- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Tôi Bị Engima Nhà Hào Môn Đánh Dấu
Chương 29
Chương 29
Nguyễn Thư Dương cảm thấy đôi mắt đen nhánh của Bùi Tư Việt sâu thẳm khác thường, chỉ sau vài giây đối diện, tim cậu đã đập nhanh hơn, liền vội vàng dời ánh mắt, nói đến một chuyện khác mà cậu vừa nghĩ ra."
Còn nữa......"
Cậu nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng, ngón tay siết chặt góc tờ hợp đồng đến mức nhăn nhúm, "Sợi dây chuyền mà em đeo... có thể công khai bán ra không?"
Bùi Tư Việt không lập tức đồng ý, cũng không vội từ chối, mà trước tiên hỏi lại: "Tại sao em lại muốn làm vậy?"
"Em..."
Giọng Nguyễn Thư Dương mang chút do dự.
Cậu lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, thấy nét mặt Bùi Tư Việt không hề nghiêm khắc, đôi mắt đen yên tĩnh nhìn cậu.Cậu rất ít khi đưa ra yêu cầu với người khác, bởi vì hầu như chẳng ai xung quanh sẵn lòng giúp cậu.
Ban đầu cậu rất sợ bị từ chối, sợ thất bại, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Tư Việt, nỗi sợ đó bỗng biến mất.
Cậu nghiêm túc nói: "Em hy vọng sẽ có nhiều omega hơn được bảo vệ, sẽ không bị pheromone của alpha dẫn dắt, ép buộc rơi vào kỳ phát tình."
Bùi Tư Việt khẽ gật đầu: "Có thể."
Nét mặt Nguyễn Thư Dương lập tức sáng bừng lên."
Nhưng loại dây chuyền này khi bán ra sẽ gặp vài vấn đề."
Bùi Tư Việt tiếp tục nói: "Công nghệ chế tác phức tạp, thời gian sản xuất lâu, chi phí cao.
Một khi đánh mất chìa khóa, muốn tháo ra thì phải dùng dụng cụ đặc biệt, dây chuyền cũng không thể sửa chữa.
Nếu công khai bán ra, đây đều là những rắc rối."
Chất liệu này anh cũng chỉ mới nghiên cứu ra không lâu, vì những vấn đề trên nên chưa kịp công khai bán.Ban đầu dự định đưa vào công ty y tế Duệ Tích để làm hàng đặt riêng cho khách cao cấp, nhưng nếu Nguyễn Thư Dương muốn bán thì cũng được.Có thể thiết kế thêm vài kiểu dáng đẹp mắt, khi đeo sẽ trông càng nổi bật."
Vậy thì..."
Nguyễn Thư Dương cảm thấy những gì Bùi Tư Việt nói đều có lý, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Bùi Tư Việt xoa đầu cậu, chỉ nói: "Tự mình nghĩ đi."
Anh bảo Khương Ngô mang cơm vào.Trong lúc ăn, Nguyễn Thư Dương vẫn nghĩ mãi đến những vấn đề vừa rồi, ăn uống không tập trung, một thìa cơm suýt nữa nghẹn cả lên mũi.Bùi Tư Việt bất đắc dĩ lấy đôi đũa trong tay cậu xuống: "Sao lại giống trẻ con thế, ăn cơm mà cũng có thể ăn đến tận mũi?"
Nguyễn Thư Dương nhận ra mình vừa làm trò ngốc gì, mặt lập tức đỏ bừng, giống như quả táo chín mọng, vừa ngon mắt vừa hấp dẫn."
Em... em..."
Cậu ấp úng, không nói nổi thành lời.Rõ ràng cậu đâu phải đứa bé không biết cách ăn cơm, nhưng không hiểu vì sao mỗi lần ở trước mặt Bùi Tư Việt lại trở nên ngốc nghếch, trẻ con."
Thôi được rồi."
Bùi Tư Việt an ủi: "Dù sao em cũng còn nhỏ, mới mười tám tuổi, vẫn là một đứa trẻ."
Nguyễn Thư Dương cắn môi, càng thêm xấu hổ.Trong lòng cậu luôn nghĩ mình đã trưởng thành rồi, mười tám tuổi cũng tính là người lớn.Sau khi Ngụy Huyền Du qua đời, không còn ai nói với cậu rằng "em vẫn là một đứa trẻ", chỉ có Bùi Tư Việt.Cậu tiếp tục chậm rãi ăn cơm.Tại sao Bùi Tư Việt không phải là cha ruột hoặc anh ruột của cậu chứ?Nếu thật sự là vậy, chắc chắn cậu sẽ rất hạnh phúc.Ăn xong, Bùi Tư Việt bảo Khương Ngô chuẩn bị hợp đồng, rồi lại hỏi Nguyễn Thư Dương: "Đã quyết định nghỉ hè tới thực tập ở Duệ Tích chưa?"
Nguyễn Thư Dương chớp mắt, "Em có thể suy nghĩ thêm chút nữa không?"
Giữa Bùi Tư Việt và Trì Diệp, cậu khó lòng chọn được, cả hai đều rất thích, rất muốn đi.Bùi Tư Việt không nói đồng ý hay không, chỉ giải thích: "Trợ lý sinh hoạt của anh chỉ cần làm việc khi anh ở Duệ Tích.
Khi anh không ở đó, em có thể làm việc của riêng mình, ví dụ vẽ bản thiết kế, hoặc đi chơi cũng được.
Muốn đi chơi thì bảo Quý Hoài, để cậu ta lái xe cho em."
Nguyễn Thư Dương kinh ngạc, há hốc miệng.
Điều kiện tốt đến mức khó tin.Vậy chẳng phải cậu sẽ có thật nhiều thời gian để vẽ bản thiết kế, có thể xem thử mẫu, có thể làm việc của riêng mình sao?Thật sự được ạ?"
Nguyễn Thư Dương không tin nổi hỏi: "Như vậy có tính là không nghiêm túc trong công việc không?"
"Không đâu."
Bùi Tư Việt lắc đầu giải thích: "Nhiệm vụ của em là trợ lý sinh hoạt cho anh ở Duệ Tích, không cần lo việc khác."
Nguyễn Thư Dương không hiểu lắm, nhưng đại khái cũng nắm được ý.Hình như tức là cậu chỉ làm trợ lý sinh hoạt của Bùi Tư Việt khi anh ở công ty, còn ngoài ra thì được tự do."
Mà anh trung bình mỗi ngày ở Duệ Tích không quá bốn tiếng."
Nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, cán cân trong lòng Nguyễn Thư Dương lập tức nghiêng hẳn.Cậu dò dẫm hỏi: "Khi anh không ở đó, em thật sự có thể đi chơi sao?"
Thật ra cậu cũng rất thích câu lạc bộ của Trì Diệp, đặc biệt là không khí nơi đó, rất thích trường T Đại.Bùi Tư Việt nhìn Nguyễn Thư Dương một lát, sau đó chậm rãi gật đầu:"Có thể, nhưng tốt nhất là để Quý Hoài đưa em đi."
"Hoặc em đi học lái xe cũng được."
Anh làm như vô tình bổ sung một câu: "Làm trợ lý sinh hoạt của anh thì tốt nhất nên biết lái xe."
Nghe vậy, Nguyễn Thư Dương lập tức nói: "Vậy em sẽ đi học lái xe."
"Được."
Nói xong, Bùi Tư Việt lại bảo Khương Ngô mang hợp đồng lao động của trợ lý sinh hoạt đến để ký cùng lúc.Nguyễn Thư Dương mơ màng ký rất nhiều chữ, mơ hồ có cảm giác như mình vừa bán chính mình đi vậy.Ký xong, Bùi Tư Việt rời khỏi văn phòng đi họp, anh nhắn tin cho Trì Diệp: Xin lỗi đàn anh, em đã tìm được một công việc làm thêm khác, không thể đến câu lạc bộ bên đó nữa.Trì Diệp nhanh chóng nhìn thấy tin nhắn, trong lòng mơ hồ có một dự cảm, chắc chắn có liên quan đến Bùi Tư Việt – người hôm qua đã đến đón Nguyễn Thư Dương.Cậu ta nhắm mắt lại, không kìm được những suy đoán phiền loạn, bèn bốc đồng hỏi: Có phải em đang làm thêm ở chỗ Bùi Tư Việt không?Nguyễn Thư Dương: Đàn anh giỏi quá, sao lại đoán được vậy?Trì Diệp: ......Chuyện này còn cần đoán sao.Ngoài Bùi Tư Việt thì chẳng ai có thể đưa ra điều kiện tốt hơn bên cậu ta.Cậu ta chợt nhớ đến mỗi lần nhìn thấy Bùi Tư Việt, đối phương luôn mang khí thế công kích mạnh mẽ của một enigma, ánh mắt lạnh băng, sắc bén và chiếm đoạt không hề che giấu.
Không kìm được mà khuyên nhủ: Ở bên cạnh Bùi Tư Việt có lẽ sẽ rất nguy hiểm, tốt nhất đừng đến gần một enigma.Nguyễn Thư Dương không thích người khác nói xấu Bùi Tư Việt, vì trong mắt cậu, anh thực sự rất tốt, chưa từng gặp ai vừa trưởng thành, lý trí lại dịu dàng như vậy.
Nghe vậy, cậu có chút không vui.Nhưng nghĩ đến việc Trì Diệp luôn đối xử tốt với mình, còn giúp mình trút giận bằng cách đánh Nguyễn Kỳ, cậu cảm thấy có thể là anh đã hiểu lầm gì đó, nên trả lời: Anh ấy rất tốt, đàn anh đừng lo.Nguyễn Thư Dương: Em sẽ tự lo liệu tốt chuyện của mình.Trì Diệp nhắm mắt lại, cảm thấy nói chuyện qua mạng thật sự kém hiệu quả, bèn đổi đề tài: Cho dù em làm ở chỗ Bùi Tư Việt cũng không sao, hoan nghênh em thường xuyên đến câu lạc bộ chơi.
Sau khi khai giảng em cũng sẽ có cơ hội chọn câu lạc bộ, có thể tham gia chúng tôi trước.Nguyễn Thư Dương thấy chuyện này thật hấp dẫn, cậu vốn rất thích bầu không khí của câu lạc bộ Trì Diệp, nghĩ đến việc Bùi Tư Việt từng nói mình có thể ra ngoài chơi, liền đáp: Vâng, em sẽ đi đó, đàn anh.Chưa trò chuyện được bao lâu với Trì Diệp, Khương Ngô đã tới tìm cậu, sắp xếp chỗ ngồi và đồ dùng văn phòng.
Điều khiến cậu kinh ngạc là bàn làm việc của mình lại nằm ngay trong văn phòng của Bùi Tư Việt....
Như vậy có ổn không nhỉ.Nguyễn Thư Dương mơ hồ nhớ rằng mấy vị tổng giám đốc lớn đều có văn phòng riêng biệt cơ mà.Cậu nhìn Khương Ngô bày biện đồ đạc trong văn phòng của Bùi Tư Việt, nhỏ giọng hỏi: "Thư ký Khương, như vậy có phải không ổn lắm không?"
Khương Ngô: "Tổng giám nói được thì là được."
Nguyễn Thư Dương buồn rầu: "Có làm phiền đến công việc của anh ấy không ạ?"
Thật ra, Khương Ngô cảm thấy chắc chắn là sẽ.
Không ai có thể tập trung làm việc khi trước mặt mình là một omega đáng yêu đến thế.
Ắt hẳn sẽ phân tâm... muốn trêu chọc, muốn khiêu khích, muốn làm những chuyện mà mấy bộ phim cẩu huyết không cho quay.Nhưng Khương Ngô không dám nói thật, sợ nếu nói ra thì bị Bùi Tư Việt tống sang châu Phi làm viện trợ."
Tổng giám làm việc rất hiệu quả."
Khương Ngô an ủi: "Cậu đừng lo, hơn nữa thực ra chỗ ngồi của hai người cũng có ngăn cách."
Nguyễn Thư Dương đi đến chỗ làm việc đã sắp đặt xong, phát hiện quả thật được ngăn cách khéo léo.Đó là một góc nhỏ trong văn phòng, có cửa sổ sát đất thật lớn, lại có một cánh cửa riêng.
Phần nối liền với chỗ của Bùi Tư Việt được che bằng cây xanh và bình phong, không vòng qua sẽ không nhìn thấy nhau.Nguyễn Thư Dương thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì chắc cũng không ảnh hưởng lắm.Ngay sau đó, Khương Ngô đặt máy tính bảng và các dụng cụ văn phòng khác lên bàn cậu, dạy cậu cách dùng phần mềm nội bộ của công ty Duệ Tích.Khi Bùi Tư Việt họp xong trở về, Nguyễn Thư Dương đã biết cách dùng phần mềm, đeo thẻ công việc, trông dù còn non nớt nhưng đã giống một thực tập sinh mùa hè ra trò.Nguyễn Thư Dương đang mải nghiên cứu phần mềm thì phát hiện Bùi Tư Việt đứng ở cửa.
Cậu ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính nhìn anh, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, liền ngượng ngùng thè lưỡi cười cười.Bùi Tư Việt thấy vậy không quấy rầy, chỉ nói: "Anh sang phòng thí nghiệm, có việc thì sang đó tìm anh."
Nguyễn Thư Dương ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Trong lòng cậu lại nghĩ: trừ khi bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh.Nhưng cậu không ngờ công việc lại đến nhanh như vậy.Chiều sáu giờ, Khương Ngô đến nói với cậu: "Có lẽ tổng giám bận quá nên quên giờ, cậu cần đi nhắc anh ấy một chút."
Nguyễn Thư Dương nhớ đây là trách nhiệm của trợ lý sinh hoạt, liền lập tức nói: "Vâng."
Hỏi kỹ vị trí phòng thí nghiệm xong, cậu tự đi đến đó.Đi ngang qua, cậu mới có dịp nhìn thấy những khu vực khác của tòa nhà.Lúc trước cậu được Khương Ngô dẫn thẳng lên tầng cao nhất, chưa có cơ hội tham quan.
Giờ đi đến phòng thí nghiệm, cậu có thể đi qua nhiều chỗ trong công ty.Trang trí của Duệ Tích giống hệt những văn phòng cậu từng thấy trên mạng: bàn làm việc trắng theo phong cách công nghiệp, kính mờ bán trong suốt, đèn huỳnh quang trắng sáng lóa.Hầu hết nhân viên đều mặc vest công sở, có lẽ vì là công ty đa quốc gia nên đôi khi cậu còn nghe thấy họ gọi nhau bằng tiếng Anh.Mình thật sự đang làm việc tại một công ty lớn nổi tiếng...
Nguyễn Thư Dương ngơ ngác nghĩ.Dù rằng cậu có lẽ chỉ là kiểu "người có quan hệ" mà thôi.Cậu đến cửa phòng thí nghiệm, thấy cửa đóng kín, thử quẹt thẻ công tác thì cửa mở.Trong phòng có mấy người, ai nấy đều mặc đồ bảo hộ kín mít, nhưng cậu lập tức nhận ra Bùi Tư Việt.Anh mặc áo blouse trắng, đội mũ phẫu thuật trắng, khẩu trang, găng tay và kính bảo hộ.Dù ăn mặc giống hệt mọi người, nhưng Nguyễn Thư Dương vẫn nhận ra ngay lập tức.Thân hình cao lớn, dáng đứng thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ không thể bỏ qua, trong đám đông vẫn như tâm điểm ánh sáng khiến người ta không thể rời mắt.Anh là một phong cảnh vô cùng nổi bật.Nguyễn Thư Dương ngắm nhìn một lát, tim đập nhanh hơn.Anh ấy mặc áo blouse trắng thật sự rất đẹp trai...Cậu ngẩn ngơ đứng đó, đến khi có người đi ngang mới bừng tỉnh.Cậu chậm rãi bước đến gần, chọn lúc đối phương không chạm vào thiết bị thí nghiệm, rụt rè khẽ nhắc: "Tổng giám, đến giờ ăn tối rồi."
Ánh mắt Bùi Tư Việt không rời màn hình thiết bị, bình thản nói: "Gọi lại."
Gọi lại?
Ý là không được gọi "tổng giám" sao?Vậy thì phải gọi thế nào đây...Cậu lúng túng, thử gọi: "Bùi tiên sinh, đến giờ ăn tối rồi."
Cậu vừa nghe người khác gọi như vậy.Bùi Tư Việt vẫn không nhìn cậu: "Gọi lại."
Ơ?Nguyễn Thư Dương bối rối, không biết phải làm sao, sao còn phải gọi lại nữa.Một lát sau, Bùi Tư Việt rời mắt khỏi màn hình, nhìn thấy khuôn mặt cậu mơ màng xen lẫn ủy khuất, bèn tốt bụng nhắc: "Em trước đây gọi tôi thế nào?"
Nói xong, anh không bất ngờ khi thấy cậu đỏ mặt."
Em... em..."
Cách gọi đó, liệu có thích hợp khi ở công ty không?Nhưng dưới ánh mắt thong dong của anh, cậu nhỏ giọng gọi: "Anh... anh ơi."
"Biết rồi."
Bùi Tư Việt chậm rãi đáp: "Mười lăm phút nữa sẽ đi."
"Vâng."
Nguyễn Thư Dương trả lời xong, không biết có nên rời đi không, đứng ngượng ngập tại chỗ, trông rõ mồn một là một thực tập sinh mới bước vào công sở.Bùi Tư Việt kéo chiếc ghế bên cạnh ra, ra hiệu cho cậu ngồi xuống: "Em còn đang lớn, nếu thấy đói thì cứ ăn trước, không cần đợi anh, cũng không cần nghe lời Khương Ngô."
Nguyễn Thư Dương: "Em không đói."
Còn chuyện có nên nghe lời Khương Ngô không, cậu cảm thấy nên nghe.Theo những "quy tắc sinh tồn chốn công sở" mà cậu từng tìm hiểu, phải nghe lời người có chức vị cao hơn.
Khương Ngô là thư ký, chắc chắn cao hơn trợ lý rồi.Bùi Tư Việt xoay người từ màn hình lại nhìn cậu, bàn tay đeo găng đặt trên lưng ghế cậu, cúi đầu nhìn gương mặt ngoan ngoãn căng thẳng ấy, thẳng thắn nói: "Em chỉ cần nghe lời một mình anh là được."
"A... như, như vậy sao..."
Nguyễn Thư Dương lắp bắp: "Chỉ nghe lời... một mình anh?"
Thật kỳ lạ..."
Đúng thế."
Bùi Tư Việt rất hài lòng khi cậu lặp lại: "Em là trợ lý của anh, tất nhiên chỉ cần nghe lời một mình anh."
Nguyễn Thư Dương cúi đầu, tay nắm vạt áo, không hiểu sao mình đi làm thêm mùa hè mà lại hồi hộp, xấu hổ đến vậy.May mà mười lăm phút trôi qua rất nhanh, Bùi Tư Việt tắt thiết bị, tháo áo blouse, kính, khẩu trang và găng tay, rửa sạch tay rồi ra hiệu cậu đi cùng mình.Khi họ trở lại văn phòng, Khương Ngô đã chuẩn bị bữa tối – sashimi và sushi Nhật.Trong lúc ăn, Bùi Tư Việt nói với Nguyễn Thư Dương: "Dạo này có vài đề tài nghiên cứu mới, anh sẽ ở phòng thí nghiệm và cơ sở thử nghiệm lâm sàng nhiều hơn.
Đôi khi vì tiến độ thí nghiệm sẽ ăn ở đó, em không cần đợi anh."
Nguyễn Thư Dương lại một lần nữa thán phục: "Anh bây giờ vẫn còn tham gia nghiên cứu đề tài mới ạ?"
"Chỉ một số ít."
Bùi Tư Việt đáp: "Muốn đẩy nhanh tiến độ hơn một chút."
Nguyễn Thư Dương hiếu kỳ: "Đó là những đề tài kiểu gì vậy?"
Nói xong, cậu nhớ đến điều khoản bảo mật mình đã ký, vội vàng bổ sung: "Nếu là nội dung mật thì anh đừng nói ạ."
"Không phải bí mật."
Bùi Tư Việt lắc đầu, giải thích cho cậu một đề tài: "Có một loại thuốc giúp omega từng phẫu thuật xóa dấu ấn vĩnh viễn khôi phục tuyến và khoang sinh sản, như vậy có thể giảm thiểu tổn thương cơ thể, tránh ảnh hưởng đến tuổi thọ."
Theo kỹ thuật y tế hiện tại, omega đã bị đánh dấu vĩnh viễn nếu muốn xóa bỏ dấu ấn, cơ thể sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng, nhiều người vì di chứng phẫu thuật mà yểu mệnh.Mẹ của anh, Giang Nhược Oánh, chính là như vậy.Khi còn sống, Giang Nhược Oánh cũng là bác sĩ.
Sau khi ly hôn, mặc dù biết rõ di chứng của phẫu thuật tẩy sạch dấu ấn, bà vẫn kiên quyết làm, bởi vì không muốn mang theo đánh dấu của Bùi Diễn.Sau ca phẫu thuật, cơ thể Giang Nhược Oánh trở nên vô cùng yếu ớt, sống thêm được hơn mười năm thì qua đời.
Trước khi mất, bà vẫn luôn nghiên cứu thuốc điều trị di chứng của phẫu thuật tẩy sạch dấu ấn, đáng tiếc là vẫn chưa thành công.
Sau khi bà qua đời, đề tài nghiên cứu này tạm thời bị gác lại, cho đến khi Bùi Tư Việt tiếp tục bắt đầu lại.Phẫu thuật tẩy sạch dấu ấn phá hủy nghiêm trọng tuyến và khoang sinh sản của omega, dẫn đến hệ miễn dịch toàn thân suy giảm, cuối cùng tử vong vì đủ loại nhiễm trùng.Nếu có loại thuốc có thể giúp sửa chữa tuyến và khoang sinh sản đã bị phá hủy của omega, thì có thể giảm bớt đáng kể di chứng của phẫu thuật, cho omega một cơ hội lựa chọn lại.Hiện tại, loại thuốc này đã gần tiến vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng thứ ba, đang tuyển tình nguyện viên.Nguyễn Thư Dương kinh ngạc nhìn Bùi Tư Việt, khóe mắt vô thức đỏ lên.Nếu di chứng của phẫu thuật tẩy dấu ấn không quá nghiêm trọng, thì năm đó Ngụy Huyền Du đã có thể làm phẫu thuật, sẽ không bị Nguyễn Kiến Xuyên khống chế lâu đến vậy.Nếu khi đó đã có loại thuốc này thì...Rõ ràng Bùi Tư Việt là enigma đứng trên đỉnh kim tự tháp, hoàn toàn có thể mặc kệ sự sống chết của omega yếu ớt, thế nhưng anh vẫn luôn dốc tâm sức nghiên cứu nhiều thứ, phí tâm phí lực chỉ để giúp omega.Nước mắt cậu chầm chậm rơi xuống, từng giọt một nện lên mặt bàn rồi loang ra.Bùi Tư Việt đặt đũa xuống, ôm cậu vào lòng, để cậu ngồi trên đùi mình, bất đắc dĩ rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cậu, thở dài hỏi: "Anh chỉ nói với em tiến độ nghiên cứu thôi, khóc cái gì vậy?"
Nguyễn Thư Dương nghẹn ngào nói: "Có loại thuốc này, sẽ có nhiều omega được giúp đỡ hơn, sẽ không bị trói buộc bởi đánh dấu trọn đời.
Anh thật tốt, còn nghiên cứu thuốc để giúp omega."
"Đừng nghĩ anh quá tốt."
Bùi Tư Việt bình thản nhìn cậu, nói:
"Anh cũng là thương nhân, làm ăn thì nói chuyện lợi ích, có những loại thuốc nghiên cứu ra cũng vì lợi nhuận."
Nguyễn Thư Dương lắc đầu, hít mũi nói: "Có người làm còn hơn không, thuốc được nghiên cứu ra chính là hy vọng."
Còn hơn là sau khi tẩy đánh dấu rồi tuyệt vọng chờ chết."
Có lẽ vậy..."
Trong ánh mắt Bùi Tư Việt cũng thoáng hiện chút ôn nhu xen lẫn bi thương.Nếu loại thuốc này sớm được nghiên cứu ra, thì Giang Nhược Oánh bây giờ có lẽ vẫn còn sống.Nhưng thế giới này không có chữ "nếu"."
Được rồi, đừng khóc nữa."
Bùi Tư Việt lại rút thêm một tờ khăn giấy, giúp Nguyễn Thư Dương lau mũi, dỗ dành như trẻ con: "Nước mũi cũng khóc ra rồi."
Nguyễn Thư Dương còn chìm trong nỗi buồn, đến khi nhận ra việc Bùi Tư Việt vừa làm thì mặt đỏ bừng, đỏ lan xuống tận cổ, không thể khóc nổi nữa.Bùi Tư Việt sao lại còn giúp cậu lau mũi chứ.Thật quá mất mặt.Cậu vội vàng trượt xuống khỏi đùi anh, đứng cách ra một chút, cố gắng phủi sạch quan hệ."
Em, em không cố ý."
"Anh biết."
Bùi Tư Việt nhàn nhã nhìn cậu nhóc vừa lau nước mũi xong đã trở mặt chối bỏ,
"Mắt, tai, mũi, miệng con người thông với nhau, khi khóc tuyến lệ sẽ tiết ra lượng lớn nước mắt, một phần sẽ theo ống lệ mũi chảy vào khoang mũi, hòa cùng dịch nhầy trong mũi thành nước mũi."
Nguyễn Thư Dương: "......"
Hu hu, sao còn phải giải thích một lượt cho cậu nghe, khiến cậu nhớ kỹ, càng ý thức sâu sắc bản thân vừa rồi mất mặt đến mức nào.Sau khi ăn xong, Bùi Tư Việt cầm chìa khóa xe chuẩn bị đưa cậu về.
Khi ở cùng Nguyễn Thư Dương, anh thường không thích bị người khác làm phiền, ngay cả lái xe cũng không dùng.Nhưng trước khi đi thì lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn.Nguyễn Thư Dương hỏi: "Anh... anh trai, anh định đưa em đi đâu?"
Bùi Tư Việt tự nhiên đáp: "Về nhà cùng anh."
Nguyễn Thư Dương chớp mắt, chậm chạp nhớ ra chuyện Bùi Tư Việt từng nói muốn cậu dọn đến ở cùng.Cậu hơi không biết phải nói thế nào.Cậu vốn không giỏi từ chối người khác, nhất là càng không giỏi từ chối một người đối xử với mình rất tốt."
Em, em..."
Bùi Tư Việt cúi đầu nhìn cậu, giọng rất bình tĩnh: "Có gì thì cứ nói thẳng."
Mặc dù giọng của anh chẳng hề nghiêm khắc, nhưng Nguyễn Thư Dương vẫn thấy rất căng thẳng, lắp ba lắp bắp nói: "Cái đó... hôm nay em muốn về nhà..."
"Ừ, rồi sao?"
"Sau đó... là em có thể nhận được tiền lương làm thêm hè, có thể tự đi thuê nhà ở, sẽ không làm phiền anh."
Cậu ở nhà Bùi Tư Việt chắc chắn sẽ làm phiền đối phương, nhất là cậu cảm thấy Bùi Tư Việt dường như không thích ở chung với người khác, mỗi lần đến nhà anh đều thấy căn nhà rộng lớn kia lạnh lẽo, trống trải.Nghe xong, Bùi Tư Việt suýt nữa tức cười.
Anh cho cậu tiền lương làm thêm hè vốn để cậu sống thoải mái hơn, chi tiêu tự do hơn, nào ngờ Nguyễn Thư Dương lại định cầm số tiền đó đi thuê nhà riêng.Có lẽ anh nên trả ít đi một chút, như vậy cậu sẽ không thuê nổi nhà, sẽ không nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài nữa."
Có thể thì có thể."
Bùi Tư Việt nhàn nhạt nhắc nhở: "Nhưng em đừng quên trợ lý đời sống phải lái xe cho anh, đưa đón đi làm, nếu không sống chung thì làm mấy việc này sẽ rất phiền phức."
Hình như đúng vậy thật.Nguyễn Thư Dương nhớ lại nội dung công việc của trợ lý đời sống, quả thực có nhu cầu đưa đón hằng ngày."
Nhưng nếu ở chung... có làm phiền anh không?
Vì em thấy anh dường như quen sống một mình hơn, em sợ sẽ ồn ào, ảnh hưởng đến anh."
"Anh đúng là quen sống một mình."
Bùi Tư Việt không phủ nhận, nói xong cũng không ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt khổ não của cậu,
"Nhưng sẽ không thấy em dọn vào làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh."
Đôi mắt to tròn của Nguyễn Thư Dương đầy nghi hoặc.Bùi Tư Việt đưa tay đặt lên sau gáy cậu, ngón tay khẽ lướt qua miếng dán trên tuyến cổ, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc."
Enigma cũng sẽ muốn sống cùng omega của mình."
Đôi mắt Nguyễn Thư Dương trừng to, enigma và omega của mình...Omega của Bùi Tư Việt là đang nói cậu sao?Ngoài cậu ra dường như không còn ai khác.Nhưng cậu có được xem là omega của Bùi Tư Việt không, cách gọi thân mật đến vậy có thể dùng cho bọn họ sao?Rõ ràng mối quan hệ ban đầu chỉ là đơn thuần để chữa bệnh, sao lại biến thành gần gũi như thế này chứ.