Suốt thời gian qua Vương Hạo vẫn luôn mơ về Trương Tử Duy và luôn thức dậy lúc 5 giờ 15 phút sáng.
Vương Hạo trong suốt thời gian qua vẫn đi học và gặp Trương Tử Duy đều đặn, nhưng thứ khiến Vương Hạo thắc mắc là tại sao phải đúng 5 giờ 15 phút sáng là anh dậy.
Anh cũng cố gắng tìm lí do cho câu hỏi của bản thân nhưng mãi vẫn chưa có kết quả cho câu hỏi đấy.Ngày 31 tháng 12.
Cũng là ngày cuối cùng trong năm, Vương Hạo vẫn đi học vào ngày cuối dù ngày mai là năm mới rồi, nhưng do đây là quy định của trường nên anh cũng không thể làm gì được.Trong giờ mĩ thuật, Vương Hạo ngồi vẽ.
Thay vì anh vẽ người mẫu ở trên, thì anh lại vẽ ra một chàng trai lịch lãm trong bộ
Hán Phục xanh lam, dáng người cao ráo vạm vỡ, gương mặt trái xoăn, mũi cao, lông mi dày, lông mày có phần nhếch lên xíu, tạo cảm giác cho người xem phải khen ngợi xuýt xoa.Có người nhìn vào tranh anh, hỏi "Mày vẽ ai mà đẹp thế, với lại người trong tranh có phải người mẫu hôm nay đâu."
Vương Hạo chỉ im lặng mà không nói tiếng nào.Đến tiết thể dục.Giáo viên cho cả lớp chạy 5 vòng sân để làm ấm cơ thể, Vương Hạo là người luôn chạy nhanh nhất lớp nhưng sao hôm nay cậu lại là người chạy chậm nhất so với các bạn cùng lớp khác.Vương Hạo vừa chạy vừa nghĩ đến Trương Tử Duy, lơ là đến nỗi chân bị vấp té rồi bị trẹo cổ chân.Người bạn thân của anh là Khải Hằng phải đỡ anh đi lên phòng y tế.-Khải Hằng: "Mày này bị sao thế, đầu óc cứ lơ đãng.
Giờ chân bị trẹo rồi."
-Vương Hạo: "Tạo chỉ hơi mệt mỏi thôi, không sao đâu."
-Khải Hằng: "Vậy tao xin giúp mày nghỉ bữa hôm nay."
-Vương Hạo: "Ừ!"
Khải Hằng ngồi dậy đi ra khỏi phòng, để lại Vương Hạo một mình trong căn phòng trắng.Gió mùa cuối năm, nhẹ nhàng thổi mái tóc đen của anh, Vương Hạo cứ nhìn ngoài cửa sổ mãi.
Trong đầu chẳng biết đang nghĩ gì, nhưng ngay khoảng khắc này trong anh rất suy tư.Chiếc lá mùa Đông rơi xuống, vừa vặn nằm trên bệ cửa sổ.Đến giờ ra về, Khải Hằng phải dìu dắt anh về.
Hai người tâm sự nói chuyện rôn rả, vì hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong năm rồi.
Họ bàn về gia đình khi đến Tết, họ làm gì, đi chơi ở những đâu,..Cũng đến nhà Vương Hạo, Khải Hằng chào tạm biệt anh rồi về.Vương Hạo vừa vào nhà đã thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách, mẹ thấy anh bước đi khập khiễng, vừa hỏi vừa đứng dậy lại gần anh:-Mẹ: "Con bị sao thế, có cần mẹ giúp lên lầu không?"
-Vương Hạo: "Không cần đâu ạ!
Con tự lên lầu được."
Nói xong, Vương Hạo liền lên lầu để lại một mình mẹ anh trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng.Vương Hạo tắm rửa xong thì nằm nghịch điện thoại đến gần 12 giờ đêm.Vương Hạo thấy cũng sắp đến 12 giờ đêm bắn pháo hoa rồi nên anh cũng ra ngoài cửa sổ đứng đợi.Chỉ còn 2 phút là đến 12 giờ đêm, nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến một chuyện "Liệu Trương Tử Duy có thể ngắm pháo hoa cùng không."
Đến 12 giờ, pháo hoa hàng loạt bắn lên trời, khiến khung cảnh xung quanh sáng lên.
Vương Hạo đứng ngoài cửa sổ ngắm pháo hoa mà lại nhớ tới Trương Tử Duy, bất giác một giọt nước mắt rơi xuống.Vương Hạo không hiểu tại sao mình lại khóc nhưng lại cảm thấy hơi đau lòng, anh lấy tay lau đi giọt nước mắt ấy.Pháo hoa cứ bắn, Vương Hạo vẫn đứng đó xem.
Một bóng hình lờ mờ đứng bên cạnh, nhưng anh không hề để ý.Bóng hình mờ đó chỉ đứng bên cạnh anh cùng xem pháo hoa, rồi cười thầm.
Vương Hạo dường như cảm nhận được điều gì đó thì nhìn sang kế bên, nhưng chẳng có ai cả ngoài khoảng không vô định.Anh im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không rồi cũng quay mặt đi.Hết chương 3.