Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Toàn Hảo - Hành Chi

Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 20



Trong ngẩn ngơ, ta giống như còn ở nhà mẹ đẻ, lại giống như còn ở Hứa gia.

Một mình ngồi trong phòng bếp tối tăm bưng bát đồ ăn thừa, trong lòng xót xa, không biết những ngày này khi nào mới kết thúc.

Dường như không có đường nào có thể đi.

Nhưng trước mắt ta ánh đèn sáng tỏ, hai đứa trẻ quỳ trên mặt đất dập đầu với ta.

Ta đưa tiền mừng tuổi cho bọn chúng, bọn chúng cao hứng mà nói rất nhiều lời chúc phúc cho ta.

Đại Lang đốt pháo trong sân, Tú Nhi trốn ở sau lưng hắn, Tống Toàn nắm tay ta đứng ở mái hiên cười xem.

“Nhị Nương, nàng nhìn xem, cuộc sống này thật tốt phải không? May mà cưới được Nhị Nương, ta và bọn trẻ mới có nhà.”

May mà gặp bọn họ, ta cũng mới coi như có một mái nhà.

Phật nói có duyên gặp gỡ.

Ta nói, vạn sự đều có chuyển cơ.

Cũng không phải tất cả chân tình trả giá đều nhất định có hồi báo.

Nhưng nếu bản thân người đó là tốt, hắn sẽ luôn đối xử thật lòng với ngươi.

Hết năm, chúng ta vào thành thuê một viện nhỏ, trước kia là một gian cửa hàng, phía sau có ba gian phòng cùng một cái bếp nhỏ.

Tống Toàn muốn buôn bán hàng da, hắn quen thuộc với thợ săn, giá cả dễ tính, việc làm ăn cũng tốt.

Mỗi một quý hắn đều phải áp hàng da đi một chuyến đến kinh đô, lại mang vải dệt và các loại hình quần áo mới từ kinh đô về.

Ta học chữ xong, khi không có hắn ở nhà thì mang theo Tú Nhi trông cửa hàng.

Buôn bán cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, cần phải có quan hệ với quan phủ, phải giao tiếp tốt hai bên, còn phải chịu xa lánh, khi áp hàng hoá gặp được thổ phỉ thì một văn cũng không kiếm được, lại có nguy hiểm đến tính mạng.

Quanh năm suốt tháng tiền có thể kiếm được cũng không nhiều, chỉ cần người có thể bình an khoẻ mạnh, vui vẻ không buồn lo, cuộc sống luôn là ngày lành.

Ta cùng với Tống Toàn thành hôn mười năm cũng không sinh được một mụn con, thầy thuốc xem không ít, thuốc cũng uống không ít.

Uống thuốc được hai năm, Tống Toàn không để ta uống nữa.

“Nhị Nương, nàng không cần khó chịu, Đại Lang cùng Tú Nhi yêu thương và kính trọng nàng, không khác mẹ đẻ là bao…”

Ta vốn là sợ hắn để ý, cũng không ngờ hắn sợ ta khó chịu.

“Ta đã sớm uống đủ thuốc rồi, nếu chàng nói như thế, ta nghe chàng là được!’

Kể từ đó, chúng ta không nhắc lại chuyện sinh con nữa.

Đại Lang không chịu thua kém ai, 22 tuổi đã trúng tiến sĩ, lại vào Hàn Lâm Viện.

Ta cùng với Tống Toàn toàn thân giống như có thêm sức lực, lập tức mua một căn nhà ở kinh đô.

Tống Toàn vẫn còn áp tải hàng hoá, chỉ là nhà chúng ta giờ đã ở kinh đô rồi.

Vĩnh Hoà năm thứ 27, con ta Đại Lang đã thành quan ngũ phẩm ở kinh thành.

Chúng ta đã lớn tuổi, Tống Toàn nghĩ sinh thời có thể về quê tế tổ.

Đại Lang hiếu thuận, lập tức xin nghỉ để cùng với Tú Nhi mang chúng ta một nhà già trẻ xuất phát về quê.

Chúng ta tuyển con rể cho Tú Nhi.

Tên hắn là Ngân Sương, không nhà không họ.

Tên xinh đẹp, cuộc sống cũng xinh đẹp.

Nhưng hắn đối xử thật lòng với Tú Nhi, không thể tốt hơn.

Hiện giờ bọn họ còn quản việc làm ăn, đã sinh hai con trai một con gái.

Vợ của Đại Lang là trưởng nữ Tư Kiều của Trần Hàn Lâm, năm đó là nàng thích Đại Lang nhà ta trước, theo đuổi chặn đường, cuối cùng có thể đả động trái tim như cục đá kia của Đại Lang.

Tư Kiều nhanh nhẹn, rất hợp ý ta.

Lúc này Đại Lang và Ngân Sương mang theo một đám con trai đi cưỡi ngựa, Tư Kiều cùng Tú Nhi mang theo hai đứa cháu gái cùng ngồi xe với chúng ta.
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 21: Hoàn



Ngày xuân ấm áp, đi đường rất chậm, không thấy vất vả chút nào.

“Khi đó, một mình ta áp tải hàng hoá, cứ luôn cảm thấy con đường này không bao giờ kết thúc, hiện giờ lại đi, chẳng mấy chốc đã tới nơi rồi.”

Tống Toàn sớm đã bạc trắng đầu, sống lưng cũng cong, người già rồi, cũng gầy, còn để chòm râu, thoạt nhìn không khác những người già khác là bao.

“Ông nội, không phải là tại vì có chúng ta đi cùng sao? Ông không phải đi một mình, cảm giác nhanh hơn.”

Cháu gái nhỏ dựa vào lòng ngực của mẹ, giọng nói còn trong trẻo ngây ngô.

“Mạt Nhi nói đúng, bởi vì không phải cô đơn, đi sẽ nhanh hơn.”

Tống Toàn hiền từ, bọn trẻ trong nhà không ai sợ hắn.

“Năm đó ông nội trong lòng có vướng bận! Trong lòng ông có bà nội, có cha con, còn có cô của con, luôn luôn lo lắng khi ông không ở nhà chúng ta có bị bắt nạt hay không, có thể sống tốt hay không. Trong lòng có vướng bận sẽ cảm thấy đường dài lắm mộng.”

Ta cũng già rồi, tóc mai đã trắng, lưng đã còng, người cũng béo lên.

“Đúng thế! Ta vẫn luôn lo lắng có người tới gây sự, nàng không nhịn được mà gây sự với người ta thì phải làm sao đây? Nếu bọn họ động thủ thì sao? Nàng giật tóc cào mặt kia sao có thể thắng được? Lời nói của ta trước khi đi nàng tất nhiên sẽ không nghe, nếu bọn họ đến đòi tiền nàng khẳng định sẽ không đưa tiền. Đại Lang ở thư viện, Tú Nhi lại không làm gì được, đợi ta trở về nhất định phải có đứa nhỏ, khi ta không có nhà thì hắn có thể che chở cho nàng.”

“Mỗi ngày chỉ nghĩ có từng ấy, ngày tháng sao dài như vậy? Nhưng mà ai biết được chỉ chớp mắt đã già rồi đâu?”

“Đúng là chỉ chớp mắt đã già rồi!”

Ta cùng hắn còn chưa đủ đâu.

Ta gả cho hắn mới có chồng, có con trai, con gái, có nhà.

Nhiều năm như thế hắn yêu ta bảo vệ ta, cuộc sống cho dù khó khăn cũng chưa từng để ta phải chịu ấm ức.

Mặc dù đã sống tới tuổi này rồi, ta cũng không hiểu vì sao năm đó hắn sẽ cưới ta.

Những người già quen biết trong thôn đã đi quá nửa, ngay cả Lý quả phụ năm đó cãi nhau đánh nhau với ta cũng đi rồi.

Thôn vẫn là thôn cũ, nhưng người không còn là người xưa.

Ta nói chuyện với mấy người già, nhắc tới Hứa lão tam, khi đó rất hận, chỉ là sau khi gả cho Tống Toàn mấy năm, ta đã hoàn toàn quên đi hắn.

Nghe nói hắn đánh bạc trong thành không biết thua bao nhiêu, bởi vì không có tiền trả nợ, chủ sòng bạc đã bán vài mẫu đất còn sót lại của Hứa gia, lại bán cả vợ và con trai hắn nữa.

Cuối cùng còn đánh gãy một chân của hắn, hắn làm ăn mày, đông chết ở đầu đường vào một ngày đông.

Ta không hận cũng không cảm thấy hả giận, chỉ là thổn thức.

Cả đời Hứa lão tam giống như một trò cười.

Hắn vừa sinh ra đã hơn rất nhiều người, không lo ăn mặc, có người hầu hạ.

Nhưng hắn không biết quý trọng, mơ màng hồ đồ mà sống thành như vậy.

Ngày hôm sau sẽ phải trở về, Tống Toàn nói muốn mang ta đi một chỗ.

Đó là một nấm mồ cũ, bởi vì không có người tế bái, cỏ hoang lan tràn, ngay cả nấm mồ cũng không tìm thấy.

Nhưng ta lại biết đây là chỗ nào.

“Sao chàng biết nơi này?” Ta kinh ngạc hỏi Tống Toàn.

“Ta hoá vàng mã cho mẹ của Đại Lang, đường qua đây là gần nhất. Mỗi khi ta đi ngang qua nơi này thì luôn có người ở bờ ruộng kia đào đất, chỉ một lát sau đã đào ra một cái bình, lại ném mấy đồng bạc vào trong đó.”

“Ta đã thấy người đốt tiền giấy cho người chết, lại chưa từng thấy ai đưa tiền đồng thật sự, mới tò mò muốn nhìn xem.”

Tống Toàn cười chỉ chỉ xuống bờ ruộng đã sụp xuống.

Đúng là chỗ đó.

Khi đó ta giúp cửa hàng giày làm đế giày, một tháng có thể kiếm được hơn trăm văn, nhưng tiền kia chưa tới tay ta đã bị Hứa lão tam lấy mất.

Hắn luôn say rượu, ta mới thừa dịp hắn say mà trộm lấy mấy văn, giấu ở đâu cũng không yên tâm.

Nấm mồ này không có ai quản lý, lại cách Hứa gia rất xa, còn hẻo lánh, chẳng có ai chạy tới đào mồ của người ta, mới giấu tiền ở đây.

“Ta mới ngồi ở phía trên bờ ruộng này nghe, người nọ mỗi lần đều lấy tiền ra đếm một lần, lại mắng người một hồi, sau đó lại ước nguyện với nấm mồ vô danh kia. AI có thể ước nguyện đối với người chết chứ? Nhưng người kia lại nói với người chết là hy vọng sẽ bị nhà chồng bỏ, ta cảm thấy rất thú vị, mỗi khi đi ngang qua đều phải nghe lén. Nghe nhiều thành thói quen.”

Hắn kéo tay ta, nói là muốn đi đào tiền mà ta giấu.

“Nghĩ cái gì thế? Ngày ta gả cho chàng đã đào rồi, tổng cộng 427 đồng tiền.”

“Nhớ rõ thật đấy!”

“Đối với ta khi đó chính là một số tiền khổng lồ, ta nghĩ kỹ rồi, nếu chàng đối xử không tốt với ta, ta sẽ mang theo những tiền đồng đố trốn đi.”

“Nàng có ngốc không? Chút tiền ấy thì có thể sống được mấy ngày?”

“Chỉ cần tồn tại sẽ có đường đi, sợ cái gì?”

“Ta chính là nhìn thấy sức mạnh này của nàng…”

Hoá ra là khi đó hắn đã thích ta rồi nha!

Hắn biết ta để ý, mới nói với ta.

(Hết)
 
Back
Top Bottom