Tâm Linh Tinh Vân Mộng Điệp

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
398220224-256-k55374.jpg

Tinh Vân Mộng Điệp
Tác giả: camanmoi
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ly nhi là một cô gái bị quỷ ám ,
càng về sau bí ẩn càng lớn Tags: duyênâmgiảtưởnghuyềnbíhưcấukyao​
 
Tinh Vân Mộng Điệp
Duyên phận...


Ly Nhi choàng tỉnh.

Mồ hôi lạnh rịn ướt mái tóc dính bệt vào trán.

Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ chập chờn như muốn tắt, tạo thành những bóng mờ run rẩy trên vách tường.

Cô ngồi dậy, tay ôm lấy ngực, tim vẫn đập dồn dập.Lại là giấc mơ ấy...Trong mơ, cô đứng bên bờ hồ phủ sương mù.

Một người đàn ông tên Ảnh Nguyên mỉm cười với cô.

Hắn rất đẹp – một vẻ đẹp siêu thực.

Mắt phượng sắc sảo, đồng tử đỏ thẫm như máu đông, mái tóc đen dài buông xõa sau tấm áo cổ xưa màu đen tuyền.

Hắn không nói gì, chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô như đã quen biết từ lâu.“Lại nữa rồi…

Đây là lần thứ năm… hắn là ai chứ?” – cô thì thầm, giọng khô khốc.Ly Nhi cúi xuống, ánh mắt sững lại nơi vết bầm tím trên cánh tay.

Nó nằm đúng vị trí bàn tay của Ảnh Nguyên từng nắm lấy cô trong mơ.Không đau… nhưng lạnh.

Sáng hôm sau, trời âm u như sắp mưa.

Gió lùa qua khe cửa phát ra những tiếng rít như tiếng thì thầm ai oán.

Cô quyết định lên chùa.

Không phải vì tin, mà vì cô bắt đầu thấy sợ chính mình.

Sợ rằng nếu còn kéo dài, cô sẽ không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực.Ngôi chùa nằm trên đồi, cổ kính và yên tĩnh.

Tiếng chuông vang vọng khắp không gian như xua đuổi tà khí.

Vừa bước vào cổng, cô đã cảm thấy nhói buốt nơi thái dương, như thể có ai đó đang kéo ngược ý niệm trong cô lại.Một ni cô trẻ bước đến, trao cho cô một chuỗi hạt trầm hương đã tụng niệm.> “Cô cầm lấy cái này đi, tràng hạt này sẽ giúp trấn hồn.”

Ly Nhi vừa đưa tay ra — chỉ mới chạm vào, chuỗi hạt đã rung lên khẽ khàng... rồi vỡ tan thành từng mảnh, như thể có một luồng lực vô hình cắt ngang.Ni cô sững người.

Đôi mắt bỗng đầy hoang mang rồi chuyển sang trầm ngâm, khó xử.> “Hình như… thứ đó bám lấy cô không đơn giản chỉ là vong linh.

Cô… có liên hệ với nó từ lâu rồi, rất lâu.”

Ly Nhi siết chặt bàn tay trống không, những mảnh vụn của chuỗi hạt vẫn còn vương trong lòng bàn tay.

Cô không nói gì, nhưng trái tim như bị thứ gì đó thít chặt lại.Phía sau cô, tiếng chuông gió nơi chùa rung lên không lý do… và giữa tiếng chuông trầm đục ấy, vọng lại một tiếng cười rất khẽ, trầm thấp, quen thuộc – giọng nói của người trong giấc mơ.

---
 
Tinh Vân Mộng Điệp
ảnh cũ...


Ly Nhi tỉnh dậy khi ánh nắng đã tràn ngập căn phòng.

Cô không nhớ rõ mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ nhớ sau khi về từ chùa, đầu cô đau như búa bổ và mọi thứ trở nên mờ mịt.Chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn đứng yên ở con số 3h13.Cô nhíu mày.

Cả đồng hồ và điện thoại đều hết pin.

Kỳ lạ hơn, trên người cô không phải bộ đồ mình mặc hôm qua.

Áo trắng vải mềm, cổ tay thêu hoa văn đỏ sẫm... trông như trang phục thời xưa.Ly Nhi sờ vào cổ áo, chất vải lạnh lẽo như vẫn còn đọng hơi sương.

Cô chạy đến gương - và tim bỗng thắt lại.

Trong khoảnh khắc đó, người trong gương không phải là cô, mà là một cô gái khác... gương mặt hao hao nhưng ánh mắt lạ hoắc, tóc dài cột cao, thần thái lạnh như sương đêm.Hình ảnh biến mất nhanh đến mức khiến cô nghi ngờ chính mình.Để xua đi cảm giác hoảng loạn, cô đứng dậy dọn lại giá sách.

Khi kéo tấm gỗ sát tường, một vật nhỏ rơi xuống - một tấm ảnh cũ màu nâu ngả vàng.Cô cúi xuống nhặt lên.

Bức ảnh mờ nhòe, nhưng khuôn mặt người đàn ông trong đó vẫn hiện rõ - ánh mắt sâu, sắc, và đôi môi mím chặt quen thuộc.Là hắn.Là Ảnh Nguyên.

Ánh nắng mờ đục xuyên qua rèm cửa, nhuộm căn phòng một màu cam nhạt như tro cũ.

Ly Nhi nằm dài trên ghế, đầu đau như có ai bóp nghẹt, tim đập chậm bất thường.Cô nghĩ mình chỉ chợp mắt vài phút... nhưng khi mở mắt ra, bóng đêm đã phủ xuống.Bóng tối... và hương trầm hương rất nhẹ, rất lạ, đang lan tỏa trong không khí.Mắt cô cay xè.

Trên bàn, cây nến thơm chưa từng đốt bỗng dưng cháy một nửa, sáp chảy loang thành hình xoắn ốc như dấu ấn.Cô đưa tay lên trán - lạnh toát.

Trong mơ, cô không còn đứng bên hồ, không còn thấy Ảnh Nguyên mỉm cười.Mà là một nơi khác.Một căn phòng tối với bức bình phong vẽ hình hoa đào, ánh sáng đỏ dịu từ đèn lồng hắt lên nền gạch lát hoa văn cổ.

Cô ngồi đó, mặc hỷ phục màu đỏ tươi, tay run rẩy đặt trên đùi, tấm khăn voan che khuất khuôn mặt.Không tiếng cười.

Không lời chúc.

Chỉ có tiếng gió rít như ai đang khóc ở xa.> "Tân lang đến."

Cánh cửa mở ra.

Hắn bước vào - Ảnh Nguyên, nhưng không giống như trong những giấc mơ trước.

Không còn ánh mắt dịu dàng.

Ánh mắt hắn bây giờ...

đen kịt, đầy hận ý, như thể cô là kẻ phản bội.Hắn ngồi xuống đối diện.

Không nói lời nào.Chỉ nhìn cô - rất lâu.Và rồi, giọng hắn vang lên, nhẹ như gió nhưng lạnh hơn băng:> "Nàng từng thề...

đời đời không bỏ rơi ta."

---
 
Tinh Vân Mộng Điệp
Hận nhưng yêu..


Ngoài trời, mưa phùn như tơ vương.Bầu không khí âm u đè nặng từng nhịp thở trong phòng.

Ly Nhi ngồi trước bàn trang điểm, ánh gương mờ đục phản chiếu gương mặt xanh xao như thiếu máu.Từ sau giấc mơ hồ sen đêm qua, cô không còn thấy Ảnh Nguyên.Chỉ có một điều lạ.Bên cổ cô... vẫn còn vết hôn mờ mờ, như ai đó đã ghì môi vào làn da, ấn xuống một lời tuyên bố vô hình.

---

Cô trở lại thư viện nhỏ phía sau nhà.

Lật từng quyển sách cũ như thể mong tìm được lý do cho cảm giác bất an trong tim.Từ một quyển sách không tiêu đề, một trang giấy rơi ra.Giấy cũ vàng ố, mực nhòe như viết bằng máu.

Nét chữ nguệch ngoạc, nhưng ẩn dưới đó là nỗi đau thẳm sâu:> “Lễ tế rước linh: Phải có kẻ mang mệnh hắc thủy, sinh giờ tử, tuổi cô thần…

Máu người đó, dùng để thỉnh thần hộ quốc.”

“Nhưng... nếu linh hồn không siêu thoát, sẽ hóa thành Oán Quỷ.”

“Lệ quỷ sinh từ máu và phản bội, không diệt bởi pháp, chỉ diệt bởi chính lời thề bị phá bỏ.”

Cô đọc tới đây, tay run lên.

Tim như bị ai siết chặt.Mặt sau trang giấy... có một cái tên:

Ảnh Nguyên.

Đêm ấy, Ly Nhi mơ.Không còn hồ sen.

Không còn nụ cười dịu dàng.Chỉ còn máu.

Và tiếng trống tế vang rền.

---Cô – không phải Ly Nhi – mà là Nguyệt Nhi, đứng giữa miếu cổ, mặc áo cưới đỏ thẫm.

Trước mặt là hắn, Ảnh Nguyên bị trói bằng vải đỏ, ánh mắt không giận, không oán… chỉ có sự không tin nổi.> “Vì quốc gia… nàng dâng ta làm vật tế?”

“Nàng thà để ta chết… còn hơn phản lại gia tộc?”

Hắn quỳ gối, máu rỉ từ miệng.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.> “Ảnh Nguyên… xin lỗi…”

> “Xin lỗi?”

“Ta yêu nàng.

Tin nàng.

Lòng này chưa từng đổi thay.”

“Mà nàng đem ta... hiến tế thần linh?!”

Hắn cười.

Nụ cười rạn vỡ như vết nứt nơi lòng đất.> “Nguyệt Nhi… nàng giết ta rồi.”

“Kiếp này... ta sẽ đợi nàng đến cùng.

Nếu không ở dương thế... thì là dưới âm tào địa phủ.”

Ngọn lửa hiến tế bùng lên.

Gió cuộn xoáy.

Máu hắn tràn xuống nền đá, tạo thành hình liên hoa nở ngược — điềm của oán linh sinh ra từ đau đớn.

---

Ly Nhi giật mình tỉnh dậy.Phòng tối om.

Không còn đèn.

Không còn điện.

Chỉ có một tiếng gõ nhẹ... ba lần... nơi cửa phòng.Cô không dám nhúc nhích.

Tiếng gõ ấy lặp lại.Ba tiếng.Rồi cánh cửa từ từ mở ra... dù không ai chạm vào.Gió lùa qua, lạnh buốt.

Hơi thở ai đó thoảng sát bên tai cô.> “Nguyệt nhi …”

Cô quay phắt lại.

Không ai cả.Chỉ có chiếc gương đối diện — phản chiếu bóng một người đàn ông mặc áo đen, tóc dài, mắt đỏ như máu.> “Nàng quên lời thề sao?”

> “Nàng từng hứa...

đời đời không rời bỏ ta.”

> “Vậy thì... theo ta.”

---Một vết rạch mảnh như dao khắc, hiện rõ trên cổ tay Ly Nhi.

Máu không chảy, nhưng tỏa ra mùi hương trầm rất nhẹ — giống hệt hương trầm của lễ tế năm xưa.Trên da, bằng máu mờ, ai đó đã viết:> "Thề... lấy máu kết duyên.

Phản... vạn kiếp bất siêu."

Cô không còn là người vô can nữa.

Cô là kẻ bắt đầu tất cả.

Và giờ… phải trả giá.

---
 
Back
Top Bottom