Tâm Linh TỘI ÁC

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
220717181-256-k845329.jpg

Tội Ác
Tác giả: HaTu350
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác Giả : Phong Tường Tags: tộiác​
 
Tội Ác
chương 1


- Alo!- Ừ.

Tao nghe nè Nhi.Tôi hoang mang nói:- Tao... tao có thai rồi mày ơi.Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, ngay lúc tôi tưởng nó đã cúp máy rồi thì giọng con Thư mới vang lên tiếp.- Mày với ông Tuấn...

ấy...

ấy rồi à?Tôi lưỡng lự- Ừ...- Rồi giờ mày định làm sao?

Định phá à?- Không con tao tao nuôi, làm gì phải bỏ.- Rồi mày báo cho Ông Tuấn chưa?- Ừ, tao báo rồi, ổng nói để ổng tính.Con Thư có vẻ khó chịu, nó hừ một tiếng rõ to rồi không nói gì.

Tôi quen anh trong lần về quê con Thư chơi, anh là hàng xóm với nó.Ban đầu thấy tôi anh có lại làm quen các kiểu, tôi tính vốn cởi mở nên đã cho anh số điện thoại.

Tối về anh có nhắn tin nói chuyện qua lại, một tháng sau tôi với anh chính thức yêu nhau.

Mẹ anh có vẻ không thích tôi nên trong quá trình yêu nhau tôi cũng không về nhà anh chơi lần nào.

Cứ mỗi cuối tuần là anh sẽ lên Sài Gòn với tôi.

- Rồi mày nói với hai bác chưa.- Chưa, tao không dám, tới đâu tính tới đó mày ơi.- Chỗ chị em thân thiết, có khó khăn gì báo tao, tao giúp được thì tao hết sức.Tôi với nó nói thêm vài câu nữa xong rồi tắt, tâm trạng tôi lúc này vẫn còn thấp thõm, bồn chồn.

Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, vấn đề là sớm hay muộn thôi.

Tôi thở dài xuống nhà phụ ba chăm sóc mấy cây cảnh trong vườn.Một lát sau ba tôi về, tôi cùng ông vào nhà phụ mẹ làm cơm.- Này ông!

Con Ngọc cháu bà Hoài chưa cưới mà chữa rồi đó ông biết không?- Hừ, thứ con gái không ra hệ thống gì hết, tôi mà là ba nó tôi đánh nó trọng thương.Nghe ông nói xong, tôi sợ tái xanh cả mặt, buông rơi luôn chiếc li đang rửa dở.

Nghe thấy đổ vỡ sau lưng nên mẹ tôi lo lắng quay lại hỏi:- Con bị làm sao thế Nhi?

Rửa có cái li cũng không xong nữa à?Tôi lúng túng đáp:- Dạ... dạ do nước rửa chén trơn quá nên con mới làm rớt ạ?- Mà sao mặt con xanh mét thế?

Trong người không khỏe à?- Dạ con không sao đâu mẹ chắc do tối qua con ngủ không được ấy mà.Mấy ngày sau trông tôi vô cùng tiều tụy, thai hành nên tôi không ăn được gì, ngửi thấy gì cũng muốn nôn.

Mẹ tôi lo lắng nên một mực kéo tôi vào bệnh viện.

Tôi biết ngày này cũng tới nên chả thiết tha phản khán.

Kết quả không ngoài dự định, tôi chẳng có gì ngạc nhiên, chỉ có mẹ là không tin vào tờ giấy trên tay.-Mày nói đi cái thai trong bụng là của ai?Tôi đang ngồi trong phòng khách với ba, mặt ông đang hầm hằm nhìn tôi.

Ngồi bất động trên chiếc sô pha, tôi không nói một lời, ánh mắt vô thần nhìn vào khoảng không trước mặt.- Tao cho mày một đêm suy nghĩ thật kỉ rồi ngày mai nói với tao.Nói xong ông đứng dậy một mạch về phòng, chờ ông đi khuất tôi cũng đứng lên ra vườn hít thở không khí thoáng đản cho khuây khỏa.Tối hôm đó tôi nhận được tin vui từ anh, anh bảo ngày mai ba mẹ anh sẽ mang trầu cau lên dạm ngõ.

Đêm đó tôi mừng không ngủ được chỉ mong mau tới sáng.Đám cưới tôi được quyết định trong tuần sau, do là sợ bụng tôi to không mặc áo cưới được nên mới làm gấp như thế.

Trước hôm, đám cưới hai ngày, trong lúc tôi đang quét nhà thì nghe có mùi khen khét, tôi ngước lên nhìn xung quanh thì tá hỏa nhận ra bát hương đang bóc cháy dữ dội, hình thờ tổ tiên đều bị ngã úp sấp.

Tôi hốt hoảng gọi ba mẹ ra xem, ông bà lo lắng nhìn nhau, rồi ba lấy xe chạy lên ngôi chùa gần đó thỉnh một vị tăng nhân về.

Vừa vào nhà sư thầy liền hốt hoảng nói:- Sao gia tiên nhà mấy người khóc ra toàn máu không vậy?Mẹ tôi chắp tay lại vừa vái vừa khẩn khoảng:- Mong thầy giúp gia đình con ạ.- Con nhanh đi mua trái cây về để ta làm lễ, xin lỗi gia tiên, xong thì, đi lấy cát sạch về rồi ta chỉ cho bốc lại bát hương mới.Ba mẹ tôi nhanh chống làm theo, mua trái cây về sắp ra một cái măm rồi mang lên.

Sư thầy ngồi giữa nhà đọc lâm râm gì đó gần cả tiếng, xong ông đứng lên lo lắng nhìn cả nhà rồi nói:- Gia tiên của các con nói sắp tới gia đình có tai ương, mong mấy người trong nhà cẩn thận.Nói đoạn ông rút trong túi ra lá bùa màu vàng nhìn về hướng ba tôi rồi ông dặn:- Con mang cái này bỏ vào đáy bát hương, rồi dùng tay trái bốc bảy nắm cát bỏ vào, nhớ chỉ được bảy nắm thôi đấy.Ba mẹ tôi cảm ơn rối rích, tiển sư thầy về lại tận chùa.

Ba tôi làm theo lời sư thầy nói thì không thấy chuyện lạ gì diễn ra tiếp.

Sang hôm sau thì đám cưới của tôi được bắt đầu tổ chức.P/s: đã có chương hai rồi ạ, ai vẫn chưa thấy thì có thể vào facebook mình đọc cho dễ.

Nay là chủ nhật mình sẽ nghỉ, nhưng nếu tương tác trong trang cá nhân đạt 200 like thì mình vẫn đăng ở đây ạ, còn không đủ thì tối nay mình chỉ đăng ở trên trang cá nhân, trong nhóm hẹn các bạn thứ hai nhé.
 
Tội Ác
Chương 2


Tôi rưng rưng nước mắt chia tay thành phố xô bồ, nơi mà tôi đã từng gắn bó suốt hai mươi năm qua để cùng bố mẹ xuống quê anh làm dâu.

Xuống tới quê anh tôi còn phải làm lễ bên nhà trai.

Bước chân vào nhà chồng, tôi không khỏi ngỡ ngàng vì lễ cưới được ba mẹ chồng chuẩn bị vô cùng đầy đủ và chu đáo.

Tôi cứ nghĩ bà sẽ khó dễ với tôi vì tôi mang bầu trước khi cưới, nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ, tôi thở phào nhẹ nhõm.Đám cưới diễn ra không được suôn sẻ như dự định.

Trong lúc lễ cưới đang tiến hành, không biết một con mèo đen từ đâu phóng nhào ra chạy lung tung, nhe nanh giơ vuốt như phát điên làm cho khách mời nháo nhào cả lên.

Ba chồng tôi bực bội, ông mang con dao đuổi theo.

Con mèo cứ chạy qua chạy lại khiến ông đuổi theo mồ hôi ướt đẫm cả trán.

Đang chạy thì nó đứng lại nhìn về phía tôi.

Tôi với nó nhìn nhau trực diện, tôi phát hiện đôi mắt nó có gì đó vô cùng kì lạ, không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không mà tôi cứ thấy đôi mắt đó tựa tựa như đôi mắt của một con người.Tôi ngẩn người, ba chồng tôi từ đâu xuất hiện trong tầm mắt, ông đứng phía sau con mèo đen.

Ông vừa thở hỗn hển vì mệt vừa giơ con dao lên hạ xuống dứt khoác.

Tôi sợ hãi, khung cảnh trước mặt như một bộ phim kinh dị tua chậm.

Con mèo ấy gào lên một tiếng thật đáng sợ, cùng lúc đó dòng máu đỏ bắn phọt ra bốn phía.

Máu từ tay người đàn ông lênh láng chảy xuống đất, máu trên xác của con mèo đáng thương ấy chảy ra và cả máu não đang chảy trong tâm trí tôi.Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt quay đi, bên tai vẫn còn nghe tiếng xì xào của những người xung quanh.

Một lát sau, khi bên tai không còn nghe tiếng xì xào nữa tôi mới quay lại nhìn, vụ hỗn độn ban nãy đã được ai dọn dẹp từ khi nào.

Tôi xoa xoa tay, mồ hôi ướt đẫm.

Tôi kéo kéo tay chồng, anh nắm chặt tay tôi chấn an.

Lễ cưới được tiếp tục diễn ra, sau ba tiếng vật vã cuối cùng buổi tiệc cũng xong xuôi, mọi người dần tản về hết.

Tôi với anh tiễn bố mẹ tôi ra xe chuẩn bị trở về nhà.

Tôi nắm lấy bàn tay của mẹ, nhỏ giọng nài nỉ:- Hay bố mẹ ở lại với con rồi mai hãy về, giờ trời cũng tối rồi.- Thôi mẹ với ba con về, ở nhà còn bao việc chưa xong.

Nhà cửa nhờ cô Tư coi giùm có một bữa, nhờ người ta hoài cũng kì.Có tiếng kèn xe vang lên, ánh sáng từ chiếc đèn xe chiếu về phía chúng tôi đủ để khiến tôi thấy mắt mẹ rưng rưng, bàn tay bà miết nhè nhẹ tay tôi, giọng nói như có như không mang theo run rẩy mà nhắc nhở tôi.- Thôi con ở lại mạnh giỏi, ráng mà nghe lời mẹ chồng, đừng có mà ngang bướng nữa.Quay sang chồng tôi bà nói tiếp:- Con ở đây coi mà chỉ dạy con Nhi, chăm sóc nó giúp mẹ.- Dạ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc Nhi chu đáo ạ.Tiếng còi xe lại lần nữa vang lên kèm theo đó là giọng nói thúc dục mọi người lên xe để bắt đầu chuyến đi.

Tiễn bố mẹ tới tận cửa xe mà tôi không ngăn được nước mắt.

Đến khi tôi về tới nhà thì cũng đã đêm muộn.

Gần mười một giờ tôi với anh lên phòng tân hôn nhưng chẳng làm gì, mạnh ai người nấy lăn đùng ra nằm.

Có lẽ khá mệt mỏi cho ngày hôm nay nên vừa đặt lưng xuống giường anh đã bắt đầu ngáy vang trời.

Còn tôi thì cứ nằm trằn trọc mãi mà chẳng ngủ được.Tôi cứ bị ám ảnh đôi mắt với dòng huyết lệ của con mèo ban sáng lại cứ có cảm giác như có chuyện gì chẳng lành sắp xảy ra với tôi vậy.

Lắc lắc đầu xua đi cái cảm giác bất an đó qua một bên, tôi nhắm mắt cố ru mình vào giấc ngủ.Đang chìm sâu vào giấc ngủ thì tôi thấy trong mơ có một bóng đen cao to đè ập lên người tôi.

Tôi cố gắng gọi to nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng ú ớ không rõ.

Cả người nặng nề, việc thở bắt đầu khó nhọc.

Cảm giác đó ngày càng dữ dội.Ngay cái lúc tôi tưởng chừng như mình sắp tắt thở tới nơi thì tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên.

Giật mình bừng tỉnh, tôi sợ hãi đưa mắt nhìn quanh một lượt, hóa ra cảm giác khó thở nãy giờ là do chồng tôi đè lên tôi.Tức mình tôi đưa chân đạp anh một cái thật mạnh sang bên cạnh.

Ấy vậy mà anh chẳng tỉnh, ngủ say như chết.

Tôi bực dọc làu bàu:"Ngày đầu về làm dâu mà bị thằng chồng to xác đè xuýt chết, không biết sau này sẽ như thế nào, không biết sống nổi không nữa."

Dưới nhà vang lên vài tiếng lục đục, đoán chắc là bố mẹ chồng đã thức dậy làm việc nên tôi lật đật vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống dưới nhà xem coi mình có giúp được gì không.

Vừa xuống tới phòng khách thì mẹ chồng tôi ở ngoài nói vọng vào:- Nhi sao dậy sớm thế con?

Sao không ngủ thêm xíu nữa.Khẽ nhìn qua khung cửa sổ, tôi thấy bà đang cầm cái thùng gì to to đứng kế bên cái giếng bị đậy nắp kín mít.

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay:- Dạ con dậy sớm quen rồi mẹ, lúc ở trên thành phố, do là nhà cách xa công ty nên ngày nào con cũng dậy sớm để chuẩn bị đi làm, riết rồi cũng quen giấc mẹ ạ.- Nhưng đó là chuyện của lúc trước còn bây giờ con đang có thai nên hạn chế làm việc nặng nhọc với thức khuya dậy sớm lại như vậy không tốt cho thai nhi với sức khỏe của con.Tự dưng giọng bà trở nên trầm xuống, không niềm nở như lúc đầu nữa.

Tôi hốt hoảng, tim giật thót lên một cái, vội vội vàng vàng đáp:- Dạ, con biết thưa mẹ, từ ngày mai con sẽ nghe lời mẹ nói ạ.- Ừ!

Mà đêm qua con ngủ được không?Lúc này lời nói của bà đã có phần dịu xuống không còn như lúc nãy.

Thở phào tôi thành thật trả lời:

- Anh Nam ảnh ngủ quấy quá, đè con xuýt tắt thở nên con cũng ngủ không ngon lắm ạ.Nhưng chưa kịp nghe xong lời tôi nói thì bà đã thay đổi sắc mặt:- Nó có đá vào bụng cô không?Tôi sợ hãi, lấp bấp:- Dạ... dạ... không...

ạ...Bằng cái giọng gay gắt bà nói tiếp:- Cô ráng mà giữ cho cháu tôi khỏe.

Nó quan trọng với cái gia đình này lắm đấy.Nói xong bà quay lưng đi về căn phòng nhỏ ngoài sân kế bên cái giếng, nơi mà nãy giờ phát ra tiếng lạch cạch của dao thớt chạm nhau không ngừng.

Để lại tôi sau lưng không khỏi hoang mang vì thái độ của bà lúc nãy, cũng chẳng để ý tới cách xưng hô của bà với tôi đã đổi thay từ khi nào.

Nhưng tôi cũng chẳng dám nghĩ ngợi gì nhiều chỉ nghĩ bà thương con, thương cháu nên mới như vậy.
 
Tội Ác
Chương 3


Ngoài kia trời vẫn còn nhá nhem tối, không nhìn rõ mặt người, tất cả vẫn còn mờ mờ ảo ảo, không khí ở đây cứ âm trầm, lạnh lẽo lại tăng thêm phần ma mị cho xung quanh.

Sau khi mẹ chồng tôi bỏ đi, tôi đứng ngơ ngác chẳng biết làm gì, nhìn ngó xung quanh.

Từ xa, ánh mắt tôi bỗng bị thu hút bởi cái giếng. không hiểu sao, nhìn thấy nó tôi cứ rợn rợn người.Tôi sững người khi trông thấy bên cạnh giếng có một người đang cuối gầm mặt, chẳng rõ là nam hay nữ, dưới đám tóc phũ lòa xòa là cặp mắt sáng rực một màu đỏ đang nhìn đăm đăm lấy tôi.

Sợ hãi tôi chớp chớp cố mở to mắt ra nhìn cho thật kĩ thì lại chẳng thấy ai đứng ở đó nữa.

Quái lạ, tôi lắc lắc đầu nghĩ chắc là do mình bị hoa mắt, với một phần trời cũng đang còn tối.Không gian chỉ còn nghe tiếng dao thớt và tiếng côn trùng đan xen, nhưng thỉnh thoảng, thỉnh thoảng tôi lại nghe trong đó hòa với tiếng rên rỉ đau đớn, thê lương.

Tôi rùng mình, tập trung nghe kĩ lại thì âm thanh ấy biến mất.

Nhưng chỉ sau chốc lát, âm thanh ấy lại vang lên, lần này càng thêm thê lương, đau đớn.Lần theo âm thanh kì lạ ấy, tôi đi trên một lối đi dẫn từ từ ra tới căn phòng có tiếng dao thớt mà ban nãy mẹ chồng tôi đi vào.

Tiếng côn trùng hòa lẫn với tiếng rên rỉ đau đớn của ai đó như một bản đồng dao kinh dị khiến tôi run run từng bước, từng bước một.Tôi e dè, sợ hãi đi từ từ lại hướng phát ra thứ âm thanh ấy.

Cánh cửa ngày một gần hơn, gần hơn.

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy vai tôi, vỗ nhẹ.

Tôi giật mình, cùng lúc đó có một tiếng quạ ré lên sau lưng.

Tôi quay lại, hóa ra phía sau tôi là mẹ chồng, đồng thời tôi cũng trông thấy con quạ vừa ré lúc nãy đã cất cánh bay lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lấy tôi.Tôi run rẩy nhích người tới sát bên người mẹ chồng để tìm hơi ấm.

Sau khi xác định bà là một người bằng xương bằng thịt chứ không phải là một hồn ma bóng quế nào cả thì tôi mới thở phào nhẹ nhỏm.

Rồi nhận ra mồ hôi đã thấm đẫm cả áo từ bao giờ.- Con làm gì ở đây?- Dạ... dạ con kiếm mẹ ạ.Bà nhíu mày, nhìn tôi bằng ánh mắt soi mói.

Lát sau bà nói:- Con vào nhà lấy giỏ ra đi chợ với mẹ.- Dạ vâng ạ.Tôi run run chỉ tay vào cánh cửa hỏi:- Nhưng ai ở trong đó thế mẹ?- À, ba con, ổng đang bằm thịt làm nhân bánh bao, để chiều mang đi bán.Tôi chạy nhanh vào nhà lấy giỏ để đi chợ với bà.

Vào tới phòng bếp tôi phải tìm mãi thì mới thấy cái giỏ.

Vội vội vàng vàng chạy ra, ánh mắt tôi vô tình nhìn về phía sau cánh cửa.

Ở đó có một vệt máu đã khô thu hút ánh mắt của tôi.Từ từ tôi tiến lại phía cánh cửa để kéo nó ra, phía sau cánh cửa ấy là một bức tường rêu phong, cũ kĩ, trên đó có treo một cây dao to hơn bình thường và còn dính một vài vệt máu đỏ sậm.

Ngoài sân mẹ chồng tôi giục:- Nhi, Nhi ơi!!!- Dạ vâng, con ra ngay đây ạ.Nói xong thì tôi cũng nhanh chóng khép cửa lại như bình thường rồi chạy ra với bà.

Gặp tôi bà liền hỏi:- Con làm gì trong đó mà lâu vậy?Do mới về nhà chồng mà tò mò tọc mạch như thế có phần không phải nên tôi không dám nói sự thật chỉ tìm đại một lí do.- Dạ con không biết cái giỏ đặt ở đâu, tìm mãi không thấy, nên hơi lâu ạ.Mẹ chồng tôi hơi ngờ vực một tí rồi không nhìn tôi bà nói:- ừ!Nói xong bà đi thẳng ra cổng, tôi đi theo bà mà vẫn còn nghĩ ngợi về bóng người với ánh mắt đỏ rực khi nãy, tiếng một người rên đau đớn và cây dao dính máu mà vừa rồi tôi thấy, rồi thái độ mất tự nhiên của mẹ chồng lại càng làm tôi lo nghĩ, mọi thứ có vẻ hơi bất thường và kì lạ.Ra đến ngoài đường, nhờ ánh sáng rõ hơn tôi mới thấy bên cánh tay trái của bà có dính một vệt máu nhỏ.

Tôi quan tâm hỏi:- Ơ, mẹ có bị làm sao không?

Tay mẹ bị chảy máu kìa.Bà cúi xuống nhìn, đôi mắt thoáng một tia kì lạ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Có lẽ tôi hoa mắt.

Lau vội vết máu trên tay bà giải thích:- Chắc hồi nãy trời tối quá mẹ không thấy nên bị dính ấy mà.
 
Tội Ác
Chương 4+5


Tôi và mẹ chồng ra đến chợ thì cũng là lúc những sạp hàng quán đã bắt đầu bày bán.

Mẹ chồng dắt tôi đi hết hàng này đến hàng khác, do là nhà chồng tôi có buôn bán bánh bao nên bà mua rất nhiều nguyên liệu.Vật vã một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng được về nhà, đồ đạc thì mình mẹ chồng tôi xách, tôi có nói với bà để tôi cầm phụ nhưng bà không chịu vì tôi đang mang thai.

Chẳng làm gì ấy vậy mà tôi vẫn mệt bở cả hơi tai, tôi tu hết một li nước lớn, sau đó lại xuống bếp phụ mẹ chồng làm bữa sáng cho cả nhà.

Cả quá trình đều không dám than vãn dù chỉ nửa tiếng, tôi biết bà thương tôi chắc cũng vì đứa nhỏ trong bụng, còn, phận làm dâu như tôi cũng chỉ có thể đến vậy.Tôi không giỏi nấu nướng nên không phụ gia đình làm bánh được, chắc tôi sẽ tìm việc gì đó làm ở nhà để phụ kinh tế cho anh.

Mọi thứ xong xui đâu đó, mẹ chồng lại giục tôi lên gọi chồng tôi và ba chồng xuống dùng bữa.Cả nhà ngồi vào bàn thì bắt đầu tập trung ăn, chẳng ai nói một câu, không khí như thế có phần khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, ba chồng tôi chợt lên tiếng cắt đứt bầu không khí nặng chĩu:- Con Bé Nhi!Tôi quay sang nhìn bố chồng đáp:- Vâng ạ!Đặt bát cơm xuống bàn ông nhìn tôi rồi nói tiếp:- Ở đây đã quen chưa con?

Có gì khó khăn thì cứ hỏi mẹ ấy nhé!Tôi khẽ dạ một tiếng, cả nhà lại tiếp tục chìm trong im lặng.

Chờ cho cả nhà ăn xong, tôi bắt đầu dọn dẹp.

Lúc đi ngang qua cái cửa bếp, một cảm giác ớn lạnh từ từ len lõi vào trong tôi, tôi trấn an bản thân, nhưng chân vẫn là cố bước thật mau đến bồn rửa chén gần đó.

Nhanh chóng giải quyết mọi thứ, tôi vội vàng tót vội lên phòng.Vừa vào phòng, tôi ngã người ngồi ngay xuống giường, tay vẫn còn hơi run.

Đến lúc này, tôi thật sự không thể lờ đi cảm giác khác lạ ấy được nữa.

Người ta nói có thờ có thiêng, có kiêng có lành, chắc chắn căn nhà này có gì đó mà tôi vẫn chưa được biết. người ban sáng tôi nhìn thấy, với cả con dao trong kẹt cửa là thế nào?

Tại sao giao ấy lại có vết máu?

Liệu vết máu trên giao và trên tay mẹ chồng tôi có liên quan đến nhau không.Đang suy nghĩ miên man thì chồng tôi từ ngoài bước vào.- Anh chuẩn bị đi làm à?Tôi hỏi, chồng tôi khẽ gật đầu rồi đáp:- ừ!

Hôm nay em cứ ở nhà đi,. nghỉ ngơi cho tốt vào, nhớ uống thuốc đầy đủ đấy nhé.- Em biết rồi !

à mà Khoan... em hỏi chút.Chồng tôi nhìn lên, tôi hơi chần chừ, nhưng không nén được nên vẫn mở miệng hỏi:- Nhà mình chỉ có mình anh và ba mẹ thôi hả?

Chồng tôi dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi:- Em hỏi cái gì thế?

Nhà này trước giờ chỉ có mình anh và ba mẹ thôi, em cũng biết rồi mà sao giờ còn hỏi kì vậy?- À Tại lúc sáng em nhìn thấy có người đứng trong sân nhà mình ý, cứ tưởng người nhà mình không.Trong một khoảnh khắc khi tôi nói câu ấy, tôi cảm thấy sắc mặt chồng tôi có gì đó là lạ.- Chắc do em dậy sớm nên hoa mắt thôi, đừng nghĩ nhiều, thôi anh đi làm đây.

Ở nhà nhé!

Chiều anh về.Nói rồi chồng tôi đóng cửa đi ra ngoài, tôi biết, đó vẫn chưa phải là sự thật, tôi vẫn giữ suy nghĩ chắc như đinh đóng cột từ trước đó của mình, căn nhà này chắc chắn có gì đó thần bí.Tôi vừa về nhà chồng đã ngi ngờ linh tinh như thế có phần không phải, nhưng có quá nhiều thứ chúng buộc tôi phải ngẫm nghĩ, nếu thật sự không có gì như lời chồng tôi nói thì xem như tôi quá đa nghi mà ra, vậy những thứ tôi nhìn thấy kia???

Bắt tôi phải giải thích thế nào đây?

Nói thế nào nhỉ, dù tôi có cố an ủi bản thân rằng tôi nhìn lầm, rằng tôi đa nghi, nhưng thi thoảng vẫn có chút gì đó không giải thích được chợt thoáng qua.Haizzz! nghĩ nhiều cũng chẳng có kết quả gì, tới đâu hay tới đó vậy, cứ ngồi nghệt ra như vậy cũng không phải là cách.Tôi nhìn đồng hồ,thấy đã gần đến giờ cơm chiều, Nhanh thật! tôi mới ngồi đây có tí đã lâu vậy rồi à?

Vừa bước xuống bếp, Tôi đã thấy mẹ chồng đang ở đó:- nhi hả!

Sao không ở trong phòng nghỉ thêm một lát nữa đi con.

Cơm nước đã xong xui đâu đó rồi.

Chỉ chờ ba và chồng con về thì ăn thôi, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.- Dạ thôi được rồi ạ!

Giờ thai chưa lớn nên con không mệt đâu mẹ, lúc trước hay làm cái này cái kia, giờ ở một chỗ con thấy không quen lắm ạ.- Ừ! gì thì gì cũng phải cẩn thận, gia đình này chỉ trông chờ vào mình con thôi đó.Tôi cười cười:- Dạ con biết rồi ạ.Sao mà tôi có thể không biết điều này chứ, tôi được gả về đây, một phần cũng là vì sinh linh trong bụng này thôi, cố nén tiếng thở dài vào trong, tôi lên tiếng hỏi:- Hôm nay mẹ không đi bán bánh bao ạ?- Ừ, nay mẹ ở nhà với con một hôm rồi mai mẹ mới đi bán, nay ba con đi một mình.Tôi không biết nói gì nữa nên cùng mẹ chồng dọn cơm ra chờ chồng và ba chồng về ăn.

Chờ một lát thì chồng tôi về, cả nhà bắt đầu ngồi vào bàn để chuẩn bị ăn cơm.

Cũng không khác buổi sáng là mấy, cả bữa ăn chỉ có tiếng đũa bát va vào nhau, ngoài ra không ai nói một lời.Tôi là phận dâu mới về, còn lạ nước lạ cái nên bản thân cũng không dám hó hé nửa lời.

Biết đâu nhà chồng tôi không thích nói chuyện khi ăn cơm thì sao, lúc đấy lại mất lòng với nhà chồng như thế thì khổ.

Cơm nước xong xuôi tôi đi rửa bát, còn chồng thì lên phòng trước.

Rửa bát xong tôi ra phòng khách thấy ba mẹ chồng đang xem ti vi trên sô pha nên lễ phép:- Thưa ba mẹ con lên ạ.Mẹ chồng tôi ngoái lại nhìn tôi rồi nói:- Ừ, lên nghỉ ngơi sớm đi con.Tôi khẽ dạ rồi nhanh chân bước lên phòng.

Nói thật chứ ở dưới nhà không khí cứ ngột ngạt sao sao ấy, kèm theo đó là cảm giác có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm sau lưng, nhưng khi tôi quay lại thì không thấy ai đang nhìn mình, như vậy khiến tôi chẳng muốn ở dưới đó thêm một phút một giây nào nữa cả.Lên tới phòng tôi thấy chồng mình anh đã tắm xong từ khi nào, tôi cũng vội tắm táp cho mát mẻ.

Tắm xong tôi ra nằm cạnh anh trên chiếc giường tân hôn đêm qua.

Chiếc giường ấy được đặt gần cửa sổ nhìn ra sân, nơi có cái giếng được đạy kín mít.

Mở điện thoại lên tôi lướt facebook một lát thì ngủ quên hồi nào không biết.Nửa đêm có chút khát nên tôi ngồi dậy để tìm nước uống.

Tìm mãi trong phòng mà chẳng thấy một giọt nước nào, tôi đành xuống dưới bếp để lấy.

Vừa xuống tới thì trời đổ mưa to.

Tiếng mưa va vào cửa sổ của phòng bếp nghe lộp độp như có rất nhiều người dùng ngón tay để gõ vào tấm kính vậy ấy.

Lúc này tôi hơi rờn rợn rồi, nhớ lại cây dao và bóng người ban sáng càng làm tôi sợ tợn hơn.Nhanh chóng lấy cốc nước tôi uống ực một hơi rồi đi một mạch ra khỏi căn bếp kinh dị này.

Ra tới chân cầu thang, không biết ma xuôi quỷ khiến như thế nào mà tôi lại ngoái đầu nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ.

Tôi đứng chết chân, cả người cứng đờ vì khung cảnh rờn rợn ngoài kia.Ngoài trời mưa rơi tầm tả, kèm theo đó là những tia chớp sé toạt bóng đêm của một vùng quê tĩnh lặng.

Trong màng mưa có rất nhiều bóng người bò ra từ cái giếng trong sân về phía ngôi nhà.

Họ bao vây quanh nơi ấy, kêu gào tuyệt vọng, ánh mắt đỏ ngầu như có oán thù không đội trời chung với những người trong gia đình này.Không một ai là còn nguyên vẹn cả, người thì khônng có tay, người thì không có chân, có người ngay cả đầu cũng không còn.

Tiếng kêu la, rầm rú của họ như một bản đồng ca phát ra từ địa ngục.Tôi sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang, phía sau lưng đã nghe được tiếng phá cửa xông vào.

Lên gần tới phòng thì tôi bị trượt chân, tôi lăn từ trên đầu cầu thang xuống tới chân cầu thang.

Cả người vô cùng đau nhức, giữa hai chân, máu chảy ra không ngừng kèm theo đó là cơn đau thấu trời từ bụng mà tôi không thể nào tả được.Trước khi ngất đi, tôi thấy họ từ từ tiến đến chỗ tôi, rồi mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại.
 
Tội Ác
Chương 6


Tôi sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang, phía sau lưng đã nghe được tiếng phá cửa xông vào.

Lên gần tới phòng thì tôi bị trượt chân, tôi lăn từ trên đầu cầu thang xuống tới chân cầu thang.

Cả người vô cùng đau nhức, giữa hai chân, máu chảy ra không ngừng kèm theo đó là cơn đau thấu trời từ bụng mà tôi không thể nào tả được.Trước khi ngất đi, tôi thấy họ từ từ tiến đến chỗ tôi, rồi mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại.Tôi không biết mình đã ngất bao lâu chỉ biết tôi cứ có cảm giác cả người mình như được ai đó đang lay rất mạnh, tôi cố gắng mở mắt một cách mệt mỏi, hóa ra nãy giờ chỉ là một giấc mơ quái ác.

Nếu soi gương giờ này, tôi tin rằng mặt mình hẳn đang trắng bệch và tái mét không còn chút máu.

Những hình ảnh đáng sợ kia vẫn đang trong tâm trí nên tôi với đôi tay run rẩy choàng ôm lấy anh tìm chỗ dựa.

Anh nhìn tôi lo lắng định mở miệng hỏi thì ở ngoài phòng bỗng có tiếng gõ cửa kèm theo đó là giọng nói của mẹ chồng tôi:- Con Nhi bị làm sao mà la hét nửa đêm thế?

Chồng tôi ra mở cửa cho bà vào, sau đó anh và bà ngồi lên cạnh tôi, anh lo lắng hỏi:- Em bị làm sao thế?Tôi mang sự việc kể lại cho anh và mẹ nghe, kể xong tôi vẫn sợ hãi lấy tay xoa bụng.

Mẹ chồng tôi và anh nhìn nhau với ánh mắt ngưng trọng và tràn ngập thâm ý, sau cùng bà nói:- Ác mộng thôi con, không sao đâu.

Để mai mốt có rảnh mẹ lên chùa thỉnh bùa bình an về cho con đeo.Nói xong bà đi lại xuống phòng, còn tôi thì nằm ôm anh mà thao thức không ngủ được.Hôm sau chồng tôi nghỉ làm để đưa tôi đi khám thai, sau khi bác sĩ nói đứa trẻ đang phát triển theo triều hướng tốt thì tôi và anh cũng đều vui vẻ.

Ra tới cổng bệnh viện thì anh đi lấy xe, còn tôi thì đứng ở đó chờ.Đang xoa bụng cười cười hạnh phúc, thì từ đâu có một bà lão tiến về chỗ tôi.

Bà lão ấy tầm năm mươi tuổi, đầu quấn khăn rằn và đội một cái nón lá.

Khi đứng trước mặt tôi, bà ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi bà lấy một xâu tràng hạt màu xanh như ngọc thạch từ trong túi ra đưa cho tôi.

Vừa đưa bà lão ấy vừa nói:- Lão nợ ân tình của gia tiên nhà cô, nay được họ nhờ vả nên lão đáp lại ân tình năm xưa.

Đây là pháp khí được khai quan, thời khắc mấu chốt nó sé cứu cô một mạng.

Lão tài hèn sức yếu nên chỉ giúp cô được tới đây thôi.Dù không hiểu hành động và lời nói của bà cụ, nhưng không rõ một thế lực vô hình nào đó cứ thôi thúc tôi phải nhận và đeo lấy nó.

Tôi vốn dĩ là người tin tâm linh, cũng biết là có thờ có thiêng, có kiêng có lành; với lại dạo gần đây ở nhà chồng cứ có mấy chuyện là lạ mờ ám xảy ra nên tôi cũng vui vẻ nhận lấy.

Tôi cảm ơn bà lão ấy rồi đeo vào tay.

Sau khi thấy tôi đeo xong, thì bà lão ấy quay lưng đi về hướng dòng người đông đúc trên phố rồi mất hút.Một lát sau anh quay lại, nhìn thấy chiếc vòng trên tay tôi, anh hỏi:- Cái này ở đâu vậy em?

Lúc nãy anh không có thấy em đeo.Tôi không dám nói thật vì sợ anh không muốn tôi nhận đồ của người lạ nên tôi bịa đại một lí do.- À hồi nãy có một cậu nhóc lại mời em mua vòng tay, móc khóa đồ các thứ, thấy cậu nhóc ấy tội nghiệp nên em mua ủng hộ ấy mà.Nghe tôi nói xong anh không hỏi gì nữa, tôi và anh lên xe để đi về nhà.

Sau khi chúng tôi đi được một đoạn thì anh hỏi:- Nay em có muốn đi đâu chơi không?

Tôi nghĩ ngợi một lát, bất chợt muốn đến một nơi nào để tìm chút bình yên sau những chuyện kia nên trả lời:- Hay anh chở em vào chùa nha.

Không hiểu tại sao mà dạo gần đây em cứ có cảm giác bất an sao sao ý anh ạ.Anh có vẻ khó chịu, không hài lòng nhưng vì tôi nài nỉ mãi nên anh cũng đồng ý.Đưa tôi tới cổng chùa nhưng anh nhất định không chịu vào, nên tôi đành một mình mua hoa quả rồi tự mình vào chùa để cúng kiếng.Xong xuôi tôi cùng anh đi về.

Tới nhà thì cũng đã đến giờ cơm chiều, chúng tôi ngồi vào bàn để dùng bữa cùng ba mẹ chồng.Ăn qua loa một tí, rồi tôi lấy cớ là mệt do cả ngày đi ngoài đường nên xin phép lên phòng nghỉ ngơi.

Mẹ chồng tôi chả nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Lên phòng tôi ngồi lên giường nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn hoàng hôn.

Bầu trời là cả một màu đỏ rực, nhưng tôi lại chẳng có cảm giác ấm áp, mà ngược lại tôi cứ thấy nó giống màu của máu, của sự hận thù.Khẽ bật cười vì tưởng tượng hoang đường của chính bản thân, tôi lắc lắc đầu xua chúng ra khỏi suy nghĩ của mình.Khi ánh mặt trời cuối cùng của ngày không còn đủ để chiếu sáng cho căn phòng rộng thênh thang, tôi đứng dậy đi về phía cái tủ được đặt ở góc phòng để lấy quần áo đi tắm.

Tôi vừa mở cửa tủ thì có một người từ trong đó bò ra.

Đèn đột nhiên tắt ngúm, những ánh sáng của mặt trời cũng biến mất, cả căn phòng bị nhấn chìm trong bóng tối một cách đáng sợ.Tôi hét ầm lên, trong hoảng loạn tôi đưa tay sờ soạng khắp nơi hi vọng tìm được một nguồn sáng nào đó trong vô vọng.

Chợt, tay tôi chạm phải một bàn tay của ai đó.

Bàn tay ấy như không có nhiệt độ, lạnh buốt, trên đó dính một chất lỏng nhơn nhớt, và nó đang nắm chặt tay tôi.

Cố hết sức rụt tay lại, vừa gắng sức tôi vừa kêu gào tên anh.

Tôi đang vô cùng sợ hãi, những tưởng sẽ phát điên nếu anh còn không xuất hiện.Bổng nhiên mọi thứ sáng bừng, tôi sực tỉnh, hóa ra lại là một giấc mơ.

Còn chồng tôi đứng ở chỗ công tắt đèn đang nhìn về phía tôi với cặp mắt lo lắng:- Em có sao không?

Em lại mơ thấy ác mộng đúng không?Vừa hỏi anh vừa tiến lại chỗ tôi.

Tôi tự trấn an mình, rồi đáp:- Em không sao, chắc do em hơi mệt nên ngủ quên thôi ạ.Nói xong tôi đứng dậy nhưng hơi loạng choạng, anh nhanh tay đỡ lấy tôi và dìu tôi vào nhà tắm.

Dòng nước mát như khiến tôi tỉnh táo hơn, bấy giờ tôi mới nghĩ về những gì mà tôi đã gặp phải.Không biết có phải là tôi vô ý mà phạm phải những người ở thế giới bên kia hay không, còn không là gia đình này chắc chắng có uẩn khúc phía sau.Đến bây giờ tôi , có cố lờ đi nỗi sợ cũng đã không còn tác dụng nữa rồi.

Những điềm báo ấy ngày một dày đặc, và mỗi lúc càng đáng sợ.Tắm táp xong, tôi ra nằm lên giường, cơn buồn ngủ như đã chực chờ đợi sẵn, nó nhanh chóng rì lấy mi mắt.

Tôi dần mất đi ý thức, chìm sâu vào bóng tối vô tận.Hiện giờ, tôi cảm nhận được mình đang ở trong một cánh rừng thưa, cây cối xung quanh cành lá đã khô và xơ xác, chẳng còn chút nào là sự sống sót lại trên những thân cây kia.

Nhờ chút ánh sáng còn lại của ánh mặt trời sắp yên giấc ở phía tây, tôi lần từng bước đi về phía trước để thoát khỏi cánh rừng này.Gió thổi từng cơn lạnh tanh vào cơ thể yếu ớt, bầu trời u ám cũng đã nuốt chững những ánh sáng le lói cuối cùng của mặt trời; giờ đây, mặt trăng dần lên cao đang tỏa ra những tia sáng lành lạnh xuống khu rừng.

Từ xa, có bóng hình của một người đàn ông, gã cõng trên lưng một người.

Do ánh sáng không đủ nên tôi không trông rõ mặt, chỉ nhìn thấy thấp thoáng, gã ấy đang nện từng bước chậm rãi đi về phía tôi.Lời tác giả: đấy, mình thương các cậu lắm á, chương này dài rồi, ngại gì mà còn không like, cmt khích lệ mình.#TỘI_ÁCTÁC GIẢ: PHONG TƯỜNGCHƯƠNG 7Từ xa tôi trông thấy có một người đàn ông đang đi lại hướng mình.

Trong lòng mừng thầm, tôi đứng dậy vẫy vẫy tay chào rồi định hỏi xem ở đây là ở đâu.

Nhưng người đàn ông ấy không để ý tới tôi dù chỉ là một cái liếc mắt.

Có chút khó chịu tôi vừa chạy theo, vừa gọi to:- Chú gì ơi!

Cho cháu hỏi với ạ.Nhưng gã ta vẫn cắm đầu đi tiếp như không nghe thấy lời tôi nói.

Hạ quyết tâm, tôi chạy theo sau lưng định vỗ vai gã, nhưng tay tôi lại xuyên qua người của gã ấy.

Từ từ gã ta đặt người con gái sau lưng xuống, rồi chậm rãi gã lấy từ trong cạp quần ra con dao.

Người đàn ông ấy cười lên một nụ cười quái dị, từ từ gã dùng lực đâm thẳng vào bụng của cô gái.

Cô ấy mở trừng mắt, trong mắt mũi, miệng máu chảy ra không ngừng.

Gã ta rút con dao ra, máu từ đó bắn ra xối xả, bắn thẳng vào mặt.

Gã cười lên khoái chí, đúng lúc đó trên trời nổi lên một tia chớp khiến tôi nhìn rõ được mặt của gã đàn ông đó.

Tôi thét lên kinh hoàng, vì đó là gương mặt của bố chồng tôi, ông đang nhìn về phía tôi nở một nụ cười nham hiểm, trong miệng đang nhai nhồm nhàm miếng thịt của cô gái xấu số.. nuốt ực một cái rồi ông lè chiếc lưỡi dính máu đỏ tươi ra liếm mép một cách thỏa mãn, nhìn về phía tôi, cặp mắt chằng chịt tơ máu như muốn băm dằm tôi.

Tôi loạng choạng ngã ngồi xuống đất, ba chồng lê đôi chân từng bước đi đến chỗ tôi ngồi.

Sau lưng ông, cô gái xấu số ấy đưa cặp mắt hận thù nhìn theo ông.- Dậy, dậy em ơi!Tôi giật mình bừng tỉnh, mở mắt ngơ ngác nhìn anh, còn chưa kip chuẩn bị tinh thần thì những hình ảnh kinh hoàng trong giấc mơ ban nãy nhanh chóng ùa về như nước lũ.

Tôi hoảng loạn ôm lấy anh mà bật khóc.

Chồng tôi còn chưa kịp hiểu gì thì bên ngoài đã có tiếng mẹ chồng tôi vọng vào.- Tuấn!!!

Mở cửa cho mẹ.

Con Nhi lại nằm mơ thấy ác mộng nữa à?Chồng tôi ra mở cửa cho bà vào, ngồi cạnh tôi bà hỏi:- Con nằm mơ thấy gì mà mặt mày tái mét vậy?Lúc này, tôi cũng đã lấy lại được bình tĩnh, đắn đo không biết có nên nói ra hay không.

Lỡ ba chồng tôi biết thì ông lại nghĩ là do hình ảnh của ông trong tâm trí của tôi không được tốt nên mới mộng mị như thế.

Sau cùng tôi quyết định không nói.- Hồi nãy con mơ thấy một cô gái bị giết vô cùng dã man, kinh khủng quá mẹ ạ.Ngay lúc tôi vừa nói xong, mặt mẹ chồng và anh lập tức thay đổi, nhưng tôi cứ nghĩ là do quan tâm tôi nên mới như thế.

Chồng tôi lo lắng liếc nhìn mẹ chồng tôi một cái rồi nói:- Do em xem phim kinh dị nhiều thôi chứ không có gì đâu mà nghĩ ngợi.

Rồi quay sang bà anh nói tiếp:- Nhi không sao đâu mẹ, mẹ cứ về phòng nghỉ ngơi.Đêm đó tôi không ngủ được, cứ nằm trằn trọc mãi, nghĩ lại từ lúc tôi về ngôi nhà này đến bây giờ, tần suất những giấc mơ kì lạ xuất hiện cứ tăng dần.

Không biết có phải điềm báo không?

Có liên quan tới tôi không?Tôi cứ rối ren với mớ câu hỏi mà không có câu trả lời của mình.Sáng hôm sau, khi vừa xuống dưới nhà, mẹ chồng tôi liền đưa cho tôi một lá bùa màu đen, trên đó có hình đầu lâu với nhiều kí tự kì dị, bà bảo:- Này là bùa mẹ thỉnh được từ một bà mo nổi tiếng, con mang để dưới gối nằm, nó sẽ giúp con không còn thấy ác mộng nữa.Tôi vâng dạ nhận lấy rồi cũng vào bàn ăn sáng với cả nhà.

Sau khi ăn xong, tôi dự định đi ra nhà của con Thư chơi thì chồng tôi nói:- Khu mình dạo này trẻ em bị mất tích hoài ấy em, ba đứa rồi, hai ngày rồi mà vẫn chưa tìm được.- Vậy có báo cảnh sát chưa anh?Chồng tôi cau mày đáp:- Công an vào cuộc rồi mà vẫn chưa tìm được.Nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, anh nói:- Tới giờ anh đi làm rồi, em ở nhà cẩn thận, có gì gọi điện thoại cho anh.

À mà nay anh đi công tác, chắc về không kịp, tối em có sợ thì xuống ngủ với mẹ nha.Tôi trong lòng thì muốn anh ở nhà, nói thật ngủ một mình cũng sợ, nhưng tôi biết chồng mình là một người của công việc nên tôi cố nén tiếng thở dài vào trong rồi đáp:- Vâng, anh yên tâm, em lớn rồi mà.Nhìn theo bóng lưng anh rời đi mà tim tôi cứ đập không ngừng như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cảm giác bất an ngày càng lớn.

Tôi lo lắng đi vào trong, ngồi trên sôpha tôi mở ti vi xem vài thứ vớ vẩn để lẫn tránh cảm giác bồn chồn ấy, nhưng tôi không có cách nào mà tập chung được.

Tôi cũng quên luôn dự định ra nhà con Thư chơi.Chiều nay mẹ chồng tôi nghỉ bán một bữa để cùng mấy bà hàng xóm qua nhà những người có con bị mất tích để an ủi.

Người ở quê là vậy đấy, tối lửa tắt đèn có nhau.

Ba chồng tôi cũng đi đâu chỉ còn một mình tôi ở nhà.

Một lát sau con Thư nó qua nhà tôi chơi.

Nó trên thành phố về cũng được mấy ngày rồi mà nay mới rảnh chạy vào thăm tôi.- Ba mẹ tao trên đó vẫn khỏe chứ?- Ừ, khỏe re à, mày khỏi lo.Ngồi lên chiếc sô pha, cởi vội áo khoác ngoài rồi nó nói tiếp:

- À mà hôm nào mày nói ông Tuấn chở mày về thăm ông bà đi, chứ tao thấy ba mẹ mày nhớ mày lắm.- Ừ, để tao nói ảnh hết tuần này chở tao về.

Mà mày ngồi ở đây đợi tao xíu, tao vào trong lấy nước ra rồi hai đứa mình tám.Nói xong tôi vào trong lấy ra hai ly nước cho tôi với nó, nhìn thấy tôi nó liền hớn hở báo:- Ê Nhi!

Nãy giờ tao quên báo với mày, tao sắp cưới rồi á.Tôi ngạc nhiên hỏi lại:- Mày cưới á?

Mà với ai?Nó vui vẻ trả lời:- Anh Nguyên ấy.Thấy nó hạnh phúc tôi cũng mừng cho nó, chỗ bạn bè nên tôi cứ giục nó mãi mà giờ mới chịu cưới.

Anh Nguyên thì vô cùng quan tâm, chăm sóc cho nó, nói chung là người đàn ông mẫu mực.

Con Thư nó đang luyên thuyên kể về dự định của nó với chồng sắp cưới thì mặt nó tái xanh, chỉ tay ra cái giếng nó lấp bấp nói:- Thằng... thằng... nhóc Hào, nó... nó... nó...đứng trên cái giếng kìa mày.Tôi nghi hoặc hỏi lại:- Thằng nhóc Hào nào?- Thằng nhóc Hào con ông dương bị mất tích cả tuần nay ấy.Tôi nhanh chóng nhìn về phía cái giếng nhưng lại không có ai.- Có ai đâu mày.

Có thấy ai đâu, chắc do mày hoa mắt thôi.Nó cứ khăng khăng cãi lại:- Tao thấy rõ ràng, nó nhìn tao rồi khóc mày ạ, cả người đang chảy máu không ngừng.- Mày nhìn coi chỗ đó có giọt máu nào không?

Nó không tin lắm, nói bâng quơ một câu.- Quái không lẽ là ma?Nói chuyện thêm một lát thì nó đứng lên ra về.- Thôi tao về, nay cứ thấy mệt sao sao ấy, mai ra nhà tao chơi.- Ừ, mày về đi, mai tao ra.Lời tác giả: Tớ bị ám ảnh chỗ gã kia nhai miếng thịt.

Híc#TỘI_ÁCTÁC GIẢ: PHONG TƯỜNGCHƯƠNG 8Tiễn nó ra tới cổng rồi tôi quay vào trong.

Lúc này chỉ có tôi ở nhà, ngồi nhìn ra chiếc giếng, tôi có phần tin lời con Thư nói, có lẽ thứ nó thấy không phải là người mà là oan hồn của thằng nhóc Hào.

Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây? nó có liên quan gì tới gia đình chồng của tôi không? còn những sự việc kì lạ, những giấc mơ mà tôi đã trải qua, đằng sau chúng có phải là một bí mật gì đó không?

Mãi miên man với dòng suy nghĩ của mình mà mẹ chồng tôi về lúc nào tôi cũng chẳng hay.

- Sao ngồi nghệch ra ở đây vậy con?

Cơm nước gì chưa?- Dạ chưa ạ, con chờ ba mẹ về ăn chung.

Bà có vẻ khó chịu nói: - Nay có con với mẹ ăn thôi, ba con ổng đi nhậu rồi.

Nói đoạn tôi và bà vào bếp dọn cơm ra ăn.

Cơm nước xong xuôi, tôi không biết làm gì nên lấy điện thoại ra nghịch, chợt có tin nhắn tới- là của con Thư.

- Ê Nhi!

- Ừ, có chuyện gì không?

- Hồi nãy ngồi ở nhà mày, tao cứ có cảm giác ai đang nhìn sau lưng ấy. với không khí ở đó sao lạnh quá mày.

- Thôi đi cô nương, xem phim kinh dị nhiều rồi hoang tưởng à?Một lát sau không thấy nó trả lời, màn hình hiển thị nó đã không còn hoạt động nữa nên tôi cũng tắt điện thoại để đi tắm.

Nói với nó vậy thôi chứ tôi biết chắc là có vấn đề, nhưng mà vấn đề ở đâu thì tôi còn chưa tìm ra.

Có lẽ chỉ là tưởng tượng, còn không là...

Tắm xong tôi ra nằm lên giường, đêm nay không có anh tự nhiên thấy cô đơn, trống trải sao sao ấy.

Không biết sao mà chiều giờ tôi cứ bồn chồn, thấp thỏm, cứ linh cảm sắp có chuyện lớn xảy ra liên tục ùa vào tâm trí tôi.

Nhưng nghĩ ngợi nhiều chỉ thêm mệt mỏi, tôi quyết định hôm nay ngủ sớm một bữa.

Ngoài trời, mặt trăng tròn treo cao bên rặng liễu, dưới ánh nguyệt quang xuống khắp nơi.

Ngoài sân, nơi cái giếng, có bóng của một người con gái đang đứng nhìn về phía ngôi nhà.

Nửa đêm tôi bị giật mình bừng tỉnh vì những tiếng lục đục dưới nhà.

Ban đầu tôi cứ nghĩ là mẹ chồng tôi dậy tìm gì đó nên mặc kệ, nhưng một lúc lâu sau những âm thanh ấy vẫn còn, tính tò mò nổi lên nên tôi ngồi dậy để đi xuống xem mẹ chồng tôi đang làm gì.Tôi bước xuống dưới nhà, nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy ai, cửa phòng của ba mẹ chồng vẫn đóng, không biết là đã ngủ hay còn thức.

Đang định đi về phòng ngủ thì bất chợt tôi nghe thấy một tiếng khóc cứ luẩn quẩn bên tai, bản thân cứ ngỡ là tiếng của mẹ chồng vì lúc chiều tôi thấy bà cãi nhau với ba chồng, hẳn là bà đang rất buồn.

Trí tò mò thôi thúc tôi lần theo tiếng khóc.Từng cơn gió lạnh chạm vào da thịt khi tôi đi ngang qua cái giếng trong sân.

Lúc này đây, ánh trăng kia đã bị mây mờ che phủ, lúc tỏ lúc mờ vô tình tạo thành những cái bóng kì dị, bất động soi xuống mặt đất.

Đứng trước căn phòng đối diện cái giếng, tôi cất lời gọi:- Mẹ !

Mẹ ơi ?!

Mẹ ở trong đó ạ?Tôi im lặng lắng nghe nhưng không nhận được lời hồi âm nên lại cất giọng lần nữa:- Mẹ ơi ?

Có phải mẹ ở trong đó không?Vẫn không có tiếng đáp lại, thấy vậy tôi bèn vươn tay ra đẩy nhẹ cửa.

Vừa lúc đấy, tiếng khóc bỗng nhiên ngừng lại.

Cánh cửa từ từ mở rộng, một luồng gió lạnh kéo theo mùi tanh nồng xộc vào mũi.Tôi sờ vào công tắc đèn, bật nó lên và không khỏi kinh hãi trước cảnh vật trước mắt.

Cơn buồn nôn xộc lên khiến tôi gập người ôm bụng và bắt đầu nôn, quả thật là không thể kìm nén được sự kinh tởm.Ở giữa căn phòng là một cái bàn dài, phía trên là đầu người bị bổ đôi, chúng dính đầy máu và không còn não.

Bên cạnh là những tảng thịt cùng đống nhãn cầu đang được băm dở.

Tôi lại nhìn tiếp về phía lò hấp, là vài cái bánh bao đã làm xong và đang chờ để đưa vào lò.

Bất giác ngạc nhiên, hướng về phía góc phòng, hình ảnh một xác chết bị xẻ thịt hiện ra khiến tôi không khỏi bàng hoàng, khiếp sợ.Hóa ra nhà chồng tôi làm bánh bao từ thịt người.

Tôi sợ hãi, bủn rủn cả chân tay như không còn sức lực, tôi lê lết đôi chân nặng nhọc rời khỏi nơi quái quỷ ấy.

Đột nhiên ánh sáng chợt vụt tắt, ánh trăng yếu ớt lọt vào căn phòng, dưới ánh trăng bóng của một người con gái lúc ẩn lúc hiện.

Thấy tôi kinh hoảng sắp hét toáng lên thì cô ta cất tiếng:- Chị đừng sợ, em không hại chị đâu.Tôi sợ hãi nói trong tiếng nghẹn:- Ma quỷ mà không hại người á, cô tưởng tôi là trẻ lên ba ư?- Em nói thật, em cũng là nạn nhân của nhà này thôi, chỉ muốn trả thù họ chứ không muốn liên lụy người vô tội.Lúc này tôi có muốn chạy trốn cũng không được, tay chân cứng đờ, phía trước là một bóng người trong suốt đang đứng chắng ngang.

Thấy tôi không nói gì nên cô ấy nói tiếp:- Em tên Phương, em là con nuôi của gia đình này.

Ban đầu chúng thương em lắm, nhưng trong một lần em nghe thấy chúng nói với nhau rằng em chỉ là phúc tinh của bọn chúng, chờ em lớn lên sẽ cùng con trai của chúng có thai, tròn một trăm ngày chúng nó sẽ mổ lấy đứa bé để luyện một thứ bùa có tên là thiên linh cái để trấn áp lại những oan hồn mà họ đã sát hại, còn em chúng sẽ xẻ thịt làm bánh.

Nghe thấy vậy em bỏ chạy ngay trong đêm, nhưng chính thằng Tuấn nó đã bắt em lại.

Nó hãm hiếp em cho đến chết, xong rồi cùng ông bà già nó tranh nhau ăn não của em.

Chị có hiểu cảm giác đó không?

Đứng bên cạnh nhìn nó chà đạp sự trong trắng của người con gái và phải chứng kiến bọn nó ăn từng miếng, từng miếng não của mình, chưa thỏa mãn, bọn chúng còn moi mắt em ra nhai như ăn kẹo.

Xong xuôi chúng xẻ thịt em mang đi làm bánh bán cho mọi người.Kể xong, Phương òa lên khóc nức nở.

Lúc này tôi không còn thấy sợ mà chỉ thấy thương xót cho phận đời của người con gái đáng thương này.

Đưa tay lên lau nước mắt, tôi định mở lời thì Phương chỉ tay về hướng cái giếng rồi hỏi tôi:- Chị biết trong đó là cái gì không?

Là những thi thể mà chúng đã xẻ thịt rồi đấy.Tôi lại một lần nữa kinh tởm sự tàn ác của ngôi nhà này.

Có chút thắc mắc, tôi hỏi:- Nhưng tại sao cô lại giúp tôi?

Tôi với cô có quen biết gì nhau đâu.Phương có vẻ hả hê nói:- Để cứu đứa bé trong bụng chị, đồng nghĩa là kế hoạch luyện bùa của chúng sẽ thất bại, những oan hồn sẽ không bị trấn áp, bọn chúng phải chết, chết sạch.Vừa nói người con gái ấy quay lại nhìn về hướng ngôi nhà với đôi mắt thù hận.

Có chút không hiểu tôi hỏi lại:- Là sao cơ?

Kế hoạch gì?- Chị tưởng bọn chúng đối tốt với chị là thật à?

Chúng nó chỉ vì đứa trẻ trong bụng của chị thôi, vì thứ bùa có tên thiên linh cái ấy, đạt được mục đích rồi kết cục của chị cũng giống như em thôi.Tôi lạnh cả người, lòng bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi, tôi nói trong tiếng nấc:- Bây giờ chị phải làm sao đây hả em??Lời tác giả: còn một chương nữa, để mình viết nốt rồi mai up, mọi người tương tác cho mình với.#TỘI_ÁCTÁC Giả: PHONG TƯỜNGCHƯƠNG CUỐI- Bây giờ chị phải làm sao đây em?Đột nhiên Phương gấp gáp nói:- Chạy, chạy ngay đi chị, mụ ta đang đi lên phòng chị để kiểm tra xem chị có ở trên đó không đấy.- Chạy đi đâu bây giờ em?

Chị làm gì còn nơi nào để mà đi đâu.- Chị đi ngay ra bến xe để về lại thành phố đi.Nghe vậy tôi lập tức chạy đi, tôi sẽ chạy lại nhà con Thư nhờ nó đưa tôi ra bến xe.

Đúng rồi, tôi phải báo cảnh sát nữa.

Chạy ra tới cổng tôi nghe thấy sau lưng tiếng gào của mẹ chồng tàn ác.- Mày chạy đi đâu hả Nhi?

Mày tưởng mày trốn thoát à?

Tao sẽ phái âm binh theo quật mày chết.Tôi không ngoái lại nhìn mà chạy đi luôn, vẫn nghe sau lưng tiếng gào của con mụ quỷ dữ, nhưng lại có đôi ba phần đau đớn, kèm theo đó là có rất nhiều tiếng khóc oán hận vô cùng thê lương.

Tôi đoán chắc đó là tiếng khóc của những nạn nhân mà bọn quỷ ác đó đã giết chết.

Tôi chạy đi không kịp thở giữa đêm khuya, nghe xung quanh bốn bề yên tĩnh.

Quái lạ!

Tại sao mọi người không thức dậy mở cửa ra xem, có lẽ họ không nghe được âm thanh do những oan hồn đó phát ra chăng?

Đoạn đường chỉ dài tầm ba trăm mét mà hôm nay tôi lại cảm thấy nó dài đằng đẳng.

Dừng lại trước cửa nhà con Thư, tôi đập cửa gọi to:- Thư!

Thư ơi!

Cứu tao với.Tôi gọi to thêm vài lần nữa thì mới thấy nó ra mở cửa.

Chưa kịp để nó chửi đổng hay phàn nàn thì tôi đã mang sự việc một năm một mười kể lại cho nó nhanh nhất có thể.- Vậy đó.

Tao sợ quá!

Tao muốn về lại thành phố.Tôi nói xong câu trong tiếng khóc.

Con Thư nhanh chống vào nhà lấy xe ra chở tôi ra bến xe.

Trước khi lên xe tôi dặn nó:- Mày đừng về ngay, nguy hiểm lắm, mày đi báo cảnh sát đi.- Ừ tao biết rồi, mày đi đi, nào tới nơi thì báo tao.Xe bắt đầu khởi hành mà tôi vẫn không tài nào an tâm được.

Lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ ở nhà, bảo với họ là tôi đang trên đường về nhưng không nói thêm gì nữa.

Mệt mỏi, tôi nhắm mắt nghe bên tai bản nhạc không lời, cố ru mình vào giấc ngủ.Đang mơ màng thì tôi có cảm giác cả xe đang lắc lư, mở mắt ra nhìn thì tôi kinh hoàng vì có rất nhiều người lơ lửng bay theo xe.

Tôi đoán đây là đám âm binh của con mụ mẹ chồng.

Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm gì nữa thì chiếc xe đã va vào lề đường, theo đà tôi nhoài người về phía trước đập mạnh đầu vào lưng ghế trước mặt.Trước khi hôn mê, tôi thấy chuỗi tràng hạt trên tay lóe lên những tia sáng xanh bao trọn cả người tôi, rồi mọi thứ trước mắt tối sầm, tôi mất đi ý thức.Chẳng biết tôi đã hôn mê bao lâu chỉ biết khi tỉnh dậy đã thấy gương mặt tiều tụy của mẹ tôi đang nhìn đăm đắm lấy tôi.

Thấy tôi tỉnh rồi, bà vui vẻ nói:- Con tỉnh rồi à?

Con thấy trong người như nào rồi?Tôi vẫn chưa kịp nhớ lại hết mọi chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê nên có phần ngơ ngác chưa trả lời câu hỏi của bà.

Chờ một lát không thấy tôi trả lời, vội vội vàng vàng bà chạy đi gọi bác sĩ tới.

Kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới rồi ông nói:- Sức khỏe đang hồi phục theo chiều hướng tốt, thai nhi vẫn khỏe, theo dõi vài ngày nữa là có thể xuất viện thôi.Trước khi đi vị bác sĩ ấy còn nói thêm:- Đúng là kì tích mà.

Cả xe đều không qua khỏi, chỉ còn mỗi cô và thai nhi sống thôi đấy.Lúc bấy giờ tôi đã nhớ lại hết mọi chuyện, liếc nhìn xuống chuỗi tràng hạt thì tôi thấy nó đầy những vết rạng.

Thầm cảm ơn bà lão ấy, thấy tôi còn hơi hoảng sợ nên mẹ tôi cầm tay tôi trấn an.- Không sao đâu con, mọi chuyện qua hết rồi.

Ông bà ta nói gặp nạn không chết tức có hậu phúc, nên đừng có lo lắng nữa.Một lát sau ba tôi vào, ông ngồi xuống cạnh tôi, rồi ông nói:- Chúng nó chết cả rồi.

Con đừng lo nghĩ gì nữa hết.Tôi ngạc nhiên hỏi lại:- Mấy người đó tại sao lại chết vậy ba?- Nghe công an bảo là chúng nó có vấn đề về tâm lí, rất thích ăn não người.

Không biết tại sao đêm đó bọn chúng nổi máu đien lại chém giết lẫn nhau.

Lúc con Thư báo công an chạy tới đó thì chúng đã chết rồi.

Hiện trường thê thảm lắm, công an họ điều tra là chúng lấy dao chém nhau, người nào người nấy cơ thể đều chi chít đầy vết dao.

Họ mở nắp giếng thì thấy có chừng mười bộ xương người chỉ còn dính lại trên đó vài miếng thịt đang trong quá trình phân hủy.Tôi biết đây không phải sự thật, mà sự thật có lẽ là do những oan hồn đó trả thù bọn chúng.

Trả thù cho một tội ác không thể tha thứ.
 
Back
Top Bottom