Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,978
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPpqP4n2Qtz4VXEpaWDNOqFCr6EkCO6SalZBEw2HM9vpU_SL7_OPV4dqSNpRcGNXd6C03spJuKXMu5EpP8gdgTHZL3fEbhtS27Wbk3wSxjLtQ0Bqsk47oqzlcA-sgwAAkjCt-An_4FeTdcx7WXKbZWZ=w215-h322-s-no-gm

Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Tác giả: Phong Xuy Mặc Sái
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Hài Hước, Khác, Sủng, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

【 Đọc Tâm Thuật + Ăn dưa + Đoàn sủng 】



Sau khi thiên kim giả Thẩm Ưu thức tỉnh, liên kết với hệ thống ăn dưa, dưa đầu tiên ăn lại chính là dưa của mình.



Cô! Nữ phụ độc ác! Dẫn đầu cả nhà đi đến con đường pháo hôi cứt chuột!



Thức tỉnh được là vạn sự đại cát?



Ha ha, cô phải phá vỡ thiết lập nhân vật!



Vì mạng sống, Thẩm Ưu cẩn trọng đóng vai nữ phụ độ ác, không ngờ tất cả mọi người lại có thể nghe thấy tiếng lòng của cô.



Đối mặt lão ba cố chấp: "Ba ba thích hút thuốc lá, nhất định là có nguyên nhân, nói không chừng hút thuốc lá còn có chỗ tốt nào mà con không biết nữa."



【 Hút thuốc lá tốt? Tốt nhất là nhanh kịp chọn một nơi an táng, sớm ngày đầu thai đi thì hơn.】



Đối mặt với người mẹ mềm lòng: "Dì với chị họ sinh hoạt cũng không dễ dàng gì, mẹ đừng đuổi bọn họ đi."



【 Ha ha, đợi đến khi bọn họ khiến Thẩm gia gà chó không yên, muốn đuổi cũng không đuổi được.】



Đối mặt với anh cả tổng tài: "Anh cả nói đúng, hạng mục này rất đáng hứa hẹn!"



【 Đúng là dũng sĩ, có can đảm đi bồi thường tiền lại bị người ta kiện hạng mục!】



Đối mặt với anh hai đạo diễn: "Diễn xuất của nữ diễn viên này thật tốt, dáng dấp cũng rất đẹp, quả thực là sinh ra vì bộ phim này của anh!"



【 Diễn xuất tốt như vậy, đến lúc đó mới thuận tiện vu hãm anh quy tắc ngầm chứ!】



Đối mặt với anh ba ca sĩ: "Bài này thật là dễ nghe, fan của anh nhất định sẽ rất thích!"



【 Dám tuyên bố bài này, anh đợi bị cuốn vào cơn lốc đạo nhạc đi!】



Đối mặt chị gái thiên kim thật: "Người vị hôn phu em thích là chị, chúc hai người hạnh phúc."



【 Cẩu nam nhân này có ý đồ xấu! Hắn căn bản không xứng với chị!】



Thẩm Ưu ngồi đợi bị vả mặt điên cuồng, cuối cùng lại được cả nhà sủng ái.​
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 1: Chương 1.1: Chậc chậc, đúng là một quả dưa lớn!



"Nghe nói Thẩm Ưu là thiên kim giả. Bữa tiệc hôm nay được tổ chức để chúc mừng việc tìm ra thiên kim thật, Thẩm Ngôn!"

“Nếu cô ấy thực sự là thiên kim giả, liệu Thẩm gia có để cô ấy ăn mặc xinh đẹp đến dự tiệc không nhỉ? Nếu làm vậy chẳng phải là đang tát vào mặt con gái ruột của họ sao?”

Thẩm Ưu mặc một chiếc váy được thiết kế tỉ mỉ, đeo đôi khuyên tai kim cương lấp lánh, càng khiến cô xinh đẹp động lòng người.

Trong khi đó, Thẩm Ngôn bên cạnh cô lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần jean cũ, trông vô cùng lạc lõng.

"Cô ấy ăn mặc còn tệ hơn cả một con ch.ó nữa. Tôi nhìn thế nào cũng không nhìn ra cô ấy là con gái riêng nhà họ Thẩm!"

"Nhìn quần áo trên người cô ấy kìa. Cũ quá. Chắc không phải cô ấy nhặt từ trong thùng rác ra đấy chứ."

“Điều này khiến Thẩm gia thật mất mặt! Ưu Ưu, cô ấy thực sự là chị gái cô à?"

Thực ra Thẩm gia đã chuẩn bị một bộ váy và giày cao gót cho Thẩm Ngôn tham dự yến tiệc, nhưng khi những thứ này được giao đến tay Thẩm Ngôn, chiếc váy đã bị cắt thành nhiều mảnh, gót của hai chiếc giày cũng bị cắt thành chiếc cao chiếc thấp, trông cực kỳ khó coi. Cuối cùng Thẩm Ngôn đành phải mặc bộ quần áo khi được đón từ quê về.

Tất nhiên đây chính là “tác phẩm” Thẩm Ưu làm dưới sự điều khiến của cốt truyện.

Thẩm Ngôn bị chế giễu vì cách ăn mặc không phù hợp trong bữa tiệc khiến Thẩm gia cảm thấy rất mất mặt. Họ cho rằng Thẩm Ngôn cố tình làm vậy để bày tỏ sự phản đối và bất mãn với họ, mà Thẩm Ngôn lại là người có tính thờ ơ và không thèm quan tâm chuyện gì, căn bản không thèm giải thích, khiến người của Thẩm gia càng thêm chán ghét cô.

Thẩm Ưu giả vờ bối rối, khẽ cau mày, bất mãn nói: “Được rồi được rồi, mọi người bớt nói mấy câu đi, dù gì Thẩm Ngôn cũng là chị gái của tôi, nếu mọi người nói xấu cô ấy, chính là đang nói xấu Thẩm gia chúng tôi!”

Nhìn như họ đang bảo vệ Thẩm Ngôn, nhưng đối với những lời châm chọc Thẩm Ngôn, nghi ngờ Thẩm Ngôn là con gái riêng, lại không thèm làm sáng tỏ, ngược lại giống như họ đang ngầm thừa nhận đó là sự thật.

Chậc chậc chậc, đúng là con người, lắm chuyện thật.

Nhưng đây không phải là ý định ban đầu của Thẩm Ưu, cô tạm thời vẫn chưa thể thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện.

Mấy ngày trước, cô đột nhiên thức tỉnh sau khi bị trói buộc với hệ thống ăn dưa! Cô phát hiện bản thân thực ra đang sống trong một quyển sách, mà bản thân lại là một nữ phụ độc ác, ngu xuẩn ngốc nghếch, là thiên kim giả tu hú chiếm tổ!

Trong cốt truyện, do sủng ái Thẩm Ưu nên người Thẩm gia không ai ngoại lệ, tất cả đều lấy được kịch bản pháo hôi, trở thành bàn đạp để thiên kim thật dấn thân vào con đường sảng văn vả mặt.

Mặc dù Thẩm Ưu đã thức tỉnh nhờ sự trợ giúp của hệ thống, nhưng cô cũng chưa thật sự thức tỉnh hoàn toàn.

Haha, vì thiết kế nhân vật hỏng rồi!

Trừ khi thu thập được một trăm vạn giá trị trà xanh, nếu không cô sẽ phải tiếp tục tìm đường chết, đến khi cả gia đình đều bị đưa vào con đường pháo hôi.

Sau nhiều lần thử nôn ra m.á.u theo thiết kế nhân vật, Thẩm Ưu đã có kinh nghiệm, cẩn trọng đóng vai nữ phụ độc ác vừa ngu xuẩn vừa ngốc nghếch.

Vừa rồi hệ thống đột nhiên thông báo cho cô biết xuất hiện bug, cần được tiến hành sửa chữa, cô được yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ bình thường, nhưng thiết lập nhân vật của cô vẫn tạm thời bị hỏng, sau đó nó tiến vào trạng thái ngủ đông, không quên lưu lại cho cô bách khoa toàn thư ăn dưa.

Liếc mắt, cô thoáng thấy bóng dáng quen thuộc đang cầm ly rượu, giả vờ “đi ngang qua” họ như không có chuyện gì xảy ra. Thẩm Ưu biết, đó là người đến đưa kinh nghiệm cho thiên kim thật.

Ngô Giai Văn trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, như muốn tìm chủ đề nói chuyện cùng bọn họ: "Em họ, các em đang nói gì vậy?"

Cô gái gần Thẩm Ưu nhất lên tiếng trước, như sợ người khác không nghe thấy, lớn tiếng nói: “Đương nhiên là đang nói về đứa con gái riêng hèn hạ nào đó đang âm thầm chửi bới Ưu Ưu rồi!”

Xoạt.

Đôi mắt Thẩm Ngôn lạnh lùng lướt qua,.

Thẩm Ưu giả vờ như không nhìn thấy, nhưng lông tơ đã dựng đứng lên.

Ngô Giai Văn giả vờ ngạc nhiên, như buột miệng nói: "A, em họ, em vẫn chưa nói với mọi người thực ra em họ Thẩm Ngôn mới là thiên kim thật của Thẩm gia sao?"

Câu nói này như một hòn đá khuấy động ngàn sóng.

Cô gái đứng gần Thẩm Ưu nhất trợn tròn mắt, khó tin nhìn Thẩm Ưu: "Ưu Ưu, lời cô ấy nói không phải sự thật đúng không?! Cô không phải là con gái của Thẩm gia sao?!"

Giọng cô ta rất to, mọi người có mặt đều bình tĩnh vểnh tai lên nghe ngóng.

Sau khi "vô tình" công khai sự thật, Ngô Giai Văn như nhận ra bản thân đã lỡ miệng, vội vàng đưa tay lên che miệng mình, hạ giọng như muốn bịt tai lại, áy náy nhìn về phía Thẩm Ưu: "Em họ, chị không có cố ý nói ra đâu, em tuyệt đối đừng tức giận.”

Câu nói có vẻ như đang cầu xin Thẩm Ưu đừng tức giận, nhưng thực ra lại tước đi cơ hội phủ nhận “sự thật” trước mặt mọi người của Thẩm Ưu.

Nếu không phải tính cách nhân vật không cho phép, bây giờ Thẩm Ưu đã trợn mắt nhìn cô ta rồi.

Trong mắt mọi người, đột nhiên Thẩm Ưu sắc mặt tái nhợt, im lặng như đang sợ hãi, điều này như chứng tỏ lời Ngô Giai Văn nói là sự thật.
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 2: Chương 1.2: Chậc chậc, đúng là một quả dưa lớn!



Không phải Thẩm Ưu không muốn nói, mà bởi vì cốt truyện không cho phép.

"Trời ạ, Thẩm Ưu vậy mà là thiên kim giả!"

“Đối xử với một đứa con gái không cùng huyết thống như bảo bối, lại không thèm hỏi thăm con gái ruột lấy một câu, có phải đầu óc người Thẩm gia có vấn đề rồi không?”

Những lời nhận xét gay gắt ùa vào tai Thẩm Ưu, nhưng cô lại đang đắm chìm trong việc đọc bách khoa toàn thư ăn dưa.

Cách đó không xa, một thanh niên tóc xanh lộ ra vẻ mặt hả hê, lấy ra một chiếc loa phát thanh không biết lôi từ đâu đến, hô to về phía Thẩm Ưu: “Thẩm Ưu, đồ giả mạo, cô mau lăn tới đây dập đầu xin lỗi tôi ngay!”

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, Thẩm Ưu cũng lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn anh ta.

Một giây sau, giọng nói trong trẻo của Thẩm Ưu đột nhiên vang lên trong đầu những người xung quanh.

【Người này trông quen quen, từ từ để nhớ xem nào. 】

【A! Hóa ra anh ta là Tôn Uy Ninh, con trai của chủ tịch công ty dược Tôn thị! Lần trước nhìn thấy anh ta dẫn đầu mấy tên côn đồ đi bắt nạt người khác, thuận tay báo cảnh sát, không ngờ lại bị anh ta ghi thù. 】

Mọi người nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng cô ấy không mở miệng, sao họ lại có thể nghe thấy giọng của cô ấy chứ?

Thanh niên tóc xanh dụi mắt, ngoáy lỗ tai, không biết là mình bị ảo giác hay nghe nhầm.

【Hahaha, chẳng trách màu tóc của anh ta thay đổi nhanh như vậy, lần trước là màu vàng, hôm nay lại chuyển sang màu xanh. Thì ra là anh ta bị trọc, từ đầu đến cuối đều là đội tóc giả! 】

! ! !

Mọi người không khỏi kinh hãi, ánh mắt không tự chủ nhìn lên đầu thanh niên.

Tuổi còn trẻ sao đã bị trọc rồi?

【Anh ta thảm thật đấy! Chưa thành niên đã bắt đầu rụng tóc, sau này trưởng thành tóc lại không mọc được nữa, thế nên anh ta chỉ có thể dựa vào tóc giả để duy trì hình tượng của mình! 】

"Thẩm Ưu, cô câm miệng lại cho tôi!"

Mặt Tôn Uy Ninh lúc đỏ lúc xanh, càng ngày càng đen, hai tay anh ta nắm chặt thành nắm đấm, tức giận lao về phía Thẩm Ưu.

Xú nha đầu không biết sống chết! Sao cô ta lại biết được những chuyện này chứ?!

Không biết là bị ai đẩy, Tôn Uy Ninh còn chưa kịp lao tới chỗ Thẩm Ưu đã ngã sấp mặt xuống đất, bộ tóc giả cùng không còn vững chắc, rơi ra khỏi đỉnh đầu nhẵn nhụi của anh ta.

"Oa…"

Thế mà anh ta lại thực sự bị trọc!

Dưới cái nhìn kinh ngạc của hàng trăm con mắt, Tôn Uy Ninh trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mọi người đều thở dài, chỉ có mình Thẩm Ưu là không hiểu chuyện gì.

【Kỳ lạ, mình có nói gì đâu. Sao Tôn Uy Ninh lại bảo mình câm miệng? Đội tóc giả còn liều lĩnh như vậy, bây giờ mọi người đều nhìn thấy cái đầu trọc của anh rồi! Đúng là đáng đời! 】

Một người đàn ông trung niên mặc vest đắt tiền chen vào từ đám đông, ngồi xổm xuống kiểm tra Tôn Uy Ninh, gọi một cuộc điện thoại. Một lát sau có mấy người xuất hiện, đến khiêng anh ta đi.

Lúc này, sự chú ý của mọi người gần như đều bị Thẩm Ưu và Tôn Uy Ninh thu hút, hoàn toàn không chú ý đến mấy người đang im lặng quan sát trên tầng hai.

Chàng trai với mái tóc bạc nổi bật nhìn người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng bên cạnh, cười nói: “Sao trước đây tôi không nhận ra vị hôn thê nhỏ của cậu lại thú vị như vậy nhỉ?”

Những tia ánh sáng nhỏ chiếu lên người anh ta, ánh sáng và bóng tối cắt đường nét khuôn mặt anh ta thành hai mảnh, chỉ nhìn thấy khóe môi anh ta nhếch lên, nhưng lại không rõ rốt cuộc trong mắt anh ta thực sự có mấy phần ý cười.

Thấy người đàn ông không để ý đến mình, chàng trai ủ rũ liếc nhìn người đàn ông trung niên, nhíu mày: "Hình như cô ấy đang gặp rắc rối. Với tư cách là vị hôn phu, cậu không định anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Người đàn ông mặc vest, đi giày da ngay từ lúc đầu đến giờ đều thờ ơ lạnh nhạt, anh ta chỉ cau mày, nói một cách hờ hững: "Tạ Trần Hiêu, cậu nói nhiều quá."

Người đàn ông trung niên nhìn Thẩm Ưu với vẻ mặt u ám.

“Cô gái, bố mẹ cô không dạy cô lời gì nên nói, lời gì không nên nói sao?!”

Thẩm Ưu lộ vẻ đáng thương: “Tôi không hiểu ngài đang nói gì hết.”

【Oa! Hóa ra ông ta là chủ tịch đại danh đỉnh đỉnh của công ty dược Tôn thị, Tôn Viễn Trung! 】

Người đàn ông trung niên im lặng cười khẩy.

Hừ, cô nghĩ tâng bốc tôi sẽ có ích sao? Ngây thơ!

Cô đã khiến con trai tôi phải xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, tôi phải trút giận thay con trai tôi!

【Trời ạ... Chẳng lẽ bộ tóc giả màu xanh lá cây là Tôn Uy Ninh đội cho cha của mình nhìn thấy sao? 】

Ừm? Có ý gì nhỉ?

Mọi người ngửi thấy mùi dưa lớn, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, họ vô thức nín thở.

【Không thể nào, Tôn Uy Ninh này đúng là một sinh vật đơn tế bào ngu xuẩn, theo logic mà nói, cho dù biết mình không phải là con ruột của Tôn Viễn Trung, anh ta cũng không nên mỉa mai cha của mình như vậy chứ! 】

?

Chậc chậc, đúng là một quả dưa lớn!

【Ai da, nhìn Tôn Viễn Trung gia tài bạc tỷ như vậy, nhưng kỳ thực cũng là một người đáng thương. Không chỉ có Tôn Uy Ninh, mà hai đứa con còn lại một trai một gái cũng không có quan hệ huyết thống với ông ta! 】

Nghe vậy, Tôn Viễn Trung như ngã quỵ xuống đất.

Cái gì?! Ý của cô ấy là, không có đứa con nào vợ ông ta đẻ ra là con của ông ta sao?!

May mắn, may mắn ông ta vẫn còn...
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 3: Chương 2.1: Cô ta cũng là một người trong sáng khi lớn lên



Tôn Viễn Trung còn chưa kịp suy nghĩ xong thì lại nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu——

【Ngay cả tình nhân mà Tôn Viễn Trung nuôi ở bên ngoài luôn miệng nói muốn sinh con cho ông ta, cũng là con trai của cô ta với em trai ông ta! Họ chẳng qua chỉ muốn dùng đứa con ngoài giá thú này để được chia tài sản của Tôn Viễn Trung thôi!】

Mọi người há hốc mồm vì sốc, liên tiếp lùi lại.

Cái này, loại dưa lớn liên hoàn này, bọn họ có thể nghe được sao?

Mặc dù mọi người ở đây đều có mối quan hệ không rõ ràng ngoài gia đình, nhưng vẫn hiếm có một người đàn ông nào oan ức lớn như Tôn Viễn Trung.

Tôn Viễn Trung giận đến mức đầu bốc khói, huyết áp tăng cao. Lúc này trong đám người, một cô gái trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện. Cô gái chạy đến bên Tôn Viễn Trung, kéo cánh tay của ông ta, hung tợn trừng Thẩm Ưu một cái, sau đó tức giận nói với Tôn Viễn Trung: "Cha! Người đừng tin mấy lời nói nhảm của cô ta! Cô ta chỉ là một con trà xanh c.h.ế.t tiệt, vì thân phận thiên kim giả bị bại lộ, cô ta mới không muốn nhìn thấy gia đình chúng ta sống tốt!"

Thẩm Ưu đột nhiên bị mắng:? ? ?

【Mặc dù tôi thật sự là thiên kim giả, cũng đúng là trà xanh c.h.ế.t tiệt, nhưng không phải là tôi chưa nói gì sao? 】

Mọi người nghe xong đều im lặng cúi đầu, nghĩ thầm: Những gì nên nói, không nên nói cô đều đã nói hết rồi còn đâu.

Ở tầng hai, Tạ Trần Hiêu nghe được suy nghĩ của Thẩm Ưu cũng không khỏi bật cười.

Lần đầu tiên thấy có người thẳng thắn thừa nhận mình là trà xanh c.h.ế.t tiệt, đúng là thú vị.

【Suýt chút nữa thì quên mất Tôn Thanh Ninh cũng có mặt tại bữa tiệc, nhưng cũng không thể trách mình không nhớ ra, vừa rồi Tôn Uy Ninh bất tỉnh, cũng không thấy cô ấy đi ra lo lắng hỏi thăm, tốt xấu gì hai người họ cũng là anh em cùng mẹ khác cha.】

Hả? ?

Cùng mẹ khác cha??

Vẫn chưa ăn xong quả dưa này à? !

Mọi người đều im lặng vểnh tai lên, chỉ sợ bỏ sót chi tiết nào đó.

Tôn Viễn Trung mãi mới ổn định được huyết áp lại lần nữa tăng lên. Ông tự nhủ không được nghe cô bịa đặt, nhưng vẫn không nhịn nhìn về phía Thẩm Ưu.

【Vợ của Tôn Viễn Trung thực sự là một nhân tài. Đầu tiên là mang thai con của mối tình đầu bạch nguyệt quang trước khi kết hôn, thừa dịp không nhận biết được thời gian mang thai, đến tìm Tôn Viễn Trung đổ vỏ. Sau khi kết hôn, lại vì Tôn Viễn Trung bận rộn với công việc, luôn đi công tác nên cô đơn không chịu nổi, lén lút quan hệ với quản gia, còn sinh cho quản gia một đứa con gái! 】

【Thì ra mỗi lần Tôn Viễn Trung đi công tác về cũng sẽ cùng vợ giao lưu thân mật, việc mang thai cũng thuận theo đó trở thành chuyện đương nhiên, cũng khó trách khiến ông ta không nghi ngờ gì.】

Nghe vậy, không chỉ sắc mặt Tôn Viễn Trung trở nên xấu xí mà ngay cả Tôn Thanh Ninh cũng như bị sét đánh.

Không thể nào! Lời Thẩm Ưu nói có ý gì chứ? Có phải ý cô ấy nói, cô là con của mẹ và quản gia sinh ra không?!

Hoàn toàn không thể! Cô là trưởng nữ cao quý của Tôn gia, sao có thể là con của một tên hầu hèn mọn được chứ?!

Cô nhớ rằng quản gia luôn nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, cũng luôn đối xử với cô tốt hơn những người anh em khác, Tôn Thanh Ninh cũng từng tò mò hỏi mẹ, nhưng mẹ chỉ xoa đầu cô và nói: Bởi vì con rất đáng yêu.

Mẹ cô khi nói điều này với cô không có lấy một điểm chột dạ, nên Tôn Thanh Ninh mới tin tưởng không chút nghi ngờ.

Thế nhưng, bây giờ trước mặt cô lại có một lý do thuyết phục hơn!

Lỡ như quản gia đối xử tốt với cô vì biết cô là con gái mình thì sao?!
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 4: Chương 2.2: Cô ta cũng là một người trong sáng khi lớn lên



Tôn Thanh Ninh không ngừng lắc đầu, nhưng sâu trong lòng có một thanh âm nói với cô: Đó là sự thật, tất cả những gì Thẩm Ưu nói đều là sự thật.

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, lại chợt nhận ra Tôn Viễn Trung vốn cho cô ôm cánh tay mình, đã không biết từ lúc nào rút tay lại, tim cô đập thình thịch, cô khó tin nhìn ông, buột miệng nói: “Cha..."

Lúc Tôn Viễn Trung vừa đến dự tiệc, cùng trò chuyện nâng cốc với những người khác, rất hăng hái, mà mới chỉ chưa đầy hai tiếng đồng hồ, nhưng ông lại dường như đã già đi cả chục tuổi.

Như không nghe thấy giọng nói của Tôn Thanh Ninh, ông hất tay cô ra, tức giận bỏ đi mà không thèm nói lời nào.

Thẩm Ưu chớp mắt ngơ ngác.

【Ủa, tại sao Tôn Viễn Trung lại rời đi rồi? Không phải vừa rồi ông ta còn muốn tìm mình tính sổ sao? 】

Tôn Thanh Ninh che lấy bàn tay bị thương, nghe vậy đột nhiên quay mặt lại, tức giận lao tới chỗ Thẩm Ưu, giơ tay muốn tát cô.

Cô muốn đập nát miệng của Thẩm Ưu! Để cô ta không bao giờ dám nói nhảm nữa!

Tuy nhiên, Thẩm Ưu sớm đã có phòng bị, ngay lúc cô ta ra tay, Thẩm Ưu nhanh chóng trốn đằng sau lưng người đang đứng cạnh cô, Ngô Giai Văn, theo âm thanh của tiếng tát, một dấu bàn tay màu đỏ đã xuất hiện trên má trái của Ngô Giai Văn.

"A!!!"

Ngô Giai Văn che mặt, phát ra tiếng nổ đùng đoàng.

Không ngờ lại đánh nhầm người, Tôn Thanh Ninh choáng váng.

Hai người nhìn nhau, đồng loạt trừng mắt với Thẩm Ưu, lại thấy cô đang kinh ngạc che miệng nói: "Trời ơi, chị họ, chị không sao chứ? Tôn Thanh Ninh, cô thật quá đáng, cho dù tâm trạng không tốt, cô cũng không thể vô cớ mà đánh chị họ của tôi để trút giận chứ, chị họ của tôi không phải là bao cát của cô!"

【Mọi chuyện đang bình thường, sao Tôn Thanh Ninh lại đột nhiên phát điên chứ? Chẳng lẽ cô ta muốn trút giận cho người anh cùng mẹ khác cha? Nhưng Tôn Uy Ninh tự mình ngã xuống, có quan hệ gì với mình chứ?】

Cái tát này Tôn Thanh Ninh đánh vào mặt Ngô Giai Văn, cô ta định đánh Thẩm Ưu thêm lần nữa, nhưng chưa kịp làm gì đã bị vệ sĩ lao tới lôi đi.

Cô ta tức muốn nổ tung rồi!

Thẩm Ưu nói mấy câu đã khiến cha cô nghi ngờ mối quan hệ huyết thống giữa họ, cũng không thèm chịu trách nhiệm, lại còn giả vờ vô tội nói chuyện không liên quan đến cô ta!

Khi nghĩ đến ánh mắt Tôn Viễn Trung nhìn cô trước khi rời đi, tay chân Tôn Thanh Ninh lại lạnh ngắt, oán hận đối với Thẩm Ưu càng tăng thêm.

Thẩm Ưu, đồ tiện nhân này! Từ nhỏ đến lớn đều làm người ta chán ghét!

Nhìn Tôn Thanh Ninh vẻ mặt hung dữ, Thẩm Ưu đang đứng ở khu vực an toàn tiếp tục cảm khái thở dài về những quả dưa mà mình vừa “được ăn” trong bách khoa toàn thư.

【Nói mới nhớ, Tôn Thanh Ninh tuy không phải con gái ruột của Tôn Viễn Trung nhưng vẫn là một người trong sáng khi lớn lên.】

【Tôn Thanh Ninh một mực khoe khoang có bạn trai là ngôi sao lớn, tiêu hết tiền bạc cho người đàn ông này, thậm chí còn khép nép cầu xin cha mình giúp bạn trai tìm kiếm tài nguyên, nhưng cô lại không biết bản thân chỉ là một con cá nhỏ trong ao cá to đùng nhà người ta. 】

Nhìn thấy ánh mắt thông cảm của Thẩm Ưu, đột nhiên da đầu Tôn Thanh Ninh tê dại.

【Những ngôi sao lớn đúng là bậc thầy quản lý thời gian. Họ cùng lúc nói chuyện với một số phú bà, đồng thời tán tỉnh những cô gái xinh đẹp khi họ đang quay phim, đôi khi là các nhiếp ảnh gia khi họ chụp ảnh cho tạp chí, và thậm chí cả những nữ đạo diễn có sức hấp dẫn cũng không tha. Điều kỳ quái hơn nữa là anh ta còn ở cùng bạn thân của Tôn Ninh Thanh! Chậc chậc chậc, bẩn quá!】

Vô lý! Bạn trai yêu cô và tận tâm như vậy, sao anh ta có thể là Hải Vương chứ?!

Tôn Thanh Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Câm miệng!"

Thẩm Ưu dùng tay kéo khóa miệng, biểu thị cô căn bản không có ở mồm nói chuyện.

【Tôn Thanh Ninh đúng là não yêu đương. Bạn thân và bạn trai cô ấy nhiều lần cùng lúc bị ốm, vậy mà cô ấy lại không nghi ngờ gì cả. Haiz, nghĩ thôi mình đã có thể thấy nón xanh cao chót vót trên đầu Tôn Ninh Thanh rồi!】
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 5: Chương 3: Dưa còn chưa ăn xong mà



Thẩm Ưu đang lật xem bách khoa toàn thư ăn dưa thì chợt nghe thấy giọng nói của mẹ, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Ưu Ưu!"

Mẹ Thẩm đi tới trước mặt cô, sắc mặt có chút kỳ quái, nói với cô: "Ưu Ưu, mẹ đột nhiên cảm thấy không thoải mái, con có thể về nhà nghỉ ngơi cùng mẹ được không?"

Vừa nói, mẹ Thẩm vừa để lộ ra vẻ mặt yếu ớt, đưa tay đặt trên vào trái tim mình.

Thẩm Ưu thấy vậy vội vàng tiến lên nắm tay bà, sau đó đi theo bà ra khỏi phòng tiệc, nhưng trước khi rời đi, cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn lại: “Cha và chị đâu ạ? Họ không cùng về nhà với chúng ta sao? "

Mẹ Thẩm cười nhẹ: “Cha con còn có việc phải làm, lát nữa sẽ đưa chị gái về nhà sau.”

Nhìn thấy Thẩm Ưu đột nhiên rời đi cùng mẹ Thẩm, mọi người trừng to mắt.

Này, dưa còn chưa ăn xong, sao lại bỏ đi rồi?

Sao bạn thân và bạn trai của cô ấy bị cảm cùng lúc lại có vấn đề? Nói rõ ràng một chút đi!

Trên xe, mẹ Thẩm liên tục siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Ưu, trông cực kì lo lắng.

Bà nằm mơ cũng không nghĩ tới, việc nghe thấy giọng nói của người khác sẽ xảy ra trong thực tế, nhưng bây giờ điều đó đã thực sự xảy ra với Thẩm Ưu, hơn nữa không chỉ một người có thể nghe thấy.

Lúc mới lên xe, bà muốn trực tiếp hỏi Thẩm Ưu, nhưng sau khi mở miệng, bà phát hiện mình ngay cả viết hay đánh chữ trên điện thoại cũng không được. Dường như đang có một thế lực mạnh mẽ vô hình nào đó ngăn cản Thẩm Ưu biết mình bị đọc tâm.

Sau cuộc kiểm tra mà bà và chồng vừa thực hiện trong phòng tiệc, hiện tại đã xác định được phạm vi nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu là khoảng năm mươi mét. Tuy nhiên, họ phát hiện ra rằng không phải ai có mặt cũng có thể nghe được, ít nhất là trong số những người tham gia dự tiệc, có mấy người nói không nghe được, chỉ có thể nhờ người đứng cạnh thuật lại mới có thể ăn dưa.

Bà cũng không biết tại sao Thẩm Ưu lại biết được những bí mật chi tiết như vậy của Tôn gia.

Cha mẹ Thẩm lo lắng Thẩm Ưu sẽ xúc phạm mọi người nếu để cô tiếp tục ở lại phòng tiệc lâu hơn nên họ nhanh chóng tìm cớ đưa cô rời đi.

"Mẹ, mẹ còn cảm thấy khó chịu không? Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé?"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con gái, trong lòng mẹ Thẩm ấm áp mỉm cười, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu——

【Chắc không phải là dấu hiệu của bệnh ung thư v.ú chứ?】

Mẹ Thẩm sửng sốt.

Tại sao đứa trẻ này lại nghĩ mình bị ung thư v.ú chứ?

【Nhưng thời gian hình như có chút không đúng, dựa theo trình tự, hai năm sau cha phải nhập viện vì ung thư phổi, còn mẹ vì chuyện của cha và làm việc ở công ty quá sức nên mới bị ung thư vú!】

【Đúng vậy, mình chắc chắc không nhớ sai, có vẻ như mình suy nghĩ quá nhiều rồi!】

Thẩm Ưu cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng mẹ Thẩm nghe xong lại cảm thấy tim bà lỡ mất một nhịp.

Hai năm nữa chồng bà sẽ phải nhập viện vì ung thư phổi sao? Hơn nữa bà còn bị ung thư vú?

Cha Thẩm có thói quen hút thuốc nên bị ung thư phổi cũng không phải chuyện gì khó nói, nhưng cho dù ông có ở trong bệnh viện, không phải còn có con trai cả của bà sao? Công ty sẽ xảy ra chuyện lớn gì mà khiến bà phải làm việc vất vả đến mức bị bệnh ung thư chứ?

Xét theo những gì cô “nói” về Tôn gia trong bữa tiệc, giọng điệu Thẩm Ưu khẳng định, tuyệt đối chắc chắn là sự thật.

Thay vì khám phá nguyên nhân khiến Thẩm Ưu có khả năng đoán trước tương lai, mẹ Thẩm lại nóng lòng muốn biết chi tiết về chồng bà và công ty Thẩm gia hơn.

Mẹ Thẩm vểnh tai lên, lại không nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu nữa, có lẽ cô không còn nghĩ đến những chuyện này nữa.

Sao có thể như vậy chứ?!

Bà há hốc mồm, muốn hỏi thẳng, nhưng cũng giống như chuyện muốn nói với Thẩm Ưu về việc cô bị đọc tâm, lại không phát ra được âm thanh nào.
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 6: Chương 4.1: Thật sự nghĩ cô là đứa ngốc dễ bị khống chế sao



Thẩm Ưu không biết mẹ Thẩm chỉ vì vài tiếng lòng của cô mà trở nên lo lắng, sau khi trở về biệt thự Thẩm gia, cô trở về phòng thay quần áo, sau đó nằm trên giường nghịch điện thoại di động một lúc.

Trên bữa tiệc cô chưa ăn được bao nhiêu đã bị mẹ Thẩm mang về, Thẩm Ưu đói bụng, đứng dậy đi đến phòng bếp.

Đèn trong bếp vẫn sáng, Thẩm Ưu ngửi thấy mùi súp gà thơm phức, tưởng là bảo mẫu đang nấu súp, không ngờ, khi cô đi theo mùi hương tới nơi, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc khác.

"Dì?"

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Ưu, người phụ nữ đang cầm nắp nồi khựng lại, sau đó tắt lửa, quay người lại với vẻ mặt ngượng ngùng: “Là Ưu Ưu à, dì nghe nói con và mẹ về sớm, đoán có lẽ con chưa ăn no nên dì đã đặc biệt nấu canh gà cho con, đang định bưng cho con một bát thì con lại tới rồi.”

"Trời ạ, dì, dì đối với con thật tốt."

Thẩm Ưu thuận miệng nói một câu qua loa, lặng lẽ bĩu môi khi người phụ nữ không để ý.

Hai mẹ con dì ta chưa bao giờ lịch sự kể từ khi họ chuyển đến Thẩm gia. Khi ra lệnh cho người hầu phục vụ, họ coi đó là chuyện đương nhiên. Họ chỉ hận không thể sống như một hoàng đế, thậm chí còn không cần phải mặc quần áo, sao có thể chủ động vào bếp nấu canh chứ?

Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo thì chắc chắn là đạo chích.

Thẩm Ưu đi tới trước mặt người phụ nữ, nhìn nồi canh gà vàng óng, cười nói: “Hôm nay con mới biết dì cũng có thể nấu canh đó.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt người phụ nữ cứng đờ.

Tại sao nghe câu này có vẻ hơi lạ?

Nhưng câu “Thơm quá” tiếp theo của Thẩm Ưu nhanh chóng xua tan sự nghi ngờ của dì ta.

Không có khả năng, Thẩm Ưu chẳng qua chỉ là một cô gái ngốc nghếch không hiểu gì cả, sao có năng lực đối đầu với dì ta chứ?

Nghĩ đến đây, người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm, thân mật ôm lấy cánh tay của Thẩm Ưu, “Ưu Ưu, dì rất yêu quý con, con có thể làm một việc nhỏ cho dì được không?”

Quả nhiên là có việc.

Thẩm Ưu chớp chớp mắt, như không phát giác ra sự tính toán trong mắt người phụ nữ, hỏi: "Chuyện nhỏ gì vậy ạ?"

“Con biết đấy, kết quả thi đại học của chị họ con không được khả quan lắm, nhưng con bé rất muốn vào Đại học W…”

Người phụ nữ còn chưa nói xong, Thẩm Ưu đã đoán được “chuyện nhỏ” mà dì ta muốn nói là gì.

Dì ta thực sự nghĩ cô là một kẻ ngốc dễ dàng bị thao túng sao.

Thẩm Ưu mỉm cười ngắt lời dì ta: “Dì thân yêu, chắc không phải dì muốn con tìm cách đưa chị họ vào Đại học W chứ?”

“Đương nhiên không thể dựa vào con, nhưng con có thể nhờ cha con giúp tìm mối quan hệ,” Dì ta nói với giọng như thể đó là điều hiển nhiên, “Cha con là một doanh nhân lớn, muốn mối quan hệ gì mà chẳng có chứ? Ông ấy muốn nhét con gái dì vào đại học không phải chỉ cần một câu nói sao?”

Nụ cười của Thẩm Ưu không thay đổi, tò mò hỏi lại: “Vậy sao dì không trực tiếp đi nói với cha con?”

"..."

Nếu không phải bị từ chối, dì ta còn phải đi đường vòng tìm Thẩm Ưu giúp đỡ sao!

Nhưng ở trước mặt Thẩm Ưu, dì ta nhất định sẽ không nói ra sự thật, chỉ mỉm cười rồi nói: "Đương nhiên là bởi vì cha con thương con nhất rồi!"

Thẩm Ưu thích nghe những lời tử tế như vậy, dù sao dì ta cũng đã tâng bốc như vậy rồi, có phải Thẩm Ưu nên vui vẻ đồng ý không?
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 7: Chương 4.2: Thật sự nghĩ cô là đứa ngốc dễ bị khống chế sao



“Dù sao đại học W ít nhất cùng được xếp vào top 10 toàn quốc,” Thẩm Ưu trầm ngâm, nói ra những lời đau lòng nhất với vẻ mặt vô tội: “Điểm của chị họ… Nếu con nhớ không lầm, để vào được không phải quá sức rồi sao?"

Nghe có vẻ như đang chế nhạo con gái dì ta, nhưng vẻ mặt của cô lại trông ngây thơ vô số tội, như thể chỉ là hỏi vì có chút không hiểu.

Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi, dì ta cảm thấy muốn mắng nhưng không biết có nên mắng hay không.

Trong lòng Thẩm Ưu cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn như đang nghĩ đến Ngô Giai Văn, “Cho dù chị họ thật sự vào được Đại học W, nhưng chị ấy có thể thành công tốt nghiệp và lấy được bằng cấp không?”

Người phụ nữ nghe vậy lập tức thẹn quá hóa giận: “Con có ý gì chứ? Chẳng qua kì thi đại học vừa rồi con gái dì phát huy không được tốt, cũng không phải là không có năng lực thi đậu Đại học W!"

“Ồ,” Thẩm Ưu dù bị mắng cũng không hề tức giận, cô gật đầu chân thành nói: “Vậy dì để chị họ học lại một năm, sau đó tự mình thi đậu Đại học W không phải được rồi sao? Như vậy có thể chứng minh thực lực của chị ấy, cũng không phải sợ bị chê vào đại học bằng cửa sau ”.

Nghe cô nói chuyện nửa ngày, người phụ nữ cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, sắc mặt dì ta đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, giọng nói trầm xuống: "Thẩm Ưu, cô nói nhiều như vậy, là không muốn giúp đỡ đúng không?!"

Thẩm Ưu mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Phải mất rất lâu dì ta mới nhận ra, hóa ra dì ta cũng ngu ngốc như con gái mình.

"Dì, con khuyên dì lúc không có việc gì để làm thì lên mạng nâng cao kiến thức đi. Nếu không, chúng ta sẽ rất xấu hổ khi ở bên ngoài bị cười nhạo vì thiếu hiểu biết đấy."

Không nghĩ tới đứa ngốc vốn dễ dàng bị khống chế ngày trước, hôm nay lại như ngộ ra, dám ngạo mạn lớn giọng trước mặt người lớn: “Một tiểu tạp chủng không biết ai sinh ra như mày, sao dám cười nhạo tao chứ?”

Nhìn thấy Thẩm Ưu chuẩn bị rời đi, người phụ nữ đưa tay nắm lấy cánh tay cô, móng tay đ.â.m vào làn da mềm mại khiến Thẩm Ưu đau đến mức suýt bật khóc.

Dì ta ở Thẩm gia nhiều năm như vậy, từ lâu đã quen với việc người khác phải nghe lời. Bây giờ thái độ của Thẩm Ưu đã hoàn toàn thay đổi, dì ta làm sao có thể chịu đựng được chứ?

Sắc mặt người phụ nữ méo mó vì bị cự tuyệt và tức giận: “Hôm nay tao sẽ thay mặt cha mẹ giáo dục mày tử tế, để sau này mày biết phải kính trọng người lớn tuổi!”

Bộp, bộp, bộp.

Hai người nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy Thẩm Ngôn đang đứng ở cửa bếp, như cười như không vỗ tay.

A, bọn họ trở về từ khi nào vậy?

Thẩm Ưu như nhìn thấy vị cứu tinh, trong tiềm thức muốn nhờ giúp đỡ, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức nhớ đến thiết lập nhân vật c.h.ế.t tiệt đó.

Theo thiết lập nhân vật của "Thẩm Ưu", cô ấy dù có c.h.ế.t cũng sẽ không bao giờ cúi đầu cầu cứu trước Thẩm Ngôn.

Nhưng cho dù cô có mở miệng, nghĩ đến sự chán ghét Thẩm Ngôn dành mình, chắc chắn cũng sẽ không muốn giúp.

Cảnh nôn ra m.á.u hiện lên trong đầu cô, Thẩm Ưu đành phải quay mặt đi, giả vờ như không thấy Thẩm Ngôn.

Nhưng Thẩm Ngôn lại nghe thấy tiếng lòng khóc thút thít của cô——

【Ôi, tay mình đau quá!】

【Khi nào đoạn kịch bản này mới kết thúc chứ?】

【Sẽ không phải vì chị không có trong phòng nên khung cảnh vẫn bất động chứ?】

【Chị, chị về phòng đợi dì mang súp gà tới tìm chị nhé! Đừng mắc kẹt ở đây nữa!】

Thẩm Ngôn hơi nhíu mày, bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt không thay đổi, không có dáng vẻ gì là nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu.

Kịch bản? Cảnh?

Cô vốn cho rằng Thẩm Ưu là vô tình biết được bí mật của người Tôn gia, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ cô ấy có năng lực tiên tri nào đó, hơn nữa còn biết nhiều hơn những gì cô mong đợi.

Thẩm Ngôn lạnh lùng nói: "Thả con bé ra."

Ánh mắt cô sắc bén, lời nói đầy uy h**p, khiến người phụ nữ vô thức buông tay Thẩm Ưu ra, Thẩm Ưu không kịp kinh ngạc, vội vàng trốn ra xa.

Khi dì ta phản ứng lại, hai người đã sớm đi rồi.
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 8: Chương 5: Nhà ai mà người tốt lại thỉnh thoảng đi ăn trộm đồ của người thân chứ?



“Em sẽ không bao giờ biết ơn chị đâu!”

Sau khi buông ra câu này một cách làu bàu, Thẩm Ưu liền đóng sầm cửa ngay trước mặt cô.

Phòng của Thẩm Ưu ngay cạnh phòng cô, nhưng trước khi cô kịp mở cửa vào phòng thì trong đầu đã vang lên tiếng lòng đầy tự ghét bỏ của Thẩm Ưu.

【Đáng ghét! Trên đời sao lại có người vô ơn, không biết điều như mình cơ chứ!】

Ra là trong lòng vẫn tự biết mình thế nào đấy chứ.

Thẩm Ngôn bất giác muốn cười.

Vừa vào phòng chưa bao lâu thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Một người phụ nữ mang theo khay thức ăn với bát canh gà bốc khói nghi ngút, đứng trước cửa.

Không ngờ lại đúng như cô dự đoán.

Thẩm Ngôn sắc mặt lạnh nhạt, không định cho bà ta vào, “Có chuyện gì?”

Người phụ nữ gượng gạo nở nụ cười: “Ngôn Ngôn à, đây là canh gà dì nấu riêng cho cháu đấy, mau nếm thử đi!”

Thẩm Ngôn không nhận khay, chỉ im lặng nhìn bà ta chăm chú.

“Ôi chao, cháu xem kìa,” dì họ bất đắc dĩ lắc đầu cười, “cháu không cần phải có ác cảm với dì như vậy đâu, thật ra dì đứng về phía cháu mà.”

“Ồ?”

Dì họ ra vẻ bất bình, như thể đang đòi lại công bằng cho cô: “Rõ ràng cháu mới là con gái ruột của nhà họ Thẩm, con nhỏ Thẩm Ưu đó dựa vào đâu mà vẫn ở đây hưởng phúc?”

“Ý dì là gì?”

“Dì có thể giúp cháu,” dì họ hạ giọng, giọng nói mang theo sự dụ dỗ, “chúng ta hợp sức, đuổi con bé đó ra khỏi nhà họ Thẩm.”

“Dì nói xong chưa?”

“…Gì cơ?”

Dì họ ngẩn ra, chỉ thấy Thẩm Ngôn ngáp một cái, mặt không biểu cảm nói: “Nói xong thì cút đi.”

“Thẩm Ngôn, đừng có không biết điều!”

Dì họ vốn đã bực vì Thẩm Ngôn lại đi giúp Thẩm Ưu, nay thấy cô từ chối hợp tác thì liền cười lạnh: “Thẩm Ưu chỉ là con nhỏ vô tâm vô phế, cháu tưởng lấy lòng nó là có thể sống yên ở nhà họ Thẩm sao? Hừ! Mơ đi!”

Vừa dứt lời, bà ta đột ngột ném khay canh về phía mặt Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn nhanh tay đóng sầm cửa lại, khay rơi xuống đất, bát sứ vỡ tan, canh văng đầy cửa và nền nhà.

Tiếng động như một tín hiệu, mọi người trong nhà nghe thấy liền lần lượt ra khỏi phòng.

Mẹ Thẩm khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em gái, em rể! Hai người phải phân xử cho chị!”

Dì họ vẻ mặt đầy tủi thân, không biết lấy từ đâu ra khăn tay, vừa lau nước mắt vừa nói: “Em thấy Ngôn Ngôn gầy quá, đặc biệt nấu canh gà mang lên cho nó, không ngờ nó không biết điều, còn ném đồ xuống đất!”

Thấy ba mẹ Thẩm có vẻ nghi ngờ, dì họ dừng lại một chút, liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Ưu: “Ưu Ưu cũng nhìn thấy hết rồi, nếu hai người không tin thì cứ hỏi nó!”

Thẩm Ưu mặt không đổi sắc: “Dì có lòng tốt mang canh cho chị, chắc chị không cẩn thận mới làm vỡ bát thôi, ba mẹ đừng giận chị ấy!”

Ngay giây sau, mọi người lại nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu—

【Không sao không sao! Không sao thì ăn Ô mai đi! Hành lang có gắn camera mà? Xem camera chẳng phải là rõ hết rồi sao!】

Nghe cũng có lý!

Mọi người như bừng tỉnh, quay sang nhìn Thẩm Ưu bằng ánh mắt khen ngợi.

Thẩm Ưu: ???

【Sao tự nhiên mọi người đều nhìn mình? Đừng nói là thật sự tin lời vớ vẩn mình nói nhé!】

Dì họ không nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu, thấy cô phối hợp như vậy thì như thể đã nhìn thấy cảnh Thẩm Ngôn bị đuổi ra khỏi nhà, trong lòng hớn hở.

Đúng là con ngốc này dễ sai khiến hơn!

Hừ, “con gái thật” gì chứ, chẳng qua là con bé quê mùa từ nông thôn lên thôi!

Không chịu nghe lời thì cứ đợi mà bị đuổi đi!

Nhưng cảnh tượng vợ chồng nhà họ Thẩm nổi trận lôi đình như bà ta mong đợi lại không xuất hiện.

Mẹ Thẩm: “Chúng ta đi xem camera đi.”

Thẩm Ưu: !

【Mẹ mà cũng nghĩ giống mình luôn, ăn ý quá trời!】

Dì họ sững người, vốn đã quen sống sung sướng trong nhà họ Thẩm nên không ngờ lại có chuyện camera, có chút hoảng loạn, vô thức nhìn về phía Vũ Giai Văn.

Vũ Giai Văn vội vàng đứng ra: “Dì ơi, xem camera là thừa rồi mà? Dù gì mọi người không tin dì, chẳng lẽ còn không tin lời chị họ Thẩm Ưu sao? Chị ấy tận mắt thấy mà!”

Đẩy cái nồi lên đầu Thẩm Ưu rồi đấy.

Thẩm Ưu lắc đầu, mặt vô tội: “Em không biết đâu.”

Cùng lúc đó, mọi người lại nghe được giọng cô vui sướng khi người khác gặp họa—

【Ha ha, sợ bị ba mẹ phát hiện chuyện dàn cảnh hãm hại chị, hoảng rồi phải không?】

【Lúc thì dụ dỗ tôi để ba giúp chị họ vào W Đại, không được lại đánh tôi, giờ còn hãm hại chị để đổ lên đầu tôi, muốn tôi gánh tội thay, đồ đàn bà xấu xa!】

Nghe đến chuyện W Đại, sắc mặt ba Thẩm lập tức sa sầm. Trước đó ông đã nói rõ với chị dâu rằng chuyện đó là trái luật, không thể làm, không ngờ bà ta lại dám nhắc đến trước mặt Ưu Ưu.

Nghe đến việc bà ta từng ra tay với Ưu Ưu, hai vợ chồng càng thêm tức giận.

Không ngờ Thẩm Ưu lại đột nhiên đổi lời, sắc mặt của Vũ Giai Văn và mẹ cô ta lập tức biến đổi, thấy sắc mặt u ám của ba mẹ Thẩm thì tim cũng trầm xuống, linh cảm chẳng lành.

【Thật không hiểu trước kia mình nghĩ gì mà tin mẹ con họ là người tốt. Nhà ai mà người tốt lại đi ăn trộm đồ của người thân chứ?】

Mẹ Thẩm: “…”

Bảo sao mà trang sức vàng bạc của bà cứ để trên bàn là mất, tưởng mình đãng trí, hóa ra là bị lấy trộm.

【Tay chân không sạch đã đành, lại còn bán tin nội bộ công ty cho người khác với giá cao, đúng là ăn cháo đá bát!】

Ba Thẩm: “…”

Không sai, ông tìm nội gián trong công ty mãi, không ngờ lại là “phòng giặc ngày đêm mà không ngờ kẻ trộm lại ở trong nhà”!

Hai vợ chồng không thèm nghe ngăn cản, trên đường đến phòng giám sát, nghe hết những tiếng lòng liên tiếp của Thẩm Ưu, sắc mặt càng lúc càng đen.

Chưa kịp xem camera, dì họ đã toát mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.

Bà ta ôm lấy chân mẹ Thẩm, vừa khóc vừa run lẩy bẩy: “Em gái! Chị nói thật! Thật ra cái bát là do chị không cẩn thận làm vỡ! Chị chỉ sợ mọi người trách nên không dám nhận! Là chị nhất thời hồ đồ! Em xem mặt mũi anh em nhà mình mà tha cho chị lần này đi!”

Thấy vậy, Vũ Giai Văn cũng khóc rống lên, “Nếu ba không mất sớm, mẹ con con đâu cần phải sống dựa vào người khác, mẹ cũng không đến mức vì làm vỡ cái bát mà sợ hãi đến thế!”

Mẹ Thẩm chỉ có một anh trai, hai anh em rất thân thiết, nhưng hơn mười năm trước anh cô đã mất trong tai nạn xe khi cứu cô, đó luôn là nỗi đau trong lòng cô.

Giờ thấy mẹ con họ khóc lóc kể về anh trai đã mất, lửa giận trong lòng mẹ Thẩm như bị dội nước lạnh, ngay lập tức dịu lại, chỉ còn lại đau lòng và áy náy.

Thẩm Ưu thở dài đầy tiếc nuối.

【Xong rồi xong rồi, nhắc đến cậu, mẹ thế nào cũng mềm lòng cho coi!】

【Đáng ghét! Các người cứ ỷ vào việc mẹ có lỗi với cậu mà tác oai tác quái ở nhà họ Thẩm! Nếu mẹ biết Vũ Giai Văn vốn không phải con ruột của cậu, nhất định sẽ không tha thứ cho các người nữa!】
 
Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi
Chương 9: Chương 6: Cậu mới là người bị oan ức nhât!



Mẹ Thẩm kinh ngạc trừng to mắt, gần như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Bà vô thức quay đầu nhìn chồng mình, cha Thẩm hơi cau mày, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc, hiển nhiên ông cũng nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu.

Ngô Giai Văn không phải là con gái ruột của anh trai bà?!

Vậy thì cô ta là con ai?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Hai người lập tức dỏng tai lên, muốn nghe thêm từ tiếng lòng của Thẩm Ưu để hiểu rõ hơn về thân thế của Ngô Giai Văn, nhưng cô lại không tiếp tục suy nghĩ về chuyện đó nữa, chỉ âm thầm thở dài trong lòng vì tiếc nuối không thể đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà họ Thẩm.

【Nói cho cùng, so với Tôn Viễn Trung, cậu mới chính là người bị oan ức nhất!】

Câu này là có ý gì?

Mẹ của Thẩm vốn nghĩ “Ngô Giai Văn không phải con ruột của anh trai mình” đã là cú sốc lớn nhất trong ngày hôm nay, nào ngờ câu tiếp theo của Thẩm Ưu lại như sét đánh ngang tai:

[Mẹ những năm qua chịu đựng đủ điều với chị dâu và cháu gái là vì cái c.h.ế.t của cậu. Mẹ cho rằng cậu c.h.ế.t vì cứu mẹ, nhưng không biết rằng—]

[Tai nạn xe năm đó hoàn toàn không phải tai nạn, mà là một vụ mưu sát có chủ ý!]

[Ngay từ đầu, bọn chúng đã nhắm đến cậu, nhưng sợ ra tay thất bại sẽ gây nghi ngờ, lại biết cậu rất thương em gái, chắc chắn sẽ không để cô ấy gặp chuyện, nên mới cố tình tạo ra hiện trường giả như thể chiếc xe say rượu kia nhắm vào mẹ vậy!]

Thẩm Ưu càng nghĩ càng tức, hận không thể tuôn hết những gì mình biết ra một lượt, nhưng lại bị ràng buộc bởi quy tắc của hệ thống, không thể hé một lời.

Mắt mẹ Thẩm tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã quỵ may mà cha Thẩm kịp thời đỡ lấy bà.

Chị dâu vẫn đang đắm chìm trong vai “người phụ nữ đau buồn”, không nhận ra không khí xung quanh đã thay đổi, còn vươn tay định kéo mẹ Thẩm:

“Em gái à, chị hứa là sau này sẽ không như vậy nữa. Em rộng lượng, tha thứ cho chị lần này đi?”

Ngay khi tay bà ta sắp chạm đến gấu váy mẹ Thẩm, mẹ Thẩm như né tránh một thứ rác rưởi bẩn thỉu, kéo tay chồng lùi lại vài bước.

Chị dâu hụt tay, đứng ngượng ngùng giữa không trung, gương mặt đầy nước mắt thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng và mơ hồ.

“Em gái, em rể, hai người...”

Câu chưa nói hết, sắc mặt mẹ Thẩm đã thay đổi, ngắt lời bà ta:

“Đừng gọi tôi là em gái!”

Sắc mặt chị dâu cũng thay đổi theo, vẻ buồn bã bên ngoài lập tức biến mất, đôi mắt tràn đầy tính toán ánh lên tia sắc lạnh, chất vấn:

“Em có thái độ gì đấy? Dù gì chị cũng là chị dâu của em! Chẳng lẽ bây giờ anh em không còn nữa, em liền không xem chị ra gì sao?!”

Mẹ Thẩm còn chưa kịp lên tiếng, vẻ hung hăng của chị dâu đã biến mất ngay, cứ như cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác. Bà ta lại bắt đầu rơi nước mắt, vừa lau vừa nghẹn ngào:

“Anh em đã mất nhiều năm rồi, chị vẫn luôn nhớ đến anh ấy, không những không tái giá mà còn vất vả một mình nuôi con gái khôn lớn, chị dễ dàng gì chứ?”

“Lúc còn sống, anh ấy thương em nhất, chuyện gì tốt cũng nghĩ đến em đầu tiên. Nếu không phải vì cứu em, sao anh ấy lại chết? Mẹ con chị sao lại phải sống nhờ nhà người khác?!”

Chị dâu thao thao bất tuyệt, mồm miệng lanh lợi hơn cả mấy bà hàng xóm chợ búa, luôn có thể kể lể sao cho hai mẹ con họ thành kẻ đáng thương, như thể nhà họ Thẩm bao năm nay toàn hành hạ họ vậy.

Thẩm Ưu nhìn khuôn mặt đáng ghét kia, chỉ hận không thể lao lên tát cho hai cái.

“Đủ rồi!”

Khi Thẩm Ưu tưởng mẹ sẽ lại mềm lòng, thì cha Thẩm không nhịn được nữa, gầm lên cắt ngang lời chị dâu.

“Hai người,” cha Thẩm đưa tay chỉ vào chị dâu, rồi lại chỉ sang Ngô Giai Văn, mặt đen lại:

“Lập tức cút ra khỏi nhà tôi!”

Hay lắm! Bố thật ngầu!

Thẩm Ưu âm thầm giơ ngón cái trong lòng.

Bình thường, chị dâu luôn mượn cái c.h.ế.t của anh trai để ép buộc đạo đức mẹ Thẩm, nhờ đó mà vơ vét được không ít lợi lộc – nhà, xe, cái gì cũng có phần.

Bà ta tưởng lần này cũng như trước, không chỉ có thể chối bỏ chuyện hãm hại Thẩm Ngôn mà còn kiếm chác thêm, nào ngờ lại bị cha Thẩm đuổi thẳng ra khỏi nhà?!

Chị dâu trừng lớn mắt, không dám tin:

“Cái gì? Anh muốn đuổi chúng tôi đi?!”

Thấy cha Thẩm không giống đang đùa, Ngô Giai Văn cũng hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch:

“Không... cô, chú, đừng đuổi mẹ con cháu mà... mẹ con cháu có làm gì sai đâu, sao lại đuổi mẹ con cháu đi chứ?”

Hai mẹ con như thể chịu uất ức lắm, nước mắt lần này rốt cuộc mang theo chút chân tình.

Thấy cha Thẩm quay mặt sang chỗ khác, chẳng buồn nói thêm câu nào, chị dâu đành quay sang đặt hy vọng vào mẹ Thẩm mềm lòng.

Bà ta tiến lại gần, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm mẹ Thẩm, nói:

“Em gái, em nói gì đi chứ! Sao không nói gì cả? Chẳng lẽ em cũng muốn đuổi bọn chị đi?!”

Mẹ Thẩm không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.

Đối mặt ánh mắt băng giá ấy, tim chị dâu run lên, cảm thấy có điềm xấu, nhưng vẫn cố lấy nước mắt ròng ròng:

“Cho dù em thấy chị chướng mắt, muốn chị đi, nhưng còn Giai Văn thì sao? Nó là cốt nhục duy nhất của anh em đấy! Em nỡ để nó lang thang ngoài đường sao?!”

Bà ta kéo Ngô Giai Văn đến, cô ta cũng khóc theo.

Thấy vợ chồng nhà họ Thẩm không hề lay động trước nước mắt của mình, chị dâu bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra là họ giận vì chuyện bà ta hãm hại Thẩm Ngôn.

Mẹ Thẩm vốn mềm lòng, có lẽ vì cảm thấy có lỗi với con gái ruột nên mới giận như vậy.

Nhưng sau “cuộc giao đấu” ngắn ngủi lúc nãy, chị dâu nhận ra Thẩm Ngôn không dễ đối phó, nên quay sang nhìn Thẩm Ưu.

“Ưu Ưu, con giúp dì nói đỡ vài câu với ba mẹ đi mà! Con nghĩ xem, dì và chị họ đối xử với con tốt thế nào, con đâu nỡ nhìn chúng ta bị đuổi ra ngoài đúng không?”

[Ừm… sao lại không nỡ chứ? Con ước gì hai người mau cút khỏi nhà con thì có!]

Thẩm Ưu cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ không đành lòng:

“Dì dắt chị họ sống cũng cực khổ, mẹ đừng đuổi họ đi.”

[Hừ, để bọn họ làm loạn cả nhà rồi thì có muốn đuổi cũng không được.]

[Người anh đáng thương của tôi, chẳng bao lâu nữa sẽ bị hai mẹ con đó chuốc thuốc, rồi trong lúc thần trí mơ hồ bị Giai Văn gài bẫy, từ đó bị hai con đỉa đáng ghét này bám dính không buông!]

Hai phút trước vừa đi làm về từ công ty, chỉ nghe được câu tiếng lòng cuối cùng của Thẩm Ưu – Thẩm Triết An: ???

Nhìn vào ánh mắt đầy thương cảm của Thẩm Ưu, Thẩm Triết An ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Đã xảy ra chuyện gì thế? Em gái bị gì vậy, sao lại nói dì và chị họ muốn chuốc thuốc mình?

Nhưng mẹ Thẩm thì đã nhớ lại lời Thẩm Ưu nói trên xe, lập tức toát mồ hôi lạnh...
 
Back
Top Bottom