Ngôn Tình Tình Yêu Không Hẹn Trước

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczPKh5aIqpqtwi0sFNIjmzIiMUBi9MBqR-qVXd0YPVhsSJ-bg0UWUMyVh1PsL1K-rdCgTO1K2bDzdMArAvcFWMA9LQ4XV8vV2l5ORJQZMj6owFXNOjWpklx2fz4CW8IW06rr7PP4zEEyfHTakKGPwUxG=w215-h322-s-no-gm

Tình Yêu Không Hẹn Trước
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Ngược, Khác, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Con trai tôi lái chiếc xe đồ chơi chạy loạn khắp nơi, vô tình cào xước một chiếc Maybach.

Từ trên xe bước xuống một người, không ngờ lại là bạn trai cũ của tôi.

“Thói quen cứ hễ không vui là trút giận lên xe, y chang em đấy.”

“Anh còn nói tôi? Kỹ thuật lái xe tệ như vậy, rõ ràng là cùng khuôn đúc ra với anh rồi!”

Lời vừa thốt ra, vẻ lạnh lùng trên mặt anh ấy lập tức tan biến.

Tôi cũng c/h/ế/t lặng tại chỗ.

Bây giờ rút lại lời, còn kịp không đây?​
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 1


Con trai tôi lái chiếc xe đồ chơi chạy loạn khắp nơi, vô tình cào xước một chiếc Maybach.

Từ trên xe bước xuống một người, không ngờ lại là bạn trai cũ của tôi.

“Thói quen cứ hễ không vui là trút giận lên xe, y chang em đấy.”

“Anh còn nói tôi? Kỹ thuật lái xe tệ như vậy, rõ ràng là cùng khuôn đúc ra với anh rồi!”

Lời vừa thốt ra, vẻ lạnh lùng trên mặt anh ấy lập tức tan biến.

Tôi cũng c/h/ế/t lặng tại chỗ.

Bây giờ rút lại lời, còn kịp không đây?

1.

Vừa nãy tôi còn ngồi ở ghế phụ chiếc xe đồ chơi của con trai năm tuổi, đắc ý không thôi.

Giờ nhìn những vết xước trên chiếc Maybach trước mặt, chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc.

Chiếc xe đồ chơi này của tôi thì làm gì mà mua nổi bảo hiểm.

Lương tháng của tôi chỉ có 5 ngàn, có bán cả thân cũng không đủ đền.

“Mẹ ơi……”

Đứa con ngoan của tôi cũng biết mình gây họa rồi, bàn tay nhỏ xíu níu lấy vạt áo tôi bắt đầu khẽ run lên.

Tôi vội cúi xuống, nghẹn ngào trấn an: “Không sao đâu, chỉ… chỉ là chuyện nhỏ, mẹ giải quyết được.”

Lời vừa dứt, một người đàn ông từ trên xe bước xuống.

Bộ vest cao cấp càng tôn lên dáng người cao ráo, mạnh mẽ của anh ta.

Dù đang đứng ngược sáng, không nhìn rõ mặt, nhưng khí chất áp đảo ấy vẫn khiến tôi khó thở.

Ngay lúc tôi chuẩn bị ôm con khóc một trận, mong kiếm chút thương hại…

Giọng nam trầm thấp, lạnh lùng nhưng dễ nghe vang lên.

“Đền tiền đi.”

Ba chữ ấy khiến trái tim tôi lạnh buốt từ trong ra ngoài.

Càng tệ hơn nữa là…

Giọng nói này, sao mà nghe giống hệt bạn trai cũ tôi – Giang Hiên – người bị tôi đá năm năm trước vậy?

Chẳng lẽ…

Dù đầu óc chưa kịp phản ứng, cơ thể tôi đã theo bản năng ôm chặt con trai, lấy tay che mặt thằng bé lại.

2.

Lần này tôi thật sự sợ rồi.

Nếu để anh ta phát hiện ra, e là nửa đời sau của tôi chỉ có thể sống kiếp nô lệ trả nợ cho anh ta.

Tôi giả vờ vô tình vuốt tóc, cố che đi hơn nửa khuôn mặt.

“Vị… vị tiên sinh này, xin hỏi tôi cần bồi thường bao nhiêu tiền?”

Tôi thề, tôi đã cố gắng thay đổi giọng đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.

Theo như tôi biết, Giang Hiên không thiếu chút tiền này, chắc sẽ không làm khó tôi quá.

Nhưng không ngờ, từ miệng anh ta lại lạnh nhạt thốt ra một câu đủ để đóng băng người khác:

“Không nhiều, 300 ngàn.”

Tôi lập tức câm nín: ?

Không phải chứ, chỉ là bị trầy một góc nhỏ, mà anh đòi tôi 300 ngàn?

Anh đang chèn ép tôi đấy à!

Tôi không nhịn được nữa, đứng phắt dậy khỏi chiếc xe đồ chơi.

“300 ngàn, sao anh không đi cướp luôn đi!”

Giang Hiên từ tốn quay sang nhìn khuôn mặt đã lộ ra của tôi, không hề tỏ ra ngạc nhiên.

“Sao thế, không diễn nữa à?”

Nghe câu này xong, tôi như xì hết hơi, xẹp xuống liền.

Được rồi, dù mẹ tôi không nhận ra, nhưng anh ta thì nhận ra.

Tôi chột dạ tránh ánh mắt anh: “Ai… ai diễn chứ, chỉ là cổ họng tôi vừa nãy hơi khó chịu thôi.”

Khi phát hiện ánh mắt anh dừng lại nơi thằng con trong lòng tôi, tôi vô thức ôm nó chặt hơn.

Tuy tôi vẫn luôn cố phủ nhận điều này.

Nhưng thằng bé nhà tôi đúng thật là giống hệt Giang Hiên như cùng một khuôn đúc ra vậy.

Ai bảo năm đó tôi và anh ta chia tay xong, mới phát hiện trong bụng đã có thêm một mạng người.

“Đây là con em?”

Để tránh cho Giang Hiên suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng phủ nhận theo bản năng: “Không phải, là con của người họ hàng tôi.”

Thế nhưng lời vừa dứt, thằng nhóc đã ló khuôn mặt đỏ ửng từ lòng tôi ra ngoài.

“Mẹ ơi, chẳng phải mẹ dạy con là nói dối lừa người ta là không đúng sao?”

Tôi: ………… Rất tốt.

Xem ra cha con hai người không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà ngay cả cách khiến tôi không còn đường lui cũng y hệt nhau.
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 2


3.

Tôi đang vắt óc nghĩ cách để qua mặt cho êm chuyện.

Giang Hiên thì nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nhả ra hai chữ:

“Bao nhiêu tuổi?”

Tôi vừa định nói là bốn tuổi, không ngờ thằng con ngoan như học sinh giỏi trả lời câu hỏi của thầy giáo, giơ tay lên nói:

“Chú ơi, con đã năm tuổi rồi ạ.”

Tôi: ………

Tôi ho khẽ một tiếng đầy gượng gạo, cố lảng sang chuyện khác.

“Khụ, chúng ta nói về chuyện bồi thường thì hơn…”

Nhưng Giang Hiên lập tức cắt ngang lời tôi.

“Năm tuổi? Hình như năm năm trước chính là lúc em chia tay tôi thì phải.”

“Bạch Lộ, xem ra tôi đã đánh giá em quá thấp rồi đấy!”

……

Tôi muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra nổi một lời.

Giang Hiên tức giận cũng là điều dễ hiểu.

Năm đó chuyện giữa tôi và anh ta lan truyền ầm ĩ khắp trường.

Có người nói tôi bám được đại gia nên mới đá Giang Hiên.

Cũng có người bảo tôi đi lấy chồng chưa cưới.

Nhưng lời đồn phổ biến nhất vẫn là: tôi là kẻ trăng hoa, chơi chán rồi thì vứt bỏ Giang Hiên không thương tiếc.

Tóm lại, bất kể là lời đồn nào, thì Giang Hiên đều là người bị tổn thương.

Giờ gặp lại sau bao năm, bên cạnh tôi lại có thêm một đứa con trai.

Quan trọng là… tuổi của thằng bé lại trùng khớp với thời gian tôi và anh ta chia tay.

Giờ thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng không rửa sạch được.

Thế nên tôi chỉ còn cách cố kéo chủ đề về lại.

“30 vạn thì hơi nhiều, tôi không thể xoay được từng đó tiền trong một lúc, có thể giảm chút được không…”

30 vạn… tôi thật sự không biết mình phải vẽ bao nhiêu bức tranh mới đủ gom lại được ngần ấy.

Giang Hiên cười lạnh: “Không được, 30 vạn, một xu cũng không bớt.”

……

4.

Giang Hiên vẫn tuyệt tình như ngày nào.

Năm xưa lúc tôi theo đuổi anh ấy, đã tỏ tình không biết bao nhiêu lần, vậy mà tên khốn này luôn có thể lạnh mặt từ chối, không hề chớp mắt.

Anh ta tiếp tục đưa ra lý do: “Đây là xe mới của tôi, vừa mới lăn bánh.”

“Hơn nữa tôi đậu xe đúng chỗ, là các người đâm vào.”

Vài câu đó khiến môi tôi run rẩy, lắp bắp hỏi: “Vậy… vậy xe này anh có mua bảo hiểm chưa?”

“Chưa kịp mua.”

Thật là… không chừa cho tôi chút đường sống nào hết.

Nhưng tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Chỉ là vài vết xước thôi mà, còn chưa bằng một phần mười cái lần tôi cào năm xưa…”

“Đúng vậy, không hổ là con em, cái kiểu trút giận lên xe này giống em như đúc.”

Một câu đó khiến tôi càng thêm chột dạ.

Năm đó có lần tôi với anh ta cãi nhau, tức quá tôi lái chiếc BMW của anh ra ngoài, kết quả trên đường xảy ra va quẹt, gần nửa lớp sơn xe bị cạo sạch.

Tôi sợ quá, trốn luôn trong chiếc xe bị móp méo, không dám lên tiếng.

Cuối cùng chính Giang Hiên tìm được tôi, anh áp trán mình vào trán tôi, dịu giọng dỗ dành:

“Đừng trút giận lên xe nữa, được không?”

Lần nữa đối mặt với gương mặt lạnh lùng tuấn tú ấy, đầu óc tôi như bị quay cuồng, lỡ miệng buông ra mấy lời linh tinh.

“Anh còn nói tôi? Cái kỹ thuật lái xe tệ như vậy, rõ ràng là từ cùng một khuôn ra với anh!”

Vừa nói xong, vẻ lạnh lẽo trên mặt anh ta lập tức tan biến một nửa.

A a a a, tôi rốt cuộc đang nói cái gì vậy!

Đúng là tự tay bê đá đập chân mình!

“Tôi… tôi không có ý đó, ý tôi là kỹ thuật lái xe của anh… dở như con trai năm tuổi của tôi vậy…”

Vừa dứt lời, tôi chỉ muốn có cái lỗ nào đó để chui xuống.

Bởi vì đối diện tôi, Giang Hiên không chút biểu cảm mở điện thoại, ấn ba con số đơn giản.

“A lô, cảnh sát phải không, tôi muốn báo án…”
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 3


5.

Sau khi tôi khóc lóc cầu xin đến mức sắp rơi nước mắt thật sự, cuối cùng Giang Hiên cũng chịu cúp điện thoại.

Anh ta còn hạ giá từ 30 vạn xuống còn 15 vạn.

Tuy giảm một nửa, nhưng 15 vạn tôi cũng không thể xoay nổi.

Thấy bộ dạng đau khổ của tôi, Giang Hiên nhàn nhạt nói:

“Chỉ là 15 vạn thôi mà, kêu gã đại gia mà em bám lấy trả giùm đi.”

Tôi suýt nữa bị câu nói bất ngờ này làm nghẹn c/h/ế/t, nhưng vì không muốn lộ sơ hở, tôi chỉ đành nghiến răng đồng ý:

“Chỉ là 15 vạn thôi mà, tôi trả! Nhưng… nhưng có thể trả góp không…”

Thấy khí thế của tôi yếu xìu, Giang Hiên mở điện thoại, giơ ra mã QR:

“Có thể trả góp, nhưng phải kết bạn trước, không thì em lại trốn mất.”

Tôi chưa kịp để ý anh ta nói gì, vì ánh mắt tôi lúc này đã dán chặt vào hình đại diện trên mã QR.

Đó là một tấm ảnh đôi hết sức bình thường… nhưng chính là ảnh đại diện của chúng tôi năm năm trước.

Tôi đã hủy tài khoản WeChat năm đó từ lâu rồi.

Vậy mà anh vẫn chưa đổi ảnh đại diện…

Có lẽ đoán được tôi đang nghĩ gì, Giang Hiên thản nhiên giải thích:

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ lười đổi thôi.”

Tôi nghĩ nghĩ, quyết định tin lời anh.

Đó đúng là phong cách của Giang Hiên.

Ảnh đại diện QQ của anh ta, bao năm cũng chẳng hề thay đổi.

Vậy nên giữ nguyên ảnh WeChat cũng không có gì lạ.

Tự an ủi một hồi, sau khi kết bạn xong, tôi định ngồi xe đồ chơi về nhà.

Nhưng xe còn chưa khởi động, Giang Hiên đã đưa chân đạp lên đầu xe, cúi người nhìn xuống chúng tôi.

“Đã lỗ 15 vạn rồi mà em còn muốn lái cái này về à?”

Chưa kịp mở miệng, đứa con trai tốt của tôi đã tức giận phản bác trước:

“Mẹ rõ ràng nói con lái xe là giỏi nhất mà!”

Giang Hiên không thèm đáp, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn tôi.

Cuối cùng, sau một phút căng thẳng, tôi vẫn đầu hàng, ôm con bước xuống xe.

“Ngoan nào, chúng ta đi bộ về nhà…”

Dù sao nhà cũng không xa lắm, coi như tập thể dục vậy.

Giang Hiên lại mở miệng:

“Thế em định đẩy xe về à?”

Tôi tưởng tượng cảnh đó một chút… có vẻ rất mỏi lưng…

Chưa kịp nói gì, Giang Hiên đã cúi xuống nhấc bổng chiếc xe đồ chơi lên bằng một tay.

“Xe này hơi to, cốp xe em nhét không vừa, đừng phí sức.”

Sau đó, ngay trước ánh mắt ngơ ngác của tôi, anh ném luôn chiếc xe đồ chơi bụi bặm vào băng ghế sau sạch bong không một hạt bụi của mình.

Giang Hiên lạnh nhạt nói:

“Lên xe đi, đừng lắm lời.”

Tôi run rẩy ôm đứa nhỏ đã đeo khẩu trang cẩn thận, ngồi lên ghế phụ.

Mỗi lần nhìn vào gương chiếu hậu, thấy bánh xe để lại vệt bẩn trên ghế, tôi lại rùng mình một cái.

Cái ghế này chắc không bắt tôi đền nữa chứ?

Đang mải lo nghĩ, điện thoại của Giang Hiên vang lên.

Tôi không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng giọng anh vẫn lạnh lùng như trước:

“A lô… không kịp thì thôi, dời chuyến bay sang ngày mai đi.”

“Nhân tiện báo với họ, dời cuộc họp sang ngày mai.”

Chờ anh cúp máy, tôi hơi lo lắng nói:

“Giang Hiên, anh có chuyến bay à? Hay là để tôi xuống đi, có khi giờ đi còn kịp đấy.”

“Không sao, chuyện nhỏ thôi…”

Anh ngừng một lúc, rồi nói tiếp:

“Việc quan trọng bây giờ là sửa xe.”

Tôi: ………

Tốt lắm, đúng là bệnh sạch sẽ và rối loạn cưỡng chế kinh niên.

Không bao lâu sau, đứa con yêu của tôi ngủ say trong lòng.

Đến lúc xuống xe tôi mới cảm nhận rõ cái “quả tạ” hơn 20 ký này nặng cỡ nào, nhúc nhích một chút cũng khó.

Tuyệt vọng hơn là… tôi sống tầng 6, mà tòa nhà thì lại không có thang máy.

Giang Hiên xuống xe trước, sau đó bế con trai tôi từ trong lòng tôi đi luôn.

“Em không bế nổi thì để cha nó xuống đón hai mẹ con đi.”

Tôi cúi đầu im lặng.

Cha đứa nhỏ đang bế nó đây này, tôi còn có thể bịa thêm một người nữa chắc?

Rõ ràng sự im lặng của tôi khiến Giang Hiên hiểu nhầm.

“Sao? Người mà năm xưa em thà phản bội tôi để theo, giờ không dám gặp à?”

Tôi nhất thời bốc đồng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

“Thằng bé này… không có cha!”

6.

Lông mày đang nhíu chặt của Giang Hiên từ từ giãn ra.

Từ đôi môi mỏng sắc lạnh, anh thốt ra một câu đầy chắc chắn:

“Em ly hôn rồi.”

“Không phải ly hôn, là goá chồng!”

Một lúc lâu sau, anh mới thản nhiên buông một câu:

“Vậy thì chúc mừng em.”

Nói rồi, anh bế con trai tôi lên, xoay người bước lên lầu.

Để lại tôi đứng tại chỗ, đầu óc toàn dấu chấm hỏi: “???”

……

Giang Hiên cũng không nán lại lâu.

Sau khi đặt thằng bé và chiếc xe đồ chơi trước cửa nhà tôi, anh liền quay người rời đi.

Tôi nằm vật ra giường, cố tiêu hóa hết những chuyện xảy ra hôm nay.

Gia đình Giang Hiên vốn dĩ đã có điều kiện từ trước.

Giờ nhìn hàng hiệu, xe sang, khí chất kiêu ngạo, tất cả đều chứng minh rằng anh đã khác xưa.

Rõ ràng, sau năm năm, anh đã thực hiện được ước mơ thuở nào — trở thành một người trẻ tuổi thành đạt, danh tiếng sáng rỡ.

Còn tôi…

Chỉ là một người bình thường đến mức 15 vạn cũng không thể xoay nổi.

Dù tôi có cắn răng thì cũng có thể trả hết, nhưng đó là số tiền tôi để dành cho con đi học.

Nếu dốc hết để trả nợ, tôi sẽ không còn gì trong tay nữa.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải tìm đến nhỏ bạn thân của mình nhờ giúp đỡ.
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 4


7.

Sau khi 20.000 chuyển khoản được báo đến tài khoản, giọng nói lo lắng đến đau đầu của nhỏ bạn thân cũng lập tức vang lên:

“Cậu lại cần tiền nữa à? Chẳng phải cậu đã trả hết nợ rồi sao? Đừng nói với tớ là mấy kẻ đó lại lật lọng, tìm tới tận cửa nữa nhé.”

Tôi cười trấn an:

“Không có đâu, tớ trả hết từ lâu rồi, lần này không liên quan đến bọn họ.”

Nói đến đây, tôi không kìm được mà xót xa xoa nhẹ đầu thằng bé bên cạnh.

Vì để trốn nợ, mấy năm qua tôi đã dắt con lang bạt qua không biết bao nhiêu thành phố.

Thật sự đã thiệt thòi cho con rồi.

“Nguyệt Nguyệt, hôm nay tớ gặp lại Giang Hiên.”

“Tớ không cẩn thận cào xước xe của anh ấy, giờ phải bồi thường 15 vạn.”

Nói xong, tôi liền đưa điện thoại ra xa một chút.

Quả nhiên, giọng Nguyệt Nguyệt lập tức bùng nổ qua điện thoại:

“Cái gì cơ!!??”

“Cậu nói cậu gặp lại Giang Hiên? Còn phải bồi thường tiền cho anh ta!!!”

Đợi đến khi cô ấy gào mệt rồi, tôi mới thở dài kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay một cách đầy bất lực.

Không ngờ, sau khi nghe xong, giọng Nguyệt Nguyệt lại bình tĩnh hẳn:

“Cậu có biết bây giờ Giang Hiên là người thế nào không? Đó là nhân vật m/á/u mặt, nổi bật, thuộc dạng trẻ tuổi thành đạt mà ai cũng phải ngưỡng mộ.”

“Người như anh ta lại thiếu 15 vạn à? Rõ ràng là mượn cớ để tiếp cận cậu đó…”

Tôi ngẩn người một lúc, vội vàng phản bác:

“Không thể nào.”

“Năm đó tớ đã thẳng tay đá anh ta trước mặt cả trường, anh ta chắc phải hận tớ đến tận xương rồi.”

Nguyệt Nguyệt: “Vậy cậu cứ báo cảnh sát đi, nói anh ta tống tiền cậu là xong.”

Tôi liếc nhìn đứa con trai ngồi bên cạnh, ngây thơ chưa hiểu gì, không khỏi thở dài.

Báo cảnh sát thì dễ.

Nhưng tôi không muốn con mình tiếp xúc quá nhiều với Giang Hiên.

Ánh mắt Giang Hiên sắc bén như dao, nếu trong lúc còn mang hận mà phát hiện ra điều gì…

Tôi biết phải làm sao đây?

8.

Tối hôm đó, tôi chuyển cho Giang Hiên 2 vạn.

Điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng thông báo, nhưng không phải thông báo đã nhận tiền.

Không những không nhận, anh còn gửi lại cho tôi một dấu hỏi chấm.

Tôi nhắn lại: “Sao vậy?”

Giang Hiên: “Bạn cùng phòng đại học của em sắp cưới, em có đi không?”

Hả??

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã thay hết toàn bộ phương thức liên lạc, với bạn cùng phòng hồi đó cũng đã mất liên lạc từ lâu.

Sao anh ta lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?

Khi tôi còn đang thắc mắc, một yêu cầu kết bạn mới bật lên trên điện thoại.

Là Tiểu Khê – bạn cùng phòng thân nhất của tôi hồi đại học.

Vừa mới đồng ý kết bạn, tin nhắn từ cô ấy đã tràn về như lũ:

“Bạch Lộ! Cuối cùng tớ cũng tìm được cậu rồi!”

“Chừng ấy năm nay cậu trốn đi đâu thế hả?”

“Không nói nhiều nữa, ngày kia là lễ cưới của tớ! Ban đầu định để cậu làm phù dâu, nhưng cậu mất tích mãi, giờ có hơi gấp rồi, nhưng nhất định cậu phải đến nhé!”

Tôi ngần ngừ một lúc, rồi trả lời: “Được.”

Cùng lúc đó, Giang Hiên cũng hoàn lại 2 vạn tôi vừa chuyển.

Anh nhắn: “Ngày mai tôi phải đi công tác. Một vạn xem như tiền mừng cưới, trừ vào khoản nợ của em.”

Tôi sững người.

Giang Hiên và Tiểu Khê… rõ ràng chẳng có chút giao tình nào.

Vậy mà ra tay là chuyển hẳn 1 vạn!?!?

Nhưng mà…

Nếu ngày mai anh ta đi công tác thật…

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy thì tôi không cần lo sẽ đụng mặt anh ta trong lễ cưới nữa rồi.
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 5


9.

Ngày cưới, tôi gửi thằng bé cho Nguyệt Nguyệt trông giúp.

Trang điểm đơn giản một chút, tôi liền lên đường đến khách sạn.

Từ xa đã thấy Tiểu Khê cùng chồng đang đứng trước cửa đón khách.

Rất nhanh, Tiểu Khê kích động nhấc váy chạy tới, mắt hoe đỏ gọi tên tôi.

Không ít bạn học cũ xung quanh cũng nghe thấy, liền túa lại vây quanh.

Mỗi người một câu, hỏi han tôi đủ chuyện.

Đúng lúc ấy, một giọng the thé vang lên:

“Bạch Lộ, cậu mà cũng đến à? Tốt nghiệp xong chẳng phải cậu bốc hơi khỏi nhân gian rồi sao?”

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua.

Trông có vẻ quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi là ai.

Tôi dứt khoát không trả lời, chỉ lấy phong bì từ trong túi ra.

“Tiểu Khê, đây là lễ mừng cưới 10.000 mà Giang Hiên nhờ mình gửi cho cậu…”

Vừa dứt lời, đám đông lập tức xôn xao.

“Gì vậy trời? Cậu và Giang Hiên quay lại với nhau rồi à?”

“Không thể nào? Hồi đó cậu đối xử với Giang Hiên kiểu đó mà còn có thể tái hợp, vậy đúng là chân ái luôn rồi!”

Ai nấy đều vểnh tai chờ tôi trả lời.

Ngay cả Tiểu Khê cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong chờ.

Năm đó tôi theo đuổi Giang Hiên, công khai và mãnh liệt.

Yêu được “học thần” như anh, tụi tôi từng là cặp đôi nổi bật và được ngưỡng mộ nhất.

Ai cũng nghĩ cuối cùng chúng tôi sẽ cưới nhau.

Thế nhưng cuộc chia tay sau đó lại chấn động không kém.

Tôi im lặng vài giây, rồi lấy thêm 2.000 nữa từ trong túi ra.

“Bọn mình không quay lại. Tôi chỉ tiện tay mang giúp thôi.”

“Còn đây là tiền mừng của tôi.”

Mọi người đều sững sờ.

Lúc này, giọng the thé kia lại vang lên lần nữa:

“Tôi biết mà!”

“Năm đó cậu cặp được với Giang Hiên chẳng phải vì mấy đồng tiền thúi đó sao?”

“Giờ người ta là tổng tài công ty niêm yết rồi, sao có thể tha thứ cho loại phụ nữ như cậu – kẻ đùa giỡn tình cảm người khác chứ?”

Nói thế này… nếu tôi không đáp trả thì đúng là quá lịch sự rồi.

“Tôi hỏi thật, cô là ai vậy?”

“Tôi là Thẩm Thiển Thiển!” Có lẽ vì tôi không nhớ ra, giọng cô ta trở nên đầy tức tối.

Nghe đến cái tên này, cuối cùng tôi cũng nhớ ra.

Năm xưa lúc tôi theo đuổi được Giang Hiên, nghe nói cô nàng khóc suốt một đêm tức tưởi.

Tôi bật cười: “À, thì ra là kẻ thua trận năm đó.”

“Cậu!!”

10.

Thẩm Thiển Thiển rõ ràng muốn mắng tiếp, nhưng có lẽ thấy người đông nên cố nuốt cục tức vào bụng.

Cô ta đổi cách tiếp cận, bắt đầu tìm cớ soi mói:

“Ồ kìa, Bạch Lộ, nhìn mấy món trang sức trên tay cậu cũng cũ quá rồi đó.”

“Nhà cậu chẳng phải có tiền lắm sao?”

“Sao giờ ngay cả một món trang sức mới cũng không mua nổi?”

“Với cái bộ dạng nghèo kiết xác này của cậu, làm sao xứng với Giang Hiên được chứ?”

Tôi khựng lại, cúi đầu nhìn chiếc vòng tay đỏ trên cổ tay mình.

Đó là món quà năm xưa Giang Hiên tặng tôi.

Vì nợ nần, tôi đã bán gần như hết tất cả trang sức trong nhà, chỉ giữ lại duy nhất chiếc vòng này.

Những lúc cần ăn mặc tử tế để dự tiệc, nếu tay trống trơn sẽ rất ngượng.

Hôm nay tôi mới đánh liều đeo nó, chỉ vì nghĩ Giang Hiên sẽ không đến.

Tôi đang nghĩ nên đáp lại cô ta thế nào thì…

Trước cửa khách sạn bỗng vang lên tiếng ồ đầy kinh ngạc.

Tôi và mọi người đều quay đầu lại.

Từ đằng xa, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi bước vào.

Là Giang Hiên.

Anh được nhóm bạn học cũ vây quanh đón chào, nhưng ánh mắt lại dừng thẳng vào tôi.

Tôi nghe thấy có người lên tiếng hỏi:

“Giang Hiên, tôi cứ tưởng cậu bận quá không đến được cơ đấy!”

Giang Hiên nhẹ gật đầu:

“Vừa đáp xuống sân bay, tôi đến thẳng đây.”

Tôi bắt đầu thấy không thoải mái, muốn lén lút tháo chiếc vòng trên tay xuống.

Nhưng động tác đó nhanh chóng bị Giang Hiên bắt gặp.

Lạ thay… tôi lại thấy trong mắt anh hình như có một tia ý cười?

Đúng lúc ấy, Thẩm Thiển Thiển lại không buông tha:

“Sao không nói gì nữa thế, Bạch Lộ? Thấy Giang Hiên đến nên cậu chột dạ rồi à?”

“Cái vòng tay đó nhìn lỗi thời quá, tôi còn mang theo mẫu mới của Cartier đây này.”

Vừa dứt lời, Giang Hiên liền lên tiếng, tiếp lời một cách trôi chảy:

“Là lỗi của tôi… để em vẫn còn phải đeo chiếc vòng cũ.”

“Nhưng cũng chẳng còn cách nào, vì đó là tín vật tôi tặng em năm xưa. Dù có cũ, em cũng chẳng nỡ tháo xuống.”

“Nếu em đã thích, sau đám cưới hôm nay, tôi đưa em đi chọn vài cái mới. Mỗi ngày thay một cái cũng được.”

Tôi: ???

Thẩm Thiển Thiển: ???

Mọi người xung quanh: ???
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 6


11.

So với vẻ mơ hồ của tôi, Tiểu Khê phản ứng còn nhanh hơn.

Cô ấy kích động đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Hai người các cậu… có phải là…?”

Còn chưa kịp để tôi phủ nhận, Giang Hiên đã khẽ nhướng mày, thản nhiên đáp một câu mập mờ:

“Chỉ là đến nhận chút hỷ khí của cậu thôi.”

Vài tiếng huýt sáo vang lên xung quanh, còn sắc mặt Thẩm Thiển Thiển thì đen sì, nhưng không dám hé nửa lời.

Rất nhanh sau đó, mọi người đều tản ra, lần lượt đi vào trong sảnh tiệc.

Tôi muốn chuồn đi, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Giang Hiên giữ chặt lấy cổ tay.

“Bạch Lộ.”

Tôi liếc nhìn chiếc vòng tay, có chút xấu hổ.

“Không phải anh nói hôm nay bận, không đến được sao?”

Ánh mắt Giang Hiên thoáng sắc lại, xen lẫn một tia nguy hiểm.

Anh cúi người, nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm thấp:

“Vậy nên em mới đeo nó vì nghĩ tôi sẽ không đến à?”

Tôi không dám đáp.

Sắc mặt anh đen dần theo từng giây, cuối cùng quay người bỏ đi không nói thêm gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ tìm một chỗ xa nhất ngồi xuống.

Còn về câu anh vừa nói… có ý gì?

Ngoài việc giúp tôi giải vây trước mặt người khác, tôi không dám nghĩ xa hơn.

12.

Từ không xa, ánh mắt lạnh lùng và đầy dò xét của Giang Hiên cứ thi thoảng lại quét về phía tôi.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như không để ý.

Nhưng chưa kịp thở phào, điện thoại tôi rung lên.

Tin nhắn từ Giang Hiên:

**“Lại đây ngồi.”**

Tôi nhíu mày, quay đầu nhìn anh một cái, nhưng vẫn không nhúc nhích.

**“Tôi thấy chỗ này ngồi khá thoải mái mà…”**

Cái người này sao mà tâm trạng thay đổi thất thường vậy chứ!?

Tin nhắn tiếp theo ngắn gọn lạnh tanh:

**“Qua đây.”**

Tôi liếc lại, bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm…

Thôi được, tôi đầu hàng.

Khi tôi lúng túng ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ hỏi nhỏ:

**“Anh gọi tôi qua làm gì vậy?”**

Giang Hiên thản nhiên nói:

**“Lát nữa tôi uống rượu, em đưa tôi về.”**

Tôi chẳng thèm nghĩ đã lắc đầu từ chối ngay:

**“Không biết gọi tài xế à? Sao bắt tôi đưa?”**

Anh cũng chẳng ép, chỉ nhàn nhạt đáp vài chữ:

**“Một vạn tiền công, nhận không?”**

“… Nhận! Bạch Lộ – tài xế riêng, xin hân hạnh phục vụ quý khách!”

Một vạn tiền lái xe, không nhận thì đúng là đầu óc có vấn đề!
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 7


13.

Ở đâu thì Giang Hiên cũng luôn là tâm điểm được người ta vây quanh.

Một bữa tiệc rượu trôi qua, má anh đã hơi ửng đỏ vì men.

Tôi mấy lần muốn khuyên anh uống ít lại, đến khi cô dâu chú rể đi hết một vòng chúc rượu, tôi mới nhịn không nổi nữa:

“Đã bảo anh uống ít lại rồi, lỡ say đến không biết gì, xem ai chăm anh cho nổi!”

Tôi nói nhỏ, nhưng vẫn bị mấy người xung quanh nghe thấy.

Tiểu Khê cười trêu tôi rồi cảm thán:

“Nếu không nhờ Giang Hiên, chắc tớ cũng chẳng tìm ra cậu để mời đến dự lễ cưới. Suýt nữa chuyện này thành tiếc nuối cả đời tớ rồi đấy.”

Tôi thoáng ngẩn ra.

Hai người họ… đâu có thân đến mức đó.

Sao lại có kiểu liên lạc này?

Tiểu Khê cũng tỏ vẻ khó hiểu:

“Tớ cũng không biết nữa. Đó là Giang Hiên mà, bao nhiêu người muốn kết bạn với ảnh còn chẳng được. Ai mà ngờ hai ngày trước anh ấy lại chủ động thêm tớ?”

“Vừa vào đã bảo ‘cuối cùng cũng bắt được rồi, mau tìm cách liên lạc với cô ấy, đừng để cô ấy chạy mất nữa’.”

Những lời đó… khiến tim tôi khẽ rung động.

Tôi khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Giang Hiên một cái.

Người đàn ông ấy không tránh né, trái lại còn nhìn thẳng vào tôi.

Không biết có phải do men rượu hay không, ánh mắt vốn luôn lạnh nhạt ấy, lúc này lại như ẩn chứa một tia ý cười.

Năm năm trôi qua, đây là lần đầu tiên tôi và Giang Hiên đứng cạnh nhau như thế.

Tim tôi không kiểm soát được mà đập loạn cả lên.

Anh…

Chẳng lẽ… thật sự cố tình liên lạc với Tiểu Khê chỉ để tạo ra cơ hội gặp lại tôi?

Tôi nghĩ đến đó, nhưng không dám nghĩ tiếp.

Bởi vì… tôi của bây giờ, đã không còn xứng với anh nữa rồi.

Một tiếng sau, tiệc cưới tan.

Giang Hiên bước đi loạng choạng, tôi tốn bao nhiêu sức mới nhét được anh vào xe.

“Giang Hiên, nhà anh ở đâu?”

Giang Hiên dựa vào ghế phụ, im lặng không đáp, nhưng ánh mắt thì vẫn dừng lại trên người tôi không dứt.

Tôi bị anh nhìn đến phát ngượng.

“Nhìn gì mà nhìn, mau nói đi, nhà anh ở…”

Chưa nói hết câu, Giang Hiên đã bất ngờ cúi xuống hôn tôi.

Hơi rượu lẫn hương nước hoa nhè nhẹ quẩn quanh mũi tôi, vấn vít không tan.

Tôi vùng vẫy đẩy vai anh nhưng hoàn toàn vô ích.

Người luôn dịu dàng với tôi như anh, lần này lại bá đạo đến không thể ngờ.

Mãi đến khi tôi gần như không thở nổi, anh mới miễn cưỡng buông ra.

14.

“Bạch Lộ.”

Giọng Giang Hiên khàn khàn, trầm thấp.

“Bạn học cũ của em đều đã kết hôn rồi. Em không có điều gì muốn nói sao?”

Tôi biết rõ, anh đang ám chỉ điều gì.

Hồi đại học, chúng tôi từng nói với nhau — tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.

Nhưng tôi lại là người trực tiếp nói chia tay, rồi biến mất trước mắt anh.

Vừa rồi, Tiểu Khê kể… năm đó anh từng phát điên lên đi tìm tôi suốt một tháng trời.

Tôi hít sâu một hơi, cố nuốt nghẹn ngào vào trong.

“Cho anh một lý do,”

Giang Hiên nhìn tôi, mắt đỏ ngầu, “Tại sao năm đó lại đột ngột biến mất?”

Tôi cắn môi thật chặt, suýt chút nữa đã nói ra toàn bộ sự thật.

Nhưng chỉ cần khẽ ngẩng đầu, tôi liền thấy chiếc xe anh lái, chiếc đồng hồ anh đeo… và con người anh bây giờ.

Từng chi tiết, từng thứ đều toát lên khí chất của một người ở tầng lớp khác.

Còn tôi — thứ đắt nhất trên người, chính là chiếc vòng tay cũ kỹ năm đó do anh tặng.

Lời đến miệng, tôi lại không sao nói ra được.

Tôi nghe thấy giọng mình cố tỏ ra lạnh nhạt:

“Anh không từng nghe những lời đồn trong trường sao?”

“Còn có con trai tôi, anh cũng đã thấy rồi đấy.”

Cơ thể Giang Hiên cứng đờ lại, ánh mắt như chợt tỉnh mộng.

Tôi khẽ cười, chua chát:

“Anh không định nghĩ rằng thằng bé đó là con anh đấy chứ?”

Giang Hiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Một lúc sau, ánh nhìn anh rơi xuống cổ tay tôi.

“Vậy thì… em còn đeo cái này làm gì?”

Tôi mím chặt môi, nhẫn tâm tháo chiếc vòng xuống.

Lúc gỡ ra, cổ tay bị cạnh cứng của vòng cào rát, đau đến buốt nhói.

“Tôi tiện tay đeo thôi. Nếu anh cần, tôi tặng lại cho anh đấy.”
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 8


15.

Lúc Nguyệt Nguyệt đưa thằng bé về, tôi đang ngồi một mình trong nhà uống rượu giải sầu.

“Còn chưa uống đủ rượu cưới à?”

“Coi nào, nói thật đi, lại gặp Giang Hiên rồi đúng không?”

Tôi cười khẽ:

“Sao cậu biết?”

Nguyệt Nguyệt bật cười, cụng ly với tôi.

“Tớ còn không hiểu cậu sao?”

“Năm đó nhà cậu phá sản, cậu ôm con chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chưa từng rơi một giọt nước mắt.”

“Chỉ có chuyện liên quan đến Giang Hiên, mới khiến cậu khóc thành như vậy.”

Tôi há miệng định nói gì đó, lại chỉ im lặng.

Nguyệt Nguyệt đưa cho tôi một tờ khăn giấy, hỏi nhỏ:

“Anh ta có người mới rồi à?”

“Không có.”

“Vậy thì…”

“Anh ấy hôn tớ. Rồi hỏi vì sao tớ lại rời đi.”

Nguyệt Nguyệt chửi thề một câu, bật dậy khỏi ghế:

“Thế chẳng phải chuyện đáng ăn mừng à? Cậu còn ngồi đây khóc cái gì!?”

“Hai người đều còn tình cảm, còn chờ gì nữa? Cưới luôn đi chứ, làm mẹ rồi còn ngại ngùng cái gì?”

Tôi lại uống thêm một ngụm rượu, nặng nề nói:

“Anh ấy là một người trẻ tuổi thành đạt, đứng trên đỉnh cao sự nghiệp.”

“Còn tớ, chỉ là một kẻ từng phá sản, trắng tay, chẳng còn gì trong tay nữa. Làm sao tớ xứng với anh ấy?”

Năm tôi tốt nghiệp đại học, công ty nhà tôi bị một đối tác lâu năm lừa một dự án lớn.

Công ty phá sản, ba tôi không chịu nổi cú sốc đó, đã nhảy lầu 44.

Tôi bán hết mọi thứ có thể, nhưng đến cuối cùng vẫn còn nợ 5 triệu.

Tôi chỉ có thể cắn răng gánh hết.

Còn Giang Hiên…

Là nam thần học bá, người người ngưỡng mộ, tiền đồ rạng rỡ.

Trước đây tôi còn dám mặt dày theo đuổi anh ấy, chỉ vì nhà còn chút tiền.

Nhưng khi tôi chẳng còn gì…

Dựa vào cái gì mà tiếp tục đứng cạnh anh?

Chẳng lẽ để trở thành gánh nặng, kéo tụt cả giấc mơ lẫn tương lai của anh sao?

16.

“Bạch Lộ, chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ Giang Hiên không biết gì về tình cảnh của cậu sao?”

Nghe đến đây, tôi khựng lại.

Nguyệt Nguyệt bắt đầu nghiêm túc phân tích:

“Cậu thử nghĩ xem, năm đó cậu đột ngột biến mất, anh ta lại có thể không đi tìm cậu sao?”

“Chỉ cần tìm hiểu một chút, là biết ngay nhà cậu phá sản.”

“Năm năm trước cậu ăn mặc thế nào, tiêu xài ra sao, rồi nhìn lại bây giờ cậu sống kiểu gì?”

Tôi cúi đầu, nhìn chiếc áo khoác lông vũ đã sờn và rụng lông từng mảng mà vẫn không nỡ thay.

Giang Hiên…

Chắc chắn anh cũng đã nhìn ra từ lâu rồi.

Nguyệt Nguyệt chỉ vào bức ảnh gia đình treo trên tường — nơi có tôi và con trai cùng cười rạng rỡ:

“Cậu thật sự muốn con trai cậu mãi mãi không có cha sao?”

Trong đầu tôi như có thứ gì đó nổ tung — một tiếng “ầm” giòn tan, xé toang mọi tảng băng đang cố gắng đè nén bấy lâu.

Con trai tôi…

Chẳng lẽ vì lòng tự trọng và chút sĩ diện mỏng manh của tôi, mà cả đời này phải sống thiếu thốn tình cảm của cha ư?

Huống hồ…

Tôi thật sự… đã quên được Giang Hiên rồi sao?
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 9


17.

Sau cơn say rượu, sáng hôm sau vẫn là thằng bé con ngoan ngoãn gọi tôi dậy ăn sáng.

Mẹ lười thì nhất định phải có đứa con siêng.

Con trai tôi năm tuổi, đã biết nấu cháo rồi.

“Mẹ ơi, mẹ thấy đỡ hơn chưa?”

Tôi cúi xuống hôn một cái lên má mềm mềm của con, lập tức như hồi m/á/u sống lại!

Nhưng lúc đang ăn, cửa nhà đột nhiên vang lên tiếng đập dữ dội.

Tôi giật thót tim.

Năm năm kể từ khi tốt nghiệp, đây vẫn là âm thanh khiến tôi sợ hãi nhất.

“Bạch Lộ, mau mở cửa ra, trả tiền đi!”

Tôi ôm chặt con, bịt tai thằng bé lại rồi đưa nó vào phòng ngủ.

“Mẹ ơi, bọn xấu lại tới nữa rồi…”

Giọng con lẫn trong tiếng khóc nức nở.

Tôi cố nén thở, mở điện thoại ra kiểm tra.

Rõ ràng lần trước tôi đã trả hết 500.000 cuối cùng, sao vẫn còn người tìm đến?

“Đừng có giả c/h/ế/t trong đó, tao biết mày đang ở nhà!”

“Mau trả tiền! Không thì đừng trách tao không khách sáo!”

Tôi liếc nhìn số dư trong tài khoản và lịch sử chuyển khoản của ngân hàng.

Xác định rõ — bọn người này là đến gây sự.

Tiếng đạp cửa vang dội từng nhịp.

Tôi cúi người, lôi cây gậy giấu dưới ghế sofa ra, cẩn thận đứng canh ở cửa, toàn thân căng như dây đàn.

Bọn này rõ ràng có chuẩn bị từ trước, như thể biết chắc tôi đang ở nhà.

“Nếu không mở cửa, tụi tao phá cửa xông vào luôn đấy!”

Tôi nghiến răng:

“Tôi đã trả hết nợ cho các người rồi, còn đến đây làm gì?”

Ngoài cửa vang lên vài tiếng cười lạnh, giọng ồm ồm thô lỗ:

“Trả rồi?”

“Mày chỉ mới trả gốc thôi, còn lãi đâu?”

“Vẫn còn 200.000 tiền lãi, mau trả nốt!”

“Tao đếm đến ba, không mở cửa tụi tao đạp vào!”

“Ba——”

“Hai——”

“Một——Aaaa! Đứa nào, đứa nào bẻ ngón tay ông mày vậy!!!”

18.

Tiếng hét đó… sao nghe quen quen??? Có gì đó… không đúng?

Tôi còn đang nghĩ ngợi thì bên ngoài lại vang lên tiếng mắng đầy giận dữ của gã đàn ông:

“Mẹ kiếp mày là ai, dám động tay với ông mày hả!?”

“Đừng, đừng đánh nữa! Đại ca, anh cũng đến tìm con đàn bà này đòi tiền hả? Vậy anh lấy trước, anh lấy trước…”

Tôi nín thở, rón rén ghé mắt nhìn qua mắt mèo.

**Giang Hiên!!**

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức mở cửa:

“Giang Hiên!? Sao anh lại đến đây?”

Khi Giang Hiên nhìn thấy cây gậy trong tay tôi, đôi môi mỏng của anh mím chặt.

Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông kia càng lớn hơn.

Giọng nói của Giang Hiên lúc này không còn lạnh nhạt như thường ngày nữa, xen lẫn cả tức giận:

“Bạch Lộ, gọi cảnh sát.”

Trong lúc chờ cảnh sát đến, mấy tên vừa nãy đạp cửa hung hăng đều ngoan ngoãn hẳn lại.

Con trai tôi mắt đỏ hoe, vùi mặt vào lòng tôi không chịu rời.

Giang Hiên đứng ngay cạnh tôi, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

“Bọn chúng thường xuyên như vậy à?”

“Không.”

Tôi vừa định phủ nhận, thì thằng bé ngẩng đầu lên nói luôn:

“Mấy người xấu đó đến suốt, con với mẹ chẳng dám ra khỏi cửa.”

Gân xanh trên thái dương của Giang Hiên khẽ giật.

Nhưng anh không hỏi tôi tại sao lại dính líu đến bọn người này.

Chỉ lạnh lùng giơ chân đá nhẹ vào ống chân tên cầm đầu.

“Cô ấy nợ bao nhiêu?”

Tên kia lập tức bịa bừa:

“Cũng… cũng không nhiều, chỉ 200.000 thôi!”

“Anh bạn, cô ta là tình nhân của anh à? Nếu anh muốn giúp cô ta trả, tôi cam đoan biến mất ngay lập tức!”

Giang Hiên hơi trầm mặc, chuẩn bị rút điện thoại.

Tôi nhíu mày, vội ngăn tay anh lại:

“Tôi đã trả hết nợ rồi.”

“Đây là lãi do bọn họ tự dựng lên!”

Ánh mắt Giang Hiên lạnh như băng, nhìn chằm chằm gã kia.

“Tôi nói thật mà! Bọn tôi là công ty đàng hoàng, không có chuyện lấy phí linh tinh đâu!”

“Vậy thì tốt.” Giang Hiên nhếch môi. “Chúng ta đến đồn cảnh sát từ từ nói chuyện.”
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 10


19.

Tôi giao toàn bộ sao kê ngân hàng và chứng từ chuyển khoản cho cảnh sát.

Cuối cùng, mấy gã kia cũng chịu khai thật.

Thì ra là đánh bài thua sạch, không có tiền trả, nên mới mò tới nhà tôi định “vơ vét chút đỉnh”.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Giang Hiên lái xe đưa tôi về.

Suốt cả đoạn đường, tôi cứ thấp thỏm không yên, trong lòng ngổn ngang, muốn nói lại không biết mở miệng thế nào.

Khi tôi còn đang rối ren suy nghĩ, chiếc xe đột nhiên thắng gấp.

Tôi không kịp phản ứng, suýt nữa đập đầu vào kính.

Giang Hiên quay sang nhìn tôi:

“Em không có chuyện muốn hỏi sao? Giờ hỏi đi.”

Tôi cắn môi, do dự mấy giây mới lên tiếng:

“Anh… sao anh lại đến?”

Môi Giang Hiên mím chặt, ánh mắt màu hổ phách sâu thẳm như muốn hút người ta vào trong.

“Bạch Lộ, đừng giả ngốc nữa.”

Hả?

Tôi còn đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu anh đang nói gì.

Đèn xanh vừa bật, Giang Hiên lập tức nhấn ga, tăng tốc chạy thẳng về phía trước.

Suốt đoạn còn lại, anh không nói thêm một lời.

Tới dưới khu nhà tôi, tôi vừa định mở cửa bước xuống thì cổ tay đã bị Giang Hiên kéo lại.

Trên người anh vương mùi thuốc lá nhàn nhạt, trong ánh mắt còn lẫn một tia… uất ức khó nhận ra.

“Em định cứ thế đi à?”

“Biến mất không một lời suốt năm năm trời, giờ đến một câu cũng không muốn nói với anh sao?”

20.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi cuối cùng cũng không kìm nổi mà đỏ hoe cả mắt.

Nỗi sợ ban nãy cùng với sự mạnh mẽ gồng lên suốt bao năm qua, trong khoảnh khắc đó hoàn toàn sụp đổ.

Tôi bật khóc òa lên, còn thảm hơn cả lúc thằng bé con nhà tôi khóc.

Giang Hiên sững lại một giây, sau đó lập tức luống cuống.

“Được rồi, được rồi, anh xin lỗi, vừa rồi không cố ý lớn tiếng với em đâu, anh nhận lỗi… đừng khóc nữa mà.”

Không dỗ nổi tôi, anh chỉ còn cách ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng tôi như dỗ một đứa trẻ.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng nấc của tôi mới dần nhỏ lại.

“Không khóc nữa nhé?”

Tôi vừa thút thít vừa đỏ cả mắt mũi, lí nhí:

“Đừng có nhìn em…”

Giang Hiên thở dài, như thể bất lực mà cũng đầy cưng chiều:

“Rồi rồi rồi, không nhìn nữa.”

Im lặng một lúc, tôi là người mở miệng trước.

“Anh không định hỏi em… tại sao lại nợ nhiều tiền đến vậy à?”

Giang Hiên không do dự chút nào:

“Chờ đến khi em muốn nói, tự nhiên em sẽ kể thôi.”

Tôi khẽ cong môi cười.

Giang Hiên vẫn giống hệt năm đó.

Những gì tôi không muốn nói, anh chưa từng ép.

Nhưng mỗi lần có chuyện gì xảy ra, anh đều đứng ra giải quyết giúp tôi, gọn gàng đến mức khiến người ta yên tâm tuyệt đối.

Dù đã năm năm không gặp, điều đó vẫn chưa từng thay đổi.

“Nhà em phá sản rồi…

Bố em để lại món nợ 5 triệu rồi qua đời…”

“Khi đó thầy hướng dẫn đã tìm cho anh một công việc rất tốt. Em vốn định cùng anh đến thành phố đó bắt đầu lại…”

“Nhưng em sợ mình sẽ trở thành gánh nặng, thế nên…”

Tôi nói đến đây, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Không ngờ anh chỉ nói một câu, trong đó còn mang theo tức giận:

“Chỉ vì chuyện đó thôi à?”

“Bạch Lộ, em không tin anh đến vậy sao?”
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 11


21.

Nước mắt tôi lại một lần nữa không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.

Năm đó, khoảng cách giữa tôi và anh quá lớn, lớn đến mức tôi chẳng biết phải đối diện với anh thế nào.

Tôi từng nhiều lần muốn nói thật với Giang Hiên.

Nhưng mỗi lần lời vừa chạm đến cổ họng, y như có thứ gì đó chặn ngang, một chữ cũng không thốt ra nổi.

Cuối cùng, tôi chỉ còn cách chọn con đường hèn nhát nhất — bỏ trốn.

Trốn đến một nơi không ai quen biết, bắt đầu lại từ đầu.

Tôi lao vào công việc, làm ngày làm đêm, bất chấp tất cả chỉ để kiếm tiền.

Và bây giờ, tôi cuối cùng cũng đã trả hết nợ.

Còn anh… lại xuất hiện, vào đúng lúc tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại.

Giang Hiên nhìn tôi một lát, rồi lấy từ trong xe ra một chiếc hộp trang sức.

“Bạch Lộ.”

Bên trong là một chiếc vòng tay.

Kiểu dáng đơn giản, nhưng tinh xảo và đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

“Đây là chiếc vòng anh đặt riêng cho em.”

“Chuyện đã xảy ra trong năm năm qua, anh không cần biết.”

“Nhưng từ nay trở đi… anh có thể chăm sóc hai mẹ con em không?”

Tôi để mặc cho anh đeo chiếc vòng vào tay mình.

Anh nhẹ nhàng nói:

“Sau này mỗi năm anh sẽ tặng em một cái mới.”

“Xem còn ai dám cười em đeo đồ cũ.”

Nước mắt tôi lại rơi càng nhiều hơn, nghẹn ngào:

“Nhưng… em có con rồi.”

Giang Hiên nhìn tôi, không chút do dự:

“Từ giờ thằng bé chính là con ruột của anh.”

Ánh mắt anh kiên định, lời nói nghiêm túc đến mức không thể nghi ngờ.

Tôi bật cười trong nước mắt:

“Vậy thì… cũng còn phải xem nó có chịu nhận anh không đấy.”

Giang Hiên im lặng, mím môi như đang suy nghĩ gì đó.

Mười lăm phút sau.

Một người đàn ông mang đến trước cửa nhà tôi mấy chiếc xe đồ chơi mới toanh và vài bộ LEGO hoành tráng.

“Lên lầu.”

Giang Hiên không nói không rằng, tự tay ôm từng thùng đồ chơi, từng hộp LEGO lớn đi bộ hết năm tầng lầu — không thang máy.

Nhìn anh nghiêm túc, đầy quyết tâm như thể đang… chinh phục cả thế giới, tôi không nhịn được bật cười, phải lấy tay che miệng lại.

Tôi không biết, liệu máu mủ ruột rà có thật sự có thể xóa nhòa khoảng cách năm năm xa cách.

Nhưng hiện tại, nhìn người đàn ông ấy vì hai mẹ con tôi mà không ngần ngại khom lưng, cúi đầu, tôi bỗng thấy… có lẽ, tình thân thật sự có thể bắt đầu từ đây.

22.

Nghe thấy tiếng mở cửa, thằng bé nhà tôi như mọi lần lập tức nhào ra đón.

Nó chắc không ngờ rằng lần này người nó ôm phải… không phải là mẹ.

“Chú… chú ạ?”

Thằng bé ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp giãy khỏi vòng tay Giang Hiên để chạy về phía tôi, thì đã bị anh bế luôn lên.

Giang Hiên ôm lấy thằng bé rất tự nhiên, rồi như bao ông bố khác, anh đặt con trai tôi ngồi hẳn lên cổ mình.

“Ồ ôôô! Thì ra trên cao trông như thế này! Tuyệt quá đi mất!”

Thằng bé hưng phấn reo lên, hai mắt sáng rực.

Giang Hiên bật cười, dịu dàng hỏi:

“Nhóc ngoan, nói cho chú biết tên con là gì nào?”

Thằng bé nheo mắt, cười tinh quái như một ông cụ non.

Sau đó lại quấn lấy Giang Hiên đòi anh bế chạy vòng quanh phòng khách thêm hai vòng nữa.

Căn phòng vốn rộng rãi vắng lặng, có thêm Giang Hiên tham gia, bỗng chốc như được lấp đầy một cách vừa vặn — không thiếu, cũng không thừa.

Hai “cha con” chơi đến mệt nhoài, thở hổn hển mới chịu dừng lại.

Lúc này, Giang Hiên lại nhẹ nhàng hỏi:

“Giờ con chịu nói cho chú biết tên chưa?”

Thằng bé nghiêng đầu hỏi ngược lại:

“Chú tên gì?”

“Chú tên là Giang Hiên.”

Không hiểu sao, chỉ nghe đến cái tên ấy, thằng bé đột nhiên hào hứng hẳn lên, kéo tay tôi, mắt long lanh như có sao:

“Mami! Giang Hiên!!”

Tôi nhéo nhẹ má nó:

“Không được vô lễ…”

Thằng bé không nghe, càng nói càng hăng:

“Đây chính là cái tên mà mỗi tối mẹ nằm mơ đều gọi mà!”

Tôi cứng đờ người.

Cái gì… Lúc nào thì có cái chuyện đó!?

Ánh mắt Giang Hiên nhìn tôi trở nên sâu hơn hẳn, còn tôi thì mặt đỏ như cà chua chín.

“Đừng nói linh tinh!”

Thằng bé sốt ruột:

“Con không nói bậy! Mỗi tối mẹ đều thì thầm gọi cái tên này, ồn đến nỗi con không ngủ nổi luôn ấy!”

Tôi ho khẽ một tiếng, lúng túng muốn độn thổ.

Nó… nó rốt cuộc là tai thính đến mức nào vậy!?

Lúc này, thằng bé quay sang Giang Hiên, nghiêm túc chìa tay nhỏ ra:

“Cháu tên là Giang Diệp!”
 
Tình Yêu Không Hẹn Trước
Chương 12


23.

Đầu ngón tay của Giang Hiên khẽ run lên, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó.

Anh đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi.

Sau đó, anh ôm thằng bé bước đến trước gương…

Ngũ quan của hai người phản chiếu trong gương, giống nhau đến ngỡ ngàng.

Ngay cả biểu cảm sững sờ trên mặt… cũng y hệt nhau.

Tôi bật cười đến mức suýt nữa lăn ra sàn.

“Giang đại tổng tài, con trai ruột của anh đấy, tự mình giải quyết đi\~”

……

Giang Hiên và Giang Diệp quậy banh phòng khách, chơi đến mức thằng bé lăn ra ngủ luôn.

“Bạch Lộ… Giang Diệp thật sự là con trai anh sao…”

Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ nói:

“Không thì còn của ai nữa?”

“Em nợ mấy trăm vạn, anh nghĩ ai dám chạm vào em chứ…”

Lời còn chưa nói xong, Giang Hiên đã không cho tôi cơ hội nói tiếp, cúi đầu hôn tôi mãnh liệt.

Còn tiện tay khóa luôn cửa phòng ngủ.

Lúc hơi thở hỗn loạn, giọng anh khàn khàn vang lên bên tai tôi:

“Bạch Lộ, chúng ta kết hôn đi.”

“Anh không đợi thêm được nữa rồi.”

……

Sáng sớm hôm sau, Giang Hiên lôi tôi dậy từ giường, bắt tôi đi đăng ký kết hôn.

Khi xuống nhà, tôi bất chợt phát hiện bồn hoa ven đường có rất nhiều tàn thuốc lá.

Trời lạnh, những tàn thuốc ấy đều đông lại trong nước mưa.

Tôi nhớ đến mùi thuốc lá trên người Giang Hiên hôm qua…

Và cả lúc anh xuất hiện đúng lúc nguy hiểm nhất…

“Giang Hiên, hôm qua sao anh đến kịp vậy?”

Giang Hiên liếc mắt nhìn đống tàn thuốc, bình thản đáp:

“Anh chưa từng rời đi.”

Chỉ vài chữ ngắn ngủi.

Nhưng chứa đựng cả quyết tâm vững vàng không đổi của anh.

Tôi bật cười.

**Đây chính là hạnh phúc.**
 
Back
Top Bottom