Siêu Nhiên Tình Yêu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
401346758-256-k479921.jpg

Tình Yêu
Tác giả: user64996
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cô - Lâm Nhược An, nữ sinh y khoa thời hiện đại, vừa mất đi cha mẹ thì bất ngờ xuyên không vào thân xác Tam tiểu thư phủ Thừa tướng - một tiểu thư yếu đuối, vô dụng và vừa mới chết oan.

Tỉnh lại trong thế giới đầy âm mưu, nàng bỗng trở thành kẻ "sống lại từ cõi chết".

Một thân phận mới, một số phận mới, và cả những kẻ thù ẩn trong bóng tối đang chờ nuốt chửng nàng.

Với trí tuệ và kiến thức hiện đại, nàng quyết không để mình bị chà đạp như kiếp trước của thân xác này.

Nhưng nàng không ngờ, trên con đường đấu trí, đấu tâm, nàng lại vướng vào hắn - Dạ Minh Hàn, vương gia lạnh lùng quyền thế, người đàn ông khiến cả triều đình run sợ.

Hắn nguy hiểm.

Hắn tàn nhẫn.

Nhưng cũng chính hắn là người duy nhất có thể bảo vệ nàng.

Là ân nhân, là đồng minh, hay là định mệnh... tất cả đều chỉ mới bắt đầu.
🌑 Và khi tình yêu vừa nảy nở, nàng lại nhận ra: nàng vốn không thuộc về thế giới này...​
 
Tình Yêu
Xuyên Không-Thân Phận Mới


Trời mưa tầm tã.

Trong căn phòng tối om, ánh đèn laptop hắt lên gương mặt mệt mỏi của Lâm Nhược An – một sinh viên năm cuối ngành y.

Đôi mắt cô đỏ hoe, tay vẫn run run lướt qua từng trang tài liệu.Ngày hôm nay, cô vừa tiễn người thân cuối cùng của mình xuống lòng đất.

Cha mẹ mất trong một vụ tai nạn xe, để lại cô đơn độc trên đời.

Đêm nay, cô cắn răng học tiếp, như thể chỉ có lao đầu vào sách vở mới khiến trái tim mình bớt đi nỗi đau.Trên bàn, chiếc hộp gỗ cổ xưa được đặt hờ hững.

Đó là di vật duy nhất cha mẹ để lại, bên trong chỉ có một bức tranh cũ kỹ mà cô chưa từng hiểu ý nghĩa.

Trong tranh là một mảnh non sông mờ nhạt, màu sắc đã phai gần hết.Sấm sét chợt xé rách bầu trời.

Một tia chớp sáng lóa đánh thẳng xuống thành phố.

Nguồn điện tắt phụt.

Laptop cháy xém, căn phòng chìm trong bóng tối.Nhược An bất giác chạm tay vào bức tranh...Trong nháy mắt, cả cơ thể như bị hút vào một xoáy nước vô hình.

Tai ù đi, mắt mờ dần, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió rít và ánh sáng lóa mắt.Khi mở mắt lần nữa, cô không còn ở căn phòng quen thuộc.

Trước mặt cô là một tòa phủ đệ nguy nga, đèn lồng lay động, mùi hương cổ mộc thoang thoảng.

Người hầu, nô tỳ mặc y phục cổ đại chạy qua lại, chẳng ai để ý tới sự lạ thường của cô.Nhược An hoảng loạn nhìn xuống cơ thể mình.

Trên người không còn là quần jeans áo phông, mà là một bộ váy gấm hồng thêu hoa, tay áo rộng rãi.

Trên gương đồng phản chiếu một gương mặt giống hệt cô, nhưng trang điểm tinh xảo, đầy vẻ kiêu sa.Một tiếng hét vang lên từ xa:"Tam tiểu thư tỉnh lại rồi!

Mau báo lão gia, Tam tiểu thư đã không chết!"

Tim Nhược An chấn động.

Không chết?

Vậy... chủ nhân của thân xác này vừa mới chết ư?Cả người run rẩy, cô bấu chặt vạt áo, hơi thở dồn dập.

Lần đầu tiên trong đời, cô nhận ra – mình đã không còn ở thế giới cũ nữa.Cô đã... xuyên không.Tin tức Tam tiểu thư Lạc phủ tỉnh lại như cơn gió lạ lan khắp phủ đệ.

Người hầu kẻ ở thì thầm sợ hãi, có kẻ thậm chí run rẩy quỳ lạy:"Không phải Tam tiểu thư đã chết rồi sao?

Sao lại..."

Nhược An ngồi trên giường, đôi mắt đảo quanh gian phòng cổ kính.

Trong lòng cô hỗn loạn cực độ, nhưng ngoài mặt cố gắng giữ bình tĩnh.Cửa phòng mở ra, Lạc phu nhân – mẹ kế của thân xác này – bước vào.

Người phụ nữ dung mạo đoan trang, ánh mắt sắc bén như dao.

Bà ta nhìn Nhược An một lượt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh:"Tam nha đầu, nghe nói ngươi... may mắn không chết?"

Giọng điệu ấy, không giống vui mừng, mà ngược lại như tiếc nuối.Nhược An cụp mắt, che giấu sự bối rối.

Trong khoảnh khắc, ký ức rời rạc của "Tam tiểu thư" ùa về – cô gái ấy từ nhỏ đã bị xem thường, luôn bệnh tật, yếu ớt, thường bị các tỷ tỷ bắt nạt.

Và cái chết vừa rồi... rõ ràng không đơn giản.Một tiểu nha hoàn tiến tới, định đỡ cô xuống giường, nhưng Nhược An đưa tay cản lại.

Nàng nhếch môi, chậm rãi nói:"Tam tiểu thư này...

đã chết một lần rồi.

Lần này, sẽ không dễ bị ai dẫm đạp nữa."

Câu nói vừa dứt, cả gian phòng lặng ngắt.

Lạc phu nhân thoáng giật mình, ánh mắt chợt lóe lên sự nghi ngờ.Từ hôm nay, Tam tiểu thư yếu đuối kia...

đã không còn là con cừu để người khác mặc sức xâu xé.
 
Tình Yêu
Không Còn Như Trước-Hoàng Tử


Sáng hôm sau, trong vườn hoa Lạc phủ, đám nha hoàn tụ tập xì xầm.

Tam tiểu thư vốn nổi danh nhu nhược, mỗi lần ra ngoài đều bị bắt nạt.

Lần này, chẳng hiểu sao nàng lại đòi đi dạo vườn ngay sau khi "sống lại".Một nha hoàn hất hàm trêu ngươi:

"Tam tiểu thư, cẩn thận kẻo lại ngã xuống hồ như hôm trước."

Đám còn lại phá lên cười.Nhược An mỉm cười nhạt.

Ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ.

Cô không nói gì, chỉ bất ngờ vung tay hất thẳng chén trà nóng lên kẻ vừa buông lời mỉa mai."

Áaaa—!" tiếng hét vang trời, nha hoàn ôm mặt bỏ chạy.Đám còn lại sợ hãi nhìn nàng, không ai dám hó hé.Nàng lạnh lùng nói, giọng dứt khoát:

"Ta không phải con rối để mặc các ngươi chọc ghẹo.

Còn kẻ nào dám lắm lời... kết cục sẽ như thế."

Bóng dáng nhỏ bé trong y phục gấm hồng, ánh mắt kiên định, khiến đám hạ nhân vốn quen cười nhạo nàng bỗng rùng mình.Tam tiểu thư...

đã thật sự thay đổi.Yến tiệc phủ Thừa tướng rực rỡ ánh đèn.

Tiếng cười nói ồn ào, mùi rượu thịt lan tỏa khắp nơi.

Nhưng khi tiếng hô vang lên:"Hoàng tử điện hạ giá lâm!"

Cả sảnh im bặt.Dạ Minh Hàn bước vào, thân khoác long bào thêu hình giao long, khí thế bức người.

Ánh mắt sắc lạnh quét qua như lưỡi dao, khiến bao quan lại run rẩy cúi đầu.Nhược An ngồi trong hàng ghế nữ quyến, lòng bàn tay khẽ siết lại.

Đôi mắt ấy... nàng từng thấy trong đêm mưa bão.

Người đàn ông mà mình vô tình cứu, hóa ra chính là Hoàng tử của một quốc gia.Nhưng ánh nhìn của hắn khi dừng trên nàng lại khiến tim nàng thoáng chùng xuống.

Không phải ấm áp, cũng chẳng cảm kích.

Mà là sắc bén, lạnh lùng, chất chứa nghi kỵ."

Ngươi."

Hắn cất giọng trầm thấp, khiến mọi người xung quanh thoáng rùng mình.

"Tên là gì?"

Không khí đông cứng.

Bao ánh mắt đồng loạt hướng về phía nàng.Nhược An ngẩng đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh:

"Lạc Nhược An."

Khóe môi Hoàng tử khẽ cong, nhưng tuyệt nhiên không có nụ cười:

"Trẫm nghe nói, ngươi vốn thân thể yếu ớt, bệnh tật triền miên, chỉ mới hôm trước còn rơi xuống hồ suýt chết.

Giờ lại có thể đứng đây, mặt mày hồng hào... quả thật kỳ lạ."

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng như từng nhát dao mổ xẻ.Đám quan khách xì xào, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía nàng đầy ngờ vực.Nhược An hít một hơi sâu, mỉm cười nhạt:

"Có lẽ số phận chưa muốn cho thần nữ chết, nên thần nữ mới còn sống để quấy rầy mọi người."

Câu trả lời uyển chuyển, không kêu oan, cũng không giải thích.Hoàng tử nheo mắt, ánh nhìn lạnh buốt dừng thật lâu trên nàng, tựa như muốn lột trần bí mật nào đó.

Rồi hắn xoay người, bước lên ghế chủ tọa, không nói thêm một lời.Nhưng Nhược An hiểu: từ nay trở đi, nàng đã rơi vào tầm ngắm của kẻ quyền lực bậc nhất này.

Không phải sự bảo hộ.

Mà là sự theo dõi, đề phòng và nghi kỵ.
 
Tình Yêu
Nghi ngờ-Kế hoạch


Yến tiệc kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi.

Lạc phủ lại trở về sự tĩnh mịch thường ngày.

Nhưng Nhược An biết, từ giây phút ánh mắt lạnh lẽo kia chạm vào mình, cuộc sống sau này sẽ không còn yên ổn.Nàng trở về viện của mình.

Tiểu nha hoàn Linh Nhi khẽ thì thầm:

"Tiểu thư, sao nô tỳ cảm thấy ánh mắt Hoàng tử điện hạ nhìn người... rất kỳ lạ."

Nhược An nhắm mắt, giọng trầm xuống:

"Hắn đang nghi ngờ ta.

Chuyện ta rơi xuống hồ... e rằng sắp tới sẽ có nhiều rắc rối."

Linh Nhi sợ hãi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Nàng mở mắt, ánh sáng sắc bén lóe lên:

"Cách duy nhất để tồn tại, là biến mình thành người mà không ai dễ động vào."

Cùng lúc đó, trong đại sảnh yến tiệc đã tắt đèn, Hoàng tử Dạ Minh Hàn ngồi một mình, tay cầm chén rượu chưa uống.

Một ám vệ quỳ dưới đất, giọng trầm thấp:"Điện hạ, có cần chúng thuộc hạ lén điều tra Tam tiểu thư Lạc phủ?"

Dạ Minh Hàn đặt chén xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt lạnh tựa hồ băng:

"Một nữ tử yếu ớt, ngã xuống hồ không chết, lại có thể tự mình đứng vững...

Chuyện này, bản vương muốn biết rõ ràng."

Ám vệ cúi đầu: "Tuân lệnh."

Trong bóng tối, hắn khẽ nhếch môi, khó phân biệt là cười hay chế giễu.Đêm đó, Nhược An trằn trọc không ngủ.

Trong lòng nàng dấy lên cảm giác bị một lưới vô hình bao phủ.

Nàng hiểu rất rõ: Hoàng tử không phải ân nhân, mà là hiểm họa lớn nhất.Nếu không đủ mạnh... nàng sẽ bị nghiền nát trong bàn tay lạnh lẽo ấy.Nàng siết chặt nắm tay:

"Được thôi.

Nếu muốn xem ta là trò chơi... ta sẽ cho các ngươi thấy, Tam tiểu thư này không dễ nuốt đâu."

Sáng sớm, tin tức lan truyền khắp phủ: Tam tiểu thư vốn yếu ớt, bệnh tật nay lại thức dậy từ rất sớm, tự mình ra sân luyện chữ.Người hầu kẻ ở lén thì thầm:

"Không phải nàng ta chỉ biết ngồi trong phòng than khóc sao?"

"Sao hôm nay lại khác hẳn thế này..."

Nhược An ngồi ngay ngắn, tay cầm bút lông, nét chữ uyển chuyển, dứt khoát.

Ánh mắt nàng rơi lên từng con chữ "Nhẫn" đậm mực, đôi môi khẽ cong.Đúng lúc đó, Đại tiểu thư Lạc Tố Dao cùng vài nha hoàn bước tới, giọng khinh khỉnh:

"Muội muội, chẳng phải muội vẫn bệnh tật sao?

Vẫn còn sức mà viết chữ ư?

Hay là muốn bày trò để phụ thân thương xót?"

Mấy nha hoàn cười khúc khích.Nhược An ngẩng đầu, ánh mắt bình thản:

"Đại tỷ nói đúng.

Muội đúng là đang bày trò."

Tố Dao thoáng sững người, chưa kịp phản ứng, Nhược An đã cầm lấy tập giấy viết chữ, ném thẳng xuống đất trước mặt tỷ tỷ:"Đây là trò của muội.

Nếu tỷ muốn, có thể thử xé nó đi... nhưng nhớ kỹ, từ hôm nay, bất cứ ai chạm vào ta – sẽ phải trả giá."

Giọng điệu không lớn, nhưng sắc bén như dao.Không khí lặng ngắt.

Đám nha hoàn vốn hay cười cợt, nay không dám thở mạnh.

Tố Dao mặt tái mét, siết chặt váy, hậm hực bỏ đi.Nhược An cúi xuống, nhặt lại tờ giấy, ánh mắt sâu thẳm:

"Ta phải sống.

Không chỉ sống... mà còn phải đứng thật vững."

Trong một tửu lâu ngoài phố, hai hắc y vệ ngồi lặng lẽ trong góc tối.

Một người khẽ thì thầm:

"Tam tiểu thư quả thật khác hẳn với tin đồn.

Không chỉ khỏe mạnh hơn, mà còn cực kỳ cứng rắn."

Người kia gật đầu:

"Điện hạ nói không sai, nữ tử này... có bí mật."

Trên lầu hai, Dạ Minh Hàn khoác áo thường dân, ngồi uống rượu, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo cảnh tượng dưới phố.

Hắn nhìn thấy từ xa, bóng dáng Lạc Nhược An đi cùng nha hoàn, bước đi thẳng lưng, ánh mắt kiên nghị.Hắn đặt chén rượu xuống, giọng nói nhạt như gió:

"Điều tra kỹ hơn.

Ta muốn biết... nàng ta rốt cuộc là ai."

Đêm đó, khi trở về viện, Nhược An cảm nhận rõ ràng có ánh mắt vô hình dõi theo.

Trong gương đồng, nàng nhìn thấy bản thân – đôi mắt không còn run sợ, mà ánh lên tia lạnh:

"Các ngươi muốn xem trò vui ư?

Vậy ta sẽ cho các ngươi thấy, Lạc Nhược An này... không phải con cừu để mặc ai xâu xé."
 
Back
Top Bottom