- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Tôi Bị Engima Nhà Hào Môn Đánh Dấu
Chương 9
Chương 9
Nguyễn Thư Dương ngẩn người, đầu óc quay không nổi, không biết phải làm sao.Bây giờ là tình huống gì đây?Anh trai của vị hôn phu trước đây đã từng cho cậu một cái dấu tạm thời, giờ lại bởi vì vấn đề cơ thể mà cậu sinh ra chứng phụ thuộc vào tin tức tố của Bùi Tư Việt....
Cậu có thể ngất đi được không.Thật sự rất muốn trốn tránh chuyện này.Nhưng cho dù có nghĩ thế nào, cậu vẫn tỉnh táo ngồi cạnh Bùi Tư Việt.Cậu khẽ thì thầm:
"Nhưng... chị Tô Yến nói anh họ Trì mà..."
Bùi Tư Việt nhướn mày, đại khái hiểu vì sao đối phương lại nghĩ mình họ Trì.Hội sở đó là địa bàn của Trì Hành, anh ta không tiện để người của mình ở đó, nên nhờ Trì Hành thay mặt.
Có lẽ người của Trì Hành đã nói với Nguyễn Thư Dương rằng đó là lệnh của "Tổng giám đốc Trì", cho nên cậu mới tưởng rằng anh họ Trì."
Người trong miệng Tô Yến không phải tôi." – Bùi Tư Việt giải thích nhỏ giọng – "Hội sở là địa bàn của Trì Hành, sau khi sự việc hôm đó kết thúc, tôi nhờ anh ta sắp xếp người đưa cậu về."
Nguyễn Thư Dương dần phản ứng lại.
Hóa ra từ đầu đến cuối, vẫn là Bùi Tư Việt đang âm thầm giúp mình.
Đêm đó anh cứu cậu, cho cậu một lần đánh dấu, còn sắp xếp người đưa đồ mang về.Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẹ ra, chưa từng có ai đối xử với cậu tốt như vậy, chu đáo như vậy.
Ngay cả khi Bùi Tư Minh chưa lộ bộ mặt thật, còn tỏ ra nho nhã lễ độ, cũng chưa từng quan tâm đến mức này.Những gì Bùi Tư Minh từng làm nhiều nhất, chỉ là tùy tiện mang chút đồ ăn về, thỉnh thoảng chịu nghe cậu nói vài câu.
Sau đó thì đẩy cậu xuống địa ngục.Nếu không có Bùi Tư Việt, giờ cậu không biết mình sẽ ra sao.
Anh chỉ tình cờ xuất hiện ở đó, cậu lại đúng lúc va phải anh, rồi được cứu.
Bỏ qua thân phận của hai người, tất cả chỉ là một sự tình cờ, một sự giúp đỡ.Nghĩ đến đây, cậu thành khẩn nói lời cảm ơn: "Bùi tiên sinh, hôm đó thật sự rất cảm ơn anh."
Ánh mắt điềm tĩnh, lạnh nhạt của Bùi Tư Việt lướt qua gương mặt đầy cảm kích của cậu, sau đó anh gõ bàn, ra hiệu cậu tập trung vào báo cáo."
Cậu nghĩ thế nào về việc điều trị?"
"Gì mà nghĩ thế nào?" – Nguyễn Thư Dương chưa hiểu ngay – "Ừm...
ý anh là việc trị liệu bằng tin tức tố sao?"
"Đúng." – Bùi Tư Việt gật đầu, giọng nói thong thả giải thích: – "Phương pháp điều trị gồm có đánh dấu, chia sẻ quần áo và đồ dùng, v.v."
"Xét về hiệu quả, thì nên tiến hành đồng thời."
Nguyễn Thư Dương ngẩn ra.
Cậu phải chấp nhận đánh dấu của anh, còn phải mặc quần áo của anh nữa...Hiện tại hình như cậu đang mặc chiếc áo gile của đối phương, nghĩa là đã bắt đầu trị liệu rồi.
Cậu hoảng loạn, không biết nên làm thế nào.Với thân phận của mình, cậu không nên có sự gần gũi với Bùi Tư Việt, đặc biệt khi bản thân còn đang tìm cách hủy hôn với Bùi Tư Minh.
Hơn nữa, cậu vẫn luôn lo lắng về những lời mẹ từng dặn.Mẹ cậu – Ngụy Hiền Du – là một người phụ nữ đầy bi kịch.
Bà từng ngoài ý muốn rơi vào kỳ phát tình, rồi bị người bạn trai khi đó là Nguyễn Kiến Xuyên đánh dấu suốt đời, và sinh ra cậu.Sau khi cậu chào đời, đã lợi dụng đánh dấu vĩnh viễn ấy, ép mẹ cậu thiết kế miễn phí cho tập đoàn trang sức Nguyễn thị.Dần dần, tinh thần của bà trở nên bất ổn, thân thể gầy guộc, và mỗi lần gặp cậu đều nắm chặt vai, nghiêm giọng cảnh cáo: "Đừng để alpha đánh dấu, đặc biệt là dấu suốt đời, nếu không sẽ bị lợi dụng, bị chi phối, sẽ mất hết tôn nghiêm."
Những lời ấy khắc rất sâu trong lòng Nguyễn Thư Dương, khiến cậu luôn kháng cự việc bị đánh dấu.May mà trước đây Bùi Tư Minh chê cậu là con riêng, dơ bẩn, nên chưa từng đánh dấu cậu.
Thế nhưng, cậu lại thoát khỏi Bùi Tư Minh, nhưng không thoát khỏi Bùi Tư Việt.
Dù biết đánh dấu của Bùi Tư Việt chỉ là để giúp mình, nhưng cậu vẫn thấy lo lắng.Bùi Tư Việt chờ một lúc mà không nghe thấy câu trả lời, bèn quay đầu nhìn người bên cạnh.
Cậu omega nhỏ cúi đầu, cắn môi, đôi môi hồng nhạt bị cắn đến trắng bệch, đôi mắt đen trắng rõ ràng ngập tràn tâm sự.Đường cong mềm mại nơi cổ lộ ra, tuyến thể trắng nõn bị miếng dán che chắn tin tức tố che lại.
Giọng anh vô thức trở nên dịu hơn, nói: "Nếu có gì lo lắng thì cứ nói ra, chúng ta cùng xem xét."
Nguyễn Thư Dương hít sâu, nhìn đối phương.
Cậu nghĩ rằng Bùi Tư Việt đã thẳng thắn nói tên tuổi và thân phận thật, thì mình cũng không nên giấu, ít nhất anh có quyền biết sự thật.
Cậu bèn chậm rãi nói:"Tôi tên...
Nguyễn Thư Dương.
Bùi tiên sinh, tôi không biết anh có từng nghe qua chưa, nhưng tôi là vị hôn thê của em trai anh, Bùi Tư Minh."
Sắc mặt Bùi Tư Việt rất bình tĩnh, gương mặt tuấn mỹ không để lộ vui buồn, chỉ nói: "Tôi biết, không sao."
Nghe anh nói vậy, Nguyễn Thư Dương cũng không lấy làm lạ.
Trong tiềm thức, cậu vẫn cảm thấy dường như Bùi Tư Việt cái gì cũng biết, chẳng có chuyện gì có thể giấu được, càng không thể thoát khỏi đôi mắt của anh.Ngay sau đó, cậu lại nghe thấy một câu hỏi: "Cậu thích nó không?"
Nó?Ý là...
Bùi Tư Minh?Nguyễn Thư Dương sững sờ, không chú ý đến việc khi anh hỏi thì ánh mắt luôn dán chặt vào mình.
Cậu khẽ nói: "Thích."
Đã từng rất thích.Trong môi trường ngột ngạt ở nhà họ Nguyễn, cậu không thân với bạn bè xung quanh, từ sau khi mẹ mất, cậu cứ một mình lê bước trong bóng tối, chịu đựng sự mắng chửi, hà khắc từ nhà họ nguyễn.Khi ấy, Bùi Tư Minh xuất hiện.
Lúc đầu anh ta tỏ ra tao nhã, lễ độ, chịu lắng nghe cậu, không đánh không mắng, còn bảo thư ký mang bánh ngọt ở tiệc cho cậu ăn...Giống như một tia sáng chiếu rọi cuộc đời đầy u ám của cậu, cậu thậm chí từng mong chờ sau khi gả cho anh ta thì có thể rời khỏi nhà họ Nhuận đầy ngột ngạt và đau khổ.Việc thích Bùi Tư Minh giống như một giấc mộng, tình cảm đó đến rất đơn giản, rất trong sáng, nhưng lại bị chính tay anh ta đập nát.Đêm đó giấc mộng tỉnh rồi, cậu cũng không còn thích nữa, chỉ muốn thoát khỏi....
Có lẽ cũng không thích đến mức đó.
Bởi vì bây giờ cậu muốn tách khỏi Bùi Tư Minh, thậm chí hủy bỏ hôn ước.Cậu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý rằng sau khi nói ra hai chữ "thích", người bên cạnh liền lập tức sa sầm mặt xuống.Xung quanh bỗng nhiên trở nên rất lạnh, dòng nước vốn ôn hòa nay lại lạnh lẽo thấu xương, cậu lạnh đến mức rùng mình một cái, vô thức thì thầm: "Lạnh quá..."
Bùi Tư Việt khép mắt lại, miễn cưỡng khống chế cảm xúc, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: "Vậy nên em đang lo Bùi Tư Minh biết sẽ để bụng?"
Nguyễn Thư Dương gãi gãi tóc, "Cũng không hẳn thế..."
"Không sao."
Bùi Tư Việt chỉ nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại u tối khác thường, "Đừng lo, tôi sẽ xử lý ổn thỏa."
Nguyễn Thư Dương không nói thêm về chuyện này nữa, luôn cảm thấy việc này rất phức tạp, khó mà giải thích rõ ràng trong chốc lát.
Hơn nữa cậu cũng đang nghĩ cách hủy bỏ hôn ước với Bùi Tư Minh, không muốn có thêm dây dưa gì nữa.Vì vậy, cho dù chấp nhận dấu ấn của Bùi Tư Việt cũng không tính là phản bội, dù sao thì Bùi Tư Minh mới là người đầu tiên đem cậu tặng đi.Thật ra với thân phận một người ngoài, cậu cũng chẳng hiểu rõ chuyện của hai anh em nhà họ Bùi, nhưng theo bản năng cảm thấy quan hệ giữa họ dường như chẳng mấy hòa thuận.Cậu không muốn làm phiền Bùi Tư Việt, chủ động ngoan ngoãn nói nhỏ với anh: "Chuyện này... tôi sẽ không nói cho Bùi Tư Minh biết."
Ánh mắt Bùi Tư Việt trở nên u tối hẳn.Trước mắt anh là một tiểu omega trông vô cùng đơn thuần, ngây thơ và ngoan ngoãn, cứ thế thẳng thắn nói ra thân phận của mình, còn nói sẽ không cho Bùi Tư Minh biết chuyện này.Nhưng lại nói rằng thích Bùi Tư Minh.
Nếu thật sự thích, đêm đó sao lại hết sức kháng cự Bùi Tư Minh?Anh thấy trên mặt Nguyễn Thư Dương vẫn còn nét muốn nói lại thôi, liền hỏi tiếp: "Em còn có khúc mắc gì sao?"
Lần này Nguyễn Thư Dương rõ ràng do dự rất lâu, nói năng lắp bắp, như thể chẳng biết nên diễn đạt thế nào.
Bùi Tư Việt kiên nhẫn chờ.Trong lòng dằn vặt hồi lâu, cuối cùng Nguyễn Thư Dương cũng thử mở miệng: "Mẹ tôi từng nói, đánh dấu sẽ kèm theo sự chi phối và khuất phục—"Câu nói chưa hết, cậu lại không biết nên nói tiếp thế nào.Nhưng Bùi Tư Việt lập tức hiểu ngay, trực tiếp hỏi: "Em lo tôi lợi dụng đánh dấu để khống chế em?"
Nguyễn Thư Dương cúi đầu, vừa xoắn ngón tay vừa gật nhẹ.Ngón tay giữa của Bùi Tư Việt khẽ gõ bàn, rồi nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, đã năm ngày kể từ lần đánh dấu trước, tin tức tố lưu lại trong tuyến thể của em đã rất ít, rất nhạt, sẽ không ảnh hưởng gì đến em."
Nguyễn Thư Dương gật đầu.
Quả thật đã nhạt dần, nếu không thì cậu đã không mơ như vậy.Đột nhiên, giọng Bùi Tư Việt mang theo mệnh lệnh không thể chống cự: "Đứng lên."
Nguyễn Thư Dương chỉ cảm thấy vô số áp lực nước ép xuống người, khiến đầu óc trống rỗng, cậu chậm rãi đứng lên.Vài giây sau, cậu mới nhận ra hành động của mình, sắc mặt lập tức tái nhợt.Cậu... bị khống chế rồi sao?Ngay sau đó, lại nghe thấy Bùi Tư Việt dùng cùng giọng điệu ra lệnh: "Ngồi xuống."
Cậu hoàn toàn không thể kháng cự, liền ngồi xuống ngay.Sau khi ngồi xuống, cậu mới dần lấy lại tinh thần, cả người run rẩy khe khẽ, hành động đứng lên và ngồi xuống vừa rồi khiến cậu kinh hoàng bất an.Thì ra bị chi phối là cảm giác thế này sao?Hoàn toàn không thể chống lại, không biết làm sao phản kháng.Ngón tay Bùi Tư Việt hơi động, nhưng không an ủi, chỉ bình tĩnh nói: "Tôi không cần đánh dấu cũng có thể khống chế em."
Sắc mặt Nguyễn Thư Dương trắng bệch, môi run rẩy, chẳng thốt nên lời."
Cho nên em cũng không cần lo tôi sẽ lợi dụng đánh dấu để chi phối em."
Giọng Bùi Tư Việt lạnh lùng, không cho phép nghi ngờ: "Chỉ có kẻ bất tài mới cần dựa vào đánh dấu để sai khiến omega."
Trong lời nói của Bùi Tư Việt, Nguyễn Thư Dương dần tỉnh táo trở lại.Đối phương không cần đánh dấu cũng có thể khống chế cậu, rõ ràng việc bị chi phối hay không chẳng liên quan đến dấu ấn, chỉ phụ thuộc vào việc Bùi Tư Việt có muốn hay không.
Cậu vì thế mà chống cự dấu ấn thật ra là vô nghĩa.Trái tim vốn căng thẳng đến tận cổ họng dần dần rơi trở lại vị trí, tâm tình cũng lắng xuống.
Cậu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Tư Việt, nghiêm túc mà đầy nghi hoặc hỏi:
"Bùi tiên sinh, tại sao anh lại giúp tôi?"
"Và... cần báo đáp thế nào?"
Trong lời bác sĩ nói, liệu pháp tin tức tố của alpha đắt đến mức kinh người, alpha cấp càng cao thì giá càng lớn, mà Bùi Tư Việt lại còn là enigma vượt trên cả cấp S, vì vậy cậu không dám nghĩ đến cái giá phải trả khi nhờ đối phương giúp.Cảm thấy chắc chắn là mình không gánh nổi."
Chuyện đó để sau hãy nói, nếu không còn vấn đề gì khác, vậy thì—"Giọng nói của Bùi Tư Việt đột ngột chuyển hướng, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, ra lệnh: "Bây giờ, em cần tiếp nhận đánh dấu."
Trong không khí, tin tức tố của omega đã đậm đặc đến mức miếng dán cách ly cũng không thể ngăn cản, anh có thể ngửi thấy hương hoa linh lan.Cơ thể của Nguyễn Thư Dương rõ ràng đã không chờ nổi nữa.