Đô Thị  Tình Yêu Cuồng Nhiệt Mùa Hè

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
503,906
0
36
AP1GczPIj50J3uhRxdtpI_eDAWFCArED9RRuOKmLHH9rxEFefhEgFaeJ-i_txJoQiOjZApGktXtw7WbJNLSJNdaBRNARxPAtMvZ0G0eIm39qknVeK9ovgJG3VGB2xPCmG_2rgZARWPYexmLje5XP4rzb3kKA=w215-h322-s-no-gm

Tình Yêu Cuồng Nhiệt Mùa Hè
Tác giả: Túy Lí Thiêu Đăng Quan Hải Đường
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT MÙA HÈ

Tác giả: Túy Lí Thiêu Đăng Quan Hải Đường

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, niên hạ, chủ công, cưới trước yêu sau, thanh thủy văn, đô thị tình duyên, nhược công, nữ trang, mỹ công, HE.

Số chương: 7

Edit: Bánh Trung Thu

___:::___

Giới thiệu:

Nhà dương cầm mỹ công X Doanh nhân điềm tĩnh thụ

Bọn họ sẽ luôn nắm tay nhau vượt qua quãng đời vừa dài dằng dặc vừa ngắn ngủi, sẽ cùng vượt qua những ngày hè còn lại.

Bạn nhỏ chỉ cần biết rằng Thẩm Tranh sẽ lại chuẩn bị một mùa đông lãng mạn và pháo hoa mùa hè để hắn vui vẻ là được rồi.

Hãy xem câu chuyện của người trưởng thành theo đuổi một bạn nhỏ.

Cưới trước yêu sau, trước khi kết hôn thụ vẫn luôn ngấp nghé công.

Chỉ có yêu đương ngọt ngào, không có cốt truyện.

Thụ gọi công là bạn nhỏ, bé yêu.​
 
Tình Yêu Cuồng Nhiệt Mùa Hè
Chương 1: Em không có nhà


Thành phố gần biển, không khí lẫn mùi sóng biển mặt chát.
Khương Cảnh Hành đẩy cửa ra, gió lạnh tạt vào mặt xua tan cơn buồn bực nghẹn lại trong lòng, hơi nóng đã bị ngăn lại bên ngoài lớp tường dày.
Thấy trong phòng không có ai thì thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày thứ nhất trong tuần trăng mật.
Thực ra hắn không biết rõ tại sao chủ tịch tập đoàn nhà họ Thẩm lại biết nhà họ Diệp gặp khó khăn về tài chính mà vẫn kết thông gia với nhà họ Diệp.
Đến giờ hắn còn nhớ lúc mẹ mình cầu xin: "Cảnh Hành, em trai con không muốn kết hôn sớm như vậy, mẹ và chú con chỉ có một đứa nhỏ này thôi."
Hắn muốn nói vậy còn con, sao mẹ không đau lòng cho con, chỉ vì con không phải là con của hai người sao...?
Hắn biết nói ra những lời này đều vô dụng, sẽ chỉ hại mình, kinh ngạc nhìn mẹ rơi nước mắt cuối cùng cũng đồng ý.
Dù sao tương lai đã được định sẵn là như vậy, tốt xấu gì hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.
Nhưng hắn lại lo lắng đối tượng kết hôn có để bụng không.
Nơi tổ chức hôn lễ cực kỳ long trọng, được phát sóng trực tiếp trên màn ảnh lớn của thành phố S, hàng nghìn quả bóng bay đủ màu bay lên, lông chim bồ câu trắng rơi xuống, hoa hồng trải dọc theo thảm đỏ, đám doanh nhân thượng lưu đều vỗ tay chúc mừng.
Hắn và người bạn đời chưa từng gặp mặt cùng trao nhẫn.
Tất cả như một giấc mộng.
Sau khi kết hôn, hắn hỏi: "Anh có định đổi bạn đời không?"
"Bạn đời của tôi trước giờ chưa từng thay đổi." Thẩm Tranh vuốt tóc hắn, "Đừng sợ, ngủ đi."
Khương Cảnh Hành không hiểu Thẩm Tranh, từ trước đến giờ hắn không giỏi đoán lòng người khác, hắn nghĩ chủ tịch Thẩm nói rất đúng, chỉ cần là người nhà họ Diệp là được, vậy có phải người như Khương Cảnh Hành cũng được không?
Nói thật, Khương Cảnh Hành sợ Thẩm Tranh, không, phải nói là có rất nhiều người sợ Thẩm Tranh, dù sao Thẩm Tranh cũng có tiếng xấu, lòng dạ lại độc ác.
Có thể nói người hận thẩm Tranh và người sợ Thẩm Tranh nhiều ngang nhau. Thậm chí còn có người suy đoán tập đoàn nhà họ Thẩm kết thông gia với nhà họ Diệp là vì muốn nuốt chửng nhà họ Diệp.
Những thứ này quá xa vời với hắn, hiện tại hắn chỉ muốn đêm nay đi biểu diễn mà thôi.
Ngay cả khi đi trăng mật cũng không quên sự nghiệp, Khương Cảnh Hành thì lo cho buổi biểu diễn của mình, Thẩm Tranh bận bịu việc kinh doanh, ai thấy cũng nói bọn họ rất kính nghiệp.
Thẩm Tranh chỉnh lại tay áo, nghe người bên cạnh nói dong dài về việc phương án của mình có lợi đến nhường nào, có thể kiếm được bao nhiêu.
Anh không kiên nhẫn mím môi: "Suỵt, kiên nhẫn chờ đợi."
Những người khác đều ngưỡng mộ: "Không hổ là chủ tịch Thẩm, thái độ theo đuổi nghệ thuật là thứ mà chúng tôi không thể sánh bằng."
Thẩm Tranh không nói gì cả, anh không phải là một nhà nghệ thuật mà chỉ là một doanh nhân không lãng mạn gì lắm, anh chỉ biết đánh giá giá trị của nghệ thuật mà thôi.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, là màn độc tấu dương cầm.
Lúc Thẩm Tranh ngước mắt lên nhìn hắn, anh lại ngồi thẳng người.
Dưới ánh đèn, áo sơ mi trắng và quần tây đen được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, tóc dài được buộc gọn gàng sau lưng, thanh niên tao nhã như vầng trăng sáng.
Có người tặng hoa hồng cho hắn.
Người trình diễn tập trung vào đàn, cả người tỏa ra cảm giác xa cách nhưng tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, càng có nhiều người tặng hoa hơn.
Đàn được một khúc, hắn đứng lên gửi lời cảm ơn, chiếc áo sơ mi càng tôn lên vòng eo thon gọn, vô số ánh đèn chỉ chiếu vào một mình hắn.
Thẩm Tranh nghĩ hắn trông như một con thiên nga trắng đầy kiêu ngạo.
Người hợp tác bên cạnh cảm thán: "Đây thật sự là một màn biểu diễn hoàn mỹ."
Thẩm Tranh gật đầu rồi cười: "Đúng vậy."
Trợ lý ở bên cạnh một lời khó nói hết, đây không phải là vợ của ông chủ sao, chẳng trách anh Thẩm lại ngồi ở chỗ này, chắc là anh Thẩm đang khoe khoang đó, chắc chắn là vậy.
Chờ tiệc tối kết thúc, Thẩm Tranh ngồi trong xe chờ người, anh hạ cửa kính xe xuống nhìn cảnh đêm lung linh lấp lánh.
Anh nói, ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng.
Biệt thự hoa lệ san sát nhau, ao nước thiên sứ lấp lánh ánh nước, thanh niên mặc áo sơ mi trắng và quần dài cầm điện thoại im lặng đứng trên đường cái.
Có người muốn táy máy tay chân, lân la đến bắt chuyện: "Xin chào."
Phía sau có người vỗ vai gã: "Xin chào."
Gã đàn ông không kiên nhẫn quay lại, "Anh là ai?"
Thẩm Tranh nhìn gã, khóe miệng khẽ giật, ngoài cười mà trong không cười, nói: "Tôi là chồng em ấy, cậu đúng là tốt bụng, còn dừng lại để giúp đỡ vợ tôi, trên đời này thật hiếm có người nào như cậu."
"Tôi nhất định phải mời cậu đến nhà tôi, tặng cậu một huy chương khen thưởng."
Gã đàn ông sợ mất mật, liên tục từ chối rồi bỏ chạy.
Khương Cảnh Hành đỏ mặt bỏ điện thoại xuống nhìn anh, cả người đầy mùi rượu.
Thẩm Tranh nhìn con ma men này mà nhíu mày, "Đã uống bao nhiêu rồi?"
Khương Cảnh Hành chưa gì đã rơi hai giọt nước mắt, dưới ánh đèn đôi mắt ngập nước nhìn anh đầy đáng thương, vừa nhìn thấy đã mềm lòng.
"Chưa, chưa uống được bao nhiêu cả."
"Anh làm dữ với em!" Giọng nói trầm thấp mềm mại, còn mang theo tiếng nức nở.
Thẩm Tranh nghĩ mình không thể chịu được bộ dạng này.
"Tôi không có hung dữ với em." Nhưng anh vẫn biện hộ.
"Anh muốn quát em."
Thôi vậy, không so đo với con ma men này. Thẩm Tranh nhìn Khương Cảnh Hành giàn giụa nước mắt: "Được được, em không uống."
Khương Cảnh Hành uống đến choáng váng đầu óc, nghe thấy thì hài lòng gật đầu, hai mắt hắn vẫn đỏ ửng lên đưa điện thoại cho anh nhìn xem: "Điện thoại hết pin rồi, em không về nhà được."
Thẩm Tranh nhìn hắn không hiểu sao lại nghĩ đến bé phù thủy đáng yêu trong đêm Halloween không đòi được kẹo, kéo cái mũ đỏ xuống che mặt khóc nhè khiến anh không thể nào tức giận nổi.
Trẻ con mà thôi.
Thẩm Tranh trực tiếp khoác áo khoác của mình lên cho bạn nhỏ, bao bọc lại rất cẩn thận.
Khương Cảnh Hàn ngẩng đầu sững sờ nhìn anh, Thẩm Tranh vén mái tóc dài bị đè ở dưới ra, thản nhiên nói: "Về nhà được rồi."
"Nhưng điện thoại em không có pin."
"Để anh đưa em về."
Ánh sáng đèn màu chói mắt, Khương Cảnh Hành đứng ở bên cạnh đài phun nước vẫn còn rơi nước mắt, hắn ngơ ngác nhìn Thẩm Tranh chậm rãi đưa tay ra, dù có hơi sợ nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt lấy góc áo anh như con non tìm kiếm sự che chở.
Dưới ánh mắt hoài nghi của những người xung quanh, Khương Cảnh Hành nắm chặt lấy tay áo anh như một đứa trẻ mới học mẫu giáo, anh đi một bước là Khương Cảnh Hành đi một bước.
Thẩm Tranh dứt khoát ôm hắn ngồi vào trong xe, chỉ là logic của người say rượu rất kỳ quái, "Em không có nhà."
"Em, em không về được." Khương Cảnh Hành đỏ mặt, khẽ giật cổ tay áo anh.
Có lẽ hắn cảm thấy mình rất kiên cường nhưng lại không biết dáng vẻ này của mình đáng thương đến nhường nào.
Khương Cảnh Hành ngước lên nhìn anh, đôi mắt hắn đỏ bừng, tóc dài bị áo khoác đè lại không còn vẻ kiêu căng lạnh lùng như thiên nga giống lúc ở trên sân khấu nữa mà lại giống như một bé thiên nga nhỏ bị ướt mưa tìm kiếm sự che chở.
"Em có nhà." Thẩm Tranh vẫn bình tĩnh, "Trong nhà có người mà em yêu nhất, có dương cầm, có hoa bách hợp mà em thích."
"Nếu em muốn, chúng ta có thể nuôi một bé cún." Thẩm Tranh bổ sung thêm một câu: "Mèo cũng được."
Khương Cảnh Hành nằm yên trong lồng ngực ấm áp kia, "Nhưng những thứ này em đều không có."
"Bây giờ có rồi." Thẩm Tranh thản nhiên nói, sau đó chải chuốt đầu tóc hắn lại.
 
Tình Yêu Cuồng Nhiệt Mùa Hè
Chương 2: Soda hương đào


Từ lúc lần trước Khương Cảnh Hành tỉnh lại trong lòng Thẩm Tranh hắn vẫn chưa ra ngoài, giống như một nàng công chúa trốn trong tháp, ngoại trừ dương cầm ra thì không còn gì khác, luôn làm ổ trong phòng tập luyện.
Không gian nghỉ ngơi của bọn họ tách biệt, xa đến mức không giống như các cặp mới cưới.
Nhưng khi bọn họ tiếp xúc với nhau thì cũng không khó chịu lắm. Lúc Thẩm Tranh làm việc cũng có thể nghe được tiếng đàn truyền ra từ căn phòng.
Thẩm Tranh nghe thấy bản Hungary Rhapsody trong Sonata Ánh trăng, từ mỗi bản nhạc anh có thể nghe ra được tâm trạng của Khương Cảnh Hành.
Một ngày nọ, Thẩm Tranh gõ cửa phòng của công chúa tháp cao: "Ra ngoài chơi không?"
Khương Cảnh Hành mới nhớ ra bọn họ đang trong tuần trăng mật, hắn hơi gật đầu.
Ánh nắng tản mát nơi cửa sổ, tường vi hồng nhạt lan trên hàng rào, cành lá sinh sôi.
Khương Cảnh Hành ngậm một dây buộc tóc màu xanh dương ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Thẩm Tranh nghiêm túc chải đầu tóc đen bù xù lại rồi cột kiểu đuôi ngựa thấp cho bạn nhỏ.
Chân váy trắng dài đến mắt cá chân, mái tóc đen dài vắt ngang vai làm nổi bật nước da trắng ngần nhìn cực kỳ thanh lịch.
Khương Cảnh Hành lo lắng nhìn Thẩm Tranh, tay còn nắm chặt lấy chân váy, "Có xấu lắm không, hay là để em vào thay."
Thẩm Thanh cảm thấy người trưởng thành cũng phải tiếp nhận phong cách của giới trẻ, dù sao anh cũng không thể theo kịp thời trang của giới trẻ hiện nay, chưa kể bé cưng của anh mặc như vậy cũng rất thuận mắt.
Anh v**t v* mái tóc dài mềm mại, đưa ra đánh giá: "Đẹp lắm."
Khương Cảnh Hành ngượng ngùng cười một tiếng, không hề phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn. Lúc cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ nhìn khá đáng yêu, giống như cây kem mùa hè bên ngoài mát lạnh nhưng thực chất bên trong là nhân đào ngòn ngọt.
Thẩm Tranh đội một cái mũ rộng vành lên cho hắn, thấy bé cưng của mình ngơ ngác nhìn mình thì cười rộ lên: "Chống nắng."
Dựa vào đâu mà lại để người khác nhìn thấy bé thiên nga của mình chứ, anh không rộng lượng như vậy.
Mùa hè nắng gắt, đường xi măng bị nắng chiếu đến bốc hơi, đám mây trắng to trên bầu trời nhìn y hệt một cái bánh su kem, hoa hai bên đường đều rủ xuống.
Thị trấn nhỏ này rất thích hoa, người dân trồng rất nhiều hoa ở sân thượng.
Nắng chiều hè thiêu đốt, gió biển cũng dần nóng ran, Khương Cảnh Hành đi trong bóng râm, gió thổi khiến vạt váy hơi lay cọ cọ vào mắt cá, hắn giẫm lên trên gạch đỏ dáo dác nhìn xung quanh.
Trên đường đi khách du lịch dần kéo đến, Khương Cảnh Hành không cẩn thận để bả vai đụng phải Thẩm Tranh, hắn có hơi bối rối, "Xin lỗi."
Sau đó Thẩm Tranh đi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng còn chắn để hắn không va phải người đi đường.
Hiện tại khoảng cách giữa bọn họ là 10cm.
Trên con đường này có lác đác vài gian hàng nhỏ, bọn họ nhìn từng cái một, Khương Cảnh Hành không thiếu đồ nhưng hắn thích lưu lại kỷ niệm, mua một ít quà về tặng người ta.
Trong quả cầu thủy tinh trong suốt đổ tuyết lớn, người tuyết trắng có một cái mũi cà rốt đỏ hồng, căn nhà ngói đỏ phủ đầy tuyết trắng, Khương Cảnh Hành nhìn chằm chằm nó một lúc lâu.
Hắn nghĩ, nhất định phải mua một cái.
Nhưng dường như hắn đã ngây thơ quá đỗi, lén giấu quả cầu vào trong những món đồ khác rồi tính tiền.
Lúc nhân viên lấy đồ ra thì để lộ quả cầu thủy tinh.
Khương Cảnh Hành lại bắt đầu mua mua mua, đôi mắt hắn lấp la lấp lánh như lại thấy một thứ đồ tốt hơn.
Thẩm Tranh phụ trách trả tiền.
Bọn họ dừng lại trước một đám người, Thẩm Tranh nhìn chằm chằm Khương Cảnh Hành, thấy hắn đang nhìn cây đàn dương cầm dưới ánh mặt trời kia.
"Muốn thử không?" Thẩm Tranh hỏi.
Thẩm Tranh không biết ánh mắt mình nhìn Khương Cảnh Hành dịu dàng chiều chuộng đến mức nào. Khương Cảnh Hành ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Được sao ạ, không làm tốn thời gian của anh chứ?"
"Bây giờ đang nghỉ ngơi mà." Thẩm Tranh chỉ vào đàn dương cầm, anh dừng lại một chút: "Là em thì không làm trễ việc của anh đâu."
Khương Cảnh Hành không nghe thấy lời anh nói, lòng hắn hiện tại chỉ có dương cầm mà thôi.
Ông chủ cũng nhìn thấy bọn họ, ông nhiệt tình hỏi: "Want to try?"
Ánh mặt trời rơi rải rác vào đôi mắt thiếu nữ, ông chủ thích nhìn cô gái ngồi trên ghế.
Khương Cảnh Hành nghiêm túc lướt nhẹ qua bàn phím trắng đen, hắn đàn bản nhạc Fur Elise, giai điệu sinh động tươi vui như thiếu nữ trong sáng đang hòa vào làn gió mát.
Ở đây không phải dưới ánh đèn lấp lánh của sân khấu nhưng vẫn có tiếng vỗ tay vang lên. Hắn như một con thiên nga nhỏ đầy kiêu ngạo đứng ở giữa xoay người lại nói cảm ơn, mái tóc đen dài rủ xuống vai, chóp mũi đỏ hồng ngượng ngùng nở nụ cười ngọt ngào để lộ lúm đồng tiền.
Thẩm Tranh đứng trong đám người vỗ tay cho bé thiên nga nhà mình. Anh thích xem dáng vẻ kiên cường tỏa sáng của hắn.
Một bé gái vỗ tay đi về phía hắn, cô bé khẽ giật tà váy trắng mềm mại kia. Hắn khom người xuống, cô bé ngượng ngùng đỏ mặt như quả táo cài một đóa bách hợp bên tai hắn.
Khương Cảnh Hành sờ lên, tai hắn cũng đỏ bừng: "Thanks."
Ánh nắng vẫn rạng rỡ như vậy.
Bọn họ vào tiệm tạp hóa mua đồ uống, vào mùa hè không thiếu nước mát lạnh, chủ yếu là Khương Cảnh Hành khát.
Nhưng hắn ngại chỗ đông người nên hỏi: "Anh có khát không?"
Thẩm Tranh vừa liếc nhìn đã hiểu được suy nghĩ, "Đúng lúc tôi cũng khát."
Khương Cảnh Hành mua một lon soda hương đào, Thẩm Tranh mua một lon bia ướp lạnh, hai nhãn hiệu khác nhau, một hồng một bạc nhìn không hòa hợp nhưng lại bỏ vào cùng một túi.
Bọn họ ở đây chờ mặt trời lặn.
Cuối cùng cũng đến hoàng hôn, ánh mặt trời nhuộm mặt biển thành màu quýt, chim sải cánh lướt trên mặt biển, phía sau là một quãng trời rộng thênh thang mờ nhạt.
Nắng không còn gắt nữa, gió biển vẫn dịu dàng.
Khương Cảnh Hành ngồi trên lan can uống nước ngọt, ngón tay hắn bị lạnh hơi run lên nên đành đặt lon nước xuống. Hơi nóng gặp hơi lạnh ngưng tụ thành nước trượt dài xuống nền xi măng xám trắng tạo thành những đốm nước đen đen.
Sau đó hắn giơ lon nước ngọt lên hướng về phía mặt trời lặn, không biết là đang mời ai, uống một ngụm nước ngọt sau đó thè lưỡi bị lạnh ra hít khí nóng vào.
Thẩm Tranh dựa vào lan can im lặng uống bia, từ trước đến giờ anh rất ít khi uống những loại bia không rõ nhãn hiệu, mùi vị rất nhạt như trộn lẫn nước, anh cũng không có khiếu nghệ thuật nên nhìn mặt trời lặn và chim bay thấy cũng không khác ánh đèn nhân tạo là bao.
Chỉ khác là bên cạnh anh có cậu người yêu bé bỏng.
Hiện tại khoảng cách giữa bọn họ khoảng chừng 5cm.
Người yêu anh lên tiếng: "Cảm ơn anh.". Được‎ copy‎ tại‎ ﹙‎ t𝙧ù𝘮‎ t𝙧𝙪yệ𝐧.𝒗𝐧‎ ﹚
Giọng nói như gió thoảng mây bay.
"Hôm nay em rất vui." Khương Cảnh Hành nhìn sắc trời rồi nở nụ cười: "Có người chấp nhận em rồi."
Hắn còn nhớ sắc mặt mẹ mình lúc thấy hắn mặc váy, một vẻ mặt buồn nôn dị nghị, sau đó mẹ hét lên đầy chói tai tức giận ném váy hắn đi, nói chỉ có b**n th** mới đi mặc những loại trang phục ghê tởm này.
"Nhưng sau khi mẹ đi cha cứ đánh em, từ vai đến chân, từng vết roi một, thật sự rất đau." Khuong Cảnh Hành lẩm bẩm như đang phàn nàn về đồ uống: "Chỉ khi em mặc váy vào ông ấy mới không đánh em nữa."
Thẩm Tranh cau mày siết chặt lon nước trong tay khiến nó hơi biến dạng nhưng giọng anh vẫn bình tĩnh đầy vẻ dịu dàng: "Em mặc rất đẹp."
"Làm chuyện anh muốn làm đi."
Khuôn mặt của Thẩm Tranh dưới ánh hoàng hôn hơi tối đi.
"Tốt, tốt thật nhỉ." Khương Cảnh Hành lắp bắp nói.
"Khương Cảnh Hành?"
"Dạ!"
 
Tình Yêu Cuồng Nhiệt Mùa Hè
Chương 3: Ảo giác tình yêu cuồng nhiệt


Thẩm Tranh nhìn người ngồi trên lan can mặc bộ váy trắng kinh ngạc quay đầu nhìn anh, mặt ửng hồng nhìn có vẻ rất hồn nhiên.
Khương Cảnh Hành nhìn anh, đôi mắt kia lấp lánh ánh nước, gió thổi qua lay nhẹ vạt váy hắn, đóa bách hợp nở rộ trong làn gió mát dưới ánh hoàng hôn.
Thẩm Tranh nhíu mày, "Em say rồi."
Khương Cảnh Hành hơi nghiêng đầu, đưa lon nước trong tay cho anh, "Nhưng em không uống bia mà."
Thẩm Tranh nhìn thành phần lon nước, có chứa 11% cồn, anh nhịn không được cười nhẹ: "Bạn nhỏ không uống được thì đừng uống."
"Em không thấy." Khương Cảnh Hành phản bác.
Thẩm Tranh hỏi: "Tự về nhà được không?"
"Được." Khương Cảnh Hành dang tay ra như một đứa trẻ muốn ôm.
Người đàn ông nhướng mày, anh đưa tay ra luồn dưới nách hắn rồi dùng sức ôm lên như đang nhổ củ cải.
Khương Cảnh Hành nhào vòng lòng anh, hơi nắm chặt áo sơ mi của anh hệt như đứa trẻ đang làm nũng.
Thẩm Tranh ngước mắt lên nhìn người yêu đang làm nũng của mình, anh dùng ngón cái v**t v* trán hắn khiến làn da trắng nõn đỏ hồng lên, nhiệt độ cơ thể hắn hơi thấp nhưng hơi thở lại nóng rực, dường như giây sau sẽ bốc cháy vậy.
"Có đau không?"
Khương Cảnh Hành say rồi, như cảm thấy đau đớn khi cuối cùng cũng có người quan tâm mình, cơn đau muộn màng kia khiến mắt hắn dần đỏ ửng, nói nhỏ: "Có hơi đau."
"Một chút."
Hắn không biết hiện tại mình như một đứa bé muốn được thổi thổi xoa xoa sau khi bị ngã.
Vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.
"Vậy làm sao em mới không đau nữa."
Thẩm Tranh đỡ trán Khương Cảnh Hành, im lặng liếc nhìn đuôi mắt đã đỏ ửng lên kia, trong lòng thầm đau xót.
Khương Cảnh Hành nén nước mắt suy nghĩ xem có chỗ nào đau thật không nhưng chỉ có thể tỏ ra bất mãn, níu chặt áo anh, "Anh có thể đừng làm em sợ không."
Thẩm Tranh nghe vậy liền hỏi: "Tôi rất đáng sợ à?"
Khương Cảnh Hành nghe anh nói vội gật đầu, nghiêm túc nhìn anh, "Anh, nghiêm mặt, nói chuyện hung dữ."
Thẩm Tranh bất đắc dĩ nở nụ cười cứng nhắc, ra vẻ dịu dàng hơn: "Vậy như này thì sao."
Khương Cảnh Hành ngẩn ngơ, đột nhiên cụng vào đầu Thẩm Tranh một cái, còn to gan xoa xoa, "Anh làm vậy còn đáng sợ hơn nữa."
"Phải cười như này nè."
Hắn cười rộ lên để lộ lúm đồng tiền, mặt mày đầy kiêu ngạo như đứa trẻ đáng yêu muốn khoe chiến tích.
Thẩm Tranh xoa đầu hắn lại nở nụ cười không khác gì trước đó, có lẽ khác ở chỗ từ cười chế giễu thành cười lạnh, dù sao anh cũng quen hai kiểu cười này nhất rồi.
"Không đúng, không đúng." Khương Cảnh Hành lắc đầu.
Người bên cạnh đi hết tốp này đến tốp nọ, bọn họ vẫn đứng tại chỗ tập cười.
Cuối cùng Khương Cảnh Hành tức giận vỗ vỗ mặt anh, "Ngốc quá đi."
"Ừm." Thẩm Tranh từ trước đến giờ được người khác gọi là thiên tài lúc này lại chấp nhận đánh giá của hắn, trong mắt anh đầy sự vui vẻ, "Nên phải nhờ em dạy tôi đó."
Khương Cảnh Hành vẫn không quen với việc tức giận với người ta, cho dù tức giận cũng không mắng người khác, hắn lùi bước mấp máy môi.
Thẩm Tranh nhìn lên trời, sắc trời đã tối hẳn, đèn đường xung quanh sáng lên tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, côn trùng bay quanh ánh sáng, biển cả phả gió lạnh vào bờ.
"Về thôi."
Khương Cảnh Hành cắm đóa bách hợp vào trong lon nước màu bạc của Thẩm Tranh, lon bia đã không còn lạnh nữa, chỉ còn lại một phần ba, đóa bách hợp cũng hơi héo tàn nhưng lại khiến Thẩm Tranh sửng sốt thật lâu.
Khương Cảnh Hành ngẩng đầu hỏi: "Tặng anh món quà, anh có vui không?"
Rõ ràng đã nhận rất nhiều quà rồi, thậm chí cũng không ít quà hơn cả ngàn vạn nhưng lại chưa từng có thứ gì khiến Thẩm Tranh nâng niu cẩn thận từng li từng tí như hiện tại, sợ gió thổi qua làm rớt cánh hoa, "Ừm."
"Vậy anh có thể cười không?" Khương Cảnh Hành hỏi, vì vừa lấy đóa hoa xuống nên mái tóc hắn bị gió thổi rối bù lất phất qua gò má.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Tranh, anh vén tóc lên giúp Khương Cảnh Hành, nở một nụ cười vụng về.
Khương Cảnh Hành thỏa mãn gật đầu.
"Lạnh không?" Thẩm Tranh hỏi.
Sau khi Khương Cảnh Hành suy nghĩ rồi mới nhận ra, "Có hơi."
"Về thôi." Thẩm Tránh vươn một tay không cầm gì ra.
Bàn tay của anh vừa thô vừa lớn, còn có nhiều vết chai, Khương Cảnh Hành nắm lấy tay anh, người đàn ông liền nắm tay hắn, Khương Cảnh Hành bị vết chai trong lòng bàn tay anh cọ có hơi không dễ chịu nhưng lại ấm áp đến nỗi không nỡ buông.
"Em rất sợ tôi à?" Thẩm Tranh hỏi, anh nhìn ra được sự xa cách và sợ sệt trong đôi mắt kia.
"Ai mà không sợ anh chứ." Khương Cảnh Hành huơ tay.
"Tôi sẽ không bao giờ hung dữ với em đâu." Thẩm Tranh bổ sung thêm: "Đừng sợ."
"Hôm nay tôi rất vui vì em có thể kể nhiều chuyện như vậy để tôi có thể biết rõ quá khứ của em." Thẩm Tranh cân nhắc suy nghĩ để người yêu mình thả lỏng, "Em cũng có thể thử than phiền với tôi."
"Thử chấp nhận tôi."
"Dù sao chúng ta cũng phải ở chung với nhau mà."
Khương Cảnh Hành quay sang, dường như đang phân biệt sắc mặt của anh nhưng hắn lại đau đầu không chịu nổi nên lắc lắc đầu liên tục.
"Không cho phép anh làm phiền em."
"Không đâu."
"Không được gạt em."
"Không gạt em."
Khương Cảnh Hành được voi đòi tiên: "Vậy, vậy không cho phép anh hung dữ với em."
Giọng nói hắn dịu đi, dù sao hắn cũng đòi hỏi nhiều như vậy nhưng vẫn hùng hồn, người này vừa mới đồng ý không làm phiền hắn.
"Được." Thẩm Tranh vẫn gật đầu đồng ý.
Khương Cảnh Hành hơi bất an: "Hay là, hay là anh suy nghĩ một chút đi."
"Không cần suy nghĩ, trước giờ tôi vẫn chưa hung dữ với em lần nào." Thẩm Tranh cũng không nỡ.
"À." Khương Cảnh Hành ấp úng cúi đầu.
Ánh đèn vàng chiếu xuống, bóng hai người thỉnh thoảng trùng vào nhau, có ảo giác như đang yêu nhau cuồng nhiệt.
 
Tình Yêu Cuồng Nhiệt Mùa Hè
Chương 4: Chúng ta về nhà thôi


Tuần trăng mật kết thúc, Thẩm Tranh vẫn còn có dự án ở nước Z, Khương Cảnh Hành dự định về trước.
Sân bay như một quả cầu thủy tinh, ánh đèn sáng ngời chiếu sáng mọi phía, Khương Cảnh Hành kéo hành lý nhìn thời gian bay trên màn hình.
"Có cần giúp đỡ không?" Một giọng nói điềm tĩnh quen thuộc vang lên khiến Ôn Cảnh Hành xoay đầu lại.
"Không cần." Hắn lắc đầu, "Không phải anh vẫn còn bận việc sao?"
Thẩm Tranh nhìn hắn chằm chằm, anh mặc chiếc áo sơ mi xanh đậm và quần dài đen, đầu tóc hơi lộn xộn như người cá mới lên bờ, "Phải để cho cấp dưới có đất dụng võ chứ."
"Bọn họ đều trưởng thành rồi, tôi cũng không nuôi bọn họ không."
Quản lý đứng phía sau nở nụ cười, làm vậy sẽ khiến chủ tịch nghĩ hắn nói bọn họ bất tài, chắc chắn bọn họ sẽ khóc ròng cho xem.
Nhưng anh ta vẫn rất thức thời đi đến cạnh vợ sếp cầm hành lý giúp: "Để tôi xách cho cậu."
Khương Cảnh Hành không kịp quan sát đã bị lấy mất hành lý, hắn nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Cậu nói anh Thẩm cho tôi nghỉ phép có lương là được rồi.
Lên máy bay còn ngồi cùng với Khương Cảnh Hành, "Thật là trùng hợp."
Thẩm Tranh tỏ vẻ đồng ý: "Đúng vậy, thật trùng hợp."
Trợ lý ngồi sau trơ mắt nhìn, thật không may, rõ ràng chủ tịch đã bảo anh ta tra chuyến bay trong đêm, đặt vé ngồi bên cạnh.
Lẽ ra anh ta không nên ngồi ở đây mà phải ở dưới cuối mới đúng, đúng là tình yêu chết tiệt mà, có vẻ kiểu hung thần ác sát như chủ tịch cũng không ngoại lệ.
Khương Cảnh vẫn còn hơi lúng túng, mặc dù đã hiểu thân phận hiện tại của mình, lúc say rượu cũng nói ra nhưng hắn vẫn không quen.
May mà Thẩm Tranh cũng giữ khoảng cách.
Hai người không ai nói gì, có lúc Khương Cảnh Hành vờ ngủ, có lúc lại ngủ thật.
Thẩm Tranh lại lật một trang giấy, nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh mình, anh ngẩng đầu nhìn Khương Cảnh Hành đang gật gù thì thở dài để hắn tựa vào vai. Sau đó trang giấy bày ra trước mắt anh không đọc được chữ nào nữa, vẫn còn sợ anh sao?
Thôi vậy, không dọa em ấy, dịu dàng một chút.
"Muốn trở về cùng tôi không?"
Khương Cảnh Hành đã ở chung với anh hơn một tháng, cũng đã hơi quen Thẩm Tranh, biết rõ Thẩm Tranh sẽ không hung dữ với mình nên thả lỏng hơn rất nhiều, "Không cần đâu."
Khương Cảnh Hành cũng không biết về nhà phải chú ý điều gì, dù sao đây cũng là lần đầu tiên, anh lại không quen làm phiền người khác.
"Anh vẫn nên làm việc của mình thì hơn."
Thẩm Tranh đút tay vào túi nhìn hắn, "Vậy tôi đón em nhé?"
Nếu lại từ chối thì sẽ không lễ phép, Khương Cảnh Hành suy nghĩ một lát rồi đáp: "Được."
Nhưng lần đến thăm này chắc chắn sẽ không yên bình.
Khương Cảnh Hành căng thẳng siết chặt món quà trong tay, là quà hắn mang về để tặng.
Dì mở cửa cho hắn đi theo sau Diệp Nhiên, cậu ta hỏi: "Anh rể không quay về với anh à?"
Chỉ là hỏi không hề có ác ý nhưng khiến Khương Cảnh Hành không dễ chịu, như hắn là một tên hề vậy.
"Không."
"À, mau vào đi, mẹ rất nhớ anh."
Lúc này chú Diệp đang ngồi ở sô pha phất tay với hắn một cái, nhìn hắn như đang nhìn sâu bọ, "Bỏ đó đi."
Ông ta lại hờ hững nói một câu: "Mẹ mày đang ở trên lầu."
Khóe miệng Khương Cảnh Hành hơi giật giật rón rén bỏ quà trong tay xuống, cũng không ngoài dự đoán, vì hắn vốn không phải là thành viên trong gia đình này.
Mẹ vừa nhìn thấy hắn thì hốc mắt đỏ lên nhưng chỉ đứng từ xa nhìn lại, "Con có cảm thấy cô đơn không?"
"Không ạ." Khương Cảnh Hành cũng không xúc động gì, thậm chí còn hơi thờ ơ, hắn đã quen rồi, trái lại còn an ủi: "Không sao đâu ạ."
"Đứa con tội nghiệp của mẹ." Mẹ Diệp lau nước mắt nhìn đứa trẻ lạnh lùng đứng đằng xa, giữa bọn họ như có một bức tường ngăn cách thật dày, trong lòng đầy thương xót, bà biết bọn họ đã không thể quay lại như xưa, thậm chí lúc bà quyết định từ bỏ đứa con này thì đã không thể quay đầu được nữa.
Cuối cùng mẹ Diệp kéo tay Khương Cảnh Hành thở dài, "Mặc dù mẹ thiên vị cho con nhà họ Diệp nhưng mẹ vẫn yêu con."
Khương Cảnh Hành nhìn thoáng qua bà, hắn biết đương nhiên là mẹ yêu hắn, nếu không thì sẽ không đưa hắn về cho hắn học hành, hắn nắm lấy bàn tay mảnh mai nho nhỏ kia, "Con biết rồi."
"Nếu chú Diệp bắt nạt con thì hãy nói với mẹ, mẹ nuôi con."
"Mẹ cần rất nhiều tiền." Mẹ Diệp lại rơi nước mắt, "Con ngoan, là mẹ có lỗi với con."
"Mẹ xin con thêm một chuyện nữa, đừng oán trách em trai con, đây đều là lỗi của mẹ."
Khương Cảnh Hành cúi đầu mím môi che giấu tâm trạng của mình, hắn vất vả nói: "Ừm."
Mẹ yêu hắn nhưng tình yêu đó không thể sánh với tình yêu mẹ dành cho em trai, cũng không thể so sánh với cuộc sống yên bình hiện tại, tình yêu bà cho hắn chỉ có một chút, hắn biết rất rõ.
Hắn luôn hiểu điều đó.
Bữa cơm này rất gượng gạo, hắn như người ngoài xâm nhập vào gia đình ấm áp này, không, hắn vốn không nên ở đây mới phải.
Diệp Nhiên khoe khoang thành tích bắt đầu làm nũng với chú Diệp, mẹ Diệp gắp thêm thức ăn cho cậu ta.
Khương Cảnh Hành yên lặng giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.
Khác với mọi ngày, hôm nay chú Diệp để ý đến hắn.
Nhưng chỉ toàn nói những lời khách sáo khiến hắn nhận ra địa vị của mình, hắn không phải người nhà họ Diệp nên đừng mơ tưởng đến những thứ không có.
Mẹ Diệp khó xử cũng không lên tiếng.
Khương Cảnh Hành mím môi, hắn vốn không hy vọng xa vời như Diệp Nhiên nhưng cũng không muốn làm khó mẹ nên chỉ im lặng gật đầu.
Nhưng bầu không khí ngột ngạt đã bị đánh tan, cửa lớn mở ra, có một bóng người xuất hiện ở cửa ra vào.
Là Thẩm Tranh.
Khương Cảnh Hành nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của chú Diệp, chú Diệp vội vàng lại gần nịnh bợ mời Thẩm Tranh vào.
Thẩm Tranh lẳng lặng nhìn hắn, trầm giọng nói: "Không cần, tôi đến đón em ấy về nhà."
Hai chữ về nhà đã khiến mũi Khương Cảnh Hành chua xót.
Sáng nay Thẩm Tranh phải ra ngoài nên vẫn còn mặc Âu phục, đầu tóc anh hơi rối, có thể thấy được anh còn chưa kịp thay quần áo mà đã vội chạy đến đây đón mình.
Thẩm Tranh nhìn người yêu bé nhỏ đang tủi thân cúi đầu thì lại gần đưa tay ra, "Làm sao vậy?"
Những người bên cạnh hơi sợ hãi nên nháy mắt ra hiệu cho Khương Cảnh Hành nhưng hắn lại không thấy, chỉ đưa tay nắm lấy bàn tay lớn kia, nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào nhau.
"Không sao."
"Chúng ta về nhà thôi."
Giọng hắn mềm mại buồn bã khiến lòng Thẩm Tranh mềm nhũn.
 
Tình Yêu Cuồng Nhiệt Mùa Hè
Chương 5: Thử thích tôi đi


Biệt thự nhà họ Diệp xây giữa sườn núi, gió đêm hè mát lạnh, những ngôi sao xa như mảnh kim cương rải rác rơi đầy giữa màn đêm, đèn đường san sát nối đuôi nhau thật dài thông với cổng chính.
Khương Cảnh Hành khoác chiếc áo khoác còn vương mùi của Thẩm Tranh lên, nhìn Thẩm Tranh nắm tay mình, bàn tay rộng lớn ấm áp lại mang đến cảm giác an toàn khó tả, "... Sao anh lại đến đây?"
Thẩm Tranh đáp: "Muốn đón em về nhà sớm một chút."
"Em bị bắt nạt sao?" Thẩm Tranh hỏi với giọng chắc nịch.
Khương Cảnh Hành cảm thấy hơi xấu hổ, rưng rưng muốn khóc như trẻ con: "Không có."
"Vậy lần sau chúng ta không đến nữa." Thẩm Tranh dỗ dành.
Khương Cảnh Hành bước lên con đường đen dài dằng dặc im lặng hồi lâu.
"Vậy lần sau tôi và em cùng đến." Thẩm Tranh đổi phương án khác.
"Thế thì làm phiền anh lắm." Khương Cảnh Hành lắc đầu.
"Không phiền đâu." Thẩm Tranh nắm chặt tay hắn, "Thực ra em không cần hiểu chuyện như vậy, thử ỷ lại vào tôi một chút xem."
Thẩm Tránh thấy cổ tay áo mình bị níu lại, giọng nói của cậu người yêu bé nhỏ vang lên: "Thẩm Tranh, sao anh lại đối xử với em tốt như thế?"
Thẩm Tranh quay sang nhìn người yêu đang ngơ ngác va vào ngực mình, anh vuốt mái tóc vừa dài vừa mềm của hắn, nhẹ nhàng v**t v* an ủi, "Tôi tưởng em biết tôi thích em."
"Không để em cảm nhận được là lỗi của tôi."
Động tác quan tâm dịu dàng khiến mũi Khương Cảnh Hành chua xót, thực ra hắn rất ít khi được quan tâm, chỉ nhận được một chút thôi là hắn đã khóc rồi.
"Nhưng, em không có ưu điểm gì."
"Hình như nói thích một người không có lý do thì hơi giả dối." Thẩm Tranh như đang bình tĩnh phân tích: "Tôi thích em đứng trên sân khấu như một chú thiên nga ngạo nghễ thanh lịch, thích nụ cười đáng yêu của em."
"Những thứ này lại không thể bao quát hết lý do mà tôi yêu em được."
Thành thật mà nói, anh là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, anh có h*m m**n bình thường nhưng lại có thể khắc chế rất tốt, điều khiến cho người khác phải khó hiểu là anh thế mà lại thích một bạn nhỏ, tìm hết mọi cách để che chở bạn nhỏ ấy dưới đôi cánh của mình.
"Nhưng tình cảm của tôi đối với em không phải là giả." Thẩm Tranh phân tích cảm xúc của mình: "Chẳng thể nghi ngờ gì nữa đâu, rằng tôi yêu em, hy vọng có thể tham gia vào tương lai của em và bảo vệ em."
"Tiến một bước thăm dò thêm lý do tại sao lại yêu em."
Khương Cảnh Hành cúi đầu, gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai, ngay cả gió đêm cũng chẳng tài nào áp chế được cái nóng ran của hắn, đầu ngón tay ngượng ngùng cuộn tròn lại, rồi hắn lại có đôi chút chán chường, nghĩ đôi bên phải có tình cảm với nhau mới đúng: "Nhưng em không thích anh..."
"Tình cảm hiếm khi bằng nhau." Thẩm Tranh nói như lẽ đương nhiên: "Cho nên tôi muốn yêu em nhiều hơn, đối xử với em tốt hơn, để em thử yêu tôi."
Khương Cảnh Hành ngẩng đầu lên rồi nghiêm túc nhìn anh, mái tóc dài bị gió đêm thổi tung rời rạc, con rùa nhát gan dè dặt duỗi một móng vuốt từ trong chiếc mai rùa vốn đã đóng kín ra, "Vậy em phải làm sao đây."
"Rất đơn giản, thử cố gắng tin tưởng tôi, tiếp nhận tình yêu của tôi dành cho em." Thẩm Tranh cụp mắt, vén lọn tóc dài trên má áp vào tai hắn, vừa nghiêm túc lại chuyên chú: "Chờ tôi tới yêu em.
"Hãy thử yêu tôi lần nữa xem."
Khương Cảnh Hành lập tức cúi đầu xuống, hai mắt ươn ướt, đỏ rần đến tận cổ, hắn xấu hổ che miệng lại vì sợ mình sẽ khóc nấc lên.
Thẩm Tranh thở dài nhìn Khương Cảnh Hành cúi đầu, dường như anh trực tiếp quá nên khiến cậu bạn nhỏ sợ rồi, thôi bỏ đi, cứ chầm chậm tới vậy, anh cũng không thiếu chút thời gian ấy.
Anh là người lớn, khi đối xử với bạn nhỏ mà mình thích hình như chẳng thể giống với một thiếu niên mà đối xử cuồng nhiệt như lửa đốt với người yêu được, anh chỉ có thể dùng sự trưởng thành của người lớn để giải trừ mọi chướng ngại cho bạn nhỏ của anh mà thôi.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Thẩm Tranh dẫn Khương Cảnh Hành đi về phía chiếc xe cách đó không xa, đôi tay nắm chặt nhau lay động một xíu, gió đêm mang theo câu trả lời.
Một tiếng nho nhỏ mềm nhẹ vang lên: "Ừm."
Thẩm Tranh vừa mở cửa nhà đã cau mày: "Ai cho ông vào đây?"
Ông Thẩm đang nằm trong lòng một cô gái trẻ tuổi ăn nho, vừa nghe câu này xong thì giận đến mức phùng mang trợn mắt: "Đó là cách mà mày nói chuyện với ba mày à."
"Nơi này của tôi không phải là chỗ để cho ông thích tỏ vẻ oai phong." Thẩm Tranh xoa xoa thái dương, cũng may Khương Cảnh Hành còn chưa trở lại.
"Ông mày dạy con trai mình là chuyện dĩ nhiên." Ông Thẩm tức đến mức hỏng bét, nói: "Nghe nói mày còn muốn để cho cái thằng hồ ly kia ra ngoài để phải xấu hổ xấu mặt, tao cho mày cưới nó đã là giới hạn cuối cùng của nhà họ Thẩm tao rồi."
Thẩm Tranh nghe mấy lời sỉ nhục Khương Cảnh Hành bèn buông tay xuống rồi xắn tay áo lên, thân hình gầy gò của anh từng bước lại gần, mang theo cảm giác áp bức vô cùng, cô gái trẻ tuổi đã cứng đờ người dưới, ông Thẩm vẫn mạnh miệng nói: "Tao là cha mày đấy."
Trong trí nhớ của ông Thẩm, anh là một người không sợ trời không sợ đất, hình ảnh anh bị đánh từ đầu đường đến cuối đường mang theo vết thương khắp người hiện rõ ràng trong ký ức của ông ta, rồi chẳng kiềm được mà rụt cổ lại, trước đây ông ta cũng đã từng bị đánh, nắm đấm to bằng bao cát ấy đã đánh gãy mấy cái xương sườn trên người ông ta, tên khốn này là một kẻ tàn nhẫn nào có bao giờ để ý tới luân thường đạo lý gì.
Cho tới bây giờ, ông ta chưa từng cho rằng bản thân mình đã sai, ở nhà ông ta đánh đập hành hạ vợ mình, vợ chạy thì tiếp tục ngược đãi con trai, còn để cho con trai nuôi dưỡng, lấy đi tiền học đại học của con trai, thấy con trai sang giàu rồi lại chẳng biết xấu hổ mà bấu víu.
"Tôi không có một người cha sớm muộn gì cũng chết trên bụng của phụ nữ như ông." Thẩm Tranh nhếch mép, cảm giác tao nhã lịch sự bị xé bỏ chỉ còn lại mùi máu tanh, anh nhìn lão già khốn nạn kia giễu cợt một chút: "Tôi nuôi ông cùng lắm chỉ như đang tùy tiện nuôi con ngựa con chấu mà thôi."
"Về phần người yêu của tôi, tốt nhất là ông nên tôn trọng một chút." Thẩm Tranh thản nhiên liếc ông ta một cái: "Biết điều đừng có chọc tới tôi, nếu không cuộc sống giàu sang bây giờ cũng ông cũng đừng hòng nghĩ tới nữa."
Quả thực Ông Thẩm chẳng muốn từ bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý nhưng chỉ vì muốn tốt cho thằng con trai của mình mà ông ta đã vắt hết dũng khí bình sinh ra, thế là gan cũng to hơn nhiều: "Nhưng nhà họ Thẩm không thể nào tuyệt hậu được, tao thấy con gái nhỏ của nhà họ Vương cũng được lắm..."
Dần dần, dưới ánh mắt chăm chăm của Thẩm Tranh, giọng nói của ông ta cũng ngày càng nhỏ đi rồi lặn mất.
"Nhà bọn họ đã cho ông bao nhiêu lợi ích rồi, sẵn đây tôi cũng cho ông một đề nghị, nếu ông chịu cưới tôi sẽ mua cho mấy người cả bó pháo hoa luôn." Thẩm Tranh v**t v* khuy măng sét của mình, mỉa mai: "Tôi không có Vương vị phải cần người để thừa kế đâu."
Đôi mắt đó như đang nói một cách tr*n tr**, thừa kế cái gì? Thừa kế cái gen chó má kia của ông à?
"Cút đi, bạn nhỏ nhà tôi sắp về rồi." Thẩm Tranh nhìn đồng hồ, chán ghét đuổi bọn họ đi: "Đúng rồi, sẵn tiện mang luôn cái ghế sô pha cùng với mấy người cút hết ra ngoài cho tôi."
"Ông chỉ có một phút."
"À, phải rồi, nếu ông dám nói điều không nên nói trước mặt người yêu của tôi thì những ngày tươi đẹp của ông sẽ chấm dứt đấy."
Ông Thẩm không dám chơi trò ra oai nữa, sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh co giò bỏ chạy.
Trong bữa tiệc, ông Thẩm nhìn đôi mắt như dao của Thẩm Tranh không dám nói lời vô nghĩa nữa.
Khương Cảnh Hành kéo tay áo Thẩm Tranh: "Sao vậy?"
Thẩm Tranh nhéo chiếc nhẫn trên ngón áp út của Khương Cảnh Hành, nói: "Không có gì đâu, thấy một con chuột mà thôi."
"Trong bữa tiệc mà có chuột nữa hả?" Tưởng Cảnh Hành nhỏ giọng: "Bọn nó ở đâu?"
"Chạy rồi." Thẩm Tranh cười hỏi: "Sao vậy, căng thẳng à?"
"Có chút xíu."
"Có muốn ăn chút gì không? Tối nay em chưa ăn gì cả." Thẩm Tranh nói thêm: "Trẻ con không được phép uống rượu."
"Em không còn là trẻ con nữa." Khương Cảnh Hành phản bác.
Cảnh tượng hai người quấn quít ghé tai vào nhau khiến nhiều người phải ghé mắt trông, lại khiến cho bọn họ thay đổi suy nghĩ, chủ tịch Thẩm và người yêu có vẻ rất tình cảm với nhau nhỉ.
Ai mà chẳng nhìn ra chủ tịch Thẩm sửa soạn chỉnh chu nhiều hơn ngày thường một chút, dường như để xứng với người yêu trẻ nọ, anh mặc bộ vest đen có cài ve áo, túi áo treo một chiếc đồng hồ bỏ túi, một sợi dây chuyền đồng hồ bỏ túi bằng vàng vắt nghiêng khiến anh trông có vẻ phong nhã chững chạc hơn chút xíu, không giống như sự cứng rắn thường ngày, cả người cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Chàng trai nọ mặc bộ vest màu trắng, cổ áo thêu cành hoa oải hương quấn quanh, mái tóc dài màu xanh quạ được buộc gọn gàng bằng một chiếc dây buộc tóc màu xanh lam, hàng mi dài luôn rủ xuống, cả người xa cách lạnh lùng trông giống như vầng trăng sáng.
Chỉ có Thẩm Tranh mới biết cậu bạn nhỏ của mình ngọt ngào đến nhường nào.
Chẳng ai dám nói hai người họ không xứng với nhau cả.
 
Tình Yêu Cuồng Nhiệt Mùa Hè
Chương 6: Hình như em có hơi thích anh rồi


Thu sắp bước vào đông cứ hoài lạnh lẽo, trên bầu trời đêm chỉ treo rải rác những vì sao nhưng đường phố lại rất náo nhiệt, hàng quán hai bên chật kín người ăn.
Thẩm Tranh nhìn Khương Cảnh Hành đi nhanh mấy bước trong khu vực thiếu ánh sáng, đưa trà sữa trong tay áp lên mặt hắn: "Còn tức giận à?"
Khương Cảnh Hành bị dọa trước nguồn nhiệt đột ngột, rụt mặt vào trong chiếc khăn quàng đỏ, có hơi khiển trách: "Thẩm Tranh, anh là đồ tồi."
"Ừm, tồi chỗ nào?" Thẩm Tranh nhét trà sữa vào tay hắn để cho hắn sưởi ấm đôi tay, lại giúp hắn chỉnh khăn quàng cổ.
"Em đã bảo là không muốn tiêm thuốc rồi mà."Khương Cảnh Hành liệt kê từng tội ác của Thẩm Tranh ra: "Anh còn dọa em nữa chứ!"
"Bị bệnh thì phải tiêm thuốc." Thẩm Tranh mang vẻ mặt nghiêm túc, bảo: "Sao có chuyện mà không gọi cho tôi?"
Thẩm Tranh bày ra dáng vẻ như đang lắng nghe lời ngụy biện nọ làm cho Khương Cảnh Hành có hơi xấu hổ, hắn chỉ vào miếng dán hạ sốt trên đầu mình rồi nói: "Em quên mất..."
"Em mua thuốc rồi..."
Cuối cùng giọng nói ấy càng ngày càng nhỏ đi, hắn cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn hệt như đang nghe dạy dỗ, hắn luôn biết cách phải làm thế nào để khiến Thẩm Tranh mềm lòng, thật lòng mà nói sự quan tâm của Thẩm Tranh khiến hắn rất vui vẻ, từ khi hắn có ký ức đến nay đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến bệnh tình của hắn, dẫn hắn tới bệnh viện như vậy.
Nếu như có thể không bị tiêm thì tốt biết bao.
"Lần sau nhất định em sẽ nhớ gọi điện cho anh mà."
Thẩm Tranh thở dài một hơi, buông hắn ra: "Sao em không uống?"
Khương Cảnh Hành thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa, trà sữa ngọt ngào, trân châu dẻo dai, hắn kiềm chẳng đặng đuôi mắt cong lên, bên trong là hạnh phúc chẳng thể nào giấu được.
"Em có đau không?"
Cuối cùng bé xấu xa cũng cảm nhận được một xíu áy náy, Thẩm Tranh chìa tay về phía bạn nhỏ vừa mới bị tiêm xong, Khương Cảnh Hành bèn cắn xuống một ngụm.
Thẩm Tranh xoa nhẹ dấu răng của bé hổ, nhớ tới nước mắt ươn ướt ở nơi đầu ngón tay, nghẹn ngào tủi thân, hắn im lặng một lát thấp giọng nói: "Không đau."
Khương Cảnh Hành hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tối tăm của Thẩm Tranh, lắc lắc đôi tay đang đan vào nhau tiếp tục uống trà sữa.
Ánh sáng loang lổ, hai người họ tay trong tay sánh vai nhau bước qua đám đông.
Khi thuốc phát huy tác dụng, Thẩm Tranh nhìn đầu bạn nhỏ một chút, dường như bạn nhỏ đang rất buồn ngủ thì phải, thế là anh hỏi: "Tôi cõng em nhé?"
"Dạ." Khương Cảnh Hành nằm nhoài lên tấm lưng rộng rãi ấm áp, nũng nịu dụi vào chiếc gáy của Thẩm Tranh như một đứa trẻ, mái tóc rối bù cọ vào cổ với má anh chọc anh ngứa ngáy không thôi.
Thẩm Tranh lắc lắc cậu bạn nhỏ đang làm loạn sau lưng mình, nói: "Yên chút nào."
"Ò." Khương Cảnh Hành yên lặng nhìn gò má của anh, lông mi ngắn ngủn, ánh mắt sắc bén, môi mím chặt, trông rất có cảm giác áp bách.
Khương Cảnh Hành đưa ra kết luận, quả nhiên dáng vẻ của Thẩm Tranh nhìn rất đỗi hung ác, chẳng trách hắn sợ Thẩm Tranh như vậy.
Một chút lạnh lẽo rơi vào mũi hắn, khẽ khàng đến mức hắn chẳng hề có cảm giác gì rồi nhanh chóng tan thành nước, Khương Cảnh Hành nhắm hờ mắt ngáp một cái.
Dần dà, ngày càng xuất hiện nhiều thứ giống như sương mù màu trắng hệt như lông ngỗng trắng từ trên trời rơi xuống, Khương Cảnh Hành trợn to hai mắt, kéo cổ áo Thẩm Tranh: "Là tuyết!"
Ở các thành phố nằm phía Nam tuyết là chuyện hết sức hiếm thấy.
"Ừm."
Khương Cảnh Hành không hài lòng với câu trả lời quá lạnh lùng của Thẩm Tranh, hắn kéo vai Thẩm Tranh nói: "Anh không ngạc nhiên sao?"
Thẩm Tranh nói: "Tôi đã thấy quá nhiều tuyết rồi."
Khương Cảnh Hành có hơi ủ rũ tựa vào vai Thẩm Tranh, đúng thật là hắn có hơi ngây thơ mà.
"Nhưng đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi tôi gặp em."
Giọng nói của Thẩm Tranh trầm thấp, bình tĩnh nhưng rất đỗi dịu dàng.
Người như Khương Cảnh Hành chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, cảm thấy tai mình nóng rần rần, bèn vùi mặt vào cổ Thẩm Tranh giống như một con đà điểu nhỏ mắc cỡ, khuôn mặt và chóp tai đều đỏ bừng cả lên.
Thẩm Tranh ngắm tuyết rơi ngày một nhiều, ngay cả đèn đường cũng bị tuyết trắng bao phủ, cậu bạn nhỏ phía sau lưng chợt chồm lên phía trước, tuyết trên tóc rơi vào quần áo của Thẩm Tranh, anh cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào tai mình.
Hắn nói: "Thẩm Tranh, cảm ơn anh."
Mùa hè luôn bắt đầu rất nhanh, bạn nhỏ không chịu được cái lạnh cái nóng, Thẩm Tranh dự định đưa hắn đến bờ biển xả stress một chút.
Ban ngày Khương Cảnh Hành bơi lội, bắt cua rồi nhặt vỏ sò, còn Thẩm Tranh thì đang xử lý công văn trên bãi biển, thi thoảng thoáng ngó sang cậu bạn nhỏ nhà mình.
Buổi tối cả hai cùng nắm tay nhau ra biển ăn thịt nướng, ngày tháng trôi qua quá đỗi nhàn nhã.
"Đẹp lắm." Thẩm Tranh gật đầu.
Khương Cảnh Hành nhìn chằm chằm chiếc váy, trong tay nắm chặt chiếc váy nọ, vài nếp gấp mềm mại màu xanh đậm hệt như sóng nước gờn gợn, đây là một chiếc váy dài tao nhã, từ đuôi váy có chùm hoa huệ mọc ra.
Mỗi một tấc của chiếc váy được cắt may vừa phải, trông vừa vặn vô cùng, như thể được đo đạc từng chút một.
Thẩm Tranh dựa vào cửa duỗi tay ra: "Được rồi, đã đến lúc bạn nhỏ nhà chúng ta nên xuất phát rồi."
Khương Cảnh Hành nắm ngược cái tay đang duỗi ra kia, ngẩng đầu có hơi tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Bí mật." Thẩm Tranh cúi người ôm lấy hắn, buộc dải lụa đen quanh mắt hắn.
Khương Cảnh Hành bị che khuất tầm nhìn nên vội vàng nắm lấy cánh tay Thẩm Tranh nhưng vẫn không nhúc nhích.
"Em không sợ tôi bán em sao?" Thẩm Tranh nhìn sang bạn nhỏ đang rất ngoan ngoãn rồi cười nói.
Trông thấy Khương Cảnh Hành ngẩng đầu lên, Thẩm Tranh bèn bế Khương Cảnh Hành dễ dàng như ôm một đứa trẻ, Khương Cảnh Hành sợ đến nỗi phải ôm lấy Thẩm Tranh, Thẩm Tranh ngó sang Khương Cảnh Hành rồi bảo: "Nhưng tôi không nỡ."
"Bạn nhỏ nhà tôi là bảo vật vô giá mà."
Một đống lời tỏ tình yêu đương khiến Khương Cảnh Hành đỏ mặt an tĩnh nằm yên không giãy giụa nữa, chỉ hận mình không giấu nhẹm bản thân đi, bắt đầu tự hỏi liệu Thẩm Tranh có bị tráo đổi rồi hay không, kể từ khi cả hai người họ tỏ lòng với nhau xong ngày nào Thẩm Tranh cũng thổ lộ cả đống lời yêu thương với hắn cả, dẫu cho trước đây anh chưa từng làm vậy.
Khương Cảnh Hành lặng lẽ nằm trong vòng tay ấm áp, cảm nhận được cái chòng chành nghiêng ngả, bên tai là nhịp tim gần như đang đánh trống.
"Được rồi, chúng ta đến rồi." Thẩm Tranh đặt bạn nhỏ trong lòng xuống cởi bịt mắt cho hắn.
Khi đôi mắt tiếp xúc với ánh sáng lập tức không kìm được mà rỉ ra vài giọt nước mắt, từ đằng xa có tiếng "Đoàng" vang lên, pháo hoa thoáng nở rộ trong màn đêm yên ả, vô vàn vệt sáng rơi xuống biển khơi xanh thẳm.
Cách đó không xa, một đống lửa đang cháy tí tách vang dội, ánh lửa ấm áp sáng rực chiếu bừng cả bãi biển trắng xóa, mọi người ai nấy cũng nhìn bọn họ.
Khương Cảnh Hành ngắm pháo hoa trên bầu trời cao rộng, người thứ nhất đứng đằng trước bước tới, cười nói: "Khương Cảnh Hành, sinh nhật vui vẻ, đây là món quà sinh nhật đầu tiên muộn màng của cậu."
Khương Cảnh Hành ngơ ngác nhận lấy, đó là một quả cầu pha lê đẹp đẽ đầy vẻ tinh xảo, là phiên bản giới hạn của dòng S mà hắn luôn mong muốn nhất.
Cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa đi tới đưa quà cho hắn: "Chúc mừng sinh nhật Khương Cảnh Hành, đây là quà sinh nhật thứ hai của cậu!"
...
Trên mặt của mỗi một người ai nấy đều thoảng nỗi niềm nở gửi kèm theo lời chúc phúc, mỗi một món quà đều là thứ mà hắn cực thích.
Từng người lui khỏi sàn diễn, người cuối cùng xuất hiện chính là Thẩm Tranh, anh cầm một bó hoa nhìn về phía Khương Cảnh Hành đang bị đống quà tặng chất chồng vây quanh, cười nói: "Chúc mừng sinh nhật, bạn nhỏ của tôi."
"Món quà sinh nhật thứ hai mươi bốn của em là cây đàn piano mà em yêu thích nhất, nhưng nó đang đợi em ở nhà." Thẩm Tranh đưa bó hoa cho hắn, cuối cùng giọng nói trầm ấm của anh hơi cao lên: "Hôm nay chỉ đành để em chịu tủi thân trải qua sinh nhật với anh rồi."
Khương Cảnh Hành nhìn những bông hoa ấy, siết chặt mảnh vải trước ngực: "Thẩm Tranh, sao anh biết được?"
"Có gì mà tôi không biết chứ." Thẩm Tranh v**t v* mái tóc dài của Khương Cảnh Hành làm mái tóc hắn rối bù.
Khương Cảnh Hành mười hai tuổi chẳng có gì cả sẽ muốn điều gì đây, hắn muốn tình yêu của mẹ, hắn muốn có được cái yêu đầy thiên vị đầy trắng trợn như Diệp Nhiên, muốn một chiếc đàn piano thuộc về riêng mình, thậm chí còn muốn một bữa tiệc sinh nhật đốt lửa trại khiến cho mọi người phải ước ao ghen tị.
Khương Cảnh Hành mười hai tuổi biết mình đang nằm mơ.
Ước mơ của Khương Cảnh Hành hai mươi bốn tuổi đã trở thành hiện thực, hắn có được tình yêu của mẹ, hắn nhận được tình yêu đầy thiên vị đầy trắng trợn, hắn có sân khấu của riêng mình và có một buổi tiệc sinh nhật đốt lửa trại khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Thẩm Tranh cẩn thận lau nước mắt cho hắn, nhìn cậu bạn nhỏ đang chuẩn bị vùi đầu vào trong đống hoa, hỏi: "Em không hài lòng sao?"
Tiếng tim đập quá đỗi xa lạ mà cuồng nhiệt, những cảm xúc cứ dâng trào chẳng ngớt.
Khương Cảnh Hành ôm ngực, mặt mày đỏ bừng, có chút mờ mịt, chỉ trong chớp mắt đã có một dòng nước mắt tuôn trào: "Thẩm Tranh, phải làm sao đây anh?"
"Hình như em có tình cảm với anh mất rồi."
Trong đôi mắt ấy đầy ắp mù mịt và ngượng ngùng, mặt nước phản chiếu ánh nắng như mặt hồ khiến lòng người rung động, bé thiên nga nhỏ tao nhã thổ lộ tình yêu của mình.
Thẩm Tranh sững sờ tại chỗ, anh chẳng tài nào ngờ được mình sẽ đạt được kết quả nhanh như vậy, trong kế hoạch của anh, sẽ để cho cậu bạn nhỏ buông bỏ cảnh giác mà yên tâm yêu anh là cả một quá trình khá dài, dù rằng chỉ thích một chút thôi cũng đủ cho anh phải mừng rỡ như điên rồi.
Nụ hôn của Thẩm Tranh nhẹ tênh, đầu tiên anh hôn lên trán Khương Cảnh Hành như an ủi, sau đó hôn lên đôi môi mà anh đã mơ ước từ bấy đến giờ từng chút từng chút một, mí mắt của Khương Cảnh Hành ươn ướt.
||||| Truyện đề cử: Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ |||||
Hơi thở quyện vào trong mũi, ánh trăng mông lung vỡ vụn giữa môi và răng, mái tóc dài bị gió biển thổi tung tạo thành ảo giác ướt đẫm, bé nhân ngư mặc váy xanh được người yêu nhân loại hôn lấy, được bao bọc ngã xuống bể tình, cả người dính đầy d*c v*ng yêu đương của trần thế.
Làn gió ấm áp trên biển lả lướt thổi qua, sao trời rộng lớn cuốn theo tình yêu nồng nàn, từng đợt sóng trắng cuỗm theo sự lãng mạn.
 
Tình Yêu Cuồng Nhiệt Mùa Hè
Chương 7: Tình yêu cuồng nhiệt mùa hè


Trong ánh hoàng hôn buông xuống, những con sóng xanh cuồn cuộn dưới làn gió nóng rần, một chàng trai đứng ở bến xe buýt, hắn vén mái tóc dài xõa ra khỏi tai mình, yên tĩnh nghe nhạc, cực kỳ tập trung.
Thẩm Tranh nghiêm túc làm sao, giữa vô vàn người như vậy thế mà anh chỉ nhìn thấy bé thiên nga nhỏ của mình.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, thiếu niên khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng ngoảnh đầu nhìn về phía anh, hắn sững sờ một chút, nở một nụ cười thật tươi rồi chạy về phía anh.
Thẩm Tranh sải bước tiến tới đỡ lấy bé con đang nhào vào lòng mình, cúi đầu dịu dàng hỏi: "Buổi họp lớp thế nào?"
"Cũng được ạ, bạn em quen không nhiều lắm nên cũng hơi nhàm chán."
Khương Cảnh Hành lắc lắc đôi bàn tay đang bị giữ lấy, bảo: "Chúng ta về nhà đi."
Thẩm Tranh nhìn vầng trán đã lấm tấm mồ hôi của Khương Cảnh Hành khẽ cười một tiếng, lồng ngực run lên: "Được rồi, về nhà nào."
"Nóng quá hà." Được Khương Cảnh Hành ôm có hơi không thoải mái lắm, hắn nói: "Anh đừng có dắt em được không?"
Ánh tà dương giữa hè nhàn nhạt, làn sóng xanh hai bên vọng ra tiếng xào xạc, cả hai sóng vai đứng cạnh nhau in ra cái bóng thật dài.
Chẳng biết Thẩm Tranh thời trẻ sẽ như thế nào nhỉ?
Anh là một chiếc gai không sợ bất cứ điều gì cả, khi có người chỉ vào anh rồi mắng một cách xối xả, dù có bị thương anh cũng sẽ cắn đứt ngón tay của người đã chỉ vào anh kia, anh không thể đánh lại thân thể cường tráng của cha mình, vậy nên anh đã nỗ lực để trưởng thành rồi tích góp sức mạnh để đánh ngã ông ta.
Anh dựa vào sự ngoan độc này để đánh gãy xương sườn của cha mình, lấy lại tiền vào đại học, tạo dựng tên tuổi trong cái giới danh lợi này.
Những người khác luôn đánh giá anh là người tàn nhẫn, không có chút nhân tính nào thế nhưng Thẩm Tranh nào quan tâm đến những lời chỉ trích ấy.
Anh không có kế hoạch cho tương lai, cũng chả có d*c v*ng h*m m**n gì, vẫn luôn là một doanh nhân hoàn mỹ có trình độ.
Chẳng qua là bé thiên nga nhỏ trên sân khấu quá đỗi chói lóa khiến anh sinh ra d*c v*ng muốn được sở hữu vầng trăng sáng ấy.
Lần đầu tiên trong đời, vị doanh nhân ích kỷ nghĩ ngợi về chuyện phải kinh doanh thua lỗ kia.
Anh sẽ không bao giờ nói với cậu bạn nhỏ về ý định có chủ ý của mình, từ chuyện anh đã uy h**p nhà họ Diệp ra sao, làm thế nào để lên kế hoạch cho cuộc hôn nhân của cả hai, làm thế nào để tổ chức một hôn lễ long trọng, và làm thế nào để giải quyết những tin đồn bịa đặt ấy...
Thẩm Tranh khoác lên mình chiếc mặt nạ hiền lành vô hại, anh sẽ chẳng bao giờ bộc lộ bộ mặt kinh tởm chiếm hữu của mình với bạn nhỏ.
Thẩm Tranh bắt đầu học cách lãng mạn, học được cách dịu dàng, học được cách phải làm thế nào để dỗ bạn nhỏ nhà mình.
Vào một đêm giữa hè, bé thiên nga nhỏ bay vào vòng tay anh, cả người được bao phủ bởi ánh sao sáng chói.
Vào một khắc kia, Thẩm Tranh thật sự cảm nhận được ánh trăng sà vào người anh mà chẳng phải ảo ảnh lạnh lẽo như băng nữa.
Thẩm Tranh thuở còn trẻ bị mắc kẹt trong vũng bùn lầy không có lối thoát, nhưng bây giờ cuối cùng anh cũng bắt được một chút ánh trăng của riêng mình, giữ nó sâu trong lòng.
Cả hai sẽ tay trong tay cùng nhau trải qua cuộc đời vừa dài đằng đẵng mà lại ngắn ngủi của mình, rồi cả hai sẽ cùng nhau trải qua những cái mùa hè còn lại của cuộc đời.
Bạn nhỏ chỉ cần biết Thẩm Tranh sẽ chuẩn bị ngày đông lãng mạn, và cả pháo hoa mùa hè để dỗ hắn vui vẻ là được.
Chỉ cần cậu bạn nhỏ biết Thẩm Tranh sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với hắn là được rồi.
 
Back
Top Bottom