Yến tiệc kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi.
Lạc phủ lại trở về sự tĩnh mịch thường ngày.
Nhưng Nhược An biết, từ giây phút ánh mắt lạnh lẽo kia chạm vào mình, cuộc sống sau này sẽ không còn yên ổn.Nàng trở về viện của mình.
Tiểu nha hoàn Linh Nhi khẽ thì thầm:
"Tiểu thư, sao nô tỳ cảm thấy ánh mắt Hoàng tử điện hạ nhìn người... rất kỳ lạ."
Nhược An nhắm mắt, giọng trầm xuống:
"Hắn đang nghi ngờ ta.
Chuyện ta rơi xuống hồ... e rằng sắp tới sẽ có nhiều rắc rối."
Linh Nhi sợ hãi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nàng mở mắt, ánh sáng sắc bén lóe lên:
"Cách duy nhất để tồn tại, là biến mình thành người mà không ai dễ động vào."
Cùng lúc đó, trong đại sảnh yến tiệc đã tắt đèn, Hoàng tử Dạ Minh Hàn ngồi một mình, tay cầm chén rượu chưa uống.
Một ám vệ quỳ dưới đất, giọng trầm thấp:"Điện hạ, có cần chúng thuộc hạ lén điều tra Tam tiểu thư Lạc phủ?"
Dạ Minh Hàn đặt chén xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt lạnh tựa hồ băng:
"Một nữ tử yếu ớt, ngã xuống hồ không chết, lại có thể tự mình đứng vững...
Chuyện này, bản vương muốn biết rõ ràng."
Ám vệ cúi đầu: "Tuân lệnh."
Trong bóng tối, hắn khẽ nhếch môi, khó phân biệt là cười hay chế giễu.Đêm đó, Nhược An trằn trọc không ngủ.
Trong lòng nàng dấy lên cảm giác bị một lưới vô hình bao phủ.
Nàng hiểu rất rõ: Hoàng tử không phải ân nhân, mà là hiểm họa lớn nhất.Nếu không đủ mạnh... nàng sẽ bị nghiền nát trong bàn tay lạnh lẽo ấy.Nàng siết chặt nắm tay:
"Được thôi.
Nếu muốn xem ta là trò chơi... ta sẽ cho các ngươi thấy, Tam tiểu thư này không dễ nuốt đâu."
Sáng sớm, tin tức lan truyền khắp phủ: Tam tiểu thư vốn yếu ớt, bệnh tật nay lại thức dậy từ rất sớm, tự mình ra sân luyện chữ.Người hầu kẻ ở lén thì thầm:
"Không phải nàng ta chỉ biết ngồi trong phòng than khóc sao?"
"Sao hôm nay lại khác hẳn thế này..."
Nhược An ngồi ngay ngắn, tay cầm bút lông, nét chữ uyển chuyển, dứt khoát.
Ánh mắt nàng rơi lên từng con chữ "Nhẫn" đậm mực, đôi môi khẽ cong.Đúng lúc đó, Đại tiểu thư Lạc Tố Dao cùng vài nha hoàn bước tới, giọng khinh khỉnh:
"Muội muội, chẳng phải muội vẫn bệnh tật sao?
Vẫn còn sức mà viết chữ ư?
Hay là muốn bày trò để phụ thân thương xót?"
Mấy nha hoàn cười khúc khích.Nhược An ngẩng đầu, ánh mắt bình thản:
"Đại tỷ nói đúng.
Muội đúng là đang bày trò."
Tố Dao thoáng sững người, chưa kịp phản ứng, Nhược An đã cầm lấy tập giấy viết chữ, ném thẳng xuống đất trước mặt tỷ tỷ:"Đây là trò của muội.
Nếu tỷ muốn, có thể thử xé nó đi... nhưng nhớ kỹ, từ hôm nay, bất cứ ai chạm vào ta – sẽ phải trả giá."
Giọng điệu không lớn, nhưng sắc bén như dao.Không khí lặng ngắt.
Đám nha hoàn vốn hay cười cợt, nay không dám thở mạnh.
Tố Dao mặt tái mét, siết chặt váy, hậm hực bỏ đi.Nhược An cúi xuống, nhặt lại tờ giấy, ánh mắt sâu thẳm:
"Ta phải sống.
Không chỉ sống... mà còn phải đứng thật vững."
Trong một tửu lâu ngoài phố, hai hắc y vệ ngồi lặng lẽ trong góc tối.
Một người khẽ thì thầm:
"Tam tiểu thư quả thật khác hẳn với tin đồn.
Không chỉ khỏe mạnh hơn, mà còn cực kỳ cứng rắn."
Người kia gật đầu:
"Điện hạ nói không sai, nữ tử này... có bí mật."
Trên lầu hai, Dạ Minh Hàn khoác áo thường dân, ngồi uống rượu, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo cảnh tượng dưới phố.
Hắn nhìn thấy từ xa, bóng dáng Lạc Nhược An đi cùng nha hoàn, bước đi thẳng lưng, ánh mắt kiên nghị.Hắn đặt chén rượu xuống, giọng nói nhạt như gió:
"Điều tra kỹ hơn.
Ta muốn biết... nàng ta rốt cuộc là ai."
Đêm đó, khi trở về viện, Nhược An cảm nhận rõ ràng có ánh mắt vô hình dõi theo.
Trong gương đồng, nàng nhìn thấy bản thân – đôi mắt không còn run sợ, mà ánh lên tia lạnh:
"Các ngươi muốn xem trò vui ư?
Vậy ta sẽ cho các ngươi thấy, Lạc Nhược An này... không phải con cừu để mặc ai xâu xé."