Ly Nhi tỉnh dậy khi ánh nắng đã tràn ngập căn phòng.
Cô không nhớ rõ mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ nhớ sau khi về từ chùa, đầu cô đau như búa bổ và mọi thứ trở nên mờ mịt.Chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn đứng yên ở con số 3h13.Cô nhíu mày.
Cả đồng hồ và điện thoại đều hết pin.
Kỳ lạ hơn, trên người cô không phải bộ đồ mình mặc hôm qua.
Áo trắng vải mềm, cổ tay thêu hoa văn đỏ sẫm... trông như trang phục thời xưa.Ly Nhi sờ vào cổ áo, chất vải lạnh lẽo như vẫn còn đọng hơi sương.
Cô chạy đến gương - và tim bỗng thắt lại.
Trong khoảnh khắc đó, người trong gương không phải là cô, mà là một cô gái khác... gương mặt hao hao nhưng ánh mắt lạ hoắc, tóc dài cột cao, thần thái lạnh như sương đêm.Hình ảnh biến mất nhanh đến mức khiến cô nghi ngờ chính mình.Để xua đi cảm giác hoảng loạn, cô đứng dậy dọn lại giá sách.
Khi kéo tấm gỗ sát tường, một vật nhỏ rơi xuống - một tấm ảnh cũ màu nâu ngả vàng.Cô cúi xuống nhặt lên.
Bức ảnh mờ nhòe, nhưng khuôn mặt người đàn ông trong đó vẫn hiện rõ - ánh mắt sâu, sắc, và đôi môi mím chặt quen thuộc.Là hắn.Là Ảnh Nguyên.
Ánh nắng mờ đục xuyên qua rèm cửa, nhuộm căn phòng một màu cam nhạt như tro cũ.
Ly Nhi nằm dài trên ghế, đầu đau như có ai bóp nghẹt, tim đập chậm bất thường.Cô nghĩ mình chỉ chợp mắt vài phút... nhưng khi mở mắt ra, bóng đêm đã phủ xuống.Bóng tối... và hương trầm hương rất nhẹ, rất lạ, đang lan tỏa trong không khí.Mắt cô cay xè.
Trên bàn, cây nến thơm chưa từng đốt bỗng dưng cháy một nửa, sáp chảy loang thành hình xoắn ốc như dấu ấn.Cô đưa tay lên trán - lạnh toát.
Trong mơ, cô không còn đứng bên hồ, không còn thấy Ảnh Nguyên mỉm cười.Mà là một nơi khác.Một căn phòng tối với bức bình phong vẽ hình hoa đào, ánh sáng đỏ dịu từ đèn lồng hắt lên nền gạch lát hoa văn cổ.
Cô ngồi đó, mặc hỷ phục màu đỏ tươi, tay run rẩy đặt trên đùi, tấm khăn voan che khuất khuôn mặt.Không tiếng cười.
Không lời chúc.
Chỉ có tiếng gió rít như ai đang khóc ở xa.> "Tân lang đến."
Cánh cửa mở ra.
Hắn bước vào - Ảnh Nguyên, nhưng không giống như trong những giấc mơ trước.
Không còn ánh mắt dịu dàng.
Ánh mắt hắn bây giờ...
đen kịt, đầy hận ý, như thể cô là kẻ phản bội.Hắn ngồi xuống đối diện.
Không nói lời nào.Chỉ nhìn cô - rất lâu.Và rồi, giọng hắn vang lên, nhẹ như gió nhưng lạnh hơn băng:> "Nàng từng thề...
đời đời không bỏ rơi ta."
---