Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
421,237
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
395646244-256-k434448.jpg

Tình
Tác giả: JT0404
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

• Đơn phương - vị ngọt và đắng☺️🌷
• Thật thật giả giả
• Ngược ~ SE ~
___________________________________________________
• Cậu chưa bao giờ thuộc về tôi, cả sau này cũng vậy.... nhưng tôi vẫn cứ chờ.
• Đêm nay...

Đêm mai...

Và đêm sau nữa...

Tôi nhớ một người không nhớ đến tôi🖤 Tags: girllovelgbtngượcthanhxuânyêuthầmđơnphương​
 
Tình
~ Giới thiệu ~


Chào mọi người mình là Jinʕ⁠ ⁠ꈍ⁠ᴥ⁠ꈍ⁠ʔ
Đây là lần đầu mình viết truyện nên có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm ạ, mình cảm ơn꒰⁠⑅⁠ᵕ⁠༚⁠ᵕ⁠꒱⁠˖⁠♡•

Mục đích mình viết câu chuyện này trên đây vì mình không muốn thời gian làm lưu mờ đi kí ức của mình và người đó, mình muốn lưu giữ những kí ức ấy vào sâu trong tim mình mãi mãi...•

Cậu ấy là mối tình đầu của mình, là chấp niệm, là ngoại lệ, là cái gai trong tim, cũng là người dạy mình những điều đầu tiên, dạy mình biết mọi thứ nhưng lại rời bỏ mình mà đi....Truyện không sát với đời thực lắm.•

Cảm ơn vì đã là một phần trong thanh xuân của nhau.

Mong là vào một ngày nào đó trong một tháng nào đó vào một năm không xa chúng ta tình cờ gặp lại nhau trên một con đường mà hai ta quen thuộc, rồi cùng trò chuyện thật nhiều về những gì đã trải qua nhé!Nhưng cũng có thể ở một thế giới song song nào đó ta dành cả đời cho nhau thì sao nhỉ, cùng nhau sống đến răng long đầu bạc, đến khi đầu không còn một sợi tóc đen rồi cùng nhau nắm tay rời xa thế giới này.

Tôi yêu em🥀
_______________________________________Ta gặp nhau vào mùa thu và xa nhau vào mùa hạ ~2019 - 2024~

Tình bạn không thể lẫn với tình yêu.Cậu ấy thất tình nên xem tôi là thế thân.

Còn tôi bất chấp để mặc bản thân rơi xuống vực sâu. ~mập mờ~Mối tình mập mờ ấy kéo dài gần 2 năm cho đến khi tôi không chịu nổi nữa.

Lần đầu tiên tôi biết 'yêu'
Cũng là lần đầu tiên tôi bị 'từ chối'
Tôi nghe thấy tiếng vỡ
Thì ra là tim tôi vỡ vụn rồi.Chỉ là cậu ấy vẫn mập mờ với tôi.

Tôi không thể từ chối, cũng không nỡ từ bỏ.“Những thứ mình không nhìn rõ, hãy để nó tiếp tục mơ hồ.....đôi khi sự mập mờ lại là giấc mơ đẹp.”

Đứa trẻ ngây thơ ngày ấy giờ đây hối hận rồi.Là còn thương hay chỉ là hối tiếc...•

Mặc kệ cậu ấy chọn ai, chỉ cần cậu ấy hạnh phúc là được rồi.Chỉ cần người tôi thích có được hạnh phúc là đủ rồi.Nếu lúc ở bên người đó, cậu thật sự rất hạnh phúc.Tôi của ngày mai sẽ dũng cảm hơn trước và nhìn về phía trước giống như lúc đầu thích cậu vậy.
 
Tình
1.Việc khó nhất trên đời này... là vá một trái tim không phải do mình làm vỡ.


这世上最难的事... 就是修补一颗自己没有亲手打碎的心。“Việc khó nhất trên đời này... là vá một trái tim không phải do mình làm vỡ.”

Bạn biết vì sao không?Vì tôi đã từng như thế đấy...“Tôi nhận ra điều đó vào một chiều cuối hạ, khi nắng trải dài trên sân trường và nụ cười của cậu vẫn rạng rỡ như ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Tôi yêu cậu - một tình yêu vụng về, chẳng thể thốt ra thành lời.

Càng thương, tôi càng biết mình không có quyền gì giữ lấy.

Cậu có thể khóc vì một ai đó, có thể đau lòng vì một cô gái nào khác... còn tôi, chỉ có thể lặng lẽ đứng bên, gom nhặt từng mảnh vỡ trong tim cậu rồi tự khâu lại vết xước trong chính mình.”

Tôi yêu cậu ấy, yêu đến mù quáng... chỉ trách ông trời cho chúng tôi gặp nhau quá muộn hay vì tôi không xứng..Chắc là vế sau nhỉ?Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào năm tôi 11 tuổi, là bạn cùng lớp.

Trong trí nhớ của tôi, cậu ấy lúc đó là một người trầm tĩnh, ít khi nói chuyện với ai, nhưng mỗi lần khẽ cười, nụ cười ấy đủ để làm tim tôi lỡ nhịp, thân hình nhỏ nhắn, tóc ngắn qua vai một chút nhìn thật sự dễ thương lắm.“Chắc là vì thương rồi nên mới thấy dễ... dễ thương nhớ, dễ đau lòng.”

Tôi vốn trầm tĩnh nhưng dễ hòa đồng, nói chuyện với bạn bè chẳng khó.

Thế mà mỗi khi đến gần Thy, tôi lại chẳng thể thốt ra điều mình muốn.

Tôi chỉ biết đứng bên cạnh, gom nhặt từng khoảnh khắc nhỏ bé của cậu ấy để cất giấu cho riêng mình.Tôi không nhớ rõ làm thế nào có thể làm bạn với cậu ấy, cũng không nhớ làm sao chúng tôi lại thân nhau đến vậy.

Chỉ nhớ năm tôi 13 tuổi, cậu ấy là người con gái tôi muốn dành cả đời để yêu thương.Cậu ấy tên Thy, là ánh mặt trời của tôi.

Cậu không hay cười nhưng cười lên trông rất đẹp, cậu thường kể những chuyện vụn vặt cho tôi nghe và thích những thứ có chocolate.

Ngày đầu tiên gặp cậu, tôi chẳng nghĩ có một ngày mình lại để ý từng chi tiết nhỏ nhặt ấy.

Nhưng càng gần gũi, tôi càng nhận ra trái tim mình đã rẽ lối từ bao giờ.Tôi thích ngắm cậu khi cậu cúi xuống chăm chú ghi chép.

Tôi cũng thích nghe giọng cậu phát biểu dù cậu nói không tự tin.

Tôi thích dáng ngồi thu mình của cậu mỗi giờ ra chơi, tay khẽ xoay xoay chiếc bút bi như một thói quen chẳng bao giờ đổi.

Tôi thích cả sự im lặng của cậu.

Và tôi cũng thích sự ỷ lại vào người bạn thân duy nhất của cậu ấy - khi nghe cậu ấy gọi tên tôi: “Thư ơi~”Tôi liền mỉm cười đáp: “Sao thế~”Tôi thích cả cái cách cậu vô tư nắm tay tôi, nói: “Chúng ta mãi là 'bạn thân' nhé!”

“Ừ”, 'bạn thân'... chỉ đến thế thôi.Rồi một ngày, Thy kể với tôi cậu ấy có người yêu.

Là một cô gái ở thành phố bên cạnh, lớn hơn 2 tuổi, quen nhau qua một lần tình cờ.

Thy kể với tôi, kể tất cả, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt ấy dịu dàng khác hẳn vẻ lạnh nhạt thường ngày: “Chị ấy hiểu mình lắm, dù ở xa nhưng vẫn nhắn tin mỗi ngày.”

Tôi đã mỉm cười, gật gù, giả vờ như thể đang nghe một câu chuyện bình thường.

Nhưng thật ra, lòng tôi đã vỡ vụn từ lúc nào.“Hình như cậu ấy đã tìm được người mình thương rồi.

Nhưng cậu ơi, tôi cũng thương cậu mà...”

Suốt một năm, tôi lặng lẽ nhìn Thy hạnh phúc với những tin nhắn, những cuộc gọi dài.

Chủ đề trò chuyện của hai chúng tôi từ “Hôm nay cậu thế nào, Cậu đang làm gì thế?, Hôm nay muốn ăn gì?, Cuối tuần đi chơi không Thư ơi~?, Ngủ sớm đi không được thức khuya đâu, Ngủ ngon nha Thư~,...” dần trở thành nơi cậu ấy kể về chị ta,...“Hôm nay chị ấy nói yêu mình rất nhiều, mình vui quá đi mất.”

“Thư ơi, hôm nay chị ấy nói nhớ mình kìa, ước gì mình được ở chung một chỗ với chị.”

“Chị ấy quan tâm mình lắm, dặn mình ăn uống đầy đủ, phải ngủ đúng giờ, ôi mình yêu chị ấy chết mất”“...”

“Cậu không biết, từng tin nhắn ấy đều như một nhát dao đâm sâu vào trái tim tôi, mà tôi vẫn ngồi xem, trả lời từng tin nhắn một, không sót một tin nào cả.”

“Tình cảm năm ấy tôi dành cho cậu ai cũng biết, chỉ có cậu là giả vờ không biết...”

Có hôm, tôi bắt gặp Thy mỉm cười với chiếc điện thoại trên tay, lòng tôi chợt thắt lại.

Tôi chẳng có quyền gì, ngoài việc đứng sau lưng, thầm mong cậu ấy luôn vui vẻ như thế.Giờ ra chơi, tôi đứng trên lầu hướng mắt xuống hàng ghế đá dưới sân trường chỉ để được thấy bóng hình của người đang mỉm cười gọi điện thoại, để rồi khi chạm mắt nhau chỉ vờ quay đi chỗ khác như không có chuyện gì, cho đến khi người quay đi thì tôi lại ngước nhìn...“Lấy danh nghĩa bạn bè để thích một người, đến cả tư cách để ghen cũng không có, thích nhiều bao nhiêu thì đau lòng bấy nhiêu.”

Rồi họ chia tay.Một chiều muộn, Thy ngồi trong lớp, tựa lưng vào tường, mắt đỏ hoe hướng ra ngoài cửa sổ.

Tôi ngồi cạnh, im lặng rất lâu.

Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng cổ họng nghẹn cứng.

Tôi đẩy chai nước sang cho cậu: “Uống chút đi, đừng khóc nữa...”

Thy ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe ấy nhìn tôi: “Kết thúc rồi.

Một năm... cũng dài thật.”

Nhìn cậu ấy đau khổ như vậy tôi cũng chẳng dễ chịu gì.

Trái tim tôi cũng nhói đau, nhưng không phải vì mất mát của chính mình, mà vì tôi không thể làm gì để vá nỗi đau ấy cho cậu.

Tôi hít một hơi, có chút chần chừ rồi cất giọng run run: “Tôi ôm cậu một cái được chứ?”

Thy hơi giật mình, đôi mắt ngạc nhiên nhìn sang.

Giây phút ấy, tôi như trần trụi trước ánh mắt ấy, sợ Thy từ chối, sợ cậu ấy lùi lại.Nhưng cậu ấy chỉ khẽ gật đầu.Tôi vòng tay qua, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy.

Hơi ấm của cậu ấy thấm vào ngực tôi, vừa quen thuộc vừa xa xăm.

Tôi muốn giữ chặt hơn, muốn nói rằng: “Đừng buồn nữa, tôi ở đây.

Tôi sẽ không đi đâu cả.

Cậu cứ trút hết những uất ức trong lòng ra đi”.

Nhưng rồi, những lời ấy mãi mắc kẹt nơi đầu lưỡi.Cuối cùng, tất cả những gì tôi làm được chỉ là một cái ôm an ủi.

Một cái ôm thay cho mọi điều chưa bao giờ dám nói.

Chỉ mong cái ôm này có thể vỗ về dù chỉ một chút nỗi đau trong cậu.
 
Tình
2. Những thứ mình không nhìn rõ, hãy để nó tiếp tục mơ hồ


“Những thứ mình không nhìn rõ, hãy để nó tiếp tục mơ hồ...

đôi khi sự mập mờ lại là giấc mơ đẹp.”

Tôi ôm cậu vào lòng, bàn tay khẽ vỗ về tấm lưng gầy guộc đang run lên từng nhịp.

Cậu ấy dựa sát hơn, gục đầu lên vai tôi, nhỏ giọng thì thầm, gần như trong vô thức: “ …Giá mà chị ấy vẫn ở đây, chị ấy sẽ ôm mình như cách cậu ôm mình vậy.”

Tim tôi khựng lại.

Cả người lạnh toát như có thứ gì chạy dọc sống lưng.

Tôi cứng đờ, không biết nên buông cậu ấy ra, hay ôm chặt hơn.

Tôi đã mơ về cái ôm này rất lâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó đến theo cách tàn nhẫn như thế – cậu ấy tàn nhẫn đến nỗi tự tay đẩy tôi rơi vào khoảng trống không đáy.

Thì ra, cái ôm này… không dành cho tôi.

Tôi chỉ là người đứng gần nhất, chỉ là kẻ có cái tên na ná với người cậu ấy yêu thương.Thy không nói thêm gì.

Cậu ấy chỉ tựa vào vai tôi, để mặc cho sự im lặng bao trùm và mảng nước thấm đẫm vai tôi.

Còn tôi, dối lòng đến mức, đã không gạt cậu ra.

Tôi chấp nhận.Sau đó, chúng tôi bước vào một mối quan hệ mập mờ.

Không phải người yêu, cũng không còn đơn thuần là bạn bè.

Hai năm trời, tôi lặng lẽ ở bên Thy, cùng đi học, cùng về nhà, cậu ấy không còn quá xa cách.

Có lúc, cậu ấy nắm tay tôi.

Có lúc, cậu gục đầu vào vai tôi, gọi tên tôi bằng một âm giọng khác… như đang gọi về người con gái đã rời đi- “Vẫn là chị ta, tại sao không nói chuyện về chúng ta cơ chứ?”.

Có cả những tin nhắn ngắn ngủi lúc nửa đêm vang lên trong điện thoại tôi.

Tôi trở thành nơi để cậu tìm đến mỗi khi nhớ về người cũ.

Tôi biết.

Tôi biết rõ ràng mình chẳng là gì cả.

Sâu thẳm trong thâm tâm, tôi biết mình đang tự lừa dối chính mình.

Nhưng trái tim tôi ích kỷ, vẫn chấp nhận thứ tình cảm nửa vời ấy.

Bởi dù là ảo ảnh, thì ít ra tôi vẫn được ở gần cậu.

Những cái nắm tay vội vàng, những cái ôm trong bóng tối, những lời thủ thỉ mà cả hai đều biết sẽ chẳng bao giờ thành thật.Hai năm – đủ dài để trái tim tôi rạn nứt thêm từng chút, nhưng cũng đủ để tôi hiểu rằng: “Có những tình yêu không cần phải đến từ hai phía, chỉ cần cậu đứng đó quay đầu về phía tôi... tôi sẽ chạy đến ôm cậu.

Tôi sẽ yêu cậu bằng tất cả những gì mình có, dù bản thân tôi biết rằng cậu sẽ không bao giờ nhìn tôi như cách tôi nhìn cậu.”

Hai năm ấy không thể nói là dài nhưng cũng chẳng phải ngắn.

Ban ngày, chúng tôi là bạn bè bình thường trước mắt mọi người.

Ban đêm, trong những tin nhắn ngắn ngủi hay những cái ôm vụng trộm, tôi lại trở thành một kẻ thay thế.Có những lúc, cậu ấy vô thức thì thầm bên tai tôi: “Cậu giống chị ấy lắm…

đến giọng nói cũng giống.”

Mỗi lần như thế, tim tôi nhói lên.

Tôi muốn đẩy cậu ấy ra rồi nói hết những gì trong lòng: “Tôi không phải chị ta!

Tôi chỉ là tôi, là người bất chấp tất cả để yêu thương chiều chuộng cậu, là người muốn dành cả đời này để chữa lành vết thương chị ta để lại trên người cậu.”

Nhưng rồi, tất cả những gì tôi làm được chỉ là im lặng, tiếp tục để cậu ấy tìm hình bóng của một người ấy trong tôi, ôm lấy cậu ấy mà nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng buồn, tôi ở đây, ở ngay bên cạnh em.

Tôi sẽ không đi đâu cả.

Em có thể dựa vào tôi.”

“Nhiều lúc tôi thật sự ghen tị với chị ta, vì chị ta có cả thế giới của tôi.”

Thời gian trôi đi, những vết thương trong cậu ấy dường như chẳng hề liền sẹo.

Còn tôi, từ một trái tim đầy ắp yêu thương vụng về, dần trở thành một đứa không còn là chính tôi nữa.

Tôi không còn biết mình tồn tại trong đời cậu với tư cách gì.

Người yêu?

Không.

Bạn thân?

Cũng chẳng phải.

Tôi chỉ là một cái bóng, một sự an ủi tạm bợ trong những lúc cô đơn.Có lần, khi tôi vô tình hỏi Thy: “Là cậu yêu cô gái ấy rất nhiều phải không?”

“Có giống tôi không?”

“Cũng nhiều giống như tôi yêu cậu phải không?”

“Hay là nhiều hơn nữa?”

Cậu ấy giật mình, ánh mắt trống rỗng rồi quay đi.

Giây phút ấy, tôi nhận ra… tất cả những cái ôm, những lời thì thầm, chưa từng một lần dành cho riêng tôi.Đêm ấy, tôi khóc đến kiệt sức.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự muốn hỏi: “Vì sao?

Là tôi đến trước mà!

Cũng là tôi bỏ ra nhiều hơn mà, vì sao không phải là tôi chứ.” nhưng mấy ai trả lời chứ....

Đau đến tổn thương nhưng giả vờ im lặng.Năm tháng giữa lưng chừng của tuổi trẻ ấy tôi chưa từng hối hận vì quyết định của chính mình.Có một khoảng thời gian tôi đã tránh né cậu ấy không phải là từ bỏ, chỉ là tôi không biết nên làm gì nữa rồi...

Cũng không phải vì tôi hết thương, mà vì tôi sợ mình sẽ chết chìm trong ánh mắt ấy, trong vòng tay ấy, trong những lời thì thầm chẳng bao giờ gọi đúng tên tôi.Có những hôm, điện thoại rung lên lúc nửa đêm.

Tên người ấy sáng rực trên màn hình.

Tôi đặt tay lên đó rất lâu, không biết có nên nhấn nghe hay không.

Tôi biết, nếu nghe, tôi sẽ lại lao vào vòng xoáy cũ: ôm ấp, vỗ về, rồi để bản thân rách nát thêm một lần nữa.

Nhưng tôi vẫn cố chấp....Tôi nhìn Thy, muốn nói: “Mình mệt rồi”, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Tôi quay đi, để lại sau lưng nụ cười nhạt của cậu ấy.Có lẽ, chúng tôi sẽ tiếp tục thế này – mập mờ, nửa tiến, nửa lùi – cho đến khi một trong hai đủ can đảm để buông.

Hoặc cũng có thể, chúng tôi sẽ mãi mắc kẹt trong vòng xoáy không lối thoát, vừa yêu vừa đau, vừa gần vừa xa.Tôi không biết mình phải làm gì...Thay vì giận dữ hay bỏ đi, tôi chỉ lặng lẽ ôm chặt hơn, như kẻ khao khát tình yêu bấu víu chút hơi ấm mong manh.Mỗi ngày trôi qua, tôi như con thiêu thân, lao vào ngọn lửa của riêng mình.

Biết rõ nó sẽ thiêu cháy tôi, nhưng vẫn chẳng thể ngừng.

Tôi yêu cậu, yêu đến mức chấp nhận làm cái bóng, miễn là còn được ở cạnh.Tôi nắm lấy tay cậu ấy, ngón tay run run nhưng vẫn cố siết chặt, như sợ chỉ cần buông ra thì tất cả sẽ tan biến.

Đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu, giọng tôi nghẹn lại: “Vì sao?

Là mình đến trước mà…

Cũng là mình bỏ ra nhiều hơn mà…

Vì sao không phải là mình chứ?”

Thy ngẩn ra, đôi mắt tối lại, rồi lặng lẽ rút tay về.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy mình giống như kẻ vừa đánh rơi cả bầu trời, chỉ còn lại khoảng không trống rỗng.Thy cúi đầu, nước mắt bắt đầu rơi, giọng nấc nghẹn: “Xin lỗi… mình xin lỗi.”

Câu nói ấy như nhát dao cuối cùng, đâm sâu vào tim tôi.

Tôi cười trong nước mắt, một nụ cười vừa chua xót vừa bất lực, tôi choàng tay ôm cậu vào lòng mà vỗ về: “Xin lỗi, mình sai rồi...

đừng khóc”.Tôi đã làm tất cả, tôi đã yêu đến mức quên cả bản thân mình, nhưng rốt cuộc, tôi vẫn chỉ là cái bóng mờ nhạt sau lưng người khác.Tôi đan tay mình vào tay cậu ấy: “Tôi có chút mệt, thật sự rất mệt...”

Tôi mệt với việc chờ đợi một ánh nhìn từ cậu.

Tôi mệt với những cái ôm không bao giờ thuộc về mình.

Tôi mệt với những đêm dài, khi cậu gọi tên tôi nhưng không phải dành cho tôi.Thy không nói gì, chỉ im lặng.

Cái im lặng ấy chính là câu trả lời tàn nhẫn nhất.

Dù hụt hẫng đến phát khóc những vẫn cố cười thật tươi...Tôi buông tay ra.

Hôm ấy một bàn tay rơi khỏi một bàn tay.

Vừa lạnh lẽo, vừa hụt hẫng, vừa chua xót.

“Mập mờ đến với nhau nên cũng mập mờ kết thúc trong yên lặng.”
 
Tình
3. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không đi tìm cậu nữa.


“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không đi tìm cậu nữa.

Vì tôi bận, bận đi tìm lại tôi của ngày xưa.”

Từ sau hôm đó, chúng tôi ít qua lại hơn.

Không còn những tin nhắn lúc nửa đêm, không còn những cái ôm bất chợt.

Giữa chúng tôi, không ai nói ra, nhưng khoảng cách đã hiện rõ như một vết cắt.Tôi vẫn nhìn về phía cậu ấy – như một thói quen chẳng thể nào bỏ được.

Trong lớp, ánh mắt tôi cứ vô thức tìm đến bóng dáng nhỏ nhắn ấy.

Nhưng mỗi lần ánh mắt tôi chạm vào cậu, cậu lại lảng đi, né tránh.

Cậu ấy không nhìn tôi nữa.Có những hôm, tôi cố tình bước ngang qua bàn Thy, khẽ gọi một câu chào.

Cậu chỉ mỉm cười gượng gạo, rồi cúi xuống giả vờ bận rộn với cuốn vở.

Nụ cười ấy... chẳng còn giống nụ cười ngày trước nữa.

Trong lòng có chút hụt hẫng.Vậy là chúng tôi xa nhau, dù vẫn ngồi chung một lớp, dù vẫn đi qua nhau mỗi ngày chỉ là không thân thiết như trước kia.

Tôi vẫn thương cậu, nhưng tình thương ấy chỉ có thể gói gọn trong một ánh nhìn, rồi vội vã giấu đi như chưa từng tồn tại.Và cứ thế, tình yêu của tôi dần hóa thành một bóng lưng – một bóng lưng nhỏ bé, xa dần, xa dần...Tôi nhìn theo bóng lưng cậu rời khỏi lớp, lòng trống rỗng đến lạ.

Bao nhiêu năm dằn vặt, bao nhiêu lần tự nhủ “chỉ cần ở cạnh là đủ”... rốt cuộc, tôi vẫn chẳng giữ nổi chút gì cho riêng mình.“Tôi thua rồi.”

Thua trong một cuộc tình chưa từng bắt đầu.Thua khi trái tim tôi không đủ dũng cảm để nói hết những điều chất chứa.Thua trước ánh mắt né tránh của cậu – ánh mắt từng làm tôi tin rằng mình có thể là một phần trong thế giới ấy.Tôi đã dốc hết mọi yêu thương, đã chấp nhận cả sự mập mờ lẫn những vết thương không tên.

Nhưng sau cùng, tôi chỉ nhận về khoảng trống.Có lẽ, từ đầu đến cuối, chỉ có tôi nhìn về phía cậu còn cậu chẳng bao giờ hướng mắt về phía tôi dù chỉ một lần.

Tôi chỉ là người đi ngang qua, để rồi vô tình bị cuốn vào vòng xoáy của chính trái tim mình.Đủ rồi, đủ cho những ngày chạy theo một bóng lưng không bao giờ quay lại, đủ cho những đêm khóc thầm vì một tình yêu chưa từng được gọi tên.Tôi từng đánh mất mình trong ánh mắt cậu, từng sống bằng những mảnh vỡ của hy vọng.

Giờ đây, tôi muốn gom lại từng mảnh vỡ ấy, tự hàn gắn, tự đứng lên.Có thể sẽ đau.

Có thể sẽ cô đơn.

Nhưng thà cô đơn cùng chính mình, còn hơn tiếp tục lạc lõng trong thứ tình cảm mập mờ, chẳng thuộc về ai.“Năm tôi 14 tuổi, tôi đã nghĩ như thế.”

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi không đi tìm dáng hình nhỏ bé ấy trong đám đông nữa.

Tôi muốn đi tìm tôi – một tôi rực rỡ, tự tin, và biết yêu lấy bản thân mình.Có lẽ, đó là lần đầu tiên sau bao lâu tôi dám thừa nhận: mình đã yêu sai cách, đã đi lạc quá xa, phải quay về thôi.Tôi nhớ lại chính mình của ngày xưa – một người trầm tĩnh nhưng cởi mở, có thể mỉm cười với mọi người, có thể hồn nhiên trước mỗi bình minh mới.

Tôi từ nhỏ được nuông chiều, tôi có mọi thứ nên chẳng mấy khi hứng thú với thứ gì, thậm chí là bất kì ai.

Nhưng rồi tôi để cho bóng dáng nhỏ nhắn ấy nuốt trọn tất cả.

Hai năm.

Tôi sống như chiếc bóng.

Chạy theo từng ánh nhìn, từng cái chạm, từng lời nói.

Tôi biến tình yêu thành xiềng xích, tự trói mình vào ảo giác rằng chỉ cần cố gắng hơn, cậu sẽ quay đầu nhìn về phía tôi.

Nhưng không.

Tôi nhận về chỉ là né tránh, là im lặng, là những khoảng trống không vô tận.

Năm tháng đó, tôi không kịp nhận ra: “Tình yêu không giống thứ khác, không phải cứ gắng sức là có được.”

Tôi đứng dậy, kéo rèm cửa sổ.

Ánh sáng hoàng hôn tràn vào phòng, chiếu xuống gương mặt tôi trong gương.

Đôi mắt thâm quầng vì bao đêm thức trắng, sâu thẳm bên trong chỉ là vực sâu không thấy đáy bị bóng tối bao trùm.“Mình không cảm nhận được niềm vui nữa, mình trở về như cũ rồi.”

Tôi tưởng khi buông tay, khi ngừng đi tìm cậu, tôi sẽ nhẹ nhõm.

Nhưng hóa ra... không phải vậy.Tôi sợ rồi....sợ khi màn đêm buông xuống, những hình ảnh của cậu ùa về như một thước phim quay chậm, tôi mất ngủ vì nó cứ bám lấy tâm trí tôi.

Tôi không khóc nữa, cũng không mong đợi nữa.

Tôi vẫn đến lớp, vẫn cười nói với bạn bè, mọi thứ vẫn cứ thế mà về đúng quỹ đạo của nó.

Nhưng tất cả chỉ là thói quen – những thói quen vô hồn.Niềm vui dường như đã rời khỏi tôi từ ngày ấy.

Tôi trở về như cũ, nhưng là một “cũ” đã bị rút đi mất một phần gì đó.

Giống như một cuốn sách cũ bị xé mất vài trang, khi lật lại, chỉ thấy những khoảng trống.Tôi từng nghĩ, thời gian sẽ chữa lành.

Nhưng có những vết thương, dù liền da, vẫn hằn sẹo trong tim.

Có những nỗi nhớ, dù không còn nhắc tên, vẫn lặng lẽ quẩn quanh.Tôi bước đi, một mình, giữa sân trường rộn rã tiếng cười.

Tôi lạc lõng trong chính tuổi trẻ của mình.

Và chợt nhận ra: cái gọi là “trở về như cũ” chẳng còn tồn tại.

Tôi không thể là tôi của ngày xưa, trước khi gặp cậu nữa.Tôi chỉ là một phiên bản khác - trầm lặng hơn, chai sạn hơn, và đã đánh mất niềm vui tự bao giờ.Tôi bắt đầu lao đầu vào học tập.

Những cuốn sách chất cao trên bàn trở thành bức tường duy nhất giữa tôi và ký ức về cậu.

Tôi thức khuya, dậy sớm, vùi mình trong hàng trăm bài toán, hàng chục trang văn.

Tôi tự nhủ, nếu mệt mỏi, bận rộn, tôi sẽ không còn sức để nhớ đến cậu ấy nữa.Những ngày ôn thi chuyển cấp, bạn bè than thở vì áp lực, còn tôi lại thấy đó là cách để mình tồn tại.

Áp lực ấy khiến tôi bận rộn, khiến tôi không có khoảng trống nào cho nỗi buồn len vào.Mỗi lần cầm bút, tôi như đang chống chọi với chính mình: hoặc là để ký ức về cậu ấy nuốt chửng tôi, hoặc là nhồi nhét thêm công thức để lấp kín trái tim mình.

Và... tôi chọn vế sau.Đôi khi, cậu ấy cũng sẽ đi tìm tôi giúp giải những bài toán khó, những bài tập tiếng Anh không hiểu nỗi, hay những trang văn không biết bắt đầu từ đâu.

Thy đặt vở xuống bàn tôi, đôi mắt khẽ cụp, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chỉ giúp mình với.”

Tôi nhìn cậu, ngón tay khẽ dừng lại giữa trang giấy.

Tim tôi nhói lên, nhưng khóe môi vẫn vẽ một nụ cười nhạt như chưa từng có gì xảy ra, dịu giọng nói: “Ừ, đưa đây.”

Tôi giải thích chậm rãi từng bước, từng công thức, từng ý phân tích.

Giọng tôi cố giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng thì hỗn loạn.

Tôi biết mình buông nỗi, thật sự không nỡ.

Thy gật gù, lắng nghe chăm chú.

Lúc cậu ấy ngẩng lên, ánh mắt thoáng sáng rực trong khoảnh khắc hiểu ra điều gì đó.

Ánh mắt ấy, tôi đã từng yêu đến điên dại.Tôi biết rõ: tôi không còn là gì trong lòng cậu.

Có chăng, tôi chỉ là một “chỗ dựa” khi cậu bối rối trước đám đông hay gặp khó khăn trong học tập.

Nhưng tôi vẫn vui vẻ nhận lấy vai trò ấy, vẫn kiên nhẫn là điểm tựa cho cậu, bởi tôi không đủ can đảm để hoàn toàn buông tay.Có lúc, khi nhìn xuống trang giấy, tôi chợt bật cười cay đắng: “Đúng là buồn cười... người ta học vì tương lai, còn tôi học để không có thời gian nhớ về người ấy.”

Nhưng bằng cách nào đó, tôi thật sự dần quên.

Không hẳn là quên - mà ký ức về cậu giờ đây giống như một vết mực loang trên trang vở cũ: vẫn còn đó, nhưng đã nhạt nhòa.Ngày thi tuyển sinh đến, tôi ngồi giữa hội trường đông nghẹt, trái tim không còn thổn thức vì ánh mắt né tránh nào nữa.

Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy mình có mục tiêu không liên quan đến cậu.
~CN/ 04/06/2023~Ngày thi tuyển sinh cuối cùng.

Thầy giám thị nhìn đồng hồ, nhỏ nhẹ nhắc cả phòng sắp hết giờ làm bài.

Mọi người tự giác ngừng bút, ngẩng lên nhìn nhau im lặng rất lâu.Trống báo nộp bài, tôi đứng lên thu dọn sách vở, bước ra hành lang đã thấy cậu ấy đứng đó từ bao giờ.

Hai đứa mỉm cười nhìn nhau, bông đùa đôi câu, vừa so sánh đáp án bài làm vừa an ủi nhau.

Đi tới cổng trường thì vẫy tay tạm biệt, rẽ lối ngược chiều.Bóng lưng cậu nhỏ bé, hòa vào dòng người, xa dần rồi khuất hẳn.

Tôi đứng im vài giây, bỗng thấy gió đầu hạ lùa qua tóc, mằn mặn như thể vừa đánh cắp một giọt nước mắt chưa kịp rơi.Có lẽ, đây là lần cuối cùng chúng tôi đi bên nhau như vậy.

Không có những lời hứa hẹn, không có những cái ôm, chỉ có những câu bông đùa ngắn ngủi, nhẹ nhàng đến mức chẳng ai biết rằng bên dưới là cả một khoảng trời từng đổ vỡ.

“Cậu ấy là chấp niệm, là tình yêu cuồng nhiệt thời niên thiếu, là thanh xuân, là mộng tưởng, là nơi trái tim tôi bắt đầu biết rung động...”
 
Tình
4. Sau đó... không có sau đó. Chúng ta...cũng không còn là chúng ta.


“Sau đó... không có sau đó.

Chúng ta...cũng không còn là chúng ta.”

Sau kỳ thi, tôi được thảnh thơi phần nào.

Nhưng sự thảnh thơi đó...

đã tạo cơ hội để cậu một lần nữa len lỏi vào tâm trí tôi, sự bận rộn chỉ che phủ tạm thời nỗi đau, còn khi buông bút xuống, tất cả lại ùa về.Những buổi chiều nhàn rỗi, tôi nằm dài trên giường, mắt dán vào trần nhà, và thế là từng mảnh ký ức về cậu lại trỗi dậy.Tôi nhớ những lần ngồi cạnh nhau ở nhà, cậu cúi đầu tỉ mỉ ghi chép, còn tôi thì giả vờ đọc sách, nhưng thật ra chỉ mãi đưa mắt ngắm nhìn cậu.“Không dám nhìn nhiều, sợ bản thân sẽ đau lòng.

Không dám nhìn ít, sợ sau này sẽ không có cơ hội nhìn thấy nữa...”

Tôi nhớ cái ôm vụng về ngày cậu khóc vì người đó.

Lúc ấy, tôi đã nghĩ, nếu có thể, tôi sẽ mãi là nơi để cậu dựa vào.

Nhưng cuối cùng, tôi....

đã không thể.

Tôi nhớ cả những ngày chúng ta chẳng làm gì đặc biệt, chỉ là đi cạnh nhau dưới ánh nắng sau giờ học, chỉ là một buổi chiều rảnh rỗi cùng nhau đọc quyển sách mà cả hai thích, chỉ là cậu chạm khẽ bàn tay tôi rồi tôi nắm trọn bàn tay cậu.

Đơn giản, nhưng đã từng đủ để tôi tin đó là mãi mãi.Những ký ức ấy, thay vì phai nhạt, nó lại càng sắc nét hơn trong khoảng thời gian trống rỗng này.

Chúng quanh quẩn trong đầu tôi như vết thương chưa kịp lành đã bị chính tôi vô thức cào xước thêm lần nữa.Có lúc, tôi ngồi bật dậy giữa đêm, bật điện thoại, chạm vào khung chat cũ, ngắm nhín rất lâu, rồi lại lặng lẽ tắt đi.

Tôi biết, chỉ cần gửi một tin nhắn thôi, tôi sẽ được nhìn thấy cậu ngay.

Nhưng tôi biết: “Một cánh cửa không nguyện ý mở, nếu cứ tiếp tục gõ cửa sẽ là bất lịch sự.”

Chỉ biết trơ mắt nhìn màn hình điện thoại rồi nói: “tôi nhớ cậu nhiều lắm rồi...”

Tôi nhắm chặt mắt, cố ép mình quên, nhưng càng cố, gương mặt Thy lại càng hiện rõ hơn.Có những đêm, tôi trằn trọc đến tận ba, bốn giờ sáng, ánh trăng lọt qua khe cửa như một thứ ánh sáng giễu cợt, phơi bày sự bất lực của tôi.

Đầu óc quay cuồng, ngực nặng như bị ai đè.

Tôi mệt rã rời, nhưng không sao chợp mắt nổi.Cuối cùng, tôi tìm đến thuốc ngủ.

Ban đầu chỉ là một viên, để ép mình chìm vào bóng tối.

Nhưng rồi dần dần, tôi phụ thuộc vào nó.

Không thuốc, tôi thức trắng.

Có thuốc, tôi mới có thể tạm thời tắt đi tất cả những âm thanh trong đầu.

Thế nhưng, ngay cả trong giấc ngủ đầy gượng ép ấy, đôi khi cậu vẫn xuất hiện.

Một nụ cười, một ánh mắt, một cái tên... chỉ cần thế thôi cũng đủ làm tim tôi nhói buốt.

Tôi tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi lạnh vã ra, và nhận ra: “Hóa ra thuốc ngủ chỉ ru được thân xác, chứ không ru nổi trái tim.”

Suy cho cùng... yêu đơn phương chỉ là chuyện một người.

“Dù sao tớ vẫn sẽ trân trọng thứ tình cảm đơn phương này...

Chỉ là không thích cậu nữa thôi....”
 
Back
Top Bottom