Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Yêu Bỏ Lỡ

Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 20



Ngồi trong nhà, mẹ của Trì Miểu nghe thấy lời con gái, lại nhìn cháu ngoại bé nhỏ trong lòng, không kìm được mà rơi nước mắt.

Sớm biết con gái chịu nhiều ấm ức như vậy, đáng lẽ bà nên sớm khuyên con ly hôn. Bà không bận tâm đến lời đàm tiếu của người đời, chỉ mong con mình có thể sống vui vẻ, hạnh phúc.

Mặt trời ngày càng chói chang, Trì Miểu nóng bức khó chịu, cũng chẳng còn kiên nhẫn với Hàn Viễn Châu nữa.

"Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, nếu không có chuyện gì khác thì anh đi đi."

Dứt lời, cô đẩy Hàn Viễn Châu ra, bước vào nhà chính để xem con.

Hàn Viễn Châu sững sờ đứng đó, trong lòng hỗn loạn như một mớ bòng bong.

Đúng lúc này, cha Trì đi câu cá trở về.

Nhìn thấy quà cáp rơi lộn xộn trước cửa, ông hơi sững lại, định hỏi thì lại nhìn thấy Hàn Viễn Châu đang đứng trong sân.

"Viễn Châu à, con đến bao giờ thế? Sao không vào nhà? Mà sao lại ném đồ đạc lung tung thế này?"

Hàn Viễn Châu hoàn hồn, cố nén tâm trạng rối ren trong lòng, gượng cười đáp lại cha Trì.

"Cha, con xin nghỉ phép, định đến Bắc Kinh thăm mọi người. Dạo này cha mẹ sống thế nào ạ?"

Cha Trì nhận ra sự gượng gạo trên gương mặt Hàn Viễn Châu, cúi xuống nhặt quà dưới đất rồi đáp: "Cũng ổn cả, ngoài trời nóng lắm, vào nhà rồi nói chuyện."

Hàn Viễn Châu cúi xuống nhặt quà, cùng cha Trì bước vào nhà chính.

Mẹ Trì nghe thấy tiếng động liền đi ra, cha Trì giơ con cá mình vừa câu được đến trước mặt vợ.

"Hôm nay câu được con cá to lắm, một nửa nấu canh, một nửa kho tàu, bà thấy sao?"

Mẹ Trì nhìn ông cười hiền hậu: "Được, ông muốn nấu sao thì nấu vậy đi."

Sau đó, bà quay sang nhìn Hàn Viễn Châu: "Viễn Châu, con ngồi chơi một lát, mẹ vào bếp nấu cơm."

Nói rồi, bà cùng cha Trì vừa nói chuyện vừa đi vào bếp.

Hàn Viễn Châu nhìn theo bóng lưng hai người, trong mắt lộ ra một tia ngưỡng mộ.

Mối quan hệ giữa cha Trì và mẹ Trì chính là hình mẫu lý tưởng mà anh ta mong muốn có với Trì Miểu.

Nhưng anh ta vốn là người lạnh lùng, mỗi khi đối mặt với Trì Miểu, gương mặt luôn vô thức trở nên cứng nhắc. Mà mỗi khi quyết tâm thay đổi, muốn nói hay làm điều gì đó cho cô, lại luôn bị mẹ mình – Tôn Phượng Cúc ngăn cản.

Anh ta nghĩ bà là mẹ mình, nên lúc nào cũng khuyên Trì Miểu nhường nhịn bà một chút.

Nhưng nhường nhịn mãi, đến cuối cùng lại đánh mất luôn cả vợ.

Thu lại suy nghĩ, Hàn Viễn Châu bước vào nhà chính.

Bé Đoá Đoá đang ngủ trên chiếc nôi do cha Trì tự tay làm, Trì Miểu ngồi bên cạnh, dịu dàng nhìn con với ánh mắt đong đầy yêu thương.

Hàn Viễn Châu kéo ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống bên nôi.

Trì Miểu thấy vậy cũng không nói gì. Cô biết anh ta sẽ không làm gì hại đến con, hơn nữa bây giờ Đoá Đoá đang ngủ, nên cô mặc kệ anh ta.

Gương mặt bé con phúng phính như trái đào mật, nhìn thôi cũng thấy tan chảy.

Hàn Viễn Châu không kìm lòng được, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ bé của Đoá Đoá.

Khoảnh khắc chạm vào làn da mềm mại của con gái, tim anh ta như thắt lại.

Anh ta đã làm cha rồi!

Con gái anh ta trắng trẻo, bụ bẫm, mang theo mùi sữa thoang thoảng, nhìn là biết được chăm sóc rất tốt.

Anh ta biết, một người phụ nữ sinh con chẳng khác gì bước qua Quỷ Môn Quan. Nhưng khi Trì Miểu sinh con, anh ta lại không hề hay biết, cũng không ở bên cạnh cô. Nghĩ đến đây, nỗi ân hận trong lòng anh ta càng dày đặc.

Ánh mắt anh ta rời khỏi con gái, chuyển sang nhìn Trì Miểu.

"Miểu Miểu, em vất vả rồi."

Trì Miểu nghe anh ta nói, lòng chẳng gợn chút cảm xúc nào.

Đúng lúc này, Đoá Đoá trong giấc ngủ khẽ kêu một tiếng, bàn tay nhỏ bé bất giác nắm lấy ngón tay của Hàn Viễn Châu.

Hàn Viễn Châu sững người, nhất thời không biết làm sao.

Trì Miểu nhìn cảnh này, trong lòng bỗng dâng lên chút ghen tị.

Huyết thống quả nhiên là một điều kỳ diệu.

Hàn Viễn Châu nhỏ giọng hỏi: "Em ơi, làm sao bây giờ?"

Trì Miểu nghe vậy, nhẹ nhàng gỡ tay con gái khỏi ngón tay của anh ta.

Hàn Viễn Châu nhìn ba bàn tay chạm vào nhau, một cảm giác hạnh phúc chưa từng có dâng lên trong lòng.

Bọn họ vốn dĩ có thể là một gia đình ba người hạnh phúc, nhưng lại bị chính anh ta đánh mất.

Hàn Viễn Châu nhìn ngón tay vừa bị Đoá Đoá nắm chặt, trong lòng trào lên cảm giác mất mát khó tả.

Dù là cha của đứa bé, nhưng Trì Miểu không muốn để anh ta tiếp xúc quá gần con.

"Để con ngủ đi, anh ngồi chỗ khác, đừng làm ồn."

Hàn Viễn Châu gật đầu, lưu luyến rời xa chiếc nôi, ngồi sang một bên.

Tầm mắt anh ta vẫn không rời khỏi con gái, hạ giọng thấp xuống hỏi: "Con đã có tên chưa?"

"Trì Du Cẩn, tên ở nhà là Đoá Đoá." Trì Miểu trả lời xong, lại bổ sung một câu: "Con mang họ Trì, đã vào hộ khẩu nhà tôi. Anh đừng có ý định gì với con."

Hàn Viễn Châu nhìn ánh mắt đầy cảnh giác và xa cách của cô, trong lòng chua xót khôn cùng.

"Tên rất hay. Em yên tâm, anh là cha của con bé, tất nhiên sẽ không làm gì nó."

"Tôi sợ anh đến cướp con đi thì có." Trì Miểu không chút nể nang đáp lại.
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 21



Hàn Viễn Châu nghẹn lời: "Anh...trong lòng em, anh là người như vậy sao?"

"Nói trước với anh, nếu mẹ và em gái anh dám đến giành con với tôi, tôi sẽ không nương tay."

Hàn Viễn Châu cười khổ: "Bọn họ sẽ không làm vậy đâu, em cứ yên tâm."

Trì Miểu không tiếp tục đôi co, cầm chiếc quạt mo phe phẩy xua muỗi cho con gái.

Hàn Viễn Châu nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt lạnh lùng vốn có dần trở nên dịu dàng.

Anh ta thầm nghĩ, nếu như Trì Miểu không muốn quay về Hoài Hải, vậy thì anh ta sẽ xin điều chuyển công tác đến Bắc Kinh.

Dù thế nào đi nữa, cả đời này anh ta nhất định phải ở bên vợ và con mình.

Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ có tiếng quạt phe phẩy của Trì Miểu quạt cho con.

Hàn Viễn Châu do dự một lúc, cuối cùng vẫn tiến lên nhận lấy chiếc quạt trong tay Trì Miểu, thay cô quạt mát cho đứa bé.

Trì Miểu cũng không khách sáo với anh ta, tựa vào ghế gỗ cứng đọc báo.

Hàn Viễn Châu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con thế nào cũng không thấy đủ, nhẹ nhàng đung đưa chiếc quạt trong tay, tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi yên bình này.

Chẳng bao lâu sau, cha mẹ Trì bưng đồ ăn đi vào.

Hai người đặt thức ăn lên bàn, hạ giọng gọi Hàn Viễn Châu và Trì Miểu ra ăn cơm.

Xung quanh nôi có lan can bảo vệ, không lo con thức dậy rồi bị ngã xuống đất.

Bốn người ngồi xuống bàn ăn gần chiếc nôi.

Mẹ Trì múc một bát canh cho Trì Miểu: "Hôm nay cha con câu được con cá to lắm, canh cá cũng rất tươi, con nếm thử đi."

Nói xong, bà cũng múc cho Hàn Viễn Châu một bát: "Viễn Châu, con cũng nếm thử đi."

"Cảm ơn mẹ." Hàn Viễn Châu mỉm cười nhận lấy bát canh.

Nghe Hàn Viễn Châu gọi mẹ mình như vậy, Trì Miểu không nhịn được nhíu mày: "Đã ly hôn rồi, có phải nên đổi cách xưng hô không?"

Động tác của Hàn Viễn Châu khựng lại, trên mặt mẹ Trì lướt qua một tia ngượng ngùng, bà nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay Trì Miểu một cái:

"Con bé này, ly hôn rồi thì không thể gọi mẹ nữa à? Sao càng ngày càng trẻ con vậy?"

"Ăn cơm đi." Cha Trì vội vàng hòa giải, sau đó gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Hàn Viễn Châu: "Viễn Châu, con đừng để bụng, từ khi Đoá Đoá sinh ra, tính tình Trì Miểu cứ như trẻ con ấy."

Hàn Viễn Châu gật đầu, không nói gì.

Chỉ là anh ta chợt nhớ đến một câu từng đọc trong sách: Vì có người làm chỗ dựa, nên có thể thoải mái bướng bỉnh.

Trì Miểu được cha mẹ yêu thương, vậy nên cô có thể tùy ý thể hiện cảm xúc của mình.

Vì có người yêu thương cô, nên cô có đủ tự tin.

Còn ở nhà họ Hàn, cô sống uất ức là vì không ai đứng ra bảo vệ cô.

Anh ta với tư cách là chồng cô, chẳng những không giúp đỡ mà còn hùa theo người khác "bắt nạt" cô.

Giờ đây, Trì Miểu đã trở lại trạng thái như trước khi kết hôn, Hàn Viễn Châu nhìn thấy, trong lòng vừa an ủi, vừa chua xót.

Trì Miểu chẳng quan tâm Hàn Viễn Châu nghĩ gì hay có ấm ức gì không.

Những lời mà mẹ chồng Tôn Phượng Cúc nói với cô, so với mấy câu này còn khó nghe hơn nhiều.

Cô tự nhiên ăn cơm, còn cha mẹ Trì thì trò chuyện cùng Hàn Viễn Châu.

Mẹ Trì hỏi: "Viễn Châu, lần này con nghỉ phép mấy ngày vậy?"

"Mười ngày ạ." Hàn Viễn Châu ngừng một chút rồi nói tiếp: "Mẹ, trong nhà có việc gì cần làm, mẹ cứ nói con một tiếng. Trước đây con ở Hoài Hải, không thể thường xuyên về thăm hai người, trong lòng vẫn luôn áy náy."

Cha Trì phất tay: "Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Mẹ con dạo này thế nào, vẫn khỏe chứ?"

"Vẫn ổn ạ, nửa năm qua đang giúp em gái con trông con."

Nghe vậy, Trì Miểu không nhịn được hỏi: "Hàn Tú đâu?"

Cô thật sự tò mò về cô em chồng trước đây. Từ bỏ công việc ổn định, sống nhờ vào tiền bồi thường của người chồng quá cố, mỗi ngày có rất nhiều thời gian rảnh, vậy mà còn để con cho Tôn Phượng Cúc chăm sóc.

Hàn Viễn Châu thấy Trì Miểu chủ động nói chuyện với mình, vô cùng vui mừng.

Nhưng khi nghe đến cái tên Hàn Tú, sự vui mừng ấy lập tức bị thay thế bởi nỗi buồn bực.

"Hàn Tú có người yêu rồi, đối phương là ông chủ một xưởng may. Cũng không biết em ấy nghĩ gì, trước đây nhờ người xin cho một công việc ở bưu điện thì không chịu đi, lại một mực muốn theo người đàn ông đó đến miền Nam phát triển, có khuyên cũng không được."

Trì Miểu gật đầu, không nói gì thêm.

Chuyện nhà người khác, cha mẹ Trì không tiện đánh giá quá nhiều, chỉ nói vài câu an ủi: "Biết đâu Hàn Tú thật sự có thể gây dựng sự nghiệp thì sao."

Hàn Viễn Châu biết cha mẹ vợ đang an ủi mình, anh ta chỉ cười cười mà không nói gì thêm.

Anh ta nhắc đến chuyện này là vì suốt nửa năm qua, anh ta thực sự đã quá mệt mỏi.

Bên cạnh không có ai để tâm sự, dù có đồng đội thân thiết, nhưng chuyện gia đình lại chẳng thể chia sẻ với họ.

Hàn Tú bỏ đi, mặc kệ con mình.

Mỗi ngày sau khi tan làm, anh ta phải đối mặt với một sân nhà bừa bộn cùng ba đứa cháu nghịch ngợm.

Nửa năm qua, Tôn Phượng Cúc bị ba đứa cháu ngoại hành đến mức khổ không nói nên lời.
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 22



Hàn Viễn Châu mỗi ngày sau khi huấn luyện xong trở về nhà, còn phải dọn dẹp đống lộn xộn do bọn trẻ bày ra, đôi khi còn phải giúp chúng tắm rửa, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Bây giờ bọn trẻ đã được bà nội ở quê lên đón về nghỉ hè, cuối cùng anh ta và mẹ mình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Không có bọn trẻ ở nhà, anh ta mới yên tâm xin nghỉ phép đến Bắc Kinh.

Cha Trì đổi chủ đề, tiếp tục trò chuyện cùng Hàn Viễn Châu.

Bữa cơm diễn ra được một nửa, Đoá Đoá tỉnh dậy.

Con bé thức dậy mà không khóc cũng không quấy, chỉ ngọ nguậy tay chân, phát ra mấy tiếng ê a.

Trì Miểu nghe thấy, vội vàng đặt đũa xuống, đi đến bên nôi bế con lên: "Đoá Đoá tỉnh rồi, có phải đói bụng rồi không?"

Nói xong, cô bế con đi vào phòng trong để cho con bú.

Hàn Viễn Châu đau lòng nhìn theo bóng lưng Trì Miểu.

Anh ta đã chứng kiến cảnh vừa rồi, ngay khi con gái tỉnh dậy, Trì Miểu lập tức buông đũa để dỗ con.

Chăm sóc trẻ nhỏ không phải là chuyện dễ dàng, dù có cha mẹ giúp đỡ, nhưng có những việc họ cũng không thể thay cô làm được.

Hàn Viễn Châu nghĩ đến việc mình đã vắng mặt suốt khoảng thời gian trước và sau khi Trì Miểu sinh con, trong lòng càng thêm căm hận chính mình.

Mẹ Trì nhìn thấy sự yêu thương trong mắt Hàn Viễn Châu dành cho Trì Miểu không hề giả dối, trong lòng thở dài một hơi.

Tại sao cứ phải đợi đến khi chia xa rồi mới nhận ra tình cảm thật sự của mình?

Không lâu sau, Trì Miểu bế con từ trong phòng đi ra, chuẩn bị đặt con trở lại nôi để tiếp tục ăn cơm.

Sau khi sinh, cô rất dễ đói, nhưng bế con ăn cơm thì sợ làm đổ canh nóng lên người bé, nên cô thường đặt con xuống trước.

Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, Đoá Đoá rất ngoan, nằm trong nôi không khóc không quấy.

Nhưng hôm nay không hiểu sao, cứ đặt xuống là bé lại khóc, Trì Miểu dỗ thế nào cũng không được.

Mẹ Trì kinh ngạc nói: "Đoá Đoá hôm nay sao vậy? Để bà bế nào."

Nói rồi, mẹ Trì đón lấy bé từ tay Trì Miểu.

Nhưng bà cũng không dỗ được, Đoá Đoá khóc đến đỏ cả mặt, Trì Miểu sốt ruột mà không biết làm sao.

Hàn Viễn Châu thấy vậy, không nhịn được mà lên tiếng: "Hay là để anh thử dỗ con xem?"

Mẹ Trì nhìn Trì Miểu một cái, thấy cô không phản đối, liền nhẹ nhàng đặt Đoá Đoá vào tay Hàn Viễn Châu.

Dưới sự hướng dẫn của bà, Hàn Viễn Châu cẩn thận nhận lấy con.

Điều kỳ diệu là, ngay khoảnh khắc bé được anh ta bế, tiếng khóc đột nhiên ngừng lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoá Đoá vẫn còn vương nước mắt, nhưng lại đang nở nụ cười.

Bé vươn bàn tay nhỏ nắm chặt lấy ngón tay của Hàn Viễn Châu, líu lo gọi.

Trì Miểu nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng chua xót vô cùng.

"Đồ nhóc vô lương tâm, con quên ai đã ngày đêm chăm sóc con rồi à?"

Hàn Viễn Châu nghe vậy, bối rối nhìn Trì Miểu. Anh ta muốn thân thiết với con nhưng cũng không muốn làm Trì Miểu buồn.

"Anh..."

Mẹ Trì vội nói đỡ: "Đoá Đoá chưa từng gặp cha, giờ gần gũi với cha là chuyện tốt. Viễn Châu, con bế bé giúp mẹ trước nhé, chờ bé ngoan hơn thì mẹ sẽ bế."

Nói rồi, bà kéo Trì Miểu ngồi xuống: "Đoá Đoá không khóc nữa, tốt quá rồi, mau ăn cơm đi."

Trì Miểu không cam lòng mà ngồi xuống, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hàn Viễn Châu, ánh mắt đầy "oán khí".

Hàn Viễn Châu chưa từng thấy Trì Miểu như vậy, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên.

Đoá Đoá thấy anh ta cười, cũng cười khúc khích theo.

"Anh cười tôi đấy à, Hàn Viễn Châu!" Trì Miểu nhịn không được mà hỏi.

Hàn Viễn Châu dịu dàng đáp: "Không, anh thấy con đáng yêu thôi. Em cứ ăn đi, để anh dỗ con."

Trì Miểu chưa từng nghe Hàn Viễn Châu nói chuyện với mình bằng giọng điệu này, trong lòng có một cảm giác khó tả.

Có Đoá Đoá tham gia, bữa cơm trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Hàn Viễn Châu sợ con vung tay lung tung bị thương, nên bế con ngồi xa bàn ăn một chút.

Đoá Đoá nằm trong lòng anh ta, cứ nhìn anh ta mà cười, không chỉ cười mà còn rất thích nắm lấy tay anh ta.

Do thường xuyên huấn luyện, tay Hàn Viễn Châu có một lớp chai mỏng.

Anh ta sợ làm xước mặt con, nên chỉ dám nhẹ nhàng chơi đùa với bé.

Nhìn cô con gái bé nhỏ trong lòng, anh ta chỉ hận không thể mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này dành cho con.

"Đoá Đoá, sau này cha nhất định sẽ cho con cuộc sống tốt nhất, để con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian."

Trì Miểu đang ăn cơm nghe thấy câu này, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc khó tả.

Sau khi ăn xong, mẹ Trì định đón Đoá Đoá từ tay Hàn Viễn Châu, nào ngờ vừa bế lên, bé lại khóc, hai tay nhỏ nhắn bám chặt lấy cổ áo anh ta không buông.

Không còn cách nào, bà đành đặt bé trở lại lòng anh ta.

Ngay tức khắc, Đoá Đoá ngừng khóc.

"Đoá Đoá hôm nay sao vậy? Để cha ăn cơm đã, con để bà bế trước được không?"

Nhưng dù bà có nói thế nào, Đoá Đoá vẫn cứ bám lấy Hàn Viễn Châu.

Hàn Viễn Châu ôm con, dịu dàng nói với mẹ vợ: "Mẹ, con không sao, vừa rồi con ăn no rồi."
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 23



"Thôi được rồi."

Mẹ Trì đành thỏa hiệp, đứng dậy dọn dẹp bát đũa.

Trì Miểu thấy Hàn Viễn Châu vẫn giữ nguyên một tư thế ôm con, tay anh ta đã bắt đầu run nhẹ, không nhịn được mà nhắc nhở: "Anh đừng giữ mãi một tư thế bế con, như vậy anh sẽ mỏi, con cũng không thoải mái, để tôi dạy anh."

Dưới sự hướng dẫn của Trì Miểu, Hàn Viễn Châu ngày càng thuần thục cách bế con.

Cả buổi chiều, Đoá Đoá cứ bám lấy Hàn Viễn Châu, không chịu rời.

Lúc đầu, Trì Miểu còn thấy ghen tị, nhưng sau đó lại nghĩ thông suốt.

Hàn Viễn Châu là cha của Đoá Đoá, dù họ đã ly hôn, nhưng anh ta vẫn có trách nhiệm nuôi dưỡng con.

Bây giờ Đoá Đoá thân thiết với anh ta cũng là chuyện tốt.

Hàn Viễn Châu không phải người vô tình, con bé gần gũi với anh ta như vậy, sao anh ta có thể nỡ lòng mà không yêu thương bé cho được?

Sự nghiệp của Hàn Viễn Châu càng phát triển, tương lai của Đoá Đoá càng có lợi.

Nghĩ thông suốt điều này, Trì Miểu dần không còn ghen tị nữa.

Cô phải suy nghĩ cho con.

Cả buổi chiều, cha con Hàn Viễn Châu quấn quýt bên nhau, anh ta có được một trải nghiệm chưa từng có.

Trời dần tối, cha mẹ Trì biết hai người chắc chắn có chuyện cần nói, nên viện cớ ra ngoài dạo mát, nhường không gian lại cho họ.

Hàn Viễn Châu bế con cùng Trì Miểu ngồi trong sân hóng gió.

Gió đêm xua tan đi cái nóng bức ban ngày, Đoá Đoá chơi đùa cả buổi chiều, bây giờ đã ngủ ngon lành trong lòng anh ta.

Dù ngủ rồi, tay bé vẫn nắm chặt cổ áo anh ta không buông.

Trì Miểu nhìn cảnh đó, ánh mắt thoáng hiện lên cảm xúc khó tả.

"Đoá Đoá thật sự rất thích anh. Huyết thống đúng là điều kỳ diệu, dù chưa từng gặp anh, nhưng ngay lần đầu tiên đã quấn quýt không rời."

Hàn Viễn Châu nhìn cô con gái bé bỏng đang ngủ say, khóe môi bất giác mỉm cười.

Sau đó, như thể nghĩ đến điều gì đó, anh ta ngước mắt nhìn về phía Trì Miểu, giọng nói có chút lấy lòng.

"Người mà Đoá Đoá yêu nhất chắc chắn vẫn là em. Em đã vì con mà hy sinh rất nhiều, còn anh thì chẳng làm được gì cả."

Hàn Viễn Châu nhẹ nhàng v**t v* bàn tay nhỏ bé của con gái, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn và hối hận.

"Nếu như anh sớm nhận ra tình cảm của mình, sớm nhận thức được những ấm ức mà em phải chịu đựng ở nhà, sớm đưa em ra khỏi đó, thì tốt biết bao."

Trì Miểu dựa vào băng ghế gỗ, ánh mắt hướng về những đám mây đỏ rực nơi chân trời, chậm rãi cất giọng:

"Trên đời này làm gì có nhiều cái "nếu như" đến vậy? Nếu trong lòng anh thực sự có tôi, thì ngay từ lúc chúng ta kết hôn, anh đã phải nhận ra những vấn đề này rồi. Không phải đợi đến khi tôi rời đi, anh mới giật mình tỉnh ngộ."

Cô quay đầu nhìn anh ta, khóe môi vương một nụ cười nhàn nhạt, dường như có chút trào phúng.

"Hàn Viễn Châu, có lẽ anh không yêu tôi nhiều như những gì anh nói đâu. Cảm giác thật sự của anh có thể chỉ là, sau khi tôi đi, trong nhà bỗng nhiên rối tung rối mù hết cả lên, không ai dọn dẹp đống lộn xộn, không có người để xả giận, không có ai để cả nhà anh cùng nhau chỉ trích, thế nên những ấm ức trong lòng họ không có chỗ phát tiết. Đến lúc đó, anh mới chợt nhận ra những điều tốt đẹp ở tôi, muốn tôi quay về để tiếp tục làm kẻ chịu thiệt mà thôi, có đúng không?"

Hàn Viễn Châu sững sờ nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và khó tin.

"Tại sao em lại nghĩ như vậy? Trong lòng em, anh thực sự là người như thế sao?"

Trì Miểu bình tĩnh nhìn anh ta, không trả lời, nhưng sự im lặng của cô chính là lời khẳng định.

Hàn Viễn Châu sợ cô hiểu lầm mình, anh ta không muốn đánh thức con gái vẫn đang say ngủ, nên cố gắng hạ giọng, nghiêm túc giải thích:

"Trì Miểu, anh thật sự có tình cảm với em. Nếu không, anh sẽ không kết hôn với em. Em cũng biết tính anh lạnh lùng, không giỏi bày tỏ suy nghĩ của mình. Nhiều khi vì muốn giữ hòa khí, anh lại để em phải nhẫn nhịn, phải chiều theo ý người khác."

"Những lỗi lầm anh đã gây ra, anh đều thừa nhận. Em nói đúng, năm nay khi em không về ăn Tết, cả nhà anh đã rối tung cả lên. Khi đó, anh mới thực sự hiểu được những khó khăn mà em phải chịu đựng, mới biết em đã mệt mỏi đến nhường nào."

Vừa nói, Hàn Viễn Châu vừa cười tự giễu, ánh mắt trở nên ảm đạm.

"Trước đây, anh luôn nói với em rằng con của Hàn Tú còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Nó đến nhà mình ăn cơm thì cứ để nó ăn, dù sao mình cũng không phải không nuôi nổi nó, bảo em đừng so đo quá làm gì. Nhưng anh chưa bao giờ nhận ra rằng, lý do anh có thể nói những lời đó một cách thản nhiên là vì anh đã đặt cảm xúc của em sang một bên, hoàn toàn không quan tâm em cảm thấy thế nào."

"Trì Miểu, anh xin lỗi. Là anh quá kiêu ngạo."

Trì Miểu lặng lẽ nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây đang trôi dạt theo gió, đôi mắt không chút gợn sóng.

"Hàn Viễn Châu, anh còn nhớ không, trước đây tôi đã từng hỏi anh rằng, có phải anh hối hận khi cưới tôi không? Anh biết tại sao tôi lại hỏi vậy không? Bởi vì vào đêm đó, những lời anh nói với La Hiểu Lan, tôi đã nghe thấy hết rồi."
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 24



"Tôi đã nghe thấy anh nói rằng, anh hối hận khi lấy tôi làm vợ."

Hàn Viễn Châu sững sờ, sau đó vội vàng lên tiếng giải thích: "Không, không phải vậy! Ý của anh không phải là hối hận khi cưới em, mà là hối hận vì không gặp em sớm hơn! Nếu như anh quen biết em từ trước, chúng ta đã có thể hiểu nhau nhiều hơn, đã có thể..."

"Đủ rồi, Hàn Viễn Châu, đừng nói nữa."

Trì Miểu cắt ngang lời anh ta, bình tĩnh nhìn anh ta:

"Những gì anh đang nói bây giờ, trước đây tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Khi đó, trong mắt tôi, anh có thể đối tốt với tất cả mọi người, có thể kiên nhẫn với tất cả mọi người, nhưng chỉ duy nhất đối với tôi là không."

"Bây giờ tôi không còn muốn nghe anh giải thích nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả. Giờ đây, tôi không mong gì thêm, chỉ hy vọng anh có thể đối xử tốt với Đoá Đoá. Con bé là con gái anh, trong người nó chảy dòng m.á.u của anh. Nếu sau này nó bị người khác bắt nạt, tôi mong anh có thể dứt khoát đứng ra bảo vệ nó, che chở cho nó, như vậy là đủ rồi."

Nghe vậy, hốc mắt Hàn Viễn Châu đỏ hoe, nước mắt nhanh chóng trào ra, giọng anh ta cũng trở nên khàn đi.

"Trì Miểu, anh sẽ đối tốt với con, và anh cũng sẽ đối tốt với em. Bất kể em có tin hay không, anh chỉ yêu mình em, trong lòng anh chỉ có em. Trước đây là em, sau này cũng sẽ chỉ có em!"

Mỗi một chữ nói ra, trái tim anh ta lại nhói đau thêm một phần.

Dứt lời, nước mắt anh ta không kìm nén được mà lăn dài xuống, từng giọt rơi trên người Đoá Đoá.

Hàn Viễn Châu giật mình, vội vàng đưa tay lau đi, không dám khóc thành tiếng vì sợ đánh thức con gái. Anh ta nhẹ nhàng chùi nước mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Trì Miểu lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Viễn Châu khóc, trong lòng có chút kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy có gì đó chấn động nơi sâu thẳm trái tim mình.

Sáu năm hôn nhân, không thể nào nói buông là buông ngay được. Hơn nữa, giữa hai người còn có một đứa con.

"Đừng khóc nữa, nếu con tỉnh dậy thấy anh khóc, con bé cũng sẽ khóc theo đấy."

Vừa nói, Trì Miểu vừa đưa tờ giấy ăn bên cạnh cho anh ta.

"Xin lỗi, là anh không kiểm soát được cảm xúc. Lần sau anh sẽ không như vậy nữa."

Hàn Viễn Châu lau khô nước mắt, không dám nhìn cô, chỉ có thể cúi đầu ngắm nhìn cô con gái nhỏ đang ngủ yên trong lòng mình.

Anh ta định giao Đoá Đoá lại cho Trì Miểu để cô bế con vào giường ngủ, nhưng bàn tay bé xíu của con gái vẫn nắm chặt lấy cổ áo anh ta không chịu buông.

Không hiểu vì sao, một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có thể giữ chặt đến mức này.

Anh ta chỉ có thể duy trì tư thế cũ, tiếp tục ôm con ngủ.

Mãi đến khi cha mẹ Trì trở về sau buổi đi dạo, Đoá Đoá vẫn không chịu buông tay.

Mẹ Trì nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc thốt lên: "Viễn Châu, con giữ tư thế này suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, có phải tay đã tê cứng hết rồi không?"

Hàn Viễn Châu mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu, con không thấy mỏi chút nào."

Trì Miểu sớm đã bảo anh ta cứ ôm con nằm xuống giường, biết đâu con bé sẽ tự buông tay. Nhưng Hàn Viễn Châu lại không chịu làm vậy.

Từ khi biết mình có con, anh ta đã không muốn rời xa con gái dù chỉ một giây.

Thực ra, anh ta vẫn có tư tâm. Ôm con trong lòng cũng là một cái cớ để ở cạnh bên cô, dù chẳng nói gì, chỉ cần ngồi cùng nhau thế này cũng đã là hạnh phúc.

Vậy nên, dù có mệt thế nào, anh ta cũng thấy xứng đáng.

May mắn là không bao lâu sau, đứa bé cũng tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra nhìn thấy Hàn Viễn Châu, bé liền vung tay vung chân cười rộ lên.

Tranh thủ lúc đó, Trì Miểu ôm con đi, bảo anh ta nghỉ ngơi một lát.

Có lẽ đứa bé cũng biết Hàn Viễn Châu đã bế nó suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ anh ta đã mệt rồi, nên lần này được mẹ bế đi, bé cũng không khóc.

Trì Miểu bế con vào phòng cho bú, cha mẹ cô thì đang chuẩn bị bữa tối.

Sau khi ăn no, bé Đoá Đoá nằm trên giường chơi, Trì Miểu cầm gối đầu hổ mẹ cô may để trêu bé.

Đoá Đoá bị mẹ chọc cười khanh khách không ngừng.

Hàn Viễn Châu bước vào phòng liền nhìn thấy cảnh này — Trì Miểu đang dỗ con, con thì cười, một bức tranh đơn giản nhưng vô cùng ấm áp.

Anh ta ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn hai mẹ con chơi đùa.

Trì Miểu liếc nhìn Hàn Viễn Châu một cái, không nói gì. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trong mắt anh ta, cô lại cảm thấy có chút cảm khái.

Nếu khi trước, Hàn Viễn Châu có thể kiên định đứng về phía cô, bảo vệ cô, để cô cảm nhận được rằng anh ta thực sự yêu cô, thì có lẽ giờ đây, ba người họ đã có một gia đình hạnh phúc.

Đáng tiếc, trên đời này không có "nếu như".

Trì Miểu không muốn con gái mình lớn lên trong một gia đình như vậy. Cô biết vai trò của người cha trong quá trình trưởng thành của con rất quan trọng, nhưng cô không thể vì điều đó mà chịu ấm ức cho bản thân để níu giữ một tình yêu không chắc chắn.
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 25



Nếu để Đoá Đoá lớn lên trong một gia đình có bà nội, cô em chồng và ba đứa con của cô ta, thì thà rằng Đoá Đoá không có cha còn hơn.

Có lẽ Hàn Viễn Châu thực sự đã nhận ra lỗi lầm của mình.

Trì Miểu có thể cảm nhận được, anh ta đang dần thay đổi.

Cô không mong anh ta trở thành một người chồng tốt, chỉ mong anh ta có thể trở thành một người cha tốt, thế là đủ rồi.

Dỗ con được một lúc, Trì Miểu đưa gối đầu hổ cho Hàn Viễn Châu.

"Anh dỗ con một lúc nhé?"

Hàn Viễn Châu nhìn chiếc gối hổ Trì Miểu đưa qua mà có phần kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, anh ta mỉm cười nhìn cô.

"Được, em nghỉ một lát đi, để anh dỗ con."

Anh ta cầm lấy chiếc gối hổ, giơ lên trước mặt Đoá Đoá, nhẹ nhàng lắc lư, còn thỉnh thoảng bắt chước tiếng hổ gầm để trêu con.

Bé Đoá Đoá cười sảng khoái, tiếng cười vang khắp cả phòng.

Trì Miểu chưa từng thấy Hàn Viễn Châu như thế này.

Trong ký ức của cô, anh ta luôn là một người lạnh lùng, kiềm chế.

Nhưng bây giờ, khi anh ta buông bỏ vẻ ngoài cứng rắn, dịu dàng dỗ con, lại khiến cô cảm thấy có chút lạ lẫm.

Không nhịn được, cô trêu chọc: "Nếu để đồng đội của anh nhìn thấy bộ dạng bây giờ, chắc họ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm mất thôi."

Hàn Viễn Châu bật cười: "Anh cũng lần đầu tiên dỗ trẻ con như thế này. Một mặt ấu trĩ như vậy, ngoài em và con ra, sẽ không ai có thể nhìn thấy đâu."

Trì Miểu không đáp, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cha con họ chơi đùa.

Cha mẹ cô trong bếp nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cháu ngoại và tiếng Hàn Viễn Châu dỗ con, họ liếc nhìn nhau, mỉm cười mà không nói gì.

Nửa tiếng sau, mẹ Trì vào phòng gọi hai người ra ăn cơm.

Đúng lúc này, bé Đoá Đoá cũng đã chơi mệt, lại thiếp đi.

Trẻ con là vậy, ngủ rồi lại thức, thức rồi lại ngủ.

Trì Miểu bế con đặt vào nôi, rồi đi ra ngoài ăn cơm.

"Mẹ, sao mẹ nấu nhiều thế này, ăn hết được không?" Trì Miểu nhìn bàn đầy thức ăn, không khỏi ngạc nhiên.

Mẹ cô vừa múc canh vừa nói: "Viễn Châu trưa nay ăn không được bao nhiêu, nên mẹ làm thêm một chút. Trưa nay vội quá, chưa kịp nấu món gì ngon, tối bù lại. Viễn Châu, con ăn nhiều một chút nhé."

"Con cảm ơn cha mẹ, vất vả rồi."

Nhìn mâm cơm đầy ắp trước mặt, trong lòng Hàn Viễn Châu dâng lên một cảm giác ấm áp.

Dù đã ly hôn, cha mẹ Trì Miểu vẫn đối xử với anh ta rất tốt.

Nghĩ đến cách mẹ mình từng đối xử với Trì Miểu, lòng anh ta càng thêm áy náy.

Cha Trì rót cho Hàn Viễn Châu một ly rượu cao lương: "Viễn Châu, tối nay uống với cha một ly đi, ở lại đây luôn nhé, phòng ốc cha đã dọn dẹp sẵn cho con rồi, đừng đi nữa."

Hàn Viễn Châu nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía Trì Miểu. Thấy cô không có phản ứng gì, anh ta mới dám trả lời: "Vâng ạ, làm phiền cha mẹ rồi."

Mẹ Trì nhìn thấy hành động của Hàn Viễn Châu, nhẹ giọng nói: "Đừng khách sáo, ăn cơm trước đã."

Bé Đoá Đoá ngủ yên bên cạnh, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện.

Cha Trì vui quá uống thêm mấy ly, đến mức đi lại cũng có chút loạng choạng.

Cuối cùng vẫn là Hàn Viễn Châu đỡ ông về phòng nghỉ ngơi.

Sắp xếp xong cho cha Trì, anh ta quay lại bếp giúp mẹ Trì rửa bát, nhưng bị bà đuổi ra ngoài.

"Viễn Châu, con cũng uống rượu rồi, đi nghỉ sớm đi."

Hàn Viễn Châu rời khỏi bếp, vừa bước ra phòng khách liền thấy Trì Miểu đang bế con chuẩn bị về phòng ngủ.

Anh ta định bước tới xem con một chút, nhưng nghĩ đến việc mình vừa uống rượu, anh ta lại dừng chân.

Trì Miểu nhận ra ánh mắt anh ta, quay sang nhìn một chút, vô thức nói: "Anh ngủ sớm đi."

Lời này làm mắt Hàn Viễn Châu sáng lên ngay lập tức, vẻ lạnh lùng thường ngày cũng tan đi, thay vào đó là sự dịu dàng.

"Em cũng vậy. Nếu nửa đêm con quấy khóc, em cứ gọi anh, anh dỗ con, em ngủ đi."

Trì Miểu không nói gì, thu lại ánh mắt, bế con vào phòng.

Hàn Viễn Châu dọn dẹp lại bàn ghế trong phòng khách, rồi cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

Căn phòng vẫn như cũ, cảnh vật vẫn như cũ, nhưng tâm trạng của anh ta đã khác, thân phận cũng đã khác.

Anh ta đã trở thành một người cha.

Có thêm một điểm yếu, và cũng có thêm một người để bảo vệ.

Nhớ lại hình ảnh ban ngày khi Đoá Đoá nằm trong lòng mình ngủ, khoé miệng Hàn Viễn Châu không kìm được mà khẽ cong lên.

Anh ta âm thầm thề nhất định phải giành lại được Trì Miểu, dù cô có đuổi anh ta đi, anh ta cũng sẽ không rời đi.

Cả đời này, anh ta chỉ nhận định một mình Trì Miểu.

Sáng hôm sau.

Hàn Viễn Châu dậy sớm để chạy bộ rèn luyện, tiện thể mua bữa sáng.

Sáng sớm, sương mù giăng lối, trên đường đâu đâu cũng thấy những sạp hàng bán rau.

Sau khi chạy bộ xong, anh ta mua ít bánh bao, quẩy và rau tươi rồi trở về nhà.

Về đến nhà, anh ta thấy mẹ Trì đang chuẩn bị nấu ăn liền vội vàng gọi bà lại: "Mẹ, con mua bánh bao và quẩy rồi, sáng nay mẹ không cần nấu nữa đâu ạ."
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 26



Mẹ Trì nhận lấy túi đồ ăn, quan tâm hỏi: "Sao con dậy sớm thế? Tối qua không ngủ ngon à?"

Hàn Viễn Châu lắc đầu: "Không đâu ạ, con quen dậy sớm rèn luyện rồi."

"Vậy con vào nhà trước đi, mẹ sẽ nấu thêm chút cháo kê và trứng gà." Nói xong, mẹ Trì đi vào bếp.

Hàn Viễn Châu vào nhà, chợt nghe tiếng khóc của Đoá Đoá vọng ra từ phòng của Trì Miểu, anh ta vội vã đến xem.

Đứng ngoài cửa, anh ta gõ nhẹ rồi hỏi: "Sao thế em?"

Trì Miểu vừa dỗ con vừa đáp: "Không sao, mới sáng sớm quấy khóc thôi."

Hàn Viễn Châu chần chừ một lát rồi lên tiếng: "Hay để anh dỗ cho, em ngủ thêm chút nữa đi."

Trì Miểu suy nghĩ một lúc rồi đặt con vào lòng anh ta. Dù sao thì cô cũng đang rất mệt, mà Hàn Viễn Châu là cha của con bé, chăm sóc con là điều đương nhiên.

Hàn Viễn Châu bế Đoá Đoá ra ngoài sân, đi qua đi lại dỗ dành, cuối cùng cũng làm con bé nín khóc.

Hai cha con cứ thế chơi đùa với nhau ngoài sân.

Mẹ Trì nấu xong bữa sáng, gọi mọi người vào ăn.

Lúc ăn, Đoá Đoá ngoan ngoãn nằm trong lòng Hàn Viễn Châu, đôi mắt to tròn đen láy nhìn anh ta chằm chằm.

Sức khoẻ của Trì Miểu đã hồi phục gần như hoàn toàn nên bắt đầu đi làm lại, con gái để cho cha mẹ cô chăm sóc.

Hàn Viễn Châu cũng sắp hết kỳ nghỉ phép, trước khi đi, anh ta đến trung tâm thương mại mua rất nhiều thứ.

Anh ta mua thực phẩm bổ dưỡng cho cha mẹ Trì, quần áo, sữa bột cho con gái, còn mua cả quần áo và trang sức cho Trì Miểu.

Đoá Đoá cầm chiếc lục lạc mà anh ta mua, thích thú chơi đùa không ngừng.

Thấy con vui vẻ, Hàn Viễn Châu cũng vui theo.

Anh ta mua vé tàu lúc 6 giờ tối, muốn tranh thủ ở bên con nhiều hơn một chút.

Sau khi ăn tối ở nhà Trì Miểu, anh ta mới chuẩn bị lên đường ra ga tàu.

Trước khi đi, anh ta chạm nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của Đoá Đoá: "Đoá Đoá, cha đi rồi, con ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhé. Đợi cha được nghỉ phép, cha lại đến thăm con."

Dường như hiểu rằng mình sắp phải xa cha, Đoá Đoá nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Viễn Châu không chịu buông, khóc đến xé lòng.

Hàn Viễn Châu cũng không nỡ rời đi, nhưng anh ta không còn cách nào khác. Công việc của anh ta vẫn ở Hoài Hải.

Anh ta mà không đi thì sẽ lỡ chuyến tàu mất, mẹ Trì đành phải gỡ tay Đoá Đoá ra, ôm con bé vào nhà rồi đóng cửa lại.

Trì Miểu tiễn anh ta ra ngoài, chỉ nhàn nhạt nói: "Đi đường cẩn thận."

Hàn Viễn Châu đặt hành lý xuống, lấy từ túi ra một phong bì, đặt vào tay cô: "Trước khi đến đây anh đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ là mãi chưa tìm được cơ hội đưa cho em. Số tiền này em cứ giữ lấy, anh không ở bên cạnh, chuyện của con phải làm phiền em nhiều rồi. Về tiền bạc, em không cần lo lắng, tất cả những gì của anh đều là của em và con. Dù chúng ta đã ly hôn, nhưng trong lòng anh, em mãi mãi là vợ anh."

Nói xong, anh ta lấy hết dũng khí, trước khi Trì Miểu kịp phản ứng, anh ta tiến lên ôm cô một cái, nhẹ giọng nói: "Trì Miểu, anh yêu em."

Dứt lời, anh ta lập tức buông cô ra, cầm hành lý rồi vội vã rời đi.

Trì Miểu đứng sững tại chỗ, nhìn bóng lưng anh ta dần khuất xa.

Sau một hồi thất thần, cô siết chặt phong bì trong tay, sau đó xoay người bước vào sân.

Số tiền này, tất nhiên cô sẽ nhận.

Cô không nghĩ rằng ly hôn rồi thì không nên nhận bất cứ thứ gì từ chồng cũ, cũng không ngu ngốc đến mức tự làm khổ mình.

Hàn Viễn Châu là cha của con cô, đây là trách nhiệm của anh ta, cũng là điều cô xứng đáng được nhận.

Vào nhà, Đoá Đoá đã ngừng khóc, đang nằm trong lòng bà ngoại chơi món đồ chơi mà cha mua cho.

Trì Miểu kể với cha mẹ chuyện Hàn Viễn Châu đưa tiền.

Mở phong bì ra, bên trong toàn là tiền mặt và phiếu mua hàng, có vẻ như anh ta đã dành dụm rất lâu.

Mẹ Trì nhìn số tiền trên bàn, chậm rãi nói: "Đã là tiền cho con và cháu ngoại mẹ thì con cứ dùng, không cần vì cái gọi là danh dự mà làm khổ bản thân, cũng đừng cố tỏ ra thanh cao. Đây là thứ con và Đoá Đoá đáng được nhận. Với lại, có thêm một người yêu thương Đoá Đoá cũng là chuyện tốt."

Trì Miểu gật đầu, cô cũng nghĩ vậy.

Cô không muốn tiếp tục bận tâm đến những chuyện đã qua.

Chuyện cũ đã là quá khứ, dù có bận lòng cũng không thể thay đổi, cô nên trân trọng hiện tại và tương lai hơn.

Bây giờ, cô không mong gì nhiều, chỉ hy vọng Đoá Đoá có thể lớn lên khoẻ mạnh, bình an.

Thấy mẹ, Đoá Đoá liền giơ tay muốn được bế.

Trì Miểu bế con gái lên, chạm nhẹ vào chóp mũi nhỏ xinh của con, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Đoá Đoá của mẹ chỉ cần lớn lên khỏe mạnh, mọi chuyện còn lại cứ để mẹ lo."

Tại Hoài Hải.

Hàn Viễn Châu về đến thành phố Hoài Hải thì đã là 8 giờ 30 sáng hôm sau.

Vừa xuống tàu, anh ta không về nhà ngay mà lập tức đến doanh trại.

Việc đầu tiên anh ta làm sau khi trở lại quân đội là nộp đơn xin điều chuyển công tác.

Anh ta muốn được điều đến Bắc Kinh!

Nộp đơn xong, anh ta thay đồ huấn luyện, chuẩn bị ra sân tập xem đợt tân binh mới.
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 27



Vừa bước vào sân tập, anh ta đã thấy một người quen – Tưởng Văn Na – đang đi về phía mình.

Tưởng Văn Na biết Hàn Viễn Châu kết thúc kỳ nghỉ và sẽ trở lại hôm nay, vì vậy cô ta đã đợi ở sân huấn luyện từ sớm.

"Thầy! Cuối cùng thầy cũng về rồi!"

Hàn Viễn Châu lập tức lùi hai bước, cau mày nhìn cô ta.

"Đừng gọi như vậy, tôi không còn là người hướng dẫn của cô nữa."

Nghe vậy, trong mắt Tưởng Văn Na lóe lên một tia mất mát: "Đoàn trưởng Hàn, em sắp rời Hoài Hải rồi, hôm nay đến để nộp giấy hoàn thành huấn luyện."

Hàn Viễn Châu thản nhiên đáp: "Chuyện này cô nên nói với người hướng dẫn của mình."

Thái độ lạnh lùng của anh ta khiến Tưởng Văn Na cảm thấy tổn thương. Cô ta không hiểu tại sao Hàn Viễn Châu lại không chấp nhận cô ta.

Rõ ràng anh ta đã ly hôn với Trì Miểu, cả hai đều độc thân, vậy tại sao anh ta lại không chịu nhìn cô ta lấy một lần?

Cô ta có rất nhiều người theo đuổi, nhưng trong lòng chỉ thích một mình Hàn Viễn Châu.

Cô ta vốn định sau khi huấn luyện kết thúc sẽ tìm cách ở lại đơn vị, nhưng vì trước đây dây dưa với Hàn Viễn Châu quá nhiều, chuyện này đã trở thành trò cười cho mọi người. Giờ đây, cô ta không thể tiếp tục ở lại nữa.

Nhưng cô ta vẫn không cam lòng, không tin rằng Hàn Viễn Châu hoàn toàn không có tình cảm với mình. Vì vậy, trước khi đi, cô ta muốn hỏi một lần cuối cùng.

"Hàn Viễn Châu, chỉ cần anh nói anh không muốn em đi, em sẽ ở lại!"

Hàn Viễn Châu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ chậm rãi nói bốn chữ: "Thuận buồm xuôi gió."

Tim Tưởng Văn Na như chìm xuống đáy vực, cô ta ấm ức nhìn anh ta.

"Anh thực sự không có chút tình cảm nào với em sao? Em có điểm nào không bằng Trì Miểu? Tại sao anh không thể chấp nhận em?"

Sắc mặt Hàn Viễn Châu trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Tưởng Văn Na, có lẽ trước đây tôi đã làm gì đó khiến cô hiểu lầm. Bây giờ tôi trịnh trọng nói rõ, tôi yêu Trì Miểu, và cả đời này tôi sẽ không có tình cảm với bất kỳ ai khác ngoài cô ấy."

Nói xong, Hàn Viễn Châu bước qua Tưởng Văn Na, đi thẳng về phía sân huấn luyện.

Tưởng Văn Na nhìn theo bóng lưng anh ta, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng.

Người đến tiễn cô ta đã có mặt, liên tục giục cô ta lên xe.

Cô ta nhìn Hàn Viễn Châu lần cuối, rồi không tình nguyện bước lên xe rời đi.

Sau này, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ quay lại Hoài Hải, cũng không còn cơ hội gặp lại Hàn Viễn Châu nữa.

__

Sau khi trở lại đơn vị, công việc cần giải quyết rất nhiều, Hàn Viễn Châu bận rộn đến tận khuya mới về nhà.

Vừa mở cổng sân, anh ta đã nghe thấy tiếng khóc của Hàn Tú trong phòng khách.

"Mẹ! Hắn là kẻ lừa đảo! Hắn đã lừa sạch tiền của con! Con muốn báo cảnh sát bắt hắn!"

Hàn Viễn Châu nhíu mày bước vào phòng khách: "Có chuyện gì vậy?"

Thấy anh ta, Hàn Tú lập tức chạy đến kéo tay anh ta, khóc lóc nói: "Anh! Dẫn em đi báo cảnh sát đi! Em muốn bắt hắn về!"

Từ những lời kể đứt quãng của Hàn Tú, Hàn Viễn Châu đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Người đàn ông mà Hàn Tú từng hẹn hò, ông chủ xưởng may, thực chất là một kẻ lừa đảo.

Xưởng may của hắn kinh doanh thua lỗ, sắp đóng cửa. Khi biết Hàn Tú có một khoản tiền bồi thường lớn, hắn đã lên kế hoạch tiếp cận cô ta.

Sau khi lấy được lòng tin của Hàn Tú, hắn đưa cô ta đến một nơi xa lạ, cấu kết với đồng bọn ép cô ta giao nộp toàn bộ số tiền, rồi mới thả cô ta đi.

May mắn là chúng chỉ muốn tiền, không làm gì hại đến cô ta.

Hàn Tú không một xu dính túi, lại sợ báo cảnh sát sẽ bị trả thù, nên ở lại phía nam làm việc vài ngày, kiếm đủ tiền vé tàu rồi mới dám về nhà.

Tôn Phụng Cúc ngồi một bên không ngừng thở dài.

Sau khi nghe xong câu chuyện, Hàn Viễn Châu lập tức đưa Hàn Tú đến đồn cảnh sát báo án.

Trên đường trở về, Hàn Tú rầu rĩ hỏi: "Anh, liệu em có lấy lại được tiền không?"

Hàn Viễn Châu nói thật: "Đã lâu như vậy, e rằng tiền đã bị chúng tiêu hết rồi."

"Bây giờ em không có việc làm, còn phải nuôi ba đứa con, sao số em lại khổ thế này…" Nghĩ đến số tiền bị cướp mất, Hàn Tú không ngừng rơi nước mắt, trong lòng tràn đầy hối hận.

Mái tóc từng được cô ta chăm sóc kỹ lưỡng giờ đã khô xơ, vàng úa. Bộ váy thời thượng và giày cao gót trước đây cũng đã thay bằng áo sơ mi hoa giản dị và đôi giày vải.

Nhìn sự thay đổi của em gái, trong lòng Hàn Viễn Châu cũng không mấy dễ chịu.

Nhưng còn cách nào khác? Đây là con đường mà cô ta tự chọn, lần này coi như một bài học đắt giá.

Anh ta nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng khóc nữa, anh sẽ tìm việc giúp em. Sau này hãy sáng suốt hơn, đừng dễ dàng tin người, chăm chỉ làm việc và nuôi dạy con cái cho tốt."

Hàn Tú vừa khóc vừa gật đầu.

Sau khi về nhà, Tôn Phụng Cúc vội hỏi: "Sao rồi? Có thể lấy lại tiền không?"

"Khả năng rất thấp."

Nghe vậy, Tôn Phụng Cúc thở dài nặng nề, nhìn Hàn Tú với đôi mắt sưng đỏ cũng không nỡ trách mắng.
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 28



"Tiền mất rồi thì có thể kiếm lại, miễn là còn mạng sống là tốt rồi. Sau này cứ đưa bọn trẻ về đây ở, con đi làm, mẹ sẽ trông giúp."

Hàn Tú không nói gì, chỉ lặng lẽ về phòng.

Sau khi cô ta rời đi, Tôn Phụng Cúc quay sang Hàn Viễn Châu:

"Viễn Châu, mẹ đã nhờ người giới thiệu cho con một cô gái, ngày mai con đi gặp đi. Cô ấy là con gái của một giáo sư, vừa xinh đẹp vừa có học thức, rất hợp với con."

Nghe vậy, Hàn Viễn Châu mệt mỏi xoa trán.

Từ sau khi anh ta ly hôn với Trì Miểu, Tôn Phụng Cúc luôn nhiệt tình mai mối cho anh ta. Bất kể anh ta từ chối thế nào, bà vẫn cứ làm theo ý mình, đến mức cuối cùng anh ta phải dọn vào đơn vị ở thì bà mới chịu dừng lại.

Giờ bà lại bắt đầu chuyện này một lần nữa.

"Mẹ, con đã nói rồi, trừ Trì Miểu ra, con sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác. Mẹ đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Dù mẹ có tìm một trăm người, con cũng sẽ không gặp."

Nói xong, Hàn Viễn Châu đứng dậy về phòng.

Tôn Phượng Cúc tức giận nhìn bóng lưng con trai:

"Trì Miểu có gì tốt? Rốt cuộc nó đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà ly hôn rồi con vẫn không quên được nó? Kết hôn sáu năm mà không sinh nổi một đứa con, loại phụ nữ như vậy con cưới nó có ích gì!"

Hàn Viễn Châu rất muốn xông ra khỏi phòng, lớn tiếng nói với mẹ rằng Trì Miểu tốt ở chỗ nào, hơn nữa anh ta và Trì Miểu đã có con.

Nhưng anh ta không thể.

Anh ta biết, nếu mẹ anh ta biết chuyện này, chắc chắn bà sẽ đến nhà họ Trì làm ầm ĩ. Anh ta không muốn mẹ quấy rầy Trì Miểu và con gái, nên bây giờ chưa thể để bà biết.

Tôn Phượng Cúc chửi bới vài câu rồi về phòng, trong nhà nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.

Hàn Viễn Châu nằm trên giường, dưới ánh trăng mờ ảo, anh ta giơ tay lên nhìn bàn tay mình, trong đầu hiện lên hình ảnh con gái nhỏ nắm lấy tay anh ta.

Mới trở về một ngày, anh ta đã nhớ con đến phát điên.

Đơn xin điều chuyển công tác không biết khi nào mới được duyệt, mà muốn xin nghỉ phép lần nữa, e là phải đợi đến Tết.

Nghĩ đến cảnh con gái túm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, khóc lóc thảm thiết không cho anh ta đi, tim Hàn Viễn Châu như bị ai bóp chặt, đau nhói.

Anh ta chỉ hận không thể lập tức bay đến bên Trì Miểu và con, để ba người họ mãi mãi bên nhau.

Cả đêm anh ta đều mơ thấy con gái.

Khi tỉnh dậy, anh ta chỉ cảm thấy trống rỗng, mất mát.

Sau khi rửa mặt và ăn sáng qua loa, Hàn Viễn Châu lái xe đến đơn vị.

Vì nhớ Trì Miểu và con, cả ngày anh ta đều không thể tập trung.

Buổi tối trở về, anh ta thấy cổng nhà bên cạnh - nhà La Hiểu Lan đang mở toang, trong sân không còn đồ đạc, dường như đã chuyển đi.

Anh ta hỏi mẹ: "Mẹ, nhà bên cạnh chuyển đi rồi à?"

Tôn Phượng Cúc khinh thường liếc sang phía đó: "Chuyển đi cũng tốt! Đỡ để La Hiểu Lan suốt ngày bám lấy con, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của con. Chồng nó cứ nghĩ hai đứa có quan hệ mờ ám, hừ, nhà họ Hàn chúng ta tìm vợ kiểu gì chẳng được, thèm vào loại người như nó!"

Hàn Viễn Châu nhíu mày: "Được rồi mẹ, đừng nói nữa."

Suốt nửa năm qua, nhà bên kia thường xuyên cãi vã, mà nội dung cãi vã hầu như đều liên quan đến anh ta.

Dù anh ta đã giải thích không biết bao nhiêu lần, cũng vô ích.

Giờ bọn họ chuyển đi, hai nhà không còn qua lại, có lẽ cũng là điều tốt cho cả đôi bên.

Anh ta thừa nhận rằng, sau khi chia tay La Hiểu Lan, anh ta từng có chút không cam lòng, nhưng sau khi kết hôn với Trì Miểu, cảm giác đó cũng tan biến. Anh ta chỉ muốn sống thật tốt với Trì Miểu.

Về sau, anh ta hay giúp đỡ La Hiểu Lan, cũng chỉ vì chồng cô ta thường xuyên công tác xa nhà, mà dù gì trước đây cũng từng có chút tình cảm, thấy mẹ con cô ta bơ vơ, anh ta mới ra tay giúp đỡ.

Nhưng giúp tới giúp lui, cuối cùng ngay cả vợ mình anh ta cũng đánh mất.

Nói cho cùng, vẫn là do anh ta không biết giữ chừng mực.

Thu lại suy nghĩ, Hàn Viễn Châu tìm một vòng trong nhà, không thấy Hàn Tú đâu.

Anh ta hỏi mẹ: "Mẹ, Hàn Tú đâu rồi?"

Tôn Phượng Cúc vừa dọn cơm, vừa nói: "Nó đi đón con rồi, mai mới về. Chúng ta ăn cơm trước đi."

Ăn cơm xong, Tôn Phượng Cúc dọn dẹp nhà cửa, còn Hàn Viễn Châu vào phòng viết báo cáo công tác.

Anh ta đã nhờ người tìm cho Hàn Tú một công việc bán hàng ở cửa hàng cung ứng xã.

Sau khi đón con về, Hàn Tú đi làm ngay.

Trước đây, Hàn Tú từng coi thường công việc ở cửa hàng cung ứng xã mà Trì Miểu làm, nhưng bây giờ, khi chính mình phải làm, cô ta lại chẳng thể nói gì.

Còn Hàn Viễn Châu, anh ta tích cực tham gia mọi nhiệm vụ ở đơn vị, dù khó khăn gian khổ đến đâu cũng không lùi bước.

Thậm chí, đến cả Tết cũng ở trong núi làm nhiệm vụ, chỉ để có thể sớm được điều chuyển đến Bắc Kinh.

Cuối cùng, vào tháng Ba năm sau, Hàn Viễn Châu được điều chuyển về Bắc Kinh, đồng thời thăng chức thành Lữ đoàn trưởng của quân khu.
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 29



Tôn Phượng Cúc nhận được tin, vui mừng không khép được miệng. Nhưng vui mừng xong, bà lại buồn bã: "Viễn Châu, sau này con ở Bắc Kinh luôn, không về nữa sao?"

Hàn Viễn Châu suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định nói thật với mẹ.

"Mẹ, con xin điều chuyển là vì Trì Miểu và con gái."

"Lúc ly hôn, cô ấy đã mang thai."

"Con chỉ mới biết mình có con vào năm ngoái, khi nghỉ phép đến Bắc Kinh."

"Con không muốn con bé lớn lên mà không có cha. Hơn nữa, trong lòng con vẫn còn Trì Miểu, con không muốn xa cô ấy."

"Trước đây con chưa nói vì sợ mẹ biết sẽ đến giành lại đứa bé."

"Mẹ cũng có tuổi rồi, Hàn Tú còn phải chăm sóc ba đứa con."

"Sau này, chắc chắn là con sẽ phụng dưỡng mẹ. Nếu mẹ muốn đến Bắc Kinh, con đưa mẹ theo. Còn nếu bây giờ chưa muốn đi, khi nào mẹ đổi ý, con sẽ quay lại đón mẹ. Mẹ tự quyết định đi."

Tôn Phượng Cúc và Hàn Tú nghe xong, sững sờ mất một lúc lâu.

"Trì Miểu có thai mà không nói gì! Đó là con cháu nhà họ Hàn, vậy mà nó cứ thế lẳng lặng bỏ đi? Không được! Mẹ phải đến Bắc Kinh mang đứa bé về!"

Nghe mẹ nói vậy, Hàn Viễn Châu lập tức cau mày, trong lòng dâng lên một tia bực bội.

"Mẹ, con bé là con của Trì Miểu, hiện tại đã nhập hộ khẩu nhà họ Trì."

"Nếu mẹ muốn gặp cháu, con sẽ đưa mẹ đi thăm. Nhưng nếu mẹ muốn giành con bé, vậy thì con sẽ không dẫn mẹ đi Bắc Kinh."

"Cứ coi như hôm nay con chưa từng nói gì."

Giọng điệu anh ta nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.

Tôn Phượng Cúc sững lại: "Hàn Viễn Châu! Mẹ vất vả nuôi con lớn như vậy, thế mà con để con mình mang họ người ngoài, con muốn tuyệt hậu nhà họ Hàn sao?!"

"Trì Miểu không phải người ngoài, cô ấy là mẹ của con bé. Bất kể con bé mang họ gì, nó vẫn là con của con."

"Hơn nữa, bây giờ là xã hội mới, mẹ đừng giữ những tư tưởng phong kiến đó nữa."

"Tóm lại, nếu mẹ muốn cướp đứa bé, con là người đầu tiên không đồng ý!"

Sau khi nói xong, Hàn Viễn Châu quay người rời đi, vào phòng bắt đầu thu dọn hành lý.

Hàn Tú nhìn theo bóng lưng của anh trai cùng với người mẹ đang khóc lóc thảm thiết bên cạnh, không nói gì.

Một tuần sau, Hàn Viễn Châu khởi hành đến Bắc Kinh.

Dù vẫn còn giận con trai, nhưng Tôn Phượng Cúc vẫn muốn gặp cháu gái hơn. Vì vậy, bà quyết định đi Bắc Kinh xem cháu trước, rồi trở về Hoài Hải giúp Hàn Tú chăm sóc con cái. Đợi khi lũ trẻ lớn hơn, bà sẽ chuyển đến Bắc Kinh dưỡng già.

Hàn Viễn Châu đưa mẹ đến Bắc Kinh.

Một năm trôi qua, Đoá Đoá lớn lên nhiều, trắng trẻo, mũm mĩm vô cùng đáng yêu. Ngày nào con bé cũng đứng ở cổng cùng ông bà ngoại đợi mẹ về.

Hôm đó, khi cả nhà đang ăn tối, có tiếng gõ cửa.

Hàn Viễn Châu xách theo quà, dẫn theo Tôn Phượng Cúc đứng trước cổng.

Lúc cha mẹ của Trì Miểu thấy Tôn Phượng Cúc, vẻ mặt họ lập tức trở nên cảnh giác, sợ rằng bà ta sẽ xông vào giành cháu.

Hàn Viễn Châu vội vàng giải thích: "Cha, mẹ, con đã được điều đến Bắc Kinh rồi. Sau này con sẽ làm việc ở đây. Mẹ con muốn đến thăm cháu gái, con cũng mang ít quà biếu hai người."

Vừa nhìn thấy Tôn Phượng Cúc, tim Trì Miểu đập thình thịch, cô vội ôm con chạy vào nhà.

Hai năm không gặp lại Tôn Phượng Cúc, nhưng những ký ức bị bà ta sỉ nhục lại ào ạt ùa về. Cô sợ bản thân sẽ làm ra chuyện gì không lý trí trước mặt con, cũng không muốn Tôn Phượng Cúc nhìn thấy Đoá Đoá, nên ôm con trốn vào phòng.

Đoá Đoá nhìn mẹ căng thẳng, liền vỗ nhẹ tay cô: "Mẹ ơi, đừng sợ, có Đoá Đoá ở đây."

Trì Miểu ôm con thật chặt: "Đoá Đoá, mẹ sẽ không để ai cướp con đi đâu."

Mẹ Trì thấy Tôn Phượng Cúc thì mặt mày lạnh tanh. Dù gì con gái bà đã chịu ấm ức suốt sáu năm bên nhà họ Hàn. Bà không đi tìm bà ta tính sổ đã là tốt lắm rồi.

"Hàn Viễn Châu, mang đồ về đi. Con bé sợ người lạ, không gặp đâu."

Nói xong, bà Trì đưa tay định đóng cửa.

Hàn Viễn Châu nhanh chóng ngăn lại, giọng nói mang theo vẻ cầu hòa: "Mẹ, con không vào đâu, mẹ và cha cứ nhận lấy đồ đi. Hôm khác con lại đến thăm hai người."

"Không cần, đưa mẹ cậu về đi."

Cha Trì dứt lời, dứt khoát đóng cổng, khóa lại, không nghe thêm một câu nào nữa.

Tôn Phượng Cúc nhìn cánh cổng đóng chặt, lửa giận bùng lên:

"Ý gì đây? Đó là cháu gái tôi, tôi không được gặp sao?"

Hàn Viễn Châu biết cha mẹ vợ vẫn còn oán hận mẹ mình vì những chuyện trong quá khứ. Anh ta không trách họ, bởi nếu con gái anh ta chịu ấm ức như vậy, anh ta cũng sẽ làm thế.

Lỗi là do anh ta không điều hòa được mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

"Mẹ, đi thôi, hôm khác rồi đến."

Hàn Viễn Châu kéo mẹ đang tức giận rời đi, trở về khu nhà tập thể của quân đội.

Tôn Phượng Cúc bị đối xử lạnh nhạt nên trong lòng rất bực bội: "Viễn Châu, con nói xem, họ làm vậy là có ý gì? Tại sao không cho mẹ gặp cháu?"

Hàn Viễn Châu không nhịn được nữa, nói thẳng ra những điều anh ta giấu trong lòng:

"Mẹ, mẹ thật sự không nhận ra lỗi của mình sao? Nếu Hàn Tú bị nhà chồng ức h.i.ế.p sáu năm, mẹ có thể tươi cười với họ không?"
 
Back
Top Bottom