Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Yêu Bốn Chân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN4YSzLXKeVLZuDqrvy9trRHBYL-CyDYMOvmtXXncVj8GmJTbZ8R4gqMs9_y8pHImL9_q2fikwjxXr5beooFyu0viHO5MtWVl5LJVI-3IarTM_SRb6y3-l5FEXMmgL-N11flQf9yHmS3Ubmo6ll7rRk=w215-h322-s-no-gm

Tình Yêu Bốn Chân
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tết đến, tôi vội vàng bắt xe về quê giữa dòng người chen chúc.



Điện thoại tôi khi ấy đột nhiên hết pin.



Tôi vội vã mượn tạm điện thoại của anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh.



“Má ơi, má có thể đến đón con được không?”



Một lúc sau, một người phụ nữ trung niên hớt hải chạy tới.



Anh đẹp trai ngây người, buột miệng:



“Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”



“Ủa chớ không phải bạn gái con gọi mẹ tới à?”



Lần này thì đến lượt tôi đơ người.



Xin hỏi mọi người, con người ta làm sao lại có thể gây ra cái nhầm lẫn to thế này được chứ?



…​
 
Tình Yêu Bốn Chân
Chương 1



Chương 1:

Cảm ơn đã hỏi thăm, tôi vừa lết ra khỏi ga tàu cao tốc mùa xuân, người đông đến mức khiến tôi cảm giác như sắp bị ép thành tờ giấy.

Tôi xách vali đứng bên lề đường, đầu óc choáng váng, song chẳng tài nào gọi được moojt chiếc xe nào chở tôi về nhà.

Chỉ còn cách gọi cho mẹ, phiền bà đến đón mình một chuyến.

Ai ngờ, vừa mới thốt được chữ “mẹ” thì điện thoại tắt nguồn.

Trái tim vốn đã lạnh nay lại phủ thêm một tầng sương mờ ảo.

Một cơn gió lạnh lùa qua, tôi run bần bật.

Ánh mắt lướt sang bên cạnh, thấy có một cái màn hình điện thoại phát sáng và một chiếc khăn quàng cổ màu hồng.

Không nghĩ ngợi nhiều, tôi quay sang nhờ vả một cách thân thiện

“Bảo bối, cho chị mượn điện thoại một chút được không?”

Người đối diện có vẻ bị giật mình, nhưng cũng nhanh chóng đưa điện thoại qua.

À há, đúng là một cô nàng đáng yêu.

Lúc ngẩng đầu lên, tôi ngẩn mình.

Tin xấu: không phải con gái mà là con trai.

Tin tốt: đây lại là một anh chàng cực kỳ cực kỳ đẹp trai!

Cái miệng c.h.ế.t tiệt của tôi! Bao giờ mới bỏ được cái thói cứ thấy gái xinh là gọi “bảo bối” đây?!

Anh đẹp trai ấy có gương mặt góc cạnh rõ nét, sống mũi cao và thẳng.

Đẹp tự nhiên, đây chắc chắn là đẹp trai từ trong bụng mẹ.

Lẽ nào... đây gọi là trong họa có phúc?

Có lẽ nhận ra tôi đang nhìn mình hơi lâu, anh chàng lúng túng nghiêng đầu:

“Cô cứ dùng đi.”

Tôi nuốt nước bọt, tiếc nuối dứt ánh mắt khỏi anh ta, tập trung vào chiếc điện thoại.

Lập bập gọi:

“Mẹ ơi, mẹ đến đón con được không? Ở ga tàu cao tốc này con gọi mãi không được xe.”

Nhận được một câu xác nhận ngắn gọn nhưng chắc chắn, tôi an tâm cúp máy, đưa lại điện thoại.

Anh chàng nhận lại máy, vẫn đứng cạnh tôi, hình như cũng đang đợi ai đó.

Không dễ dàng gì, đến tai anh ấy cũng đỏ lên vì lạnh rồi.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, làm sao tìm cớ trò chuyện thêm chút nữa, rồi tiện thể xin luôn cách liên lạc của anh luôn.

Ngay vài giây tiếp theo, có một người phụ nữ trung niên đi nhanh về phía chúng tôi.

Anh đẹp trai ngẩng đầu, đứng sững tại chỗ.

Buột miệng nói:

“Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”

Ủa? Chẳng lẽ anh này cũng gọi mẹ tới đón?

Chưa kịp phản ứng, người phụ nữ ấy đã hồ hởi đáp:

“Trời đất, con hỏi gì kỳ vậy?”

“Ơ kìa, chẳng phải bạn gái con gọi mẹ đến sao?”

Vừa nói, bà vừa nắm chặt lấy tay tôi.

Lần này thì đến lượt tôi hóa đá.

Hoàn. Toàn. Đơ. Người.

Anh đẹp trai phản ứng cực nhanh mà tôi cũng không kém.

Gần như ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy lịch sử cuộc gọi, ánh mắt đó như đã đem tôi "tiêu diệt" hơn mười ngàn lần.

Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng, không thốt nổi một lời.

Tất cả là tại cái đầu vừa ngu xuẩn vừa mê trai của tôi, vừa thấy chữ "Mẹ" hiện lên là vội vàng ấn gọi ngay mà chẳng thèm nhớ đây là điện thoại của ai.

Mẹ của anh đẹp trai thì hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.

Bà vui vẻ cầm lấy vali của tôi, nhét thẳng vào tay anh.

Rồi vừa chỉ vừa trách:

“Tiểu Tầm, con giỏi ghê! Lại dám để bạn gái con xách hành lý!”

“Nếu không phải mẹ tặng con cái khăn hồng này, hút vận đào hoa…”

“Con làm sao tìm ra cô bạn gái dễ thương vậy hả?”

Dứt lời, bà nắm lấy tay tôi, kéo đi về phía trước, cười như hoa nở:

“Con gái à, con xinh xắn quá, thằng nhóc nhà dì đúng là có phúc!”

“Xe dì đậu ngay đằng trước. Con mau lên xe sưởi ấm đi, đừng để ý tới cái thằng ranh đó.”

“À đúng rồi, dì mừng quá quên cả hỏi, con tên gì vậy, con gái?”

Một tràng câu hỏi dồn dập khiến tôi sững người tại chỗ.

Bản năng đáp lại, có phần ngại ngùng:

“Dạ, con tên là Kiều Ngôn Tâm ạ.”

Dì gật đầu hài lòng, hoàn toàn không để ý đến tiếng phản bác phía sau của Tiết Tầm:

“Mẹ, cô ấy không phải bạn gái con mà…”

Dì lườm anh một cái:

“Không phải bạn gái, vậy sao hai đứa đứng cạnh nhau?”

“Cô ấy đang đợi mẹ tới đón, còn con xếp hàng chờ taxi…”

“Không phải bạn gái, mà lại cho mượn điện thoại?”

“Điện thoại cô ấy hết pin nên…”

Dì bĩu môi, bật ra một tiếng “hừ” rất ra dáng:

“Con trai à, con tưởng mẹ dễ bị lừa thế à?”

“Con tránh ra một bên đi. Mẹ nói cô ấy là bạn gái con thì chính là bạn gái con.”

Tiết Tầm tức đến nỗi ôm trán, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết đi theo.

Suốt dọc đường, tôi cũng từng vài lần định lên tiếng giải thích, nhưng đều bị sự nhiệt tình của dì “đánh bại”.

Bà nhất quyết kéo tôi về nhà ăn một bữa cơm cho bằng được.

“Con gái à, điện thoại con hết pin đúng không? Về nhà dì ăn cơm đi, vừa ăn vừa sạc cho đầy pin luôn!”

“Ăn xong, dì bảo Tiểu Tầm đưa con về nhà.”

Nói thật là... sạc điện đâu thì chưa thấy nhưng nãy giờ tôi luôn có cảm giác không thoải mái.

Vì ánh mắt của người nào đó phía sau, từ nãy đến giờ đã liên tục nhìn tôi kiểu như muốn phóng điện vào tôi luôn vậy.

Dì kéo tôi vào nhà.

Chưa kịp định thần thì mùi cơm thơm lừng đã xộc tới, kèm theo một tràng “meo meo gâu gâu” hỗn loạn.

Nhìn kỹ lại thì… trời ơi, đúng là nhà giàu!

Hai con mèo, hai con chó, nằm xếp hàng ngay ngắn trên thảm.

Thấy người vào, cả đám hào hứng nhào tới như đón thần tài.

Tim tôi lập tức tan chảy. Đúng là mèo người ta vẫn hơn mèo nhà mà.

Xin lỗi nhé, Lược Lược (con mèo ở nhà của tôi), tối nay mẹ phải ra ngoại tình rồi.
 
Tình Yêu Bốn Chân
Chương 2



Tôi ngồi thụp xuống, dang tay ra, cười toe toét:

“Bảo bối~ bảo bối~ lại đây để dì thơm một cái nào~ chụt chụt chụt…”

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng lạnh băng:

“Bộ cô gặp ai cũng gọi là ‘bảo bối’ à?”

Tôi còn đang bận nựng chó nựng mèo, tiện miệng đáp:

“Là sao cơ?”

“Ý tôi là, ai cô cũng gọi là ‘bảo bối’?”

Cảm thấy có gì đó sai sai, tôi lập tức quay sang nhìn Tiết Tầm, cố gắng chữa cháy:

“Không giống đâu… anh là đặc biệt nhất…”

Anh ta khẽ cười lạnh, cắt lời:

“Hừ, không cần giải thích.”



Ăn tối xong, tôi được dì lưu luyến tiễn ra cửa… rồi được Tiết Tầm với vẻ mặt tức đến nghiến răng tiếp quản.

Suốt dọc đường, không khí cực kỳ ngượng ngập.

“Cảm ơn cậu nha, Tiết Tầm.”

Tôi ráng tìm chuyện để nói.

Anh ta vừa nhìn đường vừa chỉnh GPS, cười mà không vui:

“Không có gì, đây chỉ là phần thưởng cho chặng đường 70 cây số thôi mà.”

Ngay lúc đó, GPS cũng rất biết tạo không khí, bỗng giật giật và lặp đi lặp lại:

“Quãng đường tổng cộng còn 35 km.”

“Tổng cộng còn 35 km.”

“35 km.”

“35.”

“35…”

“BỐP!”

Một cú đập cực dứt khoát, GPS bị tắt luôn.

Tiết Tầm cười như không cười:

“Đừng bận tâm, cái GPS này thi thoảng lại dở chứng.”

Tôi xua tay lia lịa:

“Không không không, là lỗi của tôi, lỗi của tôi…”

Anh liếc qua, nheo mắt:

“Vậy cô nghĩ… mình có lỗi gì?”

Tôi lập tức cứng họng, trong đầu bắt đầu điên cuồng phân tích đáp án đúng.

Ngay khoảnh khắc đó chuông điện thoại vang lên.

Tôi như được cứu mạng, vội vàng bắt máy.

Đầu bên kia là mẹ tôi, giọng hối thúc:

“Con ăn uống xong chưa? Mau về đi, đứa con Lược Lược của con mấy nay thúi quá!”

“Con về phải mang nó đi khám đó, không biết có vấn đề gì không nữa…”

Lược Lược bé mèo lông bạc quý giá của tôi.

Làm sao mà thúi được chứ?

Nghe vậy, tôi bực bội:

“Mẹ, Lược Lược làm sao mà thúi được? Có phải mẹ tắm không sạch không?”

“Làm gì có! Mẹ tắm xong thơm phức, mà chẳng hiểu sao được một lát là nó lại thúi à!”

Tôi nói chắc nịch:

“Con không tin! Lúc con chăm nó vẫn còn thơm cơ mà, đến cả bàn chân cũng có mùi… cơm trắng luôn đó!”

“Sao mà thúi được!”

Mẹ tôi thở dài:

“Hừ con không tin thì mau về sớm rồi tự coi đi, nếu cần khám thì tranh thủ dẫn nó đi khám sớm đi.”

Cúp máy rồi, tôi mới phát hiện ánh mắt của Tiết Tầm vẫn đang dán chặt vào mình.

Tôi cứ tưởng… anh ấy đã thay đổi cách nhìn về tôi.

Trong lòng vui như mở hội.

Hoàn toàn không nhận ra ánh mắt đó đang dần trở nên… lạnh hơn, kỳ lạ hơn.

Một lúc sau, Tiết Tầm chậm rãi mở miệng:

“Con cái của mình, nên tự chăm thì hơn, phải ở bên chăm sóc nhiều mới nhận ra vấn đề.”

Chuẩn luôn! Không hổ là trai đẹp câu nào cũng có lý!

Tôi gật đầu lia lịa:

“Đúng đúng.”

Thấy tôi tích cực như vậy, anh lại nhìn tôi một cách sâu xa, bổ sung:

“Tôi biết cô không dễ dàng gì… Nhưng nếu con cô có vấn đề gì, vẫn nên đưa đi khám sớm đi.”

Cái gì cơ?

Lần này tôi thật sự không hiểu nổi anh đang nói gì.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia, tôi lại… nuốt nghi ngờ xuống.

Trai đẹp mà, sao nói sai được chứ?

Chắc tại tôi hiểu nhầm gì thôi.

Vậy nên tôi lại tiếp tục gật đầu như giã tỏi:

“Ừm ừm, đúng, đúng đúng!”

“À mà, anh ơi, cho em xin WeChat với nhé~?”

“……”

Từ sau khi kết bạn WeChat với anh ấy, chuyện đáng giận nhất là… không có bất kỳ diễn biến nào tiếp theo.

Ngoài mấy tin nhắn “chào buổi sáng, trưa, tối” tôi gửi đều đặn, phía bên kia hoàn toàn bặt vô âm tín.

Tôi lăn lộn khổ sở trên giường, đến nỗi suýt bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.

Không cam tâm, tôi đem mọi chuyện kể cho nhỏ bạn thân Đào Đào.

Nó tự nhận là “cao thủ tình trường”, hứa sẽ bày kế giúp tôi cưa đổ tên trai đẹp lạnh lùng kia.

Theo lời nó, mấy câu tôi nhắn toàn quá... nhạt nhẽo, không đủ nhiệt huyết, không thể khiến người ta “cảm thấy rung động”.

Nói cách khác: quá quê mùa.

Sau màn nhận xét, nó lập tức gửi tôi một bài viết từ một kênh tên là:

【100 câu tán crush khiến đối phương phải nhếch mép cười】

Tôi liếc sơ một cái rồi rơi vào trầm mặc.

Tôi:【Mày có chắc là muốn tao dùng mấy câu này gửi cho anh ấy】

Đào Đào:【Yên tâm đi, tao dùng mấy câu này tán được tận… 30 mối!】

Tôi giật mình:【Ủa? Sao tao không biết cái vụ này luôn vậy? Mối nào, lúc nào, ở đâu, kéo dài bao lâu??】

Đào Đào:【Online thôi, cái gần nhất bắt đầu từ hôm kia, hôm nay vừa chia tay.】

Tôi:【…Ủa vậy mày tính trung bình mỗi mối được mấy ngày vậy chị?】

Đào Đào:【Hai ba ngày.】

Tôi:【…Cho tao xin, coi như chưa hỏi gì hết.】

Nghĩ đi nghĩ lại cả đêm, tôi vẫn quyết định: thôi thì liều một phen, dùng ngựa c.h.ế.t chữa như ngựa sống.

Tôi bắt đầu học theo bài viết đó, mở ra một bước ngoặt vĩ đại cho style nhắn tin của mình.

Sáng sớm:

【Em đói quá à, chưa ăn sáng nữa… anh cho em “ăn” hai cú đ.ấ.m yêu thương được không, chụt chụt】

【Anh ơi, để ý em đi mà, em đợi anh tới nỗi mèo nhà em biết lộn mèo luôn đó!】

Buổi trưa:

【Anh nói thích em đi…】

【Dù sao cái miệng anh cũng rảnh mà…】

【Anh xem rồi mà không trả lời đúng không? Không sao, chỉ cần anh xem là được rồi…】

Buổi tối:

【Điều hòa nóng quá, không có sự lạnh lùng của anh, em làm sống sao nổi…】

【Anh ơiii~】
 
Tình Yêu Bốn Chân
Chương 3



Cuối cùng, Tiết Tầm không chịu nổi nữa, nửa đêm nhắn lại:

【Cô… có thể đừng như vậy được không?】

Tôi:【Em làm sao đâu… (mèo cào đầu .jpg)】

Tiết Tầm:【Cô rốt cuộc muốn gì, Kiều Ngôn Tâm?】

Tôi:【Muốn anh để ý em mà… (mèo khóc .jpg)】

Bên kia im lặng rất lâu, rồi mới gửi lại:

【Cô là người đã có gia đình rồi, đừng làm mấy chuyện này nữa.】

Câu đó làm tôi bật ra cả đống dấu hỏi trong đầu.

Không suy nghĩ nhiều, tôi lập tức trả lời:

【Chẳng lẽ anh không có nhà à?】

Tôi gõ quá nhanh, đến khi nhận ra mình vừa nhắn gì thì… đã muộn.

Vội vàng gửi tin khác giải thích:

【Không phải ý em như vậy! Ý em là: em có nhà của em, anh có nhà của anh, nhưng không ảnh hưởng tới việc tụi mình nhắn tin mà!】

Và rồi…

Một dấu chấm than đỏ chói hiện ra.

Tôi đã bị chặn.

Cảm giác thất tình ấy mà… không ai hiểu được đâu.

Dù lần này còn chưa kịp yêu đã thất tình, nhưng cũng đủ khiến tôi nằm bẹp mấy ngày trời, không buồn ngóc đầu dậy.

Đến cả cái trò dụi dụi nũng nịu của bé Lược Lược cũng chẳng khiến tôi vui lên nổi.

Mẹ tôi nhìn không nổi nữa, trực tiếp túm cổ áo lôi tôi ra khỏi nhà, bắt tôi dẫn Lược Lược đi khám thú y.

Tôi ôm con mèo vừa đi vừa than thở đầy tâm trạng:

“Lược Lược à, sao con lại bốc mùi thế này? Nhất định là bị năng lượng thất tình tiêu cực của mẹ truyền qua rồi đúng không…”

Lược Lược: “……”

Lần này tôi chơi lớn, dẫn Lược Lược tới phòng khám thú y đắt nhất khu.

Xếp hàng dài cổ cuối cùng cũng tới lượt.

Bên trong có tiếng bác sĩ gọi vọng ra:

“Người tiếp theo, Điền Các Điền Các!”

Cái gì?? Điền Các Điền Các???

Tôi ôm mèo bước vào, tức muốn xì khói:

“Có biết đọc chữ không vậy? Tên con tôi là Lược Lược, được không!?”

Người ngồi sau bàn chợt khựng lại.

Rất chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với tôi trong vài giây.

Trời ơi… đẹp trai quá.

Khoan đã. Hình như… tôi đã gặp anh này ở đâu rồi thì phải…

Tôi như gặp ma hét lên:

“Tiết Tầm!?”

Anh ta khẽ giật giật khóe miệng:

“Kiều. Ngôn. Tâm.”

“Đây chính là ‘đứa con’ cô hay nhắc đến đấy à?”

Hiểu lầm được tháo gỡ, tôi xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm như muỗi kêu:

“Lược Lược là bé mèo tui nuôi từ nhỏ, không phải con tui thì là gì chớ…”

“Cũng đâu có nói sai đâu mà…”

“Hừ.” Tiết Tầm cười khẩy, liếc sang bé Lược Lược đang nằm sấp trên bàn, lạnh nhạt đánh giá:

“Mèo thì chưa thấy rõ, chứ… heo thì thấy một con rồi đấy.”

“Anh…!” Tôi giận phừng phừng định ngẩng đầu cãi lại.

Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai kia, tôi… nhụt.

Lược Lược à, con đừng nghe!

Anh ta chỉ đang bôi nhọ, bịa đặt mà thôi!

Anh ta dường như đã bình tĩnh lại, gương mặt trở về dáng vẻ nghiêm túc chuyên nghiệp:

“Nói đi, có triệu chứng gì?”

Tôi vội ôm chặt lấy Lược Lược, đau lòng nói:

“Dạo gần đây nó thỉnh thoảng có mùi hôi… Nhưng tui vẫn tắm cho nó đều mà…”

“Không thể nào.” Tiết Tầm cau mày cắt lời.

“Mèo biết tự l.i.ế.m lông làm sạch, hiếm khi có mùi lắm.”

“Nhưng mà nó thật sự hôi á! Không tin anh ngửi thử…”

Tôi ôm Lược Lược, định đưa lại gần cho anh ta kiểm chứng.

Đúng lúc đó, Lược Lược bắt đầu từ tốn cúi đầu, giơ chân lên tự l.i.ế.m lông.

“Hầy… tôi tin rồi.” Tiết Tầm hít sâu một hơi, nhíu mày:

“Kỹ năng l.i.ế.m lông quá… tệ.”

Lược Lược à, che tai lại! Tiếp tục bị phê bình nữa rồi!

Tôi mắt rưng rưng nhìn Lược Lược vẫn đang cố gắng l.i.ế.m lông, đau lòng thở dài:

“Vậy giờ phải làm sao đây… Không thể để bé Lược Lược biến thành bé hôi hôi được…”

Tiết Tầm trầm ngâm một lát, cúi đầu ghi chép:

“Cô có thể cắt tỉa phần lông bị rối do l.i.ế.m thường xuyên.”

“Còn khoang miệng cũng nên kiểm tra một lượt, có thể là vấn đề về nướu răng…”

Người ta nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là quyến rũ nhất.

Chuẩn thật!

Chỉ một góc nghiêng mặt thôi, cũng đủ khiến tôi… sống lại tuổi thanh xuân rồi.

Bất ngờ, anh dừng bút, quay sang có vẻ hơi lúng túng:

“Cô nhìn tôi làm gì? Phải nhìn… cách con mèo l.i.ế.m lông chứ.”

Tôi không cần suy nghĩ, buột miệng đáp:

“Vì… anh đẹp trai.”

Anh ho khẽ hai tiếng, vành tai đỏ lên rõ rệt.

Một lúc sau, anh mím môi nói nhỏ:

“Đừng nói bừa. Tôi đang làm việc, nghe chưa?”

“Thì sao chứ? Tôi đâu có nói bừa, nói thật đó…”

“Được rồi, cô còn câu hỏi gì khác không?”

Ngay khoảnh khắc đó, bé Lược Lược trước giờ luôn phản ứng chậm một nhịp, hình như rốt cuộc cũng hiểu mình bị bôi xấu nãy giờ.

Nó ngừng l.i.ế.m lông, bắt đầu gào lên điên cuồng: “Meo! Meooo! Meeeeo!”

Mà tôi thì… cũng phản xạ chậm không kém. Trong lúc chưa nghĩ ra câu hỏi nào, theo phản xạ chỉ tay vào Lược Lược hỏi:

“Nó… nó đang nói gì thế?”

Cả căn phòng bỗng yên lặng một giây.

Tiết Tầm nghiêm túc mở miệng:

“Nó đang chửi tục đó…”

Tôi sốc đến mức giơ ngón cái:

“Thần y! Anh đúng là bác sĩ thú y thiên tài!”

Tôi nghiêm túc gật đầu:

“Em thấy… giọng điệu của nó có vẻ chửi tục thật đó.”

“Ừ.” Anh gật đầu, phụ họa: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Tôi ríu rít tán thưởng:

“Anh nói đúng ghê luôn á!”

Anh liếc nhìn tôi, bất đắc dĩ nhắc nhở:

“Kiều Ngôn Tâm, cô biết tôi là bác sĩ thú y, không phải diễn viên hài, đúng không?”

“…”

Thôi xong. Không nhịn được nữa, khoé miệng tôi cong lên.

Sau vụ hiểu nhầm “kinh điển” được hóa giải, Tiết Tầm cuối cùng cũng gỡ tôi ra khỏi danh sách chặn.

Mẹ ơi, ánh sáng tình yêu lại bừng lên rồi đây!
 
Tình Yêu Bốn Chân
Chương 4



Dưới sự cổ vũ nhiệt tình kiêm xúi dại của Đào Đào, tôi lại bắt đầu mượn cớ “bé Lược Lược” để tiếp cận Tiết Tầm.

Tôi:

【Anh ơi, dạo này Lược Lược tự nhiên kêu hoài à…】

【Không lẽ nó đói? Hay là nó bị gì đó?】

【Em lo quá, hay là em mang Lược Lược qua chỗ anh khám thử nhé?】

【Mà anh có bận không vậy?】

【…】

Sau một tràng tin nhắn như mưa rào, cuối cùng bên kia cũng lên tiếng:

Tiết Tầm:

【Cô có hay nói chuyện với mèo như nói chuyện với tôi không?】

Tôi ngơ ngác, hơi tủi thân:

【Em có làm gì anh đâu mà nói như vậy chứ…】

Anh gửi lại một sticker “mèo lau mồ hôi.jpg”.

Tiết Tầm:

【Ý tôi là, cô có hay nói chuyện với con mèo không?】

【Dạ có.】

【Vậy thì không sao. Chỉ là mèo nhà cô bị… bệnh truyền nhiễm thôi.】

Tôi gửi một dấu hỏi lớn.

Anh lại nhắn tiếp:

【Nói đơn giản thì: con mèo của cô… bị nhiễm cái tật lắm mồm của cô thôi.】

…Lắm lời thì lắm lời… nhưng ít ra có hiệu quả nha!

Vì sau đó, Tiết Tầm bắt đầu chia sẻ mấy chuyện ở phòng khám thú y cho tôi nghe!

Tôi biết được ở bệnh viện thú y chỗ anh, có một cô tên là Đôn Tử hay dắt một con mèo vàng cam tên Diệp Gia Lan tới khám.

Mãi tới một tháng sau mới phát hiện:

Tên người và tên mèo bị… đảo ngược.

Người tên là Diệp Gia Lan, còn con mèo vàng mới đúng là Đôn Tử.

Còn nữa, mỗi con thú đến khám đều được anh đặt cho một cái tên “đáng yêu” theo style riêng của anh.

Ví dụ, có một con ch.ó Teddy tên là Hồ Tu Tu, mà Tiết Tầm thì thích gọi là Tai To.

Cho đến khi chủ nhân đích thân đính chính:

Không phải "Tu Tu" mà gọi là "Đồ Đồ"!

Có cả một bé mèo sữa trắng đen, anh gọi suốt một tháng là Gan Heo, cuối cùng mới biết thật ra tên nó là Cây Trúc.



Xem ra, vụ gọi nhầm con mèo tôi là “Điền Các Điền Các” đúng là không phải lỗi riêng tôi.

Được rồi, tôi tha thứ cho anh chuyện đó.

Và đúng lúc tôi tưởng chuyện tình này sẽ bắt đầu thuận buồm xuôi gió…

Thì tụi tôi… lại dừng lại ở mức chia sẻ cuộc sống, không tiến thêm được bước nào nữa.

Gần đến Tết, nghe nói Tiết Tầm còn bị tăng ca, bận rộn hơn hẳn.

Tôi thì buồn như mèo ướt, lòng nóng như lửa đốt, xoay mòng mòng không tìm ra hướng.

Chẳng mảy may hay biết, mẹ tôi đã dúi vào tay tôi một hộp đồ ăn to đùng:

“Con mang ít dưa muối mẹ vừa làm qua nhà bác Giang giùm mẹ. À đúng rồi, thằng Giang Hòa hôm qua mới từ Anh về đó, hai đứa trò chuyện tí cho vui…”

Giang Hòa là thanh mai trúc mã của tôi, lớn lên cùng nhau từ bé, năm ngoái đã sang Anh du học.

Quả nhiên, mẹ nào cũng một lòng… muốn đẩy thuyền cho con cái!

Nhìn ánh mắt nháy nháy đầy ẩn ý của mẹ, tôi biết ngay bà đang nghĩ gì rồi.

Mà khổ nỗi… Giang Hòa thì đẹp trai đó, nhưng nếu có thể đến với nhau thì tụi tôi đã đến từ lâu rồi!

Chưa kể, hướng phát triển giới tính người ta đâu có ngả về phía tôi đâu!

Nhưng thôi, gặp bạn cũ hàn huyên cũng không tệ.

Tôi đành xách hộp thức ăn, lóc cóc chạy đi làm “sứ giả hòa bình”.

Vừa tới cổng khu nhà, tôi đã gặp ngay Giang Hòa đang dắt Charlie đi dạo.

Charlie là chú chó Labrador mà Giang Hòa nuôi. Nó cũng tính là “đứa nhỏ” tôi nhìn lớn từ bé.

Chỉ tiếc là từ khi Giang Hòa đi du học, tôi đã lâu lắm không được gặp lại nó.

Lần này vừa nhìn thấy nó, tôi lập tức bùng nổ mẫu tính!

Chỉ chào Giang Hòa qua loa một câu, rồi tiện tay nhét luôn hộp đồ ăn vào tay anh ấy, sau đó ngồi xổm xuống, cưng nựng tới bến.

“Charlie yêu dấu, lại đây cho dì ngửi ngửi hun cái coi ~ lâu không gặp sao ốm vậy nè? Có phải ba con không cho con ăn đàng hoàng không hả?”

Vừa nói, tôi vừa ngẩng đầu lên, trừng mắt lườm Giang Hòa một cái.

Anh ta vội vàng giơ tay đầu hàng:

“Oan uổng quá, đại tiểu thư! Cho Labrador ăn kiểu như em, chắc nó sẽ thành Labrador phiên bản siêu to khổng lồ rồi đấy!”

Anh còn chưa kịp nói hết câu, một bóng đen phủ xuống, kèm theo là một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi:

“Kiều Ngôn Tâm, Lược Lược dạo này vẫn ổn chứ?”

Tôi quay đầu lại gương mặt đẹp trai của Tiết Tầm liền đập vào mắt tôi.

Anh mặc một chiếc áo khoác gió đen, gọn gàng mạnh mẽ, khí chất hôm nay lại thăng hạng thêm vài cấp.

Tôi “vút” một cái đứng bật dậy, mặt đỏ như gấc, tim đập rộn ràng, lí nhí nói:

“Lược Lược… Lược Lược rất ổn, cực kỳ ổn luôn…”

Ai ngờ, nghe xong câu trả lời, ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người tôi chưa tới một giây, rồi lập tức chuyển sang… Giang Hòa bên cạnh.

Ánh nhìn anh tối lại, giọng nói trầm thấp:

“Chào anh, cho hỏi… anh là bạn của Ngôn Tâm à?”

Giang Hòa nheo mắt lại như con hồ ly, liếc tôi một cái đầy ẩn ý.

Rồi bất ngờ khoác vai tôi, giọng đầy thoải mái:

“Chào anh, tôi là Giang Hòa.”

“Còn tôi với Tâm Tâm ấy à… chúng tôi là kiểu mặc chung một cái quần mà lớn lên đấy.”

Thấy Giang Hòa lại bắt đầu ba hoa, tôi không nhịn được nữa, bèn túm mạnh một cái vào lưng anh ta.

Kết quả, tên này còn quay lại lén giơ tay làm dấu “suỵt” với tôi nữa chứ!

Tôi còn chưa kịp xử thì quay lại đã thấy mặt Tiết Tầm… đen như đáy nồi, ánh mắt u ám như trời sắp mưa.

Anh có vẻ như định quay lưng bỏ đi.

Tôi vội vàng đánh trống lảng:

“À, mà Tiết Tầm, sao anh lại tới đây vậy?”
 
Tình Yêu Bốn Chân
Chương 5



Anh hơi khựng lại, mặt quay sang hướng khác, cố tỏ ra bình thản:

“Tôi… đang định tới bệnh viện, tiện đường đi ngang qua.”

“Thôi vậy, tôi đi làm đây.”

Tôi còn chưa kịp gọi với, anh đã quay người đi nhanh như gió, bóng lưng dứt khoát.

Nhìn theo anh, tôi mới bừng tỉnh: Ủa khoan… phòng khám thú y ở hướng hoàn toàn ngược lại mà??

Chưa kịp nghĩ thêm, Giang Hòa đã ngứa miệng nhào tới:

“Sao vậy? Cậu… có phải crush người ta rồi đúng không?”

Tôi bực quá, thúc cho anh ta một cùi chỏ:

“Biết vậy mà còn giỡn hả? Cậu biết mà còn phá? Tôi cưa mãi chưa đâu vào đâu, giờ nhờ cậu mà chắc còn bị đá lui luôn rồi!”

Giang Hòa bĩu môi:

“Ê ê, nhưng mà cậu phải tin tôi chứ, tôi hiểu đàn ông hơn cậu nhiều nha?”

Anh ta nháy mắt với tôi, vẻ mặt thần bí:

“Tôi vừa rồi là đang giúp cậu đó. Tin tôi đi, chưa tới hai ngày, anh ta nhất định chủ động tìm cậu.”

Tôi bán tín bán nghi.

Cho đến ngày hôm sau, tôi tới nhà Giang Hòa ăn cơm…

Và lại tình cờ gặp Tiết Tầm ở ngay chỗ cũ.

Lần này, khác lần trước là anh dắt theo cả hai con mèo lẫn hai con chó.

Một tay anh cầm hai dây xích, dắt cả bốn con đi dạo, nhìn vào chỉ thấy… đúng là đông vui náo nhiệt.

Vừa nhìn thấy anh, mắt tôi lập tức trợn tròn.

Ơ đậu… lời Giang Hòa nói hóa ra là thật à?!

Chưa tới hai ngày thật luôn!

Mà Tiết Tầm… đang đi dạo với thú cưng à? Dắt cả đám loi nhoi này đi bộ một lượt, anh chịu nổi không trời?

Tôi chào nhẹ một tiếng, vừa định len lén bước qua anh vào khu nhà, thì nghe giọng anh trầm xuống, gọi tôi lại:

“Cô… không có gì muốn nói với tôi à?”

Tôi sững người một lúc rồi đoán thử:

“Anh còn giận vụ Giang Hòa hôm qua à? Xin lỗi nha, cậu ta miệng mồm vẫn vậy đó, không biết kiềm chế, anh…”

“Không phải chuyện đó.”

“Vậy là gì?”

Tôi gãi đầu thắc mắc.

Tiết Tầm ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đẹp đến mức khiến người ta khó thở, bên trong lại đang cuộn lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Anh hít sâu một hơi, giọng trầm thấp như gió thoảng:

“Cô không muốn sờ thử sao?”

“Hả… cái gì cơ?”

Anh giơ lên bốn sợi dây dắt đồng loạt vang lên một tràng meo meo gâu gâu hỗn loạn.

Mắt tôi sáng rỡ, hai tay siết chặt:

“Ý anh là… em có thể sờ mấy bé này á?”

“Ừ, cho cô sờ.”

Trời ơi trời ơi! Thật ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên giữa biển người hôm đó, tôi đã muốn lao vào đám thú cưng của anh rồi!

Từ sau lần chia tay ngắn ngủi hôm trước, tôi vẫn không thể quên được cái cảm giác mềm mềm thơm thơm đó.

Ai mà cưỡng lại nổi một bé mèo Ba Tư, một bé mèo tam thể, một chú Corgi và một chú Husky chứ?

Không ai cả! Không một ai hết!!

Tôi kích động ngồi thụp xuống đất, bắt đầu “chén sạch” bằng ánh mắt và đôi tay.

Đang say mê ôm ấp bé mèo Ba Tư thì trên đầu vang lên một giọng nói dịu nhưng sâu:

“Cô không cảm thấy có gì… khác khác à?”

“Khác gì cơ?” Tôi vừa ngập tràn hạnh phúc vừa mơ màng đáp lại.

“Chúng… đều gầy hơn Lược Lược.”

Nghe nhắc đến tên con mèo nhà mình, tôi lập tức tỉnh táo, nhỏ giọng cãi:

“Lược Lược không phải mập… chỉ là to xương cơ địa thôi…”

“Ý tôi là, xét về mặt sức khỏe, tôi nghĩ nó nên vận động nhiều hơn, giống như mấy bé này.”

Tiết Tầm nghiêm túc nói, dáng vẻ đúng kiểu bác sĩ thú y chính hiệu.

Tôi nghe xong cũng hơi lo lắng:

“Vậy… làm sao bây giờ? Lược Lược không thích ra ngoài lắm…”

“Không phải là vì nó không thích ra ngoài, mà là vì nó không có bạn đi cùng.”

Anh hất cằm về phía bốn bé thú cưng đang chơi trò “mày cắn tao tao cắn mày”.

Tôi nhìn đám đó mà gật gù.

Không hổ là crush của mình, đẹp trai, lại còn giàu tình yêu thương động vật!

Tôi xúc động gật đầu lia lịa:

“Công nhận công nhận! Corgi của Giang Hòa cũng đáng yêu, để em hỏi nhờ cậu ấy!”

Tôi vừa nói xong liền hí hửng chạy về phía khu nhà.

Vừa đi được vài bước thì giọng Tiết Tầm lại vang lên phía sau, hơi nghiến răng:

“Kiều Ngôn Tâm!”

Tôi ngoái đầu lại, thấy anh thở dài, giọng bất đắc dĩ:

“Khoan đã… cô không nghĩ càng nhiều bạn thì càng tốt sao?”

Tôi chớp mắt:

“Nhưng em biết tìm đâu ra bạn cho Lược Lược bây giờ chứ?”

Anh “hừ hừ” hai tiếng, xoa xoa sống mũi, ánh mắt nhìn đi chỗ khác một cách gượng gạo:

“Vừa hay mấy hôm nay bệnh viện không quá bận, nếu cô muốn thì… tôi có thể dắt Lược Lược đi dạo cùng.”

“Nói gì thì nói, bạn cô không có tới bốn bé thú cưng đâu.”

Đến câu cuối, anh còn khẽ nhếch môi như có chút tự hào.

Từ hôm đó, tôi với Tiết Tầm chính thức hẹn nhau 5 giờ chiều mỗi ngày ra công viên dắt mèo chó đi dạo.

Tình cảm từ bạn nhắn tin online nhảy vọt thành đồng đội dắt thú cưng, đúng là một bước tiến hóa vĩ đại!

Anh nghiêm túc giới thiệu từng bé thú cưng cho tôi.

Samoyed tên là Gia Gia, Corgi là Cơ Cơ, mèo tam thể gọi Hoa Hoa, còn mèo Ba Tư thì là Ba Ba.

Tôi nghe mà trố mắt, hơi đơ.

Tiết Tầm cũng nhận ra nên nghiêm túc giải thích:

“Cô không thấy mấy cái tên này… rất dễ nhớ sao?”

Ừ, hiểu rồi. Chắc chắn là tên nào dễ nhớ thì đặt, vì rõ ràng cái khoản đặt tên là điểm yếu muôn thuở của anh.

Chúng tôi cùng nhau dắt thú đi chơi được hai ngày thì… bị Giang Hòa tạt cho một gáo nước lạnh.

Giang Hòa:

【Hai ngày rồi hai ngày rồi đó! Vậy mà cậu vẫn chỉ đi dạo với Lược Lược hả? Kiều Ngôn Tâm cậu còn cứu nổi không vậy?!】
 
Tình Yêu Bốn Chân
Chương 6



Vâng, Giang Hòa hiện giờ đã tự động gia nhập hội "quân sư tình cảm" của tôi, trở thành Quân Sư Số Hai sau Đào Đào.

Sau những màn cố vấn cực kỳ hiệu quả lần trước, độ tin tưởng của tôi dành cho Giang Hòa giờ vượt mặt cả Đào Đào.

Tôi:【Nhưng tớ thật sự chỉ đi dạo với Lược Lược thôi mà…】

Giang Hòa:“Trời ơi! Cậu chưa nghe qua ‘giả vờ dắt mèo, thực chất là tấn công crush’ à? Bề ngoài thì ra vẻ vô tư, chứ thật ra là đang đi đường vòng để đánh vào tim đó!”

Tôi:【Ủa vậy tấn công kiểu gì?】

Và thế là Quân sư Giang Hòa lập tức truyền thụ bí kíp vô tình tạo tiếp xúc thân thể trong lúc đi dạo.

Chỉ nghĩ tới thôi tôi đã quay sang lén nhìn Tiết Tầm đang ngồi xổm chỉnh quần áo cho bé Hoa Hoa.

Ôi mẹ ơi, tay trắng dài, khớp xương rõ ràng, nhìn mà đầu óc muốn "đen" liền.

Rồi nhìn lên vai rộng eo thon, form người đẹp đến mức áo len cũng không che nổi…

Thôi xong, tôi nhìn tới mức muốn lao vào ôm luôn cho rồi. Nhưng lại phải làm sao cho nó "vô tình" chứ?!

Kiềm chế khó quá trời ơi!

Nhưng ai ngờ… cơ hội lại tới nhanh như vậy.

Ngay lúc tôi còn đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, thì…

Lược Lược biến mất rồi!!

Lược Lược xưa nay rất ngoan, lúc đi dạo luôn đi sát chân tôi, nên tôi cũng không buộc dây dắt cổ.

Ai ngờ hôm nay lại mất hút!

Tôi cuống đến mức sắp khóc, vừa chạy vừa gọi:

“Lược Lược!! Lược Lược con đâu rồi!!”

Tiết Tầm lập tức phản ứng, kéo lấy tôi đang hốt hoảng:

“Kiều Ngôn Tâm, bình tĩnh lại! Lược Lược sẽ không tự dưng biến mất đâu!”

“Cô nhớ lại xem, có manh mối nào không? Lần cuối cô nhìn thấy nó là ở đâu?”

Nghe vậy tôi như được gõ đầu khai sáng đúng rồi! Vòng cổ của Lược Lược có gắn định vị GPS!

Hồi mua món đó là vì tính năng đó đấy!

Tôi vội mở điện thoại tìm vị trí. May mà nó chưa đi xa lắm nhưng chỗ định vị lại đang di chuyển theo đường lớn!

Tiết Tầm nhanh chóng đưa bốn sợi dây dắt thú cho tôi:

“Cô gửi định vị cho tôi, tôi chạy nhanh hơn. Tôi đi trước, cô dắt bốn bé theo sau.”

“Ừ, được!”

Bốn bé cũng dường như hiểu chuyện, vừa sủa vừa chạy theo rất sung sức, không bé nào làm phiền.

Nhờ vậy, tôi rất nhanh đã nhìn thấy Lược Lược đang bị một gã đàn ông ôm chặt trong tay, kêu gào thảm thiết.

Còn Tiết Tầm thì đang chắn trước hắn, như muốn bảo vệ.

Tôi tức giận hét lên:

“Tên trộm mèo! Đứng lại! Mau thả Lược Lược của tôi ra!!”

Tên kia thấy bị dồn vào thế bí, bèn cười khẩy:

“Ha! Chẳng phải chỉ là một con mèo hôi rình à? Muốn thì tự mà lấy!”

Vừa dứt lời, hắn liền ném mạnh Lược Lược về phía làn xe đang lao tới.

Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tôi lao đi trong vô thức.

Nhưng có một người còn nhanh hơn tôi một cái bóng xông thẳng vào dòng xe, ôm chặt lấy Lược Lược.

Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người la hét hỗn loạn vang lên khắp nơi.

Tôi run rẩy hét tên anh, nước mắt đã lưng tròng.

Chen qua đám đông, tôi nhìn thấy anh Tiết Tầm đang ôm Lược Lược, người co rút lại trên mặt đường.

Trên mặt đất loang lổ một vũng máu, đỏ đến chói mắt.

Đúng lúc đó, anh mở mắt ra ánh nhìn lập tức chạm vào tôi.

Hơi thở anh dồn dập, gượng gạo nở một nụ cười:

“Yên tâm… Lược… Lược không sao…”

Lược Lược trong tay anh yếu ớt kêu lên một tiếng: “Meo…”

Tôi không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi.

“Đều là lỗi của em… anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, Tiết Tầm…”

Tôi vừa khóc vừa lau nước mắt, định nhào đến xem tình hình.

Nhưng người đông quá, không biết ai đạp phải tôi chân vấp một cái, tôi ngã nhào về phía trước.

Kết quả, đ.â.m thẳng lên người Tiết Tầm đang nằm trên đất!

Một tiếng "ưm!" bật ra, anh khẽ rên, yếu ớt mở mắt nhìn tôi:

“Bây giờ… khụ khụ… anh mới thấy… có chuyện rồi đấy, Kiều… Kiều Ngôn Tâm…”

Chưa kịp nói hết câu, anh đã lịm đi, mắt nhắm nghiền.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy đời mình như… một cái chậu rửa to khổng lồ.

Giây trước còn “rửa sạch chén đĩa”, giây sau đã hóa “cốc vỡ tung tóe”.

Nếu biết thân mật kiểu này lại xảy ra trong hoàn cảnh thế này, tôi tuyệt đối không thèm nghe lời Giang Hòa rồi!

Càng nghĩ càng hối hận, tôi khóc càng to.

Đúng lúc ấy, đội y tế lao tới:

“Người nhà tránh ra, chúng tôi phải đưa bệnh nhân đến bệnh viện ngay!”

Tôi lập tức bị kéo ra, người cứng đờ như tượng.

Đến bệnh viện xong, tôi tạm thời gửi bốn bé thú cưng ở một cửa hàng thú nuôi gần đó nhờ họ trông giúp.

Sau đó tôi lập tức liên lạc với mẹ của Tiết Tầm nhưng lại phát hiện bác trai và bác gái đã rủ nhau đi du lịch mất rồi.

Nghe tin con trai bị thương, bác gái không những không trách tôi, mà còn dịu dàng an ủi:

“Con gái đừng khóc nữa, đứa nhỏ này da dày thịt chắc lắm, trầy xước tí thôi mà!”

“Con cũng đừng thấy là lỗi của mình. Nó mà đã quyết định lao ra như thế thì chắc chắn là đã nghĩ kỹ rồi.”

“Nó vốn dĩ không thể đứng nhìn động vật nhỏ bị thương. Đừng buồn nữa nha. Giờ dì phải đi... chụp ảnh rồi~”

Nghe bác gái nói xong, tôi lại càng thấy tội lỗi.

Nhớ lời bác sĩ bảo, vết thương của Tiết Tầm chỉ là chấn động nhẹ não và rạn xương tay. Với thể trạng của anh, chắc chắn sẽ nhanh hồi phục.

Nhưng nếu muốn anh tỉnh sớm hơn, bác sĩ khuyên nên nói chuyện với anh nhiều một chút.

Vì vậy tôi ngồi bên giường anh, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa nói:

“Tiết Tầm à… nếu anh không tỉnh lại, mấy bé nhà anh biết làm sao đây, tụi nó còn nhỏ lắm, không thể mất ba được…”

“Còn Lược Lược nhà em nữa… nó cần bác sĩ thú y giỏi như anh đó… hu hu…”

“Với lại… em cũng không muốn crush của mình trở thành… rubbish đâu…”

[rubbish: đồ bỏ đi]
 
Tình Yêu Bốn Chân
Chương 7



Ngay giây tiếp theo, cổ tay tôi bị ai đó nắm lấy một cách yếu ớt.

Tôi ngẩng lên, thấy Tiết Tầm đang mở mắt, mặt mũi tái nhợt, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn tôi:

“Cô… khụ khụ… cô gọi ai là rubbish đấy?”

“Anh tỉnh rồi hả! Tiết Tầm!”

“Dừng lại! Cô mà nhào qua nữa là tôi… lại ngất thiệt đấy.”

Chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, tôi xấu hổ thu tay lại, cúi đầu lí nhí:

“Xin lỗi… tất cả là do em…”

Bỗng, lòng bàn tay tôi có cảm giác nhột nhột là ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua.

Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên, nhưng chỉ thấy anh khẽ mỉm cười, ánh mắt hiền lành.

Giọng anh rất nhẹ, rất dịu dàng:

“Ngôn Tâm, anh không trách em đâu. Anh bị thương lần này là do chính anh lựa chọn.”

“Một là vì… anh là bác sĩ thú y. Anh không thể đứng nhìn Lược Lược gặp nguy hiểm mà không làm gì.”

“Hai là vì… Lược Lược là con của em, nếu mất nó, chắc chắn em sẽ buồn lắm.”

Nói đến đây, anh dừng một chút như đang lấy can đảm, rồi nhẹ giọng:

“Và anh không muốn em buồn.”

Trong khoảnh khắc đó, má tôi đỏ bừng.

Rõ ràng ngoài trời đang là mùa đông, vậy mà trong tim tôi lại như có đàn chim sẻ hót líu lo ngày xuân.

Tôi lắp bắp:

“Tầm… Tiết Tầm, sao anh lại…”

“Thích.” Anh nhỏ giọng cắt lời tôi.

Câu “thích” ấy như sét đánh ngang tai, khiến tôi ngơ ngẩn mà đối diện tôi, người đàn ông ấy cũng đỏ mặt quay đi, vành tai đỏ ửng lộ rõ.

Anh khẽ nói:

“Anh thích em.”

“Nếu cái người em gọi là crush… là anh…”

Một tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

“Vậy mình… ở bên nhau nhé?”

Có lẽ thấy tôi còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, anh lại ho nhẹ hai tiếng, nhìn tôi nghiêm túc:

“Thật ra… phòng khám thú y đó là của anh.”

“Sau này anh đảm bảo Lược Lược nhà em… khỏe mạnh cả đời.”

“Còn bốn bé nhà anh… em chính là mẹ của tụi nó. Muốn ôm bao nhiêu thì ôm.”

“Được! Em đồng ý!”

Tôi gần như không đợi anh nói xong đã bật dậy, mắt sáng rỡ, ôm chầm lấy anh, đặt một cái hôn thật kêu lên cổ anh.

Tiết Tầm đỏ đến tận cổ, môi mím chặt.

“Chậc, không biết em là thích anh… hay là thích bốn đứa nhỏ của anh nữa…”

“Thích hết! Tất cả đều thích! Hehe!”

Tôi và Tiết Tầm chính thức… bí mật yêu nhau.

Mà vụ bí mật này là tôi đề xuất.

Chủ yếu là vì trong nhà tôi còn một người mẹ suốt ngày gấp rút gả chồng.

Mẹ mà biết tôi có bạn trai rồi lại còn là người yêu chất lượng cao như Tiết Tầm thì khỏi nói cũng biết:

Cái Tết này… coi như xong.

Khả năng cao là mùng Một gặp mặt, mùng Hai đưa lễ, mùng Ba thẳng tiến đặt tiệc đính hôn luôn.

Vậy nên, bằng mọi giá, phải sau Tết mới được công khai.

Tiết Tầm miễn cưỡng đồng ý, nhưng nhân cơ hội đòi ngay mấy “khoản bồi thường”.

Ví dụ như… mỗi ngày phải cho nắm tay một lần, ôm một cái, và… hôn một phát.

Yêu rồi tôi mới phát hiện anh chàng này ngoài mặt lạnh như tiền, nhưng bên trong dính người kinh khủng.

Hoàn toàn trái ngược với cái vẻ ngoài cao lãnh đẹp trai!

Còn một điều nữa: Tiết Tầm cực kỳ hay ghen.

Không chỉ ghen với Giang Hòa mà đến thú cưng của chính mình anh cũng ghen!

Lần đầu tôi phát hiện ra là khi đang ở nhà anh.

Vì bố mẹ anh đi du lịch xa nên phần lớn các buổi hẹn hò tụi tôi đều ở nhà anh.

Tôi vừa mới ngồi xổm xuống, vùi mặt vào bộ lông mềm mượt của bé Hoa Hoa để “hít hà”, thì sau lưng vang lên giọng nói lạnh lạnh:

“Em hít nữa là nó xẹp luôn đấy.”

Tôi ngẩng đầu, cười gượng:

“Thì em hơi phấn khích mà…”

“Ngôn Tâm,” anh đột nhiên ngồi xổm xuống đối diện tôi, đôi mắt sâu hút khóa chặt ánh nhìn của tôi:

“Em cũng có thể ôm anh.”

Mặt tôi đỏ bừng như cà chua chín, và chưa kịp phản ứng thì… bị anh “bịt miệng”.

Mà nghĩ kỹ lại, cái việc anh hay ghen cũng một phần là lỗi của tôi.

Dù đã yêu nhau, nhưng mỗi lần gặp bốn bé thú là tôi lại “mẹ hóa toàn tập”.

Cưng tới mức không thể dứt ra nổi.

Tiết Tầm chỉ biết nhìn mà đau lòng, ngày càng cảm thấy “mình là người thứ năm chen chân vào tình cảm giữa bạn gái và thú cưng”.

Mỗi lần như vậy, tôi chỉ biết cười trừ, giả vờ không nghe thấy.

Huhu, biết sao được, thế giới này mà thiếu mấy bé lông xù thì còn gì ý nghĩa nữa!

Cuối cùng, trong một lần đến nhà anh để hẹn hò, tôi vừa bước vào đã phát hiện bốn bé không thấy đâu.

Tôi còn đang nhìn quanh quất thì Tiết Tầm nhẹ nhàng nắm tay tôi, kéo ánh mắt tôi quay lại:

“Đừng tìm nữa.”

“Em có biết… đã bao lâu rồi em không nghiêm túc nhìn bạn trai của mình chưa?”

Tôi ngượng ngùng vòng tay qua cổ anh, vừa dụi dụi vừa lí nhí:

“Biết rồi mà… em đến đây là để nhìn anh đây này…”

“Chỉ là… em hơi lo tụi nhỏ thôi…”

Anh khẽ hừ một tiếng:

“Yên tâm. Tụi nó sống tốt lắm. Anh gửi chúng sang nhà bạn rồi.”

Lời vừa dứt, phía sau cánh cửa bị khóa vang lên một tràng gâu gâu meo meo…

Ánh mắt tôi lập tức trượt về phía cánh cửa đang vang vọng tiếng "meo meo gâu gâu".

Tiết Tầm thở dài một tiếng, đưa tay xoay đầu tôi lại.

“Anh khát rồi, Ngôn Tâm.”

“Khát hả? Uống nước, uống nước nè!” Tôi luống cuống chộp lấy bình nước nóng trên bàn, rót vội một ly đưa cho anh.

Vừa nghĩ anh uống nước chắc sẽ rảnh tay, tôi lập tức quay người định tranh thủ lẻn đi tìm bốn bé.

Chưa kịp bước qua khỏi ghế sofa, bàn tay ấm nóng đã nắm lấy cổ tay tôi kéo lại.

Da anh trắng mà giờ lại hơi đỏ lên, tay kia đặt trên trán, giọng khàn khàn:

“Nóng quá… em cho anh uống cái gì thế?”
 
Tình Yêu Bốn Chân
Chương 8



Tôi mơ màng:

“Nước nóng mà…”

Tôi còn chưa kịp hiểu anh nói gì, người đã bị kéo mạnh một cái, lưng tôi dính vào ghế sofa, bị giữ chặt.

“Tiết Tầm… nhưng mà… còn bốn bé…”

“Đừng lo nữa.” Anh dời tay tôi, đặt lên bờ n.g.ự.c rắn chắc và nóng rực của anh, giọng khàn hẳn, hơi thở gấp gáp, “Em không muốn… sờ sao?”

Tôi lập tức câm nín.

Tay tôi… mềm nhũn không còn sức, hết sờ lại nắn, chẳng biết trời trăng gì nữa.

Trời ơi! Thế giới này không thể thiếu các bé lông xù… nhưng cũng không thể thiếu cái n.g.ự.c và cơ bụng siêu phẩm của người đàn ông này!

Trong lúc đầu óc quay cuồng như vừa bị sét đánh, một nụ hôn nóng rẫy bất ngờ rơi xuống.

Tóc anh cọ nhẹ lên cổ tôi, như lông vũ gãi nhẹ trái tim ngứa ngáy muốn phát điên.

Tôi không nhịn được gọi:

“Tiết Tầm…”

Anh nuốt nước bọt, giọng khàn hẳn đi, thì thầm bên tai tôi:

“Không, em nên gọi anh là… Bảo bối.”

“Lần đầu gặp nhau em gọi anh như vậy, đến giờ vẫn chưa gọi lại lần nào…”

Giọng anh còn mang theo chút… tủi thân?

Tôi ngơ ra.

Anh ấy… nhớ cả chuyện lần đầu gặp mặt?

Và nhớ đến tận bây giờ?!

Tim tôi tan chảy thành nước đường.

Tôi ngượng ngùng thều thào:

“Bảo… bối…”

Ngay lúc đó “két” một tiếng!

Cửa lớn bật mở.

Tiếng bác gái vọng vào, giòn tan:

“Tiểu Tầm à! Ba mẹ về sớm hơn chút nè…”

Tôi và Tiết Tầm như bị đóng băng.

Cả hai vẫn… chưa kịp ngồi dậy đàng hoàng.

Bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ không để đâu cho hết.

“Mẹ… sao ba mẹ về giờ này… xì…” Anh chưa kịp nói xong, tôi đã giơ chân đá mạnh một cú vô đùi anh.

Tôi vội vàng đẩy anh ra, ngồi nghiêm chỉnh lại trên sofa, miệng líu cả lại:

“Chào bác… tụi con, tụi con vừa rồi thật sự… không có làm gì hết ạ…”

Bác gái nhìn hai đứa tôi, mặt cười như hoa, xua tay:

“Thôi thôi, đừng để ý tới bác.”

“Lão công ơi, em chợt nhớ để quên đồ trên xe, mình ra lấy nhé~”

Chỉ vài phút sau, hai người lớn đã… biến mất khỏi tầm mắt.

Mặt tôi đỏ như cà chua chín rụng.

Không nhịn nổi, tôi đ.ấ.m cho Tiết Tầm một phát vào ngực:

“Đều tại anh đó! Giờ thì thấy sạch rồi!! Huhu…”

Anh thì ngược lại, có vẻ rất vui vẻ, còn chủ động đưa nguyên cái n.g.ự.c ra sát lại:

“Ngôn Tâm~ đừng giận mà~”

“Nếu em vẫn giận… đánh thêm mấy cái nữa cũng được.”

Tôi nghiến răng, “bốp bốp” thêm mấy phát.

“Ư…”

Khoan.

Cái tiếng này… sao lại nghe giống kiểu… khoái vậy trời?!

Từ sau cái hôm “vô tình lộ tình”, tôi lại càng cẩn thận hơn.

Thậm chí còn giảm hẳn tần suất gặp Tiết Tầm.

Cũng một phần vì mấy ngày Tết, mẹ tôi kéo tôi đi hết nhà này đến nhà khác chúc Tết, thăm hỏi, lễ nghĩa đủ cả.

Trong mấy ngày đó, tôi với Tiết Tầm gặp nhau đúng kiểu Ngưu Lang – Chức Nữ, chỉ dám nhìn trăng ngóng nhau từ xa.

Đến ngày cuối cùng của đợt “chạy show họ hàng”, tức tối mùng 7, tôi nhận được một tin nhắn từ Tiết Tầm kèm một bức ảnh.

Ảnh là vườn hoa nhỏ ngay dưới chung cư tôi, bên trên là vầng trăng tròn vằng vặc.

Tôi mặc đại một chiếc áo khoác, rón rén đi ra cửa.

Kết quả… vẫn không qua mắt được mẹ tôi.

Bà đang ăn hạt dưa, miệng nhàn nhã buông lời:

“Bên ngoài còn đang có tuyết rơi đấy~ Tsk tsk, không biết là trai đẹp nào hút hết hồn con gái nhà tôi thế…”

Tôi giật mình nhìn ra ngoài đúng thật là đang rơi tuyết!

Còn là đợt tuyết đầu tiên trong năm nữa chứ!

Tim tôi đập loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Bạn con mà! Là Đào Đào, Đào Đào rủ con ra ấy!”

Cảm ơn cậu, Đào Đào-san, từ giờ cậu chính thức thăng cấp làm Hiệp sĩ Bảo vệ Tình Yêu của mình.

Nói xong, tôi chuồn lẹ ra cửa như một cơn gió.

Trong công viên, Tiết Tầm đứng đó với áo khoác dạ xám đậm, cổ lọ đen, dưới màn tuyết rơi lất phất.

Anh nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh như trong phim Hàn.

Khỉ thật… anh ấy đẹp trai muốn xỉu luôn.

Không suy nghĩ gì nhiều, tôi lập tức chạy ào tới, nhào thẳng vào lòng anh.

Tôi dụi đầu mấy cái vào lồng n.g.ự.c rắn chắc kia rồi mới ngẩng lên, lấp lánh mắt hỏi:

“Sao anh lại tới đây vậy, bảo bối?”

Tiết Tầm cong môi cười, cúi đầu kề sát bên tai tôi, giọng khàn khàn:

“Anh nhớ em.”

“Muốn cùng em ngắm tuyết đầu mùa.”

Tôi hào hứng giơ tay lên như học sinh xung phong:

“Em biết rồi! Người ta nói, ai ngắm tuyết đầu mùa cùng nhau sẽ mãi mãi bên nhau!”

Anh cười khẽ:

“Ừ, đúng là lý do đẹp thật…”

“Nhưng anh còn tham lam hơn anh muốn chiếm trọn cả mọi khung cảnh của em.”

“Để sau này mỗi khi em nhìn thấy tuyết… em sẽ nhớ đến anh.”

Anh cười, đôi mắt cong cong còn rực rỡ hơn cả tuyết trắng.

Bàn tay tôi bất ngờ được nhét vào một thứ nhỏ nhỏ, mềm mềm một túi vải thêu tinh xảo.

“Tặng em nè, Ngôn Tâm.”

“Anh đến chùa cầu bình an sáng nay. Cái này sẽ mang lại may mắn cho em.”

Tôi vuốt nhẹ mặt túi có thêu chữ “心” (Tâm), tim đập rộn ràng.

Tôi ngập ngừng:

“Nhưng… em chẳng chuẩn bị gì cho anh cả. Hay là… em chia cho anh một nửa may mắn của mình nhé…”

“Không cần.” Anh cắt lời, gương mặt sát lại gần tôi.

Tôi theo bản năng nhắm mắt lại.

Ngay khoảnh khắc đó, một tràng “meo meo gâu gâu” vang lên từ bụi cây kế bên!

Tiếp theo là hai giọng quen thuộc:

“Suỵt! Bố mẹ tụi con đang hôn đó! Đừng kêu!”

“Thông gia ơi… hình như tụi nhỏ phát hiện ra mình rồi…”

Tôi cứng đờ, ngoái đầu nhìn.

Bên kia bụi cây, mẹ tôi và mẹ anh, mỗi người ôm một bé thú cưng, đang cười ngượng cứng mặt.

Lược Lược, Gia Gia, Hoa Hoa… tụi nhỏ vây quanh họ mà tôi chỉ muốn độn thổ.

“Hai đứa cứ tiếp tục đi nha~”

Hai bà mẹ vô cùng tự nhiên, đứng dậy, dắt theo “quân đoàn thú cưng” rút lui trong phong thái… như thể đây là chuyện thường ngày ở huyện.

Tôi c.h.ế.t lặng.

Ánh mắt lại lướt qua một màn hình phát sáng gần đó vẫn là ảnh chụp hoa viên và chiếc khăn quàng cổ màu hồng quen thuộc.

“Khoan đã… anh biết họ đến từ trước rồi?!”

Anh nhún vai, giọng bất đắc dĩ:

“Thôi đừng giận, giận thì… đánh anh đi cũng được.”

Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên n.g.ự.c mình.

Tôi đỏ mặt che mặt quay đi:

“Hừ! Em không thèm thưởng cho anh đâu!”

(Thật ra thì… không còn giận nữa rồi.)

Tôi chỉ muốn nhanh chóng che cái mặt đang đỏ rực như cà chua chín.

Gió lạnh vờn quanh tai, giọng nói dịu dàng của anh vẫn vang vọng trong không gian:

“Vì tất cả những may mắn mùa đông của anh… đều bắt đầu từ em.”

“Em chính là may mắn của anh.”

Cứ như thế, mùa xuân đến sớm hơn một chút trong tim tôi.

Vì… tôi đang cùng người mình yêu, đón nó tới.

__HẾT__
 
Back
Top Bottom