Hơn mười giờ sáng, alpha cao lớn, anh tuấn – Trì Hành bước vào văn phòng của Bùi Tư Việt ở tập đoàn công nghệ Duệ Tích, tùy ý ngồi xuống chiếc sofa da thật.
Anh ta gửi đoạn giám sát cho đối phương rồi hỏi:"Chuyện gì thế?
Nghe nói cậu Nguyễn Thư Dương kia hình như là em dâu tương lai của cậu thì phải, quan tâm chuyện của cậu ta làm gì?
Chẳng lẽ muốn ngang nhiên cướp tình?"
Trong mắt Trì Hành lóe lên ánh sáng hóng hớt: "Tôi đặc biệt xem đoạn giám sát, hình như là cậu cứu cậu ta.
Nếu không nhờ cậu, chắc chắn cậu ta đã bị bọn kia bắt về rồi.
Tôi thế nào lại không biết từ khi nào cậu trở nên tốt bụng thế nhỉ?"
Lục Tranh thích ngược đãi và cố ý đánh dấu omega suốt đời – chuyện này trong giới không phải bí mật.
Chỉ là đối phương có quyền có thế, con mồi lại đều được chọn lọc kỹ lưỡng: hoặc là trẻ mồ côi, hoặc là quân cờ bị gia đình đem ra trao đổi.
Vậy mà cho đến nay cũng chẳng có chuyện gì.Người này ánh mắt và thủ đoạn đều cực kỳ cay độc, gia sản to lớn, sẵn sàng dùng tiền bạc và dự án đổi lấy con mồi.
Rõ ràng Nguyễn Thư Dương chính là vật hi sinh được nhà họ Nguyễn và Bùi Tư Minh chọn ra, đem đi đổi lấy tiền bạc cùng dự án.Chỉ không biết tại sao Nguyễn Thư Dương lại chạy ra khỏi phòng bao, đúng lúc nhân viên trực ở lối thoát hiểm vắng mặt, nên cậu ta may mắn thoát vào đó, cuối cùng chạy lên được tầng năm.Bùi Tư Việt lạnh lùng nhìn Trì Hành, ánh mắt sắc bén: "Là ông chủ, cậu càng nên tự hỏi tại sao trong hội sở của mình lại có người ngang nhiên ngược đãi omega, không sợ xảy ra chuyện à?"
Trì Hành nhún vai: "Bên Dạ Hàng bị điều tra hôm kia, bọn họ không còn chỗ nào nên hôm qua mới chọn hội sở của tôi.
Lúc vào thì ai nấy đều ra vẻ tình nguyện, tôi đâu biết được trong phòng bao họ định làm gì."
"Có điều, sáng nay tôi xem giám sát phát hiện bảo an của Lục Tranh đang tìm người trong hội sở, tôi đã liệt hắn vào danh sách cấm cửa rồi."
Vừa nói, anh ta vừa gửi cho Bùi Tư Việt một tập tin.Bùi Tư Việt: "Đây là gì?"
"Tiền mua đồ cho tiểu omega của cậu."
Trì Hành cười đầy vẻ trêu chọc, "Đương nhiên phải tìm cậu để báo cáo rồi."
Bùi Tư Việt mặt không chút biểu cảm phủ nhận: "Cậu ta không phải tiểu omega của tôi."
Nhưng vẫn thanh toán số tiền đó.Thấy thật sự nhận được tiền, Trì Hành có hơi kinh ngạc, rồi nửa đùa nửa thật hỏi: "Sao, thật sự định cướp vị hôn thê của Bùi Tư Minh, tính cả trên phương diện tình cảm cũng muốn khiến hắn ta đau đến chết đi sống lại à?"
Bùi Tư Việt chậm rãi đáp: "Cậu cũng đã nói, đó là vị hôn thê của Bùi Tư Minh, em dâu tương lai của tôi.
Tôi chỉ quan tâm hợp lý đến người nhà tương lai của Bùi gia thôi."
Trì Hành tin chuyện này còn kém hơn tin rằng anh ta là người của Jerusalem: "Cậu với Bùi Tư Minh sắp xé mặt đến mức nước lửa bất dung, giữa cậu với Chu Vi còn một món nợ nần chưa giải quyết.
Vậy mà lại quan tâm đến vị hôn thê của Bùi Tư Minh?
Tôi tuyệt đối không tin."* Jerusalem là thành phố linh thiêng nhất của Do Thái giáo, và có ý nghĩa đặc biệt với Cơ Đốc giáo và Hồi giáoBùi Tư Việt không giải thích thêm, chỉ dùng khớp ngón tay giữa gõ nhẹ xuống bàn, lạnh lùng nhắc nhở: "Hôm nay gọi cậu đến, không phải để bàn chuyện bát quái của Bùi gia."
Thấy Bùi Tư Việt lạnh mặt, Trì Hành thức thời thu lại ý cười, bắt đầu bàn chuyện chính:"Năm ngày sau trong buổi tiệc, định làm gì?" – Trì Hành hỏi – "Nghe nói em trai cậu dốc sức lắm mới kiếm được một tấm thiệp mời, chắc là muốn tìm cơ hội hợp tác."
Bùi Tư Minh còn chưa biết chủ tịch của Duệ Tích công nghệ chính là anh trai cùng cha khác mẹ của mình.
Đến khi biết, vẻ mặt chắc chắn sẽ rất đặc sắc.Bùi Tư Việt nhạt giọng: "Không làm gì cả, thả mồi dài mới câu được cá lớn."...Lúc thư ký Tô Yến hỏi Nguyễn Thư Dương muốn được đưa đi đâu, cậu thật sự không trả lời nổi.
Theo bản năng, cậu không muốn quay về, nhưng dường như ngoài việc đó ra cũng chẳng có nơi nào khác để đi.Nơi đó thậm chí không thể gọi là một "ngôi nhà", vì ở đó không có người thân.Cậu không dám về, thậm chí suýt buột miệng hỏi liệu có thể ở lại đây không.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi của đối phương, ẩn chứa vẻ xa cách, cậu lại nuốt xuống câu hỏi, chỉ bảo Tô Yến đưa mình đến trung tâm thương mại gần đó.Tô Yến cho lái xe chở cậu đến rồi rời đi.Trên bức tường kính của trung tâm thương mại phản chiếu thân ảnh gầy gò của Nguyễn Thư Dương.
Cậu lang thang một mình trong đó, lo sợ sau khi trở về sẽ phải đối mặt với cuồng phong bão tố.Nhưng cậu cũng không thể mãi mãi ở ngoài.Trung tâm thương mại sắp đóng cửa, cậu không thể cứ ở mãi đó, mà cũng không thể ngủ ngoài đường vì như vậy còn nguy hiểm hơn cả việc quay về...Cậu không có tiền, cũng chẳng tìm được việc làm.
Ngay cả xin vào quán trà sữa để lắc bình trà cũng bị chê là quá gầy yếu, không làm nổi việc nặng mà một omega như cậu chẳng ai muốn thuê.Cậu lang thang bên ngoài cho đến gần mười giờ đêm, trong lòng bất an lo lắng rồi mới trở về.Đêm tháng Bảy, không khí ẩm nóng, mang theo cảm giác dính nhớp.Cậu bước đi trong làn gió đêm oi nồng, chậm rãi đến trước cửa biệt thự nhà họ Nguyễn.Vừa bấm mật mã mở cửa vừa thầm cầu nguyện mọi người đã ngủ, phòng khách không có ai.Nhưng hiển nhiên lời cầu nguyện ấy không linh nghiệm.
Vừa mở cửa cậu đã thấy cha mình – Nguyễn Kiến Xuyên, và mẹ kế – Phan Lam ngồi trong phòng khách.
Tim cậu thót lên một cái, sợ hãi đến nỗi môi tái nhợt.Cậu sợ họ sẽ truy hỏi chuyện từ tối qua đến giờ, sợ họ sẽ trách mắng, trừng phạt vì cậu không chịu phối hợp.Thế nhưng ngoài dự đoán, Nguyễn Kiến Xuyên chẳng hỏi gì, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu một lúc, sau đó giả vờ nhân từ nói: "Lên lầu đi, đừng có đứng dưới đây, chướng mắt."
Nguyễn Thư Dương như được đại xá, lập tức chạy nhanh lên tầng áp mái, chui vào căn gác nơi cậu vẫn sống.Ở phòng khách tầng một, Phan Lam tỏ vẻ khó chịu nhìn Nguyễn Kiến Xuyên, trách móc:
"Ông sao lại để nó lên thẳng như vậy, cũng chẳng thèm hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Điều bà ta tức nhất là không được mắng vài câu để xả giận.
Hôm nay bà thua không ít tiền khi đánh bài, trong lòng đang đầy bực tức.Nguyễn Kiến Xuyên nhìn Phan Lam, nói:
"Từ tối qua đến giờ bên Bùi nhị thiếu vẫn chưa có tin gì, cũng chẳng nói việc xử lý ra sao.
Tôi cho rằng đó là tin tốt, chứng tỏ mọi chuyện tiến triển thuận lợi.
Thêm nữa hôm nay nó có thể nguyên vẹn quay về, nói không chừng Tổng giám đốc Lục có đôi phần mê luyến nó."
Việc Bùi Tư Minh dẫn Thư Dương đi để tặng cho Lục Tranh, Nguyễn Kiến Xuyên dĩ nhiên biết và đồng ý, bởi ông ta cũng được lợi.Ban đầu ông nghĩ Thư Dương chắc chắn không thể quay lại, hoặc có về thì cũng phải nằm viện vài ngày.
Không ngờ cậu lại toàn vẹn trở về, trông chẳng có gì tổn hại.Một omega từng bị Lục Tranh "chơi đùa" mà còn có thể bình an trở về, vậy rất có thể Lục Tranh có chỗ nào đó để mắt đến nó.
Xét từ góc độ an toàn, Nguyễn Kiến Xuyên cho rằng tạm thời không nên động đến Thư Dương.Nhưng Phan Lam không tin, cau mày ghét bỏ: "Không thể nào.
Với cái bộ dạng gây buồn nôn đó, làm sao có thể khiến Tổng giám đốc Lục thích được?"
Nguyễn Kiến Xuyên phản bác: "Nếu không phải mê luyến, thì sao nó có thể bình yên trở về?
Omega nào từng qua tay Lục Tranh mà chẳng phải nằm viện vài hôm, hoặc mất đi thứ gì?"
Phan Lam á khẩu, rồi đề nghị: "Hay là ông hỏi thử Bùi nhị thiếu xem sao?"
Nguyễn Kiến Xuyên không dám gọi điện, chỉ dám gửi tin nhắn cho Bùi Tư Minh: "Nhị thiếu, Thư Dương đã về rồi, không rõ bên Tổng giám đốc Lục thế nào?"
Bùi Tư Minh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu mới trả lời: "Tối mai tôi sẽ đi gặp ông ấy."...Ngày hôm sau, đến tận chạng vạng, Nguyễn Thư Dương bị người anh cùng cha khác mẹ Nguyễn Kỳ gọi xuống ăn cơm.Nguyễn Kỳ một cước đá tung cửa phòng, đứng ở cửa với vẻ mặt chán ghét nhìn cậu:
"Ba gọi mày xuống ăn cơm."
Nguyễn Thư Dương không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy nói: "Biết rồi."
Cậu đi theo sau Nguyễn Kỳ xuống lầu, vẫn giống như mọi lần, đứng ở chỗ cửa cầu thang tầng một, bởi vì bình thường cậu không được phép ngồi vào bàn ăn.Người mẹ kế, Phan Lam, thích nhất là hành hạ cậu, thường bắt cậu nhịn đói đứng nhìn người khác ăn, sau khi mọi người ăn xong còn phải làm công việc như người hầu, dọn dẹp bát đũa.Rất nhiều lần, chờ làm xong tất cả mọi việc, cậu mới được tìm chút đồ thừa còn sót lại để ăn, vì thế cậu luôn rất gầy.Nhưng lần này, khi thấy cậu đứng ở cửa cầu thang, Nguyễn Kiến Xuyên lại bất ngờ lên tiếng:
"Qua đây ngồi đi."
Nguyễn Thư Dương kinh ngạc nhìn về phía bên cạnh ông ta, nơi đã sớm chuẩn bị sẵn hai chỗ ngồi, cậu liền đi đến, ngồi xuống vị trí xa hơn theo sự chỉ định.Trên bàn ăn bày biện toàn những món hiếm thấy thường ngày, như cá ngừ vây xanh, nấm trắng Alba,... rõ ràng là để chiêu đãi khách quý, hơn nữa còn là một vị khách có liên quan trực tiếp đến cậu.Cậu lập tức ý thức được điều gì, liền muốn cầu cứu người duy nhất trong nhà thỉnh thoảng có thể giúp mình một chút: "Ba, con... con thấy hơi khó chịu... có thể cho con về gác mái được không..."
"Ngồi yên đó!"
Trước khi Nguyễn Kiến Xuyên kịp mở miệng, Phan Lam đã lớn tiếng quát:
"Chút nữa Nhị thiếu nhà họ Bùi sẽ tới, nếu mày dám nói sai một câu, thì cả tuần này mày phải đi đánh golf cùng A Kỳ."
Đi cùng Nguyễn Kỳ đánh golf tuyệt đối là một cơn ác mộng không muốn nhớ lại.Khuôn mặt Nguyễn Thư Dương lập tức tái nhợt, không dám nói thêm, cúi đầu, cắn môi, trong lòng lặng lẽ đếm ngược số ngày còn lại để có thể thoát khỏi nơi này.Chỉ cần kiên nhẫn thêm chút nữa, chưa đến hai tháng nữa thôi, cậu có thể rời đi.Chẳng bao lâu sau, Bùi Tư Minh được người hầu dẫn vào.
Vừa thấy hắn ta bước vào, tất cả mọi người trong nhà họ Nguyễn đều lập tức đứng dậy nghênh đón.Bùi Tư Minh chỉ khẽ gật đầu với Nguyễn Kiến Xuyên, gọi một tiếng "Chú Nguyễn", rồi không để ý đến ai khác, thẳng bước tới đứng trước mặt Nguyễn Thư Dương.Nguyễn Thư Dương cúi gằm đầu, không dám ngước nhìn, những ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.
Trước mặt người nhà họ Nguyễn, Bùi Tư Minh không nói gì thêm, chỉ đứng một lát rồi thản nhiên bảo: "Ăn cơm trước đi."
Trong lúc ăn, Bùi Tư Minh luôn bàn bạc chuyện Nguyễn Thị Châu Báu với Nguyễn Kiến Xuyên, còn Nguyễn Thư Dương thì chỉ lẳng lặng cúi đầu ăn cơm, tuyệt nhiên không nói một lời.Mười mấy năm trước, Nguyễn Thị Châu Báu từng huy hoàng một thời, nhờ thiên tài thiết kế Ngụ Toàn Phách tạo ra hàng loạt kiểu dáng kinh điển khiến người đời kinh ngạc, khi ông còn sống, Nguyễn thị đạt đến đỉnh cao.Nhưng từ sau khi Ngụ Toàn Phách qua đời, Nguyễn thị Châu báu không thể tạo thêm được thiết kế nào khiến người ta phải trầm trồ, những mẫu cũ cho dù có kinh điển, bán mười mấy năm cũng dần khó bán, thị phần bị các đối thủ chia cắt gần hết.Khi Bùi Tư Minh tìm đến Nguyễn Kiến Xuyên, chuỗi vốn của Nhuyễn thị đã cạn kiệt, nguy cơ sụp đổ cận kề.Đúng lúc đó, Bùi Tư Việt – người anh cả ở nhà họ Bùi sau mười mấy năm ở nước ngoài, truyền tin sắp trở về.
Theo di chúc của gia chủ đời trước, người kế vị chính là Bùi Tư Việt.Bùi Tư Minh dù có chút thành tích khi điều hành Bùi thị trong vài năm, nhưng địa vị vẫn lửng lơ, rất khó xử.
Hắn muốn nhanh chóng mở rộng thế lực trước khi Bùi Tư Việt trở về để củng cố địa vị của mình.Trùng hợp thay Bùi thị lại có ý định tiến quân vào ngành châu báu, vì thế Bùi Tư Minh tìm đến Nguyễn thị đang hấp hối, đề xuất hợp tác.Mà hợp tác như vậy thường sẽ kèm theo hôn phối, nhằm ổn định lòng tin của các cổ đông bên ngoài.Người được chọn cho cuộc hôn phối này chính là Nguyễn Thư Dương – người vừa mới tốt nghiệp trung học mùa hè năm nay, vừa tròn mười tám tuổi, và cũng là omega duy nhất trong Nguyễn gia.Thế nhưng, ai biết chuyện bên trong đều hiểu rõ, Nguyễn Thư Dương chẳng qua chỉ là quân cờ bị đẩy ra, không một ai để tâm đến suy nghĩ của cậu, thậm chí có người còn mong cậu biến mất.Chỉ cần thúc đẩy được cuộc hợp tác, giá cổ phiếu tăng cao, cho dù Nguyễn Thư Dương bị Bùi Tư Minh hủy hoại, trong Nguyễn gia cũng sẽ không ai đứng ra vì cậu.Chính vì vậy, khi Bùi Tư Minh nói với Nguyễn Kiến Xuyên rằng có thể dùng Nguyễn Thư Dương để lấy được một dự án trong tay Lục Tranh, ông ta đã gật đầu đồng ý ngay mà không chút do dự.Có thể đổi lấy một dự án từ Lục Tranh, quả thật là một món hời.Nguyễn Kiến Xuyên vốn không biết sự thật đã xảy ra đêm hôm đó, cứ nghĩ đã bán được giá tốt, nên mấy ngày nay cũng không cho ai làm khó Nguyễn Thư Dương, sợ bên Lục Tranh lại tìm đến gây phiền phức.Sau bữa tối, Bùi Tư Minh bảo muốn cùng Nguyễn Thư Dương ra ngoài đi dạo, Nguyễn Kiến Xuyên lập tức đồng ý.Không một ai để tâm đến ý muốn của Nguyễn Thư Dương, cho dù trên mặt cậu đã hiện rõ nỗi sợ hãi cùng hoảng loạn.Khi Bùi Tư Minh thử nắm lấy tay cậu, Nguyễn Thư Dương lập tức rụt tay lại như bị bỏng.Một bên, Nguyễn Kiến Xuyên thấy vậy liền quát lớn: "Nguyễn Thư Dương!"
Nhưng Bùi Tư Minh chỉ cười nhạt, nói: "Chú Nguyễn, đây là chuyện giữa cháu và Thư Dương, xin hãy để chúng cháu tự giải quyết."
Hai người cùng đi ra vườn hoa nhỏ trước biệt thự nhà họ Nguyễn, nơi người hầu đã chuẩn bị sẵn hương đuổi muỗi để không quấy rầy vị nhị thiếu gia họ Bùi.Trong vườn hoa, Nguyễn Thư Dương vẫn cúi gằm đầu, không dám nhìn hắn.Bùi Tư Minh nhìn cậu, khẽ cười gượng: "Em đang trách anh sao?"
Nguyễn Thư Dương vội vàng lắc đầu, không dám lên tiếng.Bùi Tư Minh không nhìn thấy đôi mắt sáng trong, ngập tràn sự ngưỡng mộ và ỷ lại như trước nữa.Hắn bắt đầu thấy bực bội.Không phải chỉ là dẫn đi gặp một alpha thôi sao, rõ ràng đêm đó chẳng có gì xảy ra, chỉ là Thư Dương tự chạy thoát...Đúng rồi.Ánh mắt Bùi Tư Minh trở nên thăm dò, anh ta hỏi: "Hôm đó em rời đi bằng cách nào?"
Hắn quên đóng cửa, Nguyễn Thư Dương có thể chạy ra ngoài là bình thường, nhưng làm sao lại thoát khỏi sự đuổi bắt của thư ký và bảo vệ, rồi còn có thể an toàn trở về?Nghe hỏi, Nguyễn Thư Dương chỉ biết liều mạng lắc đầu.Đêm đó, ký ức của cậu rời rạc, mơ hồ.
Khi bị Lục Tranh bắt được, cậu sợ hãi đến cùng cực, chạy trối chết, cuối cùng dừng ở tầng cao nhất.Sau đó, mọi thứ càng mơ hồ hơn.
Có một alpha hỏi cậu điều gì, cậu kịch liệt phản kháng, rồi bị người đó cắn vào tuyến thể, để lại dấu ấn.Sau khi tỉnh lại nhớ lại, ký ức về dấu ấn đó lại càng trở nên mờ nhạt, đến mức không thể nhớ được diện mạo, giọng nói hay mùi pheromone của người kia.Cậu không biết gì cả, chỉ có thể sợ hãi, bối rối lắc đầu.Bùi Tư Minh không hài lòng với thái độ này, một tay bóp cằm ép cậu ngẩng đầu lên, giọng trở nên nghiêm khắc: "Nói thật đi, đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nguyễn Thư Dương bị ép ngẩng lên, đối diện ánh mắt uy nghiêm chưa từng thấy, sắc mặt càng thêm trắng bệch.Trước kia, Bùi Tư Minh luôn tỏ ra nho nhã, lịch thiệp trước mặt cậu, dù ít khi tiếp xúc nhưng chưa từng nặng lời hay động tay với cậu, thậm chí còn cho cậu ăn những món ngon.
Trước cái đêm khủng khiếp kia, cậu vẫn luôn rất thích Bùi Tư Minh.Nhưng đêm hôm đó, Bùi Tư Minh lại là ác ma.Nỗi sợ như một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng, giọng Nguyễn Thư Dương run rẩy, vỡ vụn: "Tôi... tôi thật sự không nhớ được."
Kỳ thực không phải hoàn toàn không nhớ.
Cậu biết mình đã được một alpha lạ mặt cứu, nhưng tuyệt đối không muốn nói điều này với Bùi Tư Minh.Bùi Tư Minh khẽ nheo mắt, bàn tay vẫn giữ chặt cằm cậu, đôi mắt hạnh to tròn ánh lên vẻ hoảng hốt cực độ, bờ môi hồng nhạt run rẩy đến mức tái trắng.Nguyễn Thư Dương đang sợ hắn.Nhận thức này khiến Bùi Tư Minh càng thêm bực bội.
Hắn buông lỏng tay, đầu của Thư Dương cuối cùng cũng được tự do.Ngay sau đó, Thư Dương lùi lại mấy bước, hai tay vòng chặt lấy bản thân mình, giống như một con thú nhỏ bị thương, cảnh giác nhìn hắn.Bùi Tư Minh muốn nổi giận.Thư Dương dựa vào đâu mà chống cự hắn như vậy?
Đêm đó rõ ràng chưa hề xảy ra chuyện gì, hơn nữa lúc ấy hắn còn phải nhường nhịn dỗ dành Lục Tranh đang nổi giận, thậm chí còn hứa hẹn không ít lợi ích.Nhưng thôi...Có lẽ một omega yếu đuối sau khi hoảng sợ thì cần được trấn an.Nhìn Thư Dương sợ hãi đến mức không nói nên lời, dáng vẻ như vậy chắc không dám lừa hắn, có lẽ đúng là do may mắn mới thoát được.Bùi Tư Minh quyết định không truy cứu chuyện này nữa.
Hắn lại bày ra vẻ ôn hòa nhã nhặn, giọng điệu dịu dàng: "Không nhớ thì thôi, anh không hỏi nữa, được không?"
Hắn tưởng sau câu này, Thư Dương sẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lộ ra nụ cười ngượng ngùng, trong sáng như thường ngày.
Nhưng không.Biểu cảm của Thư Dương vẫn y nguyên, tràn ngập sợ hãi và đề phòng, hàng mi dài run rẩy bất an, chỉ nhỏ giọng đáp: "Vâng."
Bùi Tư Minh gần như không kìm được sự hung bạo trong lòng.Rõ ràng hắn đã nói sẽ bỏ qua, vậy mà Thư Dương vẫn giữ dáng vẻ như nạn nhân đáng thương, muốn diễn cho ai xem?Chẳng phải đã bình yên về nhà rồi sao?Sắc mặt hắn tối sầm lại, nhưng ngay sau đó thấy Thư Dương lại lùi thêm một bước.Bùi Tư Minh hít sâu một hơi, gắng gượng đè nén những ý nghĩ u ám.Có lẽ nên cho Thư Dương một chút "phần thưởng".
Dù gì làm vị hôn thê của hắn bấy lâu nay, ngoại trừ chuyện đêm hôm trước thì nhìn chung cũng ngoan ngoãn nghe lời.Nếu cho một phần thưởng, Thư Dương sẽ lại ngoan ngoãn, e thẹn, ngọt ngào như trước.Mẹ hắn, Chu Vi, thích nhất là được Bùi Diễn đưa đi dự các buổi tiệc, được công khai thừa nhận địa vị.Cho nên Thư Dương hẳn cũng vậy.Một chút "ban ơn" thôi mà họ đã đính hôn rồi, truyền thông cũng cần có hình ảnh cả hai cùng xuất hiện để chứng minh sự liên minh vững chắc này.Bùi Tư Minh đang tìm lý do cho mình.Cuối cùng hắn nói với Thư Dương: "Năm ngày nữa, tập đoàn Duệ Tích có buổi tiệc, em đi cùng tôi."
Thư Dương lập tức cảm thấy đây lại là một cái bẫy khác.
Hôm trước Bùi Tư Minh muốn đem cậu tặng đi không thành, thì năm ngày sau lại tiếp tục sao?Khuôn mặt cậu tái nhợt, ôm chặt lấy người, cố gắng kháng cự: "Em... không muốn đi."
Sắc mặt Bùi Tư Minh tối sầm, u ám khó lường.Thư Dương bấy giờ mới nhận ra, thì ra Bùi Tư Minh cũng không hề ôn hòa nhã nhặn như cậu vẫn nghĩ, hắn cũng có thể lộ ra gương mặt đáng sợ ấy.Có lẽ là phát hiện Thư Dương sợ hãi, Bùi Tư Minh miễn cưỡng thu lại vẻ u tối, nhắm mắt lại, rồi khôi phục nụ cười ôn hòa, khẽ cười khổ mà nói: "Em chắc cũng biết, mấy tháng trước anh trai tôi đã về nước rồi."
"Anh ta là kẻ cực kỳ tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình.
Vừa trở về đã ép tôi rời khỏi tập đoàn, không chừa cho tôi một con đường sống nào.
Tôi cũng bất đắc dĩ mới phải..."
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp: "Hy vọng em có thể giúp tôi."
Thư Dương không dám trả lời.
Cậu không biết phải giúp thế nào chẳng lẽ lại là bị đem tặng cho người khác sao?Bùi Tư Minh nói xong liền kéo Thư Dương đi vào trong nhà.Thư Dương giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay to như gọng kìm kia.
Trong lòng cậu chỉ còn lại sợ hãi và tuyệt vọng.Chẳng lẽ năm ngày sau, cậu lại bị đem tặng cho người khác sao?Bùi Tư Minh kéo cậu vào trong, tiện thể cáo từ Nguyễn Kiến Xuyên, còn cố ý nhắc một câu:
"Gác mái hình như không thích hợp cho người ở."
Nguyễn Kiến Xuyên lập tức hiểu ý, nói ngay: "Nhị thiếu yên tâm, tầng hai còn một phòng, tối nay sẽ để Thư Dương chuyển xuống đó ở."
Bùi Tư Minh hài lòng, mỉm cười, rồi đưa tay khẽ vuốt lưng Thư Dương, giọng nói dịu dàng trầm thấp, nhưng trong tai cậu lại như tiếng thì thầm của ác quỷ:"Ngoan ngoãn ở nhà, năm ngày sau tôi sẽ đến đón em."