tổ chức sớm.

Tin đồn về Ký sinh trùng xa lạ thực sự bùng nổ.

Lời truyền miệng lan truyền qua các cộng đồng khác nhau, bao gồm cả SNS Nhật Bản.

Vào khoảng thời gian này, phía Ký sinh trùng xa lạ đăng một thông báo chính thức.

『[Chính thức] Ngày phát hành chính thức của Ký sinh trùng xa lạ, mà mọi người đang chú ý, được xác nhận là 26 tháng 10』

Ngày phát hành chính thức của bộ phim Ký sinh trùng xa lạ được công bố khắp Nhật Bản. Đó là thứ Ba, ngày 26 tháng 10. Thoạt nhìn, còn lại ba tuần và vài ngày. Và việc Ký sinh trùng xa lạ sẽ được phát hành vào ngày 26.

『Cộng đồng SNS đã phấn khích với tin tức Ký sinh trùng xa lạ sẽ được phát hành vào ngày 26 tháng 10.』

Nó chỉ cách Đỉa, dự kiến phát hành vào ngày 27, một ngày.

Vài ngày sau, sáng ngày 10, Hàn Quốc.

Ngày của lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes đã đến. Dĩ nhiên, theo giờ Hàn Quốc, nó được phát trực tiếp vào 3 giờ sáng ngày mai, không phải hôm nay, nhưng truyền thông trong nước và dư luận đã dao động.

『[Liên hoan phim Cannes] Phát trực tiếp lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes sẽ bắt đầu lúc 3 giờ sáng… Chúng ta nói về đạo diễn Ahn Ga-bok chứ?』

『Bạn có thể xem Liên hoan phim Cannes trên YouTube, đông đúc với người Hàn Quốc bao gồm đạo diễn Shim Shim-ho và Kang Woo-jin』

『Cộng đồng điện ảnh phấn khích với tin tức phát trực tiếp sáng sớm của Liên hoan phim Cannes. Dân mạng “đặt gà và chờ”』

『[Đặc biệt] Cơ hội nào cho bộ phim Đỉa của đạo diễn Ahn Ga-bok giành Cành Cọ Vàng Cannes?』

Tuy nhiên, những người xung quanh Kang Woo-jin là những người cuồng nhiệt nhất. Các thành viên gia đình của anh, Seo Hyun-mi, Kang Woo-cheol và Kang Hyeon-ah, không thể buông bỏ căng thẳng khi xem Woo-jin trên TV hoặc trong các bài báo.

“H-Con trai tôi ở khoang đó sao? Dù sao thì có phải ở đó không? Tôi không thể tin được dù đã thấy.”

“Tôi chắc chắn Woo-jin đang ở đó ngay bây giờ.”

“Woa, tôi tự hào quá khi ở giữa bao nhiêu người nổi tiếng.”

“Nhưng sao mặt thằng bé lại cứng nhắc thế?”

“Nó đang hồi hộp! Dù sao, chẳng phải con trai tôi sẽ giành giải ở đó sao??!”

“Tôi thấy trên tin tức rằng nếu điều đó xảy ra… anh ấy sẽ là nam diễn viên Hàn Quốc đầu tiên.”

“Choi Choi! Lễ trao giải phát trực tiếp lúc mấy giờ?”

“3 giờ sáng.”

“Cô biết là phải chuẩn bị thức trắng đêm đó chứ!”

Phòng chat nhóm chứa bạn bè của anh đang trên bờ vực nổ tung. Chỉ có thế thôi sao? Tất cả các diễn viên biết Kang Woo-jin cũng dõi theo Liên hoan phim Cannes.

『Các ngôi sao bao gồm Hong Hye-yeon, Ryu Jung-min và Hwarin đăng lời cổ vũ cho đội ngũ Đỉa trên mạng xã hội/ảnh』

Ngoài nhà sản xuất Song Man-woo và đạo diễn Kwon Ki-taek, các đạo diễn và quan chức ngành giải trí khác cũng vậy.

Không giống như Hàn Quốc, nơi là buổi sáng vào thời điểm này, ở Cannes, Pháp là bình minh qua nửa đêm. Kang Woo-jin được tìm thấy trên giường trong phòng khách sạn, và dù đã 2 giờ sáng, anh vẫn tỉnh như sáo.

“Shiba, tôi không ngủ được.”

Vì hồi hộp hay căng thẳng đang cản trở giấc ngủ của anh. Phần cuối của Liên hoan phim Cannes sẽ diễn ra trong vài chục giờ nữa. Có lẽ vì đã tìm kiếm nhiều tài liệu khác nhau, tim Kang Woo-jin đập mạnh hơn cả ngày khai mạc.

“Ôi trời. Tôi thức trắng đêm thế này à.”

Không phải vậy. Tôi đang nghĩ về điều gì đó khác, nhưng vô ích! Khi mở mắt, mặt trời đang mọc trên bầu trời tối đen của Cannes, Pháp.

“…Cuối cùng là hôm nay.”

Đó là buổi sáng của lễ bế mạc và trao giải Cannes.

Bế mạc (3) > Kết thúc
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 346: Bế mạc (4)


*Từ chương này tui sẽ để tên các bộ phim ở tiếng Anh nha*

Kang Woo-jin bất chợt đứng dậy và mỉm cười. Người ta bảo anh đã ngất xỉu sau khi chứng kiến cảnh tượng này ư? Chỉ vài giờ trước, anh còn cảm thấy dù có chết cũng không thể chợp mắt, nhưng thật nực cười, giờ đã quá 9 giờ sáng.

“Cảm giác thật kỳ lạ.”

Kang Woo-jin, khi gỡ bỏ lớp “phong thái” của mình, cảm nhận một cảm giác kỳ quặc. Bình tĩnh nhưng đầy lo âu? Anh muốn nằm yên một chỗ, nhưng trái tim lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Dù là gì đi nữa.

Hừ.

Anh phải đứng dậy và chậm rãi di chuyển. Kang Woo-jin bước ra khỏi giường. Anh khoác lên mình bộ quần áo thoải mái, đầu trọc lốc. Tuy nhiên, không hiểu sao Woo-jin lập tức cầm lấy một kịch bản Beneficial Evil nằm trong đống tài liệu trên bàn.

“Trước tiên, bắt đầu với không gian 1.”

Đó là cách để nghỉ ngơi trước. Ân huệ của không gian phụ. Chẳng phải chiều nay anh sẽ phải lao vào một cuộc chiến sao? Đặc biệt hôm nay, anh cần bổ sung thể lực gấp mấy lần bình thường.

Đã bao lâu trôi qua?

Kang Woo-jin, vừa bước ra từ không gian phụ trở về thực tại, lặng lẽ nhìn bộ tuxedo màu trắng treo trên tường. Xét theo một góc độ, bộ tuxedo ấy sẽ là bộ quân phục chiến đấu của anh hôm nay.

Vào khoảng thời gian Woo-jin cầm lấy bộ tuxedo ấy.

Cốc cốc.

Ai đó gõ cửa phòng. Chỉ trong tích tắc, Kang Woo-jin đã nâng cấp chất lượng phong thái của mình. Kang Woo-jin, ngay lập tức trở nên lạnh lùng hơn, mở cửa. Choi Seong-geon, với khuôn mặt cứng đầu, đang mỉm cười và giơ ngón tay cái.

“Đi ăn thôi, Woo-jin. Người Hàn chúng ta chẳng phải có niềm đam mê với đồ ăn sao?”

“Tôi hiểu, Giám đốc.”

Kang Woo-jin, dĩ nhiên, hoàn toàn đồng ý.

Sau nhiều giờ trôi qua.

Buổi chiều ở Cannes, Pháp, ngập tràn không khí lễ hội. Chính xác là 5 giờ. Lúc này, khu vực xung quanh Palais des Festivals, địa điểm chính của Liên hoan phim Cannes, đông nghịt người.

Thảm đỏ được trải ra lần nữa.

Giống như lễ khai mạc, nhưng hàng ngàn phóng viên tụ tập hai bên tấm thảm đỏ rộng lớn kéo dài từ lối vào đến tận cuối. Tất cả đều mặc tuxedo, và đám đông còn nhộn nhịp hơn cả lễ khai mạc.

Các thiết bị quay phim cũng nổi bật không kém.

Những cần cẩu nhỏ, cùng với drone bay lượn trên bầu trời. Hàng ngàn máy ảnh đủ kích cỡ. Có cả những chiếc xe van mang logo của các đài truyền hình, các đội truyền hình từ nhiều quốc gia, và hàng chục ngàn khán giả tụ tập quanh Palais des Festivals. Hàng chục ngàn người khác cũng tập trung trước màn hình lớn được lắp đặt trên bãi biển gần đó.

Cuộc diễu hành đã bắt đầu.

Pạp pạp pạp pạp!

Bà bà bà bà bà bà!

Những ngôi sao không phải diễn viên hay đạo diễn hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới tiến về lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes, và hàng ngàn phóng viên trong bộ tuxedo bấm máy liên tục từng giây. Dĩ nhiên, hàng chục đội truyền hình cũng đang phát sóng trực tiếp tại chỗ.

Những gương mặt quen thuộc thỉnh thoảng lướt qua.

Các đạo diễn và diễn viên Nhật Bản, những người gửi hai tác phẩm vào hạng mục tranh giải chính, các nhân vật Hollywood như Joseph và Megan, đạo diễn Danny Landis, Miley Kara, v.v. Những nhân vật nổi tiếng thế giới trong ngành điện ảnh tự hào sải bước, và theo thời gian, không khí trên thảm đỏ ngày càng nóng lên.

Đúng lúc ấy.

Tùng!

Đạo diễn Ahn Ga-bok với mái tóc ngắn màu xám, cùng Shim Shim-ho, bước xuống từ chiếc limousine ở cuối thảm đỏ. Nói cách khác, đội Leech đã xuất hiện. Họ là tâm điểm chú ý tại Liên hoan phim Cannes năm nay, nên ngay khi đội Leech bước xuống, hàng trăm phóng viên xung quanh lập tức trút xuống một cơn bão ánh đèn flash.

Bùn lầy.

Hừ.

Một người đàn ông tóc đen, trong bộ tuxedo trắng, bước ra khỏi chiếc limousine.

“Đừng sợ, chết tiệt. Cứ bước đi thôi.”

Đó là Kang Woo-jin.

Khoảng một giờ sau, vào khoảng 6:50 tối.

Địa điểm là hội trường lớn nhất trong Palais des Festivals. Hội trường này dễ dàng chứa được 5.000 người và hiện đang khoác lên mình vẻ tráng lệ, được trang trí cho lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes.

♬♪

Âm nhạc cổ điển nhẹ nhàng vang lên, trần nhà cao vút, vô số đèn chiếu sáng treo lơ lửng, hơn 5.000 ghế ngồi chia thành tầng một và tầng hai, và những nhân vật nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới lấp đầy những ghế đó. Hàng ngàn khán giả góp mặt tại Liên hoan phim Cannes, lễ hội lớn nhất thế giới, đều diện tuxedo và váy dạ hội. Có cả rất nhiều diễn viên Hollywood hàng đầu, những người thường chỉ được thấy như những ngôi sao trên bầu trời.

Bản thân lễ hội này đã là sân chơi dành cho các nhà làm phim nước ngoài.

Cảnh tượng phía trước, nơi hàng ngàn khán giả hướng mắt tới, còn rực rỡ hơn nữa.

Một màn hình lớn được lắp đặt ở phía bên trái sân khấu, sàn đen bóng loáng.

Đội truyền hình bận rộn ngay trước sân khấu. Đó là đội ngũ do Cannes chuẩn bị, và nhờ sự hỗ trợ của họ, Liên hoan phim Cannes sẽ được phát sóng trực tiếp trên truyền hình Pháp. Dĩ nhiên, YouTube cũng vậy. Phía sau sân khấu, những cột trụ cao gấp năm lần chiều cao con người được dựng lên từ trái sang phải. Cột trụ lớn ấy có màu vàng kim.

Tổng cộng 10 ghế được bố trí ở phía bên phải.

Đó là ghế dành cho ban giám khảo chính thức của Liên hoan phim Cannes, và ngay phía sau ghế của họ là một mô hình lớn. Logo chính thức của Cannes, hình chiếc lá cọ được sơn vàng.

Nếu nhìn toàn cảnh từ trên cao, bạn sẽ tự nhiên thốt lên điều gì đó như thế này.

Thật sự tráng lệ và lộng lẫy.

Vì những người tham dự quá đỗi xuất sắc, hội trường khổng lồ này dường như càng thêm phần kỳ diệu. Lúc này, hàng chục ngàn người đang tụ tập trên bãi biển bên ngoài Palais des Festivals. Du khách và hàng ngàn nhà báo. Họ đang theo dõi lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes trên màn hình khổng lồ được lắp đặt.

Và Kang Woo-jin của chúng ta có thể được tìm thấy ở giữa hàng ghế tầng một của hội trường.

“…”

Trong bộ tuxedo trắng, anh mang một khuôn mặt lặng lẽ. Đạo diễn Ahn Ga-bok và Shim Shim-ho ngồi bên phải Woo-jin, trong khi Jin Jae-jun và Han So-jin ngồi bên trái. Ai nấy đều rõ ràng trông căng thẳng, nhưng Woo-jin vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Từ khoảnh khắc bước vào hội trường khổng lồ chết tiệt này, anh đã phải trải qua quá trình kiểm soát tâm trí cực độ.

“Hừ, chẳng có gì to tát. Cứ xem như một sự kiện nhỏ thôi. Ồ, thế là đủ.”

Anh phải tập trung tinh thần để duy trì chất lượng phong thái.

Lúc này, ở Hàn Quốc đã là 3 giờ sáng. Dĩ nhiên, đây là thời điểm hầu hết mọi người đang ngủ. Tuy nhiên, một lượng lớn khán giả vẫn đổ xô đến buổi phát sóng trực tiếp trên YouTube do Cannes cung cấp. Điều này được chứng minh qua việc tiếng Hàn xuất hiện khá thường xuyên giữa tiếng Anh và các ngôn ngữ khác.

Ôi!!!! Tôi đã đợi!!!!

Hahahahaha lễ trao giải hoành tráng quá hahaha

Cuối cùng!!

Sao cứ chiếu sân khấu hoài vậy?? Cho xem diễn viên hay gì đó đi!

Kang Woo-jin đâu rồi!!!

Hóng quá

Cái gì thế?

Dù sao thì đám Leech cũng chỉ làm nền hoặc ra về thôi, sao mà làm quá lên thế l*l?

Wow… giá trị của những người tham dự thôi đã bao nhiêu rồi…?

Ôi không, Leech chỉ được Cannes nhét vào để bù cho sai lầm năm ngoái thôi.

Tôi chẳng mong hạng nhất hay nhì!! Chỉ cần thắng giải kịch bản là tuyệt rồi!!

Liệu Shim Han-ho hay Oh Hee-ryeong có giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc không?

Lúc này.

♬♪

Góc quay trên YouTube Live có chút thay đổi. Âm nhạc dịu dàng cũng đổi khác. Điều này có nghĩa là lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes chính thức bắt đầu.

Chẳng bao lâu, một người đàn ông ngoại quốc lớn tuổi, trong bộ tuxedo, bước ra từ phía bên trái sân khấu lớn.

Đại diện của Liên hoan phim Cannes. Nói cách khác, ông là chủ tịch.

“Xin chào, cảm ơn các bạn đã tham gia lịch trình nóng bỏng của Cannes.”

Ánh đèn được thắp sáng ở trung tâm sân khấu, và chủ tịch thông báo về lễ bế mạc và khởi đầu của lễ trao giải bằng tiếng Pháp. Dĩ nhiên, khán giả có thể nghe bản dịch tiếng Anh qua tai nghe được cung cấp.

“Tôi nghĩ mọi người đã tận hưởng. Xin hãy đồng hành cùng chúng tôi đến cuối Liên hoan phim Cannes năm nay.”

Sau một bình luận ngắn, ông giơ tấm thẻ gợi ý và gọi người dẫn chương trình chịu trách nhiệm điều hành lễ bế mạc và trao giải. Đó là một nữ diễn viên Bỉ. Khi cô bước lên sân khấu trong chiếc váy xanh, hơn 5.000 khán giả vỗ tay nồng nhiệt.

Bốp bốp bốp bốp!

Nữ diễn viên Bỉ đứng ở trung tâm sân khấu và ngắn gọn gửi lời chào. Chẳng bao lâu, tiếng vỗ tay lại lan tỏa, và cô, nhìn vào tấm thẻ gợi ý trong tay, bắt đầu điều khiển lễ bế mạc và trao giải.

“Chúng ta sẽ gọi những người này trước nhé? Ban giám khảo của Liên hoan phim Cannes năm nay!”

Tiếng vỗ tay vang dội lần nữa. Từ một phía sân khấu, 10 vị giám khảo chính thức, trong bộ tuxedo và váy dạ hội, xuất hiện. Ghế của họ là ghế giám khảo trước mô hình lá cọ vàng ở phía bên phải sân khấu. Khi họ ngồi xuống, từng người tự giới thiệu, và sau khi tất cả giới thiệu xong, có một đoạn trò chuyện phù hợp với người dẫn chương trình.

Bầu không khí nặng nề được xua tan.

Trong khi đó, đội truyền hình Cannes ghi lại hình ảnh một số khán giả trong số 5.000 ghế ngồi. Các diễn viên Hollywood, đạo diễn Pháp, diễn viên Nhật Bản, v.v. Miley Kara, với mái tóc vàng được buộc gọn gàng, cũng thoáng qua trong chốc lát.

Bùn lầy.

Hừ.

Trên sân khấu, nữ diễn viên Bỉ đánh dấu một nốt nhạc cho giải thưởng đầu tiên.

“Ôi, giờ là lúc trao giải. Các giải thưởng bắt đầu với ‘Kịch bản xuất sắc nhất’. Tôi nghe nói việc chọn lựa rất khó khăn vì 20 tác phẩm trong hạng mục tranh giải chính đều quá xuất sắc. Các vị nghĩ sao?”

Micro được chuyển đến 10 vị giám khảo. Khoảng hai người trong số họ trả lời một cách đùa vui.

“Đó là địa ngục. Tôi không bao giờ muốn làm giám khảo nữa.”

“Thật là một nhiệm vụ khó khăn. Tôi thích tất cả các tác phẩm.”

Tại Liên hoan phim Cannes, nếu phải xếp hạng giải ‘Kịch bản xuất sắc nhất’, đó sẽ là giải thưởng thứ 4, không tính giải Diễn viên xuất sắc nhất. Nhưng thứ hạng chẳng có ý nghĩa gì. Việc giành được một giải thưởng tại Liên hoan phim Cannes đã là vinh dự lớn nhất cho tác phẩm của bạn.

Chẳng bao lâu, người dẫn chương trình trước micro đứng phát biểu.

“Xin hãy công bố giải ‘Kịch bản xuất sắc nhất’.”

Trong số các giám khảo phía sau, một đạo diễn phim Iran giơ micro cầm tay lên. Một tấm thẻ gợi ý cho phần công bố được đưa đến tay ông, và ông mở nó ra, mỉm cười, rồi hét lên lời công bố.

“‘Kịch bản xuất sắc nhất’ thuộc về Holy House! Xin chúc mừng!”

Trong số 20 bộ phim tranh giải, Holy House là một bộ phim Pháp. Dĩ nhiên, chính đạo diễn Pháp đứng dậy từ khán đài, và máy quay trước sân khấu lập tức ghi lại hình ảnh ông. Hội trường rộng lớn nhanh chóng ngập tràn tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Bốp bốp bốp bốp!

Bốp bốp bốp bốp!

Ngồi hoặc đứng. 5.000 khán giả không ngừng vỗ tay. Kang Woo-jin cũng tham gia.

“Liệu có thể lên sân khấu trong tình huống rùng rợn này không??”

Đạo diễn Pháp đã ở trên sân khấu. Giải thưởng được trao cho ông. Chiếc cúp có hình lá cọ, biểu tượng của Liên hoan phim Cannes. Đạo diễn Pháp, khi nhận giải, xúc động đến mức không thể nói trong giây lát.

Hừ.

“Tôi thật sự không hề nghĩ đến.”

Ông khó khăn bắt đầu bài phát biểu. Dù phải dừng lại giữa chừng vì mắt ngấn lệ, ông vẫn cố gắng hoàn thành. Tiếng vỗ tay lại vang lên như để công nhận, và người dẫn chương trình, nữ diễn viên Bỉ, trở lại sân khấu. Một cuộc phỏng vấn ngắn với đạo diễn Pháp. Sau đó, khi đạo diễn Pháp rời sân khấu, người dẫn chương trình công bố lễ trao giải tiếp theo.

“Giải thưởng này dành cho các diễn viên. Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Tôi sẽ bắt đầu với giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trước.”

Đến lượt các diễn viên. Chẳng bao lâu, biểu cảm của vô số diễn viên từ khắp nơi trên thế giới trong số 5.000 khán giả thay đổi. Căng thẳng, run rẩy, tinh thần, tham vọng, v.v. Mặt khác, Kang Woo-jin vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh từ đầu. Vào thời điểm này, Jin Jae-jun, với ánh mắt sắc bén, liếc nhìn Kang Woo-jin và Shim Shim-ho.

“Cả hai người – các anh có kỳ vọng gì không? Tôi nghĩ khả năng rất cao.”

Và rồi anh nhìn vào đám đông các diễn viên ngoại quốc hàng đầu xung quanh.

“Nhưng mà, nhận giải ở đây thực sự… rất khó.”

Người dẫn chương trình, nữ diễn viên Bỉ, hỏi các giám khảo phía sau một câu.

“Các giám khảo có nghĩ đến lựa chọn của các diễn viên không?”

Nữ diễn viên Thụy Điển trả lời trước, trong chiếc váy dài màu xám để lộ vai.

Cô nói: “Chúng tôi không thể chốt lại cho đến ngày trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi hoàn toàn đồng ý với ‘địa ngục’ mà Jeff đã nhắc đến trước đó. Cuối cùng tôi đã chọn, nhưng tất cả các diễn viên đều xuất sắc nhất.”

Tiếp theo là đạo diễn Ý ngồi bên cạnh cô. Bộ râu mép của ông gây ấn tượng.

“Khác với cô ấy, lựa chọn của tôi rất nhanh,” ông nói. “Suốt Liên hoan phim Cannes, màn trình diễn của diễn viên đó là thứ duy nhất in đậm trong tâm trí tôi. Lần đầu tiên trong đời làm đạo diễn, tôi xem mà không mất tập trung.”

Chẳng bao lâu, các máy quay của đội truyền hình lắp đặt khắp hội trường ghi lại hình ảnh các diễn viên. Dĩ nhiên, họ chụp khuôn mặt của diễn viên chính trong hạng mục tranh giải chính.

Xì xào. Tiếng khán giả trước sân khấu.

Những lời thì thầm nhỏ lan tỏa đây đó trong khán giả. Chắc hẳn có những diễn viên mà mọi người dự đoán hoặc đoán mò.

“Liệu diễn viên Iran có nhận giải không? Diễn xuất ấn tượng lắm.”

“Ừ, tôi thấy Pháp vẫn như kỳ vọng. Có nhiều tác phẩm lắm.”

“Bên Nhật Bản cũng ổn chứ?”

“Tôi chưa xem phim Nhật.”

Các đánh giá rất đa dạng.

“Mỹ lần này hơi thất vọng, đúng không?”

“Hoàn toàn không. Theo tôi, Mỹ sẽ giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Diễn xuất của Kelly đỉnh cao.”

“Vậy à?”

“Còn Hàn Quốc thì sao? Có khá nhiều tin đồn.”

“À, có cả Hàn Quốc nữa.”

Phải như vậy thôi. Vì ngay từ đầu, các bộ phim sẽ hoàn toàn khác nhau. Có trường hợp bạn không thể xem phim nếu ghế đã kín. Kết quả là chỉ 10 giám khảo xem hết tất cả các phim.

Đúng khoảnh khắc ấy.

“Xin hãy công bố.”

Mắt của 5.000 khán giả trong hội trường, bao gồm hàng chục ngàn du khách trên bãi biển bên ngoài và toàn bộ máy quay của đội truyền hình, đều tập trung vào ghế giám khảo trên sân khấu. Bởi vì đạo diễn Ý với bộ râu mép mà tôi phỏng vấn đang cầm tấm thẻ gợi ý trong tay. Nói cách khác, ông sẽ chịu trách nhiệm công bố giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes năm nay.

Hừ.

Đạo diễn Ý nhìn xuống tấm thẻ gợi ý. Đồng thời, ông giơ micro cầm tay trong tay phải lên. Và rồi ông cười.

“Mắt tôi không nhìn nhầm.”

Ông lặng lẽ công bố “Quái vật” trước khán giả 5.000 ghế ngồi đầy những “tên tuổi lớn” từ khắp nơi trên thế giới.

“Kang Woo-jin, người chiến thắng giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ của Leech tại Liên hoan phim Cannes lần thứ 74.”

Ngay khoảnh khắc ấy, hàng ngàn ánh mắt và máy quay trong hội trường di chuyển rối loạn. Họ nhìn vào diễn viên Hàn Quốc tóc đen đang ngồi bình tĩnh, biểu cảm thờ ơ không hề thay đổi.

Kang Woo-jin trong bộ tuxedo trắng.

“…”

Im lặng và không hề cử động. Tuy nhiên, bên trong anh chỉ đang chửi thề dữ dội.

“…Chết tiệt. Tôi ư?”

Bế mạc (4) Kết thúc
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 347: Bế mạc (5)


Tại lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes lần thứ 74, ngay trước khi tên Kang Woo-jin được xướng lên, Woo-jin, đang ngồi ở ghế của mình, chẳng có suy nghĩ gì. Có lẽ đúng hơn khi nói rằng anh không kỳ vọng cao. Anh chỉ tưởng tượng.

“Nếu tôi giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes, tôi sẽ thực sự hạnh phúc.”

Anh đã trực tiếp trải nghiệm sức mạnh của Cannes, lễ hội khổng lồ của các nhà làm phim thế giới, trong khoảng 10 ngày. Vô số phóng viên, đạo diễn, và diễn viên nước ngoài tỏ ra quen biết hoặc làm quen qua mạng xã hội. Đúng vậy, nếu anh chính thức giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

“Thế là xong.”

Rõ ràng, các rạp chiếu phim không chỉ ở Hàn Quốc mà trên toàn thế giới sẽ sôi sục. Nhưng mọi thứ dừng lại ở đó. Sẽ là nói dối nếu bảo anh không tham vọng sau khi đã đi xa đến thế này, nhưng tâm trí Kang Woo-jin trống rỗng. Trước hết, những gì Choi Seong-geon nói trước khi lễ bế mạc và trao giải bắt đầu có ý nghĩa lớn.

“Chắc chắn có khả năng cậu sẽ giành giải, Woo-jin. Nhưng cuối cùng, đó là quyết định của con người, và 10 vị giám khảo cũng không khác gì.”

Dù Choi Seong-geon mong muốn Kang Woo-jin nhận giải hơn bất kỳ ai.

“Đặc biệt, trong các lễ hội lớn như thế này, việc được chọn chỉ dựa trên diễn xuất là rất khó. Sự nghiệp, hào quang, độ nhận diện của diễn viên, v.v. Dù diễn xuất của cậu có xuất sắc vượt trội, đôi khi những yếu tố nền tảng đó cũng được phản ánh trong đánh giá. Có khả năng cao sẽ có định kiến hoặc phân biệt đối xử. Vì vậy, đừng kỳ vọng gì cả.”

Anh ấy đưa ra lời khuyên bình tĩnh và thực tế.

“Mục tiêu sử dụng Cannes làm bàn đạp đã đạt được. Vấn đề thậm chí còn lớn gấp mấy lần so với chúng ta nghĩ và được nhiều nhân vật Hollywood ghi nhớ. Chỉ riêng điều đó đã là một vụ mùa lớn.”

Lời khuyên của Choi Seong-geon nhìn chung là đúng. Đúng vậy, Kang Woo-jin đã sử dụng Liên hoan phim Cannes như một bàn đạp hơn là sự kiện chính. Rõ ràng đó là một sự hiểu lầm giữa đạo diễn Ahn Ga-bok và Choi Seong-geon, nhưng cuối cùng, mọi thứ đều thành hiện thực. Bằng cách tham gia Liên hoan phim Cannes lần đầu tiên sau hai năm, anh đã tăng vọt độ nhận diện giữa các nhà làm phim nổi tiếng nước ngoài, bao gồm cả Hollywood.

Dù bây giờ anh có tiến vào Hollywood, khá nhiều người sẽ nhận ra Kang Woo-jin.

Dù hiện tại không biết, chỉ cần tìm hiểu một chút là sẽ rõ.

Đó là lý do Kang Woo-jin làm trống tâm trí mình. À, thực ra, với một công dân nhỏ bé như Woo-jin, không phải người của công chúng, việc đứng trên sân khấu phi lý này là điều không thực tế.

Đúng lúc ấy, giọng nói vang lên.

“Mắt tôi không nhìn nhầm.”

Tên của giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes năm nay là tên của Kang Woo-jin, người duy trì phong thái quý tộc trong khi giữ tâm trí trống rỗng suốt hội trường tráng lệ của Palais des Festivals.

“Kang Woo-jin, người chiến thắng giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ của Leech tại Liên hoan phim Cannes lần thứ 74.”

Ngay sau đó, Woo-jin không phản ứng nhiều.

“…”

Anh không nhận ra ngay lập tức. Vì cách phát âm ngượng nghịu của đạo diễn Ý trên sân khấu khổng lồ ấy, và vì anh không nghĩ nhiều, anh không nhận ra ngay. Khoảnh khắc Kang Woo-jin đột nhiên tỉnh táo là khi hơn 5.000 máy quay trong hội trường, những “tên tuổi lớn” từ khắp nơi trên thế giới, đang nhìn anh.

“H-hả?”

Tiếp theo, đạo diễn Ahn Ga-bok và toàn bộ đội Leech quay đầu về phía Kang Woo-jin. Woo-jin vẫn tiếp tục bình tĩnh. Nhưng bên trong, anh chỉ đang thốt ra những lời chửi thề dữ dội nhất trên đời.

“…Chết tiệt. Tôi ư?”

Thêm vài lần nữa.

“Đúng không??! Thật không??! Điên rồi! Cái gì thế? Camera ẩn!!”

Tuy nhiên, biểu cảm thờ ơ của anh vẫn được duy trì. Chính xác hơn là suy nghĩ của anh dừng lại vì xấu hổ và phi lý, chứ không chỉ là phong thái. Gì cơ? Là thực tại sao? Không, chắc chắn là mơ. Nhưng với một giấc mơ chết tiệt, nó sống động quá, đúng không??

Vào thời điểm này, bộ não của Kang Woo-jin đang rối bời.

Bầu không khí kỳ lạ tương tự cũng xuất hiện ở hàng ngàn khán giả trong hội trường tráng lệ. Những lời xì xào, thì thầm, ánh mắt hoang mang, miệng há hốc vì ngạc nhiên. Lý do rất đơn giản. Một diễn viên Hàn Quốc được xướng tên cho giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ tại Liên hoan phim Cannes nổi tiếng thế giới.

“Kang Woo-jin? Ở đâu thế?”

“Đây là lần đầu tiên trên thế giới, đúng không??”

“Theo tôi biết, đây là lần đầu tiên.”

Vì đó là lần đầu tiên của Cannes và của Hàn Quốc.

Lúc ấy, một người phụ nữ tóc vàng đứng dậy trong hội trường rộng lớn yên tĩnh.

Hừ.

Một người phụ nữ mắt xanh tràn đầy niềm vui và sự tự tin. Miley Kara, một siêu sao nổi tiếng thế giới. Cô trở thành quả bom khởi đầu. Sau đó, hàng ngàn khán giả, bao gồm cả bạn và tôi, đứng dậy khỏi ghế.

Ngay lập tức.

Bốp bốp bốp bốp bốp!!

Một cơn bão vỗ tay bùng nổ.

Bốp bốp bốp bốp bốp!!

Người dẫn chương trình trên sân khấu, 10 vị giám khảo, khán giả đông đúc lấp đầy tầng một và tầng hai của hội trường, các phóng viên và đội truyền hình, và đội Leech xung quanh Kang Woo-jin.

Tất cả đều vỗ tay hào phóng.

Thậm chí.

Bốp bốp bốp bốp bốp!!

Hàng chục ngàn khán giả đang xem Liên hoan phim Cannes trước màn hình được lắp đặt trên bãi biển bên ngoài hội trường cũng bận rộn vỗ tay. Dĩ nhiên, không phải tất cả đều như vậy. Khoảng 30% trong số đó đang nhìn quanh và nghĩ, đây là cái gì? Đó là khuôn mặt muốn nhìn rõ. Một cảm giác tương tự chắc chắn cũng tồn tại trong số 5.000 khán giả trong hội trường nơi diễn ra lễ bế mạc và trao giải.

Vì luôn có “sự phản đối” đối với “lần đầu tiên” hoặc “sự thay đổi”.

Khoảng thời gian này, Kang Woo-jin, trong bộ tuxedo trắng.

Sột soạt.

Anh vừa đột nhiên đứng dậy khỏi ghế. Biểu cảm của anh vẫn nghiêm nghị, nhưng bên trong thực sự là một mớ hỗn độn.

“Trời ơi, thật sự. Cái gì thế này?”

Thay vì không tin vào tầm nhìn hiện tại, anh cảm thấy như nó bị quá tải. Ai có thể giữ bình tĩnh trong tình huống phi lý này?

♬♪

Âm nhạc như fanfare lấp đầy cả hội trường đến mức ù tai. Tiếng vỗ tay như sấm không ngừng. Những lời chúc mừng từ những gã khổng lồ xung quanh. Vài chiếc máy quay bất ngờ lao tới. Ánh đèn flash bùng nổ. Sẽ không lạ nếu anh ngất xỉu hoặc mất ý thức.

Bốp bốp bốp bốp bốp!!

Nhưng ít nhất, vẻ ngoài đầy phong thái của Kang Woo-jin vẫn bình tĩnh. Sức mạnh “đi con đường của tôi” mà anh đã xây dựng cho đến nay được kích hoạt một cách bản năng. Woo-jin nắm lấy những bàn tay đang chìa ra một cách điên cuồng. Đó là cái bắt tay. Anh nghe thấy giọng nói già nua của đạo diễn Ahn Ga-bok với mái tóc ngắn màu xám.

“Chúc mừng, tôi nói thật đấy. Tôi tự hào về danh hiệu diễn viên đầu tiên của Hàn Quốc.”

Shim Shim-ho, diễn viên gạo cội gợi nhớ đến một con hổ, nắm vai Woo-jin và vỗ lưng anh.

“Điều mà tôi không thể đạt được trong hàng chục năm, cậu đã làm được chỉ trong hai năm. Tôi thực sự hạnh phúc. Kang Woo-jin, hãy ngẩng cao đầu.”

Oh Hee-ryeong, trông quyến rũ hơn hôm nay, ôm lấy Kang Woo-jin. Đôi mắt cô đỏ hoe. Lời chúc mừng phấn khích của Jin Jae-jun và Han So-jin cũng vang lên. Một từ như “Cảm ơn” thoát ra khỏi miệng Kang Woo-jin, và ánh đèn flash cùng tiếng vỗ tay càng trở nên mãnh liệt hơn. Cả thế giới đang chúc mừng Kang Woo-jin.

Điều hài hước là.

“À-tôi không biết. Có vẻ mọi thứ đã tốt hơn.”

Trong một tình huống mà phát điên cũng không lạ, cảm xúc của Woo-jin thực sự đang bình tĩnh lại. Có phải vì adrenaline tăng cao? Dù sao đi nữa, Kang Woo-jin.

Hừ.

Trong khi bị bao vây bởi máy quay và những lời chúc mừng, anh nhìn về phía người dẫn chương trình và 10 vị giám khảo đang đợi anh trên sân khấu phía trước.

“…”

Vào khoảnh khắc này, chỉ có một suy nghĩ ngắn gọn trong tâm trí Woo-jin.

Hãy đặt chân xuống. Và Noppakku.

Phong thái vì ảo tưởng đang trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì trong khoảnh khắc ngượng ngùng này.

Tạp.

Woo-jin bước đi trên lối đi với sự thờ ơ sâu sắc. Hàng chục và hàng trăm gã khổng lồ ở hai bên tiếp tục dành tặng cơn bão vỗ tay. Dù tai ù đi, Kang Woo-jin không dừng những bước chân bình tĩnh của mình. Một số khán giả nghiêng đầu.

“Không vui sao? Cậu ấy quá bình tĩnh, đúng không?”

“Không thể nào. Cậu ấy giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes lần đầu tiên. Có lẽ vì quá căng thẳng.”

“Với cái đó, bước chân cậu ấy quá điềm tĩnh. Có lẽ cậu ấy tự tin sẽ nhận được.”

“Tôi hiểu, tôi đã xem Leech của cậu ấy.”

Kang Woo-jin còn khoảng năm bước nữa là đến sân khấu.

“Chói mắt quá.”

Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của ánh đèn dần chiếu xuống. Vào khoảng thời gian này, buổi phát sóng YouTube được truyền trực tiếp qua các máy quay ở hai bên hoặc phía sau anh.

??????Có thật không??!!!!!!!!!!!

Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha

Nổi da gà!!! Nổi da gà!!!!!!!!!!!!!!

Kaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa của ai

Thật không???!!!

Wow.

Kang Woo-jin!! Woo-jin Kang!!!!!!

Không…wow…nó làm tôi nổi da gà…

Tôi mệt rồi

Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha

Cuộc trò chuyện trực tiếp bị bão hòa.

Các ngôn ngữ từ khắp nơi trên thế giới, bao gồm tiếng Anh, chiếm ưu thế, nhưng tiếng Hàn cũng xuất hiện với tần suất đáng kinh ngạc. Các bình luận tiếng Hàn được cập nhật điên cuồng không ngừng dù chỉ một giây. Ngay bây giờ, Hàn Quốc đang cuồng nhiệt dù đã quá 3 giờ sáng, và phòng chờ ngay cạnh hội trường cũng là một lò luyện điên rồ.

“Wow!!!!”

Đó là phòng chờ nơi tụ tập một số phóng viên Hàn Quốc và đội ngũ của công ty phim và nhà phân phối của đội Kang Woo-jin, Leech, bao gồm cả Choi Seong-geon.

“Woo-jin! Woo-jin!!!”

“Aaaah! Trời ơi!! Đại diện!! Anh Woo-jin!! Anh Woo-jin!!!”

“Uh oh! Đúng rồi!! Đúng rồi!! Là Woo-jin của chúng ta!!”

“Aaaah!!”

“Điên rồ!! Điên rồ!!! Aaaah!!!”

“Anh ấy là anh tôi, đúng không?!! Thật sự là anh tôi đang bước đi!!”

Mọi người bận rộn chạy nhảy, ôm nhau trong khi xem tình hình hiện tại được phát sóng trên TV lớn.

“Điều này thật phi lý!! Không!! Đúng rồi!! Hoàn toàn đúng!!!”

“Wow!! Argh!!”

“Bằng chính mắt mình!! Tôi không thể tin mình đã chứng kiến khoảnh khắc này bằng chính mắt mình!!”

Vào khoảnh khắc này, không phải là một đội khác.

Họ chỉ là những công dân của Đại Hàn Dân Quốc.

Bốp bốp bốp bốp bốp!!!

Những tiếng hét, la hét, và vỗ tay không ngừng. Điều đó hoàn toàn xứng đáng. Vì đây chính là sự nâng cao uy tín quốc gia. Đó là khoảnh khắc đưa Hàn Quốc và cái tên Kang Woo-jin vượt ra ngoài Cannes và thế giới. Sẽ không ngạc nhiên nếu tổng thống bước ra.

Do đó, vì chênh lệch múi giờ, Hàn Quốc cũng rung chuyển vào khoảng 4 giờ sáng.

Gia đình Kang Woo-jin ở Jinju.

“Kya!!!!! Mẹ!! Bố!! Anh!! Anh tôi nhận được!! Nhận được rồi!!”

“Trời đất.”

“…Ư.”

“Á! Mẹ!! Tỉnh lại đi!! Bố! Mẹ lạ lắm!!”

Bạn bè của Kang Woo-jin tụ tập ở một nơi. Đó là nhà của Kim Dae-young.

“Điên rồi!! Không!! Cái gì thế này!!!”

“Này này!! Kang Woo-jin giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất??! Thật không???!!!”

“Nó quay rồi…đúng vậy. Woo-jin thực sự là nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes?!!”

“Gọi điện!! Gọi đi!!”

“Đồ ngốc! Cậu ấy nhận sao nổi?”

“Dừng lại! Dừng thằng đó lại!!”

Vào khoảnh khắc này, truyền thông Hàn Quốc cũng nhanh chóng hành động.

『[Tin nóng] ‘Leech’ Kang Woo-jin giành giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes’ lần đầu tiên ở Hàn Quốc』

Ngay khi cái tên Kang Woo-jin vang lên tại Cannes, các bài báo bắt đầu xuất hiện.

Và.

Hừ.

Tại Cannes, Kang Woo-jin vừa bước lên sân khấu với tư cách người chiến thắng giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’. Tiếng vỗ tay và cổ vũ từ hàng ngàn khán giả, bao gồm cả người dẫn chương trình và giám khảo, vẫn tiếp tục.

Bốp bốp bốp bốp bốp!!!

Woo-jin, trong bộ tuxedo trắng, bình tĩnh đứng trước người dẫn chương trình, nữ diễn viên Bỉ. Người dẫn chương trình, đang mỉm cười rạng rỡ, đưa một thứ gì đó cho Kang Woo-jin khi anh tiến lại gần.

Đó là cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Chiếc cúp lá cọ trong hộp. Đó là cảnh đầu tiên được tạo ra trong lịch sử Cannes hoặc toàn bộ ngành công nghiệp điện ảnh Hàn Quốc, và Kang Woo-jin xúc động khi nhìn xuống chiếc cúp trong tay mình.

“Cái này tôi chỉ thấy trong ảnh.”

Điều hài hước là nó không trông vĩ đại như anh nghĩ. À, từ góc nhìn của Kang Woo-jin, nó không khác nhiều so với chiếc cúp anh nhận được từ Blue Dragon. Có lẽ vì trái tim thật sự của Kang Woo-jin, người hơn cả một “diễn viên quái vật” bên ngoài. Sau đó, người dẫn chương trình ra hiệu cho Kang Woo-jin. Gần micro đứng ở trung tâm sân khấu.

Nghĩa là đã đến lúc bày tỏ cảm nghĩ.

“…”

Kang Woo-jin, với khuôn mặt poker dày dặn, đặt chiếc cúp trong tay lên bục. Vào thời điểm này, cơ thể Woo-jin bắt đầu tự động di chuyển. Trái tim anh cũng trở nên lạnh giá. Hãy chỉ nghĩ về chất lượng phong thái và chất lượng phong thái. Nghĩ gì chứ? Trời ơi. Đã chuẩn bị gì chưa? Dù vậy, Woo-jin đứng trước bục. Điều ngay lập tức nhìn thấy là hàng chục phóng viên nước ngoài cầm máy ảnh lớn gần phía trước.

Pạp pạp pạp pạp!

Họ điên cuồng chụp ảnh Kang Woo-jin trên sân khấu. Phía sau, hàng ngàn khán giả lớn dần đứng dậy vỗ tay rồi lần lượt ngồi xuống khi Woo-jin bắt đầu bài phát biểu. Điều tương tự cũng áp dụng cho 10 vị giám khảo trên sân khấu.

Hừ.

Kang Woo-jin ngẩng đầu lên.

“Điên thật.”

Thật ngoạn mục khi nhìn hội trường khổng lồ này từ sân khấu. Chẳng bao lâu, một thông dịch viên đến từ phía bên trái của Woo-jin. Bài phát biểu của Kang Woo-jin sẽ được chuyển sang tiếng Pháp. Woo-jin, vốn tự do nói tiếng Pháp, không đặc biệt ngăn cản cô ấy. Lý do rất rõ ràng. Không biết có phải chỉ là cảm giác hay không, nhưng chỉ có một suy nghĩ k*ch th*ch bộ não của anh.

Kang Woo-jin, với biểu cảm bình tĩnh, cố gắng phớt lờ các máy quay của các nhà truyền thông và phóng viên, nhưng mở miệng với hàng ngàn quái vật trước khán giả. Dĩ nhiên, anh đặt giọng mình ở mức tối đa.

“Bonsoir.”

Bắt đầu bằng tiếng Pháp. Nên nói gì đây? À, cứ nói bất cứ điều gì nảy ra trong đầu.

“Tôi không giỏi ăn nói. Và đứng đây thậm chí còn không cảm thấy thực.”

Đôi mắt của thông dịch viên bên cạnh, hàng chục phóng viên phía trước, người dẫn chương trình trên sân khấu, 10 vị giám khảo, chủ tịch Cannes và các quan chức, đội truyền hình, và hàng ngàn khán giả đều mở to trước kỹ năng tiếng Pháp cao cấp của anh. Dĩ nhiên, khá nhiều người vẫn bình tĩnh. Họ đã chứng kiến tiếng Pháp của anh trong buổi chiếu thứ hai của Leech.

Nhưng đó là thiểu số.

Hầu hết mọi người ở đây trông khá ngạc nhiên. Tuy nhiên, cú đánh thấp của Kang Woo-jin vẫn tiếp tục.

“Ừm, cảm ơn. Tôi thực sự vinh dự khi nhận được giải thưởng tại lễ hội khổng lồ này. Tôi muốn cảm ơn tất cả đồng nghiệp và nhân viên đã làm việc cùng tác phẩm tuyệt vời Leech.”

Tiếng Pháp chẳng khác gì người bản địa. Anh đã vượt xa những kỹ năng anh luyện tập và chuẩn bị. Nhân viên thông dịch bối rối chớp mắt.

Hừ.

Kang Woo-jin, dừng lại một chút, khẽ chuyển ánh mắt từ phía trước sang bên phải. Và ngôn ngữ cũng thay đổi.

“Tôi là Kang Woo-jin, một diễn viên Hàn Quốc.”

Tiếng Hàn với giọng trầm. Dù Kang Woo-jin thông thạo tiếng Pháp, anh vẫn tiếp tục bày tỏ cảm nghĩ bằng tiếng Hàn. Không phải vì nó có ý nghĩa gì to lớn. Woo-jin chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ của mình bằng tiếng Hàn tại lễ hội toàn cầu này.

“Tôi nghĩ nhiều người ở Hàn Quốc đang hạnh phúc vào khoảnh khắc này. Có thể là sáng sớm ở Hàn Quốc, nhưng có những người hâm mộ quan tâm đến giấc ngủ của họ.”

Một khoảnh khắc để thông dịch. Tuy nhiên, Woo-jin không cần sự trợ giúp của thông dịch viên. Anh chỉ cần tự giải quyết. Anh lặng lẽ lặp lại những gì mình nói bằng tiếng Pháp. Tiếng xì xào trong khán giả càng lớn hơn. Đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử Cannes. Đây là cảnh nhân vật chính Nam Joo-sang tự dịch bình luận tiếng Hàn của mình sang tiếng Pháp.

Dù sao đi nữa, Kang Woo-jin ngắt phần dịch tiếng Pháp và lại nói bằng tiếng Hàn.

“Đó thực sự là một giải thưởng tuyệt vời. Tôi đã nói điều này khi nhận giải Tân binh của năm tại Blue Dragon, một liên hoan phim Hàn Quốc, năm ngoái. ‘Năm nay tôi sẽ nhận giải Tân binh, nhưng năm sau tôi sẽ nhận giải Nam diễn viên chính xuất sắc. Các bạn có thể theo dõi.’ Giờ tôi vừa giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Chỉ mất chưa đầy một năm.”

Khi Woo-jin đang dịch lại những gì đã nói bằng tiếng Pháp, những suy nghĩ khác cùng tồn tại trong đầu anh. Liệu có nên tỏ ra hơi táo bạo không? Lo lắng vừa phải. Nhưng không kéo dài lâu. Anh Mola đã có kinh nghiệm.

Lời bình luận tiếng Hàn của Kang Woo-jin tiếp tục.

“Gần đây tôi đã mở một ngôi nhà ở LA, vì vậy tôi sẽ nhắm đến điều đó vào năm tới.”

Cannes hay gì cũng thế, ‘Noppakku’ không bị lãng quên.

Bế mạc (5) Kết thúc
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 348: Bế mạc (6)


Giọng trầm của Kang Woo-jin vang vọng tại lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes tráng lệ. Khuôn mặt anh lặng lẽ, bình tĩnh và cool ngầu. Thật khó để xem anh là người đầu tiên từ Cannes và Hàn Quốc.

Những suy nghĩ của anh, được bày tỏ bằng tiếng Hàn trước khán giả, những gã khổng lồ trong ngành công nghiệp điện ảnh thế giới, và các phóng viên từ khắp nơi, là gì?

“Tôi có một ngôi nhà ở LA, vì vậy tôi sẽ nhắm đến điều đó vào năm tới.”

Nó chẳng khác gì một lời tuyên chiến. Mục tiêu lần này là toàn thế giới.

Đây rõ ràng là một phát ngôn có thể gây náo loạn toàn cầu. Nhưng với Kang Woo-jin, chẳng có gì đặc biệt. Không, anh phải giả vờ như vậy. Khi nói đến công việc phong thái, mỗi khoảnh khắc là một chiến trường, và không có đường lui. Hơn nữa, dù vẻ ngoài lạnh lùng, trạng thái hiện tại của Kang Woo-jin trên sân khấu Cannes khá hỗn loạn bên trong.

Vì vậy, như thường lệ, anh chỉ nghĩ về chất lượng phong thái như mọi khi.

“Đi con đường của tôi” với một chút lịch sự được thêm vào.

“Lần này các bạn cũng có thể theo dõi.”

Đôi mắt của thông dịch viên bên cạnh Woo-jin, người đang bình tĩnh nói, mở to gấp mấy lần. Điều đó hoàn toàn xứng đáng. Bạn sẽ không biết rằng anh sẽ bất ngờ thách thức cả thế giới. Mặt khác, không có phản ứng ngay lập tức từ người dẫn chương trình trên sân khấu, hàng chục phóng viên phía trước, 10 vị giám khảo, và hàng ngàn tên tuổi lớn trong đội truyền hình Cannes và khán giả.

Điều đó tự nhiên thôi vì không có thông dịch viên.

“L.A.? Tôi nghĩ cậu ấy vừa nói LA.”

“Đúng vậy, chắc chắn có nhắc đến LA.”

Các phóng viên nước ngoài đang thì thầm chụp ảnh Kang Woo-jin. Hàng ngàn khán giả nghiêng đầu hoặc nhìn chằm chằm vào Kang Woo-jin, chờ đợi phần dịch của anh. Trong khi đó, các bình luận tiếng Hàn đang phát điên trên YouTube Live, nơi phát sóng trực tiếp Cannes.

Tôi không thể tin nổi dù đang thấy bằng mắt mình.

Nhưng sao Kang Woo-jin giỏi tiếng Pháp thế????

Đúng vậy haha sao Kang Woo-jin giỏi tiếng Pháp thế?

Alpha, quan trọng bây giờ là Kang Woo-jin giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes.

Khen tôi vì đã thức khuya đây!!!

Wow… tôi mệt với việc nâng cao uy tín quốc gia của Kang Woo-jin.

Phát âm tiếng Pháp của Kang Woo-jin đỉnh thật.

Sao lại thích tôi thế??

Bà ơi!! Mang cho tôi bát súp!!!!

Không, có thể giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes chỉ sau 2 năm ra mắt.

Nổi da gà…

Ngày mai tôi sẽ ở Hàn Quốc hay trời ơi haha.

Chúc mừng!!

Dù có rất ít khán giả tại Cannes, một số người phản ứng ngay lập tức sau khi nghe bình luận tiếng Hàn của Woo-jin. Đó là đội Leech. Đạo diễn Ahn Ga-bok với mái tóc ngắn màu xám mỉm cười và xoa cằm.

“Nói về Hollywood, ý là giải Oscar. Ừ, sẽ buồn nếu không được phân phối. Dù sao Cannes cũng chỉ là bàn đạp.”

Shim Shim-ho, người nhớ lại Kang Woo-jin từ Liên hoan phim Blue Dragon năm ngoái, xen vào.

“Tôi đã bí mật kỳ vọng, nhưng cậu ấy nói quá bình tĩnh và không chút căng thẳng.”

“Cậu ấy không quan tâm đến điều gì tiếp theo.”

“Hoặc cậu ấy tự tin sẽ giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm tới nữa.”

“Cả hai, cả hai. Nhưng không phải khoe khoang. Nhìn khuôn mặt mạnh mẽ của cậu ấy. Đầy tự tin.”

“Cậu ấy giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes lần đầu tiên ở Hàn Quốc. Cậu ấy phải có tinh thần như vậy.”

“Hề hề. Ngày cậu vượt qua tôi sẽ đến.”

“Tôi cần phải nỗ lực.”

Đạo diễn Ahn Ga-bok dường như đang tận hưởng, và diễn viên gạo cội Shim Shim-ho thoải mái dù vừa bị đàn em vượt qua. Ánh mắt như muốn nhận giải vào năm tới. Jin Jae-jun và Han So-jin không thể giấu nổi sự sốc với miệng há hốc, và Oh Hee-ryeong, với nụ cười thanh lịch, lẩm bẩm nhẹ.

“Cú đánh hay – ngày mai không chỉ Hàn Quốc mà cả thế giới sẽ sôi sục, đúng không?”

Ánh mắt kỳ vọng hơn là lo lắng. Tiếp theo, đạo diễn Ahn Ga-bok nhìn Woo-jin trên sân khấu và khoanh chân.

“Nếu thế này, tôi hơi bực.”

Câu trả lời đến từ Shim Shim-ho, người dường như hiểu ý đạo diễn Ahn Ga-bok.

“…Tôi giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho Leech.”

“Ừ, nghĩa là sẽ không còn giải thưởng nào khác cho Leech trong phòng này.”

Liên hoan phim Cannes có nhiều quy tắc lâu đời, nhưng điều đạo diễn Ahn Ga-bok nói bây giờ là quy tắc “chỉ một giải thưởng lớn được trao cho một tác phẩm.” Nếu một tác phẩm trong hạng mục tranh giải chính giành giải ‘Đạo diễn xuất sắc’, thế là hết.

Nói cách khác, Leech vừa giành giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ của Kang Woo-jin, nghĩa là giải thưởng đã kết thúc.

Dĩ nhiên, nhìn lại lịch sử Cannes, có thời điểm một bộ phim trong hạng mục tranh giải chính giành nhiều giải thưởng lớn. Tuy nhiên, đó là đầu những năm 2000, và đã không có tác phẩm giành giải nào trong 20 năm. Thật đáng tiếc, nhưng đạo diễn Ahn Ga-bok dường như không quan tâm chút nào.

“Nhưng cũng đủ rồi. Vì Leech và Woo-jin đã viết nên một lịch sử mới tại Cannes. Cũng là lần đầu tiên của Hàn Quốc. Thế này là đủ. Đủ rồi.”

Thay vào đó, nụ cười nhăn nheo càng sâu hơn.

“Thật xa xỉ cho tác phẩm thứ 100 của tôi.”

Khoảng thời gian này.

Hừ.

Woo-jin, với khuôn mặt thờ ơ, bắt đầu dịch cảm nghĩ của mình sang tiếng Pháp. Ngoài ra, nhiều tai nghe trong khán giả nghe được bằng tiếng Anh. Chẳng bao lâu, các phóng viên, đội truyền hình, và hàng ngàn khán giả cũng nhận ra lời tuyên chiến của Kang Woo-jin. Trước hết, hầu hết ánh mắt đều mở to.

“Cái gì?”

“Nhắm đến điều đó – ý là giải Oscar sao?”

“Điều đó có thể hơi… gây tranh cãi.”

“Kiêu ngạo hơn là can đảm. Cannes đúng là tuyệt vời, nhưng đột nhiên là Oscar.”

“Cậu ấy nói những cảm nghĩ đó quá thoải mái?”

“Tôi không nghĩ cậu ấy nói vì bất chợt nghĩ ra, đúng không? Làm điều đó không chút ngập ngừng nghĩa là cậu ấy đã chuẩn bị.”

“…Cậu ấy đã chuẩn bị trước một cảm nghĩ tuyên chiến như vậy sao?”

Tiếng xì xào và thì thầm lan tỏa khắp hội trường.

“Nhưng diễn viên đó nói tiếng Pháp giỏi quá?”

“Đúng vậy. Cậu ấy từng ở đây sao?”

“Nhìn cách phát âm. Sống ở Pháp rồi.”

“Chẳng có thông tin nào như vậy cả.”

“Tôi đến du học.”

“Ồ, cậu ấy học diễn xuất ở đây sao?”

Bối rối, phi lý, sốc, ngạc nhiên, bất ngờ, sốc, v.v. Những cảm xúc và cảm giác tương tự được dán lên khuôn mặt của hàng ngàn người lớn.

Điều bất thường là.

“Đó là Kang Woo-jin – một diễn viên rất độc đáo. Nhưng cậu ấy có thể xử lý được như thế này không?”

“Bài phát biểu nhận giải hôm nay sẽ theo tôi suốt đời.”

Hơn 70% khán giả tỏ ra bối rối rõ ràng, nhưng phần còn lại của khán giả có phản ứng ngược lại một cách kỳ lạ. Một cái gật đầu đồng ý, một nụ cười nhẹ, ánh mắt kỳ vọng, hoặc biểu cảm ủng hộ. Lý do rất đơn giản.

Vì họ đã xem Leech.

Vì đã chứng kiến diễn xuất của Kang Woo-jin trong Leech, lời tuyên chiến của anh không cảm thấy như một cuộc tấn công non nớt hay một hành động mạnh mẽ.

“Màn trình diễn áp đảo Cannes đủ để nổi tiếng ở Hollywood.”

“Nếu tác phẩm tốt, giải Oscar không phải là không thể.”

“Có thể nếu còn chỗ để phát triển thêm trong diễn xuất đó.”

Vào thời điểm này. Kang Woo-jin bày tỏ cảm nghĩ của mình trước hội trường sôi động.

“Cha mẹ tôi, em trai tôi, bạn bè tôi, đồng nghiệp đã tin tưởng và ủng hộ tôi, các huấn luyện viên và nhân viên đã giúp tôi rất nhiều, giám đốc công ty và nhân viên, và cả người hâm mộ. Cảm ơn. Tôi sẽ chia sẻ khoảnh khắc này với mọi người.”

Anh kết thúc bài phát biểu với giọng trầm.

“Tôi biết ơn vì được đứng ở vị trí vinh dự này một lần nữa.”

Kang Woo-jin ngay lập tức bắt đầu dịch sang tiếng Pháp. Khoảng thời gian này, một đạo diễn lớn của Hollywood đang ở trong khán giả. Nói cách khác, đạo diễn Danny Landis đang mỉm cười nhẹ.

“Cậu ấy thậm chí còn có tinh thần mạnh mẽ. Thật vô lý khi mới 2 năm. Dù sao, chắc chắn phải có điều gì đó trong quá khứ trước khi ra mắt.”

Và tôi trở nên tham lam.

“Sức hút ngôi sao là sức mạnh thu hút mọi người. Thực sự tôi muốn đưa diễn viên đó đến giải Oscar.”

Tóc vàng Kara kìm nén một cái rùng mình khi che miệng bằng một tay.

‘Có bao nhiêu người đàn ông có thể bày tỏ tham vọng của mình một cách thuần túy trên sân khấu lớn như thế này mà không lo lắng về hình ảnh của mình? Giải Oscar – Diễn viên đó chắc chắn sẽ xuất hiện.’

Kỳ vọng cũng đang bùng nổ trong mắt các nhân vật Hollywood như Joseph Meghan. Đồng thời, mọi người khắp khán giả bận rộn thì thầm và nhớ lại những từ khó hiểu từ bài phát biểu của Kang Woo-jin.

“Cậu ấy nói năm ngoái nhận giải Tân binh, đúng không? Nghĩa là năm nay cậu ấy giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes ngay sau khi nhận giải Tân binh?”

“…Trời ơi.”

“Đã lâu kể từ khi cậu ấy ra mắt chưa?”

“Không thể nào. Đã lâu kể từ khi ra mắt, nhưng chắc chắn gần đây cậu ấy mới được chú ý.”

Chẳng bao lâu, Woo-jin, cầm cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại bục, chào khán giả.

Sột.

Đồng thời.

Bốp bốp bốp!

Hàng chục người ngồi trong khán giả lại đứng dậy vỗ tay. Nó lây lan.

Bốp bốp bốp bốp!

Hầu hết hàng ngàn khán giả đứng dậy khỏi ghế và vỗ tay. Dĩ nhiên, có khá nhiều người thực sự vui mừng, nhưng vẫn có nhiều người cảm thấy phi lý hoặc hoang mang hơn. Tuy nhiên, tôi cảm thấy như chỉ đang theo bầu không khí.

Bốp bốp bốp bốp!

Hội trường vỗ tay khi họ rời đi. Kang Woo-jin bình tĩnh bước ra khỏi sân khấu. Ngay lập tức, vài máy quay từ đội truyền hình Cannes bám theo, tiếp theo là hàng chục phóng viên nước ngoài bấm máy xung quanh. Trong mắt truyền thông, đó là một tin sốt dẻo 100%. Một bài phát biểu nhận giải bất thường từ diễn viên Hàn Quốc, người trở thành diễn viên Hàn Quốc đầu tiên giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes.

Pạp pạp pạp pạp!

Tiếng vỗ tay như sấm và một loạt ánh đèn flash. Tuy nhiên, biểu cảm lặng lẽ của Kang Woo-jin không thay đổi.

“…”

Anh chỉ bình tĩnh di chuyển về chỗ ngồi của mình. À, bên trong anh đang làm ầm ĩ.

“Wow – xong rồi à?? Xong rồi, đúng không? Không có Chúa của Shiva! Tôi thậm chí không nhớ mình đã làm gì! Tôi không biết, cứ ngồi xuống đã. Tôi thực sự muốn nghỉ ngơi.”

Kang Woo-jin, với phong thái mạnh mẽ, cố gắng ngồi xuống ghế của mình, và đội Leech lại chúc mừng anh như thể đã chờ đợi. Dĩ nhiên, sự chú ý của hàng ngàn khán giả xung quanh vẫn tập trung vào Kang Woo-jin. Vào lúc này, Jin Jae-jun, một diễn viên hàng đầu Hàn Quốc, thận trọng nói.

“Tôi có thể xem kỹ cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất không?”

Không chút ngạc nhiên, Kang Woo-jin mở hộp. Jin Jae-jun và Han So-jin thốt lên.

“Ôi-”

“Wow…đây là nó.”

Shim Shim-ho, người gợi nhớ đến một con hổ, cũng liếc nhìn cúp với biểu cảm nghiêm túc. Lúc này, đạo diễn Ahn Ga-bok, với nụ cười trên mặt, nói với Kang Woo-jin bằng giọng già nua.

“Ngày mai, cả thế giới sẽ rung chuyển vì lời nói của cậu, và một nửa có thể sẽ tấn công cậu. Nhưng không sao cả, đúng không?”

Kang Woo-jin trả lời với giọng lạnh lùng.

“Không vấn đề gì.”

Trong khi đó, Hàn Quốc.

Buổi chiều ở Cannes, Pháp, lễ bế mạc và trao giải đang diễn ra sôi nổi, nhưng ở Hàn Quốc, sau 4:30 sáng, một trận động đất đang xảy ra. Đó là câu chuyện truyền thông. Hầu hết các cơ quan truyền thông trong nước đang chờ đợi đều điên cuồng đăng bài.

『[Tin nóng] Kang Woo-jin giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Quốc tế Cannes / Ảnh』

『[Bước 1] ‘Kang Woo-jin đã làm được!’ Giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes cho Leech』

Trong khi Liên hoan phim Cannes đang diễn ra, các bài báo với tiêu đề tương tự đổ về như điên.

『[Ảnh ngôi sao] Cannes và diễn viên Hàn Quốc đầu tiên giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất! Kang Woo-jin bày tỏ cảm nghĩ bằng tiếng Pháp trôi chảy / Ảnh』

『’Năm thứ hai’ Kang Woo-jin làm nên lịch sử…Diễn viên Hàn Quốc đầu tiên giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes』

『Cậu ấy còn giỏi tiếng Pháp? ‘Huyền thoại’ Kang Woo-jin, người đầu tiên ở Hàn Quốc nhận giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’, nhận giải bằng tiếng Pháp chuẩn bản địa/Ảnh』

Tên của Kang Woo-jin tràn ngập không chỉ trên các cổng thông tin của ba công ty lớn trong nước mà còn trên nhiều cộng đồng SNS và YouTube.

『Kang Woo-jin, người Hàn Quốc đầu tiên giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes, có bài phát biểu nhận giải bất thường lần này! “Nhắm đến Hollywood năm tới”』

『’Diễn viên quái vật’ Kang Woo-jin nhắc đến Liên hoan phim Blue Dragon năm ngoái trong cảm nghĩ “Tôi sẽ lập nhà ở LA và nhắm đến giải Oscar Nam diễn viên chính xuất sắc.”』

Dù là sáng sớm, truyền thông và dư luận đang thể hiện sức mạnh gần như điên rồ. Vì vượt qua việc nâng cao uy tín quốc gia, Kang Woo-jin đã viết nên một lịch sử mới toàn cầu.

Thậm chí chỉ sau hai năm xuất hiện trong ngành giải trí Hàn Quốc.

Rõ ràng, nếu như thế này vào giờ sớm thế này, ngọn lửa sẽ lớn gấp hàng chục lần vào buổi sáng vài giờ sau. Thực tế, các đội tin tức của nhiều đài truyền hình trong nước bận rộn chạy khắp nơi từ sáng sớm.

“Dữ liệu đã được chuyển!! Dữ liệu dữ liệu!!”

“Đây!!!”

“Video phát biểu nhận giải của Kang Woo-jin!! Bao gồm cả tiếng Pháp!!”

“Biên tập!”

“Phóng viên tại chỗ!!”

“Tôi đã liên lạc!”

Vì chúng tôi phải phát sóng tin tức về Kang Woo-jin, người đã viết nên huyền thoại, như một tin sốt dẻo sáng nay.

“Chỉ có mỗi bức ảnh này thôi à?!! Mang cái rõ hơn đi!”

“Vâng vâng!!”

“Không có thời gian! Chuẩn bị nhanh lên!! Chẳng phải có vấn đề gì nữa trong phần liên quan đến Leech sao?!”

“Sẽ không có! Đã giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất rồi, nên theo quy tắc, không thể giành giải khác!”

“Được rồi!! Sáng nay chúng ta đưa tin Kang Woo-jin giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes! Dành thời gian sau lễ bế mạc và trao giải vào buổi trưa! Chắc chắn phải theo dõi phỏng vấn của Kang Woo-jin!!”

Khi thời gian trôi qua, tên của Kang Woo-jin chất đống không ngừng ở Hàn Quốc cả trực tuyến và ngoại tuyến.

Khoảng 45 phút trôi qua như thế?

Khi Hàn Quốc ngày càng phấn khích, phòng hội nghị của công ty phim chính thức của Leech giống như một bữa tiệt hoang dã.

“Wow!! Kang Woo-jin! Kang Woo-jin!!”

“Được rồi!! Thế là đủ!! Chỉ riêng điều này đã đủ để trở thành vấn đề không chỉ ở Hàn Quốc mà trên toàn thế giới!!”

“Các bài báo đã đổ về như điên!!”

“Tốt tốt!! Liên lạc với Cannes tại chỗ!! Ngay khi lễ bẹ mạc và trao giải kết thúc, nhấc máy của Woo-jin!!”

“Chúng ta cũng sẽ đẩy mạnh phát hành phim Nhật và Pháp!”

“Dĩ nhiên!!”

Ngoài các nhân viên tại Cannes, các giám đốc của công ty phim và công ty phân phối của Leech còn lại ở Hàn Quốc dường như nửa điên. Tất cả họ đều tụ tập cùng nhau từ sáng sớm để xem phát sóng trực tiếp Liên hoan phim Cannes trên TV lớn. Dĩ nhiên, mọi thứ diễn ra như thế từ khoảnh khắc Kang Woo-jin được xướng tên Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

“Nói với đội làm phim ở khoang bên cạnh! Ngay khi lễ trao giải kết thúc, bảo Woo-jin tham gia!! Tôi đã bảo họ bao gồm tất cả từ ảnh kỷ niệm của Woo-jin đến phỏng vấn, tiệc sau đó, v.v.! Chúng ta phải đảm bảo cảnh quay gốc!”

“Được thôi!!”

“Cái quái gì! Tôi bảo chụp 100 bức ảnh toàn thân của Woo-jin cầm cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất!! Hỏi Woo-jin về tiếng Pháp nữa!”

Dĩ nhiên, vào khoảnh khắc này, lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes đang được phát trực tiếp trên TV được lắp đặt trước phòng hội nghị. Đạo diễn Pháp vừa giành giải nhì vừa hoàn thành bài phát biểu nhận giải, và giờ là lượt cuối cùng cho giải cao nhất của Liên hoan phim Cannes, Cành cọ vàng.

Tuy nhiên, các giám đốc từ công ty phim và công ty phân phối trong phòng hội nghị này không chú ý nhiều.

Vì họ cũng biết rõ quy tắc của Liên hoan phim Cannes. Leech, đã tạo ra giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’, sẽ không được gọi tên thêm nữa. Vì vậy, ngay bây giờ, Kang Woo-jin phải là nhân vật chính. Nếu họ giành cả hai giải cùng lúc, cả thế giới sẽ sốc, nhưng mọi người đều biết điều đó sẽ không xảy ra.

“Nhưng bài phát biểu nhận giải của Woo-jin ổn chứ?? Tôi nghĩ hơi mạnh miệng.”

“Cậu nghĩ gì!! Nhờ thế mà cả thế giới đang xôn xao!! Tôi còn biết ơn!!”

Đúng lúc ấy.

-[“Tôi rất vui khi công bố ‘Cành cọ vàng’ vinh quang của Liên hoan phim Cannes lần thứ 74. À, có quá nhiều điều bất ngờ xảy ra tại Cannes năm nay.”]

Trong khi mọi người đang xao lãng, một nữ diễn viên trong số 10 giám khảo tại Liên hoan phim Cannes công bố giải ‘Cành cọ vàng’ trên TV lớn trước phòng hội nghị.

-[“Xin chúc mừng!! ‘Cành cọ vàng’ của Cannes năm nay!! Leech!!!”]

Trong khoảnh khắc, tất cả các giám đốc tại công ty phân phối phim của Leech ngừng di chuyển và nói chuyện. Sau đó, mọi người nhìn TV với khuôn mặt như bị mê hoặc bởi điều gì đó.

“…Hả? Cậu vừa nói gì-”

TV tràn ngập khuôn mặt ngạc nhiên của đạo diễn Ahn Ga-bok.

Bế mạc (6) Kết thúc
 
Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật
Chương 349: Trở về (1)


Khuôn mặt của đạo diễn Ahn Ga-bok được ghi lại cận cảnh trên TV đang phát sóng lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes. Các giám đốc và nhân viên của các công ty phim và công ty phân phối Leech tại Hàn Quốc nhìn vào cảnh này với vẻ ngớ ngẩn. Ít nhất 20 người không thể nhận ra thực tế về thông báo Cành cọ vàng của Cannes vừa được công bố trên TV.

“Ơ??”

“Hả???”

“…Leech?? Giờ họ gọi là Leech à?”

“Đúng chứ? Tôi cũng nghe thế mà.”

“Ơ không thể nào.”

Phản ứng là chắc hẳn đã nghe nhầm hoặc điều đó không có lý. Cũng đáng thôi. Cannes nổi tiếng là liên hoan phim quốc tế tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc, và Leech đã giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Nếu theo quy tắc “mỗi tác phẩm chỉ một giải thưởng”, Leech không thể được xướng tên thêm lần nữa.

Tuy nhiên.

“Sao họ lại chiếu sáng đạo diễn Ahn??”

Trước tiên, khuôn mặt của đạo diễn Ahn Ga-bok xuất hiện trên chiếc TV lớn mà mọi người đang chú ý.

Và rồi.

-[Bốp bốp bốp bốp bốp!!!]

Tiếng vỗ tay vang dội của hàng ngàn tên tuổi lớn vang lên trên TV đang phát sóng trực tiếp các giải thưởng cao nhất của lễ bế mạc và trao giải Cannes. Các diễn viên của Leech, bao gồm cả Kang Woo-jin, cũng đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt.

Vào thời điểm này.

“Hả!!!”

“Cái gì! Leech của chúng ta giành được ‘Cành cọ vàng’ thật sao?!!”

“Điên rồ!!!”

“Là ‘Palme d’Or’! Đúng rồi!!”

Các giám đốc và nhân viên của công ty phân phối phim theo dõi Leech trên TV gần như lên cơn co giật.

“Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra ở Cannes thế này!!”

Nhiều cơ quan truyền thông trong nước theo dõi Liên hoan phim Cannes theo thời gian thực cũng có phản ứng tương tự.

“Chỉ riêng Kang Woo-jin thôi cũng đã phải đăng bài liên tục rồi!”

“Vâng! Ơ? Chờ chút, tổng biên tập!”

“Sao! Cái gì! Nếu có thời gian nói thì viết thêm một bài nữa đi.”

“Không!! Bây giờ… tôi nghĩ họ vừa gọi Leech trong hạng mục ‘Cành cọ vàng’??!”

“Nói nhảm gì thế? Họ không biết quy tắc à?”

“Không! Đây này! Xem trực tiếp đi!!”

“Sao lại làm ầm lên thế… hả???”

Tất cả các cơ quan truyền thông đều đang đăng bài liên quan đến Kang Woo-jin, nhưng họ dừng lại trong giây lát.

“Leech là ‘Palme d’Or’??!!!”

“Thật không?! Liệu có phải công bố nhầm không!”

“Tôi không biết! Nhưng có vẻ họ vẫn tiếp tục?!”

“CÓ nhầm lẫn- không!! Đăng bài trước đã! Bắt đầu với bài báo!!”

Tuy nhiên, các công ty truyền thông trong nước nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và vội vã thêm tiêu đề cho các bài báo nóng hổi, bất kể đó là nhầm lẫn hay gì khác. Mỗi phút mỗi giây đều như lãng phí. Tương tự, các đội tin tức của nhiều đài truyền hình theo dõi trực tiếp và liên lạc chặt chẽ với hiện trường cũng bùng nổ tương tự.

“‘Palme d’Or’ là Leech??! Chắc chắn chứ? Người ở hiện trường có gọi điện xác nhận như thế không?”

“Vâng vâng! Khu vực Cannes hiện đang hỗn loạn!”

“…Vậy là sao? Ý là Leech giành cả giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và Palme d’Or tại Cannes năm nay??! Thật sự là viết lại lịch sử, đúng không?!!!”

Vào thời điểm này, một bình luận từ người dẫn chương trình trên sân khấu Liên hoan phim Cannes được thêm vào màn hình.

-[“Cành cọ vàng đặc biệt của Cannes năm nay đã được 10 vị giám khảo nhất trí trao tặng…”]

Một số giải thích được thêm vào, nhưng ngay lúc này, không ai trong đội tin tức Pháp có thể hiểu được. À, họ quá cuồng loạn đến mức không còn tâm trí để làm điều đó. Vì tâm trí họ chỉ đầy ắp ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ và ‘Cành cọ vàng’.

“Cái Cannes cứng nhắc này phá vỡ quy tắc nếu làm thế này!!”

“Wow, một bộ phim trong ‘hạng mục tranh giải chính’ có thể giành cả giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ và ‘Palme d’Or’ cùng lúc… mà đó lại là phim Hàn Quốc.”

“Nếu nhìn vào lịch sử Liên hoan phim Cannes, đã từng có trường hợp như thế này, đúng không?? Đó là khi nào?!”

“Tôi sẽ tìm!! À – Grand Prix, giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất! Black Piano đã giành ba giải lớn vào năm 2002!!”

“Vậy đây là lần đầu tiên phá vỡ quy tắc sau hơn 20 năm??”

“Vâng! Thậm chí – giải ‘Palme d’Or’ và ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ còn trùng lặp! Cảm giác như lần đầu tiên trong lịch sử Cannes…”

“Đây thực sự là một kỷ lục điên rồ, đúng không??!!”

Ngay khi các đội tin tức của nhiều đài truyền hình trong nước nhận ra thực tế, họ đột nhiên trở nên bận rộn.

“Sửa lại những gì đã chuẩn bị!! Nhanh lên!!!!”

Vì họ phải thay đổi tin tức dự kiến phát sáng nay càng nhanh càng tốt.

Một trong những bài báo đang thống trị Internet hiện nay.

『Kang Woo-jin giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes!』

『[Star Talk] Kang Woo-jin giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes chỉ hai năm sau khi debut! Trong bài phát biểu nhận giải, anh tuyên bố ‘Năm tới là Oscar’』

『[Đây là Cannes] Kang Woo-jin giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes! Tuyên bố “Năm tới là Oscar” bằng tiếng Pháp trôi chảy』

Tin tức mới bắt đầu được thêm vào theo thời gian thực. Tin tức về việc Leech giành giải Palme d’Or.

『[Liên hoan phim Cannes] Phá vỡ quy tắc ‘không trao giải đồng thời’, Leech giành cả ‘Palme d’Or’ và ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ cùng lúc… Lần đầu tiên của Cannes + Hàn Quốc』

Leech thực sự đang viết nên một huyền thoại.

Lại là Cannes, Pháp.

Hội trường lớn của Palais des Festivals, nơi lễ trao giải đang diễn ra sôi nổi, ồn ào với những tràng vỗ tay đứng dậy từ hàng ngàn khán giả.

-Bốp bốp bốp bốp!

-Bốp bốp bốp bốp bốp!!

Mọi người tập trung vào đạo diễn Ahn Ga-bok, người đang đứng giữa tầng một với mái tóc ngắn màu xám, mặc tuxedo, và được các diễn viên Leech xung quanh chào đón. Đồng thời, khá nhiều người trong đám đông khán giả lớn thì thầm.

“Trao giải đồng thời?? Đã từng có chuyện như thế này chưa?”

“Cảm giác như lần đầu tiên, ít nhất là theo trí nhớ của tôi.”

“Điều đó có nghĩa là Cannes đã phá vỡ quy tắc – cái gì? Bộ phim Leech thực sự tuyệt vời đến thế sao??”

“Chỉ cần nhìn việc các giám khảo nhất trí, tôi có thể biết nó chất lượng đến mức nào.”

Chỉ những người đã xem Leech tại Cannes vỗ tay với vẻ hoàn toàn thấu hiểu, nhưng điều đó là tự nhiên vì trong hội trường này có nhiều người chưa xem Leech hơn.

Mặc dù bị át đi bởi tràng vỗ tay đứng dậy, những tiếng thì thầm ngày càng to hơn.

“Leech… Rốt cuộc là bộ phim gì mà Cannes phá vỡ quy tắc để trao cả ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ và ‘Palme d’Or’??”

Ngoài ra, sự tò mò của những tên tuổi lớn từ khắp nơi trên thế giới bùng nổ. Không, Leech là bộ phim gì mà tạo ra kết quả phi lý như vậy? À, vào lúc này, buổi phát sóng trực tiếp được nhiều người trên thế giới truy cập đã bị thống trị bởi các bình luận tiếng Hàn.

-Cái gì???!! Có đúng không???

-Hihihihihihihihi Chúc mừng!!

-Wow, nổi da gà điên rồ hahahaha.

-Tôi shock… trước khi kịp hiểu thì đã thấy một bộ phim Hàn Quốc giành Palme d’Or tại Cannes…

-???Thật không????????????

-Jinshin xé toạc luôn hahaha Cả Palme d’Or lẫn Nam diễn viên chính xuất sắc nhất???

-Đặt trước cơn co giật của Nhật Bản hahahahaha

-Không…Cái gì?!!! Trời ơiㅋㅋㅋㅋㅋ Chỉ chợp mắt một cái là phải thay quần lótㅋㅋㅋㅋㅋ

-Cannes: Vẫn còn một bước nữa.

-Chúc mừng!!!!

-Cool ngầu quá hahahahaha

·

·

·

Dù thế nào đi nữa, Leech đã được xác nhận giành giải Palme d’Or tại Liên hoan phim Cannes lần thứ 74, và đạo diễn Ahn Ga-bok đã để lại dấu ấn lớn trên sân khấu Cannes với bộ phim thứ 100 của mình. Những lời chúc mừng đổ về phía đạo diễn Ahn Ga-bok, người vừa đứng dậy.

“Chúc mừng đạo diễn!!!”

“Ôi- Chúc mừng đạo diễn nhiều lắm!! Ôi tôi khóc mất.”

“Chúc mừng đạo diễn.”

Những tiếng cổ vũ thờ ơ nhưng chân thành của đội Leech, bao gồm cả Kang Woo-jin, được tắm trong những lời khen ngợi cuồng nhiệt từ đám đông khán giả lớn xung quanh, và các máy quay của đội truyền hình Cannes vội vã tiếp cận.

Tình hình nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Tuy nhiên, đạo diễn Ahn Ga-bok khá bình tĩnh, và với nụ cười nhăn nheo, ông thì thầm với Kang Woo-jin khi từng người chào đón ông.

“Woo-jin, cậu có thể giúp tôi một việc không?”

Woo-jin bình tĩnh trả lời.

“Xin hãy nói.”

Đạo diễn Ahn Ga-bok bước ra khỏi chỗ ngồi về phía lối đi và ra hiệu về phía trước.

“Tôi muốn cậu dịch cảm nghĩ của tôi sang tiếng Pháp.”

Hả?? Tôi? Dù nghiêng đầu trong lòng, Woo-jin vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.

“…”

Đạo diễn Ahn Ga-bok nói tiếp.

“Cannes năm nay thật đặc biệt, và nhân vật chính là cậu và Leech. Vậy hai người họ không nên có một cái kết xứng đáng sao? Cần phải được ghi lại đúng cách trên máy quay.”

“…Được thôi.”

“Để chắc chắn, mang theo cúp ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ nữa.”

Đó là ý tưởng xứng đáng với đạo diễn kỳ cựu Ahn Ga-bok, người chỉ nghĩ về việc đạo diễn qua hàng thập kỷ kinh nghiệm.

Tôi định để lại một dấu ấn rõ ràng trong phần kết.

Sau khi nói chuyện xong, đạo diễn Ahn Ga-bok và Kang Woo-jin cùng bước lên sân khấu. Khán giả đang đứng vỗ tay tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, và hàng trăm phóng viên từ khắp nơi trên thế giới chụp ảnh Woo-jin và đạo diễn Ahn Ga-bok khi họ tự tin bước đi.

Vào lúc đó, chủ tịch ủy ban điều hành Liên hoan phim Cannes cầm micro trên sân khấu.

“Quyết định này được các giám khảo nhất trí và sau một cuộc họp dài. Leech là một tác phẩm hoàn toàn xứng đáng…”

Một lời giải thích về lý do tại sao quy tắc bị phá vỡ vì Leech.

Chẳng bao lâu.

-Hừ.

Đạo diễn Ahn Ga-bok bước lên sân khấu. Kang Woo-jin theo sau là người thứ hai. Đạo diễn Ahn Ga-bok sớm nhận được một chiếc cúp từ một nữ diễn viên trong số các giám khảo. Thứ ông nhận được, dĩ nhiên, là chiếc cúp lá cọ mà ông đã nghe nói đến. Tuy nhiên, chiếc lá cọ mạ vàng này lớn hơn cúp ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ của Kang Woo-jin gấp 1,5 lần.

Đạo diễn Ahn Ga-bok nhìn xuống Palme d’Or.

“…”

Biểu cảm không nghiêm trọng. Một khuôn mặt không vui cũng không buồn. Nó chỉ đầy vẻ bình thường. Dường như cuộc đời ông, đã trải qua các bộ phim qua nhiều năm, lướt qua như một bức tranh toàn cảnh. Dĩ nhiên, từ lúc bắt đầu Leech.

‘Kết quả phi lý này có lẽ đã khả thi vì chúng ta gặp Woo-jin ngay từ điểm khởi đầu của Leech.’

Đây là điều khiến ông hành động.

“Sau-”

Đạo diễn Ahn Ga-bok hít một hơi thật sâu và đứng trước bục. Sau đó, ông nở một nụ cười nhăn nheo với Kang Woo-jin trong bộ tuxedo trắng đứng bên trái ông.

“Làm ơn.”

Kang Woo-jin lặng lẽ gật đầu. Đạo diễn Ahn Ga-bok, với nụ cười nhỏ, nói vào micro đứng. Ánh mắt của hàng ngàn khán giả, hàng trăm phóng viên, và tất cả mọi người ngoài đội truyền hình Cannes đều tập trung vào sân khấu.

Chẳng bao lâu, giọng nói già nua của đạo diễn Ahn Ga-bok vang lên.

“Xin chào, tôi là Ahn Ga-bok, đạo diễn của Leech.”

Đây cũng là bức tranh đầu tiên được tạo ra tại Cannes. Nghĩa là diễn viên nhận giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ dịch cảm nghĩ của đạo diễn nhận ‘Palme d’Or’.

“Đây là một đêm đầy cảm xúc. Leech, mà tôi, các nhân viên, và các diễn viên đáng quý đã cùng nhau hoàn thành, đã gây ra một vụ tai nạn.”

Ngay khi ông ngừng nói, Kang Woo-jin, đang đứng ngay bên cạnh, bắt đầu hành động. Những lời tiếng Pháp trầm thấp của anh vang vọng khắp hội trường.

Rõ ràng, cảnh hai người này sẽ 100% trở thành lịch sử của Cannes.

Từ đó.

Vài chục phút sau cảnh hai người giữa đạo diễn Ahn Ga-bok nhận ‘Cành cọ vàng’ và người chiến thắng ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’. Trước khi kịp nhận ra, có âm nhạc tráng lệ trong hội trường lớn, nơi diễn ra lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim Cannes lần thứ 74.

-♬♪

Có một tràng vỗ tay đứng dậy như sấm. Vì lễ bế mạc và trao giải đã kết thúc. Tuy nhiên, dù cơn bão lớn đã qua, sức nóng vẫn tiếp tục. Đặc biệt, có nhiều người lao đến đội Leech. Đội truyền hình, phóng viên từ các quốc gia, cũng như đám đông khán giả lớn xung quanh, v.v.

Hội trường lớn thực sự là một bữa tiệc của Leech.

-Pạp pạp pạp pạp!

-Bà bà bà bà bà bà!!!

Ánh đèn flash nhắm vào đội Leech. Chính xác hơn, chúng bùng nổ về phía đạo diễn Ahn Ga-bok và Kang Woo-jin, và các quan chức Cannes cùng 10 vị giám khảo trên sân khấu gọi họ ra. Tiếp theo, Kang Woo-jin và đạo diễn Ahn Ga-bok lại bước lên sân khấu với những chiếc cúp họ đã nhận. Dĩ nhiên, không chỉ có hai người họ.

‘Ôi – ảnh kỷ niệm à?’

Tất cả những người chiến thắng trong ‘Hạng mục tranh giải chính’ của Liên hoan phim Cannes lần thứ 74 tụ tập tại đây. Thời gian chụp ảnh nhóm kéo dài khoảng 15 phút. Sau đó, sẽ có một cuộc trò chuyện ngắn giữa các giám khảo và những người chiến thắng, tiếp theo là thêm hai đến ba buổi chụp ảnh nữa.

Kang Woo-jin thờ ơ đang càu nhàu trong lòng.

‘Ôi – tôi sắp phát điên rồi.’

Lý do rất đơn giản.

“Kang Woo-jin thật tuyệt vời. Cậu có thể chụp ảnh với tôi không?”

Không có thời gian nghỉ ngơi vì vô số yêu cầu bắt tay và chụp ảnh. Những gì diễn ra trên sân khấu giống như một sự kiện ký tên cho người hâm mộ dành cho Kang Woo-jin và đạo diễn Ahn Ga-bok. Sau những bức ảnh kỷ niệm với hội đồng giám khảo gồm những tên tuổi lớn từ các quốc gia, hàng ngàn tên tuổi lớn, bao gồm cả những người từ Hollywood, đang chờ đợi trong khán giả.

Đám đông khổng lồ.

Mọi người, bao gồm đạo diễn, diễn viên, quan chức, và người nổi tiếng, yêu cầu bắt tay và chụp ảnh với Kang Woo-jin và đạo diễn Ahn Ga-bok. Bầu không khí này kéo dài ít nhất một giờ, và dễ dàng có hàng trăm bức ảnh chụp với cái bắt tay của Kang Woo-jin.

Trong khi đó.

“Tôi chân thành chúc mừng. Không hiểu sao tôi nghĩ cậu sẽ nhận được. Tôi rất vui.”

“Cảm ơn.”

Có cả Kara tóc vàng, Joseph, và Meghan, các giám đốc phim Hollywood, và thậm chí cả đạo diễn Hollywood hói một nửa Danny Landis.

“Rất ấn tượng.”

Nhưng Kang Woo-jin không nhớ hết tất cả họ.

‘Từ từ – tôi sắp kiệt sức rồi???’

Thành thật mà nói, chính xác hơn là anh không có tâm trí để làm điều đó. Chỉ việc duy trì phong thái trong tình huống chết tiệt này đã đủ quá tải. Nhưng cho đến nay, đó chỉ là một liều thuốc. Đây là lúc đội Leech, bao gồm Kang Woo-jin và đạo diễn Ahn Ga-bok, khó khăn lắm mới sắp xếp xong, rời khỏi hội trường lớn và đến lối vào của ‘Palais des Festivals’.

‘Trời đất!!’

Kang Woo-jin hét lên trong lòng.

Một tấm thảm đỏ được trải xuống cầu thang, và một hàng rào sắt được dựng lên. Hàng ngàn phóng viên từ khắp nơi trên thế giới, mặc tuxedo, đang bấm máy ảnh ở hai bên hàng rào. Tất cả các phóng viên tham dự lễ bế mạc hoặc xác nhận từ bên ngoài đều hòa lẫn vào nhau. Họ hét lên hết cỡ ngay khi Kang Woo-jin và đạo diễn Ahn Ga-bok xuất hiện.

“%#Kang Woo-jin&&%(#%(!!”

“#%%(%(#*!”

“%#%##@@@!!!”

“*#(*Kang Woo-jin vui vẻ%**##!!!”

Không thể hiểu họ đang nói gì. Tuy nhiên, tiếng ồn từ ánh đèn flash như tiếng gầm, và trong số các phóng viên, có cả các đội truyền hình từ nhiều quốc gia trên thế giới, bao gồm cả Cannes, hòa lẫn vào. Dù chủng tộc và quốc gia khác nhau, họ có một điểm chung.

Tất cả đều dán mắt vào đội Leech, bao gồm Kang Woo-jin.

Vào lúc này.

-Hừ.

Kang Woo-jin nghiêm nghị giơ tay về phía hàng ngàn phóng viên. Các thành viên đội Leech, bao gồm đạo diễn Ahn Ga-bok và Shim Shim-ho, xác nhận điều này, hơi ngạc nhiên. Vì biểu cảm lạnh lùng của anh quá thoải mái. Đạo diễn Ahn Ga-bok ngay lập tức mỉm cười và thì thầm với Woo-jin.

“Cậu là nhân vật chính trong phần này và trong Leech.”

Ông đổi vị trí. Đạo diễn Ahn Ga-bok là người thứ hai. Nói cách khác, Kang Woo-jin trong bộ tuxedo trắng trở thành người đầu tiên của đội Leech đứng thành hàng thẳng. Giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ của Woo-jin và ‘Cành cọ vàng’ của đạo diễn Ahn Ga-bok tạo nên một cơn bão ánh sáng chói mắt.

Trong bữa tiệc sau lễ trao giải, đã quá 11 giờ tối ở Pháp, và ở Hàn Quốc là sáng sớm 7 giờ.

Hàn Quốc đã bị oanh tạc bởi tin tức về Leech.

『[Tin nóng] Đạo diễn Ahn Ga-bok giành giải ‘Palme d’Or’ tại Liên hoan phim Cannes!』

『Đạo diễn Ahn Ga-bok của Leech tạo nên lịch sử mới tại Cannes với ‘Palme d’Or’, giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ của Kang Woo-jin!』

『[#1] Leech được xướng tên ‘Palme d’Or’, giải thưởng cao nhất của Liên hoan phim Cannes năm nay thuộc về đạo diễn Ahn Ga-bok』

Đồng thời, tiêu đề Leech nhanh chóng lan truyền khắp thế giới. Tự nhiên, ‘Kang Woo-jin’ được bao gồm trong tiêu đề hoặc nội dung của hầu hết các bài báo nước ngoài.

『CNM/Cú twist của Cannes! Bộ phim Hàn Quốc đầu tiên [Leech] đồng thời giành giải Palme d’Or và Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes! Lần đầu tiên ở châu Á và Cannes』

『LA TIME/Đạo diễn Ahn Ga-bok tạo nên lịch sử tại Cannes! Lần đầu tiên giành Palme d’Or. Đây sẽ là một đêm tuyệt vời cho ngành công nghiệp điện ảnh Hàn Quốc.』

『BBX/Diễn viên Hàn Quốc Kang Woo-jin, người đầu tiên ở Hàn Quốc giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, tuyên bố trong bài phát biểu nhận giải rằng anh nhắm đến giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Oscar năm tới!』

Rõ ràng tên của Kang Woo-jin sẽ lan rộng khắp thế giới. Đặc biệt, Hollywood cực kỳ phấn khích.

『ABY/Cảnh báo ‘Oscar’! Kang Woo-jin, Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes năm nay, là ai?』

『NT/Nam diễn viên chính xuất sắc nhất Cannes Kang Woo-jin, người nhắm đến Oscar năm tới, hóa ra là diễn viên Hàn Quốc từng làm việc với album mới của Miley Kara』

Như thể họ đang chờ xem.

Trở về (1) Kết thúc
 
Back
Top Bottom