Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 70: Chương 68: Ánh mắt của khán giả sắc bén lắm đấy!



Nghe vậy, Hạ Sách Minh nhìn cô với vẻ ngơ ngác:

“Cô ấy đâu có làm gì sai, sao phải xin lỗi cô?”

Cô ấy không sai?! Cô ấy chỉ nghĩ trong đầu thôi chứ đã nói ra miệng đâu!

Tề Mỹ mở miệng định phản bác, nhưng nghĩ đến chuyện nghe được nội tâm của Thẩm Ưu là điều không thể giải thích rõ ràng, đành đổi giọng:

“Nhưng vừa nãy chính anh nói rồi, mỗi người nhường một bước. Bây giờ tôi xin lỗi rồi, coi như tôi đã nhường, vậy còn cô ta thì sao?”

Cô ta nhìn chằm chằm Hạ Sách Minh, nghĩ rằng với câu hỏi dồn ép này, anh sẽ lúng túng mà phải nhượng bộ. Nhưng Hạ Sách Minh chỉ cười mỉm, gật đầu nói:

“Đúng vậy, mỗi người nhường một bước. Cô nhường bằng cách xin lỗi, cô ấy nhường bằng cách không so đo với cô và tha thứ cho cô, thế chẳng phải rất rộng lượng sao?”

…Hả?

Ra “nhường một bước” còn có cách hiểu kiểu này à?

Không chỉ Tề Mỹ, mà cả những người xung quanh cũng đều đơ người.

Nhìn vào đôi mắt như có tia lửa của anh, Tề Mỹ lập tức phản ứng lại, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Hạ Sách Minh, chất vấn:

“Anh đang thiên vị!”

Hạ Sách Minh làm ra vẻ kinh ngạc:

“Hả? Tôi không có, đừng có vu khống! Ánh mắt của khán giả sắc bén lắm đấy!”

Vừa nói, anh vừa liếc mắt xung quanh, nơi có rất nhiều camera công khai và cả những máy quay ẩn giấu trong các góc.

Nếu là mấy nghệ sĩ quen lăn lộn trong giới giải trí, chỉ cần liếc mắt là hiểu, biết chừng mực mà dừng lại. Nhưng Tề Mỹ đâu phải loại đó.

Cô ta trợn tròn mắt, vẫn tiếp tục làm mình làm mẩy:

“Tôi mặc kệ! Tôi muốn Thẩm Ưu xin lỗi tôi! Còn cô kia nữa, cũng phải xin lỗi tôi! Anh cũng vậy, Hạ Sách Minh, anh cố tình đối xử bất công với tôi, anh cũng phải xin lỗi!”

Cô ta đứng đó, nổi giận đùng đùng, bày trò đại tiểu thư, khiến Thẩm Ưu suýt nữa thì cười thành tiếng.

【Hahahaha, cái show này rốt cuộc là show hẹn hò hay là show xin lỗi thế? Con bánh bèo này ở nhà chắc được cưng chiều quen rồi, tưởng ai cũng là ba mẹ mình chắc? Đáng ghét! Không thèm đếm xỉa tới cô ta nữa, để cô ta tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ đi! Cho cô tức chết!】

A a a a a!!

Tề Mỹ chưa bao giờ thấy ấm ức đến thế. Trong phút chốc, ánh mắt cô chuyển về phía người cô quen thuộc nhất, tràn ngập cảm giác bất lực, rơm rớm nước mắt.

“A Ngộ… họ, họ bắt nạt em, sao anh không giúp em…”

Cô ta nghẹn ngào nói, rồi nhào vào lòng Tần Chi Ngộ khóc, chẳng thèm để ý đây là chương trình đang ghi hình, càng không quan tâm cảm xúc người vợ hợp pháp của Tần Chi Ngộ khi chứng kiến cảnh này sẽ thế nào.

Tần Chi Ngộ khựng lại, cánh tay lơ lửng giữa không trung, do dự vài giây, rồi cũng nhẹ nhàng đặt lên lưng cô ta, vỗ vỗ như trấn an, giọng hạ thấp:

“Nếu không vui, em có thể rút khỏi show ngay bây giờ.”

Vừa dứt lời, người đang khóc nức nở trong lòng anh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh hy vọng:

“Vậy anh sẽ rút khỏi show cùng em chứ?”

Tần Chi Ngộ mím môi, không ngần ngại trả lời:

“Không.”

“Vì sao?”

Ánh mắt Tề Mỹ lập tức u ám, môi mím lại, khoé mắt còn đọng nước mắt, trông cực kỳ uất ức.

Tần Chi Ngộ không trả lời, chỉ lặng lẽ vén mấy sợi tóc rối trên trán cô ta.

Dù không có câu trả lời, Tề Mỹ cũng chẳng giận, ngược lại còn mỉm cười nhẹ, thân mật dụi dụi tay anh, giọng làm nũng:

“Em mặc kệ, em muốn ở bên anh! Nếu anh không rút khỏi show, thì em cũng sẽ không đi đâu hết! A Ngộ, chúng ta là bạn thân nhất mà, anh từng hứa sẽ luôn đặt em ở vị trí quan trọng nhất trong lòng anh!”

Mọi người xung quanh nhìn mà muốn chui xuống đất vì ngượng, còn Thẩm Ưu thì gần như sắp nổ tung.

【Đủ rồi đó!! Gớm c.h.ế.t đi được! Tần Chi Ngộ, nếu anh không muốn bị ly hôn ngay tại chỗ thì mau mau đẩy con bánh bèo này ra giùm cái!】

Khán giả trong phòng livestream cũng trợn tròn mắt trước cảnh tượng trước mắt.

Nhiều fan của Tần Chi Ngộ vốn chỉ định vào ngắm thần tượng, ai ngờ mở lên một phát thì b.o.m tấn!

【Tôi... tôi vừa mua cái đồng hồ năm ngoái, mà không tin nổi mắt mình! Con nhỏ này từ trại nào trốn ra vậy? Sao lại ôm chồng tôi giữa thanh thiên bạch nhật thế hả???】

【Trời ơi drama nổ tung! Tôi nghi Tề Mỹ nhận nhầm kịch bản rồi, kiểu tế thần ấy!】

【Cười chết, nếu tổ chương trình mà dám viết mấy đoạn như này thì nghỉ luôn đi! Mùa đầu hay bao nhiêu, giờ nát hết!】

【Chịu hết nổi rồi, tổ chương trình chọn người kiểu gì vậy trời? Đói trai tới mức ngày đầu quay mà ôm ấp lố lăng như vậy? Nhìn phát tức á!】

【Chửi Tề Mỹ thì chửi thôi, đừng lôi hết cả dàn khách mời ra chửi chứ??】

【Tao thề, tao muốn chui vô màn hình để nói với nó: "Mày khát thì uống nước đi! Ôm đàn ông không giải khát được đâu, chỉ tổ khiến người ta khát nước mà chửi mày thêm thôi!"】

【Nhìn Tề Mỹ mà thấy mình cũng đi quay show được luôn đó.】

【Ai biết đăng ký show này ở đâu không vậy, giờ tôi đăng ký còn kịp không? :))】

【Tôi cạn lời rồi. Làm việc đã stress, coi show còn gặp thể loại dở hơi này. Tôi coi show hẹn hò để được xem yêu đương ngọt ngào, chứ không phải thấy chị đại bánh bèo đóng phim Quỳnh Dao đâu!!】

Nghe thấy từ “ly hôn”, Tần Chi Ngộ bỗng như bừng tỉnh, nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía người đang ngồi đối diện.

Nhưng Chung Y Nhân chẳng thèm nhìn anh, mà đang nói chuyện với nam khách mời bên cạnh, không biết họ nói gì mà cô cười tươi như hoa, ánh mắt rạng rỡ, là vẻ mặt thư thái anh chưa từng thấy khi cô ở bên anh.

Cùng lúc đó, đạo diễn đang liên tục nhận được cảnh báo báo cáo tiêu cực từ livestream cũng sốt ruột, cuối cùng cho người lao ra kéo Tề Mỹ ra khỏi người Tần Chi Ngộ.

Nước mắt trên mặt Tề Mỹ đã khô, cô ta cũng không làm ầm lên nữa, hất cằm nói:

“Xin lỗi, tôi vừa rồi hơi mất kiểm soát. Giờ tôi muốn đi nhà vệ sinh chỉnh lại trang điểm, tạm thời rời đi một lúc.”

Trước khi đi, cô ta còn vô tình liếc nhìn về phía Chung Y Nhân, trong mắt ánh lên nụ cười đầy khiêu khích.

Tiểu tam?

Không, Thẩm Ưu nói sai rồi, người không được yêu mới là tiểu tam.

Cô, Tề Mỹ, không phải tiểu tam. Chung Y Nhân mới là tiểu tam.

Sớm muộn gì vị trí bà Tần cũng sẽ đổi chủ.

Tề Mỹ đi khỏi, không khí trên trường quay vẫn chưa thể trở lại bình thường.

Tần Chi Ngộ mặt mày trầm ngâm, chẳng biết đang nghĩ gì.

Cảnh tượng ban nãy cứ lởn vởn trong đầu Thẩm Ưu. Ban đầu, cô đầy kỳ vọng khi đồng ý tham gia show hẹn hò này, tự tin rằng mình có thể giúp couple mình “ship” đi đến cái kết viên mãn. Nhưng thực tế lại như cái tát vả thẳng vào mặt cô.

Hu hu hu, phải làm sao đây, mới chưa đến một ngày mà tui sắp chuyển từ fan couple thành fan only cực đoan rồi, còn là kiểu fan chỉ muốn quay xe đạp ngược ấy...
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 71: Chương 69: Không phải ai mắc bệnh thần kinh cũng phải ở trong bệnh viện tâm thần



Sau khi nhận ra mọi người đều có thể nghe được tiếng lòng của Thẩm Ưu, buổi giới thiệu bản thân sau đó liền suôn sẻ hơn hẳn. Dù có nghe thấy cô âm thầm cà khịa trong đầu, ai nấy cũng làm như không hề hay biết.

Cô gái ngồi cạnh Vương Bốc Kiệt cất lời:

“Em tên Dương Tư Thu, là MC của đài XX.”

【À, đúng rồi, vốn chỉ là một thực tập sinh suýt bị đuổi vì năng lực quá tệ, thế mà lại trèo lên giường giám đốc đài XX, cướp luôn suất của người khác để ở lại làm chính thức.】

Nghe xong, Dương Tư Thu hơi ngượng ngùng, cô gái có vẻ ngoài lai Tây bên cạnh thậm chí còn khinh khỉnh cười một tiếng, ném ánh mắt xem thường.

Cô gái có ngoại hình lai bắt đầu giới thiệu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:

“Tôi là Triệu Thanh Đồng, vũ công chính của nhà hát opera XX.”

【Haiz, mỹ nhân thì mỹ nhân, nhưng tâm địa rắn rết. Để giành được vị trí vũ công chính, trước khi thi còn lén bỏ đinh vào giày của đối thủ, hại người ta cả đời không thể đứng trên sân khấu được nữa.】

Thấy ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía mình, nét mặt Triệu Thanh Đồng cứng đờ. Cô liếc nhìn Thẩm Ưu, định nói gì đó, nhưng rồi lại kịp phản ứng, cố nhịn xuống.

Chàng trai ngồi cạnh cô, từ đầu tới cuối vẫn ngả người trên ghế, đội mũ lưỡi trai che kín nửa mặt, cả người gần như trượt khỏi ghế, mãi tới khi Nghiêm Lập Hâm gọi mấy tiếng mới tỉnh lại.

“Hử? Tới lượt tôi giới thiệu rồi à?”

Anh lờ đờ dụi mắt, ngáp dài, mắt còn chưa mở hẳn, giọng vẫn ngái ngủ:

“Tôi tên Vương Phi Phàm, là tuyển thủ eSports chuyên nghiệp.”

Dương Tư Thu nhìn chằm chằm vào anh, cười nhẹ, dùng giọng đùa giỡn hỏi:

“Ha ha ha, nhìn phát biết anh là tuyển thủ game rồi. Tôi hơi tò mò, anh bao nhiêu tuổi vậy? Nghe nói giới eSports toàn người trẻ, anh nhìn cũng nhỏ quá, chẳng lẽ chưa đủ tuổi thành niên à?”

Vương Phi Phàm tỉnh táo hơn một chút, ngồi thẳng người, chỉnh lại mũ, liếc nhìn cô rồi chớp mắt:

“Chị hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi à? Tôi vừa tròn mười tám, là người lớn rồi nha.”

Tiếng “chị” này khiến nụ cười trên mặt Dương Tư Thu càng sâu thêm. Cô liếc nhìn Thẩm Ưu, đầy ẩn ý nói:

“Trùng hợp ghê, Thẩm Ưu cũng vừa mới trưởng thành. Hai người có khi là nhỏ tuổi nhất trong chúng ta đấy.”

Vương Phi Phàm nhìn theo ánh mắt của cô, quét qua Thẩm Ưu, vừa liếc đến Thẩm Ngôn, người ngồi cạnh thì ánh mắt anh ta lập tức sáng rỡ.

“Xin lỗi nha, tối qua tôi luyện tập thâu đêm nên buồn ngủ quá, vừa nãy mọi người tự giới thiệu tôi ngủ mất tiêu, chưa kịp nghe tên của mấy người phía trước…”

Dương Tư Thu vừa định nói “Không sao mà”, thì Vương Phi Phàm lại nói một tràng dài, chỉ để hỏi một câu cuối:

“Cho hỏi cô gái nhìn hơi lạnh lùng kia, chị tên là gì vậy?”

Lời vừa ra, câu “không sao” của Dương Tư Thu liền bị nghẹn cứng nơi cổ, đành ngượng ngùng nuốt xuống.

Thẩm Ngôn đang cúi đầu xem tin nhắn, hoàn toàn không để ý tới anh. Nhưng ánh mắt soi mói dán chặt lên chị gái mình của Vương Phi Phàm lại khiến Thẩm Ưu buồn nôn.

【Nhìn cái gì mà nhìn! Cái thằng nhãi mới lớn, chưa gì đã biết tán gái, không xứng để biết tên ba mày đâu nhé!】

Vương Phi Phàm: ???

Là người duy nhất "mất kết nối" trong nhóm, anh lộ vẻ ngạc nhiên thấy rõ, nhìn quanh một lượt, vò đầu gãi tai.

Ai đang nói vậy?

Thấy Thẩm Ưu trừng mắt nhìn mình, anh không nhịn được mà bật cười:

“Em gái à, em đừng nhìn thẳng vào anh như vậy, anh ngại lắm đó.”

Thẩm Ngôn: ???

Nghe thấy có người gọi Thẩm Ưu là “em gái”, cô lập tức ngẩng đầu, cau mày nhìn Vương Phi Phàm, lạnh giọng:

“Đừng nhận bừa họ hàng, cô ấy không phải em gái cậu.”

Thấy cuối cùng cô cũng phản ứng, ánh mắt Vương Phi Phàm sáng lên. Không những không khó chịu trước thái độ lạnh lùng của cô, anh còn cười toe toét:

“Ây da, chỉ là cách xưng hô thôi mà. Nếu chị không thích thì tôi không gọi nữa, à mà, chị vẫn chưa nói tên chị là gì?”

“Thẩm Ngôn.”

“Wow! Vậy tên couple của bọn mình có thể là ‘Phi Ngôn phi yến tẩu bích’* đấy nha! Quá hay luôn!”

*Chơi chữ: “Phi Ngôn” + “Tẩu bích” = bay qua mái nhà, kiểu như “bay nhảy cùng nhau”, lấy chữ trong tên ghép thành tên couple.

“……”

Thẩm Ưu: ???

Cái gì vậy trời? Tính dùng tôi làm cầu nối để tán chị tôi hả? Còn tự tay đặt tên couple luôn? Có biết mình có xứng không vậy?!

【Đúng là đồ con công xòe đuôi tự luyến, đề nghị học theo Teletubbies gắn thêm cái ăng-ten lên đầu đi, chứ thế này thì không định vị được bản thân đâu!】

Vương Phi Phàm cau mày, nghi hoặc nhìn Nghiêm Lập Hâm:

“Cậu có nghe thấy tiếng gì lạ không?”

Nghiêm Lập Hâm sờ mũi, cười trừ:

“Hả, tiếng gì lạ à? Tôi không biết.”

Trong phòng livestream:

【Tôi phục cậu thật sự đấy Vương Phi Phàm! Mới hôm qua còn nói đi show chỉ để làm màu, không yêu đương gì hết, mà mới gặp cái đã đặt tên couple là sao???】

【Xỉu, chính chủ dẫn đầu tự ship couple, không hổ là dân eSports! Trong showbiz mà làm vậy chắc bị netizen vùi dập mất xác rồi!】

【Thôi đi ba, ai nghĩ giới eSports sạch sẽ thế? Vương Phi Phàm fan nữ đông nghẹt, người ta mà biết chuyện này, không xé xác Thẩm Ngôn ra thì cũng mắng cho tơi bời!】

【Ủa rồi mắc gì chửi Thẩm Ngôn? Rõ ràng là Vương Phi Phàm tự phát động! Cô ấy có thèm ngó ngàng đâu mà tự dưng bị ghét thay?】

【Lạy hồn, mỹ nhân ngồi im mà cũng bị vạ lây.】

【Thật ngại quá chứ Vương Phi Phàm có vẻ là trèo cao rồi.】

【Tôi là người duy nhất thấy cậu này tự luyến nặng à? Ánh mắt Thẩm Ưu nhìn cậu ta như muốn đốt người luôn rồi đấy, mà cậu ta còn tưởng người ta thích mình à? Ngủ nhiều quá nên mắt toàn ghèn rồi chăng hahahaha】

Vương Phi Phàm xác định mình không nghe nhầm, thấy Nghiêm Lập Hâm phủ nhận, lại không cam lòng hỏi những người khác:

“Mọi người thì sao? Không ai nghe thấy gì à?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu, cực kỳ ăn ý.

Thẩm Ưu chớp mắt, lộ vẻ quan tâm:

“Anh nghe thấy tiếng gì à? Nếu bị ảo giác thính giác thì phải đến viện kiểm tra sớm nha, đừng quên việc điều trị đó.”

Vương Phi Phàm: ???

Ủa rồi, ra cái người mắng mình từ nãy đến giờ là cô à?!

Anh mở miệng định chất vấn cô đã làm cách nào khiến chỉ mình anh nghe được mà không ai phát hiện, nhưng phát hiện không nói nên lời.

Cái, cái gì vậy?

Anh hoảng hốt đưa tay chạm nhẹ vào cổ họng mình:

“Tôi bị câm rồi à?”

Ơ? Sao lại nói được nữa rồi?

Mọi người: ???

Nếu anh câm, vậy người đang nói là ai?

Thẩm Ưu nhìn anh đầy chân thành, đề nghị:

“Nếu cổ họng không thoải mái thì bớt nói lại đi.”

Đừng có kiếm chuyện trước mặt chị tôi nữa!

【Haizz, đúng là xã hội càng ngày càng bao dung thật. Không phải ai mắc bệnh thần kinh cũng phải ở trong bệnh viện tâm thần, ví dụ như cậu ta.】
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 72: Chương 70: Gặp chó điên bên đường thì cũng phải né cho lẹ thôi



Nếu không phải vì tình huống không cho phép, Hạ Sách Minh thật sự muốn đứng dậy vỗ tay cho Thẩm Ưu.

Cái tên Vương Phi Phàm kia là cái thá gì, cũng đòi ghép couple với lão đại chứ?

“Khụ khụ, chắc tôi là người cuối cùng rồi ha?”

Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ đeo kính gọng không viền, tay cầm một quyển sách, mỉm cười nói:

“Chào mọi người, tôi tên Trình Tử Đường, là một tác giả viết truyện mạng.”

Dương Tư Thu làm ra vẻ ngạc nhiên vui mừng:

“Chị chính là tác giả nổi tiếng Hải Đường Trong Đêm đấy à? Em là fan ruột của chị đó! Truyện nào của chị em cũng đọc hết rồi!”

Thẩm Ưu khẽ bĩu môi.

【Truyện nào cũng đọc? Cô có biết cô ta đã viết bao nhiêu truyện không? Cô có biết mỗi cuốn đều là đạo văn không? Lấy tinh hoa từ truyện người khác trộn vào truyện mình, thế thì không bán chạy mới lạ đó!】

Trình Tử Đường làm như không nghe thấy gì, vẫn mỉm cười:

“Không ngờ lại có thể gặp fan của mình ở đây, cảm ơn em đã thích tác phẩm của chị.”

Nụ cười trên mặt cô ta khiến Thẩm Ưu thấy nổi hết da gà.

“Hóa ra chị là Hải Đường Trong Đêm hả?” Thẩm Ưu nhìn cô ta với vẻ bất ngờ, “Trùng hợp ghê, dạo trước tôi có thấy một quyển truyện cực kỳ giống với truyện của chị, từ phần mở đầu tới logic đều giống tới ngỡ ngàng luôn á! Tức quá tôi phải làm luôn cái bảng so sánh chi tiết đó!”

Trình Tử Đường thoáng sững người, hình như không ngờ cô sẽ chủ động bắt chuyện, nhưng vẫn mỉm cười:

“Thường xuyên có người vay mượn ý tưởng từ truyện của tôi, tôi quen rồi.”

“Ồ~ vậy chị tốt bụng thật đó~”

Thẩm Ưu kéo dài giọng, cười tươi rói:

“Nhưng lúc tôi làm cái bảng so sánh đó, tôi phát hiện ra một chuyện kỳ lạ lắm, chị có muốn biết là gì không?”

Nghe vậy, tim Trình Tử Đường chợt đập mạnh, cô ta nuốt nước bọt, nén lại cảm giác bất an mơ hồ, hỏi:

“Là chuyện gì vậy?”

Thẩm Ưu chớp chớp mắt:

“Tôi phát hiện truyện kia được đăng trước truyện của chị một năm lận nha!”

Đăng trước tận một năm, rốt cuộc ai mượn ý tưởng của ai, không cần nói cũng hiểu.

“Ơ, chuyện này có được nói không nhỉ?”

Vừa nói xong những chuyện nên hay không nên nói, Thẩm Ưu liền làm vẻ ngây thơ vô số tội, vô tội chớp mắt:

“Nếu không được nói thì thôi, mọi người coi như tôi chưa nói gì nhé.”

“Phụt—”

Hạ Sách Minh bật cười thành tiếng, thấy Trình Tử Đường sắc mặt khó coi quay đầu nhìn mình, anh nhướng mày, không tránh không né mà nhìn thẳng lại.

Nhìn cái gì mà nhìn! Muốn thi mắt to với anh à?!

Lúc này trong phòng livestream, khán giả cũng cười nghiêng ngả:

【Xin lỗi nhưng tôi cười muốn nội thương rồi, đầu Thẩm Ưu đúng là cứng thật đấy, dám cà khịa thẳng mặt Trình Tử Đường luôn! Thật sự quá đã!】

【Tôi ngứa mắt Hải Đường Trong Đêm lâu rồi, đem cả hệ thống fan war bên idol qua bên truyện, ngày nào cũng xúi fan đi cày số liệu khắp nơi, không biết cô ta và đám lông chân của cô ta có thể tự chơi riêng một vòng không nữa?!】

【+1! Gặp fan cô ta là tôi hết muốn lướt mạng, lấy mấy câu đạo văn từ đâu đó trộn lại rồi đem đi spam như danh ngôn, thấy mà tức á!】

【Ehhh, mọi người là độc giả cả mà, sao lại công kích Hải Đường và fan của cô ấy dữ vậy? Ác ý quá rồi đó?】

【Bạn phía trên không phải là lông chân Hải Đường đó chớ? Haha, với đám đó thì nói chuyện bình thường là không thể đâu! Biết là biết liền!】

【Ừ thì ai mà chả là độc giả, vấn đề là đám fan của cô ta ảnh hưởng tới người khác đó má!】

【Trời đất, năm nào rồi mà còn không biết Hải Đường và fan cô ta chuyên đi vu khống đạo văn người khác à? Biết bao nhiêu tác giả bị họ quấy rối, ép đến mức bỏ viết luôn không!】

【Cay thật! Tui thích mấy tác giả nhỏ nhỏ chuyên làm truyện chất lượng lắm, người ta tự thân làm đồ ăn, không ai ăn thì thôi, nhưng cũng đừng phá bát cơm của người ta chứ!】

【Nhưng mà những chuyện các bạn nói là do fan làm chứ tác giả đâu có làm? Giới giải trí không phải vẫn bảo “hành vi fan không đại diện nghệ sĩ” sao? Giới truyện cũng nên thế chứ?】

【Xàm! Cô ta tháng trước còn dẫn đầu vụ tấn công mạng một tác giả nhỏ, toàn chụp vài cái meme đại trà rồi vu khống đạo văn, còn bắt người ta ra mặt giải thích nữa!】

【Trời má, Thì ra fan theo người là có lý do cả. Nhân cách của Hải Đường vậy mà vẫn lên show được hả?】

【Tại vì nổi đó má! Một truyện của cô ta được đạo diễn nổi tiếng mua làm phim, rồi bán bản quyền ầm ầm, chưa viết xong là bên sản xuất đã giành nhau mua bản quyền rồi, ai mà quan tâm nội dung nữa!】

【Không lạ gì phim bây giờ chất lượng lên xuống như tàu lượn.】

【Bảo sao tụi lông chân cô ta ngày càng ảo tưởng sức mạnh. Trước đây còn có người dám phản bác, giờ thì ai cũng tránh, vì tụi nó mà cãi không lại thì chơi trò khoe số liệu, rồi chê tác giả khác là “đồ flop c.h.ế.t chìm”.】

【Haiz, cũng đúng mà. Gặp chó điên bên đường thì cũng phải né cho lẹ thôi, ai rảnh đâu đi rước xui xẻo vào mình chứ.】

【HAHA nhìn vậy mới thấy Thẩm Ưu cứng thiệt sự, dám cà khịa tận mặt.】

【Aaaaa tui bắt đầu thích bả mất rồi, đúng kiểu kẹo ngọt mà răng thép, tôi yêu cái con thỏ răng cưa này quá đi mất!】

Phòng livestream rộn ràng như hội chợ. Ở hiện trường, mấy người tham gia chương trình cũng ăn dưa theo Thẩm Ưu rất vui.

【Hồi còn đại học đã giả danh bạn thân để tiếp cận bạn trai của bạn, rồi mập mờ không rõ ràng, cuối cùng lên giường luôn. Đi làm rồi cũng không khá hơn, dụ dỗ sếp đã có vợ, biết người ta có vợ vẫn cố tình xen vào, còn tới trước mặt vợ người ta mà khiêu khích, ép người ta nhảy lầu tự sát. đúng là tận cùng của cặn bã!】

Nghe đến từ khóa “bé ba biết nhưng vẫn làm” (chỉ người cố tình làm tiểu tam dù biết rõ đối phương đã có người yêu/vợ), không ít người khẽ liếc nhìn Tề Mỹ vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra.

Sắc mặt Trình Tử Đường ngày càng khó coi, quyển sách trên tay không biết rơi xuống đất từ lúc nào, cô ta cũng không nhận ra.

Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, Tề Mỹ trừng mắt:

“Chỉ vì thời gian đăng sớm hơn một năm thì nói được gì chứ? Biết đâu là do Tử Đường lỡ chỉnh sửa nội dung nên hệ thống cập nhật lại ngày thì sao? Dù truyện kia đăng trước, cũng không thể kết luận là Tử Đường đạo văn! Lỡ đâu chỉ là trùng hợp? Dù gì Tử Đường cũng là đại thần, chị ấy cần gì phải đi đạo mấy tác giả vô danh chứ?”
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 73: Chương 71: Cô giỏi, cô là số một, cô đi lái máy bay dưới biển luôn đi



Nghe "tôi yếu, tôi có lý" thì nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói "tôi mạnh, tôi có lý" đấy, đây là lý lẽ của kẻ cướp à?

Thẩm Ưu cười không nói gì, nhưng trong lòng không nhịn được mà thầm chê bai:

【Đúng là d.a.o nhỏ rạch mông, mở mang tầm mắt ghê!】

Hạ Sách Minh đang uống nước, nghe vậy thì sặc, ho sù sụ mấy tiếng.

Khán giả trong phòng livestream cũng bị logic của cô làm cho câm nín:

【Trời ơi, đây là sự đồng cảm giữa hai kẻ kỳ quặc cùng chung chí hướng à? Sóng não đồng bộ ghê ha?】

【Cười xỉu, Tề Mỹ là lông chân của Hải Đường Trong Đêm à? Muốn tẩy sạch bản thân hả?】

【Tôi phục rồi, rốt cuộc ai thấy truyện của Hải Đường Trong Đêm hay vậy? Tôi mở ra không biết bao lần mà lần nào cũng không đọc nổi!】

【Khó nói quá, tôi chỉ thấy tác giả bị đạo văn đúng là thảm thật, vừa bị tố đạo văn vừa bị xem thường, ai cao quý hơn ai chứ?】

【Không hiểu nổi, cái cô họ Tề này đang ra vẻ cái gì vậy? Sao tổ chương trình lại mời loại người này lên show thế?】

【Chắc có hậu thuẫn chứ gì, nhưng cũng không thể bám chặt lấy Tần Chi Ngộ chứ?】

Tề Mỹ không nhìn thấy loạt bình luận đang mắng mình te tua, chỉ thấy Trình Tử Đường nhìn mình bằng ánh mắt cảm kích thì đắc ý cười, nhưng quay đi quay lại thấy không ai ủng hộ quan điểm của mình, liền cau mày, quay sang nhìn Tần Chi Ngộ, mong được tán thành.

“A Ngộ, anh thấy em nói có lý không?”

Đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của cô ta, Tần Chi Ngộ trầm ngâm một lúc, đang định mở miệng thì vô tình chạm phải ánh mắt của Chung Y Nhân ở đối diện.

Tần Chi Ngộ nói: “Trong tình huống chưa rõ sự thật thì đừng vội đưa ra phán đoán.”

Không được khen ngợi, Tề Mỹ có chút không phục, phồng má làm nũng: “Dù sao em cũng chỉ suy đoán thôi mà, người bình thường không nghĩ được theo góc độ này đâu, em đúng là thông minh quá đi!”

Phòng livestream lại nổ tung với bình luận:

【Cô ta tưởng mình dễ thương chắc? Aaaaaaa cho tôi một đôi mắt chưa từng thấy cảnh này đi!!】

Khóe miệng Thẩm Ưu giật giật.

Mặt Tề Mỹ đen lại, trừng mắt: “Ai cho cô nhìn tôi? Tôi đang nói chuyện với cô à?!”

Thẩm Ưu: “?”

Cô có nói gì đâu, sao tự nhiên lại bị mắng nữa rồi?

【Cô giỏi, cô là số một, cô đi lái máy bay dưới biển luôn đi, đầu óc có vấn đề như vậy tôi khuyên cô nên sớm đi khám bác sĩ thú y mới đúng!】

Trong đầu nghe thấy tiếng chửi rủa của cô, nhưng trên mặt lại là vẻ oan ức, Tề Mỹ dù rất muốn phản bác nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

【Nhanh nhanh nhanh, có ai hiểu không? Có người tốt nào chịu đứng ra nói giúp tôi một câu không?】

Hạ Sách Minh nhướng mày, mặt mày ngơ ngác, còn Thẩm Ngôn thì nhận ra ngay, lạnh lùng nhìn Tề Mỹ nói:

“Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, không biết nói thì ngồi nói với chó đi.”

Hạ Sách Minh: “???”

Đây… đây là lời chị đại nói ra đó hả? Xem ra thời gian trở về nhà họ Thẩm, chị ấy cũng học hỏi được ít nhiều từ cô em gái rồi, còn bị nhiễm nặng luôn.

Mắt Thẩm Ưu lập tức sáng lên, ngoài mặt thì lắc đầu thở dài: “Chị à, thôi bỏ đi, không sao đâu, đừng vì em mà đắc tội với cô ta, đừng để tâm đến cảm xúc của em.”

Nhưng ngay giây sau, mọi người lại nghe thấy:

【Chị đỉnh quá đi! Đúng là chị tôi có khác!】

Bị hai chị em thay nhau “xử lý”, Tề Mỹ tức đến nghiến răng, lập tức đứng bật dậy, làm bộ muốn xông tới lý luận.

Thấy vậy, Tần Chi Ngộ nhíu mày, vội vàng đứng lên cản lại.

“A Ngộ, anh đừng cản em! Em chịu ấm ức không nổi nữa rồi!”

Tề Mỹ vùng vẫy trong lòng anh, nhìn có vẻ thật sự tức giận.

Thẩm Ưu nhìn Tề Mỹ giả vờ giãy dụa nhưng thật ra cứ chui vào lòng Tần Chi Ngộ, rồi lại nhìn Chung Y Nhân sắp đục thủng sàn bằng ánh mắt, chỉ muốn trợn trắng mắt.

【Chịu ấm ức không nổi? Vậy sao, không bằng báo công an luôn đi?】

【Tần Chi Ngộ bị mù à, bày đặt làm ảnh đế, thế mà mỗi việc Tề Mỹ đang diễn cũng nhìn không ra là sao?】

Tần Chi Ngộ ngẩn người, cúi đầu nhìn vẻ mặt giận dữ của cô ta.

…Là đang diễn sao? Tại sao lại phải làm vậy?

【Thủ đoạn rách nát thật đấy, muốn khiêu khích Chung Y Nhân thì thôi đi, còn không quan tâm đến các khách mời khác à? Ghê tởm! NPC bọn tôi cũng có cảm xúc chứ bộ!】

Tề Mỹ cố ý khiêu khích Chung Y Nhân?

Thấy Chung Y Nhân vẫn cúi đầu không nói gì, Tần Chi Ngộ nhíu mày sâu hơn, siết tay ép cô ta ngồi xuống: “Đừng gây rối nữa, không thì tôi đưa em về nhà đấy.”

Chạm phải ánh mắt cảnh cáo của anh, mắt Tề Mỹ đỏ hoe, oán trách: “A Ngộ, anh mắng em.”

Tần Chi Ngộ thở dài bất lực: “Chúng ta đang ghi hình chương trình đấy.”

Tề Mỹ đảo tròn mắt, gật đầu: “Thôi được rồi, em rộng lượng, không chấp với họ nữa.”

Sợ khán giả livestream mắng nặng hơn, tổ chương trình vội thúc giục Hạ Sách Minh chuyển sang phần tiếp theo.

Hạ Sách Minh giả vờ ho mấy tiếng: “Được rồi, vậy giờ là câu hỏi tiếp theo, trong mọi người, có ai biết nấu ăn không? Theo yêu cầu của chương trình, chúng ta có 12 người, cần chia thành 4 nhóm để lo bữa trưa hôm nay.”

Bình luận lại bùng nổ:

【Nghe nhầm không vậy? 12 người chia 4 nhóm? Không phải nên là 3 nhóm à?】

【Không nghe nhầm đâu, là 4 nhóm, mỗi nhóm 3 người.】

【Hahahaha, tổ chương trình biết tạo drama ghê, mỗi nhóm 3 người, kiểu gì cũng dễ “bốc cháy” nha!】

Nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Vương Bốc Kiệt lên tiếng trước: “Xin lỗi mọi người nhé, tôi hoàn toàn không biết nấu ăn đâu, chỉ mang mỗi cái miệng tới thôi.”

Anh ta cười toe toét, không hề thấy ngại: “Nói vậy có phải mặt dày quá không nhỉ?”

【Anh cũng biết à? Mặt đúng là đủ dày rồi đấy.】

Dương Tư Thu ngồi cạnh cũng tiếp lời: “Tôi chỉ biết nấu mì gói thôi, bình thường toàn đặt đồ ăn sẵn.”

Tề Mỹ nhăn mày, không vui nói: “Chẳng lẽ chúng ta phải tự nấu à? Đây không phải cuộc thi nấu ăn đâu nhé! Một bữa ăn thôi mà, tôi mời mọi người ra ngoài ăn!”

Chưa kịp ăn mừng thì nghe nhân viên nói: “Không được đâu, theo quy định, trong quá trình quay, các khách mời phải nộp điện thoại lại cho chúng tôi giữ, mọi chi phí đi lại, mua sắm đều do chúng tôi lo.”

Vừa dứt lời, giọng đạo diễn vang lên qua loa: “Đúng lúc, giờ thu điện thoại luôn nhé!”

Nhân viên đưa ra cái hộp, lần lượt đi đến trước mặt từng người, ra hiệu bỏ điện thoại vào.

Tề Mỹ không cam lòng, do dự mãi mới chịu đưa điện thoại ra.

Cô ta bực bội trừng mắt với nhân viên thu điện thoại mấy lần, khó chịu nói: “Dù sao tôi cũng không biết nấu, chương trình lại không cho ra ngoài ăn, mấy người tự nghĩ cách đi!”

Nghiêm Lập Hâm mặt mày khó xử: “Hả? Tôi cũng không biết nấu cơm!”
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 74: Chương 72: Hoa sẽ tàn, tôi cũng sẽ tàn!



Mọi người nhìn nhau, ai cũng bối rối, cuối cùng phát hiện ra, ngoài Thẩm Ngôn im lặng từ đầu đến giờ, thì chẳng ai trong số họ biết nấu ăn cả.

“Không ai biết nấu hả, giờ làm sao đây?”

Tổ chương trình đã sớm dự liệu tình huống này, thấy giờ ăn trưa sắp đến mà dàn khách mời đều bắt đầu sốt ruột ra mặt.

Nhân viên vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh: “Không sao đâu, trước tiên mọi người cứ chia nhóm đi, chia xong rồi chúng tôi sẽ hỗ trợ.”

Tề Mỹ lập tức lên tiếng: “Tôi muốn chung nhóm với A Ngộ!”

Tần Chi Ngộ gật nhẹ đầu, như thể vô tình liếc nhìn về phía Chung Y Nhân, nhưng cô ấy lại chẳng thèm nhìn lại anh.

Vương Phi Phàm đi thẳng đến trước mặt Thẩm Ngôn, nở nụ cười thân thiện: “Hello, tôi có thể chung nhóm với cô được không?”

“Không được đâu.” Hạ Sách Minh vừa cười vừa giơ ngón trỏ lắc lắc, “Nhóm bọn tôi đủ người rồi, anh đi tìm nhóm khác đi.”

Vương Phi Phàm: ?

Anh ta lập tức nghi ngờ, cau mày nhìn Hạ Sách Minh, ánh mắt đầy địch ý: “Ý cậu là sao? Tôi đâu thấy cô ấy đồng ý chung nhóm với cậu, đừng tự ảo tưởng nữa.”

Chậc, cái tên mê sắc kia đúng là không chịu từ bỏ ý định theo đuổi chị đại mà!

Hạ Sách Minh nheo mắt, không hề nhường nhịn: “Ờ, không tin thì hỏi thẳng cô ấy đi.”

Thẩm Ngôn điềm đạm nói: “Phải, tôi chung nhóm với em gái tôi và cậu ấy.”

Được xác nhận rồi mà Vương Phi Phàm vẫn chưa từ bỏ, cố gắng thuyết phục cô từ bỏ quyết định: “Cô tham gia show hẹn hò cơ mà, sao lại chọn chung nhóm với hai người ‘kéo chân như vậy chứ? Một người là idol không thể yêu đương, người kia là em gái cô, lập nhóm như vậy thì có gì thú vị chứ? Dù có là chị em thì cũng đâu cần cứ dính nhau mãi như vậy đâu? Khán giả chắc gì đã thích xem! Tôi tin rằng chương trình chia nhóm là để giúp mọi người phát triển tình cảm, chứ không phải gây khó dễ…”

Anh ta thao thao bất tuyệt, chê bai Hạ Sách Minh và Thẩm Ưu không có gì tốt đẹp.

Khóe miệng Thẩm Ưu giật giật, nếu không vì nhân vật cô đang đóng, chắc đã tát cho anh ta một phát rồi.

【Hoa sẽ tàn, tôi cũng sẽ tàn! Khi Chúa rải EQ xuống trần gian thì cậu có phải đang che ô không? Nói xấu người ta ngay trước mặt, đây lần đầu tiên tôi thấy đấy!】

Vương Phi Phàm giả vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục thuyết phục. Thẩm Ngôn cuối cùng mất kiên nhẫn, lạnh giọng: “Anh muốn nói gì?”

Thấy sắc mặt cô không vui, Vương Phi Phàm vội nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ mong cô có thể cân nhắc lại chuyện chia nhóm. Đây là lần đầu phân nhóm, tôi thật sự muốn chung nhóm với cô, dù không yêu đương thì làm bạn cũng được mà! Kết thêm bạn có gì không tốt đâu!”

Vẻ mặt Thẩm Ưu thì lạnh tanh, trong lòng lại cười khẩy.

【Con dơi cột lông gà, anh tưởng mình là loại chim quý gì hả? Đừng giả vờ nữa em trai, vừa dìm người ta xong giờ lại nói là không có ý gì? Không biết nói tử tế thì đừng giả vờ chân thành nữa! Nói nhiều cũng vô ích, thà nói “Tôi không đến để chia rẽ mọi người, tôi đến để gia nhập nhóm” còn thuyết phục hơn.】

Mặt Vương Phi Phàm hơi biến sắc, định nói tiếp thì Hạ Sách Minh bất ngờ bịt mũi lùi lại vài bước, vẻ mặt ghét bỏ: “Uầy, người anh có mùi gì thế? Mấy ngày không tắm rồi?”

“Hả, tôi á? Tôi tắm hàng ngày mà.”

Thấy vẻ mặt của Hạ Sách Minh chẳng giống đùa, Vương Phi Phàm nghi hoặc cúi đầu ngửi ngửi quần áo mình.

Gương mặt anh ta tràn đầy mơ hồ: “Không có mùi gì mà?”

“Có đấy!”

Giọng Hạ Sách Minh dứt khoát, quay sang Thẩm Ưu: “Cậu cũng ngửi thấy đúng không?”

Thẩm Ưu gật đầu xác nhận: “Ừ ừ, khó ngửi quá đi!”

Nói rồi, cô cũng lùi vài bước, tránh xa Vương Phi Phàm, Thẩm Ngôn cũng ăn ý né ra xa.

Vương Phi Phàm từ bé đến lớn chưa từng bị người ta ghét bỏ công khai thế này, cảm thấy tổn thương thật sự, không dám tin: “Mùi gì cơ chứ?”

Rõ ràng ngoài mùi nước xả vải thì chẳng có gì lạ mà!

Chẳng lẽ mũi anh có vấn đề? Nhưng hồi nãy Nghiêm Lập Hâm ngồi bên cạnh đâu có nói có mùi gì đâu?

Vương Phi Phàm mơ hồ, bối rối.

“Dĩ nhiên là…”

Hạ Sách Minh cười toe toét: “Mùi khiến người ta ghét đấy!”

Nói xong, anh bật cười nắc nẻ, nhìn Vương Phi Phàm như vừa trêu chọc thành công một con khỉ ngu ngốc.

Vương Phi Phàm tức đến nắm chặt tay, nhưng lập tức nhớ lại lời huấn luyện viên dặn trước khi tham gia show: Tuyệt đối không được đánh nhau, nhất là trước camera, không thì hậu quả không chỉ là bị cấm thi một mùa đâu.

Thế là anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn, hậm hực bỏ đi.

Thẩm Ưu nhịn cười đến mức cơ mặt cứng lại.

【HAHAHAHA, gan quá đấy! Biết hậu quả của việc chọc đến Vương Phi Phàm không?】

Hả?

Hậu quả gì?

Hạ Sách Minh dừng cười, lắng tai nghe.

【Là, không có chuyện gì xảy ra cả!】

Tốt rồi, an tâm rồi.

Hạ Sách Minh tiếp tục cười hả hê.

Khán giả trong phòng livestream xem cảnh này thì hóa đá:

【Ủa gì vậy? Đây còn là Vương Phi Phàm tôi biết không? Ảnh chịu bỏ qua thật à?】

【Trời ạ, chẳng lẽ đây là con trai lớn rồi sẽ thay đổi sao? Nếu là hai năm trước, chắc đập cho Hạ Sách Minh rụng răng rồi.】

【Nói thật, xem thì vui nhưng tôi cũng hơi lo cho Sách Minh, vì hình như Vương Phi Phàm từng có tiền án đánh người bị cấm thi đúng không?】

【Hmmmm... không ai thấy Hạ Sách Minh hơi quá đáng à? Vương Phi Phàm chỉ muốn mời Thẩm Ngôn chung nhóm thôi, có làm gì sai đâu mà bị đối xử thế?】

【Hay là Hạ Sách Minh cũng thích Thẩm Ngôn?】

【Không thể nào? Tôi đâu thấy tí lửa tình nào giữa họ đâu?】

【Haha, nếu trêu chọc Vương Phi Phàm thì sẽ chẳng nhận được bài học nào đâu.】

【Haizz, thế giới giờ sao thế? Một người can đảm theo đuổi người mình thích mà lại bị đối xử như vậy, không ai cảm thông mà còn bị cười nhạo là sao.】

【Ơ nhưng Vương Phi Phàm cũng khó ưa chứ bộ? Thẩm Ngôn từ chối rõ ràng rồi còn cứ đeo bám, lại còn dìm em gái người ta, muốn người ta đối xử tử tế với anh ta, mơ đẹp quá rồi đấy? EQ thấp thật!】

【Thôi thôi mấy bạn ơi! Cãi gì thế? Xem show giải trí đi nào, loạn não quá rồi!】

【Đúng đấy! Thế giới rối ren, tôi chỉ thấy vui thôi. Vương Phi Phàm đúng là chú hề, tự rước họa rồi lại chuồn mất.】

【Không sao, Vương Phi Phàm có ba căn nhà! Tâm nhĩ trái, tâm nhĩ phải, và... tổn thương to bự!】
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 75: Chương 73: Thảm gai sẽ trị hết mọi mặt đơ



Với Vương Phi Phàm trở thành “tấm gương sáng chói”, sau đó không ai còn dám đến rủ nhóm ba người họ nữa, sợ rước lấy bẽ bàng.

Kết quả chia nhóm cuối cùng như sau:

Thẩm Ngôn, Thẩm Ưu, Hạ Sách Minh thành một nhóm

Tần Chi Ngộ, Trình Tử Đường, Tề Mỹ thành một nhóm

Vương Bốc Kiệt, Dương Tư Thu, Vương Phi Phàm thành một nhóm

Chung Y Nhân, Nghiêm Lập Hâm, Triệu Thanh Đồng thành một nhóm

Nhân viên chương trình còn chưa kịp đọc xong danh sách thì trong đầu đã vang lên tiếng cười nắc nẻ của Thẩm Ưu.

Anh ta: ?

Mới chia nhóm thôi mà, có cần phải cười đến vậy không?

Theo phản xạ, anh ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Ưu, chỉ thấy cô nàng hai tay che nửa mặt dưới, ánh mắt nghiêm túc như thể đang chăm chú lắng nghe.

“……” Đừng diễn nữa em gái, ai cũng biết trong lòng em đang cười muốn gãy xương hàm rồi.

【Nhóm này hay ghê, nhóm này đỉnh ghê, nhóm của Vương Bốc Kiệt bọn họ khỏi cần đặt tên nhóm luôn, đặt luôn là “Vương Dương Vương” (Vua của các vị vua) cho nhanh!】

Nhân viên chương trình: “……”

Anh ta âm thầm siết tay, cố kìm chế.

Khốn kiếp, càng nghĩ càng buồn cười.

Nhưng anh ta không dám cười thành tiếng, sợ nếu khán giả livestream mà thấy anh đang đọc danh sách thì tự dưng bật cười, chắc chắn sẽ nghĩ anh có bệnh.

Quá bất công! Rõ ràng người nói là Thẩm Ưu, tại sao người bị tự hủy lại là người khác chứ?

Tổ hợp “Vương Dương Vương” thì sững sờ, hai người kia còn đỡ, chứ Vương Phi Phàm vừa mới chịu đựng sự khó chịu từ nhóm bên kia, liền bực mình lườm nguýt.

“Rồi rồi, giờ chia nhóm xong rồi đó, định cho bọn tôi chơi gì tiếp đây?”

Nhân viên chương trình nói:

“Không cần căng thẳng đâu, chỉ là mấy trò chơi nhỏ thôi. Kết thúc mỗi trò, chúng tôi sẽ chấm điểm, nhóm nào tổng điểm cao hơn thì phần thưởng sẽ hấp dẫn hơn!”

Dương Tư Thu suy nghĩ một chút, dò hỏi:

“Nếu được hạng nhất thì có được miễn nấu ăn, được ăn tiệc không?”

Nhân viên không trả lời thẳng, chỉ cười đầy bí ẩn:

“Có thể lắm chứ!”

“Trò đầu tiên tên là thảm gai chỉ lực! Mỗi nhóm cử hai người: một người cõng người kia đi qua tấm thảm gai, bốn nhóm đấu với nhau, nhóm nào hoàn thành trong thời gian ngắn nhất sẽ được nhiều điểm nhất!”

Nói rồi, mọi người theo nhân viên đến khu trò chơi đã được bố trí sẵn. Dưới đất là một tấm thảm gai sắc màu sặc sỡ khiến ai nhìn thôi cũng rợn người.

Thẩm Ưu chỉ mới nhìn đã thấy lòng bàn chân đau nhói.

Ủa gì vậy? Trước giờ chỉ xem người ta chơi trên TV, ai ngờ cũng có ngày mình bị gọi tên luôn.

“Các bạn có một phút để thảo luận người tham gia.”

Hạ Sách Minh gãi đầu, ghé sát hỏi Thẩm Ngôn:

“Chị đại, giờ tính sao? Em cõng chị hay chị cõng em?”

Hỏi câu này xong, trái tim cậu ta cũng đập thình thịch.

Cậu ta đúng là liều mạng rồi, dám đề xuất cõng chị đại! Nhưng để chị đại cõng mình thì lại càng không hợp lý, tuy chị ấy nhìn mảnh khảnh nhưng khỏe cực kỳ, cõng cậu chắc không thành vấn đề. Nhưng khán giả mà thấy cảnh đó thì chắc chắn sẽ lao vào tổng sỉ vả cậu ta mất!

Thấy Thẩm Ngôn mặt lạnh nhìn mình, Hạ Sách Minh tim đập mạnh, vội đổi giọng:

“Không, em nói nhầm! Ý em là để em cõng Thẩm Ưu!”

Nghe vậy, Thẩm Ưu vỗ vỗ vai cậu, hỏi thật lòng:

“Tiểu Minh, cậu chắc là sau khi cõng tôi xong sẽ không bị nước bọt của fan dìm c.h.ế.t chứ?”

Hạ Sách Minh là thành viên hot nhất nhóm nhạc của mình, fan girl của cậu ấy không chỉ đông mà còn hung dữ, thường xuyên tấn công bất kỳ cô gái nào tiếp cận cậu ấy.

Lo lắng của Thẩm Ưu hoàn toàn có lý.

Hạ Sách Minh trầm ngâm vài giây, rồi từ bỏ luôn việc suy nghĩ, hỏi lại:

“Thế giờ sao? Không lẽ...”

Ánh mắt cậu ta lướt giữa hai chị em nhà họ Thẩm.

Chẳng lẽ Thẩm Ưu muốn để chị đại cõng cô ấy?

Ý nghĩ vừa lóe lên thì ngay lập tức nghe thấy Thẩm Ưu nói:

“Chúng ta bỏ lượt này đi!”

…Hả?

Hạ Sách Minh tưởng mình nghe lầm, ngẩn ra nhìn Thẩm Ưu, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, Thẩm Ngôn cũng không phản đối.

Cậu ta ngơ ngác hỏi:

“Thật đấy à?”

Bên kia, các nhóm khác đã bàn bạc xong ai sẽ thi đấu:

Tần Chi Ngộ cõng Tề Mỹ.

Vương Bốc Kiệt cõng Dương Tư Thu.

Nghiêm Lập Hâm cõng Chung Y Nhân.

MC tạm thời đi đến chỗ họ hỏi:

“Nhóm mọi người bàn xong chưa?”

Thẩm Ngôn liếc nhìn Thẩm Ưu, ngó lơ gương mặt hóa đá của Hạ Sách Minh, gật đầu:

“Bàn xong rồi, nhóm bọn tôi bỏ lượt này.”

Lời vừa dứt, khán giả livestream, nhất là fan của Hạ Sách Minh nổ tung:

【Ủa gì kỳ vậy? Bình thường mấy trò này chỉ có hai, ba lượt thôi mà, dù thi dở cũng còn được chút điểm an ủi, giờ bỏ luôn thì chẳng khác nào đi thi nộp giấy trắng! Mà giấy trắng thì giáo viên có muốn thương cũng chịu!】

【Tôi cười xỉu, mở đầu bằng việc… bỏ cuộc.】

【Bị trừ điểm nguyên một vòng so với nhóm khác, lát nữa lấy gì mà gỡ lại? Không biết sau còn trò gì mà đã tự loại sớm vậy? Tự tin quá đà rồi đó!】

【Không hiểu nổi, soi bằng kính hiển vi cũng không hiểu! Hai chị em nhà họ Thẩm không đói bụng chắc? Nhưng đừng lôi con cưng nhà tôi là Sách Minh vào! Em ấy còn nhỏ, đang tuổi lớn, không thể nhịn đói được đâu!】

【Nhưng mà nghĩ lại, Thẩm Ưu lo cũng đúng mà? Không thể để Sách Minh cõng ai trong hai chị em được, mà hai chị em tự cõng nhau thì càng không khả thi!】

【Fan Sách Minh tụi mình vô tội nha! Có lý lẽ đàng hoàng đấy chứ, đừng đổ tiếng xấu lên tụi mình!】

【Giờ mới biết phân nhóm vậy là không hợp hả? Lúc trước Vương Phi Phàm khuyên thì không nghe, còn chê cười người ta nữa... Tôi chỉ muốn nói: Đói là đáng!】

【HAHAHA nhìn mặt Sách Minh sững sờ kìa, chắc hối hận muốn độn thổ luôn rồi!】

MC cũng không ngờ lại có nhóm bỏ cuộc ngay từ đầu, hơi sửng sốt rồi hỏi lại cho chắc:

“Nhóm các bạn xác nhận bỏ lượt chứ? Nếu bỏ, vòng này sẽ không có bất kỳ điểm nào.”

Thẩm Ngôn gật đầu:

“Xác nhận.”

Không biết đạo diễn có nói gì trong tai nghe không, nhưng MC không hỏi nữa mà tuyên bố bắt đầu trò chơi.

Sự thật chứng minh, thảm gai sẽ trị hết mọi mặt đơ. Khi các nam khách mời cõng nữ khách mời đi trên thảm, biểu cảm của họ méo mó tột cùng.

Tần Chi Ngộ dù thuộc dạng chịu đau tốt vẫn phải siết răng, trán nổi gân, mồ hôi vã như tắm. Vương Bốc Kiệt và Nghiêm Lập Hâm thì khỏi nói, đau đến nhe răng trợn mắt, chân không nhấc nổi, lê từng bước như rùa bò.

Hạ Sách Minh xem mà cũng thấy đau lòng, bất chợt cảm thấy bỏ lượt cũng tốt phết.

Thẩm Ưu chẳng biết từ đâu lôi ra túi hạt dưa, ngồi xổm xuống vừa nhấm nháp vừa xem, thi thoảng còn xuýt xoa:

“Phê quá, xem đã quá!”

Ba người kia nghe mà tức điên.
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 76: Chương 74: Khắp trời nam đất bắc! Chị tôi là đẹp nhất!



Thứ hạng cuối cùng của cuộc thi thảm gai đau đớn như sau:

Nhóm của Tần Chi Ngộ đứng nhất.

Nhóm Nghiêm Lập Hâm đứng nhì

Và nhóm Vương Bốc Kiệt đứng ba.

Tuy nhiên, vì Dương Tư Thu trong lúc thi đã bị rớt xuống một lần, cả nhóm phải vội vàng luống cuống loay hoay mất một lúc mới tiếp tục được, dẫn đến việc hoàn thành trễ giờ nghiêm trọng, không nhận được điểm nào.

Dương Tư Thu mặt mày ủ rũ, tự trách:

“Xin lỗi mọi người, chắc tại tôi nặng quá, làm liên lụy đến cả nhóm rồi.”

Vương Bốc Kiệt mệt đến mức không nói nổi lời nào, ngồi bệt xuống ghế thở hồng hộc, nghe vậy chỉ có thể phất tay, không thể nói thành câu.

Người còn có thể nói chuyện là Vương Phi Phàm, khi thấy Dương Tư Thu rớt xuống đã không kiềm được mà chửi thề một tiếng.

Trong lòng anh vẫn đang bực, giờ thấy Dương Tư Thu chủ động nhận lỗi, anh mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại chẳng thể nói ra được lời an ủi nào, để mặc cô rơi vào cảnh ngượng ngùng.

Thẩm Ưu vừa nhai hạt dưa khô đến mức miệng khát khô, tu một hơi nước lớn, bên ngoài thì giả vờ tỏ ra đồng cảm, nhưng trong lòng lại hả hê cười thầm:

【Càng cố gắng, càng bất hạnh.】

Thấy nhóm kia cố gắng đến thế mà kết quả chẳng khác gì nhóm mình bỏ cuộc, Hạ Sách Minh lập tức thấy dễ chịu.

Anh đồng tình gật đầu, lặp lại câu:

“Càng cố gắng, càng bất hạnh!”

“Hả?”

Thẩm Ưu nhìn anh ngạc nhiên.

Trùng hợp thật đấy, cô vậy mà lại có cùng ý nghĩ với đàn em của chị mình?!

Bên kia, Tề Mỹ vừa lau mồ hôi cho Tần Chi Ngộ, vừa mở nắp chai nước, đưa tận miệng anh, quan tâm hỏi han:

“A Ngộ, anh không sao chứ? Thực ra anh đã dẫn đầu rồi, không cần cố đến vậy đâu, không thì đã chẳng mệt thế này rồi.”

Tần Chi Ngộ mím môi không nói gì.

Nghe vậy, Thẩm Ưu chỉ mỉm cười không đáp, ẩn giấu công lao và danh tiếng.

【Hừm hừm, con nhỏ giả tạo, biết cái gì? Anh ta ghen đấy, thấy vợ mình bị người khác cõng nên không vui, âm thầm cạnh tranh cơ mà!】

【Nhưng mà Nghiêm Lập Hâm thấy đuổi không kịp thì bỏ cuộc luôn rồi haha, dù sao tên yếu ớt Vương Bốc Kiệt cộng với người rơi khỏi lưng là gánh nặng cũng chẳng đuổi nổi, nhóm họ ung dung giành hạng hai, đây là trận đấu độc lập không ai quan tâm ngoài Tần Chi Ngộ!】

【Nói mới nhớ, Tần Chi Ngộ đúng là tiêu chuẩn kép, tự mình cõng thanh mai trúc mã không thấy có lỗi, còn dám ghen! Sao mình lại từng thích cái couple này nhỉ? Đúng là tuột mood, chắc lúc đó đang bệnh, đầu óc không tỉnh táo rồi!】

Thẩm Ngôn: “…”

Cô ấy có biết mấy câu này đắc tội biết bao người không?

Hạ Sách Minh nhìn Thẩm Ưu một cách kinh ngạc, lại nhìn những người đang trừng mắt với cô vì nghe thấy suy nghĩ trong đầu, lén giơ ngón cái với đại ca nhà mình.

Không trách sao đại ca nhất quyết đòi theo em gái tham gia show thực tế này, nếu không theo thì chắc em gái đã bị người ta úp bao đánh mấy lần rồi!

Chung Y Nhân đang mở nắp chai nước khoáng, nghe vậy thì khựng lại.

…Tần Chi Ngộ ghen vì cô chung nhóm với Nghiêm Lập Hâm? Làm gì có chuyện đó chứ?

Suy nghĩ bị Thẩm Ưu nói toạc ra giữa đám đông, gương mặt Tần Chi Ngộ có hơi mất tự nhiên, nhưng trong lòng lại nảy sinh chút mong đợi, giả vờ như vô tình liếc sang phía Chung Y Nhân.

Thấy cô không nhìn mình, ánh mắt anh tối lại.

Tề Mỹ cũng nghe thấy suy nghĩ của Thẩm Ưu, cô cắn môi, không cam lòng yếu thế, như thể muốn chứng minh điều gì đó, cố tình cao giọng nói:

“A Ngộ, anh thật lợi hại! Em biết là vì anh thương em, nghe em nói đói nên mới cố gắng kết thúc trò chơi nhàm chán này sớm để em còn được ăn trưa!”

Hừ, Thẩm Ưu là cái thá gì chứ, có phải là giun trong bụng A Ngộ đâu mà dám đoán mò suy nghĩ của người khác?! Cô ta nói toàn sai!

【Hahaha, nói vậy mà cô tin à? Lừa mình dối người cũng nên có chừng mực chứ? Người ta nói rồi, dưa bị ép chín thì không ngọt, không những không ngọt mà còn chẳng giải khát, biết đâu còn là quả dưa chưa chín, ăn vào chát miệng ấy chứ!】

Nếu là trước hôm nay, Thẩm Ưu chắc chắn sẽ nhảy ra phản pháo Tề Mỹ vài câu, sau đó chạy đến trước mặt Chung Y Nhân nói cho cô biết: Tần Chi Ngộ thực sự quan tâm cô, rồi còn tận tình khuyên Tần Chi Ngộ đừng làm người khó đoán nữa, hãy thẳng thắn đối diện với tình cảm, nói ra điều trong lòng để người kia cảm nhận được, giúp họ hóa giải mọi hiểu lầm, dọn sạch mọi rào cản.

Nhưng giờ thì sao?

Thẩm Ưu: Xin mời Tần Chi Ngộ và Tề Mỹ khóa sổ luôn, cảm ơn.

Trò chơi thứ hai là "Giẫm bóng bay", mỗi người buộc hai quả bóng bay ở chân, khi bắt đầu sẽ cố giẫm nổ bóng của đội khác và bảo vệ bóng của mình. Trong vòng 10 phút, đội nào còn lại nhiều bóng nhất sẽ thắng.

Trò này yêu cầu tất cả khách mời tham gia, Thẩm Ưu không còn lý do gì để tiếp tục lười biếng từ chối nữa.

Thẩm Ưu nhíu mày.

Cô nhớ rõ trò chơi thứ hai trong ‘Bách khoa tra khảo chuyện xấu thiếu đạo đức’ không phải cái này mà ta? Sao lại đổi rồi?

Chẳng lẽ là tổ chương trình nhìn ra cô muốn lười biếng nên cố tình đổi trò?

Nghe thấy suy nghĩ của cô, nhân viên chương trình lặng lẽ gãi mũi…

…Cô ấy đoán đúng thật rồi.

Chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, nhân viên đã giục họ nhanh chóng buộc bóng vào chân. Sau khi xác nhận tất cả đã sẵn sàng, tiếng còi vang lên, mọi người bắt đầu di chuyển.

Thẩm Ngôn quay đầu muốn tìm cô, nhưng mới quay đã thấy cô chạy thẳng về rìa sân chơi.

Thẩm Ưu không có hứng thắng thua, chỉ muốn tìm nơi an toàn trú ẩn, không muốn giẫm bóng người khác, cũng chẳng muốn bị ai giẫm bóng mình.

Dù sao tiếng bóng bay nổ cũng quá chói tai.

Tuy nhiên, đám người đã sớm thù dai với cô làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này?

Chưa kịp tìm chỗ trốn, những người đuổi theo phía sau đã phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi người giữ vai cô một bên, đồng loạt giẫm nổ hết bóng của cô.

Thẩm Ưu: “…”

Được rồi được rồi, giẫm đi, cứ giẫm đi, nổ hết bóng là cô có thể an tâm lên khu vực quan sát tiếp tục nhai hạt dưa rồi.

Là khách mời đầu tiên bị loại do nổ hết bóng, Thẩm Ưu bước đến khu quan sát, vừa ngồi xuống ghế thì đã thấy hai người từng loại cô là Tề Mỹ và Vương Phi Phàm mặt đen như đ.í.t nồi bước đến ngồi cạnh.

Thẩm Ưu làm vẻ mặt ngạc nhiên:

“Ái chà, trùng hợp ghê, lại gặp rồi!”

Hai người: “…”

Trùng hợp cái quỷ gì! Lúc Thẩm Ngôn giẫm nổ bóng của bọn tôi, không phải cô đang reo hò vỗ tay trong lòng đấy à?!

Thấy họ không thèm đáp lời, Thẩm Ưu cũng không ngại, vừa nhai hạt dưa vừa ung dung xem chị mình tung hoành chiến trường, nhờ thân thủ linh hoạt và phản ứng nhanh, tránh được vòng vây của mọi người, từng bước từng bước giẫm nổ bóng họ, cuối cùng giành chiến thắng.

【Khắp trời nam đất bắc! Chị tôi là đẹp nhất!】

Hạ Sách Minh ngồi bên cạnh cô cũng đang nhai hạt dưa: “…”

Đáng ghét thật, sao em gái của đại ca khen mà nghe vần vậy chứ?

Không được, mình cũng phải tìm mấy câu chất chơi mới được!
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 77: Chương 75: Giữa đám người sống kín đáo trong xã hội, chị tôi sống kín đáo hút người nhất!



Hạ Sách Minh vắt óc suy nghĩ, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được câu nói nào vần điệu làm màu hơn câu của Thẩm Ưu.

Thấy thời cơ khen ngợi sắp trôi mất, cậu ta vội hét to với Thẩm Ngôn. người đang đi tới sau chiến thắng:

“Chị! Chị là chị gái duy nhất của em!”

Thẩm Ưu quay đầu liếc cậu một cái, ghét bỏ ngồi cách xa ra một chút.

…Mất mặt quá đi mất.

Thẩm Ngôn khựng lại một chút, nhìn hai cặp mắt lóe lên sự ngưỡng mộ, hơi do dự không biết có nên giả vờ không quen bọn họ hay không.

Hạ Sách Minh làm như không thấy, mặt đầy mong chờ được khen ngợi, hét to hơn:

“Thẩm Ngôn, chị siêu cấp bá đạo luôn đó!”

“…Có thể khiêm tốn chút được không?”

Thẩm Ngôn liếc cậu một cái như ra hiệu “im miệng ngay”, Hạ Sách Minh mới ngoan ngoãn kéo khóa kéo miệng lại.

Thấy chị mình nổi bật, bản chất trà xanh trong Thẩm Ưu bắt đầu trỗi dậy, cô giả vờ ho khan hai tiếng, nói giọng yếu ớt kiểu trà xanh:

“Chị gái giỏi thật đáy, ngay cả mấy anh con trai cũng không bằng luôn~ Ai da, em thì khác, em chỉ là một cô gái yếu đuối, tay không nhấc nổi con gà, gió thổi cái là ngã rồi, chẳng giúp được gì cả.”

Ngay giây tiếp theo, trong đầu mọi người vang lên tiếng suy nghĩ cực kỳ phấn khích của Thẩm Ưu:

【Giữa đám người sống kín đáo trong xã hội, chị tôi sống kín đáo hút người nhất!】

Hạ Sách Minh: ???

Cô nàng này sao lại có thể nghĩ ra được nhiều khẩu hiệu kỳ cục vậy chứ?

Khóe môi Thẩm Ngôn hơi cong lên, xoa đầu em gái, giọng dịu dàng đầy bao dung:

“Không sao, em chỉ cần ngồi yên xem chị loại hết bọn họ là được.”

Hạ Sách Minh: ????

Không phải chứ? Đại ca thiên vị quá rõ ràng rồi! Với cậu thì là thái độ "câm miệng ngay", còn với em gái thì là "không sao, chị nguyện làm nền cho em diễn"? Là sao hả?!

Cậu ôm ngực, cố dùng ánh mắt để tố cáo sự tàn nhẫn đó, mong đánh thức chút lương tâm trong chị ấy.

Đáng tiếc, Thẩm Ngôn căn bản không thèm nhìn cậu một cái.

Trò chơi thứ hai, dưới sự dẫn dắt của Thẩm Ngôn, nhóm của họ giành chiến thắng tuyệt đối và xếp hạng nhất. Các nhóm còn lại đều bị loại cùng lúc (không còn quả bóng nào), nên không ai có điểm. Nhóm họ lập tức từ hạng chót nhảy vọt lên đồng hạng nhất với nhóm Tần Chi Ngộ.

Trò chơi thứ ba là bịt mắt đánh nhau bằng gậy khí bóng, mỗi đội cử một người ra thi đấu, bịt mắt rồi nghe chỉ dẫn của đồng đội để đánh đối phương. Mỗi cú đánh trúng được 1 điểm, đội nào điểm cao hơn trong thời gian quy định sẽ thắng.

Không ngoài dự đoán, người thi đấu vẫn là Thẩm Ngôn. Nhưng sau khi bịt mắt, cô không những không chậm lại mà còn trở nên nhạy bén hơn. Không cần Thẩm Ưu hay Hạ Sách Minh nhắc nhở, cô có thể đánh trúng đối thủ cực kỳ chính xác, còn dễ dàng tránh được đòn phản công.

Kết quả cuối cùng, nhóm của họ lại tiếp tục giành hạng nhất.

Kết quả này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, đặc biệt là những khán giả từng mắng mỏ trên phần bình luận livestream rằng Thẩm Ngôn và Thẩm Ưu chỉ biết kéo chân Hạ Sách Minh, giờ thì hết nói nổi:

【Ôi trời! Thẩm Ngôn đúng là có bản lĩnh thật đó! Nhìn khí thế là biết có luyện qua rồi!】

【Quá đỉnh quá đỉnh quá đỉnh! Phần bịt mắt đánh nhau tôi phải tua lại coi hoài! Như cao thủ trong phim võ hiệp ý!】

【Xin hỏi Thẩm Ngôn có nhân thêm em gái không? Tôi cũng muốn có người chị như thế để được gánh team!】

【Tôi nhập vai Thẩm Ưu thôi mà đã thấy phê tới bến rồi. Có chị gái vừa xinh vừa mạnh lại đáng tin, ai ghen tỵ tôi không nói đâu nha!】

【Ủa rồi hồi nãy ai bảo hai chị em nhà này là gánh nặng khiến Hạ Sách Minh đói meo không được ăn cơm hả? Ra mặt xin lỗi cái coi!】

【Má ơi Thẩm Ngôn bình tĩnh dễ sợ, như kiểu mọi thứ trong tầm kiểm soát luôn, đúng chuẩn phong thái đại tỷ! Còn Hạ Sách Minh thì như fan cuồng chạy nhảy khắp nơi haha.】

【Chuẩn bài, người cảm xúc ổn định là thế đấy.】

【Phải công nhận Thẩm Ngôn thương em gái thật nha, dù bị nói móc nói mỉa vẫn cười xoa đầu dịu dàng.】

【Đúng rồi đó, Thẩm Ưu quá đáng thật sự! Chị mình cố gắng như thế là vì ai? Không phải vì gánh còng lưng hai người kia sao? Cô ấy không cổ vũ thì thôi còn chọc ngoáy?!】

【Ê đừng giận nha, chị em người ta đùa nhau thế thôi, nghiêm túc là thua đấy!】

MC vỗ tay chúc mừng, đang định tuyên bố phần thưởng thì đạo diễn trong tai nghe truyền lời, anh xác nhận lại rồi mới thông báo:

“Phần thưởng dành cho đội thắng cuộc là: một bữa hải sản tự chọn, hơn nữa còn được ăn thoải mái!”

Hả?

Không nghe lầm đấy chứ?

Sao lại khác với nội dung mà Thẩm Ưu đọc trong “Bách khoa tra khảo chuyện xấu thiếu đạo đức” nữa rồi? Cô nhớ rõ ràng phần trợ giúp từ chương trình chỉ là chiêu trò lừa dối để dụ thí sinh chịu chơi thôi mà, nên từ đầu cô đã chẳng định bỏ công sức thật.

Vậy mà giờ, phần thưởng cho hạng nhất lại là bữa hải sản ăn thỏa thích á?! Tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt ghen tỵ.

Tề Mỹ sốt sắng hỏi:

“Thế còn đội hạng hai thì sao? Phần thưởng cho hạng hai là gì?”

Dù không bằng hải sản thì cũng không thể quá tệ chứ?

MC vẫn giữ nụ cười:

“Phần thưởng cho hạng hai là: một cuốn sách nấu ăn và một túi nguyên liệu to đùng!”

Ánh mắt Thẩm Ưu bừng sáng.

Đúng rồi! Chính là cái này! Cô từng đọc được nội dung này trong “Bách khoa tra khảo chuyện xấu thiếu đạo đức”, nhóm thắng ban đầu là nhóm Tần Chi Ngộ, kết quả phần thưởng là một mớ nguyên liệu sống và công thức nấu ăn, cuối cùng vẫn phải tự thân vận động.

Không ngờ bây giờ lại biến thành phần thưởng của nhóm hạng hai.

Chẳng lẽ, phần thưởng đặc biệt này vốn là thiết kế dành riêng cho nhóm của Tần Chi Ngộ?!

Haha, vậy thì quá tuyệt vời luôn rồi!

“Gì cơ?”

Ánh mắt mong chờ của Tề Mỹ như bị đập vỡ thành từng mảnh, cô không dám tin nhìn sang Tần Chi Ngộ:

“A Ngộ, em nghe nhầm à? Họ nói là phần thưởng hạng hai sao?”

Còn chưa kịp để Tần Chi Ngộ trả lời, MC đã cười nhắc lại:

“Là phần thưởng chung cho ba đội còn lại đó~”

Mọi người: ???

Tề Mỹ vô thức hỏi:

“Dựa vào đâu chứ?!”

Họ vất vả lắm mới giành được hạng hai, chỉ đứng sau hạng nhất?! Vì cái gì mà phải chia phần thưởng với hai đội thua khác chứ?!

Tần Chi Ngộ liếc cô một cái.

MC vẫn cười nhưng ánh mắt đã lạnh hơn:

“Đây là quy tắc. Nguyên liệu chúng tôi cung cấp đủ cho tất cả mọi người ăn no. Tất nhiên, nếu các bạn không muốn chia, thì hai đội còn lại sẽ phải nhịn đói.”

Vừa dứt lời, ánh mắt những người khác nhìn về phía Tề Mỹ liền trở nên khó chịu.

Cô thấy hơi sợ, mím môi nói:

“Nhưng… nhưng bọn em đâu biết nấu ăn?! Đưa nguyên liệu sống cho bọn em thì có ích gì chứ?!”

MC thản nhiên đáp:

“Vì vậy nên chúng tôi có chuẩn bị sách công thức. Các bạn có thể vừa học vừa làm. Như vậy còn học thêm được một kỹ năng mới đó.”

Tề Mỹ nắm chặt tay:

“Vừa học vừa làm, nói thì dễ. Nhưng phải mất bao lâu chúng tôi mới được ăn chứ?!”
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 78: Chương 76: Tại sao mọi người không cười? Là do bẩm sinh không thích cười à?



Đối mặt với lời than vãn đầy bất mãn của Tề Mỹ, MC chỉ nhún vai:

“Cố lên nhé.”

Còn phối hợp giơ tay làm động tác cổ vũ cực giả trân.

Tề Mỹ còn muốn tiếp tục lý luận, hỏi vì sao nhóm Thẩm Ưu được ăn tiệc hải sản chuẩn bị sẵn, còn bọn họ thì phải tự lo liệu, nhưng MC đã hoàn thành nhiệm vụ, nhân lúc cô không chú ý thì chuồn mất tiêu, gọi cỡ nào cũng không quay lại.

Bên cạnh, Hạ Sách Minh đang hóng chuyện vẫn thấy độ thù hận chưa đủ, liền cười toe toét, vỗ tay nói:

“Chúc mừng chúc mừng! Hạng hai cũng rất khá rồi, không bằng trên thì cũng hơn dưới mà. Mới có ngày đầu tiên thôi, bao nhiêu camera đang quay, sao mặt mũi ai nấy đều ủ rũ thế? Cười lên nào!”

Thấy cậu ta tấu hài như vậy, Thẩm Ưu cũng ngứa ngáy tay chân, giả vờ quan tâm hỏi:

“Ủa, tại sao mọi người không cười? Là do bẩm sinh không thích cười à?”

Phụt— HAHAHAHAHAHAHA!

Hạ Sách Minh cười sặc sụa, vừa vỗ tay vừa phá lên cười. Trong ánh mắt đầy ghen tỵ và căm phẫn của những người khác, ba người họ vui vẻ lên xe cùng nhân viên hậu trường đến nhà hàng bên bờ biển ăn tiệc hải sản thỏa thích.

Sau khi ăn uống no nê rồi quay lại biệt thự, ba người họ thấy đám người vẫn đang lúi húi trong bếp. Lúc này mới bắt đầu lục tục bê những món ăn tự chế ra ngoài. Tuy nhiên, nhìn qua… thật sự không nuốt nổi.

Món thịt xào ớt xanh mà xào thành cháy đen, nhìn qua không biết đâu là ớt, đâu là thịt.

Thẩm Ưu chân thành hỏi nhân viên chương trình:

“Họ ăn mấy món này, chắc chắn sẽ không bị ngộ độc rồi nhập viện đấy chứ?”

Hạ Sách Minh tiếp lời:

“Không chắc đâu, nhưng yên tâm, chương trình chắc đã liên hệ sẵn đội y tế túc trực rồi~”

Mọi người xung quanh nghe câu đùa nhạt toẹt từ ba kẻ no bụng rảnh mồm kia:

“……”

Khi chia phòng nghỉ, theo quy định mỗi phòng hai người nên Thẩm Ưu và Thẩm Ngôn tự nhiên chung phòng.

Chắc vì bữa trưa quá thảm họa nên ngoài ba người ăn tiệc hải sản ra, những người còn lại đều không no. Cảm nhận được làn sóng oán khí dâng trào, chương trình không dám bày thêm trò kiếm cơm bằng game nữa, mà cho mọi người rút thăm ghép đôi nam - nữ để quyết định địa điểm ăn tối.

Thẩm Ngôn là người đầu tiên rút thăm, kết quả là một lá thăm trắng.

Vì đội hình hiện tại là 5 nam – 7 nữ, nên chắc chắn sẽ có hai người bị lẻ, phải ghép cặp với nhau ăn tối.

Mọi người nhìn cô với ánh mắt hả hê, chỉ có Thẩm Ưu là ánh mắt sáng rực, ghen tị ra mặt:

【BỐC BỐC BỐC! BỐC TRÚNG LÁ THĂM TRẮNG LUÔN! Aaaa tay chị sao hên vậy trời! Em cũng muốn bốc trúng lá này!!!】

Nghe vậy, Thẩm Ngôn thản nhiên đưa luôn lá thăm trắng cho em gái:

“Muốn không? Nếu muốn thì chị đưa cho.”

Lá thăm trắng trước mặt, sao Thẩm Ưu không động lòng cho được?

Tay cô đã bắt đầu ngứa ngáy, nhưng nhân vật cô xây dựng không cho phép làm thế! Sau vài giây đấu tranh nội tâm, nỗi ám ảnh phun m.á.u vì bị tội nghiệt báo ứng thắng thế, cô cắn răng quay mặt đi, gượng gạo nói:

“Hứ! Em không cần! Em sẽ bốc được thứ còn tốt hơn!”

Thẩm Ngôn thu tay về, gật đầu:

“Được, nếu em đổi ý thì cứ đến tìm chị đổi.”

Dù sao ngoài Thẩm Ưu ra, ai ăn với cô cũng chẳng khác là bao, người thiệt chắc chắn không phải là cô.

Người rút tiếp theo là Hạ Sách Minh.

Trong lúc cậu ta rút thăm, Thẩm Ưu vẫn chăm chăm nhìn theo, âm thầm cầu nguyện.

Nếu không bốc được lá thăm trắng thì ăn tối cùng tiểu đệ của chị gái cũng được, người nhà mà, dễ nói chuyện.

Nhưng…

Ánh mắt Thẩm Ưu lập tức tràn đầy thất vọng.

Vì Hạ Sách Minh rút trúng Tề Mỹ.

Khoảnh khắc ấy, người suy sụp hơn cả Thẩm Ưu chính là Hạ Sách Minh.

“Tôi xỉu đây!”

Nhìn thấy cái tên viết trên giấy, đầu Hạ Sách Minh trống rỗng, hình tượng gì gì đấy cũng bay sạch, theo phản xạ thốt ra:

“Sao lại là cô ta chứ?!”

Mặt cậu ta đen như đ.í.t nồi, ánh mắt thất thần. Đột nhiên, như vớ được cọng rơm cứu mạng, cậu ta quay sang nhìn Thẩm Ngôn, mặt đầy kỳ vọng:

“Lão… À không, Thẩm Ngôn, chị ơi, em đổi với chị được không?”

Gặp ánh mắt đáng thương của tiểu đệ, Thẩm Ngôn mặt không cảm xúc lắc đầu, thẳng thừng từ chối:

“Không được.”

Mặc dù cô không để ý ăn với ai, nhưng nếu đối phương vừa ồn vừa không hiểu chuyện, cô sẽ rất dễ mạnh tay để khiến người đó câm miệng.

Tề Mỹ từ trước đến nay chưa từng bị ai ghét ra mặt như vậy.

Cô trợn mắt nhìn Hạ Sách Minh, giọng the thé:

“Ý cậu là gì?! Cậu nghĩ tôi muốn ăn với cậu chắc?! Tôi cũng muốn đổi người! Phải ăn với loại vô văn hóa như cậu, tôi mất hết khẩu vị!”

Thẩm Ưu bĩu môi:

【Buồn cười ghê, người vô văn hóa lại đi mắng người khác vô văn hóa. Đây là vừa ăn cướp vừa la làng à?】

Hạ Sách Minh gật gù, hừ lạnh:

“Tsk, không biết ai mới là người vô văn hóa! Tôi vốn dĩ không muốn ăn với cô, nhưng giờ cô nói mất khẩu vị, tôi càng phải ăn với cô. Tôi muốn xem cô mất khẩu vị là thật hay giả!”

Đối mặt với ánh mắt không tin nổi của Tề Mỹ, Hạ Sách Minh cười toe toét:

“Tốt nhất đến lúc đó cô đừng ăn miếng nào, để tôi ăn sạch đi, haha!”

Thẩm Ngôn:

“……”

Mới nửa ngày thôi mà, sao cậu ta đã bị Thẩm Ưu ảnh hưởng tới mức vượt mặt sư phụ (Thẩm Ưu á) luôn rồi?

Khán giả trong livestream thấy cảnh này thì cười đến mức đau bụng:

【Thì ra Hạ Sách Minh là người như này hả? Trước giờ tôi nhìn lầm rồi!】

【Aaaa chị gái thiên vị rõ ràng luôn! Em gái muốn đổi là đồng ý liền, người khác thì khỏi mơ! Cặp này đúng chuẩn cưng chiều kiểu lạnh lùng luôn, đừng ai cản tôi ship nhé!】

【Cảm giác Thẩm Ưu có lúc rất mâu thuẫn. Khi chị cô hỏi có muốn lá thăm trắng không, rõ là rất muốn, nhưng lại cố tỏ ra không quan tâm. Tại sao phải như vậy nhỉ?】

【Ôi bạn phía trước ơi, bạn không hiểu rồi! Có người kiểu vậy đó, kiểu “miệng nói không, lòng nói có” ý! Couple em gái tsundere x chị gái ngoài lạnh trong ấm là công thức gây thương nhớ đấy!】

【Tề Mỹ đúng là người kỳ quặc nhất tôi từng thấy! Lúc Hạ Sách Minh rút trúng cô ta, tôi thề tôi cảm thấy được cú trời đánh mà cậu ta phải nhận luôn ấy! Còn cô ta lại mở miệng chê người khác vô văn hóa, đúng là trơ trẽn!】

【Mọi người có thấy lúc Hạ Sách Minh rút trúng Tề Mỹ,Tần Chi Ngộ cười nhẹ một cái không? Là tôi nhìn nhầm hay đúng là anh ấy chán cô ta rồi?】

【Không chỉ bạn đâu, tôi cũng thấy! Thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Tề Mỹ có gì đặc biệt mà Tần Chi Ngộ bao dung dữ vậy? Ban đầu tôi còn thích phim anh ấy đóng, mà giờ thấy cách anh ấy đối xử với Tề Mỹ, tôi bắt đầu thấy khó chịu và ghê tởm rồi đó. Có ai hiểu tôi không…】

【Tôi hiểu bạn ơi!!!】
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 79: Chương 77: Giờ anh ta còn cháy khét hơn trứng rán trong chảo sắt ấy chứ!



Khi rút thăm, Thẩm Ưu thầm cầu nguyện điên cuồng trong lòng, mong có thể rút trúng thăm trắng như Thẩm Ngôn, nhưng sự đời lại trái ý. Khi mở tờ giấy trong tay ra, cái tên Nghiêm Lập Hâm hiện lên rõ mồn một.

【Trời má ơi, cái vận may cứt chó gì thế này? Biết vậy để chị mình rút giùm rồi!!】

Trong lòng cô thất vọng tràn trề, nhưng ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười vui mừng như được sủng ái, quay sang nhìn Nghiêm Lập Hâm nói:

"Wow! Không ngờ em lại có cơ hội được ăn tối cùng một anh chàng ngôi sao đẹp trai như anh đó, vinh hạnh quá đi!"

Khóe môi Nghiêm Lập Hâm hơi nhếch lên, định nói gì đó thì giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng lòng của cô—

【Đẹp trai? So với mấy anh của mình còn thua xa! Nếu không nhờ phần thưởng dành cho nhân vật của anh ta trong phim truyền hình thì giờ anh ta còn cháy khét hơn trứng rán trong chảo sắt ấy chứ!】

Nghiêm Lập Hâm: “……”

Khóe môi Thẩm Ngôn giật giật, không kìm được mà lộ vẻ lo lắng.

Tuy rằng trông Nghiêm Lập Hâm khá nhát, lại còn là người của công chúng, theo lý thì không dám ra tay, nhưng nghĩ đến cái kiểu nội tâm thiếu đòn của em gái mình thì đúng là thỏ bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người. Nhỡ đâu đang ăn lại chọc giận anh ta thì sao…

Thấy nụ cười trên mặt Nghiêm Lập Hâm vì tiếng lòng của Thẩm Ưu mà dần cứng đơ lại, Thẩm Ngôn càng nghĩ càng thấy không thể yên tâm được.

Cô bước đến trước mặt Nghiêm Lập Hâm, nói:

"Đổi với tôi đi?"

Hạ Sách Minh: ?

Khoan khoan khoan, đại ca định làm gì thế? So với em gái không bằng đã đành, giờ ngay cả một người mới gặp chưa tới một ngày, chưa nói được câu nào cũng được coi trọng hơn mình là sao?

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp trước mặt, Nghiêm Lập Hâm khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng hiểu ra lý do cô muốn đổi. Không tự mình ảo tưởng, nhớ lại mấy tiếng lòng bá đạo được phép bóc phốt, không cho phản bác của Thẩm Ưu, anh vội vàng gật đầu lia lịa:

"Được, được chứ!"

Nhưng giây sau, nhân viên chương trình như mèo ngửi thấy mùi tanh, lập tức tiến lại, mỉm cười nói:

"Không được tự ý đổi thăm đâu, nếu không thì việc rút thăm sẽ mất hết ý nghĩa, như thế là không công bằng với các khách mời khác đấy."

Anh ta nhìn sang Thẩm Ngôn:

"Mọi người đều là lần đầu gặp gỡ, cần có thời gian để làm quen mà, tất nhiên là phải cho mọi người cơ hội tiếp xúc với nhau, như vậy mới biết được kiểu người mình thật sự thích là gì, đúng không nào?"

Thẩm Ngôn nhíu mày, có cảm giác trong lời nói kia có ẩn ý gì đó.

Thấy chương trình không cho đổi, Thẩm Ngôn cũng không cố chấp, chỉ nhẹ giọng nói với Nghiêm Lập Hâm:

"Em gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong anh chiếu cố."

Câu này nghe thì khách sáo, nhưng Nghiêm Lập Hâm nhìn vào ánh mắt đầy cảnh cáo của cô, chỉ cảm thấy như nghe được—

Nếu tối nay em tôi về mà thiếu một sợi tóc, cậu c.h.ế.t chắc! Dù có mở mắt ngủ giữa đêm cũng vô dụng!

Nghiêm Lập Hâm gật đầu lia lịa:

"Được được được, cô yên tâm!"

Sau khi nhận được cam đoan, Thẩm Ngôn mới rời đi.



Chương trình có xe riêng đưa họ đến nơi dùng bữa tối đã được đặt trước. Khi lên xe, thấy nhân viên chương trình mở cửa sau ra ra hiệu mời cô lên xe, Thẩm Ưu cũng không nghĩ nhiều, cứ thế lên xe, chơi điện thoại một lúc thì bỗng nhiên một bên cửa sau bị mở từ bên ngoài.

Thẩm Ưu quay lại nhìn, vừa vặn đối diện với mặt Nghiêm Lập Hâm, cô giơ tay vẫy nhẹ, cười thân thiện.

“Ha…” - chưa kịp chào xong, cửa xe đã bị đóng sầm lại ngay trước mặt cô.

“Rầm” một tiếng, nghe còn rất mạnh tay.

Thẩm Ưu: ?

Cô đơ người ra.

【Thái độ gì đây trời?】

Cô có chút không hiểu mô tê gì cả.

【Đây là định ra oai với mình à?】

Lúc này, Nghiêm Lập Hâm đã mở cửa ghế phụ, nghe thấy tiếng lòng của cô thì chuông báo động lập tức vang trong đầu—

"Thẩm Ưu, xin lỗi nhé, vừa nãy tôi trượt tay, lỡ đóng cửa hơi mạnh, không làm cô hoảng sợ chứ?"

Nghiêm Lập Hâm vừa bình tĩnh ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, vừa giả vờ như không có chuyện gì nhìn gương chiếu hậu để quan sát nét mặt của Thẩm Ưu, cười cười xin lỗi.

Thẩm Ưu vẫn còn mơ hồ:

"Không sao mà, nhưng sao anh lại mở cửa rồi đóng lại?"

"Ờ ờ… thật ra là tôi bị say xe! Nãy tiện tay mở cửa sau quên mất vụ đó, mở ra rồi mới nhớ, nên đóng lại thôi!"

Vừa nói, Nghiêm Lập Hâm vừa vô thức gãi đầu, lấy cớ soi gương chỉnh tóc để liếc trộm phản ứng của Thẩm Ưu.

Thẩm Ưu gật đầu hời hợt:

"Ồ ồ, ra vậy, thế anh có cần uống thuốc say xe không?"

【Đến cả say xe cũng có thể quên? Trí nhớ kiểu này cũng làm diễn viên được à? Hay là mấy chuyện kiểu này toàn do trợ lý nhắc nên anh ta mới không nhớ?】

Nghiêm Lập Hâm: “……” Sao đang nói chuyện lại chuyển sang công kích cá nhân luôn rồi?!

Anh cười gượng:

"Không cần đâu, chắc cũng không xa, không đến mức phải uống thuốc."

Thẩm Ưu cũng cười theo một cách gượng gạo:

"Vậy thì tốt rồi."

【Haizz, nghĩ mà thương cho trợ lý của anh ta.】

Ơ? Làm trợ lý cho ngôi sao thì có gì khổ chứ?

Bác tài xế bị khơi dậy trí tò mò, nhưng chỉ nghe được câu cảm thán đó trong lòng Thẩm Ưu, rồi cô không nói gì nữa. Bác không nhịn được liền lên tiếng:

"Cháu có phải là nam chính trong phim xx không?"

Nghiêm Lập Hâm hoàn toàn không đề phòng, chưa kịp phản ứng việc bác tài cũng hóng hớt, ngẩn người một chút rồi gật đầu:

"Dạ, là cháu ạ."

"Trời ơi! Con gái bác mê cháu lắm! Nghỉ hè là cứ xem phim đấy suốt ngày, một tập xem đi xem lại mấy lần, phim vừa cập nhật là coi ngay, đi học cũng chẳng thấy nó hăng như vậy! Không biết cháu có tiện ký tên cho bác không?"

Không ngờ đi quay show hẹn hò mà cũng gặp fan cứng, Nghiêm Lập Hâm lập tức cảm thấy được sủng ái. Nhưng nghe đến chuyện ký tên, anh lại hơi do dự.

Quản lý từng dặn, bất cứ lúc nào cũng không được tùy tiện ký tên, kẻo sau này nổi tiếng quá thì mấy chữ ký ngày xưa sẽ làm giảm giá trị của anh.

Nhưng tình huống bây giờ thì khác, vì đây không chỉ là một bác tài, mà còn là hàng triệu khán giả đang xem livestream!

Đây là cơ hội vàng để xây dựng hình tượng "cưng chiều fan"!

Thấy anh không phản ứng ngay, bác tài quay lại nhìn một cái:

"Bác chỉ hỏi vu vơ thôi, nếu cháu thấy không tiện thì…"

Chưa kịp nói xong, Nghiêm Lập Hâm liền cười:

"Thật ra theo quy định thì cháu không được ký tên ở nơi riêng tư, nhưng nếu con bác yêu thích bộ phim như vậy, mà hai bác cháu ta lại tình cờ gặp nhau ở đây thì đúng là có duyên, cháu phá lệ một lần cũng được ạ!"

Bác tài cười ha hả:

"Thế thì bác cảm ơn thay con gái bác nha! Nó chắc vui lắm đó! Ở nhà nó cứ nói sau này sẽ xin vào làm trợ lý trong studio của cháu đấy!"
 
Back
Top Bottom