Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Toàn Hảo - Hành Chi

Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 10



“Thím ba, ngày mai ta cùng hai đứa bé vào thành, đây là tiền đặt cọc.”

Ta đưa tiền, nàng duỗi tay nhận lấy, ước lượng trong tay rồi đặt lên bàn.

Chỉ có mấy đồng bạc thôi! Lại không phải bạc thật, còn cần phải kiểm tra xem nặng nhẹ thế nào hay sao?

“Ngũ Lang số khổ, cha mẹ đều đi sớm, cũng không có anh chị em giúp đỡ, thật vất vả mới cưới được một người vợ hiện, không ngờ lại là người bị bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc không ngừng, sinh hai đứa nhỏ không có đứa nào là khoẻ mạnh cả.Ngũ Lang cực khổ kiếm tiền lại cứ thế mà đổ vào cái động không đáy, kết quả vẫn không giữ lại được người. Chúng ta vốn đã nghĩ là Ngũ Lang sẽ không cưới nữa, không ngờ lại đột nhiên cưới cô dâu mới.”

“Ngươi đừng trách thím nói nhiều, sống vẫn nên tiết kiệm, ngươi nhìn phụ nữ trong Tống gia chúng ta, nhiều là một hai năm mới vào thành, đồ vật trong thành rất đắt! Ngươi vừa mới tới cửa mấy ngày? Ngũ lang không dễ dàng, ngươi…”

“Tam thẩm nói cũng hơi nhiều thật!” Ta nhìn chằm chằm thím ba và nói.

Ta vốn muốn nhịn một chút thì thôi!

Nhưng khi bà ta nói chuyện về mẹ của Tú Nhi, cùng với hai đứa trẻ, ngữ khí thật khiến người ta khó chịu.

Phụ nữ trong thôn rất ít người khoẻ mạnh cường tráng như thím ba, rốt cuộc nhà ai cũng chỉ có thể ăn đủ no.

Nhưng thím ba sinh năm đứa con trai, đớ lớn hay đứa thứ hai đều làm thủ công trong thành, đứa thứ ba thì chở xe bò, đứa thứ tư và đứa thứ năm cùng với năm con dâu trong nhà và cháu trai trồng trọt ở nhà.

Nghe nói, tài sản tiền bạc mà mấy đứa con trai kiếm được đều do bà ta nắm giữ, mỗi ngày việc gì cũng không làm, chỉ ở trong nhà ăn uống ngủ nghỉ đếm tiền.

Vốn là một người lùn, lại vừa đen vừa béo, vừa ngồi lên ghế đã không khác một cái lu nước là bao.

Mặt bà ta vốn đen, nghe xong lời nói của ta lại càng đen hơn, thịt trên cằm run rẩy, muốn mở miệng lại bị ta chặn trước.

“Tống Toàn tận tâm tận lực chữa bệnh cho mẹ của Đại Lang thì có gì sai? Còn có thể chứng minh hắn là một người đàn ông tốt có tình có nghĩa. Hai đứa con nhà chúng ta thì sao? Có gì không khoẻ? Tú Nhi ngoan ngoãn linh hoạt khéo tay, Đại Lang thông minh hiếu thảo, cha của chúng nó cực khổ kiếm tiền, không cho chúng nó thì cho ai?

“Nếu Tống Toàn không cưới, ai sẽ quan tâm đến hai đứa nhỏ? Ta nghe Tống Toàn nói, mấy năm nay hắn chỉ cần vào núi thì sẽ nhờ người khác chăm sóc hai đứa trẻ và nhà cửa. Nhưng những người này chăm sóc cũng không phải là không công, mỗi lần đều đưa tiền.”

“Nhìn hai đứa trẻ xem, một đứa tóc khô vàng, một đứa gầy đến nỗi quần áo mặc cũng rộng thùng thình. Quần áo của bọn trẻ nghe nói cũng là các thím và các chị dâu giúp đỡ khâu vá. Hay là thím mời các thím và các chị dâu tới đây tính sổ đi?”

“Xem Tống Toàn đưa tiền cho các người có đủ không, mà các ngươi chăm sóc hai đứa trẻ thành cái dáng vẻ này? Thanh danh của ta có lẽ thím cũng nghe thấy rồi, lời nói của ta hôm nay thím cũng truyền đi luôn, hãy nói là ta nói, trước kia các vị thu Tống Toàn bao nhiêu bạc, lại chăm sóc hai đứa trẻ này thế nào, ta sẽ không nhắc đến nữa.

“Sau này hai đứa nhỏ đó đều có mẹ rồi, nếu ai còn muốn nói xấu nhà chúng ta, chiếm lợi ích nhà chúng ta là không thể nữa!”

Ta đứng dậy, duỗi tay cầm tiền trên bàn về.

Xe bò nhà bà ta không ngồi thì thôi!

“Con đàn bà này, ngươi nói bậy cái gì…” Thím ba lắp bắp.

“À, tí nữa thì quên, Tống Toàn nói nhà của ngài năm ngoái cưới con dâu út đã mượn của hắn ba lượng bạc, ta thấy nhà mẹ đẻ của thím ba cũng giàu có hơn nhà ta nhiều, hôm nay trả tiền này luôn đi!”

Ta vươn tay ra trước mặt bà ta.
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 11



“Ta mượn lúc nào…”

“Tống Toàn lương thiện thật thà lại không phải là kẻ ngốc, giấy nợ của các nhà đều ở trong rương gỗ nhỏ nhà ta! Trên đó có ấn dấu tay của thím ba, nếu thím không nhận, ta sẽ đưa tới chỗ quan phủ nhờ quan lão gia kiểm tra.”

“Tống toàn không tới đòi là bởi vì nể mặt thân thích không tiện mở miệng, ta không có quan hệ gì với các ngươi. Thím muốn trả bạc hay là muốn mai ta mang giấy nợ đi nha môn?”

Thím ba đứng dậy, vươn một ngón tay chỉ vào ta, nhưng người bà ta lùn, không có khí thế gì cả.

Ta chống nạnh ưỡn ngực.

“Thím đã nghe nói chuyện ta dùng dao giết heo để cạo đầu người khác chưa?”

Bà ta lập lức im im, xoay người đi vào trong phòng.

Chỉ một lát sau đã mang ra một ít bạc vụn, bà ta không tình nguyện mà đưa bạc vào tay ta.

“Đây là Ngũ Lang cưới một con mụ dạ xoa…” Nàng nói thầm.

“Bạc này về nhà ta sẽ đếm lại, nếu không đủ ta còn tới. Thím thuận tiện hỗ trợ thông báo một chút, báo với những nhà còn nợ bạc nhà ta thì mang trả. Nghèo quá thì thôi đi! Nếu trong nhà có tiền cất giấu mà không trả, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác. Đợi sang năm ta muốn cho Đại Lang đi học, ai nợ tiền nhà ta, phải trả hết, không được thiếu một văn nào!”

Ta nắm tay Tú Nhi đi ra ngoài.

“Đi học ư? Thật là mù quáng, ngươi cho rằng ai muốn học là học được à? Một năm chỉ riêng quà nhập học cần bao nhiêu bạc ngươi có biết không? Một mẹ kế mà thôi, diễn thật sự bình thường, còn đọc sách…”

Ta mặc kệ không để ý tới mấy lời mắng chửi của thím ba phía sau.

Nhà bà ta có cháu trai đi học ở trong thành, sao nhà bà ta đi được mà nhà ta không đi được?

Phòng của Đại Lang ta cũng chưa vào, dù sao cũng là một bé trai đã lớn, ta không tiện vào phòng của hắn.

Hắn hướng nội lại ít nói, ngoại trừ làm một chút việc nhà thì thường ở trong phòng, trước kia ta cũng không biết hắn ở trong phòng làm gì.

Nhưng ngày hôm trước trời đẹp, Tú Nhi mở cửa thông gió cho hắn, ta thấy trên bàn của hắn có hai quyển sách, ta không biết chữ, cũng không biết là sách gì, nhưng hai quyển sách kia đã rất cũ, có thể thấy là hắn đọc thường xuyên.

Ta nói, đứa nhỏ này không hợp với việc lên núi săn thú, không ngờ hắn lại thích đọc sách.

Vậy thì đi học đi!

Người ta sống dù sao cũng phải có mục tiêu chứ!

Không ngờ Dại Lang lại đứng bên ngoài viện của thím ba, đứa nhỏ này cao gầy, quần áo lại không vừa thân, rộng thùng thình trên người.

Thấy ta cùng với Tú Nhi đi ra, hắn giật giật miệng, giống như muốn nói gì đó, lại giống như chưa nói ra miệng.

Ta nắm tay Tú Nhi đi ở đằng trước, hắn đi theo phía sau.

Tường viện trong thôn thấp bé, giọng của thím ba lại to như thế, hàng xóm có lẽ đều nghe thấy, có thể hắn cũng nghe thấy?

“Mẫu thân, con tới tìm ngài…”

“Con là muốn nói ngày mai con không muốn đi vào thành với chúng ta sao? Bảo ta không cần giao tiền đặt cọc đi xe bò phải không?”

“Không phải, là con muốn nói muốn đi theo hai người…”

“Hiện tại chính là con có muốn đi ngày mai chúng ta cũng không đi được, con xem, ta đã đắc tội với bà ba của con rồi.”



Nháy mắt lại trở nên yên tĩnh.

Trời tối rất nhanh.

Không có Tống Toàn ở nhà, ta ngủ cùng với Tú Nhi.

Con bé nằm trên giường, ta đặt chậu nước ở trên ghế gội đầu cho nó.

Đôi mắt của con bé mở rất to, lặng yên nhìn ta, một lát sau lại dùng ngón tay gầy guộc chạm vào ta, ta nhẹ nhàng dùng ngón tay giữ chặt, con bé cười không tiếng động.

Tú Nhi có một con búp bê, được khâu từ vải trắng, mặt trên dùng chỉ thêu lông mày và mũi miệng cùng với tóc đen nhánh, mỗi ngày đi ngủ con bé đều ôm.

Tú Nhi không nói, nhưng ta biết đây là mẹ con bé đã khâu cho nó.

Búp bê kia có lẽ có mùi hương trên người mẹ của con bé.

Một đứa trẻ như vậy, sao có thể khiến cho người ta không đau lòng chứ?

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 12



Ta mở ra cửa phòng, ngoài cửa là Đại Lang đang đứng.

“Mẫu thân thật sự muốn cho con đi học ư?”

Hắn cũng không vào nhà, cứ đứng ở bên ngoài bậc cửa nhìn ta.

Ánh đèn trong phòng chiếu vào trên người thiếu niên, trong mắt hắn lấp lánh như ngôi sao, lúc này hắn không giống với lúc trước, mà có sinh cơ bừng bừng nên có ở trên người một thiếu niên tuổi này.

Hắn là con của cha hắn, bọn họ thật giống nhau, ta nghĩ tế.

“Tất nhiên là thật.”

“Vì sao?”

“Không phải là con thích đọc sách à?”

“Mẫu thân cũng biết đọc sách cần có bao nhiêu tiền?”

“Ta không biết, chỉ là ta cho rằng chuyện này cũng không phải là việc con nên nghĩ.”

“Mẫu thân…”

“Con cũng không cần nghi ngờ ta có ý gì, cũng không cần cảm ơn. Nếu con học tốt, sau này sẽ có một quan nữa chức. Coi như Tống gia được mở mày mở mặt, sau này ta có sinh con trai cũng không còn là thân phận thợ săn nữa, anh trai của nó là người làm quan, sau này nó cũng có thể đọc sách làm quan, nếu sinh con gái thì thân phận lại càng quan trọng, nó có một người anh làm quan, như vậy có thể gả cho nhà tốt.”

“Nếu con học không tốt thì sao?”

“Không tốt thì sau này cũng có thể làm tiên sinh dạy học đúng không? Nếu không làm quan được, sau này con ở nhà mở một thư quán, dạy bọn trẻ con vỡ lòng cũng tốt. Con không phải là nói đọc sách cần rất nhiều tiền hay sao? Đến lúc đó bạc con kiếm có thể nuôi cha mẹ cùng với Tú Nhi là được.”

Thiếu niên còn đang do dự, lông mi vừa dài vừa dày run rẩy, hình như có rất nhiều tâm sự.

“Đương nhiên, nếu con không muốn đi học cũng không sao, vậy thì theo cha con vào núi đi săn, cũng tiết kiệm được nhiều tiền, cuộc sống của ta cũng dư dả một chút. Đại Lang, mẹ là mẹ kế của con, không có kiên nhẫn đâu, con nghĩ kỹ rồi nói chuyện với ta sau.”

Ta xoay người định đóng cửa, thiếu niên duỗi tay chặn ván cửa lại.

“Mẫu thân, con muốn đọc sách.”

Thên thể thiếu niên gầy guộc, ánh mắt lại kiên định.

“Ừ!”

Ngày hôm sau chúng ta không thể vào thành, người trên xe bò cũng đầy.

Có mấy người lục tục tới trả tiền, đều là lải nhải một đống lời nói không dễ dàng, tựa như nghe xong bọn họ nói thì ta sẽ mềm lòng không cần tiền nữa ấy.

Buồn cười, tiền của Tống Toàn thì dễ dàng hay sao?

Chỉ một ngày này, tiền trả lại đã lên tới năm lượng cùng với hơn một trăm đồng.

Năm lượng bạc cũng đủ nhà chúng ta sống thoải mái một năm đi!”

Ta gọi Đại Lang lấy giấy vay nợ còn lại ra tính một lần, nhà ai thiếu bao nhiêu.

Thiếu niên tính toán, còn lại mười tờ giấy vay nợ, còn khoảng ba lượng bạc.

“Mẫu thân, những nhà còn lại cuộc sống cũng không tốt.” Đại Lang nói.

“Mấy ngày nữa, đợi tra con trở lại thì nói sau, Đại Lang, cha con sao lại nghĩ đến việc viết giấy nợ?”

Rốt cuộc trong thôn cũng không có mấy người biết chữ, Tống Toàn miễn cưỡng có thể nhận được mấy con số, nhưng hắn cũng không biết viết!

“Năm năm trước, mẹ con bị bệnh nặng, cha muốn kéo mẹ vào thành tìm đại phu, nhưng không đủ tiền, vừa lúc đó Hoàng Bưu ở đầu thôn đông đã mượn trong nhà năm lượng bạc, cha đi đòi lại, hắn không chỉ không trả mà còn không nhận nợ.”

“Sau đó mẹ con không còn nữa, lại có người tới vay tiền, cha ta da mặt mỏng vẫn phải cho mượn, lại sợ bọn họ không trả, mới bảo con viết giấy nợ, để bọn họ ấn dấu tay. Khi đó con còn nhỏ tuổi, chữ viết không đẹp…”

Thiếu niên nói xong thì gãi gãi đầu, hơi xấu hổ.

Ta nhìn giấy vay nợ lại nhìn hắn.

“Ta tuy không biết chữ, nhưng con còn nhỏ như vậy mà đã có thể viết chữ chỉnh tề như thế, thật sự là không dễ. Đại Lang, khi còn bé con đã đọc sách rồi sao?”

“Là mẹ con dạy. Mẫu thân đã nghe nói đến vụ án tham ô của Dư Hiếu Liêm chưa? Ông ngoại của con vốn là quản gia trong phủ Dư Hiếu Liêm, sau đó xảy ra chuyện tham ô của Dư Hiếu Liêm, ông ngoại bị liên lụy chém đầu, mẹ con vốn là nha hoàn bên người Tam nương tử Dư phủ, từ nhỏ đi theo Dư Tam nương tử cùng nhau học chữ.

“Sau đó hạ nhân của Dư phủ đều bị kéo đến đầu đường bán, cha con vào thành bán hàng da, thấy mẹ con đáng thương mới mua bà ấy về.”
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 13



Hoá ra còn có một câu chuyện cũ như vậy.

Mẹ của Đại Lang cũng là một người đáng thương.

“Cha con sao không cho con đi học? Đã có nền tảng như vậy rồi.”

“Bệnh của mẹ con đào rỗng của cải, thời gian đó ăn no bụng cũng khó, sau khi mẹ con đi rồi, cha lại bị bệnh nửa tháng, cha nói muốn cho con đi học, con nói là chờ trong nhà có đủ tiền rồi thì con đi, cứ thế mới kéo dài tới hiện tại.”

Đại Lang cúi đầu, ta là người không biết nói chuyện, huống chi là thiếu niên ở tuổi này, thật sự không biết nói gì để an ủi được hắn.

Hắn mất đi mẹ ruột của mình, nói gì mới có thể khiến hắn không cảm thấy khổ sở chứ?

Nói cái gì cũng vô dụng.

Chỉ có thể ngày ngày chậm rãi khiến cho cuộc sống này tốt hơn, làm cho những nỗi khổ ấy nhạt dần…

Hai ngày sau, chúng ta ngồi trên xe bò đi từ thôn vào thành, mua tất cả những đồ vật cần mua.

Ta lại mang theo hai đứa trẻ đi tới Văn Hoa thư viện, nghe nói đó là thư viện tốt nhất trong thành.

Quà nhập học một năm mười lượng, nếu như cần ăn ở nữa, lại đóng thêm năm lượng, nếu là thêm việc tặng lễ cho tiên sinh ngày lễ tết, tiền mua giấy và bút mực, một năm ít nhất cũng phải ba bốn mươi lượng.

Tống Toàn đưa cho ta năm mươi lượng, còn có tiền nợ đòi về được, tổng cộng thêm vào, trừ số tiền đã tiêu cũng còn khoảng 55 lượng.

“Mẫu thân, một năm hơn ba mươi lượng, quá đắt…”

Ra khỏi cửa thư viện, Đại Lang cúi đầu xuống, người cũng không thẳng no ỏi.

“Không sợ, ta cùng với cha con có thể nuôi được!”

Ta vỗ vỗ đầu vai của thiếu niên, bảo hắn ưỡn ngực ngẩng đầu.

Tồn tại phải có mục tiêu, ta cùng với cha hắn còn có, hắn là một thiếu niên như thế, sao có thể từ bỏ được chứ?

Thư viện không phải ai cũng được nhận vào, đặc biệt là tuổi tác như Đại Lang, phải thi một chút rồi mới có thể nhận được.

Ta không biết người ta bắt phải thi cái gì, nhưng Đại Lang đã hỏi thăm rồi, đã dựa theo yêu cầu mua mấy quyển sách, mặt khác mua giấy và bút mực, lập tức đã tiêu tốn hai lượng bạc.

Xem ra, việc đi học đọc sách này đúng là không phải ai muốn đi là có thể đi, thật sự tốn tiền.

Ta đau lòng vô cùng.

Nhưng thiền này liên quan đến tương lai cả đời của một đứa trẻ, đắt cũng có lý.

Tống Toàn đi bảy ngày còn chưa về, cũng không có chỗ nào hỏi thăm.

Đại Lang nói, ngày xưa có lúc đi cả mười mấy ngày, bảo ta không cần lo lắng.

Lo lắng cũng vô dụng.

Ta vào thành xem có người đưa nấm khô đến tiệm cơm tửu lầu, hỏi thăm một chút, một cân nấm khô cũng đến hai mươi văn.

Hai mươi văn cũng là tiền!

Mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, ta mang theo Tú Nhi lên núi, không dám đi vào chỗ sâu, chỉ đi ở bên rìa để tìm nấm, thuận tiện đào chút rau dại hoặc chút dược thảo mà mình biết.

Nhặt được vào rổ đều là tiền!

Ngày hôm đó cũng không khác so với những ngày khác, Đại Lang ở trong phòng đọc sách tập viết.

Ta ở nhà nấu cơm, Tú Nhi phơi nấm nhặt được rồi ra ngoài chơi.

Nhưng mà mười lăm phút sau đã nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ ngoài cửa, có người gọi ta.

Ta đi ra cửa, lại là Lý quả phụ trong thôn, nàng kéo sau cổ của Tú Nhi rồi đứng ở cửa nhà.

Phía sau còn có con trai nàng là Trụ Tử cùng với ba đứa trẻ khác.

Tú Nhi nhỏ gầy, bị nàng kéo sau cổ, chân cũng không với tới đất.

Trên quần áo của Tú Nhi đều là đất, vừa rồi còn cắn môi quật cường, vừa nhìn thấy ta ra cửa, trên mắt đã nước mắt ngắn dài.

Nàng không biết nói, toàn bộ ấm ức đều viết rõ ở đôi mắt kia.

Trong lòng ta đau đến mức khó chịu, trong ngực nghẹn một hơi.

“Đầu tiên ngươi thả Tú Nhi xuống dưới đã, có chuyện thì nói!”

Ta nhẹ nhàng lôi Tú Nhi từ trong tay của Lý quả phụ, ngồi xổm phủi đi bụi đất trên người Tú Nhi.

Ngươi nhìn xem, Tú Nhi nhà ngươi đã đánh Trụ Tử nhà ta thành cái gì đi!”

Lý quả phụ mang con trai nàng là Trụ Tử để trước mặt ta.

Trụ Tử cao hơn Tú Nhi một cái đầu, lại vô cùng to khoẻ, sao Tú Nhi có thể đánh thắng được hắn?

“Mẹ Trụ Tử, Trụ Tử bị thương chỗ nào?”
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 14



“Ngươi nhìn xem, cái trán bị đập thành một cục u kia kìa!”

Lý quả phụ chỉ vào trán của Trụ Tử cho ta thấy.

Thực sự có một vết xước nhỏ hình móng tay, nếu không nhìn cẩn thận, thật đúng là nhìn không ra.

“Con trai ta bị huỷ dung rồi, sau này sao có thể tìm được vợ nữa?”

Lý quả phụ tay chống nạnh, lớn tiếng hỏi.

Đã là cuối thu, người làm ruộng bận rộn thu hoạch vụ mùa, trời sắp tối, mọi người đều vội vàng về nhà ăn cơm, Lý quả phụ vừa kêu như vậy, mọi người hóng chuyện lập tức vây quanh một vòng.

Ai mà không thích hóng chuyện chứ?

“Sao ngươi không nói gì? Không phải chứ ta nói nè, Tú Nhi này trước kia không có mẹ không có người dạy dỗ thì thôi đi, hiện giờ ngươi mới gả vào làm mẹ kế cũng không biết dạy dỗ khuyên nhủ một chút, nếu mà Trụ Tử con ta bị huỷ dung, ngươi nói phải làm sao đây?”

Lý quả phụ híp mắt lại, ánh mắt nhìn ta vô cùng khó chịu.

“Đại Lang, con ra đây!”

Ta lớn giọng kêu lên.

“Sao? Đây là muốn đánh nhau sao?” Lý quả phụ thấy ta gọi Đại Lan, nghiêng mắt hỏi ta.

“Bọn nhỏ đánh nhau luôn có nguyên nhân đúng không? Ngươi đã hỏi Trụ Tử vì sao Tú Nhi nhà ta đánh hắn chưa? Là dùng cái gì để đánh? Nếu là hắn động tay trước thì sao? Chẳng lẽ muốn ta nói Trụ Tử nhà ngươi không có cha, ngươi làm mẹ ruột không biết dạy con hả?”

Tú Nhi không biết nói, đến bây giờ ta cũng chỉ có thể nhìn hiểu một vài động tác của Tú Nhi thôi.

May là Tú Nhi không nghe thấy, nếu biết Lý quả phụ nói con bé không có mẹ dạy sẽ đau lòng như thế nào chứ?

“Ngươi nói chuyện kiểu gì thế?” Lý quả phụ ưỡn ngực, đứng chặn trước mặt ta.

Mọi người vừa đều ăn no bụng, ngực ở đâu ra?

Đều không có, vậy thì so tài một chút đi!

Ta bảo vệ Tú Nhi ở phía sau, cũng duỗi tay chống nạnh ưỡn ngực trước mặt nàng.

Buồn cười, ta còn cao hơn nàng ta đấy.

“Học theo ngươi nói đó!”

“Ha! Tú Nhi đánh Trụ Tử nhà ta, ngươi còn định đánh ta hay sáo?”

“Ngươi để Trụ Tử nhà ngươi nói một câu xem, vì sao Tú Nhi đánh hắn?”

Trẻ con thấy ta cùng với mẹ của nó sắp đánh nhau, run rẩy lui về phía sau.

“Là, là con không cẩn thận đẩy ngã nó, nó dùng đá ném con…”

Trụ Tử không dám nhìn ta, cúi đầu lắp ba lắp bắp nói.

“Nghe thấy chưa?”

“Đây là Trụ Tử nhà ngươi nói, Tú Nhi nhà ta còn chưa nói đâu!”

Đại Lang ra tới cửa, thiếu niên cao gầy, vài bước đã ra tới nơi, thấy ta đang chống nạnh chuẩn bị đánh nhau, mới duỗi tay kéo hắn về phía sau hắn.

Trong lòng ta nóng lên, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.

Không biết vì sao lại tự tin hơn cả lúc trước, thậm chí còn cảm thấy Lý quả phụ nhất định không phải là đối thủ của ta.

“Đại Lang, con hỏi Tú Nhi xem, chuyện là như thế nào!”

Ta lại kéo Đại Lang tới phía sau ta.

*

“Tú Nhi nói mấy người bọn họ cùng nhau chơi bắt đá, Tú Nhi đã thắng vài lần, Trụ Tử không vui, mới đẩy nàng ngã, còn dùng chân đá nàng mắng nàng.”

Đại Lang tức giận phát run, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, dáng vẻ rất muốn đánh người.

Trụ Tử nghe xong thì co rúm lại phía sau mẹ của nó, càng không dám ngẩng đầu lên.

“Mấy người các ngươi cùng chơi với Tú Nhi phải không? Nói với thím xem Tú Nhi có phải là nói thật không? Trụ Tử mắng cái gì?”

Mấy đứa trẻ con nhìn nhau, một lát sau một đứa bé trai mặc quần ngắn cũn, vừa cao vừa đen đứng dậy, ta còn không biết hắn.

Đứa bé này có đôi mắt sáng vô cùng, đi đôi giày đã bị thủng một lỗ lớn, ngón chân thò ra ngoài, trên tóc toàn là cỏ tranh.

“Là nó đã đẩy ngã Tú Nhi trước, lại đá Tú Nhi vài cái, nói Tú Nhi là đồ câm! Nói Tống ngũ thúc không có mắt, không thích mẹ hắn, nhất định phải cưới người đàn bà độc ác đã bị chồng bỏ, còn nói Tú Nhi là đồ vướng chân.”

Giọng của đứa bé to lớn vang dội, cho dù đối với vẻ mặt hung hăng của Lý quả phụ cũng không hề lùi bước.
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 15



“Giỏi, giỏi lắm! Bây giờ ngươi còn muốn nói gì nữa?”

Ta cắn răng nhìn Lý quả phụ.

“Hắn nói có thể tin…”

“Vậy Trụ Tử nhà ngươi nói có thể tin sao? Ngươi nghe rõ cho ta, nếu sau này để ta nghe được trong miệng Trụ Tử nhà ngươi nói cái gì mà người câm, vướng chân, trói buộc gì đó, ta không phải là Tú Nhi nhà ta đâu, nhất định không chỉ ném một viên đá!”

“Ha, ngươi muốn gì?”

“Ngươi dạy con không tốt, ta sẽ dạy thay ngươi. Thuận tiện ta cũng thay ngươi quản cái miệng bẩn thỉu của ngươi.”

“Đồ đàn bà độc ác này…” Lý quả phụ giơ tay lên định nắm tóc ta, ta vừa ngửa cổ né tránh, nhân tiện đạp bà ta một cái.

“A a a a! Giết người…”

Ngay lập tức nàng ta nằm trên mặt đất, vỗ tay kêu khóc ầm ĩ.

Mẹ chồng trước kia của ta cũng thường xuyên như vậy, ta chỉ cần nhìn là biết.

Ta duỗi tay kéo tóc, tóc tai cũng rối loạn, sau đó ngồi xuống đất khóc to lên.

“Thật là không vô lý, một quả phụ mà chồng ta không thèm thích lại xúi giục con trai đánh con ta thì thôi đi, nàng ta còn tìm tới tận nhà ta la lối khóc lóc, còn có đạo lý hay không…”

Làm gì có ai không biết la lối khóc lóc om sòm chứ!

“Ngươi là đồ đàn bà độc ác bị chồng bỏ, sao có thể thông đồng với Tống Toàn chứ? Tống Lão ngũ là bị mù mắt mới có thể coi trọng ngươi.”

“Hắn không thích ngươi, nghĩa là mắt của hắn không mù tí nào.”

Lý quả phụ lại tới đánh ta, Đại Lang và Tú Nhi lại tới bảo vệ ta, không ngờ nàng lại cào vào mặt của Đại Lang.

Người hóng chuyện đi lên kéo nàng ra, nàng giống như người điên mà lao lên.

“Ngươi dám cào mặt con ta à? Hôm nay ta liều mạng với ngươi..”

Ta nhào lên đánh nhau với nàng, Đại Lang sợ ta bị hại luôn luôn muốn bảo vệ ta, Tú Nhi lo lắng đến nỗi khóc oà lên.

“Đại Lang, con mang Tú Nhi vào nhà đi, để xem mẹ hôm nay xé nát cái miệng thối của nàng, ai cho nàng nói là có mẹ hay không có mẹ…”

Đại Lang sao có thể chịu đi chứ? Lại tới bảo vệ ta.

Người hóng chuyện thấy chuyện to ra mới tiến tới để kéo ra, nhưng ba bốn người cũng không kéo được chúng ta ra.

Cuối cùng là ta khoẻ hơn Lý quả phụ một chút, tuy cổ của ta bị nàng cào rách, cũng bị đá mấy cái, nhưng nàng thảm hơn ta nhiều!

“Ngươi còn dám tới nhà chúng ta gây chuyện, ta sẽ cầm dao chờ ngươi, không tin ngươi cứ thử tới xem!”

“Ngươi chờ cho ta!”

Từng người mắng chửi nhau, trời cũng tối đen, bụng cũng đói, những người hóng chuyện can ngăn cũng đều bưng bát ngồi xổm ở cửa xem.

Đánh không được thì chỉ có thể về nhà.

Cháo trong nồi cũng bị cháy rồi, ba người chúng ta ngồi ở dưới mái hiên nhìn nhau.

Ống tay áo của Đại Lan bị kéo rách một bên, tóc cũng rối loạn.

“Bà ta thật lợi hại, một mình mà đánh ba người chúng ta chật vật như vậy.”

Ta xấu hổ cười cười.

“Vâng!” Đại Lang gật đầu, cũng xấu hổ cười.

“Việc này đừng nói cho cha con biết…”

“Vâng…”

“Đại Lang, con đi hấp bánh bao đi, cháo cháy rồi, chỉ có bánh bao và dưa muối thôi!”

“Vâng!”

*

Ngày hôm sau, ta cùng với Tú Nhi lên núi hái nấm, bình thường mọi người chỉ cần thấy ta đã tụ tập với nhau lẩm bẩm lầm bầm tránh rất xa, hiện giờ đã không như vậy nữa, nhìn thấy ta từ xa đã nhiệt tình chào hỏi, thậm chí còn muốn hỏi han việc nhà, còn muốn kết bạn lên núi với ta.

“Đại Lang, hôm qua con còn bảo ta không cần đánh nhau, con xem hôm nay thái độ của mọi người đối với ta thay đổi hoàn toàn rồi, có thể thấy được đánh nhau cũng có chỗ tốt.”

Đại Lang buông bát, im lặng nhìn ta.

Từ hôm qua, thiếu niên này dường như hơi nghiêm túc hơn một chút.

“Sao thế?” Ta rụt rụt cổ, hơi chột dạ.

“Mẫu thân, người như Lý quả phụ, trong thôn có ai là không sợ bà ta đâu? Mẹ có biết chồng bà ta chết thế nào không? Uống rượu say bị bà ta ném ở trong viện bị chết lạnh, bà ta tàn nhẫn lắm! Sao mẹ có thể là đối thủ của bà ta được chứ? Nếu mẹ chịu thiệt…”

Đại Lang nhăn mày lại, khắc nghiệt đến đáng sợ.

“Chúng ta không gây chuyện, chỉ là khi gặp chuyện cũng không thể co đầu rụt cổ mà trốn tránh được. Ban đầu trong nhà không có phụ nữ, bà ta có thể bắt nạt các con, cha con là đàn ông cũng khó có thể so đo với bà ta. Nhưng hiện giờ có ta rồi, ta có thể trơ mắt nhìn bà ta bắt nạt các con sao? Sau này nếu bà ta còn dám tới, ta nhất định sẽ đánh không tha. Chỉ là đến lúc đó con đừng có xuất hiện, nếu không lúc đó người trong thôn lại nói xấu, sau này con là người đọc sách.”

“Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, nếu mà mẹ và Tú Nhi bị đánh mà con không bảo vệ, đọc sách lại có tác dụng gì chứ?”

Hắn lại bưng bát lên cúi đầu ăn cơm

Trong lòng ta vui vẻ, nhịn không được mà cười lên tiếng.

Tú Nhi thấy ta cười, cũng cười theo ta.

Đây là hai đứa con thật là tốt!
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 16



Ngày Tống Toàn trở về trời mưa, ta và Tú Nhi không lên núi được, chỉ có thể ở nhà làm chút việc thủ công.

Ta làm đế giày cho tiệm giày, đế giày đều là mang về từ tiệm giày, mỗi một đôi được bảy văn tiền.

Là người quen mới có thể nhận việc như vậy.

Hứa lão tam có một người bà con xa làm thợ thêu may ở tiệm giày, ta không biết thêu hoa, nàng giới thiệu cho ta việc đóng đế giày.

Bởi vì ta làm nhanh lại cẩn thận, hiện giờ mới có thể nhận việc này.

Tú Nhi nằm ở bên cạnh ta ngủ rồi, gần đây con bé có thêm chút thịt, khi ngủ gương mặt ửng hồng, đúng là tuổi nhỏ ngủ không yên, chỉ một lát sau thôi chân tay đã duỗi ra bên ngoài chăn.

Ta duỗi tay kéo chăn lên đắp cho con bé.

Trời đã rất lạnh, đặc biệt là vào ngày mưa.

Đại Lang mỗi ngày đều đọc sách, ta đốt thang trong phòng của hắn.

Cái gì hắn cũng không nói, lại đặt bếp lò vào phòng của chúng ta.

Ta cùng với Tú Nhi ngồi ở phía trước cửa sổ, hắn ngồi ở trên bàn bát giác đọc sách.

Bếp lò ở ngay bên cạnh giường.

Sống lưng của thiếu nên rất thẳng, dáng vẻ khi cúi đầu đọc sách văn nhã thanh tú.

Đây là người có thiên phú học tập.

Trong thôn, làm gì có con nhà ai có dáng vẻ này chứ?

Cửa viện bị người đẩy ra, Đại Lang giật mình từ trên ghế nhảy lên, không có trầm ổn như trước.

Không tính tuổi mụ, hắn cũng mới tám tuổi thôi, cũng vẫn là một đứa trẻ!

Ta cũng xuống khỏi giường.

Tống Toàn đứng ở ngoài bậc cửa, đầu bù tóc rối, râu ria xồm xoàm.

Nếu không phải còn có một hàm răng trắng, nhìn cũng không ra người.

Ta cười nhìn hắn, trong lòng chua xót.

*

“Nhị Nương, nàng đoán xem ta săn được cái gì?”

Thấy ta qua, hắn cười hỏi ta

Ta lắc đầu.

“Gấu nâu, lúc này Đại Lang nhà chúng ta có thể đi học rồi!” Hắn cúi đầu, lặng lẽ nói bên tai ta.

Lại giơ tay sờ sờ đầu của Đại Lang, cười vô cùng thành thật thoải mái.

Hoá ra hắn vẫn luôn nhớ rõ là phải đưa Đại Lang đi học!

“Vâng!”

Ta hâm nóng cho hắn mì nước, hắn ăn một mạch bốn bát.

Tú Nhi và Đại Lang vây quanh hắn, hắn nói cho bọn họ làm thế nào để săn được hươu và thỏ, nước trong nồi đã đun nóng, ta ngồi cạnh giường nghe kể chuyện.

Hắn nói thật nhẹ nhàng bâng quơ.

Ta gội đầu lau người cho hắn, trên người hắn không còn chỗ nào là lành lặn.

Chỗ bị đâm, chỗ bị xước da…

Ta cạo râu cho hắn, hắn đã mệt đến nỗi nhắm mắt đã ngủ rồi.

Người đàn ông này thật là!

Tống Toàn ngủ một ngày một đêm, ngày thứ ba mới tỉnh lại, tinh thần rất tốt.

Sáng sớm hắn đã vào thành, ngày hôm sau mới về nhà.

Ta nấu cơm cho hắn, hắn ngồi ở trước bếp lửa.

“Nhị Nương, ta đã kéo gấu nâu vào thành bán rồi.”

“Hả?”

Ta còn hơi kinh ngạc một chút, sao đã bán nhanh như thế? Thậm chí còn chưa mang về trong thôn.

“Ta đã sớm nói với cửa hàng thu hàng da, nếu có hàng tốt, người trong tiệm sẽ phái người cùng với ta kéo vào thành bằng con đường khác, không vào thôn.”

“Vì sao?”

“Nàng có biết một con gấu nâu có thể bán được bao nhiêu tiền không?”

Ta lắc đầu, không biết.

“Cửa hàng da cho ta ba ngàn lượng.”

Ta giật mình kinh ngạc, cái muỗng trong tay rơi vào nồi.

Ba ngàn lượng ư?

Đây là con số mà ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

“Nàng xem nàng cũng như thế, nếu người khác biết thì sẽ thế nào? Nếu ta kéo con gấu nâu đó về trong thôn, không biết sẽ có bao nhiêu người đỏ mắt gây sự.”

“Chúng ta vào trong núi đã tách ra, mấy năm nay trong núi có ít con mồi, đều chỉ là hươu và thỏ linh tinh, ai có thể nghĩ là sẽ có gấu nâu đâu? Lần trước vào núi ta đã thăm dò hang gấu nâu, lần này phải chuẩn bị cẩn thận mới vào núi. Con gấu này là một mình ta săn ở rừng sâu, chưa nói với ai.”

“Ta dùng hươu và thỏ có thuốc mê ném trên đường kiếm ăn của nó, thấy nó ăn thì đi theo nó từ xa.”

“Vì chưa dùng thuốc mê bao giờ, cũng không biết có thể nào làm nó bị ngấm thuốc mê không, chỉ thấy nó ăn no vào động ngủ, ta đào bẫy ở ngoài cửa động, lại trộm vào trong động dùng dao đâm vào bụng nó.”

“Một dao không trúng, có lẽ là lượng thuốc không đủ, gấu nâu bị đau mà tỉnh lại, nếu không phải ta trốn nhanh, nó đã chụp một chưởng lên lưng ta, sao có thể sống mà quay lại đâu.”

“Gấu nâu không chịu đau, chạy ra ngoài động, cách cửa động không xa là bẫy rập ta đã dựng sẵn, nó rơi vào, lại bị lưỡi dao sắc bén đâm qua.”

“Như thế mới có thể g**t ch*t được nó, nếu là dựa vào sức người mà săn, cho dù là hai mươi người cũng không phải là đối thủ của nó. Nếu thật sự đắc thủ, tiền bán chia ra cũng chẳng được bao nhiêu.”

“Ta để lại gấu nâu ở trong bẫy rập, bởi vì chỗ kia ở sâu trong núi, ngày thường không ai dám đi, nên ta yên tâm.”

“Ta lại săn mấy con hươu rồi mới hội hợp với người khác, sau hai ngày mới mang theo hươu vào thành, cũng để cho người khác không nghi ngờ.”

“Bạc ta cũng không dám lấy về nhà, vẫn còn ở trong cửa hàng thu mua da.”

Hắn vừa dứt lời thì xoa xoa tay, giống như xấu hổ.
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 17



Ta chỉ cảm thấy hắn thật thà lương thiện, hiện tại xem ra hắn rất thông minh và hiểu rõ tính người, chỉ là không so đo trong những việc nhỏ thôi.

“Có phải Nhị Nương cảm thấy ta quá ích kỷ không?”

“Tống Toàn, thánh nhân cũng nói người không vì mình trời tru đất diệt, chàng như thế mới có vẻ chân thật. Người đàn ông ta gả có dũng có mưu lại thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, ta vui còn không kịp.”

“Nhị nương, ta còn có chuyện này vẫn không dám nói với nàng, hôm nay cũng có thể nói ra rồi.”

“Ta đã đồng ý với Đại Lang muốn cho nó đi học, hiện giờ đã có bạc, đợi sang năm ta sẽ đưa nó đi.”

“Quà nhập học này cũng không rẻ, tết nhất mỗi năm phải tặng lễ cho thầy giáo nữa, nếu Đại Lang học tốt, sau này còn phải đưa hắn đi thư viện xa hơn tốt hơn, nếu hắn may mắn trúng cử lại còn phải tìm đường tìm quan hệ, sợ là ba ngàn lượng này vẫn chưa đủ…”

Trước khi nói hắn còn nhìn ta, sau đó đầu lại cúi càng thấp xuống.

“Nhưng mà nàng yên tâm, ta đang tuổi khoẻ mạnh, sau này ta sẽ vào núi nhiều hơn, tìm cơ hội lại săn gấu đầu đàn, nhất định không để nàng phải theo ta chịu khổ.”

Hắn giống như đã suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, lửa trong bếp chiếu vào mắt hắn, nóng rực sáng ngời.

Hắn thật sự là một người đàn ông rất tốt!

Ta ngồi xổm trước mặt hắn nhìn hắn.

“Hiện giờ, cuộc sống của ta đã coi là cuộc sống trong mơ rồi, lần này chàng có thể săn được gấu nâu là nhờ có may mắn, chàng nói nhẹ nhàng đơn giản như thế, nhưng tình huống chân thật còn nguy hiểm hơn trăm ngàn lần.”

“Tống Toàn, ta không cần sống một cuộc sống đại phú địa quý gì cả, chàng cưới ta rồi, ta cùng chàng là một thể, ta không thể mỗi ngày chỉ ăn uống rồi nằm được! Ta vẫn muốn cùng chàng sống một cuộc sống tốt hơn.”

“Đại Lang thông minh, lại có thể chịu khổ, nếu con thích đi học, làm cha mẹ sao có thể ngăn trở được?”

“Ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta vốn là thợ săn, ở trong thôn cũng không có ruộng đồng gì, Đại Lang nếu đọc sách sẽ phải ở thư viện, ăn uống cũng tốn rất nhiều tiền”

“Ta vốn nghĩ là đợi đến sang năm sẽ vào thành tìm một nghề nào đó, sau đó lại thuê một căn nhà, có thể ở gần đó chăm sóc Đại Lang, chàng không cần phải đi liều mạng nữa.”

“Nhị Nương, nàng để ta nghĩ lại được không?”

“Được!”

Cuộc sống trôi nhanh, trước mùa đông Tống Toàn lại vào núi một chuyến, chỉ săn được mấy con thỏ về nhà.

Cho đến mùa thu sang năm, nếu muốn vào rừng lại rất khó khăn.

Xuân hạ cấm săn, vào đông tuyết lớn.

Đối với thợ săn, những ngày kiếm ăn cũng chỉ có một mùa thôi!

Rất nhanh đã đón trận tuyết đầu đông.

Tuy là trận đầu, tuyết rơi vô cùng nhiều.

Ta cầm càng nhiều đế giày về nhà làm, Tống Toàn cũng nhàn rỗi, mỗi ngày nhìn Đại Lang đọc sách, tuy hắn cũng không hiểu lắm, nhưng hắn rất kiên nhẫn, Đại Lang ngồi yên đọc sách, hắn cũng ngồi cùng.

Ta dần dần đã có thể hiểu hơn nửa ngôn ngữ câm điếc của Tú Nhi, xem Tú Nhi nói chuyện.

Cuộc sống bình thường, nhưng khó khăn nhất chính là hai chữ bình thường này.

Tóc của Tú Nhi không mọc thêm, trong lòng ta sốt ruột, theo Tống Toàn vào thành một chuyến, đưa Tú Nhi đi y quán.

“Cạo hết tóc đi, lại uống thuốc theo đơn, uống xong ba thang có thể thấy được hiệu quả.”

Thầy thuốc nói như vậy.

Tú Nhi nghe không hiểu, đợi đến khi Tống Toàn nói với con bé là phải cạo trọc đầu, con bé che chăn nằm một ngày.

Tới buổi tối mới dậy, chính mình cầm dao cạo tới tìm ta, hốc mắt vẫn đỏ.

“Không sao cả, rất nhanh tóc sẽ mọc lên, đợi đến khi mọc tóc mới rồi thì lại vừa đen vừa dày bóng, đến lúc đó lại dùng dây buộc tóc mới mua cho con để buộc tóc, được không?”

Tống Toàn ra hiệu bằng tay cho con bé, con bé chui vào ngực ta, một hồi lâu sau thì gật gật đầu.

Kể từ khi Tú Nhi cạo đầu thì không muốn ra ngoài nữa, ta làm chiếc mũ để con bé luôn đội trên đầu, khi ngủ cũng không bỏ ra.

Ta trộm nói với Tống Toàn: “Ai bảo trẻ con không tự tôn không yêu cái đẹp đâu?”

Tống Toàn xoay người ôm lấy ta, lẩm bẩm một câu: “Điểm này giống nàng.”

Giống ta ư?
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 18



Rất nhanh đã tới cuối năm, mỗi nhà đều chuẩn bị đồ tết, mặc dù là nhà nghèo thì cũng sẽ mua nửa cân thịt heo để cho bọn trẻ ăn tết có đồ ăn ngon.

Tống Toàn rất có tâm, không chỉ mua trong nhà, còn mua cả kẹo hạt dưa cho nhà mẹ đẻ của ta nữa, còn mua mười cân thịt heo.

Chúng ta mang theo hai đứa trẻ cùng đi.

Dường như ta về nhà mẹ đẻ chưa từng nở mày nở mặt như vậy, mọi người thấy chúng ta mang theo bao lớn bao nhỏ thì đều khen vài câu.

Khen ta hiếu thuận, khen ta tái giá gả đến nhà tốt, khen ta may mắn.

Tái giá gả được cho người tốt là thật, may mắn cũng là thật, nhưng hiếu thuận ư, cũng không thật lắm!

Nhà ta có năm anh chị em, có bốn chị em gái, một người em trai, trong nhà việc khổ việc nặng đều là chị em chúng ta làm, ngày lễ ngày tết đều là em trai được ăn được mặt tốt, chúng ta chỉ ăn đồ thừa của hắn cũng không có tư cách, bởi vì cái đó đến lượt cha ta.

Đến tuổi gả chồng, chỉ cần có được sính lễ, cha mẹ ta cũng không cần hỏi là người thế nào, mơ màng mà gả nữ nhi qua đó.

Đại tỉ của ta gả cho một thổ phỉ, sau năm thứ hai gả đi thì không còn tin tức nữa.

Cha ta dùng sính lễ mà thổ phỉ kia mang tới để sửa chữa lại phòng ở trong phòng, lại chưa từng đề cập muốn đi tìm đại tỉ.

Nhị tỉ của ta rất xinh đẹp, lại bị gả làm thiếp cho một địa chủ sáu mươi tuổi.

Gả được hai năm, người địa chủ kia nhiễm bệnh chết, tỉ ấy ở trong nhà của địa chủ kia chăm sóc đứa con trai khó khăn sống qua ngày, bởi vì phẫn hận trong lòng mà từ đó không lui tới trong nhà nữa.

Cha ta dùng tiền bán nhị tỉ của ta để mua hai mươi mẫu ruộng nước trong nhà, cũng không hỏi nhị tỉ của ta sống có khổ sở khó khăn hay không.

Tam tỉ của ta gả tốt một chút, gả cho cô nhi cùng thôn, tuy nhà nghèo lại có sức lực, tam tỉ phu của ta thật thà chất phác, hai vợ chồng mỗi năm ngoại trừ làm mấy mẫu đất bạc màu nhà mình còn làm việc cho nhà mẹ đẻ nữa.

Bọn họ mỗi năm đều mệt sống mệt chết, chẳng qua là vì muốn mượn trâu nhà mẹ đẻ để cày ruộng mà thôi.

Mặc dù như thế, cha mẹ cùng với đệ đệ và em dâu cũng chưa bao giờ đối xử tốt với họ.

Năm ta gả cho Hứa lão tam mới mười sáu tuổi.

Cha của Hứa lão tam vốn là làm ở phòng thu chi ở trong thành, tích cóp được chút tiền bạc thì trở về làng, giao lại công việc ở phòng thu chi cho con trai mình.

Không ngờ con trai trộm tiền của chủ nhân đi ăn nhậu chơi gái cờ bạc, còn làm sổ sách giả, chủ nhân phát hiện muốn đi cáo quan, cha hắn đi cầu xin bồi thường tiền, việc này mới xong xuôi.

Hắn bất đắc dĩ đi theo cha hắn trở về làng, cha hắn kể từ đó bị bệnh không dậy nổi, không tới hai tháng đã mất.

Nhà hắn vốn còn có hai người làm, sau khi hắn gây hoạ, cha hắn phải bồi thường rất nhiều tiền, mẹ hắn lại bán hai người làm đó, lại dùng tiền bán người để cho Hứa lão tam cưới vợ.

Hứa gia bỏ ra nhiều tiền, cha ta lại bán ta ra ngoài.

Hứa gia không thiếu con dâu, mà thiếu người làm có thể sinh con.

Tất cả mọi việc trong nhà ngoài ruộng đều là của một mình ta, mẹ con bọn họ chỉ có chuyện gì không được như ý sẽ lấy ta để trút giận.

Khi đó, tuổi ta còn nhỏ, tính tình quật cường, luôn luôn tranh luận, mẹ của Hứa lão tam dùng các loại hình phạt để tra tấn ta.

Con trai của bà ta thì lấy tiền bạc ta vất vả mới kiếm được để đi hoa lâu, nàng nói là ta không quản được chồng mình, cũng không biết đẻ.

Cha mẹ ta biết rõ là ta sống không tốt, cũng cứ luôn bảo ta phải chịu đựng.

Hứa lão tam hỏi ta đòi tiền, ta nói không có, hắn bán tất cả mười mẫu ruộng nước trong nhà.

Ta cãi nhau với hắn, hắn muốn đánh ta, ta hèn nhát nhiều năm như thế, cuối cùng tìm gậy gộc đánh nhau với hắn một trận. Hắn đã sớm bị tửu sắc huỷ hoại sức khoẻ, bị ta đánh đến hôn mê.

Hắn tỉnh dậy thì viết thư bỏ vợ.

Ngày hôm ấy ta nhận thư bỏ vợ mới biết, có một ca cơ ở Hoa lâu có con của hắn, hắn chỉ là tìm cái cớ để bỏ ta mà thôI!
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 19



Ta hiếu thuận ư?

Thật ra ta rất hận cha mẹ ta, cùng là bọn họ sinh ra, con trai sao đáng giá như thế, con gái lại hèn hạ như vậy?

Chẳng lẽ cha mẹ không phải là đều nghĩ cho con cái hay sao?

Bọn họ sinh con gái đều chỉ là để bán lấy tiền hay sao?

Bọn họ chỉ là nuôi lớn ta, tất cả ân tình đợi đến khi ta làm việc có tiền sẽ trả hết.

Ta vốn không muốn trở lại, Tống Toàn lại khăng khăng muốn tới.

“Dù sao cũng phải nói rõ ràng, ngày sau không muốn về thì không về đi!”

“Nếu ngày sau sống tốt, bọn họ chắc chắn sẽ tới dây dưa ăn vạ.”

“Không sao cả, còn có ta đây!”

Tống Toàn và cha ta ở trong phòng nói chuyện, ta mang theo hai đứa nhỏ ngồi ở nhà chính sưởi ấm.

Trời lạnh vô cùng, mặc dù ngồi ở bên cạnh bếp lò cũng không hoàn toàn ấm áp.

“Con rể Tống là người có bản lĩnh, nhìn có vẻ như mùa thu săn không ít đồ tốt đúng không? Mẹ ta hỏi.”

Em dâu của ta trông mong nhìn ta.

Nói thật, trong nhà cũng không nghèo, nhưng mẹ ta tiếc tiền không bỏ, thoạt nhìn thấy cuộc sống rất khổ sở, ha ha.

Nếu hỏi nàng tích cóp tiền làm gì, nàng nói phải để dành cho các cháu trai xây nhà cưới vợ.

“Mẹ nghĩ nhiều rồi!”

“Con còn không muốn nói thật với mẹ ư?”

“Con là nói thật!”

“Ngươi nhìn xem tính tình cứng rắn như thế, nhân lúc còn sớm phải sửa lại mới được, nếu là để con rể Tống ghét bỏ, đến lúc đó lại hưu về thì phải làm gì? Vậy thì nhà ta sẽ trở thành chê cười, hai đứa cháu của ngươi cưới vợ cũng không dễ.”

Mẹ ta duỗi tay ra định chọc vào trán của ta, lại bị Đại Lang duỗi tay chặn lại.”

“Bà ngoại nói không đúng, mẫu thân ở nhà vất vả lao động, dạy dỗ con trai con gái, đối xử với ta cùng với Tú Nhi như con ruột do mình sinh, ăn uống chưa bao giờ thiếu gì, đối xử với cha ta càng tình thâm nghĩa trọng. Kể tử khi có mẫu thân gả tới nhà, giường nhà ta luôn ấm áp, quần áo luôn mềm mại, cơm cũng thơm, mẹ bảo vệ thương yêu chúng ta, vĩnh viễn đều là người nhà ta, cha ta sao phải bỏ vợ chứ? Sao nỡ bỏ vợ?”

Lời nói của Đại Lang khiến cho mẹ ta á khẩu không trả lời được.

Ta nhịn không nhếch khoé miệng lên, trong ngực lại vô cùng ấm áp.

Mẹ ta còn nói gì nữa ta cũng không thèm để ý.

Cho dù bà ấy nói gì đã không thể ảnh hưởng nửa phần tới ta, ta đã có nhà của ta, có người yêu thương bảo vệ ta.

Người không quan tâm đến ta không đáng để ta buồn phiền nửa phần.

Chúng ta cũng không ở lại ăn cơm, đồ vật mang đi cũng không để lại.

Dựa vào cái gì mà để lại cho bọn họ chứ?

Ta lại đi tới nhà của tam tỉ, để đồ vật lại cho nàng.

“Nhị nương có hơi keo kiệt.”

Tống Toàn cười ta.

“Ta keo kiệt chỗ nào? Đồ vật của ta tất nhiên phải tặng cho người đáng tặng.”

Tống Toàn cười không nói, chỉ là nhéo lòng bàn tay của ta.

Bàn tay của hắn vừa to vừa ấm, mặc dù mùa đông lạnh lẽo, nhưng ta không cảm thấy lạnh chút nào.

Người yêu thương ngươi, ngươi không cần phải nói thì cũng biết ngươi muốn gì, người không yêu cho dù ngươi vươn tay ra hắn cũng giả vờ không hiểu.

Năm nay là một năm mà ta sống thư thái nhất.

Lần đầu tiên ta nhận được một đồng tiền xâu bằng tơ hồng, tuy chỉ có chín cái.

Tống Toàn nói, là tiền mừng tuổi của ta.

“Phật tổ giảng, “Cửu cửu quy chân”, Đại Lang nói “cửu” (九: Chín) đồng âm với “cửu” (久: Lâu dài), ta không cầu mong gì hơn, chỉ mong chúng ta có thể lâu dài một chút, càng lâu hơn một chút. Tóm lại số chín là một con số rất tốt, nàng đừng chê ít, nhận đi!”

Tống Toàn đưa tiền cho ta, cười xấu hổ.

Lời ước hẹn này cũng là hắn có thể nói rõ ràng ra rồi đúng không?

Đúng thế!

Nếu có thể lâu dài mà làm bạn đến già, vậy thì không có gì tốt hơn.
 
Back
Top Bottom