Lãng Mạn Tình Yêu Của Ác Ma

Tình Yêu Của Ác Ma
Góc giới thiệu


Mọi người qua ủng hộ truyện mới của tui nha.Truyện "Hãy để em ôm anh."
 
Tình Yêu Của Ác Ma
Ngoại truyện: Tự truyện của Niệm Duy


Lúc tôi còn nhỏ thường hay hỏi ba mình mẹ đâu rồi?

Lúc đó ba chỉ nhìn tôi mỉm cười rồi nói.

"Mẹ đang ở một nơi rất xa...

Rất xa.

Mẹ đang giận ba, khi nào mẹ hết giận thì sẽ quay trở lại tìm chúng ta."

Lúc đấy tôi liền tin là thật, cứ cùng ông ấy chờ đợi.

Đợi suốt 10 năm ròng rã, nhưng mẹ vẫn không quay về.Mọi người đều nói mẹ sẽ không quay về nữa.

Nói bà đã lập gia đình rồi...

Những lúc đó ba tôi, ông ấy đều lạnh lùng nói."

Tiểu Thần sắp về rồi."

Mọi người ai cũng nói ông cố chấp, cả tôi cũng thấy vậy.

Ngày nào ông cũng đứng trên ban công nhìn về phía xa xôi, có lẽ ông đang đợi mẹ quay lại.Cả tôi và ông ấy đều mòn mỏi chờ đợi.

Cho tới mãi sau này, khi một lần bác Thẩm uống rượu mà lỡ lời.Bác ấy nói mẹ tôi đã chết, sau khi sinh ra tôi.

Mẹ tôi sẽ không trở về nữa...

Bà ấy có thể đang ở một thế giới khác mà âm thầm theo dõi cha con tôi.Nó trở thành một cú sốc cho tôi và cả ba.

Ngày ngày ông ấy đều chìm trong men rượu, thậm chí có lần tai nạn suýt mất mạng.

Ông ấy không tin rằng mẹ đã mất, ông ấy luôn luôn tự lừa mình.Ông ấy bê tha, bỏ bê tôi...

Bỏ bê công việc.

Cho tới một ngày tôi bị một đám người bắt cóc, ông ấy mới chịu tỉnh ngộ.

Khi cứu được tôi từ tay lũ bắt cóc, ông ấy liền ôm chặt lấy tôi mà rơi nước mắt.

Người lạnh lùng như ông ấy rơi lệ khiến tôi ngạc nhiên, thậm chí đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy khóc.

"Tiểu Niệm, ba xin lỗi.

Từ giờ ba sẽ không để con chịu khổ nữa."

Ông vuốt ve đầu tôi, cũng từ ấy ông dồn hết tình cảm của mình vào tôi.Năm tôi 12 tuổi, lần đầu tiên tôi cùng ông ấy tới trước mộ mẹ.

Nơi đây là một nơi đẹp chẳng khác gì thiên đường, xung quanh trồng rất nhiều hoa.Nhưng tôi ấn tượng nhất là ngôi mộ mọc cỏ xanh dưới gốc cây đại thụ.

Trên bia mộ là một tấm ảnh chụp một người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười tỏa nắng.

Bây giờ tôi mới hiểu vì sao ba tôi lại yêu mẹ như vậy.Lúc đó, ông ấy bỗng thất thần sau đó từ từ tiến tới chỗ mẹ tôi yên nghỉ.

Bàn ty thô ráp chạm lên bia mộ, sau đó ông gục ngã xuống."

Xin lỗi, bây giờ mới tới thăm em."

Tôi biết ông ấy không phải do vô tình, hay đã hết yêu mẹ.

Mà là vì...

Quá yêu, yêu tới nỗi thà tin tưởng bà còn sống, còn trốn tránh ông.Ông ấy vuốt nhẹ khuôn mặt mẹ tôi qua tấm ảnh lạnh lẽo, sau đó mỉm cười lẩm nhẩm gì đó mà tôi không hiểu.Sau đó cuộc sống của tôi, và ông ấy trở về quỹ đạo cũ.

Tôi cứ tưởng ông ấy đã dần chấp nhận cái chết của mẹ tôi.Cho tới một lần, tôi lén vào thư phòng ông ấy mới phát hiện một bức phong thư nhàu nát được giấu dưới ngăn bàn, mà người ông ấy viết cho lại là tôi.

Tôi hồi hộp mở ra xem liền thấy dòng chữ cứng cỏi bên trên."

Tiểu Niệm, chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 của con.

Ba cũng...

Xin lỗi con.

Ba rất yêu mẹ con, yêu tới nỗi muốn chết cùng cô ấy.

Nhưng ba không thể...

Ba không thể là một người ba không có trách nhiệm.

Nên ba chờ tới sinh nhật lần này của con mới đi tìm mẹ con."

Năm tôi tìm bức thư này là năm tôi 16 tuổi.

Vậy là 4 năm nữa có phải ông ấy sẽ đi tìm mẹ?

Tôi sợ hãi vốn tưởng ông ấy đã dần quên đi đoạn tình cảm này, quên đi mẹ.

Nhưng tôi đã lầm...

Còn tiếp.
 
Tình Yêu Của Ác Ma
Ngoại truyện 2: Ngoại truyện Trương Kỳ - Thiên Thần


Đêm tối Trương Kỳ nhìn ra ban công, dù đã trải qua nhiều năm, dù biết người đó đã không còn nữa.

Nhưng hắn vẫn luôn nhìn ra ban công...

Muốn nhìn hình bóng quen thuộc kia.Thật không ngờ hắn đã chờ cô lâu như vậy, 17 năm...

17 năm trong nhung nhớ, trong chờ mong.

Nhưng hắn biết chỉ một thời gian nữa thôi hắn sẽ đi tìm cô, không để cô một mình ở nơi lạnh lẽo đó.Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, không nhìn hắn cũng biết người đi vào là ai."

Ba...

Ba vẫn chưa ngủ sao?"

Niệm Duy đi vào."

Ba chưa mệt, còn con?

Tiểu Niệm đã muộn rồi.

Con nên ngủ đi."

Trương Kỳ vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Niệm, không hiểu vì sao đứa nhóc này lại khiến người ta lo lắng như mẹ nó."

Ba...

Hay là...

Ba tìm một đối tượng xem mặt được không?"

Niệm Duy rụt rè nói, tuy cậu không thích có mẹ kế cho lắm.

Nhưng cậu không thể để ba ngày nào cũng phải nhớ nhung mẹ.

Dù sao ba cậu cũng chỉ mới 35 tuổi, còn đang là độ tuổi xuân sắc nhất.Mà hơn hết cậu sợ...

Ba sẽ như trong bức thư năm đó viết.

Sẽ bỏ cậu mà đi tìm mẹ."

Sao con lại nói như vậy?"

Trương Kỳ nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy Niệm Duy khuyến khích hắn tìm phụ nữ.

Hắn đánh giá một lượt từ trên xuống dưới Niệm Duy, thằng bé cũng đã 17 tuổi rồi.

Chẳng lẽ...

Mà không sao, còn nhớ năm hắn bằng tuổi thằng bé thì đã có bạn gái."

Tiểu Niệm, con có bạn gái?"

Trương Kỳ nghiêm túc hỏi."

Làm gì có!"

Niệm Duy phản bác, cho dù ở trường học có rất nhiều nữ sinh thích cậu.

Nhưng cậu cũng chẳng muốn quan tâm lũ con gái đó.

Niệm Duy vừa nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng hắn.Nhìn thân ảnh con trai mình biến mất sau cánh cửa Trương Kỳ chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm.Sáng hôm sau, Niệm Duy đến trường học.

Chỉ là hôm nay lớp của cậu có một học sinh mới là nữ.Cô gái này coi bộ rất xinh đẹp, nên mới khiến toàn bộ nam sinh trong lớp thích thú.

Cô gái này tên Quách Miên Hỉ, vóc dáng tuy có chút thấp bé nhưng khá cân đối.Quách Miên Hỉ mỉm cười chào hỏi mọi người xong liền được cô giáo sắp chỗ ngồi gần cậu.Cô bước xuống chỗ ngồi, đi tới đâu nam sinh reo hò tới đó.

Khi tới chỗ ngồi liền quay xuống bàn cậu."

Chào cậu, tớ tên Miên Hỉ.

Còn cậu?...

Cậu tên gì?"

Cô gái nở nụ cười thân thiện."

Trương Niệm Duy."

Niệm Duy lạnh lùng nói."

Niệm Duy?

Tên thật hay, Niệm trong hoài niệm.

Duy trong duy nhất?

Ha...

Thật có ý nghĩa."

Miên Hỉ nói.

Cuối cùng cả ngày hôm đó Niệm Duy bị cô gái tên Miên Hỉ làm phiền.

Cậu thật muốn dùng chỉ để khâu miệng Miên Hỉ lại.Tới giờ ăn trưa, trong căn tin đông người.

Niệm Duy không có thói quen ngồi chung với người lạ nên chỉ ngồi với người bạn thân thiết tên Trương Hiểu là con trai độc nhất của bác Trương Dương.Vốn hai người đang ăn với nhau thì không biết Miên Hỉ từ đâu tới lập tức ngồi xuống chỗ cậu.Cả căn tin giống như không tin nổi, bắt đầu tiếng xầm xì vang lên."

Cô ta là ai?

Là bạn gái Trương thiếu?"

"Làm sao có thể chứ?"

"Nghe nói là học sinh mới""Cô ta mà đòi làm bạn gái Trương thiếu?"

Niệm Duy nhìn qua Miên Hỉ, khuôn mặt đanh lại.

Từ trước tới giờ cậu chưa từng cho phép nữ sinh nào ngồi cạnh mình."

Cút!" môi mỏng của Niệm Duy phun ra."

Tại sao chứ?

Tôi tìm chỗ cả buổi mới tìm thấy chỗ này trống."

Miên Hỉ chu môi nói, trong lòng thầm nghĩ cái tên Trương Kỳ này đã dạy bảo tiểu Niệm kiểu gì mà tính tình lại như cục đá vậy.
 
Tình Yêu Của Ác Ma
Ngoại truyện 3: Trương Kỳ - Thiên Thần


"Niệm Duy không thích ngồi cạnh con gái."

Trương Hiểu nhắc nhở cô."

Hả?...

Vậy tạo sao thằng bé...

À Niệm Duy lại ngồi với cậu?"

Miên Hỉ giật mình hoảng hốt suýt thì lỡ lời, nhưng thật sự cô rất sợ Tiểu Niệm là người giới tính thứ 3."

Phiền Phức!"

Niệm Duy nhàn nhạt nói rồi đá ghế bỏ đi, thấy thế Trương Hiểu cũng không ăn nữa mà bỏ đi cùng Niệm Duy."

Haiz...

Thằng bé ăn như vậy làm sao mà lớn nổi chứ?"

Miên Hỉ lắc đầu, đút một miếng trứng lớn vào miệng.Chính cô cũng không hề hay biết "thằng bé" mà cô nói kia cao tận 180 cm, còn cô cũng chỉ cao 157 cm mà thôi.Miên Hỉ gẩy gẩy miếng rau vốn đang định không ăn nữa thì bị tiếng động làm cho giật mình."

Bộp" Có hai bàn tay trắng nõn nà đập mạnh xuống bàn.Miên Hỉ từ từ ngước đầu lên thì liền thấy trước mặt là vài nữ sinh, nhìn mình với ánh mắt viên đạn."

Mày dám quyến rũ anh Niệm Duy?

Hôm nay tao cho mày biết tay."

Cô gái chanh chua hét lên.10 phút sau.Miên Hỉ rời khỏi nhà ăn với gương mặt xinh đẹp có vài vết thương, thậm trí chân cô cũng bị trầy xước.

Cô tập tễnh bước ra khỏi căn tin, đúng lúc này thầy giám thị liền chạy tới.

Thấy cô bị thương liền cau mày."

Em đánh nhau?"

"Không có, là bọn họ...

Đánh em."

Đôi mắt xinh đẹp của Miên Hỉ ngấn nước, thầy giám thị khi thấy vậy liền mềm lòng, giọng cũng dịu đi."

Thôi được, em tới phòng y tế xử lí vết thương rồi một lát lên phòng hiệu trưởng."

Thầy giám thị nói xong liền chạy tới căn tin, chỉ là...

Khi vừa đứng ngoài cửa nhìn vào đã khiến mặt ông ta đần ra.Trong căn tin có vài nữ sinh nằm bê bết trên đất, còn có người đang vật vã trên bàn.

Lần đầu tiên trong đời ông ta cảm thấy, đúng là loạn rồi...Buổi chiều tất cả học sinh trên đường trở về, trước cổng trường tuy có rất nhiều xe hơi.

Nhưng khiến người ta chú ý nhất là một chiếc xe hơi sang trọng, hiếm có màu đen.

Dù không đoán cũng biết xe này tới để đón ai.Niệm Duy đang một mình đi trên đường nhìn ra phía cổng liền nở một nụ cười.

Cậu chạy tới xe của ba, gõ gõ vài cái sau đó mở cửa xe.

Lúc này trên xe Trương Kỳ ngồi ở ghế sau, đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền mở mắt nhìn cậu."

Ba."

Niệm Duy cười với hắn, cũng lâu rồi ba mới tới đón cậu."

Ừ.

Đi thôi."

Trương Kỳ gật đầu rồi nói với tài xế.Nhưng xe mới khởi động liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lái xe thấy vậy liền khó xử nói với Trương Kỳ một tiếng sau đó hạ kính xe xuống.Khuôn mặt khả ái có vài vết xước của Miên Hỉ liền chui vào trong, cô cười thân thiện nói."

Tiểu Niệm...

Đây là xe của cậu à...

Wow thật sang trọng."

Miên Hỉ chớp chớp mắt nói, từ đầu tới cuối không thèm nhìn Trương Kỳ một cái."

Thật tốt, nhà tớ gần nhà cậu...

Hay là cho tớ đi nhờ xe nha."

Miên Hỉ mặt dày nói."

Kệ cô ta, lái xe đi."

Niệm Duy chán ghét nói, lần đầu tiên thấy có nữ sinh mặt dày như thế.

Hơn nữa hai người cũng chỉ mới gặp nhau hơn nữa cái gì mà Tiểu Niệm?

Ghê tởm.Lái xe nghe xong liền gật đầu định rời đi."

Khoan...

Khoan đã, tiểu Niệm."

Miên Hỉ đen mặt."

Được rồi, cho con bé lên xe đi."

Trương Kỳ vuốt vuốt thái dương nói, nhìn quan hệ của nữ sinh này cùng Tiểu Niệm có vẻ khá thân thiết.

Có thể thằng con nhà hắn đang giận dỗi con gái nhà người ta.
 
Tình Yêu Của Ác Ma
Miên Hỉ mặt dày


Miên Hỉ lúc này mới thấy người đàn ông đang ngồi ghế sau.

17 năm qua hắn thay đổi thật nhiều, chín chắn hơn và điềm tĩnh hơn.

Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng là một ông chú hơn 30 rồi.

Trên người hắn toát lên một mùi vị thu hút phụ nữ, có lẽ mười mấy năm đã có rất nhiều ong bướm xung quanh hắn rồi."

Cháu chào chú."

Miên Hỉ cười cười nói, dưới thân phận của một đứa trẻ mà chào hỏi.

"Ừ."

Trương Kỳ gật đầu sau đó lại lạnh lùng ngả người về sau nghỉ ngơi.Cô vội leo lên xe sau đó nở một nụ cười đắc thắng cho Niệm Duy.Xe bắt đầu lăn bánh rời đi, trên đường tắp lập xe cô đi qua, phong cảnh cũng khác so với 17 năm trước.Đúng vậy là 17 năm trước...Sau khi chết đi, hồn cô không hoàn toàn tan biến mà lưu lạc khắp nơi.

Sau đó bị một phù thủy yểm bùa khiến linh hồn bị phong ấn bên trong một con rối, con rối sau khi bị phù thủy kia bán đi thì bị truyền tay hết người này sang người khác.Đơn giản những chủ nhân trước kia đều bị chết bất đắc kì tử.

Mọi người đều cho rằng là linh hồn của cô trong con rối đã hại người.

Cô là một oan hồn chết tức tưởi, vì vậy một tháng trước người nhà của kẻ xấu số mua cô đã quyết định đốt cháy con rối.Vốn tưởng tất cả mọi chuyện đều kết thúc, nhưng khi cô tỉnh dậy linh hồn đã ở trong thân thể cô bé tên Miên Hỉ này.

"Cô bé nhà cháu ở đâu?"

Người tài xế bỗng nhiên lên tiếng hỏi, kéo cô về thực tại.Miên Hỉ nhìn qua người tài xế, sau đó nhìn hai bên xung quanh đường hoang vắng.

Căn bản nhà của cô vốn không phải ở đây, nhưng vì muốn ở bên con trai nên cô đã nói dối."

Nhà cháu...

Nhà cháu ở phía trước."

Miên Hỉ ấp úng."

Cô gái, có phải cháu đang nói dối phải không?"

Người lái xe cười, trong lòng thầm nghĩ cô bé này chắc chắn vì mến mộ thiếu gia Niệm Duy nên mới muốn lên xe.

Sau đó còn nói nhà gần đây.Miên Hỉ đỏ mặt, nhìn về phía sau thấy hai cha con Trương Kỳ đều không biểu cảm nhắm mắt nghỉ ngơi như không nghe thấy."

Thật ra...

Thật ra...

A...

Bây giờ trời cũng đã tối.

Tiểu Niệm cậu có phải nên mời mình tới ăn tối không?" cô mặt dày nói, chỉ sợ hai cha con này sẽ ném mình xuống đường."

Chú...

Chú có ngại khi cháu tới làm phiền không ạ?"

Miên Hỉ nhìn Trương Kỳ mong chờ."

Mặt dày!"

Niệm Duy bỗng nhiên lên tiếng."

Mình...

Mình..."

Cô giật mình, không ngờ Tiểu Niệm sẽ mắng cô."

Được rồi, Tiểu Niệm để bạn con tới nhà dùng bữa tối đi."

Trương Kỳ nghiêm túc nói, mắt hắn khẽ quét qua cô bé đang ngồi ở ghế lái phụ.

Nhất là đôi mắt to tròn ươn ướt kia."

Dạ..."

Niệm Duy không vui nói.Sau khi tới nhà của Niệm Duy, cô có chút thấy quen thuộc.

Hình như trước kia cô đã từng ở đây.Miên Hỉ ngồi trên ghế sô pha thản nhiên mở ti vi lên xem.

Tới bữa ăn cô cũng mặt dày ngồi xuống dùng bữa cùng hai cha con họ.

Nghĩ tới nếu là trước kia Trương Kỳ thấy người lạ ngồi ở bàn cơm chắc chắn không vui, vậy mà giờ trông hắn rất bình thường."

Oa...

Sườn xào chua ngọt.

Món mình thích nhất...."

Cô dùng đũa không chút hình tượng cắm xuống miếng thịt, sau đó liền bỏ nguyên một miếng vào miệng ăn.Trương Kỳ nhìn thấy cơ thể có chút ngây ra, trước kia hay dùng bữa Thiên Thần cũng ăn uống mất lịch sự như vậy.

Thậm chí khi ăn cái đầu nhỏ còn hơi lắc lư như đứa trẻ.Thậm chí cô còn..."

Thật ngon...

" Miên Hỉ không phải đang nói dối, 17 năm qua cô chưa bao giờ ăn bữa nào hoành tráng như vậy.

Niệm Duy nhìn thấy Trương Kỳ nhìn chằm chằm Miên Hỉ như vậy liền nhắc nhở.

Sau đó cả bữa ăn Trương Kỳ còn thường xuyên liếc mắt nhìn qua Miên Hỉ.Dùng xong cơm cô lại ngồi ôm điều khiển xem phim tới gần 8 giờ tối.

Sau đó lại lấy lí do đường xa mà không chịu rời đi.

Vốn Niệm Duy còn muốn cho người ném cô đi nhưng bị Trương Kỳ ngăn lại.Kết quả Miên Hỉ được phép ngủ lại.

Miên Hỉ cười khà khà thỏa mãn, đừng tưởng sẽ đuổi được cô dễ dàng.
 
Tình Yêu Của Ác Ma
Cưỡng gian (1)


Ban đêm Miên Hỉ lén lén lút lút rời khỏi phòng, đã muộn thế này chắc chắn Niệm Niệm của cô đã ngủ say.

Cô phải qua thăm nó một chút mới được.

Nghe nói phòng của Niệm Niệm là ở lầu hai phòng...

Phòng bên trái ngay cầu thang thì phải.Miên Hỉ cười cười sau đó đi tới trước cửa phòng Niệm Duy.

Sau đó rón rén mở cánh cửa ra, bên trong là một màu đen tối.Miên Hỉ lần mò, nhưng thế nào cũng chẳng thể nào tìm thấy vị trí của chiếc giường."

Cộp!"

"A."

Miên Hỉ kêu nhẹ sau đó giật mình mà bịt miệng mình lại.

Dường như lúc nãy cô đã đá vào một cái gì đó.Trong đêm tối mùi rượu nồng nặc thật gay mũi, hóa ra lúc nãy thứ cô dẫm trúng là một chai rượu."

Mmm tiểu Thần...

Tiểu Thần của anh." tiếng rên rỉ của Trương Kỳ vang lên, hóa ra hắn đã uống say.

Thảo nào cô gây ra tiếng động lớn như vậy mà chẳng bị phát hiện.Miên Hỉ từ từ mò tới giường ngủ của hắn rất nhanh đã tìm thấy vị trí đèn trên bàn."

Tách!"

Căn phòng bỗng hiện lên dưới ánh đèn mờ nhạt.Cô ngồi xuống, nhìn người đàn ông trên giường.

Toàn thân hắn đều tỏa ra mùi rượu khó chịu."

Tiểu Thần...

Anh yêu em...

Anh yêu em..."

Hắn lẩm bẩm.Miên Hỉ bỗng đứng hình, ngây ra một lúc.

Hắn nói, hắn vẫn yêu cô sao?Tuy trước kia hắn từng nhiều lần nói yêu cô, nhưng cô nghĩ đây chỉ là lời nói vu vơ.Nhìn khuôn mặt nam tính của hắn khiến cô có chút đau lòng.

17 năm rồi, cô mới được nhìn thấy hắn, mới được ở gần hắn như vậy."

Tiểu Thần!"

Hắn chộp lấy tay của cô, kéo cô vào lòng mình ôm ấp."

Đừng đi...

Anh biết lỗi rồi..."

Trương Kỳ thì thầm."

Anh...

Anh khiến em khó chịu quá...

Không thở nổi."

Bị hắn ôm chặt khiến cô dở khóc dở cười.

Sau một lúc mới thoát khỏi vòng tay của hắn.Miên Hỉ ngồi trên giường suy nghĩ, nếu hiện tại cô quay trở lại bên hắn.

Làm mẹ của Niệm Niệm thì thật tốt.Nhưng chắc chắn hắn sẽ không tin cô là Thiên Thần, còn cho rằng cô chỉ muốn lợi dụng hắn.

Nếu bây giờ...

Miên Hỉ cười khà khà như tên lưu manh."

Em sẽ cưỡng bức anh!

Sau đó sẽ chịu trách nhiệm...

Đúng!

Yên tâm em sẽ nhẹ nhàng hắc hắc."

Mười ngón tay thon nhỏ của cô từ từ, từ từ mò tới bộ vị xấu hổ nào đó."

Tiểu Thần..."

"Suỵt...

Nhỏ thôi, ngoan để em sủng anh."

Miên Hỉ như tên biến thái dụ dỗ sau đó một mạch kéo quần vest cùng quần lót của hắn ra.Miên Hỉ sững sờ, cái thứ đó của hắn cho dù chưa cương cứng cũng thật to quá đi.

Còn to hơn trước kia, đây đúng là vưu vật mà.Cô đẩy áo sơ mi của hắn lên sờ sờ đường cong sáu múi của hắn, thật là rắn chắc.

Người này dù thế nào hôm nay cô cũng phải có được.Miên Hỉ cầm lấy Tiểu Kỳ miết miết.

Sau đó thì thầm như đang nói chuyện."

Bé ngoan của chị, mau dậy đi nào."

Con quái vật dưới sự trêu chọc của cô liền dần dần có phản ứng.Đúng lúc này bỗng nhiên có một bàn tay rắn chắc giữ hai tay cô lại."

Sao cháu lại vào đây?"

Trương Kỳ lờ mờ, từ từ ngồi dậy.

Sau đó liền đen mặt khi thấy quần áo mình bị cô kéo xuống."

Em...

Em thích anh."

Miên Hỉ lao tới ngấu nghiến môi hắn.Trương Kỳ lập tức đẩy cô ra, vì mất thăng bằng mà cô ngã xuống giường.Hắn lảo đảo đứng dậy muốn chỉnh sửa quần áo liền bị cô bắt lấy.

Miên Hỉ dùng hết sức bình sinh đẩy ngã hắn lên giường."

Anh muốn trốn đi đâu hả!"

Miên Hỉ bực tức, không phải năm đó là hắn lưu luyến không rời cô sao."

Buông ra!"

Trương Kỳ gầm lên tức giận, nhưng chưa đầy một giây sau liền bị cô nhét một cái gì đó vào miệng.

Hai mắt hắn giương to kinh ngạc.

Không ngờ có một ngày, ở trong nhà hắn, hắn lại bị một cô gái dở trò.Hắn tức giận đẩy cô ngã ra muốn rời khỏi phòng nhưng vừa đi được mấy bước cơ thể liền mất sức lực, ngã xuống.Miên Hỉ thong thả đi tới, loại thuốc này sẽ khiến cơ thể mất sức trong vòng 8 giờ đồng hồ.

Cũng may là cô có mang trong người viên thuốc này."

Xem anh còn muốn chạy đi đâu?

Đêm nay dù thế nào anh cũng phải trở thành người của em.

Ngoan ngoãn, em sẽ khiến anh dục tiên dục tử" Miên Hỉ cười đắc ý.
 
Tình Yêu Của Ác Ma
Cưỡng gian, bị kẹt (18+)


Miên Hỉ cố kéo hắn lên giường nhưng vì quá nặng nên phải chịu thua."

Nói gì đi chứ?

Em không muốn làm tình với một cái xác chết."

Miên Hỉ vỗ vỗ vào mặt hắn.Trương Kỳ chỉ hận lúc này không thể xé xác cô.

Hắn nhìn cô đôi mắt lộ sự chán ghét."

Anh giận em hả?

Vậy để em bù đắp cho anh nha."

Cô chu mỏ hướng tới môi hắn.

Môi lưỡi dây dưa với hắn, mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cô cảm thấy quen thuộc."

Phập!"

"A."

Miên Hỉ kêu lên, vì mất đề phòng mà bị hắn cắn lên môi.

Cô giật mình đưa tay lau đi vết máu trên miệng.Khuôn mặt đỏ bừng tức giận nắm chặt cằm hắn."

Anh muốn tôi bóp chết anh hả?

HẢ?" cô cắn vào tai hắn ngấu nghiến.

Lúc trước không phải hắn thích hôn cô lắm hả?"

Dơ bẩn!"

Trương Kỳ mấp máy môi nói."

Cái gì?"

Gan của hắn ngày càng lớn rồi, đêm nay cô cũng nên dạy hắn một bài học.Cô cởi áo hắn ra, từ từ hôn một đường đi xuống.

Cô hôn cổ hắn, ngực hắn, và bụng hắn.Cách một cái quần lót biến thái mà hôn xuống."

Tiểu bảo bối, chị thương em." cô cọ cọ mặt vào vật nam tính của hắn.Nhưng cọ mãi, cọ mãi mà hắn cũng chẳng hề có phản ứng.

Chết tiệt!

Có phải hắn bị yếu không?

Cô khóc không ra nước mắt.

Nếu hắn bị "yếu" thì nửa đời sau của cô thì sao đây?

Không được!

Cô nhất định làm hắn cứng.Tay cô mò vào quần lót hắn xoa bóp, ngón tay nhỏ bé đâm đâm vào cái lỗ ở đỉnh của hắn.Vẫn không cứng?

Miên Hỉ tức giận tát mạnh lên mặt Trương Kỳ."

Có mỗi việc cứng mà cũng không làm được.

Anh muốn đời này em chịu tịnh mịch hả...

Kỳ...

Cứng đi...

Cứng đi."

Cô nhẹ nhàng xoa nắn thằng em hắn.

Trong đầu liền suy nghĩ những thứ kinh tởm.Cô có nhớ..."

Ừ...

Kỳ, hay là...

Em để anh mút cho em nha, hay là...

Em mút cho anh?"

Trước kia mỗi lần cùng cô làm tình hắn đều muốn làm nhục cô, sau đó nói lời thô bỉ với cô.Miên Hỉ ngu ngơ đứng dậy sau đó từ từ lôi quần lót từ trong váy của cô ra.

"Không được phép cắn em."

Miên Hỉ quay người để mặt mình đối diện với vật nam tính của hắn.

Còn hoa huyệt của mình thì hướng tới mặt hắn đung đưa.Hắn lập tức ngoảnh mặt đi, tức giận cực đỉnh.

Miên Hỉ cầm lấy thứ mềm nhũn của hắn xoa nắn, sau đó đưa tới miệng mình ngậm lại.

Răng của cô cọ cọ vào nơi đó của hắn, thậm chí cô còn dùng ngón tay mình trêu chọc hắn.Đầu khấc của hắn liền rỉ ra một ít nước trắng đục, là tinh dịch.

Vật đàn ông cũng dần dần cứng lại, kích thước khi cương như muốn hù dọa người khác."

Haha, vào tay em chim chết cũng sống lại." cô đắc ý ngồi trên bụng hắn, hoa huyệt cọ cọ trên bụng rắn chắc của hắn."

Em...

Em cho vào nhé?"

Miên Hỉ đỏ mặt nói, sau đó không để hắn nói một lời liền nhanh chóng đút thứ khủng lồ kia vào trong mình.Chỉ là cô đã quên mất một chuyện.1 giây sau."

Aaaaaaa....."

Miên Hỉ đau đớn, khuôn mặt trắng bệch đáng thương.

Phía dưới của cô thật đau, giông như bị một thanh sắt đâm vào.Cô quên mất, đây là lần đầu của mình.

Hai tay cô bấu chặt vào da thịt hắn, cố chịu đựng nhấp mông."

A...

Kẹt...

Kẹt rồi...

Đau chết mất."

Cô hít thở khó khăn nhìn hắn cầu cứu."

Em đau quá, anh nhanh khiến nó nhỏ lại đi."

Cô ngốc nghếch nói, muốn rút ra nhưng không được.Một dòng máu đỏ chảy xuống từ nơi giao hợp hai người.Miên Hỉ ngã nằm lên người hắn, nơi đó của hai người vẫn dính chặt vào nhau."

Huhu...

Cứu em."
 
Tình Yêu Của Ác Ma
Tra tấn


Miên Hỉ cố gắng chịu đựng, hoa huyệt nhỏ bé ẩm ướt không ngừng cắn nuốt dương vật của hắn.

Ước trừng nửa tiếng sau dương vật của hắn mới bắn tinh dịch rồi mềm đi."

Em đau quá, sắp rách rồi."

Miên Hỉ nức nở, sau đó bò khỏi người hắn.

Trương Kỳ vẫn bất động nằm trên đất, đôi mắt hằn tia máu.Hắn đã phản bội tiểu Thần, hắn đã...

Làm tình với một người phụ nữ khác."

Anh sao vậy?

Không vui à?"

Miên Hỉ xoa xoa mặt hắn, hôn lên trán hắn."

Em thích anh!"

Cô cúi xuống gặm môi hắn, mút cằm hắn.

Bộ dáng giống như rất yêu thương hắn.Cô kéo khóa váy mình xuống, trên người cô lúc này chỉ còn một chiếc áo ngực màu hồng nhạt.

Miên Hỉ từ từ đưa tay ra sau tháo áo lót, ngực của cô khá nhỏ chẳng khác gì mấy bé gái cả.

Cơ thể cô trắng mịn, người còn tỏa ra mùi hương mê người.

Ngực nhỏ hơi nhô lên, phần lông ở mu lưa thưa.

Chứng tỏ cô vẫn đang trong độ tuổi dậy thì.Miên Hỉ cầm tay hắn đặt lên ngực mình, để hắn cảm nhận được thứ non mịn ấy.

"Anh giúp em xoa xoa đi!"

Miên Hỉ chu môi nói, dù cánh tay hắn mới chạm vào người cũng khiến cơ thể cô biến đổi lạ thường.Núm vú cô dần dần cứng lên, cô nhìn hắn, ánh mắt trở nên mơ màng.Sau một lát mới định thần lại, nhưng cô cũng chẳng muốn cùng hắn làm tình nữa.

Thân dưới của cô rất đau, cơ hồ đã bị xé rách."

Em giúp anh bắn ra."

Miên Hỉ dùng tay từ đầu tới cuối khiến hắn bắn tinh một lần nữa.Cuối cùng cô cũng mệt lả nằm lên người hắn nghỉ ngơi.Sáng hôm sau Miên Hỉ còn đang ngủ say như xác chết thì bị một lực mạnh đẩy xuống.

Thân thể có chút đau nhức, làn da mềm mịn tiếp xúc với nền nhà khiến cô khó chịu mở mắt ra."

Aaaa." cô giật mình trước khuôn mặt phóng đại của Trương Kỳ.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cổ đã bị hắn bóp chặt."

Ưm..."

Cô giãy giụa la hét nhưng tay hắn cứng như gọng kìm ngày càng tàn nhẫn xiết chặt.Cho tới khi cô sắp không chịu được nữa mới chịu bỏ tay ra.Miên Hỉ ho sặc sụa hai mắt đỏ ngầu, sau một lúc mới hồi phục lại."

Anh...

Anh muốn giết người?"

Cô sợ hãi nói.Trương Kỳ cười lạnh, giết người?

Vốn dĩ định bóp chết cô sau đó ném xác vào rừng.

Cô dám làm chuyện mất mặt đó với hắn, chết là đáng."

Cút!"

Hắn tàn nhẫn."

Em...

Em không cút...

Đêm qua em đã là người của anh rồi.

Anh phải có trách nhiệm với em." cô không sợ chết nói."

Chuyện đêm qua cô hẳn là người hiểu rõ nhất hửm...

Cô gái...

Cô rất liều lĩnh."

Trương Kỳ siết chặt cằm Miên Hỉ."

A...

Đau quá...

Buông ra."

Miên Hỉ nức nở.

Trương Kỳ thấy vậy liền không thèm để ý muốn rời đi.

Nhưng khi vừa đứng dậy liền bị cô ôm chặt lấy chân."

Không biết...

Anh phải có trách nhiệm với em...

Không thì...

Không thì để em phụ trách cũng được."

Miên Hỉ ngốc nghếch nói.

Nhưng vừa nói xong da đầu liền truyền tới cảm giác đau xót.Trương Kỳ nắm chặt tóc cô kéo lên."

Loại phụ nữ như cô mặt cũng thật dày...

Là muốn tiền?

Bao nhiêu?

Cô nói đi."

Hắn gầm vào mặt cô."

Em không có...

Em chỉ muốn ở bên anh...

Aaaa..."

Cô chưa kịp nói xong liền bị hắn tàn bạo ném lên giường."

Anh...

Em..."

Miên Hỉ run sợ, có phải hắn muốn...

Nhưng hiện tại cô rất đau."

Cách...

Cách..."

Kim loại lạnh lẽo kéo cô về hiện thực, cô ngơ ngác nhìn lên liền thấy tay mình đã bị còng lại.

Tác giả: Có nên ngược không nhỉ????
 
Back
Top Bottom