Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân

Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 10



Không phải là Liễu gia…

Lời nói bị tắc lại trong cổ họng, Thái Tử Phi bịt kín miệng ta lại, Thái Tử quay đầu lại nhìn ta, “Làm sao thế Kim Bảo?”

“Không có việc gì cả, nàng đau quá nên nói linh tinh.”

Thái Tử chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nhấp môi.

“Tuệ Ninh, chăm sóc nàng cẩn thận.”

Thái Tử Phi đồng ý, nàng lại nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Kim Bảo, ngươi không muốn sống nữa à?”

Cả người ta lạnh run như rơi vào động băng, “Đã là ám sát, sao có thể, sao có thể sẽ to gan như thế, ở tết Trùng Dương, trước mặt bao nhiêu quan lại.”

“Kim Bảo, ngươi không hiểu.” Thái Tử Phi ấn sau cổ ta, theo động tác của Thái y, máu từ miệng vết thương chảy ra. Trước khi ngất đi, ta nghe thấy nàng lẩm bẩm tự nói: “Thây sơn biển máu chỉ vì trải một con đường bằng phẳng cho vương quyền, ta với ngươi đều là vật hy sinh của vương triều.”

Liễu thị bị tru di cửu tộc, Liễu Nam Yên được Thái Tử bảo vệ, nàng bị cấm túc ở Đông Cung, không biết âm mưu của Vĩnh Ninh hầu, bị biếm thành thứ dân, bị cầm tù cả đời ở Đông Cung.

Khi ta tỉnh lại, bên ngoài gió rất to, mưa rả rích, hoa rơi đầy đất.

Thái Tử thăng vị phân cho ta, từ Doãn Chiêu Huấn thành Doãn Phụng Nghi, trở thành trắc phi danh chính ngôn thuận.

Huynh Trưởng tới gặp ta, so với trước kia nhìn hắn rắn rỏi hơn, mặt mày âm hiểm, không giận tự uy.

Ta luôn luôn sợ hãi khi ở trước mặt hắn, cho dù hiện tại hắn đang hành đại lễ với ta, luôn luôn cung kính ta, thì ta vẫn sợ hãi hắn như trước.

“Hiện tại ngươi đã là Phụng Nghi, vì sao vẫn có dáng vẻ co ro khúm núm như thế.”

“Ca ca.” Cổ họng ta khàn khàn, “Là ta không có khả năng.”

Huynh trưởng hừ một tiếng, “Sức khoẻ thế nào rồi?”

“Khá hơn nhiều.”

Hắn hơi yên lặng, ánh mắt giãn ra: “Kể từ bây giờ, địa vị của ngươi coi như cũng ổn định rồi.”

Ta không biết phải trả lời như thế nào, Đại tướng quân, Vĩnh Ninh Hầu đều là địa vị cao, nhưng bọn họ đều không ngồi ổn, chỉ vô ý một cái đã ngã khỏi đỉnh núi, ngã đến tan xương nát thịt.

Có lẽ trong truyện này ta không phải thật sự ngu dốt, bốn bề vắng lặng, ta to gan hỏi: “Chuyện ám sát này, là Thái Tử…”

Huynh trưởng giận dữ, ném vỡ một cái cốc.

“Doãn Kim Bảo! Đầu óc ngươi bị hỏng rồi à!”

Dáng vẻ của hắn thật sự đáng sợ, ta rụt cổ lại.

“Không nói, ca ca, ta không nói nữa.”

Huynh trưởng lúc đó mới an tĩnh lại, thở hắt ra thật sâu, cầm cái cốc lên uống một hơi sạch sẽ.

Hắn bắt đầu dạy ta, “Doãn Kim Bảo, ngươi có thể tranh giành một chút không.”

Hắn nhìn về phía bụng của ta, “Chừng nào thì có thể sinh đứa nhỏ cho điện hạ?”

Ta nghĩ đến kết cục của Liễu gia, huynh trưởng dường như nhìn ra ta suy nghĩ cái gì, hắn nhẹ nhàng nói: “Cần phải liều một lần, nếu thành công thì Doãn gia quyền khuynh triều dã, nếu không thành công thì thi cốt vô tồn,...” Huynh trưởng mở to mắt nhìn ta, “Cũng đáng!

......

Sau khi tiễn huynh trưởng đi, ta đi thăm Thái Tử phi, nàng sắp đủ tháng rồi. Có lẽ vào tháng sau sẽ sinh, thân mình càng cồng kềnh. Nàng lại gắng sức làm rất nhiều bánh táo, Liễu Nam Yên rất thích ăn.

“Kim Bảo, ngươi đi thăm nàng đi. Điện hạ sẽ không trách ngươi, hắn luôn luôn thiên vị ngươi.”

Ta mang theo bánh táo, Thái Tử Phi cẩn thận nhắc nhở: “Khuyên nhủ Liễu Nam Yên một chút, người còn sống quan trọng hơn tất cả.”

Ta đều nghe theo, chậm chạp đi tới viện của Liễu Nam Yên.

Thủ vệ thấy ta thì thoải mái cho vài, Liễu Nam Yên ở trong phòng ngồi yên tĩnh.

Nàng không giống với trong tưởng tượng của ta, không khóc không làm ầm ĩ, dung mạo vô cùng diễm lệ. Nàng vẫn như cũ mặc đồ đoan trang, búi tóc đoan trang.

Nhìn thấy ta kinh ngạc, Liễu Nam Yên cong môi.

“Nhìn ngươi kìa, các ngươi đều cảm thấy ta sẽ đòi sống đòi chết hay sao?”

Ta vội vàng lắc đầu, “Không phải, là lo lắng cho ngươi.”

Liễu Nam Yên bĩu môi, nhìn về phía bánh táo trong tay ta.

“Tạ Tuệ Ninh làm à?”

Ta gật gật đầu, Liễu Nam Yên cầm lấy một chiếc bánh táo lên ăn.

“Ngọt không?”

“Ngọt, tay nghề làm điểm tâm của Tạ Tuệ Ninh không tệ.” Liễu Nam Yên nhìn lên đầu vai ta, “Có đau không?”

“Không đau.”

Liễu Nam Yên cười: “Ngươi thật là ngốc, vết thương lớn như thế sao có thể không đau chứ?”

Thật ra là rất đau, đau đến tê dại cả nửa người, nhưng ta nghĩ tới Liễu Nam Yên, cứ cảm thấy trong lòng nàng còn đau khổ hơn ta nhiều.

Liễu Nam Yên nhỏ giọng, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.

“Không phải phụ thân làm, ta biết.” Nàng nghẹn ngào, “Là Giang Tân Xuyên.”

Đôi tay mảnh khảnh đặt trên bả vai ta: “Rất đau phải không Kim Bảo, đó là nỗi đau đủ xuyên qua cả quãng đời còn lại.”

“Vì sao ngươi không khóc hả Kim Bảo?”

Liễu Nam Yên khóc đến nỗi không thở nổi, mặc dù khóc lóc thì quần áo tóc tai vẫn chỉnh tề, không chịu mất đi khí phách của mình, nàng nói nàng là con gái của Vĩnh Ninh Hầu, vĩnh viễn không thể mất đi thể thống.

Đây là lòng kiêu hãnh của nàng.

“Việc chưa từng làm sao có thể thừa nhận chứ?”

Đôi mắt ướt át nhìn ta, ta muốn an ủi nàng nhưng chân tay lại luống cuống. Liễu Nam Yên thấy dáng vẻ vụng về của ta thì cười thành tiếng, nàng đẩy ta: “Trở về đi Kim Bảo, ta rất khoẻ.”
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 11



Ta biết là nàng không muốn để người khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của nàng, chỉ có thể khô khan dặn dò vài câu.

“Ăn cơm đầy đủ nhé, mẹ ta đã nói, ăn no sẽ không buồn.”

Liễu Nam Yên cố sức gật đầu, lại phất tay với ta.

“Trở về đi Kim Bảo, nàng nói với ta, “Không cần ngu ngốc giống như ta, ít nhất sẽ không đau lòng. Không cần tranh giành, không cần đoạt, chỉ cần khoẻ mạnh mà sống sót.”

Ta lưu luyến mỗi bước đi, cô gái kiêu hãnh xinh đẹp ở trại ngựa kia vì sao lại trở nên đau khổ như vậy.

Liễu Nam Yên uống thuốc độc, những chiếc bánh táo ngọt ngào bị nàng tẩm độc, sau đó ăn hết vào bụng.

Thái y tới kịp, rót mấy bát thuốc thì nôn ra hết. Tuy thế thì độc cũng đã ngấm vào xương tuỷ, không còn cách nào để chữa được nữa. Thải Tử trông Liễu Nam Yên ba ngày, không ăn không uống. Buổi tối ngày thứ ba hắn ra khỏi viện, mắt đỏ lên, tiều tuỵ đến nỗi không còn hình người.

“Kim Bảo, nàng ấy muốn gặp nàng.”

Ta đi vào phòng trong, Liễu Nam Yên nằm ở trên giường, nàng không có sức lực mà nắm chặt lòng bàn tay.

Tay nàng có một sợi tóc, trước kia nàng đã nói, nếu ngày nào đó đi rồi, xin Thái tử hay đặt trong lòng bàn tay của nàng một sợi tóc.

“Kim Bảo lại đây!” Môi của Liễu Nam Yên tái nhợt, trên mặt đều là vẻ chết chóc, “Giúp ta ném sợi tóc này đi, đừng để đồ vật dơ bẩn này đi theo ta xuống địa phủ.”

Ta làm theo ý nàng, Liễu Nam Yên mới yên tâm khép mắt lại.

“Ta là con gái của Vĩnh Ninh Hầu, tứ thế tam công, trung thần nhiều thế hệ. Hiện giờ đi theo Liễu gia thôi.”

Ta ôm lấy cánh tay của Liễu Nam Yên, vẫn ấm áp, nhưng không có hơi thở nữa.

Một hơi nghèn nghẹn trong cổ họng, ta mấy lần nôn khan, nôn ra một ngụm máu.

Vì thế, ta giống như trở nên điên loạn mà kéo tay áo của Thái Tử: “Điện hạ, điện hạ, Liễu gia trong sạch, việc kia không phải do Liễu gia làm.”

Thái Tử im lặng nhìn ta, hắn cúi xuống bế ta lên.

“Kim Bảo, bả vai của nàng chảy máu rồi!”

Hắn dán bên tai ta, tiếng khóc thút thít đau khổ vang lên bên tai ta.

“Ta biết Kim Bảo, nhưng mà Kim Bảo có nghĩ đến không, thế lực của Liễu gia lớn đến nỗi có thể lay động vương triều này.”

Trong cảnh tượng hỗn loạn như thế, Thái Tử Phi không tới, nàng sắp sinh rồi, không thể để nàng gặp chuyện.

Đại tướng quân hồi triều, hiện giờ chưởng lãnh cấm quân kinh thành, quân hộ vệ chính là Trung Lang Tướng Vệ Quý.

Trường sử Thượng Thư đài, thượng thư là ca ca của ta.

Đúng vậy, một đời vua một đời thần.

7.

Liễu Nam Yên thân mang tội, Đông Cung không thể phát tang. Ta cùng với Thái Tử Phi từng người bỏ chút tiền an táng cho Liễu Nam Yên, lại làm thêm bài vị.

Thái Tử có lẽ cũng không biết, ta thường xuyên đi tới nhà cũ ở ngõ nhỏ để hoá vàng mã cho nàng. Cha mẹ ta đã dọn đi phủ đệ hoa lệ, môn hộ thấp bé trước kia đã thay đổi sang nhà người khác, nhà bọn họ có một đứa trẻ mập mạp, một lần đẩy cửa ra thì thấy ta đang ngửa đầu nhìn cành cây lê vươn một nửa ra ngoài viện.

Giọng sữa của bé gái hỏi ta: “Tỉ muốn ăn quả lê ư?”

Ta bị cô bé gọi mới hoàn hồn, cảm thấy trước năm mười sáu tuổi, người một nhà cùng ở trong viện là một việc từ rất lâu rồi, giống như đã trải qua mấy đời vậy.

Bé gái lại nói: “Tỉ đừng có nhìn, cây lê này không kết quả đâu.”

Không biết cây lê này là ai trồng, kể từ khi ta bắt đầu có ký ức nó đã ở trong viện này rồi, mỗi năm đều nở hoa đầy cây, nhưng lại không lần nào kết quả.

Ta đứng đó ở dưới cây lê, mặt non nớt, mắt lại mê mang. Là cô nương vừa tròn mười sáu tuổi, nhưng hôm nay ta đã hai mươi rồi.

Ta mua cho bé gái rất nhiều thức ăn, lại ở cửa hàng mua quần áo. Cô bé rất vui, nói toàn những lời vui vẻ dễ nghe.

Ta nghĩ, đợi Thái Tử Phi sinh xong, đứa trẻ cũng đáng yêu như thế.

Đêm hôm đó Thái Tử Phi đột nhiên vỡ ối, vị trí thai không thuận, cả một ngày trời đau đớn mới sinh xong. Thái Tử Phi mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.

Trong phòng sinh chỉ toàn mùi máu tươi, sợi tóc màu đen dính sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Thái Tử Phi. Nàng nằm ở đó, gọi ta qua.

“Kim Bảo, thiếu chút nữa ta đã không về được.” Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, “Nhưng ta nghĩ, ta trải qua trăm cay ngàn đắng sinh ra đứa nhỏ thì dù sao cũng phải nhìn một cái.”

Thái Tử Phi giật giật cánh tay, em bé ê a một tiếng, nàng cong khoé môi, “Ngươi nhìn xem, con thật là đáng yêu!”

Ta cười không nổi, có lẽ là nước màu đỏ kia làm cho mắt ta đau đớn, ta chỉ có thể lặng im mà làm bạn với Thái Tử Phi, cùng với Lý ma ma chăm sóc nàng.

Nhưng Thái Tử Phi không ăn được cái gì, nàng nhìn màn trướng trống rỗng. Đôi khi nàng cũng trêu đùa đứa nhỏ, bởi vì nàng quá yếu nên không có sữa, chỉ có thể để bà vú nuôi nấng đứa nhỏ. Lúc này Thái Tử Phi sẽ ngân nga đồng dao không có tên, vẻ mặt sáng bừng nhìn đứa nhỏ.
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 12



Thái tử đặt tên nàng là Cẩm Nhân, có lẽ hắn cũng rất yêu Cẩm Nhân, cho dù bận rộn đến mức nào cũng dành ra chút thời gian để tới đây chơi đùa với Cẩm Nhân. Lần đầu tiên Thái Tử ôm Cẩm Nhân, hắn cũng lo lắng không dám nhúc nhích, hết lần này đến lần khác kêu tên Cẩm Nhân, lông mày cũng nhướng lên, trong mắt đều là ý cười.

Ta nghĩ, như vậy cũng rất tốt, Thái Tử và Thái Tử Phi, thêm Cẩm Nhân nữa là thành một gia đình. Chỉ là trong lòng Thái Tử Phi luôn đè nặng một cục đá, nàng sầu bi. Nàng nhìn trời, đôi tay lại lần nữa so sánh với đôi cánh, giống như một con chim bay lượn phía chân trời.

Khi không ôm Cẩm Nhân, Thái Tử Phi sẽ ôm Thái Tử bằng cục bột kia. Thời gian đã trôi qua rất lâu, Thái Tử bằng cục bột cũng nứt nẻ, Thái Tử Phi sẽ cẩn thận sửa chữa.

Lý Ma Ma luôn khuyên Thái Tử Phi, “Tiểu thư, ngài là Thái Tử Phi, Thái Tử thích ngài, con cũng có rồi. Chờ sau này ngài chính là Hoàng Hậu nương nương, còn muốn thế nào nữa. Cuộc sống không thể hoàn hảo, tạm chấp nhận đi thôi!

Thái Tử Phi nhấp môi, nâng mắt lên hỏi ta, cảm xúc có chút mất mát: “Kim Bảo, ngươi cũng cảm thấy thế hay sao?”

Nàng quá sợ, nàng sợ từ trong miệng ta cũng nghe được câu trả lời khẳng định.

Ta ôm Cẩm Nhân, chỉ mới trăng tròn, nhìn nàng lớn hơn lúc mới sinh rất nhiều.

Ta lắc đầu: “Không phải đâu nương nương, khi ta còn nhỏ, cha mẹ thường nói phải nghe lời bọn họ. Sau đó ta gả cho Thái Tử, bọn họ lại nói phải nghe lời Thái Tử. Chờ đến khi sinh con rồi, ta từ vợ biến thành mẹ, nhưng không phải là như thế đâu nương nương. Trước khi trở thành những nhân phận này, ta là ta trước.”

Là Doãn Kim Bảo không có chí hướng, phát ngốc dưới gốc cây lê, sau khi bận rộn sẽ trộm mua một xâu đường hồ lô.

Là Tạ Tuệ Ninh tay múa trường thương tung hoành lưng ngựa ở Mạc Bắc.

Thái Tử Phi nhắm mắt lại, giống như ở trên đời này, chỉ cần có một tri kỷ có thể dùng vài câu mà hiểu được suy nghĩ của chính mình là một may mắn lớn.

Nàng lộ ra một nụ cười tan vỡ: “Đúng vậy Kim Bảo, ta đầu tiên là ta.”

“Cho dù là ta bị vây trong tường viện, cuộc đời này không có cách nào trở lại Mạc Bắc, có người hiểu được suy nghĩ của ta, đó là điều sung sướng nhất.”

Ta cho rằng thành thật với nhau như thế, Thái Tử Phi sẽ chầm chậm khoẻ lên, nhưng mà không hề như thế. Nàng càng ngày càng trở nên gầy ốm, cho đến một ngày ngay cả ngồi lên cũng khó khăn.

Ta bỗng nhiên sợ hãi, ta sợ nàng cũng giống với Liễu Nam Yên, bỗng nhiên rời khỏi ta.

Đông cung to lớn như vậy lại chỉ còn một mình ta, tịch mịch biết bao nhiêu.

Ta nắm lấy tay của Thái Tử Phi, “Nương nương, chúng ta đi Mạc Bắc đi!”

“Mạc Bắc ư?” Đôi mắt của nàng sáng lên: “Khi nào?”

“Bây giờ, ngay bây giờ!”

Ta nói dối, ta nói muốn mang Thái Tử Phi đi sơn trang tĩnh dưỡng, bảo Lý ma ma chăm sóc cẩn thận cho Cẩm Nhân, sau đó thuê xe ngựa vội vàng chạy về phía Mạc Bắc.

Cuối cùng Thái Tử Phi cũng khoẻ lên, nàng bắt đầu ăn uống chút gì đó, nhảy nhót vén rèm lên xem phong cảnh trên đường. Gió thổi qua, từ ấm áp trở nên lạnh thấu xương, lại khiến cho trái tim từ xương cốt đều hướng tới tự do của nàng xao động, đôi mắt tĩnh mịch xuất hiện ánh sáng chưa từng thấy.

Nhưng ta biết, Thái Tử Phi không còn nhiều thời gian nữa.

Nàng nắm lấy tay ta: “Kim Bảo, Kim Bảo, chúng ta tốt nhất thiên hạ.”

Nàng giống như ta đã từng, rúc vào trong lòng ngực ta, “Kim Bảo, Kim Bảo, phải sống thật tốt, không cần giống ta, tình sâu nặng thì không thọ, quá thông tuệ thì sẽ thương tổn, ngươi cần phải biết.”

Thái Tử Phi dần dần trở nên hồ đồ, nàng coi ta là Thái Tử.

“Giang Tân Xuyên, ta muốn cưỡi ngựa, hai năm rồi ta không cưỡi ngựa.”

“Giang Tân Xuyên, ngươi đã nói là kinh thành cũng giống với Mạc Bắc, ta muốn làm gì thì làm, ta cũng sẽ không biến thành những con rối gỗ ngốc nghếch không có não.”

“Giang Tân Xuyên, ta có thể gọi ngươi là phu quân không? Ta không muốn gọi ngươi là điện hạ, như vậy rất lạ lùng, không giống phu thê chút nào cả.”

Ta trộm mang theo quần áo của Thái Tử, sao ta lại không biết chứ, Thái Tử Phi thích nhất chính là Thái Tử, xem xem, Thái Tử bằng cục bột kia luôn luôn đặt ở bên cạnh nàng.

Mạc Bắc thật sự rất hoang vắng, đồng cỏ bao la bát ngát, bầu trời trong xanh rộng lớn.

Vô biên vô hạn, giống như từ trước tới nay chưa từng thay đổi.

Gió tự do thổi mái tóc dài của Thái Tử Phi bay bay, ngựa chầm chậm đi tới, Thái Tử Phi rúc trong lòng ngực của ta, nắm lấy tay ta nói chuyện.

“Giang Tân Xuyên, hãy ngắm hoàng hôn đi!”

Chân trời dần dần biến thành màu đỏ cam, giống như lửa đốt khắp không trung.

Hoả cầu thật lớn thiêu đốt tất cả, mặt cỏ biến thành màu đỏ, tất cả đều nhiễm một sắc thái mỹ lệ.

Giống như hạ màn, lại giống như khởi đầu.

“Ngươi lại cùng với ta ngắm hoàng hôn một lần đi, chờ đến khi chúng ta tới kinh thành sẽ không thấy cảnh sắc như vậy nữa.”

Ta chạm lên mặt của Thái Tử Phi, vốn định an ủi nàng, nước mắt lại lăn xuống.
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 13



Ta thật sự quá kém cỏi, cho dù mặc vào quần áo của Thái Tử cũng không thể nào có được dáng vẻ của hắn.

Ta chỉ có thể nghẹn ngào: “Không đâu, vùng ngoại ô kinh thành cũng có hoàng hôn giống như vậy, ta sẽ cùng nàng đi xem rất nhiều lần, ngày nào cũng đi.”

Thái Tử Phi dần dần nhắm mắt lại, cuối cùng, nàng dùng sức lực toàn thân để nắm chặt tay ta.

“Cảm ơn ngươi, Kim Bảo.”

Ta ôm nàng oà khóc lên rất to, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy đại tướng quân, một người đàn ông cương nghị như thế lại khóc không thành tiếng.

Ta mới biết được vì sao trên đường đi ta lại thuận lợi như thế, không gặp nguy hiểm cũng không bị chặn đường.

Đúng vậy, làm gì có ai hiểu con gái của mình hơn là một người cha chứ.

Ông ấy tiếp nhận Thái Tử Phi từ trong lòng ngực của ta, muốn chôn nàng ở triền núi mà ngày bé nàng thường chơi đùa.

Ta đi theo phía sau đại tướng quân, có lẽ là do quá mức bi thương, ta bị ngã. Cảm xúc rốt cuộc trong khoảnh khắc này đã phản công hoàn toàn, ta khóc lóc xin lỗi ông ấy: “Xin lỗi, ta đã không chăm sóc tốt cho Thái Tử Phi, là tại ta. Nếu ta có thể mang nàng đi sớm hơn, có thể nàng sẽ không buồn bực mà chết.”

Đại tướng quân vỗ đầu ta: “Nhưng mà Kim Bảo đã làm rất tốt rồi, Kim Bảo cứ thế chạy ra cũng vô cùng khó khăn.”

Ông ấy giống như một người cha mà ngồi bên cạnh ta: “Kim Bảo cũng rất sợ hãi, sợ bị Thái Tử trách tội, sợ bị liên luỵ đến người nhà. Dọc theo đường đi trong lòng cũng run sợ, nhưng Kim Bảo vẫn tự nguyện vì bạn bè mà trả bất cứ giá nào.”

“Kim Bảo vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan.”

Ta khóc thật to, trong buổi chiều đỏ rực như máu.

Đại Tướng Quân mang ta về kinh thành, Thái Tử vẫn ở bên ngoài cứu tế chưa trở về.

Ta bị nhốt vào biệt viện, chờ Thái Tử trở về sẽ xử lý.

Đại tướng quân bảo ta không cần sợ hãi, ông ấy nói nếu Thái tử trách tội ta ông ấy sẽ dùng cái chết để can gián, cho dù thế nào cũng đều sẽ bảo vệ ta.

Ta nghĩ ngợi, mặc kệ đi, ta không muốn liên luỵ đến Đại tướng quân, nếu như thế Thái Tử Phi dưới nơi chín suối cũng sẽ trách ta.

Nếu Thái Tử không thể tha thứ cho ta, vậy thì ta sẽ ở biệt viện này cho đến già cũng được.

Dù sao ta cũng không có chí hướng gì lớn, ta chỉ là một Doãn Kim Bảo vô cùng bình thường.

Huynh trưởng tức giận muốn chết, hắn tới mắng ta lại bị Bạch Tử Nghiên đi ngang qua mắng lại.

Bạch Tử Nghiên còn kém ta hai tuổi, nàng chậm rãi đi vào, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.

Đại để là nàng không quen an ủi người khác, chỉ khô khan nói: “Người đều đi hết rồi, ngươi phải tự chăm sóc bản thân. Nhìn xem, thành dưa muối rồi!”

Thấy ta ăn rồi, Bạch Tử Nghiên lại nói: “Như thế mới đúng chứ, người có thể làm nên chuyện mang Thái Tử Phi tư bôn không giống với người không thể vượt qua được bản thân. Có rất nhiều chuyện, nhìn rõ là được rồi. Chết tử tế còn không bằng tồn tại.”

Lúc này ta mới nhìn kỹ Bạch Tử Nghiên, nàng không giống trước kia. Ta vẫn luôn nghĩ rằng nàng rất lạnh nhạt, không thèm phản ứng ta. Hiện tại thì thấy có lẽ đó chỉ là một thủ đoạn tự bảo vệ bản thân của nàng. Ta nhỏ giọng nói câu cảm ơn, Bạch Tử Nghiên hình như hơi xấu hổ.

“Không cần nói cảm ơn với ta, rốt cuộc Đông Cung rộng lớn cỡ này chỉ còn lại hai người chúng ta nâng đỡ lẫn nhau.”

Lại thêm một tháng nữa, Thái Tử còn chưa trở về, nhưng hắn lại giải cấm túc từ xa vạn dặm.

Bạch Tử Nghiên nói, có lẽ Thái Tử nguôi giận rồi.

Không giống với Thái Tử Phi và Liễu Nam Yên, Bạch Tử Nghiên cũng không yêu Thái Tử, không yêu chút nào. Nàng tiến vào Đông cung chỉ vì lợi ích của gia tộc mà thôi.

Có đôi khi chúng ta sẽ nói chuyện, đến tột cùng Thái Tử có phải là người tốt hay không, Bạch Tử Nghiên hay nói hắn là một kẻ phụ lòng. Phụ lòng Liễu Nam Yên và Thái Tử Phi, nhưng ở một phương diện nào đó, hắn đúng là đủ tư cách.

Hắn có thể làm tốt việc cân bằng thế cục trong triều đình, có thể cùng ăn cùng ở với nạn dân, có thể bình định phản loạn ngoại tộc. Hắn rõ ràng là một minh quân, nhưng hắn lại không phải là một người chồng tốt.

Bạch Tử Nghiên cuối cùng đưa ra kết luận: “Chỉ cần không yêu thái tử, ăn ngon uống tốt sẽ sung sướng cả đời.”

Nàng đánh tinh thần lên cảnh cáo ta: “Ngươi cũng không nên đi theo con đường của Thái Tử Phi và Liễu Phụng Nghi.”

Ta sợ hãi gật đầu: “Không dám không dám.”

Hai ngày sau, sắc mặt của Bạch Tử Nghiên không được tốt, nàng mang ta tới tiệc rượu, không giống đi uống rượu, mà giống như đi báo mối thù giết cha vậy.
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 14



8.

Bạch Tử Nghiên mặc đồ màu đỏ, nàng vốn là có vẻ ngoài trương dương, một bộ màu đỏ càng khiến cho nàng xinh đẹp rực rỡ, không giống với tính tình lạnh lẽo thường ngày của nàng.

Nhưng nơi chúng ta muốn đi là tiệc cưới, mà nhìn Bạch Tử Nguyên giống như một tân nương vậy.

Đó là một cái viện không lớn, bởi vì không đủ rộng để đặt mấy bàn, nên có mấy cái bàn đặt ở ngõ nhỏ.

Người tới tham gia tiệc cưới phần lớn là người áo vải bình dân, nhà của tân lang có rất nhiều quạt, thủ công tinh mỹ, treo ở cửa sổ.

Ta bỗng nhiên nhớ ra Bạch Tử Nghiên cũng có một chiếc quạt, nàng thường xuyên cầm trong tay để thưởng thức.

Đó là một chiếc quạt mà voi chạm tranh sơn thuỷ.

Bạch Tử Nghiên rốt cục cũng không đành lòng đoạt mất sự nổi bật của tân nương, trước khi ra cửa mặc một chiếc áo ngoài màu lam.

Chúng ta mang theo rất nhiều lễ, được cha mẹ của tân nhân tôn làm khách quý. Trên bàn có rất nhiều món ngon, nhưng Bạch Tử Nghiên không ăn được miếng nào, ánh mắt của nàng dõi theo tân lang đang bận rộn, dịu dàng lại bao hàm nỗi buồn vô tận.

Ta ăn miếng rau cần, ở phía dưới bàn lại nắm lấy tay của Bạch Tử Nghiên.

“Là người đó?”

Bạch Tử Nghiên gật gật đầu.

Ta nhìn kỹ, người đàn ông đó rất bình thường, cũng chỉ coi như thanh tú, chỉ là mặt mũi ôn nhuận, trong ánh mắt giống như có ánh sáng.

“Ta cho rằng người ngươi thích nhất định phải kinh tài tuyệt diễm, không ngờ lại bình thường như vậy.”

Theo ý ta, một đại mỹ nhân như Bạch Tử Nghiên nhất định phải xứng với đại anh hùng. Hắn có thể là quyền thần phiên vân phúc vũ tại triều đình, cũng có thể một tướng quân tài giỏi độc đoán một phương, chỉ không tưởng tượng được lại là một người bình thường như thế.

Bạch Tử Nghiên liếc ta một cái: “Bình đạm thì có cái gì không tốt?”

Ta ngẩn người, Bạch Tử Nghiên lại nói: “Trước kia ta ở Bạch phủ, quản gia thường đặt làm quạt từ nhà hắn, tay nghề của hắn rất tốt, rất tinh xảo.”

Bạch Tử Nghiên mở ra cây quạt ngà voi mang tuỳ thân, con chim bói cá khắc trên đó sinh động giống như thật sự sắp bay ra khỏi mặt quạt.

“Ta ít khi ra ngoài, cha mẹ nói, ta sinh ra chính là người của Hoàng gia. Ta dường như không biết cuộc sống của ta còn có thể làm gì khác nữa.”

Bạch Tử Nghiên chớp chớp mắt, “Ta không rõ tên của hắn, chỉ biết là quản gia gọi hắn là A Tĩnh.”

A Tĩnh không chỉ biết làm quạt, tay của hắn rất khéo, hắn còn biết làm chim, làm dễ, làm châu chấu từ cỏ. Ngày hôm ấy quản gia tới muộn, A Tĩnh đã vặt cỏ trong viện làm ra rất nhiều thứ.

Những đồ vật ngày thường nàng chỉ nhìn thấy trong lồng, mà trong tay A Tĩnh lại sống động, vùng vẫy bày về phía Bạch Tử Nghiên.

Nhưng từ đầu tới cuối Bạch Tử Nghiên đều không bước chân ra, nàng chỉ an tĩnh mà ngồi ở đình hóng gió, không chớp mắt nhìn A Tĩnh làm ra những đồ vật đó, sau đó quản gia tới, A Tĩnh đi theo quản gia đi lấy tiền, nhưng Bạch Tử Nghiên lại thấy A Tĩnh không mang theo những con chim nhỏ, dế nhỏ, cào cào… Hắn đặt bọn chúng ở trên núi giả, Bạch Tử Nghiên nhảy nhót nhảy qua đí, thu vào những đồ vật nhỏ đó.

Đó chính là bảo bối của nàng, nàng cất rất kỹ.

Sau này, giống như là hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, mỗi lần A Tĩnh tới đây đều sẽ mang theo một ít đồ vật.

Có lúc là một quyển tiểu thuyết, có khi là một cái kính vạn hoa.

Bọn họ chưa từng nói với nhau một câu nào, luôn luôn giữ khoảng cách lẫn nhau, ai cũng không bước lên một bước.

Có lẽ như vậy là tốt nhất, một quý nữ cao môn, một là người bán hàng rong làm quạt, tình ý cho dù sâu thì cũng trở thành một cây đao róc xương, Bạch Tử Nghiên không muốn hại hắn.

Mỗi lần nàng gặp hắn thì rất vui, cho dù bọn họ cách rất xa, liếc nhìn nhau một cái, nhưng từ trong núi giả, trên bãi cỏ bắt được đồ vật mà A Tĩnh mang cho nàng, trong lòng nàng đều thấy ngọt ngào.

Cho đến khi Hoàng Hậu hạ chỉ nạp nàng vào Đông Cung, Bạch Tử Nghiên không có ầm ĩ, nàng biết đây chính là vận mệnh của nàng.

Nàng chỉ tiếc nuối, mình còn chưa từ biệt với A Tĩnh.

Nói cho hắn, sống thật tốt chính là an ủi lớn nhất đối với cả hai người.

Bạch Tử Nghiên không uống rượu, uống rượu sẽ dễ dàng đ*ng t*nh, đ*ng t*nh sẽ trở nên yếu ớt.

“Ngươi nói đi, vì sao ta không sinh ra ở gia đình bình thường chứ?”

Ta không biết trả lời thế nào, chỉ có thể ôm Bạch Tử Nghiên một cái.

“Không sao cả, hiện tại cuộc sống của hắn rất tốt.”

Nhưng chẳng lẽ nhìn người trong lòng cưới vợ không phải là một loại tàn nhẫn đối với Bạch Tử Nghiên hay sao? Có lẽ thời gian đã trôi qua lâu như thế, hắn cũng đã quên mất Bạch Tử Nghiên rồi.

Tan lang kính rượu hết bàn này tới bàn khác, cuối cùng cũng tới bàn của chúng ta.

Đôi mắt hắn sáng lên, trong đó có sự khuynh mộ, có tiêu tan mất mát.

“Ta nhận ra ngươi, ngươi là vị tiểu thư kinh tài tuyệt diễm ở Bạch Phủ.”

Trước kia từ rất sớm, rất sớm, thiếu niên đã từng thấy nàng.

Khi đó, thiếu nữ còn bắt bướm ở bụi hoa, vây quanh nàng đều là thị nữ, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng, đôi mắt xinh đẹp như thé, giống như tiên nữ từ trên trời hạ phàm, đâm vào trái tim hắn.

Duyên phận của bọn họ chỉ đến thế mà thôi, nhưng như thế cũng đủ rồi.

A Tĩnh giơ chén rượu lên: “Cảm ơn ngài có thể tới tham gia hôn lễ của ta, hy vọng tiểu thư sau này vạn sự như ý.”
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 15: Hoàn



Bạch Tử Nghiên cười đáp lại, chúng ta trở về Đông Cung nàng lại uống rất nhiều rượu. La hét rằng trời cao bất công, lại nói trời cao có lòng tốt. Cuối cùng cuộc đời này của nàng cũng không sống uống phí một lần, sau đó nàng ngã vào lòng ngực ta ngủ mất.

Ta không nhịn được mà bật cười, không biết từ khi nào, ta đột nhiên biến thành Thái Tử Phi, chăm sóc bọn nhỏ còn nhỏ hơn cả ta.

Khi đó, ta đi theo bên cạnh Thái Tử Phi, ríu rít khen điểm tâm của nàng ăn rất ngon. Có phải cũng giống như Bạch Tử Nghiên, coi đối phương là chỗ dựa duy nhất của mình.

Hiện tại Lý ma ma đi theo bên cạnh ta, nàng chăm sóc Thái Tử Phi cả đời, hiện giờ lại cần chăm sóc Cẩm Nhân. Ngay cả ta hình như cũng trở thành đứa trẻ mà nàng nuôi lớn, trong mắt nàng ta bỗng nhiên biến thành Thái Tử Phi, nàng luôn luôn bật dậy lúc nửa đêm, sao đó tiến vào phòng của ta, sợ ta giống như Thái Tử Phi tra tấn bản thân mình. Lý ma ma thường nói: “Đã nhìn rõ, nhìn rõ thì tốt rồi.”

Ta nhìn rất rõ, kể từ khi ta còn bán đậu phụ cho đến bây giờ trở thành phụng nghi của Thái Tử, ta có còn gì không hài lòng nữa đâu.

Hai tháng sau, Thái Tử trở về, hắn gầy đi rất nhiều.

Khi hắn ôm chặt ta, ta có thể sờ thấy xương bả vai nhô cao ở sau lưng hắn, cả người khoá trong bộ quần áo rộng lớn, có vẻ vừa thê lương lại tịch liêu.

“Kim Bảo” Hắn gọi tên ta, “Ta chỉ còn nàng thôi!”

Lần đầu tiên Thái Tử khóc trước mặt ta: “Nam Yên đi rồi, Tuệ Ninh cũng đi rồi, rốt cuộc tại sao lại như vậy chứ?”

Ta không biết phải an ủi hắn như thế nào, ta rất muốn trách cứ Thái Tử đây đều là lỗi của hắn. Nhưng ta biết, có một số việc hắn không thể không làm.

Nếu hắn chỉ là một người bình thường, có lẽ hắn sẽ không phụ Thái Tử Phi, có lẽ hắn căn bản không gặp được Thái Tử phi hay Liễu Nam Yên, hắn chỉ biết có một người vợ hiền huệ, sau đó cầm sắt hoà minh, yêu thương nhau cả đời.

Nhưng hắn không phải, Giang Tân Xuyên là Thái Tử của Đại Tuyên. Hắn sinh ra đã là kẻ máu lạnh, hắn không yêu bất kỳ ai, lại yêu tất cả mọi người.

“Điện hạ, Kim Bảo ở đây, đừng khóc.”

Lại thêm hai năm nữa, ta có đứa nhỏ của mình, Cẩm Nhân gọi ta là mẫu thân, gọi Bạch Tử Nghiên là Bạch nương nương.

Con của ta là em trai của nàng, cũng theo mong muốn của huynh trưởng của ta mà lập thành Thái Tử.

Thái Tử đã trở thành Hoàng Đế, ta là Hoàng Hậu, Thái Tử Phi được truy phong là Minh Hiền Hoàng Hậu, Liễu gia sửa lại án sai, Liễu Nam Yên được truy phong thành Huệ Di Hoàng Quý Phi

Ba năm tuyển tú một lần, Giang Tân Xuyên không hay tới, phần lớn là ta nhìn những nữ nhi của thần tử trong triều mà giữ lại. Có đôi khi, Giang Tân Xuyên cũng bảo ta không nạp nữa. Ta lại chậm rãi mà khuyên nhủ hắn: “ Bệ hạ, đây là quy củ của tổ tông.”

Giang Tân Xuyên biết ta, ta nhát gan, hắn sẽ trừng mắt khiến cho ta sợ hãi.

“Quy củ của tổ tông là quy củ, trẫm không phải là quy củ sao? Nhiều hậu phi như vậy, trẫm lại không thường tới hậu cung, đặt ở đó làm hoa ngắm sao?”

Hoàng Đế nói thì vẫn nên nghe, bởi vậy nếu không bất đắc dĩ sẽ không dễ dàng nạp hậu phi nữa.

Hậu cung của Giang Tân Xuyên hài hoà, không lục đục với nhau. Hầu hết nữ nhân đều dịu dàng đáng yêu, Bạch Tử Nghiên nói đó là vì ta không có uy nghiêm. Mặc kệ thứ gì tốt cũng chia đều, ngay cả Giang Tân Xuyên cũng bị ta chia đều.

Cho dù Giang Tân Xuyên tới cung của ta cũng sẽ bị ta đẩy ra, cần phải mưa móc đều dính.

Khi nói lời này, ta cùng với Bạch Tử Nguyên đang ở phòng bếp nhào bột, không biết từ khi nào ta cũng kế thừa tay nghề của Thái Tử Phi.

Thật ra là do ta sợ hãi, đế vương vô tình, ta không đành lòng để những cô nương xinh đẹp như hoa vì lăn lộn mà mất đi sinh khí, dứt khoát ai cũng như ai.

Bạch Tử Nghiên thờ dài: “Ta cho rằng ta đã đủ hiểu, không ngờ ngươi còn hiểu rõ hơn cả ta.”

Ngày tháng vẫn trôi qua mưa thuận gió hoà như thế, cho đến một năm tuyển tú, vốn chỉ muốn đi ngang qua sân khấu, ai ngờ nữ nhi của thiếu phủ khanh có một khuôn mặt giống hệt Minh Hiền Hoàng Hậu.

Ta ngây ngẩn cả người, Giang Tân Xuyên cũng ngây ngẩn cả người.

Những lần tuyển tú trước hắn rất ít khi tới, hôm nay không có việc gì nên hắn tới tham gia náo nhiệt, thế mà gặp được cảnh này.

Tay của Giang Tân Xuyên còn nhanh hơn cả đầu óc, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã để lại thẻ bài, ta lại nhanh tay lẹ mắt mà nhảy lên, ném thẻ bài ra ngoài.

Giang Tân Xuyên trợn mắt nhìn ta: “Hoàng Hậu.”

Ta hít vào một hơi, trong xương cốt ta vẫn sợ hắn.

“Bệ hạ, thần thiếp không thích nàng.”

Giang Tân Xuyên vẫn nhìn ta, ta nhắm mắt dứt khoát bất cứ giá nào.

“Ngài không nhớ tiên Hoàng Hậu sao?”

Nghe vậy, Giang Tân Xuyên không nói chuyện nữa, xua xua tay ý bảo tú nữ đi xuống.

Ta nhẹ nhàng thở phào, những cô nương còn trẻ, phải làm bảo bối trong lòng một người sao có thể làm thế thân cho người khác được.

Kết thúc tuyển tú, Giang Tân Xuyên lôi kéo ta tản bộ ở Ngự Hoa Viên, hắn bỗng nhiên gọi ta là Kim Bảo.

“Kim Bảo, sao nàng lại ngốc như thế?”

Rất lâu rồi, hắn không gọi ta là Kim Bảo, giống như lại quay về những ngày ở Đông Cung.

“Cứ luôn suy xét cho người khác.”

“Có bệ hạ suy xét cho ta là đủ rồi.”

Giang Tân Xuyên không nói lời nào, đi trên quan đạo thật dài, khi bừng tỉnh mới nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như thế.

Khi đó, Thái Tử Phi vẫn còn đánh mã cầu, Liễu Nam Yên vẫn là quý nữ hiển hách nhất kinh thành.

Mà ta, ở chợ bán quán đậu phụ, chờ một hân ảnh ngồi trên lưng ngựa đến từ hoàng cung, cho đến một ngày, hắn quay đầu lại liếc nhìn ta một cái.

【Hết】
 
Back
Top Bottom