Wattpad  Tình Yêu Và Thù Hận

Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 50


Đúng như lời hắn dặn, đến 7 giờ tối, tất cả các thành viên – từ cấp bậc cao cho đến thuộc hạ – đều đã có mặt đông đủ tại Min Thự để tham dự bữa tiệc đặc biệt.Namjoon giơ ly lên, giọng đầy hào hứng:
"Chúng ta nâng ly trước đi nào, chờ Lão Đại thì chắc cũng lâu đấy!"

Không khí trong sân khá rôm rả, mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ.

Thế nhưng tiếng cười nói bất chợt im bặt khi một giọng nói vang lên:"Lão Đại đến rồi!"

Tất cả lập tức đứng dậy, cúi đầu cung kính.Từ bên trong, bóng dáng Lão Đại Min Yoongi từ tốn bước ra.

Hắn mặc bộ vest đen sang trọng, từng bước chân đều mang theo khí chất bá đạo lạnh lùng vốn có.

Nhưng điều khiến mọi người sửng sốt chính là người phụ nữ đi bên cạnh hắn.Một thân váy trắng thanh thuần, dáng vẻ dịu dàng và xinh đẹp khiến ai nhìn cũng phải trầm trồ.

Nhìn kỹ thì mới nhận ra – chính là Tina!

Cô gái mà họ từng gặp, nay lại khoác tay Lão Đại bước ra đầy kiêu hãnh.Y len lén cúi đầu, khẽ lẩm bẩm trong lòng:
"Hôm nay tổ chức tiệc lớn như vậy... rốt cuộc là vì chuyện gì..."

Hắn cùng Y ngồi xuống chiếc bàn lớn ở vị trí trung tâm sân vườn.

Yoongi nhẹ giọng:"Để mọi người đợi lâu rồi."

Namjoon cười cợt:
"Bọn này cũng uống vài ly rồi!

Nhưng mà mày làm gì lâu thế hả?"

Yoongi liếc mắt nhìn Y, khóe môi cong nhẹ:
"Chờ bà xã của tao chuẩn bị một chút."

Câu nói vừa dứt, mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía Y.

Y khẽ cúi mặt, gò má ửng đỏ trong ánh mắt ngại ngùng.

Còn Yoongi thì lại ung dung rót rượu, biểu cảm vô cùng bình thản – như thể vừa tuyên bố một điều gì đó hiển nhiên.Yoongi chậm rãi đứng dậy giữa sân tiệc, ánh đèn vàng hắt nhẹ lên khuôn mặt lạnh lùng nhưng tràn đầy uy nghi của hắn.

Ly rượu trong tay khẽ đưa lên, giọng trầm khàn đặc trưng vang vọng khắp không gian:"Buổi tiệc hôm nay có hai lý do."

Mọi người lập tức im phăng phắc, không ai dám lên tiếng.Hắn liếc mắt nhìn quanh, chậm rãi nói tiếp:"Thứ nhất... là để mừng Jung Hoseok sau một tháng công tác tại Anh đã trở về an toàn, thuận lợi và đạt được kết quả rất tốt."

Tiếng vỗ tay vang lên dồn dập.

Hoseok đứng dậy cúi đầu chào mọi người, nụ cười tươi rói như mặt trời.

Namjoon huých nhẹ cậu:
"Công nhận đi một chuyến mà oách dữ."

Yoongi khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nghiêm túc trở lại, giọng nói có phần nặng hơn:"Còn lý do thứ hai..."

Mọi người nín thở."...Tôi muốn chính thức thông báo với tất cả."

Hắn nghiêng đầu liếc sang người con gái đang ngồi bên cạnh."

Bắt đầu từ hôm nay, Tina... sẽ là Đại Tẩu chính thức của AGUST D."

Toàn bộ sân tiệc như bùng nổ."

Cái gì??

Đại Tẩu??"

"Trời đất, không ngờ luôn á!"

"Cũng hợp lý mà.

Nghe nói Tina đã ở bên cạnh Lão Đại hơn 10 năm rồi...

Việc nảy sinh tình cảm cũng là chuyện đương nhiên thôi."

"Tina đúng là may mắn ghê!

Lão Đại trước giờ lạnh lùng như vậy, thế mà..."

Giữa tiếng bàn tán, có người đã nhanh tay nâng ly rượu, cười nói:"Vậy thì... chúc mừng Lão Đại và Đại Tẩu!"

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều đứng lên, ly rượu đồng loạt nâng cao, đồng thanh hô to:"Chúc mừng Lão Đại và Đại Tẩu!!"

Yoongi chỉ khẽ nhếch môi, một nụ cười rất nhạt nhưng lại khiến ai cũng nín thở.

Hắn quay sang Tina, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, siết nhẹ một cái như thay cho lời hứa.Y không nói gì... chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong đầu cô giờ phút này... chỉ còn đúng một suy nghĩ:
"Min Yoongi... vừa chính thức công khai mình trước toàn bộ bang hội sao?"
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 51


Sau màn tuyên bố chấn động, bữa tiệc lại tiếp tục diễn ra trong không khí rộn ràng.

Mọi người cười nói vui vẻ, ánh đèn sân vườn lung linh hắt xuống bàn ăn dài trải đầy món ngon.Tina ngồi bên cạnh Yoongi, y chưa hoàn toàn định thần lại sau màn thông báo long trọng ban nãy của hắn.

Nhưng cảm xúc trong lòng thì cứ âm ỉ rộn ràng, len lỏi như sóng vỗ bờ.Trong khi mọi người đang vui vẻ trò chuyện, Yoongi thì... bận rộn gấp đồ ăn cho vợ."

Tôm nè, ăn đi." – Hắn vừa nói, vừa đưa cho cô một con tôm đã bóc vỏ sẵn.

"Cái này em thích đúng không?" – lại gắp thêm miếng cá hấp đặt vào chén của Tina.Tina ngơ ngác nhìn chén mình đầy lên từng chút một, còn hắn thì điềm nhiên như thể chuyện gắp đồ ăn cho người yêu giữa đám đông đông đúc là điều hiển nhiên, phải lẽ."

Em phải ăn nhiều vào mới được." – Hắn thì thầm bên tai Tina, giọng dịu đến mức khiến tim cô lỡ một nhịp.Hoseok ngồi đối diện, đang gắp thịt nướng mà suýt sặc."

Trời đất ơi, Min Yoongi mà cũng biết săn sóc người khác vậy hả?!"

Namjoon bật cười:
"Tui tưởng cái tay này chỉ biết cầm súng, không ngờ cũng biết cầm đũa gắp đồ ăn cho vợ nữa ha."

Seokjin khoanh tay nhìn mà cười toe toét:
"Chà chà~ Lão Đại của chúng ta chăm sóc còn dịu dàng hơn cả mẹ tôi chăm tôi lúc nhỏ."

Yoongi lườm cả ba cái sắc lẹm, giọng lười biếng:
"Ăn không lo ăn, lắm chuyện."

Cả ba bật cười ầm lên, nhưng rồi cũng im ngay vì ánh mắt hắn liếc tới vẫn có chút uy lực.Tina cúi đầu, mặt hơi ửng đỏ.

Tuy ngoài mặt vẫn làm lơ, nhưng tim thì đã mềm nhũn từ lúc nào."

Đồ ngốc..." – Cô thì thầm rất nhỏ, nhưng chẳng giấu nổi nụ cười mím môi.Yoongi thấy vậy, chỉ khẽ cong môi, rồi lại gắp thêm một miếng trứng cuộn nữa đặt vào chén cô.Jihoon ngước nhìn Tina, cười tươi rói:"Đại tẩu hôm nay xinh quá, thay đổi phong cách này trông dịu dàng hơn hẳn."

Seokjin vừa uống ngụm rượu xong thì gật đầu lia lịa:"Phải đó.

Nhìn là ra dáng Đại Tẩu quyền lực rồi nha!

Yoongi đúng là có phúc ghê~"Tina mỉm cười nhẹ nhàng, hơi ngượng nhưng vẫn khẽ gật đầu:
"Cảm ơn mọi người...

À mà, sao hôm nay không thấy Kim Tổng và Jungkook đâu vậy?"

Không khí bỗng khựng lại một giây.

Hoseok đặt ly xuống, khẽ thở dài:"TaeHyung đưa Jungkook ra ngoài ở riêng rồi."

Tina khẽ nhíu mày:
"Sao vậy?"

Hoseok chậm rãi trả lời, có phần tế nhị:
"Con bé cần tránh mặt Yoongi một thời gian...

để ổn định tinh thần."

Lời nói vừa dứt, bầu không khí bàn tiệc thoáng trầm xuống.

Tina không nói gì, chỉ từ tốn đặt chiếc thìa xuống, ánh mắt từ từ chuyển sang nhìn Yoongi.Một cái liếc lạnh lẽo mà sâu thẳm, như thể... cô đã hiểu rõ tất cả.Hoseok khẽ thở dài, lắc đầu buồn bã:
"Haizz... lúc chiều tôi mới ghé thăm con bé.

Nó khóc đến mức hai mắt sưng húp, nhìn mà thương muốn xỉu.

May mà có TaeHyung ở bên chăm sóc, không thì chắc suy sụp mất."

Seokjin cũng chép miệng đồng tình:
"Tội thật sự... nhưng mà cũng không thể trách Yoongi hoàn toàn được."

Namjoon liếc nhìn Tina, khẽ nhíu mày rồi quay sang vợ, nhỏ giọng dỗ dành:
"Thôi nè vợ, bỏ qua một bên đi.

Không khí hôm nay là để vui, đừng nhắc chuyện buồn nữa."

Cả nhóm tiếp tục trò chuyện rôm rả, lâu lắm rồi họ mới có cơ hội ngồi lại đầy đủ như vậy, nên ai cũng muốn tận hưởng trọn vẹn không khí thân mật của buổi tiệc.Tina ngồi đó, mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, nhưng trong lòng lại tràn ngập những suy nghĩ rối ren.

Giữa tiếng cười nói, cô dần cảm thấy ngột ngạt.Không khí như đang ép vào ngực.Cô nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, khẽ đứng dậy.

Nhưng vừa xoay người thì cổ tay đã bị một bàn tay quen thuộc giữ lấy.Min Yoongi cau mày, thấp giọng hỏi:
"Em định đi đâu vậy?"

Tina ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong mắt hắn là một tia căng thẳng và nghi ngờ — rõ ràng hắn đang sợ cô bỏ đi giữa chừng.Cô chợt nhớ lại lời hắn đã nói lúc chiều:
"Mặt mũi của Min Yoongi tối nay sẽ phụ thuộc vào thái độ của em đấy."

Hôm nay, hắn không muốn cô làm hắn mất mặt.Tina nhìn hắn một lúc.

Có lẽ vì ánh mắt ấy, vì đôi tay nắm quá chặt kia, hoặc đơn giản là vì... cô vẫn còn quan tâm hắn.Cô khẽ bật cười, nụ cười dịu dàng nhưng cũng đầy ngụ ý:
"Chồng à, em chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút thôi."

Cô cố ý gọi "chồng" thật ngọt ngào, khiến mấy người gần đó nghe thấy đều bật cười, còn hắn thì hơi khựng lại trong giây lát, rõ ràng là bất ngờ vì thái độ "ngoan bất ngờ" này.Yoongi nắm tay cô thêm một lúc nữa, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô:
"Đi đâu cũng phải có anh đi cùng."

Tina siết nhẹ tay hắn, rồi dịu dàng nói:
"Không cần đâu, em đi một mình được rồi.

Anh cứ ở đây trò chuyện với mọi người đi."

Yoongi thoáng chau mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô:
"Em chắc chứ?

Có ổn không?"

Cô khẽ gật đầu, nụ cười nhè nhẹ như gió thoảng:
"Không sao đâu mà."

Yoongi nhìn cô thêm vài giây, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một cái gật đầu chậm rãi:
"Được rồi...

Em đi đi."

Tina xoay người, từng bước rời khỏi dãy bàn tiệc ồn ào náo nhiệt, bóng dáng nhỏ bé ấy lẫn vào ánh đèn vàng nhạt ngoài sân.Hắn ngồi yên đó, mắt vẫn dõi theo bóng lưng cô, như sợ chỉ cần mình chớp mắt, cô sẽ biến mất khỏi tầm với lần nữa.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 52


Tina bước ra phía sau khu vườn, nơi ánh đèn được thắp mờ ấm áp, gió đêm khẽ thổi qua hàng cây, mang theo hương cỏ dịu nhẹ.Phía xa là một chiếc hồ bơi phẳng lặng như gương, mặt nước phản chiếu ánh sao lấp lánh.

Bên cạnh đó là một chiếc xích đu trắng đung đưa nhè nhẹ theo gió.Cô bước chậm rãi đến cạnh hồ bơi, đứng lặng người nhìn mặt nước lăn tăn.

Gió lùa vào mái tóc dài, khiến lòng cô cũng chao đảo như vậy.Trong đầu cô vang lên những câu hỏi chồng chéo, không cách nào dừng lại được."

Rốt cuộc... là mình đang sống vì điều gì?

Vì tương lai uy quyền?

Hay là vì đứa bé vô tội này?"

Cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, lòng dâng lên một cảm xúc lẫn lộn, yêu thương, sợ hãi và bối rối."

Còn ba mẹ... nỗi uất ức năm xưa thì sao?

Mình có nên tiếp tục trả thù hay không?"

Cô đang chặt hai bàn tay lại, như thể muốn tự mình giữ lại chút hơi ấm cuối cùng trong gió đêm."

Nếu tha thứ... thì mình có phản bội lại ba mẹ không?

Nếu tiếp tục thù hận... thì có đang tự đạp đổ tương lai của đứa trẻ này không?"

Rất nhiều câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu, khiến Tina gần như nghẹt thở.

Mọi thứ bỗng trở nên quá khó để lựa chọn.Cô đứng đó thật lâu, giữa khoảng sân vắng, ánh mắt vô định hướng về mặt nước yên lặng... mà lòng lại dậy sóng.Một cơn gió đêm bất chợt lùa qua khiến Tina rùng mình, cô đưa tay ôm lấy vai, khẽ xuýt xoa vì lạnh.

Đang đứng lặng giữa làn gió se sắt ấy, bỗng có một cảm giác ấm áp choàng lên vai cô.Cô giật mình quay lại thì thấy Yoongi đang đứng ngay phía sau, ánh mắt hắn dịu dàng đến lạ, bàn tay vẫn còn đặt trên bờ vai cô, giúp cô giữ lại chiếc áo khoác mà hắn vừa choàng lên.Hắn nhẹ giọng, chất chứa quan tâm:
"Lạnh rồi, sao không đi vào trong?"

Tina không đáp, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, như muốn nói điều gì đó... nhưng lại thôi.Hắn thoáng cau mày, giọng trầm hơn:
"Em không khoẻ à?"

Cô khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhạt.

Không buồn, cũng chẳng vui.

Chỉ là cười, như một phản xạ.Yoongi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa bên má cô, giọng nói dỗ dành như người chồng đang lo cho vợ:
"Chúng ta vào nhà thôi, ở đây lạnh rồi."

Nói rồi, hắn dịu dàng vòng tay ôm lấy eo cô, bước chậm rãi cùng cô rời khỏi khu vườn yên tĩnh.

Hai người sóng vai nhau đi ngang qua sân tiệc vẫn còn rộn ràng tiếng nói cười.Tina chẳng nói gì, chỉ để hắn dìu mình đi như vậy, nhưng ánh mắt lại khẽ cụp xuống, che đi bao suy nghĩ đang cuộn trào trong tim.Yoongi cẩn thận dìu cô lên bậc thềm sảnh lớn, rồi từng bước đưa cô lên cầu thang, như sợ cô mệt, sợ cô vấp.Tất cả những ánh nhìn trong sân tiệc đều dõi theo họ.Namjoon khẽ nhếch môi cười, quay sang nói nhỏ với Hoseok:
"Mừng cho Yoongi."

Hoseok cũng gật đầu, nâng ly rượu:
"Sau bao nhiêu năm chinh chiến trên thương trường, cuối cùng Yoongi cũng có được tình yêu thật sự... và một gia đình."

Mọi người đồng loạt nâng ly, mừng thầm cho vị thủ lĩnh lạnh lùng năm nào—nay đã có người khiến trái tim trở nên dịu dàng, có bến đỗ để quay về, có một gia đình nhỏ đang chờ đợi phía trước.Giữa bao nhiêu ánh đèn rực rỡ và tiếng cười nói vang vọng, thân ảnh Min Yoongi dìu người phụ nữ của mình lên từng bậc thang như một minh chứng rõ ràng nhất cho sự thay đổi nơi trái tim hắn.Y vừa bước tới cửa phòng mình thì cổ tay đã bị ai đó nắm lại.

Yoongi nhìn y, ánh mắt vừa cứng rắn vừa mang theo chút bất mãn:"Em làm gì vậy?"

Y lạnh nhạt đáp:
"Em muốn ngủ một mình."

"Không được."

Hắn nói ngay, giọng đầy chắc chắn.

"Chúng ta là vợ chồng.

Phải ngủ chung.

Vả lại, anh có thể vừa trông em mà vừa tiện làm việc của anh nữa!Y khẽ cười nhạt: "Nếu muốn tiện thì phòng ai nấy ngủ, cho khoẻ."

Câu trả lời như một nhát dao nhỏ nhưng sắc bén đâm vào lòng hắn.

Yoongi thoáng cau mày, gương mặt lạnh hẳn đi, ánh mắt tối lại."

Jimin..." – giọng hắn trầm xuống – "Anh cưng em quá rồi nên bây giờ em không coi anh ra gì nữa đúng không?"

Hắn không cố gắng kiềm chế nữa, nói có phần lớn tiếng hơn thường lệ.Y không đáp, chỉ đưa mắt nhìn hắn.

Một cái nhìn vừa hụt hẫng, vừa tổn thương.

Không hiểu vì sao, đôi mắt ấy bỗng rưng rưng.

Y vội quay mặt đi, tránh để hắn thấy được những cảm xúc đang cuộn trào bên trongYoongi sững người.

Tất cả sự giận dữ trong người hắn phút chốc tan biến sạch.

Hắn bước lại gần, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy y vào lòng.Giọng hắn dịu hẳn đi, có chút áy náy, có chút nghẹn lại nơi cổ họng:
"Anh xin lỗi...

Là anh sai.

Anh không nên lớn tiếng với em."

"Nhưng mà... anh chỉ muốn được ở bên cạnh em, chăm sóc cho em với con, không được sao?"

Y vẫn không nói gì, chỉ khẽ rụt vai lại, như thể muốn né tránh.Hắn siết chặt vòng tay hơn, vùi mặt vào tóc y, thì thầm:
"Bà xã, anh năn nỉ em mà...

Em đừng giận nữa.

Em mà giận, con trong bụng cũng sẽ buồn đó.

Anh lo lắm..."

Giọng hắn khàn đi, trầm ấm như muốn tan chảy mọi giận dỗi.

Min Yoongi bá đạo, lạnh lùng, quyền lực đến đâu... trước mặt người hắn yêu, cuối cùng cũng chỉ là một người đàn ông vụng về đang dỗ vợ.Y khẽ gật đầu như tạm tha thứ.Min Yoongi mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên má Y, sau đó bất ngờ bế bổng cô lên."

Lão Đại!

Thả tôi xuống đi!" – Y giật mình kêu lên, hai tay vô thức ôm lấy cổ hắn."

Không thả." – Hắn đáp gọn, bước thẳng về phòng ngủ của mình, hay đúng hơn, từ bây giờ phải gọi là "phòng của cả hai người".Đặt Y xuống giường, Min Yoongi áp sát người cô.

Hơi thở của hắn phả nhẹ lên đôi môi đỏ, giọng trầm khàn thì thầm bên tai:"Lúc nãy em gọi anh là gì?"

Y ngập ngừng:
"Lão đại..."

Chụt.Một nụ hôn bất ngờ rơi xuống môi Y, ngắn ngủi nhưng khiến tim cô khẽ run."

Gọi lại." – Hắn nói, mắt không rời môi cô."

Lão..."

Lời chưa dứt, môi đã bị hắn khóa lại trong một nụ hôn cuồng nhiệt và bá đạo hơn hẳn.

Y bị bất ngờ, hoàn toàn không kịp phản kháng, chỉ có thể phối hợp theo bản năng.Nụ hôn kéo dài đến mức Y bắt đầu cảm thấy khó thở, cô đưa tay đẩy nhẹ hắn ra, nằm dưới thân hắn mà thở dốc, khuôn ngực khẽ phập phồng.Hắn cúi người xuống, vẫn không rời ánh mắt khỏi gương mặt đỏ bừng của Y:"Sao hửm?

Gọi anh là gì?"

Y bối rối nhìn hắn, hai má nóng ran, khẽ đáp trong hơi thở:"Ô...

ông xã..."

Ngay lập tức, Min Yoongi nở nụ cười tươi hiếm thấy, đôi mắt cong cong tràn đầy dịu dàng và thỏa mãn.Trái tim Y như bị bóp nghẹt trong khoảnh khắc đó, đập loạn không ngừng.

Cô nhìn hắn đắm đuối, đến mức chính mình cũng không hiểu vì sao lại thế.Hắn nhướng mày trêu chọc:
"Mặt anh dính gì sao?"

Y giật mình quay mặt đi:
"Không... không có..."

Min Yoongi phì cười, kéo cô vào lòng, vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn."

Ngủ đi, bà xã.

Có anh ở đây rồi."

Y im lặng tựa đầu vào lồng ngực hắn, nơi nhịp tim vững vàng vang lên đều đặn—khiến cô thấy an toàn lạ thường.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 53


Giữa đêm khuya yên tĩnh, Y đang ngủ say thì bất chợt cảm thấy cơ thể nặng nề, như có vật gì đó đè lên người mình.

Hơi thở trở nên khó khăn, tim đập dồn dập.Y khẽ mở mắt...Và rồi tim cô như muốn ngừng đập.Min Yoongi đang ngồi trên người cô.

Gương mặt hắn vô cảm, đôi mắt sắc lạnh và tăm tối.Trên tay hắn—là một con dao bén ngót, ánh thép lạnh lẽo phản chiếu dưới ánh đèn ngủ mờ ảo.

Hắn giơ nó lên cao, thẳng hướng trái tim cô.Y thở gấp:
"Lão... lão đại..."

Không có tiếng đáp.

Chỉ thấy lưỡi dao lao xuống với tốc độ chóng mặt."

KHÔNG!!!"

Trong khoảnh khắc ấy, cô bật người dậy, mồ hôi đẫm lưng áo, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Min Yoongi, đang ngủ bên cạnh, giật mình bật dậy theo.

Hắn hoảng hốt nhìn Y."

Bà xã!

Em sao vậy?"

Y thở dốc, ngồi thẫn thờ trên giường, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn.

Mồ hôi rịn ướt trán, cả người run lên bần bật.Hắn lo lắng đưa tay định chạm vào trán cô—"Đừng chạm vào tôi!!!" – Y bật lên trong vô thức, giọng đầy sợ hãi, mắt trừng lên nhìn hắn.Min Yoongi khựng lại."

Bà xã... là anh đây mà..." – Giọng hắn dịu xuống, ánh mắt hoang mang và đau lòng.Y nhìn kỹ lại hắn—hơi thở chậm dần... trái tim vẫn còn chưa ổn định.

Rồi như một đứa trẻ hoảng sợ, Y nhào vào lòng hắn, siết chặt vòng tay."

Em sợ lắm... hức..."

Min Yoongi ôm lấy Y thật chặt, một tay vỗ nhẹ vào lưng, một tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi của y."

Anh ở đây rồi... ngoan, đừng khóc.

Có anh mà."

Y nức nở trong lòng hắn, nước mắt chảy ướt cả ngực áo hắn.

Cô siết chặt lấy hắn, như sợ nếu buông ra, cơn ác mộng ấy sẽ thành thật.Một lúc sau, khi hơi thở đã ổn định, Y buông hắn ra.

Yoongi nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên má cô, rồi cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng."

Không sao nữa rồi, có anh ở đây." – Hắn khẽ nói.Y nhìn hắn, đôi mắt vẫn đẫm nước... và rồi, trái tim cô đột nhiên đau nhói.Bởi vì người đàn ông dịu dàng trước mắt này quá khác với hắn trong giấc mơ.Y cứ nhìn hắn mãi... vừa cảm động, lại vừa sợ.Sợ một ngày nào đó, giấc mơ ấy sẽ thành hiện thực.Thấy cô vẫn còn thẫn thờ, Yoongi đứng dậy rót một ly nước, đưa đến sát môi cô."

Ngoan, uống nước đi rồi ngủ tiếp nha."

Y cầm ly, uống vài ngụm nhỏ rồi lại tựa vào ngực hắn.

Hắn đưa tay vén mái tóc dính mồ hôi của cô ra sau tai, khẽ mỉm cười."

Anh ôm em rồi.

Sẽ không ai làm gì em được đâu."

Y không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.Sau khi dỗ dành mãi, cuối cùng Jimin cũng chịu nhắm mắt ngủ lại.Min Yoongi ngồi bên giường, mắt không rời khỏi gương mặt đầy mệt mỏi ấy.Hắn thầm nghĩ:
"Em đã mơ thấy gì... mà lại sợ anh đến vậy?"

Sau vài phút im lặng, hắn lặng lẽ đứng dậy, bước ra ban công rồi rút điện thoại gọi cho Jihoon.

Cuộc gọi chỉ đổ chuông vài giây đã được bắt máy."

Jihoon."

Hắn gọi, giọng khàn đặc.

"Jimin lại gặp ác mộng."

Đầu dây bên kia lập tức trở nên nghiêm túc."

Lần này là sao?

Nặng hơn trước à?"

Min Yoongi tựa người vào lan can, ánh mắt trầm lắng nhìn vào khoảng tối trước mặt."

Em ấy giật mình tỉnh dậy, ánh mắt hoảng loạn như vừa trải qua chuyện gì rất kinh khủng.

Cả người ướt đẫm mồ hôi.

Lúc tôi đưa tay chạm vào trán em ấy, em ấy lại hất ra, còn hét lên bảo tôi đừng chạm vào."

Giọng hắn trầm xuống, mang theo một tia bất lực hiếm thấy."

Tôi không biết em ấy mơ thấy gì, nhưng... cảm giác như em ấy đang sợ chính tôi."

Jihoon im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói:"Có thể là do áp lực tâm lý, đặc biệt là trong giai đoạn mang thai, cảm xúc rất dễ bị xáo trộn.

Nếu trước đó Jimin từng chịu tổn thương, hoặc có điều gì đó lo lắng trong lòng mà chưa nói ra... nó sẽ bộc phát qua giấc mơ."

Hắn không đáp, chỉ khẽ nhắm mắt."

Ngài đừng vội hỏi cô ấy mơ thấy gì.

Cứ ở bên cạnh, kiên nhẫn, và nhẹ nhàng như bây giờ.

Jimin cần cảm giác an toàn, không phải sự kiểm soát."

Min Yoongi khẽ gật đầu dù Jihoon không thể nhìn thấy.

Hắn nói khẽ, gần như là tự nhắc mình:"Tôi chỉ muốn em ấy được ngủ yên mỗi đêm...

Không hoảng loạn, không nước mắt."

"Rồi sẽ được thôi.

Chỉ cần ngài không buông tay."

Cuộc gọi kết thúc.

Min Yoongi vẫn đứng đó thêm một lúc lâu.

Khi quay lại phòng, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia.Không nói gì cả.

Chỉ lặng lẽ ở đó, như một lời hứa.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 54


Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ len qua khe cửa sổ chiếu xuống gương mặt Jimin.

Y chớp mắt tỉnh dậy, đầu vẫn còn nặng trĩu.Căn phòng yên ắng đến nghẹt thở, trên giường chỉ còn lại mình y.Y chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn vương chút sưng đỏ vì đêm qua khóc nhiều.

Cả người như vừa trải qua một cơn bão, tâm trí vẫn hoảng loạn bởi ác mộng.Jimin không khóc.

Chỉ là gương mặt y dửng dưng đến đáng sợ.

Như thể trái tim đã mỏi mệt không còn cảm giác nữa.Y thất thần ngồi dậy, đôi chân lê từng bước vào nhà vệ sinh.

Gương mặt trong gương xanh xao, ánh mắt lạc lõng như thể tâm hồn đang trôi dạt đâu đó không tìm được lối về.Sau khi vệ sinh cá nhân xong, y trở lại giường, co ro ngồi ở góc giường như một đứa trẻ vừa mất đi điểm tựa.Cửa phòng khẽ mở ra.Min Yoongi bước vào, tay cầm ly sữa còn bốc khói.

Hắn dừng lại trong vài giây khi thấy Jimin ngồi thu mình ở đó, dáng vẻ quá đỗi cô đơn.Hắn khẽ bước đến, giọng trầm thấp:"Em dậy lâu chưa?"

Jimin không đáp cũng không quay đầu.Hắn ngồi xuống bên cạnh y, ánh mắt lo lắng:"Em mệt à?"

Y chỉ khẽ lắc đầu.Hắn im lặng, ánh mắt trầm xuống.

Một lúc sau mới lấy điện thoại gọi xuống nhà bếp:"Mang đồ ăn sáng lên phòng cho phu nhân."

Tắt máy, hắn nắm lấy tay Jimin, giọng nói nhẹ đến mức như sợ làm vỡ y:"Ăn một chút, rồi anh đưa em đến bệnh viện nhé?

Để bác sĩ sẽ tiện..."

Chưa kịp nói hết, Jimin đã rút tay về, động tác cứng rắn đến mức khiến hắn khựng lại."...Không muốn." – Y đáp, lạnh tanh, dửng dưng.Min Yoongi nhìn y, gương mặt hơi sững lại.

Hắn không giận, cũng không trách.

Chỉ là... hơi bất ngờ.

Một chút hụt hẫng không thể giấu nổi, như thể mình vừa bị đẩy ra khỏi một cánh cửa mà bản thân muốn bước vào để che chở cho người bên trong.Người làm gõ cửa, nhẹ nhàng bưng khay đồ ăn sáng đặt lên bàn rồi cúi chào rời đi, để lại căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở.Min Yoongi cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thức ăn, kiên nhẫn đưa tới trước mặt Jimin."

Nào, há miệng ra..." – giọng hắn trầm nhưng nhỏ như dỗ dành.Jimin quay mặt đi, không chịu mở miệng.

Hắn khẽ nghiêng người, ngồi sát lại, kiên trì năn nỉ:"Ngoan...

ăn một miếng thôi, được không?"

Nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh lùng và cái lắc đầu kiên quyết.Hắn nghiêng người lại gần hơn, cố dỗ thêm:"Thôi mà, nghe lời anh đi ăn một miếng thôi cũng được!"

Bất ngờ, Jimin hất mạnh tay hắn.

Bát thức ăn rơi xuống sàn, vỡ toang, tiếng loảng xoảng vang vọng khắp căn phòng."

Đã nói là không muốn ăn!!!" – y gần như gào lên, giọng run nhưng đầy giận dữ.Min Yoongi sững lại.

Hơi nóng của thức ăn bắn vào tay, nhưng hắn chẳng để tâm.

Ánh mắt hắn dán chặt vào Jimin, ngỡ ngàng đến mức quên cả chớp mắt.

Đây là lần đầu tiên, người con gái ấy lớn tiếng với hắn như vậy.Hắn nhìn Y thật lâu, ánh mắt tối lại, rồi cất giọng trầm lạnh đến mức khiến không khí trong phòng như đặc quánh:"Park Jimin, đừng tưởng rằng vì em đang mang thai con của tôi thì muốn làm gì thì làm, muốn hành xử thế nào cũng được.

Tôi nói cho em biết... tôi cho nó xuất hiện được, thì cũng có thể khiến nó biến mất được!

Hiểu không?"

Những lời đó như mũi dao sắc cắm sâu vào lòng Y.

Ngực Y phập phồng, hơi thở trở nên nặng nề, đôi mắt rực lên vì giận dữ:"Vậy sao?

Ngay từ đầu tôi đã muốn bỏ nó rồi, nhưng là vì ai?

Ai đã cầu xin tôi giữ nó lại?

Là ai hả?"

Hắn im lặng.

Ánh mắt không né tránh, nhưng cũng không cho Y câu trả lời.Y cười nhạt, nụ cười chất chứa cả đau đớn lẫn khinh bỉ:"Bây giờ bỏ vẫn chưa muộn đâu!"

Hắn lạnh giọng, từng chữ nặng như chì:"Bỏ đi!"

Chát!Tiếng tát vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng."

Đồ khốn nạn!!!

Nói bỏ là anh lập tức đồng ý như vậy sao?" – Giọng Y vỡ ra, như thể vừa giận vừa... hụt hẫng.Hắn cau mày, đôi mắt lóe lên sự khó chịu xen lẫn bực bội:"Ý tôi là bỏ qua chuyện này đi!

Em đang nghĩ cái gì vậy???"

Y khựng lại, ánh mắt mở to, hơi thở rối loạn.

Trong khoảnh khắc ấy, cơn giận như bị kéo xuống, nhưng trái tim vẫn đau nhói.Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Y, trong đáy mắt không chỉ có lạnh lùng... mà còn thoáng qua tia mệt mỏi và bất lực.Chưa để Y kịp phản ứng, hắn bất ngờ đè chặt Y xuống giường."

Bỏ ra!

Anh... anh muốn làm gì?" – Y giãy giụa, giọng lẫn cả tức giận lẫn sợ hãi.Hắn cúi xuống, giọng trầm khàn pha chút thách thức:"Nếu em không chịu ăn sáng... thì tôi cho em ăn cái khác."

Chưa kịp để Y đáp, hắn đã dùng lực xé toạc chiếc váy trên người Y, từng đường chỉ đứt phựt trong tiếng nín thở của căn phòng.

Mảnh vải mềm rơi xuống sàn, để lại trên da Y cảm giác vừa lạnh vừa run."

Bỏ... ra..." – Y cố chống lại, nhưng câu nói bị ngắt quãng khi hắn cúi xuống, chiếm trọn môi Y bằng nụ hôn cuồng loạn và bá đạo.Y vùng vẫy dữ dội, bàn tay đẩy hắn ra nhưng vô tình, trong một cú giãy, hông Y chạm phải nơi cấm kỵ của hắn.Cả hai đồng thời khựng lại... nhưng hơi thở của hắn đã trở nên gấp gáp hơn, ánh mắt sâu như nuốt chửng lấy Y.Hắn cúi người, môi nóng rực lướt qua làn da mịn của Y, để lại từng vệt hôn đầy bá đạo và chiếm đoạt."

Đừng... bỏ ra!" – Y vùng vẫy, bàn tay nhỏ cố đẩy bờ vai rắn chắc nhưng chẳng lay chuyển được hắn.Khoảnh khắc môi hắn áp xuống cổ, Y run rẩy, hơi thở gấp gáp, trong đầu thoáng qua sự hối hận.

Nước mắt bất giác trào ra, giọng nghẹn ngào van xin:"Ông xã... em sai rồi...

đừng mà..."

Hắn khẽ dừng lại một nhịp, ánh mắt như tối sầm lại, khóe môi nhếch lên đầy nguy hiểm."

Muộn rồi... bé cưng."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 55


Cả hai cơ thể quấn lấy nhau, mồ hôi hòa quyện, nhịp thở gấp gáp.

Ban đầu Y còn giãy giụa, nhưng rồi dần dần buông xuôi, ngoan ngoãn để mặc hắn dùng cách riêng mà "trừng phạt".

Mọi bướng bỉnh, cứng đầu trước đó như tan chảy dưới sự bá đạo cùng cuồng nhiệt của hắn.Cuộc hoan ái kết thúc, hơi thở hai người vẫn chưa kịp ổn định.

Hắn chống một tay xuống cạnh hông y, nửa người đè lên, cúi xuống ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng vì kiệt sức của Y.

Lông mi Y khẽ run, rồi đôi mắt lim dim mở ra, vô tình chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của hắn.

Khóe môi hắn cong nhẹ, giọng khàn khàn nhưng lại nhuốm đầy ôn nhu, khẽ trêu chọc:

"Sao hửm?

Bây giờ còn không muốn ăn sáng nữa không?"

Y xụ mặt, né đi ánh mắt hắn, chỉ khẽ lắc đầu một cách yếu ớt.

Nhìn dáng vẻ đó, hắn bật cười khẽ, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên đôi môi mềm mại của Y.

Ngay sau đó, hắn bất ngờ giả vờ cau mày, đưa mặt lại gần:

"Này, em nhìn xem... gương mặt đẹp trai này của anh là bị ai tát cho sưng đỏ hết rồi hả?"

Y giật mình, đôi mắt long lanh, bàn tay run rẩy đưa lên, khẽ chạm vào bên má đã ửng đỏ của hắn.

Trong thoáng chốc, hốc mắt Y rưng rưng, giọng nghẹn ngào:

"Em... em xin lỗi..."

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, áp sát vào má mình, ánh mắt dịu lại:

"Không sao, không phải lỗi của em.

Anh không trách em."

"Nhưng mà..."

Y còn chưa kịp nói hết, hắn liền chen vào, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

"Nào, đừng nghĩ linh tinh nữa.

Ngồi dậy, ăn sáng thôi."

Y ngước nhìn hắn, trong đôi mắt còn sót lại chút lấp lánh nước, rồi khẽ đáp:

"Dạ..."

Lần này, Y ngoan ngoãn ngồi dậy, để mặc cho hắn cẩn thận gắp từng miếng thức ăn, ân cần đút cho.

Từng thìa, từng đũa, Y đều im lặng nhận lấy, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười.

Không còn vẻ thẫn thờ lạnh lùng như trước, Y lúc này đã dần vui vẻ trở lại, trong đáy mắt tràn đầy ánh sáng vì có hắn ở bên.

Hắn cho Y ăn sáng xong thì lập tức đưa Y đến bệnh viện.

Trong phòng siêu âm, bác sĩ thao tác rất chuyên nghiệp.

Min Yoongi đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú không rời màn hình.

Khi hình ảnh một sinh linh nhỏ xíu hiện lên, tim hắn khựng lại.

Không kiềm chế được, hắn đưa tay nắm chặt lấy tay Y, bàn tay to lớn bao trọn bàn tay nhỏ bé kia.

Sức lực hắn truyền qua khiến Y bất giác ngẩng đầu nhìn, bắt gặp nụ cười hiếm hoi nhưng đầy mãn nguyện của hắn.

Ánh mắt hắn, vốn luôn lạnh lùng, giờ phút này lại chan chứa sự dịu dàng và hạnh phúc.

Bác sĩ kết thúc kiểm tra, mỉm cười nói:

"Thai đã có tiến triển rất tốt.

Min Tổng nhớ phải bồi bổ cho phu nhân nhiều hơn nữa, đặc biệt là thuốc dưỡng thì không được quên."

Hắn gật đầu nghiêm túc.

Rồi chợt nhớ, hắn lên tiếng hỏi tiếp:

"Bác sĩ... còn chuyện sinh hoạt vợ chồng, liệu có ảnh hưởng gì đến đứa bé không?"

Bác sĩ mỉm cười:

"Hiện tại thai khỏe, nên sẽ không sao."

"Ừm, cảm ơn bác sĩ."

Sau khi bác sĩ rời đi, Y lập tức quay sang trừng mắt, gương mặt đỏ bừng:

"Tại sao anh lại hỏi bác sĩ chuyện đó hả?

Không thấy ngại sao?"

Khóe môi hắn cong lên, ánh mắt trêu chọc nhưng giọng nói lại trầm thấp, bình thản:

"Anh và em cũng là con người như bao người khác thôi.

Có gì phải ngại?"

"Anh... không thèm nói với anh nữa." – Y lập tức nằm quay lưng lại, giận dỗi không buồn nhìn hắn.

Hắn khẽ bật cười, cúi người xuống gần tai Y:

"Sao thế?

Giận anh thật sao?"

"Ai mà thèm giận anh." – Y lí nhí đáp, giọng điệu vẫn không chịu mềm ra.

Nhìn bộ dáng bướng bỉnh ấy, hắn khẽ cong môi, nhẹ nhàng dỗ dành:

"Được rồi, là anh sai.

Anh mua bánh bao khoai môn cho em để chuộc lỗi nhé?"

Nghe đến món ăn khoái khẩu, Y lập tức mềm lòng, đôi môi mím lại nhưng ánh mắt đã sáng lên.

"Hừm... lần này tạm tha cho anh thôi đấy!"

Hắn khẽ cười, cúi xuống kéo chăn đắp ngang bụng Y, bàn tay vỗ nhẹ như dỗ dành.

Trước khi rời đi, hắn nghiêng người, hôn thật khẽ lên trán Y, giọng nói dịu dàng như lời hứa:

"Anh đi công việc một lát.

Bé cưng nghỉ ngơi ngoan nhé."

Y khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong, gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ vâng lời.

Trong thoáng chốc, trông Y bình yên và dịu dàng đến mức làm lòng hắn cũng mềm đi.

Cửa phòng vừa khép lại, bóng lưng hắn khuất xa, nụ cười dễ thương trên gương mặt Y cũng dần biến mất.

Thay vào đó là một vẻ lạnh lùng khó đoán, ánh mắt thoáng qua sự sắc bén lạnh buốt.

Khóe môi Y nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, thì thầm như lời thề hẹn chỉ dành cho chính mình:

"Min Yoongi...

đừng tưởng mọi chuyện đã kết thúc.

Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 56


Sau khi hắn rời đi, Y vẫn nằm yên trong phòng bệnh, Y thản nhiên mở tivi.

Xem được một lúc lại thấy chán, liền tắt đi.

Nằm xuống ngủ một giấc, rồi lại dậy.Mặt trời đã hơi đứng bóng, ánh nắng ngoài cửa sổ trở nên gắt hơn, hắt qua tấm rèm mỏng, loang loáng phủ lên gương mặt Y.

Y ngồi trên giường, thu người lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn xa xăm ra ngoài khung kính.Cạch—
Cánh cửa phòng khẽ mở, một tên đàn em bước vào, trên tay bưng khay đồ ăn."

Đại tẩu, tới giờ dùng bữa trưa rồi!" – hắn lễ phép lên tiếng.Y không đáp, chỉ khẽ gật đầu.Tên đàn em vội đặt khay xuống bàn, cẩn thận mở từng hộp thức ăn.

Nhưng ngay khi mùi thức ăn vừa lan trong phòng, Y mới chỉ hít nhẹ đã cảm thấy dạ dày cuộn trào, lập tức đưa tay bịt miệng, oẹ một tiếng, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch."

Đại tẩu có sao không?" – tên đàn em hốt hoảng, vội vàng đặt hộp xuống, lo lắng nhìn Y.Y nhăn mặt, đưa tay xua xua, giọng nghẹn lại:
"Anh... mang cái đó ra ngoài đi!!"

"Vậy...

để tôi gọi cái khác cho đại tẩu!" – hắn lúng túng đề nghị."

Không cần đâu, tôi không muốn ăn nữa..." – Y ngắt lời, đôi mắt khép hờ, giọng yếu ớt.Tên đàn em thoáng do dự, nhìn Y vẫn gắng gượng ngồi trên giường, cuối cùng chỉ có thể gật đầu rồi cẩn thận thu dọn, lặng lẽ quay ra ngoài, khép cửa nhẹ nhàng.Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt.

Y chậm rãi nằm xuống giường, bàn tay đặt lên trán, hơi thở gấp gáp, mệt mỏi.

Cả cơ thể rã rời như không còn chút sức lực.

Y khẽ nhíu mày, lòng dấy lên một nỗi bất lực — không ngờ việc mang thai lại khó chịu, mệt nhọc đến thế này.Trong căn cứ, Yoongi ngồi vững sau bàn làm việc, tay kẹp điếu thuốc nhưng chưa châm lửa, ánh mắt lạnh lùng dán vào xấp tài liệu.

Cả căn phòng im phăng phắc, bầu không khí căng như sợi dây đàn.Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại réo lên.

Hắn liếc nhìn màn hình, ngón tay thon dài hơi siết lại trước khi ấn nghe."

Lão đại..." giọng đàn em bên kia run rẩy, "đại tẩu... bị nghén, không chịu ăn gì hết.

Bây giờ em phải làm sao?"

Yoongi thoáng khựng lại, ánh mắt sắc bén chợt tối xuống.

Đôi môi mím chặt, cơn lo lắng dấy lên dữ dội nhưng vẫn được hắn đè nén dưới lớp vỏ lạnh lùng."

Cứ để yên đó."

Giọng hắn khàn trầm, dằn từng chữ.

"Tôi quay lại ngay."

Chưa kịp nghe thêm gì, hắn đã dập máy.

Điếu thuốc rơi xuống gạt tàn chưa kịp cháy, chiếc ghế xoay còn khẽ lắc lư vì cú đứng dậy đột ngột.Tiếng bước chân nện mạnh trên nền xi măng, lạnh lẽo và vội vã.Cửa căn cứ bật mở, hắn lao thẳng ra xe.Chiếc xe đen bóng rít mạnh một tiếng, rồi lao vút đi như cơn gió.Hắn ghé ngang mua bánh bao như đã hứa, rồi vội vã đến bệnh viện.Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở, tiếng động nhẹ thôi cũng đủ khiến y giật mình tỉnh giấc.

Vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt y bỗng đỏ hoe, như thể chỉ chờ hắn xuất hiện để được yếu đuối.Hắn sải bước đến gần, bàn tay bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của y, giọng trầm dịu dàng:"Bà xã, em thấy trong người thế nào rồi?"

Y khẽ mếu máo, giọng nũng nịu lẫn tiếng nấc nghẹn:"Hức... em mệt..."

Trái tim hắn như thắt lại.

Yoongi cúi xuống, ngón tay thô ráp khẽ vuốt nhẹ gò má ướt nước của y, ánh mắt dịu lại:"Ngoan, đừng khóc...

Anh ở đây rồi.

Anh có mua bánh bao mà bà xã thích nè."

Y nhìn túi bánh trên tay hắn, nước mắt lại càng tuôn nhiều hơn.

Hình ảnh mong manh yếu đuối này hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày mạnh mẽ của y, khiến hắn vừa thương vừa xót.Hắn kiên nhẫn ôm lấy y, vừa lau nước mắt vừa dỗ dành:"Rồi rồi, anh biết bà xã mệt rồi...

Anh thương mà.

Đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ càng mệt hơn đó.

Ngoan, nín đi... rồi ăn bánh bao nhé?"

Được giọng nói trầm ấm ấy dỗ dành, y cuối cùng cũng dần nín khóc, chỉ còn thút thít khe khẽ, đôi mắt ươn ướt ngước nhìn hắn như tìm chỗ dựa.Thấy y ngoan ngoãn nín khóc, hắn khẽ thở phào, rồi nhẹ nhàng đỡ y ngồi dậy, sợ động tác mạnh sẽ làm y khó chịu.

Lưng y tựa vào ngực hắn, cả người mệt mỏi mềm nhũn như chẳng còn chút sức lực nào.Hắn mở hộp bánh bao, xé nhỏ từng miếng thổi nhẹ cho bớt nóng rồi đưa đến bên môi y:"Nào, há miệng ra, aaa..."

Y ngập ngừng, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ, nhưng nghe giọng hắn dịu dàng đến vậy thì ngoan ngoãn hé miệng.

Hắn kiên nhẫn bón từng miếng một, thỉnh thoảng còn lau khóe môi cho y."

Ngon không?" – hắn khẽ hỏi.Y gật đầu, nhưng giọng vẫn nghèn nghẹn: "Ngon..."

Khóe môi hắn bất giác cong lên, ánh mắt dịu dàng đến mức dường như muốn tan chảy:"Ừm, bà xã thích là được.

Ăn thêm chút nữa cho có sức, rồi nghỉ ngơi nhé.

Anh ở đây, không đi đâu cả."

Trong vòng tay hắn, y như một đứa trẻ được dỗ dành, ngoan ngoãn ăn từng miếng bánh, tim cũng dần ấm áp hơn.Y vừa ăn, vừa thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn hắn.

Đôi mắt đen láy long lanh, vừa ướt vừa ngoan như đang cẩn thận dò xét phản ứng của hắn.

Mỗi lần ánh mắt ấy chạm vào mình, hắn đều khẽ khựng lại, bàn tay bón bánh cũng mềm đi mấy phần."

Ăn đi, đừng nhìn anh nữa..." – giọng hắn khàn khàn, nhưng lại không giấu nổi nụ cười nơi khóe môi.Y mím môi, khẽ cắn miếng bánh trong tay hắn đưa, rồi lí nhí đáp:"Em... chỉ muốn chắc là anh không bỏ em thôi."

Trái tim hắn như siết chặt.

Hắn đặt miếng bánh xuống, vòng tay ôm y chặt hơn, giọng trầm thấp vang bên tai:"Ngốc.

Anh mà bỏ bà xã thì còn ai anh thương nữa?

Cả đời này em đừng hòng thoát khỏi anh."

Y ngẩn ra vài giây, rồi tựa đầu vào vai hắn, đôi má vẫn còn ửng đỏ.Trong vòng tay hắn, y cảm nhận rõ từng nhịp tim trầm ổn áp vào lồng ngực mình.

Cảm giác được nuông chiều, được hắn chăm sóc tỉ mỉ đến từng miếng ăn ngụm nước khiến y thấy ngọt ngào đến mức như muốn tan ra.Từ trước đến nay, y luôn tỏ ra mạnh mẽ, không dễ dàng dựa dẫm vào ai, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện, y lại dễ dàng yếu đuối đến vậy.Y muốn ích kỷ, muốn cứ mãi nằm yên trong vòng tay này, để hắn che chở và dỗ dành cả đời.

Nhưng ngay sau vị ngọt ấy, lại có một nỗi day dứt len lỏi trong lòng.Y sợ bản thân dựa dẫm quá nhiều, sợ trở thành gánh nặng cho hắn, sợ một ngày nào đó hắn sẽ thấy phiền và buông tay.Khoảnh khắc hắn thì thầm "cả đời này em đừng hòng thoát khỏi anh", tim y như thắt lại.

Vừa hạnh phúc, vừa lo lắng.

Hạnh phúc vì được trân trọng đến thế, nhưng lại thấp thỏm vì chẳng biết bản thân có xứng đáng với tình yêu ấy hay không.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 57


Buổi chiều, hắn đưa y rời khỏi bệnh viện, trở về căn biệt thự quen thuộc.

Hắn gần như không rời y nửa bước, tay luôn giữ lấy tay y, như sợ chỉ cần buông lơi một chút, y sẽ biến mất.Trong phòng ngủ rộng lớn, hắn cẩn thận pha nước ấm, thử nhiệt độ mấy lần mới yên tâm dìu y vào phòng tắm.Hắn không để y động tay vào bất cứ việc gì, từ khăn lông đến quần áo đều được hắn chuẩn bị chu đáo.Sau khi y tắm xong, hắn đích thân sấy tóc cho y, những ngón tay thon dài khẽ lùa vào từng lọn tóc mềm, động tác chậm rãi, dịu dàng đến mức khiến người khác phải ghen tỵ.Ánh mắt hắn nhìn y khi ấy không còn vẻ lạnh lùng băng lãnh thường ngày, mà chỉ còn lại sự dịu dàng của một người chồng, một người cha đang dồn trọn tình yêu thương cho vợ con.Y ngồi yên, để hắn cẩn thận từng chút một.

Mỗi cử chỉ của hắn đều khiến trái tim y run rẩy.

Nhưng càng được hắn yêu thương, càng thấy day dứt.

Trong sâu thẳm, y vẫn mang nặng mối hận thù chưa thể buông bỏ.Nỗi hận ấy như một chiếc gai nhọn, cứa vào trái tim y mỗi khi hắn dịu dàng với mình.

Y không biết rồi mai này sẽ ra sao, chỉ biết giây phút này, trong vòng tay hắn, y vừa muốn được tan chảy... vừa muốn khóc vì khổ tâm.Hắn ngồi xuống bên giường, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt y.

Thấy y cứ thất thần, hắn khẽ cau mày, giọng trầm thấp nhưng mang theo chút lo lắng hiếm thấy:"Bà xã, sao vậy?"

Y giật mình, rồi khẽ cười, che giấu đi tâm trạng thật của mình:"Không sao... chỉ là em thấy hơi đói."

Hắn nghe vậy liền gật đầu, lập tức lấy điện thoại gọi người chuẩn bị cháo.

Giọng hắn lạnh lùng, ngắn gọn, nhưng lại thấp thoáng sự sốt ruột trong đó.

Chỉ ít phút sau, bát cháo nóng hổi được mang đến.Hắn đỡ y ngồi dựa vào gối, rồi cẩn thận múc từng muỗng, thổi nhẹ cho bớt nóng trước khi đưa đến bên môi y."

Ngoan nào." – Hắn nói khẽ, ánh mắt dịu dàng vô cùng.

Y ngoan ngoãn há miệng, từng chút một nếm cháo từ tay hắn.

Cứ như thế, muỗng này nối tiếp muỗng kia, chậm rãi mà ấm áp.Y đang cố gắng gạt bỏ những bất an trong lòng, chỉ để được hưởng trọn vẹn khoảnh khắc hắn ở bên mình như thế này.

Nhưng càng cố, y lại càng không thể làm được.Y chưa từng nghĩ có một ngày, người đàn ông này lại đối xử với mình bằng tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn ấy.

Chưa từng nghĩ sẽ có lúc, chính mình lại dễ dàng chấp nhận hắn, để mặc hắn bước vào trái tim vốn đầy rẫy oán hận của mình.Y phải làm sao đây?Rõ ràng lý trí nhắc nhở phải căm ghét hắn, phải nhớ rõ mối thù sâu đậm kia.

Thế nhưng, trái tim lại đang rung động, mềm yếu trước từng hành động dịu dàng của hắn.

Chỉ một muỗng cháo được bón, một ánh mắt lo lắng nhìn mình, cũng đủ khiến lớp phòng bị trong lòng y lung lay.Y cắn chặt môi, tự hỏi: nếu cứ tiếp tục như thế này... liệu có ngày nào đó y quên mất lý do để hận hắn, rồi cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn không?Một nỗi day dứt cuộn trào trong ngực, ngọt ngào hòa lẫn cùng đắng cay, khiến y chẳng thể nào thở nổi.Hắn thấy vậy thì lo lắng, giọng trầm khàn hẳn đi:"Bà xã... em sao vậy?

Em mệt à?"

Y thở nặng nề, hơi quay mặt đi tránh ánh mắt hắn:"Em... không ăn nữa đâu..."

Hắn lập tức đặt bát cháo xuống bàn, đôi mày chau chặt lại.

Bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve lưng y, giọng nói xen lẫn căng thẳng và cưng chiều:"Bà xã mệt nhiều không?

Hay là anh đưa em đi bệnh viện nhé?"

Y khẽ lắc đầu, nhắm mắt tránh đi sự lo lắng kia:"Không cần đâu... em muốn uống nước..."

Chỉ một câu nói, hắn lập tức đứng dậy, nhanh chóng rót một cốc nước ấm.

Từng động tác cẩn thận, như thể sợ làm y khó chịu.

Hắn bón cho y từng ngụm nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống giường.Y khép mi, hơi thở dần ổn định trở lại.

Hắn ngồi ngay bên cạnh, bàn tay thô ráp nắm lấy tay y, vuốt ve từng ngón tay nhỏ bé.

Tay còn lại khẽ đặt lên bụng y, xoa xoa như trấn an cả hai mẹ con.Không một lời nào thoát ra khỏi môi hắn, nhưng trong ánh mắt lại dày đặc lo lắng và yêu thương.Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng việc mang thai lại khiến y vất vả đến thế.

Trong lòng thoáng nhói lên, hối hận tràn ngập.

Nếu có thể, hắn tình nguyện gánh thay tất cả mệt nhọc này.

Nếu biết trước, hắn đã cẩn trọng hơn...

Con có thể không cần, nhưng y tuyệt đối không được khổ.Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán y.

Một lời thầm thì vang lên trong tâm trí:
"Bà xã... anh xin lỗi..."

Y lúc này đã dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn, gương mặt nhỏ nhắn trở nên an tĩnh vô cùng.

Dáng vẻ ngoan ngoãn ấy khiến trái tim hắn càng mềm nhũn, yêu thương trào dâng mãnh liệt hơn bao giờ hết.Hắn ngồi lặng yên, ánh mắt không rời khỏi y một giây.

Ngón tay thô ráp khẽ vén sợi tóc rũ trước trán, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên má y.Giọng hắn trầm thấp, như sợ làm phiền giấc ngủ của y, thì thầm đầy tình cảm:
"Bà xã... ngủ ngon."

Nói rồi, hắn siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của y, kiên nhẫn ngồi bên cạnh, chẳng màng thời gian trôi qua.Sau khi chắc chắn y đã ngủ say, hắn cũng không rời khỏi phòng như thường lệ.

Thay vì đến thư phòng, hắn cho người mang tài liệu và laptop vào, ngồi ngay trong phòng xử lý công việc.Ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím, ánh mắt sắc bén đọc từng bản báo cáo, ký duyệt từng hợp đồng... nhưng giữa những khoảng dừng ngắn ngủi, hắn lại vô thức ngẩng đầu nhìn sang giường.Người con gái nhỏ nhắn nằm yên bình trong chăn, gương mặt tĩnh lặng tựa thiên thần.

Mỗi lần nhìn, trái tim hắn như dịu lại, bao mệt mỏi và áp lực tan biến.Dù bận rộn đến đâu, hắn vẫn không quên thi thoảng đứng dậy điều chỉnh chăn cho y, nhẹ nhàng áp tay lên bụng nhỏ như để trấn an cả mẹ lẫn con.Trong ánh đèn bàn vàng nhạt, hình ảnh hắn — một ông trùm lạnh lùng trên thương trường — nay lại cẩn trọng, dịu dàng đến mức lạ thường.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 58


Sáng hôm sau, y tỉnh dậy trong trạng thái thoải mái lạ thường, có lẽ vì đã được một giấc ngủ sâu và yên bình sau nhiều ngày mệt mỏi.Thế nhưng, ngay khi xoay người sang bên cạnh, sự thoải mái ấy lập tức biến mất.

Khoảng giường vốn ấm áp giờ đã trống không, lạnh lẽo.

Dấu vết còn lại chỉ là lớp chăn được gấp gọn gàng và hơi ấm mờ nhạt, như minh chứng rằng hắn đã rời đi từ rất sớm.Ngực y chợt nhói lên một cách khó hiểu.

Cái cảm giác hụt hẫng ấy giống như bị bỏ lại giữa căn phòng rộng lớn, y bất giác siết chặt bàn tay mình.Một thoáng lặng yên, y cắn môi khẽ thì thầm trong lòng:
"Min Yoongi... anh lại đi đâu mất rồi?"

Y với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, ánh mắt thoáng mong chờ.

Nhưng màn hình sáng lên lại hoàn toàn trống rỗng, chẳng có lấy một tin nhắn nào từ hắn.Khóe môi y mím lại, trong lòng chợt dấy lên một chút dỗi hờn khó gọi thành tên.

Y đặt điện thoại xuống, khẽ hừ một tiếng như muốn trách móc người kia.Bước xuống giường, Y thong thả đi vệ sinh cá nhân.

Trong gương, gương mặt trắng trẻo hiện ra, ánh mắt vẫn còn vương chút hờn dỗi nhưng lại xen lẫn vẻ dịu dàng mềm mại.Jimin chuẩn bị gọn gàng rồi mở cửa đi xuống lầu.

Căn nhà buổi sáng tĩnh lặng, ánh nắng len qua những ô cửa kính, rọi xuống nền nhà sáng bóng.

Y thoáng ngạc nhiên khi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở sofa, trên tay cầm tách trà tỏa khói nhẹ.Seokjin nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên.

Thấy y, cô mỉm cười dịu dàng:"Jimin, em dậy rồi hả?"

Jimin khẽ gật, cũng mỉm cười đáp:"Dạ."

Seokjin đặt ly trà xuống bàn, giọng ôn nhu:"Hôm nay Yoongi phải sang thành phố khác giải quyết công việc nên mới nhờ chị qua đây để chăm sóc em."

Jimin khựng lại, trái tim như bị chạm đến một nhịp.

Cảm giác giận dỗi lập tức tan biến, thay vào đó là một luồng ấm áp len lỏi.

Hắn bận rộn đến thế, vậy mà vẫn không quên sắp xếp chu toàn cho mình.Jimin khẽ mỉm cười, nhưng khóe mắt lại ánh lên chút ươn ướt.

Y ngồi xuống đối diện với Seokjin, cố giấu đi cảm giác xao động trong lòng.Seokjin ân cần rót thêm trà cho y, giọng nhẹ nhàng như một người chị gái:"Em dạo này thế nào rồi?

Có chỗ nào khó chịu thì phải nói, đừng giấu trong lòng."

Jimin khẽ lắc đầu:"Em ổn mà chị.

Chỉ là...

đôi khi thấy mình thật phiền phức, đi đâu cũng cần có người chăm sóc."

Seokjin mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy bao dung:"Ngốc à, đó không phải là phiền phức, mà là vì em đang mang trong mình một sinh mệnh quý giá.

Yoongi lo lắng cho em cũng là lẽ thường thôi."

Trái tim Jimin thoáng run rẩy.

Y cúi đầu, ngón tay khẽ siết vào vạt áo.

Được nuông chiều như vậy, được đặt trong vòng tay yêu thương của hắn, vốn là điều y chưa từng dám nghĩ đến.

Nhưng cũng chính điều ấy khiến y thêm khổ tâm—bởi giữa họ, chẳng phải chỉ có tình cảm đơn thuần...Jimin cố lấy lại bình tĩnh, gương mặt khẽ giãn ra, cười hỏi:"Vậy... chị và lão nhị định khi nào sinh em bé?"

Seokjin bật cười dịu dàng, trong ánh mắt ngập tràn sự mong chờ:"Chị thoải mái lâu rồi, chỉ chờ nó đến thôi."

Jimin gật đầu, nụ cười chân thành hiện rõ nơi khóe môi:"Em chúc chị sớm đón được thiên thần nhỏ, và mãi hạnh phúc cùng lão nhị."

Nghe vậy, Seokjin xúc động siết nhẹ bàn tay Jimin, giọng nói đằm thắm:"Cảm ơn em, Jimin.

Cả em nữa... phải giữ tinh thần thoải mái, ăn uống điều độ.

Chỉ khi em vui thì con mới cảm nhận được tình yêu trọn vẹn."

Jimin hơi khựng lại, hàng mi khẽ rung.

Câu nói đơn giản ấy lại khiến lòng cô nghẹn ngào, vừa ấm áp... vừa day dứt khó tả.Ngày hôm ấy, Jimin không còn cảm thấy nặng nề như những hôm trước.

Nhờ có Seokjin ở bên, cô ăn uống khá ngon miệng, không còn kén chọn quá nhiều.

Hai người cùng nhau ngồi trong phòng khách, vừa thưởng trà vừa xem qua những quyển sách về việc mang thai.

Seokjin kiên nhẫn giải thích từng chi tiết, từ chế độ ăn uống cho đến cách chăm sóc tinh thần, còn Jimin thì chăm chú lắng nghe, đôi khi lại khẽ gật đầu hay mỉm cười khi nghe được điều gì đó mới mẻ.Cả buổi chiều trôi qua trong bầu không khí ấm áp.

Seokjin còn dặn dò cẩn thận những món ăn phù hợp, thậm chí ghi chú lại để đầu bếp có thể nấu đúng khẩu phần cho Jimin.Đến khi bữa tối kết thúc, Namjoon mới đến để đón vợ về.

Hai vợ chồng chào tạm biệt Jimin, không quên dặn dò cô nghỉ ngơi đầy đủ.Jimin trở về phòng mình, bước chân chậm rãi, trong lòng vẫn còn vương lại một chút ấm áp từ sự quan tâm dịu dàng ban ngày.

Nhưng khi cánh cửa phòng khép lại, nỗi cô đơn lại âm thầm len lỏi, khiến không gian yên ắng bỗng trở nên dài lê thê hơn bao giờ hết.Jimin nằm trên chiếc giường rộng lớn, ánh đèn ngủ hắt xuống vàng nhạt, khẽ thở dài.

Trong lòng không ngừng vang lên một câu hỏi lặp đi lặp lại:"Yoongi... khi nào anh mới về...?"

Cô biết rõ hắn bận rộn với công việc, biết hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh.

Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc hắn đang ở một nơi nào đó xa xôi, còn mình thì đơn độc trong căn phòng này... trái tim lại chùng xuống, nặng trĩu.Jimin cố trấn an bản thân, nhắm chặt mắt lại, lăn qua lăn lại trên giường.

Nhưng càng muốn ngủ thì đầu óc càng tỉnh táo.

Thời gian trôi đi từng chút một, kim đồng hồ len lén nhích về phía đêm khuya.Cô trở mình thêm lần nữa, ánh mắt vô thức hướng về phía cửa phòng, như chờ mong bóng dáng quen thuộc sẽ bất ngờ xuất hiện."

Mình là đang đợi anh ấy về sao?" – Jimin khẽ cắn môi, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác khó gọi tên.Càng lúc càng muộn, cô vẫn không tài nào chợp mắt được.

Trong tim dường như đã có lời giải đáp: đúng vậy... tất cả chỉ vì cô đang mong ngóng Min Yoongi trở về.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 59


Jimin khó chịu đến mức không thể nằm yên nữa, cuối cùng bật dậy, bước xuống giường.

Cô đi đến bàn, rót cho mình một cốc nước rồi chậm rãi uống từng ngụm, mong rằng có thể xoa dịu cảm giác nặng nề trong lòng.Nước mát trôi xuống cổ họng, nhưng ngực thì vẫn nóng ran khó tả.Jimin ngồi xuống mép giường, hai tay siết chặt ly nước, ngón tay run run, mắt vô thức nhìn vào khoảng không trước mặt.

Trong lòng vừa nhớ, vừa giận, lại vừa khó chịu đến bực bội.Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng khẽ mở ra, tiếng bản lề vang lên trong đêm yên tĩnh khiến Jimin thoáng giật mình.Yoongi bước vào, dáng người cao lớn phủ bóng dưới ánh đèn vàng.

Vừa ngẩng lên, ánh mắt hắn lập tức dừng lại ở dáng người nhỏ bé đang ngồi nơi mép giường, ôm ly nước trong tay.

Khoảnh khắc ấy, hắn sững lại, đôi mắt tối dần, thoáng lộ vẻ đau lòng.Yoongi nhanh bước đến, dừng lại trước mặt cô, giọng thấp khàn xen lẫn lo lắng:"Sao vợ chưa ngủ?"

Jimin cúi đầu, ngón tay siết chặt hơn, khẽ nói:"Em... em không ngủ được."

Yoongi thoáng nhíu mày, trong mắt lộ rõ đau lòng.

Hắn khẽ cúi xuống, giọng dịu dàng như dỗ dành:"Vợ ngoan, lên giường nằm nghỉ đi.

Anh đi tắm một chút, rồi quay lại dỗ vợ ngủ."

Y ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt còn vương chút mệt mỏi.

Cuối cùng cũng khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đặt cốc xuống bàn rồi trèo lên giường nằm, kéo chăn đến ngang bụng.Yoongi liếc nhìn dáng người nhỏ bé cuộn mình lại, trong lòng càng thêm thương xót.

Hắn lấy quần áo, nhanh chóng vào phòng tắm.

Tiếng nước vang lên một lát rồi im bặt, rất nhanh sau đó hắn đã quay trở lại, mang theo hơi ấm sạch sẽ cùng hương thơm thoang thoảng.Ánh mắt hắn lập tức tìm đến y trên giường, thấy cô vẫn còn mở mắt chờ mình thì khẽ mỉm cười, bước lại gần.Yoongi trèo lên giường, không nói không rằng mà rúc vào lòng cô.

Hắn dụi đầu vào ngực Jimin như một con mèo con tìm hơi ấm, hơi thở khẽ phả lên khiến tim y bất giác loạn nhịp.

Jimin thoáng cứng người, nhưng rồi cũng dịu lại, bàn tay nhỏ khẽ đặt lên đầu hắn, chậm rãi vuốt ve từng sợi tóc mềm.Cô khẽ hỏi, giọng nhỏ như thì thầm:"Anh có mệt không?"

Yoongi ngẩng lên nhìn, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự dịu dàng khó che giấu."

Có vợ ôm như thế này... thì anh chẳng thấy mệt chút nào."

Hắn chưa đợi y kịp phản ứng, đã khẽ nhướn người, hôn lên môi y.

Bờ môi hắn chạm vào môi cô thật khẽ, không vội vã, chỉ như đang thưởng thức hương vị dịu ngọt mà hắn đã chờ đợi cả ngày dài.Yoongi nghiêng đầu, đôi môi mơn man như dỗ dành, như muốn xua tan hết mọi nỗi bực dọc trong lòng Jimin.Trái tim cô run lên, mí mắt khẽ cụp xuống.

Hơi thở dần rối loạn, nhưng thay vì né tránh, Jimin lại để mặc bản thân chìm vào sự ôn nhu hắn mang đến.Nụ hôn kéo dài một lúc rồi hắn mới khẽ rời môi, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt của y.

Sau đó Yoongi lại dụi đầu vào lòng y, giọng trầm thấp, nhẹ như gió thoảng:

"Anh xin lỗi vợ..."

Jimin hơi ngẩn ra, hàng mi run run chớp nhẹ:

"Anh... sao lại xin lỗi em?"

Hắn khẽ thở dài, đôi mắt khép hờ, cả thân mình rúc sâu hơn vào vòng tay nhỏ bé ấy:

"Anh xin lỗi vì không thể về sớm hơn...

để vợ phải một mình, phải khó ngủ thế này."

Ngực Jimin khẽ thắt lại.

Bàn tay cô đặt trên mái tóc hắn bất giác run lên, ngón tay siết chặt hơn, trái tim rộn nhịp đến nghẹn lại.

Một thoáng lặng im, rồi giọng cô khẽ bật ra, nhỏ như thì thầm:

"Em... em không trách anh đâu... chỉ là..." – đôi mắt cụp xuống, khóe môi mím lại – "chỉ là em nhớ anh thôi."

Yoongi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô.

Trong đôi mắt hắn không còn sự sắc lạnh thường ngày, mà chỉ toàn dịu dàng, ấm áp đến mức trái tim Jimin run rẩy.

Hắn chống một tay xuống giường, thân hình cao lớn chậm rãi áp sát.

Bàn tay còn lại lướt khẽ lên gò má đang đỏ bừng, ngón tay thon dài mơn man từng đường nét mong manh, giọng nói trầm thấp mang theo tình cảm chất chứa:

"Anh cũng nhớ vợ lắm..."

Nói rồi, hắn cúi đầu, một lần nữa hôn lên môi Jimin.

Nhưng khác với nụ hôn dịu dàng ban nãy, lần này nụ hôn mang theo khát khao mãnh liệt, như muốn nuốt trọn hơi thở của cô.

Jimin bị bất ngờ, cả người khẽ run lên.

Đôi mắt vội nhắm chặt lại, hàng mi rung động dữ dội.

Bàn tay nhỏ bé đặt trên vai hắn vô thức siết chặt, như đang tìm điểm tựa giữa cơn xoáy cảm xúc.

Hơi thở của hắn nóng rực, đôi môi tham lam quấn lấy môi cô, từng động tác đều mạnh mẽ, dứt khoát.

Mọi cảm xúc kiềm nén dường như bùng nổ trong khoảnh khắc ấy.

Cơ thể cô mềm nhũn dần, trái tim loạn nhịp không cách nào kiểm soát.

Cô biết rõ lần hôn này khác biệt hoàn toàn—nó không chỉ đơn thuần là dỗ dành, mà còn là sự khởi đầu cho một đêm thân mật mà Yoongi khao khát.

Đến khi Yoongi khẽ rời môi, sợi chỉ bạc mong manh nối giữa hai người khiến tim Jimin đập loạn, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp.

Hắn không cho cô có thời gian lấy lại bình tĩnh, đôi môi nóng rực chậm rãi hạ xuống, dán lên làn da trắng ngần nơi cổ.

Từng nụ hôn ướt át lướt dọc theo đường cong mềm mại, khắc lên từng dấu vết mang tên hắn.

Đến xương quai xanh tinh tế, Yoongi khẽ mím môi, để lại một dấu đỏ mờ ám, ánh mắt sâu hun hút phủ đầy chiếm hữu.

Jimin khẽ rên nhỏ, cơ thể run lên từng nhịp, bàn tay bất giác siết chặt lấy vai hắn, trái tim vừa sợ hãi vừa ngọt ngào, như đang bị bao vây hoàn toàn bởi sự bá đạo của người đàn ông này.

Từng lớp vải mỏng nhanh chóng rơi xuống, để lộ cơ thể nhỏ bé, mềm mại như sứ trắng, khiến hơi thở Yoongi khựng lại, cả người căng cứng vì khát khao dồn nén.

Nhưng trong ánh mắt sâu thẳm ấy không chỉ có dục vọng, mà còn có sự trìu mến dịu dàng, như sợ bản thân lỡ tay làm vỡ đi báu vật mong manh trước mắt.

Hắn cúi xuống, áp môi mình lên trán y một nụ hôn thật khẽ, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé đặt lên cổ mình, như đang trấn an.

Rồi hắn chậm rãi hoà vào cô, từng cử động đều cẩn thận, kiềm chế bản năng của mình để không làm tổn thương đến cả Jimin lẫn sinh linh bé nhỏ trong bụng.

"Ưm..." – y khẽ run lên, tiếng thở yếu ớt xen lẫn chút ngại ngùng khiến Yoongi đau lòng.

Hắn vội cúi xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng, thì thầm giữa những nụ hôn:
"Vợ ngoan..."

Mỗi nhịp hòa quyện đều ôn nhu, thong thả, mang theo tình yêu và sự bao bọc.

Bàn tay hắn vuốt ve lưng y, từng cái chạm đều như đang dỗ dành, che chở.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp hòa cùng nhịp tim cuồng loạn.

Hai thân thể quấn chặt lấy nhau, nóng bỏng mà dịu dàng, như thể chẳng còn khoảng cách nào tồn tại giữa cả hai.

Đêm nay, Jimin hoàn toàn để mặc bản thân chìm trong vòng tay bá đạo nhưng đầy yêu thương của Yoongi, mặc hắn ôm ấp, nâng niu, cưng chiều đến tận cùng.
 
Back
Top