Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOLaPG05HdCg0oy3flIR-X2Jbr9GxNbpBxZZdrRrG1iKms9vdzPEWx7FkUcDuaZShxgV2uqGkCDJ3042-RDqVSJnrsR8v5F4ymjEtrCnhDWxv3A--xhHkvGGo15UAzZ6sSTJKf_kAXP0vOMkTLjSZwO=w215-h322-s-no-gm

Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Tác giả: Tâm Thượng Nhân
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là Trắc Phi của Thái Tử

Ngày hôm ấy Thái Tử đi ngang qua quán đậu phụ chỉ quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, Thái Tử Phi đã nạp ta vào Đông Cung.

Ở Đông Cung ngoại trừ ta còn có Thái Tử Phi và Liễu Phụng Nghi

Bọn họ đều là người trong lòng của Thái Tử, nhưng ta lại tận tay chôn cất bọn họ.​
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 1



Ta là Trắc Phi của Thái Tử

Ngày hôm ấy Thái Tử đi ngang qua quán đậu phụ chỉ quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, Thái Tử Phi đã nạp ta vào Đông Cung.

Ở Đông Cung ngoại trừ ta còn có Thái Tử Phi và Liễu Phụng Nghi

Bọn họ đều là người trong lòng của Thái Tử, nhưng ta lại tận tay chôn cất bọn họ.

1.

Thật ra Thái Tử không thích ta, ngày hôm ấy hắn quay đầu lại chẳng qua là vì bị hạt cát bay vào mắt.

Nhưng Thái Tử Phi lại cảm thấy chắc là hắn coi trọng ta, rốt cuộc khuôn mặt ta cũng có vài phần tương tự với người trong lòng của Thái Tử.

Cho nên trưa hôm đó Thái Tử Phi đến nhà ta, hỏi ta có đồng ý vào Đông Cung để hầu hạ Thái Tử không, cha mẹ ta sợ hãi mà đồng ý. Sau khi dọn dẹp xong hành lý thì đá ta ra khỏi nhà, vì thế ta theo sau Thái Tử Phi, nín thở ngưng thần, chỉ sợ nói gì sai.

Thật ra, Thái Tử Phi cũng không độc ác giống như trong truyện, nàng luôn cười tủm tỉm gọi tên ta.

“Kim Bảo...”

Âm cuối kéo ra rất dài, nghe rất là tao nhã.

“Ta ghét Thái Tử.” Thái Tử Phi luôn nói như vậy, “Ngươi hầu hạ hắn có cảm thấy hắn là người điên không?”

“Hả, vì sao lại nói như thế?” Ta chậm chạp nhai điểm tâm, hiện tại Thái Tử Phi không giơ dao múa kiếm mà thích ở phòng bếp thắp đèn, bảo ta làm người ăn thử đồ ăn.

Nàng cũng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ là cúi đầu nhào bột. Sợi tóc phát ra ánh sáng, nhìn rất giống tiên nữ.

Thái Tử Phi lại nói, “Ta chán ghét hắn.”

Sau đó chớp chớp mắt, rơi lệ.

Tôi cũng không hiểu rõ nơi này lắm, chỉ là buổi tối hôm nay Thái Tử tới.

Hắn tới gặp Thái Tử Phi, tuy là Thái Tử Phi cũng không muốn phản ứng với hắn.

Thái Tử Phi dựa trên trường kỷ, trong tay ôm sách, mặc kệ Thái Tử đứng ở cửa khoảng thời gian một nén nhang. Có lẽ là cảm thấy không thú vị, Thái Tử phất phất tay với ta. Hắn cũng gọi ta là Kim Bảo, chỉ là hầu hết mọi lúc âm thanh đều lạnh nhạt. Lúc trên giường ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ phong tình khác biệt, chỉ là khi đó hắn thường gọi sai tên.

“Tuệ Ninh”

Tuệ Ninh là tên của Thái Tử Phi, chờ đến khi hắn phát hiện lại sẽ liên tục xin lỗi mà xoa xoa đầu ta, giống như trấn an mà nói, “Nàng là Kim Bảo chứ.”

Thái Tử gọi ta thì ta tới.

Hắn xoa xoa đỉnh đầu ta, giống như xoa đầu con mèo hắn nuôi trong thư phòng.

“Hôm nay nương nương ăn cái gì, các ngươi đi dạo ở đâu?”

Ta thật thà trả lời, Thái Tử rũ mắt xuống giống như là yên tâm.

“Rất tốt, Kim Bảo là đứa trẻ ngoan.”

Thái Tử phi ở bên cạnh tiếp lời, “Không phải sao, rõ ràng có khuôn mặt giống như vậy. Kim Bảo là đứa trẻ ngoan, không giống đồ tiện nhân kia.”

Tiện nhân trong miệng Thái Tử Phi là nữ nhi của phủ Vĩnh Ninh Hầu, thanh mai trúc mã của Thái Tử, Liễu Nam Yên. Ta không biết ân oán giữa bọn họ, Thái Tử Phi cũng không nói, chỉ nói là sau này ta sẽ tự biết.

Lúc ấy, nàng vô cùng ghét bỏ mà nhào cục bột, “Đó chính là tiện nhân số một.”

Thái Tử nghe thấy nàng nói chuyện, dường như có chút không biết phải nói sao, nhấp môi, trong mắt giống như là chứa đầy sự yêu chiều cùng với cảnh cáo.

“Tuệ Ninh, đừng nói linh tinh.”

Thái Tử Phi méo miệng, giữa mày là vẻ khí khái hào hùng mà chỉ có hổ nữ tướng môn mới có.

“Cút đi!”

Ta đột nhiên nhớ tới hồi ban ngày Lý ma ma nói: “Đừng nhìn tiểu thư nhà chúng ta ngày nào cũng nhào bột, đôi tay này có thể múa trường thương, ở tái bắc kia nàng vô cùng hiên ngang lẫm liệt, trường thương kia phải tới hai mươi cân, chỉ sợ ngươi còn không nhấc lên được.”

Lý ma ma rất là kiêu ngạo, “Bàn tay nhẵn nhụi kia của ngươi có thể so với tiểu thư của chúng ta sao, thật sự không biết Thái Tử thích ngươi cái gì.”

Lý ma ma chưa bao giờ gọi Thái Tử Phi nương nương, bà ấy chỉ gọi nàng là tiểu thư.

Tuy Lý ma ma không thích ta, nhưng Thái Tử Phi vẫn rất quan tâm tới ta, nàng thấy ta buồn thì lập tức nói, “Ai bảo Kim Bảo của chúng ta vô dụng chứ, Kim Bảo làm đậu hũ ăn rất ngon, Kim Bảo của chúng ta có một tấm lòng son!”

Từ nhỏ ta đã ngu dốt, ngay cả cha mẹ ta cũng không thích. Cho nên ta rất vui khi Thái Tử Phi đối xử với ta như thế, ngày thường ta hay chơi cùng với nàng, tất nhiên biết nàng không phải thật sự chán ghét Thái Tử.

Thái Tử Phi dùng cục bột nặn một hình người nhỏ, là hình dáng của Thái Tử. Nàng đặt ở bên cạnh đầu gối, ngày ngày làm bạn nàng đi vào giấc ngủ.

Vì thế, ta không rõ ràng, vì sao Thái Tử chân thật ngay gần trong gang tấc nàng không cần, lại muốn một Thái Tử nặn từ cục bột.

Thái Tử Phi đuổi Thái Tử cút đi, Thái Tử thật sự cất bước rời đi rồi. Ta đuổi theo ra ngoài, Thái Tử chờ ta ở núi giả.
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 2



“Kim Bảo, chạy chậm một chút.”

Hắn vươn tay ra kéo ta lại.

“Điện hạ, nương nương không phải cố tình nói những lời đó, nàng thật ra rất nhớ ngài.”

“Ta biết.”

Ta cùng Thái Tử đi song song bên nhau, hắt v**t v* đầu ngón tay của ta.

“Là ta làm ra việc không thể tha thứ được.”

Ta nhất thời ngây ngẩn cả người, Thái Tử Phi là người tốt như vậy, nếu là chuyện nàng không thể tha thứ, vậy thì chuyện đó thật sự là quá mức rồi.

Nhưng ta nhìn ra được, Thái Tử yêu Thái Tử Phi.

Ta sụt sịt mũi, có lẽ là do cuối mùa thu trời quá lạnh, khiến ta bị cảm lạnh.

“Mỗi ngày đều đi xin lỗi, có lẽ một ngày nào đó nương nương sẽ tha thứ cho ngài đó!”

Thái tử cười, hắn ôm ta vào trong ngực, mùi hương thanh trúc bao phủ ta.

“Vậy Kim Bảo thay ta chăm sóc cho nương nương nhé!”

2.

Trong lòng Lý ma ma có hai hồ ly tinh.

Đại hồ ly tinh là Liễu Nam Yên, tiểu hồ ly tinh chính là ta.

Mỗi ngày Thái Tử Phi quậy phá với tiểu hồ ly tinh là ta, khiến cho bà ấy vô cùng bất mãn. Bà ấy luôn luôn lặng lẽ nói bên tai Thái Tử Phi: “Tiểu thư, nàng đoạt hết cả sủng ái của điện hạ rồi, ngài phải cẩn thận một chút đi!”

Thái Tử Phi không nhìn bà ấy, chỉ bảo ta ăn hết điểm tâm.

“Trái tim của Giang Tân Xuyên không ở chỗ ta, làm sao Kim Bảo có thể cướp đi được?”

Lý ma ma hừ một tiếng từ lỗ mũi, nhìn ta càng không vừa mắt. Thái Tử Phi nắm lấy tay ta, cười đến nỗi đôi mắt híp lại.

Nàng nói: “Kim Bảo đừng trách bà ấy, Lý ma ma nhìn ta lớn lên nên bất công như vậy đó, bà ấy không phải là người xấu.”

Ta biết Lý ma ma không phải là người xấu, ngay cả khi bà ấy cảnh cáo ta không được quyến rũ Thái Tử thì cũng chỉ là nói to một chút.

Lý ma ma thương Thái Tử Phi, mỗi ngày buổi sáng gà gáy bà ấy sẽ thức dậy vào phòng bếp để sắc thuốc cho Thái Tử Phi. Bà ấy thường hay nói, thuốc này qua tay người khác bà ấy không yên tâm.

Có một khoảng thời gian ta bị cảm lạnh, Lý ma ma thuận tiện mà sắc cả thuốc cho ta.

Ngày thường ở nhà xay đậu ta cũng ngủ dậy vào giờ này, ta ngủ không được, dứt khoát bưng bát đứng chờ bên cạnh Lý ma ma.

Lý ma ma hơi béo, cái mông to như núi ngồi ở trên ghế theo động tác của bà ấy mà nghiêng trái nghiêng phải.

Bà ấy đổ thuốc đã sắc xong vào trong bát của ta, bát kia là bát Cảnh Thái Lam. Hoạ tiết hình chim, bên cạnh chén dùng bột vàng để vẽ, thật sự phú quý. Lý ma ma nói ta chỉ là nữ tử bán đậu phụ, không biết là tu luyện mấy đời mới có phúc phận tiến vào Đông Cung.

“Đây đều là công lao của tiểu thư chúng ta, ngươi phải nhớ kỹ lòng tốt của ngài ấy.”

Ta vừa uống thuốc vừa gật đầu, thuốc rất đắng, Lý ma ma nhét vào tay ta mấy viên mứt hoa quả.

“Dù sao cũng là trẻ con, đắng một chút cũng chịu không nổi, ngươi có biết thuốc của tiểu thư đắng tới mức nào không?”

Thuốc của Thái Tử Phi phải sắc đủ hai canh giờ, chỉ một chút hơi bay ra cũng có mùi chua xót.

Lý ma ma nói: “Đều do tiện nhân Liễu Nam Yên kia! Chờ đến khi nàng vào Đông Cung, ngươi cũng không được phép để nàng quyến rũ điện hạ, ngươi phải giúp tiểu thư giành lấy sủng ái của bệ hạ, biết không?”

“Nương nương mua ta là để tranh giành sủng ái hay sao?”

Lý ma ma ngừng lại một chút, động tác quạt gió trong tay cũng ngừng lại, trong giọng nói mang theo sự phẫn hận, lại có chút cảm giác không biết cố gắng. “Nếu không thì sao, không thể là tiểu thư chắp tay nhường lại Thái Tử đi! Nhìn ngươi ngốc như thế, cũng không chắc có thể là đối thủ của Liễu Nam Yên. Chỉ cầu đến lúc đó ngươi đừng giống như cỏ đầu tường, đứng về phía Liễu Nam Yên kia.”

Ta lắc đầu, “Không đâu, nương nương đối với ta rất tốt..”

Lý ma ma nghỉ xả hơi, lại dặn dò ta, “Ngươi cũng phải tự chăm sóc bản thân cẩn thận, ngươi giống với Liễu Nam Yên, không khỏi khiến nàng ghét bỏ đối với ngươi.”

Ta lại gật gật đầu, “Vậy ta cách xa nàng một chút.”

Lý ma ma hết chỗ nói, bà ấy mắng ta, “Đúng là đồ ngu xuẩn.”

Ta ở bên cạnh nàng lâu rồi mới hiểu được sự bất hoà giữa Thái Tử Phi và Liễu Nam Yên.

Liễu Nam Yên là trưởng nữ của phủ Vĩnh Ninh Hầu, danh chấn kinh thành, là thanh mai trúc mã, bạn chơi cùng của Thái Tử điện hạ. Từ nhỏ hai người đã cùng đọc sách với nhau ở Thái Học, nếu không có điều gì bất ngờ thì Liễu Nam Yên chính là Thái Tử Phi.

Năm Thái Tử mười tám tuổi, hắn bị Hoàng Đế phái đến biên cương rèn luyện, nhất kiến chung tình với con gái của Đại Tướng Quân là Tạ Tuệ Ninh, sau khi trở về thì cầu bệ hạ tứ hôn. Liễu Nam Yên thích Thái Tử, làm sao có thể nuốt được cục tức này.
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 3



Lý ma ma nói với ta: “Liễu Nam Yên thì có gì đặc biệt hơn người, không phải là biết viết chút thơ từ hủ lậu hay sao? Nói là tiểu thư của chúng ta là dân thường không có mắt, nếu là ở Mạc Bắc thì đã đánh cho nàng ta đến răng cũng không còn rồi.”

Bà ấy thuận miệng rồi lại nói, “Vốn dĩ tiểu thư của chúng ta không thèm so đo, nàng ta là con gái duy nhất của Vĩnh Ninh Hầu, dù sao cũng là trắc thất. Ai ngờ được tiện nhân kia tự mình nhảy xuống nước mà lại giá hoạ tiểu thư nhà chúng ta. Từ nhỏ tiểu thư lớn lên ở Mạc Bắc, đâu có biết bơi, còn tưởng nàng ta là thật sự rơi xuống nước, lập tức nhảy xuống để cứu nàng ta. Ai mà ngờ được là điện hạ lại cứu Liễu Nam Yên lên trước.

Nói đến đây, đôi mắt Lý ma ma đỏ lên, “Lúc đó, tiểu thư đã có thai ba tháng, hài tử không giữ được, tiểu thư còn lưu lại mầm bệnh. Dù như vậy, Liễu Nam Yên kia vẫn muốn vào Đông Cung, ngươi nói xem nàng có phải là tiện nhân hay không?”

Ta chưa từng gặp Liễu Nam Yên, nghe Lý ma ma nói như vậy thì cho rằng nàng khẳng định không phải là người tốt đẹp gì.

“Cho nên, đến giờ nương nương vẫn chưa chịu tha thứ cho Thái Tử hay sao?”

“Phu thê làm gì có nhà ai là không cãi nhau, qua một thời gian nữa không phải sẽ tốt hơn à!” Nàng dặn dò ta, “Ngươi ngàn vạn phải nắm chặt lấy Thái Tử, đừng để Liễu Nam Yên thực hiện được.”

Ta chỉ có thể gật đầu, nhưng làm sao để nắm chặt lấy Thái Tử ta vẫn chưa biết dùng cách nào.

Mấy ngày sau, Thái Tử Phi nói muốn mang ta đi đánh mã cầu.

Đó là lần đầu tiên ta thấy Thái Tử Phi cưỡi ngựa, sức khoẻ của nàng đã tốt lên rất nhiều, không giống với những ngày trước luôn luôn là khuôn mặt trắng nhợt, giữa mày đầy sầu bi.

Ánh mặt trời thật là tốt, Thái Tử Phi mặc đồ cưỡi ngựa màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa, tư thế hiên ngang, ngay cả nam nhi ở đây cũng không so được với nàng. Nàng nắm lấy dây nhỏ, linh hoạt nghiêng nửa người xuống, bàn tay thon dài cầm lấy mã côn, đánh ra đúng lúc, chẳng bao lâu đã ghi được mấy điểm.

Chung quanh toàn là lời khen ngợi, Thái Tử Phi nhếch mày. Vẻ tiêu sái cao ngạo này hoàn toàn không giống với các nữ tử dịu dàng Trung Nguyên, nàng giống như là trời sinh nên ở trên lưng ngựa mà chém giết.

Ta đang xem vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy bên tai một giọng nói lanh lảnh, người nói quần áo đẹp đẽ quý giá, dung mạo xinh đẹp.

“Thi từ ca phú dốt đặc cán mai, cầm kỳ thi hoạ đều không biết, chỉ đánh được mã cầu thôi cũng khiến cho ngươi sùng bái đến mức đó ư?”

Ta nhìn người kia, dường như rất giống với ta, nhưng nhìn kỹ thì không có giống nửa điểm.

Ta cuống quýt hành lễ, Liễu Nam Yên đứng ở bên cạnh cũng không thèm để ý tới ta, chỉ nhìn Thái Tử Phi.

“th* t*c, người lớn lên ở nơi thâm sơn cùng cấp cũng xứng để so sánh với ta ư.” Đôi lông mày vừa dài vừa mảnh của nàng hơi nheo lại, dáng vẻ không cam lòng, “Chỉ là do một đồ tể sinh ra mà thôi, chẳng qua may mắn được làm Đại Tướng Quân, hiện giờ mà cũng muốn đạp dưới chân ta, nàng là thứ gì.”

Ta theo bản năng mà phản bác, “Ngài nên gọi ngài ấy là Thái Tử Phi nương nương.”

Liễu Nam Yên quay mặt đi, liếc nhìn ta một cái, lại giống như nhìn phải đồ vật gì đó dơ bẩn.

“Ngươi được phép nói chuyện ở đây hay sao? Tạ Tuệ Ninh đưa ngươi vào Đông Cung để tranh sủng, nàng cũng không nhìn xem, ngoại trừ khuôn mặt của ngươi hơi giống ta một chút, có thể so cái gì? Chỉ là hàng giả!”

Bỗng nhiên ta cảm thấy Lý ma ma đúng là lo lắng dư thừa, với tính cách của Liễu Nam Yên, có lẽ nàng cảm thấy gây sự với ta cũng là một việc hạ thấp nàng.

Liễu Nam Yên coi ta như một con mèo con chó, căn bản không có khả năng tạo thành uy h**p.

Thái Tử Phi đánh mã cầu xong, thấy ta cùng với Liễu Nam Yên thì nổi giận đùng đùng đi tới, kéo ta về phía sau.

“Liễu Nam Yên, có việc gì thì hướng vào ta, không được gây chuyện với Kim Bảo.”

Liễu Nam Yên che miệng lại, “Kim Bảo, tên gì mà th* t*c quá!”

Ánh mắt đào hoa của nàng cong lên, “Ngươi coi ta là cái gì, ta còn không đáng tự hạ giá trị của bản thân để đi gây chuyện với một đứa con gái bán đậu hũ.”

“Hơn nữa, ngươi tìm một người giống ta ở bên cạnh bệ hạ, nghĩ cái gì thì trong lòng ngươi cũng rõ ràng. Nhìn qua, ngươi cũng không phải là người chính trực tí nào.”

Thái tử phi siết chặt roi ngựa trong tay, tức giận liếc nhìn.

“Cho dù ta có xấu xa, cũng không có tâm địa rắn rết như ngươi!”

Liễu Nam Yên nghe xong lời này cũng không cười, dường như biết ý của Thái Tử Phi là muốn nhắc đến điều gì, không đầu không đuôi mà ném xuống một câu, “Mặc kệ ngươi có tin hay không, chuyện kia không phải do ta làm. Ngày hôm ấy đúng là có người đẩy ta, nếu không phải là ngươi, ngươi cứ thế mà nhảy xuống làm gì?”

Thái Tử Phi nghiêng mặt, lông mi ép xuống, tôi định nói gì đó, lại bị nàng kéo ống tay áo lại.

“Kim Bảo ngoan, chúng ta về nhà thôi.”
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 4



Trên xe ngựa, Thái Tử Phi vẫn luôn rầu rĩ không vui, ta không biết nói gì đành khen nàng lúc nãy cưỡi ngựa thật sự rất tiêu sái.

Thái Tử Phi cười, đôi mắt của nàng rất to, lông mi lại dài, khi cười rộ lên có một vẻ đẹp độc đáo đặc biệt.

Nói như thế, Liễu Nam Yên cùng với nàng là hai loại hình hoàn toàn khác nhau.

Khi Liễu Nam Yên cười rộ lên luôn dùng tay áo che miệng, ôn nhu nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống như bông hoa sen thẹn thùng.

Thái Tử Phi dựa đệm mềm, duỗi tay nhéo mặt ta, “Tại ta sai rồi Kim Bảo, ta nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc như thế.”

Nàng yêu Thái Tử như vậy, sao có thể chịu đựng để Liễu Nam Yên vào cửa. Cho nên nhất thời khó chịu, muốn học chút thủ đoạn, dựa vào người khác để chiếm lấy trái tim của trượng phu.

Nhưng Thái Tử Phi không phải là người keo kiệt như vậy. Nàng sinh ra ở Mạc Bắc, trong xương cốt dũng cảm tiêu sái không thua gì nam nhân, nàng không muốn cũng khinh thường việc đi gây chuyện với một nữ nhân khác chỉ vì Thái Tử.

Thái Tử Phi vươn tay ra, lòng bàn tay đã không còn những vết chai do suốt ngày cưỡi ngựa múa thương. Nàng nhìn rất lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cũng không có bầu trời xanh ngắt, chỉ là mái vòm xe ngựa vừa thấp vừa bé.

Cặp con ngươi trong veo kia lại càng trong veo, nàng nhìn ta rồi chợt thở dài một hơi.

“Kim Bảo, trở về ngươi muốn ăn cái gì ta làm cho ngươi.”

Vào ban đêm, Thái Tử tới phòng của ta, hắn vẫn như vậy, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ để tô điểm cảnh sắc xung quanh.

Những từ ngữ tốt đẹp trong sách của huynh trưởng dùng trên người hắn đều không đủ để thể hiện.

“Hôm nay chơi có vui không?”

Ta lắp bắp, “Cũng… cũng vui.”

Thái Tử cười, giống như là đang cười ta ngu dốt.

“Thái Tử Phi đâu rồi?”

“Hình như nương nương không vui lắm.” Tôi bắt lấy cổ tay áo của Thái Tử, tỏ vẻ khiếp sợ một chút, “Ngài thật sự muốn cưới Liễu cô nương ư?”

Thái Tử gật gật đầu, hắn nắm lấy tay của ta, “Kim Bảo không muốn ư?”

“Không phải, là…”

Ta còn chưa nói ra đã bị Thái Tử cắt ngang, “Kim Bảo, trên đời này mọi việc đều thân bất do kỷ. Những việc không như ý thường là tám chín phần, còn lại hai ba phần cũng không biết nói thế nào.”

“Tháng sau ngày mồng sáu Liễu Nam Yên vào cửa, ngươi chăm sóc nương nương nhiều hơn chút.” Cặp con ngươi rất sáng kia nhìn ta, ta cũng không biết từ chối thế nào.

“Kim Bảo là đứa bé ngoan, đúng rồi, anh trai của ngươi có phải là đang làm việc ở Quang Lộc Huân không?

Anh trai của ta chỉ là chưởng sự quản xe ngựa của ngũ quan Trung Lang Tướng, nhỏ không thể nhỏ hơn.

Thái Tử đột nhiên nhắc tới việc này khiến cho ta không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu.

“Kim Bảo tới Đông Cung cũng được ba tháng rồi, có muốn cái gì không?”

Lý ma ma đã nói, trong tình huống này Thái Tử sẽ đều ám chỉ một chút. Tiếp theo nói theo ý của hắn là được, nhưng không biết vì sao ta lắc lắc đầu.

Hy vọng huynh trưởng đừng trách ta.

Thái Tử véo lên mặt ta, “Được rồi, Kim Bảo không cần thì thôi.”

Nhưng không lâu sau, anh trai ta vẫn được thăng quan, thành bộc dạ của thái tử, tuy vẫn là quản xe ngựa, nhưng lần này có thể sử dụng lệnh phù của Thái Tử điều động quân đội.

Thái Tử Phi nói Thái Tử chính là như thế.

“Nhìn rất giống một người đa tình, thật ra từ xương cốt lẫn máu thịt đều lạnh lẽo. Hắn chỉ làm việc hắn thấy đúng, còn tình yêu thì đặt bên cạnh thôi.”

3.

Thái Tử Phi báo cho ta, “Đừng đ*ng t*nh với Thái Tử.”

Nàng xinh đẹp như thế, lông mi dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng. Nàng giống như người tỉ tỉ hiểu rõ tấm lòng, lôi tay của ta ngồi dưới rừng đào, gió thổi qua một trận, cuốn lên những cánh hoa mềm nhẹ dừng ở ống tay áo của Thái Tử Phi hoặc sợ tóc của nàng.

“Kim Bảo, cả đời này ngươi sẽ cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý. Chỉ cần ngươi đừng đ*ng t*nh với Thái Tử, cái gì ngươi cũng sẽ có.”

Khi nàng nói lời này, nàng giương mắt nhìn Thái Tử và Liễu Nam Yên ở cách đó không xa, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra đôi mày đang nhíu chặt.

Liễu Nam Yên và một loại nữ nhân hoàn toàn khác nhau khi so với Thái Tử Phi, nàng mềm mại, nhưng trong xương cốt lại kiên cường mạnh mẽ.

Cảnh xuân lúc đó, Thái Tử vì nàng mà trồng một mảnh rừng đào này, lại cài bộ diêu hình hoa đào lên mái tóc của nàng, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp quyến rũ.

Ngay cả Thái Tử Phi cũng không thể không thừa nhận, nàng đẹp đến kinh tâm động phách.

Liễu Nam Yên cố chấp cho rằng, trong lòng Thái Tử chỉ có một mình nàng.

Chúng ta cách đó không xa không gần, Liễu Nam Yên dựa lên vai Thái Tử, ánh mắt như tơ, nhẹ nhàng bắt lấy một lọn tóc của Thái Tử.

“Điện hạ, nếu một ngày nào thiếp thân đi rồi, xin hãy đặt lọn tóc này ở trong tay thiếp.”

Thái Tử tự nhiên quát lớn, “Đừng nói mấy lời không may mắn như thế!”

Thái Tử Phi cười nhạo, kéo tay ta nói: “Kim Bảo, ngươi đừng học theo Liễu Nam Yên. Yêu càng sâu nặng thì càng không sống lâu, đạo lý này ngươi cần phải hiểu rõ.

Ta chưa đọc sách gì, làm sao hiểu đạo lý này nọ, chỉ là đồng ý với Thái Tử Phi, muốn nàng vui vẻ một chút.
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 5



Ta chưa đọc sách gì, làm sao hiểu đạo lý này nọ, chỉ là đồng ý với Thái Tử Phi, muốn nàng vui vẻ một chút.

Đã nhiều ngày Thái Tử vẫn luôn ở trong phòng của Liễu Nam Yên, Lý ma ma nhìn không chịu nổi mới bảo ta dùng chút thủ đoạn.

Thái Tử Phi khinh thường, mà cũng lười để ý tới Thái Tử, suốt ngày nàng chỉ yêu thương Thái Tử bằng cục bột hơn là Thái Tử thật sự nhiều.

Lý ma ma thì không nghĩ vậy, cho dù Thái Tử ở chỗ ta cũng không thể để Liễu Nam Yên có lợi. Trong ấn tượng của bà ấy, chúng ta mới cùng trận tuyến.

Nghĩ đi nghĩ lại ta cũng không có mưu kế tranh sủng nào, đi học trong thoại bản vậy. Khi Thái Tử ở chỗ Liễu Nam Yên ta sai người đi mời hắn, nói là ta bị bệnh, hiện giờ không thể thở nổi, mời hắn tới gặp.

Thái tử vội vã mặc xong quần áo, Liễu Nam Yên cũng không giữ.

Xuân Chi vội vàng trở về mạt một chút bột chì lên mặt ta. Ta luôn luôn khoẻ mạnh, thức ăn ở Đông Cung ngon miệng nên ta cũng béo lên rất nhiều. Xuân Chi nói giả bệnh không giống sẽ phải chịu phạt.

Nàng dặn ta nằm ở trên giường phải thở thật chậm, không thể để Thái Tử nhìn ra sơ hở.

Thái Tử rất nhanh đã tới rồi, ta nghe tiếng bước chân của hắn mà suýt nữa quên cả thở, tí nữa thì tắt thở mà chết.

Thái Tử từ trên cao nhìn xuống, đứng ở mép giường, cười rạng rỡ.

“Kim Bảo.”

Ta mở nửa mắt, “Điện hạ, thiếp không thở nổi.”

Thái Tử còn cười to hơn, cong cả eo, cười ra nước mắt.

“Kim Bảo, ngươi bôi nhiều phấn quá.”

Hắn chỉ vào chăn của ta, “Nhìn xem, bôi cả ra chăn rồi kìa.”

Mặt ta đỏ lên, Thái Tử ngồi ở mép giường, vuốt lên mặt ta. Sau đó vê vê ngón tay, xoa ra một đống phấn.

Thái Tử không cười nữa, sắc mặt nghiêm nghị.

“Kim Bảo, ngươi học được thủ đoạn này từ khi nào?”

Ta lắp bắp, chỉ nghẹn ra được mấy chữ.

“Thiếp nhớ ngài.”

Thái Tử a lên một tiếng, nằm xuống bên cạnh ta.

“Ngủ đi, hôm nay ta ở cùng ngươi.”

Hôm sau Thái Tử Phi biết việc này, bảo ta cách xa Liễu Nam Yên một chút.

“Ngươi cẩn thận một chút, chỉ sợ nàng sẽ gây chuyện với ngươi.”

Vì thế, ta vẫn luôn tránh xa Liễu Nam Yên, sợ nàng muốn làm gì đó với ta.

Chỉ là, Liễu Nam Yên ngày ấy gọi ta tới, cẩn thận đánh giá một lượt rồi nói: “Ngươi nhìn xem Tạ Tuệ Ninh có biết dạy dỗ người hay không, sợ hãi rụt rè như vậy sau này đi ra ngoài có phải là mất mặt Đông Cung không.”

Nàng hất cằm lên vô cùng kiêu căng: “Cứ như là chim cút vậy, ngày thường nàng ta dạy ngươi cái gì?”

Ta hơi mụ mị một chút, “Ngày thường Thái Tử Phi thường xuyên làm điểm tâm với ta.”

“Ồ, ngươi là đầu bếp hay sao, làm điểm tâm làm gì?” Nàng hỏi lại, “Có biết chữ không?”

Ta lắc đầu, Liễu Nam Yên vuowtn ngón tay nhỏ dài như ngọc chỉ vào một nô tì: “Ngươi, mỗi ngày dạy nàng tập viết, mỗi ngày hai canh giờ, không được lười biếng.”

Dứt lời, nàng ngồi ở một bên, từ từ uống trà, thường chỉ điểm ta hai câu, hoặc là kêu lên một tiếng: “Trời ạ, đây là chữ mà người có thể viết được sao, sao giống gà bới thế?”

Ta bỗng nhiên cảm thấy Liễu Nam Yên cũng không phải xấu như vậy, sau khi Thái Tử Phi nghe ta nói xong thì rũ mặt.

“Kim Bảo ngốc của ta, nhà ta là đứng đầu võ tướng, nhà nàng là đứng đầu văn thần, chúng ta làm sao có thể hoà thuận được.?”

Nàng nhìn ta lại cười, “Kim Bảo không giống, Kim Bảo có gia thế trong sạch nhất, cho nên nàng đối xử với ngươi cũng có vài phần chân tình.”

4

Khi lá chuyển sang màu vàng, huynh trưởng lại thăng quan, Trường sử Thượng Thư đài. Chức quan không lớn, chỉ có ngũ phẩm, nhưng lại do Thái Tử đề bạt.

Hắn thượng sổ con lên triều đình, Man di Mạc Bắc đã bình, Đại tướng quân lại giữ binh bên ngoài, về tình về lý đều không thích hợp.

Vì thế, một phong chiếu thư của thiên tử, đại tướng quân trở về.

Thái Tử phi thức dậy rất sớm, đứng trên thành lâu nhìn Đại tướng quân dắt ngựa từng bước một đi vào cửa thành.

Bá tánh trên đường hoan nghênh, đại tướng quân ngẩng đầu nhìn Thái Tử Phi.

Ta thấy Thái Tử Phi giật giật đôi môi khô khốc, mặc dù cách xa như vậy cũng nghe thấy lời nói tựa như khàn khàn mà đinh tai nhức óc.

Thái Tử mở gia yến, Thái Tử Phi ngồi bên cạnh Thái Tử, hai người nắm tay nhau ra vẻ cầm sắt hoà minh, Liễu Nam Yên cáo ốm không tới.

“Ta muốn cho Tạ Tuệ Ninh chút mặt mũi thôi.”

Nàng vốn dĩ lôi ta theo muốn ta đừng đi, nhưng Thái Tử Phi lại sai người tới mời, không thể không đi.

Liễu Nam Yên cúi mặt xuống rất thấp, trong miệng nói không thú vị.

“Ta cùng với Tạ Tuệ Ninh tuy không thích nhau, nhưng lại không có đối nghịch với ngươi, chỉ là Kim Bảo ngươi hãy nhớ kỹ, quan hệ của ngươi với nàng ta dù có tốt, thì người đệ sổ con trên triều đình chính là anh trai ngươi.”

Ta trả lời đồng ý hai tiếng , Liễu Nam Yên xua tay: “Đi đi.”

Khi đó nàng rất là vui vẻ, đại tướng quân không có thực quyền, nhà các nàng sẽ trở thành đứng đầu trong triều đình.

Phủ Vĩnh Ninh Hầu tứ thế tam công, anh trai nàng, cậu ruột nàng đều là trọng thần.
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 6



Liễu Nam Yên cho rằng, trong lòng Thái Tử nàng vẫn luôn có vị trí độc nhất, nếu không cần gì phải yêu thương chiều chuộng nàng như vậy.

Ta trốn đi khi nghe thấy tiếng Liễu Nam Yên thổn thức: “Tạ Tuệ Ninh cũng là người đáng thương, nếu không phải khi đó Tân Xuyên căn cơ không ổn, làm sao sẽ cưới nàng ta.”

Ta ngồi trên yến tiệc, Thái Tử hạ mình hàng quý, tự mình rót rượu cho Đại Tướng Quân. Sau đó cầm chặt tay Thái Tử Phi, Đại Tướng Quân nhìn rồi cười Haha hai tiếng. Thái Tử bên cạnh làm ra vẻ ân ái “Để nhạc phụ chê cười rồi!”

Đại tướng quân là người thật thà, “Đâu có đâu có, các ngươi sống tốt là được rồi, người tuổi trẻ nên thân thiết một chút, khi ta trẻ cũng như vậy đó!”

Thái Tử Phi cười cười, “Phụ thân cùng mẫu thân đúng là rất yêu nhau.”

Thái Tử ở bên cạnh tiếp lời, “Lần này nhạc phụ trở về nhất định phải thưởng thức phong cảnh kinh thành, ngài đánh nhau cả đời, giờ là thời điểm nghỉ ngơi được rồi.”

Đại tướng quân không nói chuyện nữa, chỉ giơ chén rượu lên.

Tuy ta ngu dốt nhưng cũng biết đây chính là ý dùng rượu tước binh quyền, Đại tướng quân sau khi buông chén rượu thì đôi tay không nhịn được mà v**t v* vạt áo của mình. Hắn xoay mặt nhìn Thái Tử Phi một cái, Thái Tử Phi rũ mắt đè xuống giọt nước long lanh trên khoé mắt, gọi một tiếng cha.

Đại tướng quân không v**t v* nữa, chút khó chịu kia chớp mắt biến mất trong giọt nước mắt của Thái tử phi.

Hắn biết là Thái Tử kiêng kỵ hắn, ngoại thích chuyên quyền trong lịch sử Đại Tuyên đã xảy ra quá nhiều lần.

Kiêng kỵ cũng đúng, bởi vì nữ nhi của hắn là Thái Tử Phi, là Hoàng Hậu tương lai. Chính nàng tự chọn con đường này, được tất nhiên là có mất.

Ta nơm nớp lo sợ ngồi đó, đại tướng quân cũng biết, ta là muội muội của trường sử thượng thư đài, là huynh trưởng của ta làm thanh đao của Thái Tử đâm về phía bọn họ.

Bữa cơm này qua đi, Thái Tử Phi không đối xử với Thái Tử không nóng không lạnh như trước, nàng học thêu túi tiền cho Thái Tử để thể hiện tình cảm, cũng sẽ nấu một bát canh sâm đưa cho Thái Tử đang bận rộn, chưa bao giờ thắp đèn sân cũng bốc cháy lên đèn cung đình.

Nàng không còn ngạo khí nữa, giống như đã bẻ gãy sự kiêu ngạo trong xương cốt. Ngay cả Liễu Nam Yên cũng nói nàng đánh mất sinh khí, không phải Tạ Tuệ Ninh trước kia nữa.

Thái Tử Phi vẫn như cũ mỗi ngày đều uống thuốc, chỉ là người lại càng ngày càng gầy ốm hơn trước.

Cho đến một ngày, Thái y bắt mạch bình an, Thái Tử Phi có hỉ. Trên khuôn mặt tái nhợt kia rốt cuộc cũng trở nên sáng rọi, nàng bắt đầu ăn cơm, ăn từng miếng nhỏ, không giống ăn cho bản thân mình, mà ăn vì đứa nhỏ trong bụng.

Chúng ta đi xem mã cầu như cũ, chỉ là Thái Tử Phi không bao giờ cưỡi ngựa, ngay cả roi ngựa cũng không cầm. Đôi tay mềm mại non mịn, giống với đôi tay của những quý nhân kinh thành, nhìn không ra bóng dáng tiêu dao phóng ngựa ở Mạc Bắc.

Thái Tử Phi sẽ dịu dàng cười, nàng nuôi một con chim nhốt trong lồng sắt, so sánh bản thân mình với con chim đó, đôi tay giống như đang mô phỏng với đôi cánh.

Nàng nhìn ta cũng không giống như cái nhìn với trẻ nhỏ trước kia nữa, nàng thậm chí sẽ khiêm tốn mà thỉnh cầu ta.

“Kim Bảo, nhờ huynh trưởng của ngươi chiếu cố phụ thân ta nhiều hơn trên triều đình.”

Ta sợ tới mức phát run, khi đó, huynh trưởng của ta đã là thượng thư lệnh.

Trước kia hắn chẳng qua là một tên trông coi ngựa, hiện giờ một bước lên trời, cha mẹ mặc vàng đeo bạc, trong miệng lại càng khen ngợi bản lĩnh của hắn. Lưng của huynh trưởng cũng thẳng tắp, hắn chưa từng hăng hái khí phách như thế bao giờ.

Trước kia, hắn luôn nhìn ta khinh thường, mà ta vẫn luôn yếu đuối nhát gan đầu óc vụng về trong mắt hắn, hôm nay hắn thấy ta sẽ cung cung kính kính mà gọi một tiếng nương nương. Hắn là một người rất thông minh, địa vị gì diễn xuất gì cũng đều học rất giỏi, rành mạch rõ ràng.

Ta có chút hoài niệm thời điểm hắn còn chưa phát đạt, đốt cuộc tuy lúc đó hắn tự cao tự đại còn xem thường ta một chút, nhưng hắn chân thành thật thà lỗi lạc, ngẫu nhiên cũng có lúc mang cho ta kẹo sơn tra mà ta thích. Nhưng hôm nay khuôn mặt âm trầm của hắn, trong mắt đều là mưu mẹo là tính kế.

Huynh trưởng nhìn bụng của ta: “Chừng nào thì ngươi có thể sinh hài tử cho điện hạ.”

Ta rõ ràng, ta trở thành quân cờ của hắn, trở thành lợi thế thăng quan tiến chức của hắn.

Hắn là kẻ trung thành nhất trong Thái Tử đảng, bọn họ có ơn trị ngộ, có ơn đề bạt.

Loại quan hệ này ngay cả Thái Tử Phi cũng không thể không coi trọng.

Ta rất nhớ những ngày xay đậu bán đậu hủ, những lúc ở bên cạnh Thái Tử Phi ta thường xuyên nói: “Nếu vẫn là năm mười sáu tuổi thì thật là tốt, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần nghĩ đến việc bán đậu phụ.”

Thái Tử Phi xoa xoa bụng, đột nhiên khóc.

Nàng nói: “Ta thẳng thắn chân thành cả đời, chỉ có một việc đã làm sai. Kim Bảo, ta không nên kéo ngươi vào lồng giam này!”
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 7



Ta suýt nữa thì làm rơi điểm tâm xuống đất, Thái Tử Phi tháng lớn, không thể kích động như vậy, chỉ sợ sẽ động thai khí.

Thái Tử Phi kiêng kỵ ta, Liễu Nam Yên cũng không, nàng là con gái duy nhất của Vĩnh Ninh Hầu, là đỉnh cấp thế gia, trời sinh tôn quý vô cùng. Ở trong mắt nàng, Thái Tử Phi là con gái của đồ tể, vô cùng thồ bỉ, ta là hậu nhân của thương hộ, chẳng qua là dân mạt hạng thôi.

Trong mắt nàng chỉ có Thái Tử, những người khác đều không quan trọng.

Thái Tử Phi mang thai, Liễu Nam Yên tức giận đến giậm chân, thuốc dưỡng thai uống hết chén này đến chén khác, bụng lại không hề có động tĩnh gì.

Liễu Nam Yên cắt một cành hải đường, căm giận giật cánh hoa.

“Thật là tốt, Tạ Tuệ Ninh đắc ý rồi, chờ đến khi nàng sinh ra hài tử, nhất định sẽ yêu cầu điện hạ thăng phụ thân của nàng thành vạn hộ Hầu. Tướng Quân, Quốc Trượng, Vạn hộ hầu, triều đình này dứt khoát trở thành trời của Tạ gia của nàng, còn có phần cho người khác nói chuyện sao?”

Ta vừa bị Thái Tử Phi làm cho sợ hãi, lại bị Liễu Nam Yên doạ cho sợ chết khiếp, vội vàng ngăn cản nàng, “Nương nương, mấy lời này không thể nói bậy!”

Liễu Nam Yên nghiêng nghiêng liếc nhìn ta một cái, “Lá gan của ngươi còn không to bằng hạt vừng nữa.”

“Thận trọng từ lời nói đến việc làm nhất định sẽ không sai sót gì.”

Liễu Nam Yên không nói, “Tính ra ngươi còn vào Đông Cung trước cả ta, sao vẫn không có động tĩnh gì?”

Chuyện khiến cho Liễu Nam Yên phiền lòng không chỉ có việc này, Hoàng Hậu thấy hậu viện của Thái Tử

Chuyện phiền lòng của Liễu Nam Yên không chỉ có việc này, Hoàng Hậu thấy hậu viện của Thái tử có vẻ trống trải, nên mới nhét một cháu gái nhà mẹ đẻ vào, tên là Bạch Tử Nghiên. Nàng là tài nữ nổi danh kinh thành, nổi danh với điệu múa khuynh động thiên hạ.

Thái Tử không thể không thu.

Ngày mà Bạch Tử Nghiên vào cửa, ánh sáng rực rỡ, điệu múa dịu dàng như nước

Đúng thật sự là phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long (1), ánh mắt quyến rũ như tơ, mây vần vũ trên rừng cây trùng điệp. Ta nhìn nhơ say nhi si, Liễu Nam Yên ở bên cạnh tức giận mà nhìn ta.

“Như vậy cũng có thể gọi là nhất vũ khuynh thành hay sao?”

Nàng uống say, trên mặt đỏ bừng, giống như mây tía được đánh phấn.

Thái Tử đi rồi, hôm nay hắn sẽ ngủ lại trong phòng Bạch Tử Nghiên.

Liễu Nam Yên nghiêng ngả lảo đảo đi lên đài khắc hoa, dáng người thướt tha, uyển chuyển nhẹ nhàng như chim yến.

Nàng múa cũng rất đẹp, so với Bạch Tử Nghiên chỉ có hơn chứ không kém, chỉ là Thái Tử đã rất lâu không thấy.

Liễu Nam Yên hỏi ta có đẹp hay không, ta ngơ ngác gật đầu.

Nàng cười, ta nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, ở trại nuôi ngựa, Liễu Nam Yên cười kiêu ngạo bướng bỉnh, không hề có chút đau khổ nào.

“Kim Bảo, ta rất hâm mộ ngươi.”

“Ngươi giống như thế nào cũng sẽ không khổ sở.”

5

Có lẽ không phải là ta sẽ không khổ sở, chỉ là không cầu sẽ không mong chờ, không mong chờ sẽ không thương tổn.

Liễu Nam Yên vỗ vỗ lên mặt ta, nàng say ngất ngư, sớm đã không biết rõ đông tây nam bắc.

Ta đỡ Liễu Nam Yên nghe nàng lải nhải.

“Lúc đầu ta cầu mong chỉ là một đời một kiếp một đôi người, nhưng ta biết hắn là Thái Tử, điều đó là không thể. Nhưng ta nghĩ, thế nào ta cũng là chính thê của hắn. Ai ngờ được nửa đường lại xuất hiện một Tạ Tuệ Ninh. Cũng đành thôi đi, ta làm trắc thất cũng là cam tâm tình nguyện, nhưng hôm nay ta thấy danh vọng của hắn càng ngày càng cao hơn.” Liễu Nam Yên kéo cánh tay ta, giọng nói dần dần thấp hèn, “Ngày ngày đổi mới người đẹp trong hậu viện, trong lòng hắn ta có thể tồn tại được bao lâu.”

Ta an ủi Liễu Nam Yên, “Không đâu, điện hạ với ngài là thanh mai trúc mã, hắn sẽ không quên ngài được.”

Liễu Nam Yên đột nhiên cười ha ha: “Tạ Tuệ Ninh với hắn không phải là tình thâm nghĩa trọng hay sao, hiện giờ không phải đã thành thê tử bị bỏ rơi rồi à!”

Ta vốn định nói Thái Tử Phi không phải là thê tử bị bỏ rơi, những nghĩ lại. Dường như Thái Tử thật sự rất ít khi tới phòng của Thái Tử Phi. Bệ hạ bệnh nặng, Thái Tử giám quốc, hắn đã hai tháng không tới hậu viện, có lẽ vì Bạch Tử Nghiên là người mới, nên mới khiến hắn vui mừng.

Hốc mắt của Liễu Nam Yên càng đỏ hơn, “Hắn là gì của ta, ta chỉ cầu mong hắn xem nhà chúng ta ủng hộ hắn như vậy, có thể đối xử tử tế với Liễu gia.”

Ta lại nghĩ tới lời mà Thái Tử Phi nói với ta, Thái Tử thật sự máu lạnh.

Không biết là Liễu Nam Yên có nhìn rõ không.

Ta đỡ Liễu Nam Yên vào viện, gió thổi bên người, đầu óc nàng tỉnh táo một chút, nàng lại hỏi ta: “Kim Bảo, ngươi có yêu điện hạ không?”

Ta cứng người lại, “Chắc là có yêu, hắn là phu quân của ta.”

Liễu Nam Yên lăn qua lộn lại đọc hai chữ phu quân hai lần, sau đó cười khổ.

“Về đi Kim Bảo.”

Ta không về, Thái Tử Phi sai Lý Ma Ma tới mời ta.

Ánh trăng che phủ, Lý ma ma dường như béo hơn một chút, nàng vẫn như cũ nói rất nhiều, dọc đường đi không nghỉ chút nào.

Trong lời nói có đắc ý cũng có oán hận.
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 8



“Hừ, Liễu Nam Yên cái gì chứ, chỉ có thế. Hiện giờ tiểu thư của chúng ta có tiểu điện hạ bên cạnh rồi, xem nàng ta còn có thể gây ra sóng gió gì, chỉ là vừa mới vặn ngã một người lại tới một người. Bạch Tử Nghiên kia vừa nhìn đã thấy không phải thứ gì tốt đẹp.”

Ta chỉ cười, khi mới tiến vào Đông Cung ta rất sợ hãi Lý ma ma nghiêm khắc. Hiện giờ nhìn thì thấy, nàng cũng chỉ là một phụ nhân đau lòng cho con gái nhà mình mà thôi.

Đêm đã khuya, Thái Tử Phi còn chưa nghỉ ngơi. Đôi tay đã từng múa trường thương kia hiện giờ cũng có thể làm giày đầu hổ sinh động như thật.

“Kim Bảo.” Nàng vẫy tay với ta, “Liễu Nam Yên ngủ chưa?”

“Uống rất nhiều rượu, đã ngủ say rồi.”

Thái Tử Phi cười, đưa đôi giày kia cho ta xem.

“Thế nào Kim Bảo, thêu có đẹp không?”

Ta nhìn đôi giày đầu hổ kia rất đáng yêu, chỉ là tự đáy lòng lại dâng lên nỗi đau. Trên tay Thái Tử Phi có rất nhiều miệng vết thương, nàng vốn là một nữ tử khí phách hăng hái, hiện giờ tại trạch viện thâm sâu này cũng trở thành phụ nhân buồn bã đìu hiu chỉ biết giết thời gian.

“Đẹp, tay của nương nương thật là khéo.”

Thái Tử Phi mím môi, thu giày, chầm chậm nói chuyện với ta.

“Ngươi rảnh rỗi thì làm bạn với Liễu Nam Yên,” Thái Tử Phi nói, “Lòng dạ nàng kiêu ngạo, kiêu ngạo hơn ta nhiều.”

Thái Tử Phi v**t v* lông chim anh vũ xanh biếc trong lồng, ánh mắt nặng nề buồn.

“Ngươi đừng nhìn thường ngày nàng vênh váo tự đắc, thật ra chẳng có mưu kế gì. Muội muội cùng tộc của nàng lại vừa mới gả cho Duệ thân vương, Thái Tử khó tránh khỏi kiêng kỵ. Mặt mũi vẫn cần phải cho nàng, Kim Bảo ngươi có hiểu rõ không?”

Ta gật gật đầu, “Ta biết rồi nương nương, điện hạ nghi ngờ trong lòng là Vĩnh Ninh Hầu sẽ phản chiến Duệ Thân vương, Bạch Tử Nghiên dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ, Liễu Nam Yên cũng cần phải uy h**p.”

“Đúng là như thế.” Thái Tử Phi xoa xoa đầu ta, “Kim Bảo thật là một đứa nhỏ thông minh, chính ra huynh trưởng của ngươi mới là người chính thức bên cạnh điện hạ.

“Điện hạ có ơn tri ngộ đối với huynh trưởng.”

“Đúng vậy.” Thái Tử Phi thở dài, “Nói không chừng ngươi mới là người được chọn tốt nhất cho vị trí Hoàng Hậu.”

Ta sợ đến mức quỳ xuống đất, Thái Tử Phi kéo ta lên.

“Nhìn ngươi sợ tới mức nào kìa!”

“Nương nương đừng nói như vậy, ta chỉ là một người ngu dốt làm sao có thể xứng làm mẫu nghi thiên hạ. Nếu thật sự có một ngày như vậy, người đứng bên cạnh điện hạ nhất định là ngài.”

Thái Tử Phi vì thế mà không nói gì nữa, bảo Lý ma ma đưa ta trở về.

Có lẽ là hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay ta thức dậy rất muộn. Vừa mới ngủ dậy đã nghe thấy người bên cạnh nói là Liễu Nam Yên bị phạt cấm túc, cẩn thận hỏi mới biết sáng sớm nay Bạch Tử Nghiên đi thỉnh anh, không biết vì sao đắc tội Liễu Nam Yên. Bị phạt trượng, hiện giờ còn đang ở trên giường không dậy được đâu. Thái Tử khó chịu, mắng Liễu Nam Yên là độc phụ, cấm túc nửa năm, không cho người ngoài đi thăm.

Xuân Chi hỏi ta phải làm sao, là đi thăm Bạch Tử Nghiên hay là đi cầu tình cho Liễu Nam Yên.

Ta rốt cuộc cũng có giao tình sâu nặng với Liễu Nam Yên, đành nghĩ đến việc đi phòng bếp nấu một chén canh sâm đưa cho Thái Tử, tiện thể cầu tình.

Nhưng ta còn đang chải đầu, Thái Tử đã tới rồi.

Hắn vẫn đẹp như vậy, một người như gió mát trăng thanh.

“Kim Bảo, Doãn Kim Bảo.”

Lần đầu tiên Thái Tử gọi tên ta cả họ lẫn tên, ta sợ hãi lên tiếng.

Thái Tử cũng không có làm gì, chỉ cầm lấy son môi trang điểm cho ta.

“Đã lâu không tới thăm nàng, dạo này ta thật sự rất bận, Kim Bảo có trách ta không?”

Ta làm gì có lá gan mà trách hắn, vì thế lắc đầu.

Thái Tử ôm ta vào trong ngực, vẫn là hương tuyết trúc mát lạnh, lại không hiểu vì sao khiến ta giật mình.

“Nàng hẳn là nên đi thăm Bạch Tử Nghiên.” Hắn nói như vậy.

Ta nghĩ, ta cũng không phải ngu dốt như vậy, bởi vì huynh trưởng của ta là thuộc phe Thái Tử, nhà Bạch Tử Nghiên cũng thuộc phe Thái Tử.

Vĩnh Ninh Hầu sinh dị tâm, thế lực nhà bọn họ quá lớn, Thái Tử muốn bọn họ suy yếu.

Ta không thể từ chối, nếu ta chỉ là trắc phi, nhà ta chỉ là nhà bình dân bán đậu hủ. Như thế ta sẽ là bay lên cành cao mà biến phượng hoàng, từ đây mà vinh hoa phú quý. Nhưng ca ca ta là thượng thư lệnh, chỉ còn cách thượng thư một bước. Doãn gia là tân quý kinh thành, ta lại bị đẩy lên đài, trở thành bộ phận quan trọng trong cuộc chiến này.

Giống với Thái Tử Phi và Liễu Nam Yên, bị trói buộc bởi sợi dây vô hình. Kể từ đây có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

Ta chỉ có thể gật đầu.
 
Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân
Chương 9



Thái Tử cài lên đầu ta một bộ diêu, “Kim Bảo là đứa bé ngoan.”

Ta mím môi, thật cẩn thận đặt câu hỏi.

“Điện hạ, tối nay ta có thể đi thăm Liễu Phụng Nghi không?”

“Đương nhiên rồi!” Thái Tử rất vui vẻ, “Quan hệ giữa các ngươi rất tốt, ta biết.”

Trước khi hắn xoay người rời đi, rốt cuộc ta cũng đặt câu hỏi: “Điện hạ, ngài yêu Thái Tử Phi hay là yêu Liễu Phụng Nghi?”

“Kim Bảo.” Thái Tử rũ mắt xuống, “Ta đã nói với ngươi từ rất sớm rồi, trên đời này không có việc gì theo ý mình cả. Thân phận hiện giờ không phải là yêu hay không mà có thể cân nhắc, mà phải để ý sinh tử, để ý vinh nhục. Nếu nhất định phải nói, ta là yêu thiên hạ đi!”

Hắn xoa đầu ta, “Nhưng ta rất thích Kim Bảo.”

Ta nhìn bóng dáng Thái Tử rời đi, bỗng nhiên hiểu cô gia quả nhân (2) là gì.

Không có tình yêu thuần tuý, tất cả đều là thân bất do kỷ.

Ta đi thăm Bạch Tử Nghiên, nàng ghé trên giường, dáng vẻ rất lãnh đạm.

“Doãn Chiêu Huấn tới làm gì?”

Ta hơi nói lắp một chút: “Tới… tới thăm ngươi.”

Bạch Tử Nghiên quay mặt đi.”Ngài đã thăm rồi, đi nhanh đi!”

Nàng thật sự rất biết biến sắc mặt, rõ ràng ngày hôm qua trước mặt Thái Tử vẫn là dáng vẻ mỹ nhân yêu dã.

Ta chỉ đành cáo từ đi thăm Liễu Nam Yên, nàng tức giận đến nỗi nổi điên.

“Không ngờ hắn lại mắng ta là tiện nhân, là độc phụ! Rõ ràng là Bạch Tử Nghiên bất kính với ta trước, đồ tiện nhân kia dám nói ta… nói ta…” Liễu Nam Yên khóc, “Nàng nói ta nếu không phải là con gái của Vĩnh Ninh Hầu, Thái Tử sẽ không thèm liếc mắt nhìn ta một cái!”

Liễu Nam Yên ngẩng đầu, khóc đến nỗi hỏng hết lớp trang điểm rồi.

“Nàng ta thì biết cái gì, chúng ta là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ Thái Tử đã nói là sẽ cưới ta! Nàng chẳng qua, chẳng qua là con gái của một kẻ chỉ biết ăn lộc, nàng có tư cách gì!”

Ta vội vàng chạy tới an ủi nàng, “Phụng Nghi đừng nóng giận, gần đây Thái Tử cũng rất phiền lòng.”

“Làm sao, hắn phiền lòng sao lại tức giận với ta!”

Ta nói lại một lần những chuyện xảy ra gần đây, Liễu Nam Yên mới lau khô nước mắt.

“Liễu gia là trung thần nhiều thế hệ, sao có thể làm ra việc như vậy.”

Ta chỉ có thể trấn an, “Hiện giờ bệ hạ bệnh nặng, điện hạ khó tránh khỏi chút nghi ngờ.”

Liễu Nam Yên chợt cười nhạo một tiếng: “Lấy cớ mà thôi! Hắn là thấy thế lực của Liễu gia quá lớn, sợ đến lúc đó hắn đăng cơ, làm hoàng đế bù nhìn mà thôi.”

Ta vội vàng che miệng của Liễu Nam yên, “Mau, đừng nói nữa.”

Liễu Nam Yên cũng không sợ hãi, “Có cái gì không thể nói, chẳng lẽ hắn không có suy nghĩ như thế sao? Đáng thương người bên gối lại tính kế như thế!”

Sự tình liên quan đến gia tộc, cuối cùng Liễu Nam Yên cũng trở nên mềm mỏng.

“Được rồi, ta đã biết, ta sẽ an phận thủ thường.”

Nàng cô đơn ngồi trên giường, trên khuôn mặt trắng nõn đầy nước mắt.

Huynh trưởng tìm ta, sắp tới trùng dương Thái Tử sẽ mở tiệc quần thần.

Hắn là trọng thần, Thái Tử coi trọng hắn, Huynh trưởng đã bố trí người sắp xếp cho ta ngồi một chỗ tốt, cách rất gần Thái Tử, ở ngay bên cạnh Thái Tử Phi.

“Thái Tử Phi tháng lớn không tiện, yến hội lần này nàng nhất định sẽ sớm rời đi!”

Huynh trưởng nheo mắt lại, từ nhỏ khi hắn có chuyện gì nói với ta chính là có vẻ mặt như thế.

Nghiêm trang, vô cùng nghiêm túc.

“Đây là cơ hội để ngươi biểu hiện thật tốt.”

Ta không hiểu được ý của hắn, huynh trưởng nói tới lúc đó ta sẽ tự hiểu.

Vì thế, tới ngày tết Trùng Dương, quả nhiên giống như lời huynh trưởng nói, Thái tử phi sớm rời bữa tiệc, ta trở thành người ở gần Thái tử nhất.

Bữa tiệc xảy ra quá nửa, ca vũ thăng bình.

Đột nhiên hàn quang hiện ra, vũ cơ xinh đẹp trở thành la sát đoạt mệnh, ánh sáng lạnh lẽo đánh úp tới, ta không kịp phản ứng đã bị người khác đột nhiên đẩy vào lòng ngực của Thái Tử.

Mùi máu tươi tràn ngập, nỗi đau khiến cho ta đổ mồ hôi đầm đìa.

Huynh trưởng là người đầu tiên xông ra: “Bắt thích khách.”

Thái tử ôm ta, chân tay luống cuống.

“Đừng sợ, Kim Bảo đừng sợ!”

6

Ta là một người sợ đau như thế lại không ngất xỉu đi, mơ mơ màng màng có người nắm chặt tay ta.

Mềm mại, ấm áp.

Ta nhấc mí mắt lên, thấy khuôn mặt của Thái Tử Phi.

Nàng đã làm mẹ, dường như càng trở nên dịu dàng, cả người đều toả ra một vầng sáng ấm áp.

“Kim Bảo ngoan, đừng sợ, một lát sẽ hết.”

Mũi tên xuyên qua bả vai ta, thái y sẽ cắt mũi tên sau đó rút ra.

Thái Từ ngồi ở bên cạnh, gương mặt tươi cười dỗ dành ta.

“Sẽ hết đau ngay thôi, Kim Bảo, nhịn một chút.”

Ta thấy hắn xoay người, mặt mày sắc bén. Bọn thị vệ bắt được thích khách, nữ nhân kia phủ phục trên mặt đất phun máu tươi.

Thái Tử không cho nàng chết, thị vệ nắm lấy cằm của nữ tử không cho nàng ta cắn lưỡi tự sát, sau khi thẩm vấn một trận, nữ nhân mới phun ra một chữ Liễu.

Một khoảnh khắc kia, ta bỗng nhiên không cảm thấy đau nữa, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo của ta, ta chống tay trên giường, nửa nằm nửa ngồi, trong miệng vừa khô vừa đắng, không biết là do nhân sâm hay là sự lạnh lẽo nổi lên tự đáy lòng.

“Điện hạ, không phải là…”
 
Back
Top Bottom