Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 10 - Nhân viên mới


Sáng hôm sau, khi ánh sáng còn chưa kịp tràn vào phòng thì Richard đã tỉnh giấc.

Cậu duỗi người, lăn qua lộn lại một lúc rồi mới rời giường để đi đánh răng rửa mặt.

Thay quần áo xong nhưng phòng bên kia vẫn yên ắng, Richard khẽ cười, rón rén đi qua phòng bếp.Cậu mở tủ lạnh lấy ra vài quả trứng, ít rau xà lách, một quả dưa leo, một quả cà chua và gói bánh mì lát mới mua hôm trước.

Hì hục một lúc thì hai phần bữa sáng cũng đã hoàn thành.

Richard thấy An vẫn chưa thức dậy nên quay lại gõ cửa phòng anh."

Anh An ơi, dậy ăn sáng thôi nào!"

Một lúc sau mới có âm thanh từ phía sau cánh cửa vọng lại: "Xin lỗi...

Cậu đợi tôi một chút nhé..."

Nghe thấy giọng nói khàn khàn, nửa tỉnh nửa mê của An, Richard khẽ bật cười: "Anh nhanh chút nhé, không là trứng ốp la với bánh mì nguội mất đấy."

Rất nhanh sau đó, cửa phòng mở ra.

An xuất hiện với mái tóc hơi rối, gương mặt vẫn còn lộ vẻ ngái ngủ nhưng đôi môi đã nhoẻn cười: "Cậu dậy sớm thật đấy.

Tôi cứ tưởng phải hơn bảy giờ cậu mới dậy cơ."

Richard cười, đôi tay nhanh nhẹn chuyển đĩa bánh mì trứng ốp la qua cho An.

"Do trời hôm nay cũng khá dễ chịu, chứ lạnh thêm chút nữa thì tôi cũng quấn chăn ngủ tiếp thôi."

An vừa gặm miếng sandwich trên tay vừa gật gù cảm thán trong lòng: "Đúng là người con của xứ lạnh."

Sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng nhau đi chợ như kế hoạch.

Chợ ở bên này mở cả ngày, nhưng vì rau thịt buổi sáng sẽ tươi ngon hơn nên thường đến tầm ngang giờ trưa là đã bắt đầu vắng khách.

Richard rất muốn nắm tay An cùng đi như hồi còn nhỏ, nhưng giờ chỉ đành lẽo đẽo đi theo ở cạnh bên."

Trùng hợp ghê nha.

Anh An dẫn Richard đi tham quan chợ à?"

Đang loay hoay lựa rau cải thì một giọng nói quen thuộc xuyên qua dòng người hối hả truyền lại.

An và Richard cùng quay sang thì nhìn thấy một chàng trai mặc áo hoodie quần jogger màu xám.Dương đứng cách hai người không xa.

Cậu ta vừa nói vừa bước lại gần.

Nhìn thấy túi đồ nặng trĩu trên tay Richard, Dương vô tư hỏi: "Hai người định mở tiệc hay sao mà mua nhiều đồ ăn thế?"

An nghe vậy thì liếc nhìn sang Richard.

Như thể hiểu ý của anh, cậu mỉm cười gật đầu, rồi quay lại nói với Dương: "Vâng, anh có muốn tham gia không?"

Dương chớp mắt, có hơi bất ngờ nên hỏi lại: "Ủa?

Thật luôn hả?

Tiệc gì vậy?"

Nhìn thấy biểu cảm của Dương, An có hơi buồn cười nên cướp lời Richard: "Ừ, tiệc chào mừng bạn cùng phòng mới của anh.

Cậu cùng tham gia luôn nhé?"

Nghe vậy, ánh mắt của Dương ánh lên vẻ háo hức.

"Có chứ, có chứ.

Cho em tham gia với.

Cuối tuần ở nhà một mình chán lắm.

Anh Đông chắc cũng rảnh đó, hai người có muốn rủ luôn không?"

An và Richard thấy sự hưng phấn và nhiệt tình của Dương thì bật cười nhìn nhau, rồi Richard gật đầu: "Được chứ.

Càng đông càng vui mà."

Sau khi mua thêm một ít thức ăn nữa thì cả ba cùng nhau trở về.

Mỗi người chia nhau xách một túi lớn, vừa đi vừa nói chuyện rất rôm rả.Về đến căn hộ của An thì mỗi người chia nhau một việc.

Người rửa rau, người sơ chế thịt, người cắt củ quả.

Cắt xong mấy quả cà chua, cà rốt và củ cải thì Richard quay sang bóc vỏ hành, vỏ tỏi rồi giã nhỏ để An ướp thịt cho món lẩu và món nướng.

Lúc An đem phần thịt khác đi xay nhuyễn thì cậu lại chuyển sang xử lý phần đầu sả để lát anh bọc nem.

Động tác của hai người rất gọn gàng, dứt khoát, phối hợp với nhau cũng vô cùng nhịp nhàng, như đã quen thuộc đối phương từ lâu.

Dương ngồi ở trong góc, cứ lặt rồi rửa hết rau này đến rau khác, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo hai người nọ.

Càng nhìn, khóe môi cậu càng nhếch lên, trong lòng thì cứ liên tục cảm thán.Tiếng chuông cửa vang lên giữa lúc mọi người vẫn còn đang loay hoay trong bếp.

An nhướn mày nhìn ra ngoài: "Chắc anh Đông tới rồi đó."

Thấy An và Richard đều đang bận tay nên Dương lon ton chạy ra.

Vừa mới mở cửa thì chiếc nồi chiên không dầu to oạch trước bụng Đông đập thẳng vào mắt."

Tôi mang vũ khí tới đây."

Đông cười nói, sau đó ôm nồi chiên bước vào.An và Richard cũng vừa mới rửa tay xong.

Cả hai lau vội tay lên áo rồi cùng bước ra đón Đông: "Anh tới đúng lúc luôn.

Bọn em sơ chế thịt xong hết rồi."

Đông nghe vậy thì lập tức đặt nồi chiên vào đúng vị trí rồi xắn tay áo lên: "Được rồi, giao thịt cho anh đi.

Anh làm vài mẻ cho mấy đứa trầm trồ chơi."

Sau khi nhét hết đống thức ăn hôm nay mua về cùng với mớ hải sản trong tủ lạnh của Richard vào bụng xong thì cả đám cùng chơi trò chơi.

Vì thua quá nhiều nên lần cuối này Dương và Đông rủ nhau chơi xấu, thách Richard chơi trò ngồi xổm hòng gỡ lại vốn.

Nghe vậy, An vội can ngăn vì sợ Richard sẽ nổi giận.

Thế nhưng, cậu lại tiếp tục khiến hai người kia bay mất hai trăm nghìn chỉ trong tích tắc."

Sao có thể?"

"Không lẽ ngày nào cậu cũng tập hả?"

Ba người kinh ngạc nhìn về phía Richard.

Thấy vậy, Richard cũng chỉ bật cười, không giải thích gì thêm: "Nói vậy cũng không sai."

Dù sao thua cũng là thật, Dương và Đông đành ngậm ngùi tiếp tục tiễn mấy "bé cưng" về túi của Richard.Tiệc tan thì cũng đã hơn một giờ chiều.

Dương và Đông cùng phụ dọn dẹp một lúc rồi mới rời đi.

Khi cánh cửa đóng lại, căn nhà lập tức trở nên yên ắng hẳn.

Richard đứng trong bếp, vắt chiếc khăn chùi bệ rửa chén lên cho ráo nước rồi liếc nhìn quanh: "Cũng sạch rồi ha?"

An gật đầu, pha một ly nước ấm rồi đưa sang cho Richard: "Ừ, có bọn họ phụ nên cũng nhanh.

Mà hôm nay vui ghê."

Không khí thoải mái và nhẹ nhàng bao trùm căn bếp nhỏ.

Richard đứng im một lúc, ánh mắt lấp lánh dừng trên khuôn mặt An rồi khẽ cười: "Vâng, hôm nay vui thật.

Cảm ơn anh... vì mọi thứ."

An thoáng sững lại, nhưng rồi anh cũng mỉm cười, úp chiếc ly rỗng lên khay.

"Không cần khách sáo như vậy đâu.

Cậu cũng giúp tôi nhiều mà." ****Văn phòng sáng đầu tuần vẫn nhộn nhịp như thường lệ.

An ngồi tập trung trước màn hình máy tính, lâu lâu lại trao đổi vài câu với đồng nghiệp bên cạnh.

Sau khi pha cho mình một cốc cà phê rồi quay lại văn phòng, vừa mới ngồi xuống ghế chưa được bao lâu thì Richard đã xuất hiện ở cửa cùng với một cô gái xinh đẹp.Mọi người đều đồng loạt nhìn sang phía họ.

Có người cười chào, có người tò mò nhìn.

Richard quay sang nhìn Vy rồi lại nhìn về phía mọi người, mỉm cười giới thiệu: "Chào mọi người, đây là Vy, trợ lý mới của tôi.

Từ hôm nay Vy sẽ làm việc cùng chúng ta, mong mọi người giúp đỡ nhé."

Vy lễ phép cúi đầu chào: "Chào anh chị ạ.

Em là Vy.

Năm nay hai mươi sáu tuổi.

Sau này mong mọi người giúp đỡ ạ."

Mấy đồng nghiệp trong phòng đều thân thiện đáp lại, không khí cũng trở nên rôm rả hơn hẳn.

An thoáng ngẩn người, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác lạ lùng khó tả.

Hình ảnh hai người đứng cạnh nhau, rồi không khí thân thiết một cách tự nhiên như thế khiến tim anh chùng xuống một nhịp.

Ánh mắt An dừng lại trên nụ cười quen thuộc của Richard, bất giác cảm thấy có chút hụt hẫng."

Hình như Richard không nhắc gì với mình về chuyện này nhỉ?"

"Richard quay lại sớm chẳng lẽ là vì Vy?"

Trong đầu An xuất hiện rất nhiều câu hỏi, nhưng anh nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình.

Khẽ hít một hơi để giữ bình tĩnh, anh đứng dậy, mỉm cười chào cô gái trước mặt như không có chuyện gì: "Chào mừng em nhé.

Sau này có gì không rõ thì cứ thoải mái hỏi mọi người."
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 11 - Chung ô


Bởi vì Richard sẽ ở lại làm việc khá lâu, thêm vào đó còn có sự xuất hiện của Vy, nên phòng Quản lý nhân sự của công ty đã sắp xếp cho hai người làm việc ở một căn phòng khác.

Mặc dù không được rộng rãi như phòng họp, nhưng cũng khá tiện nghi."

Công ty này đỉnh thật!

Không ngờ phòng Quản lý đơn hàng toàn trai xinh gái đẹp không à!

Nhìn sướng mắt thiệt chớ!"

Richard bật cười, sau đó làm bộ mặt nghiêm túc, liếc nhìn cô: "Đến đây để làm việc chứ không phải để ngắm trai ngắm gái nhé!"

"Thì làm việc cũng phải có động lực chứ!"

Vy đáp tỉnh rụi, sau đó liếc sang phòng Quản lý đơn hàng, hạ giọng xuống: "Mà anh An ngày càng xinh trai ha!

Trắng hơn trước nên nhìn mãi mới nhận ra."

Richard đang lật sổ ghi chép, nghe vậy thì có hơi nhíu mày.

Vy liếc nhìn biểu cảm của cậu, rồi lại tinh nghịch nói tiếp: "Đẹp kiểu dịu dàng, chững chạc, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nữa.

Chắc được nhiều người thích lắm!"

Richard quay sang, nhướng mày, giọng đều đều nhưng ánh mắt lại mang vẻ cảnh cáo: "Rảnh quá hả?"

"Ờm... thì cũng hơi hơi."

Vy đáp rồi che miệng cười khúc khích, "Cơ mà anh Khanh vẫn đẹp nhất!"

Vy vừa nói, vừa huơ huơ hai ngón cái về phía Richard.

Cậu thấy vậy thì phì cười, sau đó đưa tập tài liệu qua cho Vy."

Đây, "quà" cho nhân viên mới.

Cứ từ từ "bóc" rồi "thưởng thức" nhé." ****Vì lịch sản xuất của nhà máy đã kín, nên mấy hôm trước mọi người có bàn với nhau về việc chuyển vài đơn hàng của At First Sight sang công ty khác gia công cho kịp tiến độ.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Richard, sáng sớm hôm nay, Linh và Dương đã đến các công ty đối tác trong thành phố để tiến hành khảo sát, lựa chọn đơn vị phù hợp cho việc chuyển giao đơn hàng.

Thành ra, suốt cả buổi sáng, An bất đắc dĩ trở thành người đại diện, phụ trách hỗ trợ và giải đáp thắc mắc cho Richard và Vy.

Lô vải đầu tiên của đơn hàng First Love về trễ hơn dự kiến một chút, nhưng vì vẫn nằm trong kế hoạch, nên bộ phận kho đã kịp sắp xếp bốc xuống và chuyển hết vào kho vải trước giờ cơm trưa.Đầu giờ chiều, vừa nhận được báo cáo số lượng cây vải đã nhập kho là An nhanh chóng đối chiếu lại với số lượng mà bên nhà cung cấp gửi qua.

Dù trong lòng vẫn còn đọng lại chút cảm giác không thể gọi tên ấy, nhưng anh cũng đã nhanh chóng tập trung vào công việc của mình.

Phải mất vài ngày bên bộ phận Quản lý chất lượng mới hoàn thành báo cáo kiểm tra vải, thế nên sau khi xong việc bên này, An đã tranh thủ xuống bộ phận Kỹ thuật để xem thử màu vải nhận được có khớp với bảng màu gốc [1] mà khách hàng gửi về hay không.

Chỉ khi nhìn thấy tận mắt, An mới yên tâm được.

Anh đặt từng miếng vải nhỏ bằng tờ giấy A4 mà bên kho đã cắt lên bảng màu gốc, đối chiếu dưới ánh đèn tiêu chuẩn, thỉnh thoảng còn mang ra gần cửa để xem dưới ánh sáng tự nhiên.

Chị bé phụ trách làm bảng màu của nhà máy dường như đã quá quen với chuyện này, cô vừa làm việc của mình, vừa trò chuyện với An."

Sao rồi?

Không khác mấy đúng không?"

An khẽ gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi mẫu vải: "Dạ.

Tầm này thì vẫn nằm trong mức độ cho phép.

Hy vọng nguyên cả cây vải cùng màu như này, chứ lô hàng này khách khó lắm."

"Ừ, chị cũng lo nên khi mấy anh bên kho đưa vải qua là chị kiểm tra liền, rồi báo em ngay để xem lại thêm lần nữa đó."

"Dạ, phát hiện sớm và xử lý ngay từ đầu thì sau này đỡ mệt."

Sau khi kiểm tra xong, An rời phòng Kỹ thuật rồi về lại văn phòng, tiếp tục công việc của mình.

Ánh sáng cuối ngày đang dần nhạt.

Bàn tay An thoăn thoắt lướt trên bàn phím, ánh mắt thi thoảng dừng lại ở mục ghi chú của các đơn hàng với từng nhãn hiệu khác nhau.

Đôi lúc, tiếng điện thoại reo từ bàn làm việc khác, hay tiếng máy in chạy trong phòng khẽ vang lên.

Bầu trời bên ngoài giờ cũng đã tối hẳn, ánh sáng trong phòng đã trở thành nguồn sáng duy nhất.

Mọi người lần lượt ra về, nhưng An vẫn nán lại thêm một lúc nữa để xử lý các phần việc còn dang dở.Trong lúc mải mê làm bảng cân đối nguyên phụ liệu [2] của đơn hàng First Love thì có thông báo tin nhắn mới gửi đến.[ Anh xong việc chưa? ]An nhìn xuống phía dưới màn hình ở bên phải, xem hiện tại là mấy giờ.

Nhận thấy thời gian đã trễ, anh có hơi giật mình, vội vàng nhắn tin trả lời Richard.[ Sắp xong rồi.

Khoảng 5 phút nữa.

Cậu đợi tôi chút nhé! ]An nhập vội số liệu vải hôm nay nhận được vào bảng tính rồi nhanh chóng tắt máy, thu dọn đồ đạc.

Lúc này trời đã đổ mưa.

Những hạt mưa bụi lất phất bay qua ánh đèn vàng đang chiếu sáng cho con đường dẫn ra khỏi cổng nhà máy.

An đứng dưới mái hiên của tòa nhà văn phòng, tay cầm hai chiếc ô, chờ Richard và Vy ra cùng.Vy vừa đi vừa buộc lại tóc: "Thời tiết này mà được ăn bánh xèo với thịt nướng thì tuyệt nhỉ?"

Richard bật cười, kéo áo khoác sát người hơn: "Ăn xong nổi mụn rồi lại khóc lóc nữa."

Nghe tiếng Richard và Vy từ phía xa, đoán chừng hai người bọn họ đang định hẹn nhau ăn ở bên ngoài, nên An có đôi chút ngần ngại, không biết có nên bước đến hay không.

Nhưng vì Richard không mang theo thứ gì để che mưa, nên anh đành phải tiến lại rồi đưa ô cho cậu."

Hai người về trước nhé.

Tôi ghé tiệm tạp hóa mua chút đồ rồi về sau."

"Về chung đi!"

Richard vội lên tiếng, rồi chợt nhớ ra Vy đang đứng bên cạnh, cậu quay sang đưa ô cho cô rồi nói: "Cho Vy mượn đó.

Tạm biệt nhé."

Chưa kịp gạ kèo đi ăn mà đã bị hắt hủi, Vy chỉ đành ngậm ngùi vẫy tay chào tạm biệt hai người rồi lủi thủi đi về phía cổng đón xe.

Nhìn thấy một màn như vậy, An có hơi khó xử, nhưng cũng chẳng biết phải nói thêm gì.

Richard vô tư lấy chiếc ô màu xanh yêu thích từ tay anh rồi mở ra, xoay nhẹ cán ô, che cả hai dưới tán nhỏ.

"Tôi cao hơn nên để tôi giữ ô cho."

Richard cười, giọng điệu mang theo chút chọc ghẹo xen lẫn tự hào.

An liếc nhìn cậu một cái để thể hiện thái độ, rồi lại quay mặt về phía khác, giấu đi nụ cười thoáng hiện trên môi.Hai người cùng sánh bước bên nhau trên con đường nhỏ dẫn về khu trọ.

Gió thổi mát rượi, mang theo những tia nước li ti đáp nhẹ lên vai, lên tóc.

Richard nghiêng ô che về phía An một chút, liếc nhìn phần vai áo đang dần đổi màu của anh."

Anh bị ướt rồi này!"

An khẽ cười, rút tay khỏi túi áo khoác rồi phủi nhẹ phần nước bám lên vai.

"Không sao đâu.

Như này thì vẫn chưa đủ để gọi là ướt.

Mà cậu chỉnh lại ô đi, nghiêng hết sang bên tôi rồi kìa."

Nhìn nụ cười có đôi chút gượng gạo của An, Richard khẽ nhíu mày, tiếp tục nói: "Thế thì đi sát nhau chút là được mà."

Nói là làm ngay.

Chưa kịp để An phản ứng, Richard đã nhích sát vào bên cạnh anh rồi chỉnh lại ô.

Lúc này hàng lông mày của cậu mới chịu giãn ra đôi chút.

"Mà lúc nãy anh nói ghé tạp hóa, là định mua gì vậy?"

"À, lúc nãy..."

An đáp lời, giọng điệu có đôi chút lúng túng xen lẫn ngại ngùng, "Tôi tưởng hai người...

định ăn tối cùng nhau, nên mới nói vậy để... về trước thôi..."

Richard nhìn An, ánh mắt giờ đã dịu hẳn, khóe môi cũng bất chợt cong lên."

Tan làm thì phải về nhà chứ.

Cơm nhà ngon hơn đồ ăn ngoài quán nhiều."

Không biết vì lạnh, hay vì lời Richard nói mà vành tai của An khẽ đỏ.

Một khoảng yên lặng nữa trôi qua, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi và tiếng nước bắn lách tách dưới chân họ, tựa như đang nối dài câu chuyện chưa kịp nói hết. ——*Chú thích:[1] Bảng màu: tên tiếng Anh là trim card.

Bảng này dán tất cả các nguyên phụ liệu cần để thiện một sản phẩm cho từng đơn hàng: mẫu vải (tất cả các màu), mẫu chỉ (tất cả các màu), nút, nhãn, thun, v.v...=> Bảng màu gốc: là bảng màu (trim card) mà khách hàng gửi về cho nhà máy để đối chiếu kiểm tra các nguyên phụ liệu thực tế nhận được, và tham khảo cho việc triển khai bảng màu phục vụ cho sản xuất.[2] Bảng cân đối nguyên phụ liệu: tên tiếng Anh là balance sheet.

Bảng này liệt kê tất tần tật các nguyên phụ liệu cần cho đơn hàng (từ lúc may cho đến khi đóng gói) cũng như số lượng cần dùng của mỗi loại để hoàn thành đơn hàng.

Thế nên, bảng này được lập ra để theo dõi số lượng hàng thực tế nhận được (sau khi đã trừ những nguyên phụ liệu bị loại do lỗi các thứ) có đủ để sản xuất đơn hàng hay không.
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 12 - Tâm sự của Dương


Mấy hôm trước, An đã đi cùng Richard và Vy xuống tận phòng kiểm vải để xem qua chất lượng của lô vải đợt này, tiện thể hối báo cáo.

Qua thêm vài hôm, cuối cùng An cũng đã nhận đầy đủ báo cáo tổng hợp của lô vải First Love.

Anh cẩn thận rà soát lại một lượt, so sánh các số liệu trong báo cáo với những thông tin đã nhận được trước đó từ Richard.

Chênh lệch giữa màu sắc, khổ vải, độ co rút, ...

đều nằm trong ngưỡng cho phép.

Tỷ lệ vải thiếu trong cây và tỷ lệ vải bị lỗi cũng không quá cao.

So sánh giữa số lượng vải nhận được với số lượng vải cần dùng cho đơn hàng thì vẫn còn dư ra một ít.Sau khi kiểm tra và tính toán xong, An thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi bắt đầu soạn nội dung để gửi báo cáo nội bộ công ty.

Trong email, anh đính kèm báo cáo kiểm vải của lô hàng, cũng như viết thêm một vài ghi chú ngắn gọn về những lưu ý khi cắt may đơn hàng.

"An, style 9723 với 2761 ấy [1], em tính giá FOB [2] là bao nhiêu vậy?"

An vừa mới nhấn nút gửi mail thì Đông quay sang hỏi.

Ngay lập tức, anh mở file tổng hợp các loại giá mà mình đã tính cho từng đơn hàng đang theo dõi ra, rồi bắt đầu tìm kiếm."

Dạ 3.7 với 4.2 ạ.

Anh gửi HS code [3] cho họ luôn nhé, hồi nãy họ mới nhắn hỏi."

"Ok."

Vừa dứt lời, An quay sang máy tính của mình thì nhìn thấy tin nhắn từ phòng kỹ thuật.[ Anh An ơi, anh thấy ngày chiều nay mình họp PP [4] cho đơn hàng First Love được không ạ? ][ Bên em chuẩn bị xong hết rồi à? ][ Dạ, đủ hết rồi anh. ][ Vậy đợi anh hỏi Richard đã nha. ][ Dạ. ]Như lịch đã thông báo, đúng ba giờ chiều, những người đứng đầu thuộc các bộ phận liên quan đến đơn hàng First Love đã tập trung đầy đủ trong phòng họp.

Mỗi người đều ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình.

Màn hình lớn đang hiển thị hình ảnh các mẫu thiết kế của lô hàng này.

Mỗi người đều được phát một tập tài liệu liên quan đến đơn hàng với phần công việc mà mình phụ trách.

An và Dương ngồi đầu bàn, điều phối từng hạng mục cần thảo luận một cách chặt chẽ.An lên tiếng trước, mở đầu cho cuộc họp: "Xin chào mọi người.

Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành họp về đơn hàng First Love trước khi đưa vào sản xuất.

Như thông tin em đã gửi trước đó, đơn hàng này có sáu style khác nhau, mỗi style là một màu vải, và đơn hàng này sẽ được tiến hành đóng phối sáu cái trong một túi.

Vì vậy, chúng ta sẽ phải tiến hành cắt may cả sáu style này cùng một lúc để đảm bảo lịch xuất hàng cũng như phần là ủi và đóng gói diễn ra suôn sẻ, không bị ứ hàng vì không đủ phối.

Về những lưu ý trong kỹ thuật cắt và may, xin mời anh Tân - Trưởng phòng Kỹ thuật - tiến hành triển khai chi tiết cho mọi người ạ."

An vừa dứt lời thì anh Tân liền đứng lên phát biểu.

Richard và Vy ngồi chếch bên trái An, chăm chú theo dõi những vấn đề mà anh Tân và các trưởng bộ phận trao đổi với nhau.

Mỗi khi có người cầm mẫu PP, báo cáo kiểm vải, hay bảng màu, mockup phụ liệu đứng lên góp ý, Richard đều nhướng người về phía trước một chút, ánh mắt vô cùng tập trung.Thỉnh thoảng, An lại nhìn quanh một chút để quan sát phản ứng của mọi người, rồi ánh mắt bất giác dừng lại ở Richard.

Ban đầu chỉ là vô tình, nhưng dần dần, sự vô tình ấy lại kéo dài thêm vài giây.Và rồi, như một sợi dây vô hình, ánh mắt Richard cũng tìm đến anh.Trong khoảnh khắc ấy, không gian như chậm lại.

Richard khẽ mỉm cười.

Một nụ cười ấm áp, ngọt ngào.

Dù thoáng qua rất nhanh, cũng chẳng ồn ào, nhưng lại đủ để khiến trái tim An lệch mất một nhịp.An thoáng bối rối, vội đưa mắt trở lại tập tài liệu trước mặt, giả vờ ghi chú điều gì đó để che đi cảm giác kỳ lạ vừa lướt qua.Cuộc họp vẫn tiếp tục.

Nhưng giữa những cuộc thảo luận sôi nổi ấy, An nhận ra mình đang phải cố gắng hơn thường lệ...

để không tìm kiếm ánh mắt của Richard thêm lần nữa.****Từ sau hôm đi công tác về, Dương bỗng trở nên trầm hẳn, cũng ít nói ít cười hơn trước.

Nhiều lần An đã định gặp riêng để hỏi chuyện, nhưng vì công việc của cả hai quá bận, nên vẫn chưa tranh thủ được thời gian.

Chần chừ mãi, cuối cùng đến trưa hôm nay anh mới gặp riêng để hỏi thăm được.Công ty có cả tòa nhà văn phòng, nhà máy và ký túc xá cho quản lý cấp cao, nhưng ba khu vực này lại thuộc ba tòa nhà riêng biệt và độc lập với nhau.

Phía trên tòa nhà văn phòng là sân thượng.

Trên này có mái che lớn nhiều lớp, xung quanh là bàn ghế các loại để mọi người có thể ăn uống hoặc nghỉ ngơi vào giờ nghỉ trưa.

Ở đây trồng rất nhiều loại hoa cùng với cây cảnh khác nhau, cảm giác vô cùng tươi mát.

Mùa hè còn có phun nước trên mái hiên để làm dịu không khí.

Vì thế, khu vực sân thượng trở thành nơi mà An và tất cả các nhân viên thích nhất, và cũng là một trong những lý do níu giữ anh tiếp tục làm việc ở công ty này."

Mấy hôm nay có chuyện gì à?"

An mở lon nước trong tay, cất tiếng phá tan sự yên tĩnh."

Dạ thực ra cũng không có chuyện gì đâu ạ."

Thấy đối phương không chịu mở lòng, nhưng vì muốn khẳng định lại lời đáp kia của Dương, nên An đánh bạo hỏi tiếp: "Là chuyện tình cảm à?"

Nghe vậy, Dương chỉ nhìn anh rồi cười gượng thay cho câu trả lời.

Nhận thấy bản thân không cần phải nhiều lời nữa, An ngồi dựa vào ghế, nhấp một ngụm nước táo thơm ngọt.

Dương nắm chặt lon soda chanh mà An đưa lúc nãy, ánh mắt hướng về phía bồn hoa sao nhái cánh kép nhiều màu sắc ở phía xa.

"Lúc trước, khi còn là học sinh lớp mười, em từng thích một cô bạn học chung lớp bồi dưỡng học sinh giỏi Anh.

Nhưng sau đó, không hiểu sao lại đột nhiên mất liên lạc.

Đến khi vào năm học mới, hỏi thăm mấy bạn kia thì mới biết được tin cô bạn ấy đã đi du học..."

Phải mất một lúc lâu, Dương mới mở lời.

Giọng của cậu ấy cứ đều đều, tựa như đang kể câu chuyện của ai đó chứ không phải là của bản thân mình.

Thế nhưng, An có thể nhận ra những tiếc nuối và đau đớn trong giọng nói tưởng chừng như bình thản ấy."

Vì gia đình em đã chuyển sang sống ở thành phố khác, nên có một đoạn thời gian em cứ luôn lo sợ, sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa..."

Nói đến đây, giọng của Dương đã lạc đi trông thấy.

Cậu ấy dừng lại một chút, rồi nhấp một ngụm soda chanh để lấy lại bình tĩnh.

Qua một lúc, An mới lên tiếng."

Vậy... cô bạn đó là Vy à?"

Dương nhìn An không đáp, nhưng sau đó đã gật đầu.Lần này, đến lượt An trầm tư.

Trước giờ anh chưa từng nghĩ, việc chia xa người mình thích rồi bất ngờ trùng phùng lại có thể khiến người ta thổn thức đến như thế.

Nếu như đổi lại là anh, liệu anh có giống như Dương, dũng cảm ôm mãi một đoạn tình cảm ngắn ngủi trong suốt mười năm dù chẳng có một tia hy vọng nào?

Nghĩ đến đây, hình ảnh Richard đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Dù chỉ mới thoáng qua thôi, nhưng ý nghĩ ấy cũng đủ khiến anh phải hốt hoảng.Dương thở ra một hơi, cắt đứt dòng suy nghĩ đang hoảng loạn của An.

"Lúc mới gặp lại, em đã rất sốc.

Thật sự lúc đó, và cả ngay lúc này, em vẫn không biết phải đối diện với cô ấy như thế nào.

Cô ấy vẫn luôn xinh đẹp, vẫn luôn xuất sắc, vẫn luôn bình thản với mọi chuyện như vậy..."

Nghe những lời nói đầy tự ti của Dương, An không nhịn được nữa mà lên tiếng cắt ngang."

Em cũng rất xuất sắc mà.

Em quên rồi sao?

Người bình thường mất khoảng một năm mới rành việc, mới có thể tự tin theo dõi đơn hàng độc lập, trong khi em mới làm công việc này chưa được hai năm mà đã lên chuyên viên rồi đó thây?

Vừa cao ráo, đẹp trai, lại giỏi nhiều loại ngôn ngữ nữa.

Kiếm đâu ra một người hoàn hảo như em chứ?"

Dương bỗng bật cười khi được An khen nhiều như vậy.

Dù không phải lần đầu được nghe những lời này, nhưng vì được phát ra từ một người cầu toàn trong mọi việc như An, nên Dương cũng cảm thấy tin tưởng đôi chút.Không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn lúc nãy.

Dương nghĩ ngợi một lúc rồi mới lên tiếng đáp lời."

Bộ anh quên Richard rồi à?"

Đột nhiên nghe đến tên của Richard, An bỗng giật mình, sững sờ mất mấy giây.

Thấy vậy, Dương lại được dịp cười lớn hơn."

Nếu Richard biết anh khen em nhiều như thế trong khi quên mất cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ buồn đến phát khóc mất."

Giọng điệu của Dương lúc này đã trở về với vẻ vốn có của nó.

Cậu ta tinh nghịch nhìn An, muốn trêu ghẹo anh thêm chút nữa.——*Chú thích:[1] Style: là kiểu dáng.

Vì đặc điểm công việc nên mình sẽ giữ nguyên chữ tiếng Anh nhé (vì dù biết tiếng Anh hay không, trong công việc này, bạn vẫn phải dùng chữ style khi nhắc về kiểu dáng của một mẫu áo/quần/váy,...)[2] Giá FOB: ở đây là giá FOB của nhà máy, do nhân viên Quản lý đơn hàng FOB tính ra, dùng để điền vào chứng từ vận chuyển khi xuất hàng. [3] HS code: HS là viết tắt của Harmonized System, nghĩa là Hệ thống hài hòa mô tả và mã hóa hàng hóa.

Tên sản phẩm sẽ được mã hóa thành một dãy số (thường là 8 số hoặc 10 số) được quy chuẩn theo quy định của Hệ thống phân loại hàng hóa do Tổ chức Hải quan thế giới WCO phát hành, nhằm chuẩn hóa trong việc nhận diện và phân loại các loại hàng hóa trên toàn cầu, giúp xác định mức thuế xuất nhập khẩu cho từng loại hàng hóa.[4] Họp PP: tiếng anh là PP Meeting ~ Pre-Production Meeting, là cuộc họp tiền sản xuất, nơi các bộ phận liên quan thảo luận chi tiết về các yêu cầu sản xuất của đơn hàng để đảm bảo quá trình sản xuất diễn ra suôn sẻ và đạt yêu cầu.

Cuộc họp này diễn ra trước khi bắt đầu sản xuất hàng loạt, và có sự tham gia của đại diện các bộ phận như Quản lý đơn hàng (Merchandiser), Kỹ thuật (Tech), Kiểm soát chất lượng (QA), Quản lý mẫu, Quản lý sản xuất (cắt, may, là ủi, đóng gói), và các bộ phận liên quan khác.
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 13 - Hiểu lầm


"Hôm nay là cuối tuần rồi, chúng ta ra ngoài ăn gì đó ngon ngon đi!"

An đang dọn chồng tài liệu trên bàn để về thì thấy Richard vui vẻ vác balo tiến lại gần.

Anh ngừng tay trong giây lát, quay sang nhìn cậu, cười đáp: "Được thôi.

Cậu có gợi ý gì không?"

Dường như chỉ chờ có vậy, đôi mắt nâu sẫm của Richard lập tức sáng lên.

Cậu chống một tay lên mép bàn, nghiêng người nhìn anh, khóe môi cũng cong lên: "Lúc trưa tôi nhìn thấy bài quảng cáo của một nhà hàng Thái mới khai trương trên bảng tin Facebook, có cái tháp sườn nhìn có vẻ ngon lắm.

Tôi tra bản đồ thì thấy chỗ đó cũng gần đây thôi.

Chúng ta tới đó ăn nhé?"

"Nhà hàng Thái à?

Tôi cũng thích món Thái..."

An vừa nói vừa nghĩ ngợi một chút, rồi như sực nhớ ra, anh vội hỏi lại Richard: "Nhưng mà cậu ăn cay được không đó?

Chứ món Thái đa phần là cay à."

"Không sao, chúng ta có thể nói họ giảm ớt lại mà."

Richard vui vẻ đáp, sau đó nhanh chóng gọi cho nhà hàng để đặt bàn.

Kỳ thực, nhà hàng Thái này là của một người bạn học chung lớp Đại học với Richard.

Cậu biết, nếu rủ An đi ăn ở ngoài thì một trăm phần trăm là anh sẽ bắt chia đều.

Nhưng vì muốn đãi anh món ngon, lại đúng dịp bạn khai trương quán, nên cậu cũng thuận nước đẩy thuyền, nhờ bạn "che mắt" chuyện giá cả bằng "tài khoản hội viên" của mình.Từ sáng đến trưa trời còn mưa lất phất, nhưng tối nay lại ráo hẳn.

Lúc này đang là giờ cao điểm, mọi người tan học và tan làm cùng một lúc, nên phải mất khoảng hai mươi mấy phút mới đến nơi.

Khi Richard và An vừa bước xuống taxi thì đã thấy dàn nhân viên đứng chờ trước cửa.

Người nào người nấy đều mặc đồng phục rất gọn gàng, tinh tươm, miệng thì luôn tươi cười, thái độ vô cùng chuyên nghiệp.

Sau khi chào hỏi, người phục vụ dẫn họ lên tầng trên của nhà hàng.

Có lẽ vì vẫn đang trong thời gian khai trương nên quán khá đông, thế nhưng nơi đây lại yên tĩnh đến bất ngờ.

Bên trong nhà hàng được trang trí đậm chất Thái với hai màu chủ đạo là nâu và vàng.

Những chiếc đèn treo chụp mây đan tỏa ánh sáng dìu dịu, xen lẫn mùi chanh sả thoang thoảng, tạo nên không khí vừa sang trọng, lại vừa thoải mái.Cả hai được đưa đến phòng riêng đã đặt trước đó.

Sau khi đóng cửa lại, Richard bước nhanh đến kéo ghế cho An ngồi, rồi mới ngồi xuống ghế đối diện.

Bàn ăn nằm ngay cạnh cửa sổ, nên có thể nhìn thấy hết quang cảnh đường phố bên ngoài.

Mặc dù trời đã tạnh, nhưng vẫn tối rất nhanh.

Ánh đèn từ những hàng quán xung quanh lần lượt xuất hiện, rồi nhanh chóng hắt lên những giọt nước còn sót lại trên những tán lá, tạo nên một bức tranh lung linh đầy màu sắc giữa tiết trời đông u buồn.

Trong khi An đang mải mê ngắm cảnh, Richard đã mở thực đơn được đặt sẵn trên bàn.

Ngón tay của cậu khẽ lướt qua các dòng chữ và hình ảnh được in trong đó, rồi cất giọng trầm ấm:"Chúng ta gọi một tháp sườn cay với hai phần cơm chiên dứa nhé?"

Lúc này, An đã cầm thực đơn lên.

Anh gật đầu, bổ sung thêm một chút: "Được.

Thêm một phần tom yum hải sản nữa đi."

Richard cười khẽ, như thể đã đoán trước được câu trả lời: "Ok.

Vậy mình gọi tháp xương sườn, tom yum hải sản, hai phần cơm chiên dứa... và thêm xôi xoài tráng miệng nữa nhé?"

Sau khi An gật đầu, Richard mới mở điện thoại lên quét mã để đặt món.

Một lúc sau, các món ăn lần lượt được mang ra.

Tháp sườn cay lớn được đặt giữa bàn trông vô cùng bắt mắt, phủ đầy rau ngò xanh tươi và một ít ớt đỏ thái mỏng, bốc khói thơm lừng.

Richard nhanh tay gỡ thịt từ những miếng sườn đã được ninh nhừ ra, rồi đặt sang đĩa của An."

Anh nếm thử xem."

Nhìn những miếng thịt được xé thành từng miếng nhỏ vừa ăn nằm gọn trên đĩa của mình, An gắp một miếng, chấm vào nước sốt rồi cho vào miệng.

Vị chua cay mặn ngọt đậm đà lập tức chạm vào đầu lưỡi rồi lan khắp khoang miệng.

Anh không kìm được bật ra tiếng "hmm" khe khẽ."

Ngon ghê...

Nước sốt rất vừa miệng, còn thịt thì mềm như sắp tan ra luôn ấy."

Richard mỉm cười hài lòng, "Vậy ăn nhiều chút nhé."

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện rất thoải mái.

Lúc ăn thử món tom yum hải sản thì cổ họng của Richard đã bắt đầu cảm thấy hơi nóng rát.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra là mình ổn, An cảm thấy vừa buồn cười, lại vừa đáng thương.

Anh nhanh chóng múc một ít cơm chiên dứa sang chén của mình, rồi đưa hết phần còn lại sang cho Richard."

Ăn cái này đi, cho đỡ cay."

Richard nhìn anh, cười trừ cho đỡ ngại rồi ăn phần cơm mà anh đưa qua.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, cả hai cùng rảo bước thong dong trên vỉa hè lát đá.

An vừa đi vừa khẽ xoa bụng, cố giấu đi cơn đau dạ dày đang bắt đầu âm ỉ.

Đúng lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Richard bất ngờ kéo nhẹ tay áo khoác của An."

Vào đây chút nha, tôi muốn mua ít thứ."

An có hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu rồi đi theo cậu.

Vừa bước vào cửa hàng, Richard đã đến thẳng tủ lạnh rồi lấy một lốc sữa chua uống men sống size lớn.

Vừa định đến quầy thanh toán thì nhìn thấy tủ kem với đủ loại màu sắc đang vẫy gọi, Richard quay sang hỏi An."

Ăn kem nhé?"

An bật cười, khẽ lắc đầu.

Thời tiết này mà ăn kem thì chẳng khác nào nhai đá.

Richard thấy vậy thì cũng không nói gì, nhanh chóng lấy hai cây với hai vị khác nhau rồi thanh toán, sau đó cùng anh ra ngoài."

Anh uống cái này đi, sẽ dễ chịu hơn chút đó."

Richard vừa nói vừa đưa chai sữa chua qua.

An thoáng bối rối, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.

Vì không thích cái kiểu vừa đi vừa ăn uống, nên cả hai quyết định đến chỗ chiếc ghế đá dưới một gốc cây khá to nằm sát công viên ngồi một lúc, rồi sau đó mới tiếp tục hành trình về nhà.****Bảy giờ sáng, An rời khỏi phòng, vệ sinh cá nhân xong thì thấy cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt.

Anh tự hỏi không biết có phải Richard đang còn ngủ hay không, vì bình thường cậu dậy sớm hơn anh rất nhiều.

Suy tư một hồi, An quyết định vào bếp làm bữa sáng, nhưng sau đó lại nhìn thấy tờ giấy ghi chú của Richard dán ở cửa tủ lạnh.[ Tôi có chút việc phải ra ngoài, có thể đến tối mới về.

Tôi đã nấu đồ ăn sáng rồi, anh nhớ hâm lại cho nóng rồi hẳn ăn nhé. ]Đọc xong nội dung trong tờ giấy ghi chú, An quay sang nhìn nồi cháo thịt bò hành tây vẫn còn tỏa hơi ấm trên bếp, bỗng dưng cảm thấy có chút khó hiểu.Cuối tuần của An trôi qua một cách nhàm chán như khi Richard chưa xuất hiện.

Hết đọc báo, xem phim, thì lại tiếp tục làm việc.

Đang ngồi tổng hợp tình hình nguyên phụ liệu của những đơn hàng mà mình phụ trách, thì anh nhận được tin nhắn từ Dương.Mặc dù khá thân thiết, nhưng hiếm khi anh và Dương nhắn tin cho nhau vào cuối tuần, vì ai cũng cần không gian để nghỉ ngơi sau một tuần bán mình cho tư bản.

Thế nên, khi nhìn thấy thông báo, anh vội bấm vào xem ngay.

Nội dung tin nhắn không phải là những câu tám nhảm để giết thời gian, mà là lịch trình đi tình nguyện hai ngày một đêm ở những ngôi làng còn khó khăn thuộc vùng núi của thành phố.Khác với mọi khi, anh có chút chần chừ vì nghĩ đến Richard.

Sau một hồi đắn đo, anh mới nhắn lại cho Dương, bảo rằng tối nay sẽ trả lời.Đến bảy giờ tối, Richard mới trở về.

Vừa chào nhau xong thì An đột nhiên ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào vô cùng quen thuộc lướt ngang qua chóp mũi.

Anh khựng lại một lúc, nhưng sau đó vô cùng bình tĩnh mà mỉm cười.
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 14 - Thay đổi


Mấy ngày gần đây, An lại bận rộn hơn.

Tần suất đi sớm về trễ ngày càng cao, thành ra ngoài chuyện công việc, Richard không có nhiều cơ hội trò chuyện và ăn cơm cùng với anh như trước.

Lần nào ghé phòng Quản lý đơn hàng để gặp An thì cậu lại nhìn thấy cảnh anh đang trao đổi công việc với các anh chị công nhân viên thuộc bộ phận sản xuất, không thì cũng đang nói chuyện với Dương hoặc các thành viên khác trong nhóm, đôi khi lại đang nghe điện thoại từ công ty đối tác.

Những lúc như thế, An vẫn gật đầu chào cậu, vẫn tranh thủ đáp lời nếu được hỏi, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại thoáng qua, rồi lập tức quay trở lại với công việc đang dang dở.Richard dần chú ý đến sự thay đổi này.

Một cảm giác vừa mơ hồ lại vừa cụ thể thoáng qua.

Thế nhưng, cậu lại không dám khẳng định phán đoán này của mình."

Dạo này anh An bận quá à."

Richard bất lực ôm mặt, than thở với Vy."

Thì tại nhà Khanh đưa nhiều đơn hàng cho anh An quá thôi!"

Vy vừa cắm đầu nghiên cứu đống báo cáo cắt của lô hàng First Love, vừa lạnh lùng đáp lời Richard."

Thì biết làm sao giờ?

Công ty này đưa ra giá rẻ hơn với chất lượng ổn nhất trong số các công ty tham gia đấu thầu rồi còn gì?

Mà anh An theo đơn hàng cũng kỹ nữa, ít khi bị thiếu hàng, rồi còn..."

Richard ngả người ra ghế, rồi liệt kê bao nhiêu là lý do, cũng không quên dành tặng thật nhiều lời khen cho anh An nhà mình.

Vy đã nghe mấy lời này đến phát chán nên cũng chẳng để ý mấy, cứ thế tiếp tục công việc đang làm.Trước đây, An vẫn hay chủ động hỏi thăm, hoặc tạt ngang để trao đổi vài câu không mấy liên quan đến công việc.

Những lúc cậu ghé qua hay vô tình chạm mặt, anh cũng sẽ mỉm cười thay cho lời chào.

Thế nhưng dạo gần đây, số lần anh cười với cậu đã giảm xuống một cách đột ngột, khiến cậu bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Không những thế, mấy hôm nay An lại hay đi cùng với Dương, lại còn cười nói rất vui vẻ nữa, khiến cậu nóng hết cả mặt."

Vy thấy anh Dương có khả năng thích con trai không?"

"Không."

Vừa mới mơ màng mở miệng hỏi vu vơ, Richard đã nhận được một đáp án vô cùng chắc nịch và có phần khó chịu từ phía Vy.

Richard kinh ngạc ngước nhìn cô.

Lúc này, Vy mới sực nhớ ra, cô lấy lại bình tĩnh rồi mới nói tiếp."

Dương thích con gái.

Kiểu con gái nhỏ nhắn, trắng trẻo, xinh xắn, đáng yêu như thỏ ấy."

"Ủa, sao Vy biết hay vậy?"

"Lúc trước học chung trường nên biết thôi.

Người yêu của Dương lúc đó còn là lớp phó học tập của lớp Vy nữa."

"Ồ, không ngờ thế giới này nhỏ thật."

Nhận thấy tâm trạng của Vy thay đổi, Richard cũng không hỏi thêm gì, chỉ cảm thán một câu để dừng câu chuyện, rồi quay lại với công việc của mình.Sau khi kết thúc một ngày dài, An quay trở về căn hộ của mình thì cũng đã gần chín giờ tối.

Cả cơ thể đều đau nhức và mệt mỏi, nên bây giờ anh chỉ muốn lăn ra giường nằm ngay lập tức.

Đang rót nước để uống cho ấm người thì nghe tiếng cửa phòng mở.

An có hơi giật mình, quay sang thì nhìn thấy Richard đang tiến lại."

Anh về rồi đó à.

Đã ăn tối chưa?

Lúc nãy tôi có để dành lại chút nước dùng, giờ chỉ cần hâm nóng lại rồi bỏ mì vào ăn là được."

Ánh mắt hai người chạm nhau trong một thoáng.

Không biết từ lúc nào, mỗi lần như thế, tim An cứ đập thình thịch không thôi.

Có đôi lúc anh muốn nói gì đó để xua tan khoảng cách.

Thế nhưng, chuyện ngày hôm ấy, và cả những chuyện trước đây, cứ như cái gai cứ cắm sâu vào trong trí nhớ, khiến anh không thể nào quên được.

Anh sợ, nếu cứ tiếp tục như thế, bản thân sẽ không thể khống chế được mà lún sâu, rồi trở thành kẻ chen chân vào một mối quan hệ vốn đã tồn tại, trở thành loại người mà mình ghét nhất.An cố gắng giữ bình tĩnh, rồi đáp: "À, lúc nãy tôi đã ăn ở công ty rồi."

Nghe vậy, Richard bỗng hụt hẫng.

Không khí cũng bắt đầu trở nên ngượng ngùng.

An cảm thấy mình nên nói thêm chút gì đó rồi nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không anh sẽ không thể thở nổi nữa mất."

Nếu chút nữa đói thì tôi sẽ ăn, không thì để mai ăn sáng cũng được.

Cảm ơn cậu nha."

Lúc này, sắc mặt Richard mới dịu đi đôi chút.

An lén thở phào trong lòng một cái, sau đó lại tiếp tục: "Tôi hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước.

Cậu cũng nghỉ sớm nhé."

Nói xong, không đợi Richard phản ứng, An đã lập tức rời khỏi.

Richard nhìn theo bóng dáng anh đang nhanh chóng khuất sau cánh cửa, trong lòng bỗng cảm thấy bồn chồn không thôi.****Hôm nay vẫn vậy, An và Dương lại tiếp tục dính lấy nhau, khiến Richard bắt đầu cảm thấy khó chịu."

Có lẽ trước đây hai người họ đã từng thân thiết như thế khi làm việc, chỉ là lúc đó mình chưa xuất hiện nên không biết thôi..."

Richard tiếp tục trấn an mình, cũng là để tự an ủi bản thân.

Thế nhưng, cảnh tượng trước mặt lại khiến cậu không thể tiếp tục làm lơ nỗi.Hiện tại, mọi người đều đang có mặt ở phòng mẫu để kiểm tra bản thiết kế rập [1] của đơn hàng At First Sight.

Bởi vì mẫu Fit có chút vấn đề, cần chỉnh sửa lại phần vai, nên giờ họ đang bàn bạc với nhau về việc điều chỉnh lại bản thiết kế, thay đổi thông số ở những phần khác sao cho phù hợp.

An và Dương cứ cúi sát vào nhau, cùng đo đạc, kiểm tra bộ rập vừa mới được in ra.

Thỉnh thoảng, Dương quay sang nói gì đó, còn An khẽ gật đầu mỉm cười, sau đó cả hai sẽ cùng quay sang bàn bạc với những người khác.

Tất cả đều rất tự nhiên, nhưng trong mắt Richard, khung cảnh ấy lại tựa như một tấm kính vô hình, ngăn cách cậu khỏi thế giới của An.Richard thực sự muốn chen vào rồi tách hai người kia ra ngay lập tức, nhưng chỉ vừa mới đứng lên thì đã bị Vy kéo lại.

Khi cậu vừa quay sang trợn mắt nhìn cô, thì An và Dương đã tiến đến chỗ của hai người."

Xin lỗi đã để hai người chờ lâu.

Tại phải bàn bạc lại với mọi người rồi mới dám chốt phương án thay đổi..."

Lúc này, Richard đã nhanh chân chen vào rồi đứng sát bên cạnh An.

Thấy vậy, An khéo léo nhích ra một chút, rồi cẩn thận giải thích những điều chỉnh theo gợi ý trước đó của Richard, sau đó hỏi lại xem cậu có thấy ổn với những thay đổi kiểu đó hay không.Ngay khi Richard vừa gật đầu đồng ý thì An nhận được cuộc gọi từ tổ Cắt."

An ơi, xuống tổ Cắt chút nhé.

Đơn hàng First Love có vải bị khác màu."

Ngay sau khi cúp máy, An nói lại với mọi người là mình có chút việc gấp cần giải quyết rồi rời đi ngay.

Vì phải kiểm tra mức độ và nắm bắt tình hình trước, nên An quyết định chưa tiết lộ gì cho Richard và Vy.Vừa đến nơi, An đã nhìn thấy một bàn cắt [2] đã được trải rất nhiều lớp vải màu cam ánh hồng đang được để trống.

Anh quay sang hỏi lại Tổ trưởng tổ Cắt: "Bị màu Coral hả anh?"

"Ừ, mấy màu này dễ bị nên anh có nói mọi người chú ý hơn.

Cây vải này trải mới được vài lớp đã thấy khác thường nên công nhân báo lại cho anh chứ chưa dám cắt.

Anh bảo họ cắt màu khác trước rồi, còn màu này đợi em xem xử lý thế nào rồi mới quyết định cắt tiếp hay không."

"Vậy màu Coral còn chừng này vải là cắt xong hả anh?"

"Ừ, còn mỗi bàn này thôi."

Sau khi nắm được tình hình, An chụp vội tem của cây vải khác màu đã được để riêng, rồi chạy đi tìm chiếc ghế cao cao ở phòng quản lý.

Đặt ghế sát bàn cắt, anh cẩn thận leo lên đứng để có thể chụp rõ phần vải bị loang màu.

Gửi hết ảnh vào nhóm quản lý đơn hàng First Love có Richard và Vy xong, anh lấy một tấm vải để hai người họ xem cho rõ hơn, sau đó chào mọi người rồi về phòng làm việc.Nhìn tấm vải bị loang màu khá nặng, Richard bảo anh đợi để cậu hỏi lại cấp trên rồi sẽ trả lời cho anh vào sáng mai.

An gật đầu đồng ý, vì dù sao đây cũng là đơn hàng lớn, đến ngày mai thì vẫn chưa thể may hết số lượng đặt hàng của màu này.——
*Chú thích:
[1] Rập: tiếng Anh là pattern, là khuôn mẫu của sản phẩm, được cắt trên giấy theo hình dáng của chi tiết trên sản phẩm.

Rập đặt lên vải cắt ra bán thành phẩm, may ráp các bán thành phẩm lại với nhau tạo thành sản phẩm.[2] Bàn cắt: là một loại bàn được thiết kế để phục vụ việc cắt vải.
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 15 - Stress


Trong giai đoạn đầu may sản phẩm, Richard và Vy thường xuống xưởng để kiểm tra chất lượng hàng hóa.

Ban đầu, vì công nhân may chưa quen tay, nên thành phẩm có đôi chỗ không được như ý muốn.

Richard đã học nghề được ba năm nên cậu hiểu rõ điều này, thành ra cũng không quá khắt khe mà chỉ nhẹ nhàng góp ý với mọi người những lỗi nặng trước, để có thể nhanh chóng điều chỉnh lại sao cho chất lượng đơn hàng được đảm bảo hơn.Ngay khi nhận mail góp ý chi tiết về mẫu in-line [*], An đã cặm cụi dịch lại thành tiếng Việt thật nhanh rồi gửi email song ngữ cho phòng Kỹ thuật và phòng Quản lý chất lượng, sau đó còn in ra giấy thêm vài bản để gửi cho quản lý của những bộ phận có liên quan.

Nhìn mớ góp ý không quá dài, lỗi được nhắc đến cũng không quá nặng, An liền thở phào nhẹ nhõm rồi ngả người ra ghế thư giãn mắt một chút."

Công ty A nhận được lô vải At First Sight rồi nhé."

"Oa, nhanh dữ vậy!"

Nghe Đông báo tình hình lô vải đã được vận chuyển đến công ty gia công, An chỉ kịp cảm thán một chút rồi lại ngồi thẳng dậy.

Thực sự bất đắc dĩ lắm mới phải tách đơn hàng ra để chuyển đi công ty gia công như thế này.

Nếu có thể, anh chỉ muốn giao cho họ nguyên một đơn hàng, như thế vừa dễ quản lý, lại tiện xử lý khi có sự cố hơn.Gửi email đã soạn sẵn về những thông tin cần thiết và một số yêu cầu trong quá trình triển khai đơn hàng cho công ty A xong, An rời khỏi phòng làm việc cùng với tập giấy góp ý mẫu in-line của đơn hàng First Love."

An ơi, bên gia công có hàng gửi cho con này!"

Đang trên đường quay trở lại văn phòng thì nghe tiếng chú bảo vệ trực ở cổng công ty gọi lại.

An nhanh chân chạy qua thì nhìn thấy mấy gói hàng đang chất đống ở trên bàn làm việc của chú.

Anh vội cất tiếng hỏi: "Mấy gói hàng này là của phòng con hết hả chú?"

"Ừ, của phòng con hết đó.

Hàng bên gia công, nhà cung cấp, rồi có cả hàng gửi từ nước ngoài gửi về nữa luôn.

Chú nhắn trong nhóm bảo mấy đứa kia xuống lấy mà nãy giờ chẳng thấy đứa nào ơi hỡi gì cả."

Nghe vậy, An mỉm cười, lễ phép đáp lại: "Dạ chắc mấy đứa bận quá nên chưa kịp xem tin nhắn thôi ạ.

Giờ này chuẩn bị gửi mẫu cho khách nên cả đám thường lu bu ở phòng mẫu hoặc chôn chân dưới bộ phận đóng gói rồi.

Thôi để con ký nhận hết cho, lấy hết một lần luôn cho đỡ mất công."

Thấy An nói vậy, chú bảo vệ có chút ái ngại: "Đem lên hết được không đó?

Còn cái bao vải ở đằng kia nữa kìa, cũng không nhẹ đâu."

Theo hướng tay chú bảo vệ chỉ, An nhìn thấy một bao vải to đùng nằm ở trong góc.

Mặc dù có chút do dự, nhưng anh vẫn tiến lại gần rồi xách lên thử.

Nhanh chong tính toán xem sắp xếp thế nào để có thể đem lên hết trong một lần, anh dõng dạc đáp: "Dạ được ạ."

Vừa chuẩn bị bước lên cầu thang thì Richard xuất hiện ở lối rẽ.

Thấy An đang tay xách nách mang một đống đồ như vậy, cậu nhíu mày, chạy lại thật nhanh đỡ lấy bao vải lớn trên tay anh.An khựng lại nửa giây, lúng túng không biết nên nói gì cho phải thì Richard đã lên tiếng: "Anh ôm nhiều đồ như vậy rồi bước lên bậc thang sẽ nguy hiểm.

Cứ để tôi phụ một tay đi."

Richard đã nói vậy nên An cũng không nhiều lời nữa, chỉ khẽ gật đầu cảm ơn.Hai người cùng đi dọc hành lang.

Nhìn bao vải trên tay Richard, An thầm nghĩ, có lẽ vì cậu cao lớn hơn anh, nên bao vải bự kia mới trở nên nhỏ nhắn đến như vậy.

An ôm mấy gói hàng theo sát cậu, khoảng cách giữa hai người chẳng bằng một bước chân, nhưng dường như lại dài đến vô tận.Richard liếc sang, nhìn thấy vài sợi tóc của An lòa xòa trước trán, mồ hôi cũng đã lấm tấm ở thái dương.

Cậu muốn hỏi anh mấy câu, muốn phá tan cái bầu không khí khó chịu giữa họ mấy hôm nay, nhưng nhìn An vất vả như vậy, cậu lại ngập ngừng.Đến cửa văn phòng, An tiến lại gần để lấy bao vải thì Richard vẫn giữ chặt rồi nói: "Để tôi mang vào luôn."

An khẽ mím môi, rồi thả tay ra: "Vậy làm phiền cậu đặt ở kia giúp tôi."

Richard gật đầu đáp lại, sau đó đặt bao vải ở vị trí mà An đã nói.Trước khi chuẩn bị rời đi, cậu quay sang nói với anh: "Lần sau anh đừng ôm cả đống như vậy.

Vừa nguy hiểm, lại vừa ảnh hưởng đến xương khớp.

Nếu không có ai phụ thì cứ gọi tôi, mấy chuyện này tôi vẫn giúp được."

Lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Richard đang dần khuất, An liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại.****Hai ngày sau, An nhận được đầy đủ báo cáo kiểm vải của đơn hàng At First Sight từ phía công ty gia công.

Sau khi kiểm tra và đối chiếu với báo cáo của lô vải At First Sight mà công ty mình đã nhận, An bỗng nhíu mày."

Sao vậy?"

Đông ngồi kế bên thấy An đột nhiên đanh mặt lại thì cũng tò mò mà lên tiếng hỏi."

Tỷ lệ vải lỗi tương đương, nhưng tỷ lệ vải bị thiếu trong cây cao hơn bên mình một chút ạ."

An lật thêm vài báo cáo kiểm vải của những màu khác để so sánh thêm, nhưng vẫn thấy có chênh lệch đôi chút.

An chống cằm lên bàn ngồi suy nghĩ một lúc, sau đó lại lật báo cáo của hai bên để kiểm tra thêm lần nữa.Hóa ra lô vải bên gia công có một số cây vải có khổ thực tế lớn hơn thông tin khổ vải trong phiếu xuất mà nhà cung cấp, nên tỷ lệ vải thiếu trong cây cao hơn."

Haiz..

Lại thêm việc nữa rồi..."

An chán nản rên rỉ mấy tiếng rồi gục mặt xuống bàn để lấy lại bình tĩnh.

Dạo gần đây công việc cứ liên tục phát sinh thêm nhiều tình huống khiến anh vô cùng mệt mỏi.

An cảm thấy bản thân sắp không trụ nổi nữa rồi.Đông thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đặt một lon nước ngọt lên bàn của An rồi quay lại với công việc của mình.

Tình trạng này ai cũng đều phải trải qua, đặc biệt là khi công ty nhận nhiều đơn hàng như hiện tại."

Anh An sao vậy ạ?

Không khỏe à?"

Dương vừa mới từ phòng mẫu chạy lên, thấy An úp mặt như vậy thì có hơi hoảng hốt.

Hơn một tuần nay thấy An liên tục cắm cọc ở công ty, cậu bắt đầu thấy lo lắng cho sức khỏe của anh.

Đông vội quay sang, nói nhỏ vài câu để Dương yên tâm về chỗ của mình.

Qua thêm vài phút, sau khi đã ổn định cảm xúc của mình, An mới ngồi dậy rồi tiếp tục làm việc.Xử lý xong chuyện khổ vải chênh lệch, An mở file thông tin khách hàng mới gửi trên email để tính giá cho đơn hàng mùa hè năm sau.

Đây là lô hàng của khách mới, họ muốn tham khảo giá sớm nên có một số thông tin không được cung cấp rõ ràng.

Đang trao đổi tin nhắn với mấy nhà cung cấp phụ liệu may thì anh nhận được tin nhắn từ Dương:[ Nếu anh thấy mệt quá thì ngày mai cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, em đi tình nguyện một mình cũng được. ][ Không sao đâu.

Tại cố cho xong để lúc đi tình nguyện không bị réo nên mới mệt thôi.

Anh vẫn đi được, đừng lo nhé. ]Có vẻ không tin lời An lắm, nên Dương cứ nằng nặc đòi đợi anh về chung.

Anh cũng biết tuy Dương là người có vẻ ngoài giống người dễ nói chuyện, nhưng thực ra tính cách lại vô cùng cố chấp.

Dù sao cũng về chung đường, nên An cũng không nhiều lời nữa."

Lâu lắm rồi mới về nhà cùng em nhỉ?"

An nghe vậy thì quay sang nhìn Dương.

Anh chợt nhận ra, từ lúc Richard xuất hiện, Dương không đi làm trùng giờ với anh như trước nữa.

Nghĩ đến đây, anh chợt bật cười, cảm thấy cậu em trai này đúng là...

đáng đồng tiền bát gạo."

Thì do em mà, chứ ngày nào anh chẳng đi làm giờ đó."

Lần này đến lượt Dương cười, cậu nghiêng đầu nhìn anh rồi nói: "Cả tuần nay anh đi làm toàn giờ thiêng chứ có giống lúc trước nữa đâu.

Sao không đi cùng Richard nữa vậy ạ?

Hai người cãi nhau à?"

Nghe đến tên của Richard, An khựng lại mấy giây.

Anh thầm nghĩ, nếu nói cho Dương biết chuyện Richard và Vy đang quen nhau, hẳn cậu ấy còn đau khổ hơn cả mình nữa mất.

Nhìn khuôn mặt tươi tắn đang vô cùng nghiêm túc nhìn mình, An chỉ trả lời bâng quơ: "Không có cãi nhau.

Dạo này anh bận quá nên mới vậy thôi.

Xuất hàng xong là sẽ ổn ngay ấy mà."

An vừa dứt lời thì Dương đã cười phá lên: "Vậy thì bất ổn quá rồi nha.

Em nhìn cái kế hoạch xuất hàng dài đằng đẵng kia, tuần nào cũng xuất mười mấy đơn hàng mà oải.

Còn nếu ý anh nói xuất hàng xong là xuất xong cái đơn hàng First Love kia, thì lúc đó Richard cũng về nhà cậu ấy luôn rồi."——*Chú thích:[*] Mẫu in-line: là các mẫu sản phẩm được kiểm tra chất lượng trong quá trình sản xuất, ngay tại các công đoạn của dây chuyền may, thay vì chỉ kiểm tra ở khâu cuối cùng.

Mục đích kiểm tra in-line là để đảm bảo chất lượng sản phẩm được duy trì xuyên suốt quá trình, phát hiện sớm các lỗi sai và có biện pháp khắc phục kịp thời, tránh lãng phí nguyên vật liệu và thời gian.
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 16 - Bọn tôi?


Mãi suy nghĩ lời Dương nói lúc nãy, An đã về đến nhà từ lúc nào mà bản thân chẳng hề hay biết.

Anh cứ đứng như vậy nhìn tay cầm cửa một hồi, qua chừng mười mấy phút mới gạt nhẹ rồi bước vào.Mùi đồ ăn lập tức tràn ra.

Tiếng xào thức ăn cũng đột nhiên dừng lại.

Trong phòng bếp, Richard xoay người, nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng."

Ôi, anh về rồi à?"

An mỉm cười, bình tĩnh bước vào, sau đó tiến lại gần bếp xem có cần phụ giúp gì không.

Richard nhanh tay chỉ vào rổ rau cải cay vừa mới rửa xong đang được gác trên bồn rửa ở cạnh bên cho ráo nước: "Anh cắt rau giúp tôi với nhé."

Cả hai loay hoay thêm một lúc thì cũng xong phần cơm tối.

Nhìn bàn ăn đã bày sẵn hai phần cơm và mấy món ăn thường thấy trong mâm cơm gia đình của người Việt, An bỗng có chút thắc mắc sao người bạn cùng nhà này của mình trước giờ lại rất ít khi làm mấy món Âu-Mỹ.An ngẩng đầu, chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình thì Richard đã lên tiếng trước: "Cứ tưởng anh sẽ về muộn như mọi hôm, nên tôi còn cố ý nấu cơm trễ hơn một chút nữa chứ."

Trong giọng điệu của Richard có pha một chút hờn dỗi.

Bởi vì lúc nãy, khi cậu nhắn tin hỏi anh mấy giờ về thì anh không hề nói rõ, chỉ bảo cậu về trước.

Bây giờ lại về sau cậu khoảng một tiếng, tới nhà thì đã có cơm ăn, anh cảm thấy hơi có lỗi, giống như mình lừa người ta về sớm để khỏi phải nấu cơm tối vậy."

Xin lỗi cậu nha.

Tại ngày mai tôi nghỉ nên muốn làm cho hết mấy việc còn tồn đọng để mọi người không phải gặp khó khăn khi tôi vắng mặt thôi.

Thành ra cũng không biết khi nào mới xong, nên mới không nói rõ được..."

Richard nghe vậy thì lập tức dừng đũa, ánh mắt cũng dừng lại trên gương mặt của An lâu hơn vài giây."

Nghỉ?

Anh thấy không khỏe à?"

Lúc này, An mới sực nhớ ra rằng mình chưa kể chuyện đi tình nguyện với Richard.

Lưỡng lự một hồi, anh mới nói: "À, không phải không khỏe.

Ngày mai là ngày nghỉ của tôi.

Bên văn phòng có lịch nghỉ thứ bảy xen kẽ, nhưng do tôi thích đi làm nên mới ít khi nghỉ thôi.

Một phần cũng vì không muốn công việc bị dồn lại quá nhiều..."

Chần chừ một lúc, An mới nói tiếp: "Ngày mai tôi đi tình nguyện với Dương, nếu cần thông tin gì liên quan tới đơn hàng thì cứ liên lạc với anh Joy nhé.

Mấy hôm nay bận quá nên quên nói với cậu.

Xin lỗi..."

Nghe An nói xong, Richard chỉ mím môi, không nói gì mà cứ nhìn anh mãi.

Nhìn gương mặt người đối diện hiện tại giống như cún con bị chủ bỏ rơi trong ngày mưa khiến anh cảm thấy vô cùng bối rối, định nói thêm gì đó để thay đổi bầu không khí khó xử này nhưng đã bị cậu chặn họng.

"Vậy anh đưa tôi theo cùng đi."

"Không được đâu!"

Không cần nghĩ ngợi gì, An lập tức lên tiếng phản đối: "Bọn tôi đi tình nguyện ở mấy làng ở trên núi ấy.

Cậu là người nước ngoài, không quen đường xá và cuộc sống ở trên đó nên nếu đi theo thì sẽ vất vả lắm, lại còn dễ sinh bệnh nữa.

Với lại, ngày mai thứ Bảy, nhưng ở bên Mỹ chỉ mới là thứ Sáu thôi à..."

"Bọn tôi?"

Mới nghe thôi mà Richard đã cảm thấy chua hết cả mề.

Cậu cúi xuống múc thêm cơm rồi bỏ vào trong chén của mình, trong lòng cảm thấy hụt hẫng vì không thể phản bác.Lần này, đến lượt An mím môi.

Anh cũng không biết phải nói thêm gì, đành cúi đầu tiếp tục ăn.

Hôm nay Richard nấu toàn món anh thích, thế nhưng anh lại chẳng cảm nhận được hương vị gì.****Đúng mười giờ sáng ngày thứ Hai, An đăng nhập vào Zoom.

Trên màn hình lớn được treo trên tường, logo của công ty gia công A hiện lên khi cuộc gọi được kết nối.

Màn hình nhanh chóng xuất hiện những gương mặt lạ lẫm đang ngồi ngay ngắn nhìn về phía đối diện.

An chỉnh lại góc webcam một chút rồi cất tiếng hỏi: "Mọi người nghe và nhìn có rõ không ạ?"

Những thành viên tham gia họp bên công ty A đều đồng loạt gật đầu, có tiếng "Rõ rồi ạ!" vang lên.

An mỉm cười, gật đầu đáp lại, sau đó quay sang giới thiệu những thành viên tham gia cuộc họp ở phía mình ngày hôm nay."

Vậy chúng ta bắt đầu nhé."

An tiếp tục, giọng nói vô cùng rõ ràng và dễ nghe: "Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành họp mẫu đơn hàng At First Sight, style 20184, 20475 và 20863.

Tổng số lượng đơn hàng là hai mươi lăm nghìn cái, xuất vào ngày Năm tháng Giêng năm sau..."

Trong suốt cuộc họp, những người phụ trách đơn hàng At First Sight phía bên An lần lượt đứng lên triển khai những thông tin chi tiết của đơn hàng, sau đó tiến hành góp ý mẫu đối [1] đã nhận được từ phía công ty A.

Trong lúc mọi người đang trao đổi, mặc dù không nhìn sang phía Richard, nhưng An có thể cảm nhận rõ ánh mắt của cậu đang dõi theo mình.

Mỗi lần như vậy, anh lại bị khựng một nhịp khi trả lời những thắc mắc từ phía công ty đối tác.

Ngay khi giải đáp xong, anh vội vàng nhìn sang phía khác, hoặc trao đổi gì đó với Dương đang ngồi ở cạnh bên để né tránh ánh mắt của cậu.Lúc này, ở góc bên phải, Richard đã bắt đầu cau mày.

Cậu chống tay lên bàn, ngón tay vô thức gõ xuống theo từng nhịp đều đều, nhưng ánh mắt thì vẫn không chịu rời khỏi hai người đang túm tụm ở phía bên trái.

Ngay khi Vy ở kế bên khẽ huých một cái, cậu khó chịu liếc sang thì bắt gặp ánh mắt như đang cảnh cáo của cô."

Này, nhìn vừa phải thôi, coi chừng anh An bị dọa sợ bây giờ!"

Vy lên tiếng, cố gắng hạ giọng xuống thấp nhất có thể, chỉ đủ để mỗi Richard nghe thấy.Richard vẫn giữ nguyên bộ mặt nhăn nhó của mình, quay về rồi lại tiếp tục nhìn sang phía An, nhỏ giọng đáp: "Vy suy nghĩ nhiều rồi, Khanh chỉ xem xem họ đang bàn gì thôi."

Vy nghe vậy thì cười nửa miệng, giễu cợt nói: "Chỉ xem họ bàn gì thôi mà nhíu mày suốt mười mấy phút luôn rồi đó.

Cẩn thận một chút, mình đang họp qua video call chứ không phải họp trực tiếp đâu."

Richard không đáp, chỉ khẽ mím môi.

Sau đó cậu quay lại xem màn hình lớn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn vô thức liếc nhìn về phía An.

"Mặc dù đơn hàng này sử dụng vải thun, nhưng mọi người vui lòng chú ý mật độ mũi may [2] giúp tôi."

Không lâu sau, khi mọi người bàn đến kỹ thuật may, Richard bất ngờ lên tiếng, khiến tất cả đều đồng loạt nhìn sang."

Tôi đã xem qua mẫu đối của quý công ty.

Mật độ mũi may của ba mẫu nhận được không giống nhau.

Mẫu thì chín mũi, mẫu thì mười mũi.

Với đơn hàng này, tất cả các style đều có kiểu dáng tương tự nhau, và cùng dùng một loại vải, chỉ khác màu sắc.

Nếu may chín mũi sẽ hơi lỏng lẻo, dễ bị bung trong quá trình sử dụng.

Mười một mũi thì đường may lại bị cứng, hạn chế độ đàn hồi của vải.

Vì thế, mọi người cứ triển khai mười mũi trên một inch là vừa đẹp."

Richard vừa dứt lời, mọi người đều gật đầu đồng ý rồi nhanh tay ghi chú lại vào sổ.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng, mọi chi tiết từ cách may nhãn mác, vị trí logo, đến phương pháp đóng gói đều được triển khai vô cùng kỹ lưỡng.Cuộc họp kết thúc, mọi người cùng gật đầu chào nhau rồi lần lượt ký tên vào biên bản cuộc họp trước khi rời đi.

Sau khi thoát Zoom, An thu dọn tài liệu và máy tính.

Lúc này mọi người đã về phòng hết, nhưng Richard vẫn còn ngồi lại.

Ngón tay của cậu cứ gõ nhịp lên bìa hồ sơ, ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía anh như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, đứng lên rời đi.——*Chú thích:[1] Mẫu đối: là mẫu PP do nhà máy gia công may, nhằm kiểm tra chất lượng may và khả năng diễn giải các gói kỹ thuật cũng như khả năng đạt được các thông số kỹ thuật bắt buộc của nhà máy, xem có đáp ứng đúng yêu cầu của khách hàng và sẵn sàng cho việc sản xuất hàng loạt hay không.[2] Mật độ mũi may: tiếng Anh là Stitches Per Inch, thường viết tắt là SPI.

Đây là thông số thể hiện số lượng mũi chỉ được sử dụng trên mỗi inch của đường may.

Nó không chỉ ảnh hưởng đến độ bền của sản phẩm mà còn quyết định đến tính thẩm mỹ và độ thoải mái khi sử dụng.

Mỗi loại vải với mục đích sử dụng khác nhau sẽ có yêu cầu về một mức SPI khác nhau.
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 17 - Đem con rể về cho mẹ


Vừa đến nơi thì đã nhìn thấy Dương đang ngồi đợi mình, Richard nhanh chóng tiến lại gần rồi lên tiếng: "Anh hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?"

Dương cười khẽ, nhích lon nước táo đặt ở trên bàn sang bên Richard: "Không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi à?"

"Không."

Richard đáp lại cụt lủn rồi kéo chiếc ghế đang ở cạnh Dương sang ngồi ở phía đối diện.

Dương hơi nhướng mày nhìn cậu, rồi bật cười: "Vậy sao mấy hôm nay cậu cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?

Cả lúc nãy nữa?"

Richard nghe vậy thì chỉ cười nhếch miệng rồi đáp: "Có lẽ anh hiểu lầm rồi, tôi không nhìn anh."

"Ồ.

Vậy là nhìn anh An à?"

"..."

Như thể bị nói trúng tim đen, Richard im lặng, với tay lấy mở lon nước táo rồi nhấp một ngụm.

Thấy vậy, Dương thừa thắng xông lên, châm chọc cậu: "Hai người ở chung một nhà mà vẫn có chuyện chưa kịp nói cho nhau nghe à?"

Richard bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhăn mày đáp lại: "Anh không hiểu.

Đâu phải chuyện gì cũng nói, cũng hỏi được?"

"Tôi không hiểu là vì cậu khó hiểu quá đấy.

Cậu nên nhớ, sắp đến ngày cậu phải trở về rồi."

Richard sững người khi nghe ra ẩn ý từ trong câu nói của Dương, cậu quay sang, nhìn vào mắt cậu ta rồi hỏi lại: "Sao anh biết?"

"Tôi đâu có ngốc?

Chỉ có anh An của cậu mới ngốc thôi."

"Anh nói ai ngốc cơ?"

Vừa nghe anh An nhà mình bị người ta gọi là đồ ngốc, Richard đã không kìm được mà liếc xéo Dương một cái, giọng nói bình tĩnh đến lạnh cả người.Chợt nhận ra mình đùa hơi quá, Dương vội lên tiếng giải thích: "Xin lỗi, tôi lỡ lời.

Anh An không ngốc, mà anh ấy quá tự ti nên mới không nhận ra thôi."

Nhận thấy thái độ Richard đã dịu lại đôi chút, lúc này Dương mới tiếp tục nói: "Anh ấy cái gì cũng giỏi, chỉ không giỏi tự tin.

Lúc nào cũng cổ vũ cho người khác, nhưng chưa từng cổ vũ cho bản thân mình..."

Richard hiểu được những gì mà Dương muốn nói.

Những người không biết chuyện sẽ cảm thấy anh An của cậu không tự tin vào bản thân, nhưng đối với cậu mà nói, với hoàn cảnh gia đình như vậy, để có thể trở thành một người có tâm lý bình thường như hiện tại thì đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.Ngước nhìn bầu trời xám xịt ở phía xa, Richard bỗng thở dài.

Cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi mới mỉm cười hỏi bâng quơ: "Vậy anh có nghĩ tôi và Vy là một cặp không?"

Có chút bất ngờ vì câu hỏi có hơi lạc quẻ này, nhưng Dương cũng hiểu được tại sao cậu lại hỏi như vậy.

Bởi lẽ từ lúc Vy xuất hiện, mọi người trong công ty đều đồn đoán về mối quan hệ giữa cô ấy và Richard, ngay cả khi hai người họ chẳng hề có tương tác thân mật nào cả.

Có lẽ Richard muốn hỏi An câu hỏi này, chỉ là không dám, hoặc không có cơ hội nên mới hỏi cậu.Dương mỉm cười, nhấp một ngụm nước rồi mới chậm rãi đáp: "Từ lúc còn đi học, tôi đã nghe nói Vy có một người dì.

Sau khi kết hôn với một bác sĩ người Mỹ, dì ấy đã sang định cư ở bên đó cùng chồng.

Cậu và Vy có nhiều nét giống nhau như vậy, chắc hai người là anh chị em họ nhỉ?"

"Ồ, sao anh không nghĩ tôi với Vy có nét phu thê như mấy người trong công ty đồn thổi?"

"Haha, cậu biết cả chuyện đó luôn à?"

Dương cười lớn.

Sau khi xác nhận thân phận của Richard, cậu ta cảm thấy nhẹ lòng hẳn nên cũng thoải mái đáp lại: "Tại cậu xấu tính lắm, Vy không thể thích một người như thế được."

Richard cầm lon nước lên định uống tiếp, nghe Dương nói vậy thì không nhịn được mà nhìn cậu ta rồi cười chế giễu: "Không, anh lầm rồi.

Tôi không xấu tính, tôi chỉ không thích anh thôi."

Nhìn người trẻ tuổi ngồi đối diện nói chuyện thẳng thắn không chút nể nang như vậy, Dương cảm thấy có hơi đau lòng, lại không biết đáp lời thế nào nên chỉ kịp cảm thán một câu: "Cậu đúng thật là..."

Thấy Dương không chút do dự thể hiện "sự hiểu biết" của bản thân về Vy, Richard bỗng nhận ra cậu ta gọi cậu ra đây không chỉ vì mỗi chuyện của anh An và cậu.

Cảm thấy có chút thú vị, Richard liếc nhìn Dương, thái độ mang theo chút trêu chọc: "Không ngờ anh có người yêu rồi mà vẫn quan tâm Vy như vậy."

"Người yêu?

Ai cơ?

Tôi á?"

"Chứ còn ai vào đây nữa?"

Tai Dương bỗng ù lên, cậu ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, nên vội gặng hỏi Richard: "Này, Vy nói với cậu tôi có người yêu à?"

Nhìn dáng vẻ vội vàng của đối phương, Richard cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng.

Cậu cố nhịn để không bật cười thành tiếng: "Vy chỉ nói hồi còn đi học anh có người yêu thôi, chứ bây giờ có hay không thì không nghe đề cập đến."

"Vậy...

Vậy Vy có nói người yêu của tôi là ai không?"

"Ủa, người yêu của anh mà sao anh lại hỏi tôi?"

Lần này đến lượt Dương im lặng.

Richard nhìn dáng vẻ có phần bế tắc của người đối diện, cậu cảm thấy dường như mình sắp được biết bí mật to lớn mà cô em họ nhà mình giấu kín hôm bữa.

Có chút phấn khích, Richard chần chừ một lúc để lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng hỏi lại: "Này, đừng nói là..."

"Đúng vậy.

Và tôi cũng chưa từng có người yêu!"

Mang theo chút vui vẻ khi người gặp họa, Richard vô cùng khoái chí, tranh thủ mắng Dương: "Vậy thì do anh đào hoa quá nên mới bị hiểu lầm thôi.

Đáng đời!"

"Này, cậu quá đáng lắm luôn đó nha!

Bộ cậu không thế hả?"

"Không hề.

Tôi luôn biết giữ khoảng cách với người khác."

Nhận ra bản thân đang bị cuốn theo những lời nói đối phương mà mất kiểm soát, Dương vội vàng lấy lại bình tĩnh rồi nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tôi hơi quá lời.

Cậu nói cho tôi biết với đi, chứ tôi tò mò mà chết luôn thì cậu phải chịu trách nhiệm đó."

"Sao tôi phải chịu trách nhiệm?

Cả đời này người có thể khiến tôi chịu trách nhiệm chỉ có mỗi anh An thôi!"

"..."

Thấy người trước mặt có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi, Richard cũng không tiếp tục đùa nữa mà nghiêm túc đáp: "Thôi được rồi.

Hôm đó nghe Vy bảo, thời còn đi học thì người yêu của anh là lớp phó học tập lớp Vy.

Rồi anh thích kiểu người yêu nhỏ nhắn, xinh xắn gì gì đó mà như thỏ nữa cơ."

"...

Cảm ơn cậu."

Cảm nhận được sự sụp đổ của đối phương sau khi nghe câu trả lời của mình, Richard cứ nhìn chằm chằm Dương như vậy một hồi mà chẳng hề lên tiếng.

Liếc nhìn đồng hồ, nhận ra sắp hết giờ nghỉ trưa, Richard đứng lên chuẩn bị rời đi."

Nếu may mắn, anh sẽ có cơ hội làm em tôi đó."

Lúc này, Dương mới gỡ hai tay ra khỏi mặt, nhìn Richard cười như đang tỏ vẻ bản thân đã ổn: "Hà hà..

Vậy thì quý hoá quá."****Khẳng định được phán đoán của mình, Richard ngồi làm việc mà đầu óc thi thoảng lại ở trên mây.

Nhìn mớ kế hoạch ở trên bàn, cậu vò đầu bứt tai một lúc, sau đó mới nhắn tin riêng với Linh.[ Tôi muốn đến công ty A để kiểm tra tình hình sản xuất cũng như chất lượng hàng hóa ở bên đó trong giai đoạn đầu sản xuất At First Sight.

Vì chuyến công tác sẽ kéo dài khoảng ba ngày, bắt đầu đi từ thứ Tư, nên nhờ chị sắp xếp một người trong bộ phận đi cùng với tôi.

Tất cả chi phí sẽ do tôi thanh toán. ]Nhắn tin xong, Richard ngả người ra ghế rồi nhìn về phía Vy.

Thấy Richard nhìn mình cười nham hiểm, Vy bỗng tò mò lên tiếng."

Sao vậy?

Có chuyện gì thú vị lắm à?"

Richard sung sướng ngẩng đầu cười khoái chí một lúc, sau đó mới đáp: "Ừ.

Khanh sắp được đi hẹn hò với anh An rồi."

Nhìn thấy đối phương cười ngoác đến tận mang tai, Vy cảm thấy người này đúng là hết thuốc chữa thật rồi.

Mới lúc nãy còn nhăn nhó, vậy mà bây giờ lại có thể vui vẻ đến như vậy.

Cô quyết định đứng dậy, tiến đến chỗ của Richard để xem lý do."

Chị Linh còn chưa trả lời mà, sao nói chắc cú vậy?"

"Chứ Vy nghĩ mấy người kia dám đi cùng Khanh à?"

Vy nhìn Richard một hồi, cảm thấy câu nói này đúng, nhưng vẫn có gì đó sai sai.

Cô xem lại tin nhắn Richard gửi cho chị Linh lúc nãy lần nữa, rồi thắc mắc hỏi: "Mà sao đột nhiên siêng thế?

Công việc chưa đủ ngập mặt hay sao mà giờ đòi đi công tác nữa?"

"Đi công tác thì mới có người yêu được.

Mẹ dặn ưu tiên đem con rể về cho mẹ, những việc khác đã có Vy lo."

Cảm thấy đã quá cạn lời với gia đình này, Vy chỉ có thể thụi Richard một cái cho bõ tức rồi quay về bàn làm việc của mình."

Vậy mọi việc đã có Vy lo rồi mà không đem được con rể về thì coi chừng đấy."
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 18 - Đi công tác


Chiếc xe bảy chỗ từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay.

An ngồi sát bên cạnh cửa sổ, ánh mắt dán vào chiếc máy tính bảng ở trên tay, thỉnh thoảng lại gạch vài dòng rồi ghi chú gì đó, dường như chẳng hề để ý đến người ngồi bên cạnh.Richard kiểm tra tin nhắn xong thì cất điện thoại vào túi.

Cậu liếc nhìn về phía An, thấy anh không có dấu hiệu say xe thì khẽ thở phào rồi lên tiếng hỏi: "Anh đói chưa?

Có muốn ăn không?"

Nhìn gói bánh quy vị phô mai yêu thích mà Richard đưa sang, An có chút chần chừ, nhưng vì cũng chưa đói lắm nên anh xua tay: "Cảm ơn cậu.

Tôi chưa đói.

Cậu cứ ăn đi."

Vừa dứt lời thì An lại tiếp tục chăm chú vào màn hình máy tính.

Nhìn anh có vẻ không muốn tiếp tục trò chuyện, cậu đành cất bánh đi, sau đó chống tay lên thành cửa, nghiêng người nhắm mắt một lúc.Không lâu sau, chiếc xe rẽ vào trong ngõ nhỏ.

Vì là đường đất, lại có nhiều ổ gà, nên thỉnh thoảng sẽ có xóc nảy.

Lúc này, Richard đã ngồi thẳng dậy.

Cậu quay sang thì thấy An đã ngừng làm việc và đang ngồi ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài.

Theo hình phản chiếu trên ô kính cửa sổ xe, khuôn mặt anh lúc này đã có chút mệt mỏi.

Có lẽ vì tối qua tan làm trễ, lại phải chuẩn bị đồ để đi công tác đến khuya nên ngủ chưa đủ giấc.Chiếc xe dần chậm lại.

Những dãy nhà máy thấp thoáng hiện lên phía sau những hàng cây.

Biển hiệu lớn của công ty A cũng đã xuất hiện trước mắt.

Richard và An bắt đầu dọn hết đồ vào trong balo, sau đó bước ra ngoài.Cả hai xuống xe trước cổng nhà xưởng.

Lúc này, nhân viên phía công ty gia công cũng đã chờ sẵn ở trước cửa.

Vừa nhìn thấy Richard và An xuất hiện, bọn họ vô cùng niềm nở, vội tiến đến bắt tay chào.Richard và An cùng mỉm cười, lịch sự đáp lại.

Trao đổi với nhau vài câu xã giao xong, cả hai được đưa đến phòng riêng dành cho khách.

Nghỉ ngơi tầm mười phút, Richard và An chia nhau mang theo đồ qua phòng họp nhỏ ở bên cạnh để họp cùng với những người theo đơn hàng At First Sight ở công ty này.Vì máy bay cất cánh đúng vào giờ ăn trưa, nên vừa xong giờ làm buổi sáng là cả hai đều xách balo chạy ngay ra sân bay cho kịp giờ.

Lúc đó chỉ kịp ăn vội mấy cái sandwich nhỏ ở sân bay, nên thành ra bây giờ, cả Richard và An đều đã bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Cuộc họp kéo dài đến xế chiều.

Ngay khi vừa kết thúc, Richard quay sang nói nhỏ với An: "Giờ chúng ta đi ăn gì đó rồi về khách sạn nghỉ ngơi luôn nhé?"

Sau khi chào tạm biệt đối tác, Richard và An rời khỏi công ty gia công.

Cũng may khu công nghiệp này không nằm xa đường Quốc lộ lắm, nên họ có thể dễ dàng gọi xe công nghệ.

Theo gợi ý của chú tài xế, cả hai quyết định ghé vào một quán ăn ở gần khách sạn sau khi nhận phòng và cất hết đồ đạc.Richard và An đi bộ dọc theo con phố nhỏ rồi bước vào một quán cơm gia đình cách khách sạn chừng ba trăm mét.

Quán ăn vô cùng giản dị, bàn ghế đều được làm từ gỗ chứ không phải ghế nhựa công nghiệp.

Dù đồ đạc ở đây đã sờn cũ, nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Vì hiện tại mới gần năm giờ, còn hơi sớm để ăn tối, nên quán vẫn chưa có khách.

Sau khi tiến vào, cả hai quyết định ngồi xuống chiếc bàn nằm ở trong góc ở bên phải."

Anh chọn đi, tôi ăn gì cũng được."

Richard đưa thực đơn sang cho An, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh.An nhận lấy rồi cúi đầu xem qua một lượt.

Sau khi suy nghĩ và cân nhắc, anh chọn vài món dễ nấu dễ ăn để phòng nếu không hợp khẩu vị thì vẫn có thể ăn hết được.

Richard thấy ở đây còn có mấy món lạ, muốn nếm thử nhưng sợ không hợp bụng nên chỉ gọi thêm món canh cá khô thanh đạm để thử.Gọi món xong, Richard quay sang hỏi An: "Cuối tuần này anh có rảnh không?

Chúng ta đi đâu đó chơi đi."

An ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to thoáng ngạc nhiên.

Câu hỏi đó khiến tim anh bất giác khựng lại, nhưng đồng thời cũng hiện lên một suy nghĩ khác."

Không phải cậu ấy nên dành thời gian cuối tuần cho Vy sao?"

An im lặng, ánh mắt dừng ở ly nước chủ quán mới bưng ra khoảng vài giây.

Vốn dĩ anh cũng muốn dẫn Richard đi tham quan vài nơi vào mỗi cuối tuần trước khi về nước, nhưng suy nghĩ kia lại khiến lòng anh nặng trĩu.

Nếu đồng ý, liệu có tự làm mình vướng thêm?"

Nhưng mà cậu ấy đã nói muốn đi chơi với mình thì chắc cũng đã chia thời gian để hẹn hò với Vy rồi nhỉ?"

Cuối cùng, An khẽ thở ra một hơi rồi ngẩng đầu lên.

Giọng anh chậm rãi, nhưng vẫn còn chút dè dặt: "Ừ.

Đi cũng được...

Cậu...

đã chọn được chỗ nào chưa?"

Đôi mắt của Richard sáng lên ngay lập tức, nụ cười cũng trở nên rạng rỡ hơn: "Có nhiều chỗ tôi muốn đi lắm, nhưng để tôi xem lại địa chỉ mấy chỗ đó với thời gian rồi lên kế hoạch đã.

Anh chỉ cần đi cùng tôi thôi."

Chỉ cần được đi cùng anh, thì nơi nào cũng tuyệt cả!Ăn tối xong, Richard và An không vội về ngay mà thong thả đi dạo dọc vỉa hè thành phố.

Đèn đường lúc này đã sáng.

Ánh vàng chiếu xuống mặt đường nhựa, hắt bóng hai người dài ra.

Thời tiết ở đây không ẩm ướt như thành phố mà An đang sống và làm việc, nên không khí ban đêm cũng mát dịu hơn.

Đi được một đoạn, Richard chợt ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào xen lẫn hương gừng ấm áp.

Cậu quay sang thì một gánh hàng rong nhỏ với chiếc nồi đang nghi ngút khói xuất hiện trước mặt.

Richard dừng lại rồi vội kéo tay áo An."

Món đó là gì vậy?

Nhìn ngon quá!"

An thoáng ngạc nhiên, rồi nhìn theo hướng tay Richard chỉ."

À, món chè sắn đó.

Muốn thử không?"

Richard vui vẻ gật đầu.

An mỉm cười, bước tới gọi hai chén.

Rất nhanh sau đó, mỗi người nhận lấy một chén từ tay người bán, hơi ấm tỏa ra khiến đầu ngón tay ửng hồng.Lúc này, Richard đã thử một miếng.

Cậu lập tức chau mày vì nóng, nhưng rồi lại mỉm cười ngại ngùng khi thấy An đang nhìn mình: "Nóng quá à!

Nhưng mà ngon ghê."

Vị sắn dẻo bùi hòa quyện trong nước đường ngọt dịu, cùng với vị cay nồng của gừng đã bắt đầu lan ra khắp vòm miệng.

An bật cười, khẽ trêu: "Ăn từ từ thôi.

Múc một ít ở mặt trên như này rồi thổi nhẹ, sẽ đỡ nóng hơn đó."

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh Richard như chợt dừng lại.

Ánh mắt cậu chăm chú nhìn An như thể muốn lưu giữ nụ cười vui vẻ hiếm hoi ấy.

Bị nhìn như vậy, An bỗng cảm thấy bối rối, vội cúi xuống nhìn chén chè của mình rồi tiếp tục múc ăn như chẳng có chuyện gì xảy ra.Trở về khách sạn, không khí ấm áp bên trong lập tức xua tan cái lạnh ngoài đường.

Ở quầy lễ tân, vài khách ra vào lác đác.

Richard bước nhanh hơn một chút để bấm mở cửa thang máy, sau đó cả hai cùng bước vào.Vì khu vực này nằm ở rìa thành phố nên không có nhiều khách sạn, phòng cũng không lớn lắm, nhưng vẫn khá sạch sẽ, còn có bàn làm việc được kê ở gần cửa sổ.

Richard cởi áo khoác rồi treo lên móc, sau đó thả người xuống giường, khẽ thở dài: "Hôm nay vậy mà cũng mệt phết.

Chắc ngày mai còn mệt hơn."

An gật đầu, mở chiếc máy tính vừa mới đặt ở trên bàn: "Sáng mai họ lên chuyền rồi nên mình cũng phải đến sớm nữa.

Dù là lần đầu may hàng hơi phức tạp kiểu này, nhưng có vẻ họ đã thuộc hết mọi đặc điểm của đơn hàng rồi nên chắc sẽ ổn thôi."

Richard chống một tay lên gối, nghiêng đầu nhìn An.

Cậu định nói gì đó để tiếp tục câu chuyện, nhưng nhìn thấy anh đã bắt đầu làm việc rồi nên chỉ đành thông báo: "Vậy tôi đi tắm trước nha."

An gật đầu, quay sang nói với Richard: "Ừ.

Cậu tắm trước rồi nghỉ ngơi đi.

Tôi trả lời email này đã rồi tắm sau."
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 19 - Bị ốm


Khách sạn cách công ty A chừng mười cây số, nên từ lúc sáu giờ sáng, An đã thức dậy để chuẩn bị.

Đang nặn kem đánh răng thì Richard đột nhiên xuất hiện.

Mặc dù chung nhà đã lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người dùng nhà vệ sinh cùng một lúc.

An thoáng bối rối, xém chút nữa kem đánh răng rơi cả ra ngoài.An nhanh chóng nép sang một bên.

Richard thấy vậy thì tiến lại gần chỗ anh lấy bàn chải điện rồi vặn chút nước ở vòi để làm ướt, sau đó mới nặn kem đánh răng lên.

Một dải kem từ từ xuất hiện, che gần hết phần lông của bàn chải.

Xong xuôi, Richard mới nhích lui một chút, nhường chỗ lại cho An.An nhích tới chỗ bồn rửa mặt để súc miệng.

Ở góc độ này, cậu chỉ cần cúi đầu xuống một chút là có thể ngửi thấy mùi dầu gội và sữa tắm mà tối qua anh đã dùng.

Trước giờ toàn đánh răng một mình, bây giờ hai người cùng chen chúc thế này, Richard cảm thấy có chút thú vị.Sau khi thay xong áo quần, cả hai quyết định sẽ ăn sáng ở quán phở đối diện khách sạn.

Cũng may sáng nay trời chỉ se lạnh chứ không mưa, nên Richard và An có thể thoải mái đi bộ cùng nhau sau khi ăn một lúc.

Đến hơn bảy giờ sáng, An lấy điện thoại ra đặt xe.

Chiếc xe công nghệ nhanh chóng xuất hiện, đưa hai người di chuyển đến công ty đối tác.Cả hai dành trọn một buổi sáng để kiểm tra chất lượng những chiếc áo thoát chuyền đầu tiên của đơn hàng At First Sight.

Mặc dù chưa ưng ý phần cổ của mấy chiếc áo đầu tiên, nhưng sau khi nhận được góp ý, kiểu dáng của nó ở những chiếc áo sau đã được cải thiện rõ rệt.Buổi chiều, hai người chia nhau mỗi người một việc.

An thì ngồi lựa lại ảnh đã chụp được lúc sáng rồi đánh dấu và tóm tắt tên lỗi may hoặc nội dung cần lưu ý vào trong ảnh, còn Richard thì ngồi viết email góp ý dựa theo những tấm ảnh đó.

Những lỗi được nhắc nhở và ghi chép lại lúc sáng, dù đã được cải thiện khá tốt nhưng hai người vẫn quyết định nhắc đến trong nội dung của email lần này.Vì Richard và An quyết định sáng mai sẽ nghỉ ngơi, để dành sức về nhà vào trưa mai nên sau khi gửi email xong, cả hai đã báo với người theo dõi đơn hàng của công ty A để xuống xưởng trực tiếp triển khai phần đóng gói.

Phần đóng gói của đơn hàng này chỉ rắc rối ở phần thẻ đính kèm.

Có hai loại thẻ bài và thẻ giá, trong đó chỉ một số lượng nhỏ là đính mỗi thẻ bài, nhưng vì cả hai loại thẻ đều được đính ở cùng một vị trí, nên lúc triển khai cũng không mất quá nhiều thời gian.Lúc hai người rời khỏi công ty thì cũng đã hơn năm giờ chiều.

Richard và An muốn mua chút quà vặt biếu mọi người nên đã dừng lại ở một quầy tạp hóa khá lớn ở địa phương.

Mặc dù quán không có nhiều đồ ăn vặt như hai người đã tưởng, nhưng cũng may vẫn đủ để chia cho mỗi người nếm thử một ít.Vừa mới rời khỏi quán thì trời đổ mưa.

Cả hai nhanh chân quay lại mua mỗi người một cái áo mưa tiện lợi mặc tạm rồi tiếp tục đi bộ về.

Từ quán tạp hóa về khách sạn cũng không xa lắm, chỉ tầm một cây số, nhưng vì trời đột nhiên đổ mưa nên ai cũng vội vã, thành ra cả hai đều cảm thấy quãng đường này đột nhiên quá dài."

Hắt xì!"

An vừa cởi áo mưa thì nghe thấy tiếng Richard hắt hơi.

Anh vội quay sang, ánh mắt lo lắng nhìn cậu: "Tí nữa về tới phòng, cậu tắm trước đi kẻo cảm lạnh."

Richard nhìn An gật đầu.

Vì khách sạn không có móc treo đồ ở ngoài nên cả hai đành giũ bớt nước trên áo mưa rồi quấn vội vào trong tay, sau đó nhanh chóng bước vào thang máy.

Khách sạn có trang bị một ít đồ dùng cơ bản nên khi Richard vào tắm, An đã tranh thủ nấu một ít nước ấm để pha gói trà gừng hòa tan mới mua.

Anh bỗng cảm thấy may mắn vì mình có sở thích uống trà gừng, nếu không bây giờ lại phải đội mưa đi mua đồ để về pha nữa.Cả hai tắm nước ấm và uống trà gừng được một lúc lâu nhưng trời vẫn chẳng có dấu hiệu tạnh.

Richard bước tới chỗ cửa sổ, nhìn ra màn mưa dày đặc bên ngoài bây giờ đã hiện ra trắng xóa."

E là tối nay không ra ngoài ăn được rồi."

An liếc nhìn góc dưới bên phải máy tính, nhận ra cũng đã muộn: "Vậy gọi đồ ship về ăn nhé?"

Richard gật đầu, sau đó bước lại chỗ An đang ngồi để cùng chọn món.

Chỉ một lát sau, nhân viên giao hàng đã mang đồ đến.

Hai người dọn hết đồ ăn lên bàn rồi cùng nhau ăn tối.Ăn xong, Richard dọn hộp đựng thức ăn vào trong túi rác.

Mưa ngoài trời vẫn rơi, từng hạt mưa đập ào ào vào ô cửa kính.

Nghỉ ngơi một lúc, Richard cảm thấy hơi mệt nên đã đi ngủ trước.

An vẫn ngồi làm việc, dưới ánh đèn vàng nhạt, thỉnh thoảng tiếng lật giấy vang lên sột soạt, hòa lẫn với tiếng mưa rơi.Khoảng mười giờ rưỡi, An dọn dẹp đồ trên bàn rồi chuẩn bị đi ngủ.

Đang định tắt đèn thì gương mặt ửng đỏ của Richard xuất hiện ngay trước mặt.

Cảm thấy có gì đó không ổn, anh quyết định tiến lại gần để xem thì thấy trên mặt cậu lúc này đã lấm tấm mồ hôi."

Cậu ổn chứ?"

An khẽ hỏi, rồi lắc nhẹ nhưng chẳng thấy Richard phản ứng gì.

Anh nhíu mày, sau đó lấy hết dũng khí đặt tay lên trán cậu."

Sốt thật rồi..."

Vì hay đau ốm từ nhỏ, nên An luôn được mẹ chuẩn bị túi y tế cá nhân để mang theo bên người những lúc đi xa.

Thế nên, anh cảm thấy may mắn vì lần này cũng đã mang theo nó trong hành lý đi công tác, và giờ không cần phải đi tìm hiệu thuốc mà có thể hạ sốt cho Richard ngay.An xé một viên sủi hạ sốt ra thả vào trong ly nước.

Nhìn Richard vẫn nhắm nghiền hai mắt, anh bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

"Richard, cậu bị sốt rồi.

Dậy uống thuốc hạ sốt nào."

Anh khẽ lay người Richard lần nữa.

Có lẽ vì lần này nói giọng lớn hơn nên cậu đã tỉnh lại.

Richard mở hé mắt, mơ màng nhìn An.

Thấy cậu có vẻ đã mất hết sức lực, anh vội nhích lại gần rồi đỡ cậu dậy.

Vừa đưa ly nước lên miệng cho Richard uống, An lại khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng như thể đang dỗ dành."

Cố gắng một chút, mấy phút nữa là sẽ đỡ thôi."

Richard nghe vậy thì bật cười, giọng nói gần như thều thào đáp lại: "Tôi chỉ sốt nhẹ thôi, anh đừng lo lắng quá."

Sau khi Richard uống hết ly thuốc, An khẽ thở phào trong lòng, cẩn thận đỡ cậu nằm xuống rồi đắp chăn lại cho cậu.

Vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Richard bỗng nắm lấy tay anh.

Mặc dù lực rất yếu, nhưng vì đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy, nên đã khiến An khựng lại trong thoáng chốc."

Anh...

đừng đi..."

Nhìn ánh mắt mơ màng cùng với gương mặt còn đang đỏ bừng vì sốt kia, trái tim An bỗng siết lại một nhịp.

Anh nhẹ nhàng gỡ tay Richard ra rồi đặt vào trong chăn, sau đó vỗ nhẹ mấy cái: "Ừ, tôi không đi đâu cả.

Cậu ngủ đi."

Nói rồi, An ngồi xuống ghế nhỏ ở bên cạnh giường.

Richard thấy vậy thì ngại ngùng nói: "Xấu hổ quá đi, lớn như này rồi mà lại sốt vì bị mắc mưa, còn phiền anh chăm sóc nữa..."

"Không sao đâu, tôi cũng chỉ đưa thuốc cho cậu uống thôi mà."

An ngừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục nói: "Bị mắc mưa rồi sốt cũng bình thường lắm, vì chuyện đau ốm có phân biệt giới tính hay tuổi tác gì đâu?

Mà chắc do cậu chưa quen thời tiết ở đây nên mới vậy thôi.

Chứ lúc trước sếp lớn của tôi mới sang Việt Nam làm còn thảm hơn cậu nữa.

Lúc đó cả người ông ấy đều nổi mẩn đỏ, khó chịu quá nên phải đi khám, sau mới biết là bị dị ứng thời tiết."

Lắng nghe lời an ủi vụng về nhưng lại vô cùng đáng yêu của anh An nhà mình, Richard khẽ bật cười, dịu dàng nhìn anh: "Thật may vì anh đã đi cùng.

Cảm ơn anh nhiều nha."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back