Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Toàn Hảo - Hành Chi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,444
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMB6VhyGP4KZHLLb2nnPazXEKadAmaVfZCP-z-ZIeb8jMjgX4reapQy4Q9vhk4jXTQ84tJ_YaNkcPRUqj0ZvLh1_oFE2Pj8ARaOKdf7RAVuxP9vZljln1CMIwnT6GTCiuKPvn4Tkj-N0cbcS-P_KNWV=w215-h322-s-no-gm

Toàn Hảo - Hành Chi
Tác giả: Hành Chi
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là Thẩm Hảo Hảo, là người đàn bà đanh đá nổi tiếng trong thôn.

Ngày ta bị bỏ, ta cầm dao phay cạo tóc của mẹ chồng, cũng làm thịt con heo ta đã nuôi một năm.

Nhưng ta bị hưu chưa đầy nửa tháng, bà mối đã tìm đến nhà ta, bà ấy nói là muốn mai mối việc hôn nhân cho ta.

Người kia là người goá vợ ở thôn bên cạnh, vợ của hắn chết từ năm năm trước.

Hắn là một người thợ săn, mỗi khi vào núi ba năm ngày không về nhà là chuyện thường. Hắn vào núi, để lại hai đứa trẻ trong nhà không yên tâm, mới nghĩ là tìm người giúp hắn chăm sóc con cái.

“Nhà hắn chỉ có hắn và hai đứa trẻ, gả qua đó ngươi chính là người làm chủ của cả nhà, Ngũ Lang lại là một người tử tế, nhất định sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức chút nào đâu.”

Nghe lời bà mối nói xong, ta lập tức đồng ý với việc hôn nhân này.​
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 1



Ta là Thẩm Hảo Hảo, là người đàn bà đanh đá nổi tiếng trong thôn.

Ngày ta bị bỏ, ta cầm dao phay cạo tóc của mẹ chồng, cũng làm thịt con heo ta đã nuôi một năm.

Nhưng ta bị hưu chưa đầy nửa tháng, bà mối đã tìm đến nhà ta, bà ấy nói là muốn mai mối việc hôn nhân cho ta.

Người kia là người goá vợ ở thôn bên cạnh, vợ của hắn chết từ năm năm trước.

Hắn là một người thợ săn, mỗi khi vào núi ba năm ngày không về nhà là chuyện thường. Hắn vào núi, để lại hai đứa trẻ trong nhà không yên tâm, mới nghĩ là tìm người giúp hắn chăm sóc con cái.

“Nhà hắn chỉ có hắn và hai đứa trẻ, gả qua đó ngươi chính là người làm chủ của cả nhà, Ngũ Lang lại là một người tử tế, nhất định sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức chút nào đâu.”

Nghe lời bà mối nói xong, ta lập tức đồng ý với việc hôn nhân này.

*

Lần đầu tiên gặp mặt Tống Toàn ở nhà chính của ta, cha ta và mẹ ta ngồi trên ghế trên, hắn ngồi ở phía dưới cha ta, ta đứng ở phía sau mẹ ta.

Tống Toàn có thân hình cao lớn rắn chắc, làn da màu bánh mật hơi đỏ.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh, đôi tay đặt ở trên đầu gối, đầu cúi xuống, cha ta hỏi câu gì hắn trả lời câu đó, từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu lên.

Ta liếc mắt nhìn lại, chỉ có một cái gáy đen nhánh.

“Mỗi một năm, da và lông thú thu được ba bốn mươi quan, năm nay tuổi mụ của Đại Lang là mười tuổi, có lúc cũng sẽ theo ta vào núi, Tú Nhi còn nhỏ nhưng ở trong nhà cũng có thể giúp đỡ chút việc vặt.

Tống Toàn dứt lời, mẹ ta trộm nhéo vào lòng bàn tay của ta, bà dùng sức rất mạnh, khiến cho ta cảm thấy rất đau, ta biết đây là mẹ ta vô cùng vừa ý.

Một năm thu được ba bốn mươi quan, người bình thường trong thôn đều không thể so được.

Nghe đồn, Tống Toàn là một thợ săn vô cùng lợi hại, hiện giờ xem ra lời đồn không giả.

Khi Tống Toàn vào cửa ta đã trộm nhìn,năm nay hắn hai mươi bảy, một khuôn mặt ngay thẳng thật thà, mặt mày sắc bén, mũi thẳng, nhìn có vẻ nghiêm túc chín chắn.

Chỉ nhìn tướng mạo đã thấy không phải là người khắc nghiệt, thêm nữa là người trong nhà hắn đơn giản, ngoài hắn ra chỉ có một trai một gái, ta vô cùng vừa lòng đối với việc hôn nhân này.

Rốt cuộc, ta chỉ là một người phụ nữ bị bỏ về nhà mẹ đẻ không có ai quan tâm, sắc mặt của cha mẹ anh em đều không tốt, không được mấy ngày sẽ bị tìm người đem bán.

Cha ta đồng ý với việc hôn nhân này, còn giữ Tống Toàn lại uống một bữa rượu.

Rượu là rượu mạnh, cha ta cùng với em trai ta thay phiên ra trận, đến lúc đi Tống Toàn đã uống đến nỗi mặt đỏ tai đỏ, bước chân loạng choạng ra cửa.

Đồ nhắm rượu là do ta xào, cha ta lại cố ý sai ta đi mua hai cân thịt mỡ, lại làm thịt con gà mái già nuôi trong nhà.

Cha mẹ ta cũng luyến tiếc, nhà ta cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể ăn được một bữa ngon như vậy, thịt vừa lên bàn, hai đứa cháu của ta đã trốn ở ngoài cửa ch** n**c miếng nhìn.

Vợ của anh em nhà ta dù mắng dù kéo thế nào cũng không kêu được hai đứa nhỏ trở về.

Tống Toàn thấy, vẫy tay gọi hai đứa nhỏ vào, chỉ một lát sau, hai đứa cháu đã bưng một bát thịt, mặt mày hớn hở quay trở lại.

“Mẹ, chị gái của con là người may mắn…”

Vợ của em trai ta nhìn hai đứa trẻ ngấu nghiến ăn thịt, cười nói với mẹ ta.

Mẹ ta gật đầu, nhìn ta cười.

Ta tự mình tiễn Tống Toàn ra cửa.

Ta là người đã bị chồng bỏ, cũng không chú trọng nhiều lắm.

“Thanh danh của ta không tốt.”

Tống Toàn đi phía trước, ta đi theo sau hắn cách nửa bước chân.

Bả vai của hắn rộng lớn, bước chân cũng lớn, trước khi ta dùng hết sức bước theo, dường như hắn cũng nhận ra, bước chân chậm lại.

“Ta biết.”

“Vậy vì sao ngươi lại tới nhà ta cầu hôn?”

“Hứa lão tam kia không phải là người tốt, không trách nàng.”

Hắn nói chuyện không quay đầu lại, cũng không biết vì sao ta cảm thấy lời hắn nói là thật.

Cổ họng ta nghẹn lại, kể từ khi bị chồng bỏ, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói không trách ta.

Người ngoài nói thì kệ, lời nói gây tổn thương nhất vẫn luôn là từ trong miệng của người nhà.

Bọn họ luôn yêu cầu ta phải “nhịn”, nói là trên đời này vốn chính là coi chồng là trời, vạn sự nhịn chín sự lành, một chút đều qua.

Nói là, ta như vậy, ngoài Hứa lão tam, ai mà thèm nữa?

Nói là, chờ đến khi già rồi, con cũng lớn rồi, cả đời mơ mơ màng màng rồi sẽ chấm dứt thôi.

Nhưng đó là cả một đời người đó, mơ mơ màng màng, sao có thể chấm dứt được?

“Ngươi chọn một ngày lành, chúng ta thành hôn đi!” Ta nói.
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 2



Cuộc sống của người trong thôn đều khó khăn, cưới vợ đứng đắn cũng không tổ chức lớn, sau khi định ngày, hầu hết sẽ thuê một chiếc kiệu gỗ, dùng xe bò kéo đi, lại mời các hương thân ăn một chén đồ ăn, đồ ăn có mấy miếng thịt cũng coi như tốt.

Huống chi, ta là vợ kế của Tống Toàn, ai cũng không nghĩ là hắn sẽ làm lớn.

Nhưng Tống Toàn lại dùng tam thư lục lễ, không thiếu chút nào mà cưới ta về nhà.

Ta ngồi ở bên cạnh giường, cho tới khi Tống Toàn tới xốc khăn voan trên đầu ta.

Khăn voan là Tống Toàn mua ở cửa hàng vải tốt nhất ở thị trấn, dệt từ vải gấm, mịn màng chắc chắn, ánh nến cũng không xuyên qua được.

Đây là lần thứ hai ta thành thân, lần đầu tiên là khi còn niên thiếu, vừa đủ mười sáu tuổi, đã từng tràn đầy chờ mong cùng hồi hộp trong lòng.

Ta đã làm vợ của người khác sáu năm, cuộc sống gian nan khổ sở, đã sớm học được cách trấn định tự nhiên, cũng học được không nên mong chờ quá nhiều.

Ngoài phòng ồn ào náo nhiệt, tiếng uống rượu vung quyền.

Bụng ta hơi đói, ăn bát mì từ lúc sáng sớm, miệng cũng khát khô.

Ta định tự mình xốc khăn voan lên tìm chút thức ăn, lại nghĩ mọi người nói chuyện này không may mắn lắm, nên thôi!

Tống Toàn đối xử với ta như thế, nếu cái không may mắn này chỉ nhằm vào ta thì chẳng sao cả, nếu nhằm vào hắn, vậy ta sao có thể làm?

Cửa bị người đẩy ra, tiếng bước chân rất nhẹ, có vẻ chần chừ, nhưng người kia cuối cùng vẫn tới trước mặt ta.

Ta cúi mặt nhìn xuống đất, trước mắt là một đôi chân nhỏ đi giày vải màu đỏ, giày hơi to một chút, không vừa chân.

Là một bé gái, hơi thở của bé rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy gì.

Ta chờ nó mở miệng.

Cuối cùng, cái gì con bé cũng không nói, chỉ vươn ra một bàn tay nhỏ lạnh lẽo, nhét một miếng điểm tâm vào trong tay ta, sau đó xoay người rời đi.

“Tú Nhi?” Ta mở miệng gọi.

Con bé không trả lời ta, cũng không dừng lại, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Ta đưa điểm tâm đến bên miệng cắn một miếng, không biết là làm từ cái gì, rất ngọt.

Ta thấy buồn cười, thử một chút, lại không thành công.

Ta cũng chưa từng ăn điểm tâm nào ngọt như thế.

Khi Tống Toàn tiến vào, mùi rượu trên người rất nồng, ngoài phòng có một đám người, mồm năm miệng mười nói là muốn nhìn xem tân nương trông như thế nào.

“Nhị nương mệt rồi, hôm nay bỏ qua, ngày mai tất nhiên cho các ngươi xem thoải mái!”

Dứt lời, hắn đóng cửa phòng lại.

Ta cảm thấy lạ lẫm, việc nháo động phòng là quy định, thế mà hắn cự tuyệt.

Bước chân của người đàn ông rất nặng, hô hấp cũng nặng nề, khi hắn ngồi bên cạnh, ta cảm thấy rất nóng.

Hỉ cân nhẹ nhàng mở khăn voan của ta, ánh nến loá mắt, ta không khỏi duỗi tay che.

“Chói mắt à?” Người này hỏi ta, cũng có thể là vừa uống rượu xong, giọng nói hơi khàn, nhưng rất dễ nghe.

Ta buông tay che ánh sáng xuống, lắc đầu.

Tống Toàn cũng mặc một bộ đồ màu đỏ, hắn rất cường tráng, lại hơi đen, một bộ đồ màu đỏ mặc trên người hắn nhìn chẳng ra sao cả.

Nói thật, màu đỏ cũng không hợp với hắn, còn khiến cho da mặt của hắn lại càng đen.

Cũng có thể là uống nhiều quá, trong mắt hắn ướt át, lấp lánh nước, đuôi mắt hơi đỏ lên, lúc này ta mới phát hiện ra, hoá ra hắn có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, con ngươi rất đen, vô cùng trong sáng.

Một người đàn ông sắp ba mươi tuổi, lại có thể trong sáng hay sao?

Ta bị ý nghĩ của mình chọc cười.

Hắn không biết ta đang cười cái gì, chỉ gãi gãi đầu, cười theo ta.

Một người đàn ông vừa trong sáng vừa thật thà, rất tốt.

“Đói bụng cả ngày rồi phải không? Nàng chờ một chút, để ta nhìn xem trong bếp còn có đồ ăn gì”

Hắn ghé lỗ tai vào ván cửa, nghe xong rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Ta không còn trói buộc, đứng lên đi lại, ngồi lâu rồi phía sau rất đau, chân cũng tê rần.

Ta lặng lẽ mở cửa ra một khe hở
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 3



Căn nhà không lớn, chỉ rộng hai ba thước, vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cuối.

Đèn lồng màu đỏ dưới mái hiên vẫn còn châm, có thể nhìn rõ thấy cửa phòng bếp vẫn còn mấy người phụ nữ đang rửa bát ở đó.

Bọn họ cười cười nói nói, giọng rất lớn, đều đang trêu chọc Tống Toàn!

Chỉ một lát sau, Tống Toàn đã bưng một cái bát, cầm một đôi đũa, hắn cúi đầu không nói lời nào, bước chân sải rất dài, không đi vài bước đã tới cửa rồi.

Tôi muốn lui lại thì không còn kịp nữa, thuận tay giúp hắn kéo cửa phòng ra.

“Mang cho nàng một bát mì.”

Hắn nói xong thì đặt chén ở trên bàn, cầm một đôi đũa màu đỏ nhìn ta.

Chỉ là một bát mì chay, ở chỗ chúng ta cưới vợ gả con gái đều làm.

Ta đúng là đã bị đói một ngày rồi, không lâu sau đã ăn hết sạch chén mì rồi.

Hắn cũng không nói lời nào, ngồi ở mép giường mà nhìn ta.

Trong mắt có ánh sáng lấp lánh.

“Còn muốn nữa không?”

“Ăn no rồi!”

“Nàng thay quần áo trước đi, để ta đi lấy chậu nước ấm tới cho nàng.”

Hắn lại bưng bát không ra ngoài.

Ta từ năm tuổi đã đi theo cha mẹ đi làm ruộng, sau khi gả cho Hứa lão tam, ngoại trừ làm ruộng, nuôi heo, nuôi gà, nấu cơm, rửa bát, mỗi ngày đều đủ mọi việc làm mãi không xong, thậm chí ta còn chưa bao giờ được lên bàn ăn một bữa cơm, cũng không yên ổn được ăn một bữa cơm nóng.

Không ngờ sau khi tái giá, Tống Toàn lại tự mình bưng một bát cơm bảo ta ăn, sau đó còn lấy nước ấm tới bảo ta rửa mặt.

A!

Chẳng lẽ là ông trời thấy ta mấy năm nay sống quá hèn nhát, hoặc là nghe thấy những điều ước của ta hay sao? Vì thế mới thật sự không đành lòng, cho ta một người tốt như vậy ư?

Một người như vậy, sau khi nữ nhân đã đi nhiều năm mà chưa từng tục huyền, là vì sao?

Lòng ta nghĩ rất nhiều đến chuyện này, nhưng hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, ta không nên nghĩ đến nữa.

Của hồi môn của ta cũng chỉ có hai cái rương gỗ sơn màu đỏ, một rương là quần áo của ta, một rương là đựng hai bộ chăn.

Ta mở rương gỗ ra lấy ra hai bộ áo trong mềm mại, mau chóng thay một bộ của ta, sau đó vuốt phẳng bộ của Tống Toàn đặt chỉnh tề trên giường.

Những gia đình như chúng ta thường không nỡ mua vải bông mềm đi làm áo trong, cuộc sống rất khổ, có khi ăn no cũng khó, nhà ai ngủ mà còn mặc quần áo chứ?

Đắp chăn rồi, ngả đầu đã ngủ, để ý nhiều như vậy làm gì?

Ta cũng đã từng nghĩ như thế.

Hứa lão tam vẫn lấy chuyện này để chê bai ta, nói là các cô nương hoa lâu ở Huyện thành đều không nằm tr*n tr** như thế, sau đó ta dùng áo cũ đổi thành áo trong để mặc.

Hoặc là do đã quen, hoặc là chỉ một bộ quần áo đơn giản, lấy lại tôn nghiêm cho ta!

Mẹ ta lần này khá hào phóng, đã đồng ý cho ta kéo vải, ta kéo vải bông mềm, để khâu cho Tống Toàn một bộ áo trong.

“Ngươi thật sự là không biết sống, vải bông mềm như thế mặc không kiên nhẫn, làm áo khoác cũng không có lợi…”

Mẹ ta thấy ta kéo vải, nói lải nhải một đống.

Sau đó, ta khâu áo trong cũng không để cho bà ấy nhìn thấy.

Nếu mà bà ấy nhìn thấy ta dùng vải bông mềm đều khâu áo trong, chỉ sợ sẽ lập tức ngất xỉu mất.

Nửa lượng bạc một mảnh vải bông, mà ta cũng dám dùng để làm áo trong?

Tống Toàn bưng một chậu nước ấm trở lại, thấy ta ngồi ngay ngắn trên mép giường, ngốc nghếch nhìn chiếc áo trong trên giường mà ngơ ngẩn, hắn đã đi tới.

Hắn duỗi tay sờ lên chiếc áo trong trên giường, lại quay đầu nhìn ta, chợt cười.

Vì ở gần, ta mới thấy tai của hắn đỏ lên.

“Tay ta thô kệch, sợ làm hỏng mất, đợi ta rửa mặt xong thì thay.”

Hắn lại xoay người vội vàng đi ra ngoài, để lại một mình ta, đợi đến khi ta phản ứng lại rồi, mặt lập tức đỏ lên.

Hắn nghĩ cái gì thế?
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 4



Đêm hôm đó trôi qua thật sự nhốn nháo hoảng loạn.

Ta cùng với Tống Toàn đều là người từng trải, có lẽ hắn đã lâu rồi không có ai.

Lăn lộn cả một đêm, khi trời tờ mờ sáng mới để ta nhắm mắt.

Chúng ta đều rất mệt, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Gương mặt ta còn dán trên b* ng*c cứng rắn nóng như lửa của người đàn ông đó, hô hấp của hắn còn rất nặng nề.

Hắn rất dịu dàng, một loại dịu dàng không tương xứng với vẻ ngoài của hắn.

Người trong thôn th* t*c, đàn bà con gái tụ tập bên nhau nói xấu cũng không hề kiêng kỵ gì.

Ngẫu nhiên cũng nói đến chuyện giường chiếu, có người nói đến sự đắc ý lẫn nhau giữa vợ chồng, nói việc này là việc tốt đẹp của nhân gian.

Ta vẫn luôn không hiểu, Hứa lão tam chạm vào ta đều chỉ là vì nối dõi tông đường, qua hai năm ta không có thai, thì không còn chạm vào nữa.

Cho đến tối nay, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao việc giường chiếu lại thành chuyện tốt đẹp của nhân gian.

Nguyên nhân chính là người đàn ông này thật sự khoan dung và thật thà sáng suốt như thế.

Trên người hắn phát ra một hơi nóng khiến cho ta không nhịn được mà mặt đỏ tim đập, hắn dịu dàng hỏi han khiến cho ta mềm mại như nước.

Hoá ra, ta cũng có thể là một người phụ nữ ôn nhu đa tình, mà đến hôm nay ta mới biết.

Khi ta mở mắt ra, mặt trời đã lên cao. Tuy là một ngày mùa thu, nhưng ban ngày vẫn ấm áp.

Ánh nắng xuyên qua bức màn chiếu lên mặt ta, ấm áp thoải mái.

Trong viện không có tiếng người, chỉ có vài tiếng chim kêu.

Dường như không có ai chờ ta nấu cơm quét tước, không có ai chờ ta cho gà cho lợn ăn.

Dường như ta có ngủ đến già cũng không có ai mắng ta.

Không ngờ tất cả mọi thứ lại tốt đẹp như vậy.

Ta ngồi dậy chậm rãi mặc quần áo, đẩy cửa phòng ra, ánh nắng chiếu khắp người ta.

Sân đã được quét tước sạch sẽ, đèn lồng màu đỏ vẫn treo bên mái hiên.

Trong khu nhà chỉ có mấy gian nhà ở, bên cạnh giếng nước có mấy bồn gỗ lớn, trong bồn chứa đầy bát đũa. Bên cạnh tường là củi gỗ đã được chẻ sẵn, xếp gọn gàng chỉnh tề, phía hậu viện có một cái phòng nhỏ, bên trong có rất nhiều đồ vật, nhiều nhưng không lộn xộn, dưới hiên phòng bếp còn để rất nhiều bàn ghế chưa kịp dọn dẹp.

Ngôi nhà nhiều năm qua không có phụ nữ, có thể sắp xếp thành như vậy, có thể thấy được Tống Toàn là một người chăm chỉ cẩn thận.

Tường nhà thấp bé, nếu tinh mắt, xuyên qua tường nhà sẽ có thể nhìn thấy núi xanh từ phía xa.

Ngoài tường có một cây dương, lá cây rụng xuống, những chiếc là còn lại trên cành cũng chuyển màu vàng.

Trên tường nhà có mấy con chim xẻ, ríu rít náo nhiệt.

Cửa phòng mở ra, trên bậc thềm có một bé gái đang ngồi quay lưng.

Cô bé mặc một chiếc áo bông màu đỏ, trên đầu tết một cái bím tóc nhỏ xinh.

Bóng dáng của cô bé nhỏ bé vô cùng, tóc cũng thưa thớt vàng hoe.

Cô bé là con gái nhỏ của Tống Toàn, tên là Tú Nhi.

Đêm qua, cô bé đã tặng cho ta một miếng điểm tâm ngọt nhất cho ta ăn.

Cuối cùng lại là ta dậy muộn, chỉ sợ là cô bé đã dậy từ rất sớm rồi? Ta hơi xấu hổ một chút, bưng chậu đi qua gọi cô bé.

“Tú Nhi.”

Con bé không quay đầu, cũng không trả lời ta.

Ta lại gọi, con bé vẫn không trả lời ta.

Có khi nào là con bé tức giận không? Con bé không muốn cha mình cưới vợ hay sao? Hay là chê ta dậy quá muộn?

Tóm lại, trên đời này mẹ kế cùng với con chồng ở chung vui vẻ với nhau cũng không có mấy người.

Nhưng Tống Toàn rất tốt, ta chỉ muốn đối xử tốt với con của hắn tốt một chút.

Ta lại nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng gầy gò của cô gái nhỏ, con bé xoay người, nhìn ta bằng một đôi mắt vừa đen vừa to.

Những cô gái trong thôn có rất ít người có thể trắng nõn xinh đẹp như thế, Tú Nhi rất xinh đẹp, chỉ là quá gầy, trên má không có chút thịt nào.

Con bé lặng lẽ nhìn ta không nói gì.

Ta xấu hổ cười cười.

“Ta dậy muộn!”

Con bé cũng nhấp đôi môi không được đỏ cho lắm, nhẹ nhàng cười.

Con bé đứng lên chỉ vào cái chậu trong tay ta, lại chỉ vào trong phòng bếp, làm ra một động tác tay mà ta nhìn không hiểu.

Ta sửng sốt chớp mắt một cái.

Chưa có ai nói với ta là Tú Nhi không biết nói.

Bà mối không nói, cha mẹ ta không nói, Tống Toàn cũng chưa nói.

Một cô bé xinh đẹp như thế lại không biết nói sao?

Con bé thấy vẻ mặt ta bất động, trên mặt hiện ra vẻ hốt hoảng sợ hãi.

Con bé còn nhỏ, không hiểu cách giấu giếm, xoay người định chạy ra bên ngoài.
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 5



Ta duỗi tay ra kéo lấy cổ tay gầy yếu của Tú Nhi, nhỏ như vậy sao?

Trẻ con không có mẹ, hay là ăn không đủ no?

Ta cười với con bé, lại chỉ vào phòng bếp, dắt tay nàng cùng đi.

Phòng bếp lộn xộn, khắp nơi là xoong nồi bát đũa chậu gáo chồng chất lên nhau, thoạt nhìn giống như mới chỉ dọn dẹp qua loa một lần.

Hôm qua, có lẽ là người trong thôn tới giúp vội, các thứ xoong nồi bát đũa xô chậu bàn ghế phần lớn là mượn dùng, bệ bếp trong góc vừa nhìn có lẽ là mới xây.

Trong nồi to có nước ấm, trong nồi nhỏ còn có một chén đồ ăn thừa, cũng có một cái bánh bao chay.

Tú Nhi cầm gáo múc nước ấm từ nồi to cho ta, người rất nhỏ, còn không cao bằng bệ bếp.

Ta ngồi xổm dưới hiên rửa mặt, bưng đồ ăn thừa trong nồi cùng với bánh bao.

“Tú Nhi một nửa, ta một nửa.”

Ta bẻ bánh bao ra, đưa cho Tú Nhi một nửa, con bé duỗi tay không nhận, ta đưa cho con bé, lại đưa một đôi đũa nữa.

Đồ ăn thừa chắc là của ngày hôm qua, có mùi thịt nhưng không có thịt.

Người trong thôn một năm cũng chẳng được ăn mấy bữa thịt, thật lâu mới có một đám cưới, trong bữa ăn có thịt, tất nhiên là chọn thịt sạch sẽ.

Tú Nhi yên tĩnh ăn hết nửa cái bánh bao, lại không động vào đồ ăn gì.

Con bé cứ trộm nhìn ta, có vẻ như rất tò mò với ta.

Ta nói chuyện thì cô bé nghe không thấy, điệu bộ của cô bé thì ta nhìn không hiểu.

Nhưng mà Tú Nhi rất thông minh, chỉ dựa vào mấy điệu bộ linh tinh của ta cũng có thể hiểu được ta định làm gì.

Cho nên, khi ta muốn nấu nước thì con bé đã ôm xong củi lửa mang tới, ta lấy bát đĩa trên bệ bếp để vào bồn gỗ, thì con bé sẽ múc nước ấm vào bồn, sau khi ta rửa xong thì con bé đun nước.

Hai chúng ta phối hợp rất ăn ý, cứ như thể đã từng cùng nhau làm rất nhiều lần.

Ta rửa sạch tất cả bát đũa, lại cùng với Tú Nhi lau sạch bàn ghế trong viện hai lần.

Khó khăn lắm mới có thể dọn dẹp xong phòng bếp, mặt trời đã chiếu tới đỉnh đầu.

Tống Toàn và Đại Lang đi đâu ta cũng không biết, cũng không thể tìm, Tú Nhi làm một lần động tác tay, ta không thông minh như nàng, nên nhìn chẳng hiểu gì cả.

Sau đó lại kiểm tra gạo mì một lần, chỉ còn hai bát bột mì, làm xong bát mì ăn xong xuôi.

“Chúng ta ăn mì nhé?”

Ta chỉ chỉ lu bột mình, làm động tác cán bột, cô bé lập tức đã hiểu, gật gật đầu.

Ta cán bột, tú nhi nhóm lửa.

Cô bé chống gương mặt ngồi ở trên ghế nhỏ nhìn ta, một đôi mắt sáng như ngôi sao sáng.

Một đứa trẻ như vậy khiến cho người khác mềm lòng, huống chi sau này còn phải ở chung lâu dài với ta.

“Đói bụng không?”

Ta dường như đã quên là cô bé không nghe thấy, cười hỏi.

Cô bé giống như nghe hiểu, lắc đầu

Bím tóc trên đầu bị tuột ra.

Đúng lúc mì cũng cán xong rồi, ta mang cô bé vào phòng chải đầu.

Dây buộc tóc trên đầu Tú Nhi không biết là một mảnh vải nhỏ cắt được từ đâu, phần rìa đã sờn lộ những sợi lông nhỏ.

Ta tìm thấy hai chiếc dây buộc tóc màu đỏ trong cái rương sơn màu đỏ, là trước khi ta xuất giá mẹ đã mua cho ta.

“Tú Nhi có thích không?”

Cô gái nhỏ mím môi lắc đầu, nhưng trong mắt lại nói rõ là rất thích.

Ta thu lại những sợi tóc mềm mại như tơ của cô bé, sau đó lại tết một bím tóc.

Sau khi buộc xong ta bảo cô bé soi gương, cô bé lại nhìn vào gương, cười cười, lại khóc.

Đứa nhỏ không biết nói khi khóc lên cũng vô thanh vô tức rơi nước mắt, cũng không hiểu vì sao điều đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

Ta nhịn không được mà ôm cô bé.

Ta hiểu.

Ta đều hiểu.

Cái loại cảm xúc yêu thương thật cẩn thận muốn có được tình yêu, khi bỗng nhiên có được lại không biết nhận nó thế nào.

“Tú nhi ngoan, đừng khóc, sau này ta sẽ mang con lên phố, con muốn loại dây buộc tóc nào ta đều mua cho con…”

Ta biết là cô bé không nghe được, nhưng ta vẫn không nhịn được mà muốn nói!

“Nhị Nương.”
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 6



Tống Toàn cùng Đại Lang đã trở lại.

Bọn họ lên thị trấn mua gạo và mì.

Tống Toàn là thợ săn, thợ săn không có đất, lương thực trong nhà chỉ có thể mua.

“Sao khóc?”

Hắn ngồi xổm xuống nhìn Tú Nhi, vừa hỏi vừa làm động tác tay.

Tú Nhi lau nước mắt trên mặt, cũng làm một loạt động tác.

Cha con hai người có đi có lại, không biết là nói gì.

Người trở lại rồi, có thể ăn cơm thôi.

Ta đi vào phòng bếp nấu cơm, Đại Lang đang ở dưới hiên cố sức mà vác một túi bột mì!

Đôi mắt của hắn rất giống Tống Toàn, lại không có thân thể cường tráng như Tống Toàn.

Thiếu niên cao gầy, một bộ áo bông thô màu lam mặc trên người lay động.

Ta duỗi tay nhận lấy túi bột mì nhấc lên, thiếu niên sửng sốt trong chớp mắt, trên mặt chợt hiện lên vẻ xấu hổ.

Ta cũng không nói gì, đổ bột mì vào trong lu lại đi nấu cơm, thiếu niên cúi đầu đứng dưới hiên, yếu đuối lại ngượng ngùng.

Ta nghĩ ta không nên dọn túi bột mì kia, nhưng đã làm rồi thì sao kịp hối hận nữa?

Đại khái là thiếu niên ở tuổi đó có lẽ rất coi trọng thể diện phải không?

Tống Toàn nói Đại Lang đã đi theo hắn lên núi đi săn, lúc này ta lại không tin chút nào, một thiếu niên gầy yếu như thế sao có thể lên núi đi săn chứ?

“Đại Lang, gọi cha con và Tú Nhi đi ăn cơm thôi.”

Thiếu niên còn đứng dưới hiên, thấy ta gọi hắn thì gật đầu.

Người một nhà ngồi dưới hiên ăn cơm.

Trong thôn chính là như thế, ai sẽ vì một bữa cơm mà huy động nhân lực chạy đến tận trong phòng để ngồi ăn đâu.

Đều là ăn ở mái hiên hoặc ngồi xổm trong viện, và mấy miếng là xong thôi.

“Nhị Nương, nàng cũng ăn đi! Hôm nay vất vả rồi, ta vốn định trở về sớm để dọn dẹp, nhưng xe bò nửa đường lại bị hỏng, mới về chậm một chút.”

Thấy ta bưng chén mà không cầm đũa, Tống Toàn nói nhỏ, nói xong lại giống như xấu hổ ngượng ngùng, cúi đầu xuống.

Ta cảm thấy rất buồn cười, một người đàn ông lớn như vậy, sao hở một cái lại xấu hổ chứ? Đêm qua trên giường hắn không có xấu hổ như vậy!

“Không sao đâu, đều là việc quen làm, lại còn có Tú Nhi giúp ta nữa!”

“Cơm nước xong nàng đi nghỉ đi, để ta rửa bát.”

Tống Toàn mấy miếng đã ăn xong một bát cơm, lại bưng bát vào phòng bếp xúc cơm.

Rửa bát ư? Xúc cơm ư?

Đừng nói đến việc rửa bát xúc cơm, ta từng thấy có rất ít đàn ông vào phòng bếp!

Cho dù là xuân hạ thu đông, bận rộn hay nhàn rỗi, phụ nữ ngoại trừ đi theo đàn ông làm việc, việc trong nhà cũng không thể bỏ.

Canh ba đi ngủ canh bốn đã dậy, nếu đàn ông không thoải mái, muốn đánh muốn chửi tuỳ ý.

Khi ta đi theo Hứa lão tam chính là phải trải qua những ngày như thế, bị chồng đánh mắng, bị mẹ chồng tra tấn, dường như tất cả đều là lẽ dĩ nhiên.

Người một nhà lặng im ăn xong một bữa cơm, Tú Nhi không biết nói, Đại Lang vừa nhìn đã thấy là một thiếu niên ít nói, ta cùng với Tống Toàn ở trước mặt bọn trẻ cũng không dám nói gì, im lặng cũng là bình thường.

Cơm nước xong, Tống toàn đi vào bếp rửa bát, hắn gọi Tú Nhi và Đại Lang cũng đi ngủ một giấc, nói là mấy ngày nay hai đứa cũng vì hắn mà bận rộn, cũng không được ngủ ngon, trẻ con là đang tuổi lớn, không ngủ đủ thì sao có thể lớn được?

“Nhị Nương nàng cũng đi ngủ, đợi sau khi ta làm xong cơm chiều, ta gọi thì các ngươi mới được dậy.”

Ta không tin tưởng được, cảm thấy bản thân mình giống như đang mơ vậy.

Một người đàn ông cao lớn thô kệch như thế, vì sao tính tình lại tốt đẹp như vậy? Vì sao cẩn thận như vậy chứ?

Hắn thương con, thương vợ.

Sao ta có thể gặp được người như vậy chứ?

Người như hắn, sao có thể nhiều năm như vậy không cưới được vợ?

Người muốn gả cho hắn tất nhiên là không ít, sao hắn lại thích ta?
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 7



Ta vốn là ngủ dậy muộn, không buồn ngủ chút nào, cũng không biết vì sao nghe xong Tống Toàn nói lại muốn nằm lên giường.

Chăn mới may, vừa mềm vừa ấm, giường lại ấm, cho dù cứ như thế ăn không ngồi rồi cũng không lo có người tới mắng chửi.

Khoé miệng không tự chủ được mà cong lên, trong lòng yên ổn vô cùng.

Ta không cần gì nhiều, chỉ cầu một cuộc sống kiên định an ổn mà thôi.

“Sao còn chưa ngủ? Không buồn ngủ à?”

Người đàn ông đứng ở bên cạnh giường cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng.

Hình dáng khắc sâu, đôi mắt sáng ngời.

Giọng nói của hắn thành thật chất phác, bả vai rộng lớn.

“Hôm nay thức dậy muộn, ngủ đủ rồi.”

Ta cười trả lời hắn, không biết vì sao giọng nói rất nhẹ.

Hắn cởi giày lên giường, an tĩnh mà nằm phía sau ta.

“Ta thấy sau nhà ta không có gì, muốn cày cuốc lên để trồng vài thứ làm đồ ăn, có được không?”

“Ừ, được!”

“Đợi sang năm trời ấm lên ta nuôi ít gà, đến lúc đó gà mái đẻ trứng, gà trống ăn thịt, được không?”

“Ừ, được!”

“Phòng bếp còn thiếu cái tủ, có thể làm một cái không?”

“Được!”

“Sao chỉ biết nói được thế?”

Ta xoay người, mặt hướng về hắn.

Hắn cười nhìn ta.

Vì ở quá gần, ta nhịn không được mà cúi đầu xuống, cảm thấy hơi hoảng loạn trong lòng.

“Nhị Nương…”

Hắn nhỏ giọng gọi ta, âm cuối kéo ra rất dài, hơi mang theo tiếng th* d*c.

Hắn duỗi tay ra ôm ta, ôm sát ta vào trong ngực hắn.

Ta không dám động đậy, mặc kệ hắn ôm ta như thế.

Nhưng tim trong ngực cứ đập điên cuồng, bán đứng ta.

“Nhị nương đừng sợ, ta chỉ ôm trong chốc lát.”

Hắn cũng không phải chỉ ôm trong chốc lát.

Có thể thấy được cho dù là đàn ông đoan chính cỡ nào, vẫn có lúc nói dối.

Ta mở mắt khi hắn còn ngồi bên cạnh ta, trong phòng đốt một ngọn nến, trời không biết đã tối từ khi nào.

Ta duỗi tay ôm lấy chăn, che đầu lại.

Thật là không có định lực gì cả, người đàn ông chỉ ho hai cái thôi, đã kêu là hắn cần ta thì ta cho.

Ban ngày ban mặt làm ra chuyện thế này, thật là không biết xấu hổ.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ sung sướng vô cùng.

Kể từ khi Hứa lão tam bỏ ta, ta bỗng nhiên đã suy nghĩ cẩn thận.

Ta tự nhốt bản thân mình trong rất nhiều khuôn sáo, cũng không thấy Hứa lão tam tốt với ta nửa phần.

Có thể thấy được, không phải là phụ nữ cứ giữ cái gọi là bổn phận quy củ thì sẽ được đàn ông kính trọng yêu thích. Đó chính là lừa người mà thôi.

Nghĩ như thế nào thì làm thế ấy, cho dù cái gì cũng không có, thì ít nhất cũng được thoải mái.

Người đàn ông này rất mạnh mẽ, dễ dàng lôi ta từ trong chăn ra.

Ta quấn chăn ngồi nhìn hắn, hắn cười cười, cái gì cũng không nói đã đi xuống giường.

Ta ghé vào cửa sổ nhìn hắn, bên ngoài trời đã tối rồi.

Trong phòng Tú Nhi đã tắt đèn, trong phòng Đại Lang đèn vẫn sáng.

Hắn vào phòng bếp, một lát sau đã bưng tới một bát cháo ấm ngồi bên cạnh giường.

“Buổi tối nấu cháo trắng, ta không làm gì khác, nàng ăn tạm vài miếng.”

Cháo còn toả ra hơi ấm, hắn múc một thìa, thổi thổi rồi đưa tới bên miệng ta.

Ta không há mồm, thì hắn lại tự làm động tác há mồm, sau đó đặt thìa cháo để bên miệng ta.

Thấy ta há mồm ăn xong, khoé miệng hắn hé ra, cười.

Ta ôm chăn ăn hết một bát cháo trắng, tay cũng không hề cử động.

Hắn thu bát, cầm khăn cho ta lau mặt lau tay.

“Sao chàng lại đối xử tốt với ta như thế?” Ta cúi đầu cắn môi không dám nhìn hắn.

Ta rất sợ, chỉ sợ là những điều tốt đẹp này đều là giả, chỉ là một giấc mộng, chỉ cần một cơn gió, nhẹ nhàng cũng có thể thổi tan.

“Như thế đã được gọi là tốt ư?”

“Thế này còn tốt hơn cả cuộc sống tốt nhất mà ta có thể nghĩ tới.”

Ta lẩm bẩm nói nhỏ.

“Đàn ông đối xử tốt với phụ nữ là lẽ dĩ nhiên.”

Hắn duỗi tay nâng đầu ta lên, cười dịu dàng chất phác.

Hoá ra, đàn ông đối xử tốt với phụ nữ là lẽ dĩ nhiên!
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 8



Ta nhìn trên giường bày hộp bày bình mà tỉnh táo không nổi.

Cái bình không lớn, bên trong là đầy ắp toàn là đồng bạc.

Trong rương có năm thỏi bạc mười lượng, cộng thêm một cây trâm hoa mai, trên đầu cây trâm còn nạm một viên hồng bảo thạch nho nhỏ.

“Đây là toàn bộ gia sản mấy năm nay ta tích cóp được, thoa bạc là hôm nay mua, còn có hộp kem này, các phụ nữ trong thành đều dùng để bôi mặt bôi tay đó!”

Hắn nhét hộp kem trang điểm vào tay ta, hộp men sứ màu xanh, chạm vào tay mát lạnh.

Ta lớn như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như thế, lần đầu tiên nhìn thấy kem trang điểm, lần đầu tiên có được một cây trâm nạm đá quý.

Có phải là một giấc mơ không?

Ta nằm mơ cũng không có một giấc mơ đẹp như vậy.

“Mười ngày nữa ta sẽ vào núi, nếu may mắn có thể săn được đồ tốt, tiền bán da lông cũng đủ để chúng ta sống được một năm. Đến lúc đó lại mua cho nàng cùng với đám nhỏ mỗi người một cái áo khoác mới. Hay là nàng thích váy bông hơn?”

Hắn nâng khuôn mặt của ta, hỏi rất nghiêm túc.

Ta còn muốn cái gì chứ?

Chỉ cầu mong giấc mơ này không cần tỉnh lại là được!

“Nhị nương, sau này nàng sẽ quản lý nhà ta, chúng ta sẽ sống thật tốt nhé! Tú Nhi không biết nói, nhưng lại rất khéo tay ngoan ngoãn, nàng chớ có ghét bỏ nó. Đại Lang tuy ít nói nhưng tâm địa thật thà chất phác, cũng là một đứa trẻ ngoan, bọn chúng tất nhiên sẽ tôn trọng kính trọng nàng, sau này nếu chúng ta có con, bọn chúng cũng sẽ đối xử tốt với con của chúng ta.”

Giọng nói của hắn chậm rãi thấp dần, mày nhíu chặt lại, trong giọng nói có thể dễ dàng phát hiện ra sự lấy lòng.

Một người như vậy…

Một người đàn ông như vậy có thể vì con của mình mà hạ thấp bản thân như thế.

“Tống toàn, đây là nhà ta, chàng là chồng ta, con của chàng là con của ta, chàng không cần phải như thế!”

Hắn ngơ ngác nhìn ta, một lát sau thì duỗi tay ôm ta vào trong ngực.

“Ta muốn đối xử tốt với nàng, không chỉ bởi vì bọn trẻ.”

Ta cũng muốn đối xử tốt với hắn, không biết là hắn có biết không?

Mười mấy ngày sau, Tống Toàn muốn đi cùng với mấy thợ săn khác trong thôn vào núi, ta chuẩn bị lương khô và hành lý cho hắn, rốt cuộc đi vào núi không phải là một hai ngày là có thể trở về được.

Hắn vốn là muốn mang theo Đại Lang cùng đi, nhưng ta thấy Đại Lang thân mình gầy guộc, không cho Tống Toàn đưa hắn đi nữa.

Đứa nhỏ này đâu có thích hợp với việc vào núi đi săn chứ?

Chúng ta tiễn Tống Toàn đến cửa thôn, dù có lưu luyến, dù có lo lắng rất nhiều, hắn vẫn phải đi.

Hắn là người đàn ông của gia đình này, hắn phải nuôi gia đình.

Ta là người phụ nữ của nhà này, hắn đi rồi, cái nhà này là do ta gánh vác.

Thừa dịp trời ấm, ta tháo chăn đệm trong phòng của Đại Lang và Tú Nhi để giặt.

Bông đã lâu ngày, rất cứng, cần phải bật lại, còn phải mua thêm một chút để nhét vào.

Hai đứa trẻ cũng không có bộ quần áo nào vừa người, Tống Toàn còn không có một chiếc áo dày nào.

Phía sau nhà đã cày cuốc xong, cần phải mua hạt giống.

Ta cũng không dám tính toán kỹ càng, chỗ nào cũng cần dùng đến tiền.

Đêm đó Tống Toàn đã nói, cần tiêu cái gì thì tiêu, tiền là kiếm ra được tiết kiệm cũng không tiết kiệm được.

Chỉ là hắn không cần áo bông dày, rốt cuộc vào đông cũng ít ra ngoài, ra ngoài hắn mặc áo da cũ là được.

Hắn vừa nói thế, tiền này ta lại càng không nỡ tiêu.

Nhưng mà không thể để hai đứa nhỏ phải chịu khổ được đúng không?

Ta tìm kiếm trong rương hồi môn, trong đó có hai miếng vải bông, một chiếc màu lam, một chiếc màu đỏ hoa trắng.

Lúc trước Tống Toàn đưa tới sáu bảy mảnh vải, cha mẹ ta chỉ chọn hai mảnh này làm của hồi môn.

Nếu không phải vì sợ người khác cười chê, có lẽ hai mảnh này cũng không cho.
 
Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 9



Dùng mảnh vải màu lam làm áo bông cho Tống Toàn và Đại Lang, một mảnh khác làm áo bông cho Tú Nhi còn thừa.

Như thế là tiết kiệm được một số tiền lớn.

Ta ở trong viện đo người cho hai đứa nhỏ, Tú Nhi cười híp mắt, ôm tấm vải kia sờ tới sờ lui.

“Mẹ, con có áo bông rồi, không cần làm cũng được.”

Ta bảo Đại Lang duỗi cánh tay, thế nào hắn cũng không nghe.

“Nếu con thật lòng thương cha con, thế thì mặc một chiếc áo khoác mới đi. Cha con vất vả như thế, rõ ràng là rất mong con và Tú Nhi có thể sống tốt. Không lâu nữa trời sẽ lạnh, nếu ngay cả một chiếc áo khoác cũng không có, cha con sẽ khó chịu thế nào? Con nghĩ kỹ lại xem, nghĩ kỹ rồi nói với ta, nếu đến lúc đó con vẫn khăng khăng không làm, vậy thì thôi cũng được!”

Ta mang Tú Nhi vào phòng, con bé ghé trên giường xem ta may áo.

Ta cầm kéo cắt loạt xoạt, Tú Nhi dùng ngón tay giả vờ làm kéo, cũng học theo ta cắt cắt.

Con bé không nghe thấy, nhưng từ từ nói chuyện, nó nhìn cũng hiểu.

“Tú Nhi, đợi khi nào cha con về, ta nhìn xem có mảnh da nào thích hợp không, đến lúc đó sẽ làm cho con một đôi giày da nhỏ. Nhưng mà ta không biết làm, phải tìm thím Trương dạy ta.”

“Gật đầu đi!”

Một chuỗi lời nói dài như thế, Tú Nhi tất nhiên là nhìn không hiểu, nhưng khi ta bảo con bé gật đầu, nó lại hiểu, lập tức cười tủm tỉm mà gật đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn ta.

Thật là đáng yêu.

Ta nhịn không được mà sờ sờ lên mái tóc thưa thớt của nàng.

Nghe nói cành bách có thể giúp mọc tóc, dạo này có thời gian ta thường dùng cành bách ngâm nước để gội đầu cho Tú Nhi. Một bé gái xinh đẹp như thế, nên có một bộ tóc đen dày mới phù hợp.

Ta chưa từng sinh con, cũng không biết nuôi dưỡng con cái khó như thế nào.

Nhưng nếu trẻ con đều ngoan như Tú Nhi và Đại Lang, chỉ cần nuôi sống, nuôi thêm vài đứa cũng chẳng sao.

Sáng sớm mai có xe bò đi vào thành, ta phải đưa Tú Nhi và Đại Lang vào thành mới được.

Xe bò vào thành cần phải giao trước tiền đặt cọc, mỗi người năm văn, giao trước hai văn mỗi người, sáng sớm mai sẽ đi tới cửa thôn đợi xe, đợi đến khi lên xe sẽ giao nốt ba văn còn lại.

Ta đưa Tú Nhi đi tới nhà chú họ Tống Toàn để giao tiền đặt cọc, mới thành hôn không được mấy ngày, người trong thôn cũng không quen lắm, nhưng luôn có người tới nói chuyện với ta.

Trong thôn chính là như thế, một năm bốn mùa chỉ có từng ấy người, người cũ đến phiền chán, chuyện cũ cũng kể đến chán, thất vất vả mới có người mới, chuyện mới, cần phải hỏi thăm mới có chuyện để nói chứ!

Chuyện ta bị bỏ làng trên xóm dưới đều truyền khắp nơi, rốt cuộc làm gì có người đàn ông nào trong thôn sẽ tự nhiên bỏ vợ đâu?

Cưới vợ là phải bỏ tiền, bỏ vợ thì dễ mà cưới vợ thì khó.

Cho nên, nếu Hứa lão tam bỏ ta, tất nhiên là phải bởi vì ta làm việc gì rất lớn có lỗi với hắn, thêm nữa ngày ta rời đi đã đè đầu mẹ chồng, dùng cái dao nhỏ vừa mới giết heo để cạo tóc của bà ta.

Con heo mấy trăm cân kia cũng là ta tự tay giết, con dao nhỏ lúc đâm vào là màu trắng, lúc rút ra là đỏ đỏ, máu heo phun đầy người.

Ta thu thập con heo kia, một nửa là cắt ra cho những người tới hóng chuyện và người họ Hứa tới kiếm chuyện, còn một nửa tự ta vác về nhà mẹ đẻ.

Có thể nghĩ được dáng vẻ của ta ngày hôm đó đáng sợ tới mức nào.

Hơn nữa, sự tình truyền tới truyền đi đã sớm thay đổi rất nhiều, người Tống gia tò mò về ta cũng không có gì lạ.

“Vợ của Ngũ Lang hôm nay cuối cùng cũng ra ngoài rồi, ta đã nói Ngũ Lang không ra ngoài thì thôi đi! Thế mà còn giấu nàng dâu mới không cho mọi người gặp nữa! Hoá ra là một nương tử chỉnh tề ngăn nắp như vậy!”

Nói chuyện là thím ba, họ hàng của Tống Toàn, tiền đặt cọc phải đưa cho nàng.

Ta cúi đầu giả vờ xấu hổ, rốt cuộc ta vốn là chỉnh tề như thế, không đến mức phải giấu giếm.

Lời này của nàng rõ ràng là có ý, có vẻ là muốn nói ta dụ dỗ Tống Toàn trong khoảng thời gian đó không ra khỏi nhà.
 
Back
Top Bottom