Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tổ Thần Chí Tôn

Tổ Thần Chí Tôn
Chương 190



Trên thân Dực Xà tản mát ra khí tức mãnh liệt, cả trấn nhỏ tựa hồ cũng bao phủ ở bên trong một cổ không khí kinh khủng.

- Đi!

- Chạy mau!

Ba người Chu Duyên quyết đoán chạy vội mà đi, ngay cả đầu cũng không dám hồi, lúc này bọn họ nào còn có thể trông nom Đạm Đài Lăng, mạng nhỏ quan trọng hơn!

Đạm Đài Lăng đứng ở giữa ngã tư đường ương, lạnh nhạt mà nhìn xem cái kia cự đại dực xà.

Dực xà thấy ba người Chu Duyên bị dọa chạy, cũng không có truy kích, ánh mắt như chuông đồng tập trung Đạm Đài Lăng.

- Hải yêu?

Dực xà sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Lăng, thanh âm già nua khàn giọng, trong ánh mắt tách ra hàn quang sâu kín.

- Không sai.

Đạm Đài Lăng mỉm cười, tay phải vừa động, trong hư không phía bên phải của nàng, hiện ra một thanh tam xoa kích, đối diện trước dực xà, tam xoa kích này phát ra quang mang lam sắc đẹp mắt, không biết là cấp bậc linh bảo gì.

Đạm Đài Lăng này là một hải yêu? Nơi này cách biển rất xa xôi, không biết Đạm Đài Lăng tại sao phải tới nơi này, Diệp Thần âm thầm nghĩ, thần hồn đảo qua thanh tam xoa kích kia, phi đao trong đầu hơi có chút chiến minh, phi đao đụng phải một ít linh bảo cao cấp, đều sẽ sinh ra một ít phản ứng, thanh tam xoa kích này không biết là loại thần vật nào, từ phi đao phản ứng đến xem, phẩm cấp cái tam xoa kích này, có lẽ gần so với Hạ Địa Quỳnh Lâu!

Dực xà tựa hồ cảm ứng đến trong khách sạn còn có người, hừ lạnh một tiếng:

- Một con hải yêu rõ ràng dám đến đất liền, quả thực là muốn chết, không quản ngươi dẫn theo nhiều ít người, hôm nay đều được chết ở chỗ này!

Thần hồn của Diệp Thần nghe được lời nói này của dực xà, trong lòng giật mình, trầm tư đối sách, nếu lúc Đạm Đài Lăng cùng dực xà quyết chiến, hơi có hiện tượng thất bại, tranh thủ thời gian chạy trước nói sau, cái dực xà này cũng không biết là yêu thú cấp bậc gì, tuyệt đối không phải hắn hiện tại có thể đối kháng.

Đạm Đài Lăng lại lơ đễnh địa cười nói:

- Vài ngày trước ở trên biển, cảm ứng được chỗ ở của ngươi, không nghĩ tới tại nơi này rõ ràng sẽ xuất hiện một thượng cổ dị chủng Dực xà, thật sự là hiếm thấy, nguyên bản còn tưởng rằng tìm được đối thủ, đáng tiếc tuổi của ngươi còn quá nhỏ, nếu cho ngươi thêm vài chục năm thời gian tăng thực lực lên, nói không chừng có thể giúp ta đột phá, chỉ tiếc, ta đợi không được lâu như vậy.

Diệp Thần giật mình, sở dĩ Đạm Đài Lăng tìm tới nơi này, lại là muốn tìm một đối thủ.

Tam xoa kích ở trên bầu trời xoay tròn, trong chốc lát thần quang vạn trượng.

- Không biết ngươi có thể tiếp được ta mấy chiêu.

Thanh âm của Đạm Đài Lăng không mang theo một tia cảm tình, ở dưới thần quang của tam xoa kích, áo nàng bay múa, giống như cửu thiên thần nữ.

Dực xà đối với cái tam xoa kích kia bộ dạng rất là kiêng kị, rút lui vài bước, con mắt như chuông đồng gắt gao nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Lăng, nộ quát to một tiếng:

- Dõng dạc, xem xà gia ăn ngươi như thế nào!

Dực xà há mồm phun ra một đoàn hắc vụ nồng đậm, vụ khí kịch độc màu đen này, biến ảo thành vô số tiểu xà, từ bốn phương tám hướng hướng Đạm Đài Lăng bao vây qua.

Bầu trời một mảnh đen kịt, thân hình cự đại của dực xà ở bên trong hắc vụ như ẩn như hiện.

Diệp Thần tránh ở trong khách sạn, thần hồn của hắn cảm giác đến năng lượng đáng sợ trên thân Dực Xà, không khỏi rung động, trên thân khí tức Dực Xà này, cùng huyền thú hồn niệm có điểm không cùng một dạng, nhưng mà trình độ kinh khủng của nó, tuyệt đối không thua Yêu Vương mà Diệp Thần ở Hạ Địa Quỳnh Lâu gặp được kia!

Đáng chết, tại sao lại ở chỗ này gặp được hai gia hỏa mạnh mẽ như vậy!

Muốn đi hay không? Diệp Thần đã làm xong chuẩn bị thoát đi, ngược lại là A Ly, đôi mắt trong bóng đêm sáng long lanh, tựa hồ đối với Dực Xà không phải sợ hãi như vậy.

Đạm Đài Lăng chứng kiến vô số tiểu xà từ bốn phương tám hướng vọt tới, một chút cũng không có vẻ kinh hoảng, quát to một tiếng, thân thể nhanh chóng biến ảo.

Thần hồn của Diệp Thần vẫn không nhúc nhích, tò mò hướng Đạm Đài Lăng nhìn lại, hắn muốn xem xem, bản thể của Đạm Đài Lăng rốt cuộc là loại hải yêu nào.

Chỉ thấy hai chân thon dài của Đạm Đài Lăng nhanh chóng biến ảo, biến thành một đuôi cá lóng lánh hào quang bảy màu, mà nửa người trên, lại không có bất kỳ biến hóa, trên thân thướt tha bọc một cái bạch sắc sa lăng, da thịt trong suốt trắng noãn như ẩn như hiện, lờ mờ có thể chứng kiến trước ngực rất tròn, phối hợp khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của Đạm Đài Lăng, có một loại xúc động làm cho người ta phún huyết.

Sa lăng dài ước chừng năm sáu thước ở không trung qua lại phiêu động, đem Đạm Đài Lăng phụ trợ được giống như cửu thiên thần nữ.

Đạm Đài Lăng này, dĩ nhiên là một Nhân ngư? Diệp Thần lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới bản thể của Đạm Đài Lăng, cũng là hấp dẫn như vậy, mỹ mạo như vậy, đủ để cho tuyệt đại bộ phận nam nhân trên thế giới điên cuồng.

Bùm bùm bùm!

Những tiểu xà kia chạm đến sa lăng theo gió vũ động, đều bạo liệt ra, bạch sắc sa lăng kia rõ ràng cũng là một kiện linh bảo!

Đạm Đài Lăng duỗi ra tay phải, cánh tay xích lõa giống như bạch ngọc, tay phải vừa động, đã đem tam xoa kích huyền phù ở trên bầu trời trảo trong tay, trong nháy mắt, một cổ khí tức so với Dực Xà còn mạnh mẽ hơn nữa bộc phát ra.

- Chút tài mọn, thượng cổ dị chủng Dực Xà, sẽ không chỉ có chút thủ đoạn đó chứ, có bản lãnh gì nhanh dùng đến đ.

Đạm Đài Lăng thản nhiên nói, gương mặt xinh đẹp giống như bao phủ một tầng sương lạnh hơi mỏng, làm cho người ta thấy không rõ lắm tâm tình chân thật của nàng.

Nghe được Đạm Đài Lăng nói, Dực Xà giận, hai bên thân rắn, huyễn hóa ra sáu cánh tay, hai bên tất cả ba cái, nắm lấy xiên, kích, phủ đẳng các loại vũ khí, bỗng nhiên bạo khởi, hướng Đạm Đài Lăng đập xuống.

Rầm rầm rầm!!!

Rầm rầm rầm!!!

Tiếng va chạm kịch liệt, ở trong trấn nhỏ quanh quẩn, giống như trận trận sấm rền.

Hai người chiến đấu cùng một chỗ, trong lúc nhất thời thiên hôn địa ám, vô số yêu xà ở trên bầu trời bay múa, giống như đi tới Cửu U địa ngục vậy.

Vụ khí màu xám không ngừng xoay tròn, muốn đem Đạm Đài Lăng thôn phệ, nhưng mà trên người Đạm Đài Lăng, hào quang vạn trượng, giống như mặt trời, yêu xà bay múa không có một cái có thể chạm đến Đạm Đài Lăng, ở địa phương gần Đạm Đài Lăng mấy mét đều nổ tung.

- Ăn ta ba tiễn!

Trong tay Dực xà, xuất hiện một thanh cự cung, ba mũi tên sưu sưu sưu hướng Đạm Đài Lăng kích bắn đi.

Ối chao ô hay!!!

Ba mũi tên bắn ở trên bạch sắc sa lăng của Đạm Đài Lăng.

Bùm bùm bùm, tên nổ bung, Đạm Đài Lăng y nguyên hoàn hảo không tổn hao gì, sắc mặt lạnh lùng.

- Tiểu hài tử làm xiếc.

Đạm Đài Lăng lạnh lùng cầm tam xoa kích.

Thần hồn Diệp Thần đảo qua, trong tiểu trấn các lão nhân kia, đều trốn trong phòng, bọn họ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mỗi người sợ tới mức trong lòng run sợ.
 
Tổ Thần Chí Tôn
Chương 191



Ở dưới cái nhìn của bọn hắn, kia đại khái giống như là Mạt Nhật Hàng Lâm đi.

Diệp Thần nhìn lại trên không, vụ khí màu đen cùng thất thải thần quang càng không ngừng giao thoa, trong đó bạo phát ra năng lượng kh*ng b*, làm cho Diệp Thần cảm giác tựa như đứng ở bên cạnh biển rộng đối mặt cuồng phong sóng biển vậy, một loại cảm giác vô lực thật sâu dâng lên.

Ở trước mặt loại sức mạnh tuyệt đối này, mình thật sự nhỏ đến thương cảm, bất kể là dực xà hay là Đạm Đài Lăng, đều có thể đơn giản g**t ch*t mình, không được, nhất định phải làm cho mình trở nên càng mạnh! Nội tâm Diệp Thần điên cuồng hét lên.

Bùm!

Theo một tiếng bạo liệt vang lên, một đạo thất sắc lưu quang lôi cuốn vụ khí, hướng một tòa nhà dân bên cạnh kích bắn đi.

Thần hồn Diệp Thần đảo qua nhà dân kia, chỉ thấy một đôi lão phu thê đang ôm một tiểu nữ hài tám chín tuổi, tránh ở góc giường lạnh run.

- Bà ngoại, ông ngoại, bên ngoài làm sao vậy?

Con mắt tiểu nữ hài sáng ngời thanh tịnh, trong sự sợ hãi, lại có một chút hiếu kỳ.

- Là một vị hiệp khách, đang giúp chúng ta diệt trừ Xà Yêu, đợi ngày mai tỉnh lại, nơi này chúng ta liền không còn có Xà Yêu.

Lão gia gia tuy cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn dùng tay sờ lên đầu tiểu nữ hài, an ủi tiểu nữ hài nói.

- Thật vậy chăng?

Tiểu nữ hài có chút tung tăng như chim sẻ.

- Chúng ta muốn đi giúp hắn một chút hay không?

- Vị hiệp khách kia rất lợi hại, không cần chúng ta hỗ trợ.

Lão bà trìu mến nhìn xem cháu gái.

- Chờ ta lớn lên, cũng muốn trở thành một hiệp khách.

Tiểu nữ hài kiên định nói, ở trong tâm linh non nớt của nàng, đối với hiệp khách hàng yêu trừ ma sinh ra vô hạn ước mơ.

- Không tốt!

Diệp Thần lông mày khẽ nhăn, đạo lưu quang kia cách tòa nhà dân này càng ngày càng gần, Diệp Thần tinh tường, bên trong đạo lưu quang này ẩn chứa lực phá hoại cường đại, căn bản không phải nhân loại bình thường có thể thừa nhận được.

Sau một khắc, hai lão nhân cùng tiểu nữ hài kia, sẽ ở dưới lực lượng đáng sợ kia tan thành mây khói!

Thế giới này, vũ lực chí thượng, mỗi ngày đều có rất nhiều người tựa như con kiến hôi chết đi, đổi lại bất cứ người nào, dưới loại tình huống này, khả năng đều bỏ mặc hai lão nhân cùng đứa bé kia không quản, nội tâm Diệp Thần lâm vào giãy dụa, nếu như không cứu ba sinh mệnh này, Diệp Thần cảm giác mình nhất định sẽ ở trong cuộc sống sau này bị lương tâm Thẩm Phán.

Có lẽ thiện niệm, ở cái thế giới này căn bản chính là không đáng một xu, nhưng Diệp Thần cảm thấy, không quản làm bất cứ chuyện gì, đềukhông thẹn với lương tâm!

Đạo trong tồn thực, đạo trong tồn thiện!

Thân thiện nhất, mới là đại đạo!

Trong lòng Diệp Thần, lại có một phen hiểu ra, huyền khí chung quanh nhanh chóng ngưng tụ, huyền khí trong phi đao, giống như hồng thuỷ lan tràn, cửu tinh vận chuyển, đem Diệp Thần lĩnh hội một tia đạo niệm, tất cả đều hấp thu đi vào, oanh một tiếng, vùng đan điền một tiếng nổ vang, lại như khoáng đạt vài phần.

Huyền khí nhanh chóng kéo lên, từ thập giai sơ kỳ, thình lình tiến nhập thập giai trung kỳ, cự ly thập giai đỉnh phong cũng không xa. Thập giai trung kỳ Diệp Thần, so với thập giai đỉnh phong cao thủ cũng không chút thua kém!

Bỗng dưng mở to mắt, trong đôi mắt tỏa ra thần quang, Diệp Thần nộ quát một tiếng, thần hồn trong cơ thể bộc phát, trong hư không, một kim binh giáp sĩ toàn thân thiêu đốt hỏa diễm đột nhiên xuất hiện, hướng đạo lưu quang kích xạ kia xông tới.

- Ngừng cho ta!

Kim binh giáp sĩ thần sắc nghiêm nghị, giống như Thần Ma, một quyền oanh kích lên, hỏa quang phóng lên trời.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, hỏa quang cùng đạo lưu quang này đụng vào chung một chỗ.

Không được, lực lượng của mình căn bản không cách nào cùng lực lượng ẩn chứa trong đạo lưu quang này địch nổi!

Không, tuyệt đối không thể lui về phía sau nửa phần! Diệp Thần điên cuồng hét lên, lực lượng của toàn thân đều bạo phát ra.

Bùm một tiếng vang thật lớn, lưu quang xuyên thủng thần hồn ngưng hóa mà thành kim binh giáp sĩ của Diệp Thần, trong khách sạn Diệp Thần "Oa" nhổ ra một ngụm máu tươi, thần hồn của hắn còn không có ngưng hóa thực hình, cùng lưu quang này ẩn chứa lực lượng, hoàn toàn không phải một tầng thứ, trên lưu quang lôi cuốn hắc vụ, như muốn đem thần hồn của Diệp Thần ăn mòn, sinh ra một loại đau đớn mãnh liệt!

Thất bại!

Lại là "Oanh" một tiếng, lưu quang đem phòng ốc đằng sau kim binh giáp sĩ nuốt hết, phòng ốc trong nháy mắt hóa thành một biển lửa.

- Không!

Nội tâm Diệp Thần thống khổ điên cuồng hét lên, hắn cuối cùng cũng không thể cứu đôi lão phu thê còn có tiểu cô nương kia.

Trong biển lửa, ba linh hồn thống khổ phiêu đãng mà lên, lờ mờ có thể chứng kiến tướng mạo đôi lão phu thê cùng tiểu cô nương kia, bên trong ánh mắt của bọn hắn, có vài phần sợ hãi cùng mê hoặc, ngắm nhìn bốn phía, tựa hồ còn có quyến luyến cùng không muốn nồng đậm, nhưng cuối cùng, vẫn là tiêu tán mà đi.

Nhìn xem linh hồn của bọn hắn tiêu tán ở trong hư không, nội tâm Diệp Thần giãy dụa, tuy hắn cũng giết người, nhưng mà tận mắt thấy những người vô tội này chết đi, Diệp Thần tâm giống như là bị tách rời, trận trận đau đớn.

Tại sao phải như vậy, bọn họ đều là người vô tội!

Nhất là tiểu cô nương kia, đối với tương lai còn có vô hạn ước mơ, chỉ là cứ như vậy không giải thích được chết đi, chẳng lẽ đối với cường giả mà nói, những người này thật là con kiến hôi sao? Bọn họ là người, hẳn là có quyền lợi sinh tồn!

Kim binh giáp sĩ ngửa mặt lên trời rống giận, trong tiếng rống giận dữ này, bao hàm vô tận bi phẫn, xông thẳng lên trời, kim binh giáp sĩ càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng trừ khử vô tung.

Trong khách sạn, Diệp Thần mặt như giấy vàng, lảo đảo ngã xuống giường, trong lòng của hắn, có rất nhiều nghi hoặc, rất nhiều không cam lòng, rất nhiều bi phẫn!

Xèo xèo.

Tựa hồ cảm nhận được nội tâm Diệp Thần bi thương, A Ly đi đến bên cạnh Diệp Thần, lẳng lặng dùng đầu cọ gò má Diệp Thần.

Một loại sầu não đặc hơn, ở trong nội tâm Diệp Thần lan tràn, thế giới này chính là như vậy, dùng lực lượng nhỏ bé của mình, căn bản không cách nào thay đổi quy tắc thế giới này!

- A Ly, ta không sao.

Diệp Thần thật dài thở ra một hơi, hắn không có thời gian đau thương, nhanh chóng vận chuyển huyền khí, thương thế bên trong cơ thể từng chút khôi phục, trong ánh mắt hiện lên một thần sắc kiên quyết.

- A Ly, ta nhất định phải trở thành một chí cường giả!

Về phần sau khi trở thành chí cường giả, rốt cuộc muốn làm những thứ gì, Diệp Thần cũng không biết, hắn chỉ là không muốn lại nhận thức loại bất lực vừa rồi, loại tâm tình tuyệt vọng đó, hắn muốn khống chế vận mệnh của mình!

Một loại lực lượng kỳ dị, ở quanh người của Diệp Thần xoay quanh, cửu tinh trong cơ thể đang phát sinh một tia biến hóa rất nhỏ, bên tai của Diệp Thần, phảng phất nghe được thanh âm Hồ Điệp phá kén, cực kỳ rất nhỏ, phảng phất là từ sâu trong linh hồn truyền đến.

Nhắm đôi mắt lại, phảng phất chứng kiến vô tận đại địa, thảo nguyên bao la, phồn hoa như gấm, một con Hồ Điệp tắm rửa bên trong dương quang, nhanh nhẹn bay lên
 
Tổ Thần Chí Tôn
Chương 192



Giữa thiên không còn đang hỗn chiến, Đạm Đài Lăng như là cảm ứng được cái gì, hướng khách sạn phía dưới nhìn thoáng qua.

Nàng là vũ si, không ngừng truy cầu võ đạo của mình, không ngừng về phía trước, không ngừng đánh bại lần lượt cường giả, nàng cảm giác được mình đã ở vào biên giới đột phá, bốn phía tìm cường địch, lại không có thể tìm tới một đối thủ, nhưng mà hôm nay, nàng ở trên một nhân loại mới mười bảy mười tám tuổi, cảm nhận được một cổ khí tức cường giả.

Hành vi Diệp Thần xả thân đi cứu ba người thường kia, làm cho Đạm Đài Lăng có chút khó hiểu, nhưng mà vừa rồi, thanh âm kim binh giáp sĩ ngửa mặt lên trời rống giận, tràn đầy một loại lực lượng bi phẫn, loại lực lượng này làm linh hồn của nàng cũng cảm nhận được một tia run rẩy. Nàng không rõ, còn chưa ngưng hình hồn niệm, vì sao có thể bộc phát ra lực lượng kh*ng b* như thế.

Dực xà cảm nhận được kim binh giáp sĩ rống giận, cũng ngưng một chút, trên người của nó, đã có vài đạo vết thương, máu tươi giàn giụa, làm cho người nhìn thấy mà giật mình, nếu như không phải nó có năng lực khôi phục cường hãn, chỉ sợ nó đã bị Đạm Đài Lăng đánh chết!

Nguyên bản còn tưởng rằng kim binh giáp sĩ kia là giúp đỡ của Đạm Đài Lăng, nhưng chứng kiến biểu lộ của Đạm Đài Lăng, liền biết là không phải.

Khói độc bên thân dực xà, hóa thành nguyên một đám Xà Yêu, giương nanh múa vuốt đánh về phía Đạm Đài Lăng.

- Đi chết đi!

Dực xà hét to, hắc vụ trên bầu trời giống như quần ma loạn vũ.

- Ngàn dặm xa xôi đuổi đến nơi đây, không nghĩ tới ngươi mới có chút thủ đoạn ấy, không có ý nghĩa, chấm dứt a!

Đạm Đài Lăng đối mặt hắc vụ biến thành Xà Yêu mạn thiên phi vũ, đôi mắt ngưng tụ, thân thể bỗng nhiên xuất hiện ở trên không dực xà.

- Tại sao có thể như vậy?

Dực xà cảm giác mình đột nhiên mất đi mục tiêu, lại thoáng chớp mắt, Đạm Đài Lăng đã xuất hiện ở trên không nó, bề bộn vung lên sáu chuôi vũ khí đập đi qua.

Thân hình vài trăm mét của Dực xà này đụng phải đi lên, Đạm Đài Lăng động cũng không động, tam xoa kích trong tay nhìn như bay bổng, bỗng nhiên xiên xuống dưới!

Đinh đinh đinh!!!

Sáu chuôi vũ khí trong tay Dực xà trong nháy mắt tất cả đều bể thành hai đoạn.

"Phốc" một tiếng, máu tươi văng khắp nơi, tam xoa kích bắt chéo trên người dực xà, mang theo thân thể cao lớn của dực xà xâu hướng mặt đất, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, dực xà này bị tam xoa kích gắt gao đinh trên mặt đất, hơn mười gian nhà dân ầm ầm sụp xuống, cả trấn nhỏ càng không ngừng run rẩy.

Một kích oai, vô cùng kinh khủng!

Dực xà bị đinh trên mặt đất, hóa thành một đoàn hắc vụ, nhanh chóng thoát đi ra ngoài.

Chứng kiến dực xà đào tẩu, Đạm Đài Lăng cũng không có đuổi theo, tay phải vừa động, thanh tam xoa kích kia trở lại trong tay nàng, hướng phương hướng khách sạn nhìn lại, "Ầm ầm" một tiếng, nóc nhà trong nháy mắt đổ sụp.

Cái nóc nhà đổ sụp này, đúng là vị trí gian phòng của Diệp Thần!

Đạm Đài Lăng giống như một nữ thần cao cao tại thượng, bao quát Diệp Thần đang nằm ở trên giường suy yếu.

- Xem ra ta trước kia là xem thường ngươi, không nghĩ tới trong thân thể của ngươi, rõ ràng cất dấu thần hồn cường đại như thế.

Đạm Đài Lăng lẳng lặng mà nhìn xem Diệp Thần, trên mặt vẫn là thần sắc lạnh nhạt giếng nước yên tĩnh.

Xèo xèo!

Bộ lông toàn thân A Ly đứng thẳng, lộ ra hàm răng bén nhọn, địch ý nhìn thẳng Đạm Đài Lăng.

- Một con lục vĩ hồ ly, còn không có tiến vào Địa sư cấp, tiểu tử kia, ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta sao?

Đạm Đài Lăng nhàn nhạt nhìn lướt qua A Ly, tam xoa kích trên tay phải càng không ngừng xoay tròn, thần quang nổ b*n r*.

A Ly lại y nguyên một bước cũng không nhường, trong đôi mắt càng không ngừng biến hóa các loại thần thái, tuy biết rõ không địch lại, nhưng nó kiên quyết sẽ không nhượng bộ!

- A Ly, không cần.

Diệp Thần duỗi ra tay phải, mặc dù có chút vô lực, nhưng vẫn đem A Ly ôm tới, cho dù A Ly đem tánh mạng tiềm năng của mình toàn bộ thiêu đốt, cũng không phải đối thủ của Đạm Đài Lăng.

- Tiểu hồ ly, lúc này ngươi hẳn là lập tức chạy trối chết, nói không chừng còn có một tuyến sinh cơ, thật không rõ các ngươi cái gọi là cảm tình, này không có chút ý nghĩa nào. Võ đạo chính thức, chính là muốn không ngừng khiêu chiến cực hạn bản thân, mới có thể thành tựu tồn tại chí cường, cảm tình phàm phu tục tử, chỉ là một loại liên lụy.

Thanh âm Đạm Đài Lăng lãnh đạm, không mang theo một tia cảm tình, nhìn xem Diệp Thần nói.

- Ngươi bây giờ không phải là hối hận vừa rồi phải cứu ba người kia, nếu như không cứu bọn họ, nói không chừng ngươi bây giờ còn có thể thoát được tánh mạng, nhưng mà hiện tại, ngươi chỉ còn đường chết.

- Ta không hối hận.

Diệp Thần kiên định nói.

- Vì cái gì?

Đạm Đài Lăng con mắt đen kịt có thần, vẫn không có một tia gợn sóng.

- Cái này là võ đạo của ta.

Diệp Thần nhìn thẳng Đạm Đài Lăng.

Đạm Đài Lăng phảng phất nghe được chuyện thú vị gì, nở nụ cười:

- Võ đạo của ngươi, ta lại đã quên, ngươi cũng lĩnh hội võ đạo chân ý, vì kẻ yếu đơn giản chết, đây là đạo của ngươi sao? Muốn bao trùm phía trên thương sinh, nhất định phải học được vô tình, mới có thể thành tựu đỉnh phong.

- Ngươi sai rồi.

Diệp Thần phản bác nói:

- Không biết ngươi là cấp bậc cường giả gì, ngươi tựa hồ là đang không ngừng tìm kiếm khiêu chiến cường giả khác, xem ra tu luyện của ngươi hẳn là đến một bình cảnh, nếu như võ đạo cảnh giới của ngươi đủ chèo chống tu luyện của ngươi, dùng thiên phú của ngươi, sẽ không đột phá được gian nan như vậy a. Cho nên, đạo của ngươi, sai rồi!

Thần sắc lạnh lùng của Đạm Đài Lăng rốt cục nổi lên một tia biến hóa, hai con ngươi sáng ngời nhíu lại, nhìn xem Diệp Thần:

- Ngươi nói, đạo của ta sai rồi?

Lúc nàng nói chuyện, trên mặt thậm chí mang lên mỉm cười, chỉ là cái vui vẻ này vô cùng lạnh lùng, khí thế quanh thân nàng đột nhiên bành trướng lên, một cổ sát ý lạnh như băng tập trung Diệp Thần.

Đến nay còn không có bất kỳ người nào, có can đảm hoài nghi đạo của nàng!

- Từ trước hạng người thượng cổ đại năng, không có chỗ nào mà không phải là người có đại ái, đối với thương sinh đầy cõi lòng thương xót, mới có thể chạm đến đại đạo chí cao, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật đều là đạo diễn hóa, từ vạn vật mà ngộ đạo, do đại ái mà sinh đạo niệm.

- Nếu như trong nội tâm không yêu, chỉ hiểu được giết chóc, liền sẽ bị sát niệm khống chế, cuối cùng trở thành kẻ giết chóc không có tư tưởng, không thấy tư tưởng, như thế nào hiểu được thiên địa đại đạo tồn tại?

Diệp Thần cảm nhận được sát niệm áp bách mà đến của Đạm Đài Lăng, lỗ chân lông toàn thân phảng phất bị một cây châm nhỏ đâm vào, thân thể phảng phất muốn toái mất, nhưng mà hắn vẫn cắn hàm răng, mỗi chữ mỗi câu ngoan cường nói ra.

Ở dưới uy áp mãnh liệt như thế của mình, Diệp Thần rõ ràng còn dám mạnh miệng, sát ý của Đạm Đài Lăng đột nhiên lại ngưng trọng vài phần, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Thần.

Chỉ cần Đạm Đài Lăng nhúc nhích ngón tay, Diệp Thần hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
 
Tổ Thần Chí Tôn
Chương 193



Tuy chịu đựng lấy loại thống khổ vạn trùng phệ tâm, Diệp Thần y nguyên quật cường mà nhìn xem Đạm Đài Lăng.

Thần sắc thống khổ nhưng lại kiên định này của Diệp Thần, làm cho nội tâm hàn như băng sương của Đạm Đài Lăng thoáng có một ít xúc động.

- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật? Từ vạn vật mà ngộ đạo, từ đại ái mà sinh đạo niệm?

Đạm Đài Lăng thì thào nhắc tới những lời này, giống như có điều ngộ ra, nàng trước kia lĩnh ngộ võ đạo chân nghĩa, so sánh với trong một câu bao gồm chân nghĩa này, phải kém sắc rất nhiều.

Trên thực tế, trong câu đạo gia học thuyết danh ngôn này bao gồm chân nghĩa mênh mông, Diệp Thần cũng chỉ là lĩnh hội một chút như vậy mà thôi, cũng không có khắc sâu như vậy, tựa như tích thủy tại biển rộng, nhưng mà một câu lời nói như vậy, ở Đạm Đài Lăng nghe tới, lại như cảnh tỉnh, như sấm bên tai!

Tay Đạm Đài Lăng nắm tam xoa kích run rẩy, trong đôi mắt lóe ra một tia mờ mịt, chẳng lẽ, mình cho tới nay kiên trì đại đạo là sai?

- Nếu để cho ta năm năm thời gian, ta liền có thể chứng minh đạo của ngươi là sai!

Diệp Thần nhìn thẳng Đạm Đài Lăng, Đạm Đài Lăng ý nghĩ vừa động, liền có thể giết mình, hắn hiện tại ở trước mặt Đạm Đài Lăng thật sự quá nhỏ bé! Diệp Thần đánh cuộc, đánh cuộc Đạm Đài Lăng sẽ không giết mình, chứng kiến thần sắc của Đạm Đài Lăng, Diệp Thần biết rõ, Đạm Đài Lăng bị mình hù dọa. Thế giới này không có ai vì đạo lấy thư lập thuyết, đều là tự mình hiểu được, võ đạo của Đạm Đài Lăng cũng không có cao thâm như thế, Đạm Đài Lăng là vũ si, đau khổ truy tìm võ đạo chân nghĩa, bốn phía khiêu chiến cao thủ, bất quá là vì tăng lên tu vi mà thôi, cũng không phải là vì giết chóc! Chỉ cần mình có thể khiêu chiến tiềm lực của Đạm Đài Lăng, Đạm Đài Lăng sẽ không giết hắn!

- Thật là tức cười, năm năm, ngươi cảm thấy năm năm sau ngươi có thể đánh bại ta sao?

Đạm Đài Lăng nhìn Diệp Thần phía dưới, tuy trong lòng có chút khinh thường cùng không tin, nhưng thiếu niên phía dưới, dị thường khẳng định, có một loại lực lượng kỳ dị làm cho người tin phục, nhất là vừa rồi một câu giải thích đại đạo kia, dao động tín niệm cho tới nay của Đạm Đài Lăng.

- Ta cũng không có nói muốn đánh bại ngươi, ta chỉ nói là chứng minh đạo của ngươi là sai.

- Hai cái này có khác nhau sao?

Đạm Đài Lăng hừ một tiếng, chẳng muốn ở trên vấn đề này truy cứu đi xuống.

- Ta cho ngươi năm năm thời gian, ngược lại muốn nhìn ngươi, như thế nào chứng minh! Đến lúc đó, nếu như ngươi không cách nào chứng minh, ta liền giết ngươi.

Nhìn thoáng qua A Ly bên cạnh.

- Còn có con hồ ly này!

- Đừng mưu toan đào thoát, không trông nom hai người các ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta đều đem các ngươi tìm ra.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đạm Đài Lăng sâu kín truyền đến.

- Năm năm sau, ta nhất định sẽ phó ước! Ngươi uy h**p ta có thể, nếu như ngươi dám động A Ly, ta liền tính tan thành mây khói, cũng muốn giết ngươi!

Diệp Thần giãy dụa đứng lên, lạnh lùng mà chăm chú nhìn Đạm Đài Lăng, Đạm Đài Lăng lần nữa nói muốn giết A Ly, triệt để đem Diệp Thần chọc giận.

- Giết ta? Ngươi có bổn sự này sao?

Đôi lông mày của Đạm Đài Lăng nhíu lại, bạch sắc sa lăng theo gió phiêu động.

- Trước khi không có đủ thực lực, tốt nhất không nên nói lời như vậy, đừng cho là ta thật sự không dám giết ngươi!

Đạm Đài Lăng nhìn xem ánh mắt quật cường tràn ngập sát ý của Diệp Thần, cho dù bị thương nặng như vậy, còn muốn giữ gìn hồ ly kia sao? Thật sự là cảm tình vô ý nghĩa!

Đạm Đài Lăng tay cầm tam xoa kích tỏa ra Thất Thải thần quang, lăng không mà đứng, sa lăng tứ tán phiêu đãng, làn da ngọc bạch ở trong đêm tối phát ra oánh trạch nhàn nhạt, giống như Nguyệt Cung tiên tử, toàn thân lộ ra một loại khí chất cao ngạo.

- Năm năm sau, ta sẽ đi tìm ngươi.

Diệp Thần đón ánh mắt hàn như băng sương của Đạm Đài Lăng, kiên quyết nói, cái nữ nhân cao ngạo này!

Diệp Thần biết rõ, mình bị Đạm Đài Lăng xem nhẹ, hắn hiện tại ở vào yếu thế, tuy hắn tuổi còn trẻ liền đạt đến thập giai, nhưng cùng Đạm Đài Lăng loại siêu cấp tồn tại này, còn là kém rất nhiều. Nếu không phải vừa rồi thần hồn mình rống giận kinh động Đạm Đài Lăng, lại tăng thêm học thuyết dọa người, Đạm Đài Lăng đối với lời của hắn nhất định là chẳng thèm ngó tới.

Bất kể như thế nào, năm năm! Năm năm thời gian này, nhất định phải trở nên càng mạnh, không thể để người xem thường!

- Ngươi cho rằng ngươi có bổn sự này, ta tùy thời xin đợi, ngươi tùy thời có thể tới Bắc Hải tìm ta.

Đạm Đài Lăng ngạo nghễ nói, Đạm Đài Lăng nàng, chưa bao giờ sẽ sợ bất luận kẻ nào khiêu chiến! Cao xử bất thắng hàn, nàng cũng đã thật lâu chưa bao giờ gặp đối thủ có thể chiến một trận.

- Hi vọng ngươi không để cho ta quá thất vọng!

Đạm Đài Lăng lăng không mà đi, thanh âm lượn lờ truyền đến.

Bạch sắc sa lăng theo gió vũ động, biến mất ở bên trong bóng tối vô tận.

Xèo xèo.

A Ly nước mắt lưng tròng mà nhìn xem Diệp Thần.

- A Ly, ngươi là đang lo lắng ta sao? Ta không sao, điểm ấy thương tích rất nhanh sẽ khôi phục!

Diệp Thần cười cười, sờ lên cái đầu nhỏ của A Ly, ngay cả là đối mặt loại cường địch Đạm Đài Lăng này, A Ly vẫn không có một chút lùi bước, điều này làm cho trong nội tâm Diệp Thần tràn ngập cảm động cùng yêu thương.

- Đạm Đài Lăng này là vũ si, say mê võ đạo, chỉ cần bắt được nhược điểm của nàng, nàng sẽ không giết ta, hôm nay nàng không động thủ giết ta, năm năm sau cũng giống như vậy, huống chi năm năm sau ta chưa hẳn không phải đối thủ của nàng.

Trong lòng Diệp Thần có một loại không cam lòng mãnh liệt, hắn không nguyện ý lại bị người xem thành loại tồn tại con kiến hôi!

Tựa như tiểu cô nương kia còn có gia gia của nàng, nếu như không có năng lực tự bảo vệ mình, đối mặt siêu cấp cường giả, liền sẽ như bọn họ đồng dạng, bất đắc dĩ chết đi! Đáng tiếc không có thể cứu bọn họ, Diệp Thần có chút ảm đạm.

Diệp Thần đối với đạo lĩnh hội, cũng không có khắc sâu như Đạm Đài Lăng, nhưng kiến thức của hắn, so với Đạm Đài Lăng loại vũ si này thì hơn nhiều, một câu đạo sinh nhất liền hù dọa Đạm Đài Lăng! Tuy thực lực bây giờ không bằng, nhưng Diệp Thần có một loại tự tin mãnh liệt, mình sớm muộn sẽ giỏi hơn Đạm Đài Lăng.

Diệp Thần phát hiện, mình đối với thế giới này, hiểu rõ được còn là quá ít, ngoại trừ nhân loại, yêu thú, yêu quái cùng huyền thú, còn có hải yêu, mặt khác dực xà này, cùng yêu thú, huyền thú bình thường tựa hồ cũng đại hữu bất đồng, nghe Đạm Đài Lăng nói hình như là cái gì thượng cổ dị chủng.

Thần hồn bị thương, huyền khí trong cơ thể cũng tiêu hao tám chín phần mười, Diệp Thần tranh thủ thời gian tĩnh tâm, huyền khí trong cơ thể chậm rãi vận hành.

Biên giới trấn nhỏ, trong bóng tối ba thân ảnh lặng yên mà tới, chiến đấu chấm dứt đại khái hơn mười phút sau, ba người Chu Duyên đã quay lại.

- Không nghĩ tới Đạm Đài Lăng này lợi hại như thế, hư không qua sông, thực lực không dưới Thiên Tôn cấp cường giả!
 
Tổ Thần Chí Tôn
Chương 194



Trong lòng Chu Duyên run sợ nói, ba người bọn hắn tránh ở giữa sườn núi bên ngoài trấn nhỏ, tình hình Đạm Đài Lăng cùng dực xà hỗn chiến một điểm không rơi bị bọn họ thấy được, tầng cấp chiến đấu như vậy, bọn họ còn là lần đầu tiên chứng kiến.

- Đạm Đài Lăng này lại là một con hải yêu, may mắn chúng ta...

Lâm Đào cũng là lông tơ đứng thẳng, nghe nói có một chút hải yêu dùng sắc đẹp âm luật hấp dẫn nhân loại, chuyên hấp tủy người.

Nguyên lai là hải yêu, trách không được đẹp đến không giống phàm nhân, trên đầu chữ sắc có cây đao, ba người Chu Duyên cuối cùng có nhận thức thắm thiết.

- Vừa rồi ta nhìn thấy trên bầu trời toát ra một kim binh giáp sĩ hư ảnh, giống như không phải Đạm Đài Lăng, cũng không phải dực xà này, rốt cuộc là ai?

Vương Việt nói, hình ảnh vừa rồi, mặc dù có chút hư ảo, nhưng vẫn bị hắn thấy được, thời điểm kim binh giáp sĩ rống giận, làm cho hắn cảm giác được một loại run rẩy phát ra từ nội tâm.

Kim giáp binh sĩ có thể bị mắt thường chứng kiến, chứng minh thần hồn của Diệp Thần cách ngưng hóa thành hình, cũng đã chỉ cách một chút xíu.

- Mặc kệ, một xiên cuối cùng của Đạm Đài Lăng, đoán chừng là gần g**t ch*t dực xà, nàng không có thu thập thi thể dực xà đã đi, thi thể dực xà này liền về chúng ta!

Trong mắt Chu Duyên toát ra một tia hào quang tham lam, dực xà này không biết là cấp bậc yêu thú gì, nhưng có thể cùng Đạm Đài Lăng đánh nhau, tất nhiên thập phần cao minh.

Dực xà đã trúng một xiên, sau khi rơi trên mặt đất, bị kiến trúc trong tiểu trấn che mất, tăng thêm bóng đêm hôn ám, ba người Chu Duyên căn bản nhìn không thấy, còn tưởng rằng thi thể dực xà còn đang trong tiểu trấn.

Ở dưới ích lợi thật lớn, ba người lén lén lút lút trở lại trấn nhỏ.

Diệp Thần đang khôi phục, thần hồn bị thương, không phải ngày một ngày hai có thể khôi phục được, nhưng miễn cưỡng còn có thể dùng một lát, huyền khí khôi phục được hơi nhanh một chút, cũng đã khôi phục ba bốn thành.

Xèo xèo!

A Ly lo lắng kêu vài tiếng.

Diệp Thần bỗng nhiên mở to mắt, lại là ba người Chu Duyên đi mà quay lại, chính mình lúc đỉnh phong, đánh chết ba người Chu Duyên nhất định là dễ dàng, nhưng mà hiện tại bản thân bị trọng thương, phỏng chừng ngay cả một thập giai sơ kỳ cũng không đối phó được, A Ly còn có lực đánh một trận, bất quá nó chỉ có thể sử dụng ảo thuật kéo dài, một khi ảo thuật bị phá trừ, đánh nhau màs nói, A Ly cũng không phải đối thủ ba người Chu Duyên.

Phải làm sao bây giờ?

Chạy? Dùng trình độ trọng thương của mình, khẳng định chạy không xa, nếu ba người Chu Duyên đuổi theo, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tránh ở trong khách sạn cũng không thỏa đáng, ba người Chu Duyên nhất định sẽ về khách sạn!

Trầm mặc một lát, Diệp Thần có một ý nghĩ.

Đêm, đen nhánh như mực, cư dân trong tiểu trấn đều trốn trong phòng không dám ra, trên đường phố trống rỗng, làm cho người ta có chút sởn tóc gáy.

Ba người Chu Duyên cẩn thận đi tới, từng điểm từng điểm tới gần trong tiểu trấn, xa xa quan vọng, chỉ thấy trong tiểu trấn sụp đổ vô số kiến trúc, có thể tưởng tượng tình hình chiến đấu lúc ấy kịch liệt hạng nào, xa xa có một hố to, hẳn là dực xà sau khi rơi xuống đất lưu lại, nhưng theo chân bọn họ tưởng tượng không cùng một dạng, dực xà cũng đã không thấy.

- Chuyện gì xảy ra, dực xà không chết?

Chu Duyên kinh thanh nói.

- Chẳng lẽ Đạm Đài Lăng cũng không có đem dực xà diệt sát?

Lâm Đào sợ hãi nói:

- Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Dực xà này sau khi bị thương, có thể trốn đi hay không?

- Dực xà này, cho dù bị trọng thương, ba người chúng ta chỉ sợ cũng không đối phó được.

Chu Duyên cau mày nói.

- Thế thì chưa hẳn, phải xem nó bị thương đến loại trình độ nào, nếu như đã là trạng thái sắp chết, chúng ta còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Vương Việt không tin tà nói, hắn đi theo đằng sau vài cái Trưởng lão tông môn, thường xuyên mạo hiểm, không giống Chu Duyên cùng Lâm Đào nhát gan sợ phiền phức như vậy.

- Chúng ta đi sưu tầm, nếu như gặp được phiền toái, lập tức rời đi là được.

Ngay thời khắc ba người do dự không quyết, xa xa trên đường phố, một thân ảnh xa xa đi tới, trên vai của hắn, bóng dáng bạch sắc ở trong đêm tối y nguyên bắt mắt, đúng là Diệp Thần cùng A Ly.

Sắc mặt của Diệp Thần có chút tái nhợt, nhưng mà ở trong đêm tối, cũng không nhìn ra được.

- Là người kia!

Chu Duyên kinh thanh nói, chứng kiến Diệp Thần chậm rãi đi tới, trái tim của hắn có chút buộc chặt.

Trước kia Diệp Thần để lại cho Chu Duyên ấn tượng phi thường khắc sâu, cho tới bây giờ, hắn cũng không nhìn thấu thực lực của Diệp Thần, Diệp Thần cho hắn một loại cảm giác thần bí khó lường.

- Hắn cũng không đi?

Vương Việt kinh ngạc nói, hướng sau lưng Diệp Thần nhìn lại, có vài phòng ở đang cháy, trong ngọn lửa, đương nhiên là một ít hố sâu, chẳng lẽ Diệp Thần đúng là từ trong hố sâu kia đi tới?

Ba người Chu Duyên hồi tưởng lại, sau khi dực xà xuất hiện, Diệp Thần liền không còn có xuất hiện qua, chẳng lẽ... trong đầu bọn họ hiện lên một cái ý nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ tiểu tử này, chính là dực xà biến thành?

Nghĩ đến Đạm Đài Lăng cùng Diệp Thần không giải thích được xuất hiện, ba người Chu Duyên càng là xác định ý nghĩ trong lòng.

Xem Diệp Thần bộ dạng như vậy, dáng vẻ này là có bị thương!

- Chẳng lẽ dực xà cùng hải yêu trong lúc đó, chỉ là lẫn nhau luận bàn? Bằng không từ lúc trong khách sạn đã đánh nhau!

Lâm Đào rung giọng nói, bọn họ đánh bạo vào trấn nhỏ, sớm đã là chim sợ cành cong.

Ba người Chu Duyên tâm kinh nhục khiêu, trước kia bọn họ là thật sự rõ ràng kiến thức dực xà này uy áp cường đại, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, biết rõ Diệp Thần bị thương không có nghiêm trọng như bọn họ tưởng tượng, sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra.

Bọn họ tránh ở đằng sau đống cỏ khô, hướng Diệp Thần nhìn lại, đã thấy ánh mắt của Diệp Thần đang sâu kín hướng bọn họ nhìn tới, trong đôi mắt này thần quang xuyên thấu hắc ám, có một loại cảm giác trực chỉ nhân tâm, bị phát hiện!

Ba người Chu Duyên sắc mặt trắng bệch, đột nhiên một hồi thất thần, cảm giác được Xà Yêu mạn thiên phi vũ, từ bốn phương tám hướng hướng bọn họ bao vây tới.

- Đi!

Sưu sưu sưu, ba thân ảnh dường như không có mệnh hướng ra phía ngoài chạy như điên, hận cha mẹ không có sinh nhiều cho bọn hắn hai cái đùi, chật vật không thôi. Nội tâm của bọn hắn, đối với Diệp Thần cũng đã sinh ra sợ hãi thật sâu.

Chứng kiến ba người Chu Duyên chật vật chạy trốn, Diệp Thần hơi cảm thấy kinh ngạc, A Ly chỉ là thoáng phóng ra ảo thuật, ba người Chu Duyên cũng không cần phải dọa thành như vậy a, Diệp Thần cũng không biết ba người Chu Duyên đem hắn ngộ nhận thành dực xà, lòng bàn tay của Diệp Thần cũng là ngắt một bả mồ hôi, hắn chỉ là suy đoán ba người Chu Duyên không biết mình hư thật, tuyệt đối sẽ không động thủ, không nghĩ tới trực tiếp dọa chạy ba người Chu Duyên.

Diệp Thần là từ hố to bên kia tới, đằng sau hỏa quang nổi lên bốn phía, còn giữ một cái hố to, đúng là dực xà lưu lại, cũng khó trách ba người Chu Duyên hiểu lầm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back