Tâm Linh Tơ Hồng Trong Mơ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395733632-256-k323645.jpg

Tơ Hồng Trong Mơ
Tác giả: ThePeaceCurse
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vương Hạo là một học sinh cấp 3 bình thường nhưng lại vướng vào một việc mà anh không hề muốn tại đây anh gặp được Trương Tử Duy người trong mơ là người dẫn dắt anh đi làm một việc.

Sau một thời gian cả hai tiếp xúc,trong lòng cả hai đã có đối phương nhưng không dám nói ra.

Đến một ngày Vương Hạo không còn mơ đến Trương Tử Duy khiến anh cảm thấy rất đau lòng nhưng chẳng thể làm gì.

Vương Hạo trong lúc đi trên đường thì đã gặp một người rất giống Trương Tử Duy nhưng anh lại tưởng mình nhìn lầm và đã bỏ lỡ nhau.​
 
Tơ Hồng Trong Mơ
Giấc Mơ


Tại môi ngôi trường cấp 3 nào đó.

-Khải Hằng: "Vương Hạo!

Mày nghĩ sao về những giấc mơ?

Bọn con gái trong lớp cứ nói về mấy thứ vớ vẩn đấy."

-Vương Hạo: "Tao thấy bình thường à, mấy thứ giấc mơ vớ vẩn ấy chỉ là tưởng tượng thôi có gì đâu mà nói."

Cả hai người cùng nhau cười rôn rả.Đến tiết lịch sử, Vương Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ: *chưa gì mà tuyết đã phủ đầy rồi.*

Một viên phấn bay xuống trúng đầu Vương Hạo làm cậu giật mình mà đứng dậy hoá ra là cô Lý đã ném viên phấn đó: "Vương Hạo đứng dậy đọc phần tiếp theo cho tôi!"

Cuối cùng thì tiếng chuông đã vang lên tất cả học sinh lần lượt đi ra về, Vương Hạo đang đi lủi thủi một mình trên con đường về nhà thì anh nghe thấy tiếng ai đó gọi mình nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy ai, Vương Hạo chỉ nghĩ là do mình học nhiều nên sinh ra ảo giác thôi.

Vương Hạo vừa về đến nhà thì không thấy thấy có ai trong nhà cả chỉ có con mèo nhà anh nuôi.Vẫn như thường ngày vừa về đến nhà là anh liền lên phòng ngồi chơi game đến tối thì mới bước ra khỏi phòng.Xuống phòng thì đã thấy mẹ ở trong bếp làm đồ ăn.

-Mẹ: "Hạo Hạo!

Dạo gần đây con lo ham chơi mà không lo học hành sắp thi tới nơi rồi con định sống thế này mãi à."

-Vương Hạo: "Mẹ đừng lo,dù gì thì con vẫn làm được bài đấy thôi."

Mẹ cậu chỉ biết thở dài "Thật hết nói nổi với con,lo mà ăn xong thì lên lầu học bài đi."

Trên phòng Vương Hạo dù anh chỉ nói vậy nhưng vẫn nghe lời ăn xong thì học bài nên thành tích vẫn luôn nằm trong top 10 của trường.Vương Hạo vừa làm bài xong thì liền một mạch nhảy lên giường nằm sõng soài trên giường mà thiu thiu ngủ

Trong giấc mơ Vương Hạo thấy mình đang chạy cùng một thiếu niên nào đấy miệng liên tục gọi tên anh.Bỗng miệng anh tự thốt lên một cái tên "Trương Tử Duy" thiếu niên ấy nghe anh gọi cũng dừng lại và bật khóc.Anh không hiểu tại sao lại khóc nhưng anh cảm thấy lòng ngực mình rất đau.Vương Hạo bị giật mình tỉnh dậy thì thấy đã 5 giờ 15 sáng, anh vẫn thắc mắc người con trai đó là ai?, tại sao lại khóc?

Mang tâm trạng khó hiểu trong người mà tiếp tục ngủ tiếp.Hết chương 1.
 
Tơ Hồng Trong Mơ
Sự Bắt Đầu


Vương Hạo định cất tiếng, nhưng bản thân lại chẳng thốt lên được tiếng nào, chỉ đành mặc cho thiếu niên dắt mình chạy suốt trong giấc mơ đến lúc tỉnh dậy.Vương Hạo lúc ăn sáng mặt cứ hầm hầm như muốn chửi ai đó.

Mẹ Vương Hạo đi ra hỏi thì Vương Hạo chỉ bảo là: "Dạo gần đây con hay căng thẳng vì học, nên hơi mệt trong người."

Mẹ nghe xong cũng thôi.Từng ngày trôi qua, cũng gần sắp đến kỳ thi, mà Vương Hạo ngày nào cũng mệt mõi.

Điều này khiến cho người bạn như Khải Hằng cũng lo lắng.-Khải Hằng: "Vương Hạo, mày nói cho tao biết là mày đang bị cái gì vậy?"

-Vương Hạo: "Chỉ là dạo gần đây tao học nhiều quá thôi, nên có hơi mệt."

-Khải Hằng: "..

Tao biết mày cũng có thành tích tốt, nhưng cũng đâu tới nổi học đến như vậy.

Đừng ép buộc bản thân quá đấy kẻo mẹ mày lo."

-Vương Hạo: "Rồi rồi, tao biết rồi."

Trước một tuần thi, Vương Hạo đang trên đường đến trường thời tiết vẫn lạnh như mọi ngày khiến cho việc đi học càng khó khăn, anh vừa đi vừa nghĩ đến kỳ thi rồi nhớ tới Trương Tử Duy.-Vương Hạo (trong lòng): Không biết cái thằng trong giấc mơ có thật không trời, chứ mình mà gặp hắn chắc đấm bầm dập thằng khốn đó quá!Vương Hạo đi mà không hề chú ý đèn đường đã chuyển sang màu xanh mà vẫn bước tiếp khiến cho một chiếc xe tải lao thẳng vào anh, tưởng như người tài xế đã gây ra tai nạn nhưng vào khoảng khắc quan trọng thì một đôi tay đã kéo Vương Hạo lại vào lề đường tránh bị tai nạn.-Vương Hạo: "Ch.. chuyện gì xảy ra thế này.."

Anh nói với một giọng kinh ngạc sang lẫn với sự sợ hãi.Vương Hạo đến trường với bộ dạng không hồn, khiến mọi người xung quanh tưởng anh bị thất tình hay bị từ chối tình cảm gì đó.Tâm trạng của Vương Hạo vẫn như vậy cho đến lúc vô học khiến cho mọi người trong lớp với giáo viên cũng ngạc nhiên.

Vương Hạo cứ vẫn giữ tâm trạng như thế cho đến lúc về.Vương Hạo vừa bỏ cặp lên bàn liền nghĩ ra một suy nghĩ.-Vương Hạo (trong lòng): Chẳng lẽ thằng cha Trương Tử Duy cứu mình..

-Vương Hạo (trong lòng): Mà chắc không phải đâu, chứ thằng đó trong mơ làm gì có mặt lúc mình gặp tai nạn được.

-Vương Hạo (trong lòng): Mà có thật chắc phải cảm ơn thằng đó quá.Vương Hạo vừa nghĩ xong thì liền lên giường đi ngủ với bộ dạng chưa tắm rửa gì hết.Vừa vào trong mơ thì Vương Hạo thấy mình đang ở cạnh một con suối còn Trương Tử Duy đã đi đâu thì không biết khiến cho Vương Hạo khá ngạc nhiên vì lần nào mơ cũng thấy Trương Tử Duy ở bên cạnh mình sao lần này thì không.Bỗng có một đám người như sát thủ đến không nói gì chỉ xông tới như muốn bắt Vương Hạo đi khiến anh vô cùng lo lắng mà nghĩ trong đầu.-Vương Hạo (trong lòng): Chuyện gì đang xảy ra vậy, cái thằng cha Trương Tử Duy đâu rồi, mau xuất hiện cứu trẫm coi, trời ơi Trương Tử Duy ơi ra cứu em đi mà sư huynh ơiVừa nghĩ xong thì một bóng hình thanh tú quen thuộc xuất hiện với khí thế ngầu, đập một tên đang giữ Vương Hạo.

Vương Hạo vừa nhìn thấy vô cùng kinh ngạc vì người vừa mới xuất hiện là Trương Tử Duy, trong lòng Vương Hạo vô cùng cảm ơn Trương Tử Duy vì đã cứu mình khỏi tình thế như vậy.Hai bên xảy ra cuộc ẩu đả quyết liệt nhưng sau một thời gian thì mấy tên như sát thủ đã nằm chết tại đó còn Trương Tử Duy thì bị trọng thương khiến Vương Hạo vô cùng lo lắng.-Vương Hạo (trong lòng): Dù mình biết sẽ có bị thương nhưng đâu nhất thiết phải bị nặng như vậy.Vương Hạo kéo Trương Tử Duy đến chỗ con suối để rửa sạch vết thương rồi băng bó, trong suốt quá trình băng bó Trương Tử Duy vẫn không hề kêu la dù một tiếng nào.Vừa băng bó xong thì Vương Hạo chạm phải mắt của Trương Tử Duy khiến anh vô cùng bối rối và ngại nhưng vẫn thốt lên câu cảm ơn.-Vương Hạo: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

-Trương Tử Duy: "Người cần cảm ơn là tôi không phải em."

-Vương Hạo: "Nhưng anh vì tôi mà mới thành ra như vậy."

-Trương Tử Duy: "Không sao đâu, vì em mà tôi sẽ làm tất cả."

Vương Hạo nghe xong câu đó đã đỏ mặt, tim thì đập loạn nhịp giống như anh đã thích thiếu niên đó rồi.Hết chương 2.
 
Tơ Hồng Trong Mơ
Bóng Hình


Suốt thời gian qua Vương Hạo vẫn luôn mơ về Trương Tử Duy và luôn thức dậy lúc 5 giờ 15 phút sáng.

Vương Hạo trong suốt thời gian qua vẫn đi học và gặp Trương Tử Duy đều đặn, nhưng thứ khiến Vương Hạo thắc mắc là tại sao phải đúng 5 giờ 15 phút sáng là anh dậy.

Anh cũng cố gắng tìm lí do cho câu hỏi của bản thân nhưng mãi vẫn chưa có kết quả cho câu hỏi đấy.Ngày 31 tháng 12.

Cũng là ngày cuối cùng trong năm, Vương Hạo vẫn đi học vào ngày cuối dù ngày mai là năm mới rồi, nhưng do đây là quy định của trường nên anh cũng không thể làm gì được.Trong giờ mĩ thuật, Vương Hạo ngồi vẽ.

Thay vì anh vẽ người mẫu ở trên, thì anh lại vẽ ra một chàng trai lịch lãm trong bộ

Hán Phục xanh lam, dáng người cao ráo vạm vỡ, gương mặt trái xoăn, mũi cao, lông mi dày, lông mày có phần nhếch lên xíu, tạo cảm giác cho người xem phải khen ngợi xuýt xoa.Có người nhìn vào tranh anh, hỏi "Mày vẽ ai mà đẹp thế, với lại người trong tranh có phải người mẫu hôm nay đâu."

Vương Hạo chỉ im lặng mà không nói tiếng nào.Đến tiết thể dục.Giáo viên cho cả lớp chạy 5 vòng sân để làm ấm cơ thể, Vương Hạo là người luôn chạy nhanh nhất lớp nhưng sao hôm nay cậu lại là người chạy chậm nhất so với các bạn cùng lớp khác.Vương Hạo vừa chạy vừa nghĩ đến Trương Tử Duy, lơ là đến nỗi chân bị vấp té rồi bị trẹo cổ chân.Người bạn thân của anh là Khải Hằng phải đỡ anh đi lên phòng y tế.-Khải Hằng: "Mày này bị sao thế, đầu óc cứ lơ đãng.

Giờ chân bị trẹo rồi."

-Vương Hạo: "Tạo chỉ hơi mệt mỏi thôi, không sao đâu."

-Khải Hằng: "Vậy tao xin giúp mày nghỉ bữa hôm nay."

-Vương Hạo: "Ừ!"

Khải Hằng ngồi dậy đi ra khỏi phòng, để lại Vương Hạo một mình trong căn phòng trắng.Gió mùa cuối năm, nhẹ nhàng thổi mái tóc đen của anh, Vương Hạo cứ nhìn ngoài cửa sổ mãi.

Trong đầu chẳng biết đang nghĩ gì, nhưng ngay khoảng khắc này trong anh rất suy tư.Chiếc lá mùa Đông rơi xuống, vừa vặn nằm trên bệ cửa sổ.Đến giờ ra về, Khải Hằng phải dìu dắt anh về.

Hai người tâm sự nói chuyện rôn rả, vì hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong năm rồi.

Họ bàn về gia đình khi đến Tết, họ làm gì, đi chơi ở những đâu,..Cũng đến nhà Vương Hạo, Khải Hằng chào tạm biệt anh rồi về.Vương Hạo vừa vào nhà đã thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách, mẹ thấy anh bước đi khập khiễng, vừa hỏi vừa đứng dậy lại gần anh:-Mẹ: "Con bị sao thế, có cần mẹ giúp lên lầu không?"

-Vương Hạo: "Không cần đâu ạ!

Con tự lên lầu được."

Nói xong, Vương Hạo liền lên lầu để lại một mình mẹ anh trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng.Vương Hạo tắm rửa xong thì nằm nghịch điện thoại đến gần 12 giờ đêm.Vương Hạo thấy cũng sắp đến 12 giờ đêm bắn pháo hoa rồi nên anh cũng ra ngoài cửa sổ đứng đợi.Chỉ còn 2 phút là đến 12 giờ đêm, nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến một chuyện "Liệu Trương Tử Duy có thể ngắm pháo hoa cùng không."

Đến 12 giờ, pháo hoa hàng loạt bắn lên trời, khiến khung cảnh xung quanh sáng lên.

Vương Hạo đứng ngoài cửa sổ ngắm pháo hoa mà lại nhớ tới Trương Tử Duy, bất giác một giọt nước mắt rơi xuống.Vương Hạo không hiểu tại sao mình lại khóc nhưng lại cảm thấy hơi đau lòng, anh lấy tay lau đi giọt nước mắt ấy.Pháo hoa cứ bắn, Vương Hạo vẫn đứng đó xem.

Một bóng hình lờ mờ đứng bên cạnh, nhưng anh không hề để ý.Bóng hình mờ đó chỉ đứng bên cạnh anh cùng xem pháo hoa, rồi cười thầm.

Vương Hạo dường như cảm nhận được điều gì đó thì nhìn sang kế bên, nhưng chẳng có ai cả ngoài khoảng không vô định.Anh im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không rồi cũng quay mặt đi.Hết chương 3.
 
Back
Top Bottom